Rồi trời sẽ sáng không?

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Kimchi120719, 13 Tháng sáu 2021.

  1. Kimchi120719

    Bài viết:
    0
    Tôi trong mắt mọi người có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Tôi có một gia đình hoàn chỉnh, người chồng đẹp trai và hai con xinh xắn. Hơn ai khác cha mẹ tôi luôn tự hào là như thế. Nhưng ai biết Có đôi khi lòng tôi hụt hẫng và cô đơn ngay chính ngôi nhà của mình đâu. Đằng sau những nụ cười mà mọi người nhìn thấy là mỗi đêm tiếng thở dài gối ướt đẫm với những niềm đau. Tôi Lấy chồng được 9 năm và tôi tự thấy bản thân mình đã cố gắng rất nhiều, tôi coi cha mẹ chồng còn hơn cả chính bản thân mình, tôi tôn trọng và yêu thương họ, lo lắng cho họ nhưng biết thế nào là đủ. Họ chẳng khi nào hài lòng và cứ như thể mặc định là con dâu thì phải bảo sao làm vậy. Xin đừng ai nói tôi nhu nhược, không hạnh phúc sao không giải thoát. Cha mẹ tôi chỉ có 2 người con, anh tôi đã từng là niềm tự hào to lớn trong mắt họ nhưng rồi lại khiến họ như rơi xuống địa ngục chết đi sống lại vì những đam mê cá cược. Anh tôi đổ đốn cha mẹ gần như sụp đổ nên bản thân tôi lại càng phải cố để cha mẹ bớt đi một chút mệt mỏi. Người ngoài nói tôi may mắn vì có người chồng như a nhưng mà có ai biết được anh gia trưởng và ích kỷ với vợ như thế nào. Tôi chẳng giám tiêu pha cho bản thân, chỉ một lòng lo cho chồng con và nhà chồng. Tôi cứ như một con oosin vậy, thậm chí có những lần những trận đòn lê lết chỉ vì những chuyện chảng liên quan gì tới mình. Tôi đã gồng mình vì bản thân vì con và vì cha mẹ của mình. Nhiều lúc chỉ muốn tìm tới cái chết nhưng lại bất lực sợ cha mẹ không chịu được, sợ con ai sẽ lo. Ngay lúc này thấy bản thân mình mệt mỏi biết bao, chỉ khi trong màn đêm tôi mới thở phào là chính mình. Liệu có một ngày nào tôi có thể tự mình đứng dậy để lấy lại chính mình không? Liệu có khi nào tôi sẽ được là chính tôi nữa không? Thật sự hi vọng ngày mai khi tỉnh dậy Mặt Trời sẽ rọi vào được chính tôi để tôi có thể được sống là chính tôi.

    Thèm khát được tự do
     
    Cute pikachu, Gillrùa cạn thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. rùa cạn

    Bài viết:
    67
    Rất chia sẽ nỗi niềm với chị. Nhưng có khi nào chị nghĩ vì mình quá nhún nhường, quá hy sinh nên người ta mặc nhiên không trân trọng những việc chị làm cho họ. Vấn đề không phải đòi họ biết ơn mà ai cũng được quyền ghi nhận đóng góp chứ.

    Mang quá nhiều trách nhiệm như vác củi leo núi. Rất khổ. Thử một lần đặt nó xuống vì bản thân chị. Thân thể của cha mẹ cho chẳng ai được quyền động tới. Người ta ra tay với mình một lần thì sẽ có những lần khác. Việc người đầu ấp tay gối bạo hành là không thể chịu đựng mãi được. Trái tim là máu thịt, chảy hết máu chị còn gì mà sống?

    Em nghĩ có lẽ là chị đang phụ thuộc kinh tế từ chồng. Dù ít hay nhiều cũng nên có một công việc khác có thu nhập. Tự do là tự mình tìm lấy chẳng thể nào trông đợi chồng, nhà chồng đột ngột trỗi dậy tình thương.

    Cuộc đời ngắn lắm, chị đã sống vì mọi người hơn phân nữa rồi. Hãy dành một ít sống cho mình chị nhé. Chúc chị sẽ tìm thấy an lạc hơn mỗi ngày.
     
  4. Kimchi120719

    Bài viết:
    0
    Thật sự cảm ơn bạn. Mình không phải là muốn phụ thuộc kinh tế vào chồng. Mình nghỉ cty để ở nhà chăm bé nhỏ với chở bé lớn đi học gần 2 năm nay thôi. Trong thời gian qua mình cũng bán hàng online để phụ thôi. Không có ai trông con mùa dịch bấp bênh lắm ạ. Đôi khi cũng nghĩ hay cứ vùng vẫy xem nhưng nhìn con mình lại không có dũng khí. Nhìn thưa cha mẹ mình lại không thể ích kỷ. Khi viết bài này tâm trạng mình rất cô đơn chỉ mong ai đó có thể nghe được lời tâm sự để vơi bớt chút mệt mỏi. Mình lên Google tìm kiếm rồi không hiểu sao vô đây. Thật sự chỉ có thể nói cảm giác đau khổ với người không quen biết để ít ra dù họ không hiểu thì họ cũng sẽ không xoi mói mình. Một lần nữa cảm ơn vì những lời khuyên của bạn. Mình sẽ cố gắng cho bản thân và cho con nhiều hơn.
     
    rùa cạn thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...