Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xóa nhòa hết những điều em hứa Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu Xóa cả dấu chân em về buổi ấy Gối phai nhạt mùi hương bối rối Lá trên cành khô tan tác bay. Mưa cướp đi ánh sáng của ngày Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ Hạnh phúc con người mong manh mưa sa. Bản nhạc ngày xưa, khúc hát ngày xưa Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau. Riêng lòng anh, anh không quên đâu Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió Cây lá với người kia thay đổi cả Em không còn màu mắt xưa. Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái Áo em ướt để anh buồn khóc mãi Ngày mai chúng mình ra sao em ơi. Cảm nhận: Đã qua rồi cái thời làm thơ gửi tặng, đã qua rồi những dòng thư lãng mạn gửi ngắm qua những câu chữ viết tay. Nhưng đôi khi đọc lại một vài dòng của nhà thơ Lưu Quang Vũ viết để gửi gắm tình yêu thương cho nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, đâu đó vẫn len lỏi quanh đây từng nhịp đập yêu thương nóng hổi qua những dòng thơ. Mỗi khi nhắc đến nhà thơ Lưu Quang Vũ, các độc giả vẫn luôn nhớ đến người vợ dịu hiền xuất hiện cùng ông, đó chính là nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, một chuyện tình kéo dài suốt 15 năm khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Xuyên suốt cả bài thơ tìnhcó thể thấy nét "đắm đuối" mà nhà thơ thể hiện qua từng câu chữ để gửi gắm đến vợ mình.