Còn may là Nguyệt Tú chuẩn bị không ít dược phẩm, tìm tìm kiếm kiếm trong một đống lớn dược phẩm, rốt cuộc tìm được thuốc hạ sốt và băng gạc. Đối với việc xử lý miệng vết thương Nguyệt Tú cũng không am hiểu lắm, sau khi lau sạch sẽ vết máu trên cánh tay của Châu Duệ, cẩn thận xem xét miệng vết thương thấy cũng không quá lớn, không cần phải khâu lại thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhóc con trong lúc bị đập dùng cánh tay ngăn cản nên đại đa số miệng vết thương ở trên cánh tay, bằng không có khả năng bị phá tướng mất rồi.
Trên trán có vài miệng vết thương nhỏ đều được Nguyệt Tú dùng băng cá nhân dán lên, trên tay lớn lớn bé bé quấn băng gạc, xong xuôi mọi việc, Nguyệt Tú lười nhác ngáp một cái.
Nhẹ nhàng đè đè chân mày hơi nhăn nhó của Châu Duệ, trong lòng Nguyệt Tú xẹt qua một dòng nước ấm, cô đã cứu phải một gia đình "cực phẩm", nhưng nếu không cứu bọn họ thì giờ tên nhóc đáng yêu này nhất định cũng đang ở bên ngoài lo lắng hãi hùng.
Thế đạo hiện giờ như vậy, có người trở nên không còn giống người, nhưng cũng có những người vẫn giữ được bản tính của mình.
Chính bản thân Nguyệt Tú cũng không tự lo được, cô cân nhắc có lẽ nên rèn luyện thể lực của mình, chuẩn bị cho một tương lai sau này.
Lúc Châu Duệ tỉnh lại phát hiện mình đang bị ôm trong một lồng ngực ấm áp, trên chóp mũi là hương chanh nhàn nhạt, khi đã phản ứng được bản thân đang ở chỗ nào, mặt bỗng chốc nóng lên, còn may Nguyệt Tú đang ngủ không thấy được biểu cảm này của cậu.
Phúc lợi sau khi bị thương khá tốt, Châu Duệ không nhanh không chậm suy nghĩ, mình có thể dựa dẫm thêm một chút, dù sao hắn hiện tại là một đứa trẻ. Nghĩ như vậy, Châu Duệ mặt đỏ ửng mang theo một tia khả nghi dụi đầu chôn chôn vào chỗ đó.
* * *
Nguyệt Tú ở chạy bộ trên máy mồ hôi như mưa, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gầm nhẹ của tang thi, dường như ở khu biệt thự gần đó tang thi càng ngày càng nhiều, trong lòng xuất hiện một chút bất an, nhìn nhìn thời gian, đã chạy hơn một giờ rồi.
Đóng máy phát điện, Nguyệt Tú từ chạy bộ đi xuống, mạt thế đến không tới mấy ngày đã bị cắt điện, internet cũng tê liệt, hoàn toàn không thể nào biết được tình trạng bên ngoài như thế nào.
Sau khi đuổi cái gia đình kỳ quái kia đi, Nguyệt Tú mỗi ngày đều bắt đầu tranh thủ rèn luyện một cách có quy luật. Trong lòng cảm thấy bất an, phải lo chuẩn bị trước khi tai họa có thể xảy ra là tốt nhất. Do ít nhiều được kế thừa phương thức huấn luyện ác quỷ của lão ba, hiện tại thân thể này của Nguyệt Tú có thể phát huy được một nửa thể năng nguyên bản của mình.
Châu Duệ từ trong phòng bếp bưng mâm đồ ăn ra, đợi Nguyệt Tú vận động xong thì tới ăn. Sau khi một nhà kì quái kia đi khỏi, đồ ăn trong phong kho đều có thể quang minh chính đại mà ăn. Tuy Châu Duệ tuổi còn nhỏ nhưng lại nấu ăn rất giỏi, Nguyệt Tú thập phần hoài nghi có phải Châu Duệ trước kia ở nhà rất đáng thương hay không.
Mỗi lần hỏi về tình hình gia đình, Châu Duệ luôn chớp nhẹ đôi mắt, lời nói thì mơ hồ không rõ, Nguyệt Tú nghĩ có lẽ do mình nhắc đến chuyện thương tâm của cậu, nên vỗ vỗ đầu như để trấn an, lại càng thêm quan tâm đến cậu.
"Tỷ tỷ, ăn ngon không?" Châu Duệ lại gắp một đũa đồ ăn để vào trong chén Nguyệt Tú.
Nguyệt Tú cong cong khóe miệng, đầu đũa nhẹ điểm lên chóp mũi Châu Duệ, "Tiểu Duệ làm đồ ăn là ngon nhất, em là trẻ con phải ăn nhiều một chút cho mau lớn."
Châu Duệ bĩu môi nhỏ giọng nói thầm câu gì đó, rồi vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vết thương trên người Châu Duệ đã sắp khỏi hẳn, gỡ băng gạc rồi bôi thuốc đỏ lên, trên cánh tay chỗ đỏ, chỗ thì trắng, mỗi lần Nguyệt Tú thấy đều rất buồn cười.
"Gào.."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe từng đợt tiếng gầm nhẹ truyền đến.
Từ ban công cửa sổ nhìn ra một thấy một chiếc xe việt dã đang chạy nhanh đến cùng lúc đâm bay mấy con tang thi, động tĩnh như vậy lại hấp dẫn không ít tang thi vây lại, sau đó chiếc xe việt dã lại đột nhiên ngừng lại.
Châu Duệ cùng Nguyệt Tú đều tò mò ghé vào bên cửa sổ nhìn xung quanh, người trong xe việt dã chắc đầu óc bị hỏng rồi, lao ra khỏi đó không chừng còn con đường sống, ngừng lại còn không phải chờ bị biến thành thức ăn sao.
Vừa nghĩ như thế, từ trên xe việt dã đi xuống một người, trong tay đang múa may một cái dao găm hình chữ thập, động tác vô cùng nhanh nhẹn, một thứ gì đó chui vào huyệt Thái Dương của một con tang thi rồi tiếp tục xuyên qua đầu của một con tang thi khác, trong chớp mấy con tang thi đang xúm lại đó đều bị nổ đầu.
Thật là quá oai phong!
Miệng Nguyệt Tú há thành hình quả trứng gà. Người nọ đã mở tường vây đi vào trong hoa viên, một chân đá vào cửa kính phía dưới sát cửa sổ, lạnh lùng nói: "Mở cửa."
Người vừa tới có một đầu tóc ngắn màu đen, con ngươi có vẻ xa xăm mà thâm thúy, mũi cao thẳng, khuyên tai kim cương nhỏ bên tai trái làm tăng thêm một phần cảm giác quyến rũ và lạnh lẽo. Anh ta ăn mặc áo khoác màu nâu, quần jean bụi bặm, giày quân đội màu đen, bên hông đeo dao găm hình chữ thập.
Nguyệt Tấn, diện mạo có năm phần tương tự nữ chính, là anh trai cùng cha khác mẹ của nữ chính, nhưng lại là nam chính hàng thứ nhất cần công lược.
Còn nhớ rõ khi bắt đầu thiết kế trò chơi, chị Đồng Đồng có trưng cầu ý kiến của Nguyệt Tú hỏi nàng thích loại hình nam chính như thế nào, Nguyệt Tú đáp "huynh khống" (thích anh trai), "thích chế ngự".
Này hai điểm xác thật đều thể hiện ở trong trò chơi có điều còn thêm vào cái tính cách hắc hóa mà cá nhân chị Đồng Đồng yêu thích. Chị ấy hỏi cô nếu thích loại hình "huynh khống" vì sao không công lược Nguyệt Tấn luôn cho rồi?
Đương nhiên là bởi vì..
"Cho em nửa giờ sắp xếp rồi đi ngay." Nguyệt Tấn nhàn nhạt quét mắt liếc hai người một cái, mặt không biểu tình nói.
"Nơi này rất!"
Một chữ "Tốt" tự còn chưa ra khỏi miệng, Nguyệt Tấn liền đánh gãy lời cô, cười nhạo một tiếng, "Em không phát hiện nơi này càng ngày càng nhiều tang thi à? Em không biết nơi này rất gần đường cao tốc sao? Em muốn chết thì cứ ở lại đây đi."
Bị Nguyệt Tấn nhìn như đang xem thường kẻ ngốc, Nguyệt Tú rụt rụt đầu, tang thi trên đường cao tốc đều tụ lại đây sao?
Cô cố ý thay đổi đề tài, "Anh làm sao tìm được em?"
Trong vòng hai, vòng ba, Nguyệt Tấn tìm được cô lúc ở trường học, vậy mà đã qua vài ngày rồi, cô chỉ ở trong nhà thôi mà anh trai cũng tìm được cô, vẫn không nói không rằng muốn đưa cô đi, Nguyệt Tú cảm thán vẫn không thể đối kháng lại cốt truyện được.
Nguyệt Tấn mí mắt cũng chưa nâng, rất là ác liệt nói: "Em cho rằng ai cũng giống em, cái đầu đều dùng để trang trí sao?"
Nhìn nhìn đồng hồ, "Em còn 24 phút."
Nguyệt Tú nhẫn nhịn, chị Đồng Đồng thật là ác quá đi mà!
Cô là huynh khống không sai, nhưng phải là anh trai luôn dịu dàng chứ không phải là người độc mồm độc miệng như vậy, thật bó tay rồi, bây giờ cô lại nghĩ đến sự hưng phấn muốn công lược anh trai của mình lúc đó mà tâm trạng bị đả kích nặng nề.
Căn cứ vào những manh mối nhỏ được nhắc tới qua ba lần chơi, anh trai và nữ chính hình như còn có mâu thuẫn về mẹ của đối phương, cùng cha khác mẹ, không có chút mâu thuẫn loại này chắc không bao giờ xảy ra.
Trở lại phòng kiểm tra vòng không gian, cô có chút an tâm. Lấy cái ba lô leo núi ra, để một số đồ vật thường dùng vào, một ít đồ thật sự không bỏ vào được đành phải vứt đi, thay đổi bộ đồ áo hoodie có mũ cùng quần jean, mang thêm đôi giày Martin màu đen.
"Em đã muộn một phút, lần sau lại không tuân thủ nữa sẽ ném em đi." Nguyệt Tấn nhìn thấy cô đi xuống liền lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Châu Duệ giương đôi mắt to mắt to trắng đen rõ ràng, cũng đeo ba lô trên lưng, tay nhỏ gắt gao nắm chặt góc áo Nguyệt Tú.
"Em muốn mang nó theo." Nguyệt Tú kéo tay Châu Duệ.
"Hừ." Nguyệt Tấn liếc mắt nhìn hai người một cái, trào phúng nói, "Chính mình đã là một cái phiền toái rồi, còn muốn kéo theo một cái phiền toái nữa."
Châu Duệ híp đôi mắt đen nhánh, nhìn không ra biểu tình.
"Em không phải là phiền toái!" Nguyệt Tú nắm chặt tay, anh trai này cũng quá không xem ai ra gì, thật là đáng giận!
"Vậy sao? Thế thì rửa mắt mong chờ."
Ánh mắt luôn nhu thuận ôn hòa lại ẩn chứa sự quật cường kiên định, mấy năm không gặp, cô em gái này của hắn dường như có chút khác biệt.