Chương 120: Bấm để xem Chap 120: Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên quay sang nhìn hai người bọn tôi. Tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống bên dưới. - Dạ thưa, tại bây giờ còn sớm để.. để sau này tính đi ha! – Tôi cố gắng xoay chuyển tình thế. - Được rồi tùy con vậy! – Bố tôi lên tiếng. Cuối cùng mọi người cũng chịu buông tha cho thằng con trai đang toát mồ hôi kia. Cả nhà nói chuyện với nhau xong thì bố mẹ của Trinh cũng đứng dậy để chuẩn bị quay trở lại Hà Nội tiếp tục công việc, Trinh vẫn được hai bác gửi lại ở nhà tôi. Buổi chiều, lớp tôi có tiết học thể dục, Nàng vẫn được nhà trường miễn cho môn học nên ngồi ở vị trí hàng ghế cao sang nhất là cái ghế kế bên thầy Thắng. Bên cạnh thì vẫn có thằng cờ hó Hưng vẫn đang líu la líu lo như mấy con đười ươi đang làm màu mè. - Ê mầy không sợ thằng đó nó hốt phu nhân của mầy à! – Thằng TS tiến lại nói. - Không sao, tao tin Mi sẽ biết cách làm gì mà đừng lo. Đến giờ thầy Thắng vẫn như mọi ngày bước vào lớp điểm danh, còn tôi với thằng N phải đi lấy mấy quả bóng chuyền về. Thầy phân công mỗi người làm thành một cặp để luyện tập. - T với Hưng một cặp nhé! - Dạ, thưa thầy, à không có gì ạ! – Tôi lấp lửng nói với thầy. Bước vào vị trí mặt đối mặt, tôi nhìn nó còn nó lại cười đểu, không biết có uống thuốc gì đó chưa nữa. Tiếng thầy Thắng hô lên, tôi giật mình vì trái bóng bay thẳng giữa mặt làm tôi có chút giật mình đỡ lấy. - Mầy chỉ được nhiêu đó thôi hả thằng nhóc! – Nó mỉa mai tôi. - Ừ thì sao, tao chỉ có nhiêu đó thôi đấy! – Tôi cũng chẳng kém phân bua lại. Đến lượt tôi đập bóng, tôi tung quả bóng lên rồi dùng hết lực ở cổ tay đập mạnh vào, nó đỡ lấy một cách nhẹ nhàng rồi lại nhắm thẳng mặt tôi mà dập. - Em Hưng đập xuống chứ không phải đập cao! – Tiếng thầy nhắc nhở. - Dạ em biết rồi! – Thằng Hưng khẽ mỉm cười với thầy rồi lại quay sang cười đểu tôi. Những lúc thầy không quan sát thì nó cật lực nhắm thẳng vùng mặt tôi mà đập. Tôi cắn răng đỡ lấy từng đợt bóng của nó, cũng một phần tôi đứng ở sau vị trí thầy. Tôi mệt nhoài người chống đỡ thì cũng ăn một quả vào giữa vùng mặt, vẫn còn hơi choáng, tôi điên tiết đứng dậy cầm lấy quả bóng ném thẳng vào mặt nó, nhưng không ngờ nó giả bộ để bóng trúng mặt rồi quay sang báo với thầy. - Thầy ơi bạn T ném thẳng bóng vào mặt em nè thầy! – Mặt nó nhăn nhó ôm lấy. - T hôm nay em sao vậy tập bóng chuyền chứ không phải ném bóng nhé! - Dạ.. em, em xin lỗi thầy ạ, mà cho phép em về chỗ, em mệt rồi ạ! – Tôi thở dài chả muốn phân bua với nó. - Ừ em về chỗ đi! Tôi lết cái thân về vị trí rồi ngồi xuống. - Ê mầy, có sao không, tao thấy nó cố ý vả vào mặt mầy đó! – Thằng Long ngáo gầm rú bên tai. - Thôi kệ tao không chấp chi mệt lắm hề hề! - Mầy nhìn nó kìa! Tôi quay mặt lên đã thấy nó nói gì đó với thầy rồi lon ton chạy sang bên Trinh. - Mợ mầy thấy chưa nó định tán hết mấy đứa con gái của mầy đó liệu mà cẩn thận! – Thằng TS cũng đã tụm lại nói. Tôi nhìn vào chỗ của hai người họ, Trinh thì nhăn mặt với những đường chuyền của nó, một lúc sau nó chạy thẳng tới chỗ Trinh rồi cầm lấy tay như kiểu hướng dẫn. Trinh rút tay mình lại vẻ mặt đã khó chịu. Tôi hậm hực đứng dậy đi thẳng tới. - Để mình tập cho Trinh, bạn có thể hướng dẫn người khác được rồi. - Thầy bảo tao tập, chứ có bảo mầy tập đâu, về chỗ đi mầy! – Nó xua xua tay. - Nhưng ở đây mình là lớp trưởng bạn à! - Được được lớp trưởng, vâng lớp trưởng bạn được thầy cho phép chưa. - Thầy ơi cho em xin phép tập cho các bạn nhé thầy. - Ừ em tập cho mấy bạn đi. - Đấy thầy cho phép rồi đấy! Nó hậm hực đập quả bóng xuống nền nhà rồi quay lưng đi thẳng, tôi quay sang. - Thôi được rồi để mình tập cho. - Hihi cảm ơn T nha. Sau hôm ấy thằng Hưng bắt đầu hết chỗ nàng rồi lại đến Trinh và Phương làm tôi chao đảo chỉ để làm công việc bao đồng đó là giải vây. Đến một hôm tôi đang đi lên lớp thì nó chặn lại xô tôi vào cái hàng rào sắt chắn con đường lên sân thượng. - Mầy thích xen vào lắm hả nhóc! - Ai là nhóc hả mầy, với lại mầy có biết mỗi lần mầy làm thế bọn con gái có thích không. - Tao cần quái gì quan tâm tới, thích thì làm thôi mầy có ý kiến gì hả. - Tất nhiên tao là lớp trưởng, quan tâm tới có vấn đề gì hả. - Mầy ỷ là lớp trưởng sao, muốn làm người tốt trước mặt họ hả được được cứ làm việc của lớp trưởng đi ha, đi thôi bọn bây. Nó nói xong kéo đi, tôi hậm hực đứng lại chỉnh chu quần áo rồi đến lớp. Bước vào bên trong chẳng thấy nó đâu thôi thở phào rồi đi về chỗ ngồi của mình. Từ lần gặp nhau ở chỗ kia, Liên vẫn không nói chuyện gì với tôi, chỉ biết bên cạnh bây giờ đang có hai tảng băng cứ lầm lỳ. Mặc kệ khí lạnh đang tỏa ra từ hai bên tôi âm thầm giữ im lặng cho đến hết giờ học. Chuẩn bị ra về thì có ai đó chạy qua ném vào tay một mảnh giấy. Tôi lơ ngơ mở mảnh giấy ra trên đó có những dòng chữ làm tôi xuất hiện cảm giác lo sợ. - Muốn gặp Phương thì đến con hẻm nhỏ bên cạnh trường, tới chậm thì bọn tao thưởng thức nó nhé. Tôi máu nóng lại phát tiết, chả biết bọn nào lại định chơi mấy cái trò này. Tôi đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì không thấy Phương đâu, đôi chân tức tốc lao thẳng xuống bên dưới, cũng may học sinh chưa kịp ùa ra nên cũng chen lấn ra được bên ngoài. Chạy thục mạng cuối cùng cũng đến được con hẻm nhỏ, con đường lúc này vắng tanh, nhưng tâm trí luôn phải tìm thấy Phương, không thể để người con gái ấy gặp nguy hiểm. Những bước chân bên trong con hẻm làm không gian của buổi trưa thêm chút nặng nề nóng bức hơn bao giờ. Đang đảo mắt nhìn xung quanh, thì phía trước có đứa con gái nào đó đang lao đến nắm chặt lấy tay tôi. - Anh ơi, có cướp phía sau. Tôi đưa ánh mắt nhìn theo đằng sau người con gái ấy thì chả thấy có ai như đang đuổi theo nhỏ cả. Chưa định thần lại thì nhỏ đã đưa tay luồn vào sau lưng tôi khóa hai tay lại. Tôi bất ngờ giật mình cố vùng ra, nhưng vũng mãi vẫn chẳng ra tôi mới biết nhỏ này nó biết võ vẽ gì đó chuyên khóa khớp hay sao ấy, cố vùng nhưng không thể nào thoát ra đươc. - Này làm gì vậy thả mình ra! - Anh à, tại sao anh lại bỏ em hả, đi chơi với em, cùng làm chuyện ấy rồi bây giờ anh định bỏ em sao hả anh! – Nhỏ nói to làm tôi ngơ ngác như con nai tơ. - Này cô gái tôi không quen cô, tại sao lại nói vậy. - Anh đồ thằng đểu, nhưng em nhớ anh lắm huhu! – Nhỏ bù lu bù loa ôm chặt lấy tôi. Tôi ba hồn bảy vía cố gắng vùng ra nhưng tay đã bị nhỏ khóa khớp ở sau lưng. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác như có ai đó đang đứng ở sau lưng, tôi mạnh bạo đạp mạnh vào chân của con nhỏ khốn nạn kia rồi quay lưng lại, mọi thứ trong tôi như tối sầm lại, cảm giác đau nhói len lỏi trong con tim. Đằng sau tôi là nàng, còn có Liên, còn có ba đứa con gái trong lớp tôi nữa, tất cả đều đang đứng đó. Đang định chạy tới giải thích thì con nhỏ đã giật mạnh cánh tay làm tôi quay lưng lại rồi nhỏ ấy hôn thẳng vào bên má tôi, còn những người ở đằng sau bây giờ đang thấy đó giống như một nụ hôn trên môi, trên bầu trời là những tiếng sấm vang lên như đanh thét, cơn gió mang theo hơi nước đã nổi lên thật mạnh mẽ, còn tôi đã như chết lặng như người vừa bị bắt gian tại trận.
Chương 121: Bấm để xem Chap 121: Nàng lặng lẽ quay lưng từ từ từng bước, từng bước chạy thật nhanh, ba đứa con gái đứng đó chỉ trỏ gì đó vào tôi, còn Liên vẫn đứng đó vẫn nhìn vào nơi tôi đang chết đứng tại chỗ. Cơn mưa đã rơi, mang theo những giọt nước lạnh buốt của vùng núi, tôi hất mạnh người con gái ấy ra rồi quay lưng chạy, chạy thật nhanh như sợ người con gái ấy sẽ tan biến mất như trong nhưng giấc mơ tôi đã thấy. - T, T thằng khốn nạn sao lại bỏ lại con người ta vậy hả, thằng khốn! – Tiếng của con Hoa bạn cùng lớp nói phía sau. Tôi mặc kệ, tôi thật sự chẳng quan tâm cái gì nữa, chẳng muốn để ý bất kì điều gì hết, chỉ muốn thật nhanh, càng nhanh càng tốt chỉ để tìm thấy nàng. - Em ơi mọi chuyện không phải như thế, thật sự không như thế, khốn nạn, khốn nạn aaaaaaaaa! – Tôi vừa chạy vừa hét như một thằng điên dưới cơn mưa. Tôi khuất bóng khỏi con đường ấy, người con gái ấy từ từ bước đến bên con nhỏ lạnh lùng dơ tay lên, tiếng "Chát" mạnh mẽ vang lên giữa cơn mưa. - Con mất dạy, mầy là được ai sắp xếp tới đây hả. - Haha mầy là ai, có quyền gì hỏi tao. - Tao nhắc lại, ai đã sắp xếp vụ này nói! – Liên đưa ánh mắt đầy lạnh giá hơn những giọt mưa đang rơi. - Tao không nói đấy, làm gì được tao, mà chàng trai kia cũng có vẻ quyến rũ đấy nhỉ, tao khá là thích đấy hahaha! Liên tức tối giáng những cứ đấm vào mặt con nhỏ, mặc cho nó có giỏi võ thế nào. - Tao nhắc lại lần cuối cùng, là ai? - Dạ chị tha em, anh ấy dặn em là như thế này ạ! Sau khi nghe câu chuyện từ nhỏ ấy, Liên đứng dậy nở nụ cười đầy ma mị. - Thôi coi như cũng tốt, có thể kéo anh ấy trở lại càng tốt! – Liên nghĩ thầm. - À còn con nhỏ này! – Ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống nơi nạn nhân đang nằm bất động. - Alo, có việc gì không chị. - Tới đây có hàng cho mấy anh em dùng tạm này, tiện ném đi đâu đừng cho nó xuất hiện nữa! – Tiếng cúp điện thoại. - Cảm ơn mầy nhé, nhưng làm anh ấy buồn thì cô cũng phải trả cái giá nhỉ hahaha! Ánh mắt của Liên cùng nụ cười hòa vào cơn mưa nặng hạt đầy lạnh lẽo. Còn tôi bây giờ đang chạy, chỉ biết chạy thật nhanh, ánh mắt của nàng cùng cái quay lưng bỏ đi đầy lạnh lùng, con tim đau nhói, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, trên con đường ấy cơn mưa vẫn đưa những hạt nước to lớn rơi xuống. Tôi bất lực đứng lại bên trong công viên, thẫn thờ nhìn lên bầu trời mà than trách. - Tại sao, tại sao lại vào lúc này chứ, tại sao aaaa! – Tôi hét lên. - Hihi anh lại tự làm bản thân mình chịu khổ nửa rồi. Âm thanh mà tôi muốn nghe nhất, âm thanh mà tôi yêu thương nhất đang âm thầm vang lên sau lưng. Tôi quay người lại, nàng đang đứng đó, dưới cây phượng, cùng chiếc dù đã bung sẵn. Ánh mắt ấy làm con tim tôi ấm áp lắm, không còn cảm thấy lạnh chút nào, tôi lao đến ôm chầm lấy bờ vai của nàng. - Em à, anh.. anh xin lỗi, mọi thứ không như em nghĩ đâu! – Tôi cố nói thật nhanh như sợ nàng sẽ không chịu nghe tôi giải thích. - Hihi ngốc à, em là ai chứ, em diễn có đạt không anh hihi! Tôi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt của người con gái ấy. - Em diễn là sao! - Anh đừng nghĩ mấy cái cảnh giống trên phim ấy có thể làm gì được em nhé hihi, em chỉ làm cho giống để người kia biết thôi ngốc ạ. - Em làm anh cứ tưởng, anh sợ sắp chết rồi đây nè! – Tôi mừng hết cỡ trong tâm can, như đã trút đi bao nhiêu gánh nặng. - Em biết mà, từ khi có người bảo em là anh đang giấu em gặp người khác sau trường là em đã hiểu rồi hihi! - Vậy là ai hả em! – Tôi tò mò hỏi. - Anh có thật sự muốn biết không! – Nàng ngẫn ngơ hỏi tôi. - Ừ! - Là Liên đó! Tôi sững người đi, tại sao lại là Liên, cô gái ấy có liên quan gì tới chuyện này, những câu hỏi lại xuất hiện trong đầu. - Mà anh nè! - Hả! - Cô gái hồi nãy anh thấy đẹp không! – Nàng nheo đôi mặt đầy tuyệt mĩ kia nhìn tôi. - À ừ xấu.. xấu lắm hề hề! - Thế cô ấy hôn chỗ nào! – Nàng hấp háy đôi mắt nhìn tôi dò xét. - Chỗ này! – Tôi như đứa trẻ trước ánh mắt ấy, chỉ vào bên má. Nàng nhẹ nhàng lấy khăn ướt ra lau bên má ấy rồi từ từ nhón chân lên hôn nhẹ vào chỗ lúc nãy, cái cảm giác thật khác với nụ hôn lúc trước, đôi môi của nàng mềm mại ấm áp làm tôi mê mẫn trong cơn say mà quên luôn trên người còn đang như chuột lột. - Hihi đó em thay chỗ lại cho nụ hôn ấy rồi đó, em cũng biết ghen đó chứ không phải là không đâu nhé ngốc, đừng tưởng như vậy là em cho qua nhé, giờ về nhà em làm khô người đi rồi nấu cho em bữa cơm đi nhé chàng! – Nàng nở nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ nhàng như những tia nắng ban mai thật ấm áp. Tôi khẽ nở nụ cười đầy hạnh phúc, đối vơi tôi nàng vẫn luôn tuyệt vời như thế, luôn sáng suốt mọi thứ. Hai con người cùng một chiếc ô dù hạnh phúc với nhau bước vào xe rồi hướng thẳng nhà nàng, bên ngoài trời đã tạnh cơn mưa trả lại bầu không khí se lạnh mang cho con người cảm thấy thoải mái sau cái nắng của buổi trưa. Đến nhà nàng, tôi lên phòng tắm rửa rồi thay đồ sạch sẽ, nhìn vào gương rồi tự nở nụ cười như thằng điên mới trốn trại. Bước xuống dưới đã thấy bóng lưng nàng đang mang tạp dề lon ton bên căn nhà bếp, tôi nhìn xung quanh rồi lao tới ôm lấy bóng dáng đáng yêu của nàng. - Hề hề để anh nấu cho, mời tiểu thư ra ngồi bàn ăn đợi nhé, đưa anh cái tạp dề đây! – Tôi đưa tay tháo luôn cái tạp dề trên người nàng. - Hihi vậy em ra bàn ngồi đấy nhé. - Ừ đi đi, à mà cô Vân đâu em! - Em không biết, chỉ biết cô Vân bảo em là trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu rồi chút nữa lấy ra nấu, còn cô ấy có việc đi đâu đó. Tôi nghe xong rồi nở nụ cười với nàng rồi bắt tay vào công việc hình phạt của mình. Nghe sau lưng mình là nụ cười và ánh mắt đang theo dõi, tôi lấy lại niềm tin rồi bắt đầu nấu mấy món sở trường, đặc biệt là món cánh chua và món thịt kho mắm ruốt mà nàng luôn trêu tôi "món này ăn rồi hôn nhau thì thơm anh nhỉ". Đấy nàng vẫn luôn vui vẻ hồn nhiên như thế, là tia nắng ấm áp mà tôi đã chọn cho mối tình đầu của tuổi trẻ. Ở đâu đó, cách một đoạn của ngôi nhà đang có hai con người đang vui vẻ với nhau bên căn bếp ấm áp. - Alo tiểu thư họ đã về tới nhà rồi ạ, cậu ta đang rất vui vẻ! Trên bầu trời dày đặc mây đen ấy lại đổ những cơn mưa trắng xóa, người ấy khuất dần trên chiếc xe màu đen chạy đi.
Chương 122: Bấm để xem Chap 122: Sau bữa cơm với nàng, tôi ểnh cả cái bụng bước lên ban công, mà khoan khoái tận hưởng cái luồng không khí mát mẻ từ cơn mưa, đứng từ bên trong sau cửa kính, cơn mưa nặng hạt làm trắng xóa mọi khung cảnh bên ngoài. Mỗi khi trời mưa tôi luôn thích thú nhìn ngắm, cơn mưa mang cho tôi cảm giác thoải mái nhất, cho tôi cảm giác như đươc rửa sạch tâm hồn, nhìn những hạt nước lao xuống chạm đến mặt đất rồi vỡ òa như cuộc đời của con người vậy. Bàn tay tôi khẽ có hơi ấm từ bàn tay mềm mại, mịn màng khẽ nắm lấy, tôi quay sang nàng đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào không hay, ánh mắt cùng với tôi thích thú nhìn vào màn mưa. - Anh cũng thích mưa hả! - Ừ anh thích lắm, cứ mỗi lần nghe tiếng mưa rơi là anh ra ngắm liền à. - Hihi em cũng thích lắm, cơn mưa luôn làm cho mọi thứ được xoa dịu, anh muốn nghe đàn không. - Ừ đã lâu anh không được nghe tiếng đàn của em rồi! – Tôi quay sang khẽ nở nụ cười. Nàng kéo tay tôi lại chiếc ghế sa lông đầy ấm áp kia, tôi ngồi xuống nhìn theo người con gái ấy bước tới bên cạnh đàn piano. Đôi tay nàng lại nhẹ nhàng lướt qua từng phím đàn, âm thanh vang lên trong căn nhà đã được phủ lấy bởi cơn mưa. Những âm thanh như những giọt nước mưa từ trên cao từ từ rơi xuống, dào dạt, thanh khiết, tôi như được hòa mình vào những hạt nước. Nhìn đôi tay nàng đang lả lướt mềm mại trên phím đàn, tôi bước lại bên cạnh để tận hưởng bài hát mang tên Rain and tears. * * * Bên bản nhạc từ chiếc piano mang lại, cơn mưa đã ngừng tôi tạm biệt nàng rồi đạp con xe hòa vào con đường đã được cơn mưa to lớn ấy gột rửa. Bước vào bên trong nhà, tôi nghe tiếng cười của người con gái đã lâu không xuất hiện ấy, Liên đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ tôi. - Bi à con về rồi hả, ngồi xuống đây ăn mấy món điểm tâm của Liên mang tới nè! – Mẹ gọi tôi. - Dạ để sau đi ạ con lên phòng thay đồ cái đã! Tôi không đợi câu nói của hai người phụ huynh đang lườm thằng con trai mất nết. Bước vào bên trong tôi thay bộ đồ xong thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên. - Anh ơi có trong đó không! - Có ai vậy! – Mặc dù đã nghe thấy tiếng của Liên nhưng tôi vẫn cố làm như không biết. - Em nè Liên đây, mở cửa cho em đi! Tôi xuôi xị đứng dậy đi ra mở cửa, mặc dù Liên đã từng ngủ ở phòng tôi, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy ngại ngùng khi không dám để người con gái ấy bước vào căn phòng của mình. - Hử gọi anh có gì không em! – Tôi ló cái đầu ra hỏi. - Hihi chút nữa anh sang nhà em nhé có chút việc nhé, quan trọng lắm. - Việc gì mà quan trọng, mà em chuyển về đây lại rồi hả? - Hihi ừ mà hôm nay sinh nhật em, anh có thể dành chút thời gian không, anh qua nhé em đợi. Không đợi tôi trả lời Liên đã đi xuống bên dưới, tôi lắc đầu rồi quay trở lại phòng thay đồ để sang diện kiến con nhà hàng xóm đối diện kia. Mặc đại quần jean đen cùng cái áo sơ mi trắng, tôi bước ra bên ngoài thì giật mình hết có hồn con chim én luôn. - Hihi mình theo T sang bên đó nhé! – Trinh đã đứng trước của phòng. Tôi nhìn một lượt từ đầu tới chân, công nhận con gái mặc cái gì cũng đẹp nhỉ, chẳng bù với con trai toàn mặc quần dài áo sơ mi hay áo thun cho nó có chứ có biết đẹp đẽ ra sao đâu. - Ừ vậy đi thôi. Hai người lầm lì từ từ bước sang bên nhà đối diện, vẫn bác quản gia ấy ra mở cửa cho bọn tôi. - Dạ cháu chào bác, đã lâu không gặp lại bác! - Ừ, cũng đã lâu thật, thôi vào nhà đi cháu tiểu thư đang đợi ở bên trong đó. Tôi cùng với Trinh cúi chào rồi bước vào bên trong, tôi đảo mắt như bao lần, căn nhà vẫn thế, lộng lẫy nguy nga. Bên trong Liên đã ngồi trên ghế ở phòng khách, Liên thấy tôi liền chạy ra nhưng khi thấy Trinh đã tối sầm mặt mày lại. - Mình nhớ mời mỗi anh ấy thôi nhỉ, đâu có mời cậu. - Anh là sao ai là anh! – Trinh ngơ ngác quay sang tôi. - Ừ thì! Tôi kéo Trinh ra bên ngoài rồi kể lại những gì mà trước đây tôi đã gặp Liên như thế nào, nhưng lại giấu đi lời hứa ấy. Trinh khẽ nhăn ánh mắt lại. - Hóa ra T là cái nguyên nhân ấy hả! - Ờ thì tại lúc ấy còn nhỏ nên nên! – Tôi ấp úng. - Thôi được rồi theo mình. Trinh kéo tay tôi quay trở lại đối mặt với Liên. - Minh chỉ đi theo trông nom cái tên khờ khạo này thôi, đây là ý của hai bác nhà T, sao mình có được phép chưa cô tiểu thư! – Trinh đáp lại bằng giọng lạnh băng nhưng đầy uy nghiêm. - Nếu là ý của hai bác mình không cản, mình chỉ không thích mấy người không mời mà tới thôi nhỉ! – Liên cũng chẳng kém khi đáp lại. - Mình chỉ làm theo lời hai bác ấy thôi, nhưng đâu ngờ vô tình làm hỏng kế hoạch mờ ám của ai kia đâu nhỉ! – Trinh vẫn thản nhiên đáp lại. Liên không thèm nói đưa ánh mắt sang nhìn âu yếm rồi ôm một bên cánh tay tôi. - Thôi vào đi anh nãy giờ mình đang chuẩn bị tiệc mà chưa biết làm sao nè, mà nghe nói anh nấu ngon lắm phải không, hôm nay sinh nhật anh nấu cho em một bữa đi nhé, nha nha! – Liên lại bắt đầu làm nũng. Tôi đơ ra mất vài giây, hôm nay công nhận Liên mặc bộ váy đầm màu trắng cách điệu làm làn da trở nên trắng mịn hơn, còn Trinh đang ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ kia và đặc biệt là lần đầu tiên thấy một con người khác hẳn. Tôi ậm ừ rồi đi vào căn nhà bếp nơi đó đã có khá nhiều người đang mặc đồ đầu bếp, tôi nuốt cái ực rồi quay sang Liên vẫn đang ôm cánh tay tôi. - Em nè, ở đây toàn các đầu bếp nấu ngon thế này sao lại kêu anh vào đây làm bữa tiệc vậy. - Hihi em muốn ăn món anh làm cơ, làm cho em nhé! – Liên lắc lư cánh tay tôi. Tôi phì cười trước điệu bộ giống hồi còn nhỏ ấy, lúc nào cũng nũng nịu có khi không đồng ý là khóc òa lên luôn. - Nè mấy người, anh ấy là người vô cùng quan trọng nhé, hôm nay anh ấy nấu món gì tất cả phải giúp đỡ hết mình đấy. - Dạ vâng thưa tiểu thư. Tôi nhìn cái khung cảnh mà có phần áp lực vô cùng, tôi tiến vào bên trong thì được anh đầu bếp kính cẩn đưa cho tôi cái tạp dề, bước đến bàn nguyên liệu đã được sơ chế để trên bàn mà tôi muốn khóc luôn. Không biết có mấy người ăn mà nguyên một cái bàn nguyên liệu thôi mà cũng phải tầm hơn hai mươi mấy người ăn mới hết được. - Mà em nè hôm nay có mấy người vậy để anh làm! – Tôi quay lại hỏi. - À em định hai người thôi, nhưng có người ngoài ý muốn nên coi như là ba đi! – Liên nói xong liếc xéo qua Trinh. - Ai ngoài ý muốn, khách đến nhà thì đều là khách, hay cô cảm thấy kế hoạch thất bại hả! – Trinh cũng lườm lại. - Thôi được rồi hai người ra ngoài đi T bắt đầu đây. Tôi nhìn hai người ấy đấu khẩu mà cảm giác như đại chiến thế giới sắp đến ấy, đã thế ở đây còn nhiều người nữa nên không hay. Nhìn theo bóng dáng hai người họ đã khuất sau bức tường, tôi mếu máo nhìn lại cái bàn kia chủ tiệc nói là hai ba người thôi vậy mà nguyên liệu trên này nó cả một mớ bát ngát luôn, thật là hãi hùng từ các cô gái tiểu thư này.
Chương 123: Bấm để xem Chap 123: Được sự giúp đỡ từ mấy người làm bếp cuối cùng cũng làm xong, trên bàn bây giờ đã có món cánh gà chiên nước mắm, lụi, bò nướng ngũ vị hương, một nồi lẩu cá thác lác lá khổ qua, mực nhồi thịt nướng, chả ram và một món mà mấy người đầu bếp ở đây đều ngạc nhiên đó là món lòng xào nghệ với bánh tráng nướng. - Cậu ơi sao lại làm món này vậy, tiểu thư không thích ăn mấy món được làm từ nội tạng cho lắm! – Tiếng anh đầu bếp hỏi. - Không sao đâu sẽ ăn được hết. - Thế sao lại cho nhiều hẹ quá vậy. - Hề hề hẹ nhiều ăn nó mới không có nặng mùi từ lòng nữa, yên tâm đi có cháu lo hết mà hề hề! Tôi yên tâm rồi lon ton chạy ra bên ngoài, bầu trời đã sẫm tối, bên ngoài phòng khách đã có hai người con gái ấy đang ngồi đối diện mà ánh mắt đầy tia sát khí, tôi nuốt cái ực cho có tinh thần nam nhi rồi bước tới. - Mình làm xong rồi đó, chúng ta bắt đầu thôi. Sau khi nghe thấy tiếng của tôi gọi, hai người con gái ấy quay sang nở nụ cười rồi bước vào bên trong phòng ăn. Các đầu bếp đã mang mấy món ăn của tôi ra bàn cùng cái chai rượu vang lúc trước làm tôi thèm thấy ông mặt trời luôn, sau đó bọn họ đứng hết sang một bên chăm chú nhìn vào vị tiểu thư của nhà họ đang từ từ ngồi xuống để xem kết quả như thế nào từ mấy ăn của tôi. - Hihi nhìn mấy món ăn này ngon quá đi à! – Liên hí hửng nhìn vào bàn. - Ừ thế nếm thử có vừa miệng của em không! Tôi ngồi xuống đối diện với Liên, bên cạnh là Trinh. Tôi chăm chú quan sát vào từng đôi đũa được gắp một cách đầy nhã nhặn từ người con gái ấy, chứ như cái đám bạn của tôi là bay vào mà gắp lấy gắp để ấy chứ hề hề. Mỗi lần nếm thử một món là Liên nở nụ cười thật tươi. - Món này ngon quá đi à, ăn không còn nhạt miệng nữa hihi! - Thế nếm thử món này đi! Tôi cầm đôi đũa gắp lấy một miếng lòng kèm với hẹ đặt lên miếng bánh tráng nướng rồi rưới thêm một ít mắm gừng đưa cho Liên. Mấy đầu bếp đứng bên cạnh mở căng hết những con mắt quan sát thật kỹ những cử chỉ của người con gái ấy, còn Liên thì khẽ nhăn mặt nhìn chăm chú vào món ăn. - Anh ơi món.. món này là món gì mà vàng vàng với nhiều hẹ quá vậy! - Món lòng đó ngon lắm đó ăn đi! Liên bặm môi cầm lấy miếng bánh tráng trên tay tôi rồi khẽ nhắm mắt đưa vào miệng, tôi vừa chăm chú vừa mỉm cười nhìn vào Liên. Lúc đầu Liên với vẻ mặt còn khó khăn khi ăn, rồi sắc mặt dần dãn ra rồi thích thú chớp chớp ánh mắt nhìn về tôi. - Ngon quá đi à! – Liên nở nụ cười trên môi. - Tất nhiên ngon mà, món ấy phải tự tay người biết làm hoặc tự mình, chứ bình thường nó hôi lắm, cho thêm nhiều hẹ với dùng nước mắm gừng thì ngon tuyệt luôn hề hề. - Hihi cảm ơn nha, à đem bánh kem ra đi! – Liên vẫy tay một người giúp việc bên cạnh. Người giúp việc ấy đem chiếc bánh kem ra, Liên bắt đầu thắp mấy cây nến lên rồi nhắm mắt lại ước. - Chúc mừng sinh nhật Liên, lại thêm tuổi nữa rồi đấy đừng có làm nũng nữa hề hề! – Tôi nói sau khi Liên thồi hết nến. - Hihi, em chỉ làm nũng với anh thôi! - À mà hai bác nhà em đâu sao không thấy. Sau câu hỏi của tôi, bầu không khí trở nên trầm lắng xuống, ánh mắt u buồn của Liên thoáng qua, Trinh khẽ đưa tay véo nhẹ vào bên hông tôi. Cái cảm giác sau câu hỏi của tôi đã làm cho bao người ở đây trầm lắng yên tĩnh đến đáng sợ. - Xin lỗi mọi người chúng tôi xin phép được lui ra ngoài! – Tiếng của anh đầu bếp. - Ừ mọi người ra ngoài đi! – Âm thanh đầy lạnh giá từ Liên. Mọi người lần lượt kéo nhau ra bên ngoài, bây giờ trong căn phòng ấy chỉ còn lại ba con người đang ngồi đó cùng với không khí ngột ngạt, ảm đạm hiện hữu. - Hôm nay sinh nhật em chỉ có mọi người ở đây thôi, bố mẹ của em.. mất lâu rồi! – Hai hàng lệ trên khóe mắt Liên đã lăn dài trên gò má ấy. - Anh.. anh xin lỗi đã làm em buồn. - Hì anh không có lỗi gì đâu, giờ em chỉ cần có anh là đã đủ cho em lắm rồi, cảm ơn anh nhé. - Hề hề vậy ăn thôi để lâu mấy món ăn anh làm cho em nguội hết đó, ăn không ngon lại chê anh tay nghề dỏm nữa, ăn đi ăn đi! – Tôi cố gắng xua tan đi bầu không khí u uất ấy. - Hihi dù nguội em vẫn thấy nó ngon lắm anh à! Nhìn những cử chỉ, hành động từ người con gái ấy, tôi lại cảm thấy Liên là người con gái hiền dịu, cũng có những nỗi buồn, cũng có những nét gì đó của người con gái ở lứa tuổi 16 hồn nhiên vui vẻ, vậy sao nhiều người lại nhìn vào Liên bằng ánh mắt đầy sợ hãi như thế. Sau không khí nặng nề thì cuộc vui bắt đầu trên bàn ăn, chỉ có tôi và Liên là vui vẻ, còn Trinh vẫn im lặng không nói câu nào. Vừa ngoạm được một miếng cánh gà thơm phức kia thì tiếng chuông từ bên ngoài cổng vang lên. Bác quản gia đi ra mở cửa cho vị khách bí ẩn kia, tôi ngồi trong căn phòng vẫn thoải mái cho công việc đánh chén bữa ăn vì hôm nay sinh nhật Liên nên chắc người thân hay người quen gì đó tới (lúc đấy tôi không biết người những người thân ấy còn có cả một dòng họ lại là kẻ thù của Liên). Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cánh của căn phòng rồi tiếng bác quản gia nói vào. - Thưa tiểu thư có vợ chồng cậu Ba và cậu Nam tới chúc sinh nhật ạ! Vừa nghe xong câu nói của bác quản gia. - RẦM MMMMMM! Tiếng đập bàn đầy mạnh mẽ từ Liên vang lên, làm tôi giật mình rớt luôn cả miếng gà cũng đôi đũa xuống, Trinh thì vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh như không có chuyện gì sảy ra. - Bảo bọn họ cút hết cho tôi, đứng thêm phút nào nữa thì chặt hết tay chân họ luôn đi, nhanh! – Tiếng quát cùng sự bực tức từ Liên vang lên trong căn phòng. - Này này cậu Ba làm gì thế! – Tiếng của bác quản gia. Cánh cửa phòng bật mở thô bạo, một cặp vợ chồng bước vào, nhìn gương mặt họ khẽ nở nụ cười trên môi. - Này con nhỏ kia, tao dù gì cũng là người thân, người chú của mầy, mà ăn nói láo toét thế hả. - Mấy người còn nhận tôi là người thân hả! - Ơ hay con nhỏ này, bố mẹ mầy không dạy cho cách ăn nói với người lớn hả con kia. - Hahaha, ông là cái gì mà tôi phải xem ông là người thân, các người đã làm những gì khi gia đình tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn hả, các người chỉ biết vơ vét tất cả, xem tôi như một con chó chẳng thèm quan tâm, các người bây giờ còn tới đây đòi nhận người thân, hahaha thật nực cười! – Tiếng cười từ Liên cùng những giọt nước mắt lăn trên má. Tôi vẫn chăm chú lặng im nhìn vào hai con người kia, họ đã làm gì Liên để rồi cãi nhau như vậy. Tôi lúc đó vẫn chưa biết, vẫn chưa trải qua những gì gọi là tranh giành hết, còn Trinh vẫn lặng im ngồi bên canh nhâm nhi món ăn mà do chính tay tôi nấu như chẳng liên quan gì.
Chương 124: Bấm để xem Chap 124: Từ sau cánh cửa một người thanh niên đã lớn tuổi bước vào. - Này em họ, em là con gái sao lại ăn nói như thế với cô chú chứ. - Em họ hahaha, đừng ở đó mà giả bộ làm người tốt nữa, muốn tiền chứ gì, đừng mơ! – Liên bật cười. - Này tao nói đàng hoàng mà mầy có thái độ đó hả, có chút tiền có địa vị rồi muốn nói gì cũng được hả! – Người thanh niên ấy thay đổi sắc mặt nhanh chóng. Người thanh niên ấy quay sang bên hai người chúng tôi rồi nở nụ cười. - À đây có phải Trinh không, chào em, xin lỗi vì để em thấy cảnh này nhé! – Người thanh niên ấy cung kính nhỏ nhẹ với Trinh. - Tôi không quan tâm các người cứ tiếp tục đi! – Trinh vẫn giọng lạnh băng. - Còn cậu này là, à chắc lại thêm tên đào mỏ nào nữa phải không Liên hahaha! - Này ông anh nói ai là đào mỏ hả! – Nghe câu nói đầy xúc phạm của người thanh niên ấy tôi chẳng còn yên tĩnh quan sát nữa. - Tao nói mầy đó, sao không đúng hả, thấy gái có tiền là bu theo ngay tao biết mà. - Này tôi nhắc lại một lần nữa nhé, thằng con trai như tôi đây không ăn hay bu bám nhé, ăn nói cho có văn hóa chút. - Thằng ranh mầy là cái gì mà ăn nói mất dạy thế hả, bố mẹ không dạy mầy à! – Người bác kia chen vô. - Bố mẹ tôi dạy sao là quyền của họ, ông là cái gì mà có quyền nói này nói nọ. - Mợ mầy mất dạy, để tao thay bố mẹ mầy dạy lại mầy. Ông ta bước thẳng đến chỗ tôi đưa tay lên định tát vào mặt. - Ông dám đụng vào anh ấy thì ngay đêm nay cả nhà ông sẽ biết thế nào là đầu đường xó chợ! - Liên đã lao đến chen vào đưa ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta. - Được được có tiền có khác, đợi đấy rồi cả dòng họ sẽ dạy lại mầy. - Cả dòng họ hahaha, được các người cứ tới tôi đợi, tiễn khách! Bác quản gia cùng mấy người mặc đồ đen lao vào kéo những con người ấy ra bên ngoài. - Được lắm cháu gái ngoan, rồi mầy sẽ biết thế nào hối hận. Âm thanh vang vọng bên ngoài rồi cánh cửa được đóng lại. Bầu không khí nặng nề lại xuất hiện trong căn phòng ấy. Tôi ngồi xuống nhìn vào Liên, đôi mắt ấy đã đỏ ửng lên, người thân bội bạc là như thế sao, tôi lúc đó thầm cảm ơn trời vì gia đình cùng các cô các bác trong gia đình mình vẫn thương yêu lẫn nhau. - Xin lỗi anh đã để anh phải thấy cảnh này, em xin lỗi! – Liên khẽ cuối đầu xuống nói. - Không sao, mấy người đó thật là, sinh nhật của người ta mà cứ như mấy con hổ đói ấy. - Thôi được rồi ăn đi! – Trinh lên tiếng. Bữa ăn bây giờ thật khó nuốt bởi tâm trạng của mỗi người sau sự việc ấy. Tôi đứng dậy đặt đôi đũa xuống. - Mọi người theo mình ra đây nhé! – Tôi đưa ra đề nghị. - Ra đâu anh! – Liên vẫn ánh mắt u buồn hỏi tôi. - Hì cứ theo anh! Tôi đưa hai người con gái ấy ra bên ngoài sau khi nói với bác quản gia chuẩn bị cho một chiếc xe, tôi cầm điện hoại lên rồi alo cho thằng TS chở con Hiếu ra đường NTT. Xe dừng lại bên một quán nhậu bên vỉa hè, ở đây không khí về đêm có chút se lạnh, có chút hơi sương phảng phất trong không khí. Tôi bước vào trong rồi ngồi xuống bên cái bàn nhựa đầy dân dã. Với nhan sắc của Trinh và Liên làm bao thanh niên bên các bàn khác ngoài nhìn vào hai người con gái ấy. Đợi một lúc sau thằng TS chở con H đã đến. - Ê thằng cờ hò làm gì đêm hôm gọi vợ chồng tao ra đây mầy. - Hề hề gọi mầy ra nhậu được không, không nhậu thì về đi mầy. - Ngu gì quất thôi, chú ơi cho cháu ba hai rượu, dĩa bò nướng lá lốt với năm cái trứng bách thảo nhé! – Nó ung dung gọi món. - Hề hề chú hiểu ý tao đấy, hôm nay sinh nhật Liên nên tao kéo ra đây đó. - Hể, chúc mừng sinh nhật nhé! – Nó cùng con Hiếu hồ hởi chúc mừng Liên. - Hì cảm ơn hai người nhé! Đúng là nhậu ở đâu thì nhậu bên ngoài cùng mấy người bạn vẫn luôn là tuyệt vời không gì bằng, cho dù đơn giản dĩa cá khô thôi cùng đã vui lắm rồi. Liên cũng vậy nỗi u buồn lúc nãy đã tan biến đi hết, Trinh cũng vậy đã vui vẻ hơn khi có Hiếu nói chuyện cùng. - Ê mầy lên ly đầu làm nháy nào, tiệc tùng gì ngồi nhìn nhau hoài bây! – Tiếng thằng TS nói. - À Liên có uống được không! – Tôi ngẫn ngơ hỏi, vì Liên là tiểu thư mà không biết có dùng được loại rượu rẻ tiền này không. - Hihi đã nói là anh thích cái gì thì em dùng được hết mà! - Đệch chưa gì lại có thêm người gọi mầy anh nữa rồi à! – Thằng TS chồm qua nói nhỏ vào tai tôi. Tôi cầm lấy miếng bò nhét thẳng vô miệng nó luôn chứ có biết trả lời như thế nào với nó đâu. - Ăn đi mầy nhiều chuyện vờ lờ hề hề! Tiếng cụng ly đầy vui vẻ đã chính thức xua đi cái cảm giác nặng nề ở nhà của Liên, thay vào đó là những nụ cười vui vẻ cùng bạn bè bên cạnh. Đang nói chuyện với thằng TS thì bên ngoài một chiếc xe ô tô dừng lại, thằng Hưng bước xuống xe đi thẳng tới chỗ bàn của bọn tôi. - Ơ Liên sao lại ngồi ở đây với mấy thằng nghèo hèn thế này, chỗ này mất vệ sinh lắm. - Mầy nói ai nghèo hèn hả mầy! – Thằng TS đã có men trong người đứng dậy quát. - Tao nói cái đám nghèo tụi bây đấy sao, hôm nay sinh nhật Liên lại dẫn ra cái nơi rách nát này hả. - Hưng, về đi không phải việc của bạn! – Liên đưa ánh mắt nhìn thẳng vào nó. - Ơ mình chỉ sợ mấy người nghèo hèn này làm bẩn cậu thôi mà! - Cút để tôi yên! – Liên đã có chút bực bội. - Không theo mình đi đến nơi này sạch sẽ sang trọng hơn nè! – Nó nói rồi dùng tay kéo Liên. - Thả Liên ra, tao nhắc lại một lần nữa bỏ cái tay mầy ra! – Tôi hậm hực cầm lấy tay nó. - Mợ mầy muốn gì, bỏ cái tay bẩn thỉu mầy ra! – Nó hằn học nhìn vào tôi. - Tôi nhắc lại một lần nữa cút ngay cho tôi, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai! – Liên bực tức hất tay nó ra. - Được được cứ chơi với cái đám nghèo hèn này đi, rồi có ngày toàn mùi của bọn nó thôi. Với câu nói của nó thì mọi người xung quanh đã bực bội quát lại nó. - Ê thằng kia mầy tưởng mầy giàu làm phách ở đây hả. - Mợ nó dám bố lảo ở đây hả biến mợ mầy đi thằng nhóc! – Tiếng của một ông anh bàn bên. - Được được cái lũ nghèo, còn bọn bây nữa đừng làm vấy bẩn Liên, lũ nghèo. Nó nói xong rồi hậm hực bước thẳng ra xe chạy đi, vừa mới được vui vẻ chút lại có thêm người phá đám, sao đi đâu cũng có sao chổi hết vậy, tôi hậm hực ngồi xuống bàn cùng tiếp tục cuộc vui đã vơi đi phần nào từ cái thằng Hưng ấy.
Chương 125: Bấm để xem Chap 125: Sau cuộc vui, mọi người ai nấy đều trở về bên ngôi nhà thân yêu của mình, tôi hiện tại đang đứng ở ban công tận hưởng lấy chút không khí se lạnh để xua đi những sự việc vừa sảy ra. Bên cạnh tôi Trinh cũng đã ở đó, vẫn như ngày nào dĩa mực cùng hai lon bia mát lạnh. - Trinh này tại sao người thân của Liên lại như vậy! - T muốn nghe! - Ừ! - Vậy ngồi xuống đi mình kể cho! Trinh lặng lẽ ngồi xuống bên bậc thềm quen thuộc, đối với tôi nơi ban công ấy đã trở thành chỗ để cho hai con người chung một mái nhà tâm sự những câu chuyện với nhau. * * * Chuyện bắt đầu từ lúc Liên lên sáu tuổi. Bố của cô ấy trong một ngày sinh nhật thật vui vẻ, đến giữa tiệc thì cơn đau tim tái phát và qua đời trong đêm ấy, mẹ của Liên đã ngất đi nhiều lần. Cả gia đình trong niềm vui đã biến thành niềm đau thương, sau khi chôn cất người bố ấy cả nhà Liên lâm vào con đường suy sụp công ty liên tục thua lỗ rất nhiều và có nguy cơ bị phá sản. Mẹ của cô ấy đã nén cơn đau buồn khi mất đi người mà mình yêu thương, dẫn dắt cầm lái đưa công ty thoát khỏi nguy cơ bị phá sản. Nhưng người thân của nhà cô ấy nào chịu buông tha, họ gây áp lực lên đôi vai của người mẹ. Mỗi lần gặp nhau là đòi tiền với lý do phải chu cấp cho những người thân, giúp đỡ người thân từ nhà cửa đến mồ mã. Họ còn lấy lý do công ty là một phần của mọi người, yêu cầu người mẹ ấy phải chia phần tài sản, nhưng thực ra thì họ chẳng đóng góp gì, chẳng qua do bố của Liên giúp đỡ họ có công ăn việc làm, có được chút vốn liếng trong công ty. Đến khi bố mất thì họ trở mặt đòi này đòi nọ, người mẹ ấy đã chịu nhiều áp lực nên cũng theo bước mà bỏ lại một mình Liên với di chúc để lại toàn bộ tài sản cho một đứa con gái mới lên sáu tuổi. Liên lúc ấy vẫn không biết gì, vẫn hồn nhiên vui vẻ dưới sự chăm sóc của vợ chồng cậu Ba, nhưng thực chất vợ chồng ấy muốn đoạt lấy cái di chúc kia để sửa đổi sang tên cho nhà họ. Liên sống dưới căn nhà ấy ngày ngày bị tra tấn về tinh thần, lúc nào cũng hỏi tờ di chúc kia ở đâu, không trả lời là họ lại bỏ đói đánh đập, lúc ấy Liên vẫn biết họ là người xấu nhất mực không nói. Đến một hôm họ không chờ đợi được, liền đem Liên ném ra bên ngoài đường, rồi ung dung bước đến công ty lấy lý do là người nhà thân thiết thay mặt nắm toàn bộ quyền hành. Liên được một người giúp việc cũ vô tình phát hiện khi đang lang thang trong khu chợ đêm bèn đem về chăm sóc. Người giúp việc ấy lúc đó đang làm trong nhà của anh họ tên Nam kia. Sau khi biết người giúp việc đã đem Liên về nhà của mình, anh ta liên tục dụ dỗ ngon ngọt. Liên lúc ấy có biết gì đâu vẫn ngây thơ nghe theo anh ta, để rồi cầm tờ di chúc đưa ra. Nhận được tờ di chúc chưa được luật sư xác nhận, anh ta nghiễm nhiên chiếm đoạt toàn bộ công ty rồi thẳng tay vức Liên vào trại mồ côi. Lúc ấy Liên sợ hãi ghét bỏ mọi thứ, sợ gặp người lạ nhút nhát thu mình vào một góc, để rồi biến thành một cô bé mắc chứng bệnh tự kỷ. Sau đó mình gặp được cô ấy, nhận cô ấy làm chị, dựa vào nhau mà sống trong trại trẻ mồ côi. Đến khi cô ấy đi ra ngoài cùng ni cô, cô ấy gặp cậu và đã thay đổi từ đó. Liên đã sống trong bạo lực, mạnh mẽ cứ gặp ai xúc phạm là giải quyết bằng vũ lực, có lúc cô ấy trở về trên người toàn vết bầm tím, vết thương chi chít mà vẫn nở nụ cười với mình. Đến năm mười hai tuổi cô ấy cứ như một người đã trưởng thành vậy, sau khi được nhận nuôi cô ấy đã tự thân một mình trông nom một công ty nhỏ bé sau khi hai người bố mẹ nuôi ấy cũng qua đời, rồi một hôm cô ấy gặp được một luật sư và cũng là bạn thân của người mẹ cũ. Sau khi nhận lấy một khoản tiền từ tay của vị luật sư kia do bố mẹ để lại, cùng với sự trợ giúp của người đó, Liên đã từ từ làm cho công ty kinh doanh thành công và phát triển. T biết không thử hỏi trên đời này một cô gái ở lứa tuổi mười hai ấy phải tự làm lấy mọi thứ, có phải nghe bất hợp lý phải không, nhưng nó là sự thật đấy, khi hoàn cảnh đã dồn ép cô ấy đến bước đường cùng. Đó là lúc anh ta người anh họ phát hiện đã muốn thâu tóm luôn phần tài sản cuối cùng của cô ấy. Nhưng nhờ vị luật sư kia đã giúp cô ấy đứng vững và phát triển vượt qua cả công ty cũ. Đến ngày cô ấy mười lăm tuổi, cô ấy mới biết bố của mình do ông Ba đã hại chết chứ không phải đau tim. Còn vị luật sư kia cũng đã gặp tai nạn do chính tay ông anh họ làm. Không có chứng cứ nên bây giờ cô ấy chỉ còn yên lặng mà chẳng thể nào làm gì được. Vì công ty cô ấy đã phát triển quá lớn, nên bây giờ cả dòng họ lại quay sang làm thân, bám lấy Liên chỉ vì những đồng tiền mà thôi. Tôi nhìn ánh mắt của Trinh đang thao thao câu chuyện mà đến chính tôi chẳng biết nó có thật hay chỉ là hư cấu. Nếu là thật thì Liên là người con gái có nghị lực mạnh mẽ như thế nào ở cái lứa tuổi còn chưa biết cuộc đời nó như thế nào. - T này nhìn vậy thôi mình cũng không muốn T dính vào những chuyện ấy vì nó rất nguy hiểm, nhưng mình cũng không phải là ghét bỏ gì Liên đâu, mình cũng từng sống chung với cô ấy, cũng từng chịu đủ mọi thứ sỉ nhục từ người khác vì không có bố mẹ, là con hoang này nọ. Mình chỉ biết hai người dựa vào nhau mà sống qua quãng thời gian ấy. Tôi lặng im nghe những lời mà Trinh đã kể, câu chuyện cứ như trong những bộ phim trên truyền hình ấy, không ngờ bây giờ tôi lại đang nghe lại câu chuyện ngoài đời thật như thế này. - T nè nếu có một ngày T biết được con người thật của Liên, liệu T có thể giữ khoản cách được không. - Tại sao! – Tôi ngẩn ngơ hỏi. - Bởi vì để có được những gì của hiện nay Liên đã nhúng đôi tay của mình vào những việc trái với đời, còn có cả nhưng người được cho là bạn trai của cô ấy, T biết họ bây giờ ra sao không! Tôi lắc đầu nhìn vào Trinh. - Tất cả bọn họ bây giờ người thì tàn tật, người thì đã không còn là đàn ông nữa, còn có người mãi mãi không bao giờ được quay trở về mảnh đất Việt Nam này nữa! – Trinh thở dài nhìn vào màn đêm đen kịt. - Minh thấy Liên tốt mà, đâu có như vậy. - Mình cũng không hiểu Liên với T là như thế nào, chỉ là không muốn T trở thành nạn nhân mà thôi, đừng quá tin tưởng vào những gì mà T thấy. Tôi thật sự không tin những gì mà Trinh đã nói, người con gái ấy đã có nghị lực trước sóng gió của cuộc đời mình, tại sao lại phải vức bỏ tránh xa. Tôi bỏ qua hết những câu nói của Trinh mà ngắm nhìn vào màn đêm khuya, đêm nay không có trăng, không có sao, chỉ còn lại những cơn gió mang theo hơi nước, cơn mưa của đêm nay sẽ to lắm đây, thật lạnh lẽo.
Chương 126: Bấm để xem Chap 126: Ngồi suy nghĩ vu vơ về câu chuyện của Liên thì cánh tay tôi được kéo lại. - Thôi bỏ hết mấy chuyện đó đi, đi xuống xem phim hơm! – Trinh nói. - Xem gì! – Tôi ngơ ngác. - Hì hôm nay đến đoạn hay của phim Thần thoại đó. - Ơ phim ấy coi hoài mà có gì nữa đâu mà coi! - Hihi cái này mới đi xuống xem đi. Tôi ngẫn ngơ bước theo người con gái ấy xuống bên dưới, giờ này ông anh tôi vẫn đang chết dí ở phương trời nào rồi, còn cả nhà thì đã đi ngủ hết. Hôm nay Trinh cho tôi xem bộ phim The myth gì ấy mới ra, nghe Trinh nói của Hồ ca đóng mà tôi tự hiểu luôn. Xem đến đoạn đứa con gái tên Tố tố gì ấy tự dưng cứu cho đã cái rồi chết, mặc dù tôi vừa xem nhưng đã mê mẫn nhan sắc của nữ diễn viên đó luôn. Đang phê như con tê tê thì cánh tay tôi được Trinh ôm chặt. - Huhu sao lại chết vậy huhu, yêu thương chăm sóc người ta rồi ra đi vậy! – Trinh khóc bù lu bù loa cả lên. - Trời, kịch bản nó thế, hay để T sang bên đó bóp cổ ông tác giả bảo ổng sửa lại cho họ hạnh phúc bên nhau nhé! – Tôi nhoẻn miệng trêu Trinh. - Hứ người ta đang buồn mà cứ trêu hoài! – Trinh hậm hực buông tôi ra luôn. - Hề hề đùa thôi mà, thôi trễ rồi đi ngủ đi, mai còn đi học kìa! Trinh lườm tôi một cái rồi bước lên thẳng trên phòng, còn tôi nhìn lại vào ti vi, hình ảnh của người con gái trong phim ấy ra đi với gương mặt của nụ cười, của hạnh phúc là như vậy sao. Tôi lắc đầu rồi tắt ti vi bước lên phòng của mình chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ hôm nay nàng không biến mất nữa mà thay vào đó là nụ cười dành cho tôi, cùng ngồi bên nhau ngắm nhìn khung cảnh đầy thơ mộng của mặt hồ phảng phất dưới ánh hoàng hôn. * * * Sáng hôm sau vừa bước đến lớp thì những tiếng bàn tán xì xào, những ánh mắt đổ dồn hết vào tôi. - Ê mầy xuống đây lẹ nhanh! – Thằng Ts kéo tôi chạy thẳng tới bàn. - Ủa hôm nay lớp có chuyện gì vậy mầy! – Tôi ngơ ngác hỏi nó. - Hôm qua có chuyện gì sau trường mà sáng nay mấy đứa con gái gọi mầy là thằng đểu vậy. Tôi kể cho nó nghe hết chuyện hôm qua, sau đó lục lại trong cặp thì mới phát hiện tờ giấy hôm qua đã không cánh mà bay. - Tờ giấy để chứng minh cho tao nó mất rồi mầy! – Tôi thân thờ nói. - Thôi xong mầy bị đứa nào gài rồi. Tôi biết hết chứ, nhưng tình hình bây giờ đám con gái cứ tránh xa tôi thật xa, những câu nói khó nghe, mọi thứ trong lớp đều quy hết cho tôi. - Mợ học bao lâu nay giờ mới biết lớp trưởng mình là cái loại người đánh chén con người ta xong vức bỏ. - Ừ nhìn mặt nó hiền lành thế mà bên trong thối nát thật. - Loài cầm thú. Bao nhiêu lời nói đầy mỉa mai làm tôi không tài nào có thể giải thích được cho sự trong sạch của mình. Đến cả giờ ra chơi cũng bị mấy đứa con gái lớp khác tránh xa. Tôi chẳng còn tâm trạng nào quan tâm nữa, quay trở lại lớp tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa nhẹ nhõm được gì thì đã thấy ánh mắt từ ba người con gái bấy lâu nay bên nhau vậy mà giờ đây đang nhìn tôi như một thằng hèn, khốn nạn, có mỗi Liên là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Tôi lầm lũi bước đi ngang qua chỗ thằng Hưng. - Haha lớp trưởng chơi con người ta, sao cảm giác sướng không vậy lớp trưởng! – Nó đã đểu tôi. - Chơi chơi con mợ mầy, mầy gài tao phải không thằng khốn! – Tôi lao vào tóm lấy cổ áo nó. - Tao nói có sai đâu, mọi người ơi lớp trưởng định đánh người nữa này! - Con mợ mầy! – Tôi điên tiết mất hết bình tĩnh đính đấm cho nó một cái bõ tức. - Thôi đi mầy đang trong lớp, đi về chỗ đi mầy! – Thằng TS với thằng Mạnh lao đến kéo tôi ra. - Thằng chó bạn bè cùng lớp ăn nói cho đàng hoàng đấy! - Thằng Duy lườm nó rồi bỏ đi. Thằng Hưng vẫn ngồi đó cười hả hê rồi quay sang pha trò đủ các thứ với nàng. Nhìn những hành động của nó cứ dần dần sát lại nàng làm tôi máu nóng cứ thế lên tới não, cũng may có thằng TS lúc đó đã cản tôi lại, không thì nhà trường bắt được là hạ bậc hạnh kiểm như chơi. - Từ từ mầy bình tĩnh đi đã, nó đã gài kèo mầy rồi, giờ còn nóng tính lao vào nó là sập bẫy đấy. - Mợ nó tao tức quá! – Tôi bực bội. - Tao biết, mấy anh em trong lớp ai cũng cay nó lắm nhưng vẫn cố nhịn đấy, mầy đừng làm loạn nữa. Tôi hậm hực nghe theo thằng TS mà ngồi nhìn sang hướng khác. - Ê ê tụi bây nãy tao có nghe thằng Hưng nói với mấy đứa nào đó tối nay đợi trước nhà Mi để làm gì ấy! – Thằng Sâm từ bên ngoài chạy vào. Tôi giật mình nhìn lên đã không thấy nó đâu, tôi vội vàng quay sang thằng Sâm. - Thế tối nay mấy giờ, nó rủ mấy người! - Tầm 7 giờ tối, nãy thấy nó rủ có hai thằng à! Tôi vừa nghe xong liền chạy lên chỗ nàng trước khi nó đi vào. - Em tối nay có thể ở bên nhà anh nhé, à không chút nữa ngay luôn đi. - Hả không được đâu anh, tối nay anh họ em về để lấy ít đồ sang bên kia nữa. - Vậy.. vậy tối nay ở yên trong nhà nhé đừng ra bên ngoài. - Ủa sao vậy anh! - Nghe anh, nghe anh lần này thôi! - Ừ vậy em nghe anh. Tôi mừng rỡ chạy xuống gọi cho thằng TS, Sâm, Mạnh, Duy. - Ê tối nay theo tao xem thằng Hưng nó định làm gì, thằng Sâm biết bọn nó tập trung ở đâu không. - Hình như ở công viên NVX thì phải. - Vậy tối nay theo tao xem bọn nó định làm gì! - Được tao ngứa mắt nó lâu rồi mà chưa có cái cớ tiện đợt này quất luôn đi! – Thằng Duy liếc lên trên. Mọi thứ đều được đám bạn chấp thuận, bọn nó quay về chỗ của mình, thằng Duy đi qua chỗ nó cũng không quên chêm thêm câu nữa cho nó máu. - Mợ mầy thằng nhóc bố láo! – Thằng Duy nói xong lủng lẳng đi về chỗ của mình. Theo dự kiến thì cả bọn đã tập trung ở một quán cà phê gần công viên NVX lúc 6h tối để tiện quan sát. Bóng tối đã bao phủ lấy toàn bộ nơi đây, mười cặp mắt từ năm con người đang tập trung quan sát, công viên vẫn bình yên bên trong là những con người đang thả mình đi dạo, mọi thứ vẫn tốt đẹp cho tới khi người đầu tiên đã xuất hiện đó không ai khác là thằng Hưng.
Chương 127: Bấm để xem Chap 127: Hôm nay nó đã từ bỏ đi xe ô tô mà đã chuyển sang đi xe đạp, đợi một lúc nữa thì hai thằng bạn nó cũng đã tới. Cả đám tính tiền rồi từ từ quan sát nó từ đằng xa, thằng Hưng quay ngang quay dọc xong hất tay cho hai thằng kia bám theo. - Ơ T ai trông giống Mi lớp mình vậy! – Thằng TS nheo mắt nhìn lên phía trước. Tôi cũng cố đưa đôi mắt mình nhìn theo hướng của thằng TS, ở xa tôi cũng loáng thoáng thấy bóng dáng khá giống với Mi, mồ hôi với máu nóng lại dâng tràn, tôi bất giác đạp xe nhanh hơn thì thằng Ts đã kéo xe tôi lại. - Từ từ đã mầy để xem nó định làm gì rồi hốt luôn, giờ lên thì bỏ lỡ cơ hội mất. Tôi mím môi, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng người con gái kia. Thằng Hưng chạy xe đến nói chuyện gì đó rồi người con gái đó leo lên xe nó chạy đi. Cả bọn năm người vẫn lặng lẽ bám theo, còn tôi trong lòng đã nóng như lửa đốt định lấy điện thoại ra gọi nhưng rồi lại thôi, tôi muốn biết người con gái đó đang định làm gì. Đến đoạn đường NTT thì bọn nó rẽ xe vào, bọn tôi bắt đầu đạp thật nhanh để đến đoạn rẽ, con đường ở đó tối như mực không chút ánh đèn nào, nhìn phía trước cũng chẳng thấy bóng dáng của bọn nó đâu nữa. Nỗi lo sợ trong tôi xuất hiện, đạp xe thật nhanh lên phía trước nhưng càng đi con đường càng tối, không có lấy một bóng dáng của người nào. - Ê dừng dừng lại hết! – Tiếng của thằng Sâm. - Sao vậy! – Cả đám dừng xe lại. - Tao thấy có cái gì đó không đúng! - Cái gì không đúng mầy mau nói đí! – Tôi bắt đầu lo lắng. - Lúc nãy có cái hố tao đi vào nên có chút bị sốc, rồi tao dừng lại, lúc tao dừng tao nghe thấy có tiếng của ai đó đang dõi theo bọn mình ấy! – Thằng Sâm bắt đầu mồ hôi úa ra. - T cầm điện thoại alo cho Mi nhanh đi! – Thằng TS với vẻ vội vàng. Tôi lập tức lôi ngay điện thoại ra định bấm số của nàng thì. - Haha tụi bây khỏi gọi, chẳng có Mi nào ở đây đâu! Câu nói sau lưng của đám bọn tôi vang lên cùng với đó là hai bên đường đã xuất hiện rất rất nhiều thanh niên vây lấy. Cả bọn năm người nhìn nhau có vẻ đã mất bình tĩnh rồi nhìn vào thằng Hưng đang bước tới cùng với đứa con gái nào đó mà khi nãy cả bọn đã nhìn nhầm thành nàng. - Thôi xong mắc bẫy nó rồi! – Thằng TS quay sang nhìn tôi. - Tao xin lỗi đã để bọn mầy liên lụy rồi! – Tôi thở dài. - Thôi kệ mợ nó đi, sợ đếch gì chúng nó tưởng đông là sợ à! – Thằng Duy đã chuyển sang thủ thế. Tôi lập tức móc trong túi ra đôi găng tay mang vào chuẩn bị cho diễn biến tiếp theo sẽ sảy ra. - Tao nói rồi mấy thằng nhóc, muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời tao có phải tốt hơn không, cứ thích đồi đầu, đặc biệt là lớp trưởng kính yêu ạ, lúc nào mầy cũng phá đám tao, làm tao càng ngày càng xa cách Liên, mấy cái đó mầy làm tao không thích chút nào đâu! - Thằng Hưng bắt đầu mỉa mai. - Cho dù vậy tao vẫn thích chen vô đấy, tao không thích cái cách khốn nạn của mầy làm, mầy tưởng mọi thứ của mầy con gái đều thích à, mầy nằm mơ đi! – Tôi bước lên nói. - Sao lại không, mầy thấy con nhỏ này giống với người yêu của mầy không hahaha, cho nó chút tiền nó đã thành một con chó không hơn không kém là mấy. Cả bọn tôi nhìn theo hành động đầy kinh tởm của hằng Hưng khi đưa tay ve vãn khắp người con nhỏ ấy. - Con mợ mầy nói ai giống người yêu tao hả! – Tôi bực bội khi chẳng muốn nhìn thêm lần nữa nào. - Hahaha tao nói đấy, để rồi xem từng đứa bạn của mầy sẽ chẳng còn lại ai cả, đám con gái bên cạnh mầy, à mà nói tới là tao lại thấy thèm rồi nhỉ, nếu được nếm mùi vị bọn nó thì thật vui sướng biết bao hahaha! - Thằng chó, thằng khốn, mầy coi bạn bè tao là cái gì hả! – Tôi máu nóng càng ngày càng lên. - Tao chả cần biết bạn bè là cái gì, chỉ cần lấy tiền ra là tao có đầy bạn ngay haha, nói vậy thôi bây giờ chúng mầy nên biết thế nào là chọc giận tao rồi, cái lũ nghèo chúng mầy thì biết tiền là gì đâu nhỉ! - Thằng kia mầy nói lại câu nữa tao xem! – Thằng Duy đã mất bình tĩnh. - Thôi nói nhiều với bọn nghèo chúng mầy làm phí thời gian tiền bạc của tao quá, lên đập bọn nó cho tao, đặc biệt thằng kia đập nó mạnh tay vào. Sau câu nói của thằng Hưng toàn bộ mấy chục thằng xung quanh lao thẳng vào đám bạn của tôi. - Anh em lâu ngày rồi nhỉ, có nhiêu chơi bấy nhiêu thôi! – Thằng TS nắm tay lại rồi lao vào. Tôi nắm chặt tay lại, với miếng sắt trên bao tay, tôi thoải mái lao thẳng vào né cú đạp từ người đối diện, sau đó lại tránh thêm cú đấm của người khác. Né được hai nhát tôi lấy lại thế lao lên tung cú đấm thật mạnh vào giữa mặt, tung thêm cú đã ngược ra sau làm hai thằng bên đó bật ngược trở lại. Vừa đánh trúng hai mục tiêu, tôi mất đà thì lãnh trọn hai cú đạp từ sau lưng làm tôi chao đảo nhưng cũng kịp ôm lấy cái tay của người phía trước mà kéo tới giáng thêm một cú đấm cực mạnh vào nó. Đấm đá, né tránh các kiểu tôi bắt đầu thấm mệt, vô cùng mệt là đằng khác, đang loạng choạng sau khi ăn cú đạp từ ngực thì phía sau lại bồi thêm một cú trỏ vào giữa lưng làm tôi khụy xuống đất. Bóng dáng quen thuộc của thằng đó bước đến trước mặt tôi. - Đã lâu không gặp lại mầy rồi nhỉ! – Tiếng thằng Hải vang lên. - Mợ mầy hóa ra là con chó của thằng Hưng! – Tôi đưa ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn nó. - Thì sao, nó có tiền mầy có không, với lại tao cũng chả ưa gì mầy lắm haha! Nó nói xong giáng cho tôi một cú đấm làm tôi chao đảo nằm xuống. - Mợ mầy dám đánh bạn tao! – Thằng Ts lao tới giải vây cho tôi. - Sao không mầy còn chiến được nữa không! – Nó đỡ tôi đứng dậy sau khi đạp trúng thằng Hải. - Được mà tụi bây còn nổi không! Nó không trả lời quay sang đã thấy đám bạn của tôi cũng đang chật vật chống đỡ những đòn đánh từ rất nhiều người. Tôi quay sang nhìn thằng Hải đang từ từ ngồi dậy, máu nóng lai lên, tôi lao tới nó giáng vào giữa mặt mấy đòn liên tiếp không cho nó có thời gian thủ thế. Xử nó xong tôi cật lực né mấy đòn từ đám đàn em mà lao thẳng tới chỗ thằng Hưng vẫn đang ung dung ngắm nghía trận đấu. Con đường đến chỗ của nó càng ngày càng xa vời khi bị đàn em của nó vây lấy. Đấm hết người này, đạp tới người kia, sức tôi đã hết, tôi lê lết cố với mình tới chỗ nó. Đã chẳng còn chút sức nào đành bắt đầu ôm đầu chịu những đòn đá, những cú đấm thật mạnh vào trên người. Những cơn đau thấu tận xương, trên đầu đã chảy những vệt máu xuống mặt đất. Thằng Hưng ung dung bước đến. - Tao nói rồi mà mầy cứ thích chen vào tao nhỉ, mầy phá của tao biết bao nhiêu lần trước mặt người con gái tao thích, mầy ngu lắm nhóc ạ, đánh nó tiếp cho tao, nhìn nó mà tao lại thấy bực rồi. Những trận đòn cứ thế giáng xuống, bất lực, đau đớn, uất ức, tức giận hiện lên trong đôi mắt của tôi. Một lúc sau bọn nó bỏ đi, để lại bốn đứa bạn và tôi nằm trên mặt đất đầy lạnh giá ấy. Tôi cố đưa mắt nhìn vào đám bạn đã bị bọn nó đánh không còn tý gì là cơ thể lành lặn nữa. Tôi cắn răng hét lên cho thỏa cơn tức, cơn hận thù của mình vào màn đêm. - Thằng chó Hưng đợi đấy, rồi tao sẽ trả hết lại cho mầy, thằng chó! Màn đêm mang theo cái giá lạnh đến buốt xương, năm con người ấy, với những vết bầm dập cùng mùi máu tanh nồng đầy khắp trên cơ thể, bên trong họ là sự tức giận tột độ do chính tay thằng Hưng mang lại.
Chương 128: Bấm để xem Chap 128: Tôi cố gắng ngồi dậy lết tới đỡ lấy những đứa bạn của mình, cùng nhau ngồi vào một bên vệ đường. - Con mợ nó, tao tao tức quá aaaa! - Thằng Duy la lớn. - Ngày mai lên lớp tao không đập chết nó tao làm con cờ hó luôn! – Thằng Sâm ôm một bên tay gào. - Thôi được rồi để đó tao suy nghĩ chút đã, ngày mai đừng làm gì, đừng nói là mình bi đánh cứ nói hôm qua đi xe gặp tai nạn không là cả bọn ăn cái bảng kiểm điểm rồi mời phụ huynh là mệt đấy! – Tôi thở dài. - Giờ mầy định sao! – Thằng TS quay sang nói. - Bọn bây sợ không! - Mợ tao đang điên lắm rồi, sợ cái giống gì! - Được vậy ngày mai bọn bây bắt đầu xem những ai còn ở phe mình, rồi chuyện còn lại tao tính tiếp! – Tôi nói. - Oke tao đợi mầy, đợi cái lúc tao dã cho nó lại mấy món nợ hôm nay! – Thằng Mạnh bực tức đấm mạnh vào không trung. Sau đó mỗi đưa một nơi đi về nhà của mình, tôi rón rén bước nhẹ vào nhà sợ bố mẹ sẽ phát hiện. - Bi đi đâu mà máu me bầm dập vậy nè con! – Mẹ tôi đang ngồi xem phim với Trinh. - Dạ.. dạ con.. con bị tai nạn! – Tôi nói đại cái cớ. - Lần sau đi đường cẩn thận chứ con! – Mẹ tôi lo lắng nhìn vào cái thân tàn ma dại. - T đi theo mình lên phòng! – Trinh lạnh lùng đi thẳng lên trên. Tôi lấm la lấm lét đi theo sau người con gái ấy, bước vào bên trong, Trinh quay người lại mắt đã đỏ hoe đi. - T nói thật cho mình biết đi! Mỗi lần Trinh hỏi là tôi không thể không nói hết mọi sự việc, người con gái ấy nghe xong rồi đi thẳng ra bên ngoài, cánh cửa đóng lại một cách thô bạo. Tôi lắc đầu rồi đi vào phóng tắm rửa những vết dơ cùng những cơn đau thấu xương. Bước ra bên ngoài, Trinh vẫn ngồi ở đó, vẫn yên lặng chăm sóc cho những vết thương chi chít trên người, một giọt nước ấm áp rơi xuống trên bàn tay tôi. - Hề sao lại khóc rồi! – Tôi nói. - T có biết mình lo lắm không! - Ừ xin lỗi nhưng mình không thể nào tránh được. - Lần sau đừng dại dột nữa có gì nói cho mình biết nhé! - Ừ! Cả hai lại chìm vào không gian yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Màn đêm bên ngoài đã bao trùm lấy không gian, những ngôi nhà đã tắt hết đèn chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại trong căn phòng ấy một nam một nữ theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng bản thân mình. Hôm sau bước lên lớp, lũ bạn của tôi chăm chú nhìn vào thằng Hưng đang ung dung ngồi rung đùi với ánh mắt đầy căm hận. Tôi bước vào chỗ ngồi thì cả đám đã bu lại. - T tao đã tập trung lại những người còn ở bên bọn mình rồi! – Thằng TS nói. - Ai! - Mấy đưa trong lớp mình vẫn như cũ, lần này còn có cả ba lớp hàng xóm bên cạnh vì bên đó cũng đang chia ra hai phe, vì thằng Hưng nó mua chuộc khá nhiều thằng bên mỗi lớp. Nói tóm lại giờ bên mình cũng chẳng kém nó đâu. - Ừ tụi bây về chỗ đi, tao sẽ thông báo sau! – Tôi hằn học nhìn vào vị trí nơi thằng Hưng đang ngồi. Đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Liên đi thẳng vào lớp với những bước chân thật nhanh, đầy vẻ tức giận. Liên đi thẳng tới bàn của thằng Hưng rồi tóm lấy cổ áo thằng đó kéo lên trước sự ngỡ ngàng của bao cặp mắt trong lớp. - Tao đã nói bao nhiêu lần mà mầy dám làm như thế hả, mợ mầy không sợ tao phải không! – Liên quát hết công suất vào mặt nó. - Có làm gì đâu, bọn nó bị vậy ai mà biết, lỡ đâu gây tội ai rồi lại đỏ thừa mình à! – Nó thản nhiên đáp. - Mầy! - Liên tức giận đấm thẳng vào mặt nó. - Tao nhắc lại một lần nữa, nếu vẫn còn tiếp diễn đừng hòng gọi là bạn bè gì hết! Liên buông thằng Hưng ra đi thẳng về chỗ ngồi, tôi vội úp mặt xuống bàn tránh đi ánh nhìn từ Liên. - Hừ anh giỏi quá ha, đã bảo đừng dính dáng tới nó mà vẫn cứ làm! – Liên nói khi vừa ngồi xuống. Tôi chẳng nói câu nào, những lúc này tốt nhất nên im lặng, thân đã tàn ma đã dại còn chống chế chắc ăn thêm cái đấm giống thằng Hưng nữa thì có mà xuống y tế nghỉ ngơi luôn ấy. Đến giờ vào lớp, cô giáo đã hỏi bọn tôi tại sao trên mặt lại bầm tím thì bọn nó lanh lẹ cái miệng con hơn cả tôi luôn. - Dạ thưa cô tại hôm qua bọn em đang đi về thì có xe máy của ai đó đang say rượu tông vào làm T ngã ra xe quẹt trúng thế là cùng nhau té hết xuống bờ mương ạ! – Thằng TS bịa chuyện kinh thật. - Lần sau các em hạn chế đêm hôm đi đường đêm nhé, không an toàn đâu. Cũng may mọi thứ vẫn yên ổn trôi qua, tôi thở phào và bắt đầu suy nghĩ cho những kế sách lần sau để chống lại kẻ thù đang có mặt ngay trong lớp. Đến giờ ra chơi tôi đã kêu bọn bạn hẹn bọn nó ra khu nhà vệ sinh sau phòng đa năng. - Ê tụi bây nói với mấy đứa lớp khác kiếm cớ gì đó đánh tỉa từ từ những thằng bên phe của thằng Hưng nhé. - Ok chuyện nhỏ. - Ê Thành! – Tôi gọi thằng bạn ở xóm chùa đang đứng ở đó hút thuốc. - Sao mầy! - Nhờ mầy nghe ngóng với quan sát mấy thằng hay đi chung nó giùm tao nhé. - Ok tưởng chuyện gì dễ ợt. - Vậy mọi người về lớp thôi! Sau khi phân công tôi vẫn phải bước đi trong những lời nói đầy mỉa mai từ bọn con gái, lúc đó tôi ước gì tìm lại được tờ giấy kia để chứng minh cho bàn thân mình. Vừa bước lên cầu thang đã chạm chán cái đám bọn nó đang đi xuống. - Mấy thằng nhóc tránh sang bên cho tao đi cái! – Thằng bên cạnh hổ báo nói. - Mầy nói lại cái tao không nghe! – Thằng Duy bực bội lên tiếng. - Thôi Duy, bọn mầy đứng tránh ra để nó đi! – Tôi nói. - Đấy bọn bây phải học hỏi thằng nhóc kia, biết điều chút hahaha! Cả đám bọn thằng Hưng cười ha hả rồi bước đi qua vẫn không quên hất vai mấy đứa bạn tôi. Đợi bọn nó đi khuất tôi quay sang đám bạn mình. - Kệ nó đi giờ nhịn xíu, cứ để nó cười, hôm nào đó nó sẽ không còn cười được nữa đâu. Những tiết hóc ngày hôm ấy kết thúc, tiếng trống trường thân quen vang lên. Mọi người trong lớp ùa ra bên ngoài chỉ còn tôi đang bị nàng giữ lại, mọi người đã ra bên ngoài hết, nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. - Huhu anh có sao không, từ sáng nay thấy anh toàn thân như vậy em lo lắm hức hức! - Hì anh không sao đừng khóc nữa, anh vẫn ổn mà! Nàng vẫn ôm chặt lấy, tôi đẩy nàng ra thì mới chịu buông tay, nàng lấy trong cặp ra chai thuốc gì đó. - Đưa tay anh ra đây! – Nàng chăm chú nhìn vào cánh tay tôi. - Hì đưa anh tự làm cho! - Ngồi đó đi, thấy chưa tay bầm đen hết rồi kia! Tôi nở nụ cười nhìn vào nàng, người con gái ấy vừa thoa lên tay vừa thổi vào như sợ tôi sẽ bị đau bị nóng vậy. Cảm giác thật yên bình mỗi khi bên cạnh nàng, chỉ cần có người con gái ấy bên cạnh tôi có thể vức bỏ hêt những muộn phiền đi nới khác, thay vào đó làm niềm vui sướng nơi con tim. Bên ngoài cánh cửa, ánh mắt của người con gái khác đã hiện lên đầy hận thù. - Rồi một ngày mầy sẽ phải trả lại anh ấy cho tao.
Chương 129: Bấm để xem Chap 129: Về đến nhà, tôi lon ton lên phòng mình làm vscn xong bước xuống dưới, bố tôi ngồi chỗ bàn ăn, mắt cứ nhìn liên tục làm tôi sợ xanh hơn cả tàu lá chuối. - Lần sau đi đường cẩn thận đấy, một lần nữa bố dẹp cái xe đạp đi luôn đấy. - Dạ dạ không có lần sau đâu nữa bố! Sau bữa cơm tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tót lên trên, bước đến cạnh bàn học, tôi lấy bức ảnh có hình của vị sư cô kia rồi cất vào bên trong túi áo. Hôm nay tôi quyết định sẽ đến ngôi chùa để tìm lại người cô gái năm ấy, những bí mật từ các nàng càng làm tôi thêm tò mò hơn. Đến chiều tôi tót ra bên ngoài rồi đạp xe đến ngôi chùa cách nhà tôi không xa, và theo suy đoán lúc xưa thì ở đây chỉ có chùa này là dành cho các sư cô tu hành. Bước vào bên trong, chùa không to bằng những ngôi chùa khác, chùa có diện tích vừa đủ, đối diện cổng vào là đại điện chính, hai bên là tòa nhà được chạm khắc mang phong cách của những ngôi chùa. Không gian bên trong yên tĩnh, tôi nhẹ nhàng đi vào thì được một vị sư cô ra chào hỏi. - Xin hỏi thi chủ vào tham quan hay có việc gì không? – Vị sư cô ấy nói nhẹ nhàng. - Dạ thưa, cháu vào đây là muốn hỏi thăm một người ạ! - Vậy thí chủ muốn hỏi ai vậy! Tôi đưa ra tấm ảnh đã cũ kỹ cho vị sư cô xem, vị ấy khe chau mày nhìn thật kỹ rồi khẽ giãn gương mặt ra trả lời. - À đây là Mai Ngọc, lúc đó cô ấy chuyển sang chùa khác và qua đời rồi, thí chủ còn hỏi gì nữa không. - Dạ thế sư cô có biết người nhỏ nhắn có nụ cười trong ảnh là ai không. Vị sư cô ấy khẽ lắc đầu, tôi bùi ngùi cảm ơn rồi chào tạm biệt. Bước ra bên ngoài tôi thở dài, chỉ biết là sư cô ấy có người quen nào đó trên chùa BC, cũng may mọi thứ vẫn chưa bị đứt đoạn, tôi vẫn còn có thể lần mò theo manh mối ấy với mong muốn tìm ra nốt một phần tấm ảnh còn lại mà thôi. Về tới nhà, tôi chuẩn bị đồ đạc lên trường tập luyện theo lời của thầy Thắng. Mấy hôm sau, gần đến ngày 20/10, mọi người lại tấp nập cho buổi diễn văn nghệ, còn tôi thì được thằng Ts kéo ra một nơi kín đáo. - Thông báo, mầy thấy cái mặt của thằng Hưng kia không! Tôi nhìn sang chỗ thằng Hưng, mặt của nó đang bí xị đầy tức tối, tôi liên quay sang hỏi. - Bọn bây làm gì nó à! - Không có, chẳng qua mấy thằng bên lớp kia nó dợt từng đứa một rồi, yên tâm kín đáo lắm, toàn lý do va chạm nhau hay là ra bên ngoài là canh me chùm đầu mà đánh, tao nghe mà sướng rung cả người luôn! Nghe nó kể mà tôi cũng thấy đã cả cái bụng luôn, sau đó thằng Sâm bước đến với vẻ mặt vui vẻ hơn bao giờ. - T ơi thằng Thành có tin nè! - Tin gì! - Hôm bữa nó đi vệ sinh ấy, Thằng Hưng cùng đám bọn nó vẫn chưa biết đứa nào làm, chỉ biết lâu lâu lại có đứa bị đánh, à nó còn nghe thêm chuyện bọn thằng Hưng đang buôn bán cái gì đấy! - Buôn bán cái gì! – Tôi ngạc nhiên hỏi. - Tao không biết, thằng Thành chỉ nghe có nhiêu đó thôi thì có đứa nào không biết có thù gì với thằng Hưng không mà nó tạt nguyên cái ca nước lau bảng vào luôn. Mặc dù không biết nó buôn bán cái gì nhưng nghe đến đoạn ấy cả đám bật cười sảng khoái, cũng may không chỉ mỗi lớp tôi thâm thù với nó mà còn rất nhiều lớp cũng liên quan tới. - Ê T cẩn thận nhé mầy, tao nghe tin bên trường NVL nó dùng biện pháp như bên này rồi thâu tóm toàn bộ các lớp luôn, chả biết nó lấy ở đâu nhiều tiền để dụ mấy thằng đó nhập bọn lắm, à còn có mấy vụ nó làm cho nhiều thằng phải bỏ học luôn đấy. Tôi cũng lo lắng nhìn nó, mới còn học sinh mà đã cầm thú như thế rồi, không biết sau này ra trường nó còn báo hại cho cái xã hội này không nữa. Cuộc họp với các chiến sĩ cờ hó kết thúc, cả bọn làm vẻ mặt kiểu chả liên quan tới tao mà đi qua nó. Thằng Hưng vẫn tức tối gầm gừ trên cái bàn của nó, tôi hả hê lắm, bước đầu đã xong nhưng vẫn phải duy trì đánh du kích. Kết thúc buổi học hôm ấy, tôi cùng với thằng TS dạo quanh thành phố với mục đích chuẩn bị món quà dành tặng cho những người con gái. Năm nay bọn con trai đã biết tự tặng quà nên công việc bây giờ chỉ còn lại của hai đứa bọn tôi. - Ê mầy định tặng cái gì thế! – Thằng TS hỏi. - Mợ mếu biết, đang bí hề hề, chỉ tao với coi! - Ơ hay mầy tặng chứ có phải tao tặng đâu, tao chỉ tặng cho em H yêu dấu của tao thôi hề hề! - Vậy mầy định tặng cái gì thế! - He hè tao là tao sẽ tặng cho em ấy kem dưỡng trắng da! – Nó ôm bụng cười ngoặc nghẽo. - Mợ mầy khùng à, tặng cái đó xong con H nó lột da mầy luôn đó, khùng hả mầy! – Tôi phì cười. - Chứ biết đâu, tao thấy con H tuy đáng yêu nhưng da hơi đen đen nên quyết định cái đó luôn. - Thằng điên, con gái có ai đi tặng cái đó với lý do em đen quá anh tặng hộp kem này để em trắng sáng hơn à, con H nó cho mầy treo cổ bây giờ! – Tôi chả thể nào hiểu được thằng bạn mình đang nghĩ gì nữa. - Thế chỉ tao đi! - Ơ hay tao hỏi mầy, mầy lại đi hỏi tao huề vốn à. Hai thằng nhìn nhau rồi cười như thằng điên, cuối cùng chốt lại nó đi mua cái bộ đầm tặng cho con H, còn tôi sẽ quyết định nghe theo lời mẹ yêu lúc trước "tặng cái gì ăn được ấy, tặng hoa hay cái gì chỉ tổ phí của", tôi chạy thẳng ra chợ mua đồ ăn về nấu. Về đến nhà tôi lao thẳng vô bếp rồi bắt đầu nấu những món ăn cho người mẹ đáng kính của tôi. Làm được một bàn ăn hoàn hảo có gà có sườn, có canh, có thịt bò.. tôi thầm nghĩ nhiêu đây là được rồi, chứ như năm ngoái mang hoa về bị mẹ la cho một trận vì phí tiền mua hoa hề hề. Trinh là người đi về đầu tiên, trên tay còn mang theo mấy thứ nguyên liệu để nấu. - Ủa T nấu ăn rồi hả! – Trinh ngơ ngác. - Hề hề nấu cho các chị em và mẹ bữa cơm thôi mà hề hề! - Hihi cảm ơn nha đợi mình lên thay đồ nhé, à còn cái giỏ T cất hộ cho mình cái nhé! – Trinh cười lém lỉnh rồi chạy lên lầu. Đợi một lúc sau cả nhà đã về rồi Trinh cũng bước xuống, được mẹ với Trinh tấm tắc khen thằng con hôm nay ngoan, còn bố thì bị mẹ quát. - Đấy ông thấy chưa con mình nó còn nhớ tới người mẹ nó còn ông xem, chả biết gì hết. - Kìa mẹ bố đi làm suốt ngày rồi mà! - Tao nói vậy chứ thương ổng còn không hết. Hai bố con nhìn nhau rồi cười, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần 6h tối, tôi nhớ đến người con gái đối diện đang một mình trong căn nhà ấy bèn đứng dậy chạy sang bên hàng xóm. Vừa bấm chuông thì bác quản gia mở cửa với vẻ mặt sợ hãi. - Ủa có chuyện gì vậy bác! - Cậu có thể vào đưa tiểu thư đi đâu đó một lúc được không! – Bác vừa nói vừa nhìn vào bên trong. Tôi đưa ánh mắt nhìn vào, bên trong nghe tiếng đỗ vỡ từ vật dụng. Tôi lập tức lao thật nhanh vào, vừa bước vào thì đã thấy ông anh tên Nam kia đang làm mình làm mẩy vức đồ lung tung. - Cái con nhỏ kia, tao chăm sóc mầy lúc khó khăn để bây giờ mầy ăn cháo đá bát thế hả, con mất dạy. - Anh là cái gì mà tôi phải giúp, lấy hết mọi thư từ tôi bây giờ về đây đòi khoản tiền cứu công ty hả, một đồng tôi cũng không đưa. - Cái con mất dạy này! Tôi thấy anh ta định dơ tay lên đánh Liên, mặc dù biết Liên có võ nghệ đầy mình nhưng cũng không thể để người thân họ lại đánh nhau được, tôi lao lên giữ lại cánh tay. - Mợ mầy việc nhà tao, mầy dám xen vào hả, tao đánh chết mợ mầy luôn. Vâng tôi ăn nguyên cú đấm từ ông anh ấy mà ngã ngửa chỏng chơ luôn. Máu điên đã dâng lên. - Anh ơi đừng, tránh raaaaaaaaaa.