[Edit] Sau Khi Gả Cho Tứ Hoàng Tử Tàn Tật - Lý Tịch V5

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi chenzi, 26 Tháng năm 2021.

  1. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 10: Ngọt Ngào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Bảo Ninh mang cháo nên cho Bùi Nguyên hắn đã ngủ long trời lở đất

    Nàng lặng lẽ véo tay hắn một cái cho đỡ tức

    Cho hắn ăn cháo, lại lau mặt và tay chân, rồi đổi thuốc trên chân của hắn Bảo Ninh mới về phòng.

    Chó con núp trong chăn ngẩng đầu lên đợi nàng, Bảo Ninh cười xoa đầu nó.

    Bị đánh thức giữa chừng nàng không ngủ lại được, suy nghĩ loanh quanh lại nghĩ đến vết thương trên đùi của Bùi Nguyên.

    Từ đầu nàng đã thấy kỳ quái, tại sao Bùi Nguyên lại biến thành như thế. Hắn không phải bị bệnh, nếu là bệnh chân hắn phải tê liệt, sẽ không đau. Trên đùi hắn có rất nhiều vết đao, nhưng đó không phải nguyên nhân khiến chân hắn liệt.

    Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được đáp án.

    Người lớn tuổi trúng gió sẽ liệt nửa người, tay không cầm nổi đồ vật, đi cũng không được. Minh di nương nói bệnh này có thể chữa trị, uống thuốc kết hợp thường xuyên xoa bóp, bấm huyệt, người nhẹ hồi phục bảy tám phần, người nặng thì được hai ba phần.

    Bùi Nguyên còn trẻ, sức khỏe còn tốt, nếu kiên trì sẽ hiệu quả.

    Nhưng chắc chắn hắn sẽ không đồng ý. Nếu trước mặt hắn Bảo Ninh kêu hắn trị bệnh theo phương thức trúng gió của người già, hắn sẽ tức giận, còn mắng nàng, đuổi nàng đi.

    Tính tình của người kia thất thường như thời tiết tháng sáu, chớp mắt cái là trở mặt.

    Bảo Ninh không dám mạo hiểm.

    Huống hồ, bốc thuốc trị bện cần biết bệnh tình, hắn không chịu nói bị làm sao, không thể bốc thuốc bừa.

    Bảo Ninh thở dài, chờ một thời gian nữa nàng thân với hắn chút, thuyết phục hắn, trước mắt điều trị để miệng vết thương khép lại.

    Quan trọng nhất, bắt hắn cai rượu!

    Cún con không biết Bảo Ninh nghĩ gì, không chịu ngồi yên, chạy đến cắn tay nàng.

    Răng nó mới mọc nên ngứa, hai bàn tay ôm cổ tay Bảo Ninh không buông.

    "Ta còn chưa đặt tên cho ngươi?" Bảo Ninh gãi cổ nó, suy nghĩ một hồi, "Ngươi thích liếm người, vậy gọi là Ngọt Ngào nha."

    Chó con chớp mắt nhìn nàng, Bảo Ninh nhìn lại nó, cười: "Ngọt Ngào, ngươi có thích cái tên này không."

    Chó con lại chớp mắt nhìn nàng.

    Bảo Ninh xoa đầu nhỏ của nó, ôm nó vào ngực, thổi đèn: "Đi ngủ thôi."

    Ngày hôm sau, Bảo Ninh bị đau đến tỉnh, cổ tay nàng đau rát, nàng mở mắt nhìn xuống thấy cổ tay xuất hiện một vòng tím xanh.

    Hôm qua bị Bùi Nguyên bóp.

    Bảo Ninh giật mình nhìn gương. Cổ không nghiêm trọng lắm, chỉ phiếm hồng, nhưng da nàng trắng, nhìn qua vẫn dọa người.

    Bảo Ninh dặm phấn lên cổ, lại dùng khăn lụa buộc vào.

    Ở cổ tay không có biện pháp nào khác nàng đành đem tay áo che kín.

    Người này thực là.. không nặng không nhẹ.

    Bảo Ninh không dám đến gần hắn, sau này nhất định phải cách xa Bùi Nguyên, mặc kệ hắn tỉnh hay ngủ, tránh hắn đột nhiên phát điên.

    Cổ tay được thoa thuốc vẫn đau, có lẽ động đến gân cốt, không hoạt động mạnh được.

    Hôm qua còn thừa thịt viên nên nàng chỉ làm món điểm tâm đơn giản, vừa đơn giản vừa thuận tiện nhưng vẫn ngon, đủ chất.

    Nàng làm thêm bát mỡ hành để kích hương vị món ăn.

    Canh nấu được một nửa, đồ hôm qua nàng mua đã được đưa đến.

    Hai bộ đồ dùng mới bằng gỗ lê, vài tấm vải, còn có gạo, chân heo khô, quan trọng nhất là đàn gia cầm.

    Quý Uẩn quen biết xa phu, nhờ hắn chuyển đồ vào sân cho nàng, còn cùng nàng nói chuyện: "Tiểu phu nhân, các ngươi ở chỗ này thật giản dị, hôm qua tiểu công tử kêu ta đem đồ tới đây, ta tưởng nghe lầm."

    Đột nhiên bị người khác gọi "Tiểu phu nhân." Bảo Ninh chớp mắt, không biết hắn có ý gì.

    "Ngươi không biết thôi, kẻ có tiền bây giờ chỉ thích nơi thanh tịnh như này."

    Bảo Ninh nghe được ý không tốt.

    Nàng tạ ơn, tiễn xa phu ra ngoài, tiếng "Tiểu phu nhân" cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ, nàng cảm thấy xưng hô này có chút lạ lẫm.

    Sống cùng Bùi Nguyên được vài ngày, Bảo Ninh xem hắn là bạn, quên mất quan hệ thực chất của giữa họ.

    Theo lý mà nói, Bùi Nguyên là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn. Nhưng thực tế không riêng gì nàng, Bùi Nguyên hẳn cũng không quan tâm mối quan hệ này.

    Bằng không, mấy ngày trước hắn cũng không đuổi nàng đi, tối hôm qua cũng không nặng tay với nàng.

    Nhưng, bây giờ cũng rất tốt, hòa khí, nàng nấu cơm, hắn ăn, chỉ cần hắn không mắng nàng là được.

    Bảo Ninh suy nghĩ lung tung, nhớ tới trên bếp còn đang nấu canh, nhanh chóng chạy về.

    Còn tốt, may chưa cháy. Bảo Ninh đổ thêm nước, khuấy mấy lần, rồi đi xem đàn gia cầm.

    Mười con gà, năm con vịt, còn có hai con ngỗng.

    Chúng bé bằng nửa bàn tay, lông xù như tiểu hoàng cầu, chúng chia thành ba nhóm nằm ba góc ngủ.

    Có mấy con tinh thần rất tốt, đôi mắt đen bóng thỉnh thoảng kêu "Tức_"

    Bảo Ninh nghĩ, chờ thêm một tháng nữa, chúng sẽ lớn hơn, chạy đầy sân náo nhiệt, còn đẻ trứng, thật tốt a.

    Đàn gia cầm nằm trong cái rổ lớn, còn phủ một tầng cỏ khô rất mềm.

    Ngọt Ngào ghé vào rổ, miệng gặm khúc gỗ, nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ màu vàng.

    Trời sinh tính chó thích cắn gà, Bảo Ninh nhìn ánh mắt nó không có thiện lương, còn lườm lườm đàn gia cầm.

    Nàng muốn đi nấu cơm, không yên tâm căn dặn nó: "Ngọt Ngào, ngươi phải ngoan ngoãn, không được nghịch loạn, biết chưa?"

    Chó con không để ý nàng, lo lắng nó gây rắc rối, đem Ngọt Ngào đặt trên giường, cách xa cái rổ, lại cầm chăn chặn giữa, mới yên tâm rời đi.

    Vớt hủ tiếu, cuộn thành từng khoanh, quét dầu, rắc gia vị, rắc hành thái nhỏ vào, cuộn lại rồi cắt thành từng miếng nhỏ, dùng đũa ấn một cái.

    Bảo Ninh tập trung làm không để ý đầu giường, đến khi nghe thấy tiếng kêu ớn lạnh mới ý thức có gì đó không đúng.

    Nàng ngó người xem, thấy Ngọt Ngào đã ngồi giữa đàn gia cầm, tư thế giương móng vuốt, miệng ngậm cổ ngỗng nhỏ, lắc đầu qua lại.

    "Mày làm gì vậy?" Bảo Ninh đứng lên, không quan tâm tay dính bột mì, bước mấy bước cứu ngỗng con.

    Miệng Ngọt Ngào chưa mọc hết răng, không làm ngỗng nhỏ thương, chỉ dọa nó. Ngọt Ngào ngồi một góc, Bảo Ninh tức giận đánh vào mông nó, chó con không biết mình sai, nghiêng cổ khí phách nhìn nàng.

    Bảo Ninh thấy dáng vẻ nó thật giống Bùi Nguyên hôm qua.

    "Cho là tao không dạy dỗ được mày?" Bảo Ninh véo tai nó, "Tao dẫn mày đi tìm người trị mày, xem mày và hắn ai đáng sợ hơn!"

    Trong phòng phía đông Bùi Nguyên còn đang ngủ, nàng đem Ngọt Ngào đặt bên gối hắn, đẩy mông chó con.

    Ngọt Ngào rất thông minh, nó bò lên mặt Bùi Nguyên, lông mềm cọ vào mặt hắn, cái mông lúc ẩn lúc hiện.

    Bùi Nguyên thấy mặt hơi ngứa, như có thứ gì, hắn đưa tay túm xuống, đồ vật kia gắt gao ôm cổ hắn.

    Bùi Nguyên tức giận mở mắt, đối mặt với con vật đang thè lưỡi nhỏ đầy dãi, muốn gặm chóp mũi hắn.

    Tay hắn run một cái: "Thứ gì!"
     
  2. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 11: Tính khí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nó tên Ngọt Ngào."

    Bảo Ninh mỉm cười giới thiệu cho Bùi Nguyên: "Hôm qua ngươi đã gặp nó."

    "Ta từng gặp?" Bùi Nguyên ném chó con sang một bên, vuốt lông mày.

    Chuyện hôm qua Bùi Nguyên không có ấn tượng mấy, hắn nhớ mình uống nhiều rượu, đau dạ dày muốn chết, hắn ghé vào giường ngủ mất.

    Hình như tối qua, hắn tỉnh lại một lần, nói mê sảng, ăn gì đó.

    Hắn nhớ rõ không gặp qua con chó này mà!

    Ngọt Ngào mở to mắt nhìn hắn, thè lưỡi muốn liếm tay hắn, Bùi Nguyên run run đẩy nó ra xa.

    Hắn nhìn về phía Bảo Ninh, ngữ khí không tốt lắm: "Nàng đem nó đến phòng ta làm gì?"

    Bảo Ninh mím môi, nghĩ thầm người này thật xấu tính.

    Tối qua còn kéo tay áo nàng, cầu xin nàng đừng đi, mới qua một đêm hắn xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, như kiểu nàng nợ hắn.

    Bảo Ninh nói: "Trong phòng ta có mấy con gà vịt còn rất nhỏ, Ngọt Ngào nghịch ngợm, ta sợ nó gây chuyện, muốn ngươi nhìn nó giúp ta một lúc."

    Bùi Nguyên lúc này mới chú ý cái khăn lụa trên cổ Bảo Ninh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: "Nàng không nóng sao?"

    Bảo Ninh im lặng. Thật lâu sau mới hoàn hồn, hỏi hắn: "Ngươi không nhớ gì sao?"

    "Nàng chờ ta một chút, để ta nhớ lại." Bùi Nguyên bóp mi tâm, cố gắng đem kí ức hôm qua nhớ lại.

    Hắn nhớ trong đêm có một người vào phòng hắn, không thể là người khác, chỉ có thể là Bảo Ninh. Đúng, ban ngày đệ đệ của nàng đến thăm, đứa bé kia không thích hắn, nói muốn dẫn tỷ tỷ hắn đi, đi thì thôi, Bùi Nguyên nghĩ không quan tâm nhưng trong lòng buồn bực, hắn thấy khó chịu muốn uống chút rượu.

    Uống quá chén khiến bệnh bao tử tái phát, đau xém ngất đi, sau đó có người đi vào nói chuyện với hắn một lúc, còn nấu cháo cho hắn ăn, lau tay chân cho hắn.

    Hắn nhìn về phía Bảo Ninh, Bùi Nguyên thấy chột dạ: "Là ta làm?"

    Bảo Ninh tức giận ủy khuất: "Ngươi thật không nhớ rõ, bạch nhãn lang!"

    "Đưa ta xem nào." Bùi Nguyên vẫy tay gọi nàng, thò người tháo khăn trên cổ nàng, động tác mập mờ, trong lòng Bảo Ninh nhảy một cái, lui về sau mấy bước, đưa tay che lấy không cho hắn nhìn.

    Vệt tím xanh trên cổ tay lộ ra. Bùi Nguyên thấy trong lòng thắt lại.

    Hắn cảm thấy cuống họng khô khốc, hỏi: "Có đau không?"

    Bảo Ninh nhìn hắn, không nói lời nào. Cảm xúc của nàng đều viết trên mặt, Bùi Nguyên nhìn ra được, Bảo Ninh không vui, còn có thất vọng và nhăn mặt.

    Nhưng hắn không biết làm gì cho phải.

    Lời xin lỗi thì khó nói, nhất là với nữ nhân, hắn không có kinh nghiệm.

    Bùi Nguyên im lặng thật lâu: "Là ta không tốt, nàng xoa thuốc đi, đừng tức giận nhé."

    Trong lòng Bảo Ninh buồn bực. Nếu hắn không nói gì còn được, nhẹ nhàng bâng quơ một câu này, khiến nội tâm nàng cảm thấy khó chịu.

    Bảo Ninh hỏi: "Chỗ nào ngươi không tốt."

    Mặt Bùi Nguyên mờ mịt nhìn nàng. "Chuyện đã qua, nàng búng mũi trả đũa ta cũng được."

    Người này thực sự tồi tệ. Tính tình Bảo Ninh tốt, quen an ủi bản thân, nhưng trước mặt Bùi Nguyên mới biết công lực của mình không phát tác khi gặp hắn.

    Không biết hắn có năng lực gì, người khác nói chuyện không trả lời, dùng ánh mắt khiến người khác tức chết.

    Bảo Ninh thấp giọng: "Ta không muốn so đo với ngươi." Nàng nói xong, ôm Ngọt Ngào lên muốn ra ngoài.

    Bùi Nguyên thấy đuối lý: "Chó con để lại đây, ta nhìn giúp nàng."

    "Không cần."

    "Nói để lại là để lại, đừng nhiều lời."

    "..."

    Bảo Ninh tức giận nhìn hắn, thấy tim cũng muốn đau, vuốt ngực để bình tĩnh lại.

    Hắn không biết, qua ngày hôm qua tính hắn đã tốt hơn trước nhiều.

    Nếu là trước kia, hắt tuyệt đối không nhiều lời vậy, chỉ nâng mắt nhìn nàng, khoát tay nói hai chữ "Ra ngoài", hoặc không nói gì, chỉ tay ra hiệu nàng ra ngoài.

    Bảo Ninh muốn hắn như trước, vĩnh viễn không nói lời nào. Không biết hắn lúc nào mới là thật.

    Ngọt Ngào giãy dụa, muốn nhảy xuống, Bảo Ninh bị nó đạp đau, buông lỏng tay, nó nhảy xuống nhào vào ngực Bùi Nguyên.

    Bùi Nguyên ghét bỏ đẩy nó ra.

    "Nó tên gì?"

    "Ngọt Ngào."

    "Cái tên quái dị gì vậy." Bùi Nguyên ngẩng cổ nhìn nàng, "Đây không phải chó đực sao?"

    Bảo Ninh không muốn nhiều lời với hắn, theo hắn nói: "Vậy ngươi muốn gọi là gì?"

    Bùi Nguyên gẩy tai chó con: "Thân màu vàng, giống chó ta, vậy gọi là A Hoàng đi."

    Sao hắn đặt tên dễ nghe vậy. Bảo Ninh oán thầm, nhưng trên mặt nhận ý của hắn, gật đầu: "Được."

    Bùi Nguyên không nói thêm, Bảo Ninh vỗ váy, cúi đầu nói: "Vậy ta đi nấu cơm."

    Nàng vẫn vui vẻ như mọi ngày. Bùi Nguyên nâng mắt nhìn nàng, "Ừ" một tiếng, trong lòng cảm thấy kì lạ,

    Mắt thấy Bảo Ninh muốn bước ra cửa, Bùi Nguyên nghĩ gì lại mở miệng nói: "Cái kia, trước tiên nàng thoa ít thuốc, chút nữa cầm rượu thuốc đến đây, ta bóp cho nàng, sẽ nhanh khỏi hơn."

    Bảo Ninh quay đầu nhìn hắn, gật gật đầu, không để trong lòng.

    Bóng lưng của nàng đã khuất, Bùi Nguyên nhìn qua, có chút thất vọng cùng mất mát.

    Lần đầu tiên hắn nhận lỗi với người khác. Nhưng thật sự người sai là hắn.

    A Hoàng quơ mông cọ tới, muốn cắn tay hắn, Bùi Nguyên đẩy nó ra, không nhịn được nói: "Mày có phải đàn ông không, cả ngày dính người, không hiểu kiểu gì!"

    A Hoàng không hiểu hắn nói gì, nghiêng đầu nhìn.

    Bùi Nguyên chỉ vào góc giường: "Ngồi im, đừng làm phiền ta!"

    Hắn thấy con chó này thật phiền, nói gì cũng không nghe, đánh cũng không được, người nó tròn vo, dài bằng bàn tay hắn, Bùi Nguyên dùng hai ngón tay cũng bóp chết nó được.

    Nhưng hắn không dám ra tay. Bằng không Bảo Ninh sẽ nổi nóng.

    Bùi Nguyên muốn cùng nàng sống tốt, hắn không muốn chọc giận nàng.

    Nàng tức giận không dọa người, căng lắm là không nói chuyện, cúi thấp đầu, như con thỏ nhỏ.

    Qua hai khắc đồng hồ, Bảo Ninh mang cơm tới.

    Bùi Nguyên ngồi ăn cơm, nàng một bên chơi với chó con, nàng như quên hết điều không thoải mái lúc nãy.

    Bùi Nguyên âm thầm đánh giá sắc mặt nàng, thấy thế, yên tâm hơn nhiều.

    Trong ấn tượng của hắn, Bảo Ninh như cái tên của nàng tính tình ôn hòa, tâm hồn an nhiên, tự tại, sống không vì quyền lợi hay vật chất. Chuyện gì nàng không vui kéo dài không nổi một ngày.

    Bùi Nguyên bẻ nửa bánh, nhét thịt viên vào, mềm mềm.

    "Tứ hoàng tử, ngươi ăn từ từ, không đủ nhớ gọi ta." Bảo Ninh ôm A Hoàng đứng lên, nhìn Bùi Nguyên cười, "Ta đi trước."

    Mặc dù trước kia nàng cũng gọi hắn là Tứ hoàng tử, nhưng bây giờ nghe lại thấy không thoải mái, cảm giác rất xa cách.

    Bùi Nguyên muốn cùng nàng hòa hoãn quan hệ, chỉ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống ăn cùng ta."

    "Ta ăn rồi."

    "Vậy ăn thêm một chút."

    Bảo Ninh không biết hắn bị làm sao, nhíu mày: "Tứ hoàng tử, ngươi chưa tỉnh rượu?"

    "..."

    Quên đi, hắn sẽ không nhiều lời.

    Bùi Nguyên chỉ hướng cửa: "Ra ngoài."

    Bảo Ninh ôm A Hoàng đi. Một đường thấp giọng cười, gãi cổ nó, sờ đuôi nó.

    Thân với chó con như vậy? Đối với hắn lại khách khí.

    Bùi Nguyên chọc chọc đũa, vứt bỏ cảm xúc khó hiểu trong lòng, tiếp tục ăn cơm.

    Thời gian bình đạm như vậy cứ trôi qua, đông qua xuân đến.

    A Hoàng đã lớn hơn rất nhiều, vết thương trên đùi Bùi Nguyên gần như khỏi hẳn.

    Hai người ở chung duy trì quan hệ như cũ, Bảo Ninh cảm thấy thoải mái. Bùi Nguyên giành hầu hết thời gian ở trong phòng, số lần ra ngoài phơi nắng đếm trên đầu ngón tay, chân cũng không ra khỏi cửa, an vị ngồi trên ghế gần cửa sổ đọc sách. Vì ánh nắng quá ít nên tâm tình xấu, tính tình cũng xấu theo, như con khỉ đít đỏ!

    Thời điểm cùng hắn nói chuyện, nói mấy câu đã hết chuyện, nhìn mặt hắn lạnh tanh chẳng có hứng.

    Bảo Ninh cũng đã quen, mặc kệ hắn.

    Nàng thăm dò vết thương trên đùi hắn, nhưng với hắn vấn đề này là kỵ, không chịu nói. Bảo Ninh muốn xoa bóp cho hắn, nhưng Bùi Nguyên không chịu.

    Xuân phân hôm đó, Bảo Ninh trong phòng bếp làm oản đậu hoàng* cho hắn.

    *Oản đậu hoàng: Là món ăn nhẹ mùa xuân hoặc mùa hè truyền thống tại Bắc Kinh. Theo phong tục Bắc Kinh, mọi người sẽ ăn loại bánh này vào mùng 3 tháng 3 âm lịch.

    Nàng nghĩ cho Bùi Nguyên ăn ngon trước, bồi rượu cho hắn, khiến hắn vui vẻ, thừa cơ hỏi chuyện chân hắn.

    Hắn còn trẻ như vậy, nên thường xuyên vận động.

    Trong phòng Bùi Nguyên cầm bắp ngô chơi, ngón trỏ hắn vừa bẻ vừa ném, mấy hạt ngô ghim vào cửa, một nửa bị rơi xuống đất.

    Mấy con gia cầm Bảo Ninh nuôi đã lớn, thấy thế tốp năm tốp ba đi mổ hạt ngô rơi vãi.

    Bùi Nguyên thấy phiền, búng vài hạt đuổi lũ gà đi,

    Công lực không còn như xưa, ánh mắt Bùi Nguyên hiện vẻ lo lắng.

    Sau giờ Ngọ sân nhỏ yên tĩnh dị thường, gà vịt thi thoảng kêu, còn có tiếng thái thịt ở phòng Tây.

    Lúc xe ngựa của Nội vụ phủ đến, A Hoàng nghe thấy tiếng mơ màng tỉnh, vừa kêu vừa chạy ra ngoài, Bùi Nguyên cũng nghe thấy nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ.

    Trên xa một thái giám bước xuống, căm ghét đưa tay phủi bụi xung quanh, lại nhìn ngôi nhà nhỏ, nháy mắt kinh ngạc.

    Có người hô vào: "Cơ đại giám đến! Còn không mau ra tiếp khách?"
     
  3. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 12: Thái giám

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 13: Túi vải

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 14: Rắn độc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 15: Dược lý độc thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Ninh còn đọng lại vài giọt lệ, mũi nàng hồng hồng, ánh mắt ngây ngơ như không hiểu hắn nói gì.

    Hôm nay nàng chịu quá nhiều đả kích. Bùi Nguyên búng nhẹ trán nàng, thở dài: "Không nói nữa. Ta đói, nấu cơm đi."

    Bảo Ninh trấn tĩnh lại.

    Bùi Nguyên vẫn mang dáng vẻ như vậy, đôi mắt hắn vừa hẹp lại dài, tư thế lười biếng ngồi trên giường, vạt áo hơi mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh tế, ánh mắt đen láy nhìn nàng.

    Không đúng.

    Ánh mắt hắn nhìn nàng dường như ấm áp hơn ngày thường.

    Bảo Ninh không biết có nên vui hay không.

    "Choáng?" Bùi Nguyên nhíu mi tâm, quơ quơ tay trước mặt nàng.

    Bảo Ninh lập tức hồi thần: "Không có." Nàng lấy tay áo lau giọt lệ còn vương trên mắt, đi ra ngoài như chạy trốn hắn: "Ta đi nấu cơm."

    Nàng nhìn thoáng qua, đầu xà trên mặt đất máu chảy đầm đìa nhưng vẫn giương to miệng, lộ ra hai cái răng sắc nhọn. Bảo Ninh hít một hơi, kí ức đáng sợ khi nãy lại ùa về.

    "Đừng nhìn." Bùi Nguyên từ phía sau che mắt nàng: "Nó đã chết, không phải sợ."

    Hơi ấm từ bàn tay hắn khiến trái tim nàng hẫng một nhịp, nàng vội đẩy tay hắn ra.

    Sắc mặt Bùi Nguyên tối sầm lại. Bảo Ninh quay đầu bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, trong lòng cảm thấy càng sợ hãi, không đợi Bùi Nguyên mở miệng nàng đã vội xách váy chạy ra ngoài

    A Hoàng kêu lên hai tiếng, đi theo sau nàng.

    Trong phòng lại yên lặng

    Bùi Nguyên rũ mắt, chà xát ngón tay, lòng bàn tay còn lưu lại cảm xúc ấm áp, ẩm ướt, dính chút nước mắt của nàng.

    Quên đi, tạm thời buông tha cho nàng ấy.

    Bảo Ninh ngồi xổm nhóm lửa, trong tay cầm cành củi khô, nhìn ánh lửa đỏ hồng trên bếp nàng hồn xiêu phách lạc.

    Nàng không biết đáp lại Bùi Nguyên như thế nào.

    Cùng không biết lời nói của hắn có ý gì. Chỉ là đột nhiên cùng hắn tiếp xúc thân mật, Bảo Ninh cảm thấy ngượng, muốn né tránh.

    Ngay từ đầu Bùi Nguyên đã quá lãnh đạm, nàng ở chung như vậy đã quen, chưa từng nghĩ muốn thay đổi.

    Nàng nhớ mục đích gả cho Bùi Nguyên. Nàng muốn rời khỏi Quốc công phủ, nơi đa mưu túc trí để tìm chốn thanh tịnh. Cho nên nàng không quan tâm Bùi Nguyên như thế nào, nghèo túng cũng không sao, tính tình rất xấu nàng cũng không để bụng. Nàng dụng tâm chăm sóc hắn, nhẫn nhịn hắn, hy vọng hắn sớm khoẻ lại, về sau cùng nàng làm bằng hữu.

    Một chút thiện lương, một chút tâm tư, còn có một phần xuất phát từ trách nghiệm. Mặc kệ có cảm tình hay không, nhưng đã là phu thê nàng phải có trách nghiệm với hắn.

    Khiến hắn ăn không no, mặc không ấm, khiến vết thương của hắn thối rữa, bỏ mặc hắn Bảo Ninh không làm được.

    Mặc dù hiện tại Bùi Nguyên và Bùi Tiêu cốt nhục tương tàn, về sau càng thêm rắc rối. Nàng vẫn không thể nhẫn tâm bỏ mặc Bùi Nguyên.

    Có lẽ Bùi Nguyên nói rất đúng, nàng quả là người hảo tâm.

    Lửa trong bếp nhỏ lại, dần tàn. Bảo Ninh vội nhét củi khô vào, thổi một cái, lửa lại lên.

    Cửa không đóng, gió lạnh từ ngoài thổi vào khiến nàng rùng mình. Nàng hắt xì một cái, thấy mình mặc hơi ít, đứng dậy khoác thêm áo bên ngoài rồi tiếp tục nấu cơm.

    Lúc sáng xảy ra chuyện kia cũng không có hứng ăn cơm, vừa hay tối qua còn chút cơm thừa, Bảo Ninh đánh mấy quả trứng gà chuẩn bị làm cơm chiên trứng.

    Sau khi khuấy trứng, nàng lại nhớ đến lời Bùi Nguyên nói.

    Bùi Tiêu có một thủ hạ tên Công Tôn Trúc, âm hiểu độc thuật. Công Tôn Trúc, Bảo Ninh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

    Ngây người một hồi lâu, Bảo Ninh bỗng nhớ tới trước kia Minh di nương từng nói qua với nàng, bà có một người thúc phụ tên Công Tôn Lan, cùng đồng môn với cha bà, đều là đại phu.

    Công Tôn Lan am hiểu dược liệu, có một quyển y thư tên [Dược lý độc thanh] .

    Trước khi Công Tôn Lan tiên sinh qua đời đã truyền quyển sách này cho Minh Cùng Dự, sau Minh Cùng Dự bị bện nặng qua đời đã truyền cho Minh di nương, sau này bà đã đưa cho Bảo Ninh.

    Công Tôn Lan, Công Tôn Trúc, trên thiên hạ hiếm có dòng họ này, chẳng nhẽ là trùng hợp?

    Tâm Bảo Ninh nhảy dựng, đặt bát trứng gà lên bàn, chạy đến cái rương hồi môn của mình.

    Nàng nhớ rõ có mang quyển sách kia đến, lúc trước mới đọc một nửa, vì không am hiểu y thuật nên nàng đọc không hiểu.

    Khônh biết có hữu ích với Bùi Nguyên hay không, nhưng nàng vẫn muốn tìm một chút.

    Nếu có đơn thuốc giải chất độc đó thì sao.

    Của hồi môn của Bảo Ninh không nhiều, được nàng sắp xếp chỉnh tề, một chồng sách đước nàng đặt gọn trong góc phòng. Nàng ôm ra, ngồi trên giường lật đật tìm từng cuốn.

    Thật sự tìm được, một cuốn sách vừa mỏng lại cũ kỹ, các trang sách đã giòn, phiếm vàng, trên bìa sách viết to 4 chữ_ _ [Dược lý độc thanh] .

    Bảo Ninh hít một hơi thật sâu, cẩn thận mở ra.

    Nửa đầu toàn là các phương thuốc giải độc thường dùng, cũng như các đơn thuốc điều trị khi bị nhiễm các chất độc khác nhau của rắn, bọ cạp, rết, nhện.. Bên cạnh tên thuốc còn có tranh vẽ, Bảo Ninh nhìn kỹ từng dòng một, sợ bỏ lỡ.

    Tâm Bảo Ninh càng lạnh, chỉ còn vài tờ nữa nhưng nàng vẫn hy vọng, nhón tay nàng lật đến trang sau, trong lòng run lên. Đây rõ ràng là tranh vẽ mãng xà lúc sáng!

    Được cứu rồi!

    Bảo Ninh lau mồ hôi tay, nâng trang sách cao hơn để đọc rõ.

    "Loại xà này không thể tìm thấy trong tự nhiên, phải nuôi dưỡng từ nhỏ. Tự sản sinh chất độc nhưng được mười thì chết chín. Xà có đầu màu đỏ máu, độc nhất là khi nó tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.."

    ".. Người bị cắn sẽ không thể sống sót."

    Nhìn thấy dòng chữ này, trái tim Bảo Ninh như chìm xuống đáy biển.

    Bàn tay nàng run rẩy, so với lúc nhìn thấy xà còn run hơn. Nhìn đến dòng cuối cùng.

    "Có thuốc giải!"

    Bảo Ninh nhẹ nhàng thở ra, nàng sốt ruột lật trang sau, nhưng thấy trang sách đã bị chuột gặm hỏng, còn hơi ẩm ướt, chỉ sót lại vài nét mực mờ mờ.

    "Sao lại vậy?" Bảo Ninh dùng ngón tay cọ cọ nét bút nhưng cũng tốn công vô ích.

    Nỗi thất vọng ập đến như thuỷ triều.

    Thất vọng, tự trách, giá như lúc trước mình bảo vệ quyển sách này tốt hơn. Bảo Ninh thẫn thờ ngồi trên giường đất, cảm thấy nhức mắt.

    Nhưng vẫn tốt, ít nhất có thuốc giải.

    Bảo Ninh khịt mũi, cầm sách chạy đi tìm Bùi Nguyên, cửa cũng không gõ, nàng chạy đến bên người hắn: "Tứ hoàng tử, ngươi thấy sao? Sách này nói, độc của ngươi có thể giải, nhất định không được từ bỏ.

    Bùi Nguyên nhìn lướt qua, nghi hoặc hỏi:" Sao nàng có quyển sách này? "

    " Cái này không quan trọng. "Bảo Ninh một mặt nghiêm túc," Chủ yếu là, chân ngươi có hy vọng chữa lành, chúng ta không được từ bỏ. "

    Bùi Nguyên cười:" Nhưng Công Tôn Lan đã chết. "

    Bảo Ninh trầm mặc, lại nói:" Mấy ngày nữa Quý Uẩn đến, ta liền trở về tìm Minh di nương, cha Minh di nương cùng Công Tôn tiên sinh trước kia là hảo hữu, bà ấy có lẽ sẽ biết. "

    Bùi Nguyên hỏi:" Nàng cảm thấy mấy phần thành công? "

    Bảo Ninh nhìn mắt hắn, hắn giống như đang nói đùa, thần sắc lại nghiêm túc:" Bảo Ninh, không cần phí sức. "

    " Ta.. "Bảo Ninh muốn mở miệng, Bùi Nguyên cắt ngang," Kỳ thật ta cũng đã nghĩ tới biện pháp khác. "

    Mắt Bảo Ninh sáng lên:" Cái gì? "

    Bùi Nguyên dùng bàn tay vuốt lưỡi đao, lành lạnh phun ra hai chữ:" Chặt đi. "

    " Ngươi không được nói lời ngu ngốc đấy! "

    " Dù sao chân ta cũng không thể cứu chữa, giữ lại nó chỉ thêm vướng víu, chẳng làm được gì. "Bùi Nguyên rũ mi ra hiệu, nghiêm túc nói," Chặt nó, sẽ đi lại bình thường được. "

    " Bùi Nguyên, ta chán ghét tính cách của ngươi. "Bảo Ninh mím môi, nàng thực sự đã giận," Tại sao ngươi luôn đem mọi chuyện nghĩ theo chiều hướng xấu, rõ ràng trong lòng ngươi tự thừa nhận bản thân tàn phế, ngươi cảm thấy không chữa được, có rất nhiều phương thức khác ngươi chưa từng thử qua. Bùi Nguyên, ngươi đừng nhìn theo chiều hướng đấy, có được không? "

    Bùi Nguyên vẫn cúi đầu, Bảo Ninh đi đến nâng cằm hắn, khiến hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

    " Ta muốn đi cùng ngươi, nhưng ngươi không được kéo ta lùi lại. Hãy tự nghĩ, ngươi làm như vậy sai hay không! "

    Bùi Nguyên nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, con ngươi đen láy, thở mạnh.

    Họ rất gần nhau, hơi thở của nàng phả vào mặt Bùi Nguyên, nhiệt độ nóng đến kinh người.

    Bùi Nguyên ý thức được có điều không ổn, đưa tay sờ trán nàng.

    Bảo Ninh lùi về sau, hắn nhíu mi, kéo cổ tay nàng lại, ôm vào lòng.

    Thân thể nàng quả thực rất nóng.

    Bảo Ninh vừa kinh vừa sợ, cố né tránh:" Ngươi làm gì vậy.. "

    " Đừng nháo! "Bùi Nguyên kéo chăn bông quanh người nàng, quấn nàng thành con kén lớn.

    Bùi Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn véo má nàng một cái, hung dữ mắng:" Nghe nàng mắng ta còn tưởng nàng lợi hại thế nào, chính sức khoẻ của mình cũng giữ gìn không tốt. Còn có mặt mũi nói ta? "

    " Ta bị bệnh? "Bảo Ninh mơ màng nháy nháy mắt, lập tức đáp trả:" Không giống nhau, ngươi là.. "

    " Ta làm sao? "Bùi Nguyên híp mắt nhìn nàng," Nói một câu nữa, ta đem nàng ném ra ngoài. Chân ta không tốt nhưng với nàng vẫn dư sức. "

    Tại sao người này trong nháy mắt lại trở về bộ dạng lúc trước?

    Có lẽ cơn sốt khiến nàng không tỉnh táo, lá gan cũng lớn hơn, mạnh miệng với hắn:" Ngươi như vậy không đúng! Thật vô lý! "

    Bùi Nguyên im lặng nhìn nàng, chống vào giường đeo giày.

    Hắn không để ý tới nàng, khí diễm của Bảo Ninh giảm dần. Nàng nhìn chằm chằm động tác của hắn:" Ngươi định làm gì? "

    " Ta nấu nước sắc thuốc ", Bùi Nguyên quay đầu, cắn răng nhìn nàng:" Hầu hạ nàng, tiểu đáng ghét!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2021
  7. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 16: Nàng say rượu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2021
  8. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 17: Bùi Dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Nguyên bỗng mở mắt, hắn không nhận ra người đi vào là ai, chỉ thấy có người xông vào, ánh mắt hắn run lên, tay cầm đoản đao chém tới.

    "..."

    Bùi Dương ôm đầu ngồi xổm xuống, xin tha: "Tứ ca đừng đánh ta!"

    Bùi Dương ngồi đúng chỗ A Hoàng đang nằm, nó bị đè lên, thò đầu ra kêu khàn cả giọng.

    Bùi Nguyên tỉnh táo lại, nhận ra ngọc bội bên người Bùi Dương, thu lại đao.

    Hắn lúc này mới chú ý cách ăn mặc của Bùi Dương. Không hiểu kiểu gì tóc hắn màu đỏ, thân mặc y phục màu trắng khoác áo bào tím, chân đeo giày đen, bên trên đính tua rua vàng óng.

    Xấu hết phần thiên hạ.

    Bên tai Bùi Nguyên ong ong, nắm cổ áo Bùi Dương nhấc lên, ghé vào tai hắn quát khẽ: "Cút ra ngoài cho ta, mang theo con chó ngu xuẩn kia nữa."

    "Ồ ồ, được." Bùi Dương đứng lên, không dám nhiều lời kéo A Hoàng chạy đi.

    Hai người nói nhỏ nhưng vẫn đánh thức Bảo Ninh.

    Nàng cảm thấy choáng đầu, ngủ không đủ, úp mặt vào gối cọ cọ, chậm rãi mở mắt ra.

    Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, nàng nhìn sang bên cánh, Bùi Nguyên đang cúi đầu cài đai lưng.

    Bảo Ninh tưởng mình hoa mắt, nhưng dụi mắt nhìn lại, hắn vẫn ở đấy.

    Bảo Ninh khiếp sợ ngồi dậy, tóc nàng xõa ra, vài sợi dính vào mặt, dáng vẻ chật vật nhưng lại buồn cười.

    Bùi Nguyên quay đầu nhìn nàng.

    Khí sắc của nàng tốt hơn nhiều, bờ môi hồng hào lại. Nhìn nàng một hồi, hắn thỏa mãn véo má nàng: "Thân thể nàng tốt lên nhiều rồi, qua một đêm đã khỏe lại."

    Hắn khom lưng đeo giày, lại duỗi cánh tay cầm ấm trà, rót một ly cho nàng: "Uống nước thanh tỉnh một chút, rồi đi rửa mặt, nàng thật giống mèo con."

    Bảo Ninh nhận lấy, nước lạnh buốt giúp nàng dần dần thanh tỉnh, ý thức cũng hồi lại.

    Nàng chỉ nhớ rõ tối qua đổ bệnh, Bùi Nguyên ép nàng uống rượu thuốc, nàng say, nói mê man, Bùi Nguyên tức giận mắng nàng.

    Bọn họ ngủ cùng nhau một đêm? Mặc dù không phát sinh cái gì nhưng vẫn lúng túng.

    Bảo Ninh ngơ ngác ngồi một bên, ánh mắt chuyển động theo Bùi Nguyên, nhìn hắn điều chỉnh đai lưng, kéo tay áo xuống, đặt quả trượng vào góc khuất.

    "Nhìn ta có ý gì?" Bùi Nguyên cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay người lại, ngón tay chỉ tay nàng, giọng trầm thấp: "Uống nhanh lên, sau đó đi rửa mặt, hôm nay có khách tới thăm."

    Bảo Ninh mờ mịt: "Người nào?"

    Bùi Nguyên còn chưa mở miệng, chợt nghe ngoài sân có tiếng kêu dài: "Ca, sao trong hàng rào nhà ca lại có ngỗng, nó đuổi ta, ta sắp chết rồi! Ca mau ra cứu ta!"

    Bùi Nguyên chửi nhỏ một tiếng, đi ra ngoài, bước hai bước quay lại nhìn Bảo Ninh: "Mặc y phục chỉnh tề mới được ra ngoài." Nói xong hắn trở tay kéo cửa bước ra.

    Trong sân thật ồn ào, vì nuôi gà vịt ngỗng nên Bảo Ninh quây một hàng rào trong sân, bên trong dùng mấy ván gỗ nhỏ làm tổ.

    Không biết Bùi Dương nghịch cái gì, mở hàng rào khiến đàn ngỗng chạy ra, đuổi theo Bùi Dương cắn mông hắn, cạc cạc gọi.

    Bùi Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Ngươi chọc giận nó làm gì, đã nhát gan còn gây họa. Đừng chạy nữa, ngươi càng chạy nó càng đuổi, ngươi đứng lại túm cổ nó!"

    Bùi Dương chạy toán loạn: "Ta không dám, ta không dám. Ca nhìn xem, nó rất đáng sợ!"

    "Con ngỗng hơn tháng tuổi cao chưa tới chân ngươi, ngươi có thể bình tĩnh một chút không? Bùi Dương, ngươi là phế vật à!"

    Mắt thấy Bùi Dương càng hoảng hốt chạy loạn, muốn lấy chậu gỗ làm vũ khí, mi tâm Bùi Nguyên giựt giựt: "Kia là chậu ngô, thức ăn của chúng, ngươi làm đổ ta đánh ngươi! Đứng lại!"

    Đã quá muốn, Bùi Dương cầm chậu lên đập chúng, hạt ngô trong chậu đổ đầy lên người hắn.

    Mỗi buổi sáng Bảo Ninh đều cho chúng ăn, hôm nay nàng dậy muộn, chúng nhịn đói từ sáng, ngửi thấy mùi ngô, một con dốc toàn lực chạy tới, vây quanh Bùi Dương chạy. Quạt cánh bay lên mổ.

    Bui Dương dậm dậm chân gào: "Ca, sao sau hàng rào lại có gà, có vịt, còn có hai con ngỗng!"

    "Ca, ngươi từ bao giờ thích động vật nhỏ này!"

    A Hoàng ở bên cạnh nhìn hắn, vui đến mắt sáng hoắc, cũng xông vào tham chiến. Trong sân nhỏ nhất thời biến thành bãi chiến trường, gà bay chó chạy, Bùi Dương vừa khóc vừa kêu.

    Bùi Nguyên mặc kệ hắn, lưng dựa vào tường nhìn.

    Bảo Ninh thu dọn xong ra ngoài, thấy Bùi Dương một thân quần áo rách nát, bẩn thỉu như tên ăn mày, dáng vẻ muốn khóc.

    Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn khẩn cầu nhìn qua.

    Bảo Ninh vỗ vỗ tay: "Đừng làm rộn nữa."

    Nhóm gà vịt nghe thấy thanh âm của nàng, ngoan ngoãn đứng im quay đầu nhìn nàng.

    Bảo Ninh chỉ về phía hàng rào, thanh âm không lớn không nhỏ: "Vào chuồng đi, đợi chút nữa tao cho chúng mày ăn, không nghe lời tối nhịn đói."

    Bùi Dương kinh ngạc nhìn qua, bọn chúng nãy còn giương nanh múa vuốt với hắn, bây giờ như bị mê hoặc, ngoan ngoãn xếp hàng lắc đuôi đi vào.

    Bảo Ninh đi qua, đóng cửa rào.

    A Hoàng vẫy vẫy bụi bẩn trên người, ngoan ngoãn theo sau nàng.

    Bùi Dương không thể tin nổi: "Ông trời của ta đâu?"

    Bảo Ninh khoác tay lên hàng rào, ý không tốt nhìn hắn.

    Vì vội vàng nàng chỉ rửa mặt, còn chưa kịp trang điểm, tóc cài một cây trâm đơn giản.

    Bảo Ninh nhớ lại chuyện vừa nãy, Bùi Dương xông vào phòng thấy nàng và Bùi Nguyên ngủ cùng nhau, dù trên danh nghĩa là phu thê nhưng bị người ngoài nhìn vẫn cảm thấy xấu hổ.

    Bùi Dương không biết Bảo Ninh nghĩ xấu hắn, chỉ thấy nàng ôn nhu đứng đó nhìn thật đẹp mắt, so với phi tần trong cung còn xinh đẹp hơn.

    Bùi Dương tán dương nàng: "Tẩu tẩu đang phát sáng, thật giống tiên tử."

    Bùi Nguyên không biết đến cạnh hắn lúc nào, thẳng mông hắn đạp một cái: "Ngươi thật giống tên đần."

    Sắc mặt hắn khó coi: "Vào nhà với ta."

    Bùi Dương "Ồ" một tiếng, quay đầu vẫy tay với Bảo Ninh, quay đầu theo Bùi Nguyên vào phòng.

    Trước khi vào cửa hắn thăm dò hỏi: "Đệ mang đồ ăn tới, chút nữa chúng ta cùng ăn." Hắn bị Bùi Nguyên kéo cổ áo vào nhà.

    Bảo Ninh lẳng lặng đứng nhìn, Nàng nhận ra kia là Ngũ Hoàng tử Bùi Dương.

    Ngũ Hoàng tử đúng là không tầm thường.

    Nàng quét mắt nhìn đống bừa bãi ngoài sân, thở dài đi thu dọn.

    Trong phòng, Bùi Nguyên ngồi trên ghế, Bùi Dương đứng trước mặt hắn cúi thấp đầu.

    Bùi Nguyên hỏi: "Tại sao vào phòng không gõ cửa?"

    "Ta có gõ." Bùi Dương uỷ khuất: "Nhưng ngươi không nghe thấy, ta không biết tẩu tử cũng ở đó. Ta vừa nói một câu ngươi đã tỉnh, còn đánh ta."

    Hắn nói tiếng "Tẩu tử", Bùi Nguyên nghe thấy dễ chịu, Bùi Nguyên hơn hắn sáu tuổi, rất ra dáng ca ca.

    Quyền pháp công phu của Bùi Dương đều do Bùi Nguyên dạy, một lần hắn suýt bị sói hoang giết, là Bùi Nguyên đên cứu hắn. Bùi Dương từ nhỏ đã quen ỷ lại vào Bùi Nguyên, còn có tín nhiệm.

    "Thôi." Bùi Nguyên không nhắc đến sự việc kia nữa, cau mày nói: "Làm sao nhan sắc ngươi biến thành dạng này, ngươi để tóc đỏ hay đen vẫn xấu như nhau."

    Ngược lại Bùi Dương thấy kiêu ngạo: "Không xấu, ta dùng cây bóng nước nhuộm, ta còn định sơn móng tay nữa."

    Bùi Nguyên ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

    Trước mặt Bùi Dương, Bùi Nguyên tỏ ra nghiêm khắc. Hắn nói Bùi Dương không dám chống lại.

    Nhìn sắc mặt Bùi Nguyên hắn liền biết Bùi Nguyên không muốn nói chuyện chọc cười, muốn nói chính sự.

    "Tại sao mấy ngày nay ngươi không đến?" Bùi Nguyên nhìn hắn, "Trong cung xảy ra chuyện gì?"

    Bùi Dương mím mím môi: "Phụ hoàng đưa Tam ca lên làm Thái tử."

    Bùi Tiêu. Đúng trong dự liệu của hắn.

    Ánh mắt Bùi Nguyên tối sầm, không muốn tiếp tục nói chuyện này: "Hoàng hậu nương nương sao rồi."

    "Sức khoẻ không tốt lắm", Bùi Dương lắc đầu: "Từ khi Đại ca mất tích, nương nương bệnh không dậy nổi, thường xuyên nói mê man, Thái y đến xem cũng không tìm ra bệnh." Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Hiện tại phượng khắc ở trong tay Cao Quý phi, bà ta thống lĩnh Hậu cung."

    Bùi Nguyên chà xát ngón tay: "Mẫu thân ngươi thế nào."

    "Mẫu thân ta rất tốt."

    "Ừ." Bùi Nguyên gật đầu: "Ở trong cung đề phòng một chút." Hắn nói đến đây dừng lại.

    Bùi Dương năm nay mười ba tuổi, chỉ cần Thánh thượng chịu thêm ba năm, hắn có thể phong vương, mang mẫu thân hắn đến một nơi tự do tự tại sống.

    Bùi Nguyên không muốn Bùi Dương tiếp xúc quá nhiều chính trị bẩn thỉu, lớn lên trong sự yêu thương của mọi người, tính hắn đơn thuần, Bùi Nguyên mong hắn vĩnh viễn như vậy.

    Quyền lợi thôn tính lòng người, khiến người thiện lương rơi vào thống khổ, Bùi Nguyên không muốn nhìn hắn như thế.

    Bùi Nguyên chợt nhớ tới Bảo Ninh. Nàng giống Bùi Dương, sống trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sạch sẽ sáng long lanh, khiến người khác thấy đau lòng thay.

    Bảo Ninh chưa từng ngã vào bụi bẩn, nàng xứng đáng được che chở yêu thương.

    Bùi Dương thấy Bùi Nguyên ngẩn người.

    Qua một hồi lâu, Bùi Nguyên khoát tay: "Ra ngoài đi."


    "Ngũ Hoàng tử." Bảo Ninh nhỏ giọng gọi hắn, sợ Bùi Nguyên nghe thấy: "Chút nữa ngươi cho ta mượn xe ngựa được không?"
     
  9. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 18: Đáng yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vóc dáng của Bùi Dương tương đương Quý Uẩn, hắn còn đeo thêm giày nên khi đứng thẳng người cao hơn Bảo Ninh một chút.

    Bùi Dương thấp giọng: "Tẩu muốn đi đâu?"

    Lúc này Bảo Ninh mới chú ý đến mái tóc của hắn, dưới ánh mặt trời đỏ lóa mắt, phát sáng từng đợt. Nàng ngạc nhiên.

    Bùi Dương thuận theo ánh mắt nàng, gẩy gẩy tóc, nhíu mày hỏi: "Tẩu thấy sao?"

    Bảo Ninh thành thật tán dương: "Thật đẹp."

    Bùi Dương thỏa mãn, hắn cúi đầu sửa sang vạt áo, nhớ tới đề tài vừa nói: "Tẩu tử muốn xe ngựa làm gì?"

    Bảo Ninh nhíu mày, kéo Bùi Dương sang một bên, đem chuyện của Minh di nương và Công Tôn Trúc kể lại.

    "Ta không biết có hữu dụng hay không, nhưng vẫn nên thử một lần.."

    Lời nói còn chưa dứt, mu bàn tay bỗng xuất hiện vài giọt nước ấm áp. Bảo Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Bùi Dương khóc.

    Bảo Ninh luống cuống. Nàng không cố ý, cũng không chọc giận hắn nha? Sao bỗng nhiên lại khóc?

    Bùi Dương nghẹn ngào kéo tay nàng: "Tẩu tử, ta thật không nghĩ ngươi đối tốt với ca ca ta như vậy. Hắn tình tình kém, thân thể cũng không tốt, nhưng hắn là người tốt. Tẩu tử, ta thật cảm động, không thể báo đáp được, ta hát tặng ngươi một khúc."

    Bảo Ninh thấy hơi sợ. Cử chỉ của Bùi Dương điên rồ, hay là ăn phải đồ hỏng, dù sao nàng thấy thật không bình thường.

    "Ngũ Hoàng tử, người bỏ tay ta ra được không?" Bảo Ninh sốt ruột rút tay lại: "Hiện tại ta không muốn nghe hát, ta đói, muốn đi nấu cơm. Người có đói bụng không, chúng ta đừng nói chuyện nữa, đi ăn một chút nhé? Ta nấu đồ ngon cho người ăn."

    Bảo Ninh nói năng lộn xộn, Bùi Dương vẫn nước mắt đầm đìa. Nhìn Bảo Ninh không buông tay.

    Đệ đệ này xảy ra chuyện gì, sao thích khóc như vậy?

    Nàng chưa từng thấy qua nam hài khóc. Quý Uẩn không đáng yêu, hắn thích khoác lác, tính tình bướng bỉnh, bị trêu chọc cũng chỉ đánh người, không khóc. Bùi Nguyên càng không, hắn là người cao ngạo, đau muốn chết cũng không rơi một giọt nước mắt.

    Bùi Dương đã vượt quá tầm hiểu biết của Bảo Ninh.

    Nghĩ một lát, Bảo Ninh vội về phòng, lấy hộp mứt táo ra đưa cho Bùi Dương: "Người ăn đi, đừng khóc."

    Bùi Dương nhặt một miếng bỏ vào miếng, nhai chẹp chẹp rồi thở dài: "Thật ngọt."

    "Nếu người thích ta cho người, cái này ta tự làm muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Bảo Ninh thừa cơ hỏi: "Chuyện xe ngựa.."

    Bùi Dương nói: "Một cái hay tám trăm cái ta cũng có." Hắn vung tay lên: "Cho tẩu một cái cũng được."

    Đệ đệ này thật hoang phí. Hoang phí đến đáng yêu.

    Buổi trưa Bùi Dương ở lại ăn cơm, hắn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đến, Bảo Ninh hâm lại đồ, cả bàn ngập tràn đồ ăn.

    Trước kia Bảo Ninh và Bùi Nguyên ăn riêng, lần này vốn tưởng cũng giống vậy, Bảo Ninh chừa lại phần của mình, nghĩ lát họ ăn xong rồi ăn, Bùi Nguyên lại gọi nàng tới.

    Bùi Nguyên nói: "Có khách tới, chủ nhân không tiếp đãi, không có đạo lý."

    Bảo Ninh không nghĩ nhiều như vậy, nàng có chút ngốc, không thích so đo, cảm thấy ăn cơm ở đâu cũng như nhau. Bùi Nguyên vừa nói nàng mới hiểu, hắn không muốn Bùi Dương xem nhẹ mình.

    Nghĩ theo cách khác, Bùi Nguyên coi nàng là người nhà.

    Vì chuyện này cả ngày Bảo Ninh rất vui vẻ.

    Huynh đệ đã lâu không gặp, Bùi Nguyên cùng Bùi Dương uống chút rượu, tùy ý nói chuyện phiếm, Bảo Ninh nghe không hiểu, đợi một hồi rồi về phòng ngủ.

    Lúc tỉnh lại Bùi Nguyên đang ngồi cạnh nàng, đưa tay nghịch mặt nàng. Trời đã tối.

    Trong phòng không thắp nến, thân ảnh Bùi Nguyên ngồi trong đêm tối vững trãi như bức tường.

    Hắn bấm ngón tay, thanh âm có chút nhỏ: "Dậy thôi, ban ngày ngủ lâu như vậy, buổi tối không ngủ được."

    Bảo Ninh ôm chăn quay người hai lần, dụi mắt ngồi dậy: "Giờ gì?"

    "Không biết." Bùi Nguyên dừng lại một chút, đưa tay quệt lên mặt nàng, nhíu mày: "Ngủ đến chảy nước dãi."

    Bảo Ninh tránh hắn, dùng mu bàn tay lau, phát hiện bị hắn lừa.

    Nàng nhỏ giọng: "Lừa đảo." Bùi Nguyên khẽ cười một tiếng, không muốn nói chuyện.

    Bảo Ninh lách qua Bùi Nguyên, tìm ngọn nến: "Trời tối mà không đốt nến."

    Ngữ khí Bùi Nguyên chậm rãi: "Ta đi ngủ cần gì thắp sáng."

    Tay Bảo Ninh run run một cái, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ngươi tới làm gì cơ?"

    Bùi Nguyên tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh, trong đêm tối thấy rõ gương mặt nàng.

    Nhưng Bảo Ninh thì không, nàng không nhìn thấy hắn, chỉ thấy một thân đen sì, nàng hoảng hốt lùi về sau, lấy chăn che người mình: "Ngươi tới làm gì?"

    "Học thói xấu." Bùi Nguyên đưa tay gãi cằm nàng: "Trước kia nàng không nói nhiều như vậy, cả ngày cung cung kính kính, xưng hô rất lễ độ, còn gọi ta là 'Ngài'."

    Bảo Ninh cắn môi, nói lại: "Tứ Hoàng tử, ngài tới đây làm gì?"

    Nàng muốn hắn đi nhanh một chút.

    Trong đêm tối không có cảm giác an toàn, Bùi Nguyên ở trước mặt nàng, trong mũi đều là mùi của hắn. Mát lạnh mùi bạc hà hòa cùng mùi rượu thuộc về chính hắn, khó mà hình dung.

    Bảo Ninh như ngừng thở, không nghe thấy gì.

    "Nàng muốn về nhà?"

    Bảo Ninh gật gật đầu.

    "Bùi Dương nói sẽ đưa nàng đi." Bùi Nguyên cười cười: "Nàng thật có năng lực, đến tiểu tử kia cũng thu phục được."

    Nàng cảm thấy Bùi Dương rất dễ làm thân mà.

    Bùi Nguyên nhìn ra nghi ngờ của nàng, chậm rãi giải thích: "Tiểu tử kia giống như chó, thích đánh dấu lãnh thổ của mình, trong lòng hắn, hoặc là kẻ địch, hoặc là người thân. Nàng cũng thật lợi hại, vừa thấy mặt hắn đã thân. Trước kia ta thu phục hắn tốn không ít tâm tư. Nàng chưa tưng thấy dáng vẻ nổi điên của hắn.."

    Trong lòng Bảo Ninh thầm nghĩ, hai huynh đệ này thật giống chó, có lúc sẽ nổi điên? Bùi Nguyên còn nói người khác được, chớp mắt đã quên hắn đối với nàng thế nào?

    "Nàng bĩu môi, cho rằng ta không nhìn thấy?" Bùi Nguyên nói được nửa câu nhìn thấy biểu cảm của Bảo Ninh, bất mãn bịu môi, hắn có ý xấu chọc chọc vào núm đồng tiền của nàng.

    Bảo Ninh kêu lên, xém chút cắn được ngón tay Bùi Nguyên.

    "Tuổi Tuất?" Bùi Nguyên nói một tiếng rồi rụt rụt tay lại: "Nói nhỏ chút, Bùi Dương còn đang ngủ, nàng hét to làm hắn hiểu lầm."

    Bảo Ninh giật nảy mình, đem tay che miệng lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao Ngũ Hoàng tử không về? Người trong cung không tìm?

    " Hắn trốn ra ngoài, không ai phát hiện nên không sao. "Bùi Nguyên lên tiếng giải đáp nghi vấn của nàng, hắn đứng lên cầm quả trượng.

    Hắn có vẻ hơi mệt, xoa thái dương nói:" Không đùa với nàng, ta đến báo nàng một tiếng, ngày mai chúng ta cùng về kinh. Nàng dậy sớm trang điểm xin đẹp chút, tránh để người khác nghĩ ta ngược đãi nàng. "

    Bảo Ninh cảm thấy kinh hỉ. Hôm qua hắn còn nói không muốn, chớp mắt cái đã đổi ý.

    " Ngày lại mặt đó, ta chưa cùng nàng về kinh, là ta thiếu nợ nàng. "

    Bùi Nguyên cúi người, xoa nhẹ mái tóc nàng:" Ngày mai ta bù đắp cho nàng."
     
  10. chenzi cam

    Bài viết:
    201
    Chương 19: "Có phải ta khiến nàng mất mặt."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...