chương 39. Bấm để xem Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt một hồi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Cô đứng đó một lúc như đang suy nghĩ điều gì, sau đó nghiêng đầu gọi anh: "Rắm Rắm." Trong mắt Hứa Phóng, vẻ mặt này của Lâm Hề Trì tựa như đang biểu lộ vẻ hối hận, anh cau mày, đột nhiên cảm thấy tức giận. Ngay sau đó, Hứa Phóng mím môi, lấy tay che miệng cô lại, giọng điệu vô cùng khắc nghiệt. "Tớ mặc kệ cậu nhớ hay không." "..." Lâm Hề Trì không sợ anh, dùng sức kéo tay anh ra, vẻ mặt khó hiểu, vừa ẩn nhẫn lại có chút tự đắc: "Rắm Rắm, có phải bây giờ cậu vừa thấy cảm động vừa sợ hãi không?" Hứa Phóng không nghe hiểu ý cô, anh sững lại, chỉ để ý đến một duy nhất một chữ duy nhất trong đó, lạnh lùng nói: "Tớ sợ cái rắm." "Vậy là cảm động à." Lâm Hề Trì mở to mắt, sau đó cười nhìn anh: "Tớ cũng cảm thấy mình rất vĩ đại. Cậu xem, cậu xấu tính như vậy, thế mà tớ vẫn nguyện ý làm bạn gái của cậu đó thôi." "..." "Nên cậu cảm động là đúng." "..." Trán Hứa Phóng giật giật, đẩy đầu cô ra một chút, thấy cô có vẻ không còn bị bầu không khí làm cho lúng túng giống như vừa rồi nữa, quan trọng là 'cô đồng ý' khiến tâm trạng anh bỗng tốt lên rất nhiều. Cũng vì vậy nên anh quyết định nuốt trôi cơn giận này. "Nhớ là được." Tạm dừng vài giây. "Rắm Rắm." Đôi mắt hạnh chớp chớp, Lâm Hề Trì không đùa nữa, thả lỏng một tay chọc vào cằm anh: "Rõ ràng là sinh nhật của cậu mà tớ còn được nhận quà" Vẻ mặt Hứa Phóng sửng sốt. Ngay sau đó, Lâm Hề Trì bày ra dáng vẻ 'cậu có thể giao phó cả cuộc đời mình cho tớ, rồi tiếp tục: "Đừng sợ, tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu." Tay Hứa Phóng bị cô nắm chặt, vành tai có chút nóng lên, trong con ngươi sơn mài hiện lên chút dấu vết xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ không biết phải làm sao. Anh mấp máy môi, chưa kịp trả lời, Lâm Hề Trì đã nói trước: "Suy cho cùng, cũng là do tớ nuông chiều cậu thành thế này." "..." "Tớ sẽ chịu trách nhiệm." "..." Hứa Phóng thất thần nhìn cô, dù cho bây giờ anh thực sự rất vui, dù cho anh vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Nhưng, những điều này không thể ngăn cản anh muốn liệt kê hàng trăm ví dụ tiêu biểu trong quá khứ. Anh hy vọng cô có thể suy nghĩ thấu đáo. Đã quen không có nghĩa là coi người kia như con 'cờ-hó'. * Hai người ở bên ngoài hai tiếng. Nhìn Lâm Hề Trì đứng trước tòa nhà ký túc xá vẫy tay tạm biệt anh, sau đó nhảy chân sáo đi vào ký túc xá. Hứa Phóng cúi đầu xem điện thoại, phát hiện đã gần 10 giờ, lại ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà ký túc xá, lia mắt đến phòng Lâm Hề Trì, rồi lập tức quay người đi về. Nói đến việc bắt đầu thích Lâm Hề Trì từ khi nào, Hứa Phóng đã không còn nhớ nữa rồi. Là lần mình bị ốm phải nhập viện, cô đến trước mặt anh, khóc không hề báo trước; hay là, lúc biết kết quả thi tuyển sinh vào cấp ba, cô mừng rỡ chạy đến nhà anh, mặc kệ anh vẫn còn đang nằm ngủ trên giường, trực tiếp vén chăn bông lên, ghé đến trước mặt anh nói: "Rắm Rắm! Cậu có vui không? Chúng ta sẽ học cùng trường cấp ba đó." Anh vẫn nhớ như in cảm giác lúc ấy. Anh ghét nhất việc bị người khác đánh thức lúc đang ngủ, nhưng dù anh có mắng Lâm Hề Trì hàng trăm lần, cô vẫn không bao giờ nhớ lời anh, càng ngày càng trở nên càn rở. Lúc đó anh mới chỉ chợp mắt được một lúc, bị cô đánh thức, đầu óc anh nổ tung, thực sự rất muốn nổi trận lôi đình. Sau đó, anh mở đôi mắt mang đầy thù địch, trợn trừng nhìn bộ dạng cô. Cô đang nằm trên giường anh, khuôn mặt cách anh rất gần. Đôi mắt to tròn, con ngươi bên trong màu hơi nâu kháu khỉnh; làn da trắng mịn, mái tóc được ánh nắng chiếu rọi, sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi đỏ mọng nhếch lên hình vòng cung vui vẻ. Cô cười rất đẹp, đôi mắt hơi cong, tựa như vầng trăng khuyết, trên má còn có lúm đồng tiền lún sâu, lớn lên vừa xinh đẹp lại bình dị dễ gần. "..." Hứa Phóng đột nhiên nhắm mắt lại, vỗn dĩ muốn mắng cô cút đi, nhưng lời đến miệng lại bỗng nuốt trở về, giọng thiếu niên có chút khàn khàn vì mới tỉnh dậy, nhỏ tiếng đáp lại. "Ừ, vui." Đó là lần đầu tiên anh kiềm chế nóng nảy của mình trước Lâm Hề Trì một cách không tài nào hiểu được. Cô có vẻ đang vui. Thôi được rồi. Lần này không cáu nữa. * * * * * * Bất kể thích cô từ khi nào cũng không quan trọng nữa. May thay, cô nhóc này còn biết đối xử tử tế với anh một lần. Không để anh đợi quá lâu. * Sau khi chào tạm biệt Hứa Phóng, Lâm Hề Trì vui vẻ ngâm nga trở về ký túc xá. Hiện tại cô vẫn có cảm giác đặc biệt không chân thực, thân thể nhẹ bẫng, đầu óc chếnh choáng như thể say rượu, nhưng trong người dường như lại tiềm tàng một nguồn sức mạnh vô tận. Đây có phải là sức mạnh kỳ diệu của thoát khỏi kiếp cẩu độc thân hay không. Lâm Hề Trì thực sự muốn tìm một nơi để đi dạo. Trở về ký túc xá. Hôm nay vì muốn ra ngoài tổ chức sinh nhật cho Hứa Phóng mà Lin Xi vẫn chưa làm bài tập về nhà. Lúc này, ba người khác trong ký túc xá mỗi người đang ngồi ở chỗ của mình, yên tĩnh viết báo cáo thí nghiệm. Lâm Hề Trì thu lại độ cong khóe miệng, không quấy rầy bọn họ, yên lặng trở về vị trí của mình. Dọn dẹp một chút, rồi đi tắm rửa, sau đó ra ngoài bắt đầu làm bài tập. Lượn qua lượn lại, cộng với đủ thứ chuyện vụn vặt, nên phải đến gần 11 giờ Lâm Hề Trì mới ngồi vào bàn. Đèn ký túc xá tắt lúc 12 giờ, nhưng vì Tân Tử Đan đi ngủ sớm, nên họ thường tắt đèn vào khoảng 10 giờ rưỡi. Lâm Hề Trì bật đèn bàn, ánh đèn vàng mờ ảo vừa an tĩnh lại ôn hòa. Xung quanh yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy Trần Hàm và Nhiếp Duyệt thì thầm nói chuyện, cùng với tiếng gõ bàn phím. Cô bật điện thoại lên, liếc qua một cái. Hứa Phóng nhắn cho cô một tin trên WeChat, tình cờ là vừa đúng 10h30, lúc đèn trong ký túc của sinh viên quốc phòng tắt. Hứa Phóng: [Ngủ đây. 】 Đại khái ý là "Bên tớ tắt đèn rồi, không cần nhắn tin cho tớ nữa, cậu có nhắn tớ cũng không đáp lại được." Bình thường Hứa Phóng sẽ không bao giờ đặc biệt báo với cô một tiếng như vậy. Họ đều giống nhau, nếu hai người đang trò chuyện, đến giờ Hứa Phóng sẽ báo cho cô biết. Nhưng nếu không nói chuyện, Lâm Hề Trì cũng lười quản anh đã tắt đèn đi ngủ hay chưa. Đây dường như là đãi ngộ của bạn gái. Đến cả đi ngủ cũng phải báo một tiếng. Lâm Hề Trì vui vẻ nhắn chúc anh ngủ ngon, sau đó bật máy tính lên, bắt đầu viết báo cáo thực nghiệm. Hoàn thành xong, Lâm Hề Trì mới để ý thấy hai người kia cũng đã quay về giường, nơi không được ánh sáng chiếu đến thì tối om, chỉ còn chỗ của Lâm Hề Trì là sáng đèn. Cô duỗi eo, mở cuốn nhật ký nhỏ dùng để viết kế hoạch cưa đổ Hứa Phóng ra. Từ ngày 16 tháng 9 đến hôm nay, ngày nào cô cũng viết một trang, tổng cộng gần 40 trang, chính xác là 39 trang. Lâm Hề Trì lật trang mới nhất, là kế hoạch cô vừa viết tối hôm qua. NGÀY 39: Thứ Hai, ngày 24 tháng 10 năm 2011. Gọi một chiếc bánh trái cây cho Hứa Phóng, chuẩn bị tặng cậu ấy một đôi giày thể thao thương hiệu cậu ấy yêu thích. Đích thân đem đồ đến ký túc cậu ấy để mừng sinh nhật. Ngoài ra, nếu may mắn, có khả năng bạn cùng phòng cậu ấy không ở ký túc: Tắt đèn lúc thắp nến, trong ánh sáng mờ ảo, người khác giới độc thân thường dễ nảy sinh cảm giác ái muội nhất, nếu may mắn có khi sẽ khiến Hứa Phóng động tâm. Để cậu ấy ước trước khi thổi nến, khẳng định cậu ấy sẽ hiện thực hóa được điều ước của cậu ấy, đồng thời dùng sự dịu dàng của mình từng bước cướp đoạt trái tim cậu ấy, để cậu ấy không thể kháng cự. * * * * * * Cái này quả là chính xác. Lâm Hề Trì mở to mắt, cô cảm thấy mình thực sự là một bậc thầy trí tuệ, sau khi lập kế hoạch đúng đắn, cô có thể dễ dàng chiến thắng Hứa Phóng. Chỉ trong vẻn vẹn có 39 ngày, cô đã th thành công 'thuần hóa' được người khó tính như Hứa Phóng. Cô thật là lợi hại quá mà! Vậy sau đây cần phải gì nữa! Đặt mục tiêu nhỏ trước. Từng bước tường bước tiến lên, bước đầu tiên nên là nắm tay. Chậc, tên Hứa Phóng này cũng chưa yêu đương bao giờ, hẳn là chẳng biết phải làm gì. Dù sao cũng không quan trọng, cô thông minh hơn anh, có thể để anh ngồi một chỗ tận hưởng, để anh hiểu được cảm giác yêu với cô thoải mái và đẹp đẽ đến như thế nào. Nắm tay thì dễ, có thể làm mọi lúc mọi nơi, vậy thì nắm tay nhau trước năm nay. Sau đó.. Nghĩ đến đây, Lâm Hề Trì dừng lại, đưa tay lên chạm vào môi mình, chợt nhớ tới cảnh tối nay trong căn phòng nhỏ đó, hơi thở hai người giao thoa hòa quyện, gần như sắp chạm tới cảm giác ấm áp mềm mại. Cô đưa tay lên, che khuôn mặt nóng đến ửng đỏ của mình lại. Hôn phải đúng lúc đúng chỗ, phải tìm đúng thời điểm. Nhưng thời điểm này có vẻ không dễ tìm. Lâm Hề Trì bực bội gãi đầu, chợt nhớ ra cô chỉ đang làm một kế hoạch nhỏ, do dự viết "trong vòng ba năm là hôn môi", đắn đo một hồi, cô vội gạch bỏ, đổi thành "5 năm." Nhìn thấy hàng chữ này, Lâm Hề Trì mím môi, đặt bút xuống, lấy tay che mặt, đợi đến khi bình tĩnh hơi thở lại, cô lại cúi đầu nhìn tờ giấy màu vàng ấm áp. À, đã là kế hoạch nhỏ. Vậy thì. Lâm Hề Trì run run siết chặt nắm đấm, từ từ gạch bỏ "5 năm", đổi thành - "10 năm". * Vì tinh thần phấn chấn không chịu được nên Lâm Hề Trì trằn trọc khó ngủ cả đêm, rạng sáng ngày hôm sau, cô phải chịu đựng cơn rét lạnh mò dậy tắm rửa. Tiết học đầu tiên của buổi sáng bắt đầu lúc 8 giờ, còn sớm, ba người còn lại vẫn đang ngủ. Lâm Hề Trì không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng thay quần áo đi ra ngoài. Lâm Hề Trì đến nhà ăn mua bữa sáng, quyết định tiếp tục kế hoạch công lược dịu dàng, để khiến Hứa Phóng không thể nào rời xa cô, lâu dần sẽ bị cô làm cho si mê, vô pháp thoát khỏi tấm lưới cô đã mắc sẵn. Đầu tiên phải mua bữa sáng cho anh. Mua 10 cái bánh bao thịt, tí nữa cho anh 9 cái. Điều này sẽ làm cho Hứa Phóng cảm thấy cô là người rộng lượng lại tốt với anh vô cùng, đúng không? Lâm Hề Trì vui vẻ mang đồ ăn sáng đến ký túc xá của Hứa Phóng, lúc cô đứng dưới một gốc cây, định gọi cho Hứa Phóng xuống thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Cô chớp mắt, nhìn vào màn hình, ID người gọi hiện ra: Rắm Rắm. Lâm Hề Trì cho rằng đây chính là sức mạnh tình yêu, tâm linh tương thông không hề báo trước, cô cong mắt, ấn phím nghe, chưa đợi cô kịp nói gì thì đầu dây bên kia Hứa Phóng đã nói: "Xuống đi." Anh đột nhiên nói một câu như vậy, làm Lâm Hề Trì không kịp phản ứng. "Hả?" Có thể là do cảm thấy cô vẫn còn ngủ, Hứa Phóng dừng lại, giọng không còn thẳng thừng như trước, hơn nữa âm điệu còn có chút từ tính, nhưng những gì anh nói lại khiến cô hoàn toàn câm lặng. "Tớ ở dưới lầu ký túc xá chỗ cậu." "..." "Mua bữa sáng cho cậu" "..."
chương 40. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
chương 41. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
chương 42. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 43. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 44. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
chương 45. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 46 Bấm để xem Trước đó, Lâm Hề Trì đã chuẩn bị rất kĩ cho nụ hôn đầu tiên, vì cô muốn vào thời khắc mình thực sự trải nghiệm có thể bình tĩnh dẫn dắt Hứa Phóng, tránh cho anh không đến nỗi chân tay luống cuống. Vậy mà, hiện tại. Lâm Hề Trì ão não, nín thở, sống lưng cứng đờ, vì hoang mang rối loạn mà hai mắt mở tròn xoe, từng chút từng chút dùng sức siết chặt điện thoại. Môi hai người dán sát vào nhau. Hứa Phóng không làm thêm động tác nào khác, tròng mắt anh rất tối, bị ngọn đèn đường màu cam nhuộm vàng, vùng khuất sau tai anh trở nên đỏ bừng. Lông mi Lâm Hề Trì cong cong, run rẩy như hai cây cọ nhỏ. Bàn tay phải của Hứa Phóng đặt trên đầu Lâm Hề Trì, đầu ngón tay anh di chuyển xuống dái tai cô, ngón cái và ngón trỏ xoa nhẹ lên da thịt mềm mại của cô. Sau đó, môi Hứa Phóng rời khỏi Lâm Hề Trì, ngẩng đầu lên. Lâm Hề Trì nhìn thấy đôi môi anh, có lẽ vì ánh sáng mà trông nó đỏ hơn bình thường, mái tóc đen xõa xuống trước trán, cùng với ánh sáng lóe qua trên mặt, lúc này trông anh giống như ma cà rồng vừa mới ăn một bữa điểm tâm. Bóng tối rực rỡ, nhưng mơ hồ. Dường như có tiếng pháo hoa nở rộ quanh tai cô, một tiếng rồi lại một tiếng nối tiếp nhau, vang dội khắp bầu trời. Những màu sắc khác nhau loang lỗ phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, tỏa sáng lấp lánh. Sau đó, miệng Hứa Phóng cong lên một cách khó hiểu, anh đưa tay nhéo cằm cô. "Nín thở một phút?" Nghe vậy, Lâm Hề Trì hoàn hồn, đẩy tay anh ra, đầu như bốc khói, giấu nửa mặt vào trong khăn quàng cổ, trông giống như một chú chuột lang nhỏ, muốn tìm cái hố để ẩn mình. Im lặng vài giây. Lâm Hề Trì đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt như kiểu không muốn chỉ mình mình xấu hổ, nghiêm túc nói: "Vừa rồi cậu cũng nín thở." "..." "Cậu nín nửa phút." "..." Cha mẹ Lâm Hề Trì không hứng thú hay có khái niệm đón năm mới, vào thời điểm này hằng năm, họ vẫn lên giường lúc 9 giờ 30 và ngủ lúc 10 giờ. Đối với họ, đêm giao thừa đến ngày mùng một tết Tết Âm lịch mới đúng nghĩa là đón năm mới. Cho nên trước 16 tuổi, Lâm Hề Trì chưa bao giờ có ý nghĩ đi đón giao thừa. Thường là trước khi ngủ còn là năm cũ, thức dậy xong liền là năm mới. Sau khi lên cấp ba, giờ đi ngủ của Lâm Hề Trì chuyển từ 11 giờ thành 12 giờ đêm. Cô dành nhiều thời gian hơn cho việc học, không còn đến nhà Hứa Phóng chơi game như hồi cấp hai. Còn Hứa Phóng thì đặc biệt không thích học, bố Hứa và mẹ Hứa cũng không quan tâm đến chuyện điểm trác nên anh sống rất tự do an nhàn. Ban đầu, về nhà chẳng có việc gì làm là Hứa Phóng lại chơi game, chơi chán rồi ngủ. Nhưng dưới tác động của Lâm Hề Trì, sau khi anh chơi game xong, nằm xuống giường, lăn lộn trên giường một lúc, sau đó lương tâm trỗi dậy, quyết định ngồi vào bàn làm bài tập. Vào đêm giao thừa bước sang năm 2009. Sau khi tắm rửa xong, Lâm Hề Trì trở về phòng, bắt đầu hoàn thành bài tập giáo viên giao. Mặc dù mới chỉ là lớp 10 nhưng tổng cộng phải học 9 môn, lượng bài tập cũng không phải ít. Được nghỉ học 3 ngày, Lâm Hề Trì muốn làm xong tất cả bài tập trong 2 ngày, một ngày còn lại sẽ để chuẩn bị trước nội dung bài mới. Đợi cô làm xong bài tập cho 3 môn tổng hợp thì kim ngắn đã điểm 12 giờ đêm. Lâm Hề Trì vươn vai, mở cửa nhìn ra ngoài, đèn trên hành lang đã tắt hết, cửa phòng Lâm Đình và Lâm Hề Cảnh đóng chặt. Chắc giờ này họ đã ngủ hết rồi. Lâm Hề Trì vào nhà vệ sinh súc miệng đánh răng, sau đó trở về phòng mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Hứa Phóng: [Cậu ngủ chưa? 】 Khi đó, Lâm Hề Trì còn đang sài điện thoại cục gạch, lúc bấm phím sẽ tạo ra âm thanh thánh thót, phụ thêm với hiệu ứng âm thanh của điện thoại di động. Cô đặc biệt thích nghe tiếng này, vội vàng gửi cho anh một tràng dài tin nhắn: [Không. Tớ vừa làm xong bài tập về nhà của 3 môn. Tớ định làm thêm một môn nữa rồi mới đi ngủ, cậu nhớ phải làm đấy nhá, tới không chép bài cho cậu nữa đâu. Nhưng mà cậu có biết làm không? Nếu không mai tớ đến nhà cậu cùng làm nhé. 】 Hứa Phóng phớt lờ tất cả những lời nói sau dấu chấm câu đầu tiên của cô: [Vậy xuống đây đi. 】 "..." Lâm Hề Trì không biết anh định làm gì, nhưng cô vẫn nghe lời, nhè nhẹ mở cửa phòng đi xuống lầu. Từ hành lang xuống đến tầng 1 tối om. Cô không muốn đánh thức ba mẹ, nên đi nhẹ hơn bình thường một chút, cũng không bật đèn. Lâm Hề Trì không sợ bóng tối, vì vậy cô dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại đi đến cửa chính. Lách cách một tiếng, cửa mở ra. Lâm Hề Trì vươn đầu nhìn ra ngoài, đại khái liếc mắt một cái, không thấy ai. Cô ngẩng đầu nhìn về hướng phòng Hứa Phóng, vẫn đang sáng đèn, rèm cửa mở không chút che đậy. Ánh sáng trắng chói lọi chiếu ra bên ngoài. Lâm Hề Trì kinh ngạc đi tới phía trước hai bước, nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện ở bụi cây bên cạnh có một bóng người. Cô sửng sốt, vội vàng lùi lại hai bước, miệng vô thức bật ra câu chửi thề. Nhưng ngay sau đó cô liền nhận ra người kia là Hứa Phóng. Trong tiềm thức Lâm Hề Trì thở phào nhẹ nhõm, đi về phía anh, trầm giọng nói: "Có việc gì à?" Hứa Phóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nhanh chóng đứng lên, thản nhiên nói: "Mấy giờ rồi?" "Bây giờ.." Lâm Hề Trì nhìn điện thoại: "Còn 2 phút nữa là đến 12 giờ." Sau đó anh không nói gì nữa. Lâm Hề Trì thấy khó hiểu: "Cậu muốn làm gì?" "Bây giờ mấy giờ." ".. Vẫn là 58 phút." "..." Lâm Hề Trì: "Cậu gọi tớ xuống chỉ để hỏi mấy giờ thôi à?" Hứa Phóng không nói đúng cũng chẳng nói sai, uể oải rũ mi mắt xuống, như thể cực kỳ buồn ngủ. Lâm Hề Trì cảm thấy tên gia hỏa này thực sự cần người khác lo lắng cho quá nhiều, cần người lo về việc học, người lo về sức khỏe. Cô ngáp dài thì thào: "Mau về ngủ đi, hay là muốn tớ đưa cậu về?" Nhưng Hứa Phóng giống như cái máy lặp lại: "Mấy giờ rồi." "..." Lâm Hề Trì nghĩ hôm nay anh thật sự rất đáng sợ. Cô lại nhìn lướt qua điện thoại, không quản anh nữa, thỏa hiệp nói: "12 giờ rồi." Sau vài giây, cô lại không nhịn được hỏi: "Cậu định làm gì? Lúc này Hứa Phóng mới ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm một hồi, bình tĩnh nói:" Về đi. " Lâm Hề Trì:"... " Cô bị anh làm cho tức chết rồi, chửi một câu" bệnh thần kinh "rồi chạy vọt về nhà. Sau khi trở về phòng, Lâm Hề Trì nhìn sách trên bàn, muốn tiếp tục làm bài tập nhưng lại bị chuyện này làm cho phân tâm, nghĩ một hồi cũng không đoán ra Hứa Phóng muốn làm gì. Lâm Hề Trì mở rèm nhìn ra ngoài, thấy đèn trong phòng Hứa Phóng đã tắt. Có vẻ anh đã đi ngủ rồi. Mỗi năm sau đó, vào thời điểm này, Hứa Phóng lại lặp lại hành động như vậy. Cho đến tận năm nay, khi hai người ra ngoài đón giao thừa, Lâm Hề Trì rốt cuộc không còn phải chịu đựng cảnh tượng kia nữa - gió đêm lồng lộng, thiếu niên mặt vô cảm đứng trước mặt cô, bất kể cô hỏi gì cũng chỉ lặp đi lặp lại cùng một câu nói đó. Thật đáng sợ. Lâm Hề Trì quay đầu nhìn Hứa Phóng. Vừa rồi anh còn đang bực bội vì bị cô vạch trần, tựa lưng vào thành ghế, không thèm nói chuyện với cô. Các hành khách khác trên xe buýt lần lượt đi lên, lấp đầy hàng ghế trước. Lâm Hề Trì hắng giọng đi đến ngồi cạnh anh, tỏ vẻ bí hiểm:" Rắm Rắm, ước nguyện hôn tớ của cậu đã thực hiện được rồi. " "... " " Vậy nên cậu phải hoàn thành tâm nguyện năm mới cho tớ. " Hứa Phóng liếc cô một cái, từ danh sách bạn bè trong điện thoại lục đến nhật ký trò chuyện, đọc nội dung trên đó, giọng nói lãnh đạm:" Tớ muốn đến ăn thử xiên que của tiệm mới mở, tớ muốn một đôi giày thể thao mới, tớ muốn quần áo đôi. " Ngừng vài giây, anh lại bắt đầu đọc tin nhắn tiếp theo:" Đây là điều ước năm mới của tớ, nhưng tớ biết điều ước không phải lúc nào cũng thành hiện thực. Tớ tự hiểu đạo lý này. Vì vậy, cậu không cần để tâm quá nhiều. Tớ chỉ cho cậu xem nguyện vọng của tớ thôi. " "... " Hứa Phóng chỉ vào chiếc áo khoác màu xanh lá đậm trên người cô, sau đó chỉ vào chính mình:" Bộ đồ đôi. "Sau đó, anh dùng mũi giày của mình chạm vào giày cô:" Đôi giày thể thao mới. " Anh cúi người nhéo má cô:" Với cả hôm nay không phải cậu ăn sạch xiên que à? " Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm Hứa Phóng, sau đó bắt đầu khiển trách anh:" Sao cậu nhớ rõ thế. " "... " " Cậu tính toán chi li thế cơ à. " "... " Trán Hứa Phóng giật giật, môi mím chặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng co như vậy một lúc. Hứa Phóng quay đầu đi, hít sâu một hơi, rất muốn mắng cô nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nói:" Còn nguyện vọng gì. " Lâm Hề Trì rất thích dáng vẻ này của Hứa Phóng - muốn mắng nhưng lại không dám mắng vì mối quan hệ của hai người, khiến cô có cảm giác mình là trưởng bối của anh. Cô hết sức hài lòng thu lại ánh mắt, nói:" Hai tuần nữa phải thi cuối kì rồi đúng không? " " Ừm. " " Nếu tớ nằm trong top5 của lớp, cậu phải cho tớ.. " Hứa Phóng đột nhiên có dự cảm không tốt, trầm giọng nói:" Đổi cái khác. " " Ồ. "Lâm Hề Trì cúi đầu cân nhắc:" Vậy đổi cái gì mới được.. " Hứa Phóng không trả lời. Lâm Hề Trì đắn đo hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:" Vậy thì lọt vào top 3 của lớp? " Nghe vậy, Hứa Phóng quay đầu nhìn cô, nhếch nhếch lông mày:" Cậu muốn gì. " Cô nghiêm túc nói:" Tớ muốn vùng lên làm địa chủ. " Hứa Phóng:"... " Lâm Hề Trì liếm môi, mắt cong thành hình lưỡi liềm nhỏ nhìn anh:" Dù sao nếu tớ được đứng trong top 3, lúc gần 12 giờ đêm ngày 17 sang ngày 18, cậu phải đứng dưới lầu nhà tới. " Hứa Phóng sửng sốt. Ngày 18 tháng 1 là sinh nhật cô. Cho nên ngay cả khi cô không nói, Hứa Phóng vẫn sẽ tự tìm đến. Hứa Phóng nghi ngờ gãi đầu, nhẹ giọng đáp:" Có vậy thôi à? " " Hả? "Lâm Hề Trì trợn tròn mắt, không hiểu nói:" Tớ chưa nói nguyện vọng của mình mà. " "... " " Đó là, đêm 30 cậu thường gọi tớ xuống lầu, không phải lúc nào cũng bảo tớ xuống lầu à? Sau đó cậu chẳng nói gì cả. Chỉ hỏi 'mấy giờ', cậu có thấy như vậy rất đáng sợ không? " "... " Anh muốn nhắc nhở cô về thời gian. Muốn để cô hiểu rằng hai người cùng nhau đón năm mới. Chắc không phải đến 3 năm rồi mà cô vẫn không hiểu đó chứ? Lâm Hề Trì chỉ cảm thấy nhất định là do anh cố ý lặp lại những lời này, mục đích là để dọa cô chết khiếp. Bây giờ nhất định cô phải vùng lên, phải khiến anh không được hỏi những lời vậy nữa, phải khiến anh khuất phục, đồng thời cũng giúp bản thân cởi bỏ nỗi sợ. Một mũi tên trúng hai con chim nhạn. " Nếu tớ nằm trong top 3, cậu phải đổi câu 'bây giờ là mấy giờ' thành 'Rắm Rắm yêu cậu'? " "... " Hứa Phóng lập tức lạnh mặt, quay đi không thèm để ý đến cô. Lâm Hề Trì gãi gãi mặt có chút mất hứng, vài giây sau cô tùy tiện đổi sang câu khác:" Vậy đổi thành- " " Bố? " Hứa Phóng:"..."
Chương 47 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 48. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**