Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 30: Sao cậu lại sợ tôi?

[HIDE-THANKS]
Cô cầm lấy kịch bản trên bàn nhìn thoáng qua, bên trong bao gồm lời dẫn, khẩu lệnh, bố trí sân khấu.

"Yêu cầu phải đọc toàn bộ sao?"

Học tỷ trả lời nàng: "Không cần, em đọc một chút cảnh cuối cùng đi."

Hành vi thiên vị rõ ràng như vậy, làm Chung Thiến trợn trắng mắt.

Đào Nhiễm cầm kịch bản, cô thật sự không có kinh nghiệm, nhưng lớn lên xinh đẹp, ăn mặc cũng xinh đẹp, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, nghe rất thoải mái.

Học tỷ gật gật đầu, ngoài ý muốn có chút vừa lòng.

Cô hỏi Đào Nhiễm: "Còn có thời gian năm ngày, em có thể đến sân khấu luyện tập không?"

Nhìn ánh mắt ghen tị của Chung Thiến, Đào Nhiễm vỗ ngực: "Có thể ạ!" Thua người không thua trận, không tranh màn thầu tranh khẩu khí.

Học tỷ bị chọc cười: "Vậy thì vất vả rồi, học muội Đào Nhiễm."

Kịch bản đã sớm biên soạn tốt, chỉ cần chọn lựa MC là được.

Đào Nhiễm có chút nghi hoặc: "Có ba người làm MC sao ạ?"

Học tỷ lắc đầu: "Không phải, bốn người." Cô cũng có chút nghi hoặc, "Em không biết ai tiến cử em tới sao?"

Đào Nhiễm vừa muốn lắc đầu, liền thấy ngoài cửa sổ thiếu niên đi tới.

Lời nói nghẹn trở về, là Ngụy Tây Trầm?

Chung Thiến không nhịn được, lại nói vài câu châm chọc: "Đã quyết định MC chỉ có Ngụy Tây Trầm, nhưng cậu ta còn ra giá, muốn thêm một người."

Thiếu niên bước chân đã bước vào phòng học, cậu không chút để ý mà nâng nâng mắt: "Có ý kiến?"

Áo khoác vắt trên cánh tay, trên mặt cậu tuy rằng không chút để ý, nhưng thái độ rất đáng sợ, Chung Thiến trong lúc nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Học tỷ đứng ra hòa giải: "Được rồi, mọi người đừng cãi cọ. Kết thúc sẽ phát tiền thưởng cho mọi người, đây là phúc lợi đặc thù, kế tiếp mấy ngày còn cùng nhau hợp tác, mọi người thân thiện một chút."

Tiền thưởng? Đào Nhiễm chớp mắt, lặng lẽ nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.

Cô thật ra không sao cả, tiền tiêu vặt của cô đủ mua đồ ăn vặt cùng truyện tranh. Nhưng cô biết Ngụy Tây Trầm không như vậy.

Nhưng theo như lời ba cô, cậu từ chối Đào gia giúp đỡ, hiện giờ còn tự mình ra ngoài thuê nhà, cậu lấy đâu ra tiền?

Là Đào gia đưa cậu từ Thanh Từ tới đây, hiện giờ lại để cậu một mình ở Cẩm Thành.

Càng nghĩ càng cảm thấy cậu ta quá thảm.

Nhưng nếu cậu ta phát đạt, Đào gia sẽ xong đời, Đào Nhiễm lại run run. Người này vô tâm, nghĩ thầm vẫn là nên đối tốt với cậu.

Ít nhất Đào gia sẽ không nghĩ muốn ép cậu, chính là cậu một giây có thể bóp chết cô.

Đào Nhiễm nghĩ đến muốn cùng Ngụy Tây Trầm hòa hảo liền muốn đổi ý, nhưng việc đã đáp ứng rồi, cô căng da đầu tiếp nhận kịch bản.

Mặt trên ghi rõ ABCD, phân biệt là lời dẫn của Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm, Quan Lỗi, cùng Chung Thiến.

Ban tổ chức đã chuẩn bị kịch bản đầy đủ, lời dẫn mỗi người còn đánh bút đỏ.

Học tỷ trong ban tổ chức, cô khoác cặp sách lên: "Vậy bọn chị đi trước, các em từ sau tan học nhớ tới nơi này luyện tập. Hội học sinh sẽ chuẩn bị lễ phục cho các em, ban văn nghệ đến lúc đó cũng sẽ bàn bạc với các em."

Vài người lục tục đi ra ngoài, chỉ còn bốn người bọn họ đứng ở trong phòng học.

Quan Lỗi tính tình tương đối ôn hòa: "Chúng ta luyện tập trước một lần đi?"

Không ai có ý kiến, cứ như vậy bắt đầu.

Ngụy Tây Trầm chọn dẫn một sự kiện, hiệu quả cực kỳ tốt, cậu không làm khó xử bất cứ ai, giọng nói mát lạnh dễ nghe, trách không được trường học mời cậu làm MC.

Khó khăn nhất ngược lại là Đào Nhiễm.

Tiếng phổ thông của cô rất chuẩn, nhưng mắt không được tốt, thường xuyên đọc sai, khiến Chung Thiến mặt mày khó chịu. Đào Nhiễm vội vàng xấu hổ mà xin lỗi, hạ quyết tâm trở về đọc đi đọc lại một trăm lần.

Luyện tập xong đã gần 7 giờ.

Đào Nhiễm cùng Ngụy Tây Trầm đi về cuối cùng, cô nhìn Ngụy Tây Trầm rẽ vào mới phản ứng lại, hiện giờ hai người bọn họ không cùng đường.

Đào Nhiễm chạy tới vài bước, vẫn là cảm thấy cậu rất thảm: "Nếu không cậu trở về trước đi."

Cậu cao ngạo như vậy, một chút đều không thua Darcy tiên sinh, nhưng hôm nay vì tiền thưởng khom lưng, cậu sao lại thảm như vậy.

Ngụy Tây Trầm nhìn cô một cái, ánh mắt cô nhìn cậu giống như nhìn con chó nhỏ lưu lạc ven đường.

Cậu lại cảm thấy vui vẻ.

Cậu nhìn cặp mắt to trong sạch kia, chậm rì rì mà đọc từng chữ: "《 Lục đầu hồi và Anne 》, tự nói, Anne có lý tưởng, ta cũng có, ta muốn có một ngày đi học đứng trên cái sân khấu kia. Ngoại trừ tiểu học năm nhất đeo khăn quàng đỏ, rốt cuộc cũng không đi qua."

"..."

Đào Nhiễm ngây người một cái, xấu hổ đến hận không thể đào cái hố đem chôn chính mình.

Cô khi còn nhỏ thực chất rất khát khao đứng trên sân khấu.

Nhưng khiêu vũ thì chân tay không phối hợp, ca hát luôn chạy trước nhạc, tính cách quậy như con khỉ, cũng không thể ngồi im học dương cầm. Sau này đã chết tâm, liền không mơ ước tài năng tuyệt diễm gì nữa, tâm sự như vậy đã sớm quên mất.

Hiện giờ bị một người dùng giọng điệu như kiểu hôm nay thời tiết thật tốt để nói ra, cô xấu hổ muốn che miệng Ngụy Tây Trầm.

Ngụy Tây Trầm cong môi: "Này, Đào Nhiễm."

Lỗ tai cô đều đỏ, giả vờ siêu cấp hung dữ lườm cậu.

"Nói cảm ơn."

Đào Nhiễm phải bị cậu trêu chọc: "Không nói." Cô tức giận đến quên trọng điểm: "Đó không phải tôi viết."

Rõ ràng cô trước kia viết từng nét chữ, đoan đoan chính chính, nghiêm túc vô cùng.

Cậu không nhịn được cười.

Cây ngô đồng nhiễm sắc vàng của hoàng hôn, bầu trời ấm áp.

Tháng 11, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh.

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc ngắn của cô, mắt to bên trong phảng phất rơi xuống đầy trời sao.

Cô xấu hổ buồn bực vô cùng, ngửa đầu nhìn cậu.

Cậu bị nhìn có chút chịu không nổi.

Ngụy Tây Trầm vươn tay, che lại cặp mắt kia.

Đào Nhiễm trước mắt không có ánh sáng, gấp đến độ không được, duỗi tay gỡ tay cậu ra.

Không gỡ được cô đặc biệt bực bội.

Thế giới một mảnh đen tối, cô hô hai tiếng buông ra, cũng không thấy cậu đáp lại.

Đào Nhiễm cuối cùng cũng có chút sợ, tay nhỏ của cô trên tay cậu, còn đang cố chấp giãy giụa.

"Ngụy Tây Trầm, cậu buông tay ra, tôi không nhìn thấy sẽ sợ hãi."

Cậu lúc này mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, nhanh buông lỏng tay. Đào Nhiễm một bộ dạng sống sót sau tai nạn nhìn cậu: "Tôi có thể về nhà không?"

Cô hỏi rất cẩn thận, giống như cấp dưới dò hỏi ý kiến ông chủ.

Cô từ khi nào đã sợ cậu như vậy?

Ngụy Tây Trầm ánh mắt hung ác, nhưng cô không sợ Giang Diệp. Ngược lại còn là bộ dạng e thẹn.

Cậu cúi người xuống: "Sao cậu lại sợ tôi?"

Đào Nhiễm lộ ra một nụ cười cứng đờ: "Ha ha ha tôi không sợ."

Ngụy Tây Trầm nhìn hai mắt cô, trong ánh mắt hoảng sợ cô càng ngày càng lui về phía sau một bước. Cậu nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống trong lòng cái cảm giác khó chịu cực độ này.

Kỳ thật không cần hỏi, cậu cũng biết vì cái gì.

Thanh Từ không phải địa phương tốt lành gì, cậu đã sớm ở cái nơi mái ngói cổ xưa, ô trọc lầy lội, mang theo một thân như từ địa ngục bò ra.

Không chỉ có cô sợ, ai cũng sẽ sợ.

Cho dù cậu có che dấu cũng không che giấu được đê tiện cùng lạnh nhạt trong xương cốt.

Trong lòng cậu khó chịu, chậm rãi nhắm mắt lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 31: Hôn một cái

[HIDE-THANKS]
Kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày 11, 12 tháng 11 vừa lúc là ngày hội độc thân*.

*Nguyên văn là Quang côn tiết là ngày 11/11 đó

Một năm này không quá lưu hành, nhưng là ngày hội bầu không khí vui vẻ sôi nổi. Có người ở sân thể dục dừng bóng bay để thâm tình chân thành mà chuẩn bị tỏ tình. Cuối cùng còn chưa chờ được người mình thích, ngược lại chủ nhiệm giáo dục đã tới rồi.

Sau đó toàn bộ Cao trung Cẩm Thành, đều có thể thấy chủ nhiệm giáo dục đuổi theo nam sinh kia.

Đào Nhiễm cùng Kiều Tĩnh Diệu đứng ở khu dạy học lầu 3, nhìn trên sân thể dục gà bay chó sủa, hai người đều nhịn không được cười.

Đào Nhiễm ghé vào trên ban công: "Tính ra tớ đã trải qua mười bảy cái ngày hội độc thân, thật thảm."

"Tớ đây so với cậu tốt hơn một chút." Kiều Tĩnh Diệu nói, "Tớ năm ngoái còn được mừng Lễ Tình Nhân."

Thời điểm Kiều Tĩnh Diệu năm hai liền có bạn trai, cô rất thích, tình cảm hai người cũng tốt. Sau đó nam sinh kia bị bệnh, rất nghiêm trọng, liền nói chia tay với Kiều Tĩnh Diệu.

Ở trong ấn tượng của Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu vẫn luôn là người nội tâm rất mạnh mẽ, thời điểm chia tay cũng vậy.

Cô không thấy Kiều Tĩnh Diệu khóc, nghe nói lúc ấy Kiều Tĩnh Diệu chỉ bình tĩnh mà đồng ý, nói một câu "Được", liền không có sau đó.

Không có tình tiết cẩu huyết sinh tử gắn bó không rời không bỏ.

Thế nhưng liền vô cùng đơn giản như vậy mà chia tay.

Sau đó một ngày mưa, Kiều Tĩnh Diệu uống trà sữa, thần sắc có chút nhạt nhẽo: "Không chia tay thì như thế nào, đuổi theo anh ấy? Sau đó nhìn anh ấy thống khổ nhìn anh ấy chết? Anh ấy chết tớ chỉ khóc lóc một hồi, sau đó trở về cuộc sống của mình?"

Cô nói những lời lương bạc như vậy, nhưng là lại hiện thực.

Đào Nhiễm biết cô không phải không khổ sở, ít nhất sau này mặc kệ Lam Hải Dương theo đuổi cô như thế nào, cũng chưa thấy cô động tâm.

Trên mặt Kiều Tĩnh Diệu nhìn không ra cảm xúc khổ sở, ngược lại còn có thể buôn chuyện: "Nghe nói ngày lễ độc thân tỏ tình tương đối dễ dàng thành công, nói cho tớ nghe một chút đi cậu nhận được mấy phong thư tình?"

"Không có."

"Không có?"

"Ừ." Đào Nhiễm gật đầu, năm trước còn có vài phong. Cô lớn lên xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều, năm nay một phong đều không có. Đào Nhiễm sờ tóc ngắn của mình: "Thật sự xấu như vậy à?"

Kiều Tĩnh Diệu cười: "Không xấu, quay đầu lại sửa một chút đi. Cậu ngày mai làm MC đúng không? Trang điểm đẹp một chút, Giang Diệp sẽ đến, Phó Địch cũng đến, cậu như thế nào cũng phải hạ nữ sinh kia."

Đào Nhiễm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình: "Giang Diệp tại sao lại đến?"

"Cậu ta là học sinh mũi nhọn, đương nhiên là đại biểu học sinh."

Đào Nhiễm nguyên bản còn không khẩn trương, hiện tại lại đột nhiên khẩn trương lên.

Cô đọc lại kịch bản vài lần, sợ đến lúc đó khẩn trương cái gì cũng quên.

Dựa theo kế hoạch, buổi chiều tan học còn phải đi thử lễ phục.

Chuông tan học vang lên, Ngụy Tây Trầm vẫn luôn không nhúc nhích, Đào Nhiễm liền tính toán lặng lẽ chạy. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên ngồi ở cuối cùng, không chút để ý mà viết gì đó.

Trên bàn cậu còn có một đống văn kiện tiếng Anh kỳ quái.

Đào Nhiễm đeo cặp sách đi ra ngoài, ở chỗ rẽ thấy được Văn Nhụy lớp 8 tám.

Cô ta trang điểm nhẹ, vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp nhìn càng thoát trần, ánh mắt nhìn về hướng lớp 3.

Lúc này tan học được một lúc, trong phòng học dư lại không nhiều người lắm, Đào Nhiễm theo ánh mắt của cô ta, liền thấy được Ngụy Tây Trầm.

Cô nghĩ cô biết Văn Nhụy tới làm gì rồi.

Đào Nhiễm thực ra đã đi xuống lầu, đi được nửa đường mới nhớ ra không mang theo kịch bản, lại căng da đầu vòng vèo đi lên.

Đào Nhiễm đi lên, vừa lúc nhìn thầy Văn Nhụy cùng Ngụy Tây Trầm trong phòng học.

Văn Nhụy đỏ mặt đang nói gì đó, Ngụy Tây Trầm ngồi, vẫn luôn không đứng dậy.

Cậu không có biểu tình gì, đồng phục vén hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Văn Nhụy lấy hết can đảm: "Cậu có thể làm bạn trai tớ không?"

Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, ánh mắt nhìn đến Đào Nhiễm ngoài cửa, cậu cong cong khóe môi: "Không thể."

Văn Nhụy khó có thể tiếp thu: "Vì cái gì?"

Ngụy Tây Trầm nhìn phương hướng Đào Nhiễm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, có vài phần không chút để ý, cậu nói: "Đâu ra nhiều vì cái gì như vậy."

Văn Nhụy hồng vành mắt chạy ra ngoài, đến cửa thấy Đào Nhiễm, còn hung hăng trừng cô một cái.

Đào Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, cô cũng đâu trêu chọc gì cậu ta?

Cô tiến vào cầm kịch bản, Ngụy Tây Trầm cùng cô đi, hai người đều phải đi thử lễ phục.

Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện.

Hai người bọn họ đến đã vắng, Quan Lỗi cùng Chung Thiến đã thử xong quần áo.

Trường học tổng cộng chuẩn bị bốn bộ quần áo, nếu không thích hợp cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút, trên mỗi hộp quần áo đều viết tên.

Ngụy Tây Trầm cầm quần áo liền đi, cậu xem cũng chưa xem, như thể bảo cậu mặc cái bao tải cũng không sao cả.

Nhưng Đào Nhiễm cầm hộp mới phát hiện không thích hợp, cái hộp dư lại viết tên Chung Thiến!

Đào Nhiễm hỏi tiểu học muội ban văn nghệ: "Vì sao lại là Chung Thiến? Quần áo của chị đâu?"

Tiểu học muội sắc mặt không quá đẹp: "Thực xin lỗi học tỷ, vừa mới Chung Thiến học tỷ nói bộ quần áo kia không thích hợp, quá lớn, chị ấy không đứng dậy được, muốn đổi cùng chị. Em cản không được, chị ấy cầm quần áo đi rồi."

Quần áo đã định cho Đào Nhiễm là bộ váy vàng nhạt nghịch ngợm, nhìn thanh xuân lại hoạt bát.

Đào Nhiễm có chút vô ngữ, mở hộp Chung Thiến ra.

Một bộ lễ phục cúp ngực màu đỏ.

Lộ ra vài phần diễm tục.

"..."

"Đào Nhiễm học tỷ, hiện tại làm sao bây giờ?" Học muội ban văn nghệ cũng là lần đầu tiên làm loại hoạt động này, so với Đào Nhiễm còn gấp hơn.

Đào Nhiễm có chút không đành lòng, áp xuống tức giận trong lòng: "Không có việc gì, em đừng vội, để chị thử xem."

Cách vách có phòng thử đồ, bộ lễ phục này phía sau lưng có khóa kéo.

Đào Nhiễm kéo khóa như thế nào cũng không lên.

"..."

Quá nhỏ! Chung Thiến ngại quần áo lớn nhưng cô mặc lại nhỏ, đây là ác cỡ nào.

Đào Nhiễm hít sâu một hơi, vẫn là không kéo lên được.

Cô thò đầu ra, nhỏ giọng thấp thỏm bất an gọi học muội ở bên ngoài: "Em có thể giúp chị kéo khóa lên không?"

"Được ạ." Học muội tiến vào giúp cô kéo khóa.

Hai người lăn lộn một hồi lâu mới xong.

Đào Nhiễm quay đầu lại mới phát hiện mặt học muội đặc biệt hồng.

"Em đừng cười, tại chị không quá gầy."

Học muội nhỏ giọng nói: "Tại ngực nơi đó.."

"..."

Đào Nhiễm cũng có chút xấu hổ..

Đào Nhiễm đi đến trước gương.

Nói thật, cô không ôm hy vọng, nhưng hôm nay quần áo thế này lại cực kỳ hiệu quả.

Cô sinh ra đã trắng, cẳng chân xinh đẹp tinh tế lộ ra, váy đỏ tóc đen, không cảm thấy quyến rũ, ngược lại thêm vài phần ngây ngô vũ mị.

Thật là đẹp mắt.

Cô ở trước gương nhìn một hồi lâu.

Đẹp là đẹp, duy nhất không đủ chính là, cô hô hấp khó khăn.

Học muội hỏi cô: "Cứ như vậy được không?"

Đào Nhiễm nghĩ thầm hẳn là có thể kiên trì: "Cứ như vậy đi, hiện tại cũng không kịp đổi trở lại."

~~~

Cao trung Cẩm Thành kỷ niệm ngày thành lập trường làm rất long trọng, còn mời riêng những người nổi tiếng đã từng học tại trường tới thưởng thức tiết mục.

Sáng sớm Đào Nhiễm đã bị kéo đi trang điểm thay quần áo.

Cô cố ý sửa lại tóc, hiện tại không hề so le không đồng đều, tóc ngắn đến vai chỉnh tề ngược lại thoải mái thanh tân lại ngoan ngoãn.

Cô 5 giờ liền rời giường, bởi vì cảm thấy bản thân sợ hãi quên lời kịch, thời điểm trang điểm cô vẫn luôn nhẩm lại.

Hôm nay cũng không thể mất mặt, hôm nay mất mặt chính là mất mặt trường học.

Chuyên viên trang điểm nhìn bộ dạng nghiêm túc này của cô nhịn không được cười an ủi: "Thả lỏng chút, em khẳng định có thể được." Cô gái nhỏ tuổi không lớn, lớn lên lại đẹp, bộ dạng nỗ lực này rất đáng yêu.

Đào Nhiễm một chút cũng không thể thả lỏng.

Còn chưa lên sân khấu, chân cô liền bắt đầu run lên, vạn nhất đọc sai thì làm sao bây giờ? Vạn nhất quên từ làm sao bây giờ?

Thẳng đến lúc cùng ba người còn lại gặp mặt, miệng cô còn lẩm bẩm: ".. Hôm nay chúng ta có mặt ở chỗ này.."

Chung Thiến nhìn thấy cô, biểu tình ngây người.

Quần áo kia.. bị cô ta ghét bỏ sau đó đổi quần áo, Đào Nhiễm mặc lại quá đẹp.

Quan Lỗi nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, bên tai có chút hồng.

Quần áo trên người Đào Nhiễm, bởi vì là lễ phục cúp ngực, liền lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà cùng một mảng nhỏ tuyết trắng phía sau lưng.

Khung xương cô tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp, chính màu đỏ lễ phục lại tôn lên khuôn mặt nhỏ tươi đẹp mỹ lệ, thế nhưng có thể nhìn ra vài phần diễm sắc lớn lên về sau.

Ngụy Tây Trầm cuối cùng cũng tới.

Cậu lớn lên đẹp mắt dáng người cũng đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Ánh mắt cậu dừng ở trên người Đào Nhiễm, cong cong môi.

Buổi sáng 9 giờ, kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu.

Đại lễ đường bên trong đông đúc ngồi đầy người, MC trước tiên chờ ở hậu trường. Đào Nhiễm lặng lẽ từ phía sau nhìn thoáng qua, trời ạ thật nhiều người! Cô khẩn trương vô cùng, cầu nguyện chờ lát nữa ngàn vạn đừng làm lỗi.

Chung Thiến sắc mặt vẫn luôn không tốt lắm, cô ta hiện tại cảm thấy cái váy màu vàng trên người quá bình thường, thấy thế nào cũng không lóa mắt bằng Đào Nhiễm. Nhưng hiện tại hối hận hiển nhiên đã không còn kịp rồi.

Ánh đèn đại lễ đường bỗng nhiên tắt, sân khấu hiện bốn cái cột sáng.

MC đi lên sân khấu, dưới có người nhỏ giọng nói: "Oa năm nay MC giá trị nhan sắc thật cao!"

Một đoạn bốn người phối hợp nói xong, dưới đài lục tục vang lên vỗ tay.

Đào Nhiễm cuối cùng cũng không mắc lỗi.

MC xuống sân khấu, kế tiếp biểu diễn tiết mục.

Nhạc khúc thanh ở đại lễ đường vang lên, Đào Nhiễm lui về hậu trường, kỳ thật thời điểm chân chính lên sân khấu ngược lại không sợ. Cô ổn định tâm tình thật tốt, lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác này không tồi, dù sao cũng là ước mơ khi còn nhỏ của cô, không nghĩ tới có một ngày có thể thực hiện.

Trừ bỏ lời dạo đầu yêu cầu bốn người phối hợp, trong quá trình sau là hai người phối hợp.

Cộng sự của Đào Nhiễm là Ngụy Tây Trầm.

Ánh đèn mở lên, bọn họ một lần nữa đứng trên sân khấu.

Thiếu niên thấp thuần tiếng nói ở bên tai cô vang lên, tiếng nói cậu vừa dứt Đào Nhiễm tự động tiếp nửa câu sau.

Mấy ngày nay khắc khổ rất có ích, lời dẫn tựa như bản năng, chặt chẽ khắc vào trong đầu cô.

Trên mặt cô mang theo mỉm cười, tầm mắt ở chạm đến hàng ghế thứ ba dưới sân khấu, không tự giác dừng một chút.

Trong đám người, ánh mắt thiếu niên dừng ở trên người cô, trầm tĩnh mà chuyên chú.

Đại não cô trống rỗng trong nháy mắt, hô hấp theo bản năng căng thẳng.

Phản ứng lại lại nghe thấy âm thanh phựt một tiếng.

Đào Nhiễm ngốc một giây đồng hồ.

Ngay sau đó cảm giác đến hoảng quần áo.. nháy mắt muốn tuột xuống?

Tuột xuống! Khí cũng không buồn, hô hấp cũng thông thuận.

Sắc mặt cô liền hồng thấu, quần áo rách ư!

Bên dưới muôn vàn ánh mắt vẫn như cũ tập trung ở trên sân khấu, Đào Nhiễm xấu hổ đến muốn khóc, cô yên lặng dùng hai tay kẹp chặt lễ phục, cả người đều cứng đờ.

Cô sao lại xui xẻo như vậy!

Quần áo này chất lượng kiểu quỷ gì!

Càng khẩn trương càng dễ dàng mắc lỗi, Đào Nhiễm sợ quần áo rơi xuống, thẳng đến khi Ngụy Tây Trầm nói xong, cô càng hoảng loạn. Cô hiện tại trong đầu trống rỗng, căn bản không tiếp lời.

Làm sao bây giờ?

Không khí an tĩnh.

Thiếu niên bên cạnh không nhanh không chậm đọc lời dẫn của cô, thanh âm vững vàng bình tĩnh, không có một tia tạm dừng, lời dẫn toàn bộ đều không sai.

Cô đứng ở bên cạnh cậu, giống chim cút nhỏ, bảo vệ quần áo của mình không cho rơi xuống.

Thẳng đến khi cậu nói xong một chữ cuối cùng, ánh đèn lại tắt.

Đào Nhiễm chạy trốn xuống hậu trường.

Hậu trường ánh đèn hơn tối, cô hoảng không chọn nói ra, chính mình yên lặng trốn trong góc.

Ngụy Tây Trầm không hé răng, đi đến trước mặt cô.

Đào Nhiễm nâng đôi mắt, gương mặt hoàn toàn đỏ bừng.

Cậu bình tĩnh vô cùng: "Tôi nghe được tiếng rách."

"..."

Cô muốn đem chính mình giấu đi.

Trong mắt cậu mang theo ba phần ý cười, ngữ điệu hơi hơi cao lên: "Hả, cậu rách quần áo?"

Đào Nhiễm bị tên hỗn trướng này chọc tức chết rồi, cô gắt gao kẹp chặt quần áo, sợ thật sự rơi xuống.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Không quá mười phút nữa, cô lại phải lên sân khấu, nhưng mà hiện tại cái tình huống này rất xấu hổ, làm cô hoảng đến không được.

Ngụy Tây Trầm khom lưng nhìn cô, cười có chút xấu xa: "Cho tôi hôn cậu một cái, tôi liền giúp cậu thế nào?"

Chẳng ra gì! Cậu ta sao có thể háo sắc như vậy!

Ngụy Tây Trầm lười cùng cô diễn, trên người cậu vốn dĩ mang theo vài phần hoang dã, thấy cô vừa thẹn vừa giận ngược lại cảm thấy đáng yêu. Cậu vốn dĩ cũng không phải người tốt lành gì, liền chậm rãi chờ cô.

Cô dựa vào góc, hai tay giao nhau, cứng đờ mà kéo quần áo của mình.

Tiết mục nhạc khúc thanh tạm dừng, nên Chung Thiến cùng Quan Lỗi lên sân khấu.

Bọn họ đều rõ ràng, cô chỉ có thể lập tức quyết định.

Hoặc là trước mặt nhiều người rớt lễ phục, hoặc là xin cậu hỗ trợ.

Trong mắt có có chút nước mắt, Ngụy Tây Trầm thật đáng giận, cô hận cậu ta.

"Chọn cái nào? Hả?"

Cô rụt vào trong góc, gương mặt hồng thấu, thanh âm thấp đến không nghe thấy: "Cho cậu hôn một cái."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back