23: 00 Ngày 25.05.2021.
Miệng lưỡi của ai thì người ấy nói, muốn chụp mũ như thế nào thì ta cũng đâu có quan tâm. Dù sao ta cũng buông tay rồi thế nên có bị khóa tài khoản đối với ta cũng chẳng quan trọng. Bởi mục đích chính của ta là bị khóa tài khoản để không còn chìm đắm ở nơi đây mà. Bây giờ ước nguyện đã được thỏa mãn rồi. Dù không bị khóa tài khoản thì ta cũng chẳng thể vào nổi nếu dùng máy tính mới. Ta đổi máy rồi thì tất nhiên ta sẽ không có mật khẩu để vào nữa. Khi nào muốn đăng bài ta sẽ gửi qua mail, rồi dùng máy cũ đăng bài thôi. Thế nên ta cũng chẳng quan tâm đâu mà lo. Khóa tài khoản rồi thì ta càng không phải vào đăng bài nữa thôi. Ta đăng bài chẳng qua là để ai lỡ có đọc phải tác phẩm chưa xong của ta biết ta không bỏ bài giữa chừng thôi. Còn nếu như bị khóa tài khoản thì đồng nghĩa với việc xóa hết bài rồi thì không còn ai đọc phải, ta còn lo cái gì nữa. Chỉ là chắc người ta nghĩ ta sợ mà lẩn tránh, trốn một thời gian không dám vào nữa ý chứ nhỉ? *Cười thật lớn* Vì dù sao tháng tám ta cũng sẽ vào lại mà. Ta là người giữ lời, nên tất nhiên tháng tám ta sẽ vào lại. Đương nhiên là dùng máy cũ rồi. Ta có tới tận hai tuần nghỉ lễ nên có dùng máy cũ vào cũng chẳng sao, dù hơi mất thời gian và không tiện nghi cho ta lắm. Nhưng như thế cũng sẽ hạn chế được việc ta lảm nhảm nhiều ảnh hưởng tới ai đó.
Người ta thù dai, thích làm anh hùng nên ảo tưởng sức mạnh và tầm quan trọng của mình hay là bụng ta suy bụng người thế không biết nữa. Ta hoàn thành đủ bài để nhận quà chứ đâu có rảnh để đi cà khịa, nói mát nói bóng gió ai làm gì trong khi chính bản thân ta còn đang loạn ngôn chỉ hiểu nghĩa đen trên mặt chữ. Ờ thì ta có đem tập thể thành phần ta đã gây chuyện đưa vào bài viết thật, nhưng trước đó ta đã thẳng thắn gây chuyện trước rồi và là các đối tượng bị gom lại một mẻ, hơn nữa đó là quan điểm xã hội riêng của ta chứ có phải tự dưng rảnh đi cà khịa một ai trong bài viết của mình đâu chứ. *Cười trừ* Thôi thì vì có tiếng rồi nên đành phải có miếng cho hợp đạo lý. Đây chính là lý do mà ta đem người ta vào đây, vào khoảng lặng của mình để lảm nhảm. Ta nhảm cho thì cũng chẳng cần ai đọc, chứ cũng làm gì có ai rỗi hơi mà đi đọc cái thứ này.
Cũng không phải ta rảnh đi rình đâu, chỉ là bạn nhỏ đáng yêu chụp lại cho ta đọc. Tội bạn nhỏ chưa ra đời đã phải gặp cảnh cà khịa, nói mát nói mỉa nhau rồi. À, không muốn cho bạn nhỏ vào đây đâu, ta chỉ cảm thán xíu thôi, xin lỗi bạn nhỏ ấy.
Mà cái người chuyên gia nói mát, nói bóng gió ta lại không bao giờ nói thẳng tên ta ra nên là ta cũng chẳng đưa tên người ta vào đây làm gì. Chỉ là người ta nói sợ ta, sợ "kẻ ai cũng biết là ai đó" nên phải tránh ta, không dám lên tiếng khi có mặt ta. Ta cười ỉa vào. Chứ không phải lúc nào cũng cố ý chờ ta xuất hiện mới nói bóng nói gió sao? Nghĩ ta ngu không biết gì nên mỗi lần ta hỏi lại bảo "nói ai có tật giật mình thì kệ" ư? Rồi còn bắt chước ta là "có cà khịa ai đâu, chỉ lảm nhảm cho vui thôi à" đó. Nhưng mà nếu đã không nói chuyện hợp thì bỏ qua nhau thôi, cần gì giao tiếp nhiều mất vui. Nhưng hình như ta càng bỏ qua thì lại càng nghĩ ta sợ, hay là vì ta có nhiều người nói chuyện cùng nên phải lôi kéo người khác vào cùng chung để bài trừ ta? Ta thấy còn thua kém hơn cả những con ruồi, con nhặng và con đỉa đói nhiều. Vì ít nhất với những con đó, chúng từng bâu lấy ta, bám ta và lấy sự cà khịa ta làm niềm vui. Và điều này thì ai cũng biết, ta cũng chẳng quan tâm tới nhiều, còn thấy vui và kể cho người khác vui cùng. Còn người này ý hả, cứ thích diễn cơ. Kiểu xúc phạm nhưng giả vờ không phải, thân thiện và làm bạn với mọi người, lại còn cả bồ kiến thức nữa. Đến ngay cả ta còn dở hơi lảm nhảm cùng thời gian dài cơ mà. Lúc đầu ta cứ nghĩ, người ta là ảo tưởng sức mạnh thích làm anh hùng bênh vực kẻ yếu nên ta mặc kệ, gặp dịp thì chém gió cùng. Hóa ra không phải vậy, mà là người ta thù dai, chỉ vì ta từng chỉ lỗi sai nên tức vào bài ta trả thù lại. Rồi thấy có tới ba, bốn người nói như thế mới biết ta nói đúng rồi tự nhận bản thân như thế. Chứ ta có biết gì đâu. *Cười trừ* Là người ta thích diễn, hay là ta ngu không nhận ra không biết nữa. Rồi thì tới lần xảy ra chuyện với một bạn làm luận văn dốt nát cho ta xem nữa. Lúc đấy, người ta cũng nói chuyện và thân với người đó lắm. Vì có nhiều người về phía ta, (lúc đấy cũng không hiểu sao ta lại hiền đi thế không biết, chứ bình thường ta đâu có cần ai đứng cùng phía đâu. Ta vốn dĩ làm kẻ xấu thì cần gì lòng tốt của người khác) cho nên biện minh không biết này nọ. Ta cũng a dua vào trêu đùa lại không nhận ra minh chứng cho việc không nói chuyện hợp nhau. Ta ấy à, vốn dĩ thẳng tính chẳng để bụng ai bao giờ, nhưng để cho ta ghét rồi thì ta nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ luôn. Chẳng biết nên trách cái đầu hay quên của mình, hay là nên than cho cái tật xấu của mình nữa. Vì vốn dĩ ta ít ghét người lắm, nói ra mồm rồi vài bữa là quên, muốn tránh ai phải note (ghi chú) lại một tờ giấy, với lại hơi đâu mà để ý. Cứ phải năm, sáu lần tỉnh mộng mới ghét người ta được. *cười ha hả cho việc luôn thích vấp vào cùng một chỗ của bản thân*
Vốn dĩ tâm trạng ta u ám thế nên muốn nói lảm nhảm ra nơi công cộng, việc này không ai là không biết. Ta thường lảm nhảm xong sẽ spam luôn. Lúc đấy ta cứ ngỡ là không ai đọc phải nên cứ nhảm nhiệt tình. Sau biết là có lưu trữ chỗ công cộng nên ta không nhảm nữa. Người ta lại nói ta rằng mình u ám lại lảm nhảm làm bẩn môi trường khiến môi trường lại u ám theo. Ta cũng tìm được nơi lảm nhảm mới trong game nên cũng chẳng chấp nữa.
Rồi có hệ thống chat tự động mới cập nhật. Hơn nữa việc lưu trữ nơi công cộng bị xóa bỏ. Thế nên ta vào lại chơi với hệ thống. Ta không muốn lời lảm nhảm của mình bị người khác lưu làm chứng cứ, vì những lúc nhảm là lúc không bình thường nên tất nhiên không chỉ nhảm những điều lung tung mà còn cả những điều điên khùng nữa. Trong game đáp ứng điều đó vì chỉ hiện thị có bốn dòng chat. Thế nên chẳng sợ ai thấy và đọc được, vì hệ thống báo liên tục, nhảy ba cái thông báo là mất rồi. Nhưng như thế lại không thỏa mãn ta, vì ta còn chưa kịp nhảm xong đã mất, giống như chưa kịp nói đã bị chặn họng vậy. Đó cũng là lý do ta chơi với hệ thống, rồi lồng vào đó lời lảm nhảm của ta. Thế là người ta nói ta chiếm dụng nơi công cộng dù rằng đã nửa đêm. Ừ thì thôi, ta đi tìm cách khác.
Rồi ta vào chọc mấy người thích đi dạo nhà hoang vì ta quý chủ nhà, nhưng đôi lúc lại khiến ta tức điên hơn. Thế là ta vào nơi công cộng cảm thán một, hai câu. Thường thì nửa đêm không có ai ta mới lèm bèm vậy, chứ nửa đêm mà có người thì ta cứ phải chèo kéo người nhảm cùng mình cho đến lúc người đó phải đi ấy chứ. Hồi đấy vì một phần không gặp người ta, một phần cứ mỗi lần người ta vào lại khịa ta vài câu nên đã không hợp nhau thì chẳng cần nói chuyện với nhau. Mà ta phát hiện ra không hợp, không lảm nhảm với nữa phải kể tới tận lần cuối cùng tham gia TVRMM. Người ta biết ta viết bốn chương chỉ trong hai đêm nên phục. Tính người ta thích nổi tiếng ảo nên hay pr (giới thiệu) truyện của người ta cho mọi người đọc, trong đó có ta. Nhưng ta bận, lại chỉ thích lảm nhảm chứ làm quái gì có thời gian đọc. Nếu có thì cũng chỉ giải trí nên phải tên ấn tượng ta mới vào. Ta cũng nói rõ rồi nhưng lại cứ thích chèo kéo mãi. Ta cũng vào nhưng đập vào mắt ảnh bìa không hấp dẫn, lướt qua không thấy ấn tượng nên ta không đọc. Lại còn kêu ta đọc cho ý kiến, lần trước ta nói cho lỗ hổng thì thù ta. Mà ta cũng chẳng dại mang vạ vào thân khi không ưng cái bụng. Thế nên nửa đùa nửa thật chê ảnh bìa. Thế là lại thù ta tiếp kiểu đọc truyện cho ta mà ta lại không đọc lại. Ô hay, ta cần vào nhà ta đọc sao? Ta cần người khác theo dõi chéo à? Hay ta muốn ảo khi thấy nhiều người làm nhiệm vụ bình luận truyện ta hay lắm sao? Đấy, cũng chỉ vì như thế nên ta cũng tránh. Vì thù ta nên thấy ta cứ nói mát một hai câu, chỉ vì ta bảo ta không hiểu nghĩa bóng. Ta đang trong thời kỳ loạn ngôn nên chỉ hiểu nghĩa đen trên mặt chữ thôi. Thế nên người ta càng được đà, giả vờ nhảm ngoài xã hội, ta biết "đầy người như thế", với "ngoài kia" và "người ta" là chỉ ta chứ. Nhưng người ta thích diễn, thích nói "ơ hay, đang nhảm lung tung", cũng không động chạm lớn tới ta, không nói tên ta ra thì ta cũng chẳng thèm để ý. Thú vui khi nghe người ta mỉa mình cũng hay mà. Chỉ là ta không chia sẻ thú vui này với ai cả. Thứ nhất là người ta thích diễn, thích kết bạn và lôi kéo người khác. Trong mắt người ta thường xuyên được ta chia sẻ thì đó là người dễ bị ảnh hưởng tư tưởng nếu hay nói chuyện nhiều với ai đó. Nghe là thấy gió chiều nào che chiều ấy rồi. Vì là bạn của người ta hay chia sẻ nên đó cũng là lý do thứ hai. Ta không thích bị trở thành kẻ nói xấu sau lưng, nhất là khi người ta là bạn của người mà ta muốn chia sẻ. Nếu không, ta lại giống người ta, tìm kiếm tình cảm lôi kéo người khác về phe mình à? Ta không có rảnh thế, mà ta đơn độc quen rồi, không cần phe phái. Thứ ba là người ta thích diễn, người ta có nói ta đâu, chỉ học ta lảm nhảm thôi mà. Thế nên ta mặc kệ, đôi khi còn cảm xúc với người khác nên nhảm cùng một, hai câu. Bởi dù người ta thích diễn mà ta thì không muốn làm người khác mất vui, chỉ là không hợp chứ chưa đến nỗi ghét. Đi kiếm chút niềm vui bằng việc giúp người ta quý một chút sức. Đó là lý do hay lèm bèm một, hai câu trong chốn công cộng để có động lực. Khổ nỗi mồm ta thối quá, tự mình làm mình điên, ai mượn mà ở đó kêu ca. Ờ, ta nói ta chỉ muốn xả, người ta nói ta xả uế nơi công cộng. Vì ta xả uế nên không ai dám vào lúc nửa đêm nữa. Ừ thì hợp lý, ta chấp nhận, ta lại quay về nhờ chơi hệ thống, nhờ hệ thống spam hộ luôn. Rồi thì lại là vì ta lảm nhảm một mình khiến người ta sợ quá không dám vào, lại vì ta chiếm dụng nơi công cộng thành của riêng mà chẳng có cú đêm nữa. Trước ta còn càm ràm không có ai nên chơi một mình, giờ nghĩ lại ô ta giỏi quá: Như kiểu trung tâm vũ trụ ý, sức mạnh của nhân vật chính đánh bay tất cả mọi người chiếm ổ, chiếm chỗ đó.
Bây giờ lại còn nói mát ta là mem cuồng chen vào việc của người khác. Ờ, lần này thì chỉ đích danh ta rồi đấy, không nhầm đâu, cũng không ẩn ý nói mát nữa đâu, nói rõ ra cho cả thế giới biết "kẻ mà ai cũng biết là ai đó" ra cơ mà. Còn vụng chèo khéo chống nói đừng để cho bạn mới không biết, rồi giả vờ sợ ta không dám nói chuyện với ta nữa chứ, gì mà sợ ta đưa vào bài viết. Còn tuyên truyền nói rõ cho mọi người biết nhật ký của ta là nơi cà khịa người, và ta từng cà khịa người ta trong bài rồi. Xin lỗi chứ, vì mang tiếng nên ta mới cho có miếng vào đây thôi. Chứ nhật ký với hồi ký của ta đâu phải nơi để làm bẩn, trong khi bản thân ta đã bơ thì ta quan tâm vo ve cái quái gì cho mệt. Ta chỉ cà khịa đám người chung chung, và đám người chung chung bị cà khịa vì ta nói ra quan điểm sống trong xã hội - hiện thực thôi. Mà cũng có phải cà khịa đâu, là ta nói quan điểm riêng, quan điểm cá nhân của mình, nên nó không hợp với một đám người, thành ra người ta nghĩ ta cà khịa. Ta vốn dĩ khác người mà. Đó, vì ta khác người trong khi bị người ta ghi thù nên muốn cho ta ra ngoài đảo. Chắc là vì ta khiến nhiều người ra đảo nên muốn làm anh hùng bênh vực họ đó mà. Ai bảo ta cứ vô duyên thích chen vào việc của người khác. Trước là việc của chủ nhà, giờ là việc của quản gia. *Cười bể bụng* Ừ thì lần đầu tiên ta vào phải nơi quản gia mới đã nhận việc, thấy người ta giục thì ta nóng mắt thôi. Nếu quản gia không vừa lòng có thể nói chuyện với ta mà. Lần trước ta hướng dẫn riêng cho quản gia một lần trong hộp thư đâu có ai biết. Nếu quản gia không thích thì nói luôn, đâu phải tâm sự với người khác ta lộng quyền chứ? Thế nên ta không nghĩ quản gia tự dưng đi tâm sự vậy đâu. Có phải ai cũng dưa chuyện như ta đâu. Lần này ta nóng mắt nên trực tiếp nói luôn mới là lộng quyền thật. Chủ nhà nhắc ta rồi, thế nên ta mới càng có tư cách (đúng ra là quyết tâm, nhưng ta cứ thích dùng từ tư cách, vì nó nhấn mạnh cho ta biết ta chẳng là, chẳng có tư cách gì tại nơi chung này) bỏ hẳn, khỏi lưu luyến. Ai, không phải trách bạn nhỏ làm tình báo đâu. Nhưng lần này ta không quan tâm thật nữa rồi. Ta bảo bạn nhỏ không phải mất công điểm danh hộ ta mà không biết bạn ấy có nghe không nữa. Ta cũng trả lại môi trường "sạch sẽ", trả lại nơi công cộng đã bị ta chiếm giữ thâu đêm. Xin lỗi vì đã làm ổ một mình ở đấy lâu như thế. *Cười khổ*
Dù sao thì người ta muốn ta bị xử lý thế nào thì cũng mặc thôi. Cùng lắm thì bị khóa tài khoản đúng như ước nguyện ban đầu của ta thôi. Ta cũng chẳng dùng điện thoại nữa. Chào tạm biệt nơi khiến ta nghiện ngập một thời gian rất dài, khiến ta không thể chiến thắng nổi bản thân mình. Trong khi câu nói: "Bản thân mình còn không chiến thắng được thì chẳng làm được trò trống gì cho đời." là câu nói mà ta tâm niệm nhất. Mà kể cả ta không bị khóa thì ta đã nói là giữ lời, bảo trả lại thì trả lại thôi, ta không trơ mặt đến mức độ vào lèm bèm lại đâu. Thế nên mọi người cứ an tâm mà làm cú đêm với cú sáng đi nhé.
Hẹn một ngày đẹp trời tháng tám, nếu ta không vào được thì sẽ vào bằng tài khoản khác. Thế nên không cần lo ta sẽ thất hẹn đâu.