Ngôn Tình [Edit] Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Nhỏ Của Đại Tài Phiệt - Hạ Lan Ương Ương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hậu Vương Quán, 8 Tháng mười 2020.

  1. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 10: Mộ Vi Vi Có Được Vẻ Đẹp Này Từ Đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Thời Khâm ngơ ngác nhìn Minh Tông Viễn, rồi lại quay sang nhìn Mạnh Như Nhã.

    "Không phải cô nói mình đã thuyết phục ngài Minh sao Như Nhã?"

    Sao bây giờ chuyện này lại có liên quan tới cô gái xấu xí mang tên Mộ Vi Vi kia rồi?

    Mạnh Như Nhã có vẻ cũng không thể giải thích được, "Tôi luôn theo dõi Minh gia nhưng nào có thấy Vi Vi đâu cơ chứ."

    Hơn nữa cô còn chưa nói gì về ngài Minh, sao con ngốc đó lại có thể biết được kia chứ.

    Phó Thời Khâm vừa nghe thấy vậy liền buồn cười quay lại hỏi Minh Tông Viễn.

    "Ngài Minh, người ông đang nói tới là Mộ tiểu thư hay là Mạnh tiểu thư?"

    Ý của Phó Thời Khâm là có thể ông đã nhớ sai giữa chữ "Mộ" với chữ "Mạnh" trong Mạnh Như Nhã.

    "Tôi đang nói về Mộ Vi Vi, tôi không biết Mạnh tiểu thư là ai cả." Minh Tông Viễn trừng mắt nhìn Phó Thời Khâm.

    Khuôn mặt của Mạnh Như Nhã hơi biến sắc, nhưng cô vẫn tiếp tục mỉm cười.

    "Ngài Minh, ngày hôm qua rõ ràng ngài đã nói với tôi là sẽ bán cho chúng tôi một bức tranh mà."

    Minh Tông Viễn nghĩ về nó và nói.

    "Ngày hôm qua sau khi Vi Vi nói xong rồi rời đi, tôi mới gửi cho cô một tin nhắn."

    Phó Thời Khâm vẫn không tin và tiếp tục hỏi.

    "Ngài Minh, Mộ Vi Vi mà ông nói là người mà ông đã thấy trong nhà chúng tôi?"

    "Ngoài cô ấy ra còn có người nào nữa sao?"

    Mạnh Như Nhã đỏ mặt vì xấu hổ, như thể cô vừa bị giáng hai cái tát vào mặt vậy.

    Chết tiệt, lại là Mộ Vi Vi.

    Lúc trước cô ta nói tranh cô mua là tranh giả, đã làm cô quá mất mặt rồi.

    Hôm nay, thiện chí mà cô có được trước mặt Phó Hàn Tranh giờ cũng đã tiêu tan thành mây khói rồi.

    Minh Tông Viễn: "Các người có thể lấy lại đồ vật, chỉ cần trả lời tôi một vấn đề duy nhất?"

    Phó Hàn Tranh hai mắt thâm thúy, "Vấn đề gì vậy?"

    Minh Tông Viễn nhìn Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm một cách nghiêm túc, hỏi.

    "Mộ tiểu thư không có quan hệ gì với hai người sao?"

    "Ý ông là sao?" Phó Thời Khâm có chút bối rối.

    "Ý tôi là cô ấy có phải bạn gái của một trong hai người các anh hay không?"

    "Không, nhất định không phải. Nữ nhân như cô ta ai muốn nhất định sẽ gặp ác mộng đấy."

    Phó Thời Khâm tưởng tượng đến Mộ Vi Vi, liên tục lắc đầu phủ nhận.

    Nếu có quan hệ thì cũng chỉ là tình một đêm của anh trai anh mà thôi.

    Minh Tông Viễn nghe câu trả lời của anh và gật đầu hài lòng.

    "Vậy là tốt quá, như thé là quá tốt rồi, tôi đang lo rằng cháu trai mình không tìm được bạn gái. Cô bé này vừa xinh đẹp lại thông minh, nó nhất định sẽ thích cho mà xem.."

    "Ngài Minh, cháu trai nhà ông là cháu ruột của ông sao? Ông nỡ lừa cậu ta sao?"

    Phó Thời Khâm vừa nghe Minh Tông Viễn muốn đem Mộ Vi Vi để ghép đôi với cháu trai mình liền cười đến đau bụng.

    Mộ Vi Vi kia dáng người xấu xí, vậy mà ai cũng bảo cô ta xinh đẹp, duyên dáng.

    Minh Tông Viễn muốn giới thiệu Mộ Vi Vi cho cháu trai của mình, chính là trừ hại cho dân.

    Phó Hàn Tranh không nói gì thêm, lập tức lên xe rời đi.

    Mạnh Như Nhã chỉ còn lại một mình, nghiến răng căm hận Mộ Vi Vi.

    * * *

    Chung cư Fairview.

    Cố Vi Vi nhìn thấy bộ phim của thần tượng hồi trẻ trên TV, liền bỏ luôn món mì vừa mới làm được một nửa.

    Nữ diễn viên chính là Lê Hinh Nhi, thần tượng Hoa Quốc mới nổi.

    Cô cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Mộ Vi Vi.

    Mẹ của Lê Hinh Nhi - Chu Mỹ Cầm vốn là một học sinh nghèo ở một vùng núi hẻo lánh.

    Nhờ Mộ gia hỗ trợ tài chính, bà chuyển tới kinh đô để học đại học và tình cờ học cùng trường với mẹ của Mộ Vi Vi là Mộ Dao, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau.

    Sau khi Chu Mỹ Cầm học xong đại học, Mộ gia lại gửi bà đi du học, sau khi du học còn cho bà làm việc ở tập đoàn Long Thăng với tư cách là giám đốc điều hành.

    Tuy nhiên, Chu Mỹ Cầm đã không biết ơn lại còn thông đồng với người chồng mới cưới của Mộ Dao là Lê Gia Thành.

    Hai người đã bí mật yêu nhau hơn mười năm, và cả hai đã có cho mình hai người con.

    Mộ Dao, chẳng hay biết chuyện gì, thậm chí còn phong Chu Mỹ Cầm làm mẹ đỡ đầu của con gái bà.

    Cho đến một năm trước, Mộ Dao phát hiện ra mối quan hệ của họ và dính vào một vụ tai nạn xe hơi khi bà bỏ đi cùng Mộ Vi Vi.

    Mộ Dao chết ngay tại chỗ, còn Mộ Vi Vi bị thương nặng và hôn mê trong vài tháng.

    Đợi cho đến khi cô tỉnh lại, Chu Mỹ Cầm đã đưa hai cô con gái ngoài giá thú là Lê Hinh Nhi và Lê Tương Tương vào Mộ gia.

    Nhưng cô, tiểu thư chính kim của Mộ gia, lại bị đuổi ra khỏi nhà và không còn nơi nào để ở.

    Giờ đây, cô sẽ sống vì Mộ Vi Vi, và cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về Mộ gia.
     
  2. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chuơng 11: Vả Mặt Quán Quân Piano

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Cố Vi Vi vừa ra khỏi giường đã nhận được điện thoại của Nhà trường.

    Nếu cô không muốn sống trong trường, cô sẽ phải thu dọn hết đồ đạc ra khỏi kí túc xá.

    Sau khi Mộ Vi Vi bị đuổi ra khỏi nhà, Phó phu nhân đã đưa cô về Phó gia.

    Vì si mê nhan sắc của Phó Hàn Tranh mà cô viện cớ tai nạn xe để lại di chứng nhằm nghỉ phép dài hạn mấy tháng liền không đi học.

    Cô vội vàng chạy đến ký túc xá của trường, nhưng quản lí của ký túc xá lại nói rằng đồ đạc đã bị đưa lại hết cho Chu Lâm Na ở cùng phòng.

    Cố Vi Vi kìm nén hết vạn câu chửi thề vào trong lòng. Ở nhà xem TV thấy con gái của Chu Mỹ Cầm, đến trường lại bị chính cháu gái của Chu Mỹ Cầm giữ đồ của mình.

    Chu Lâm Na vừa giành giải quán quân cuộc thi "Emperor Capital Youth Music Competition" và hiện là người đại diện phát ngôn cho trường trung học An Thành.

    Nữ sinh ai ai cũng ngưỡng mộ cô, các giáo viên và lãnh đạo nhà trường cũng cưng chiều cô hết mực.

    Để lấy lại đồ đạc, Cố Vi Vi phải đến lớp học nhạc để tìm Chu Lâm Na, người đang được đài truyền hình phỏng vấn.

    Tuy nhiên, cô bị một nhóm sinh viên hâm mộ Chu Lâm Na chen lấn bên ngoài, không tài nào vào được bên trong.

    Các cô gái bên ngoài lớp học nhìn thấy Chu Lâm Na tao nhã và hào phóng ngồi trước cây đàn piano, trong lòng đều ghen tị.

    "Chị Lâm Na là một nữ thần, đàn dương cầm lại tuyệt hảo đến vậy, vô cùng xứng đáng làm nữ thần của trường trung học An Thành. Chỉ sợ rằng chị ấy sẽ trở thành một tay chơi piano nổi tiếng trong hai năm nữa."

    "Chưa biết chừng chị ấy sẽ trở thành ca sĩ. Nếu vậy, tôi sẽ là người hâm mộ số một."

    "Hơn nữa, màn kết hợp giữa cô ấy và học trưởng Tần Luật trong lễ hội nghệ thuật trước đó thực sự rất tuyệt vời."

    "Học trưởng Tần Luật đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng, chỉ có mình Chu Lâm Na là có gần gũi đôi chút, phải chăng đã là người yêu rồi?"

    "Cả hai người đều xinh đẹp và tài năng. Nếu đã có một nam thần như học trưởng Tần Luật thì tất nhiên phải có một nữ thần như chị Lâm Na sánh đôi rồi."

    * * *

    Cố Vi Vi đang lo lắng làm thế nào để vào trong hỏi Chu Lâm Na bất cứ thứ gì.

    Cô giáo dạy nhạc Diệu Mi bước ra và hỏi.

    "Đài truyền hình sẽ quay một video Lâm Na chơi piano với bạn cùng lớp. Đây sẽ là một video quảng cáo cho trường, mời một em học sinh tới giúp một tay."

    Tuy nhiên, các nữ sinh trong trường cứ liếc nhìn nhau, dường như không ai muốn đi.

    Gần đây, để giúp Chu Lâm Na tham gia cuộc thi, giáo viên âm nhạc chẳng ai lên lớp giảng dạy.

    Giờ lại muốn họ làm nền cho Chu Lâm Na tỏa sáng, nghĩ lại thấy hơi quá đáng.

    Giáo viên dạy nhạc thấy không ai muốn đi, đang định vào để thảo luận với đài truyền hình thì Cố Vi Vi đã giơ tay giữa đám đông.

    "Em muốn tham gia!"

    "Được rồi, mời em qua đây."

    Khi giáo viên dạy nhạc thấy có người muốn đến, Diệu Mi liền mời cô vào.

    Nhưng nhìn thoáng qua, đó không phải là học sinh lớp nhạc của cô.

    "Em đã học piano bao giờ chưa?"

    "Em có học vài năm ạ."

    Giáo viên dạy nhạc đưa cô vào lớp và nói với Chu Lâm Na, người đang trang điểm.

    "Lâm Na, một lát nữa em sẽ hợp tác với bạn học này."

    Chu Lâm Na liếc mắt cười khinh thường.

    "Cậu đã thôi không chơi đàn từ khá lâu rồi mà giờ vẫn còn tự tin tới đây sao?"

    Cố Vi Vi phớt lờ lời chế nhạo của cô, "Trả lại cho tôi những gì tôi đã để lại trong ký túc xá."

    "Trả lại cho cậu?" Chu Lâm Na trang điểm lại, nhếch mép khiêu khích, "Được rồi, nếu cậu đánh đàn thắng được tôi, tôi sẽ lập tức trả lại hết cho cậu."

    Cố Vi Vi nghiến răng: Trước đây, Chu Lâm Na luôn hợp tác cùng Lê Hinh Nhi nhắm vào Mộ Vi Vi.

    Bây giờ giành được chức vô địch piano lại càng không biết trời cao đất dày.

    Chu Lâm Na nghĩ cô sợ hãi, trầm giọng nói.

    "Nếu cậu không dám, tôi đành phải làm mất mấy thứ đồ rách nát của cậu vậy. Còn có.. di vật của người mẹ đã mất của cậu nữa đó!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  3. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 12: Vả Mặt Quán Quân Piano 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước đây, có Mộ gia chống lưng cho mình, cô có thể ra bộ dạng khinh thường mà đối đáp.

    Bây giờ Mộ gia chỉ còn lại có mình cô, giờ thì Chu Lâm Na có thể hành hạ cô như cô ta muốn.

    Đáng ghét nhất là cô không biết mình dụ dỗ Tần Luật lúc nào.

    Trong ví của Tần Luật có một bức tranh vẽ cảnh Mộ Vi Vi đang chơi đàn, nghĩ đến điều này, cô hận đến mức chỉ muốn đạp chết bản thân.

    Cố Vi Vi gật đầu thách thức, "Được rồi, chúng ta thi đấu thế nào?"

    Gần đây có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, cô đang kìm nén nỗi uất hận không nơi nào trút giận được.

    Chu Lâm Na liếc nhìn giáo viên dạy nhạc, "Để giáo viên đưa ra câu hỏi."

    "Một đoạn khởi động ngẫu hứng trước đi, Lâm Na chơi ngẫu hứng, Mộ Vi Vi sẽ nghe và sao chép lại bản ngẫu hứng đó rồi lại đến lượt Lâm Na nghe và sao chép lại."

    Cố Vi Vi gật đầu đồng ý, đi đến một cây đàn piano khác để ngồi xuống, từ từ di chuyển các ngón tay.

    Chu Lâm Na khẽ mỉm cười với những người xung quanh, sau đó giơ tay gõ phím đàn, uyển chuyển chơi một đoạn ngẫu hứng nhanh.

    Sau đó, cô liếc nhìn Cố Vi Vi một cách ngạo mạn.

    "Đến lượt cậu đấy."

    Biểu diễn ngẫu hứng đòi hỏi phải chơi nhiều nốt một, người nghe cần có khả năng cảm thụ âm nhạc hoàn hảo và trí nhớ phi thường thì mới có thể ghi lại chính xác từng nốt mà bên kia đã chơi.

    Mấy cô gái mà giáo viên tìm chỉ không muốn tự đem bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ nên mới kiên quyết từ chối, lúc này nhìn Cố Vi Vi mà đổ hết mồ hôi.

    Cố Vi Vi nghe xong, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào phím đàn piano, ngón tay mảnh mai và trắng nõn của cô lập tức giống như những linh hồn nhảy múa trên phím đàn piano, chơi chính xác hoàn toàn giai điệu của Chu Lâm Na.

    Sau khi chơi xong, cô còn ngẫu hứng một đoạn cho Chu Lâm Na.

    Chu Lâm Na quả nhiên cũng có chút thực lực, chơi chính xác lại bài hát mà cô đã đưa ra.

    Giáo viên dạy nhạc nghe xong, ngạc nhiên liếc nhìn Mộ Vi Vi.

    Trong số ít học sinh cô dạy, ngoại trừ Chu Lâm Na, không ai có thể ghi nhớ một bản nhạc trong một lần nghe. Cố Vi Vi này quả thực không phải dạng tầm thường.

    "Nếu tùy cơ ứng biến không phân biệt được cao thấp thì tôi sẽ cho đề khó hơn vậy."

    Khi nhìn thấy điều này, phóng viên đã tò mò phỏng vấn, "Lâm Na, cô vừa chơi bản nhạc nào vậy?"

    "Ong rừng đang bay." Chu Lâm Na cười duyên.

    Tùy tùng số một của Chu Lâm Na là Chu Hiểu Tùng liếc nhìn Cố Vi Vi đầy thủ đoạn, hừ nói.

    "Có thực lực tốt? Chu Lâm Na là nhờ bài" Ong rừng đang bay "này để đoạt giải quán quân, Mộ Vi Vi lấy cái gì ra để so tài chứ!"

    "Không phải" Ong rừng đang bay ", Mộ Vi Vi đã đoạt giải khi còn bé xíu, nếu thực sự không có thực lực chắc chắn sẽ không đàn đâu,", một học sinh xem náo nhiệt cho biết.

    Chu Hiểu Tùng trợn mắt đắc thắng nói: "Khả năng chơi đàn của cô ta thì có ích lợi gì? Người bình thường chỉ có thể chơi bảy tám nốt một giây, trong khi bài" Ong rừng đang bay "của Chu Lâm Na là siêu thần với 12 nốt mỗi giây. Vì tác phẩm này mà vô số cao thủ đã từng bị loại trong các giải đấu lớn, các giáo viên của trường dạy nhạc nổi tiếng đều đánh giá là bài hát vô cùng khó chỉ dành cho những người vô cùng chuyên nghiệp."

    Trong cuộc tranh luận, Chu Lâm Na đã bắt đầu tấu đàn.

    Không hổ danh là tác phẩm nổi tiếng của cô, cường độ và nhịp điệu gần như hoàn hảo, những ngón tay cô nhảy múa trên các phím đàn đen trắng.

    Bài nhạc vừa hoàn tất, cả đám đông đã vỗ tay như sấm, không ngớt lời khen ngợi cho cô.

    Sau một lúc lâu, phóng viên phụ trách phỏng vấn mới nhớ ra còn có một Mộ Vi Vi không tấu đàn, liền lịch sự hỏi.

    Mộ Vi Vi, em có muốn thử không? "

    Cố Vi Vi khó xử cau mày," Em không hay đàn bài này, liệu có thể.. nhìn nhạc phổ được không?"
     
  4. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 13: Vả Mặt Quán Quân Piano 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu không chơi được, cậu có thể bỏ cuộc. Cậu chỉ có thể đàn giỏi như vậy chỉ khi có nhạc phổ mà thôi." Chu Hiểu Cầm châm chọc không thương tiếc.

    "Đúng vậy, có một số người hoàn toàn không biết tự lượng sức mình."

    "Giành giải thưởng trong trường tiểu học thì có gì hơn người cơ chứ! Giải thưởng mà Lâm Na giành được là những giải thưởng đòi hỏi tính chuyên môn cao nhất Trung Quốc cơ mà."

    * * *

    Sau khi một nhóm nữ sinh ủng hộ Chu Lâm Na nghe xong màn biểu diễn, họ liền quay sang chế nhạo CốVi Vi về chuyện đọc nhạc phổ.

    "Bản nhạc này là tác phẩm nổi tiếng của Lâm Na, vì vậy nên em ấy sẽ quen thuộc hơn. Sẽ công bằng hơn nếu chúng ta cho Mộ Vi Vi xem nhạc phổ." Người dẫn chương trình đề nghị.

    Cô giáo dạy nhạc yêu cầu học sinh tìm lại nhạc phổ của bài "Dã ong bay múa", khi gửi bài cũng không quên an ủi trước.

    "Em không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được."

    Dù sao họ gọi cô đến cũng chỉ là để làm nền cho Chu Lâm Na mà thôi.

    "Cảm ơn cô ạ."

    Cố Vi Vi nhận lấy tờ nhạc phổ và chăm chú đọc nó.

    Mộ Vi Vi đã không chơi piano trong một thời gian, mặc dù bản thân có thể chơi piano nhưng cô không chơi "Dã ong bay múa" nhiều lắm lại chỉ nghe Chu Lâm Na đánh đàn vô cùng nhanh như vậy, không thể nào thuộc được nhạc phổ chỉ trong một lần nghe.

    May mắn thay, Cố Vi Vi lại là một người có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc nhạc phổ một hai lần là có thể ghi nhớ được cả bản nhạc.

    Các học sinh ở ngoài lớp nhìn cô lật bản nhạc nửa ngày trời mà không hề có ý định đánh đàn liền chán nản rời đi.

    "Quên đi, màn biểu diễn chói sáng vừa rồi của Chu Lâm Na diễn tấu hay đến như vậy, kể cả các thần đồng âm nhạc trước kia cũng không mấy ai thắng được. Cô gái này còn chưa đánh được một nốt nhạc nào, làm sao có thể đem ra để so sánh được."

    "Trình độ tiểu học cùng trình độ chuyên nghiệp, có thể so sánh sao?"

    * * *

    Tuy nhiên, ngay khi họ lên đến đầu cầu thang, giai điệu của "Dã ong bay múa" vang lên trong phòng học piano, và nó không hề thua kém phần trình diễn của Chu Lâm Na.

    Vì vậy, họ tò mò quay lại và thấy cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai đang tập trung thi đấu, nhạc phổ để ở một bên không nhìn chút nào.

    Trong đám đông đang xem náo nhiệt, một chàng trai cầm điện thoại quay cô gái đang chơi đàn vô cùng say mê trong phòng, vừa quay vừa lẩm bẩm.

    "Luật thiếu, vừa nãy là Chu mỹ nhân chơi đàn, hiện tại là cô gái người yêu thích. Mộ Vi Vi giống như một con yêu quái vậy, rõ ràng vừa nãy còn nói là không thể chơi đàn, vậy mà vừa xem qua nhạc phổ một hai lần đã có thể thành thạo như vậy, quả là một điều điên rồ."

    Ở đầu kia của video di động, một giọng thiếu niên réo rắt vang lên, "Cậu có thể im lặng đi được không?"

    Ngay cả những người xem chung cũng cảm thấy rằng Cố Vi Vi chơi hay hơn Chu Lâm Na, chưa kể đến người dẫn chương trình kiêm giáo viên âm nhạc có rất nhiều kinh nghiệm mà đôi mắt cô cũng trợn tròn vì kinh ngạc.

    Lưng của cô gái thẳng thắn, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên phím đàn, dường như không thể nhìn thấy những ngón tay đấy bằng mắt thường.

    Nếu màn trình diễn của Chu Lâm Na vừa rồi là gần như hoàn hảo, thì màn trình diễn hiện tại của Mộ Vi Vi là hoàn hảo đến mức không thể tìm thấy bất kì một lỗi sai nào.

    Nụ cười của Chu Lâm Na tắt lịm ngay khi Cố Vi Vi chơi những nốt nhạc đầu tiên, tất cả những gì còn lại chỉ còn sự tức giận và lạnh lùng.

    Sau khi nốt nhạc cuối cùng cất lên, Cố Vi Vi ngẩng đầu lên và thở phào nhẹ nhõm.

    Một vài cô gái đang học piano với Chu Lâm Na cũng ngạc nhiên vỗ tay tán thưởng. Bình thường, vì giáo viên rất yêu quý Chu Lâm Na nên họ mới chơi với cô.

    Cuối cùng cũng có một người xuất hiện dạy cô ta một bài học, tất nhiên họ rất vui mừng.

    "Này nữ thần âm nhạc gì đó, người vừa mới đàn xong kia nên gọi là gì nhỉ?"

    "Tôi đã đếm thời gian. Tốc độ tay nhanh nhất của cô ấy là 16 nốt/giây. Con ngựa bùn này dài hơn vài tay."

    "Hehe, người vừa bình luận tác phẩm thần thánh của Chu Lâm Na, biểu diễn chói mắt, tuyển thủ mới thi đấu kia còn lôi kéo được nhiều người ủng hộ hơn."

    "Chậc chậc chậc chậc, người nào đó tưởng mình nổi tiếng, kết quả lại thành ra bị một pha nhục mặt."

    "Mọi người không thấy người kế tiếp mới thực sự là nhân tài sao?" Một cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói.

    "Mộ Vi Vi đã chơi khúc nhạc của Chu Lâm Na, giờ Chu Lâm Na có thể chơi lại khúc nhạc của Mộ Vi Vi hay không?"
     
  5. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 14: Kĩ Thuật Hoa Lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hiểu Cầm là đàn em của Chu Lâm Na, nghe thấy xung quanh toàn tiếng đàn tiếu châm chọc Lâm Na, không phục mà lên tiếng.

    "Cậu ta rõ ràng là giả vờ rằng mình không biết chơi, thực ra cậu ta đã đàn bài này bao nhiêu lần rồi."

    "Chỉ là do Lâm Na của chúng tôi không sử dụng hết thực lực của mình thôi."

    * * *

    Các nữ sinh học piano quăng đầy câu khinh thường qua lại, cô gái có mái tóc ngắn tên Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang cô bé học tiểu học đang nói đỡ cho Chu Lâm Na.

    "Trình độ của Chu Lâm Na là mười hai nốt mỗi giây, người ta thì mười sáu nốt mỗi giây là đã bị đánh bại rồi, hơn nữa Chu Lâm Na càng đánh lại càng loạn nhịp còn Mộ Vi Vi từ đầu đến cuối đều cùng một âm tiết, cách kiểm soát các nốt nhạc cũng vô cùng hoàn hảo. Có phải sẽ rất xấu hổ nếu cậu không biết về nó không?"

    Nếu vừa rồi Chu Lâm Na được gọi là trình độ chuyên nghiệp, thì màn trình diễn của Mộ Vi Vi phải gọi là trình độ cao thủ.

    "Thiên Thiên, nói nhảm với bọn họ làm gì, lát nữa Lâm Na không đàn được thì chúng ta nói sau cũng chưa muộn." Kỷ Trình, cô nữ sinh đang đứng bên cạnh Lạc Thiên Thiên, nói.

    Sau khi Cố Vi Vi đàn xong, giáo viên dạy nhạc cười khan.

    "Mộ Vi Vi, em.. không giống người chưa từng đàn bài này chút nào."

    "Em không hay đàn" Dã ong bay múa "thôi ạ." Cố Vi Vi cười khẽ.

    Sau khi nghe cô biểu diễn, người dẫn chương trình tò mò hỏi: "Giờ đến lượt cô ra đề, không biết cô sẽ ra bài nào?"

    Cố Vi Vi cử động các khớp ngón tay và mỉm cười một cách bí ẩn.

    "Một khúc nhạc dùng để luyện tập."

    Chu Lâm Na hít một hơi thật sâu, tự ổn định lại tinh thần cho mình.

    Cô không thể thua bất cứ ai, đừng nói đến thua trong tay Mộ Vi Vi.

    Tuy nhiên, khi Cố Vi Vi đàn những nốt đầu tiên, trong đầu cô bỗng trở nên trống rỗng.

    Không chỉ cô mà cả giáo viên dạy nhạc và các phóng viên phỏng vấn, đều biến sắc khi nghe thấy bản nhạc.

    Giai điệu mà Cố Vi Vi đang chơi không sôi động như "Dã ong bay múa", mà chỉ là một phím dài với một số lượng lớn hai âm xen kẽ, ngày thường sẽ không thể nào nghe thấy bản nhạc này.

    Chu Hiểu Cầm cảm thấy không dễ nghe, khinh miệt mà hừ lạnh.

    "Đàn kiểu gì mà loạn hết lên vậy, tôi chưa từng nghe qua, vẫn là Lâm Na chơi hay nhất."

    "Sự điên loạn đó chính là vấn đề, rất khó để có thể phân biệt được các nốt."

    * * *

    Lạc Thiên Thiên nhìn những nữ sinh đang đứng như những kẻ ngốc, không rảnh để tiếp lời với họ.

    Mọi người ai cũng chăm chú nhìn những ngón tay đang lướt đi với tốc độ kinh hoàng của Mộ Vi Vi không chớp mắt, sợ rằng nếu chớp mắt sẽ bỏ lỡ mất một chi tiết nào đó.

    Nhưng cô đàn quá nhanh, cách các ngón tay di chuyển cũng kì quái đến khó hiểu.

    Đúng lúc bài nhạc đến đoạn nhẹ nhàng và thú vị nhất thì bốn phút ngắn ngủi đã kết thúc bài tấu.

    Sau khi Cố Vi Vi chơi xong, Chu Lâm Na đang ngồi đối diện với cô chỉ biết đờ đẫn, suy sụp và tái nhợt.

    Chu Hiểu Cầm và một số nữ sinh ủng hộ cô lo lắng, "Sắc mặt Lâm Na trông không tốt lắm, có phải cô ấy bị bệnh rồi không?"

    Kỷ Trình chế nhạo, "Cậu ta không bị bệnh, chỉ là bị Mộ Vi Vi hù cho sợ hãi rồi thôi, đúng không?"

    "Mộ Vi Vi thật là đáng sợ, trực tiếp lấy bài" Ma trơi "của Lí Tư Đặc ra làm đề bài." Mộ nữ sinh khác vẫn chưa hết khiếp sợ.

    Chu Hiểu Cầm không phục mà nói, "Là Lí Tư Đặc thì sao chứ? Lâm Na cũng đã từng chơi bài" Chung "của Lí Tư Đặc vô cùng hoàn hảo đấy thôi, chẳng qua bài này cô ấy không thường chơi, đợi một lúc nữa là cô ấy sẽ chơi cho các người xem."

    "Kể cả có cho cô ta hẳn một năm nữa, cô ta cũng chưa chơi được đâu." Lạc Thiên Thiên nhìn bài tay đang run lên từng đợt của Lâm Na, nói tiếp.

    "Đây là một thách thức đầy mạo hiểm của Lí Tư Đặc dành cho những kẻ điên cuồng, piano phải thành thạo đến trình độ đỉnh cao, kĩ thuật diễn tấu phải cực cao mới có thể chơi được bài này, chơi hai tay phải như chơi năm tay, đến các tay piano chuyên nghiệp cũng không dám thực hiện, Chu Lâm Na thì đâu có tuổi chứ."

    "Bài" Ma trơi "này mới thật sự là một đỉnh ca nghệ thuật thực sự."

    "Haha, khó trách tại sao Mộ Vi Vi không thường đàn" Dã ong bay múa ". Chính là vì bài đó quá tầm thường, người ta chỉ đàn những bài có kĩ thuật siêu phàm như này mà thôi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  6. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 15: Kỹ Thuật Hoa Lệ 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói chế nhạo của Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình lọt vào tai Chu Lâm Na khiến sắc mặt của cô ta lại càng khó coi hơn.

    Vì biết Mộ Vi Vi đã mấy năm không chơi đàn nên cô ta chắc chắn rằng kỹ thuật của mình là hoàn toàn áp đảo.

    Kết quả.. Kết quả là cô ta đã chơi bài "Ma trơi" một cách hoàn hảo.

    Ngược lại cô ta lại tự dẫm vào chân mình bằng chính bản nhạc mà cô ta còn chưa kịp nhớ kĩ.

    Cố Vi Vi trong thời gian rảnh rỗi vẫn không quên chứng kiến sự thất bại thảm hại của Chu Lâm Na, tốt bụng đề nghị. "Nếu không nhớ, hay cậu cũng nhìn bản nhạc mà đàn lại đi?"

    Những giáo viên dạy piano cho cô từ nhỏ đều là những nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới.

    Trình độ này của Chu Lâm Na chỉ bằng thực lực của cô hồi năm tám tuổi.

    Từ khi còn nhỏ Mộ Vi Vi đã rất có năng khiếu chơi đàn, thậm chí còn đoạt được rất nhiều giải trong nhiều cuộc thi âm nhạc.

    Chỉ là khi lên đến cấp hai, trình độ học âm nhạc ở đây khá tồi tệ, không giống như khi cô còn ở Cố gia, có giáo viên dạy nhạc riêng, có thể học và chơi đàn bất cứ lúc nào.

    Giáo viên âm nhạc nhìn bộ dạng của Chu Lâm Na, cười khan nói: "Bản nhạc này rất ít người đàn, có lẽ nhất thời tôi không thể tìm ra bản nhạc luôn được, hay là em đổi bài đi được không?"

    Là giáo viên của Chu Lâm Na, cô ta biết rõ trình độ của học trò mình đến mức nào.

    Đừng nói đến Chu Lâm Na, đến cả giáo viên của cô ta cũng chưa chắc đã có thể đàn được bài này.

    Lạc Thiên Thiên lấy trong mình ra nhạc phổ quý giá, nhiệt tình đưa cho giáo viên âm nhạc. "Cô Diệp, đoạn nhạc này em có nhạc phổ."

    Kỷ Trình đợi cho đến khi Lạc Thiên Thiên quay lại chỗ ngồi của mình mới nhỏ giọng hỏi, "Thiên Thiên, cậu có quan hệ gì mà cứ giúp đỡ cậu ta vậy?"

    Lạc Thiên Thiên cười lạnh, "Yên tâm đi, kể cả có cho cậu ta nhạc phổ, cậu ta cũng không thể đàn nổi đâu."

    Nếu không có nhạc phổ, cô ta mới có thể kiếm cớ để không đàn trong một thời gian.

    Bây giờ đã có khúc phổ trước mặt mà cô ta còn không đàn được, lúc đó mới không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.

    Chu Lâm Na nghiến chặt hàm, căng da đầu, mở nhạc phổ, vừa nhìn thấy những nốt nhạc dày đặc liền căng thẳng, hai tay run lên càng mạnh hơn.

    "Quán quân Lâm Na, nhạc phổ cậu cũng đã có rồi, sao còn không mau bắt đầu đàn đi?"

    Kỷ Trình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Lâm Na khi nhìn thấy bản nhạc mà lòng vui mừng rên xiết, không biết diễn tả sao cho vừa.

    Bởi vì cô ta mà tất cả mọi người đều không ai đủ điều kiện để tham gia cuộc thi âm nhạc.

    Sau khi cô ta đoạt giải quán quân, gần đây phòng học được dùng để chụp ảnh cô ta mỗi ngày, cả trường lúc nào cũng bật mấy bản nhạc của cô ta nhiều đến đau cả đầu.

    Các fan nhỏ của Chu Hiểu Cầm và Chu Lâm Na hồi hộp chờ đợi, xì xào.

    "Hãy tin tưởng Lâm Na, nhất định cô ấy sẽ đàn được."

    "Cô ấy, Chu Lâm Na mới là quán quân. Nếu như Mộ Vi Vi đã đàn được thì nhất định cô ấy cũng sẽ đàn được"..

    "Này, không phải chỉ là một quán quân thôi sao?" Kỷ Trình lẩm bẩm rồi lấy điện thoại ra, tìm tất cả các giải thưởng Mộ Vi Vi đã từng giành được.

    Khi trang kết quả tìm kiếm hiện ra, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía đó.

    "Thật là đáng sợ!"

    "Kêu la cái gì chứ?"

    "Tôi đã tìm thấy giải thưởng mà Mộ Vi Vi giành được khi cô ấy mới học cấp 1." Kỷ Trình đưa điện thoại cho một vài người phía trước, chỉ vào bức ảnh bên trong, nói, "Đây là 'Lễ hội âm nhạc quốc tế của Lí Tư Đặc' được tổ chức để tưởng nhớ ông vua của piano Lí Tư Đặc được tổ chức đặc biệt tại Áo. Mộ Vi Vi đã đoạt giải nhất trong phần thi dành cho trẻ em."

    Lạc Thiên Thiên nghe xong liền quay sang nhìn Chu Hiểu Cầm đang đứng hình.

    "Người ta đã đoạt giải từ khi mới học lớp 5 trong khi người nào đó mới đoạt một giải thưởng nhỏ trong nước mà đã được coi là ưu việt?"

    Kỷ Trình vội vàng lưu lại bức ảnh Mộ Vi Vi đoạt giải và nói: "Đã là cha thì mãi mãi vẫn là cha, nếu không phục thì cứ thử đàn đi. Tôi quyết định sẽ mời cô ấy làm giáo viên của mình."

    Mọi người vẫn sôi nổi bàn tán về bài "Ma trơi" của Mộ Vi Vi, trong khi bên kia Chu Lâm Na nhìn nhạc phổ mà mồ hôi ứa ra đầm đìa, muốn nhớ lại nhưng càng nhìn càng đau đầu.

    Cô giáo kiêm hiệu trưởng toát mồ hôi hột lo lắng cho Chu Lâm Na, người vừa giành chức vô địch và được mọi người ca ngợi là "nghệ sĩ dương cầm thiên tài" giờ đấu cùng Mộ Vi Vi lại thất bại một cách thảm hại.

    Cô ta không chỉ mất mặt mà khi việc này được truyền ra ngoài, cả trường này cũng sẽ không phải ngoại lệ.
     
  7. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 16: Một Trên Trời, Một Dưới Đất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Dã ong bay múa' hoàn toàn không thể so sánh được với bản nhạc luyện tập dành cho siêu kỹ năng 'Ma trơi'.

    Cô ta rõ ràng biết rõ Mộ Vi Vi, sao có thể tự dưng ngu ngốc thách thức một đối thủ mạnh như vậy.

    Đây không phải là tự mình tìm đường chết, đi giơ mặt ra cho người ta đánh không?

    Giáo viên dạy nhạc Diệp Mi và hiệu trưởng thấy Chu Lâm Na không thể rời khỏi sân khấu, lo lắng sẽ có một cuộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán, may mắn thay điện thoại bỗng rung lên.

    Diệp Mi bắt máy và nói lớn, "Là Đài Phát thanh Thủ đô sao? Tôi thực sự xin lỗi, Lâm Na có chút việc nên hơi chậm trễ. Giờ chúng tôi sẽ đi ngay đây, độ một tiếng nữa sẽ tới nơi.."

    Cuộc gọi này thữ sự đã cứu vãn được tình hình cấp bách nhất lúc này.

    Diệp Mi trả lời điện thoại xong, lo lắng nói với phóng viên.

    "Xin lỗi, Lâm Na vẫn còn một cuộc phỏng vấn trên Đài Phát thanh. Thời gian không còn nhiều nữa, hay là.. chúng ta tạm thời dừng đoạn phim tại đây?"

    Với lý do hợp lý này, Chu Lâm Na sẽ có thể xuống được sân khấu.

    Phóng viên phỏng vấn nhìn về phía Chu Lâm Na, cười nói: "Hôm nay chúng ta chụp đến đây là được rồi. Lâm Na, nếu cô còn công việc khác thì chúng tôi không làm phiền nữa."

    Mộ Vi Vi quả thực có năng lực chơi đàn hơn người, hoàn toàn áp đảo quán quân Chu Lâm Na. Thế nhưng, bây giờ đây, trường trung học Anh Thành đều đang đứng về phía Chu Lâm Na.

    Hơn nữa, cô của Chu Lâm Na cũng là tổng tài phu nhân của tập đoàn Long Thăng, Chu Mỹ Cầm đã kịp mua hết đầu báo của họ.

    Huống chi cô ta còn có một người chị đang là đóa hồng xinh đẹp của giới giải trí, Lê Hinh Nhi.

    Cô gái đó chỉ là một phóng viên nhỏ bé, không thể vì một Mộ Vi Vi mà đi đắc tội với trường trung học Anh Thành và tổng tài phu nhân của tập đoàn Long Thành được.

    Chu Lâm Na không phục nhưng cô ta biết mình cũng không thể đàn tiếp bài 'Ma trơi'.

    Cô giáo Diệp và bọn họ đều đang đứng về phía cô để bênh vực, cô được thế đứng dậy nói.

    "Mộ Vi Vi, hiện tại tôi phải nhanh chóng đến Đài để phỏng vấn, không có thời gian để tiếp tục so tài với cậu. Lần sau có cơ hội, chúng ta sẽ lại tiếp tục."

    Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên nhìn Chu Lâm Na mà không biết nên nói gì. Rõ ràng chính cô ta không đàn nổi lại bảo đang gấp phải đi trước.

    "Đàn không được là đàn không được, sao cứ phải viện cớ làm gì?"

    "Thi đàn cùng với Mộ Vi Vi, một trên trời, một dưới đất, làm sao cô ta còn dám ra mặt phỏng vấn rồi tự cho mình là thiên tài chơi piano?"..

    Khác hẳn với sự phẫn nộ của hai người họ, Cố Vi Vi chỉ bình tĩnh hỏi.

    "Đồ đạc của tôi đâu?"

    Mặc dù đó không phải là những thứ có giá trị, nhưng trong đó lại có di vật do mẹ và ông nội của Mộ Vi Vi để lại mà cô nhất định phải mang về.

    "Ồ, tôi đã đưa cho Lê gia xử lí rồi. Nếu muốn cô tự về nhà mà lấy."

    Chu Lâm Na nói xong, cao ngạo xách váy rời đi.

    Cố Vi Vi nghiến răng, cô ta biết cô đã rời khỏi Lê gia mà vẫn còn gửi đồ của cô về Lê gia.

    Cô đang nghĩ cách lấy lại đồ trong nhà Lê gia thì bị hai cô gái lao ra chặn đường.

    Một cô gái với cái đầu vểnh lên đầy phấn khích.

    "Cha, con đã bắt kịp cha."

    "..."

    Cố Vi Vi khóe miệng co giật. Bố là cái quái gì vậy?

    "Từ khi cậu chơi bài 'Ma trơi' và áp đảo Chu Lâm Na, cậu đã trở thành cha của mình rồi."

    Cô gái tóc ngắn Lạc Thiên Thiên lặng lẽ nhìn Kỷ Trình, người đang hét vào mặt cha mình, "Làm gì có ai muốn có một đứa con gái ngốc nghếch như cậu chứ."

    "Có việc gì sao?"

    Cố Vi Vi thấy rằng hai người họ không hề có ác ý mới hỏi.

    Cô gái tóc ngắn Lạc Thiên Thiên duỗi tay ra, "Năm cuối cấp (1) tên Lạc Thiên Thiên, muốn kết bạn."

    "Còn có Kỷ Trình mình nữa." Kỷ Trình nhìn cô với ánh mắt đầy sùng bái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2021
  8. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 17: Phí Phạm Của Trời, Trời Đất Không Thể Dung Thứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vi Vi nhớ rõ hai người họ là bạn cùng lớp piano với Chu Lâm Na.

    Chỉ sau khi nghe những gì họ nói, giống như thấy cô lấy tay tát vào mặt quán quân Chu Lâm Na, nên mới tìm tới cô.

    Vì vậy, cô mới đưa tay ra bắt tay họ, "Nói đi, có chuyện gì sao?"

    Kỷ Trình không chỉ nắm tay cô không buông, mà còn dùng hai tay nắm chặt lấy tay cô, không cầm được lòng mà sờ soạng linh tinh.

    "Ba, nếu để cho con cầm một lúc, có lẽ con sẽ lấy được một chút tiên khí của ba, kỹ năng đánh đàn của con sẽ tiến bộ, sau đó có thể thi đậu."

    Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói rõ mục đích, "Chúng tôi muốn theo cậu học piano."

    Kỹ năng piano của cô không chỉ vượt trội hơn giáo viên dạy nhạc của họ mà ngay cả giáo viên lâu năm cũng không thể so sánh được, họ cần một giáo viên có năng lực như vậy.

    Cố Vi Vi suy nghĩ một lúc, "Các cậu có trả học phí không?"

    Cô ấy hiện đang phải dựa vào số tiền mà bà Phó để lại, nếu sau này Phó gia không ứng tiền cho cô nữa, cô cần phải tự tìm cách kiếm tiền.

    Lạc Thiên Thiên đồng ý ngay, "Được, dựa trên học phí của các lớp học piano thông thường."

    "Nhưng.." Kỷ Trình chớp chớp mắt đáng thương và hỏi, "Bọn con có một bài thi đàn vào tháng tới, hôm nay chúng ta có thể học luôn được không ạ? Con rất cần người giúp, ba!"

    Cố Vi Vi khóe miệng giật giật, "Cậu có thể đổi cách xưng hô không?"

    "Vậy gọi là Đại thần đi." Kỷ Trình vỗ ngực nói "Cứ gọi tôi là Chanh Tử còn gọi cô ấy là Thiên Thiên."

    "Đi thôi, đến nhà tôi, ba mẹ tôi đã đi nước ngoài rồi, giờ không có ai ở nhà."

    Lạc Thiên Thiên nói xong liền quay người dẫn đường.

    Cố Vi Vi theo hai người họ đến nhà Lạc Thiên Thiên. Ba của Lạc Thiên Thiên là một nhà soạn nhạc vì vậy tất cả các loại nhạc cụ trong nhà đều có sẵn, rất tiện cho việc dạy nhạc.

    Kỷ Trình đã đánh đi đánh lại hai lần, bị cô trách mắng liền tỏ ra bất cần, đập đàn.

    "Chu Lâm Na vừa đạt giải, giáo viên liền lấy cô ta làm tiêu chuẩn. Nào là phỏng vấn rồi còn phát mấy băng nhạc của cô ta. Tại sao đến cả đề thi cũng khó đến như thế?"

    Lạc Thiên Thiên rót nước trái cây rồi đưa cho mỗi người một ly.

    "Giáo viên và các băng đĩa, còn có cả mấy cuộc phỏng vấn trên truyền hình đó đều là do tập đoàn Long Thăng sắp xếp, cô ta có dì là phu nhân tổng tài, còn có một người chúng ta rất quen đó là bông hoa hồng trong làng giải trí Lê Hinh Nhi."

    Cố Vi Vi uống một ngụm nước trái cây mà không gặp khó khăn gì bởi vì Mộ Vi Vi trước đây không đến trường cấp hai Anh Thành mà là bị tai nạn xe hơi.

    Vì vậy, không ai biết cô là đại tiểu thư của tập đoàn Long Thành.

    Thay vào đó, sau khi Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm tái hôn, tất cả mọi người trong trường đều cho rằng Lê Tương Tương là con gái của tập đoàn Long Thăng, và Chu Lâm Na là cháu gái của phu nhân chủ tịch tập đoàn Long Thăng, đối với họ đều yêu thương hết mực.

    Nhưng không ai biết rằng tập đoàn Long Thăng được thành lập bởi ông nội của Mộ Vi Vi là Mộ Long Thăng, chứ không phải Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm.

    Kỷ Trình ngồi ôm chiếc gối xếp hình quả trì, tò mò hỏi.

    "Đại thần, ngươi định thi trường nào, cũng định thi Đế Âm sao?"

    Cố Vi Vi lắc đầu, "Tôi định thi vào Học viện điện ảnh."

    Hôm nay cô đến trường để lấy đồ của Mộ Vi Vi, chính là để tìm chứng chỉ để nộp đơn vào Học viện Điện ảnh Hoàng gia.

    "Học viện Điện ảnh?" Lạc Thiên Thiên không hiểu, hỏi, "Với sức của cậu, nếu vào Đế Âm, không chừng vài năm nữa cậu sẽ trở thành nghệ sĩ piano có danh tiếng nhất trong nước. Tại sao cậu lại muốn theo học điện ảnh vậy?"

    "Đúng vậy, Đại thần, cậu có tài năng âm nhạc tốt như vậy, đi học điện ảnh chỉ đơn giản là phí phạm của trời, trời đất không thể dung thứ thôi!" Kỷ Trình giận đến nghiến răng ken két.

    "Tôi muốn làm một điều gì đó thú vị." Cố Vi Vi cười khẽ.

    Lăng Nghiên trước đây đã tham gia một bộ phim do Cố gia đầu tư, đạt doanh thu phòng vé gần 10 tỷ trên khắp thế giới, giành được rất nhiều giải thưởng, thoắt cái trở thành ảnh hậu quốc tế.

    Nếu muốn kéo cô ta xuống vực sâu thì cô cần phải đứng cùng một ngành nghề với cô ta.

    Hơn nữa, cô chỉ có thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất khi bước vào làng giải trí mà thôi.
     
  9. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 18: Nhan Sắc Tuyệt Trần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì một tai nạn ô tô mà Phó Thời Khâm đã bị kẹt trên đường gần một giờ sau khi tan sở.

    Nghe thấy tiếng ho của Phó Hàn Tranh ở ghế sau, anh liếc nhìn anh trai mình vẫn đang làm việc trong gương chiếu hậu.

    "Anh à, có khi anh cứ chợp mắt một lát đi, biết đâu một chốc nữa sẽ đi được."

    Phó Hàn Tranh kiểm tra thời gian, "Đi thêm một đoạn rồi quay đầu đi. Chúng ta tới chung cư Cẩm Tú."

    "Được ạ."

    Phó Thời Khâm đi thêm một đoạn nữa rồi đánh tay lái rẽ sang con đường khác.

    Rồi sau đó, trực tiếp đi tới công ty phụ cận ở chung cư Cẩm Tú.

    Thời điểm khu bất động sản của Phó thị được xây dựng như một khu dân cư, họ đã đặc biệt cắt riêng một mảnh đất để xây dựng một chung cư lưu trữ.

    Khi nào công ty bận quá, không kịp về biệt thự sẽ tới nơi này nghỉ ngơi.

    Thỉnh thoảng, Phó Thời Dịch trở về, cũng nghỉ ngơi ở nơi này.

    Phó Thời Khâm lái xe vào tiểu khu, ngẩng đầu liếc mắt lên tòa nhà đang sáng đèn.

    "Ồ, hình như Phó lão tam cũng.."

    Phó Hàn Tranh khép văn kiện lại, có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày.

    "Trên xe có thuốc không?"

    Phó Thời Khâm đỗ xe xong, vừa tìm thuốc vừa nũng nịu.

    "Ở đây có thuốc nhưng sau khi uống rượu thì không thể uống được."

    "Em đã bảo anh nghỉ ngơi rồi. Anh vừa đỡ hơn xong giờ lại bị cảm và đau dạ dày. Nếu lại là bị đau ruột thừa, em chỉ còn cách đưa anh đến bệnh viện Hà Trì để giải phẫu thôi."

    Bởi vì gần đây đang bận bàn bạc chi tiết hợp tác với tập đoàn Wilson, anh trai tham công tiếc việc đã hai ngày nay hoạt động như người máy, không chợp mắt một giây nào.

    Vừa ký xong hợp đồng buổi chiều, anh đã tổ chức ngay một cuộc họp sau đó lại đi dự một buổi tiệc rượu.

    Lúc đầu chỉ là cảm lạnh nhẹ nhưng sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó còn có bệnh dạ dày.

    "Em không tìm được, anh lên trước đi, để Phó lão tam mua sau."

    Phó Hàn Tranh lấy quyền sách đặt lên môi ho khan hai tiếng rồi xuống xe đi tới thang máy.

    Phó Thời Khâm xách cắp đựng công văn và máy tính xách tay, chạy một mạch đuổi theo.

    Vừa ra khỏi thang máy trên lầu, Phó Thời Khâm đi ở phía trước liền ấn mật mã để mở cửa, còn chưa kịp vào cửa đã tức giận nói "Phó Thời Dịch, không phải em nói đi đóng phim ba tháng không trở lại à? Sao giờ.."

    Đẩy cửa đi vào, thứ anh nhìn thấy không phải là anh trai sinh đôi của mình, Phó Thời Dịch.

    Mà là một cô gái vừa bước ra từ phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu hồng và đi dép lê, đang lau tóc.

    Khuôn mặt của cô gái đặc biệt thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ửng hồng vì vừa mới từ bồn tắm đi ra, vô cùng dễ thương.

    Đôi mắt Phó Thời Khâm khó có thể che giấu được sự ngỡ ngàng, nhưng hình như đây không phải nữ minh tinh đã cùng Phó Thời Dịch tạo nên scandal gần đây.

    Cố Vi Vi ngơ ngác nhìn người đột nhiên xông cửa vào là Phó Thời Khâm, lại nhìn về phía người vừa tiến vào là Phó Hàn Tranh.

    Tại sao hai người họ lại đến đây?

    Phó Thời Khâm cười gượng bước vào, lòng tràn đầy ghen tị và ngưỡng mộ.

    "Phó lão tam cũng thật là, dẫn người về cũng không nói một tiếng."

    Làng giải trí đúng là một hỗn giới hoàn hảo, cô gái đưa về cũng xinh như tiên nữ.

    Dường như, có gì đó trông rất quen.

    Cố Vi Vi: "..."

    Anh chàng đứng đằng sau bị mù sao?

    Phó Hàn Tranh liếc cô một cái, bình tĩnh bước vào, trực tiếp đi vào phòng làm việc.

    Phó Thời Khâm chạy khắp phòng tìm Phó Thời Dịch, không tìm được người liền trực tiếp gọi điện thoại.

    "Phó Thời Dịch, ngươi tìm đâu ra một nhan sắc tuyệt trần thế? Có biết ta ngưỡng mộ đến mắt sắp đui rồi không? Nàng có một bộ ngực trễ nải, đôi lông mi cong chớp chớp."

    "Nhị thiếu gia à, anh đang nói cái gì thế?" Phó Thời Dịch vừa tỉnh giấc, nói giọng dở khóc dở cười, "Cái gì nhan sắc tuyệt trần? Nửa đêm lão tử còn có một cái lịch diễn nữa. Tắt máy đây!"

    Phó Thời Khâm nhìn điện thoại bị cúp một cách kỳ lạ, còn có đêm diễn?

    Phó lão tam chưa trở về, vậy mỹ nữ này là từ đâu mà ra?

    Cố Vi Vi bịt miệng cười khi nghe anh ta gọi điện đối chiếu mình.

    "Nhị thiếu, hình như.. Anh còn nợ tôi một tiếng gọi ba?"
     
  10. Bỉ Ngạn Linh Thư Vương Nhất Thiên

    Bài viết:
    334
    Chương 19: Nhan Sắc Tuyệt Trần (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bốp", điện thoại của Phó Thời Khâm rơi xuống đất. Anh nhìn người đang nói như một bóng ma.

    "Mộ.. Mộ Vi Vi?"

    Sao một con quái vật có ánh mắt cay nghiệt như Mộ Vi Vi có thể trở nên xinh đẹp và dễ thương đến thế này?

    Cố Vi Vi đến gần, nhặt điện thoại lên đưa cho anh ta.

    "Lần trước tôi đi hơi vội, không kịp nghe anh gọi ba, hôm nay anh nên trả nợ rồi chứ."

    Phó Thời Khâm khoa trương chỉ vào phòng làm việc, "Anh tôi.. anh trai tôi gọi.."

    Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại di động rồi xông vào thư phòng.

    Cố Vi Vi quay đầu đi phòng bếp xem nồi cháo mình vừa làm. Lúc trước chính Phó Hàn Tranh là người đuổi cô đến biệt thự Thiên Thủy.

    Giờ anh ta lại quay lại nơi này, xem ra cũng không còn đường sống cho cô ở đây nữa.

    Phó Thời Khâm chui vào thư phòng, ngạc nhiên không ngớt, thuật lại tất cả những gì anh ta vừa phát hiện ra.

    "Anh, anh có biết không?"

    "Đó là Cố Vi Vi, người ăn mặc như quái vật ở nhà chúng ta mà ngày nào cũng quấy rối anh. Là cô ta, Mộ Vi Vi."

    "Hóa ra bình thường trông xinh đẹp đến như vậy. Cô ta nghĩ thế nào mà lại tự hủy hoại bản thân như thế chứ?"

    "..."

    Phó Hàn Tranh không thể chịu được sự ồn ào, "Thuốc đâu?"

    Phó Thời Khâm lòng tràn đầy hiếu kỳ, không quan tâm, tiếp tục hỏi.

    "Anh, tự tay anh đuổi một mỹ nữ xinh đẹp đến như vậy, anh không để ý một chút nào à? Không hối hận một chút nào sao?"

    Phó Hàn Tranh lạnh lùng như thường, hỏi ngược lại.

    "Anh hỏi em, thuốc đâu?

    Phó Thời Khâm nghe thấy giọng điệu không ổn, lập tức kìm lời, đi ra ngoài tìm thì thấy Cố Vi Vi đang nấu cơm.

    Ừm.. Ở đây có thuốc cảm hay thuốc dạ dày không? Cái mà uống rượu xong không có ảnh hưởng gì ấy. Anh trai tôi đang bị bệnh."

    "Không có, tất cả đều quá hạn rồi." Cố Vi Vi thờ ơ.

    Phó Thời Khâm gãi đầu "Vậy phiền cô rót một cốc nước cho anh trai tôi, tôi sẽ ra ngoài mua thuốc."

    Sau đó, mặc kệ cô có đồng ý hay không, người đã rời đi.

    Cố Vi Vi liếc về phía thư phòng, bất đắc dĩ mở tủ lạnh lấy gừng, hành lá, củ cải trắng.

    Hành lá, gừng thái chỉ, củ cải thái sợi rồi cho vào nồi, thêm nước đun sôi, đun khoảng hơn 20 phút, cho ra bát, đem đến thư phòng, gõ cửa.

    Phó Thời Khâm đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

    "Vào đi."

    Cố Vi Vi đặt bát cháo lên bàn, "Ăn cái này đi, cổ họng của anh sẽ dễ chịu hơn đấy."

    Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng liền mở mắt, nhìn cô gái có đôi mắt trong vắt trước mặt với vẻ hơi bất ngờ, nhìn lướt qua bát cháo đang bốc khói nghi ngút trên bàn.

    "Còn cháo, nếu muốn ăn thì tự lấy." Cố Vi Vi nghĩ dù sao cũng sống ở chỗ của người ta, cô cũng nên khách khí chút.

    Sau đó cô bước ra ngoài, xào thêm hai món chay, chuẩn bị ăn cơm.

    Vừa mới dọn cơm xong, cửa phòng làm việc mở ra, Phó Hàn Tránh bước ra và ngồi vào bàn.

    Cố Vi Vi: "..."

    Cô chỉ là khách khí một chút, nghĩ rằng anh sẽ không ăn cơm cô nấu, ai ngờ anh lại ăn.

    Cô quay lại bếp, bưng một bát cháo mới cho Phó Hàn Tranh. Sau khi ngồi xuống, cô giải thích.

    "Ở đây gần trường học, bà nội Phó mang tôi đến đây. Tôi.. ngày mai sẽ đi tìm nhà, sẽ dọn đi ngay."

    Nhờ bát súp nóng hổi, trong người giảm bớt sự khó chịu, Phó Hàn Tranh cảm thấy tốt hơn một chút.

    "Tôi không đến đây thường xuyên, cô cứ ở đây cũng được."

    "Ồ."

    Cả hai im lặng ăn cơm, không ai nhắc gì đến chuyện đêm đó.

    Ăn xong bát cháo, Phó Hàn Tranh hỏi "Cô làm thế nào lấy được bức tranh của Minh lão tiên sinh?"

    Lúc đầu anh ngỏ ý trao đổi vô số lần, nhưng Minh lão tiên sinh không chịu, cuối cùng nói với bọn họ rằng cô lấy đồ để đổi với ông ta.

    "Ông tôi có lưu lại một phần chơi. Minh lão gia thắng được ván thứ nhất và đang mong đợi ván thứ hai." Cố Vi Vi thành thật nói.

    Minh Tông Viễn là một người yêu thích hội họa đồng thời cũng là một người hâm mộ cờ vua.

    "Còn cái bánh ngọt thì sao?"

    Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hàn Tranh sắc bén, chiếc bánh kem mà vợ chồng Wilsons rất để ý.

    "Tôi đã tìm kiếm trên Internet. Bà Wilson thích ăn loại bánh đó nên đã làm một chiếc và mang đến."

    Cố Vi Vi cúi đầu, khuấy cháo trong bát, da đầu tê dại khi nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh.

    Phó Hàn Tranh gật đầu, tỏ vẻ tin lời cô.

    "Cô làm tất cả những việc đó rốt cuộc là có mục đích gì?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...