Chương 10: Tổng tài tàn bạo cầm tù (10)
Edit: Haizz
Edit: Haizz
Lạc Sênh Ca bẹp miệng: "Vậy tôi tới đây làm cái gì?"
Cô không nghĩ ra được mình tới đây làm cái gì, hầu hạ anh sao? Thà để người ta hầu hạ cô còn hơn.
Mặc Thất lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt lưu ly đen nhánh, như muốn hút sâu Lạc Sênh Ca vào trong đó.
"Vậy cô làm trợ lý cho tôi đi, trước tiên đi pha cho tôi 1 ly cà phê."
Lạc Sênh Ca nghe xong liền lập tức ra khỏi cửa, cô là tới làm việc, chứ không phải tới chơi.
Chẳng qua, khi mới bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên nghĩ tới.. Cô đâu có biết kết cấu phòng làm việc của công ty, huống chi là phòng trà ở đâu, sao cô biết được?
Vừa mới bước ra khỏi cửa.. lại phải quay về chỗ cũ.
Cô cúi đầu, có chút không vui.
Cô vừa mở cửa, thì Mặc Thất cũng ngước mắt nhìn cô.
Nhìn Lạc Sênh Ca cúi đầu không vui, anh nhíu mày, tưởng là có người khi dễ cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Mặc Thất đứng dậy, đi tới chỗ Lạc Sênh Ca.
Lạc Sênh Ca ngẩng đầu, vẻ mặt rối rắm và khó xử.
Chính vì dáng vẻ này, làm cho Mặc Thất càng tin tưởng ý nghĩ của mình, Lạc Sênh Ca nhất định.. Nhất định là bị người ta khi dễ.
Đi đến trước mặt cô, bởi vì lo lắng, nên vẻ mặt lạnh nhạt cũng không còn, ngược lại là rất ôn nhu hỏi cô "Đừng khóc, có tôi đây, ngoan, xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ cô sao?"
Mặc Thất đột nhiên ôn nhu như vậy, làm Lạc Sênh Ca không thể tưởng tượng được.
"Không có, tôi chỉ là không biết phòng trà ở đâu thôi!" Cô mếu máo.
Mặc Thất nghe cô nói, đột nhiên, có chút cạn lời.
"Uh." Mặc Thất cũng cảm thấy, mình có chút xem nhẹ việc này, kéo tay Lạc Sênh Ca, đi ra ngoài.
Hai người nắm tay nhau mà đi, thật là làm người ta kinh tủng mà.
Đặc biệt là người trong công ty đều cho rằng, chắc là do mình xuất hiện ảo giác, nên mới thấy được hình ảnh này.
Họ nhìn thấy tổng tài nhà mình ôn nhu kéo tay con gái nhà người ta như thế, quả thực..
Quả thực, là làm cho con người ta sợ hãi mà..
Emma!
Phong cách mới của tổng tài đại nhân, cũng thật đáng sợ.
Lạc Sênh Ca dưới sự dẫn dắt của Mặc Thất, chậm rãi quen thuộc kết cấu của công ty.
Đến nỗi người khác nghĩ về cô như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Một ngày dài..
Cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Lúc tan tầm, Lạc Sênh Ca vì chúc mừng mình cuối cùng cũng có thể ra ngoài giải sầu, không bị mốc meo, rất vui vẻ mà mời Mặc Thất đi ra ngoài ăn cơm.
Mặc Thất được mời đương nhiên là cự tuyệt, nhưng nhìn Lạc Sênh Ca làm nũng, ủy khuất nhìn, liền đồng ý.
Khi tới tiệm cơm Tây, tự nhiên lãnh khí quanh Mặc Thất chậm rãi phát tán.
Xung quanh nhiệt độ cực kỳ thấp, cảm xúc thô bạo bắt đầu ngưng tụ.
Lạc Sênh Ca cũng không biết Mặc Thất lại làm sao nữa.. sao lại đột nhiên xấu tính nữa?
Bất quá, cho dù tính tình có xấu, Lạc Sênh Ca tỏ vẻ, cô chịu được.
"Thất Thất, anh làm sao vậy?" Cô quan tâm hỏi.
Cô không nghĩ ra được mình tới đây làm cái gì, hầu hạ anh sao? Thà để người ta hầu hạ cô còn hơn.
Mặc Thất lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt lưu ly đen nhánh, như muốn hút sâu Lạc Sênh Ca vào trong đó.
"Vậy cô làm trợ lý cho tôi đi, trước tiên đi pha cho tôi 1 ly cà phê."
Lạc Sênh Ca nghe xong liền lập tức ra khỏi cửa, cô là tới làm việc, chứ không phải tới chơi.
Chẳng qua, khi mới bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên nghĩ tới.. Cô đâu có biết kết cấu phòng làm việc của công ty, huống chi là phòng trà ở đâu, sao cô biết được?
Vừa mới bước ra khỏi cửa.. lại phải quay về chỗ cũ.
Cô cúi đầu, có chút không vui.
Cô vừa mở cửa, thì Mặc Thất cũng ngước mắt nhìn cô.
Nhìn Lạc Sênh Ca cúi đầu không vui, anh nhíu mày, tưởng là có người khi dễ cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Mặc Thất đứng dậy, đi tới chỗ Lạc Sênh Ca.
Lạc Sênh Ca ngẩng đầu, vẻ mặt rối rắm và khó xử.
Chính vì dáng vẻ này, làm cho Mặc Thất càng tin tưởng ý nghĩ của mình, Lạc Sênh Ca nhất định.. Nhất định là bị người ta khi dễ.
Đi đến trước mặt cô, bởi vì lo lắng, nên vẻ mặt lạnh nhạt cũng không còn, ngược lại là rất ôn nhu hỏi cô "Đừng khóc, có tôi đây, ngoan, xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ cô sao?"
Mặc Thất đột nhiên ôn nhu như vậy, làm Lạc Sênh Ca không thể tưởng tượng được.
"Không có, tôi chỉ là không biết phòng trà ở đâu thôi!" Cô mếu máo.
Mặc Thất nghe cô nói, đột nhiên, có chút cạn lời.
"Uh." Mặc Thất cũng cảm thấy, mình có chút xem nhẹ việc này, kéo tay Lạc Sênh Ca, đi ra ngoài.
Hai người nắm tay nhau mà đi, thật là làm người ta kinh tủng mà.
Đặc biệt là người trong công ty đều cho rằng, chắc là do mình xuất hiện ảo giác, nên mới thấy được hình ảnh này.
Họ nhìn thấy tổng tài nhà mình ôn nhu kéo tay con gái nhà người ta như thế, quả thực..
Quả thực, là làm cho con người ta sợ hãi mà..
Emma!
Phong cách mới của tổng tài đại nhân, cũng thật đáng sợ.
Lạc Sênh Ca dưới sự dẫn dắt của Mặc Thất, chậm rãi quen thuộc kết cấu của công ty.
Đến nỗi người khác nghĩ về cô như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Một ngày dài..
Cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Lúc tan tầm, Lạc Sênh Ca vì chúc mừng mình cuối cùng cũng có thể ra ngoài giải sầu, không bị mốc meo, rất vui vẻ mà mời Mặc Thất đi ra ngoài ăn cơm.
Mặc Thất được mời đương nhiên là cự tuyệt, nhưng nhìn Lạc Sênh Ca làm nũng, ủy khuất nhìn, liền đồng ý.
Khi tới tiệm cơm Tây, tự nhiên lãnh khí quanh Mặc Thất chậm rãi phát tán.
Xung quanh nhiệt độ cực kỳ thấp, cảm xúc thô bạo bắt đầu ngưng tụ.
Lạc Sênh Ca cũng không biết Mặc Thất lại làm sao nữa.. sao lại đột nhiên xấu tính nữa?
Bất quá, cho dù tính tình có xấu, Lạc Sênh Ca tỏ vẻ, cô chịu được.
"Thất Thất, anh làm sao vậy?" Cô quan tâm hỏi.
Chỉnh sửa cuối: