Tiểu Thuyết [Edit] Bảo Bảo Kiêu Ngạo: Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu Vào! - Thượng Quan Nhiêu

Discussion in 'Truyện Drop' started by makebyGau, May 16, 2020.

  1. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 61: Nam nhân nào đó không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên, Mộ Phi nóng lòng muốn chứng minh gì đó, nhìn cô và nói: "Trước em đã nói với anh, năm năm trước chỉ là sự việc ngoài ý muốn. Anh tin tưởng mối quan hệ của em và Hình Liệt Hàn, cũng giống như mối quan hệ của anh và Đường Y Y. Đó là một tai nạn, một sai lầm, Tư Vũ, anh muốn em biết rằng anh sẽ không từ bỏ em."

    Nói xong, Mộ Phi liền sải bước đi về hướng thang máy, để lại Đường Tư Vũ đang kinh ngạc đến sững sờ. Cuối cùng, cô cười chua xót một tiếng, sự kiên trì của Mộ Phi không còn lay chuyển được cô, mà chỉ làm cho cô thêm áp lực.

    Sống cuộc sống của riêng mình, chẳng phải lẽ không tốt sao?

    Đường Tư Vũ vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy chuông điện thoại, cô cầm lên xem, là Hình Liệt Hàn gọi tới. Cô nhíu mày, rõ ràng chỉ ngăn cách nhau một cánh cửa, người đàn ông này vẫn muốn gọi sao? Hắn không chê tiền điện thoại đắt sao?

    Không lẽ là con trai gọi?

    "Alo!" Đường Tư Vũ nhấc máy.

    "Trước bảy giờ, hãy làm bữa tối." Hắn dập máy với một mệnh lệnh lạnh lùng.

    Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt, hô một tiếng. Cô càng ngày càng ảo tưởng rằng Hình Liệt Hàn đang coi cô như một người hầu, không phải vừa trả mười vạn tiền ăn sao? Bây giờ hắn lại vung tay múa chân với cô. Tại đại sảnh của Hình Liệt Hàn, bạn nhỏ Đường Dĩ Hi vừa vào cửa liền dời ghế xem tình hình cửa đối diện qua mắt mèo. Lúc này mới leo xuống ghế, vui vẻ nói với người đàn ông đang ngồi trên sô pha xem tin tức bằng iPad: "Cha ơi, chú kia đi rồi."

    "Ừ!" Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào IPAD, nhàn nhạt lên tiếng, biểu thị hắn đã biết.

    Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi thở dài một hơi, lén lút liếc nhìn khuôn mặt của cha, a! Cha thực sự không ghen tí nào sao? Ông chú vừa rồi cũng rất cao và đẹp trai, lại còn tỏ tình với mẹ nữa, chẳng lẽ cha một chút cũng không ghen sao?

    Lúc này, chỉ thấy Hình Liệt Hàn đang đọc một mẩu tin năm năm trước, đó là một vụ bê bối đã quá hạn từ lâu, cuộc hôn nhân của hai nhà thông gia Mộ Đường không thành, cô dâu hối hận về việc kết hôn, và mối quan hệ giữa hai nhà Mộ Đường trở nên căng thẳng.

    Đồng thời, còn có một số bức ảnh của Mộ Phi và Đường Tư Vũ được chụp cách đây năm năm. Cả hai đang đi mua sắm cùng nhau rất ngọt ngào, hóa ra bạn trai cũ của người phụ nữ này là Mộ Phi.

    Chẳng trách đến bây giờ vẫn còn dây dưa không rõ, mà bởi vì Mộ Phi, anh còn để cho Hình Liệt Hàn biết rằng anh vừa hủy hôn với một cô gái khác trong nhà họ Đường, đó là em gái cùng cha khác mẹ của Đường Tư Vũ là Đường Y Y.

    Có vẻ như đây là cảnh hai chị em tranh giành một người đàn ông, có thể nói, tối hôm qua cô và Đường Y Y đánh nhau ở dưới lầu cũng là tranh giành người đàn ông này. Đôi mày kiếm của Hình Liệt Hàn khẽ nhếch lên. Hắn biết rõ lai lịch của Mộ Phi. Các khách sạn của Mộ thị ở khắp nơi trên thế giới và là công ty dẫn đầu trong ngành khách sạn sang trọng.

    Trong những năm gần đây, Mộ Phi đã tiếp quản quyền thừa kế và giá trị thị trường dường như đã tăng trở lại. Đã lọt vào danh sách mười người giàu nhất thế giới. Hình Liệt Hàn không quan tâm đến kiểu xếp hạng viển vông này, nhưng chắc chắn hàng năm tên anh sẽ được liệt kê ở đầu danh sách. Đối với những người lọt vào danh sách này, sản nghiệp của gia đình anh chỉ có thể nhìn vào phần nổi của bề mặt, điều này không thể liệt kê giá trị thị trường của cải cụ thể trong tay anh.

    Hình Liệt Hàn nghĩ đến hiện tại Đường Tư Vũ thích Mộ Phi này, vậy nếu sau này cô kết hôn với anh ta, con trai hắn sẽ gọi người đàn ông này là cha sao?

    Nghĩ đến điều này, Hình Liệt Hàn nội tâm cảm thấy rất bài xích và bất mãn mạnh mẽ trong lòng. Con của hắn ngoại trừ gọi hắn là cha, tuyệt đối sẽ không cho con trai hắn gọi những người đàn ông khác là cha.

    Trong nhà bếp.

    Đường Tư Vũ đang nấu bữa tối, sự xuất hiện của Mộ Phi đã làm tâm trí cô bị xáo trộn, anh thậm chí còn chuyển đến lầu trên của cô ở. Nếu để Đường Y Y biết, không biết cô ta sẽ làm gì cô nữa đây!

    Cô hy vọng rằng Mộ Phi tốt hơn hết nên chuyển đi càng sớm càng tốt, để không gây rắc rối cho cô. Đường Tư Vũ bị phân tâm khi đang nấu ăn, thoáng cái đã tới bảy giờ, đúng giờ Hình Liệt Hàn đưa con trai đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy trên bàn chỉ có hai món ăn, mà trong bếp vẫn vang lên tiếng nấu ăn, mặt hắn bỗng dưng trầm xuống.

    Người phụ nữ này vẫn chưa nấu ăn xong.

    Nhóc con không nhận ra cha đang tức giận, nó buông tay cha ra, chạy vào bếp ôm Đường Tư Vũ từ phía sau. Đường Tư Vũ cười rồi kéo nó ra: "Được rồi, đứng yên đó, đừng làm dầu bắn tung tóe lên người con."

    "Mẹ ơi, người chú vừa rồi là ai ạ! Tại sao chú ấy lại đến tìm mẹ?"

    Đường Tư Vũ vừa nấu ăn vừa đáp lại: "Chú ấy chỉ là bạn của mẹ."

    "Mẹ ơi, mẹ tuyệt đối không nên thích chú ấy, cha đẹp trai hơn chú ấy nhiều." Đường Dĩ Hi sợ mẹ sẽ bị Mộ Phi hấp dẫn, bởi vì nhóc con có thể nhìn ra Mộ Phi cũng là một người rất đẹp trai.

    Đường Tư Vũ cười liếc nhóc con một cái: "Nhìn người cũng không phải chỉ nhìn bề ngoài, có đôi khi nội tâm bên trong còn quan trọng hơn bên ngoài."

    Mà lúc này, ở cửa phòng bếp truyền đến một câu hỏi lạnh lùng: "Ý của cô là gì?"

    Đường Tư Vũ lập tức sửng sốt, người đàn ông này cũng tới sao?

    "Tôi không có ý gì cả! Tôi chỉ dạy con trai tôi cách làm sao phân biệt một người tốt hay xấu."

    Đối với Hình Liệt Hàn, người phụ nữ này rõ ràng đang ám chỉ rằng đạo đức của hắn không tốt, với một ý nghĩa khinh bỉ hắn.

    Đường Tư Vũ nói với nhóc con: "Mau ra đi, khói dầu ở đây nhiều lắm."

    Nhóc con đau lòng ở sau lưng mẹ mình ôm ôm, sau đó liền đi ra.

    Đường Tư Vũ đặt món xào đã chiên xong ra khỏi nồi, rửa sạch nồi đặt lại trên kệ, bưng đĩa xào ra để trên bàn. Đồng thời dùng khăn cách nhiệt đem một nồi canh bồ câu để trên bàn, rồi lại bưng cơm ra.

    Hình Liệt Hàn và nhóc con ngồi trên bàn, người đàn ông nào đó nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, rõ ràng là không hài lòng, cảnh cáo nói: "Lần sau, cô phải chuẩn bị bữa tối trước bảy giờ. Nếu để con trai tôi đói bụng, tôi sẽ trừ tiền ăn."

    Đường Tư Vũ cũng cảm thấy có lỗi với con trai của mình, muộn như vậy mới làm xong cơm tối, nhóc con nhất định rất đói rồi!

    "Ba ơi, con không đói, trưa nay con ăn nhiều đồ ở trường rồi! Cha đừng trách mẹ." Nhóc con lập tức quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình.

    "Được rồi, về sau tôi sẽ cố gắng nấu ăn sớm nhất có thể." Đường Tư Vũ đáp lại và cầm bát con trai mình xới cơm. Khi cô chuẩn bị lấy cơm cho bản thân, Hình Liệt Hàn đưa cho bát của hắn lên, Đường Tư Vũ cầm lấy và bới cơm cho hắn.

    Ngồi xuống ăn tối, nhóc con lập tức báo cáo: "Mẹ ơi, xe mẹ bị đập bể tối qua, cha đã giúp mẹ sửa nó rồi."

    "Ừ! Mẹ biết rồi." Đường Tư Vũ vùi đầu trả lời.

    "Cha đối với mẹ rất tốt a!" Nhóc con cười cười nói.

    Đường Tư Vũ nhướng mắt nhìn người đàn ông đang ăn rất tao nhã, mơ hồ nói: "Cảm ơn."

    Hình Liệt Hàn liếc nhìn cô một cái nhưng không đáp, nhóc con lén lén nhìn cha. Sau đó trả lời dùm cho cha: "Cha nói, không có gì, đây là việc cha nên làm." Đường Tư Vũ có chút buồn cười và tức giận. Biểu hiện của hắn rõ ràng không phải nói như vậy, lạnh như cục băng quanh năm không tan, người phụ nữ nào chung sống với người đàn ông như vậy, mấy ngày nữa nhất định sẽ đông cứng.
     
    vunhung and AmiLee like this.
  2. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 62: Cô tham gia buổi hòa nhạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ ăn như thường không còn gì cả, cả ba người đều có vẻ cực kỳ đói. Sau khi ăn xong, Đường Tư Vũ nhìn nhóc con đang xem phim hoạt hình, còn Hình Liệt Hàn thì về phòng. Đường Tư Vũ ngồi cạnh nhóc con và hỏi về tình hình của cậu ở trường mấy ngày nay, nhóc con trả lời thành thật. Rất thích nghi với cuộc sống trường học.

    Đường Tư Vũ đột nhiên nhớ ra một việc, cô chăm chú nhìn con trai và hỏi: "Tiểu Hi, tuần sau mẹ sẽ có một buổi biểu diễn hòa, con có muốn đi xem không?"

    "Vâng ạ! Mẹ nuôi Tô Hi sẽ đến chứ ạ?" Bạn học Đường Dĩ Hi lập tức nghĩ đến, buổi biểu diễn kiểu này nhất định phải có mẹ nuôi.

    "Cô ấy rất muốn đi xem, nhưng tiếc là cô ấy đang bận rộn quay phim nên không đi được. Trong tay mẹ đang có hai vé, mẹ hy vọng có người đi xem cùng con." Đường Tư Vũ cũng không muốn nêu tên.

    Nhưng nhóc con ngay lập tức nghĩ đến: "Vậy thì con rủ bố đi xem cùng nhé!

    Đây chính xác là câu trả lời mà Đường Tư Vũ muốn, cô giả vờ lo lắng nói:" Có lẽ anh ta không có thời gian đâu. "

    " Con sẽ cầu xin cha, cha nhất định sẽ đưa con đi xem. "Đường Dĩ Hi rất tự tin vì cha rất yêu cậu bé.

    Đường Tư Vũ lập tức gật đầu nói:" Được rồi, con đi hỏi anh ta trước, nếu anh ta muốn dẫn con đi, mẹ sẽ đưa vé cho con. "

    " Vâng! Mẹ ơi, tối nay con ngủ với cha được không? "

    " Ừ! "Đường Tư Vũ không còn hạn chế con trai mình nữa, quan hệ huyết thống không phải cô ngăn cản thì có thể chia lìa được.

    Nhóc con sau khi xem TV một lúc, liền lấy bộ đồ ngủ của mình sang phòng sát vách bên cạnh. Đường Tư Vũ hy vọng rằng cậu sẽ mang Hình Liệt Hàn đến buổi hòa nhạc.

    Còn nhóc con đương nhiên sẽ không quên, đây là chuyện rất quan trọng, cậu cũng muốn xem mẹ lên sân khấu sẽ như thế nào.

    Ngay cửa sổ sát đất, Hình Liệt Hàn đang làm việc trên một chiếc bàn sang trọng, những ngón tay mảnh khảnh của hắn đang gõ trên bàn phím máy tính, và hắn đang viết mail bằng tiếng Anh.

    Nhóc con cũng yên tĩnh không quấy rầy hắn, nhưng ngay sau đó Hình Liệt Hàn đã đặt công việc xuống, đứng dậy gọi nhóc con:" Tiểu Hi, đi tắm thôi. "

    " Vâng! Được ạ! "Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu, và đi theo cha đi vào phòng tắm.

    Ngồi trong bồn tắm lớn, tóc của nhóc con được phủ đầy bọt tuyết, để lộ khuôn mặt trắng nõn và đẹp trai. Bọt óng ánh làm cho đôi mắt to của nhóc con rất sáng và tràn đầy sức sống, như thể bầu trời đầy sao. Hình Liệt Hàn dùng ánh mắt yêu quý nhìn cậu, dùng lòng bàn tay lớn xoa xoa thân thể nhỏ bé của cậu, Đường Dĩ Hi lợi dụng lúc tâm trạng tốt của cha cậu, cậu cười nói:" Ba ơi, mẹ có cơ hội biểu diễn trên sân khấu. Con muốn đi xem, cha có thể đi cùng con được không? Mẹ đang có vé trong tay ạ! "

    Hình Liệt Hàn nhíu mày lại, bộ dạng này của con trai khiến hắn ngay lập tức biết rằng, người phụ nữ đó sau lưng hẳn đã chỉ cho cậu.

    " Khi nào? "Hình Liệt Hàn hỏi.

    " Một tuần sau. "

    " Để cha xem lịch trình coi có thời gian hay không, nếu có cha sẽ dẫn con đi. "

    " Cha ơi, con rất muốn đi xem, cha nhất định phải đi xem cùng con có được không! "Nhóc con ra vẻ cầu xin.

    Cậu nghĩ rằng, mẹ hôm đó biểu diễn trên sân khấu sẽ rất đẹp, nhất định phải đưa cha đi xem, tuyệt đối không thể bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất của mẹ.

    Hình Liệt Hàn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói:" Được rồi! Cha sẽ đi cùng con. "

    " A! Tuyệt vời. "Cậu hào hứng đứng lên, và Hình Liệt Hàn ngay lập tức kéo cậu đặt xuống nước lại:" Đừng đứng lên, cẩn thận bị cảm. "

    Cậu nắm lỗ mũi lặn dưới nước một chút, lúc trồi lên mái tóc nhỏ của cậu ướt nhẹp ôm sát che đi cái đầu bé nhỏ của cậu. Cậu gội đầu rất sạch sẽ và dễ thương, khiến người nhịn không được muốn véo mặt cậu. Mỗi đêm, Hình Liệt Hàn đều dành thời gian chăm chút cho con trai. Hắn rất thích khoảng thời gian tương tác giữa hai cha con vào ban đêm, hắn đặt cậu lên giường lớn và nhìn cơ thể nhỏ bé của cậu đang ngủ say. Loại cảm giác này, trong hai mươi bảy năm qua là thời khắc đáng tự hào và thành tựu nhất.

    Sáng sớm, Đường Tư vũ tỉnh dậy đã là tám giờ rưỡi, cô có chút khó chịu với mái tóc dài của mình. Nay cô lại ngủ quên, giờ Hình Liệt Hàn chắc đã đưa con trai đi học, cô càng ngày càng lười hơn.

    Nhưng càng ngày càng gần đến buổi hòa nhạc, buổi diễn tập của Diệp Du cũng rất căng thẳng. Hiện tại cô ấy hầu như ngày nào cũng phải đến địa điểm, hơn nữa Đường Tư Vũ không muốn diễn hỏng buổi biểu diễn của cô ấy. Vì vậy cô sẽ không bỏ lỡ buổi tập. Vé của buổi biểu diễn đã được mua cách đây ba tháng và tỷ lệ mua rất cao. Diệp Du là một ca sĩ nổi tiếng và cô ấy đã tổ chức buổi diễn diễn rất nhiều lần. Lần gần đây nhất, buổi biểu diễn của cô ấy có tỷ lệ bán vé đặc biệt nhất. Lần này, cộng với lần tuyên truyền trước, khiến cho người người đều mong chờ.

    Đường gia.

    Sau khi Mộ Phi từ hôn, Đường Y Y lại đánh nhau với Đường Tư Vũ. Nhưng cô vẫn không hiểu nỗi hận trong lòng mình, cô vẫn chưa từ bỏ Mộ Phi, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, cô quyết định tiếp tục theo đuổi Mộ Phi cho đến khi anh đồng ý đính hôn với cô một lần nữa mới thôi.

    Cô biết vào cái đêm năm năm trước ấy, Mộ Phi có lòng muốn chịu trách nhiệm với cô. Chỉ cần cô không khuất phục, Mộ Phi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với cô. Sáng nay Đường Y Y trang điểm đẹp đẽ, lái xe đến cửa công ty của Mộ Phi, cô đã là bạn gái của Mộ Phi rồi, nên khi cô đến đây không ai dám ngăn cản.

    Đường Y Y vừa mới từ trong đại sảnh đi vào thang máy, vừa ra khỏi thang máy liền đi về hướng văn phòng tổng, nhưng đã sớm có một nữ trợ lý nở nụ cười chặn lại:" Cô Đường, xin lỗi, Mộ tổng còn chưa tới công ty. "

    " Tiểu Tiêu, tôi bình thường đối với cô không tệ! Tôi còn nói nhiều điều tốt đẹp về cô trước mặt Mộ Phi, mà đây là cách cô trả ơn tôi sao? "Đường Y Y cười nhạo, cô biết Mộ Phi đang ở công ty, nhưng không muốn gặp cô mà thôi.

    Trợ lý Tiêu lúng túng cười:" Mộ tổng thật sự không có ở đây. "

    " Chẳng lẽ tôi không có mắt sao? Có hay không tự tôi vào xem một chút sẽ biết. "Đường Y Y hất mái tóc dài của mình, bỏ qua sự ngăn cản của trợ lý, đi thẳng vào phòng làm việc của Mộ Phi.

    Trợ lý phía sau lộ vẻ bất lực, cô biết mình không thể ngăn cản Đường Y Y.

    Đường Y Y bước tới cửa phòng làm việc của Mộ Phi, gõ cửa rồi đẩy vào. Trước bàn làm việc sang trọng sáng sủa và rộng rãi, Mộ Phi đang ký tài liệu mà buổi sáng đưa tới. Ngước mắt nhìn cô gái vừa bước vào, ánh mắt của anh không có chút tức giận.

    " Sao cô lại tới đây? "Giọng Mộ Phi vẫn ôn hòa.

    Điều mà Đường Y Y yêu thích là sự dịu dàng, tao nhã của Mộ Phi, có tiền và quyền lực, nhưng lại có sự dịu dàng chết người, không có khí chất của một thiếu gia và rất ít giận dữ. Đường Y Y nhìn anh với một đôi mắt đỏ hoe đáng thương, hít sâu một hơi:" Mộ Phi, em quyết định tha thứ cho anh về việc đính hôn lúc trước. Em không nói gì nữa, em biết anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Em sẽ chờ anh, có lâu cỡ nào cũng sẽ chờ."
     
    AmiLee likes this.
  3. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 63: Đường Y Y bị từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Phi khẽ thở dài một hơi nói: "Đừng đợi tôi, cho dù cô đợi bao lâu, chuyện tôi quyết định sẽ không thay đổi, tôi không muốn lãng phí thời gian của cô." "Thời gian của em nguyện ý lãng phí vì anh. Mộ Phi, anh biết em yêu anh rất nhiều, năm năm qua anh chăm sóc em từng li từng tí, em rất cảm động. Ngoài anh ra, em sẽ không yêu người đàn ông nào khác nữa."

    Đường Y Y trong lòng tràn đầy buồn bực, cô thật sự rất yêu Mộ Phi, yêu anh từ năm mười sáu tuổi, khi đó anh và Đường Tư Vũ là tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, cô gần như phát điên vì ghen tị.

    Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Phi lộ ra vẻ kiên định: "Thật xin lỗi, anh sẽ coi em như một người bạn, người em gái. Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ là người yêu."

    Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

    Khi anh đi ngang qua Đường Y Y, cô lập tức ôm lấy eo lưng anh: "Nhưng em yêu anh, em không muốn làm bạn hay em gái anh hết. Em chỉ muốn làm người yêu của anh thôi."

    "Đừng tùy hứng nữa. Anh đã dành năm năm cho em rồi. Anh không thể lãng phí tuổi trẻ của mình nữa." Mộ Phi cầm tay cô bỏ ra, xoay người lại. Trong mắt anh không có một tia cảm xúc nào, chỉ có điều anh luôn biết cách giữ nó.

    Đường Y Y trái tim tan nát, trên sân khấu đính hôn đã tan nát một lần. Cô còn chưa kịp làm lành, giờ lại nghe thấy trái tim mình tan nát lần nữa.

    "Tại sao, tại sao anh lại ghét bỏ em như vậy. Có phải vì Đường Tư Vũ trở về, trong lòng anh lại có cô ấy không?" Đường Y Y vẻ mặt tràn đầy oán hận hỏi.

    Mộ Phi có chút đau đầu đỡ trán nói: "Đừng hỏi nữa, đây là việc của anh, không liên quan đến ai hết."

    "Là cô ta, nhất định là cô ta, em biết chính là cô ta. Đường Tư Vũ đã cho anh mê dược gì, nam năm trời anh không nhớ về cô ta. Cô ta vừa về nước, anh lại yêu cô ta." Đường Y Y giờ lúc này, chỉ muốn đem Đường Tư Vũ xé xác ra.

    Mộ Phi nhếch môi mỏng nhìn cô, không muốn nói gì nữa, liền xoay người nói: "Anh phải đi ra ngoài một lát, em cũng nên trở về đi!"

    Đường Y Y không cam lòng đi theo anh ra ngoài. Mộ Phi bước vào thang máy, cô cũng vội vàng đi vào theo, giống như kẹo cao su không thể gỡ ra.

    Mộ Phi đau đầu nhìn cô thở dài, hít một tiếng: "Em đi theo anh làm gì?"

    "Em yêu anh, em mặc kệ anh có đồng ý hay không, em cũng sẽ không rời xa anh."

    Mộ Phi có chút bất lực, thang máy vừa đến tầng một nhà để xe, Đường Y Y nhìn thấy anh đột nhiên ấn lại tầng của tổng giám đốc, cô kinh ngạc hỏi: "Anh không đi ra ngoài sao?"

    "Anh có cuộc họp sắp mở rồi." Mộ Phi vốn định dộn đồ đạc để chuyển vào căn hộ mới của anh ngay trên tầng lầu Đường Tư Vũ. Nhưng bây giờ, Đường Y Y đang ở đây, anh không muốn cô phát hiện ra rằng anh đang sống trên lầu chỗ Đường Tư Vũ đang ở.

    Đường Y Y lập tức cảm giác được rõ ràng là anh đang muốn trốn tránh mình, cô vừa tức giận vừa bất lực.

    Mộ Phi trực tiếp triệu tập nhân viên của anh đi họp, Đường Y Y thì ngồi chờ ở phòng khách, cô dự định sẽ dây dưa đến cùng.

    Tuy nhiên, mười phút sau, khi Đường Y Y định đi xem Mộ Phi đã kết thúc cuộc họp chưa. Thì trợ lý của Mộ Phi đến và nói với cô rằng Mộ Phi đã đi rồi.

    Đường Y Y tức giận đến mức giậm chân tại chỗ: "Mộ Phi, sao anh dám làm vậy với tôi."

    Trợ lý ở một bên muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ là người đàn ông nào có thể chịu được tính khí tiểu thư của Đường Y Y? Thảo nào, Mộ Phi lại muốn hủy hôn ước với cô.

    Sau buổi diễn tập của Đường Tư Vũ, Diệp Du đưa cho cô một chai nước, và sau đó nói với cô: "Tư Vũ, tôi định đưa ảnh của bạn vào quảng cáo của tôi, và cho cô một chút danh tiếng. Cô tốt như vậy, không nên bị mai một."

    Đường Tư Vũ vui vẻ nhìn cô: "Thật sao? Cảm ơn cô rất nhiều." "Không có gì đâu, tôi và Tô Hi đã là bạn thân của nhau nhiều năm, mà cô lại là chị em tốt của cô ấy. Giúp đỡ lẫn nhau là được mà, với lại con của cô cũng nổi tiếng như vậy. Người làm mẹ như cô nhất định càng phải tốt hơn!" Diệp Du chân thành khen ngợi, cô tuy đã hai mươi tám hai mươi chín tuổi. Nhưng mà, danh tiếng của cô ở vòng âm nhạc cũng rất nổi tiếng trong giới. "Một lát nữa, chúng tôi sẽ chọn cho cô những bộ trang phục dạ hội để mặc trên sân khấu. Đó là nhà tài trợ cao cấp của cửa hàng thời trang. Cô có thể tùy ý chọn, và sau đó chúng ta sẽ chọn một bộ ảnh cho buổi chiều. Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi chụp quảng cáo mới."

    "Ừ, tốt quá!" Đường Tư Vũ mím môi cười một tiếng, cô cũng rất mong chờ màn biểu diễn này. Giữa trưa, cô dùng bữa bên ngoài với một nhóm nhân viên của Diệp Du. Cô đến một cửa hàng đặt may lễ phục cao cấp trên xe hơi bảo mẫu của Diệp Du. Đường Tư Vũ chọn một chiếc váy dạ hội màu hồng nude cho buổi chụp ảnh vào buổi chiều, nhẹ nhàng và thanh lịch mang theo một chút tiên khí.

    Sau đó, cô lại chọn một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm và dạ phục màu đen cho buổi biểu diễn trên sân khấu.

    Cô có ba bài hát cần phần đệm nhạc của cô ở đây, và Diệp Du đã lựa chọn cẩn thận chúng cho cô.

    Buổi chụp hình vào buổi chiều rất thành công. Bản thân Đường Tư Vũ đã sở hữu vẻ đẹp nghệ thuật, cùng với nét cổ điển và ngũ quan tinh tế tạo nên những bức ảnh quảng cáo được chụp rất hấp dẫn.

    Cô bận rộn đến khoảng bốn giờ chiều, Đường Tư Vũ mới nghỉ làm về nhà. Dọc đường cô nghĩ tiện thể đón con trai luôn, nên không khỏi để tài xế taxi tăng tốc một chút. Đến cổng trường, cô đã thấy rất nhiều phụ huynh đang đón con. Đường Tư Vũ vội vã chạy đến, còn chưa vào trường cô đã nhìn thấy một thân hình xuất chúng. Hình Liệt Hàn vậy mà ngày nào cũng có thể đưa đón con trai cô đi học, điều này khiến cô rất ngạc nhiên, một ông chủ lớn như hắn không phải nên bận rộn nhiều việc sao?

    "Mẹ ơi.." Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi sắc bén phát hiện ra cô, bỏ tay của cha cậu ra, chạy về phía cô.

    Đường Tư Vũ vươn tay ôm cậu vào lòng, xoay người hôn lên gò má trắng nõn của cậu hỏi: "Có nhớ mẹ không?"

    "Nhớ ạ!"

    "Sáng mẹ đi rất vội, chưa kịp mua đồ ăn. Lát nữa con cùng mẹ đi siêu thị một chút nhé!" Đường Tư Vũ nói với con trai.

    "Vâng! Được ạ!" Nói xong, Đường Dĩ Hi nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh nói: "Cha ơi, cha cũng đi chung với bọn con nhé!"

    Hình Liệt Hàn hơi suy tư một chút rồi nói: "Được rồi!"

    Đường Tư Vũ ngược lại không muốn cho hắn đi, cô rõ ràng muốn cùng con trai đi mua sắm thoải mái trong siêu thị. Có người đàn ông này, như có áp lực vô hình đè lên cô. Nhưng giờ hắn đã đồng ý rồi, cô từ chối cũng không tốt.

    Cách trường học không xa là một trung tâm mua sắm lớn, cũng không cần lái xe có thể đi bộ đến cầu vượt gần đó là tới.

    Cậu nhảy tung tăng phía trước thể hiện sự hồn nhiên của một đứa trẻ. Khi đi lên bậc thang, cậu một tay nắm tay của Đường Tư Vũ và tay kia nắm ta của Hình Liệt Hàn, thể hiện ý nghĩa của một gia đình gắn bó chặt chẽ.

    Nhiều bậc phụ huynh đón con đi học về đang nhìn chằm chằm cậu, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và sự giàu có của gia đình này. Khi đến trung tâm mua sắm, Đường Tư Vũ cảm thấy nhóc con không có đủ quần áo để mặc. Thấy còn sớm, cô định ghé vào cửa hàng quần áo trẻ em. Nhóc con rất thích trang phục trẻ em trong tiệm bày đồ chơi này, Hình Liệt Hàn cũng vào theo.
     
    AmiLee likes this.
  4. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 64: Nam nhân ăn dấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ lần này sẽ không chọn giá cả, cô chỉ chọn những kiểu quần áo phù hợp với con trai mình. Khi mới bước vào cửa hàng, cô đã bị thu hút bởi một bộ thẻ oa ngữ tiểu công chúa nhỏ rất đáng yêu. Cô thiếu chút nữa là sờ vào vải, ánh mắt cô tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm bộ quần áo được thiết kế hoàn hảo của cô gái nhỏ này. Cô thầm thở dài, tại sao lại không sinh ra con gái chứ?

    "Mẹ ơi, nếu mẹ thích thì hôm nào đó mẹ và cha lại sinh thêm một em gái nữa. Mẹ chẳng phải có thể mua được sao?" Nhóc con ở bên cạnh thì thầm nói.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ lập tức có chút đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về nói: "Ai nói mẹ muốn sinh chứ? Có con là đủ rồi."

    Hơn nữa, cho dù sau này cô muốn sinh con, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ sinh con với người đàn ông này.

    Hình Liệt Hàn nheo mắt và không lên tiếng.

    Đường Tư Vũ chọn ba bộ quần áo cho con trai, khi thanh toán tiền thì hơn một ngàn. Cô cầm quẹt thẻ thì thấy tấm thẻ đen, cô liền lấy ra đưa.

    Sau khi quẹt thẻ, Đương Tư Vũ đưa con trai đi siêu thị sau khi gửi quần áo vào tủ. Cô đẩy xe, đặt cậu vào trong thỏa sức vui đùa. Hình Liệt hàn đẩy nhóc con ở phía sau, trong khi Đường Tư Vũ đang chọn đồ ăn cho tối nay ở khu vực đồ ăn. Hình Liệt Hàn hiếm khi đi siêu thị, hắn nhìn cô thấy cô đang cầm đồ ăn này nhìn một chút rồi lại cầm lấy đồ ăn khác nhìn một chút. Trong mắt hắn, rõ ràng là cùng một loại đồ ăn, sao người phụ nữ này lại chần chừ vài giây.

    Tuy nhiên, hắn cũng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô. Đôi mắt của những người phụ nữ xung quanh anh đều bị thu hút bởi anh, nhưng Hình Liệt Hàn không còn cách nào khác, đành phải lạnh lùng chấp nhận.

    "Tối nay chúng ta ăn một con cá đa bảo được không?" Đường Tư Vũ hỏi con trai.

    "Con muốn ăn tôm."

    "Vậy thì được rồi! Mua vài con tươi rồi về đi." Đường Tư Vũ tìm thấy khu hải sản và mò một mớ tôm rồi trở lại.

    Mất nửa tiếng để đi mua đồ ăn. Đường Tư Vũ phụ trách đồ ăn, còn Hình Liệt Hàn phụ trách chăm sóc con trai và xe đẩy cũng rất ăn ý.

    Sau khi mua xong, một nhà ba người đi xuống dưới lầu vào khu cư xá. Đúng lúc này, một chiếc xe tải kéo hàng đang đậu bên đường cạnh khu cư xá ở tầng dưới.

    Vào lúc này, bốn năm người nhân viên cường tráng đang đưa hàng, và thang máy cũng bị họ chiếm một bên.

    Đúng lúc này, một bóng người đẹp trai từ phía sau đi tới, Đường Tư Vũ vừa chờ thang máy cô quay đầu nhìn lại. Tim cô lập tức giật giật, chính là Mộ Phi.

    Mộ Phi cũng nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt anh ôn nhu nhìn về phía Đường Tư Vũ: "Hôm nay anh chuyển nhà, chờ anh thu dọn xong, có rảnh thì lên chỗ anh uống một chén trà."

    Nói xong, Mộ Phi lễ phép chào Hình Liệt Hàn: "Xin chào, ngài Hình."

    Hình Liệt Hàn nhíu mày và lạnh giọng hỏi: "Anh sống ở đây?"

    "Tôi sống ở tầng trên của anh." Mộ Phi đáp, rồi nhìn Đường Tư Vũ trìu mến: "Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm."

    Khuôn mặt điển trai của Hình Liệt Hàn ảm đạm không thể giải thích được, nếu người phụ nữ và người đàn ông này dây dưa không dứt. Lại còn để người yêu cũ của cô sống lầu trên? Có tiện yêu đương vụng trộm không?

    "Chú có phải là bạn của mẹ con không?" Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi nhìn Mộ Phi với vẻ đề phòng.

    Mộ Phi cười dịu dàng với nhóc con: "Đúng vậy, chú tên là Mộ Phi. Chú là bạn của mẹ con nhiều năm trước."

    Lúc này, thang máy bên cạnh cũng đi xuống. Đường Tư Vũ là người đầu tiên bước vào, phía sau Hình Liệt Hàn dẫn con trai đi vào. Mộ Phi cũng lên, thân hình cao lớn cũng giơ chân bước vào. Lập tức, trong thang máy có hai anh chàng đẹp trai đứng cạnh nhau, kẹp ở giữa là một cậu nhóc. Đứng phía sau là dáng người mảnh mai của một cô gái đang dựa vào tường, Đường Tư Vũ đứng phía sau, ánh mắt vẫn không khỏi lộ ra một tia buồn bã, nhìn về phía bóng dáng của Mộ Phi.

    Điều cô yêu nhất trong đời chính là bóng lưng của người đàn ông này, bởi vì trước kia anh rời đi, đã khiến cô từ bỏ. Chỉ khi lưng anh hướng về phía cô, cô mới thỉnh thoảng nghĩ về quá khứ kia.

    Và ngay khi đôi mắt cô sáng lên được bao phủ trong ký ức, Hình Liệt Hàn quay lại và nhìn chằm chằm vào cô một cách lạnh lùng, Đường Tư Vũ ngay lập tức rũ mắt xuống.

    Hình Liệt Hàn quay lại phía trước, nhưng khuôn mặt hoàn hảo của hắn ngay lập tức chìm xuống.

    Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi tư, Hình Liệt Hàn dẫn nhóc con bước ra trước. Khi Đường Tư Vũ bước ra sau, cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt của Mộ Phi đang nhìn mình. Khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của Mộ Phi lóe lên tia lưỡng lự.

    Hình Liệt Hàn dẫn con trai đi tới cửa, hắn mở khóa vân tay, mở cửa và nói với cậu: "Vào đi".

    "Nhưng con muốn giúp mẹ nấu ăn." Cậu nói một cách bất chợt.

    "Không được, con sẽ chỉ vướng bận thôi, một mình cô ấy có thể giải quyết được." Hình Liệt Hàn nói với giọng lạnh lùng, giọng điệu không có chút tình người nào.

    Đường Tư Vũ có chút buồn bực, con trai đồng ý giúp cô, có tâm tốt chừng nào. Nhưng nam nhân này nhất định phải nói vô tình thế sao?

    "Tiểu Hi, con đi chơi một lát đi, mẹ sẽ snhanh nấu cơm cho con." Đường Tư Vũ cười sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, mở cửa đi vào.

    Nhóc con bước vào phòng cha cậu, cậu nhìn lên và nói với cha: "Cha ơi, nếu không, cha đi chơi piano đi. Để mẹ một bên nấu ăn, một bên thưởng thức nghe nhạc piano? Như vậy mẹ sẽ rất vui."

    "Không có thời gian." Hình Liệt Hàn lạnh nhạt trả lời con trai.

    "A! Vậy thì con sẽ chơi!" Cậu chỉ có thể tự mình mang lại niềm vui cho mẹ.

    Đường Tư Vũ đang rửa rau, nghe thấy tiếng đàn liền biết là con trai đang đánh đàn. Cô mím môi cười một tiếng, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn. Trong một khu cư xá quý tộc, xe của Đường Y Y đậu ở một tòa biệt thự độc lập. Đây là nơi ở của Mộ Phi. Đường Y Y không thể ngăn anh ở công ty, cô nghĩ anh dù sao cũng sẽ về nhà. Nhưng vào lúc này, cửa nhà đóng chặt, trước kia cô có thể dễ dàng đi vào. Nhưng hiện tại mật mã khóa đã đổi, cô không vào được nữa.

    Cô chỉ có thể bấm chuông cửa liên tục nhưng không có ai ra mở cửa, cô không bỏ cuộc mà chạy đến bảo vệ để hỏi. Bảo vệ biết Mộ Phi, anh nói với Đường Y Y là mấy ngày nay Mộ Phi không về đây sống.

    Đường Y Y ngồi vào trong xe, cả người đều bị sốc, Mộ Phi thậm chí cũng chuyển nhà đi? Chỉ để tránh cô thôi sao?

    Đường Y Y tức giận đến mức đập tay lên vô lăng, tất cả đều vì Đường Tư Vũ. Làm cô hiện tại không thể tìm thấy bóng dáng của Mộ Phi, anh ấy rốt cuộc đi đâu? Đường Tư Vũ đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, bấm chuông cửa bảo họ qua ăn. Con trai thích ăn tôm muối hấp, và đây cũng là sở trường của Đường Tư Vũ. Khi ăn cơm, cô bóc vỏ tôm cho con trai, tự nhiên cảm giác người đàn ông đối diện, đang nhìn cô với ánh mặt lạnh như băng.

    Cô không khỏi cau mày, cô lại đắc tội gì với hắn sao? Nghĩ kỹ lại đi, từ chiều đến giờ cô nói với hắn không quá ba câu, sao hắn lại tức giận được chứ? Chưa kịp định thần thì đã thấy nhóc con vừa ăn tôm vừa tò mò hỏi cô: "Mẹ ơi, sao chú Mộ lại dọn đến ở lầu trên vậy mẹ! Hai người trước kia là bạn tốt của nhau sao?"
     
    AmiLee likes this.
  5. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 65: Lựa chọn hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ lúng túng vài giây rồi gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy là người bạn từ nhỏ đến lớn của mẹ."

    "Vậy thì quan hệ của hai người rất tốt a!" Cậu vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa người lớn với nhau.

    "Trước kia là như vậy, nhưng có chuyện đã xảy ra, và mối quan hệ của mẹ với anh ấy trở nên nhạt dần." Đường Tư Vũ nghiêm túc trả lời câu hỏi của con trai.

    "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Đường Dĩ Hi tiếp tục hỏi.

    Đường Tư Vũ do dự một lúc, người đàn ông đối diện đột nhiên nói: "Năm năm trước cô ly hôn, có liên quan gì đến tôi sao?"

    Đường Tư Vũ đang vươn tay gắp rau lập tức ngừng lại, trái tim của cô khuấy động rất nhiều. Hắn cũng biết chuyện ly hôn của cô vào năm năm trước sao? Hắn đã điều tra quá khứ của cô sao?

    "Không liên quan gì đến anh." Đường Tư Vũ bình tĩnh trả lời, trên thực tế chính do hành vi khốn nạn của hắn, đã khiến cô phải kết thúc kỳ nghỉ sớm và trở về nước. Sau đó, cô tình cờ gặp được Mộ Phi và Đường Y Y đang ngủ cùng nhau.

    Hình Liệt Hàn nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng, anh biết chuyện có liên quan đến mình, nhưng người phụ nữ này lại không thừa nhận.

    Nhưng cả hai sẽ không nói chuyện của năm năm trước, trước mặt bạn nhỏ Đường Dĩ Hi. Đường Tư Vũ cúi đầu xuống ăn cơm trong ngột ngạt.

    Cậu nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ, xong tiếp tục hỏi: "Mẹ ơi, người trước kia đã kết hôn với mẹ là ai?"

    "Không ai hết!" Đường Tư Vũ lắc đầu.

    "Chú trên lầu kia có vẻ rất thích mẹ." Cậu có chút buồn bực nói.

    Đường Tư Vũ không nghĩ tới con trai mình lại có thể nhìn thấu điểm này, cô mím môi cười một tiếng nói: "Ăn cơm ngon thật."

    "Mẹ ơi, mẹ không được phép kết hôn với người đàn ông khác, ngoài cha của con a!" Cậu đột nhiên ra lệnh một cách bá đạo.

    Đường Tư Vũ xém chút nữa là phun cơm ra, nhóc con này từ đâu lại có suy nghĩ như vậy? Điều này có nghĩa là, cô chỉ có thể kết hôn với người đàn ông đối diện này thôi sao? Cô mới không muốn nha.

    "Mẹ không phải đã nói với con rồi sao? Đời này mẹ sẽ không bao giờ kết hôn nữa." Đường Tư Vũ trừng mắt vào con trai mình lên tiếng.

    Nói xong, cô ghét bỏ trừng mắt nhìn Hình Liệt Hàn đang ngồi đối diện một chút, rồi tiếp tục ăn cơm.

    Hình Liệt Hàn cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của người phụ nữ này, lông mày anh tuấn nheo nheo lại: "Sao chứ? Cô nghĩ tôi không xứng với cô sao?"

    Đường Tư Vũ không nghĩ tới hắn lại nói tiếp, ngẩng đầu lên hừ một tiếng: "Là tôi không thể trèo cao lên anh, được chưa?"

    "Cô tự biết mình vậy thì tốt." Miệng Hình Liệt Hàn đầy châm chọc.

    Đường Tư Vũ cắn môi, nói với con trai đang cố gắng làm việc: "Tiểu Hi, con nghe rồi đó. Mẹ sẽ không lấy cha con, và hắn cũng không thích mẹ. Vì vậy, sau này con không cần phải tốn công mai mối cho bọn ta nữa."

    Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn biến mất, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện. Hắn có nói không thích cô sao? Nhưng mà rõ ràng trong lời nói của cô, vẫn là không thích anh.

    "Ồ! Dạ được!" Cậu dẹt cái miệng mỏng manh của mình, đôi mắt to lộ rõ vẻ mất mát.

    Đường Tư Vũ ăn xong đầu tiên. Cô lấy hai tấm vé từ túi của mình và định đưa cho người đàn ông này khi trở về: "Tôi nghe nói anh đã đồng ý đưa Tiểu Hi đến xem buổi hòa nhạc. Đây là vé vào cửa của anh."

    Hình Liệt Hàn nhìn lướt qua tấm vé trên tay cô nói: "Không cần."

    "A.. Vậy anh không định đưa Tiểu Hi đến đó sao?" Đường Tư Vũ có chút thất vọng, cô muốn con trai nhìn thấy cô trên sân khấu!

    "Tôi có một nguồn vé tốt hơn." Hình Liệt Hàn nói xong và cất bước rời đi.

    Đường Tư Vũ có chút kinh ngạc, xem ra hắn đã mua vé để vào cửa. Cũng được, vậy hai tấm vé này, cô có thể trả lại cho Diệp Du, để cô ấy đưa cho người khác.

    Hình Liệt Hàn đã sớm mua vé từ lâu, có ba hàng trên dưới mười ghế. Đều để dành cho vệ sĩ của hắn, cặp anh em sinh đôi của hắn, và cộng thêm vị trí trên của hắn và nhóc con.

    Tất cả đều ở vị trí cao nhất. Một đêm này, nhóc con tiếp tục ngủ với Hình Liệt Hàn. Đường Tư Vũ cũng bớt lo, chỉ là cô nằm trên giường nhưng không ngủ được. Nhìn lên trần nhà, nghĩ đến Mộ Phi về sau sẽ ngủ trên lầu trên, cô luôn có chút hoảng hốt. Tận đáy lòng cô vẫn chưa thể quên anh được, người đàn ông đã từng chung sống với cô rất lâu, nói quên nhưng sao có thể quên nhanh như vậy được?

    Khoảng tám giờ sáng.

    Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Diệp Du, kêu cô đi tổng duyệt sớm hơn một chút. Buổi chiều cô không có việc gì, đương nhiên Đường Tư Vũ phải phối hợp với thời gian của cô, cô vội vàng nói lại: "Được rồi, tôi sẽ tới ngay."

    Đường Tư Vũ rời giường, vội vàng chụp một chiếc váy, tóc dài tùy ý cột gọn lại hai lần, không trang điểm liền đi ra ngoài.

    Cô liếc nhìn thời gian, lúc này là giờ đi làm cao điểm, muốn chặn được một chiếc taxi không phải chuyện đơn giản, cần phải có may mắn.

    Đường Tư Vũ đứng ở ven đường đón xe, nhìn thấy hàng chục chiếc taxi đang ầm ầm chạy qua, mà không ngừng lại, trong lòng cô không khỏi gấp gáp.

    Cũng không biết khi nào chiếc xe của cô mới được sửa xong và lái trở lại, cô thực sự cần một chiếc xe để dùng a!

    Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm, một chiếc xe Bentley màu đen phóng lên. Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao Maybach màu đen cũng phóng ra từ bãi đậu xe tầng dưới phía sau cô. Hai người đẹp trai tuấn tú ngồi trên xe đều chú ý tới cô gái đang lo lắng đón xe bên đường. Ánh mắt Hình Liệt Hàn càng thêm sắc bén khi thấy xe của Mộ Phi, hắn đột nhiên đạp ga, chiếc xe thể thao gầm rú lao thẳng tới bên cạnh người Đường Tư Vũ.

    Tiếng phanh gấp đột ngột khiến Đường Tư Vũ giật mình, cô nghĩ ai lại không có mắt muốn đụng vào cô. Cô tức giận quay lại, muốn mắng người đó.

    Vừa quay đầu lại, chiếc xe thể thao với phong cách cực ngầu. Không phải của Hình Liệt Hàn, thì là của ai?

    Đúng lúc này, chiếc xe Bentley của Mộ Phi cũng từ bên cạnh lái đến trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Phi hiện ra.

    "Tư Vũ, em muốn đi đâu! Anh đưa em đi."

    Đường Tư Vũ quả thực đang cần xe gấp, nhưng xe của Mộ Phi, cô không dám đi, cũng không thể đi.

    "Không cần, tôi có người chở rồi."

    Nói xong, cô kéo cửa xe thể thao của người đàn ông bên cạnh. Nhưng nó đã bị khóa bên trong, chết tiệt, hắn có thể mở nó ra được không? Cho cô chút mặt mũi chứ?

    Đúng lúc này, cửa xe đã được mở khóa. Cửa mở ra, cô trực tiếp kéo ra chui vào ghế phụ ngồi xuống. Chiếc xe thể thao lập tức chạy đi và lướt đi trong gió. Mộ Phi nhìn về phía sau xe thể thao khẽ thở dài, có thể thấy giữa Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ không hề có chút ngọt ngào giữa những người yêu với nhau. Vì vậy, anh vẫn còn cơ hội, chỉ cần cố gắng một chút nữa.

    Đường Tư Vũ ngồi trong xe thể thao, ngượng ngùng hồi lâu cô mới mạnh dạn cười với người đàn ông bên cạnh: "Cảm ơn! Anh đi đâu vậy?"

    "Công ty." Hình Liệt Hàn tích chữ như vàng nói.

    Đường Tư Vũ sắc mặt có chút ngượng ngùng, cô quên mất đó là sai lầm của cô a! Cô vội vàng thấp giọng hỏi: "Anh có thể đưa tôi đến một nơi không?"

    "Tôi rất bận." Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp.

    "Tôi cầu xin anh, đưa tôi đến đó đi! Tôi thực sự rất vội, tôi có bạn đang đợi, làm ơn." Đường Tư Vũ chắp tay lại, chỉ có thể cầu xin hắn.

    "Nói!" Hình Liệt Hàn có vẻ hơi bực bội.

    Đường Tư Vũ lập tức nói địa chỉ, nhìn thấy chiếc xe thể thao của người đàn ông ngang nhiên rẽ phía trước. Cô choáng váng, nhanh chóng thắt dây an toàn. Có phải cô ấy đã chọn sai rồi không? Cô vẫn nên chọn đi xe của Mộ Phi thì hơn nhỉ.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: Jan 11, 2021
  6. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 66: Bình dấm lật ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đã đến nơi, Đường Tư Vũ cảm ơn hắn: "Cảm ơn anh, tôi xuống xe bên đường là được rồi."

    Xe của Hình Liệt Hàn lái vào vỉa hè và dừng lại, Đường Tư Vũ xuống xe nhìn anh mỉm cười vẫy tay. Nụ cười nơi khóe miệng của cô biến mất trong giây lát khi chiếc xe thể thao vừa đi, sau đó quay người nhanh chóng chạy vào một khán phòng lớn.

    Thời gian biểu diễn ngày càng đến gần, tất cả các nhân viên và các thành viên trong ban nhạc đều thắt chặt tim mình. Buổi diễn tập cũng cho thấy rất quan trọng, họ ra vào giống hệt như những buổi biểu diễn bình thường, hoàn toàn không hề qua loa. Buổi trưa luyện tập xong, Diệp Du có việc gấp còn chiều thì rảnh rỗi. Tuy nhiên Diệp Du có một vài bản nhạc mới, dự định sẽ cho Tư Vũ đệm đàn và luyện tập. Đường Tư Vũ cũng từng có ý nghĩ sẽ sáng tác. Chỉ là những năm gần đây, cô luôn chăm sóc con trai nên không có tâm tư, nhưng hiện tại cô ngược lại rất rảnh rỗi.

    Cô cũng dự định kiếm tiền để nuôi sống bản thân và con trai. Đường Tư Vũ đã không đến công ty của cha mình trong một thời gian dài. Đường gia điều hành một công ty luyện kim lớn, lợi nhuận hàng năm cũng rất tốt mà cha cô đã thu về từ các khía cạnh đầu tư khác nhau hàng năm. Đường gia đã có chỗ đứng trong giới kinh doanh, những năm gần đây, Khâu Lâm đã bước chân vào ngành trang sức một lần nữa, và Đường gia cũng bắt đầu lao vào những bước phát triển khác nhau, có thể nói là đang ở thời điểm đỉnh cao.

    Tuy nhiên, Đường Tư Vũ chưa bao giờ hỏi thăm về công ty của cha mình, Khâu Lâm tuy là phụ nữ nhưng bà ta không muốn làm người phụ nữ của gia đình. Những năm gần đây bà ta đã hoàn toàn tiếp quản công ty cùng cha và được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ.

    Kể từ khi Khâu Lâm can thiệp vào việc quản lý công ty, Đường Tư Vũ rất ít khi đến công ty tìm cha.

    Đường Tư Vũ tìm một quán cà phê để dùng bữa, sau bữa ăn, cô bắt taxi về nhà tập đàn.

    Khoảng ba giờ chiều, đột nhiên cánh cửa bên cạnh mở ra, cô giật mình, con trai cô chắc chắn không về sớm như vậy, tất nhiên chỉ có thể là Hình Liệt Hàn.

    Không có con trai ở đây, bầu không khí giữa Đường Tư Vũ với người đàn ông này sẽ trở nên lạnh nhạt một cách khó hiểu.

    Hình Liệt Hàn cầm chìa khóa xe trong tay ném vào người cô: "Cho cô chiếc xe này dùng trước. Xe của cô còn mấy ngày nữa mới xong."

    Đường Tư Vũ hơi ngạc nhiên, mặc dù lời hắn nói rất lạnh lùng nhưng Đường Tư Vũ rất hài lòng với hành động này của hắn. Cô cầm chìa khóa lên xem là Ferrari, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn."

    Hình Liệt Hàn khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô một cái: "Tôi có một yêu cầu, cô nhất định phải đồng ý."

    "Anh nói đi!" Đường Tư Vũ tò mò nhìn hắn.

    "Tránh xa Mộ Phi một chút." Hình Liệt Hàn híp mắt trực tiếp nói.

    Đường Tư Vũ lập tức sững sờ vài giây, sau đó cô có chút nghĩ không thông hỏi: "Tại sao?"

    "Bởi vì tôi không thích việc cô dây dưa với tình cũ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của con trai tôi." Hình Liệt Hàn có chút đùa cợt nói.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ đột nhiên ửng hồng: "Tôi đã vạch rõ ranh giới với anh ta rồi."

    "Tôi không có hứng thú muốn biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nói tóm lại, tôi không muốn nhìn thấy cô và người đàn ông đó lại tình chàng ý thiếp ở cửa nhà tôi."

    Đường Tư Vũ lập tức mở to mắt, con mắt nào của hắn trông thấy cô và Mộ Phi tình chàng ý thiếp chứ? Tuy nhiên, cô hơi khó chịu nói: "Anh ta tìm tôi, tôi có thể làm gì được?"

    "Chỉ có thể là do cô từ chối hắn ta còn chưa đủ rõ ràng." Hình Liệt Hàn hừ một tiếng, nhưng không quên được khi ở trong thang máy, cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Mộ Phi với vẻ ngưỡng mộ.

    Đường Tư Vũ khẽ giật mình, cô đành hít một hơi: "Tôi sẽ nói chuyện với anh ta."

    Khi Hình Liệt Hàn nghe những lời này, khuôn mặt tuấn tú của hắn ảm đạm vài giây: "Xem ra cô vẫn không thể quên được anh ta!"

    Đường Tư Vũ nghẹn họng một chút, người đàn ông này quản cũng rộng thật chứ! Cô xấu hổ đỏ mặt nói: "Chuyện giữa tôi và anh ta, hình như không liên quan gì đến anh thì phải!"

    Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn cũng đột nhiên cứng đờ, sắc mặt càng thêm khó coi, mở cửa rời đi.

    "À, chiều nay tôi sẽ đón con trai."

    Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng phanh mạnh của cánh cửa đóng lại.

    Đường Tư Vũ ngượng ngùng thu lại ánh mắt, người đàn ông này thật sự rất khó hòa hợp, hắn cứ đóng cửa như thế này sớm muộn gì cửa cũng hư mất thôi.

    Cô đặt chìa khóa xe ở một bên và tiếp tục luyện đàn. Chương trình quảng bá buổi hòa nhạc của Diệp Du đã được quảng bá trên một màn hình lớn ở trung tâm thành phố, trong đó Đường Tư Vũ cũng có một chỗ. Mặc dù bức ảnh của cô đã bị đẩy lùi lại, nhưng khuôn mặt của Đường Tư Vũ vẫn nằm giữa Diệp Du và ca sĩ mời tham gia chương trình. Khuôn mặt của cô rất thanh lịch khiến mọi người chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xe của Mộ Phi tình cờ đậu trước đèn giao thông cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn thấy thì hơi ngạc nhiên, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý và nói với giọng điệu ra lệnh: "Mua cho tôi một vé vào cửa buổi hòa nhạc của Diệp Du, tôi muốn ba hàng ghế đầu tiên." Sau khi gọi xong, Mộ Phi nhìn khuôn mặt của Đường Tư Vũ trên màn hình một lúc. Cô gái thuần khiết nhút nhát của năm năm trước, bây giờ đã tỏa ra khí chất tự tin và quyến rũ, cô gái ấy càng lớn càng xinh đẹp động lòng người.

    Anh không biết đèn đã chuyển qua màu xanh cho đến khi có tiếng còi xe thúc giục phía sau, anh liền đạp ga và phóng xe về phía trước. Những người quen biết Đường Tư Vũ đều nhận ra cô, bao gồm cả Đường Y Y, cô nhìn những tấm hình quảng cáo trên điện thoại một cách phẫn nộ. Hình ảnh của Đường Tư Vũ vô cùng kích thích ánh mắt của cô.

    Từ nhỏ Đường Tư Vũ đã được cha mẹ nuôi dưỡng đến lớn lên, và piano là sở trường của cô. Còn cô thì khác từ nhỏ đã đi theo mẹ mình sống một cuộc sống không có ánh sáng, vì vậy cô đã bỏ lỡ thời gian được giáo dục khi còn nhỏ, cho đến khi cô mười ba tuổi mới chính thức được vào Đường gia. Khi đó cô học kém, ham chơi và quậy phá, từ đó cô ghen tị với Đường Tư Vũ là người vượt trội về mọi mặt. Từ nhỏ cô đã có tính tình tiểu thư, cô cũng hi vọng được như Đường Tư Vũ, có thể học tập đầy đủ nhưng lại không làm được. Cô giống như một đứa trẻ nhà nghèo điên cuồng tận hưởng cảm giác hạnh phúc do tiền bạc và vật chất mang lại. Vậy mà từ khi vào nhà họ Đường đến nay, cô ngoài việc học tiêu tiền mua sắm thì cô không có một tài lẻ gì cả.

    Bây giờ, thấy Đường Tư Vũ may mắn tham dự buổi hòa nhạc của Diệp Du, trở thành một khách mời biểu diễn, cô thực sự ghen tị và đố kị.

    Cô đột nhiên nghĩ tới Mộ Phi, nếu cô có thể thấy Đường Tư Vũ tham dự buổi hòa nhạc, thì Mộ Phi nhất định cũng sẽ thấy và anh sẽ đi xem.

    Mặc dù Đường Y Y không muốn đi xem buổi biểu diễn của Đường Tư Vũ, nhưng cô biết Mộ Phi nhất định sẽ đi, cô có thể sẽ tìm được anh.

    Dù thế nào, Đường Y Y cũng sẽ không bao giờ bỏ qua nơi nào có Mộ Phi, cô biết Mộ Phi nhất định sẽ ngồi ở hàng ghế đầu, cho nên cô cũng phải lấy được vị trí hàng ghế đầu. Buổi tối, Đường Tư Vũ chủ động đón con trai về nhà, lại đưa nhóc con đi siêu thị mua đồ ăn, đây là thời gian ấm áp của hai mẹ con cô.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited by a moderator: Jan 19, 2021
  7. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 67: Hắn vẫn còn đói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ ơi, lần này mẹ có được ăn mặc đẹp trên sân khấu không?" Cậu tò mò hỏi.

    Đường Tư Vũ mỉm cười: "Tất nhiên sẽ có trang điểm một chút! Dù sao cũng đứng trên sân khấu mà!"

    "Mẹ ơi, mẹ phải ăn mặc thật xinh đẹp, con và cha đều sẽ thấy mẹ."

    Đường Tư Vũ thầm thở dài, chẳng lẽ con trai cô chưa xua tan ý định ghép cô và Hình Liệt Hàn sao? Cô đành chạm vào đầu nhỏ của cậu: "Tiểu Hi, con chỉ cần nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng là người mẹ yêu quý nhất." "Vâng, con biết, mẹ cũng là người con yêu quý nhất." Cậu nghiêm túc gật đầu và nhớ kỹ.

    Đường Tư Vũ đang rửa rau, nhóc con bên cạnh đang giúp nhặt những mớ rau non, tuy đôi tay còn hơi vụng về, nhưng nho giáo có thể dạy được và hái rất tốt.

    Đường Tư Vũ vừa nấu cơm xong, liền ngồi bên cạnh hái rau cùng con trai. Hình Liệt Hàn vừa bước vào bếp, nhìn thấy cảnh tượng này, nhóc con ngẩng đầu cười lên: "Cha ơi!"

    Lúc này, điện thoại di động của Đường Tư Vũ vang lên, cô nhanh chóng lau tay rồi tới ghế sô pha cầm điện thoại lên. Khi cô nhìn vào điện thoại, hơi có chút ngạc nhiên, rồi bấm trả lời nói: "Alo! Cha ạ."

    "Tư Vũ, cha vừa lái xe tới dưới lầu nhà con, con ăn cơm chưa? Đưa Tiểu Hi xuống đây, rồi chúng ta cùng nhau đi ăn ngoài."

    "A, cha! Chúng con vừa mới nấu ăn thôi."

    "Đang nấu ăn sao! Cha có thể lên ăn cơm chung không?"

    Đường Tư Vũ không dám từ chối, cô cười nói: "Được ạ! Cha lên đây đi!"

    "Nhà 402 tầng 24!"

    "Ừ!"

    "Được rồi! Cha sẽ lên ngay đây." Giọng Đường Hùng dịu xuống rồi cúp máy.

    Đường Tư Vũ cũng có chút phấn khích, cha đang đến nhưng khi cô nhìn lên và thấy có một người đàn ông cao lớn ở nhà. Cô lập tức giật mình, cô chưa nói với cha Tiểu Hi là con của người đàn ông này. "Chuyện đó.. lát nữa cha tôi sẽ đến ăn tối, anh có muốn dùng bữa tối với chúng tôi không?" ĐƯờng Tư Vũ hỏi ý kiến của hắn.

    Đường Dĩ Hi cũng rất vui vẻ: "Ông ngoại sắp tới ạ?"

    "Ừ, ông đang ở dưới lầu, sẽ đến ngay." Đường Tư Vũ trả lời cậu.

    Hình Liệt Hàn nheo mắt nói: "Vậy thì tôi không ăn, các cô ăn đi!" Nói xong quay sang con trai nói: "Chín giờ con qua nhà cha nhé."

    "Cha ơi, sao cha không ăn cùng bọn con!"

    "Cha vẫn còn việc bận phải làm." Hình Liệt Hàn nói dối cậu.

    Trong nhà họ Đường anh chỉ biết có con trai mình, hơn nữa anh không muốn có quan hệ gì với nhà họ Đường, nên cũng không muốn gặp Đường Hùng.

    "Tiểu Hi, bây giờ cha con có việc phải làm, vậy giờ chúng ta cùng ông ngoại ăn tối thôi!" ĐƯờng Tư Vũ nói với con trai.

    "Được ạ! Cha ơi, cha nhớ phải ăn cơm nha! Đừng để bụng đói." Đường Dĩ Hi căn dặn cha cậu. "Ừ!" Sau khi Hình Liệt Hàn nói xong liền mở cửa bước vào phòng, Đường Tư Vũ đột nhiên không muốn cha cô biết thân phận của Tiểu Hi, đồng thời cô cũng có thể thấy rằng người đàn ông này không muốn cha cô biết hắn là cha của đứa trẻ. Cô nhìn con trai nói: "Tiểu Hi, hứa với mẹ một chuyện, con có thể giữ bí mật về cha của con là ai không?"

    Nếu như cha biết thì Khâu Lâm nhất định biết, cô không muốn để hai mẹ con họ biết quá nhiều về mình. Con trai là của Hình Liệt Hàn, cô không biết mẹ con họ khi biết chuyện này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

    "Tại sao ạ?" Đường Dĩ Hi khó hiểu hỏi.

    "Dù sao thì, con chỉ cần nghe lời mẹ là được. Chúng ta sẽ nói với ông sau được không?"

    "Được ạ." Cậu ngoan ngoãn nghe lời.

    Khoảng mười phút sau, từ ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa. Đường Tư Vũ nhìn vào mắt mèo, vừa mở cửa cô liền thấy cha mình cầm quà và sữa mang tới.

    "Cha, người tới là được rồi, đừng mua quà cho Tiểu Hi nữa, nó nhiều đồ lắm rồi." Đường Tư Vũ oán trách cha một tiếng.

    "Cha là ông ngoại của nó, hiếm khi cha mới gặp được nó, mua chút quà thì có sao đâu?" Đường Hùng nói xong, nhìn cháu trai mặc đồng phục học sinh trong đại sảnh, lập tức buông xuống uy nghiêm thường ngày, trở về hình dáng yêu thương ôn nhu.

    "Ông ngoại, đã lâu không gặp ạ." Cậu bước đến gần ông, ôm lấy chân ông, ngẩng cái đầu nhỏ của cậu nhìn ông cười.

    "Tiểu Hi, cháu gần đây có khỏe không? Trường học thế nào rồi?" Đường Hùng bế cậu ngồi lên sô pha.

    "Cháu sống rất tốt ạ, ông ngoại, còn ông thì sao?" Cậu hỏi học từ lời của người lớn.

    "Ông ngoại cũng rất tốt. Chỉ hơi nhớ cháu một chút, nên đến thăm thôi."

    "Cha, cha ngồi trước đi, con đi nấu cơm." Đường Tư Vũ nói với cha, rồi cô quay lại nhà bếp và làm việc. Hình Liệt Hàn không ăn ở đây nên cô không cần nấu thêm cơm.

    Đường Hùng cầm món đồ chơi mới mua đưa cho cậu, Đường Dĩ Hi rất thích, đó là một chiếc máy bay điều khiển từ xa. Cậu ôm nó trên tay miệng vui cười không khép lại, Đường Hùng nhìn thấy cậu thích như vậy, ông cũng rất vui. Ông nhìn căn nhà nhỏ ấm cúng này, có vẻ như con gái và cháu trai của ông đang sống rất tốt. Ông nhìn thấy có một cánh cửa phụ trên một bức tường, ông không khỏi ngạc nhiên liền đứng dậy đi vào bếp. Ông thấy cô con gái đang nấu ăn liền hỏi: "Tư Vũ, sao nhà con lại có cửa phụ ở đây!"

    Đường Tư Vũ đã nghĩ ra một cái cớ nói: "A! Là do Tô Hi chuyển đến sống bên cạnh nên đã đả thông đó cha."

    Đường Hùng biết rằng bạn thân nhất của con gái mình là Tô Hi, nghe xong cũng không hỏi nữa, gật đầu nói: "Hai người chăm sóc nhau như thế này cũng không tệ."

    Đường Tư Vũ không dám nhìn mặt cha mình, cô đáp: "Vâng!"

    Nếu cha biết Hình Liệt Hàn đang sống ở ngay bên cạnh, ông chắc chắn sẽ rất sốc. Người đàn ông này là huyền thoại trong giới kinh doanh, ngay cả khi cha cô nhìn thấy hắn, hắn là loại mà ông không thể chạm được.

    Sau khi nấu ăn xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn tối. Đường Hùng cũng thường khen tài nấu ăn của con gái mình và tán thưởng không ngớt. Vừa mới ăn cơm, điện thoại di động của Đường Hùng đổ chuông. Ông liếc nhìn và cầm lên trả lời: "Alo, tiểu Lâm."

    "Ông đang ở đâu?" Khâu Lâm liền hỏi.

    "Tôi đang ăn cơm ở nhà Tư Vũ, bà đừng chờ tôi làm gì." Đường Hùng nói với vợ.

    Đầu bên kia, Khâu Lâu cúp máy không vui vẻ, Đường Tư Vũ cảm thấy một sự thất vọng hiện rõ trên mặt cha mình. Cô nghĩ lại, có thể thấy được Khâu Lâm không thích cha gần gũi cô như vậy.

    Sau khi ăn tối xong, Đường Hùng ngồi một lúc, rồi ông liền đi. Đường Tư Vũ tiễn ông tới cửa, Đường Hùng nhớ tới một việc, nhìn cô rồi hỏi: "Tư Vũ, con vẫn còn liên lạc với Mộ Phi sao?"

    "Con.. Chúng con không có." Đường Tư Vũ không dám nói với cha cô là Mộ Phi đã chuyển đến và đang sống trên lầu của cô.

    "Y Y gần đây rất buồn vì chuyện hủy hôn ước. Cha cũng mong rằng con đã chia tay với Mộ Phi rồi thì đừng nên dây dưa nữa."

    "Cha, cha yên tâm, con biết rồi." Đường Tư Vũ đáp lại. Đường Hùng rời đi, Đường Tư Vũ trở vào phòng, nhìn thấy Đường Dĩ Hi đi qua cửa, vẻ mặt kinh ngạc nói với cô: "Mẹ ơi, cha từ nãy tới giờ vẫn chưa ăn gì, hiện đang rất đói."
     
    AmiLee likes this.
  8. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 68: Không tiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ sửng sốt, nhướng mày hỏi: "Làm sao mà con biết?"

    "Con vừa hỏi cha nói còn chưa ăn. Mẹ, mẹ nấu gì cho cha đi! Cha đói lắm rồi." Nhóc con tỏ vẻ lo lắng.

    Đường Tư Vũ tưởng rằng Hình Liệt Hàn đã đi đâu đó để ăn một bữa ngon lành. Không ngờ rằng hắn ở trong phòng không đi ra ngoài, bây giờ đã gần chín giờ rưỡi, hắn không đói sao?

    Đường Tư Vũ đành phải đồng ý nói: "Được rồi! Để mẹ xem trong tủ lạnh còn gì không. Mẹ sẽ nấu một ít cho hắn, hình như còn sủi cảo đông lạnh."

    "Mẹ, vậy mẹ nấu nhanh đi ạ!" Cậu còn tưởng rằng cha đã ăn tối, nhưng khi cậu qua hỏi thì cha nói chưa ăn, cha còn đang ngồi làm việc trước máy tính!

    Đường Tư Vũ đành phải tiếp tục nấu sủi cảo. Cô đun nước sôi lên, sủi cảo liền mềm và thơm, cho một ít bắp cải lên trên, tô canh trông rất ngon và rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ, cô thậm chí còn muốn ăn thêm một bát nữa.

    "Con đi gọi hắn tới ăn cơm đi!" Đường Tư Vũ nói với con trai.

    "Vâng!" Cậu đi qua cánh cửa kia, Đường Tư Vũ nhìn về phía cửa. Người đàn ông này ra vào nhà cô rất thoải mái, nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy nhà hắn ra sao cả!

    Khi đang sửa chữa nhìn thoáng qua, cô có thể tưởng tượng một căn nhà sang trọng, mang theo cảm giác công nghệ một chút.

    Vài phút sau nhìn thấy bóng dáng của Hình Liệt Hàn bị nhóc con kéo qua, hắn liếc nhìn sủi cảo trên bàn. Sau đó liếc nhìn người phụ nữ đang thu dọn đồ, hắn liền ngồi xuống bắt đầu ăn.

    "Cha ơi, con qua nhà xem phim hoạt hình một lát được không? Để mẹ giúp cha nha!" Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi muốn tìm cơ hội để cha và mẹ ở một mình.

    "Ừ!" Người đàn ông bị mùi thơm của thức ăn thu hút, và hắn trả lời rất sảng khoái.

    Đường Tư Vũ nghe con trai đi xem phim hoạt hình, cô ngẩng đầu lên khỏi ghế sô pha nói: "Đừng xem lâu quá nha con."

    "Không lâu đâu ah. Con sẽ đi ngủ sau khi cha ăn xong." Cậu quay lại nói với mẹ, liền đi qua cánh cửa kia rồi đóng lại.

    Đường Tư Vũ tim khẽ đập một chút, cô nhìn người đàn ông trên bàn đang nghiêm túc ăn sủi cảo, cô không thích cảm giác khi ở một mình với hắn.

    Đúng lúc này, theo hướng thang máy bên ngoài hành lang, cửa thang máy vang lên tiếng mở ra. Mộ Phi trong bộ âu phục màu xám, trên tay cầm một chiếc túi đựng máy tính xách tay bước ra, anh vừa từ công ty trở về.

    Vốn dĩ anh muốn về nhà, nhưng nghĩ đến buổi biểu diễn lần này của Đường Tư Vũ, anh cảm thấy cần phải đến và nói với cô rằng anh sẽ đến xem.

    Anh đi giữa hai cánh cửa, ánh mắt liếc về phía cửa của Hình Liệt Hàn, trong mắt có một luồng ánh sáng phức tạp. Sau đó, anh không chút do dự ấn vào chuông cửa của Đường Tư Vũ.

    "Đinh đông.. Đinh đông.." Chuông cửa vang lên đặc biệt lớn.

    Đường Tư Vũ đang thu dọn ở ghế sô pha, cô nhìn về hướng cửa, đang nghĩ xem ai sẽ đến tìm cô vào lúc này?

    Có thể là cha để quên cái gì đó? Đường Tư Vũ đi tới mắt mèo và thấy Mộ Phi đang ở ngoài cửa.

    Hơi thở của cô khẽ nghẹn lại, sao anh lại đến tìm cô muộn như vậy chứ?

    Chuông cửa vẫn reo, chứng tỏ người ngoài cửa rất kiên nhẫn, biết cô ở nhà, còn bắt cô mở cửa. Đường Tư Vũ có chút tức giận, đã muộn như vậy, sao Mộ Phi lại tìm cô? Cô ngược lại muốn xem thế nào.

    Cô lập tức mở cổng, trừng mắt đối mặt với Mộ Phi ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

    "Anh muốn nói chuyện với em." Mộ Phi nhìn cô cười dịu dàng.

    Đường Tư Vũ rõ ràng có chút bất lực phản kháng, cô nói: "Thực xin lỗi đã muộn rồi, tôi không tiện."

    "Anh thấy em sắp có buổi biểu diễn của Diệp Du. Anh đã mua vé ủng hộ em rồi, anh tin em nhất định sẽ rất tuyệt." Mộ Phi trầm giọng nói.

    "Cảm ơn." Đường Tư Vũ thờ ơ đáp, chuẩn bị đóng cửa lại.

    Làm sao Mộ Phi có thể kết thúc cuộc trò chuyện sớm như vậy? Cánh tay mạnh mẽ của anh lập tức chặn lại: "Chờ đã.. Anh còn chuyện muốn nói với em."

    Đúng lúc này, một giọng nam lạnh lùng vang lên sau lưng Đường Tư Vũ: "Cô ấy nói không tiện."

    Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Phi trực tiếp kinh ngạc, hóa ra nhà của Đường Tư Vũ không chỉ có một mình, còn có Hình Liệt Hàn, ba chữ bất tiện trong miệng hắn lại lộ ra một ẩn ý khác.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi đỏ bừng, người đàn ông này nói gì vậy? Như thể cô có một chân với anh.

    Hắn chỉ ở đây ăn bữa cơm bình thường thôi mà.

    Thân hình cao lớn của Hình Liệt Hàn trực tiếp đi tới cửa, đứng sau Đường Tư Vũ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Phi đang chặn cửa, đôi mắt lạnh lùng nheo đầy nguy hiểm: "Đừng quấy rầy chúng tôi."

    Nói xong liền duỗi tay ra, trực tiếp đóng sập cửa lại.

    Ngoài cửa, trái tim Mộ Phi rối loạn, hô hấp cũng rối loạn, nắm chặt hai tay, không tin quan hệ của Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn lại thân thiết đến mức sống chung.

    Mộ Phi đứng ở ngoài cửa ngẩn người, không hề rời đi.

    Mà ở trong cửa, Đường Tư Vũ lập tức quay đầu tức giận nhìn ai đó.

    "Anh nhất định phải nói chuyện mờ ám như vậy sao? Ai bất tiện với anh chứ?" Nói xong, Đường Tư Vũ có chút tức giận đi tới trước bàn, chỉ thấy người đàn ông đã ăn xong sủi cảo và uống xong canh.

    Hình Liệt Hàn khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt bình thản, thấy cô thu dọn bát đĩa đi vào bếp, anh dựa vào cửa hừ lạnh một tiếng: "Nếu tôi không có ở đây, cô định mời anh ấy vào ngồi? Ôn lại tình cảm cũ sao?"

    "Về sau, anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi được không?" Đường Tư Vũ rửa chén sạch sẽ, không ngẩng đầu lên.

    "Chiều nay tôi đã nói gì với cô, cô không được phép dây dưa với người đàn ông này, cô quên rồi sao?"

    Một giọng nói nguy hiểm vang lên sau lưng Đường Tư Vũ.

    Đường Tư Vũ rửa bát xong đặt vào trong tủ, sau đó nhìn lại người đàn ông hống hách ngoài cửa: "Chẳng lẽ tôi không thể kết giao với bạn bình thường được sao? Có phải về sau, tôi nói thêm vài câu với bất kỳ người đàn ông nào, anh cũng muốn xen vào sao?"

    Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, vẻ mặt cứng ngắc: "Đừng lo, tôi muốn con trai tôi lớn lên trong một gia đình lành mạnh hơn anh. Nhất là anh tốt hơn hết anh nên cảnh báo cho kẻ thứ ba, thứ tư đừng chạy vào nhà anh để phá đám. Tôi không muốn con mình học theo anh." Thay vào đó, Đường Tư Vũ cảnh báo hắn.

    Đôi mắt của Hình Liệt Hàn híp lại, đôi môi mỏng hé mở: "Đời tư của tôi rất trong sạch."

    Năm năm trước đã bắt đầu gọi tiểu thư, anh nói ra tôi tin mới lạ. "Đường Tư Vũ không bao giờ tin, người đàn ông giàu có đều không an phận.

    Hình Liệt Hàn không cần phải giải thích với cô về điều này, hắn đi về phía cửa và nói lại với cô:" Nếu Mộ Phi tìm cô lần nữa, tốt hơn là cô nên từ chối ở ngoài cửa đi hoặc không nên mở cửa."Đường Tư Vũ nhếch miệng, cơ hồ không muốn nghe, nhưng người vừa tới cửa đã quay đầu lại.
     
    AmiLee likes this.
  9. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 69: Bị hắn đe dọa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ bị hắn dọa ngồi ở trên sô pha, cô trừng mắt nhìn hắn, người đàn ông này lại đang làm gì vậy?

    "Anh mau đi ngủ với con trai đi, muộn lắm rồi." Đường Tư Vũ nhìn anh có chút bất an.

    Thân hình cao lớn của Hình Liệt Hàn từng bước đến gần cô, Đường Tư Vũ lập tức dựa sát vào ghế sô pha theo bản năng, nhưng cô căn bản không thể lui đi đâu được!

    Mà nếu cô đứng dậy và chạy trốn, cô lại cảm thấy không cần thiết, sao cô lại phải sợ chứ? Cô chẳng lẽ phải sợ đến mức bỏ trốn sao? Điều này thật đáng xấu hổ.

    "Anh.." Đường Tư Vũ nuốt nước bọt, người đàn ông này muốn làm gì vậy?

    Cô có một loại dự cảm chẳng lành, người đàn ông này lại phát thú tính sao? Đến cô cũng..

    Hình Liệt hàn đã đến trước mặt cô, cánh tay mảnh khảnh của hắn đặt lên hai bên vai cô. Ngay lập tức, thân hình cao lớn và khí chất nam tính độc đáo của hắn bao trùm lấy cô gái trên ghế sô pha.

    Đường Tư Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sâu thẳm khó lường của người đàn ông này, đôi môi mỏng gợi cảm nguy hiểm khẽ nói: "Nếu như cô không nghe lời, tôi sẽ có cách khiến cô phải nghe lời." Đường Tư Vũ cảm thấy được sự uy hiếp mạnh mẽ, cô không cam lòng nâng lên khuôn mặt nhỏ lên nói: "Anh cho rằng anh là ai! Anh nói tôi nghe lời thì tôi phải nghe lời sao.. Tôi lại.."

    Lời vẫn chưa nói hết, đôi môi hống hách và rực lửa của người đàn ông trực tiếp bịt chặt miệng nhỏ của cô lại, buộc cô nuốt những lời nói sau lại.

    Đường Tư Vũ sắp phát điên lên, người đàn ông này đúng là thừa dịp bắt nạt cô trong lúc con trai đi vắng. Với lại con trai có phim hoạt hình để xem, cậu nhất định sẽ không đẩy cửa đi qua, vậy lại càng tạo thêm thời gian cho người đàn ông này.

    Cô không nhịn được vươn cánh tay thon ra đẩy ngực người đàn ông, cô không muốn bị người đàn ông này hết lần này tới lần khác bắt nạt!

    Tuy nhiên, người đàn ông lại giữ lấy bờ vai gầy của cô, như thể không dùng nhiều lực, nhưng cô không di chuyển hắn được.

    "Hừ.. anh.."

    Người đàn ông này không phải là loại nông cạn, hắn ta còn cạy hàm răng nghiến chặt của cô ra, ba đạo thăm dò sâu hơn.

    Khốn khiếp khốn khiếp.

    Đường Tư Vũ trong đáy lòng tức giận mắng chửi, đến mức đầu không tự chủ mà choáng váng. Hơi thở của người đàn ông này càng khiến cô choáng ngợp.

    Cuối cùng, người đàn ông vừa lòng buông cô ra, khi rút khỏi cái miệng nhỏ của cô, hơi thở có chút gấp gáp, hắn híp mắt để lại một câu: "Cô có nhu cầu, có thể đến tìm tôi."

    Khi Đường Tư Vũ phản ứng lại, người đàn ông đã đi tới cửa, cô lập tức cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua: "Tôi mới không có."

    Tuy nhiên, người đàn ông đã mở cửa và đi ra.

    Đường Tư Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt không khỏi rơi lệ, sắc mặt ửng hồng, người đàn ông này quá tự tin rồi thật sự cho rằng nữ nhân nào cũng sẽ thích hắn sao?

    Tên khốn chết tiệt, lần sau tôi nhất định sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn của hắn.

    Đường Tư Vũ hung hăng lấy mu bàn tay lau môi, như thể cô muốn lau sạch sẽ hơi thở của hắn còn sót lại.

    Đêm nay, Đường Tư Vũ trằn trọc không ngủ. Trong đầu chỉ vang lên một câu, quá đáng, người này thật quá đáng. Cô mơ mơ màng màng trời liền sáng, còn một ngày nữa là bắt đầu khai mạc buổi biểu diễn. Diệp Du gọi điện thoại bảo cô đi đến nơi tổ chức để biết. Khi Đường Tư Vũ đi ra ngoài, cô nghĩ taxi sẽ không dễ dừng lại nên lấy chìa khóa để trên bàn. Cô đứng ở bãi đậu xe, bấm công tắc trên chìa khóa thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đáp lại cô. Cô hơi mở to mắt một chút, Hình Liệt Hàn còn có một chiếc xe thể thao như vậy sao?

    Thời gian đang rất gấp, Đường Tư Vũ cũng không quản được nhiều. Cô lập tức ngồi vào ghế lại, làm quen với các thiết bị rồi lái xe rời đi.

    Hôm nay là thứ tư, tối thứ sáu chính là thời gian diễn ra buổi hòa nhạc, và người hâm mộ cả nước đều sẵn sàng để đến với buổi biểu diễn này. Ở trường trung học, có rất nhiều người hâm mộ Diệp Du, và Hình Nhất là người đã xác nhận rằng mình có vé vào cửa, cô rất vui mừng. Cô đã khoe với các bạn cùng lớp, rất nhanh có hai tiểu thư nhà giàu ở lớp bên cạnh muốn lấy lòng cô nên đã mua loại sô cô la yêu thích cho cô: "Nhất Nặc, Nhất Nặc, em đi xem hả, vậy chắc Hình Nhất Phàm cũng đi chứ!"

    "Tất nhiên là anh ấy sẽ đi rồi!"

    "Vậy thì các em ngồi hàng ghế thứ mấy! Em có thể nói cho bọn chị biết không, bọn chị cũng tới đó."

    Hình Nhất Nặc đương nhiên biết những cô gái này đều tới đây vì người anh sinh trước cô hơn nửa tiếng. Ai bảo cậu ta mới vừa vào cấp ba đã thành hotboy nổi tiếng chứ! Có rất nhiều người theo đuổi cậu, và họ đều thích đến chỗ cô hỏi thăm tin tức với cậu.

    Cho nên nhiều khi, Hình Nhất Nặc nhận quà đến mỏi cả tay, cô chỉ cần đưa một chút tin tức về Hình Nhất Phàm là có thể nhận được quà vặt.

    "Chuyện này thì em không biết! Lần này là anh trai em mua vé cho chúng em, em chỉ biết là ở vài hàng ghế đầu tiên!" Hình Nhất Nặc quả thật không biết.

    "Như vậy Hình Nhất Phàm thực sự sẽ đi! Nói không chừng, mình có thể có cơ hội gặp gỡ anh ấy ở đó!" Có một cô gái đã mơ về điều đó.

    Hình Nhất Phàm thở dài phồng má, cô nghĩ sinh ra là anh em cùng nhà, mà chỉ có Hình Nhất Phàm là người duy nhất chói sáng trước mặt người khác, còn em gái như cô thì bị đè nén đến buồn tẻ.

    Hình Nhất Phàm là học sinh giỏi nhất lớp chọn, mà cậu vẫn luôn đứng đầu lớp, còn cô là học sinh trung cấp vẫn là kết quả ở cuối, thật đáng thương!

    "Mình nghe nói rằng Đại học Quốc gia M đang tuyển sinh ở trường của chúng ta. Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Phàm có muốn đi không?"

    "Nhưng anh ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi mà!"

    "Với thành tích của anh ấy có thể nhảy đến lớp mười hai và thi vào đại học rồi đó?" Cô gái kia không phục nói.

    "ĐÚng đó! Hình Nhất Phàm sớm đã có thể nhảy lớp, nhưng chỉ là anh ấy không muốn nhảy lớp thôi."

    "Mình hy vọng anh ấy không đi ra nước ngoài, nếu vậy mình sẽ không được nhìn thấy anh ấy, anh ấy là bạch mã hoàng tử của mình nha!"

    "Đúng đúng! Còn mình chỉ cần nhìn anh ấy từ xa là được rồi. Hàng ngày có thể thấy anh ấy, chính là động lực đến trường của mình."

    Hình Nhất Nặc nhìn đám người này không nói nên lời, từng người từng người một khiến Hình Nhất Nặc bối rối, không để tâm đến cảm xúc của mình.

    Tại sao những cô gái khác trưởng thành sớm như vậy mà cô thì lại không cảm nhận được gì?

    Tuy nhiên, Hình Nhất Nặc nghĩ rằng lần này Hình Nhất Phàm có thể đến nước M vì anh ấy hiện đang đọc sách giáo khoa của nước M, và anh ấy cảm thấy điều đó thật tuyệt vời.

    Nhưng hiện giờ điều mà Hình Nhất Phàm mong chờ nhất chính là buổi hòa nhạc vào tối thứ sáu. Cô nàng chống cằm và chu miệng ra. Đường Tư Vũ lần này cảm nhận được sự nghiêm khắc và coi trọng của toàn đội, không một giây phút nào dám sai sót. Đàn piano của Đường Tư Vũ rất hoàn hảo. Diệp Du đứng trên sân khấu, thay nhiều trang phục khác nhau, tập các tư thế nhảy khác nhau với âm nhạc và vũ công phụ họa. Đường Tư Vũ cũng không hề rời đi, buổi chiều khoảng ba giờ rưỡi cô chủ động gọi cho Hình Liệt Hàn. Cô nói không đi đón được, nhờ hắn đón con trai giúp mình.

    "Vậy bữa tối thì sao?" Bên kia nhàn nhạt hỏi. "Tôi sẽ về nhà lúc sáu giờ." Đường Tư Vũ đáp.
     
    AmiLee likes this.
  10. makebyGau L o v e m y s e l f

    Messages:
    48
    Chương 70: Vô tình đụng phải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi diễn tập kéo dài đến tận sáu giờ tối. Mọi người đều cảm thấy cơ thể mình rỗng tuếch. Diệp Du vỗ vai Đường Tư Vũ: "Tư Vũ, cô ngày mai nghỉ một ngày, rồi ngày kia chúng ta cùng nhau làm việc chăm chỉ để cho buổi hòa nhạc này trở nên tốt đẹp."

    "Được! Vậy ngày mai tôi sẽ tập piano ở nhà." Đường Tư Vũ lo lắng nói với cô: "Cô cũng nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi nghĩ gần đây cô đã quá mệt rồi." "Ừ! Chờ hoàn thành xong biểu diễn này, tôi sẽ nghỉ ba tháng." Diệp Du nói xong liền cùng đội của cô rời đi. Đường Tư Vũ cũng đi tới nhà xe, khi mọi người nhìn thấy cô ngồi trong chiếc xe thể thao hàng đầu Ferrari. Mọi người đều ồ lên, cô Đường này không chỉ có đàn piano hạng nhất, ngay cả xe hơi cao ngất ngưởng, chắc là gia cảnh rất tốt!

    Đường Tư Vũ vội vàng về nhà, đến bãi đậu xe ở lối vào tầng dưới, cô vội vàng vào siêu thị cách đó không xa mua thức ăn. Đang chọn đồ ăn thì đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau cô: "Tư Vũ, thật là trùng hợp."

    Đường Tư Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phi đang đẩy xe ở khu đồ ăn, Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn anh: "Anh tự nấu ăn sao?"

    Mộ Phi gật đầu nói: "Nhà ở đây không đủ lớn. Anh không thích người ngoài vào, nên thường tự làm một ít cho bữa tối."

    "Ồ!" Đường Tư Vũ lạnh nhạt đáp.

    Mộ Phi nhìn chằm chằm bóng dáng của cô sau lưng anh, tò mò hỏi: "Mối quan hệ giữa em và Hình Liệt Hàn là gì vậy?" Đường Tư Vũ biết rằng anh chắc chắn đã hiểu lầm chuyện đêm qua, đều do Hình Liệt Hàn làm cho mối quan hệ của họ trở nên ái muội. Đường Tư Vũ lo chọn đồ ăn không quay đầu lại: "Không có quan hệ gì hết."

    Hai mắt Mộ Phi sáng lên, lập tức ngước mắt lên: "Thật sao? Anh biết hắn ta không phải người em thích. Nghe nói hắn tính cách kiêu ngạo, đối xử với mọi người cũng rất lạnh lùng. Ở cửa hàng ai cũng nói hắn ta là vua mặt lạnh. Với lại em xưa nay cũng không thích người dạng này."

    Đường Tư Vũ thấy Mộ Phi nói như vậy, cô quay đầu lại cười chế nhạo: "Đã năm năm rồi, làm sao anh biết khẩu vị của tôi có thay đổi hay không?"

    Mộ Phi lập tức cứng họng một chút, nhưng vẫn rất mong chờ. "Anh tin rằng sở thích của một người không dễ dàng thay đổi như vậy."

    Đường Tư Vũ không muốn tranh luận về điều này, tối nay cô chọn món sẽ làm và đến khu bán thịt. Mộ Phi đi theo sau cô, cô đi đâu anh đi theo đó. Điều này khiến Đường Tư Vũ không nói nên lời nhưng cô không biết làm thế nào.

    Lối vào siêu thị.

    Một người đẹp trai và quyến rũ xuất hiện với phiên bản nhỏ hắn là con trai. Do một trong những điều khiển từ xa rô bốt của cậu hết pin, nên Hình Liệt Hàn đã đưa cậu đến siêu thị để mua pin.

    Hình Liệt Hàn hỏi người phục vụ về chỗ để pin, hắn dắt con trai và đi thẳng đến đó.

    Đường Tư Vũ bị Mộ Phi quấn lấy, cô nhanh chóng chọn xong đồ ăn mình muốn, liền đẩy xe đi về hướng thanh toán. Mộ Phi ở phía sau cô, hiện giờ trong mắt anh cảm thấy bộ dạng muốn chạy trốn của cô thật dễ thương.

    "Muốn mua gì nữa thì anh mua đi! Đừng có đi theo tôi." Đường Tư Vũ nói với anh.

    Mộ Phi lắc đầu: "Anh đã mua tất cả những thứ nên mua." Lúc này có quá nhiều người đang xếp hàng tính tiền, hai người lần lượt xếp hàng một trước một sau. Còn quầy thứ ba của bên kia, Hình Liệt Hàn một tay cầm cục pin, tay còn lại nắm tay con trai đi đến cuối hàng. Khi ánh mắt hắn vừa liếc nhìn quầy hàng, giữa đám đông hắn nhìn thấy bóng dáng của nam nữ đang xếp hàng ở hàng đầu tiên. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia lạnh lẽo, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn bỗng trầm xuống.

    Cậu do hình dáng còn nhỏ nên bị người xếp hàng chặn lại, cậu không nhìn thấy mẹ mình, nhưng đôi mắt cậu to tròn nhìn Haagen-Dazs tự phục vụ bên cạnh le lưỡi chơi đùa. Đúng lúc này, Đường Tư Vũ cầm đồ đặt lên quầy, phía sau Mộ Phi lập tức lấy đồ trong xe đẩy của anh đặt vào cùng đồ của cô. Đường Tư Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, giây sau Mộ Phi liền lấy ra một tấm thẻ nói với cô: "Anh sẽ trả tiền.

    " Không cần, tôi có tiền. "Sau đó, Đường Tư Vũ nói với người phục vụ:" Phiền cô thanh toán riêng cho tôi. "

    Lúc này, người phục vụ nghĩ rằng họ đi cùng nhau nên đã quét cùng một danh sách, rồi cô lắc đầu nói:" Anh chị tự chia với nhau đi! Tôi đã quét mã rồi. "

    Đường Tư Vũ không muốn làm người phục vụ lúng túng, cô tìm thẻ trong túi. Lúc này cánh tay mạnh mẽ của Mộ Phi nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi quầy:" Đừng tìm nữa, anh nói anh sẽ trả tiền thì để anh trả tiền. "

    " Không được! "Đường Tư Vũ nhất định không muốn dùng tiền của anh.

    Lúc này, người phục vụ báo giá, Đường Tư Vũ tìm được thẻ đưa cho nhân viên:" Quẹt thẻ của tôi! "

    Mộ Phi lòng bàn tay to trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cầm thẻ trong tay, cảm giác rất ái muội. Đồng thời ngăn cản cô, rồi đưa thẻ của mình cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân cũng nhanh chóng quẹt thẻ. Đường Tư Vũ vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, cô lẳng lặng tách đồ của mình ra gói lại, Mộ Phi cũng lấy túi gói lại đồ của anh. Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cô, thậm chí bên cạnh anh có một số cô gái trẻ phóng điện với anh, nhưng anh không để ý đến.

    Hình Liệt Hàn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, thấy cô và Mộ Phi đang đi cùng nhau, hắn nói với con trai bên cạnh:" Mẹ con đang ở đây. "

    " A! Mẹ con ở đây sao? "Cậu vui vẻ tách ra khỏi đám đông trước mặt mình, rồi nhìn thấy Đường Tư Vũ đang chuẩn bị rời đi, cậu vui mừng nói:" Mẹ ơi, con ở đây. "

    Đường Tư Vũ nghe thấy giọng nói của con trai mình, cô quay đầu lại, nhìn thấy con trai mình đang chạy về phía mình. Cô nhìn con trai mình, đồng thời nhìn lên dãy quầy nơi cậu vừa chạy ra, trực tiếp nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia đang tính tiền, Hình Liệt Hàn cũng ở đây.

    Mộ Phi híp mắt, trong mắt hiện lên một tia cạnh tranh, lúc này Đường Tư Vũ quay đầu liếc nhìn Mộ Phi:" Anh đi trước đi! "

    Mộ Phi không muốn nhàm chán nữa, hôm nay anh rất vui vì có thể thân thiết với Đường Tư Vũ trong một khoảng thời gian ngắn. Anh liếc nhìn Hình Liệt Hàn đang bước ra từ quầy thanh toán, rồi dẫn đầu rời đi. Hình Liệt Hàn trên tay cầm một chiếc túi nhỏ, bên trong là cục pin mà cậu muốn, nhưng khuôn mặt của người đàn ông này rất khó coi, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, ngay cả dáng người đi về phía cô cũng cứng đờ và lạnh lùng. Nó dường như được bao phủ bởi sương giá.

    Đường Tư Vũ nhìn vào đôi mắt hẻo lánh của hắn, cô lập tức nhíu mày, hắn lại tức giận gì vậy? Nhưng cô suy nghĩ lại, có lẽ hắn nhìn thấy cô và Mộ Phi cùng đi tính tiền chung!

    Cậu ngẩng đầu lên và nói với Đường Tư Vũ:" Mẹ ơi, con đi mua pin với cha, cái điều khiển từ xa của con đã hết pin rồi. "

    " Ừ! Về nhà thôi con!"Đường Tư Vũ nắm tay cậu đi phía trước. Cô mặc kệ người đàn ông ở sau lưng. Đến cửa thang máy, Đường Tư Vũ dắt con trai đi vào, Hình Liệt Hàn đứng ở phía trước.
     
    Thùy Minh, Hungdong and AmiLee like this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...