Trọng Sinh [Edit] Yêu Thầm Thành Si - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trời trong xanh, 14 Tháng ba 2020.

  1. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ An Hoài rất nhanh lấy lại được nhịp thở bình thường, anh cau mày nhìn cô, hỏi bằng giọng có chút hấp tấp:

    - Lương tiểu thư, cô đang làm cái gì thế? Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không biết đạo lý này sao? Cô còn không mau đứng lên?

    Lương Trinh ghì chặt hai tay của anh lên song song với đầu (của anh), cô nhìn anh từ trên xuống dưới, ý cười tràn đầy trong mắt:

    - Tạ tiên sinh, buổi tối anh không ngủ mà lại đi vào phòng của cô gái chưa chồng, ai mới là người không biết đạo lý thụ thụ bất thân trước?

    - Lương tiểu thư tôi đã nói rồi, tôi tới đây là vì đạo tiếp khách tối thiểu, quan tâm xem khách của mình ngủ có ngon hay không mà thôi.

    Cô đưa ngón tay chọc chọc vào mặt anh:

    - Anh nghĩ là tôi sẽ tin lý do này à?

    Tạ An Hoài có chút nóng nảy, anh muốn đẩy cô xuống khỏi người mình, nhưng đến khi anh đưa tay lên lại không biết làm sao cho phải. Anh đẩy bả vai cô thì không đẩy được nhưng nếu đặt tay ở ngực cô để đẩy thì lại càng không ổn.

    Từ trước tới nay cô thấy anh luôn là bộ dáng an tĩnh, thần thái thanh cao, điềm đạm. Chưa bao giờ cô thấy anh lúng túng hay bối rối, nhưng nói thật giờ nhìn anh thật đáng yêu.

    Lương Trinh dí mặt mình gần sát mặt anh hơn, cô cảm nhận được cả người anh đang cương cứng, anh nhíu mày, lông mày hai bên gần sát vào nhau. Vì đang trong trạng thái cuống cuồng nên trong mắt đôi mắt tuyệt đẹp của anh có một tầng hơi ẩm, nhìn quyến rũ vô cùng.

    Không kìm được lòng, cô đưa tay lên xoa chân mày của anh. Cô cảm nhận anh đang run run, yết hầu cũng theo đó mà trượt lên trượt xuống.

    Anh bắt lấy cổ tay của cô để ngăn cản cô quấy phá trên mặt mình. Bởi vì sau khi sờ lông mày của anh, cô men theo sườn mặt vuốt má, rồi sờ cằm của anh.

    - Lương tiểu thư, cô.. - Anh gấp gáp nói, âm điệu có sự thay đổi rõ rệt.

    Anh cầm cổ tay của cô chặt hơn, nhưng dù anh nắm chặt hơn cô vẫn không chịu từ bỏ hành động của mình. Cuối cùng cô quyết định không tranh hơn thua với anh nữa mà chủ động nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh ấm nóng, còn có một lớp mồ hôi mỏng. Đột nhiên bị cô nắm tay nên anh có phản ứng giống như vừa bị đâm lén. Anh vội vàng muốn nắm tay mình lại, để cô buông tay. Nhưng cô lại cố tình nắm chặt hơn, nhìn bàn anh cô suýt xoa:

    - Tay của anh thật to.

    Cầm tay anh chán rồi cô mới buông tay ra nhưng cũng đồng thời nghiêng người để dính sát vào anh hơn. Cô đưa tay giữ đầu của anh, chủ động đưa môi mình chạm vào môi anh rồi dần dần đi xuống.

    Theo bản năng, tay đặt trên giường của Tạ An Hoài túm chặt lấy tấm ga giường, tay còn lại của anh đặt trên lưng của Lương Trinh. Rõ ràng ý định ban đầu của anh là đẩy cô xuống khỏi người mình nhưng khoảnh khắc cô giữ chặt đầu anh, đưa môi mình chạm môi anh thì dường như anh đã quên mình phải làm gì tiếp theo. Lúc này anh chỉ có thể theo bản năng đưa tay mình đặt lên eo của cô và ôm chặt lấy nó.

    Còn Lương Trinh vẫn giữ nguyên tư thế ép sát vào người anh, cô nằm im không cử động. Còn người đàn ông nằm dưới cô, cả người anh cương cứng đến kỳ cục, cánh tay đặt trên lưng cô của anh run run. Anh khẩn trương nhắm mắt, anh nhấp nhấp môi mà có lẽ vì quá căng thẳng nên môi anh có vẻ bị tái nhợt. Thật sự màn này giống như cô đang đi cưỡng hôn thiếu niên. Còn anh vẫn giữ cái dáng vẻ "tích thủy bất lậu", luôn luôn vân đạm phong khinh.

    * Tích thủy bất lọt: Một giọt nước cũng không lọt. / Nghĩa bóng: Cẩn thận, chu đáo, kín kẽ, không gì có thể tác động tới mình.

    * Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

    Một lúc lâu sau, Tạ An Hoài vẫn không thấy cô có hành động quá phận gì mới, anh mới chậm rãi mở mắt nhìn người đang đè trên người mình. Đập vào mắt anh là gương mặt xinh đẹp của cô gái, trong mắt cô ấy tràn ngập ý cười, đến lúc này anh mới hiểu cô đang trêu đùa mình.

    Anh trầm mặt hỏi cô:

    - Trêu đùa tôi vui lắm hả?

    Cô lắc đầu cười:

    - Tôi đâu có trêu chọc anh đâu.

    - Cô..

    Lương Trinh nằm trên người anh mà còn không chịu bỏ qua, cô lại tiếp tục đưa tay mình xuyên qua lớp quần áo, chạm vào người Tạ An Hoài. Anh hít một hơi khí lạnh, vội vàng la lên:

    - Lương Trinh, đừng càn quấy nữa.

    Cô sờ ngực anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh và hỏi:

    - Tạ An Hoài anh thừa nhận đi rằng anh thích tôi. Nếu không vì sao tim anh lại đập mạnh như thế?

    Anh trả lời với vẻ mặt đương nhiên:

    - Lần đầu tiên bị con gái đè ra giường, tim đập chậm mới là không bình thường.

    Anh lấy tay cô ra khỏi ngực mình, lạnh lùng ra lệnh:

    - Đừng làm rộn nữa, cô mau đứng lên đi.

    - Tạ tiên sinh, hơn nửa đêm anh còn vào phòng tôi, làm phiền khiến tôi mất ngủ, chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm với tôi sao? – Dù sao cô cũng đang chơi kiểu đùa theo phong cách vô lại cho nên chắc chắn anh sẽ không thể địch lại với cô.

    Có vẻ Tạ An Hoài cũng không biết nên làm sao:

    - Cô muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?

    Cô tìm tư thế thoải mái trên người anh:

    - Anh ngủ cùng tôi.

    - Lương tiểu thư, như vậy thật sự không hay lắm.

    - Đủ rồi. – Lương Trinh giữ tay anh:

    - Anh đừng nói với tôi về mấy cái đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, hay không tốt cho danh tiếng. Rõ ràng là anh tới phòng tôi trước, rõ ràng chúng ta có thể bình yên vô sự trải qua đêm nay, tôi có thể ngủ ngon đêm nay rồi mai về nhà, chỉ là anh lại chạy tới đây câu dẫn tôi.

    Tạ An Hoài phát hiện mình không biết nói gì cho ổn cả.

    Một hồi lâu sau anh thở dài trùng giọng hỏi:

    - Chả lẽ cô định nằm trên người tôi ngủ cả đêm nay sao?

    Nghe câu này của anh cô biết anh đã thuyết phục bởi lý lẽ của mình, từ trong ngực anh cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

    - Vậy anh phải ở đây ngủ với tôi nhé.

    - Tôi còn có lựa chọn khác sao?

    - Chính xác, đúng là không có lựa chọn khác.

    Lúc này, Lương Trinh mới từ trên người Tạ An Hoài bò xuống giường. Đợi anh cũng nằm an vị trên giường rồi, cô kéo một tay anh làm gối đầu, tay còn lại đặt lên ngang hông của mình.

    Có vẻ anh không thoải mái với dáng nằm này lắm, cả người anh vẫn cương cứng như cũ. Cô tựa đầu vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh. Đây là một mùi hương đặc biệt, không phải là mùi sữa tắm, nó là mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, chỉ riêng mình anh có mùi hương này.

    - Tạ An Hoài, tại sao anh không chịu thừa nhận là anh thích tôi? – Cô dụi mặt mình vào ngực anh rồi hỏi.

    Mãi sau từ trong bóng tối cô mới nghe được câu trả lời của anh:

    - Tôi không có tâm tư khác với Lương tiểu thư.

    Anh thật không hiểu ý người khác.

    Nằm trong ngực Tạ An Hoài thật sự rất thoải mái, ấm áp. Hơn nữa, sau một hồi giằng co lúc nãy, cô cũng mệt mỏi nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

    Ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy đã không thấy ai ở bên cạnh mình. Sau khi rửa mặt xong cô xuống lầu, đã thấy Tạ An Hoài đang ngồi đọc sách ở chỗ bàn nhỏ. Anh nghe được tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang, thấy người đi xuống là cô, anh khẽ mỉm cười:

    - Chào buổi sáng, Lương Trinh tiểu thư. Trước tiên, chúng ta đi ăn điểm tâm sáng đã.

    Nụ cười của anh vừa ôn hòa, hào phóng vừa khách khí, giọng điệu cũng hoàn toàn là kiểu chủ nhân với khách của mình. Thái độ của anh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong khi Lương Trinh lại nghĩ rằng sau việc hai người ôm nhau ngủ tối qua, hôm nay anh sẽ có chút lúng túng hay gì đó bất thường. Nhưng hôm nay, anh không hề có thái độ lúng túng, ngược lại còn thản nhiên và khách khí tựa hồ như anh đã quyết định giấu nhẹm đi chuyện hai người từng ôm nhau ngủ một đêm, cũng có vẻ như anh không hề để chuyện đêm qua trong lòng.

    Nhìn thái độ của anh, Lương Trinh thấy khó chịu, cô tếu táo trừng mắt nhìn anh rồi bảo:

    - Ngủ trong ngực Tạ tiên sinh thật thoải mái, ấm áp. Đêm qua tôi đã ngủ rất ngon, còn Tạ tiên sinh thế nào? Tướng ngủ của tôi không tốt lắm, không biết có quấy rầy giấc ngủ của Tạ tiên sinh hay không?

    Anh muốn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này đã vậy cô sẽ không cho anh vừa ý. Cô sẽ đem sự mập mờ giữa hai người nổi lên mặt nước, cô muốn nhìn xem anh có thể giữ mãi cái vẻ ổn định như bây giờ hay không. Nhưng mọi chuyện lại đúng như cô đã dự dịnh, anh không hề đổi sắc mặt, thái độ cũng không có biến chuyển gì. Anh thản nhiên nhìn cô rồi gật đầu:

    - Cũng không tệ lắm.

    - Lương tiểu thư ăn điểm tâm đi. Đợi cô ăn xong tôi sẽ cho người đưa cô về.

    Thế nhưng Lương Trinh không hề đụng vào điểm tâm, cô nửa cười nửa không nhìn anh:

    - Tạ tiên sinh, theo lẽ thường khách muốn về thì chủ nhân phải tỏ ý giữ lại, nhưng anh đây có vẻ ngược lại nhỉ, sáng sớm đã muốn đuổi tôi về.

    Tạ An Hoài vẫn giữ nụ cười ôn hòa, đẹp mắt:

    - Không phải ngày hôm qua chúng ta đã nói xong vấn đề này hay sao Lương tiểu thư?

    Lương Trinh gật đầu:

    - Cũng vậy thôi, sau này tôi có thể tới tìm anh nữa không?

    Tạ An Hoài cúi đầu đọc sách, ưu nhã lật trang sách, im lặng một lúc rồi anh mới đáp lại:

    - Sau này, Lương tiểu thư đừng tới đây nữa.

    - Tại sao?

    Anh nhẹ nhàng, nhàn nhạt trả lời:

    - Tôi không có tình ý gì với Lương tiểu thư.

    Lương Trinh híp mắt nhìn anh:

    - Anh nói thật? Anh thật lòng hy vọng tôi sẽ không tới tìm anh?

    - Dĩ nhiên.

    Lương Trinh cho rằng sau khi hai người ôm nhau ngủ một đêm, quan hệ của bọn họ sẽ có tiến triển gì đó. Nhưng cô không ngờ rằng, buổi đêm qua đi và bây giờ thái độ của anh là như thế này.

    Cô không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, mặc dù cô mặt dày nhưng cô cũng biết xấu hổ. Thái độ của Tạ An Hoài thật sự khiến người khác nổi giận, và giờ cô cũng thấy tức giận thật sự. Cô hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói:

    - Được rồi, tôi nhất định sẽ không đến đây nữa. Điểm tâm này tôi cũng không cần ăn. Hôm qua, tôi đã quấy rầy tiên sinh, tôi thật lòng xin lỗi.

    Nói xong, cô quay người đi thẳng. Thế nhưng, Tạ An Hoài vẫn duy trì tư thế cúi đầu đọc sách, hồi lâu anh cũng không nhúc nhích mãi tới khi có tiếng ho khan vang lên, anh mới như từ trong suy nghĩ mà bừng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên và nhận thấy Trương Cảnh Trạch đã ở đây từ bao giờ.

    Hai tay Trương Cảnh Trạch khoanh ở trước ngực, anh ta tỏ vẻ sâu xa nói với Tạ An Hoài:

    - Vừa rồi tôi đứng ở xa nhìn lại đây nhưng tôi vẫn nhìn rõ người vừa đi khỏi đây là tiểu thư của Lương gia – Lương Trinh. Sáng sớm cô ấy đã từ đây mà rời đi, chứng tỏ cô ấy qua đêm ở đây, có đúng không? – Nói xong câu cuối anh ta nhíu mày nhìn Tạ An Hoài.

    Tạ An Hoài ném quyển sách trong tay lên mặt bàn, anh đưa tay lên day day thái dương, rồi nói với Trương Cảnh Trạch:

    - Chuyện bốn năm trước tôi cứu cô ấy, sợ rằng cô ấy đã phát hiện ra.

    Trương Cảnh Trạch không quá kinh ngạc trước thông tin này, anh ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu hỏi lại:

    - Vậy anh nghĩ thế nào?

    - Không nghĩ thế nào.

    Trương Cảnh Trạch đã quen biết Tạ An Hoài rất nhiều năm, nên anh ta hiểu Tạ An Hoài khá rõ. Anh ta cũng hiểu rõ ý định của bạn mình, nghĩ tới đây anh ta không khỏi thở dài:

    - Trước kia anh nói rằng vì cô ấy đang yêu đương với Tạ Quân Hiến nên anh không nên tới quấy rầy, phá rối. Hôm nay cô ấy đã hủy hôn với Tạ Quân Hiến, lại còn biết anh là ân nhân cứu mạng của mình nên muốn lấy thân báo đáp. Nhưng mà giờ anh lại thành như vậy nên không muốn kéo theo cô ấy chịu khổ cùng mình. – Trương Cảnh Trạch lại nặng nề thở dài tiếp:

    - Tại sao anh lại có số phận đau khổ như thế?

    Tạ An Hoài cười một tiếng:

    - Thôi không nói về chuyện này nữa, anh tới tìm tôi là vì bên kia có động tĩnh gì sao?

    - Chính xác, lão già kia có hành động mới rồi.

    Tạ An Hoài cười lạnh lùng:

    - Tôi đã biến thành thế này rồi mà lão ta vẫn không chịu bỏ qua cho tôi.

    Lương Trinh về tới nhà, mọi người hỏi cô đêm qua đã ở đâu. Cô chỉ đành bịa chuyện ứng phó qua loa.

    Mấy ngày sau, Tạ An Hoài cũng không hề liên lạc với cô, mà lúc cô phát sóng trực tiếp, Lục thúc cũng không xuất hiện.

    Lương Trinh vẫn không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, anh rõ ràng luôn vui vẻ khi thấy cô, mà giờ anh cũng biết cô thích anh, cớ sao hết lần này tới lần khác anh đều không chịu thừa nhận là anh cũng thích cô? Nếu hai người đều có tình cảm với nhau vậy thì nên nói rõ ràng với nhau, sau đó hai người trở thành một đôi uyên ương, nhưng Tạ An Hoài lại sống chết không chịu thừa nhận tình cảm, thật sự là hiện giờ anh đang nghĩ gì.

    Lúc phát sóng trực tiếp cô luôn chăm chú nhìn để xem Tạ An Hoài có xuất hiện hay không, cho nên cô không thể tập trung vào công việc. Có một lần trong buổi phát sóng cô liên tiếp mắc sai lầm nên không thể không ngừng phát sóng lúc nửa chừng.

    Thực tế, mỗi lần Lương Trinh phát sóng trực tiếp, Tạ An Hoài không hề bỏ lỡ buổi nào. Chỉ là anh mở âm lượng nhỏ, thời khắc đó anh trên giường, để máy tính xách tay trên đùi. Anh nhìn chằm chằm cô gái đang phát sóng trực tiếp, đây đã là lần thứ ba liên tiếp cô mắc lỗi sai khi vẽ mi mắt. Rốt cuộc cô đành ngừng buổi phát sóng còn anh cũng tắt máy tính luôn.

    Anh nhắm mắt ngả đầu tựa mình vào đầu giường, vẻ ôn hòa trên mặt anh giờ đang bị thay thế dần bởi nét mặt cố gắng kiềm chế.

    Không biết vì sao bỗng nhiên anh nhớ về ngày anh cứu cô khỏi biển lửa vào bốn năm trước. Khoảng thời gian đó anh bị Tạ Quốc Thắng điều về phương Nam để đi khảo sát công trình. Cái gọi là đi khảo sát công trình chính là bắt anh rời khỏi Thủ đô – nơi anh có thể nhận được sự bảo vệ, sau đó ông ta tranh thủ cơ hội này cho người tiêu diệt anh.

    Nhưng anh đã nắm trong tay mọi kế hoạch của Tạ Quốc Thắng nên anh dễ dàng tránh khỏi mọi tai ương, không chỉ vậy anh còn ăn miếng trả miếng khiến ông ta bị tổn hại không ít.

    Anh lặng lẽ chạy về Thủ đô, khi tới ngoại ô thì anh nhớ ra đợt trước anh nghe được tin là gần đây Lương Trinh không khỏe nên cô đang điều dưỡng thân thể ở đó. Anh muốn nhân tiện dịp này đi tới biệt thự để xem tình hình của cô ra sao. Nhưng anh không ngờ rằng khi anh tới biệt thự thì nơi này đang chìm trong biển lửa. Lúc đó anh rất gấp không kịp suy nghĩ gì đã ngay tức khắc lao vào biển lửa, cũng may anh rất nhanh đã tìm thấy cô.

    Cô còn sống, chỉ là bị sặc khói nên mới ngất xỉu. Anh vội vàng bế cô chạy xuống lầu nhưng khi đi gần tới cửa thì đúng lúc thanh xà ngang bị sập, rơi đè lên chân của anh.

    Thế nhưng lửa càng lúc càng lớn, nếu anh không nhất quyết cố gắng rời khỏi đây thì hai người chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Anh cũng hiểu rõ cái chân bị thanh xà đè lên chắc chắn sẽ khó lòng cứu chữa, nếu đã vậy không cần luyến tiếc mà cố giữ nó lại. Nghĩ sao làm vậy anh nhìn quanh tìm được khối đá, tự mình đập vào chân để cưa đứt nó. Lúc ấy thật sự rất đau, nhưng anh quyết ý bất chấp tất cả bởi vì anh không muốn chết sớm như vậy và càng không muốn cô phải rời bỏ cõi đời khi tuổi còn trẻ như thế này.

    Cũng may cuối cùng hai người cũng chạy khỏi biển lửa. Anh cực kì lo lắng bởi vì cô vẫn hôn mê mặc dù anh ra sức ấn nhân trung cô cũng không có dấu hiệu hồi tỉnh, đến khi người của anh chạy tới nơi cô vẫn chưa tỉnh lại.

    Bọn họ nhìn thấy cái chân gãy của anh thì đều giật nảy mình. Sau khi biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, bọn họ đều tự trách bản thân đã không tới kịp thời, những người đàn ông thô kệch, cao lớn mà giờ lại chảy nước mắt khi nhìn cái chân đầy thương tích của anh.

    Bọn họ nhất quyết bắt anh phải đi bệnh viện ngay lập tức mặc kệ anh muốn đợi cô tỉnh rồi mới đi đâu thì đi. Lúc anh bị mang đi cô cũng chưa tỉnh, anh từ xa nhìn cô nằm trên bãi cỏ, trong lòng chỉ có một mong muốn duy nhất đó là cô nhất định phải sống, sống thật khỏe mạnh.

    Cuối cùng cô đã sống lại, sống khỏe mạnh nhưng cô lại không hề biết về những điều anh đã làm. Mà bản thân anh cũng không định cho cô biết những chuyện đã xảy ra.

    Anh nghĩ rằng giữa hai người không có cơ may nào cả, mà từ quá khứ đã luôn có người ở bên cô, bản thân anh thì biết rằng mình không thể làm được chuyện "đập chậu cướp hoa". Hơn nữa giờ anh đã thành người tàn phế anh càng thấy mình không xứng với cô, hai người càng không thể ở cạnh nhau.

    Cô xinh đẹp, quyến rũ như vậy thì nên ở bên một người đàn ông tài giỏi, ưu tú chứ không phải là ở bên kẻ tàn phế để rồi lãng phí cuộc đời mình.

    Anh từ mở mắt ra, đưa tay xoa đùi phải của mình. Anh đã tháo chân giả nên từ bắp chân phải trở xuống trơ trụi, trống không. Giờ đây anh để hai chân song song nhau, đây thật sự là khung cảnh khiến người nhìn cảm nhận được sự quái dị. Tại sao đã bao lần anh yên bình vượt qua hiểm trở vậy mà giờ anh lại rơi vào cảnh tàn phế? Tại sao lại như vậy? Trong bóng tối, tay anh nắm chặt, ánh mắt vô định trên môi là nụ cười đau khổ.

    Đã mấy ngày liên tiếp trôi qua mà Lương Trinh chưa ra khỏi nhà. Mấy hôm nay cô cảm thấy có chút mất mát trong tâm hồn, cũng chẳng muốn làm gì nên quyết định ở nhà luôn. Mãi cho tới cuối tuần nhận được cuộc gọi từ Vũ Văn Nghiên, cô mới chuẩn bị để ra ngoài.

    Hai người hẹn nhau tại quán trà quen thuộc. Lương Trinh phát hiện ra vẻ mặt Vũ Văn Nghiên có phần nghiêm trọng, đây là không phải phong thái tưng tửng thường ngày của cô bạn. Sau khi hai người tán gẫu qua loa về mấy chuyện mới xảy ra gần đây, Lương Trinh mới hỏi cô ấy:

    - Hôm nay cậu hẹn tớ ra đây là có chuyện muốn nói với tớ phải không?

    Cô ấy đưa tay chống đầu, nhẹ nhàng thở dài, rồi nói:

    - Tớ nghĩ thông rồi Lương Trinh ạ, tớ quyết định buông tha anh cậu.

    Lương Trinh không ngờ cô ấy sẽ nói chuyện này, cô cảm thấy có chút khó tin:

    - Cậu nói thật à?

    Vũ Văn Nghiên nghiêm túc gật đầu:

    - Tớ không muốn trở thành người đàn bà đáng thương như thế, càng không muốn thành kẻ điên rồi tự tay bóp chết con của mình. Cậu cũng biết rõ tớ thích trẻ con như thế nào mà.

    Lương Trinh thấy đau lòng thay cô ấy, cô vội nắm tay bạn mình an ủi:

    - Cậu nghĩ thông được chính là chuyện tốt nhất. Cậu là cô gái tốt, là anh cả của tớ không xứng với cậu, cậu xứng đáng gặp được người tốt hơn.

    Vũ Văn Nghiên chọc chọc vào trán Lương Trinh:

    - Người đó là anh ruột của cậu đấy.

    - Dù anh ruột của tớ thì cũng vậy thôi. Nghiên Nghiên, anh ấy không xứng với cậu.

    Vũ Văn Nghiên le lưỡi với cô một cái, rồi nói:

    - Được rồi, tớ tin cậu mà. – Nói xong, cô ấy ẩn ý nhìn Lương Trinh:

    - Nói xong chuyện của tớ giờ tới chuyện của cậu. Chuyện mấy hôm trước cậu nhờ tớ, rốt cuộc là thế nào?

    Vì hai người là chị em tốt của nhau nên tất nhiên Lương Trinh sẽ không lừa cô ấy.

    - Tớ đi tìm Tạ An Hoài.

    Vũ Văn Nghiên đang bưng cà phê để uống, nghe được câu này cô ấy liền bị sặc, ho mãi không ngừng. Lương Trinh cũng đoán trước là cô ấy sẽ bị giật mình bởi thông tin này nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bĩnh tĩnh đưa khăn giấy cho bạn. Một lúc sau, Vũ Văn Nghiên mới ngừng ho, lấy hơi để hỏi lại Lương Trinh:

    - Tạ An Hoài? Sao cậu lại liên quan tới anh ta?

    - Tạ An Hoài chính là người cứu tớ 4 năm trước. Hôm tớ khiêu vũ cùng anh ta, tớ ngửi thấy mùi hương trên người anh ta giống với mùi hương của người cứu tớ 4 năm trước.

    Còn về chuyện 4 năm trước cô đã từng kể chi tiết cho Vũ Văn Nghiên nghe nên giờ cô không cần nói quá nhiều, cô ấy vẫn có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.

    - Bảo sao, mấy hôm hôm trước vẻ mặt của cậu khi nhìn anh ta giống như nhìn thấy quỷ vậy.

    - Hơn nữa, anh ta bị tàn phế chắc chắn là do cứu tớ nên mới bị thế.

    - Chỉ là anh trước sau đều không chịu thừa nhận là đã cứu tớ, càng không chịu thừa nhận là vì thích thầm tớ nên mới xả thân cứu tớ.

    Vũ Văn Nghiên im lặng nghe, cô ấy vừa uống cà phê vừa tự hỏi về những điều Lương Trinh kể. Mãi lúc sau, dường như cô ấy đã nghĩ ra sáng kiến gì đó, cô ấy cười nói với Lương Trinh:

    - Nếu tớ là anh ta, tớ cũng sẽ không chịu thừa nhận.

    Lương Trinh ngẩn người hỏi lại:

    - Vì sao?

    - Năm đó anh ta xả thân cứu cậu chứng tỏ anh ta có ý với cậu, nếu không chẳng ai lại đi lao vào biển lửa cứu một người mình không quen không biết. Anh ta vì cứu cậu mà mất đi một chân, đây tuyệt đối là do thật sự yêu cậu mới có dũng khí làm việc này. Và cũng vì thật lòng yêu cậu nên anh ta không muốn cậu thấy mắc nợ, cả đời đi theo một người tàn tật như anh ta. Rốt cuộc là anh ta không nỡ khiến cậu chịu khổ theo mình.

    Nghe Vũ Văn Nghiên nói xong có vẻ như Lương Trinh đã thông suốt được mọi vấn đề. Toàn bộ câu hỏi mà cô chưa có lời đáp giờ đều đã sáng tỏ.

    Đúng rồi, tại sao cô lại không nghĩ tới chứ. Trước kia, Tạ An Hoài là thiếu niên tài hoa, danh vang vạn dặm mà hiện giờ anh lại thành người tàn phế, cà đời gắn với chiếc chân giả. Cho dù anh luôn trưng cái vẻ bình tĩnh thản nhiên cho người ngoài nhìn nhưng chắc chắn trong lòng anh vẫn có nỗi đau của sự tự ti, mà những điều này anh chỉ giữ riêng cho bản thân mình, không để cho bất kì ai thấy nó. Cũng chính vì vậy mà anh né tránh cô, không dám đối diện với cô.

    - Tớ có việc, tớ đi trước nhé.

    Nói xong mấy lời này Lương Trinh vội vàng đứng dậy, đi khỏi quán trà. Vũ Văn Nghiên chưa kịp hỏi cô có chuyện gì gấp thì đã không thấy cô đâu nữa. Vũ Văn Nghiên bĩu môi thầm nghĩ Lương Trinh đúng là trọng sắc khinh bạn.

    Lương Trinh lái xe tới biệt thự của Tạ An Hoài. Cô muốn trực tiếp nói cho anh biết dù anh có dáng vẻ thế nào cô cũng đều yêu thương anh, cô không bụng những khiếm khuyết của anh.

    Lương Trinh bấm chuông cửa, chốc lát thì thấy bác Thành ra tới nơi. Đã có kinh nghiệm của lần trước nên bác không mở cửa, bác đứng sau cửa sắt nói với Lương Trinh:

    - Lương tiểu thư, mời cô trở về cho. Tiên sinh nói rằng ngài ấy không muốn gặp cô.

    Lại là tránh mặt không gặp. Tên khốn khiếp Tạ An Hoài này, anh còn định lảng tránh cô tới khi nào. Nhưng cô cũng đã lường trước được tình huống này nên cô có chuẩn bị mới đến.

    Cô không thấy tức giận khi bác Thành không cho cô vào biệt thự. Cô lạnh lùng đi mở cốp xe, lấy ra thứ đồ cô vừa mua lại với giá cao từ ông lão bán đồng nát – đó là một cái loa.

    Cô nhất định phải gặp được Tạ An Hoài, nhưng anh lại không chịu gặp cô. Giờ có hai phương án cho cô lựa chọn, một là trực tiếp xông thẳng vào biệt thự, hai là quậy phá ầm ĩ để anh không chịu được. Phương án thứ nhất đi vào ngõ cụt vì có bác Thành chặn cửa, do đó chỉ còn phương án thứ hai.

    Trước kia Lương Trinh chưa từng sử dụng loa kiểu này nên cô không biết dùng. Cô thấy ở thân loa có một cái nút, cô đẩy nút lên, vặn nút âm lượng về phía max, cô cho rằng như vậy là mình đã khởi động được loa. Cô ho khan vài tiếng để lấy giọng, hướng loa về phía biệt thự của anh rồi nói:

    - Tạ An Hoài, anh là đồ vô dụng, anh ra đây gặp tôi mau.

    Âm lượng của loa rất lớn nên bác Thành chính là nạn nhân đầu tiên. Bác vội vàng bịt tai, lại vỗ thử một cái để kiểm tra xem tai có ổn không. Bác khổ sở nói với Lương Trinh:

    - Lương tiểu thư, cô..

    Lương Trinh không để ý tới bác, cô tiếp tục gào:

    - Tạ An Hoài anh đừng có núp mãi trong nhà như thế. Anh đừng tưởng..

    "Thu mua đồ điện cũ, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa không khí, máy tính cũ đâyyyyy..

    Tiếng rao mua đồ quá lớn vọng ra từ cái loa khiến Lương Trinh giật nảy mình. Cô đang khí thế hừng hực giờ thì cả người cứng ngắc. Bác Thành cũng bị giật mình, nhưng Lương Trinh nhìn ra bác cũng đang cố nén cười.

    Âm thanh từ loa phát ra lớn như vậy chắc chắn Tạ An Hoài cũng nghe thấy, Lương Trinh thấy mình có chút mất thể diện. Không biết là bác Thành thấy thương cô bị mất mặt hay bác thấy quá khổ sở khi phải nén cười đến mức nội thương nên bác vừa mở cửa vừa thành khẩn nói với Lương Trinh:

    - Lương tiểu thư, cô đi vào nhà đi.

    Lương Trinh ho khan một tiếng, cố gắng bình tĩnh để làm động tác tắt loa. Cô tỏ vẻ dường như chưa có chuyện gì xảy ra, ngẩng cao đầu, ưỡn bộ ngực cỡ 34C của mình bước nhanh vào nhà.

    Lần này Tạ An Hoài không ngồi ở bàn nhỏ đọc sách, anh đang ngồi ở ghế salon, tay cầm ly trà, mắt nhìn về phía cửa sổ đến mức xuất thần.

    Nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi quay đầu, thấy người tới là Lương Trinh, anh cũng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói với cô:

    - Lương tiểu thư trước tôi đã nói rõ để cô không tới đây nữa rồi mà. Tại sao hôm nay cô lại tiếp tục tới đây?

    Lại là cái thái độ ôn hòa cùng với nụ cười khách khí, mang theo cái cảm giác cố ý xa lánh người đối diện.

    Anh vẫn luôn như vậy, khách khí, tao nhã lễ phép, ôn hòa, hào phóng nhìn thì có vẻ thân thiện nhưng thực chất lại là xa cách, tạo khoảng cách để hạn chế người khác tới gần mình. Anh luôn thành thục ổn trọng tựa hồ như anh luôn nắm chắc được mọi thứ trong tay nên anh sẽ chẳng bao giờ thất thố dù trong bất kì hoàn cảnh hay thời điểm nào.

    Anh vừa nghiêm túc vừa tao nhã, lịch sự, mọi động tác của anh đều mang theo phong thái, khiến người đối diện nảy sinh lòng kính trọng. Vì thế ai cũng tự nhiên muốn bày tỏ sự kính trọng với anh, khí chất của anh làm cho người ta không dám có suy nghĩ khinh nhờn, coi thường anh.

    Nhưng cô lại muốn biết đằng sau vẻ tao nhã, nghiêm túc, thâm tình thì cảm xúc thật, con người thật của anh là như thế nào. Cô vẫn nhớ nhung vòng tay mạnh mẽ, ấm áp của anh, nhớ tới lần được dựa trong ngực của anh, thật sự cảm giác đó vô cùng thoải mái, khiến cho cô nhớ mãi không quên.

    Bất cứ động tác nào của người đàn ông này, hay chỉ là ánh mắt vu vơ của anh đều có nét quyến rũ mê người. Anh càng nghiêm trang, càng tao nhã càng khách khí thì cô càng muốn tới gần anh, muốn được ôm anh, muốn được quấn quýt với anh.

    Chắc chắn nét quyến rũ của khiến không ít người phụ nữ có suy nghĩ này, nhưng anh là người đàn ông nhìn qua thì ôn hòa nhưng thực chất lại không phải người dễ gần, trên người anh luôn phảng phất luồng khí từ chối người ngoài, người lạ chớ gần cho nên không ai dám lỗ mãng với anh. Đa số chỉ dám thoáng qua cái suy nghĩ muốn thân cận với anh chứ ít người dám biến nó thành hành động cụ thể.

    Lương Trinh không muốn hành động của mình khiến anh cảm thấy bị xúc phạm. Cô chỉ muốn đến gần anh, muốn được anh ôm trong ngực. Giờ phút này cô đang đối diện với anh, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, cô có cơ hội thể hiện mong muốn của mình.

    - Lương tiểu thư, cô có chuyện muốn nói với tôi sao? – Cô cứ im lặng hồi lâu mà vẫn chưa nói gì, anh không kiềm chế được nữa nên đành chủ động hỏi.

    Lương Trinh không trả lời, cô bước đến bên cạnh chỗ anh đang ngồi. Cô sợ rằng anh sẽ đẩy mình ra, nên đưa hai tay mình ôm lấy cổ anh, cô ôm rất chặt, chặt đến mức khẳng định anh không thể đẩy cô ra dễ dàng.

    Tạ An Hoài:"..."

    Anh không ngờ cô sẽ có động tác này, cô bất ngờ ngồi vào trong lòng anh. Trong nháy mắt thân thể Tạ An Hoài cứng ngắc, anh không biết mình nên đẩy cô ra, hay cứ để cô ngồi như vậy. Nhưng nếu đẩy ra anh cũng chưa biết làm cách nào mới đẩy được cô ra khỏi vị trí bây giờ.

    - Lương tiểu thư, cô làm sao vậy?

    Cô táo bạo tới mức anh không biết nên làm gì với cô.
     
    Hohoemi, Cơ Hoàng, trangg2787 người khác thích bài này.
  2. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Trinh tựa đầu vào ngực anh, quả nhiên cảm giác này khiến cô không hề thất vọng. Ở trong lồng ngực của anh thật sự rất thoải mái, bắp thịt ở đùi anh chắc nhưng vẫn đủ co dãn, ngồi lên đó rất dễ chịu. Được anh ôm trong ngực vừa ấm áp vừa thoải mái, dựa vào anh khiến cô cảm nhận được sự an toàn, yên tâm phó thác.

    Dĩ nhiên khiến cho cô say mê thì không thể không nhắc tới mùi hương trên người anh. Đó là mùi thơm nhàn nhạt của bạc hà, khi ngửi nó khiến cả người thoải mái.

    - Tạ An Hoài, có phải anh nghĩ mình chỉ còn một chân nên mới quyết tâm cự tuyệt em không? Nếu lý do là thế, bây giờ em có thể nói cho anh biết, em không để tâm chuyện đó, em chưa bao giờ đắn đo chuyện anh có đủ hai chân hay anh chỉ còn một chân. Tạ An Hoài, em động tâm với anh, sao em có thể thờ ơ trước những chuyện anh đã làm? Bất cứ chuyện gì anh làm vì em đều khiến em động tâm. Em chính là kiểu người như vậy, khi đã động tâm với ai em chỉ muốn được ở bên người đó. Anh chính là người khiến em động tâm nên em muốn được ở bên cạnh anh, em không để tâm anh đã bị tàn tật, cũng không để tâm lời đánh giá của người ngoài. Điều em muốn chính là được ở chung một chỗ với anh. – Từ trong ngực anh cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi anh:

    - Mình ở bên nhau được không anh? Anh đừng trốn tránh em nữa được không?

    Anh cũng cúi đầu nhìn cô, anh nhíu mắt, sắc mặt nghiêm trọng, trên mặt anh không còn vẻ ôn hòa, khách khí, lại hời hợt, dửng dưng. Lúc này, có vẻ anh đang biểu lộ tâm tình thật sự của mình không như khi trước anh luôn đeo mặt nạ che giấu mọi cảm xúc của bản thân. Cuối cùng, anh đã chịu biểu lộ một phần tâm tư của mình trước mặt cô.

    Nhưng cũng chỉ được vậy, một lát sau anh đã nở nụ cười khách khí như thường lệ.

    - Lương tiểu thư, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ. Người cứu tiểu thư bốn năm trước không phải là tôi, Lục thúc là ai tôi cũng không rõ. Tại sao Lương tiểu thư cứ hiểu lầm như thế? Và điểm quan trọng nhất đó là tôi không có tình cảm với tiểu thư.

    Lương Trinh híp mắt nhìn anh, giọng trầm xuống:

    - Anh nói thật? Anh không hề có tình cảm với em?

    Anh lại nở nụ cười thản nhiên xa cách:

    - Tôi lừa cô để làm gì?

    - Cô ngồi trên đùi tôi như vậy không hay lắm. Cô đứng lên đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.

    Lương Trinh cảm thấy mọi nhiệt tâm của mình vừa bị tạt một chậu nước lạnh giá. Tất cả nhiệt tình của cô đang lụi tàn dần, không còn gì cả. Cô thấy khó chịu vô cùng. Khi cô còn học Trung học, bị người ta đọc thành tích cô cũng thấy khó chịu như vậy. Giờ ngồi trong ngực anh giây phút nào thì giây phút ấy cô cảm giác mình đang bị kim châm vào người.

    Cuối cùng, cô đứng dậy, lùi về phía sau một bước. Cơn giận của cô đang xông thẳng lên não, cô không kìm chế được nữa nên gào lên với anh:

    - Tạ An Hoài tại sao anh phải làm như vậy? Em đã nói là em không để ý chuyện đó mà.

    Anh bưng ly trà trước mặt mình lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Dường như với anh mọi thứ đều bình thường, ổn định, không giống như cô đang đùng đùng đùng giận dữ. Mọi hành động, cử chỉ của anh đều ưu nhã, anh bình thản giống như không có chuyện gì có thể tác động tới mình.

    Anh thong thả uống trà, quay đầu cười nói với cô:

    - Cô nghe lời tôi, hãy trở về đi. Sau này cũng đừng tới đây nữa.

    Dáng vẻ của anh đã thật sự chọc giận cô. Tại sao anh lại như vậy, tại sao anh không để ý tới bất kì điều gì?

    Nhìn phản ứng của anh cô thật muốn hất tay, bỏ mặc tất cả quay lưng ra về. Cô cũng không phải dạng người không biết liêm sỉ, anh đã như vậy sao cô phải cố nén mình níu kéo?

    Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn không thật sự nỡ lòng buông tay. Bởi vì cô hiểu rõ, nếu lần này cô rời đi e rằng cả đời này họ sẽ bỏ qua nhau. Anh sẽ chẳng bao giờ chịu chủ động đi tìm cô, anh sẽ giống như kiếp trước, một mình đối diện với cái chân gãy của mình. Sau đó anh cứ ẩn mình trong bóng tối, yêu cô trong lặng im, không bao giờ anh dám đường đường chính chính xuất hiện ở bên cạnh cô. Nếu giờ cô xoay người bỏ đi, người đàn ông này sẽ giống như kiếp trước, đau khổ cả đời.

    Cô cúi đầu suy ngẫm hồi lâu, rốt cuộc cô cũng không đi khỏi đây được. Cô hít sâu một hơi, đang muốn đi về phía anh, chân cô mới bước được một bước thì người đàn ông ngồi trên ghế salon đã hét lên:

    - Lương Trinh, cô đừng đến gần tôi nữa.

    Anh giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng bỗng nhiên bị có vết nứt, khí chất của người đàn ông chững chạc trưởng thành dường như đã biến mất hoàn toàn. Lúc này đây, anh đã chịu tháo mặt nạ của mình xuống, hóa ra dưới lớp mặt nạ anh cũng có cảm xúc, cũng biết lo sợ. Hoặc cũng có thể nói rằng nỗi đau mà anh phải chịu đựng không hề ít hơn cô.

    Cô cứ bước tới, bỏ qua mọi sự kháng cự của anh. Một lần nữa, cô ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhẹ tựa đầu mình vào ngực anh:

    - Em sẽ không đi đâu Tạ An Hoài. Em sợ rằng nếu giờ em đi thì sau này em sẽ vô cùng hối hận, em cũng sợ anh sẽ thấy hối hận.

    Tạ An Hoài nắm thật chặt tay ghế salon, bởi vì dùng quá nhiều sức nên đầu ngón tay của anh trắng bệch. Anh nhắm chặt mắt, cho dù anh có cố đè nén thế nào thì sự thống khổ trong anh cũng đang dần hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt.

    Có lẽ giờ anh đang rất căng thẳng, nội tâm đấu tranh gay gắt. Trên trán anh gân xanh hiện rõ, còn đập nhảy không ngừng, tựa như anh phải dùng hết khí lực mới nói hoàn chỉnh được câu này:

    - Lương Trinh anh cho em một cơ hội cuối cùng. Em hãy mau rời khỏi đây.

    Cô nhất quyết ôm anh không chịu buông tay, kiên định đáp lại:

    - Em sẽ không rời khỏi đây.

    Anh mở mắt cúi đầu nhìn đầu cô đang dựa trong ngực mình. Giờ phút này nội tâm anh cũng đang rất phức tạp, không biết nên làm mới tốt. Anh thấy tức giận nhưng cũng thấy vui vẻ, hơn nữa cảm giác vui vẻ còn chiếm thế thượng phong. Trên khuôn mặt thống khổ nãy giờ của anh đang dần hiện rõ nét cười nhàn nhạt.

    Anh cong cong khóe miệng, nhìn cô hồi lâu rồi anh mới dùng giọng điệu nghiêm túc nhất của mình nói với cô:

    - Lương Trinh em không còn cơ hội để rời đi nữa rồi.

    Cô kinh ngạc nhìn anh, hỏi lại:

    - Anh nói gì? – Thật sự cô cũng không hiểu hàm ý những lời này của anh là gì.

    - Chúng ta đã có thể yên ôn sống mà không liên quan tới nhau. Nhưng em lại cố tình tiếp cận anh, cố tình tới gần anh. Mà anh cũng đã cho em cơ hội lựa chọn lại, nhưng em lại bỏ qua nó, không chịu rời khỏi đây. Giờ em không còn đường lui nào cả, em trốn cũng không thoát nữa rồi. Em hiểu chưa?

    Anh nói rất nghiêm túc, có lẽ anh nghĩ rằng đây là cảnh cáo anh dành cho cô. Nhưng nghe xong, cô lại cười thật tươi, hơn nữa còn ngả ngớn nhéo cằm anh:

    - Em cũng chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn khỏi anh.

    Có thể anh cho rằng cô chưa hiểu rõ lời anh nên anh lại xụ mặt giọng nặng nề hơn:

    - Sau này, em chỉ có thể ở bên cạnh anh. Dù sau này em có gặp người khiến em yêu thích, em cũng không có cơ hội rời bỏ anh. Em không có cơ hội để hối hận, cũng không có đường lui, em chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.

    Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc như vậy. Quá khứ, anh luôn khoác trên mình mặt nạ ôn hòa, tao nhã. Hóa ra cũng có lúc anh bá đạo như thế, nhưng thật sự lúc này cô thấy anh vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức khiến cô ngây người.

    Cô si ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, cười đáp:

    - Được.

    Có vẻ như anh vừa bất đắc dĩ thở dài, hoặc là anh đã hạ quyết tâm trong lòng nên anh buông lỏng đôi bàn tay đang bám chặt thành ghế của mình. Anh đưa tay ôm siết lấy cô, đưa mặt mình cọ cọ trên đỉnh đầu của cô, anh ôn nhu nói với cô:

    - Lương Trinh, anh không đùa giỡn với em đâu.

    Lương Trinh không ngờ anh sẽ ôm mình, cô đã rất kinh ngạc khi được nghe lời tuyên bố bá đạo của anh. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ chủ động ôm cô, bởi vì trước đó anh vẫn một mực giữ khoảng cách với cô. Hôm anh ôm cô ngủ cũng là do cô ép anh phải làm như vậy. Cô có chút kích động, hóa ra đây là vẻ thâm tình của Tạ An Hoài.

    Được anh ôm như vậy nên giờ cô chỉ cảm thấy toàn bộ thân nhiệt của anh đang lan tỏa trên người mình, thật sự vô cùng ấm áp. Dường như lúc này toàn thân cô đang được anh nướng. Cô còn có thể nói thêm một câu đó là toàn bộ quá trình này cô giống như một đứa bé ngoan được anh ôm ấp, cưng nựng.

    Cũng không rõ hai người ôm nhau được bao lâu thì cô cũng chịu từ trong ngực anh ngẩng lên hỏi anh:

    - Cho nên cuối cùng anh đã chịu thừa nhận rằng anh cũng thích em phải không?

    Anh im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười này rất ôn hòa nhưng nó không phải nụ cười công thức hóa mà anh vẫn hay dùng cho muôn người như một. Bởi vì anh vừa cười trong mắt anh vừa ẩn nét ôn nhu, dịu dàng:

    - Ừ, anh cũng thích em.

    Trong lòng cô thấy rất vui nhưng vẫn cố hỏi tiếp:

    - Người cứu em bốn năm trước là anh phải không?

    - Ừ.

    - Anh vì cứu em nên chân mới bị tổn thương phải không? – Khi hỏi anh về vấn đề này giọng cô trùng xuống khá nhiều. Sắc mặt anh cũng trở nên trầm trọng hơn, anh nói với cô:

    - Anh cam tâm tình nguyện làm những việc này, nên em không cần phải thấy áy náy.

    Cô cúi đầu không nói gì, làm sao cô có thể không áy náy cơ chứ. Nếu như không phải vì cô, anh chắc chắn đã làm được những việc mình muốn làm, cũng không cần phải mất mấy năm để bản thân vượt qua bóng tối sau tai nạn năm đó.

    Chủ đề này thật sự quá nặng nề, nên cô không muốn nói tiếp về nó nữa. Cô hỏi vòng vo:

    - Lục thúc cũng là anh phải không?

    - Ừ.

    Cả quá trình anh đều trả lời rất dứt khoát.

    Quả nhiên tất cả đều là anh, đều là người đàn ông này vì cô mà bất chấp làm rất nhiều việc. Đột nhiên cô muốn khóc, nếu như cô không được sống lại, sợ rằng cô vĩnh viễn không thể biết được sự thật này. Mà anh chắc chắn sẽ tự chịu đựng một mình, anh sẽ đem tình cảm mình dành cho cô, đem những đau đớn vì cô nên anh mới phải gánh chịu ấy tới quan tài.

    Cô lại tựa đầu vào trong ngực anh, cố nén nước mắt hỏi tiếp:

    - Tạ An Hoài, anh thích em từ khi nào?

    - Từ rất lâu rồi.

    - Rất lâu sao? – Cô ngẩng đầu nhìn anh:

    - Đó là lúc nào?

    - Chắc là lúc em mười hai tuổi.

    - Mười hai tuổi? – Câu trả lời này khiến cô giật mình:

    - Năm em mười hai tuổi chúng ta đã gặp nhau rồi sao?

    Anh nhíu mày hỏi lại cô:

    - Em không nhớ?

    Lương Trinh lúng túng, cô sờ tóc:

    - Em không thông minh như anh. Từ nhỏ em đã hơi ngốc rồi nên có nhiều chuyện em không nhớ rõ.

    - Anh gợi ý cho em vài chi tiết đi, biết đâu em sẽ nhớ ra.

    - Không sao, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, giờ anh cũng không nhớ rõ ràng nữa.

    Anh không nhớ mới là chuyện lạ. Thật ra trí nhớ của anh rất tốt, anh còn nhớ rõ ràng rất nhiều chuyện. Mà cho dù trí nhớ của anh không tốt nhưng nếu chuyện liên quan tới cô thì mặc nhiên sẽ khắc sâu trong đầu anh để thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, cho dù anh muốn quên cũng không quên được.

    Ngày hôm đó là ngày giỗ của cha mẹ anh. Nhưng trừ anh ra e rằng cả Tạ gia cũng không ai nhớ cả, bọn họ đều bận rộn chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng Tạ Quân Hiến đỗ Đại học. Hắn ta đã thi đậu trường Quân sự tốt nhất trong nước, toàn bộ Tạ gia đều thấy tự hào về hắn, cũng vì hắn mà bận rộn chuẩn bị mọi thứ.

    Anh một mình trở lại căn nhà cũ khi xưa gia đình anh đã ở. Năm anh 15 tuổi, ba mẹ gặp tai nạn gia thông nên hai người đã cùng nhau qua đời, đó còn là cái chết không toàn thây. Hôm ấy, trong khu rừng tập hợp mộ Tạ gia cũng có mộ của cha mẹ anh, nhưng thật ra đó cũng chỉ là hai ngôi mộ chôn cất quần áo của hai người.

    Căn nhà đã lâu không có người ở nên rất vắng vẻ. Nhưng như vậy cũng tốt sẽ chẳng có ai phát hiện anh hay tới đây tế bái cha mẹ. Giống như mọi năm, anh ngồi ở góc tường đốt tiền vàng cho cha mẹ. Anh không ngờ rằng mình đã ẩn nấp như vậy mà vẫn bị phát hiện. Anh gặp phải vị khách không mời mà tới, đó là một cô bé tầm 12-13 tuổi. Vị khách không mời này rất biết điều không quấy rầy anh chút nào, ngược lại cô ấy còn giống như người quen của anh cũng lẳng lặng ngồi xuống đốt vàng mã cùng anh.

    Khi đó anh không hề biết cô là ai, nếu là người khác vô tình gặp phải cảnh này sẽ là xin lỗi sau đó mau chóng rời đi. Nhưng cô lại không làm như vậy mà lại đi tới cạnh anh, giúp anh đốt tiền vàng.

    Nhưng thật sự hai người không hề quen nhau. Nhưng với những giáo dưỡng anh được ràn luyện từ nhỏ anh không thể lên tiếng đuổi cô đi, cho nên anh cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

    Mặc dù, từ nhỏ anh bị người ta thổi phồng tài năng, tán dương tài năng khắp nơi, ở phương diện đối nhân xử thế anh làm không tệ nhưng cũng không thể tránh khỏi có chút vụng về. Từ nhỏ cũng không thiếu nữ sinh vây quanh anh nhưng anh không chẳng biết làm sao cho tốt với những nữ sinh quá nhiệt tình, cứ chủ động tiếp cận anh. Cho nên anh chỉ có thể nhờ thời gian khiến những cô gái đó hiểu rằng anh không hiểu phong tình.

    Nhưng lúc đó bên anh là một cô gái, anh không biết nên chào hỏi thế nào. Hai người im lặng ở cạnh nhau, cùng nhau lẳng lặng đốt giấy vàng.

    Cuối cùng, vẫn là cô gái lên tiếng phá vỡ yên lặng. Nhưng không phải là cô nói với anh, hỏi thăm anh cô chỉ lầm bầm làu bàu trong miệng.

    - Món cá Lư đường giấm của Tạ gia thật khó ăn.

    Tạ An Hoài không biết tiếp lời cô thế nào.

    Cô nói xong mới phát giác ra mình không nên chê thẳng thắn như vậy. Lúc này, cô mới nhìn anh, dường như bây giờ cô mới biết anh đang ngồi cạnh mình, cô an ủi anh:

    - Anh đừng quá đau buồn nhé.

    Anh suy nghĩ chốc lát nhất thời cũng không biết nói gì thêm nên cũng chỉ biết đáp lại cô bằng lời cảm ơn.

    Cô đặt khủy tay lên gối, áp má vào lòng bàn tay, thở dài nói với anh:

    - Nhắc tới Tạ gia đúng là toàn kẻ vô lương tâm. Bọn họ chỉ lo ăn lo uống không ai nhớ giúp anh tổ chức lễ truy điệu để anh phải ở đây cô đơn một mình, khiến anh thật đáng thương.

    Anh ngừng động tác đốt giấy, kinh ngạc nhìn cô. Người Tạ gia vô lương tâm tất nhiên anh biết rõ nhưng đây sự thật không ai dám nói thành lời. Vậy mà cô dám khẳng khái nói như vậy, cô nhóc này cũng lớn gan quá, cái gì cũng dám nói ra miệng.

    Anh khẽ cười đáp lại:

    - Không sao.

    Cô nghiêm mặt thở dài rồi lại giúp anh đốt giấy tiếp.

    Thực tế, sự xuất hiện của cô đã khiến anh kinh ngạc vô cùng. Bởi vì, lúc này anh mới trở về từ nước ngoài, nên đây là thời điểm danh tiếng của anh vang dội nhất. Vậy mà cô gái này khi thấy anh lại không hề tỏ vẻ thán phục, hay kích động đến mức không biết nên làm sao. Mặc dù tuổi của cô lúc này chính là giai đoạn thích sùng bái thần tượng người khác, nhưng cả quá trình cô đều bĩnh tĩnh như thế. Chính vì vậy nên anh không thể không thấy kì quái.

    Anh ngập ngừng hỏi cô:

    - Em biết anh là ai không?

    Cô kinh ngạc nhìn anh:

    - Không phải anh chính là chú họ của Tạ Quân Hiến sao?

    Vậy là cô biết anh thật.

    Tựa như cô vừa nghĩ ra gì đó nên cô lại vội vàng nói với anh tiếp:

    - A, có thể là anh không biết tôi. Tôi là Lương Trinh, tiểu thư của công ty Lương Thành. Anh trai của tôi là Lương Khiêm.

    Quan hệ giữa Tạ gia với Lương gia trước nay đều không tệ. Trước kia anh cũng từng gặp cô mấy lần, chỉ là chưa từng chính thức chào hỏi nhau.

    Nhưng biết vậy rồi anh cũng chỉ cười nhẹ rồi nói với cô:

    - Chào em.

    Đốt vàng mã xong anh định mời cô đi ăn một bữa cá Lư đường giấm thật ngon bởi vì có vẻ chỉ vì ăn phải món cá Lư đường giấm dở mà cô có kha khá oán niệm. Hơn nữa cô cũng vừa giúp anh đốt vàng mã cho cha mẹ nên anh cũng muốn cảm ơn cô. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Tạ Quân Hiến đã tới đây tìm cô. Có vẻ tiểu nha đầu rất nghe lời cậu ta nên khi cậu ta bảo cô đi về trước cô rất ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi đó.

    Đợi cô đi khỏi Tạ Quân Hiến áy náy nói với anh:

    - Em ấy không hiểu chuyện lắm nên có làm phiền tới chú không?

    Anh cười cười:

    - Không có.

    - Chú họ, chú không cần khách sao như vậy. Cháu biết bình thường cô ấy khá khó bảo nhưng vẫn luôn nghe lời cháu. Tử nhỏ, cô ấy luôn rùm beng đòi lớn lên sẽ gả cho cháu, không ai bảo được cô ấy, chỉ có cháu nói cô ấy mới chịu nghe. Cho nên nếu cô ấy có lỡ làm phiền chú thì để cháu về bảo cô ấy tới nói lời xin lỗi với chú.

    - Thật sự cô bé không làm phiền tôi.

    - Vâng thế thì tốt. – Hắn ta nhìn chậu lửa bên cạnh chân của anh, ánh mắt sâu thêm mấy phần. Nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều thêm chỉ nói đơn giản:

    - Chú đốt xong thì về sớm để ăn cơm nhé.

    Tạ Quân Hiến rời đi, Tạ An Hoài thấy thật nực cười. Anh hiểu rõ ẩn ý trong lời của hắn ta, ý hắn muốn bảo Lương Trinh là người hắn để trong lòng, anh chớ nên động tâm với cô ấy. Nhưng ở thời điểm đó, anh thực sự chưa có ý gì với cô. Khi đó anh chỉ thấy cô là một người thú vị, khá là đặc biệt.

    Nếu nói tới việc khiến anh thật sự động tâm với cô thì chính là thời điểm vào hai năm sau. Hôm đó, bọn họ cùng nhau tham sự một bữa tiệc, chẳng qua trong bữa tiệc Lương Trinh bị một tên con trai vì quá ái mộ cô mà cố tình quấy rối.

    Gia cảnh là tên đó tuy không bằng Lương gia nhưng cũng thuộc dạng có tiếng nói ở Thủ đô. Nếu như người khác gặp phải cảnh này chắc sẽ âm thầm chịu đựng, trong lòng ghi nhớ thù hận với tên đó. Bởi vì dẫu sao cũng toàn là các đại gia tộc với nhau, cần phải có chút giữ mặt mũi lẫn nhau.

    Nhưng Lương Trinh khác biệt với mọi người nên cô trực tiếp đánh cho tên đó một trận nên thân. Chủ nhân của bữa tiệc có quan hệ không tệ với nhà tên đó nên có ý bao che cho cậu ta, chỉ là không ngờ cô lại vạch trần mọi chuyện, còn phá tanh bành bữa tiệc. Cô cùng với người anh sinh đôi của mình mắng tên đó và chủ bữa tiệc đến mức "máu chó đầy đầu".

    * Máu chó đầy đầu: Mắng té tát, không nể nang gì hết.

    Chung quanh mọi người đều bàn tán về cô, họ nói tiểu thư Lương gia này thật hung dữ và cứng đầu, nhưng cũng rất phóng khoáng, thẳng thắn. Còn anh thì thấy cô thật đáng yêu, do dù cô đứang chống nạnh để mắng chửi người khác anh cũng vẫn thấy cô đáng yêu.

    Người khác thì thấy cô hung dữ, phóng khoáng nhưng cũng thật vô lễ nhưng họ lại quên mất rằng là tên kia quấy rối cô trước nên cô mới phải phản kháng tự bảo vệ mình như thế. Tuy nhiên cách phản kháng của cô quá mức đơn giản và thô bạo khiến cho đối phương không thể chống đỡ được.

    Từ nhỏ tới lớn anh đều trưởng thành trong môi trường dối trá và khách sáo cho nên lâu ngày anh cũng học được một thân bản lĩnh khách sáo và dối trá đó. Việc đối đãi với người ngoài thật sự muôn hình muôn vẻ, anh bị trói buộc bởi quá nhiều thứ liên quan nên anh chưa từng một lần được trải nghiệm cảm giác vui sướng khi được làm theo ý thích của mình. Bây giờ thấy cô ấy bị ủy khuất thì vùng lên đòi công đạo, khó chịu thì tìm cách hả giận không cần để tâm tới cái nhìn, đánh giá của người khác dành cho mình, thật sự anh rất hâm mộ cô, nên cũng từ đây mà anh bị thu hút bởi cô ấy.

    Từ đó, anh bắt đầu chú ý tới cô, dần dần anh biết tính cách cô như thế nào, càng ngày anh càng phát hiện ra những điều hiện diện trên người cô chính là những thứ anh thiếu hụt. Cô chính là một thanh nam châm hấp dẫn anh, mị lực trên người cô khiến anh mê đắm, thật lòng không ít lần anh muốn cướp cô về bên cạnh mình. Nhưng lúc này, bên cạnh cô đã có Tạ Quân Hiến, anh cũng biết mình không đủ bản lĩnh để bất chấp tất cả cướp tình nhân của người khác. Hơn nữa, giờ cô đã chọn Tạ Quân Hiến nếu anh cưỡng ép cô bên cạnh mình chắc chắc cô sẽ không thể vui vẻ, hạnh phúc.

    Cả một thời gian dài anh đã rất đau khổ khi nhung nhớ, lưu luyến cô hàng ngày. Anh biết mình yêu cô nhưng lời yêu này không thể cất thành lời nên anh chỉ có thể đè nén nó tận đáy tâm can của mình.

    Cho đến bốn năm trước, anh vì cứu cô mà trở thành người tàn tật. Tuy rằng như vậy nhưng anh chưa từng oán hận ai, cũng không biết tại sao anh thấy ung dung hơn. Anh nghĩ rằng vậy là xong rồi, đời này mình sẽ không thể thành đôi với cô ấy, mình đâu còn xứng với cô ấy, mình cũng chẳng nên đến gần hay nhớ cô ấy nữa.

    Nhưng bây giờ nhìn cái đầu đang im lặng tựa trong lồng ngực mình, anh chợt có có cảm giác nghi ngờ liệu đây có phải sự thật không? Anh chưa từng nghĩ tới sẽ được ở bên cạnh cô, rồi sẽ được ôm cô trong lòng. Thật sự anh rất yêu cô, vì nhung nhớ cô mà anh từng trắng đêm không ngủ. Anh cũng từng nghĩ rằng đời này hai người nhất định sẽ bỏ lỡ nhau. Thậm chí, anh đã chuẩn bị xong cuộc sống một đời cô độc, nhưng trời cao thương xót đã đưa cô đến với anh.

    Lúc này đây, cô đang ngồi trên đùi anh, tựa đầu trong lồng ngực anh.

    Thông báo nhỏ gửi tới các bạn độc giả:

    Bắt đầu từ chương sau mình sẽ đăng xen kẽ các chương đặt ở chế độ Hide thank. Để đọc được nội dung ở các chương truyện đó các bạn cần đăng kí trở thành thành viên chính thức của diễn đàn. Có lẽ điều này sẽ khiến một số bạn thấy hơi phiền nhưng mong các bạn hiểu cho.

    Trong quá trình đăng kí làm thành viên của diễn đàn nếu bạn có gặp khó khăn gì thì nhắn cho mình nhé, mình sẽ hỗ trợ.

    Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Mong rằng chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau cho hết tác phẩm này và cả các tác phẩn sau này (nếu có) nha.
     
    overlords, chenyun, Hohoemi11 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2021
  3. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 21:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Uyenne, thaovan0203, overlords35 người khác thích bài này.
  4. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 22:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Uyenne, thaovan0203, overlords29 người khác thích bài này.
  5. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 23:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Uyenne, thaovan0203, overlords25 người khác thích bài này.
  6. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chết tiệt, anh lại dám cắn xương quai xanh của cô. Anh vẫn đang vùi đầu chỗ xương quai xanh của cô, đột nhiên anh cắn mạnh một phát khiến cô đau đến mức phải hít một hơi khí lạnh. Có vẻ anh đã nghe thấy tiếng cô hít thở nên anh đã giảm lại lực cắn, đổi thành nhẹ nhàng gặm nhấm, rồi anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm xương quai xanh. Sau đó, anh lại kéo áo cô xuống, từ xương quai xanh anh gặm nhấm, liếm tới bờ vai, anh ngậm bờ vai của cô trong miệng rồi lại cắn nhẹ vài cái.

    Tên Tạ An Hoài khốn khiếp này, anh dám làm những việc này, dám mở áo cô rộng như thế. Anh đúng là một tên lưu manh, trình lưu manh của cô còn kém anh xa.

    Đầu lưỡi ẩm ướt của anh lại đang quét tròn trên bờ vai của cô. Giờ đây, Lương Trinh chỉ thấy nhột, cô cựa người, không nén được mà bật cười thành tiếng.

    - Tạ An Hoài, em thấy nhột lắm rồi. – Cô không chịu được nữa rồi nên đẩy đầy đầu anh, vừa đẩy vừa cầu khẩn anh.

    Cuối cùng anh cũng chịu dừng động tác, anh ngẩng đầu nhìn cô. Anh thở hổn hển, đôi mắt ửng đỏ, giọng khà khàn:

    - Em cũng biết nhột cơ à?

    Cô chột dạ nên không dám đáp lời đành quay đầu ngó lơ câu hỏi của anh.

    - Được rồi, em đứng lên đi, cố ăn nhiều cơm vào, em không được phép câu dẫn anh nữa.

    - Emmm.. Nào có? – Cô bất mãn nhưng cũng chỉ dám lầm bầm hừ hừ trong miệng:

    - Em cũng chỉ cắn tai anh có xíu thôi mà, câu dẫn anh chỗ nào chứ?

    - Em làm vậy mà còn kêu không quyến rũ anh? Em vừa cắn vừa liếm lại còn thổi hơi nóng phù phù bên tai anh, làm sao có người đàn ông nào có thể chịu được mấy hành động đó chứ?

    Hừ, cô cũng nên ngoan ngoãn ăn cơm thôi.

    Cô đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng cửa "rầm" một phát. Hai người đồng thời nhìn ra cửa thì chỉ thấy một thân hình cao lớn đang sải từng bước dài về phía bàn ăn, còn có bác Thành đang vội vã đuổi theo phía sau:

    - Đại công tử, cậu không thể đi vào.

    Bác Thành vào tới nơi thấy cặp uyên ương đang ôm nhau đầy mờ ám, nét mặt già nua của bác đỏ bừng lên, trong nhất thời bác vừa lúng túng vừa nóng nảy không biết nên làm sao mới tốt. Bác đưa mắt nhìn Tạ An Hoài, anh vẫy tay ý bảo bác cứ ra ngoài đi. Lúc này bác mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã xoay người đi ra ngoài.

    Cô ngẩn người nhìn kẻ đang sải bước đi về phía mình, cô thấy hắn ta mặc quân trang, bởi vì trời lạnh nên bên ngoài còn khoác áo choàng dài màu xanh. Bởi vì hắn ở trong quân đội đã lâu nên hắn rất cao lớn, thân thể vững chắc. Hơn nữa hắn mặc quân trang nên càng có vẻ uy nghiêm. Chắc chắn hắn từ chỗ quân đội chạy tới đây luôn nên quân trang hắn cũng chưa kịp thay.

    Tạ Quân Hiến vừa bước vào đã thấy hai người đang ôm nhau, trong nháy mắt vẻ mặt hắn đã trở nên khó coi vô cùng. Trong mắt hắn tràn đầy sát ý tựa hồ suy nghĩ giết người cũng đã bắt đầu nhen nhóm.

    Khi hắn nghe được tin Tạ An Hoài tới Lương gia cầu thân, hắn không kịp xin nghỉ đã vội vàng chạy như bay tới Lương gia. Nhưng khi tới đó họ lại nói rằng Lương Trinh đã đi gặp Tạ An Hoài, hắn lại tiếp tục chạy tới đây. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp phải khung cảnh như thế này.

    Tạ An Hoài đưa mặt nhìn tay hắn đang siết chặt, anh thấy từ kẽ tay hắn có máu tươi chảy ra, anh nhíu mày, hỏi hắn:

    - Cháu bị thương? Cháu leo tường để vào đây?

    Tạ Quân Hiến không trả lời, hắn ta vẫn đang mải nhìn Lương Trinh chằm chằm. Mắt hắn hơi híp lại tựa hồ như hắn đang cố kìm nén lửa giận và sự thống khổ.

    Tạ An Hoài thở dài:

    - Chú cũng không phải người ngoài, sao cháu tới đây mà lại không đường hoàng đi vào từ cửa chính chứ?

    Tạ Quân Hiến lúc này mới chịu thu hồi ánh mắt, hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:

    - Nếu tôi đi vào cửa chính chắc chắn tôi sẽ không gặp đươc cô ấy, càng không thể thấy cảnh ngọt ngào thắm thiết giữa hai vị. – Hắn chuyển sang giọng điệu giễu cợt:

    - Hai vị định ôm nhau mãi như vậy sao? Dù có ân ái tới mức nào đi nữa thì cũng vẫn nên tôn trọng tôi một chút chứ nhỉ.

    Lương Trinh từ trên người Tạ An Hoài đứng dậy, anh cũng đứng dậy theo cô. Theo bản năng anh kéo cô đứng sau lưng mình. Sau đó, anh cười hỏi Tạ Quân Hiến:

    - Cháu tới tìm ta vì chuyện gì thế?

    - Tôi đến không phải vì muốn tìm chú? – Tạ Quân Hiến lại nhìn về phía Lương Trinh bằng ánh mắt lạnh lùng:

    - Tôi đến là để gặp cô ấy.

    Tạ Quân Hiến cứ níu kéo không chịu buông khiến Lương Trinh phiền não vô cùng, giọng điệu của cô cũng có thêm mấy phần cáu giận:

    - Anh đến tìm tôi để làm gì? Hôn ước giữa chúng ta đã đượ hủy bỏ, chuyện cần nói cũng đã nói xong, giờ giữa chúng ta không có chuyện gì để nói hết.

    - Thật vậy? – giọng điệu nói chuyện của Tạ Quân Hiến cũng càng lúc càng lạnh lùng giờ còn khiến người khác sợ hãi:

    - Em không nghĩ rằng em cần giải thích với anh chuyện em ở cùng ở chú họ sao? Cho nên người đàn ông khiến em bỏ anh chính là chú ấy? Anh đi Tây Bác phải trải qua bao hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, vậy mà em lại cùng chú ấy cắm sừng anh.

    Có vẻ anh ta cũng không kìm được lửa giận được nữa nên những từ cuối dường như hắn ta đang gầm gừ mà thốt ra.

    Lương Trinh cũng cáu, cô nói:

    - Anh nói bậy bạ cái gì đấy Tạ Quân Hiến? Sau khi từ hôn với anh tôi mới thành đôi với Tạ An Hoài, anh đừng có mà đổ nước bẩn lên người anh ấy.

    - Em nghĩ rằng anh có thể tin những điều em nói hay không? – Hắn ta bật cười giận dữ:

    - Anh và em mới hủy hôn có bao lâu mà em đã ôm hôn nồng nhiệt với chú ấy? Em nghĩ rằng anh là kẻ ngu hay sao?

    - Tại sao tôi lại không thể? – Lương Trinh hỏi ngược lại:

    - Bốn năm trước người cứu tôi chính là anh ấy, cũng vì cứu tôi mà anh ấy mất đi một chân. Vì tôi anh ấy có thể hi sinh chính mình, thì tại sao tôi lại không thể ở bên cạn anh ấy?

    Những lời này của cô đã khiến Tạ Quân Hiến giật mình kinh ngạc, hắn ta nhìn Lương Trinh và Tạ An Hoài bằng ánh mắt không thể tin nổi. Một lúc lâu sau hắn ta vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

    - Em nói cái gì? Bốn năm trước người cứu em là chú ấy sao? – Dường như hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó nên hắn nhìn về phía Tạ An Hoài. Hắn ta không ngờ rằng Tạ An Hoài luôn âm thầm để tâm chú ý tới Lương Trinh, vậy mà hắn ta lại chẳng hay biết điều gì cả.

    - Cho nên giữa tôi và anh không còn gì để nói hết, anh đi đi.

    Tạ Quân Hiến bất giác lui về phía sau vài bước, hiện giờ trong lòng hắn đang ngũ vị tạp trần. Hắn ngây người một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lẫm liệt hắn đưa tay kéo Lương Trinh về phía mình, nhưng hắn mới đưa tay ra đã bị Tạ An Hoài túm chặt lấy.

    Tạ An Hoài – người luôn luôn giữ vẻ ôn hòa lễ độ nhưng giờ cũng đang tối sầm mặt, anh nghiêm nghị nói với hắn ta:

    - Quân Hiến, tương lai cô ấy là thím của cháu đấy, cháu không được phép vô lễ như vậy.

    Tạ Quân Hiến đứng im bất động, hắn ta cười lạnh lùng rồi nói:

    - Hết thảy vẫn còn chưa tới kết quả cuối cùng, chú và cô ấy vẫn chưa định ngày cưới, cô ấy từng coi cháu như người sai vặt mà tương lai lại trở thành thím của cháu sao? Hắn ta muốn vùng tay mình ra khỏi tay Tạ An Hoài, nhưng Tạ An Hoài vẫn giữ chặt tay hắn. Tạ Quân Hiến thấy mình không thoát khỏi tay Tạ An Hoài, nên hắn nói:

    - Chú, tôi không muốn đánh nhau với chú đâu, bởi vì tôi biết chú không đánh lại tôi.

    Tạ Quân Hiến vừa dứt lời thì có hai người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài cửa chạy vọt vào phòng. Tạ An Hoài quăng tay Tạ Quân Hiến xuống, rồi nói với hai người vừa chạy vào:

    - Ngăn cậu ta lại.

    Hai người đàn ông đó xông tới bên cạnh Tạ Quân Hiến.

    Tạ Quân Hiến cười lạnh lùng:

    - Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải đem cô ấy rời khỏi đây, trừ khi đánh chết tôi, còn không dù chỉ còn một hơi thở tôi cũng sẽ dẫn cô ấy đi khỏi chỗ này.

    Tạ An Hoài không để ý tới hắn ta, anh nói với Lương Trinh:

    - Em đi lên lầu trước đi.

    Nhưng Lương Trinh vẫn đứng im, cô hiểu rất rõ con người Tạ Quân Hiến, giờ đây hắn ta có ra tay đánh người cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu anh ta bị những người kia đánh chắc chắc Tạ lão gia sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

    Hôm nay hắn ta tới đây là vì muốn tìm cô nên để giải quyết vấn đề này cô chính là người cần ra mặt nhất. Hơn nữa, cô không hề muốn Tạ An Hoài vì mình mà phải chịu ủy khuất dù đó là những ủy khuất nhỏ nhất.

    Cô thở dài rồi lên tiếng:

    - Mấy người các anh đừng vội vàng động thủ, hãy để tôi nói chuyện với anh ta vài câu.

    - Em còn chuyện gì cần phải nói với cậu ta sao? – Tạ An Hoài có chút cuống cuồng, anh bất giác đã nâng giọng cao hơn bình thường.

    Cô hiểu rõ anh đang lo lắng chuyện gì nên dịu dàng an ủi anh:

    - Em sẽ nói chuyện với anh ta ở hậu viện, chỗ đó anh có thể quan sát từ xa mà. Em thật sự không muốn thấy mọi người đánh nhau ở đây.

    Tạ An Hoài trầm mặt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó anh nói chuyện với cô bằng vẻ mặt nghiêm trọng:

    - Em chớ quên những điều anh đã nói.

    Tất nhiên là cô hiểu anh đang nhắc tới chuyện gì, anh đã từng nói sẽ không cho cô đường lui, đời này cô chỉ có thể ở bên anh, là người phụ nữ của anh.

    - Em biết, em không quên đâu.

    Anh không nói gì thêm chỉ quay mặt sang hướng khác, cuối cùng anh cũng đồng ý với cô. Lương Trinh nói với Tạ Quân Hiến:

    - Tôi với anh ra hậu viện nói chuyện.

    Tạ Quân Hiến cũng không phản đối nữa, hắn ta đồng ý đi theo cô ra hậu viện. Đến cạnh bờ hồ hai người mới dừng lại, cô quay đầu đừn đối diện với hắn ta rồi nói:

    - Anh còn lời gì muốn nói với tôi, giờ tôi cho anh cơ hội để anh nói nốt lần này cho xong.

    Tạ Quân Hiến cau mày, hắn ta nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau hắn ta mới thở dài rồi lên tiếng:

    - Anh thật lòng xin lỗi em Tiểu Trinh. Chuyện bốn năm trước đúng là anh đã lừa em, nhưng khi đó anh thật sự chỉ muốn được đến gần em mà em lại luôn bài trừ anh, tìm mọi cách né tránh anh. Anh chẳng còn cách nào khác chỉ có thể dùng cách đó để được ở gần em. Mặc dù vậy nhưng cũng chỉ do anh đến trễ một bước, nếu như ngày đó anh tới tìm em sớm hơn thì người cứu em chính là anh. Chú ấy chỉ hơn anh là đến sớm hơn, đoạt mất cơ hội cứu em của anh, nếu anh là người tới trước anh vẫn cũng sẽ liều chết để cứu em.

    - Được rồi, Tạ Quân Hiến. Những chuyện đã qua tôi không muốn nói thêm gì nữa. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, chúng ta không thể ở bên nhau.

    Tạ Quân Hiến nhếch môi cười một tiếng, nụ cười của hắn ta tràn đầy sự khổ sở:

    - Coi như năm đó không phải anh cứu em, nhưng dẫu sao chúng ta cũng đã ở bên nhau 4 năm. 4 năm em thật sự có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Anh không tin lúc đầu em ở bên anh chỉ vì em cảm kích chuyện anh đã cứu em. Em hãy cho anh biết rốt cuộc vì sao em lại kiên quyết chia tay anh như vậy?

    Lương Trinh hiểu rằng có mấy lời nếu cô vẫn cố tình không chịu nói ra chắc chắn hắn ta sẽ không chịu buông tay. Cô suy nghĩ một chút rồi nói với hắn ta:

    - Thực tế trước khi từ hôn với anh tôi đã nằm mơ, tôi mơ thấy chúng ta kết hôn, sau đó chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng qua ngày vui ngắn ngủi, mấy năm qua đi tình yêu giữa chúng ta dần phai nhạt, mà anh cũng thay lòng đổi dạ. Sau đó chúng ta ly hôn, không bao lâu anh kết hôn với người phụ nữ khác, tôi với anh kết thúc hoàn toàn. Thời điểm tôi dần vượt qua được nỗi đau do hôn nhân đổ vỡ thì cũng là lúc tôi gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng. Tới đó tôi cũng tỉnh dậy.

    - Chỉ vì như vậy sao? – Mắt Tạ Quân Hiến đỏ rực:

    - Chỉ vì một giấc mơ mà em quyết tâm chia tay với anh?

    - Không, đó không đơn giản chỉ là một giấc mơ bình thường. Cảnh tương trong đó giống y hệt ngoài đời thực, nó với tôi chính là sự cảnh cáo là điềm báo cho tương lai sau này.

    - Chó má. – Tạ Quân Hiến cả giận quát lên:

    - Em điên rồi sao? Tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được chút nào sao? Tại sao em lại tin loại chuyện hoang đường này?

    Hoang đường sao? Nhưng những chuyện này đích thực đã xảy ra, hắn ta thay lòng đổi dạ khiến cho cô phải chịu nỗi đau của sự phản bội. Cái mà hắn ta nghĩ rằng đó là tâm ý nhưng nó lại chẳng chịu được sự khảo nghiệm của thời gian.

    - Tôi nói cho anh biết, giấc mơ đó không chỉ là giấc mơ, mỗi chi tiết của nó đều chân thực. Với tôi nó là sự cảnh cáo, tôi sợ mọi chuyện trong tương lai sẽ y như vậy, cho nên nhân lúc chưa bắt đầu tôi phải triệt để chấm dứt mọi thứ.

    - Anh không tin giấc mơ đó là sự cảnh cáo. Em hãy cho anh biết anh thay lòng đổi dạ thế nào, kẻ thứ ba là ai?

    Cô bình tĩnh nhìn hắn gằn từng từ:

    - Là em họ của anh đó. Lưu Tử Viện.

    Tạ Quân Hiến cười nhạo:

    - Em còn nói đây không phải giấc mộng hoang đường sao? Anh coi con bé là em gái của mình, sao anh có thể thành đôi với nó? Thật là hoang đường.

    Lương Trinh cười giễu cợt:

    - Anh coi cô ta như em gái sao? Nếu trong lòng anh không có cô ta, ngày đó trước mặt nhiều người như vậy anh cũng sẽ không mất khống chế tới mức đó.

    Thái độ của hắn ta vẫn cương quyết, hắn ta thản nhiên coi những điều cô vừa nói là chuyện đương nhiên:

    - Anh mất khỗng chế đó là vì anh hiểu nhầm Lương Bân. Em hãy thử nghĩ một chút nếu như người gặp chuyện đó là em, anh nghĩ rằng các anh trai của em còn mất khống chế hơn nữa ấy.

    - Anh đừng có đem chuyện này so sánh mình với các anh của tôi. Anh em chúng tôi là cùng một mẹ sinh ra, còn anh với Lưu Tử Viện không có quan hệ máu mủ.

    - Đúng anh với Tử Viện không có quan hệ máu mủ nhưng bọn anh cùng nhau lớn lên, thân nhau như anh em ruột. Anh giống như người anh cả chiếu cố em gái của mình thì có gì sai chứ.

    Cô bật cười khi nghe mấy lời này. Đúng vậy anh giống như anh cả chiếu cố em gái, nhưng lại chiếu cố tới tận giường ngủ, còn cưới em gái để cô ta thành vợ của mình.

    - Lương Trinh, bởi vì một giấc mộng không có thực mà em liền hủy bỏ hết thảy mọi chuyện đã xảy ra. Em không cảm thấy những chuyện em làm không công bằng với anh sao?

    Hắn ta hăng hái chất vấn cô, giống như cô là người làm chuyện có lỗi với hắn ra. Giống như hắn ta đang phải chịu vô vàn ủy khuất, hắn ta có lý hắn ta không phải sợ gì.

    Thật là nực cười.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười hai 2020
  7. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 25:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 26:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Uyenne, overlords, Mslucio21 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2021
  9. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 27:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 28:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Uyenne, Qinhh, overlords16 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...