Ngô Bảo Căn ném mọi việc vội vãi chạy về nhà, mới vừa bước vào cửa liền thấy vợ ông đang rót nước cho một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi. Thanh niên kia ngồi xuống bên bàn đá nhà ông, trên mặt mang ý cười, mang lại cảm giác thanh thoát với người đối diện.
Ngô Bảo Châu đảo mắt nhìn chung quanh, ông cảm thấy không giống những người nông thôn chuyên mua sỉ bán lẻ bắp cải thảo, mà lại giống như một người thành phố có ăn có học.
Ngô Bảo Căn trong lòng nhất thời có chút thất vọng.
Lâm An nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, thấy trước cửa một đàn ông trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi, liền nhìn thấy tiểu tử da đen phía sau, lập tức liền hiểu được. Cậu đối với ánh mắt hoài nghi của Ngô Bảo Căn tựa như không thấy, cười đi tới thuận tay lấy ra túi giấy, ngữ khí thân tiện: "Ngô đại thúc đúng không? Xin chào, tôi là nhân viên của khác sạn Lệ Tinh, là nhân viên cung ứng sản phầm của khách sạn, ông xem đây là thẻ nhân viên của tôi.
" Xin chào. "Ngô Bảo Căn cũng liền đánh tiếng bắt chuyện.
Không chờ Ngô Bảo Căn nói gì nữa, Lâm An trước hết cười nói:" Sớm không chào hỏi liền đột ngột đến đây, ông bỏ qua cho. Bởi vì chuyện bắp cải thảo ế hàng trước đó được đăng lên TV, lãnh đạo khách sạn chúng tôi trong lòng cũng rất đồng cảm, lại nhắc đến nông dân trồng trọt không dễ dàng, món ăn ngon như vậy lại bị chà đạp khiến người khác đau lòng. "
Ngô đại thẩm ở một bên rót nước, trong lòng âu sầu tiếp một câu:" Không thể trách được, trước đó loại bắp cải thảo này một chút cũng không bán vội. Vậy mà? "
Lâm An có tượng mạo như vậy lại là loại hình mà nữ nhân lớn tuổi tương đối yêu thích, da mềm mặt non, Ngô đại thẩm liền yêu thích hắn, trong lòng cũng không có gì hoài nghi, liên tiếp hỏi:
" Lâm tiểu huynh đệ a, con cùng thím nói một chút, thật sự là đến mua bắp cải thảo ở chỗ chúng ta sao? Có thể mua nhiều hay ít? "
Lâm An liền nở nụ cười:" Đại thẩm cũng không phải vội, thực ra lãnh đạo cố ý phái tôi tới đây bởi vì chỉ mình tôi mới có thể làm được, có thể giúp nhiều được nhiều, giúp ít được ít, giảm bớt nỗi lo cho mọi người. "
Lời nói phát ra rất ấm lòng, Ngô Bảo Căn hoài nghi liền bớt đi mấy phần.
Ông bán tín bán nghi tiếp nhận thẻ nhân viên, mặt trên quả nhiên in" Lâm An – nhân viên khách sạn Lệ Tinh "tám chữ, còn có con dấu khách sạn cũng được in chìm, người trước mắt chính xác giống trong hình.
Nông dân thôn quê chất phác, sẽ tin những thứ đóng dấu.
Tự mình nhìn nhận chính xác, Ngô Bảo Căn vứt bỏ nỗi lo trong lòng, nụ cười trên mặt từ ba phần cũng được chín phần.
Đem thẻ trở về lại, Ngô Bảo Căn vô cùng nhiệt tình nó rằng," Hoan nghênh, hoan nghênh Lâm nhân viên cung ứng. "
Ở nông thôn làm một lão điền trồng rau cả đời, không quen giao tiếp, Ngô Bảo Căn nói xong hoan nghênh, trong thời gian ngắn nhất thời không biết nói thêm cái gì nữa.
Ông xoa xoa tay, có lòng muốn cùng Lâm nhân viên muốn nắm tay, lại gặp người này có thể là người văn hóa, sợ bị ghét bỏ, nhất thời đứng ở trong sân có chút bất an.
Ngược lại Lâm An da mặt dày. Nghĩ cậu vì không để người chú ý cậu lén lút thu mua vật tư, vừa từ chức không làm nhân viên khách sạn cũng dám tiếp tục giả danh lừa bịp, nắm tay sợ cái gì?
Cậu đây mua bắp cải thảo vẫn là trực tiếp giảm bớt nỗi lo cho nhân dân a!
Lâm An cười ha ha một phát bắt lấy bàn tay thô ráp của Ngô Bảo Căn, thành ý liên tục phóng ra," Giám đốc chúng tôi cũng xuất thân từ nông thon, biết rõ bắp cải thảo không bán được, anh em nông dân chịu cực khổ. Ngô đại thúc, ta vừa đi các nhà trong thôn nhìn một chút bắp cải thảo, mắt thấy bắp cải thảo nhà ông rất tốt! Nếu lãnh đạo đã tín nhiệm nhượng cho tôi, vậy tôi đây liền làm chủ, bắp cải thảo nhà ông khách sạn mua toàn bộ. "
Ngô Bảo Căn thấy thanh niên mộ đôi tay sành sạch, thon dài trắng nõn tay cầm tay dùng sức nắm, trong lòng có chút hoảng hốt.
Ồ! Trong thành này trẻ con tay sao lại non như búp măng thế này, lòng bằng tay liền cái chai cũng không có.
Nhiều bắp cải thảo như vậy, mà trong năm phút liền nói thành chuyện tốt, chuyện tốt to lớn tìm tới cửa!
ฅ Lục Sinh Viện ฅ
Nghe đối phương muốn mua toàn bộ, Ngô Bảo Căn hoảng hốt phục hồi lại tình thần, trong lòng mừng như điên, sắc mặt ông đỏ bừng cầm tay người, lắp ba lắp bắp nói:" Thật sự muốn mua hết? Chuyện này.. chuyện này.. cảm tạ lãnh đạo các ngươi, cảm tạ Lâm nhân viên, nhà chúng ta trồng bắp cải loại tốt tốt nhất, cậu yên tâm, đảm bảo ngọt ngọt lại giòn. "
Lâm An gặt đầu biểu thị tán thành, lòng nói, đương nhiên yên tâm, đã sớm trong ruộng nhà ngươi vụng trộm vài trái, xác thực ăn vào ngọt giòn, rất ngon a!
Lúc đảm bảo người phía sau xác thực bình tĩnh, Lâm An mới nói:" Cái này, Ngô đại thúc ông xem, nhà ông bắp cải thảo tổng cộng có bao nhiêu cân, còn vê giá tiền chúng ta nên thương lượng một chút? "
Ngô Bảo Căn hưng phấn liên tục nói:" Đến, đến, Lâm nhân viên đến nhà ta dùng bữa cơm rau dưa, ta nhờ thím đi giết gà, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. "
Cái chữ 'Ăn' này trực tiếp chọt trúng hưng phấn của Lâm An, cậu cười đến híp cả mắt. Nói không khách khí vài câu liền được vợ chồng nông dân chất phác xem như khách quý mà đón tiếp.
Một mẫu bắp cải thảo loại tốt có thể đến hơn một vạn cân, dựa theo giá thị trường lúc này, một vạn cân nhiều nhất bán một được khoảng một nghàn, bán giá sỉ xuống đỉnh điểm, liền phải đi tìm người mua, nếu không đừng nghĩ đến việc lấy lại tiền vốn. Nói là một vạn cân cải thảo, thứ rau củ nhiều nước này, nước chiếm hơn phân nửa.
Ngô Bảo Căn năm nay trồng tám mẫu đất rau cải trắng, tương đương trên dưới có vạn chừng mười khỏa, đặt ở thị trường rau dưa bán sỉ kì thực không nhiều, khối người trồng hơn mười mấy mẫu. Bất quá nếu đặt tám vạn cân này hư thối trên đất, nhà Ngô Bảo Căn e ràng rất khó khăn.
Tám ngàn đối với dân trồng rau không phải là số nhỏ, trong nhà chi tiêu này nọ, con đi học đều phải dựa vào số tiền này. Bây giờ Lâm An tuyên bố muốn mua hết, điều này muốn mừng chết cả nhà Ngô Bảo Căn bọn họ.
Cháu ngoại được dặn dò đi trong thôn mua rượu mua món ăn chín, Ngô đại tẩm lấy ra bản lĩnh, nấu cá hầm gà bận rộn một trận, làm cả nhà tràn ngập mùi thơm
Cả nhà đều vui mừng, nhiệt tình vô cùng.
Trên bàn ăn, Lâm An gặm miếng thịt gà, đột nhiên phun ra xương rồi nói:
" Ngô đại thúc, ông xem, giá tiền cũng không phải nhỏ nhắn là bao, như vậy liền thu mua theo giá bán sỉ, cùng với thị trường giống nhau. Lần này chúng tôi tự tìm người chở đi, không tính tiền vận tải, không cần thuê người, công nhân cũng có thể bớt đi.. "
Ngô Bảo Căn uống hớp rượu, ngược lại sảng khoái, giương tay một cái:" Này, Lâm nhân viên a, không nói gạt câu, nhà chúng tôi năm nay mùa đông còn định gieo trồng một mùa củ cải, thật sự thì không thể tự ra thị trường bán sỉ được, nếu như cậu muốn mua hết, chúng tôi cũng không quản, dựa theo giá thị trường bớt cho cậu một phần rưỡi. "
Lâm An lung lay đũa, cười:" Hai phần mười, đại thúc cũng đừng lừa gạt ta, chúng tôi làm nghề này, lời nói cũng không êm tai cho lắm, bắp cải thảo giá cả sẽ rơi xuống nữa, nếu dựa vào giá thị trường thì khách sạn chúng tôi sẽ chịu thiệt thòi. "
" Dùng bữa, dùng bữa. "Ngô Bảo Căn không nói lời nào, liên tiếp khuyên Lâm An ăn nhiều một chút.
Rượu uống vào, Lâm An tây ăn đông ăn vẫn là đôi mắt híp cười thân thiện nhưng giá tiền vẫn không giảm được.
Ngô Bảo Can thấy thế, để đũa xuống trầm ngâm hồi lâu, cùng vợ thương lượng vài câu, thở dài gật đầu:" Được, hai phần liền hai phần. Mà các ngươi phải lo chi phí vận chuyển. "Dù sao đối với ông bán được tám phần còn hơn không bán được phần nào.
" Thật tốt.. "
Lâm An cười cùng Ngô Bảo Văn, hai người nói chuyện đàm luận những chi tiết nhỏ sau này, cuối cùng cũng không khách khí, một bên hàn huyên nói chuyện khách sạn, một bên trái phải một miếng thịt gà, căn bản là không cần chủ nhân nhún nhường, chính mình liền mặt dày ăn cái bụng tròn.
Trong bữa ăn cậu khen không dứt miệng, đối với những món ăn Ngô đại tẩu làm khen không dứt miệng, vỗ ngực tự hào nói sẽ hướng lãnh đạo đề cử, làm cho khách sạn bọn họ thu mua nông sản này.
Dù sao khách sạn cũng chỉ là cái danh nghĩ, cái cậu cần chính là một ít món ăn dưa muối.
Món muối dưa này ăn được rất lâu, tận thế đến muối đừng chính là vật khan hiếm, bình thường không thể ăn được.
Thế nhưng thân thể thiếu mất muối chính là mất nửa cái mạng, trữ nhiều muối dưa lại một chút thì không thể tốt hơn. Bổ sung muối, có thể ăn với cơm, dưa muối ướp cũng thật là tốt, cũng là đặc sản a.
Ngô đại tẩu nghe Lâm An chỉ cười cười không coi là thật, dù sao trong thành phố cái gì ăn cũng ngon, còn có người kì lạ như vậy sao: Lại đi yêu thích đồ nhà họ làm để ăn sáng? Cũng là vị Lâm nhân viên này, thực sự cái gì cũng ăn được, khẩu vị lại dễ nuôi, nhìn gầy gò lại lanh lợi, lượng cơm ăn không kém một hán tử nông dân.
Không nghĩ tới ngày thứ hai người nhà họ Ngô chuyển bắp cải thảo đến kho hàng ngoại ô, cùng Lâm An thanh toán tiền xong, lại mua thêm lượng lớn rau khô dưa muối, giá tiền cũng thích hợp.
ฅ Lục Sinh Viện ฅ
Lâm An giải thích một câu:" Số lượng rất lớn, khách sạn chúng tôi giúp người ăn sáng cũng rất nhiều, thời gian lại tương đồng nhiều hơn. Hai người không cần lo lắng, tiền đặt cọc nhất định sẽ thanh toán ba phần mười, bảo đảm không có thiệt thòi.. "
Người nhà họ Ngô cũng không hiểu khách sạn cần những thứ đồ này để làm gì, suy nghĩ một hồi cũng biết bọn họ chắc là có ý định hợp tác với mấy tiểu thương ở chợ, liền phái người đến thôn này thu mua.
Trong lòng họ suy tính, ngược lại hiện tại cũng ở nhà nghỉ ngơi, khách sạn lại cung cấp rất sảng khoái, lần này tiền bắp cải thảo chính là một phần không thiếu một phần, liền dứt khoát bán hết, một tháng này dốc sức cũng kiếm lại được món tiền dễ chịu.
Ngô Bảo Căn tâm tư linh hoạt, liền đề nghị:" Lâm nhân viên, cậu xem khách sạn muốn món dưa muối số lượng không ít, nhà chúng tôi lại không cung cấp đủ, liệu có thể cùng với những thôn dân khác chia được không?"
Lâm An đối với người khác làm chuyện gì vốn không để tâm, mùi vị tốt một chút thì được, lúc này cậu đang vội làm cái khác, gật đầu với Ngô Bảo Căn nhờ nhà họ làm thay chuyện này.
Bắp cải thảo muối dưa đều không đáng giá, lúc này cậu mượn năm mươi vạn từ thẻ ngân hàng, tiền riêng cũng có bảy tám vạn tích trữ, lúc này mới vừa đi tìm những số lẻ.
Nhận lấy số lượng tiền lớn mà bản thân cậu em là quan trọng nhất lúc này, dù sao mạt thế đến, tiền trong tay đều biến thành giấy vụn, nhóm lửa không ngại mà dùng.
Kế tiếp nửa tháng, Lâm An đều không về nhà, mà ở thành thị xung quanh mấy nông thôn mua thực phẩm bán sỉ ở thị trường.
Muốn lấy đồ nhanh chóng lấp kín không gian, trong siêu thị nhiều lương thục nhưng không có lợi, tốt nhất là đi xung quanh C thị tìm nông thôn và mấy thị trấn bên trong.
Nơi đó có lượng lớn lương thực bán sỉ, còn bán dầu là trong thôn, dùng mỡ lợn chất thành thùng bán ra bên ngoài, quán cơm thích ăn nhất, gạo và mi lương thực cũng bán ra từ đây, đóng gói đơn sơ, mà giá cả đủ lợi ích thực tế.
Lâm An chạy đến mấy trại chăn nuôi, đặt trước mấy trăm cân thịt tươi, bỏ ra trong tay một số tiền lớn, mấy trăm ngàn ra đi mà không thèm chớp mắt.
Việc này cũng làm cho nhân viên lò mổ sinh nghi, có khách sạn nào đặt một lần mấy chục con heo, khách sạn Lệ Tinh này quy mô lớn lắm sao? Là mới mở sao? Lúc trước chưa từng nghe nói khách sạn lớn như thế a.
Bất quá họ cũng chả nhiều lời sinh sự, kiếm tiền bây giờ mới là tốt đẹp nhất.
Về phần động thái lớn như vậy, người không có ý tốt đến khách sạn hỏi thâm, Lâm An đành phải vậy, cậu không có bằng hữu thân thích, thẳng thắn đổi mới mấy cái thẻ, khách sạn bên kia dù muốn tìm xác định cũng không tìm thấy.
Huống hồ đều muốn kiếm tiền, ai có lòng rảnh rồi mà đi giám sát một nhân vật nhỏ như hắn.
Đồng thời còn có mấy thành thị quanh thân nuôi gà, nuôi vịt, dê bò trại chăn nuôi, thậm chí nơi nuôi cá cũng nhận được một đơn đặt hàng không nhỏ, người ta chỉ muốn giết cá tươi, thịt sống thôi a.
Tiền công nhân viên cố ý lấy ra một chút, thế nhưng trại chăn nuôi muốn giữ lại khách hàng lớn, làm việc cũng sạch sẽ, thịt mới đều được giữ tươi ở trong thùng plastic, nội tạng liền để mặt khách trong rương, phía dưới lót khối băng.
Muốn nói kiếm tiền chậm dùng tiền nhanh, đi một vòng Lâm An từ năm mươi vạn trong tay ngoại trừ dự lưu tiền dưa muối cùng tiền thịt thà các loại, tự do chi phối chỉ còn 3 vạn.
Tại thời điểm cách tận thế gần mười ngày, cậu rốt cuộc đem không gian lấp hơn nửa, trình độ kinh tế có hạn, không ăn trộm ăn cướp nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thành như vậy. Trong tay có lương thực trong lòng liền không hốt hoảng, cậu cuối cùng đi một chuyến về thôn, đem tất cả món ăn dưa muối thu về.
Sau khi về đến nhà, trước sau vội vàng làm mấy ngày gần đây không nghỉ ngơi tốt một chút.