Ngôn Tình Khi Hoàng Đế Là Bạn Thân Nhất Của Tôi - Và Cũng Là Chồng Của Tôi - Lương Thanh Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lương Thanh Huyền, 2 Tháng mười 2020.

  1. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 40: Câu chuyện của các vị vương phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như thế, lễ cưới của Richard và Majorelle diễn ra. Điều làm tôi bất ngờ đó là sau lễ cưới, Richard quay lại điện của anh lúc nửa đêm. Có thể anh ấy làm vậy để chứng minh lời anh nói với tôi là chính xác, hoặc là anh ấy chỉ muốn an ủi tôi mà thôi. Còn tôi có thể làm gì ngoài việc ôm anh thật chặt và chìm vào giấc ngủ.
    * * *
    Tôi biết có những việc mình không thay đổi được, và có biết cũng chẳng làm được gì. Nhưng có những việc tôi không thể không biết. Và những điều tôi biết lại càng khiến tôi đau lòng hơn. William đã kể cho tôi nghe về chuyện hai cái thai đó. Thai của Jannica đúng là của Richard, nhưng không phải do anh cố ý. Thực ra, mỗi lần làm tình với các vương phi, anh ấy đều dùng Fay để giữ lời hứa với tôi. Chính vì thế, mặc dù các vương phi có khám sức khỏe bao nhiêu lần, họ cũng không hiểu tại sao Richard không dùng biện pháp phòng tránh nhưng vẫn không thể có thai. Chỉ là, sau sáu năm trời với năm vị vương phi, chắc chắn có người sẽ liên kết được giữa hai sự kiện tưởng chừng như không liên quan: Richard có thể sử dụng Fay như một robot sinh học, còn các vương phi thì không có con.
    Theo như William điều tra, thì Victoria chính là người đã dùng Jannica để thử nghiệm một loại thuốc kháng hoạt động của Fay. Thuốc này vốn dùng cho những người đang sống nhờ vào hệ thống hỗ trợ sự sống của Fay mà muốn dừng lại. Jannica không hay biết điều gì và vui mừng vì đã mang thai. Có lẽ sau khi Jannica thành công thì Victoria sẽ thử trên chính cô ta, nhưng Jannica lại bị sảy thai. Victoria cảm thấy lo sợ nên không dám hành động gì.
    Còn cái thai của Tara là một vấn đề rất rắc rối. Có vẻ như có ai đó đã hạ thuốc mê với Tara và khiến cô ta tin rằng người đàn ông ngủ cùng mình là Richard. Lúc đầu, Richard nghĩ rằng có lẽ là do Victoria sợ bại lộ nên đổi chiêu. Nhưng sau đó, anh phát hiện ra rằng Maya có liên quan đến việc này nhưng cô lại có bằng chứng ngoại phạm và kẻ ngủ với Tara hoàn toàn không liên quan gì đến Maya. Ngược lại, toàn bộ bằng chừng đều đổ về Tana, người em ở chung điện với Tara.
    - William – Giọng tôi cứ lí nhí – Có khi nào, người làm việc đó là nhân cách còn lại của Richard không?
    - Tôi – William nặng nề nói – Tôi không thể có câu trả lời chính xác, chỉ là, cô nên cẩn thận với người đó.
    - Vì anh ấy đáng sợ ư?
    - Không chỉ thế, có vẻ ngài ấy rất ghét khi phải nói chuyện về cô.
    - Anh có thường gặp anh ấy không?
    - Tôi gặp ngài ấy rất ít, ngài ấy chỉ xuất hiện khi cần phải làm một điều gì đó tàn nhẫn, ví dụ như, khi cần giết ngài Siath khoảng mấy tháng trước.
    - Siath đã chết? Không phải ông ta trốn thuế nên chạy ra nước ngoài sao?
    - Siath là kẻ đáng chết, chính hắn ta lại kẻ đã giết đại hoàng tử.
    - Ý anh là anh trai Richard?
    - Đúng vậy.
    - Vậy – Tôi cảm thấy lạnh lẽo – ông bà Lee có liên quan.. không?
    - Cũng không hẳn, việc này cũng chưa rõ ràng, người duy nhất biết manh mối của vụ án năm đó có giờ chỉ còn tam hoàng tử, nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm được.
    Đại hoàng tử, người anh trai có nụ cười ấm áp đó. Và cả tam hoàng tử, cậu nhóc dễ thương có đôi mắt xanh thẫm như đại dương. Tôi không khỏi cảm thấy đồng cảm với những gì Richard đã trải qua. Rốt cuộc, anh ấy đã chịu đựng những điều đó như thế nào.
    - Bệ hạ.
    Tôi quay lại và thấy Richard đang từ cửa chính bước vào. Tôi chạy tới và ôm chầm lấy anh. Anh ấy lại tưởng tôi đòi hôn như mọi ngày nên vòng tay qua eo để nâng tôi lên.
    - Richard!
    - Hửm?
    - Em sẽ ở bên anh và hỗ trợ bất kỳ điều gì anh cần. Em sẽ là cánh tay đắc lực của anh.
    Richard ngước lên nhìn tôi. Tôi thậm chí còn thấy ánh sáng lấp lánh phát ra từ mình trong mắt anh ấy nữa.
    - Ý em, em muốn trở thành trợ thủ của tôi, không phải trợ lý nữa?
    - Đúng vậy.
    - Vậy nghĩa là em muốn tranh chức với William sao?
    - Đúng..
    Chưa kịp nói hết câu, tôi đã cảm thấy rợn tóc gáy đằng sau. Không cần quay lại cũng biết William đang muốn băm tôi thành trăm mảnh. Tôi quên mất William chính là vị "vương phi bí mật" của Richard mà.
    - Em chỉ cần ở bên cạnh tôi là được – Richard xoa đầu tôi - Những việc em cần biết thì có lẽ cũng sắp biết hết rồi. Sau này, việc em cần làm hay muốn làm thì cứ làm, chỉ cần nói tôi trước là được.
    - Anh đừng chiều em như vậy, em sẽ hư đó.
    - Một bà mẹ có ba đứa trẻ rồi mà còn nói được câu đó?
    - Chẳng phải do anh chiều hư em sao?
    - Ha ha ha, được, là do tôi chiều hư em. Tôi sẽ bồi thường em cả đời?
    - Được nha, anh không được thất hứa.
    - Được.
    * * *
    Dù biết Majorelle và Richard không có quan hệ vợ chồng thực sự, nhưng mối quan hệ trên danh nghĩa này cũng đủ khiến cho tôi và Majorelle không thoải mái. Hôm nay là ngày của cha mẹ ở Fayderman - ngày tôn vinh sự hi sinh của bậc sinh thành. Các trường đều gửi giấy mới cho cha mẹ. Nhưng vì Richard không thể tham gia nên tôi đành nhờ người đi cùng để chơi trò chơi với mỗi nhóc.
    Tất nhiên, chỉ có Majorelle chịu làm việc này. Howard thay Richard? Tôi không điên. Victoria? Chắc cô ta sẽ cào vào mặt tôi. Maya, Tara.. Thôi, thật sự tôi không muốn gặp ai trong số họ.
    * * *
     
  2. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 41: Richard và Majorelle bị thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Majorelle tuy chưa từng làm mẹ, nhưng lại rất thu hút trẻ con. Cô tự do, thoải mái, vui vẻ nên các bé khác đều thích Majorelle. Chỉ có Rayen và Rosaline luôn ở bên cạnh tôi. Chúng coi Majorelle là tình địch của tôi nên mỗi lần cô nàng muốn chơi chung, chúng lại rụt người phía sau tôi. Vì thế, cùng với bốn nhóc trong đội bảo an, tôi có tới sáu cái đuôi bé xíu luôn đi theo khắp mọi nơi trong trường. Vì thế, cuối cùng Majorelle quay sang chơi với những đứa trẻ quý tộc khác. Mặc dù tôi hơi ngại nhưng cũng chẳng đủ sức để nói chuyện với cô. Và vì là bạn bè, tôi càng khó chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, dù cho Richard nói gì đi nữa.
    Khi Howard tới thông báo trò chơi tiếp theo, sáu cái đuôi mới chịu rời tôi. Còn tôi đang có thai nên không thể nhảy nhót khắp nơi được nên dù muốn hay không, Rayen và Rosaline cũng phải chơi với cô. Lúc đầu hai nhóc nhất quyết không chịu chơi, chỉ đến khi tôi dọa sẽ để Richard tới đây. Rosaline mới chơi cùng Majorelle, còn Rayen chơi chung với một anh trong đội bảo an, còn Howard thì chơi với một nhóc khác. Điều này khiến tôi khá bất ngờ vì trước đây Rayen rất ngưỡng mộ Howard, nhưng giờ nhóc lại không thèm đoái hoài người thầy đáng kính của mình.
    Chuyện gì đã xảy ra với Rayen? Dù tôi dò hòi thế nào, Richard cũng chỉ nhìn tôi với một ánh mắt tối tăm:
    - Sara, Rayen thực lòng yêu quý em hơn cả mạng sống của mình.
    Tôi thấy cực kỳ ghét cảm giác bất lực này.
    Sau vài vòng chơi nhảy bao bố, Rayen chạy đến và đưa cho tôi chiếc băng chiến thắng. Tôi vừa xoa đầu nhóc xong thì Howard lết tới nói Rayen chơi xấu anh ta nên mới thắng.
    - Ai bảo anh là quân nhân.
    - Vậy liên quan gì?
    - Quân nhân được rèn luyện sức khỏe tốt như vậy chỉ để phân thắng thua với một đứa nhóc sáu tuổi.
    - Không phải còn cô ta cũng vậy sao? Một người được làm phi công thì đến hàm răng còn không bị mẻ chứ đừng nói tới sức khỏe – Howard chỉ thẳng mặt Majorelle.
    - Bỏ cách chỉ trỏ xuống đi, cô ấy là vương phi đó.
    - À, cựu hoàng hậu đang nói giúp vương phi mới nhập cung sao?
    Howard cười khẩy, rồi không thèm chờ tôi đáp lại mà bỏ về phía giáo viên đang đứng.
    - Rayen, tại sao con không thích chú ấy? – Tôi ngồi xuống và nắm tay nhóc.
    - Vì.. - Đôi mắt Rayen đầy những cảm xúc lẫn lộn – Nếu không có chú đó, papa và mama đã có nhiều thời gian ở bên nhau rồi.
    - Việc này không phải do một mình chú ấy, cũng là do ba mẹ - Tôi cố thuyết phục Rayen.
    - Không, không chỉ chú đó, tất cả những bà vương phi đó con đều ghét, họ khiến papa buồn như vậy, khiến mama khóc nhiều như vậy, con sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
    - Rayen!
    Tôi cố gọi theo nhóc nhưng Rayen đã chạy đi. Tôi chỉ muốn nói với nhóc rằng tất cả là do chiếc dây chuyền. Nhưng chính tôi cũng biết, nếu không có tham vọng của con người thì chiếc dây chuyền đó có thể làm được điều gì?
    * * *
    Dạo này Majorelle hay đi cùng Richard tham gia các hoạt động bên ngoài. Có lẽ đó là vì kế hoạch của anh. Nhưng kế hoạch gì khiến anh không thể nói ra bây giờ với tôi? Còn tôi, tôi có kế hoạch gì? Tôi muốn giữ tình trạng này hay tìm cách khôi phục nhân cách hoàn chỉnh cho anh?
    Trong lúc tôi suy nghĩ vẩn vơ, Richard xảy ra tai nạn.
    Cả hậu cung gần như bị phong tỏa nhằm ngăn tin tức truyền ra ngoài, còn Richard được đưa đến cung điện của anh. Tôi chỉ kịp nhìn thấy gương mặt tái nhợt và chiếc ao sơ mi đầy máu của Richard trước khi anh bị đẩy vào phòng mổ. Vì để bảo đảm an toàn cho người đứng đầu đất nước, họ xây sẵn phòng bệnh, thậm chí phòng mổ ngay trong cung điện của anh.
    Thời gian trôi châm chạp. Hơn sáu tiếng đã trôi qua, tôi cố gắng không gục xuống. Còn bà Laya đã mang lũ nhóc tới một chút rồi dẫn chúng về. Dù Rayen và Rosaline muốn ở lại, tôi cũng không nhượng bộ. Các vị vương phi khác cũng có mặt ở đây. Victoria sợ hãi và lo lắng hơn tất cả mọi người, đi đi lại lại trước phòng bệnh. Maya ngồi xuống ghế và nhắm mắt. Còn Tara thì cứ ngẩn ngơ nhìn ra phía vườn. Majorelle là người đi cùng Richard, bị thương nhẹ hơn nhưng ở phòng bệnh chung của hoàng cung. Khi tôi định mở miệng hỏi William thì anh ta chỉ lắc đầu, ý nói nơi này không phù hợp. Chỉ đến khi William nhắc tôi rằng mình nên nghỉ ngơi, tôi mới theo anh ta đến phòng nghỉ bên cạnh. Khi tôi ngồi xuống chiếc sofa, Zir đã hiện ra từ bóng tối.
    - Zir, chuyện gì đã xảy ra? – Thì ra William cũng không biết.
    - Chủ nhân chỉ dẫn Majorelle vào thần điện, còn chúng tôi không có quyền vào đó.
    - Nhưng mọi người đi tham dự một sự kiện văn hóa cách thần điện vài ki lô mét mà.
    - Hình như có đường ngầm dẫn tới đó. Khi Majorelle đỡ chủ nhân ra ngoài thì chủ nhân đã bất tỉnh.
    - Vậy anh có để người lại chỗ đó chưa?
    - Rồi.
    William quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi.
    - Sao anh lại nhìn tôi?
    * * * Chẳng có gì cả, nhìn xem cô có khỏe không thôi.
    Nhiều lúc tôi tức điên lên, tại sao mọi người ai cũng có bí mật và biến tôi thành kẻ không biết gì?
    Sau khi William bỏ đi, tôi nhìn sang Zir vẫn đứng im lặng trong góc phòng:
    - Sao chú không qua bên Richard?
    - Ngài ấy ra lệnh cho tôi ở bên cạnh cô cho đến lúc ngài ấy tỉnh lại.
    - Nhưng bậy giờ anh ấy mới là người cần bảo vệ.
    - Tôi đã cử người sang đó rồi.
     
  3. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 42: Những đứa trẻ sống trong hoàng cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong những gì cần nói, Zir lại lùi mình vào bóng tối của căn phòng.
    - Atar và Rata là con của anh?
    - Đúng vậy.
    - Vậy.. mẹ của chúng có phản đối việc để con mình chịu huấn luyện từ nhỏ như vậy không?
    - Sau khi sinh xong, cô ấy sinh đã bỏ đi rồi – Giọng Zir đều đều như máy.
    - Vì sao?
    - Cô ấy nói rằng không cảm thấy mình được tôn trọng.
    - Cô ấy có thuộc dòng tộc của anh không?
    - Có.
    - Cô ấy có muốn tham gia vào đội bảo an không?
    - ... Có.
    - Vậy anh có cho cô ấy vào không?
    - Không, cô ấy không cần làm những việc nguy hiểm đó.
    - Tôi hiểu rồi. Vậy có nghĩa là cô ấy muốn ở đồng hành cùng anh, nhưng anh không cho nên cô ấy mới cảm thấy mình không được tôn trọng.
    - Hả?
    Lần đầu tiên tôi thấy Zir thất thố như vậy. Trước mặt chủ nhân anh ta luôn điềm tĩnh và đáng tin cậy.
    - Không ai nói cho anh biết sao? – Tôi cười – Đàn ông các anh chẳng hiểu phụ nữ gì cả. Đúng là họ muốn được bảo vệ. Nhưng – Tôi có thể cảm thấy Zir đang nhìn tôi – Điều họ thật sự muốn là ở bên cạnh người đàn ông họ yêu.
    Tôi bất giác cúi xuống xoa bụng mình.
    - Tôi cũng vậy.. Richard muốn bảo vệ tôi nên đã giấu tôi đến mười sáu năm trời. Nhưng anh ấy đâu biết, thứ tôi cần nhất chính là được ở bên đồng hành, chứ không phải sống một cuộc đời bình an mà không biết gì cả.
    Cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
    - Có lẽ, chủ nhân đang tìm cách xóa bỏ lời nguyền trong chiếc dây chuyền.
    Đó là câu nói cuối cùng của Zir.
    * * *
    <ở nơi mà tôi không biết>
    Maya bước đi trên hành lang vắng của bệnh viện. Nếu hỏi cô ta có lo cho Richard không, thì câu trả lời là có. Với Maya, Richard chính là chấp niệm lớn nhất đời cô ta. Vì anh chính là mẫu người lý tưởng mà cô ta hằng theo đuổi. Là công chúa sống ở hoàng cung từ khi sinh ra, cô ta luôn nhìn theo mẫu hình của cha và anh trai mình, học hỏi tất cả những gì có thể để trở thành người phụ nữ đứng đầu hậu cung. Khi được đính hôn với đại hoàng tử của Fayderman, cô ta đã rất sung sướng Dù cũng theo chế độ đa thê, nhưng phụ nữ ở Fayderman luôn được tôn trọng như những quốc gia theo chế độ dân chủ khác. Vậy mà, tên Riah đó không phải là người thừa kế chính thức. Trước ngày đính hôn, mong ước của cô ta đã có hi vọng. Maya phát hiện ra bí mật của Richard. Khi đó, Richard mới mười bảy tuổi còn cô ta đã mười tám. Cũng chính nhờ thế, cô ta trở thành vương phi đầu tiên của anh mà không phải là Victoria.
    Vì thế, Maya không thể ngồi yên khi mà Richard sống chết chưa rõ. Ngôi vị mà cô ta dày công tính kế bao nhiêu năm mới giành được, Maya làm sao có thể từ bỏ dễ dàng. Nếu Richard chết, dù muốn hay không thì con trai của Sara sẽ trở thành người thừa kế, đây là còn chưa kể đến đứa trẻ trong bụng nữa. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô ta cũng mở điện thoại và gọi điện.
    * * *
    Chưa bao giờ mà chức trợ lý của tôi lại phát huy tuyệt vời như lúc này. Dù Richard chưa qua cơn nguy hiểm và cũng chưa tỉnh lại, nhưng mọi người đã có thể vào thăm. Tôi đã lợi dụng vị trí của mình và lôi kéo William để đá tất cả các vị vương phi ra ngoài. Còn những người khác thì khỏi cần vào luôn. Thậm chí tôi còn nghe Victoria lầm bầm trong miệng chửi tôi là đồ điên nữa. Nhưng tôi mặc kệ. Hơn nữa, Zir cứ đi theo tôi mà không chịu bảo vệ Richard, nên cách đơn giản nhất là tôi qua ở chung với anh.
    Sáng hôm sau, Rayen và Rosaline đến thăm từ sáng sớm. Nhìn gương mặt tái nhợt của Richard và cơ thể quấn băng dày của anh, Rosaline òa khóc và ôm lấy tay anh. Nhìn thấy thân hình run rẩy của nhóc, tôi không chịu nổi và ngồi bên cạnh để Rosaline có thể dựa vào. Rayen thì cứ nhìn chằm chằm Richard mà không nói câu gì. Có lẽ trong lòng nhóc cũng rối rắm lắm, nên tôi gọi nhóc lại và vòng tay ôm nhóc. Rayen lúc đầu có kháng cự chút đỉnh nhưng cuối cùng rồi cũng gục đầu vào lòng tôi. Dù không nghe tiếng khóc nhưng vạt áo của tôi vẫn đãm nước mắt.
    - Không sao đâu, papa các con sẽ tỉnh lại mà.
    - Thật chứ ạ? – Rosaline ngước đầu lên nhìn tôi.
    - Thật. Richard đã hứa sẽ bảo vệ chúng ta cả đời mà. – Tôi xoa đầu Rosaline – Papa các con nói được là làm được.
    * * *
    Khi hai nhóc chuẩn bị về, Rayen quay lại và nói với tôi:
    - Mama, dù chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ bảo vệ mama và các em.
    Câu nói ấy khiến trái tim tôi run rẩy. Không biết tự lúc nào, Rayen đã ý thức trách nhiệm của một hoàng tử, của một vị hoàng đế tương lai. Nhóc mới gần bảy tuổi thôi, đáng lẽ nhóc phải có đôi mắt hồn nhiên của một đứa trẻ, được vui chơi khám phá chứ không phải trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Và có lẽ tôi và Richard đã không làm đủ chức trách của bậc cha mẹ rồi.
    * * *
    Để tránh tình tạng rỏ rỉ tin tức, William đã quyết định đưa các vị vương phi và những người biết tin quay về hậu cung, hay chính xác hơn là giam lỏng họ cho đến khi Richard tỉnh lại. Đồng thời anh ta cũng loại bỏ những người không cần thiết trong điện và giữ lại nhưng người đáng tin nhất. Vì thế, cung điện rông lớn của Richard giờ chỉ còn lác đác vài người. Chỉ có Maya mang chức danh là hoàng hậu, William không đủ quyền hành để ép cô ta nên chỉ có thể ngăn Maya vào điện của Richard mà thôi.
    Nhưng không hiểu bằng cách nào, cô ta lại có thể đến tìm mình.
     
  4. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 43: Richard đã tỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đó, tôi đang ngồi ở chiếc ghế gỗ trước cửa sổ phòng Richard. Zir đang im lặng ở trong bóng tối, nếu không phải tôi thấy anh ta đi vào thì có lẽ tôi cũng chẳng biết có người ở đó.
    - Chắc bây giờ cô đang thấy lo lắm nhỉ? – Maya ngồi xuống cách tôi gần một mét.
    - Tôi ư? Tôi phải lo sợ điều gì?
    - Thì, lỡ như có chuyện gì xảy ra với bệ hạ thì một người không có bối cảnh như cô sẽ rất khó tồn tại sao?
    Ha, giờ tôi mới nhận ra Maya luôn nói với mình bằng giọng điệu này, tưởng chừng như là đang quan tâm nhưng thực sự chỉ là nói móc mà thôi. Vậy mà tôi còn mong cô ta về phe mình.
    - Vậy chẳng lẽ một vị hoàng hậu có thể ngồi đây trù ẻo chồng mình sao?
    - Hm – Maya cười – Chỉ là một người ngay đến vị trícủa mình còn không giữ được thôi.. Dù bệ hạ áp chế tin đồn đến đâu, cả thế giới này ai chẳng biết cô chỉ là một người đàn bà không danh không phận.
    - Vậy hoàng hậu ngồi đây mặc cả với một người tình của chồng để làm gì? Hay vì biết quá rõ vị trí của mình nên đến đây tìm cảm giác an toàn?
    - Sara, cô đừng nghĩ mình giỏi nắm giữ bệ hạ - Maya cười nhạt – Bây giờ ngài ấy chỉ đang thương hại cô mà thôi.
    - Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.
    - Ha ha, cô không biết tôi là người đầu tiên biết bệ hạ bị đa nhân cách sao? Nếu tôi không khuyên bệ hạ nói điều này với người khác, cô nghĩ cô còn được ngồi ở đây sao? Tôi còn biết hiện giờ ngài ấy không thể yêu ai cả, ngay cả cô. Ngài ấy đã quên luôn cô rồi.
    - Rốt cuộc cô muốn gì?
    - Muốn gì? – Maya cười – Cô có biết kế hoạch mà Richard đang muốn làm là gì không? Và tại sao anh ta lại bị thương không?
    - Cô nếu muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.
    Thấy tôi đứng lên chuẩn bị đi, Maya cũng không vội vàng mà chỉ tiếp tục nói:
    - Bệ hạ muốn phá hủy lời nguyền lên cô. Nhưng đó là lời nguyền cho đến lúc chết, một khi Richard vẫn nắm giữ sợi dây chuyền.
    - Ý cô là gì?
    - Ha ha, chẳng phải lúc trở về đây, cả người ngài ấy toàn máu sao? Chỉ cần nhìn là ta cũng đoán được bệ hạ muốn chết để phá hủy lời nguyền đó rồi, chỉ có cô ngu ngốc mới đoán không ra thôi..
    Bệ hạ muốn chết để phá hủy lời nguyền đó.
    Richard muốn chết để phá hủy lời nguyền đó.
    Richard muốn chết.
    Không, tôi không tin, anh ấy đã hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời.
    * * *
    - Là thật sao Zir?
    Tôi biết Zir vẫn luôn đi theo mình.
    - Đó chỉ là phỏng đoán của William, chuyện gì xảy ra thì phải đợi chủ nhân và Majorelle tỉnh lại thì mới biết được.
    - Ý của Maya là muốn tôi rời khỏi anh ấy đúng không?
    Tôi muốn khóc quá.
    - Dù tôi không tán thành quyết định của chủ nhân. Nhưng cô cũng biết ngài ấy chỉ là hai nửa nhân cách đang tồn tại mà thôi. Trong đầu ngài ấy chỉ có một chấp niệm duy nhất là bảo vệ cô. Ngài ấy hiện giờ không khác gì một người máy, mà động lực tồn tại duy nhất chính là cô.
    - Nhưng tôi không muốn anh ấy chết.
    - Cô không hiểu sao, dù ngài ấy không còn nhớ tình yêu là gì, nhưng ngài ấy luôn suy nghĩ xem hành động như thế nào sẽ khiến cô vui, hành động thân mật với những phụ nữ khác trước mặt cô sẽ khiến cô buồn. Thậm chí chủ nhân chưa từng hôn hay vuốt ve cơ thể những người phụ nữ khác. Tất cả những gì ngài ấy làm khi ở cùng họ là thực hiện trách nhiệm của mình.
    Điều này làm tôi nhớ lại lời nói trước đây của Richard. Anh ấy nói rằng luôn có người trong đội bảo an đi theo Richard 24/24 ngay cả khi anh ấy làm tình. Lúc đó tôi cũng không tin và bỏ qua, vì làm gì có người đàn ông nào muốn người khác thấy cơ thể vợ mình, dù cho là kết hôn giao dịch.
    - Trước đây, chẳng phải cô nói rằng sẽ không trốn tránh nữa sao?
    Tôi đứng sững lại. Đúng vậy, rời bỏ khỏi anh ấy cũng là một loại trốn tránh mà thôi. Cho dù tôi bỏ đi, thì chấp niệm trong lòng anh ấy vẫn còn, nhân cách của anh ấy cũng đã bị xé làm đôi.
    Còn tôi, người đã khiến anh ấy trở nên như vậy lại tính toán trốn chạy một lần nữa ư?
    * * *
    Một đêm nữa lại trôi qua. Cuối cùng, Richard đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Tôi nằm bên cạnh anh và dựa vào người anh. Thật may vì tôi vẫn còn cơ hội để làm lại. Do quá mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Khi tôi tỉnh lại thì đã là mười mấy tiếng đồng hồ sau. Khi ngẩng mặt lên, tôi mới nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh còn Richard thì không thấy đâu.
    Nhưng Richard thì không thấy đâu. Tôi hốt hoảng xuống giường, nếu không chống tay kịp thì chắc lại ngã thêm lần nữa. Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể. Tôi không thể mất anh ấy được.
    - Em đang tìm ai?
    Tôi nghe giọng Richard phát ra từ phía cửa phòng vệ sinh. Anh ấy bước ra từ đó và nhìn tôi. Sức mạnh của Fay thật kỳ diệu, chỉ cần tỉnh lại thì anh ấy có thể tự chữa cho cơ thể mình. Chỉ là, người tôi gặp bây giờ không phải là Richard mà tôi quen. Chỉ cần nhìn vào mắt của người đàn ông trước mặt, tôi cũng đủ hiểu. Richard thứ hai đã xuất hiện.
     
  5. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 44: Nhân cách thứ hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Có vẻ em đã nhận ra rồi.
    Richard cười lạnh khi nhìn gương mặt chết lặng của tôi. Anh ấy bước đến gần tôi lúc nào không hay.
    - Sao vậy? Em không thích tôi này sao? – Richard chỉ vào đầu mình – Hay em đang thất vọng vì không phải hắn.
    - Em không..
    - Không thích tôi, tất nhiên rồi. – Richard túm lấy tay tôi – Nhưng biết sao được, em vẫn là người tình của tôi thôi.
    - Richard, em đau.
    - Em đau? Em nghĩ tôi sẽ giống kẻ kia mà nuông chiều em sao? Một kẻ lúc nào cũng yếu đuối và trốn tránh như em sao có thể sống được đến giờ này vậy.
    - Em.. Giọng tôi run lên - Em xin lỗi.
    - Im ngay! – Richard gầm lên và kéo tôi xuống ghế sofa.
    Tôi hoảng sợ và cố ngồi dậy.
    - Richard, anh làm gì vậy?
    - Làm gì? Đương nhiên là muốn em thực hiện trách nhiệm người tình của mình.
    - Nhưng em đang mang thai con anh mà– Tôi run bắn lên, tôi rất sợ Richard sẽ không nương tay và ảnh hưởng đến đứa nhóc.
    - Con tôi – Richard dùng sợi dây truyền trói tay tôi – Đó không phải con tôi.
    Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi đã nghĩ rằng, dù là nhân cách nào thì vẫn là Richard. Nhưng anh ấy thậm chí còn không công nhận đứa trẻ trong bụng tôi. Mặc dù sức lực của Richard chưa quay lại hoàn toàn, tôi lo cho đứa bé nên không dám phản kháng mạnh. Còn Richard thì không quan tâm gì cả và chỉ tập trung vào việc của mình. Dù tôi đã ngất đi, anh ấy cũng không chịu bỏ qua cho tôi.
    * * *
    Lần thứ hai tôi tỉnh lại thì nhận ra mình đã trở về phòng. Laya nói với tôi rằng đứa trẻ không sao cả khiến tôi như trút được gánh nặng. Chỉ là, nếu như Richard cứ tiếp tục như vậy, tôi rất sợ sẽ không giữ được đứa bé. Tôi đã quyết tâm sẽ không rời xa anh ấy, nhưng tôi không thể để đứa bé mất vì chuyện này được. Cảm giác bất lực tràn lan trong lòng tôi. Tôi gục xuống và giấu mình sau đầu gối. Bà Laya ôm lấy tôi và vuốt đầu tôi.
    - Sara, bệ hạ không cố ý đâu, ngài ấy chỉ.. không khống chế được thôi.
    - Nhưng bà Laya, con phải làm sao đây? – Tôi khóc nấc lên – Con đã chuẩn bị tinh thần trước là anh ấy sẽ không yêu con, không nuông chiều con, thậm chí coi con như kẻ thù.. Nhưng anh ấy không công nhận đứa trẻ này, anh ấy không tin rằng con yêu anh ấy, con không biết phải làm gì tiếp theo..
    * * *
    Ngay sau khi khỏi, người đầu tiên anh ấy đến thăm là Victoria. Tôi nghe nói anh ấy rất vui vẻ và cười đùa suốt đêm ở đó. Những ngày tiếp theo, anh ấy đến phòng Maya, rồi Tara. Thậm chí anh ấy còn đến cả phòng Majorelle. Còn còn tôi thì bị nhốt ở một căn phòng nhỏ và không được phép ra ngoài. Và anh ấy cũng không đến thăm tôi ngày nào. Và tôi thậm chí không được gặp bất kỳ ai, ngay cả Rayen và Rosaline cũng vậy.
    Tôi cũng không muốn mình trở thành một người phụ nữ tuyệt vọng chờ người mình yêu quay lại nhìn mình. Nhưng tôi không thể ngừng mong ngóng, vừa đợi vừa đau.
    Richard chưa bao giờ không để ý tới tôi như vậy. Dù anh ấy có giận tôi như thế nào thì cũng không bao giờ bỏ rơi tôi. Và tôi, có lẽ đang trải nghiệm lần thất tình thực sự trong cuộc đời.
    * * *
    Khi được gọi tới tiệc hàng tuần trong hậu cung, tôi mới nhận ra mình đang đứng ở vị trí nào. Nếu không có Majorelle, có lẽ tôi còn không được ngồi xuống. Trong khi Richard cùng Maya và các vương phi ăn uống vui vẻ, tôi chỉ được ngồi phía sau nhìn với vị trí trợ lý. Vậy mà chỉ mấy tháng trước thôi, tôi còn ngồi đây và tự tin chọc khoáy Tara.
    Lúc đó, tôi biết mình có chỗ dựa mạnh nhất cuộc đời. Nhưng bây giờ thì không có gì.
    - Sara, cô có thể lấy giùm tôi chiếc thìa ăn súp phía sau không?
    Là giọng của Tara. Cô ta đã không còn chán nản như sau khi sảy thai nữa. Chắc cô ta đang muốn trả thù tôi vì chuyện bữa tiệc trước đây. Tôi nhìn vào gương mặt của Richard. Và tôi cũng biết gần như 100% anh ấy sẽ không đỡ lời cho tôi. Nhưng khi sự thật đến, trái tim tôi vẫn như bị dội nước lạnh. Vì thế, tôi vẫn làm đúng với vị trí hiện tai của mình, đứng lên và lấy thìa cho cô ta.
    Bỗng nhiên không khi trong phòng trở nên bức bối. Tôi biết Majorelle vừa nãy đã muốn đứng dậy nhưng bị Victoria ngăn lại. Cô ấy cũng không đành lòng để một người phụ nữ mang thai gần sáu tháng như tôi phải đứng dậy chỉ vì cái thìa, trong khi có hơn hai chục người giúp việc xung quanh.
    - Ta có việc phải đi trước.
    Richard chỉ nói vậy rồi bỏ đi. Vì tôi là trợ lý, nên tôi lại đứng dậy để đi theo anh. Đến lúc bước sang khu vực ít người, tôi mới nhận ra thậm chí mình còn chưa ăn tối còn bụng thì đang réo lên. Thức ăn cho hai người lúc nào cũng cần nhiều gấp đôi mà.
    - Không ai được đi theo ta.
    Richard chỉ nói có vậy rồi bỏ mặc cả tôi lẫn William ở lại.
    Rồi anh ấy biến mất trong màn đêm thăm thẳm ấy.
     
  6. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 45: Tôi tỏ tình với Richard

    Bấm để xem
    Đóng lại
    <Ở nơi mà tôi không biết>
    "Tại sao anh làm như thế, cô ấy đã có thai đến sáu tháng rồi. Sao anh có thể để cô ấy chịu tủi thân như vậy?"
    "Im ngay, cô ta xứng đáng bị như vậy. Yếu đuối thì có khi chết lúc nào cũng không biết."
    "Chúng ta đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời mà. Dù anh yêu người phụ nữ khác, anh cũng không thể khiến cô ấy chịu như vậy. Anh biết rõ chúng ta trở nên như thế này là để bảo vệ Sara. Nếu ngay cả việc cơ bản nhất anh còn không hoàn thành được thì còn gì để nói."
    "Im ngay, im ngay, IM NGAY."
    Richard đập tay mình vào bức tường đá. Đứng từ xa, Zir có thể dễ dàng nhận ra cánh tay của Richard đã bị gãy. Và máu đang chảy xuống ào ạt từ vết thương đó.
    * * *
    Sau khi ăn bữa tối tại phòng, tôi mệt mỏi nằm xuống và tự bóp lưng cho mình. Khác với lần mang thai trước, lần này chẳng có ai ở cạnh giúp tôi cả. Thứ nhất, vì tôi chỉ là trợ lý, không phải hoàng hậu. Thứ hai. Richard cũng không cho ai đến giúp tôi. Rồi tôi nằm thiếp đi trong lúc đang nghĩ tới hai đứa nhóc. Có lẽ ngày mai tôi phải nói Richard để tôi đi thăm chúng thôi.
    Rầm.
    Trong bóng tối lờ mờ của chiếc đèn ngủ, tôi giật mình tỉnh dậy và thấy Richard đang giận dữ bước tới. Thậm chỉ chưa kịp ngồi dậy, tôi đã bị anh ấy túm lấy người tôi và bắt đầu cởi đồ. Cảm giác uất ức dâng lên trong lòng khiến tôi tìm mọi cách chống lại. Tôi cắn vào bàn tay anh ấy nhưng anh ấy mặc kệ. Tôi đá vào chân nhưng anh ấy tránh được. Anh ấy muốn lật người tôi lại nhưng tôi chống cự quyết liệt.
    - Sara!
    Tôi có thể nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt anh ấy. Đến lúc này, tôi mới nhận ra, không phải Richard ghét tôi. Mà anh ấy hận tôi. Có lẽ trong vô thức anh ấy cảm thấy đã chịu quá đủ tính cách của tôi rồi nên anh ấy mới tìm cách trả thù tôi.
    - Richard – Tôi cố gắng khiến anh ấy quay lại nhìn mình – Anh có thể làm bất kỳ điều gì anh muốn với em. Nhưng xin anh đừng làm điều gì ảnh hưởng đến con chúng ta được không?
    - Con chúng ta – Richard trói tay tôi vào đầu giường – Chính cô là người lừa tôi, khiến tôi có thai với cô. Và bây giờ cô muốn tôi chịu trách nhiệm?
    Trái tim tôi rơi vào tuyệt vọng. Đúng là tôi muốn có đứa bé vì muốn giữ Richard ở bên mình. Nhưng đó cũng là vì tôi yêu anh mà.
    * * *
    Đến lúc gần như sắp ngất vì không chịu nổi, tôi dùng hết sức lực của mình và vòng tay qua cổ Richard, hôn vào đôi môi lạnh lẽo của anh.
    - Richard, em yêu anh. Dù anh là ai, em cũng vẫn yêu anh.
    * * *
    Thật may vì cuối cùng Richard vẫn ở lại. Tôi không biết đó có phải vì lời nói của tôi hay vì một điều gì khác, nhưng khi tôi tỉnh lại thì Richard vẫn đang ôm tôi vào lòng, hai tay tôi cũng gắt gao ôm lấy lưng anh. Tôi chưa bao giờ mong muốn hai nhân cách sẽ đổi chỗ cho nhau, hay rằng hai nhân cách sẽ hợp lại thành một để yêu tôi một lần nữa. Có lẽ, đây là sự trừng phạt vì tôi đã quyết định làm một kẻ mù trong suốt nhiều năm qua, để Richard một mình đau khổ như vậy. Nếu tôi chỉ cần để ý một chút thì có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa.
    Ít nhất hiện giờ Richard luôn thật lòng khi ở bên tôi. Ít nhất anh ấy vẫn còn để ý tới tôi.
    - Sara, anh xin lỗi.
    Cảm giác run rẩy của cơ thể cho tôi biết, nhân cách thường gặp của Richard đã quay lại. Tôi xoay người lại và nhìn vào người đàn ông đang ôm mình. Tôi có thể thấy rõ sự bất đắc dĩ trong đôi mắt anh. Ngón tay anh đang chạm vào nhưng dấu vết do nhân cách kia để lại trên người tôi.
    - Sara, anh đã quyết định rồi. – Richard vuốt tóc tôi – Dù anh không còn trái tim, anh cũng nhất định sẽ giành được quyền kiểm soát toàn bộ cơ thể. Anh không thể để hắn làm tổn hại đến cơ thể em như vậy được.
    - Ý anh là..
    - Anh sẽ tìm cách khiến hắn biến mất.
    - KHÔNG ĐƯỢC!
    Tôi ngồi dây ngay lập tức và tùm lấy tay anh.
    - Tại sao? – Anh để mặc tôi trèo lên người anh.
    - Vì.. Vì đó cũng là anh mà. Hai anh không phải hai nửa tách biệt, mà chỉ là những mặt khác nhau của nhân cách mà thôi. Hơn nữa, em không muốn anh vì em mà đánh mất thêm bất kỳ điều gì nữa..
    - Nhưng..
    - Không sao đâu, em có thể chịu đựng được. Dù Richard kia nói rằng không chấp nhận đứa nhóc trong bụng em, nhưng anh ấy cũng không làm gì tổn hại tới bé cả.
    - Sara..
    - Thật đó. Hơn nữa – Tôi nhìn vào mắt Richard – Từ trước khi hai anh tách ra, em đã thích anh rồi. Nên dù là ai thì em cũng không sao cả. Dù tính cách của anh tốt đẹp hay xấu xa, thì đó cũng là anh, là Richard chứ không phải ai khác.
    - Hả? – Tôi chưa bao giờ thấy Richard ngạc nhiên như thế.
    Một lúc lâu sau, anh ấy mới cất tiếng:
    - Trước đây.. Thật?
    - Thật mà, em luôn nghĩ anh là mẫu đàn ông lý tưởng nhất trong cuộc đời này. Nếu không phải..
    Tôi tính nói rằng nếu không phải do cái chết của cha mẹ Richard, nếu không phải do tôi bị mất trí nhớ, nếu không phải do tôi bị bắt cóc, nhưng tôi chưa kịp nói tiếp thì Richard đã ngồi dậy, nâng cằm tôi lên và hôn tôi thật sâu. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi cũng đáp lại nụ hôn của anh. Dù anh ấy không nói gì, nhưng hình như có một bức tường nào đó trong hàng nghìn bức tường ngăn cách chúng tôi đã được tháo bỏ.
     
  7. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 46: Quyết định của Richard

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Mama!
    Rosaline chạy thật nhanh tới và ôm lấy tôi. Gần hai tháng rồi tôi không gặp chúng. Trong khi Rosaline ôm chặt lấy tôi và khóc, Rayen chỉ bước tới gần rồi. Thì ra, nhóc đang nhìn Richard phía sau tôi. Tôi thậm chí có thể thấy được tia lửa điện đang lóe lên giữa cái nhìn của cả hai.
    - Rayen, lại đây – Richard giơ hai tay rộng ra.
    Thời gian trôi đi dài như cả thế kỷ, nhưng hai người vẫn cứ bất động. Chỉ đến khi Rosaline cũng nhận ra bất thường và ngừng khóc, Rayen mới miễn cưỡng bước lại gần Richard. Nhưng nhóc không chịu cho anh bế mà chỉ tay về phía Rosaline. Vì thế, Richard chỉ kịp xoa đầu nhóc trước khi nhóc quay lại đứng với tôi.
    - Chúng ta sẽ đi đâu ạ? – Rosaline lúc lắc người mình trên lưng Richard.
    - Công viên Farahah, con biết nơi đó không?
    - Có ạ, mọi người đều nói đó là khu rừng giữa thủ đô với rất nhiều chim chóc. Con nghe nói có con chim hồng hạc đẹp ơi là đẹp.
    Hồng hạc ở Địa Trung Hải? Cái quỷ gì vậy?
    * * *
    Nhóc Rayen nắm tay tôi, còn Richard thì bế Rosaline, và chúng tôi đến công viên như một gia đình bình thường, à, ngoài việc có đội bảo an ở khắp mọi nơi xung quanh. Nhưng chỉ được ba phút sau, Rosaline đã trèo xuống khỏi lưng Richard và nô đùa với lũ sóc đang nhặt hạt dẻ dưới đất. Mười phút sau, Rayen nhìn tôi rồi cũng bị Rosaline kéo theo để đi đếm cá trong hồ nước. Nhìn chúng chơi đùa như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy thoải mái phần nào.
    Đúng vậy, trẻ con thì nên vui vẻ như thế.
    Richard gọi Zir ra để trông chừng hai nhóc rồi dẫn tôi tới một chiếc hồ khác trong công viên có bảng ghi "Không phận sự, miễn vào". Có một con đường dẫn ra giữa hồ và Richard đưa tôi tới đó. Trong khi tôi chưa biết làm gì thì Richard bỗng phát ra một âm thanh khó hiểu. Rồi theo hướng anh chỉ, từng chấm hồng một xuất hiện trên bầu trời phía xa. Những chấm ấy càng ngày càng nhiều và ngày càng to. Cho đến khi đủ gần để tôi nhận ra đó là những con hồng hạc.
    Làm sao có thể? Tôi ngẩn ra khi thấy gần một trăm con chim đang vây quanh chiếc hồ. À không, chính xác là vây quanh Richard. Chúng mổ nhè nhẹ lên tay và quần áo anh, một vài con thậm chí con vươn cái cổ dài ngoẳng của mình qua cổ Richard. Một người đàn ông đẹp trai, và một biển chim mày hồng.
    Cuối cùng, tôi đứng ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mặt. Thậm chí đến khi Richard lại gần và tôi bị bao phủ bởi với những chú hồng hạc, anh đưa cho tôi một chú hồng hạc thì tôi mới nhận ra. Và tôi giật nảy mình khi thấy một chú chim hồng hạc nhỏ xíu ngay trước mặt.
    - Anh có khả năng thu hút động vật sao? Ngay cả con báo của em cũng thích anh.
    - Ha ha ha – Richard nói – Anh chỉ chữa cho chúng nên chúng nhớ tới anh và mỗi năm bay tới đây một lần. Em thích không?
    - Em?
    - Chẳng phải phụ nữ thường thích những thứ như thế này sao?
    - Đừng nói anh hỏi William nhé? – Tôi phì cười.
    - Thì dù gì anh ta cũng từng có bạn gái..
    - Nhưng chẳng phải Hanaka bỏ anh ta đi rồi sao?
    - Anh.. - Richard nhăn mặt.
    Không để anh ấy nói hết, tôi đã ôm chặt lấy anh.
    - Cảm ơn anh nhiều, em thích lắm. (Ý tôi là thích anh ấy đứng với lũ chim, chứ không thích mấy con chim)
    - May thật..
    - Anh ngốc ghê – Trước đây chẳng phải anh cũng tán gái rồi đó sao?
    - Nhưng lúc đó anh chỉ làm theo kế hoạch của Richard kia thôi.
    - Thì chẳng phải Victoria cũng đổ đó sao?
    - Nhưng em không phải Victoria.
    Tôi ngước lên nhìn anh. Những chú chim hồng hạc đã tản đi bớt nhưng trái tim tôi vẫn chưa thể đập lại bình thường.
    - Sara – Richard vuốt mái tóc của tôi – Nếu như có một ngày có chuyện gì xảy ra, em cứ mặc kệ tôi. Tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ cho em rồi, em chỉ cần làm theo những gì William làm thôi.
    Người tôi run lên, tôi đã nghe Zir nói rằng Richard muốn phả hủy lời nguyển. Và tất cả chúng tôi đều hiểu, với một thứ đã tồn tại gần sáu trăm năm như thế, một khi phá hủy sẽ tạo ra kết cục thảm khốc như thế nào.
    - Richard, anh không cần phải làm gì hết – Tôi ôm chặt lấy anh – Em cảm thấy như thế này là đủ rồi. Em cũng không cần bất kỳ một thân phận nào hết. Em chỉ cần anh ở bên em.
    - Sara.. Anh không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này. Không chỉ chúng ta mà là con chúng ta nữa, anh không muốn Rayen sau này sẽ giống như anh, ngay cả người mình yêu cũng không thể yêu. Anh không muốn Rayen giống như cha mẹ anh, tự hủy hoại lẫn nhau. Anh cũng không muốn Rayen giống ông nội anh, phản bội người mình yêu chỉ để bà ấy còn sống. Có lẽ em cũng nghe Zir nói rồi. Việc này rất nguy hiểm, nhưng vẫn có khả năng sống vẫn..
    - Không, không, không!
    Tôi không muốn nghe gì cả, tôi không muốn Rayen sẽ phải đau khổ. Nhưng tôi cũng không muốn mất anh.
    * * *
    Nhiều lúc, tôi ghét Richard. Tôi ghét anh ấy lo nghĩ cho người khác. Tôi ghét anh ấy kiên trì như vậy. Tôi ghét.. anh ấy phải chết.
    Những ngày sau đó, Richard bận rộn chuẩn bị đón phụ vương của Maya, trùm dầu khi của Trung Đông, nên tôi rất ít khi gặp được anh. Dù muốn đi theo anh, nhưng bụng tôi đã gần tám tháng rồi. Trong khi đang chơi đùa với lũ nhóc và Vaidete ở khu vườn lớn, Victoria bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Vì thế, tôi đành để lũ trẻ lại và đi cùng cô ta.
    Liếc nhìn Victoria ở khoảng cách gần như vậy, tôi mới thấy tinh thần cô ta suy sụp rất nhiều.
    - Sara, cô có biết vì sao tôi muốn gặp cô không?
    Không a, cơ mà cũng không muốn gặp người Richard yêu một tí nào.
    - Vậy.. cô đã gặp Maya chưa?
    Toi cười nhạt:
    - Dù sao cũng sống cùng một nơi, gặp nhau là chuyện thường.
    - Không phải ý đó, ý tôi là gặp riêng vào ngày Richard bị thương đó.
     
  8. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 47: Maya đã giết Jannica

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem ra Maya cũng đi dằn mặt khá nhiều người rồi.
    - Có thì có, có phải cô ta kêu cô tránh xa Richard ra không?
    -.. Ha, cả cô cũng vậy sao.. Cô ta quả là một kẻ điên.. Ngay cả tôi cũng không tin nổi người có dã tâm nhất ở đây lại là cô ta.
    Đúng vậy, tôi thở dài và tựa người vào ghế. Không tính Majorelle thì cô ta là hoàng tộc chính hiệu mà.
    - Nhưng tôi vẫn thấy rất kỳ lạ - Victoria nói.
    - Khoan - tôi ngồi thẳng dậy - Cô đang tính hợp tác với tôi?
    - Tất nhiên, nếu không tôi tới đây làm gì? Hay cô tính hợp tác với người chị em Majorelle đã phản bội mình.
    - Ai lại làm vậy..
    Không phải tôi không tin Majorelle, mà là tôi sợ Richard sẽ biết.
    - Vậy thì tốt.
    - Nhưng cô muốn gì ở tôi?
    - Cái này cũng phải hỏi sao? - Victoria cười mỉa - Dĩ nhiên là đá Maya ra khỏi ngôi vị hoàng hậu rồi.
    - Rồi cô để tôi lên vị trí đó sao? - Đến lượt tôi cười mỉa.
    - Tôi không biết ai trong chúng ta ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, chỉ là - Victoria cầm một tờ giấy đưa cho tôi. - Maya, cô ta là người không xứng đáng đứng bên cạnh Richard.
    - Cô thích Richard thật lòng?
    - Hỏi thừa.
    - Và cô nghĩ tôi sẽ mặc kệ mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng ta - Tôi không thèm nhận tờ giấy của Victoria - và cả chuyện cô tìm cách chia rẽ tôi và Richard nữa.
    - Maya đã giết Jannica.
    * * *
    Tôi ngây người ra. Mặc dù tôi biết đây là kế sách của Victoria, muốn cùng tôi đánh bại kẻ mạnh nhất rồi mới quay sang tôi, nhưng tôi không nghĩ cô ta dám dùng tính mạng của một người ra để nói đùa.
    - Chẳng phải là thắt cổ tự tử sao?
    - Thắt cổ - Victoria nhét tờ giấy vào tay tôi - Đọc đi.
    Đó là tờ giấy ghi bài thơ mà Jannica đã đọc. Thấy tôi vẫn ngẩn người ra không hiểu, cô ta liền ngồi kể cho tôi. Victoria nói rằng sau khi gặp Maya, cô ta không thể chịu để yên như vậy. Nếu không phải còn có gia tộc phía sau, Victoria đã không để yên cho Maya như vậy. Thay vào đó, cô ta thuê người theo dõi Maya và phát hiện ra quyển sổ cũ của phụ vương Richard đang ở trong tay Maya. Điều càng khó hiểu hơn là một phần giấy ở đúng bài thơ bị xé ra từ quyển sách đó nằm trong tay của Jannica. Khi Victoria hỏi trợ lý của Jannica thì mới phát hiện cô ta đã biến mất chứ không phải về quê. Điều đó chứng minh cô trợ lý này biết điều gì đó.
    - Nhưng như vậy cũng không đủ để nghi ngờ Maya. Người làm việc đó có thể là bất cứ ai rồi đổ tội cho Maya chẳng hạn.
    - Cô còn nhớ Tara có một thời gian bị giam trong cung trước khi bị đẩy đi lãnh cung không?
    - Và?
    - Anh em nhà tôi đều làm bảo an trong hoàng cung, tôi nghe anh hai nói rằng, người duy nhất không có phận sự đi thăm Tana trước khi cô ta bị đi tù là Maya. Không biết hai người đó nói gì, mà Tana trở nên điên cuồng, đến nỗi phải ba người bảo an vào không chế.
    - Vậy.. Cô nghĩ Richard có biết điều này không?
    - Có lẽ có, vì khi tôi hỏi về việc bài thơ, anh ấy nói rằng đại hoàng tử quá cô trước đây đã đưa cho Maya.
    Bỗng nhiên tôi thấy rùng mình. Victoria có thể phát hiện ra sự liên quan của Maya và cái chết của Jannica. Còn tôi thấy cả cái chết của anh trai Richard nữa. Dù Maya không giết, thì chắc chắn cô ta cũng liên quan đến những chuyện đã xảy ra.
    - Vậy giờ cô cần gì ở tôi?
    - Hừm, chỉ có cô mới có thể làm được điều này. Đó chính là quay lại lãnh cung và gặp Tana. Hiện giờ chỉ có một mình cô ta biết chuyện gì đang xảy ra.
    - Sao cô không tự đi?
    - Cô thấy tôi có lý do gì để đến đó. Một khi đến chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Cô hiện giờ đang là trợ lý của Richard lại từng ở đó tới sáu năm, nói chuyện đơn giản hơn nhiều. Tất nhiên, những người đi theo Richard cũng có thể sang đó, cơ mà tôi chẳng tin tưởng được họ.
    - Còn tôi đang mang thai tám tháng đó!
    * * *
    Sau khi gặp Victoria, đầu tôi quay cuồng. Có quá nhiều vấn đề cần tìm hiểu. Thực ra, điều tôi quan tâm hiện giờ là việc Richard đang làm. Anh tính làm những gì và sẽ bị ảnh hưởng như thế nào. Còn việc Maya, tôi thực sự nghĩ rằng nó không quan trọng. Vì thế, tôi nhờ một người khác tới đảo, người có thể gây ra động tĩnh lớn khi tới đảo nhưng lại có thể che lấp mọi hoài nghi về mục đích chuyến đi. Đó chính là Tara.
    * * *
    Tôi không nói mọi thứ với Tara, mà chỉ để lộ thông tin về cuộc gặp gỡ của Maya. Từ trước Tara đã tin tưởng Tana (dù bị Tana và Victoria dắt mũi) nên Tara đã đồng ý tới đó. Nhưng việc phụ vương Maya tới nên đành gác lại.
    Phụ vương Maya chính là Russem Mahad, vua của một tiểu vương quốc ở Trung Đông. Nước này nổi tiếng không phải vì dầu thô mà bởi vì kim cương. Theo như báo chí thì thậm chí đến cái ghế ngồi trong phòng ăn của một gia đình bình thường cũng gắn đầy kim cương ở trên. Nhưng có vẻ chính vì sự giàu co xa hoa của mình, đất nước này vẫn sống như ở thời đại phong kiến. Họ bảo vệ truyền thống và bài xích người ngoài. Phụ nữ không được ra đường mà không có đàn ông theo cùng. Thậm chí nếu lỡ bị nhìn thấy mặt, người phụ nữ đó phải lấy người đàn ông đó làm chồng, dù người đó là một lão già hay một đứa trẻ.
    Vì thế, cũng khá dễ hiểu tại sao ông ta đến Fayderman một mình mà không có vợ đi cùng.
    - Em không cần phải đi gặp ông ấy ư? - Tôi vừa giúp Richard thắt chặt lại ca vạt vừa nói.
    - Ừm, dù sao ngoài Maya ra tôi cũng không tính để anh ta gặp những người khác. Hơn nữa - Anh ấy chạm vào bụng tôi - Chỉ còn một tháng nữa là em sinh rồi.
    Sau khi vết thương khỏi hẳn và nhân cách hiền quay lại, Richard vẫn không cho tôi ra khoải cung điện của anh. Anh ấy nói rằng tôi sắp sinh nên cần phải cẩn thận.
    - Dạ - Tôi vòng tay qua ôm anh - Em cũng chẳng cần biết mặt của một ông già sáu mươi tuổi làm gì. Mà dạo này anh đã làm lành với Rayen chưa đó?
    - Em nhận ra sao?
    - Tất nhiên, em là mẹ nó mà.
    - Ừ - Richard mỉm cười - Một bà mẹ ngốc.
    - Richard! Anh là đồ đáng ghét.
    * * *
     
  9. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 48: Tôi bị đẩy ngã xuống hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù Richard không muốn tôi gặp Russem và tôi cũng chẳng quan tâm đoàn người rầm rộ tới đây làm gì thì ông trời cũng không tha cho tôi. Trong lúc tôi đang nằm ườn trên chiếc ghế ngoài hồ bơi, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi bỗng nhiên xuất hiện. Đây là cung điện của Richard, nên tôi có thể đoán ngay những người duy nhất có thể vào giờ phút này chỉ có thể là một thành viên của đoàn người đến từ sa mạc. Trong khi tôi tiếp tục giả chết, ông ta cứ đứng nhìn tôi chằm chằm.
    Nửa tiếng trôi qua, tôi phát khùng lên và đứng dậy:
    - Ông nhìn tôi làm gì vậy?
    - Chẳng có tí giáo dưỡng nào cả. - Người đàn ông trung niên cười khẩy.
    Mịa, tự nhiên chui vô đây, không mang theo tùy tùng, không xưng danh rồi bắt người khác chào hỏi. Dù tôi đoán được ông ta là ai nhưng ông ta không nói thi đó là lỗi của ông ta. Hơn nữa, tôi chỉ biết ông ta chui ở đâu ra, chứ làm sao biết ông ta tên gì, chẳng lẽ bây giờ lại chào "Chào chú trung niên trong đoàn Russem"
    Mặc kệ gã quái đản đó, tôi xoay mình bỏ đi.
    - Cô không muốn biết cha mẹ mình là ai sao?
    * * *
    - Sara, sao cô còn nằm ở đây đước nữa vậy?
    Lần thứ hai có người hò hét với tôi lúc tôi đang nằm ở hồ bơi. Chỉ là lần này người mới tới tôi biết rất rõ ràng.
    - Ý cô là gì chứ? Tôi không nằm đây thì nằm đâu?
    - Cô không nghe trong cung đang đồn ầm lên sao - Victoria bực bội ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh - Phụ vương của Maya đã trực tiếp yêu cầu Richard phải để Maya có thai kìa. Ông ta dùng chính Maya để uy hiếp, nói rằng nếu phụ nữ ở hậu cung ông ta không thể có thai thì sẽ bị hành hình.
    Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu tính cách vô sỉ của Maya là do ai truyền ra. Nhưng Maya còn cố gắng giấu, trong khi cha cô ta thì..
    - Cô không có phản ứng gì sao? - Victoria uống một hơi hết sạch ly rượu vang - Cô biết câu trả lời của bệ hạ là gì không?
    - Là gì? - Tôi cố gắng nén lại sự xao động mạnh mẽ trong lòng mình.
    - Ngài đồng ý.
    Ngài đồng ý.
    Richard đồng ý.
    Đồng ý.
    * * *
    Tôi cần bình tĩnh lại.
    - Richard đồng ý có thai?
    - Đúng vậy.
    - Chính anh ấy nói là có thai?
    - Đúng.
    Tôi ngẩn người ra, có thai chứ không phải có con. Anh ấy vẫn giữ lời hứa với tôi. Nhưng, chẳng lẽ anh ấy tính phá cái thai một lần nữa sao? Đó là con anh ấy..
    Cả người tôi run lên, nước mắt lách tách rơi. Victoria nhìn thấy và chắc không đành lòng nên vỗ tôi vài cái như an ủi. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sốc vì chuyện Maya sẽ có thai. Nhưng tròng lòng tôi chỉ là cảm giác tội lỗi.
    Nếu Richard một lần nữa ra tay với chính cốt nhục của mình, thì tôi sẽ là người phụ nữ ác độc nhất thiên hạ.
    * * *
    Lần đầu tiên kể từ khi ở bên cạnh Richard, tôi cố tình chặn đường anh. Hơn nữa, còn là chặn công khai.
    - Sara, có chuyện gì vậy?
    Đầu óc tôi quay mòng mòng, Tôi biết hôm nay Richard sẽ tới nghỉ ở điện của Maya nên tôi liền chạy đến mà chưa kịp nghĩ gì.
    - Em.. Em muốn tối nay anh ở với em.
    Vừa nói xong, tôi đã thấy mình thật ngốc, dù chặn anh ấy được hôm nay thì liệu có chặn được ngày mai. Nhưng tôi không muốn anh ấy lại giết con của mình.
    - Hôm nay tôi có việc bận, sáng mai tôi sẽ về với em.
    - Không, em không muốn, chẳng phải anh nói anh sẽ không từ chối yêu cầu của em sao?
    - Nhưng hôm nay không được. Ngày mai..
    - Không, hôm nay anh phải ở với em, ngày mai anh cũng phải ở với em, sau này anh cũng phải ở với em.
    Chắc anh ấy nghĩ tôi đang giở thói chảnh chọe mất. Trước đây thì tôi nói không cần điều gì, vậy mà giờ lại vòi vĩnh như một đứa con nít. Nên chưa kịp nghe anh ấy trả lời, tôi đã chạy đi.
    * * *
    Thực ra tôi chạy cũng không nhanh lắm vì tôi cũng lo cho đứa nhóc trong bụng nữa. Đến khi ra tới chiếc hồ lớn trong vườn, tôi mới dừng lại để nghỉ. Khi đó, tôi nghĩ rằng mình chỉ đứng ở đây một chút thôi. Nhưng sau đó, tôi chẳng còn nhớ gì hết.
    * * *
    Khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình trong bệnh viện. Còn Rayen và Rosaline đang nằm ngủ trên giường của tôi. Tôi bất giác cảm thấy lạ và cúi xuống nhìn mình. Bụng tôi đã xẹp lại. Khoan, đứa trẻ, con tôi đâu rồi?
    Tôi lồm cồm bò ngay khỏi giường nhưng cơ thể rệu rã khiến tôi bị vướng phải chăn và suýt nữa ngã chúi mặt xuống đất.
    - Mama, mama có sao không?
    Rosaline cũng tỉnh lại và cô gắng nâng tôi dậy. Còn Rayen thì gọi điện cho y tá.
    - Nhóc, - Tôi chỉ vào bụng mình - Đứa nhóc..
    - Em ấy không sao, mama đừng lo, papa đã cứu được mama và em gái.
    - Cứu?
    - Dạ, con nghe nói mẹ bị ngã xuống hồ, cũng may là papa tới cứu kịp.
    Tôi cô gắng đứng dậy một lần nữa.
    - Mama, người vẫn chữa được di chuyển, bác sĩ nói cần có thêm thời gian. - Rayen quay lại đỡ tôi.
    - Không sao, mama chỉ muốn nhìn em gái các con một chút thôi.
    - Bác sĩ sắp tới rồi, mama chờ khám xong rồi hẵng đi - Rosaline ôm lấy tay tôi.
    - Đúng vậy a - Rayen nói - con không muốn nhìn thấy mama giống như hôm qua môt chút nào.
     
  10. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 49: Nhân cách thứ ba của Richard

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt ầng ậc nước của Rosaline khiến tôi run rẩy. Giờ tôi mới thấy rằng mắt của cả Rayen và Rosaline đều đỏ hoe.
    Nên cuối cùng, tôi nghe theo ý chúng và chờ bác sĩ tới kiểm tra một lượt.
    * * *
    Đến lúc tôi lấy lại sức và đến phòng cho trẻ sơ sinh thì trời đã tối hẳn. Vì cả hai nhóc đều mệt, tôi đã để bà Laya dẫn chúng đi nghỉ. Lúc tôi chưa kịp mở cửa, thì một bóng người đang bế một đứa trẻ trong phòng khiến tôi giật mình. Vì người đó đang cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy nhiệt huyết của một chàng trai mười sáu tuổi.
    Đúng, Richard đang bế con của chúng tôi. Nhưng là một Richard đang dùng ngón tay dài của mình chọc vào gò má mềm mại đang ngủ say trên tay, khiến nhóc nhăn mặt và dùng đôi tay bé xíu của mình cố gắng đẩy ra trong vô thức. Hảnh động đáng yêu đó khiến anh cười vang và ôm chặt bé vào lòng. Khi anh thấy tôi đang đứng ngẩn ra trước cửa phòng, Richard cười và nói:
    - Chị Sara, chị tỉnh rồi sao?
    - Chị?
    Richard gọi tôi là chị.
    - Đúng mà, tính ra thì chị lớn hơn em tầm mười một, mười hai tuổi rồi.
    Đầu tôi xoay mòng mòng để cố gắng hấp thu thông tin này.
    - Cậu là Richard năm mười sáu tuổi?
    - Đúng là chị Sara, đoán nhanh thật, ngay cả William cũng mất cả tiếng đồng hồ mới nhận ra.
    - Tôi.. Cậu.. Tại sao?
    Richard đến gần phía tôi rồi đưa bé cho tôi. Đến lúc này, tôi mới hoàn hồn lại và quay sang nhìn bé. Đứa nhóc trong tay tôi là con của tôi và Richard. Bé cựa mình khó chịu khi bị chuyển tay cho người khác và tỉnh dậy. Đôi mắt trong suốt của bé nhìn tôi không chớp. Khi bé giơ tay ra, tôi liền đưa ngón tay mình cho bé nắm. Thấy thế, bé liền không cựa nữa và nhắm mắt lại ngủ tiếp.
    Đáng yêu quá đi, y như một phiên bản thu nhỏ kết hợp giữa Rayen và Rosaline vậy.
    * * *
    - Anh Richard đã đặt tên bé ấy là Hanara Fayderman và công bố thân phận của bé với dân chúng rồi nên chị không phải lo đâu.
    Richard mười sáu tuổi giúp tôi đặt bé xuống rồi cùng tôi ra khỏi phòng.
    - Vậy.. anh ấy đâu rồi?
    - Ở đây.
    Richard chỉ vào trái tim mình.
    - Tại sao anh ấy lại đi, và tại sao lại là?
    - Ý chị là tại sao em lại xuất hiện vào thời điểm này?
    - Ừm..
    Richard không nói gì mà tiếp tục đỡ tôi đi trên hành lang vắng lặng, Zir có lẽ đang ở đâu đó xung quanh và nhìn chúng tôi.
    - Có lẽ anh ấy cảm thấy có lỗi vì khiến chị lâm vào nguy hiểm.
    - Không phải lỗi của Richard.
    - Em biết, nhưng với hai anh Richard thì đó là điều không thể chấp nhận được. Thậm chí, anh Richard lạnh lùng còn tách em ra khỏi anh ấy và để em giữa ký ức của Richard trước khi chị bị bắt cóc. Thật ra em mới được sinh ra mới đây thôi.
    - Vậy khi nào họ trở lại?
    - Em cũng không biết.
    * * *
    Tôi nhìn vào anh mắt của Richard bây giờ. Một ánh mắt nhiều cảm xúc, mạnh mẽ và nhiệt huyết. Trông Richard bây giờ giống hệt một học sinh cấp ba vậy, dù anh ấy đã hơn ba mươi ba tuổi rồi.
    - Chị đừng lo, em sẽ thay họ bảo vệ chị. Em nhất định sẽ bảo vệ chị và không khiến chị phải khóc nữa.
    - Ừm, chị tin em.
    Nói xong câu đó, tôi cũng thấy ngại.
    - Richard, hồi đó.. ừm.. em thích chị hả? - Nếu không phải Richard mười sáu tuổi, làm sao tôi có thể hỏi một câu ngượng ngùng như vậy.
    - Trong ký ức của em là vậy. Chỉ là linh hồn của Richard đã bị chia tách, nên cả ba người đều không thể nhớ nổi những cảm xúc đó là gì.
    - Chẳng phải Victoria?
    - Chị đừng tin cái anh Richard lạnh lùng đó, anh ấy chém gió thôi chứ không có cảm xúc gì với Victoria đâu.
    - Thật?
    - Thật. Em ở với anh ấy hoài, em biết mà. Chị đã an tâm chưa?
    Khi Richard nghiêng đầu nhìn tôi, trái tim tôi đập liên hồi. Đó chính là đôi mắt của Richard mười bảy năm trước, là đôi mắt đã hút hồn tôi. Bỗng nhiên, tôi làm một động tác mà sau đó tôi thấy hối hận nghìn lần. Tôi cưỡng hôn Richard - một chàng trai nhỏ hơn mười tuổi.
    * * *
    Dù Richard cao gần mét chín, nhưng anh ấy mới chỉ có tự duy và trí nhớ của môt chàng trai mưới sáu tuổi, làm sao có thể ngờ được hành động của một bà chị đã hai mươi bảy như tôi. Tôi lừa Richard nói rằng lông mi bay vào mắt và để Richard thổi cho tôi. Ngay khi Richard cúi xuống, tôi liền vòng tay qua cổ anh rồi hôn anh.
    Richard ngẩn người ra. Anh tính đẩy tôi ra, nhưng rồi cuối cùng cũng để im cho tôi hôn. Đến khi tôi luôn lưỡi vào miệng Richard, anh giật mình và đẩy tôi về phía tường. Tôi nhắn nhó khẽ kêu đau, Richard liền quên mất vụ cưỡng hôn và lại gần để xem cho tôi. Và tôi một lần nữa ép Richard hôn tôi.
    Chắc nếu ai mà biết chuyện gì đang xảy ra, họ sẽ nọi tôi là kẻ vô sỉ, vừa sinh con xong đã dám ra tay với một người ít hơn mình tận mười tuổi. Nhưng với tôi, đây là nụ hôn tuyệt vời nhất. Khi Richard chấp nhận nụ hôn của tôi, cả hai dường như bỏ qua mọi cố kỵ, mọi quá khứ, mọi đau khổ. Chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt như hai người yêu nhau cho đến lúc sắp không thở nổi thì mới dừng lại.
    - Richard, ngày xưa cậu có muốn hôn tôi không? - Tôi ngước nhìn lên Richard và nhìn thấy vành tai đỏ rực của anh.
    - Có, lem rất muốn. - Richard cũng nhìn tôi và nói thật rõ ràng.
    - Vậy bậy giờ thì sao? Có muốn nữa không?
    - Có.
    Tôi cười đầy vui vẻ và lại tiếp tục hôn Richard cho đến khi mệt lả và ngủ trong vòng tay anh.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...