Xuyên Không [Edit] Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử - Nam Phương Lệ Chi

Discussion in 'Truyện Drop' started by BánhMì trắng trẻo, Oct 10, 2020.

  1. Chương 70: Lâm tam đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 28, 2021
  2. Chương 71: Người vợ ý chí sắt đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 24, 2021
  3. Chương 72: Qua phòng bên cạnh ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 24, 2021
  4. Chương 73: Yêu cầu một nụ hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 1, 2021
  5. Chương 74: Hiểu sai ý cô rồi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại vẫn là mùa của các loại rau dại, trừ những thứ đó ra thì không còn gì ăn ngon nữa. Trong sách viết thời kỳ giáp hạt có lẽ chính là thời gian này rồi.

    Buổi tối ăn mì đúng theo yêu cầu của Chu Toàn.

    Dưa chua cắt miếng, thịt bằm xào chín bằng dầu, sau đó luộc vắt mì bỏ vào tô, thêm một quả trứng gà trần nước sôi.

    Tô mì này thật sự rất thơm.

    Ít nhất bốn nam nhân trong nhà không nghi ngờ gì về tay nghề nấu nướng của cô.

    Ăn uống no đủ xong, Lâm Thanh Hòa bắt đứa lớn Chu Khải rửa chén.

    Từ bây giờ trời đã bắt đầu bớt lạnh, những công việc này đều để Chu Khải làm. Ban đầu Chu Khải còn có chút hiềm khích nhưng cũng đã quen dần.

    Chu Toàn cũng không còn nhàn rỗi, dọn dẹp phòng quét sân nhà, những thứ này đều là công việc thuộc về hắn.

    Bé út Chu Bách vẫn còn nhỏ, cho nên miễn đừng làm loạn là được, tạm thời không trông cậy nổi.

    Làm xong việc, Lâm Thanh Hòa liền dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Còn lại Chu Thanh Bách ở nhà cho heo ăn.

    Khi mẹ Chu đến, Lâm Thanh Hòa đã cùng ba đứa con trai đến nhà Chu Đông và Chu Tây làm khách.

    Chứng kiến con trai mình đang đút cho heo ăn, bà hỏi: "Vợ ngươi không cho ăn à?"

    "Ta cho nó ăn là được" Chu Thanh Bách nói: "Mẹ, người đã ăn gì chưa?"

    "Ăn rồi" Nhìn thấy con trai mình như vậy, mẹ Chu không đau lòng mới lạ, nói: "Ngươi làm mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà phải cẩn thận nghỉ ngơi một chút đi!"

    "Những thứ này cũng không phải chuyện gì lớn, vợ ta ở nhà cũng không rảnh rỗi" Trông Chu Toàn, Chu Khải, còn phải nấu ăn. Mọi thứ trong nhà đều phải lau dọn, quét sạch sẽ. Mỗi lần Chu Thanh Bách mệt mỏi cả một ngày dài, trở về nhà liền không cảm thấy mệt mỏi nữa.

    Còn như những chuyện này, như hắn đã nói, hắn sẽ làm cho.

    Mà ban đầu nuôi heo vợ hắn cũng đã nói trước, thỉnh thoảng cô sẽ giúp hắn một tay, bất kể là thời gian nào.

    Kỳ thật heo cũng nặng mùi nên Chu Thanh Bách tự mình làm. Hắn cũng không vui khi để cô làm đâu.

    Thà tự mình làm chứ không muốn để vợ hắn nhúng tay vào.

    Cho heo ăn xong, Chu Thanh Bách liền quét dọn chuồng heo sau đó rác vôi bột lên. Đây là vợ hắn yêu cầu, nói là dùng để khử trùng.

    Lo liệu xong chuồng heo thì đi làm sạch chuồng gà.

    Mặc dù gà còn nhỏ nhưng mà vợ hắn thích sạch sẽ. Mỗi ngày đều phải thay đổi rơm rạ và cũng rắc vôi bột khử trùng.

    Mẹ Chu tuy rằng không cam lòng để con trai mình như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm. Tính tình con dâu lão tứ này bà biết quá rõ ràng.

    Chỉ hỏi: "Những thứ này là gì?".

    "Vôi bột, vợ ta đọc trong sách nói là có tác dụng khử trùng. Mẹ có muốn mang một ít về không, thời gian này gà rất dễ sinh bệnh" Chu Thanh Bách nói.

    Mẹ Chu cũng gật đầu, lấy một ít bột vôi.

    "Mấy ngày nay đã quen việc chưa?" Mẹ Chu nhìn Lão nhi tử nói.

    Lão nhi tử đời này đều chưa làm qua việc nhà nông, đi lính khi còn trẻ tuổi. Hiện tại giải ngũ, thật là làm cho lòng người thêm chua xót, khổ sở.

    Đương nhiên là do mẹ Chu nghĩ vậy, Chu Thanh Bách thích ứng khá nhanh: "Tất cả đều tốt, mẹ không cần lo lắng cho ta".

    Nói chuyện phiếm cùng lão nhi tử một hồi, rồi mẹ Chu đi về.

    Lâm Thanh Hòa dẫn ba đứa con đi dạo một vòng rồi cũng về đến nhà.

    "Giờ cũng không còn sớm, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ" Chu Thanh Bách nói lời này với anh em bọn họ, thế nhưng Lâm Thanh Hòa lại luôn cảm thấy là đang nói với mình.

    Cô nghĩ như vậy liền nhìn về phía Chu Thanh Bách, quả nhiên thấy hắn đang nhìn mình với đôi mắt sâu thẳm.

    Đôi mắt đầy xâm lược ngông cuồng khiến cho hai chân của cô như nhũn ra.

    "Bây giờ là mấy giờ?" Lâm Thanh Hòa nói.

    Nhưng nói vậy thôi chứ vẫn đem bọn họ đi tắm.

    Chậu tắm rửa không lớn, Lâm Thanh Hòa nói: "Quanh đây có thợ mộc nào không, làm cho anh em bọn họ mấy cái lớn hơn. Tắm cùng lúc liền xong việc, cũng không cần từng người từng người một bước vào.

    " Ta sẽ đi tìm "Chu Thanh Bách gật đầu nói.

    Lâm Thanh Hòa gật đầu, đem bọn họ tắm rửa sạch sẽ. Đứa lớn chỉ mới sáu tuổi mà đã biết xấu hổ, Lâm Thanh Hòa nói:" Vậy ngươi tự tắm đi, tắm cho sạch, nếu không.. ta gọi cha ngươi đến tắm cho ngươi, hắn sẽ cọ xát một tầng da của ngươi ".

    Phong tục nơi đây không có thường xuyên tắm rửa. Nhưng dựa theo quy cũ của cô mà làm, hơn nữa bây giờ trời không lạnh, một ngày phải tắm một lần.

    Chu Khải cười liền tự mình tắm, tắm xong đến Chu Toàn, cuối cùng mới là Chu Bách. Ba anh em đều thấy thoải mái.

    Sau đó những bộ đồ này đều được Chu Thanh Bách giặt sạch.

    Đúng vậy, Lâm Thanh Hòa là một người phụ nữ vô lương tâm. Sai bảo một người nam nhân làm việc bận rộn bên ngoài cả ngày giặt quần áo, đúng là không chút nương tay.

    Nhưng một chút ý kiến Chu Thanh Bách cũng không có.

    Giặt xong quần áo hắn liền đi tắm. Tuy hắn tắm không cần nước nóng, nhưng nghe theo lời của vợ hắn, thêm một chút nước nóng để không bị lạnh.

    Tắm xong hắn mặc một chiếc quần cộc, là Lâm Thanh Hòa làm cho hắn. Giặt đồ của chính mình xong, hắn đi tới phòng của bọn nhỏ.

    Chu Khải đang làm bài tập, Chu Toàn đang học đếm, bé út thì cầm bút tiếp tục vẽ.

    Lâm Thanh Hòa không ngại bé út còn nhỏ, còn dạy hắn vẽ một chút. Bé út học được tượng mô tượng dạng, chính là khi vẽ đồ đạc có chút trừu tượng.

    " Lần sau ta đi thị trấn mua cho ngươi hai cái áo về mặc được không? "Lâm Thanh Hòa nhìn hắn hỏi.

    " Được "Chu Thanh Bách thản nhiên đáp, thật ra quần áo hắn có đủ, hai tháng trước vợ hắn nhàn rỗi không có việc gì làm đã may cho hắn vài cái.

    Thuận tiện cho hắn thay đổi, cô nói không thể để một thân đầy mồ hôi nằm trên giường đất được.

    Cho nên quần áo của hắn không phải ít, nhưng hắn cũng sẽ không từ chối cô mua cho mình.

    " Ta cũng muốn học tập, nhưng mà những tài liệu nghiên cứu đó không dễ lấy, ngươi có cách nào không? "Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, nói.

    " Muốn cái nào? "Chu Thanh Bách gật đầu.

    " Ta muốn sách tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Ta ở nhà cũng không có chuyện gì làm, ngươi cầm về tự ta học "Lâm Thanh Hòa nói.

    " Ta tìm một thời gian rồi lấy nó cho ngươi "Chu Thanh Bách gật đầu.

    " Cảm ơn "Lâm Thanh Hòa cười nói.

    " Giờ cũng không còn sớm "Chu Thanh Bách nhìn cô bằng đôi mắt u ám, đầy ám chỉ, nói.

    Lâm Thanh Hòa nói trong lòng, bây giờ mới hơn sáu giờ, không sớm cũng không muộn, nói:" Chu Khải còn chưa làm xong bài tập, Chu Toàn còn chưa đọc thuộc lòng đến số 70, bé út và Phi ưng còn chưa muốn tách ra ".

    Thế nhưng chẳng bao lâu Chu Khải đã hoàn thành xong bài tập. Hơn nữa toàn bộ đều đúng, cộng thêm vài câu hỏi cô cho, cũng đều vượt qua.

    Chu Khải dương dương đắc ý, Lâm Thanh Hòa muốn đánh người. Bình thường hay làm sai sao bây giờ vào thời điểm mấu chốt ngươi lại biết làm rồi, không giúp ta kéo dài một chút thời gian chứ!

    " Chu Toàn ngày mai học bù, bây giờ ngươi cùng với anh trai ngủ đi, em út ngủ với cha"Chu Thanh Bách hạ lệnh, ôm bé út nói.

    Chu Khải và Chu Toàn nói rằng còn sớm quá ngủ không được. Nhưng bị ánh mắt của cha bọn hắn nhìn vào, cũng không dám lỗ mãng, thành thật đi nằm ngủ.

    Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách dẫn về, trong lòng có chút lo lắng. Cô không có ý định bắn đạn thật với hắn nha, chỉ là muốn cho hắn nếm chút mùi vị ngọt ngào, sao có cảm giác hình như chuyện đi quá xa rồi?
     
  6. Chương 75: Không thể trêu vào a!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 20, 2021
  7. Chương 76: Châm chọc nói móc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kieuly512, tamryry, Bingo195 and 46 others like this.
    Last edited: Nov 20, 2020
  8. Chương 77: Không mệt mới lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 1, 2021
  9. Chương 78: Da dẻ trắng hồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Chương 79: Nói lắp một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng là có thật, Chu Hiểu Mai nói về chuyện này.

    "Lớn hơn ta vài tuổi, năm nay hai mươi chín rồi. Là con một trong gia đình, cha mẹ đã mất, nhà có hai phòng. Người khá thành thật, chỉ là hơi nói lắp một chút" Chu Hiểu Mai nói.

    "Nói lắp một chút?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô.

    "Vâng, có chút nói lắp, không có nói lắp nhiều đâu. Cậu của hắn là chủ của một xưởng dệt bên kia, còn hắn là tổ trưởng của một xưởng dệt" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

    "Hai mươi chín tuổi cũng không quá lớn. Nhưng điều kiện của hắn không tệ, vậy tại sao bây giờ còn chưa kết hôn?" Lâm Thanh Hòa

    "Sức khỏe của hắn tốt, không tật xấu, khiếm khuyết ở chỗ nói lắp. Hơn nữa nhà nội ngoại ghét bỏ cha mẹ hắn mệnh cứng rắn, không có huynh muội giúp đỡ, chỉ có một người cậu" Chu Hiểu Mai nói.

    Mặc dù ở thời đại này không có vấn đề gì to tát về chuyện đó, nhưng vẫn sẽ có một ít bàn tán.

    Bản thân nói lắp, cha mẹ lại không có, là con một trong nhà. Dù cho có nhà cửa, có công việc đi chăng nữa thì các cô gái trong phố vẫn chê.

    Nhưng hắn không thích ở nông thôn cho lắm nên vẫn độc thân cho đến bây giờ.

    "Hai người các ngươi như thế nào mà biết nhau?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Ta không phải được nghỉ lễ sao, nhàn rỗi không có việc gì làm ra ngoài đi dạo. Gặp phải hai cái tên dâm tặc chặn đường, là hắn đứng ra bảo vệ ta" Chu Hiểu Mai có chút ngượng ngùng, nói.

    Lâm Thanh Hòa lúc này mới gật đầu, nói: "Vậy ngươi quen hắn bao lâu rồi?"

    "Nửa tháng, hôm qua mới đi xem phim với hắn. Trên đường trở về ký túc xá hắn nói muốn cùng ta ở chung một chỗ, hy vọng ta đồng ý" Gương mặt Chu Hiểu Mai đỏ ửng, nói.

    Lâm Thanh Hòa lại hỏi hắn có biết hộ khẩu của cô ở nông thôn không?

    Chu Hiểu Mai biểu thị đã nói, hắn không quan tâm mấy thứ này, là thích cô nên mới quen.

    "Khoảng thời gian này có lẽ bên kia đã tan làm, đưa ta đi nhìn xem" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Hiểu Mai rất xấu hổ nhưng cũng gật đầu.

    Cô vẫn tin tưởng tứ tẩu của cô, vì thế dẫn đi.

    Đi gần nửa tiếng đồng hồ, thật trùng hợp, hai cô vừa tới liền gặp Tô Đại Lâm đạp xe đi ra, vừa định về nhà sau khi tan làm.

    Lâm Thanh Hòa có diện mạo bắt mắt, không ít người không nhịn được nhìn về phía cô. Động tĩnh không hề nhỏ nhưng Lâm Thanh Hòa chưa hề động mí mắt một cái nào.

    Chu Hiểu Mai nhỏ giọng nói: "Chờ lần sau ta trở về, ta phải nói với tứ ca chăm sóc cho tứ tẩu ngươi thật tốt" Trước đó cô đã nói với mẹ mình rồi, diện mạo của tứ tẩu này, người trong thành phố còn muốn kết hôn huống chi là ở nông thôn, mẹ cô còn không tin.

    "Ngươi nhìn xem, kia có phải là người mà trong miệng ngươi hay gọi là Tô Đại Lâm không" Lâm Thanh Hòa không phản ứng với chuyện người khác nhìn cô, nói.

    Chu Hiểu Mai nhìn sang, quả nhiên là Tô Đại Lâm. Có chút vui mừng, thẹn thùng vẫy tay với hắn.

    Tô Đại Lâm đi tới.

    "Tô Đại lâm, đây là tứ tẩu của ta" Chu Hiểu Mai liền giới thiệu, sau đó lại giới thiệu với Lâm Thanh Hòa: "Tứ tẩu, đây chính là Tô Đại Lâm"

    Tô Đại Lâm vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy là hai mươi chín tuổi rồi, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, gật đầu với Lâm Thanh Hòa, nói: "Tứ.. tứ tẩu".

    "Ai nha, ai kêu ngươi gọi như vậy đâu" Khuôn mặt Chu Hiểu Mai đỏ bừng.

    Lâm Thanh Hòa cũng ngây ra một lúc.

    Tô Đại Lâm cũng kịp phản ứng, nhất thời xấu hổ, vội vàng nói: "Ta.. ta không phải.. không phải cố ý, ta.. ta chính là.. chính là.."

    Vừa căng thẳng vừa lắp bắp, nói nửa ngày cũng không rõ.

    "Không sao, ta vừa nghe cô nhỏ nói về ngươi, đặc biệt qua đây cảm ơn ngươi lần trước đã trượng nghĩa bảo vệ cô ấy. Ta cũng nói với cô ấy rồi, về sau hãy ít đi ra ngoài một mình" Lâm Thanh Hòa nói lưu loát.

    Tô Đại Lâm gật đầu.

    "Cũng không còn chuyện gì nữa, trước hết ta sẽ đưa cô nhỏ về nhà, ngày mai cô ấy được nghỉ làm" Lâm Thanh Hòa nói xong liền mang Chu Hiểu Mai đi.

    Tô Đại Lâm thấy cô chưa nói được vài câu đã mang Chu Hiểu mai rời đi, vẻ mặt nhất thời cúi đầu ủ rũ.

    Biểu hiện vừa rồi của hắn quá kém, hắn cảm thấy tứ tẩu của Chu Hiểu Mai khẳng định không hề hài lòng về mình.

    Trực tiếp đi tới nhà cậu hắn.

    "Đại Lâm tới à, tối nay ngươi không cùng nửa kia đi xem phim sao? Theo mợ thấy, bạn gái hiện tại của ngươi vô cùng tốt đấy, huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, rất thích hợp với ngươi" Mợ hắn cười nói.

    Cậu hắn cũng gật đầu, cũng khá hài lòng về Chu Hiểu Mai.

    "Mợ.. có thể.. có thể phải dừng lại.. rồi" Tô Đại Lâm ủ rũ nói.

    Cậu mợ hắn đều sửng sốt: "Sao vậy?"

    Tô Đại Lâm thở dài, lắp bắp đem chuyện Lâm Thanh Hòa mang Chu Hiểu Mai tới nói cảm ơn chuyện lần trước, trò chuyện đôi câu liền dẫn Chu Hiểu Mai rời đi.

    Cậu và mợ của hắn không nhịn được nhìn nhau một cái, hỏi: "Còn nói gì khác không?"

    "Không có.. không có" Tô Đại Lâm lắc đầu, cậu mợ hắn cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn nhớ lại, nói: "Nói.. nói Chu Hiểu Mai ngày mai nghỉ.. làm"

    "Cái này có gì để nói" Cậu hắn liền nói.

    Nhưng mợ hắn vừa nghe xong, vui vẻ nói: "Đại Lâm, ngươi còn có hy vọng, ta thấy tứ tẩu của cô ấy xem ra có vẻ hài lòng về ngươi".

    "Ngươi.. ngươi nói gì vậy?" Tô Đại Lâm sững sờ nói.

    "Đúng vậy, ý của ngươi là gì?" Cậu hắn cũng thắc mắc.

    "Nếu không hài lòng thì làm sao mà tứ tẩu của cô ấy lại nói ngày mai Chu Hiểu Mai không có đi làm. Còn không phải để cho ngươi lúc rảnh rỗi đi tìm cô ấy hay sao?" Mợ hắn nói.

    "Thật.. thật sao?" Tô Đại Lâm nhịn không được nói.

    "Hai người các ngươi làm sao hiểu được tâm tư của phụ nữ. Nghe ta đi, không sai đâu. Ngày mai ngươi xin nghỉ làm, dẫn Chu Hiểu Mai đi dạo chơi cho vui đi. Ngoài ra, ngươi hứa với Chu Hiểu Mai, lễ ăn hỏi hay quà tặng gì đó đều sẽ không thiếu. Cam đoan cho cô ấy nở mày nở mặt mà gả cho ngươi" Mợ hắn nói.

    "Tốt.. tốt" Một người đàn ông như Tô Đại Lâm, nói đến đây có chút xấu hổ.

    Bên kia, Lâm Thanh Hòa cũng đang nói chuyện này với Chu Hiểu Mai.

    "Tứ tẩu, có phải ngươi không hài lòng về Tô Đại Lâm không. Bình thường hắn không nghiêm trọng như vậy, chắc là vì thấy ta dẫn người nhà đến nên mới khẩn trương nói không nên lời" Chu Hiểu Mai nói.

    "Xem ngươi vội vàng kìa" Lâm Thanh Hòa cười cười, nhìn cô ấy nói.

    Chu Hiểu Mai sửng sốt: "Không phải tứ tẩu coi thường hắn sao?"

    "Chẳng phải ta đã nói với ngươi, tiêu chuẩn chọn chồng hay vợ là cha mẹ đã mất, có nhà có xe có có công việc sao. Tuy ngoài miệng hắn không nói ra, nhưng ta xem giúp ngươi, người này khá ổn. Vấn đề bây giờ là ở ngươi, ngươi có suy nghĩ sau khi kết hôn, sẽ có vài bà tám nói ra nói vào, nói ngươi như thế mà chuẩn bị gả cho một người bị cà lăm chưa" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

    "Ai dám nói, ta xé miệng cô ta ra!" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

    Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười, nói: "Những việc này tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kĩ. Ngày mai chọn trang phục cho đẹp một chút, chắc chắn hắn sẽ xin nghỉ phép để qua đây đưa ngươi ra ngoài chơi đấy"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...