Tiểu Thuyết [Edit] Bảo Bảo Kiêu Ngạo: Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu Vào! - Thượng Quan Nhiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi makebyGau, 16 Tháng năm 2020.

  1. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 20: Tình Cha Như Núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tư Vũ, con không có nhà, không thể ở bên ngoài, khi nào thì con chuyển về ở đây!" Đường Hùng cũng muốn có một cuộc sống hạnh phúc, về già có con cháu kế bên được vui vẻ.

    Nhưng bây giờ, vì cháu trai của ông không ở bên cạnh, ông đã suy nghĩ rất nhiều.

    Đường Tư Vũ hôm nay thấy mẹ con Khâu Lâm đều không có nhà, nên cô chỉ có thể nói sự thật với cha mình: "Cha, con xin lỗi, con không muốn về. Cha cũng biết, con và mẹ con dì Khâu không hợp nhau lắm." "Ta tối qua đã hỏi qua ý kiến của cô ấy, và cô ấy sẽ hòa thuận với con." Đường Tư Vũ tự giễu trong lòng, ngay trước mặt cha, Khâu Lâm đương nhiên sẽ nói như vậy, nhưng cô không tin, đặc biệt là khi có đứa con sau này, cô sẽ không để con của mình chịu ủy khuất và tổn thương, cho dù phật ý cha.

    Ý của cô là không về. "Không cần, nhà Tô Hi ở gần trường con, và chúng con sống rất tốt." "Đứa nhỏ này, ta biết con sẽ không về, vì vậy ta đã mua cho con một căn hộ gần trường học, ta sẽ đưa chìa khóa cho con, con dọn đến đó đi! Làm phiền Tô Hi hoài cũng không tốt." Đường Hùng nói xong, đem hai bộ chìa khóa mới đến trước mặt cô, "Đồ đạc mọi thứ đã được mua, con thấy còn thiếu gì, ta cho con một trăm vạn, tự mình mua lấy."

    "Cha, người.. sao cha lại lãng phí tiền vào một ngôi nhà?" Đường Tư Vũ rất cảm động, nhưng cô không muốn cha mình tiêu số tiền đó.

    "Đứa nhỏ ngốc, cha con không phải là người không có tiền. Một ngôi nhà tính là gì? Vì để cho con đưa đón Tiểu Hi, ta đã mua cho con một chiếc xe, một lát con cũng lái đi đi!"

    Cô người hầu đang lau bàn bên cạnh nghe thấy lời này, thực chất cô ta lại là tai mắt của Khâu Lâm để trong nhà.

    "Cha mua nhà và xe cho con, dì Khâu có biết không?" Đường Tư Vũ hỏi, bởi vì Khâu Lâm cũng đã vào vị trí quản lý cấp cao của nhà họ Đường trong những năm gần đây. Khi cha cô đưa ra một số quyết định, rất nhiều đều sẽ lắng nghe ý kiến của cô ta.

    Hơn nữa, căn hộ kế bên trường học chính là những căn hộ cấp cao, không có năm ngàn vạn tuyệt đối không thể chạm tới.

    "Cha chẳng lẽ còn không thể mua cho con gái mình một nhà ở sao?" Đường Hùng có chút không vui khi cô hỏi như vậy.

    "Cảm ơn cha, con có thể tự kiếm tiền." Đường Tư Vũ không muốn nhận tiền từ nhà.

    "Đứa nhỏ ngốc, trong tim ta, con vẫn luôn là con gái của ta." Đường Hùng nói xong, đột nhiên nghĩ đến một việc, hướng cô thở dài một hơi nói, "Chuyện của Y Y và Mộ Phi, con biết chứ?"

    Tim Đường Tư Vũ chợt nhói một cái, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Con biết." "Năm đó con đơn phương từ hôn, khiến Mộ gia rất tức giận, ta tưởng giao tình với Mộ gia sẽ kết thúc ở đây, không nghĩ tới, Y Y và Mộ Phi hai năm trước bất ngờ hẹn hò, ta biết con khẳng định sẽ khó chịu, nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu."

    Đường Tư Vũ lập tức đứng thẳng người lên, nhìn cha cô: "Cha, người yên tâm, con không có ý kiến gì cả, con chỉ hi vọng bọn họ đính hôn kết hôn, con có thể không tham gia."

    Cô không muốn thấy lại khuôn mặt của Mộ Phi, cảnh tượng mà cô nhìn thấy năm năm trước đã đâm vào tim cô rồi, người đàn ông này không liên quan gì đến cô.

    "Được! Ta có thể hứa với con, nhưng sau này Mộ Phi sẽ là con rể của nhà họ Đường. Các con ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, con nên học cách buông tay." Đường Hùng nhìn nữ nhi, đau lòng "Con cũng đã buông rồi. Cha, cũng muộn rồi, con phải quay lại đón Tiểu Hi đây."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2021
  2. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 21: Gặp lại tình cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi! Lên xe mới đi! Đi đường cẩn thận." Đường Hùng đứng dậy dắt Đường Tư Vũ đi ra ngoài, đi tới ga ra, chỉ vào một chiếc xe việt dã Porsche màu đỏ mới "Thích không?"

    Đường Tư Vũ gật đầu, mím môi cười một tiếng, "Rất thích, cảm ơn cha."

    Đường Tư Vũ lấy bằng lái xe năm mười tám tuổi, không có vấn đề gì về kỹ năng lái xe, sau khi khởi động xe, cô hạ cửa kính xe xuống và nói với cha: "Cha, con đi đây."

    Đường Tư Vũ vừa lái xe đến cổng, một chiếc xe Bentley màu đen lao thẳng vào đối diện với cô.

    Dưới ánh mặt trời, Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng đẹp trai quyến rũ trên ghế lái, trái tim cô như bị giằng xé dữ dội.

    Là Mộ Phi, và Đường Y Y ngồi ở bên cạnh.

    Mộ Phi nhìn thấy Đường Tư Vũ trong xe, ánh mắt cũng sửng sốt vài giây, đáy mắt một tia phức tạp xẹt qua, trên chiếc xe việt dã màu đỏ, cô gái sạch sẽ tươi tắn, vừa nhìn thấy đã khiến lòng hắn kinh ngạc.

    Đường Y Y nhìn xe mới Đường Tư Vũ, nội tâm của cô lập tức dâng lên một cỗ tức giận, cha vậy mà lại mua xe mới cho cô ta?

    Cô quay sang nhìn Mộ Phi thì thấy bạn trai mình lúc này đang nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ trong xe, hoàn toàn không để ý tới cô, cô lập tức làm bộ ho một tiếng: "Mộ Phi, để cô ấy đi ra."

    Mộ Phi lúc này mới chợt hoàn hồn, hắn nhìn thoáng qua bên người Đường Y Y, lại nhìn về phía Đường Tư Vũ, cách cửa sổ xe, hắn có thể trông thấy ánh mắt cô lãnh đạm như nước.

    Hắn dời xe sang một bên, xe của Đường Tư Vũ lập tức lái ra, Mộ Phi cầm vô lăng, khuôn mặt tuấn tú khó hiểu, dường như sự xuất hiện và rời đi của Đường Tư Vũ đã lấy đi trái tim hắn.

    "Mộ Phi, anh không thể quên cô ấy sao? Anh quên năm đó cô ta không để ý liền từ hôn sao? Hơn nữa, cô ta còn có một đứa con ngoài giá thú, anh còn nghĩ tới cô ta làm gì?" Đường Y Y muốn đánh thức hắn. Trong mối quan hệ này, Đường Y Y là người theo đuổi, cô trong năm năm này, từng bước từng bước xuất kích, đem Mộ Phi năm đó bị từ hôn trong bóng tối lôi ra ngoài, cô ở trước mặt hắn, đã dùng hết thủ đoạn, cô đã hết lần này đến lần khác trước mặt hắn nhắc nhở đến Đường Tư Vũ.

    Tàn nhẫn.

    Thêm vào đêm đó, Mộ Phi say rượu, liền đoạt lấy lần đầu của Đường Y Y. Điều này luôn làm hắn hối hận, liền chịu trách nhiệm với Y Y.

    Tuy nhiên đêm đó, Mộ Phi lại xem cô thành Đường Tư Vũ, chỉ là sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện ngủ bên cạnh mình không mảnh vải che thân chính là Đường Y Y.

    Trong lòng Đường Y Y biết rất rõ điều này, cô tức đến phát điên lên vì ghen tị, người đàn ông cô thích vừa hôn cô vừa trìu mến gọi là Tư Vũ, điều này thật sự rất đau lòng và mỉa mai.

    Nhưng bây giờ đều không quan trọng, quan trọng chính là, Mộ Phi là bạn trai của cô, mà bọn họ cũng rất nhanh sẽ đính hôn.

    Mộ Phi quay đầu lại nhìn cô, "Cô ấy thật sự phản bội tôi sao?" "Tất nhiên rồi! Tính ngày sinh của đứa trẻ, cô ta mang thai khi đi du lịch. Cô ta đã ngoại tình rất lâu rồi, nói không chừng cô ta đi du lịch với tên dã nam nhân đó." Đường Y Y chỉ hận không thể mắng Đường Tư Vũ bằng những lời lẽ ác độc.

    Trái tim Mộ Phi dao động dữ dội, hắn nghiến răng nghiến lợi gạt đi cảm xúc nhất thời vừa tuôn ra với Đường Tư Vũ, trong lòng hắn quả thật đã tin lời Đường Y Y nói.

    Nếu không, nếu yêu hắn, tại sao cô lại chọn cách rút lui mà không nói một lời? Đường Tư Vũ lái xe đi về phía trường học, dọc theo đường đi, cô hít sâu mấy hơi để trấn an tâm trạng, Mộ Phi, người đàn ông này đã sống trong lòng cô hơn mười năm, thật sự nên xóa sạch.
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee7 người khác thích bài này.
  3. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 22: Tìm con trai mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ đi đến gần đó và đã thấy căn hộ mới mua, rộng hơn 120m2, có ba phòng ngủ và hai đại sảnh, trang trí rất sang trọng và trẻ trung, phù hợp với các cô gái trẻ hiện nay.

    Cha cô rất chu đáo, còn mua cả đàn piano, nhẹ nhàng thử một vài âm tiết trên cây đàn piano hiệu mới này. Cô mím môi cười một tiếng, cha rất biết chọn, chọn ngay một cây đàn piano rất tuyệt.

    Đường Tư Vũ nhìn thoáng qua, tất cả mọi thứ được sắp xếp rất tốt, không cần phải mua thêm gì nữa, thứ bảy tuần này cô muốn đưa con trai và Tô Hi đến đây nấu bữa cơm đầu tiên. Nghĩ đến điều này, Đường Tư Vũ thở ra một hơi, cô và con trai đã có ngôi nhà.

    Nhà trẻ quý tộc lúc này còn khoảng ba giờ, chưa đến thời gian tan học của bọn trẻ, cổng trường một mảng yên tĩnh.

    Đột nhiên trước cổng trường, một dãy ba chiếc xe màu đen bí ẩn dừng lại, một vệ sĩ mặc quần tây đen đi tới giữa mở cửa ghế sau.

    Đôi chân dài bước xuống, đôi giày da sáng loáng giẫm lên mặt đất, sau đó, một bóng người nghiêm nghị bước ra. Người đàn ông đứng trước xe, cao chừng một mét chín, ánh nắng buổi chiều chiếu vào khiến anh ta như được bao phủ bởi ánh sáng vàng, giống như một vị thần.

    Thật rực rỡ, nổi bật chói sáng.

    Những lời lẽ tuyệt vời đến đâu cũng không đủ để miêu tả phẩm giá và vẻ đẹp không thể chê vào đâu được của hắn.

    Ánh mắt sắc bén của hắn, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đang đóng chặt, trước cửa trường được canh gác nghiêm ngặt, hắn nheo mắt bước qua, hai tên vệ sĩ muốn đi theo, nhưng hắn giơ tay ngăn lại.

    Hai nhân viên bảo vệ đang canh cổng, thấy người thanh niên đẹp trai đi tới, họ tò mò hỏi: "Thưa anh, anh đang tìm ai?"

    "Tôi đang tìm con tôi."

    "Con của anh tên gì?" Hai vệ sĩ cảm thấy người thanh niên này đã gặp ở đâu đó.

    "Tên nó là Đường Dĩ Hi." Hình Liệt Hàn thanh âm mười phần trầm thấp chắc chắn. Việc tìm kiếm cha của Đường Dĩ Hi đã được nhiều người biết đến, và các nhân viên bảo vệ làm việc ở đây cũng biết rất rõ điều đó, nhưng họ luôn thấy Đường Dĩ Hi được mẹ đón và chưa bao giờ nhìn thấy cha của Dĩ Hi.

    Chẳng lẽ thanh niên đạp trai, chính là cha của cậu bé?

    "Thưa anh, bốn giờ rưỡi chiều bọn trẻ mới tan học, tời giờ đó quay lại đón cháu nhé?" Bảo vệ một chân mềm nhũn trước mặt người thanh niên này, thậm chí cũng không dám lớn tiếng khi nói chuyện.

    Rõ ràng anh ta chỉ là một thanh niên, nhưng khí tức quá mạnh mẽ, khí thế hiên ngang, kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy trước mặt như có một cỗ áp chế khó thở.

    "Tôi muốn nói chuyện với hiệu trưởng của cậu." Hình Liệt Hàn nheo mắt, hắn muốn đón con trai trước khi tan học, vậy mới có thể để người phụ nữ kia chủ động tìm tới cửa.

    "Chuyện này.."

    "Tôi không phải người xấu, tôi là Hình Liệt Hàn, là cha ruột của Đường Dĩ Hi." Những lời này dường như có ma lực rất lớn. Nhân viên bảo vệ nhanh chóng gọi hiệu trưởng, sau khi giải thích tình hình, một người phụ nữ trung niên đi tới, vừa nhìn thấy Hình Liệt Hàn, cô không khỏi kinh ngạc

    "Hình tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho anh?" Hiệu trưởng nét mặt tươi cười ra hỏi, hóa ra anh ta chính là cha ruột của Đường Dĩ Hi a!

    "Tôi muốn con tôi Đường Dĩ Hi." Hình Liệt Hàn hướng cô nói.

    "Nhưng trường chúng tôi có quy định, không được phép đến thăm trong giờ học.. Bên cạnh đó, trước đây anh chưa từng ghi lại danh tính của mình ở trường chúng tôi, vì vậy.." "Chỉ cần cô cho tôi vào tìm con trai, tôi có thể ngay lập tức quyên góp 10 triệu NDT tiền tài trợ cho trường học."
     
  4. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 23: Cha đến cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu nói này quả thật quá hấp dẫn, hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Hình Liệt Hàn thật cẩn thận, lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Dĩ Hi, quả thực là từ một khuôn đúc ra, không phải cha con, thì là gì?

    "Cảm ơn Hình tiên sinh, nhưng trường chúng ta sẽ không tiếp nhận, mời ngài vào!" Hiệu trưởng không màng đến một ngàn vạn này, cũng không muốn đắc tội với anh ta.

    Hắn ở thành phố này, có khả năng một tay che trời. Đường Dĩ Hi đang đàn piano và giáo viên đang dạy một dàn hợp xướng nhỏ. Đường Dĩ Hi được chỉ định đệm piano.

    Vừa mới đàn xong, hiệu trưởng tự mình tới, hướng Đường Dĩ Hi nói: "Đường Dĩ Hi, có người muốn gặp con."

    "Ai? Mẹ con tới rồi sao?" Đường Dĩ Hi hiếu kì hỏi, chẳng lẽ là mẹ nuôi trở về?

    "Con gặp liền biết, đi, đi theo ta." Hiệu trưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé và nghĩ thầm rằng mẹ của Đường Dĩ Hi thật may mắn vì sinh ra con của Hình Liệt Hàn, mà đứa bé này tương lai nói không chừng chính là người thừa kế của tập đoàn Hình thị. Đường Dĩ Hi hiếu kì đi theo hiệu trưởng ra hành lang, đi đến hoa viên, bất thình lình, đôi mắt to trong veo nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trong vườn, cậu bé mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó. Cậu bé khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, một loại quan hệ huyết thống kỳ diệu, mang đến cho cậu bé một sự thân thiết khó giải thích.

    Hình Liệt Hàn ngồi xổm xuống, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chăm chú vào nhóc đang từng bước đi tới trước mặt hắn, hắn không thể tin được. Nhóc con đang đứng trước mặt hắn không phải con của hắn, còn có thể là ai?

    "Chú là.. cha của con?" Đường Dĩ Hi chớp chớp đôi mắt to, không rõ hỏi.

    Hình Liệt Hàn khẽ thở dài và gật đầu: "Ừ, là cha, cha tới tìm con."

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Hi lập tức tràn ngập nụ cười rực rỡ và kinh ngạc, hỏi: "Chú thật sự là cha của con?" Hình Liệt Hàn vươn cánh tay dài ra kéo nhóc con vào lòng, hai khuôn mặt lớn nhỏ gần nhau. Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười hài lòng và ngây ngất: "Đúng vậy, là cha, cha là cha ruột của con, còn con là con của cha."

    Mặc dù nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại bị người thanh niên nói rất dài dòng.

    "Cha cha.. cuối cùng người cũng đến tìm con, tuyệt vời, con còn tưởng rằng người không muốn con nữa!" Trong lòng tiểu tử cho rằng cha không xuất hiện, là bởi vì cha không muốn nó nữa.

    Hình Liệt Hàn nheo mắt: "Tại sao con nghĩ cha không muốn con chứ?"

    Hắn chỉ không biết rằng sau đêm đó, sẽ có một đứa bé lặng lẽ ra đời.

    "A quá tốt rồi! Cha, người kết hôn chưa? Người có em bé khác không?" Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi rất lo lắng chuyện này, bởi vì như vậy mẹ nhất định sẽ rất buồn.

    "Cha không kết hôn, cũng không có em bé khác."

    "Vậy.. Cha có bạn gái chưa?"

    "Cũng không!" Hình Liệt Hàn lắng nghe giọng nói dịu dàng của con trai mình, cảm thấy rất tốt.

    Đường Dĩ Hi cười đến không thấy răng, thật hạnh phúc! Cha vẫn độc thân và mẹ cũng độc thân. Vì vậy, cha có thể kết hôn với mẹ rồi.

    Hình Liệt Hàn bế cậu lên, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho hiệu trưởng: "Khi mẹ cậu bé đến đón, cô hãy đưa danh thiếp này cho cô ấy."

    Thấy vậy, hiệu trưởng chỉ có thể đồng ý. Họ là cha con mà!

    "Cha, cha đưa con đi đâu vậy?" Đường Dĩ Hi tò mò hỏi.

    "Con sẽ đến công ty của cha chứ?" "Vâng!" Thằng nhỏ đáp lại một cách vang dội, quàng tay qua cổ cha và ngồi trong vòng tay vững chãi của cha cậu bé. Cảm giác này đối với nó mà nói, chưa bao giờ được cảm nhận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2020
  5. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 24: Nữ nhân nào đó rất tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù nó chỉ mới học mẫu giáo không lâu, thế nhưng ở đây, nó đã bị kích thích, mẹ nó vì đón nó chậm, nó liền nghe thấy những bọn học khác kiêu ngạo tự hào nói cho nó biết, đây là ba của bọn nó, còn có một đứa còn hỏi nó, cha của nó lúc nào tới đón ngươi nữa! Những lời này, khiến tâm hồn nhỏ bé của nó bị tổn thương, vì thế ước muốn có cha cũng rất mãnh liệt.

    Vậy tại sao sự xuất hiện của Hình Liệt Hàn lại không khiến nó vui mừng chứ? Nó cũng có một người cha, nó có thể nói với tất cả các bạn trong trường, nó cũng có cha.

    Cứ như vậy, Đường Dĩ Hi bị Hình Liệt Hàn ôm đi.

    Ba chiếc xe màu đen phóng lên đại lộ và đi thẳng đến trung tâm thành phố Nhất Hoàng.

    Đường Tư Vũ ở nhà mới đến khoảng bốn giờ mười, cô chuẩn bị xuống lầu, chỉ cách trường mười phút đi bộ, đây là khu cộng đồng cao cấp tốt nhất xung quanh trường.

    Đường Tư Vũ nghĩ đến việc đưa con trai đi ăn tối nay, nói với nó rằng nó sẽ hạnh phúc biết bao khi có nhà mới và một đàn piano mới. Đường Tư Vũ thấy bên ngoài có xe hơi sang trọng, phụ huynh đón con đã đến từ sớm. Ở đây, có thể thấy tình yêu giữa cha mẹ của con cái, và tình yêu của người thành đạt cho con cái cũng rất mạnh mẽ.

    Đường Tư Vũ quẹt thẻ, ấn dấu vân tay và bước vào trường, khi cô đi về phía lớp học, hiệu trưởng đã ở đây đợi cô.

    "Đường tiểu thư, xin dừng bước."

    Đường Tư Vũ nhìn thấy hiệu trưởng thì hơi kinh ngạc, nhưng lễ phép bước tới gần cô: "Hiệu trưởng, có phải Tiểu Hi của tôi đã gây chuyện gì ở trường không?"

    Hiệu trưởng nhìn cô và lắc đầu: "Không, tôi chỉ nói với cô một điều. Con của cô, Đường Dĩ Hi, được cha ruột của nó đón đi khoảng ba giờ rồi."

    Não của Đường Tư Vũ bùng nổ. Cô kinh ngạc và bực tức: "Cái gì? Cha ruột sao? Con trai tôi chỉ có mẹ, không có cha!"

    "Sao? Cô Đường, cô không biết cha của con trai cô là Hình Liệt Hàn?" Hiệu trưởng cũng rất ngạc nhiên.

    Đường Tư Vũ mặc dù rất tức giận vì nhà trường tự ý cho người khác đưa con trai mình đi và cô không biết Hình Liệt Hàn là ai, cô vội vàng hỏi: "Con trai tôi đi đâu rồi?"

    Hiệu trưởng lập tức lấy danh thiếp mà Hình Liệt Hàn đưa cho cô: "Anh Hình kêu cô đến đây tìm anh ta. Thật xin lỗi, rất xin lỗi, tôi tưởng cô biết anh ta là cha của đứa trẻ."

    Đường Tư Vũ bây giờ không còn thời gian để trách móc trường học, cô cầm danh thiếp hỏi hiệu trưởng: "Con trai tôi có phải ở trên địa chỉ trong danh thiếp này không?"

    "Ừ, Hình tiên sinh kêu cô tự mình tìm anh ta." Hiệu trưởng cũng không dám chủ quan.

    Đường Tư Vũ cầm danh thiếp bước ra khỏi trường vội vàng nhìn xuống danh thiếp, đó là tên công ty tập đoàn Hình thị in bằng vàng, bên dưới có một chuỗi địa chỉ, trên danh thiếp cũng không có tên.

    Chết tiệt, người nào, tại sao anh ta lại đón con cô? Bệnh tim của Đường Tư Vũ sắp đến, ý nghĩ đầu tiên của cô là con trai mình sẽ không bị bắt cóc chứ!

    Đường Tư Vũ chận một chiếc taxi ở lối vào của trường học, sau khi đưa tài xế coi địa chỉ, tài xế liền dẫn cô đến đó.

    Đường Tư Vũ căng thẳng dọc theo đường đi, vừa rẽ đường, tài xế hỏi cô: "Cô ơi, cô định đến tập đoàn Hình thị sao!"

    Đường Tư Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, liền thấy giữa một đám cao ốc chọc trời, một tòa cao ngất trên mây, giống như một tảng đá khổng lồ nối liền giữa thế giới và trái đất. Cô cúi đầu, cẩn thận xác định tập đoàn Hình thị được viết trên danh thiếp, cô gật đầu nói: "Đúng rồi."
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee5 người khác thích bài này.
  6. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 25: Tìm đến công ty hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây là tòa nhà mới được xây dựng cách đây năm năm. Giờ đây, nó là một thắng cảnh ở trung tâm thành phố của chúng ta. Nó cũng là một trong mười cảnh tượng hùng vĩ hàng đầu thế giới." Người tài xế taxi không quên nhắc đến nó.

    Đường Tư Vũ hoàn toàn không muốn biết nguồn gốc của tòa nhà này, cô chỉ muốn biết con trai mình có ở trong tòa nhà này hay không, và người đàn ông tự xưng là cha ruột của con trai mình là ai?

    Hắn có mục đích gì? Hắn sao có thể là cha ruột của con mình?

    Xe taxi vừa dừng lại, Đường Tư Vũ liền vội vàng đi lên bậc thang sau khi thanh toán tiền, cô ước gì một bước có thể tới nơi.

    Đường Tư Vũ bước nhanh vào đại sảnh, đại sảnh sang trọng khiến cô cảm thấy hơi bối rối, lúc này một giọng nam trong trẻo dễ chịu gọi cô lại: "Xin hỏi, cô Đường Tư Vũ phải không?"

    Đường Tư Vũ quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông trẻ trong bộ vest da mỉm cười với cô, cô gật đầu vội vã: "Vâng! Là tôi."

    "Xin mời theo tôi." Người đàn ông trẻ chào đón cô.

    "Con trai tôi đâu? Con trai tôi ở đâu?" Đường Tư Vũ hỏi hắn.

    "Cô Đường, đừng lo lắng, tiểu thiếu gia đang ở với ông chủ của chúng tôi." Trợ lý Hàn Dương mở thang máy riêng, bảo cô đi vào.

    "Ông chủ của anh là ai? Tại sao anh ta lại bắt cóc con trai tôi?" Đường Tư Vũ tức giận hỏi.

    Hàn Dương hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hỏi: "Cô Đường không biết ông chủ của chúng tôi là ai sao?"

    Đường Tư Vũ nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý, cô ta lạnh lùng nói: "Tôi nhất định phải biết anh ta là ai sao?"

    Hàn Dương lập tức ôm trán có chút ngượng ngùng: "Ừm, chỉ là ít người không biết mà thôi."

    Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm con số tăng nhanh trong thang máy, cô chỉ mong lập tức tìm được con trai mình để đưa đi, nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

    "Đinh!" Thang máy mở ra, Hàn Dương đi về phía hành lang rộng rãi trước mặt Đường Tư Vũ. Hàn Dương nhìn cô gái tức giận bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng cho ông chủ, anh là trợ lý riêng của Hình Liệt Hàn, anh biết chuyện đi tìm đứa nhỏ, anh biết người phụ nữ này đã trộm sinh con của ông chủ.

    Tuy nhiên, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái này, không phải vì ham giàu, mà vì dáng vẻ tức giận của cô.

    Hàn Dương lập tức nhấn một dãy con số, cuối cùng sau khi bắt máy, anh nhanh chóng nói: "Ông chủ, cô Đường tới rồi."

    "Đưa cô ấy đến phòng chờ đợi tôi." Giọng nam lạnh lùng rơi xuống.

    "Vâng." Hàn Dương tuân lệnh, lúc này Đường Tư Vũ thấy anh sắp cúp máy, lập tức cầm lấy di động của Hàn Dương, tức giận nói: "Đồ khốn, trả lại con trai cho tôi."

    Bên kia không dập máy, nhưng có sự im lặng lạnh lẽo, mơ hồ nghe thấy tiếng thở của người đàn ông.

    "Con trai tôi đâu?" Đường Tư Vũ hỏi lại. Đầu bên kia thực sự trực tiếp cúp máy, một tiếng bíp truyền đến, Đường Tư Vũ tức điên lên, vừa định ném điện thoại liền nhận ra không phải của mình, vẻ mặt Hàn Dương ở bên cạnh cũng hoảng hốt vài giây, lập tức nở nụ cười. Anh lấy lại điện thoại di động và nhẹ nhõm nói: "Cô Đường, đừng lo! Sếp của chúng tôi sẽ gặp cô sớm thôi."

    Đường Tư Vũ làm sao có thể yên tâm? Cô lo lắng đến mức muốn giết người ngay bây giờ, và cô tự hỏi con trai mình hiện đang được đối xử như thế nào? Có thật là bắt cóc không? Là một người mẹ, vì sự an toàn của con mình, luôn là người quan tâm nhất, người lo lắng nhất, ngay trước mắt cô là an toàn, rời khỏi tầm mắt cô là nguy hiểm.
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee5 người khác thích bài này.
  7. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 26: Năm năm trước là hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Dương đưa cô vào một gian phòng nghỉ, Đường Tư Vũ đi vào không nhìn thấy hài tử, cô quay người lại hỏi Hàn Dương: "Con trai tôi đâu? Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi muốn gặp con trai tôi."

    "Thật xin lỗi.. Xin ở đây chờ một chút.." Hàn Dương có chút không thể chịu được lửa giận của cô.

    "Tôi không muốn, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi.. ngay bây giờ." Đường Tư Vũ trút giận lên người anh ta.

    Hàn Dương nhăn mặt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên vẻ mặt giãn ra, rốt cục, ông chủ cũng tới.

    Nhìn theo ánh mắt của Hàn Dương, Đường Tư Vũ xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ thấy một bóng người một tay đút túi bước vào. Thân hình cao lớn mang theo khí thế áp chế mạnh mẽ, phòng nghỉ này tuy rộng lớn nhưng lại bị người đàn ông này làm cho ngột ngạt. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy khó thở, trời ạ!

    Tại sao người đàn ông này lại giống con trai mình đến vậy?

    Cô đã nhìn con trai mình từ lúc nhỏ đến lớn, đối với đường nét trên khuôn mặt của con trai mình cô rất rõ, nhưng giờ phút này, nhìn người đàn ông lạnh lùng bước vào này, cô thực sự bị sốc.

    Người đàn ông này tự nhận là cha của con trai mình. Hắn ta có nghĩ hắn ta trông như thế không?

    Bất chấp sự nghiêm nghị của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào, và hỏi trực tiếp: "Anh bắt cóc con trai tôi? Con trai tôi đâu? Trả con trai lại cho tôi."

    Mắt của Hình Liệt Hàn, lạnh như ánh sáng của địa ngục, cay cú nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn và mảnh khảnh phía trước, như thể đang cố gắng nhìn xuyên qua cô.

    Đường Tư Vũ ở dưới ánh mắt của hắn, tuy rằng một tia tức giận không suy giảm, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy.

    "Nói, tại sao cô lại cướp con của tôi?" Giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi.

    Lời nói của hắn khiến đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng vài giây, cái gì? Cướp? Ai nói con trai cô là con của hắn ta?

    "Anh nghĩ quá nhiều rồi, con trai tôi thuộc về tôi, có liên quan gì đến anh? Trả con trai tôi đây, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát." Đường Tư Vũ nghĩ người này thật nực cười cướp con của hắn sao?

    Hình Liệt Hàn lấy trong túi ra bảng báo cáo giám định mà muội muội hắn đưa, lạnh lùng đưa tới trước mặt Đường Tư Vũ: "Đây là kết quả khám nghiệm DNA của tôi và con trai, cô mở to hai mắt nhìn xem, đứa nhỏ này có liên quan đến tôi không?"

    Trái tim Đường Tư Vũ run lên, mặc dù không muốn đọc bản báo cáo này nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tò mò không biết đây là bản báo cáo gì cho đến khi đọc xuống dưới. Nhìn thấy dòng chữ chứng thực là quan hệ cha con, trái tim cô lạnh dần đi.

    Ngay sau đó, cô nghĩ về cái đêm biến cô thành quỷ dữ, và nghĩ kỹ về giọng nói của người đàn ông này.

    Nó dường như có cùng hơi thở với giọng nam lạnh lùng và ghê tởm đêm đó, hơi thở của một tên khốn.

    Chết tiệt, đêm đó là hắn? Nắm đấm của Đường Tư Vũ lập tức siết chặt, gần như véo vào da thịt.

    Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, từng bước một đi đến trước mặt hắn.

    Hình Liệt Hàn híp mắt, lúc Đường Tư Vũ nhanh chóng giơ tay muốn tát hắn một cái, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp ở giữa không trung nắm cổ tay của cô, lực đạo cực nặng, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô: "Dám đánh tôi, cô lấy lá gan ở đâu?"

    Đường Tư Vũ đối với năm năm trước đã rất tức giận và ủy khuất, giờ phút này, tức giận làm mặt cô đỏ lên: "Năm năm trước, là anh, đêm hôm đó là anh.."
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee6 người khác thích bài này.
  8. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 27: Cô không phải người phục vụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình Liệt Hàn hơi kinh ngạc khi nghe cô nói, chẳng lẽ năm năm trước đêm hôm đó, cô không phải là cô gái tới phục vụ sao? Lúc này, cô còn kêu chịu ủy khuất? Hắn không phải sau đó đã trả tiền rồi sao.

    Cứ nghĩ rằng cô ấy đã bí mật sinh con trai mình, hắn nắm chặt cổ tay cô, lập tức lại tăng lên mấy phần, Đường Tư Vũ bị bóp sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn.

    "Anh thả tôi ra.. đồ khốn kiếp, làm tôi đau." Đường Tư Vũ rất tức giận, năm năm trước người đàn ông này phụ cô, hôm nay còn dám kiêu ngạo như vậy, cô há mồm cắn hắn.

    Hắn ngại bẩn lên liền buông lỏng tay cô ra.

    "Nói, tại sao lại bí mật sinh con của tôi." Hình Liệt Hàn rất tức giận trước hành động của người phụ nữ này vì hắn không cho phép.

    Mặc dù đứa trẻ được sinh ra, hắn cũng thích nó, nhưng người phụ nữ này vì tham lam tiền bạc của mình, mà đã sinh đứa trẻ này, đó chẳng phải đang coi thường Hình gia sao.

    Đường Tư Vũ nhìn hắn với vẻ giễu cợt: "Sinh trộm? Tôi tại sao muốn sinh con? Tôi thích con tôi liền sinh, anh quản được sao?"

    Ánh mắt của hắn lạnh lại, người phụ nữ này thực sự thách thức điểm mấu chốt sự tức giận của hắn.

    "Đứa nhỏ có một người mẹ như cô, tôi cảm thấy buồn cho con trai mình, sau này không cho phép cô tới gần con trai tôi." Giọng nói của Hình Liệt Hàn lạnh lùng phun ra những lời này.

    Đường Tư Vũ cảm thấy tức giận sắp bùng nổ, ép bản thân hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Nếu đứa nhỏ thực sự là con hắn thì cô không còn gì để nói, năm đó coi như cô vừa bị một con chó cắn. Quan trọng nhất bây giờ chính là con trai cô không thể để tên khốn này cướp lấy được.

    Giọng điệu của người đàn ông này là sao? Vẫn như năm đó, đối với cô dùng loại trào phúng và ghét bỏ, cô làm chuyện gì sao? Khiến hắn ta đối xử với cô như vậy?

    "Con trai có người cha cầm thú như vậy, mới là chuyện đáng buồn nhất." Cô không cam lòng yếu thế phản bác lên tiếng.

    Ánh mắt Hình Liệt Hàn sắc bén trong nháy mắt chìm xuống: "Cô dám nói lại lần nữa."

    "Tôi có thể nói mười lần, một trăm lần, dám làm phải dám thừa nhận." Đường Tư Vũ không sợ hắn, tuy rằng bề ngoài uy lực, nhưng trong lòng lại có vẻ rất khó chịu.

    "Với trình độ phục vụ của cô, thật sự không đáng giá." Hình Liệt Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, người phụ nữ này dám mắng anh.

    Đường Tư Vũ run lên vài giây, cảm giác như bị sỉ nhục: "Ý của anh là giá gì?"

    Đôi mắt của Hình Liệt Hàn phảng phất hơi thở âm dương của loài chim có thể khiến người ta tê cóng: "Tất nhiên đó là giá bán của cô."

    "Bán cái đầu của anh, ai bán thân? Chính anh đêm đó đã kéo tôi vào phòng như một con dã thú, tôi không phải bán, tôi chỉ lạc đường mà thôi." Đường Tư Vũ liền hiểu rõ, hóa ra nam nhân này đêm hôm đó coi nàng như người phục vụ!

    Đôi mày kiếm của Hình Liệt Hàn lập tức nhíu chặt: "Cô nói cái gì? Đêm hôm đó cô chỉ là lạc đường tiến vào phòng tôi sao?" Đường Tư Vũ đối với năm đó đêm đó, cô là vừa hận vừa phẫn, trong sạch của cô cứ như vậy mà bị hắn hủy đi.

    Đường Tư Vũ tuy rằng tức giận không muốn cùng hắn nói nữa, nhưng lúc này nghe hắn hỏi, hai mắt đỏ bừng: "Bằng không? Anh cho rằng tôi bán thân cho anh sao? Anh nằm mơ đi, nghĩ nhiều rồi."

    Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm cô gái khuôn mặt sạch sẽ thanh tú này, cô ấy toát ra hơi thở dường như không phải kiểu người đó, hắn híp híp mắt, chẳng lẽ làm nửa ngày, không phải cô muốn cướp con hắn, mà là hắn sai sao? "Đêm hôm đó cô vì sao không nói cô không phải người phục vụ?" Hình Liệt Hàn hỏi lại.
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee5 người khác thích bài này.
  9. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 28: Hắn muốn cướp con trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ không muốn nghĩ về hành vi như dã thú của hắn đêm đó. Thay vào đó, cô chất vấn hắn: "Trả con trai của tôi cho tôi."

    Hình Liệt Hàn nheo mắt, cẩn thận nhớ lại cái đêm điên cuồng đó. Trí nhớ của hắn rất tốt, vì vậy mọi thứ nhớ rất rõ, tuy rằng khuôn mặt của cô ấy tối đến mức không thể nhìn rõ mặt, nhưng cô gái dưới thân lại ngọt ngào dịu dàng, cộng thêm vết máu trên khăn trải giường.

    Mọi thứ đều cho thấy đêm đó là đêm đầu tiên của cô, nếu cô không nói ra thì có vẻ như hắn không cho cô cơ hội để nói ra, bởi vì đêm đó, hắn bị hạ dược. Hắn hôn cô thật sâu, đến cuối cùng, chỉ còn tiếng rên rỉ, thút thít của cô.

    Chết tiệt, hắn đã quan hệ nhầm với người phụ nữ năm năm trước, và còn có một đứa con trai với cô gái này?

    Thấy hắn không lên tiếng, Đường Tư Vũ lại hỏi: "Anh câm à, nói cho tôi biết con trai tôi đâu!"

    Mặc dù Hình Liệt Hàn đã tìm ra vấn đề từ năm năm trước, đứa con trai này cũng có một phần của hắn, nên không thể dễ dàng trả lại cho cô.

    "Được, việc của năm năm trước, chúng ta tạm dừng không nói. Bây giờ, hãy nói về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ."

    Đường Tư Vũ tức giận cười: "Đứa trẻ là của tôi. Anh đừng nghĩ đến nó."

    "Nhưng đứa bé cũng là con tôi." Hình Liệt Hàn cắn răng nói.

    "Nếu tôi nói cho con trai tôi biết cha nó như thế nào, anh nghĩ nó sẽ nhận một người cha cầm thú như anh sao?" Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ông này không xứng làm cha của con cô, cô tuyệt đối không muốn một kẻ khốn nạn như vậy giáo dục con trai mình.

    Ngẫm lại, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận.

    Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn phút chốc vô cùng ảm đạm, anh nắm chặt tay đột nhiên cảnh cáo: "Đừng nói với nó."

    "Tại sao? Anh sợ à? Sợ con trai khinh thường anh mà phỉ nhổ sao? Bây giờ anh trả con trai lại cho tôi? Nếu không, tôi sẽ cho nó biết cha của nó cầm thú đến mức nào, để nó hận anh cả đời." Đường Tư Vũ uy hiếp, mặc dù cô không biết đe dọa như vậy có ảnh hưởng gì đến hắn hay không.

    Tuy nhiên, cô đã đoán đúng và đã phát huy tác dụng, dù Hình Liệt Hàn có tàn nhẫn và nhẫn tâm đến đâu cũng không muốn hình ảnh trong lòng con trai mình, hình ảnh người cha cao lớn và vĩ đại trở thành một con quỷ dữ, mà anh và con trai vừa mới nhận nhau!

    Khuôn mặt Hình Liệt Hàn căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Đường Tư Vũ, tôi có thể đem con trai trả lại cho cô, nhưng cô không được xen vào việc tôi đến gần nó."

    "Không được!" Đường Tư Vũ không đồng ý. Hình Liệt Hàn thấy người phụ nữ này càng ngày càng quá đáng, không để hắn vào mắt, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt nguy hiểm: "Cô gái, tôi đồng ý đưa con trai trả lại cho cô, đã đối với cô phá lệ ban ân rồi. Nếu như cô chọc giận tôi, hậu quả cô không thể chịu đựng nổi đâu."

    "Hậu quả là gì? Làm như tôi sẽ sợ anh." Đường Tư Vũ chỉ cần nghĩ đến năm năm trước đêm hôm đó, cô liền muốn đánh chết hắn.

    Khi nói đến việc đe dọa mọi người, không ai có thể so sánh với Hình Liệt Hàn? Hắn là một chuyên gia giỏi trong lĩnh vực này, hắn khoanh tay, khuôn mặt nguy hiểm xích lại gần cô: "Tôi không thể xử cô, nhưng cô phải nghĩ về công ty của cha cô, suy nghĩ về số phận của gia đình cô, đó là thứ mà tôi có thể một chân đè bẹp."

    Đường Tư Vũ thực sự sợ hãi, khẽ liếc đôi mắt to trong veo của mình: "Anh dám động vào công ty của ba tôi thử xem."

    "Nếu như cô dám không đáp ứng cho tôi và con trai gặp nhau, thế nào?" Hình Liệt Hàn nói giọng mỉa mai.

    "Anh.."

    "Còn nữa, sau này con trai tôi lớn lên khỏe mạnh, cô không được phép nhắc tới chuyện của năm năm trước, nếu cô dám phá hỏng hình tượng của tôi trước mặt con trai, tôi sẽ không buông tha cho cô." Người đàn ông tiếp tục với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, như thể cô là nô lệ và hắn ta là vua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2021
  10. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 29: Thỏa hiệp với nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tư Vũ biết cái gì gọi là không biết xấu hổ, không thể giải thích được, lửa giận trong lòng cô lại tăng vọt, muốn nói gì đó, lời lẽ kém cỏi, cô đành phải khịt mũi: "Trả lại con cho tôi."

    "Đi theo tôi." Hắn mở miệng một cách lạnh lùng, thân hình cao lớn dẫn đầu đi ra khỏi cửa phòng nghỉ.

    Sau lưng, Đường Tư Vũ đã chịu đựng mọi cảm xúc, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy con trai mình.

    Cô nắm chặt tay, tức giận nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, đi theo hắn, đi đến một phòng tiếp tân sang trọng, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng mở cửa, Đường Tư Vũ không kịp chờ đợi đã từ bên cạnh hắn xông vào.

    Cô nhìn thấy đứa con trai cưng của cô đang đứng trong đại sảnh rộng rãi, trên tay cầm một chiếc điều khiển từ xa, đang điều khiển từ xa một chiếc xe thể thao nhỏ mát mẻ, chạy quanh phòng.

    Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nó quay đầu nhìn, trực tiếp nhìn thấy Tư Vũ, nó kích động cầ, điều khiển từ xa chạy tới: "Mẹ ơi, mẹ đến rồi." Đường Tư Vũ lập tức ôm lấy con trai mình, trái tim đang treo lơ lửng cũng an toàn. Cúi xuống, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, và giây tiếp theo, cậu bé ngẩng đầu lên khỏi vòng tay cô, nhìn người đàn ông đi tới bên cạnh mình, và mỉm cười gọi: "Cha ơi."

    Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hình Liệt Hàn, vào lúc này, tràn ngập bầu không khí của tình mẫu tử, Đường Tư Vũ ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của anh, cô lập tức ôm con trai mình: "Tiểu Hi, chúng ta về thôi."

    "Mẹ ơi, cha có về nhà với chúng ta không?" Cậu bé ngước lên nhìn cha và trông chờ cha cùng nhau trở về.

    Mặc dù Tư Vũ muốn nói với con trai rằng không được phép nhận người cha này, nhưng cô không đành lòng để trái tim nhỏ bé của con trai mình bị tổn thương, cô ép ra một nụ cười: "Cha rất bận rộn, chúng ta trở về thôi. Mẹ đỡ đầu của con sẽ về tối nay."

    Hình Liệt Hàn hướng nhóc con nói: "Tiểu Hi, con về trước đi, cha rất nhanh sẽ đi tìm con."

    "Cha, người nhất định phải tới tìm con nha!" Đường Dĩ Hi hướng hắn lộ ra nụ cười chờ mong.

    "Chắc chắn." Hình Liệt Hàn hứa với con trai, hắn nhặt chiếc xe thể thao nhỏ trên mặt đất đưa cho cậu bé: "Mang nó về nhà chơi đi".

    "Vâng, cám ơn cha." Cậu bé ôm xe thể thao vui vẻ, Đường Tư Vũ cũng không thèm nhìn hắn, nắm tay con trai đi ra ngoài.

    Hình Liệt Hàn cất bước đi theo ra ngoài, nhóc con quay lại và vẫy tay chào tạm biệt hắn vài lần, mà thân ảnh Đường Tư Vũ, bước chân rất nhanh, rõ ràng là đang lẩn trốn.

    Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của Hình Liệt Hàn lập tức lộ ra vẻ mất mát, không ngờ cuộc đoàn tụ với con trai lại kết thúc ngắn ngủi như vậy.

    Hình Liệt Hàn không khỏi nhíu chặt đôi mày kiếm của mình, năm năm trước hắn đã nhầm người, rồi chuyện gì đó xảy ra.

    Tuy nhiên, năm năm trước, dù sự việc xảy ra có bức xúc đến đâu thì hiện tại, điều hắn quan tâm là làm sao để có được tình yêu và sự tin tưởng của người con trai này, đồng thời lên kế hoạch tranh giành quyền nuôi con trong tương lai.

    "Hình tổng, ngài cứ như vậy để tiểu thiếu gia rời đi?" Hàn Dương ở phía sau kinh ngạc hỏi. "Nếu không?" Hình Liệt Hàn biết rất rõ rằng không thể đoạt lấy con trai mình. Với chỉ số IQ và suy nghĩ của con trai hắn đã được hình thành, nếu hắn cướp nó một cách man rợ, hắn không những không được con trai mình thích mà còn làm tổn thương đến tình cảm của nó.

    Bây giờ, hắn không vội cướp về, điều quan trọng nhất đối với hắn là tìm cơ hội để nối liền tình cha con với con mình, để sau này con hắn lớn lên, có thể lựa chọn sống chung với hắn.

    Đường Tư Vũ mang theo nhi tử ngồi taxi trở lại nhà Tô Hi, dọc theo con đường này, Đường Tư Vũ mấy lần muốn mở miệng giáo huấn nhi tử, để nhóc con về sau không tùy tiện đi theo người lạ, nhưng lòng cô mềm nhũn, vẫn nên nhịn xuống. Trước khi không đi học mẫu giáo, con trai ở bên cạnh cô không có gì, nhưng khi đến trường, mỗi ngày thấy hình ảnh người cha đến đón các bạn, cậu bé nhiều lần không thể nhìn được. Đôi mắt to lóe lên khao khát và ghen tị, đó là nỗi đau đớn nhất của Đường Tư Vũ. Con trai không có cha, điều này làm cho nhóc con cảm thấy tự ti ở trường!
     
    Buikim, Phuong ptn, AmiLee3 người khác thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...