[Edit] Nghịch Thiên Cuồng Phi: Vương Gia Cấm Dục Thật Quyến Rũ - Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài

Discussion in 'Truyện Drop' started by Lam Y Vũ, Oct 25, 2020.

  1. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 10: Vạch trần tra nam tiện nữ (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu là đã thức tỉnh huyết mạch, vậy hắn càng nên cưới Diệp Bất Ngôn, chỉ cần hai người giao hợp, hắn là có thể thu được lợi ích rất lớn, mà hài tử của bọn họ, cũng sẽ truyền thừa huyết mạch của nàng, như vậy đời đời tương truyền, cho dù không thể xưng bá thiên hạ, vậy cũng có thể vĩnh viễn bảo vệ cho Bạch Lăng quốc.

    Diệp Bất Ngôn, hắn cần phải cưới, cho dù trong một canh giờ này, nàng đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng cần phải cưới!

    Thẩm Ngạn nhìn Diệp Bất Ngôn lúc này như nữ vương, khiếp sợ nói: "Không có khả năng, ngươi đã.."

    Huyết mạch thiên phú chí tôn của Diệp Bất Ngôn không phải đã bị hắn lấy đi rồi sao, nàng sao có thể thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn?

    Diệp Bất Ngôn làm lơ tất cả ánh mắt khiếp sợ ngờ vực, cười nhìn Thẩm Ngạn: "Cái gì không có khả năng? Vương gia cảm thấy ta nên như thế nào?"

    Người tiếp theo bị vả mặt chính là tra nam Thẩm Ngạn này!

    "Ngươi không phải Diệp Bất Ngôn!" Thẩm Ngạn thực khẳng định nói, lúc ấy Diệp Bất Ngôn bị lấy máu, lại đâm đầu vào tường, hắn đã xác định là nàng đã tắt thở, không có khả năng còn sống, chò dù còn sống, cũng không có khả năng sinh long hoạt hổ như bây giờ, cho nên người này chắc chắn là giả!

    Diệp Bất Ngôn ngước mắt cười nhìn Thẩm Ngạn: "Vương gia vì sao lại khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Vương gia đã biết cái gì, hoặc là đã làm cái gì?"

    Thẩm Ngạn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra chuyện Diệp Bất Ngôn đã chết, nhưng cũng may một tia lý trí của hắn đã khiến hắn nghẹn lại, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bất Ngôn nhanh mồm dẻo miệng.

    "Vương gia không lời nào để nói? Vậy bây giờ người ta muốn hỏi là ngài, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó." Diệp Bất Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, cười càng thêm vui vẻ: "Vương gia là đồ đệ của Luyện Dược đường, có được thiên phú luyện dược đúng không?"

    "Đúng vậy." Thẩm Ngạn cắn răng đáp, chuyện hắn là đồ đệ của Luyện Dược đường, trên dưới Bạch Lăng quốc đều biết, đây là chuyện biết rõ còn hỏi.

    Diệp Bất Ngôn vừa lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mị Hoan độc chẳng qua chỉ là một loại mị dược thường thấy nhất, thành phần dược, còn có hương vị dược, Vương gia ngài chắc là rất hiểu đi?"

    Nghe câu hỏi như thế, Thẩm Ngạn nghi hoặc nhìn Diệp Bất Ngôn, gật đầu nói: "Đó là đương nhiên."

    Rất nhanh Thẩm Ngạn liền đã hiểu ý của nàng, nhưng lúc này hắn lại không cách nào trả lời khác được, dù sao hắn có thân phận là đồ đệ của luyện dược sư, nếu là thành phần của Mị Hoan độc cũng không biết, đó chính là tự làm bản thân mất mặt, hung hăng đánh mặt chính mình.

    "Vương gia hiểu rõ Mị Hoan độc như vậy, vậy ta làm thế nào hạ độc Vương gia?" Diệp Bất Ngôn nheo lại hai tròng mắt, cười như một con hồ ly giảo hoạt.

    Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Ngôn như biến thành một người khác "Đó là bởi vì ta quá tin ngươi, mới có thể để ngươi bắt được cơ hội, bị dâm phụ như ngươi hạ dược."

    Lúc ấy chỉ là nghĩ Diệp Bất Ngôn không có năng lực có được mị dược cao cấp, cho nên mới dùng Mị Hoan độc sơ cấp nhất, nhưng không nghĩ tới Diệp Bất Ngôn sẽ lấy cái này để nói.

    "Vương gia vẫn luôn chán ghét ta, còn sẽ tin ta?"

    Thẩm Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Bởi vì ngươi là người hoàng huynh nhìn trúng, cho nên mới tin ngươi, tổng không thể làm mất mặt tẩu tử tương lai."

    Diệp Bất Ngôn gật đầu, không có hỏi những câu vô nghĩa nữa, liên tiếp hỏi: "Cái lý do này rất tốt, chỉ là ta muốn hỏi Vương gia, ta hạ dược khi nào, là hai người ở riêng hạ dược cho ngài, hay là hạ dược trong buổi tiệc? Sau khi trúng độc, vì sao lại chỉ có ta với ngài ở Tây Thần điện? Vương gia là Huyền linh sư, cho dù trúng độc, muốn tránh đi thì rất dễ dàng? Vì sao còn phải nghe ta uy hiếp?"

    Những câu hỏi liên tiếp như pháo, trực tiếp đem Thẩm Ngạn hỏi đến ngốc, nhưng thật nhanh hắn cũng hiểu được, những vấn đề này rất khó trả lời, mỗi một câu trả lời đều là một cái hố, chỉ cần hắn trả lời, liền xem như nhảy vào, nói càng nhiều, lỗ hổng xuất hiện càng nhiều.

    Nhìn Thẩm Ngạn trầm mặc, Diệp Bất Ngôn cười lạnh: "Vương gia đây là trả lời không được?"

    Thẩm Ngạn trầm mặc một chút, rồi tìm được lý do thoái thác: "Là ở trong bữa tiệc, ngươi kêu cung nữ đưa cho bổn vương một chén rượu, còn việc đi Tây Thần điện, là bởi vì ngươi lấy chết tương bức, bổn vương mới đi, không rời đi, là bởi vì ngươi quấn lấy bổn vương, lại lấy chết tương bức, bổn vương không muốn hoàng huynh khổ sở."

    Cung nữ đổ nhiều rượu như vậy, ai biết ly nào là do Diệp Bất Ngôn sai người tới, huống chi, hắn đã thiết kế rất tốt, sao có thể để hai ba câu nói của Diệp Bất Ngôn là có thể hóa giải chuyện này

    "Diệp Bất Ngôn, ngươi không cần giảo biện nữa, không bằng hiện tại dập đầu nhận sai, bổn vương còn có thể nể tình Tĩnh Nhi, cầu tình với Hoàng Thượng, tha cho ngươi không chết, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng vu hãm bổn vương, một hồi nhân chứng vật chứng đều có, bổn vương tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình." Thẩm Ngạn biểu hiện ra một bộ dáng khoan hồng độ lượng.
     
  2. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 11: Vạch trần tra nam tiện nữ (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có phải hay không không phải trong chốc lát là định luận, Vương gia không cần vội vã định tội cho ta." Diệp Bất Ngôn cười khẽ một chút, không hề để ý đến hắn, cúi đầu nhìn thái giám còn quỳ trên mặt đất: "Ngươi là thái giám ở đâu?"

    "Thái Y Viện." Thái giám đúng sự thật trả lời.

    "Vào giờ nào ta bị đưa đến Thái Y Viện, ngươi lại nhìn thấy ta phi lễ thái giám khi nào, lúc nào ta chạy trốn tới Lãnh cung?"

    Thái giám cũng bị hỏi đến ngốc, khuôn mặt khổ sở: "Lúc ấy rất loạn, nô tài nào biết là giờ nào, nhưng là vào hai khắc trước, nô tài tận mắt nhìn thấy ngài phi lễ thái giám, miệng kêu muốn nam nhân, nô tài.. A!"

    Lời còn chưa nói xong, liền bị Diệp Bất Ngôn một chân đá qua.

    Một chân này của Diệp Bất Ngôn khiến mọi người thất thần, vậy mà một lời không hợp liền ra tay, còn làm trước mặt Hoàng Thượng, đây vẫn là Diệp Bất Ngôn cúi đầu nhút nhát không dám gặp người sao?

    Thái giám bị đá ngã trên mặt đất, lại lập tức quỳ lên, run bần bật: "Nô tài tận mắt nhìn thấy, những lời nô tài nói đều là thật, tuyệt không có nửa điểm giả dối."

    Diệp Bất Ngôn lạnh lùng nhìn thái giám run bần bật quỳ trên mặt đất, trầm giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn là hai khắc trước sao?"

    Thái giám cúi đầu run bần bật trả lời: "Chắc chắn, chính là hai khắc trước, nô tài sẽ không nhớ lầm." Lời này, là do người nọ phân phó hắn nói, tuyệt sẽ không có sai lầm.

    Diệp Bất Ngôn cười nhẹ liếc qua những người liên quan đến chuyện này, nhợt nhạt nhướng mày, lãnh lệ mở miệng: "Từ lúc ngươi tới cung yến đến bây giờ cũng đã qua hai khắc, một người hai khắc trước đang ở cung yến, làm như thế nào nhìn thấy ta ở Thái Y Viện, ngươi biết phân thân sao?"

    Nói đến đây, mọi người đều nghe hiểu, không nói cái khác, chỉ riêng thái giám này chắc chắn là nói dối, mà những lời này, căn bản chính là đã chuẩn bị tốt.

    Đây là âm mưu đã được chuẩn bị sẵn, có người hiểu chuyện, nhịn không được vì Diệp Bất Ngôn lên tiếng, dù sao không phải tất cả mọi người ghen ghét cùng hận nàng.

    "Nghe nói Diệp Bất Ngôn không được ưa thích trong Diệp gia, còn không bằng một cái nha hoàn, Mị Hoan độc này không có mười lượng bạc, là không thể có, nàng lấy bạc đâu ra mà mua?"

    "Những lời thái giám này nói, là đã sớm chuẩn bị tốt do có người đã lên kế hoạch sẵn, khiến cho Diệp Bất Ngôn thân bại danh liệt, chắc chắn là do có người không muốn nàng trở thành Hoàng Hậu, mới thiết kệ nàng như vậy."

    "Nhưng cũng không thể nói như vậy, ai cũng biết Diệp Bất Ngôn dây dưa Hiền Vương, có lẽ là không tiếc đại giới cũng muốn cùng Hiền Vương làm chuyện đó mà bị người khác biết, nên đã tương kế tựu kế mà thôi."

    "Chuyện Diệp Bất Ngôn nhào vào ngực Hiền Vương ngay bên đường ai cũng thấy, thủ đoạn hạ tiện như vậy, nàng chắc chắn có thể làm ra, ta thấy là do tiểu thái giám kia nhớ lầm thời gian."

    "..."

    Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi lên, có rất nhiều người nhìn không được Diệp Bất Ngôn bị vu hãm, nhưng cũng có rất nhiều người không muốn Diệp Bất Ngôn xoay người, leo lên được vị trí dưới một người trên vạn người kia.

    Diệp Bất Ngôn nhớ rõ chuyện nhào vào ngực Hiền Vương ngay bên đường, lúc đó Diệp Liễu Tĩnh kêu nàng ra ngoài dạo phố, đi tới đi lui, nàng đột nhiên bị vướng ngã, sau đó liền ngã nhào vào ngực Thẩm Ngạn.

    Nàng còn nhớ rất rõ Diệp Liễu Tĩnh trêu đùa chế nhạo nói: "Nhị tỷ chẳng lẽ là thích Hiền Vương sao, sao lại nhào vào lòng người ta ngay bên đương vậy, không lẽ là muốn Hiền Vương chịu trách nhiệm sao!"

    Lúc này cẩn thận nhớ lại, đủ loại chuyện giữa nguyên chủ cùng Thẩm Ngạn đều là do Diệp Liễu Tĩnh có tính kế, khiến nguyên chủ hiểu lầm mình thích Hiền Vương, sau đó tẩy não nguyên thân, vì Hiền Vương mà trả giá mọi thứ.

    Tóm lại, từ lần gặp mặt đầu tiên của nàng cùng Thẩm Ngạn, âm mưu cũng đã bắt đầu rồi.

    Rất tốt, biết chơi như vậy, vậy sau này, nàng sẽ cùng bọn họ chơi thật tốt!
     
  3. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 12: Vạch trần tra nam tiện nữ (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái giám không nghĩ tới bị vạch trần nhanh như vậy, sợ hãi đến mức cả người run rẩy: "Dưới tình thế cấp bách, nô tài nhớ lầm thời gian, nhưng những lời nô tài nói đều là thật, nô tài tận mắt nhìn thấy."

    Diệp Bất Ngôn liếc mắt Thẩm Ngạn vẫn trấn định như thường, sau đó vẻ mặt ôn hòa nói với thái giám: "Ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi nói ra là ai sai sử ngươi, ta liền cầu tình cùng Hoàng Thượng, tha cho ngươi không chết, nếu không.."

    Lời không có nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

    Thái giám quỳ trên mặt đất, run bần bật, hắn nhớ tới người nọ có cho hắn một viên thuốc, cũng nói: "Thành công thì cả nhà phồn vinh phú quý, thất bại thì một người chết, hoặc cả nhà chết."

    Không có lựa chọn, thái giám sợ hãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Bất Ngôn, lại cúi đầu nhanh chóng nói: "Là Diệp nhị tiểu thư phân phó, nàng nói chỉ cần nói như vậy là có thể rửa sạch hiềm nghi, còn thỉnh Diệp nhị tiểu thư bỏ qua cho người nhà của nô tài."

    "Ngươi.."

    Mới nói một chữ, thái giám đang quỳ trước mắt lại là đột nhiên ngã xuống, miệng phun một ngụm máu đen, cả người run rẩy.

    Diệp Bất Ngôn vội ngồi xổm xuống, điểm mấy cái huyệt đạo trên người thái giám, muốn ngăn cản độc tố khuếch tán, nhưng mà sau đó thái giám ngừng run rẩy, đồng tử khuếch tán, dò xét hơi thở cùng mạch đập, hoàn toàn tử vong.

    "Hoàng Thượng, hắn đã chết."

    Bang!

    Lời nói của Diệp Bất Ngôn vừa ra, một tiếng tát liền vang lên, trong ban đêm yên tĩnh này, giống như một đạo lôi đánh xuống, khiến cho trong lòng mọi người lộp bộp một chút.

    "Làm càn!"

    Diệp Bất Ngôn bị tát khiến miệng vết thương trên trán lại nứt ra, máu tươi theo gương mặt, từng giọt rơi xuống, lúc này nàng chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập rét lạnh, là thất vọng buồn lòng của nguyên chủ đối với phụ thân này.

    Diệp Húc tức giận đến mức ngực phập phồng, căm tức nhìn Diệp Bất Ngôn, quát lớn: "Làm càn, ai cho ngươi lá gan, dám giết người diệt khẩu trước mặt Hoàng Thượng!"

    Chỗ bị đánh chỉ có một trận tê dại, không còn cảm giác được đau đớn, thậm chí còn có chút cảm giác chóng mặt hoa mắt, xuống tay thật tàn nhẫn, nói chuyện cũng đủ ý tứ, đúng là cha ruột.

    Diệp Bất Ngôn xoa gương mặt đang chảy máu của mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Húc, lạnh lùng trào phúng: "Không biết còn tưởng rằng ông là cha của thái giám đâu, bao che cho hắn như vậy, vội vã định tội cho ta."

    Người muốn giết người diệt khẩu là Diệp Húc này đi?

    Thật là buồn cười, đối với cha ruột, một cái thân nữ nhi như nàng còn không quan trọng bằng một cái thái giám đâu.

    Nói không chừng chuyện đêm nay, Diệp Húc cũng biết, bằng không vì sao lại vội vã định tội cho nàng như vậy?

    "Nghiệt nữ.."

    "Diệp Húc!" Thẩm Vân Dật trầm giọng xuống chặt đứt lời nói của Diệp Húc.

    Diệp Húc thả tay xuống, khom lưng nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ quá mức làm càn, không chỉ hạ dược bôi nhọ hoàng thân quốc thích, mà còn giết người hành hung ngay trước mặt hoàng thượng, phạm phải tội lỗi ngập trời như thế, thỉnh Hoàng Thượng ban cho tiểu nữ cái chết, một mạng đền một người."

    "Thái giám kia rõ ràng là uống thuốc độc tự sát, sao lại trách Bất Ngôn? Huống chi trẫm còn chưa định tội, ngươi đã vội vã định tội cho nàng, vội vã kêu trẫm xử tử nàng, tâm tư của người làm cha như Diệp tướng quân cũng thật thú vị." Thẩm Vân Dật âm dương quái khí nhìn Diệp Húc.

    "Nguyên nhân là vì vi thần là thần tử, phải vì dân mà làm, càng phải tuân theo pháp luật, cho dù là người thân, cũng phải đại nghĩa diệt thân, không nên vì việc tư mà làm rối loạn kỉ cương."

    Diệp Húc nói rất hiên ngang lẫm liệt, biểu hiện ra chính mình là một vị quan tốt, khiến một vài người không hiểu rõ ở đây vì câu này mà khâm phục.

    Thẩm Vân Dật khinh thường hừ một tiếng, đi xuống, đỡ Diệp Bất Ngôn còn ngồi dưới đất lên: "Bất Ngôn đừng sợ, trẫm tin tưởng ngươi, cũng có trẫm che chở ngươi."

    "Đa tạ Hoàng Thượng." Diệp Bất Ngôn đạm nhiên nói lời cảm tạ.

    "Hiền Vương, ngươi hiểu dược lý, ngươi đi kiểm tra một chút, thái giám kia trúng độc gì." Thẩm Vân Dật mệnh lệnh cho Thẩm Ngạn.
     
  4. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 13: Vạch trần tra nam tiện nữ (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ngạn tuy không muốn, nhưng vẫn phải đến bên người thái giám, kiểm tra một chút, sau đó bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là Kiến huyết phong hầu, nhìn bề ngoài thì có vẻ là được ngậm sau sau răng cấm, khi cắn viên thuốc, đồng thời cũng cắn chót lưỡi, loại độc dược này, trong vài hơi thở là có thể mất mạng."

    Kiến huyết phong hầu, đứng đầu mười đại độc dược, tên như ý nghĩa, độc này một khi nhập máu, liền bộc phát lực lượng vô cùng lớn, có thể giết người trong nháy mắt.

    Vốn dĩ đây là một cơ hội rất tốt để hãm hại Diệp Bất Ngôn, đáng tiếc, Kiến huyết phong hầu ngàn vàng khó cầu, Diệp Bất Ngôn không có năng lực mua, trực tiếp rửa sạch tội danh.

    "Diệp tướng quân còn muốn nói gì không?" Thẩm Vân Dật lạnh giọng hỏi Diệp Húc.

    Diệp Húc vội cúi đầu nhận sai, rất là đại nghĩa nói: "Thần trách lầm tiểu nữ, chỉ là thần không muốn nàng ỷ vào sủng ái, muốn làm gì thì làm, hại người lại hại mình."

    Thẩm Vân Dật lại khinh thường hừ một tiếng, theo hắn hắn, là sợ nếu như vậy sẽ liên lụy toàn bộ Diệp gia, muốn hy sinh Diệp Bất Ngôn đi?

    "Hoàng Thượng, thái giám tuy không phải giết Diệp Bất Ngôn, nhưng hiển nhiên nàng có đồng lõa, là nàng uy hiếp thái giám, chỉ vì hãm hại thần đệ, châm ngòi tình huynh đệ giữa chúng ta, còn thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ." Thẩm Ngạn nghĩ câu nói cuối cùng của thái giám, vội vàng bắt lấy điểm này mà nói.

    Thẩm Vân Dật mắt lạnh liếc Thẩm Ngạn: "Bất Ngôn có đồng lõa hay không, tin chắc chắn rằng Diệp tướng quân rất rõ ràng, đương nhiên trẫm cũng không ngại đi tra một chút, trong mười mấy năm này Bất Ngôn sống như thế nào."

    Cả Diệp gia đều cúi đầu xuống không dám nói gì, tuy rằng ngược đãi thứ nữ là chuyện mọi người đều biết, nhưng bị Hoàng Thượng tra ra rồi truyền ra ngoài thì cũng không phải một chuyện tốt, đặc biệt là trong đó, còn có hai người chột dạ.

    Diệp Bất Ngôn chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Ngạn, ngửa đầu cười nhìn hắn: "Vương gia, ta khuyên ngài vẫn là ít nói một chút thì tốt hơn, bằng không chốc lát mặt sẽ rất đau, thua hết toàn bộ."

    Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn Diệp Bất Ngôn, nửa khuôn mặt của nàng nhiễm đầy máu tươi, lúc này lại cười giảo hoạt như vậy, khiến nàng càng giống lệ quỷ lấy mạng, cũng giống như một người điên.

    "Kẻ điên, Diệp Bất Ngôn ngươi bị điên rồi, không chiếm được bổn vương, liền muốn huỷ hoại bổn vương, ngươi là đồ độc phụ, bổn vương tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được!"

    Hoàng Thượng càng che chở Diệp Bất Ngôn, Thẩm Ngạn càng muốn hủy hoại nàng, nếu không một khi nàng lên làm Hoàng Hậu sẽ bất lợi với hắn.

    Đối mặt với Thẩm Ngạn phẫn nộ lên án, Diệp Bất Ngôn chỉ là trào phúng cười khẽ: "Vương gia cũng không khỏi quá coi trọng chính mình, ngoại hình không bằng Hoàng Thượng, quyền thế cũng không bằng Hoàng Thượng, ngay cả sức chiến đấu trên giường, cũng khiến người khác chê cười, ngài lấy đâu ra tự tin, nói ta phải hao tổn tâm tư mà đi tính kế ngài."

    Diệp Bất Ngôn trào phúng nói, khiến không khí nghiêm túc áp lực này tức khắc nhẹ nhàng lên, không ít người nhịn không được cười lên tiếng.

    Mà Thẩm Ngạn bị lời nói của nàng làm tức giận đến mức mặt đỏ lên, hai mắt ẩn chứa lửa giận, trừng mắt Diệp Bất Ngôn, tựa muốn phun ra lửa, nàng vậy mà dám nói hắn như thế, dám nói hắn không lên được, thật là đáng chết!

    Nhưng rốt cuộc Thẩm Ngạn là Vương gia, vẫn còn một chút lý trí, sẽ không đối đầu trực diện với Diệp Bất Ngôn mà đấu võ mồm.

    "Hoàng Thượng, lúc Diệp Bất Ngôn hạ Mị Hoan độc thần đệ, cũng tự mình dùng một lượng lớn Mị Hoan Độc, với liều lượng như vậy, nếu không cùng nam nhân kết hợp, thì sẽ chết; hiện tại nàng còn sống, chỉ có hai trường hợp: Một là Diệp Bất Ngôn tìm nam nhân giải độc, còn hai là nàng không phải Diệp Bất Ngôn, chỉ là giả mạo, chắc chắn có mục đích riêng, có thể là gian tế, mong rằng Hoàng Thượng tìm thái y, kiểm tra thân thể cho Diệp Bất Ngôn, tuyệt đối không thể để gian kế của nàng thực hiện được."

    Chuyện Diệp Bất Ngôn hạ độc hắn đã bị phá giải, mọi người cũng sẽ không tin chuyện này nữa, vậy chỉ có thể nói chuyện khác.

    Mà trinh tiết của một nữ tử, cùng với gian tế nước khác, chuyện khiến một nam nhân, đặc biệt là Hoàng Thượng để ý nhất, cũng là chuyện mà văn võ bá quan quan tâm nhất.

    Hôm nay cho dù không giết chết được Diệp Bất Ngôn, cũng tuyệt đối sẽ không để nàng lên làm Hoàng Hậu!
     
  5. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 14: Nam nhân bị nàng đè lên sân khấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Thẩm Ngạn kiến nghị, Thẩm Vân Dật nhăn mày, lúc này hắn căn bản là không muốn tìm hiểu Diệp Bất Ngôn có phải tấm thân xử nữ hay không, hắn chỉ biết Diệp Bất Ngôn có huyết mạch thiên phú chí tôn, chỉ cần có điều này, cho dù không phải tấm thân xử nữ cũng không sao, điều hắn muốn chính là hậu thế của hắn cũng được truyền thừa huyết mạch này.

    Chỉ là nếu Diệp Bất Ngôn không phải xử nữ, muốn cưới nàng làm hậu lại rất khó, lúc đó hắn còn phải nghe các loại tin đồn nhảm nhí, tỷ như nhặt giày rách của một nam nhân nào đó.

    Những tin đồn đó cũng đủ khiến hắn đau đầu.

    Thẩm Ngạn nhìn biểu tình Thẩm Vân Dật, biết lúc này hắn đã làm đúng rồi, không khỏi nhướng mày nhìn về phía Diệp Bất Ngôn, muốn xem sắc mặt hoảng loạn tái nhợt của nàng, nhưng khi nhìn đến lại là cảnh tượng nàng còn đạm nhiên xoa miệng vết thương, không có chút hoảng loạn cùng sợ hãi nào.

    Giống như là, lời nói vừa rồi của hắn không liên quan gì đến nàng.

    Mà lúc này, Diệp Bất Ngôn ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt kia như là ánh mắt của một thợ săn khi thấy con mồi của mình nhảy vào cái hố mà mình đã đào sẵn.

    Thẩm Ngạn chớp chớp mắt, lại nhìn Diệp Bất Ngôn, thấy nàng rũ mắt, cắn chặt môi dưới, bộ dáng rất là sợ hãi, nghĩ thầm, đây mới là phản ứng của một nữ nhân chưa lập gia đình mà đã mất đi trinh tiết, cảnh vừa rồi nhất định là ảo giác của hắn.

    Đối việc này, Thẩm Ngạn rất có nắm chắc, chắp tay lại khẩn cầu lần nữa: "Nữ tử thất trinh trước khi gả là một chuyện rất mất mặt, huống chi Diệp Bất Ngôn còn là Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng muốn cưới, càng nên thận trọng."

    "Vương gia biết cũng thật rõ liều lượng Mị Hoan độc mà ta dùng, không biết, còn tưởng rằng là Vương gia tự mình hạ độc đâu." Diệp Bất Ngôn ngước mắt, làm như vô tình nói.

    Thẩm Ngạn không nghĩ cùng nàng nói quá nhiều, sợ nói nhiều sẽ sai: "Sự thật như thế nào, đợi thái y nghiệm chứng thì sẽ rõ, thỉnh Hoàng Thượng thận trọng."

    Thẩm Vân Dật không mở miệng, khiến cho không khí có chút đình trệ, Diệp Liễu Uyển nhẹ liếc liếc mắt Quế di nương một cái.

    Quế di nương minh bạch, vội dập đầu khóc lóc cầu xin: "Ngôn Nhi bị thương, còn phải chịu cái danh xấu này, thỉnh Hoàng Thượng thỉnh thái y chẩn bệnh nghiệm thân cho Ngôn Nhi, để chứng minh trong sạch cho Ngôn Nhi."

    Diệp Húc cùng thê nữ chắp tay khẩn cầu nói: "Thỉnh Hoàng Thượng chứng minh trong sạch cho Ngôn Nhi."

    Nghe bọn họ nói, Diệp Bất Ngôn nhịn không được mắt trợn trắng, từng câu đều mang ý khẩn cầu, nhìn như vì nàng mà suy nghĩ, nhưng kỳ thật từng chữ đều đem nàng đẩy vào hố lửa.

    Thật đúng là người thân, vội vã đẩy vào hố lửa, nói bọn họ là người một nhà thì thật quá vũ nhục ba chữ người một nhà này, nàng rất hoài nghi, nàng không phải thân sinh của bọn họ!

    Thẩm Vân Dật thật muốn bịt miệng của bọn họ lại, nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đáp ứng, vừa muốn mở miệng, liền nghe được thái giám bên ngoài nói: "Ngự Vương đến, quốc sư đến."

    Nghe thế, Diệp Bất Ngôn đang chỉ đứng ngoài xem diễn, tức khắc khẩn trương lên, nhìn thẳng ra ngoài.

    Quốc sư!

    Có phải là quốc sư bị nàng đè ở Hàn Băng động hay không?

    Bạch Lăng quốc chỉ có một quốc sư!

    Nhanh như vậy, còn tới ngay tại thời điểm mấu chốt này, đây không phải là muốn chặn đường lui của nàng đấy chứ?

    Ngẫm lại cảnh tượng Hàn Băng động biến thành bình địa trong nháy mắt, sát khí sắc bén đáng sợ, Diệp Bất Ngôn nháy mắt liền cảm thấy đầu của mình đang lung lay, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

    Nàng vạn phần cầu nguyện, quốc sư nhận không ra nàng, mà nàng cũng muốn trong thời khắc mấu chốt này chứng minh chính mình vẫn là xử nữ, nếu không, nàng sẽ bị quốc sư đánh thành tro bụi.

    Quốc sư này quá hung tàn! Thật là đáng sợ!
     
  6. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 15: Không phải quốc sư, là Ngự Vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người còn chưa tiến vào thì đã có một cổ khí tràng cường đại đem không khí có chút ồn ào náo động áp chế thực yên lặng, tiếng bước chân trầm ổn kia càng đến gần, toàn bộ khí tràng càng lạnh lẽo, phảng phất như lập tức có thể biến sự nóng bức của mùa hè này thành sự lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông.

    Thật không hổ là quốc sư, khí tràng mười phần cường đại! Cũng đủ lạnh lẽo!

    Rất giống với sự lạnh lẽo lúc nàng ở Hàn Băng động.

    Diệp Bất Ngôn đang nghĩ nên làm thế nào để tránh quốc sư khủng bố này, lại cảm giác được một ánh mắt cực lạnh cứ nhìn chằm chằm nàng, tựa như một con dao nhỏ muốn chặt mình ra thành nhiều phần để nhìn thấu, khiến nàng không thể che giấu bất kì thứ gì.

    Có bị phát hiện hay không?

    Càng chột dạ, thì càng phải thản nhiên đối mặt, tin tưởng vững chắc chính mình không những chuyện như hái hoa tặc!

    Diệp Bất Ngôn dũng cảm nhìn lại, con ngươi kinh diễm, dường như trong nháy mắt, trong thiên địa chỉ có một thân ảnh kia mà thôi, còn những người khác thì không thể lọt vào ánh mắt của nàng.

    Bạch y phi dương, thân hình thẳng thắp như ngạo trúc, mái tóc đen tuyền mềm mại như tơ lụa, môi mỏng nhẹ nhấp, chò dù chỉ đứng như vậy, liền tựa như một tòa ngọc, nhìn thì rất ôn nhuận, kỳ thật cả người lại tản ra sự lạnh lùng người lạ chớ gần, giống như một vị thần không thể khinh nhờn.

    "Hoàn mỹ!"

    Diệp Bất Ngôn không khỏi cảm thán, kinh diễm nhìn mỹ nam bạch y đang chầm chậm đi vào, lại đánh giá từ trên xuống dưới một lần nữa, ngũ quan hoàn mỹ, đường cong như điêu khắc, hơi thở cao lãnh cấm dục, khí thế như vương giả, một thân trường bào màu trắng tăng thêm không ít tiên khí cho hắn.

    Chỉ là trên trường bào màu kia có dính một điểm máu đỏ tươi, giống như một đóa hồng mai quyến rũ nở rộ, khiến hơi thở cao lãnh cấm dục, không thể xâm phạm, nháy mắt bị làm bẩn không ít.

    Nhìn đến đây, Diệp Bất Ngôn lại nhớ tới Hàn Băng động, vội vàng dời đi hai tròng mắt đánh giá, không dám lại nhìn nữa.

    Mỹ nam tuy đẹp, nhưng người này hoàn hoàn chính là..

    Quốc sư bị nàng đè!

    Nghĩ đến khả năng này, Diệp Bất Ngôn vội rũ xuống con ngươi, cúi đầu, hận không thể đào cái hố để chui vào, người này chắc chắn là quốc sư, bởi vì khí thế này, quá giống khí thế của người trong Hàn Băng động!

    Quốc sư này chắc sẽ không phát hiện là nàng đè hắn đi?

    Cho nên lúc này là nhận ra nàng, rồi tới bắt hái hoa tặc là nàng, sau đó giết nàng?

    Cái mạng này cũng quá khó giữ rồi, trước vẫn nên nghĩ cách giữ lại cái mạng nhỏ này, chuyện ngược tra vả mặt, sau này rồi tính.

    Diệp Bất Ngôn đang muốn rời khỏi, lại thấy mỹ nam đã tới trước mặt mình rồi, mà Thẩm Vân Dật bên người đã cười lớn đi qua đón, đánh lên vai của hắn, làm ra vẻ như huynh đệ tốt: "Tam đệ, đệ đã trở lại rồi sao, thật khiến hoàng huynh tưởng niệm a."

    Mỹ nam bạch y hướng Hoàng Thượng chắp tay hành lễ, thanh âm thanh lãnh: "Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an."

    "Di?" Diệp Bất Ngôn nghi hoặc chớp mắt, nhìn mỹ nam trước mắt, trực tiếp ngây ngẩn cả người, đây không phải quốc sư?

    Đây là ai?

    Tam đệ của Hoàng Thượng, chắc không phải là đệ nhất mỹ nam của Tinh Nguyệt đại lục, uy danh lan xa – Ngự Vương?

    Nói đến Ngự Vương, Diệp Bất Ngôn cũng nhớ một ít truyền thuyết cùng với uy danh của hắn

    Ngự Vương Thẩm Tri Hàn, ngày sinh ra trời có dị tượng, sau khi tiếng khóc nỉ non của Thẩm Tri Hàn vang lên, trong thiên địa quang mang vạn trượng, mưa rền gió dữ trong ba ngày liên tục cũng nháy mắt dừng lại, chân trời có kim long bay lượn, từng tiếng long ngâm vang lên như báo hiệu điềm lành tới.

    Bởi vậy, Thẩm Tri Hàn liền được lão quốc sư gọi là phúc tinh, là chân long chí tôn trong thiên hạ, mơ hồ ngụ ý hắn sẽ thống nhất thiên hạ.

    Tiên hoàng tức khắc mặt rồng vui vẻ, liền phong hắn thành Ngự Vương, ý là vị vua ngự thiên hạ, sau đó hắn được điện chủ Lăng Tiêu điện thu nhận làm thiếu chủ, quang mang phát ra từ người hắn có muốn ngăn cũng ngăn không được.

    Ngự Vương ba tuổi tu luyện, mười tuổi lĩnh ngộ thú hồn, mười lăm tuổi ngự vạn thú, bình Kim Sa quốc, hàng Lam Việt Quốc, năm nay có tin đồn nói hắn có thể đánh ngang tay với hoàng đế của Tử Thương quốc – người được xưng là bất bại, chỉ có thể nói..

    Mạnh! Siêu mạnh! Vô cùng mạnh!

    Mới hai mươi tuổi mà đã mạnh như thế, khiến người khác kính nể!

    Chẳng qua, hắn là Ngự Vương Thẩm Tri Hàn, vậy quốc sư bi nàng đè, lại là ai?
     
  7. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 16: Ai mới là người bị nàng đè

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn đang nghi hoặc, lại thấy hoàng đế đã cùng Ngự Vương hàn huyên xong, nhìn về người nam tử bên cạnh hắn: "Quốc sư tối nay tới có chút muộn, có phải có liên quan đến tiếng vang ở sau núi không? Là bị người khác tập kích sao?"

    Nghe được hai chữ quốc sư này, Diệp Bất Ngôn lại lập tức đứng thẳng lưng, giương mắt nhìn qua, phong thần tuấn lãng, hơi có chút phong lưu không kềm chế được, chỉ là mặc y phục đủ mọi màu sắc, ý vị thâm trường nhìn nàng cười, là nụ cười của một con mèo bắt được con chuột.

    Người này thật sự là quốc sư bị nàng đè ở Hàn Băng động, một cái phất tay liền biến Hàn Băng động thành bình địa?

    Diện mạo như thiên thần, chỉ là nếu so sánh với Ngự Vương Thẩm Tri Hàn, tức khắc liền giống như ánh sáng của một ngôi sao nhỏ với ánh sáng của mặt trăng, liền có vẻ ảm đạm đi rất nhiều, khiến người ta có một loại cảm giác, Ngự Vương mới là một vị thần cao cao tại thượng, còn quốc sư chỉ là một vị thần điên khùng bị biếm xuống trần gian.

    Hai người đối lập nhau, Diệp Bất Ngôn lại cảm thấy, Ngự Vương càng giống người bị nàng đè, mà quốc sư chỉ là ảo giác của nàng.

    "Không có việc gì, chỉ là lúc tu luyện, bị một con tiểu hồ ly động dục quấy rầy, linh lực hơi mất kiểm soát, không cẩn thận biến Hàn Băng động thành bình địa, nhưng mà con tiểu hồ ly này lại chạy thoát được rồi." Quốc sư Đông Phương Hi nói, cười tủm tỉm nhìn Diệp Bất Ngôn, mặc nàng đánh giá.

    Nghe được lời này, Diệp Bất Ngôn nhịn không được nhướng mày, cả nhà hắn mới là tiểu hồ ly, nàng là bởi vì trúng Mị Hoan độc, mới bụng đói ăn quàng như vậy được không? Bằng không lần đầu tiên quý giá, nàng vẫn muốn để lại cho chân ái!

    Bất quá, người ở Hàn Băng động quả nhiên là quốc sư, chỉ là cách nói chuyện này, tại sao lại là ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa, mà không phải là sát khí muốn giết người lúc nãy a.

    Người bị nàng đè thật sự là quốc sư?

    "Vậy sau này tu luyện phải cẩn thận một chút, linh lực mất kiểm soát rất nguy hiểm." Sau núi nhiều động vật, Thẩm Vân Dật không có nghĩ nhiều, mà là nhìn về phía Thẩm Tri Hàn, ánh mắt dừng lại trên một điểm máu hồng trên y phục màu trắng của hắn rất là kinh ngạc: "Tam đệ đây là làm sao vậy? Sao trên y phục thượng có máu? Bị thương?"

    "Bị máu của một con tiểu hồ ly đang chạy trốn dính vào." Thẩm Tri Hàn lạnh giọng nói, đôi mắt lãnh lệ như băng nhìn Diệp Bất Ngôn: "Thần đệ tiến vào thì nghe thấy cái gì mà tấm thân trong sạch, ở đây đang xảy ra chuyện gì?"

    Diệp Bất Ngôn giống như một người ngoài cuộc, sống lưng thẳng tắp, đối mặt với ánh mắt đánh giá lạnh lẽo của Thẩm Tri Hàn, cũng dũng cảm nhìn thẳng, khi càng chột dạ thì càng phải ngẩng mặt nhìn thẳng đối phương, làm ra vẻ chính mình có nắm chắc.

    Chính là vừa nhấc mắt, đối mặt với cùng hai tròng mắt lãnh lệ kia của Thẩm Tri Hàn, lại tự nhiên không còn một chút tự tin nào, thật là chột dạ, không khỏi cúi đầu, nhìn một điểm máu trên áo bào trắng thì càng chột dạ, không khỏi nhớ tới sau khi nàng đè nam nhân kia, máu xử nữ của nàng dính lên y phục của hắn.

    Mặc kệ nam nhân bị nàng đè là Ngự Vương, hay là quốc sư, dù sao nàng cứ coi như chính mình không đi qua Hàn Băng động, hái hoa tặc cũng không phải nàng, nàng không cần chột dạ!

    Thẩm Ngạn thấy cơ hội tới, sốt ruột mở miệng: "Diệp Bất Ngôn hạ Mị Hoan độc cho ta, chính nàng cũng dùng Mị Hoan độc, nhưng lúc này nàng lại trả đũa, hãm hại ta, hoàng huynh lại muốn cưới nàng làm hậu, một lòng che chở, ta không muốn hoàng huynh bị người khác che mắt, phong cho một người tâm tư dơ bẩn, tàn hoa bại liễu làm mẫu nghi một nước."

    Khi lão quốc sư qua đời, có tính một quẻ cuối cùng cho Thẩm Tri Hàn, là quẻ nhân duyên, cụ thể là gì thì hắn cũng không biết, chỉ biết Diệp Bất Ngôn là chân mệnh thiên nữ của Thẩm Tri Hàn, có thể trợ giúp hắn trở thành chân long, bởi vậy phụ hoàng thiếu chút nữa đã tứ hôn cho Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn, chỉ là trùng hợp Diệp Liễu Uyển cũng sinh ra vào ngày đó, chỉ sớm hơn Diệp Bất Ngôn nửa canh giờ, chuyện tứ hôn này liền tạm thời gác lại.
     
    datcompa1, AmiLee and Phan Kim Tiên like this.
  8. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 17: Đều giống nhau, thế giới thứ ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó phụ hoàng lại băng hà, còn chưa tứ hôn cho Thẩm Tri Hàn, hắn cũng không hiểu ngọn nguồn mọi chuyện trong đó, có khi là ông cảm thấy chân mệnh thiên nữ là Diệp Liễu Uyển đi.

    Bất quá lúc này Thẩm Tri Hàn xuất hiện đúng là cơ hội tốt, chỉ cần hắn có một tia dã tâm, liền sẽ cưới Diệp Bất Ngôn, Thẩm Tri Hàn hiện tại một tay che trời, hoàng huynh không đồng ý cũng không có biện pháp, mà Thẩm Tri Hàn là một người tàn bạo không gần nữ sắc, Diệp Bất Ngôn gả tiến Ngự Vương phủ, tương đương với đi đường chết, hắn không cần quan tâm nữa rồi.

    Thẩm Ngạn thật muốn vỗ tay vì kế hoạch hoàn hảo của mình.

    Thẩm Vân Dật muốn phản bác lại lời nói của Thẩm Ngạn, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, bởi vì hắn hy vọng Thẩm Tri Hàn nghe được như vậy, sẽ càng ghét bỏ Diệp Bất Ngôn, như vậy thì sẽ không có ai đoạt người với hắn.

    Tạm thời, chỉ có thể ủy khuất Diệp Bất Ngôn một chút.

    "Mị Hoan độc?" Thẩm Tri Hàn nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, mắt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bất Ngôn, trong đầu vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp khi hắn ở Hàn Băng động: "Huynh đệ, mượn thân thể của ngươi một chút để giải độc."

    Lúc ấy hắn lợi dụng hàn băng để làm dịu đi thiên âm hỏa trong cơ thể, tuy vô pháp nhúc nhích, nhưng giác quan lại rất nhanh nhạy, thanh âm khàn khàn kia hắn càng là nhớ vào tận xương cốt, hận không thể bóp chết chủ nhân của nó.

    Cho nên, người xâm nhập Hàn Băng động, xâm hại hắn, cướp đi lần đầu của hắn, lúc gần đi còn muốn đùa giỡn hắn một phen, chính là cái sửu bát quái trước mắt – Diệp Bất Ngôn?

    Rất tốt!

    Rất tốt, nhanh như vậy đã khiến hắn tìm được nàng!

    Hắn sẽ khiến nàng vì vậy mà trả giá đại giới, sống không bằng chết!

    Diệp Bất Ngôn nhìn chằm chằm bị một cách hung ác như vậy, cũng không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại, làm gì, nàng lại chưa hạ Mị Hoan độc cho hắn, đè cũng không phải hắn, có đến mức dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng không?

    Ai sợ ai, Diệp Bất Ngôn nàng chưa từng sợ bất kì ai!

    Đông Phương Hi cười tủm tỉm nhìn Diệp Bất Ngôn, như bừng tỉnh nói: "Khó trách tiểu hồ ly muốn tiến vào Hàn Băng động."

    Nguyên lai là vì trúng Mị Hoan độc, khó trách can đảm như vậy, dám bá vương ngạnh thượng cung với Ngự Vương!

    Thú vị!

    Đối với lời nói của Đông Phương Hi, Diệp Bất Ngôn đã hiểu, nhưng người khác lại không hiểu, Thẩm Vân Dật khó hiểu hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến tiểu hồ ly?"

    Đông Phương Hi thu hồi ánh mắt, dường như sợ thiên hạ không loạn mở miệng: "Nghe nói trúng Mị Hoan độc, không có nam nhân là không thể giải độc? Không biết Diệp cô nương, lúc này là đã được giải độc sao?"

    Diệp Bất Ngôn nhìn Đông Phương Hi đang cười như hồ ly, cũng nheo lại hai tròng mắt, cười hì hì: "Mị Hoan độc là mị dược cơ bản nhất, người giải không được là do tài trí bình thường, là thủ đoạn rác rưởi mà nữ tử lừa gạt để ủy thân."

    Nghe thấy lời này, mọi người sôi nổi tỏ vẻ, khẩu khí của Diệp Bất Ngôn thật lớn!

    Người giải không được đều là do tài trí bình thường!

    Đây không phải là hạ bệ y sư, luyện dược sư, đạp họ xuống dười chân sao.

    Ngu xuẩn, tự kéo thêm không ít thù hận cho bản thân!

    Người đầu tiên kéo cừu hận là Thẩm Ngạn, chính hắn dùng Mị Hoan độc, lại là dùng nữ nhân để giải độc, nói như vậy, không phải chính là sỉ nhục hắn sao?

    Hắn tức giận đến đỏ cả mặt, nhìn thẳng vào Diệp Bất Ngôn gào thét: "Diệp Bất Ngôn, ngươi quá cuồng vọng!"

    Diệp Bất Ngôn cười khiêm tốn xua tay: "Đều giống nhau, thế giới thứ ba."

    Đông Phương Hi không khỏi cười ra tiếng, lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tri Hàn, vội vàng thu liễm nụ cười, chỉ có thể thống khổ nghẹn lại.

    Nếu người đè Ngự Vương chính là Diệp Bất Ngôn, vậy quẻ nhân duyên mà sư phụ liền không sai, Diệp Bất Ngôn là chân mệnh thiên nữ của Thẩm Tri Hàn!

    Thú vị như thế, nữ tử không làm theo kịch bản với băng sơn vạn năm, như vậy sẽ phát sinh chuyện thú vị gì?

    Hắn thực chờ mong!
     
  9. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 18: Hôn sự của Ngự Vương và Diệp Bất Ngôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ngạn lại bị tức đến dậm chân, thật muốn không màng tất cả, đem Diệp Bất Ngôn giết chết cho xong hết mọi chuyện.

    "Khẩn cầu Hoàng Thượng sai người nghiệm thân cho Diệp Bất Ngôn, thần đệ mười phần khẳng định, lượng Mị Hoan độc mà nàng ta tự dùng gấp ba lần của thần đệ, không có nam nhân không thể giải độc, mà lúc này nàng còn sống, khẳng định là tìm nam nhân phá thân, giải độc, Hoàng Thượng phải biết rõ, tuyệt đối không thể để người dơ bẩn thế này tiến vào hậu cung, làm loạn huyết mạch hoàng thất, hủy giang sơn Bạch Lăng của chúng ta."

    Từng chữ khẩn thiết như thế, vì Hoàng Thượng suy nghĩ, vì giang sơn suy nghĩ, thật là kích thích nhân tâm đều sôi trào theo.

    Mà Diệp Bất Ngôn nhịn không được mắt trợn trắng, sâu kín nói: "Làm loạn huyết mạch hoàng thất, hủy giang sơn Bạch Lăng của chúng ta, vì Hoàng Thượng suy nghĩ như thế, thật không hổ cái phong hào Hiền Vương này, bất quá ta chỉ là một cái phế sài tiểu nữ tử, làm gì có cái năng lực này, Hiền Vương cũng quá xem trọng ta rồi."

    Lời này vừa ra, một chút sắc mặt tốt do Thẩm Tri Hàn trở về của Thẩm Vân Dật, tức khắc lại trầm xuống, lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn.

    Thẩm Ngạn tự biết mình nói sai, vội vàng quỳ xuống nhận sai: "Thần đệ chỉ là bị Diệp Bất Ngôn làm tức giận đến mất đi lý trí, một lòng muốn giữ gìn mặt mũi của Hoàng Thượng, mới nhanh mồm nhanh miềng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

    Hoàng Thượng vốn là ngờ vực hắn, phòng bị hắn, Diệp Bất Ngôn lời này vừa ra, khiến cho hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ sợ Hoàng Thượng đối hắn cảnh giác, càng nghiêm trọng.

    Hắn nhất định phải giết chết cái tai họa Diệp Bất Ngôn này!

    Thẩm Vân Dật sắc mặt càng thêm thâm trầm, chuyện nghiệm thân cho Diệp Bất Ngôn, là tránh không được, nhưng lúc này Thẩm Tri Hàn tại đây, cho dù Diệp Bất Ngôn không phải tấm thân xử nữ, cũng không phải là một chuyện quá xấu.

    Thẩm Tri Hàn thiếu chút nữa có hôn ước cùng với Diệp Bất Ngôn, ghét bỏ nàng, mà hắn thân là hoàng đế, vẫn không rời không bỏ, thậm chí ôn nhu đối đãi, còn có thể lưu lại thanh danh tốt như trọng tình trọng nghĩa.

    Nhưng dù sao cũng phải có người tới nói chuyện này.

    "Tam đệ, Diệp Bất Ngôn thiếu chút nữa tứ hôn với đệ, không biết đệ cảm thấy chuyện này thế nào?" Thẩm Vân Dật hảo tâm dò hỏi ý kiến của Thẩm Tri Hàn.

    "Nghiệm!" Cũng đúng lúc cởi bỏ nghi hoặc của hắn.

    Đông Phương Hi không sợ chuyện bị làm lớn, cũng mở miệng: "Cần phải nghiệm, lần này Ngự Vương trở về, chính là vì hôn sự cùng Diệp Bất Ngôn, xảy ra chuyện thế này, tất nhiên không thể lừa gạt cho qua, nhất định phải nghiệm!"

    "Hôn sự giữa tam đệ cùng với Bất Ngôn?" Sắc mặt Thẩm Vân Dật tức khắc âm trầm xuống.

    Đông Phương Hi gật đầu: "Việc này chốc lát lại nói, hiện tại trước chứng minh trong sạch của Diệp Bất Ngôn quan trọng hơn."

    Chặp nữa nếu là chứng minh Diệp Bất Ngôn đè Thẩm Tri Hàn, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết, hắn vừa lúc bảo vệ một mạng của nàng, sau đó lại xem giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện thú vị gì, Ngự Vương băng sơn hiện tại cũng nên sống giống người bình thường rồi.

    Thẩm Vân Dật mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Thỉnh thái y!"

    Tin đồn hắn muốn cưới Diệp Bất Ngôn làm hậu, đã truyền đi ba tháng, mà Thẩm Tri Hàn lại trở về ở ngay lúc này, cũng là vì hôn sự cùng Diệp Bất Ngôn!

    Đây không phải là muốn đối nghịch với hắn sao, chỉ sợ cũng là vì tiên đoán của lão quốc sư, mới muốn cưới Diệp Bất Ngôn xấu xí vô dụng này!

    Thẩm Tri Hàn này quả nhiên dã tâm không nhỏ, thật hối hận vì đã không trừ bỏ hắn khi còn có thể!

    Lúc này, mặc kệ là do huyết mạch thiên phú chí tôn của Diệp Bất Ngôn, hay là do tiên đoán của lão quốc sư, hắn đều phải có được Diệp Bất Ngôn, bằng không liền phải hủy diệt nàng!

    Tuyệt đối, tuyệt đối không được để lời tiên đoán của lão quốc sư thành sự thật!

    Diệp Bất Ngôn nghe đến ngốc, nàng sao lại có quan hệ với Ngự Vương, là vì huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng?

    Huyết mạch thiên phú chí tôn thần kỳ như vậy sao? Một đám người đều muốn cướp nàng?

    Thật đúng là huynh đệ một nhà!

    Thẩm Tri Hàn mắt lạnh dò hỏi Đông Phương Hi, bổn vương sao là vì hôn sự trở về?
     
    datcompa1, AmiLee and Phan Kim Tiên like this.
  10. Lam Y Vũ

    Messages:
    75
    Chương 19: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, trong lòng những người ở đây đều có tâm tư riêng của mỗi người.

    Thẩm Ngạn mười phần khẳng định Diệp Bất Ngôn không phải tấm thân xử nữ, tin tưởng chắc chắn rằng sau khi có kết quả nghiệm thân thì nàng chỉ có con đường chết.

    Thẩm Vân Dật do dự, vô thanh vô tức phân phó thái giám tổng quản.

    Thẩm Tri Hàn mắt lạnh liếc Diệp Bất Ngôn, tựa như đang nhìn một người sắp chết.

    Đông Phương Hi vẫn là bộ dáng sợ cho thiên hạ không loạn, hận không thể lại thêm vài bình dầu vào lửa.

    Chỉ có một mình Diệp Bất Ngôn thản nhiên mà đứng, tựa này tất cả chuyện này đều không liên quan đến nàng.

    Bầu không khí thật quỷ dị trong một lúc lâu thì một trung niên nam nhân mặc y phục của thái y tiến vào: "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

    Thẩm Vân Dật nhìn hắn một cái: "Thái y, bắt mạch nghiệm thân cho Bất Ngôn, xem nàng có phải tấm thân xử nữ nữa hay không, cần phải thật thành trả lời, nếu có nửa điểm khi quân, chết!"

    "Tuân." Thái y đứng lên.

    Thẩm Vân Dật sai người chuyển ghế đến để cho Diệp Bất Ngôn ngồi xuống, thái y bắt đầu bắt mạch, mọi người nhón chân mong chờ, không khí cũng tức khắc khẩn trương lên.

    "Diệp Bất Ngôn, lúc này ngươi chết chắc rồi!" Thẩm Ngạn cắn răng oán hận nói.

    Bị bắt mạch, Diệp Bất Ngôn vẫn thẳng đứng sống lưng như cũ, ngẩng đầu cười nhìn Thẩm Ngạn: "Hiền Vương giống như là một lòng ngóng trông ta chết, nếu như thế thì thật đúng là có chút gánh không nổi danh hiệu hiền lương thông tuệ này."

    Thẩm Ngạn bị kích thích cắn răng: "Bổn vương hiền lương thông tuệ, là đối với bá tánh, sao có thể là đối với một nữ nhân ti tiện không biết liêm sỉ như ngươi!"

    Diệp Bất Ngôn liên tục tán đồng gật đầu: "Vương gia nói đúng."

    "Ha ha ha!"

    Mọi người cười vang một mảnh, khiến không khí khẩn trương cũng náo nhiệt lên.

    Nghe tiếng cười chói tai kia, Thẩm Ngạn tức khắc tỉnh ngộ, cái từ hiền lương thông tuệ này là từ dùng để hình dung nữ tử, mà hắn đường đường là một đấng nam nhi cao tám thước, vậy mà Diệp Bất Ngôn lại hình dung hắn như thế!

    Diệp Bất Ngôn đáng chết!

    Thẩm Ngạn đem lửa giận ngập trời áp xuống, hỏi thái y còn đang bắt mạch: "Thái y, kết quả như thế nào?"

    Diệp Bất Ngôn là người sắp chết, đã vậy thì mặc kệ nàng thích nói cái gì thì nói đi, hắn đường đường là một Vương gia, không nên so đo với một cái tiện nhân!

    Thái y nhìn bàn tay tinh tế nhưng gầy yếu, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Bất Ngôn, thấy nàng cười rất tự tin, thu hồi tay, nhìn thoáng qua Thẩm Vân Dật, trầm mặc không nói.

    "Thái y ăn ngay nói thật là được." Diệp Bất Ngôn đem tay áo thả xuống, che đậy bàn tay nhỏ yếu của mình.

    "Thái y cứ việc nói, trẫm miễn cho ngươi vô tội."

    Thẩm Vân Dật mở miệng, thái y liền như có được kim bài miễn tử, chắp tay bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Diệp nhị cô nương không phải tấm thân xử nữ."

    Dứt lời!

    Oanh!

    Sát khí lạnh thấu xương, tức khắc bay ra, những nơi mà nó đi qua tựa như có một lực lượng cường đại, khiến mọi người cảm thấy hô hấp khó khăn, hai chân nhũn ra, có người chịu đựng không được, liền bang bang quỳ xuống.

    Là mục tiêu chủ yếu bị công kích, ghế dựa của Diệp Bất Ngôn đều bay ra ngoài, nháy mắt hóa thành bột phấn, còn nàng lại nện thật mạnh lên bậc thang, sau đó lăn xuống xuống dưới, trọng thương khiến cho nàng mãnh liệt ho khan, một ngụm máu tươi cũng từ cổ họng mà ra.

    "Còn sống." Thẩm Tri Hàn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Ngôn, giơ tay, linh lực như gió xoáy lại hiện lên trong lòng bàn tay của hắn.

    Ở đây, chỉ còn mình Đông Phương Hi là còn có thể hô hấp tự nhiên, không chịu hạn chế, thấy vậy, hắn vội vàng ngăn ở trước mặt: "Ngự Vương bình tĩnh, không thể giết tiểu hồ ly."

    Hắn nào biết Thẩm Tri Hàn phản ứng lớn như vậy, vậy mà trực tiếp ra tay giết người, lực lượng này quả thực muốn mạng của nàng ấy a!

    "Cút ngay!" Hôm nay, hắn liền phải giết nữ tặc này, xóa bỏ một thân sỉ nhục của hắn!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...