Trò đùa dai chi hôn (10) Bấm để xem "Ngô.." Lục Tử Câm giơ tay đập đập đầu chính mình, đầu nặng trĩu, bụng thực đói.. Lục Tử Câm ở trong chăn lăn một vòng, sau đó chộp lấy chăn và ngửi ngửi, thanh hương gỗ thông nhàn nhạt này.. Không giống như là giường của mình, giường mình, giường. Cô nhớ rõ chính mình giống như say rồi ngã xuống lễ đính hôn.. A, không xong, chẳng lẽ bị cái tra nam nào đó chiếm tiện nghi? Lục Tử Câm nhanh chóng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ mới thấy rõ bố cục căn phòng này, đờ mờ, này không phải phòng Dạ Minh sao? Lại nhanh chóng xốc chăn lên nhìn nhìn quần áo của mình --áo ngủ của nam nhân. "Lễ phục mặc không thoải mái, tôi nhờ bảo mẫu giúp em đổi." Dạ Minh đứng dậy, bước sang một bên, kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài liền chiếu vào, cổ họng khẽ ho nhẹ một tiếng, "Không có áo ngủ của nữ giới, đành phải cho em mặc của tôi." Lục Tử Câm liền ngồi dậy, giơ tay chắn chắn ánh sáng, tâm loạn như ma! Vội vàng gọi hệ thống: "Làm sao bây giờ.. Làm sao bây giờ.. Nguyên chủ vậy mà không có trải qua chuyện này a, nam chủ nào có đem chị gái nữ chủ mang về nhà?" Bên kia hệ thống dường như thở dài, mới nói một câu. Lục Tử Câm nóng nảy: "Sau đó bọn họ không có đính hôn thành công? Việc họ dẫm lên xác của ta gì gì đó, chỉ là do hiệu ứng cốt truyện mà thôi a." Lục Tử Câm trong lòng chấn động: "Đờ mờ! Chính là bọn họ ở ba năm sau thuận lợi đính hôn a, như thế nào hiện tại lại hoàn toàn lộn xộn." Hệ thống quân tựa hồ không thể nhịn được nữa, hắn gần như rít gào mà mắng. Lục Tử Câm thật là so với Đậu Nga* còn oan hơn: "Ta không có cùng hắn hôn môi a." ( "Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sử ký vậy. Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở. Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi) Thân thể Lục Tử Câm tê liệt như bùn: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?" Hệ thống quân dường như đang chờ cô nói những lời này, ho nhẹ một tiếng, mới nói ra. Lục Tử Câm: "..." Còn có thao tác như vậy? Cô còn có thể viết báo cáo tổng kết? Hắc hắc, cô dường như đã nắm giữ được điểm yếu của hệ thống quân. Lục Tử Câm trầm ngâm một tiếng, tựa hồ có chút khó xử nói: "Không được nga, đây là một việc làm dối trá, ta như thế nào sẽ làm đâu? Ta giống người như vậy sao?" Cho ngươi một chút thuốc màu, ngươi liền có thể mở một xưởng nhuộm đúng không. Lục Tử Câm cũng không làm khó hệ thống: "Như vậy đi, về sau xem kĩ biểu hiện của ngươi." Tức giận nga. Bên này cùng hệ thống nói thỏa đáng, sắc mặt Lục Tử Câm mới thoáng tốt chút, bên kia Dạ Minh đang trực tiếp dựa vào cửa sổ Pháp bên cạnh tấm rèm, đôi tay ôm ngực, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô: "Thế nào, nghĩ muốn hảo hảo ôn lại chuyện xưa sao?" Lục Tử Câm giương mắt nhìn anh, anh đã thay quần áo bình thường, đáy mắt một tầng màu xám nhạt, con ngươi mang theo tơ máu, bộ dáng thoạt nhìn một đêm không ngủ, cô nhớ rõ, lúc vừa tỉnh lại, đã thấy Dạ Minh ngồi ở một bên. Kinh khủng! Nam chủ một đêm không ngủ, lại là vì cô mà dốc hết sức lực đến loại tình trạng này! Lục Tử Câm không thể chịu nổi a: "Dạ.. Minh ca." Lục Tử Câm một bên xuống giường, một bên tìm giày, hoảng loạn nói, "Không ôn chuyện xưa, quấy rầy a, ta hiện tại liền đi, hiện tại liền đi." Dù sao hệ thống quân đã cùng cô đứng chung trên một cái thuyền, hiện tại nói chuyện như thế nào, hắn cũng không quản được đi. Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm bộ dáng hoảng loạn, nhướng mày, ý bảo dép lê dưới gầm giường, lại nhìn bộ dáng Lục Tử Câm mặc áo ngủ của mình, ánh mắt thâm trầm, bước gần lại, từ trên cao mà nhìn xuống cô: "Em, rất sợ tôi?" * * * Giờ em mới phát hiện truyện không có trích dẫn lời nói của hệ thống quân (●ˇ∀ˇ●), tuy hơi khó hiểu nhưng chắc vẫn đọc tạm được nhỉ? (*  ̄3) (ε ̄ *) (Còn một vấn đề đó là mắt em lại tăng độ rồi huhuhuhuhuhuhuhu (❁´◡`❁))
Trò đùa dai chi hôn (11) Bấm để xem Sợ! Sợ muốn chết! Ngươi chính là muốn lấy mạng chó của ta đó? Không, mạng người mới đúng a! Buông tha ta đi, ta vẫn còn là cái tiểu hài tử a! Nhưng trên mặt, Lục Tử Câm vẫn là duy trì ổn trọng, cô hơi hơi mỉm cười: "Như thế nào sẽ vậy đâu, ngươi là vị hôn phu của em gái ta, ta cũng sẽ không sợ ngươi." "Nga? Phải không?" Dạ Minh đột nhiên đem thân mình áp lại gần, dường như vì một câu nói "Vị hôn phu" kia mà có chút tức giận, lại nghĩ tới cái gì, nói, "Em tối hôm qua không phải còn nói, muốn thuận lợi đính hôn, trừ khi bước qua xác em sao?" Lục Tử Câm nuốt nuốt nước miếng, vẫn luôn lui về sau. Kia đều là cô tùy tiện nghĩ ra một cách tình cờ a! "Hi hi, này không phải nói giỡn sao." Lục Tử Câm nói, "Ngươi đừng coi là thật sự." Ánh mắt Dạ Minh ngưng lại, trong mắt hàn khí càng sâu, lạnh nhạt nói: ".. Muộn rồi, tôi đã coi là thật." Lục Tử Câm bất đắc dĩ, đành phải xin sự giúp đỡ từ hệ thống quân: "Uy, đừng ở một bên xem diễn không lên tiếng nha, ta gặp nạn, ngươi cũng đừng nghĩ sung sướng. Không bằng ta trước làm bộ cự tuyệt một chút, sau đó trên thực tế lựa ý mà hùa theo mong muốn của hắn?" Lục Tử Câm nghiến răng nghiến lợi nói: ".. Ngươi lấy lời thoại từ đâu ra!" Lục Tử Câm giận tới không thể lấn át: "Im đi đại ma đầu!" Lục Tử Câm quyết đoán cự tuyệt. "Kia.. Vậy ngươi muốn thế nào?" Lục Tử Câm run rẩy hỏi, cô đã không còn chỗ đứng, Dạ Minh ngươi đừng có áp lại đây. Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm bộ dáng quẫn bách, hàn khí trong mắt dần dần tan, thấy Lục Tử Câm sắp ngã, vươn cánh tay bắt lấy, hai người liền cùng nhau ngã xuống giường, Dạ Minh đem cằm gác trên vai Lục Tử Câm, thanh âm mang theo một chút giọng mũi: "Tôi buồn ngủ quá, một đêm không ngủ, em bồi tôi ngủ một giấc." Ngủ, ngủ một giấc? Nam chủ đại nhân yêu cầu ngươi cùng hắn ngủ một giấc làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách. Lục Tử Câm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chẳng lẽ nam chủ đại nhân muốn cùng cô làm những cái đó sự tình? Cô tư thế cứng đờ mà đợi trong chốc lát, nhưng Dạ Minh chỉ là ôm lấy cô, điều chỉnh tư thế ngủ một chút, liền nặng nề ngủ, sau lưng truyền đến hô hấp nhàn nhạt, khẽ lướt qua cổ cô. Ngứa. Sau lưng truyền đến một trận ấm áp, Lục Tử Câm thế nhưng cũng yên tâm thoải mái mà lại ngủ rồi. Thời điểm lần nữa tỉnh lại, vẫn là bị đói tỉnh, cô muốn duỗi tay sờ sờ bụng, ai ngờ nửa đường liền đụng phải cánh tay Dạ Minh, đang gắt gao mà ôm lấy eo cô.. Lục Tử Câm có điểm đỏ mặt, tay tựa như đụng tới rắn rết mà đột nhiên rút ra, nội tâm giống như ngàn vạn con ngựa đang lao nhanh, đờ mờ! Lớn như vậy còn không có cùng nam nhân ngủ qua, đây là lần đầu ta ngủ a! Mấu chốt là giá trị nhan sắc còn cao như vậy! Được, lần này không lỗ. Dạ Minh mở mắt ra, thời điểm Lục Tử Câm đụng tới cánh tay anh đã tỉnh, thấy cô chịu kinh hách mà cố tránh thoát, anh có chút dở khóc dở cười, vì tránh cho cô xấu hổ, đành phải qua vài phút mới "Tỉnh". Dạ Minh khẽ nhúc nhích, Lục Tử Câm vội vàng nhắm mắt lại, bộ dáng giả vờ còn đang ngủ, tuy nói lần này không thiệt, nhưng mặt đối mặt, thật là quá xấu hổ. Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm phản ứng, lắc đầu, liền ngồi dậy, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vai Lục Tử Câm: "Đói bụng đi, tôi kêu dì lấy chút đồ ăn." Lục Tử Câm lúc này mới mang bộ dáng như là vừa tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn Dạ Minh một cái, mới nhàn nhạt mà ừ một tiếng. Nội tâm hung hăng phun tào: Ngươi diễn thật giỏi! * * * Lại bắt đầu chuyên mục nói tào lao nữa rồi ψ (`∇´) ψ Chuyện là em lại mới tăng cân nữa rồi (3 cân lận đó) φ (゜▽゜*) ♪ Mà thôi kệ em cũng không lo lắm lúc nào đi học lại thì sút ý mà, với lại em vốn hơi gầy nên không bao giờ lo béo (dáng người thanh mảnh cực kì xinh đẹp đó nha) (•̀ ω •́) ✧ Thực ra là còn rất nhiều chuyện muốn nói, nếu rảnh thì vào đây nha Chuyên mục show ảnh đi khai trương bể bơi của em nè ☜ (゚ヮ゚☜)
Trò đùa dai chi hôn (12) Bấm để xem Lục Tử Câm bị Dạ Minh mang xuống lầu, ánh mắt quản gia từ khi thấy mặt cô, liền bắt đầu có điểm không tốt lắm, không phải trợn trắng mắt, mà chính là run rẩy. Bàn ăn nơi này thật không giống như ở Lục gia vừa dài vừa phô trương, chỉ là đơn thuần to giống nhau, trên bàn bày hai chén cháo tôm, hai khoanh chân gà, cùng mấy cái sủi cảo tôm đã được bóc vỏ, Dạ Minh ngồi ở bên cạnh cô, cười: "Tôi nhớ rõ em, thời điểm còn rất nhỏ đã sống ở Quảng Đông bên kia tận đến tám tuổi, mới được Lục thúc bọn họ tiếp nhận về, khẩu vị hẳn là cũng rất thanh đạm." Lục Tử Câm ngẩn người, không chỉ có mỗi nguyên chủ, cô trước kia còn chưa có xuyên qua, cũng là người phương nam, nhìn đến những món này, có thể nói là phi thường thân thiết. Nhưng nghe Dạ Minh khẩu âm, như thế nào cũng là cái người phương bắc chính gốc a. "Ngươi đang nhân nhượng ta?" Lục Tử Câm nghĩ nghĩ, nói, "Ngươi có phải có thói quen ăn tỏi với sủi cảo hay không? Không quan hệ a, ngươi cứ ăn." Dạ Minh động tác cứng lại, khuôn mặt ưu nhã lộ ra vết nứt: "Người phương bắc không được đầy đủ mới ăn sủi cảo tỏi." (Nói thật luôn là lúc edit cái đoạn này em khổ cực kỳ, không hiểu gì lun ý /_ \. Nguyên bản là thói quen ăn tỏi liền bánh mì, gì kì vậy bay?((o (*゚▽゚*) o)) Chắc là edit sai nên mong mọi người thông cảm đoạn này dùm em nha ╯︿╰ (/▽\)) "Úc." Lục Tử Câm ngồi ở trên ghế, rụt rè mà ăn cháo. Cùng nam chủ ăn cơm, áp lực không phải lớn bình thường. Lục Tử Câm ăn xong chạy nhanh đi đổi quần áo liền vô cùng lo lắng mà chạy về Lục gia, thẳng đến khi đóng lại cửa nhà mình, còn có chút kinh hồn chưa bình tĩnh, che ngực lại hít sâu một hơi, mới ổn định lại được. Sự tình phát triển đến mức thái quá như vậy, cô thật đúng là không nghĩ tới như thế nào cùng Lục Bạch Liên giải thích. "Chị." Lục Bạch Liên nhẹ nhàng kêu một tiếng. Thân mình Lục Tử Câm run run lên, giương mắt mới thấy Lục Bạch Liên đứng ở cạnh cửa, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm: "Chị đi đâu?" Lục Tử Câm xoa xoa đầu, nói: "Chị uống say, tỉnh lại mới phát hiện chính mình ở khách sạn." "..." Lục Bạch Liên nhàn nhạt nói, "Không phải Dạ Minh đem chị mang đi sao? Anh ấy liền đem chị ném ở khách sạn?" "Khụ khụ, là vậy." Lục Tử Câm nắm tay ho nhẹ một tiếng. Lục Bạch Liên trong mắt rốt cuộc hiện lên một tia nghi ngờ, không lưu tình chút nào mà vạch trần cô: "Nhưng em vừa mới thấy chị từ nhà Dạ Minh chạy về." Lục Tử Câm: "..." "Vì cái gì muốn gạt em?" Lục Bạch Liên thanh âm thực bình tĩnh, nhưng bình đạm trái lại mang theo một chút lạnh lẽo. Lục Tử Câm: "..." Không biết a, thân là một cái vai ác, vì cái gì hiện tại ta thực chột dạ? "Chị đã nói giúp em giải quyết vấn đề dị ứng lông mèo, sau đó thì sao, nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?" Lục Bạch Liên hỏi. "Còn đang suy nghĩ." Lục Tử Câm nói. Ngươi muốn ta nói như thế nào đây? Kiếp trước Lục Tử Câm chính là lấy cái lí do này ngụy trang, đem ngươi mang tới nhà xưởng cũ kia, tính toán giết chết ngươi. Sau đó ngươi được Dạ Minh chạy tới cứu, trong quá trình tẩu thoát, Dạ Minh đem nguyên chủ đẩy xuống cầu thang. Lục Bạch Liên dường như nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoát một tiếng, rút ra con dao nhỏ bên hông, ha hả cười một tiếng: "Em có thể tha thứ việc chị tranh đoạt cha mẹ sủng – ái với em, có thể tha thứ chị vì chạy trốn không màng em sống hay chết, thậm chí có thể tha thứ chị chơi thủ đoạn cố ý chỉnh em. Nhưng em," Lục Bạch Liên dừng một chút, "Có thể hay không cũng vẫn cứ như vậy mà bị chị cướp đi tất cả mọi thứ?" Thời điểm lưỡi dao sắc bén cọ qua vỏ dao, Lục Tử Câm mới phát hiện biệt thự này ngày thường người hầu nơi nơi đi lại tất cả đều không thấy, đèn không mở, cửa sổ cũng gắt gao đóng chặt. Lục Tử Câm nuốt nuốt nước miếng, này không thích hợp a, xem bộ dáng này, Lục Bạch Liên là muốn "Làm" cô rớt đài a, nhanh chóng gọi gọi hệ thống: "Uy! Hệ thống quân! Cứu mạng a!" Lục Tử Câm: ".. Ngươi oa cái gì? Mau nghĩ cách a." Lục Tử Câm: ".. Ngươi làm gì mau!" * * * Thực ra là trong suốt cả một tuần em đã nghĩ ra rất nhiều chuyện để nói ra trong chuyên mục nói tào lao tùm lum tà la của tuần này O (∩_∩) O Nhưng bây giờ em lại chẳng nhớ ra gì để mà kể cả huhuhu ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ Hehe! À đúng rồi ⊙﹏⊙∥ Sắp đi học lại rồi nhỉ, mọi người cảm thấy sao nè? Em thì tất nhiên là muốn nghỉ nữa rùi nhưng 1/9 phải đi tập trung ≡ (▔﹏▔) ≡ ヽ (*. >Д<) o゜
Trò đùa dai chi hôn (13) Bấm để xem Thiếu một chút kịch bản, nhiều một chút chân thành, không tốt sao? Lục Tử Câm trở mặt trợn trắng mắt: "Đi đi, mau!" Lục Tử Câm: "..." Sợ ngây người, còn có nước thuốc như vậy. Tạm thời tin ngươi một lần đi! Ánh mắt Lục Tử Câm đột nhiên lạnh lẽo, tính toán tiên hạ thủ vi cường*: "Như thế nào, tính toán giết chết ta?" (Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế) Lục Bạch Liên dường như vừa mới phát hiện hành vi hoang đường này của chính mình, sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, ánh mắt cũng trở nên có chút chậm chạp, cô sợ tới mức ném con dao trong tay. Lục Tử Câm không ngừng cố gắng, cô nhìn nhìn biệt thự huy hoàng này, "Ngươi muốn lấy máu vấy bẩn lên căn nhà mà cha mẹ ngươi đã vất vả gắn bó duy trì sao?" "Không.. Em không muốn.." Lục Bạch Liên đột nhiên hai tay ôm đầu, trên mặt đất quay cuồng, hai loại dục vọng đang giao nhau triền đấu, giương mắt thấy Lục Tử Câm, lại dường như đột nhiên tỉnh táo lại, từ trên mặt đất nhặt lên con dao, "Là ngươi.. Là ngươi.. Nếu không phải ngươi, anh ấy căn bản sẽ không rời khỏi ta." Lục Bạch Liên nắm con dao, nhanh chóng xông tới. Lục Tử Câm sợ tới mức đôi mắt trừng to, chỉ gắt gao mà dán chặt vào cửa. "Nước thuốc này của ngươi không dùng được a!" Mới vừa kêu xong câu này, Lục Bạch Liên liền giống như là chính mình bị buộc chân ngã bùm một tiếng, nhào vào bên chân Lục Tử Câm. Lục Tử Câm: "..." Lợi dụng thời cơ này, Lục Tử Câm tay mắt lanh lẹ mà đem con dao đá văng ra, tiến lên đem Lục Bạch Liên chế trụ: "Em gái, cùng chị đi một chỗ đi." "Ân." Lục Bạch Liên gật gật đầu, ánh mắt có chút tan rã. Lục Tử Câm vội vội vàng vàng đem Lục Bạch Liên kéo đến gara, tùy tiện chọn một chiếc xe, đem Lục Bạch Liên nhét vào ghế sau, mới gọi hệ thống: "Biện pháp của ngươi rốt cuộc là cái gì? Trước nói cho ta nghe một chút đi, làm lòng ta có cái cơ sở, trước nói tốt, nhân mệnh quan thiên sự*, ta sẽ không làm." (Xin lỗi mọi người nha 〒▽〒, em thật sự không hiểu nhân mệnh quan thiên sự có nghĩa là sao cả, ai biết thì nhắc em với nha (* ̄3 ̄) ╭) "Vậy là tốt rồi." Lục Tử Câm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lái xe rời khỏi Lục trạch. (Chuyện quan trọng x 3 "Chuyện quan trọng quá nên phải nhắc lại 3 lần ý mà" Chắc có lẽ mọi người đang thắc mắc ở chỗ này và thậm chí là còn ở nhiều chỗ khác nữa là tại sao Lục Tử Câm vừa hỏi hệ thống mà lại tự trả lời rồi. Thực ra thì như em đã nhắc ở chương 10 là em phát hiện truyện không có trích dẫn lời thoại của hệ thống quân, em còn tưởng là do bản convert thiếu nhưng bản raw Trung em dùng cũng không thấy trích dẫn, đây là link bản raw em dùng: 快穿反派︰男主, 等我撩! (肉酥) _繁體 快穿反派︰男主, 等我撩! 卡提諾 - 微風小說網 Tại sao em lại nói chuyện này ở đây là bởi vì những chỗ khác không trích dẫn lời thoại của hệ thống quân thì còn hiểu được nhưng chỗ này lại hơi khó hiểu nên em sẽ giải thích qua. Từ bây giờ cũng vậy, cứ chỗ nào hơi khó hiểu thì em sẽ giải thích qua nhưng chỉ theo ý hiểu của em thôi nha tại vì em cũng không biết hệ thống nói gì "Hệ thống quân bí ẩn quá mà". Theo em hiểu ở chỗ này ý là khi Lục Tử Câm hỏi hệ thống quân biện pháp thì có lẽ là hệ thống quân đã nói cứ làm theo nguyên cốt truyện, là bắt cóc Lục Bạch Liên đến nhà xưởng cũ rồi bị nam chính đẩy xuống cầu thang là kết thúc công việc ở thế giới này của Lục Tử Câm) - - "Thiếu gia, Lục đại tiểu thư mang theo nhị thiếu tỷ rời khỏi Lục trạch, thoạt nhìn.." Người nọ hơi dừng lại, "Nhị tiểu thư, không có ý thức." Dạ Minh không có lên tiếng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chiếc ô tô lướt qua, bụi bay mù mịt. Người nọ thấy Dạ Minh không có phản ứng, lại nói: "Chẳng lẽ là, đại tiểu thư lại phải đối với nhị tiểu thư xuống tay? Lục Tử Câm cũng không biết ngài tối hôm qua không có đính hôn thành công, nếu là cô ấy bởi vì cái này mà sinh ra cái lòng đố kỵ gì.." Dựa vào hệ thống biết đính hôn thất bại Lục Tử Câm: . Ta biết đấy, ngươi diễn thật nhiều nga. Dạ Minh nắm chặt tay, trong lòng lỡ một nhịp. Đây là điều hắn sợ hãi nhất. Kia nhà xưởng thật sự xa, Lục Tử Câm đi ước chừng mười lăm phút, mới vừa tới được con đường tràn đầy đá nhỏ bên ngoài nhà xưởng, ô tô không đi vào được, Lục Tử Câm liền mang theo Lục Bạch Liên xuống xe. "Cái kia điểm kích phát ở đâu?" Lục Tử Câm hỏi. Ầm vang! Không trung đánh một tiếng sấm. Lục Tử Câm bỗng nhiên giương mắt nhìn bầu trời, trong lòng hiểu rõ: "Ngươi nói, thời điểm nguyên chủ chết, chính là ngày mưa, kế hoạch của ngươi chính là muốn ta ở chỗ này chết đi." Nếu là ngày thường, Lục Tử Câm sẽ nói: "Sợ, sợ đến muốn chết." Nhưng giờ phút này, cô chỉ nghĩ nhanh nhanh kết thúc, cô nhắc nhở nói: "Sau thùng xe có ô, ta mang lên." Thời điểm Lục Tử Câm ở phía dưới cầu thang mở chiếc ô màu hồng đem theo lên, mới phát hiện tay chính mình có điểm run, tiến vào thế giới này tới nay, liền vẫn luôn rất sợ chết, hiện tại cũng vẫn như cũ sợ hãi. * * * Ngày mai là 1/9, em phải đi tập trung rùi \ ( ̄︶ ̄*\)) Chắc từ bây giờ sẽ khá bận nên em tranh thủ ngày rảnh cuối cùng và hiếm hoi này edit thêm một chương. Haiz ( ̄o ̄). Z Z Từ sáng giờ chơi máy tính nhiều quá rùi ಥ_ಥ Mọi người cùng em cầu nguyện cho em không tăng độ với >︿<
Trò đùa dai chi hôn (14) Bấm để xem Đôi lời (cũng không quan trọng lắm nhưng cũng khá quan trọng! Để ở đầu chương thì chắc mọi người cũng hiểu rùi ha.. hahaha) Tin vui tin vui tin vui Tung hoa thui, tung hoa thui.. Chuyện là: Em vừa mới tìm được một bản raw Trung có lời thoại của hệ thống quân a! (Hệ thống quân: "Mừng quá! Cuối cùng ta cũng không phải diễn kịch câm nữa rồi!") Cũng có chút chuyện ờm ờ thực ra là cả mấy chương trước cũng có lời thoại nữa nhưng với cái tính lười của em (ai cũng hiểu rồi đó) chắc em sẽ không sửa lại mà bắt đầu từ giờ thui [nhưng nếu sau này có thời gian thì em sẽ sửa (chỉ là "nếu" thui nha) ahihi] Dài dòng quá rùi, và giờ câu chuyện sẽ được bắt đầu dưới đây: * * *Giải phân cách thui! Có gì đâu mà nhìn---------------------------------------------- "Nguyên chủ Lục Tử Câm sẽ không mở cái ô này của chính mình đi." Lục Tử Câm đột nhiên hỏi. [ Sẽ không, ba năm sau, nơi này đã chuẩn bị xây dựng lại, có ô của công nhân ở dưới mặt đất.] "Úc." Lục Tử Câm lên tiếng, cũng không có ai tự mình chuẩn bị công cụ giết chết chính mình đi, giống như tự sát vậy, quả nhiên là vai ác bi thống nhất, trừ bỏ cô còn có ai? "Có thể giảm đau đớn một chút không? Ta sợ đau." Lục Tử Câm lại hỏi, khẩn trương lên, dường như đang lảm nhảm. [ Đến lúc đó ngươi sẽ không cảm giác được đau đớn đâu, vèo một chút là đi ngay.] Lục Tử Câm: "..." Đợi ước chừng năm phút, ý thức Lục Bạch Liên đã dần dần có chút thanh tỉnh, nhìn hoàn cảnh phức tạp này, trong lòng hoảng hốt, khiếp sợ mà nhìn Lục Tử Câm: "Chị muốn làm gì?" Lục Tử Câm ngồi ở một bên, ăn không ngồi rồi mà liếc mắt nhìn Lục Bạch Liên một cái, nhàn nhạt nói: "Chờ một chút, chờ Dạ Minh tới, lại diễn kịch." Lục Bạch Liên: "..." Lục Tử Câm quan sát đến tình huống phía sau, chiếc xe của Dạ Minh đã tới gần nơi này, liền thấy trên xe có thân ảnh bước nhanh mà chạy vội ra tới, tiến vào tòa nhà xưởng cũ này. Lục Tử Câm mới chậm rì rì mà đi đến gần Lục Bạch Liên, nói: "Đừng sợ, để chị sẽ làm bộ bắt cóc em, em liền vẫn luôn duy trì sợ hãi, khiếp sợ, không thể tưởng tượng cùng với bộ dáng rộng lượng mà muốn khuyên giải chị là được." Lục Bạch Liên: Bắt cóc này cùng em tưởng tượng có điểm không quá giống nhau.. "Em không phải muốn Dạ Minh yêu em sao? Vậy em liền nói là chị làm." Lục Tử Câm nói, "Chỉ cần làm hắn đối với chị thất vọng, em liền có cơ hội, không phải sao?" Lục Bạch Liên cái hiểu cái không gật gật đầu. "Vậy bắt đầu đi." Lục Tử Câm rút ra con dao nhỏ bên hông, đặt lên trên cổ Lục Bạch Liên, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, "Là ngươi.. Là ngươi.. Nếu không phải ngươi, hắn căn bản sẽ không rời khỏi ta.." Lục Bạch Liên: Lời kịch này thực quen mắt a.. Quả nhiên vừa ngẩng đầu, liền thấy Dạ Minh hoảng sợ chưa rõ mà thở hổn hển, khiếp sợ mà nhìn hai cô: "Lục Tử Câm! Em làm gì! Đừng làm việc ngốc!" Lục Tử Câm dường như vừa mới thấy bộ dáng Dạ Minh, liền lập tức tiến lên một bước, đem Lục Bạch Liên lôi kéo, dao nhỏ gắt gao tới gần cổ cô ấy: "Ngươi đừng tới đây, ngươi lại đây, ta liền lập tức giết chết cô ta!" "Tử Câm, đừng như vậy, thu tay lại đi." Lục Bạch Liên nhập diễn thực mau, cơ hồ than thở khóc lóc, cô xem cách Lục Tử Câm dùng dao đối với mình, liền biết Lục Tử Câm nói lời diễn kịch. Lục Tử Câm: "..." Quả nhiên là quen diễn đơn thuần thiện lương, cái gì đều có thể hạ bút thành văn. Dạ Minh gần như hỏng mất, mắt như muốn nứt ra: "Lục Tử Câm, anh không có cùng cô ta đính hôn, đó là để lừa gạt em thôi, bỏ dao xuống, được không?" Lục Tử Câm trong lòng đột nhiên vừa động, ngữ khí khẩn cầu này của Dạ Minh.. Làm ta như thế nào diễn đoạn tiếp theo đây? Nàng kéo theo Lục Bạch Liên, từng bước một hướng cầu thang mà lui tới, trong cổ họng hừ một tiếng: "Đừng nghĩ gạt ta, ta đã không có được, cô ta cũng đừng nghĩ đến sẽ có được." "Em liền không thể tin tưởng tôi?" Dạ Minh đuổi theo sát, thanh âm xem chừng khàn khàn. Lục Tử Câm bên này lùi nửa bước chân liền rơi xuống cầu thang, chỉ cần lui về phía sau nửa bước, là có thể thành công ngã xuống đi. Cô thấp giọng tới gần cổ Lục Bạch Liên, tính toán bàn bạc một chút kế hoạch phía sau: "Chờ chị.. Ngô.." Ba giây sau buông em ra, em liền dùng sức chạy trốn.. Lục Bạch Liên cũng không biết là cố ý hay là không cẩn thận, khớp xương ở khuỷu tay bỗng nhiên vùng ra phía sau một cái, nguyên bản liền đang dần dần buông Lục Bạch Liên ra, Lục Tử Câm nháy mắt không có cái gì chống đỡ, thẳng tắp mà ngã xuống. Khi đó tia chớp từ gian cửa sổ cầu thang chợt lóe qua, đem mặt mỗi người phản chiếu đến trắng bệch, ngay sau đó tiếng sấm liền nối gót nhau tới, ầm vang một tiếng, chấn động đến nỗi đầu quả tim mỗi người đều run run lên. Lục Tử Câm thấy Dạ Minh mở to hai mắt nhìn, bất quá.. Khoảng cách này, trừ khi có thể bay qua tới, bằng không, mặc kệ như thế nào đều cứu không được cô, cô đối với hắn vừa lòng mà cười cười, lúc này, rốt cuộc có thể hết hy vọng về ta đi. * * * Đôi lời: Đã có lời ở đầu rùi lại có lời ở cuối nữa, thấy mà tui chán à! Thực ra thì dạo này đúng là hơi bận thật, cũng có nhiều chuyện tích tụ lâu ngày trong lòng muốn kể ra lắm ý. Nhưng chắc là hổng phải bây giờ rùi vì em mỏi tay () Thì ấn nhiều cũng mỏi chứ bộ! Thui! Nhưng dù sao lời quan trọng nhất vẫn không thể thiếu nhỉ: Trung Thu vui vẻ (Hồng lun à nha! Vui hông nè)
Trò đùa dai chi hôn (15) Bấm để xem Lục Tử Câm nhưng thật ra cũng không có đâm vào chiếc dù hồng đã chuẩn bị tốt lúc trước, mà là phần đầu rơi xuống đất trước tiên, kịch liệt va chạm, tử vong ngay tại chỗ. Đương nhiên, cô đều không có cảm giác gì lúc đó. Lục Tử Câm nhéo nhéo cái tay đầy thịt của chính mình, cảm nhận thân mình cao không đến 1 mét, lạnh lùng mà nhìn biệt thự trước mắt, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi nói cho ta, hiện tại là cái tình huống như thế nào?" [ Thành công sử dụng công năng của 'Thời gian hồi tưởng', trở về thời điểm nhân vật phản diện tám tuổi.] Lục Tử Câm nhắm mắt lại, theo lý thuyết, cô không phải là trực tiếp đi đến thế giới sau luôn sao? "Thời gian hồi tưởng" này lại là cái quỷ gì? [ Đây là sản phẩm khi mua hệ thống xảy ra bug, ngài đã không thể dựa theo mong muốn làm cho Dạ Minh đối với ngài hết hi vọng để yêu thương Lục Bạch Liên, ngược lại làm cho hắn cả đời đều ghi tạc ngài trong lòng, nhiệm vụ thất bại, thế giới bắt đầu lại.] Lục Tử Câm: ".. Nhưng mà từ giờ trở đi, ta cũng không muốn làm những chuyện trái với lương tâm đó nữa a?" [ Dựa theo cái suy nghĩ của ngài, không cần biết nhân vật phản diện có bao nhiêu lần đi quấy rối, chỉ cần nghĩ mỗi một nhân vật phản diện đều gánh vác sứ mệnh vinh quang là thúc đẩy tình tiết phát triển, là nhân vật quan trọng làm cho nam nữ chính càng thêm cường đại, tỏa sáng thì ngài đã thất bại rồi.] Lục Tử Câm: ".. Như ngươi vừa nói, nhân vật phản diện còn cao thượng hơn cả đi?" [ Có thể nói như vậy, dù sao nhân vật phản diện đến cuối cùng cũng đều gặp kết cục chết.] Lục Tử Câm: "..." Lương tâm liền không thấy đau sao? [..] Lương tâm? Không tồn tại. Lục Tử Câm đứng ở trước cửa biệt thự, đây là thời điểm cô vừa mới được vợ chồng Lục thị dẫn trở về, toàn bộ chuyện xấu đều chưa có làm, cũng còn chưa đến thời điểm tội nghiệt gì đều mang trên tay, cô bỗng nhiên cảm giác được một hồi nhẹ nhàng, khoác cái áo choàng tội nghiệt của nguyên chủ Lục Tử Câm trên lưng, mỗi một lần đều làm cho cô áp lực đến không thở nổi. "Tới, đây là em gái của con, Bạch Liên." Lục phụ nói, "Từ nay về sau con sẽ đi theo ta, nên sửa thành họ Lục đi." Lục Tử Câm thu hồi tâm tư, ngước mắt nhìn lại, là một em gái nhỏ phấn điêu ngọc trác* nha, đôi mắt to chớp chớp, giống một con búp bê sứ. (Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu) Cô đi qua, xoa xoa đầu Lục Bạch Liên, cười cười với em gái nhỏ. [ Thành công làm cho đối phương bỏ xuống tâm phòng bị, giá trị sinh mệnh thêm 10 phân.] Lục Tử Câm "..." ┗ (T﹏T) ┛ rốt cuộc cũng không phải là người chơi nghèo giá trị sinh mệnh nhất. Lục Bạch Liên cũng đối với cô nở một nụ cười rạng rỡ. Lục phụ đem các cô dẫn vào nhà, đưa vào một gian phòng tràn ngập màu hồng nhạt: "Nơi này chính là phòng của các con, về sau sẽ cùng nhau ở đây, các con chơi đùa một lát trước, ta bảo a di chuẩn bị đồ ăn." Nói xong, liền đi ra ngoài. Lục Tử Câm tự hỏi một đời này nên làm cái gì bây giờ, Lục Bạch Liên luôn luôn vô hại thế nhưng lại tiến về phía trước dùng bàn tay ngắn mập mạp đẩy cô một cái: "Ngươi là cái tên ăn mày, không được ngồi trên giường của ta." Lục Tử Câm vừa cúi đầu liền thấy, thân mình này xác thật rách nát một chút, nhưng cũng không đến mức bẩn a. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lục Bạch Liên, đối lập với lúc trước tươi cười rạng rỡ, trong lòng cười lạnh, em gái nhỏ này còn là cái người hai mặt đâu, hóa ra kiếp trước thiện lương đáng yêu đều là giả? Cô bỗng nhiên nhớ tới khi đó lúc ở trên cầu thang, thậm chí còn chưa có nói cho Lục Bạch Liên kế hoạch tiếp theo, Lục Bạch Liên kia tránh thoát thật không đúng lúc nha, khuỷu tay trong lúc lơ đãng dường như đẩy về phía sau, cô không có phòng bị, trực tiếp ngã xuống. Trong lòng hiểu rõ, Lục Bạch Liên là cố ý. Cô chậm rãi ra chiêu: "Ta cứ ngồi thì làm sao? Ta còn muốn cướp đoạt ba mẹ ngươi, về sau liền tính ngươi muốn khóc, cũng không có chỗ khóc." [ Giá trị sinh mệnh tăng thêm 8 phân.] Lục Bạch Liên vừa nghe lời này, quả nhiên liền nóng nảy, rốt cuộc tâm trí vẫn còn là cái tiểu hài tử, hốc mắt thoáng chốc trở nên hồng hồng, nhưng tia kiên định trong mắt lại càng thêm mãnh liệt: "Ngươi cứ việc cướp đoạt, đoạt được liền tính ta thua."
Trò đùa dai chi hôn (16) Bấm để xem [ Khích lệ nhân vật chính trở nên kiên cường, giá trị sinh mệnh tăng thêm 15 phân.] Lục Bạch Liên vừa mới nói xong lời này, cửa phòng bị gõ nhẹ, từ ngoài cửa ló vào một cái đầu nhỏ: "Bạch Liên, ở trong phòng sao?" Lục Tử Câm ngẩn ra, trước mắt là một cái tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác*, không phải Dạ Minh phiên bản thu nhỏ thì còn ai nữa! (Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu) Một đôi mắt trong veo, sạch sẽ như nước hồ thu, sáng ngời, lông mi so với Lục Bạch Liên càng dài hơn, rũ xuống dưới, nước da so với sau khi lớn lên càng thêm trắng nõn, tinh tế, môi đỏ bừng, dường như vừa mới ăn cái gì đó. Lục Tử Câm đối với những gì dễ thương luôn luôn không có sức chống cự, lúc này chỉ cảm thấy có người lấy một mũi tên, nặng nề mà cắm vào ngực của cô, không thể nhúc nhích. Tiểu Dạ Minh đang càu nhàu đột nhiên chuyển qua liếc mắt nhìn Lục Tử Câm một cái, mới lại nhìn về phía Lục Bạch Liên, thanh âm mềm mềm mại mại: "Lục thúc thúc kêu cậu xuống ăn cơm." Lục Bạch Liên gật gật đầu, thanh âm mềm mại nhu thuận đáp: "Cậu xuống trước đi, tớ dẫn chị gái xuống." Tiểu Dạ Minh ừ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi khỏi. Lục Bạch Liên một lần nữa nhìn về phía Lục Tử Câm, thanh âm giống như thay đổi thành một người khác: "Nhớ kỹ, ở cái nhà này, ta mới là lão đại." Lục Tử Câm: "..." Rất muốn cười làm sao bây giờ, Lục Bạch Liên còn nhỏ như vậy liền đi giảng đạo lý. Giảng đạo lý, Lục Tử Câm không sợ. Lục Tử Câm đi theo Lục Bạch Liên xuống lầu, quả nhiên thấy Tiểu Dạ Minh ngồi trên sô pha lớn trong phòng khách, một đôi chân ngắn nhỏ buông xuống, trong tay cầm một quả dâu tây to, bẹp bẹp ăn. Lục Tử Câm đi qua, nhìn hắn, chỉ vào một mâm dâu tây: "Có thể cho ta ăn một quả sao?" Tiểu Dạ Minh siết chặt dâu tây trong tay một chút, giống như tiểu vương tử đang ban ân gật gật đầu: "Ăn đi." Lục Tử Câm hưng phấn mà đi qua cầm một quả, nhảy lên cái sô pha nơi Tiểu Dạ Minh ngồi, cùng Tiểu Dạ Minh xích lại gần nhau, dù sao sô pha lớn như vậy, ngồi hai cái tiểu hài tử, cũng có thể ngồi đến rộng, cô hỏi: "Ngươi vì sao lại tới nhà Lục thúc thúc ăn cơm?" Tiểu Dạ Minh ngẩn ra, dường như không có thói quen cùng người khác ngồi đến gần như vậy, mông nhẹ nhàng dịch ra xa một chút, đem một quả dâu tây đang cắn dở lập tức nhét vào trong miệng, có chút rầu rĩ không vui nói: "Bố mẹ ta không có ở nhà, Lục thúc thúc thấy vậy liền kêu ta lại đây ăn cơm." Hai người ngồi đến gần như vậy, Lục Tử Câm còn có thể ngửi thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi sữa, nghe hắn nói vậy, trong lòng đã mềm thành một bãi thủy, Tiểu Dạ Minh này thật đúng là đáng thương, thật muốn bế lên thân thân một lát a! [ Xin kí chủ tự trọng! Nhớ lấy, ngài là một nhân vật phản diện!] Hệ thống quân không thể không lên tiếng nhắc nhở. Lục Bạch Liên đứng cách đó không xa, nhìn Lục Tử Câm cùng Dạ Minh vừa nói vừa cười, trong lòng có chút hụt hẫng, mép váy trong tay đã bị nắm chặt nửa ngày, cũng không dám trực tiếp lại gần. "Ăn cơm." Lục phụ gọi một tiếng, tự mình từ trong phòng bếp mang đồ ăn ra tới, thoạt nhìn ở nhà vẫn là cái hảo nam nhân đâu. Lục Tử Câm nhảy khỏi sô pha, một phen giữ chặt tay Tiểu Dạ Minh, làm hắn theo lực đạo của cô nhảy xuống, rốt cuộc tuy rằng tuổi xấp xỉ, nhưng về chiều cao, đúng là Lục Tử Câm cao hơn một ít. Tiểu Dạ Minh vẫn là không có thói quen cùng nữ sinh thân mật tiếp xúc như vậy, khuôn mặt nhỏ có điểm hơi hơi đỏ lên, phấn nộn, chọc đến cái sói xám Lục Tử Câm này càng thêm tâm thần nhộn nhạo. Tiểu Dạ Minh nhảy xuống xong thử đem tay chính mình rút về tới, không muốn lại bị Lục Tử Câm gắt gao nắm chặt, nhưng như thế nào đều tránh không ra, đành phải một đường lôi kéo tay nhỏ tới nhà ăn, Lục Tử Câm nhìn thấy thức ăn, mới hơi hơi thả lỏng một ít. Trong lúc ăn, Lục Tử Câm phá lệ săn sóc Tiểu Dạ Minh, xem tay hắn kẹp không được đồ ăn, liền tự anh dũng mà đem chiếc đũa đi qua, đem đồ ăn gắp lại đây, thả vào trong bát Tiểu Dạ Minh, cũng không biết người ta có để ý nước miếng của cô hay không. * * * Nhân dịp hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3, em tranh thủ ra 1 chương truyện✍ (◔◡◔) Em xin gửi tới tất cả những người phụ nữ trên thế gian này lời chúc tốt đẹp nhất (Thực ra là không biết chúc gì (ಥ _ ಥ) nghe mỹ miều quá mà! (*✧×✧*)) Cả ngày hôm nay em còn chẳng được nhận món quà nào đây này huhuhu (ಥ _ ಥ) (Mà mình đã được coi là phụ nữ chưa ta? W (゚Д゚) w) Sắp thi giữa kì rồi, còn kì thi học sinh giỏi nữa! Không biết bao giờ em mới chăm chỉ edit được đều đều đây >︿<