Đam Mỹ [Edit] Sở Thu Nhận Ma Vật Đặc Biệt - Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thích nên đăng thôi, May 29, 2020.

  1. Chương 10: Thiên Thịnh ta dù chết đói cũng tuyệt đối không ăn một miếng cơm của ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên Mộ dậy rất sớm, dù sao hôm nay khai trương, kiểu gì cũng phải chuẩn bị thêm một chút.

    Nhưng khác với ông chủ tiệm cơm khác, Nguyên Mộ tuy thận trọng, nhưng cũng không nhiệt tình quá. Thậm chí đợt khách nhân đầu tiên tiến vào, Nguyên Mộ còn đang nhàn nhã dụ dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực, dạy nó học chữ.

    Thanh niên đẹp trai, chó con mập thành quả cầu, hơn nữa tiểu viện tuy rằng cổ xưa nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, mặc dù không có phục vụ viên nhiệt tình tiếp đãi ở cửa, nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn khiến người cảm thấy thư thích.

    "Uống chút trà, nghỉ ngơi trước đi."

    Một chén trà gạo lứt đơn giản, phối hợp với một đĩa quả khô nhỏ, trà nóng vào cổ họng, quả khô tinh khiết thơm ngon, cảm giác khổ cực khi lên núi lập tức biến mất.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Lần này tới là một đôi vợ chồng trung niên, tính khí cũng tương đối ôn hòa. Chỉ là vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bọn họ liền không nhịn được đánh giá xung quanh, phảng phất đang tìm kiếm thứ gì. Không giống như là tới để ăn cơm.

    "Hai vị đây là tới bái Sơn Thần?" Vương Khải lanh lợi, nhìn một chút liền đoán ra tâm tư của hai người.

    Người phụ nữ còn có chút ngượng ngùng, nam nhân tiếp lời, "Chỉ là tò mò tới xem một chút"

    Ngoài mặt là nói như vậy, nhưng thực tế hai người vẫn chưa có con, các loại biện pháp có thể nghĩ tới đều không có tác dụng. Lần này, một là vì ở gần, hai là thấy cái video được chia sẻ kia có chút thần, liền dùng tâm thái ngực chết coi như ngựa sống mà chữa để tới.

    Nghĩ như thế, nam nhân thuận thế tiếp lời Vương Khải "Ông chủ xác thực là có tay nghề tốt a! Trước khi ăn cơm chúng ta có thể đi dạo xung quanh không?"

    "Có thể" Nguyên Mộ từ phòng bếp đi ra thuận thế vỗ vỗ Tiểu Mộc Cẩn đi sau chân hắn, "Địa bàn của em, em đi đi!"

    "Uông!" Chú chó nhỏ màu đen cả người tròn vo vung chân ngắn ùng ục ùng ục lăn qua, văn nhã ngồi xổm trước mặt hai vợ chồng, đôi mắt to giống như mã não đen hiếu kỳ đánh giá bọn họ

    [​IMG]


    Đá mã não đen

    Thân thế đầy lông mao mềm mại, gió núi mát mẻ vừa thổi qua, đỉnh đầu nhếch lên một đống lông, cả người cún nhỏ càng có vẻ ngốc manh đáng yêu.

    Hai vợ chồng đều là người ôn hòa, đương nhiên đặc biệt yêu thích ấu tể.

    Mà Tiểu Mộc Cẩn thật sự chạy trước hai người giống như muốn đem bọn họ đi dạo xung quanh.

    Tiểu viện của Nguyên Mộ cũng mới vừa sửa chữa xong, tổng cộng chỉ lớn như vậy, sau khi luẩn quẩn một vòng, đã đến vị trí từng là đại điện của Thú Thần Miếu.

    Hiện tại ở bên trong đã không còn tượng thần nào, chỉ có một tấm biển cổ điển còn đứng ở đó, trái lại càng trở nên bí ẩn.

    "Đây chính là Sơn Thần sao?" Nhìn tấm biển ở Miếu Sơn Thần, hai vợ chồng không nhịn được đồng thời quỳ lạy.

    Vô cùng thành kính, tràn ngập khát cầu và tuyệt vọng

    "Cầu ngài ban cho chúng ta đứa con"

    Đây là tiếc nuối lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ

    Cuộc sống hạnh phúc, tình cảm ngọt ngào, cha mẹ hai bên thân thể khỏe mạng, nhưng dù làm thế nào cũng không có con. Rõ ràng thân thể hai người không có bệnh tật gì.

    Ngay từ đầu còn có thể kiềm chế, nhưng lâu dần, tuổi tác ngày càng tăng, mọi người xung quanh đều có con cái, còn bọn họ vẫn mãi không có.

    Lúc trước vụ án của Tiểu Mộc Cẩn bị lộ ra, bọn họ nhìn những bé gái vô tội trong tin tức đó, hận không thể quất chết những người không đáng làm cha mẹ đó.

    Bọn họ khát vọng có con đến nông nỗi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng những người đó lại có thể nhẫn tâm đem con ruột của mình đẩy vào hố lửa.

    "Nếu như là con trai, ta nhất định bảo vệ nó lớn lên khỏe mạnh, dạy nó trở thành người tốt có thể đảm đương một phía. Nếu như là con gái, ta nhất định dùng hết khả năng của mình cưng chiều nó thành Tiểu công chúa, làm cho nó hạnh phúc cả đời"

    Nữ nhân lẩm bẩm trút xuống toàn bộ sự chờ đợi của nàng với con, bất kể nam nữ, bất kể xấu đẹp, bất kể thông minh hay bình thường, chỉ cần có một đứa con thuộc về nàng, đem sự cảm kích suốt đời của mình trút xuống kỳ tích này.

    Đây là địa bàn của Tiểu Mộc Cẩn, một người là thật tình hay giả dối, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Mà mệnh số của người trước mắt đang cầu nguyện với Sơn Thần nàng liếc mắt một cái cũng thấy rõ.

    Nàng nhìn thấu vận mệnh của hai vợ chồng này, hai người nhất định là không có con của mình.

    Người có thì bỏ như giày rách, người khát vọng thì làm thế nào cũng không có được, đây chính là sự đùa giỡn lớn nhát của vận mệnh với nhân loại.

    Cố tình trẻ con khác với những thứ khác, điều này dính tới linh hồn, cũng không phải chỉ cần nàng tăng cường giá trị may mắn là có thể tìm được.

    Đột nhiên Tiểu Mộc Cẩn có chút khổ sở, mà sự thành kính cầu khẩn của hai vợ chồng kia luôn đọng lại trong tâm lý nó.

    Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nó chạy tới trước mặt nữ nhân, dùng trán của mình chạm vào nàng.

    "Gâu!"

    Một tiếng này, có chứa thần lực của Sơn Thần, cũng là chúc phúc tới từ Họa Đấu.

    Đầu tiên nữ nhân hơi ngây giờ, tiếp đó cảm thấy từ nơi xa xôi truyền tới giọng nói non nớt của bé gái, nói với nàng rằng khi xuống núi có thể vào thôn đi dạo.

    Mãi đến một lúc lâu, nữ nhân mới chậm rãi hoàn hồn. Quay sang nhìn chồng mình, cũng đang sững sờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy thật thần kỳ, hiển nhiên là cũng nghe thấy thanh âm kia.

    Vì vậy, hai vợ chồng thương lượng với nhau, sau đó thả lỏng tâm tình đi dạo khắp nơi trong tiểu viện. Mà không biết từ lúc nào, Tiểu Mộc Cẩn không theo sau bọn họ nữa.

    Bọn họ không quá để ý, dưới cái nhìn của bọn họ, cún nhỏ dẫn đường có lẽ chỉ là điểm nhận sau khi Nguyên Mộ huấn luyện. Dù sao cũng chỉ là cún con, chơi một lúc mệt mỏi hoặc là bị dời lực chú ý là chuyện bình thường.

    Mà sau khi bọn họ rời đi, Nguyên Mộ từ từ đi tới ôm lấy cún nhỏ đang uể oải suy sụp.

    Nguyên Mộ: Đáng giá không?

    Thần cũng không phải là vạn năng, nhất thời thương hại giúp con người chuyển ngoặt vận mệnh, bản thân mình lại phải chịu đựng trừng phạt.

    Giống như Tiểu Mộc Cẩn hiện tại, nó đã tới trình độ ngay cả hô hấp cũng đau nhức cả người.

    Tiểu Mộc Cẩn nhích lại gần lồng ngực Nguyên Mộ.

    "Đáng giá"

    Hai vợ chồng này đều là người tốt, sau khi trở về, vẫn luôn không có con, lại đem tiểu yêu hóa thành đại yêu đi cứu trợ cô nhi tại cô nhi viện.

    Đáng tiếc người tốt không có báo đáp tốt, bát gạo nuôi ân đấu gạo nuôi thù, cô nhi được bọn họ cứu trợ cuối cùng lại tham di sản của bọn họ.

    Cuối cùng tới lúc sắp chết đều không thể nhắm mắt. Cho nên, dù thế nào nó cũng muốn làm chuyện này.

    Mộc Cẩn cọ cọ vào mặt Nguyên Mộ.

    "Ta đã quen bị thương, ta không sợ. Nguyên Ca ôm ta nhiều một chút, ta sẽ tốt lên. Mà bọn họ.." Mộc Cẩn im lặng một hồi, "Ta nghĩ mặc dù không thể cho bọn họ một đứa con ruột, cũng không để bọn họ một đời thê lương, tối thiểu có một đứa con trai nuôi tốt hoặc con gái nuôi."

    "Người tốt, nên được báo đáp tốt."

    Cho nên, mặc dù phải chịu cực khổ vô cùng, khi còn sống thậm chí một nụ cười cũng chưa từng có, nhưng Tiểu Mộc Cẩn vẫn giữ lại cho mình một trái tim ôn nhu lương thiện.

    Nguyên Mộ cúi đầu hôn một cái lên trán nó, Mộc Cẩn đột nhiên cảm thấy sự đau đớn tới xương đã đỡ hơn nhiều. Nhưng mặt Nguyên Mộ lại trắng mấy phần.

    Chia sẻ. Kỹ năng đặc biệt của Ngự Thú Sư, có thể chia sẻ đau đớn với ma thú khế ước.

    Mộc Cẩn: Nguyên Ca!

    Nguyên Mộ sờ sờ đầu nó, "Tiểu Mộc Cẩn luôn là đứa bé ngoan."

    Đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, mấy người đặt bàn phía sau cũng sắp tới rồi.

    Nhưng khác với đôi phu thê tới đây vì Sơn Thần, những người khác đa số là vì tò mò, nhưng sau khi tới đây, lại bất ngờ phát hiện nơi này thật sự rất thích hợp du ngoạn.

    Khu nhà nhỏ của Nguyên Mộ không quá tinh xảo, nhưng lại đặc biệt yên tĩnh an lành.

    Ngay cả không khí đều thoải mái, gió thổi qua tai cũng nhẹ nhàng.

    Rõ ràng không có cảnh đẹp tuyệt thế đến chấn động lòng người, nhưng một đĩa quả khô, một bình trà nóng, lại có thể làm yên lòng những người ngày ngày ở trong thành thị náo động.

    Thời điểm đám người Thiên Thịnh tới, mấy bàn khác hoặc là đã ăn cơm, hoặc đã ăn xong đang đi dạo xung quanh tiêu cơm.

    Bởi vậy xem như đã bỏ qua thời điểm náo nhiệt nhất, trong tiểu viện có chút yên tĩnh quá mức.

    Hai con chim nhỏ ở cửa giương mắt lên nhìn, đứa lông vàng vừa mở miệng chính là một chuỗi thu thu thu liên tiếp.

    "Nguyên Một! Tám trứng tới rồi!"

    Lông trắng vừa nghe, nhất thời tức giận tới duỗi móng vuốt rút sợi lông trên đỉnh đầu lông vàng, "Đã nói không được dạy hư trẻ con!"

    Có lẽ là ánh mắt hai con chim quá mức linh động, trong đôi mắt đều viết đầy hai chữ ghét bỏ, Thiên Thịnh cũng sửng sốt, "Có phải hai con gà này đang mắng chúng ta không!"

    Phi! Ngươi mới là gà, cả nhà ngươi đều là gà! Tiểu Hoàng Pi ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, vẫy cánh nhỏ phi vào nhà bếp tìm người.

    "Thu thu thu" Nguyên Mộ, tám trứng mắng ta là gà! TIểu Hoàng Pi oan oan ức ức.

    "Đừng tùy tiện lấy biệt hiệu cho người khác" Nguyên Mộ cũng bất đắc dĩ.

    Hôm nay đông khác, may mà Vương Khải và người phụ trách Lưu Thân đều ở lại hỗ trợ, nếu không một mình Nguyên Mộ thật sự không xoay sở kịp.

    Vừa nhìn thấy bọn Thiên Thịnh đến, Lưu Thân nhanh chóng ra ngoài bắt chuyện

    Thiên Thịnh cũng không nể mặt, trực tiếp nói một câu, "Có cơm hay không không quan trọng, ta chỉ muốn xem Sơn Thần có bao nhiêu thần kỳ."

    "Đừng nói như vậy, tay nghề của ông chủ chúng tôi thật sự rất tốt"

    Thiên Thịnh không nhịn được cười, "Đại thúc, chúng tôi lái xe nửa ngày từ tỉnh thành tới đây, ngài cảm thấy có thứ gì chúng ta chưa từng ăn!"

    Nói vậy, chính là tới kiếm chuyện. Vốn Tiểu Mộc Cẩn đang ủ rũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhe răng gầm gừ, mà con chim lông vàng kia cũng nguy hiểm nheo lại đôi mắt đậu đen.

    Nhất thời không khí trở nên lúng túng

    Vương Khải ở bên trong thấy tình huống không đúng, cũng nhanh chóng chạy đến muốn giảng hòa. Nhưng Thiên Thịnh cứng đầu, nhất quyết muốn nhìn thử Sơn Thần.

    "Ta nói rõ cho các ngươi, hôm nay ta tới đây không phải để ăn cơm, nơi sơn cùng thủy tận này có đồ gì ngon mà ăn! Trứng gà còn có thể làm ra bộ dạng giống thần tiên sao?"

    Vừa dứt lời, từ nhà bếp truyền tới từng đợt hương thơm, mà Nguyên Mộ cũng đi ra đúng lúc, trong tay đang bưng một đĩa đồ ăn.

    Món ớt xào trứng bình thường nhất. Nhưng quả ớt xanh biếc, trứng gà màu da cam, vị cay của ớt hòa lẫn với mùi thơm ngát của hành tỏi, chỉ nhìn từ xa là có thể tưởng tượng được cảm giác cay sảng khoái khi cho vào miệng. Món ăn khai vị tuyệt hảo, chỉ một đĩa đồ ăn có thể ăn hết một bát cơm tẻ lớn.

    [​IMG]

    Cũng không biết có phải là do bình thường ăn nhiều sơn trân hải vị hay không, nhìn thấy một đĩa thức ăn thường ngày như thế, Thiên Thịnh lại không khống chế được nước bọt đang phân bố trong miệng, nhất thời ngây người ra.

    Sau khi Nguyên Mộ đặt đồ ăn xuống, quay đầu đi vào phòng bếp, lần này bưng ra, là một đĩa bánh gato ba màu.

    Phía dưới cùng là màu trắng của lòng trắng trứng, ở giữa là trứng muốt cắt vụn, trên cùng là sốt lòng đỏ trứng vàng óng

    Ba màu rõ ràng, màu sắc sáng rõ, theo chuyển động của Nguyên Mộ, bánh gato ba màu cũng rung rung theo bước chân của hắn, có thể tưởng tượng độ trơn mềm sau khi vào miệng

    [​IMG]


    Tìm không thấy ảnh giống mô tả của chuyện nên dùng tạm ảnh này vậy

    "Thịnh Tử, ta cảm giác ăn có chút ngon? Nếu không trước tiên chúng ta ăn một bữa cơm?" Một đường xóc nảy, còn leo núi lâu như vậy, không có chuyện gì quan trọng tại sao không ăn? Mấy người đi cùng Thiên Thịnh tới đây đã có người không nhịn được, ngồi xuống cạnh bàn nếm một miếng.

    Đũa của hắn đưa thẳng tới đĩa ớt xào trứng, vừa vào miệng, đầu tiên là cay! Sau đó là vị ngon tươi mới tại đầu lưỡi.

    "Mẹ nó! Mẹ nó! Ta thật đói bụng, ông chủ, nhanh cho ta một chén cơm!" Hắn nói xong, không nhịn được lại gắp một đũa.

    Những người khác nhìn thấy, cũng có chút do dự. Mà món ăn thứ ba, Nguyên Mộ cũng vừa bưng lên.

    Dấm chua chuồn mộc cẩn (tên món ăn là như vậy, mình thật sự không tra ra đó là món gì nên để nguyên)

    Giống với đĩa ớt xào trứng trước đó, dấm chua chuồn mộc cẩn cũng là một đồ ăn ăn với cơm, dấm chua trung hòa vị ngấy của thịt ba rọi, đem đầy mỡ biến thành thuần hậu. Mà phần mỡ của thịt ba rọi, sau khi ngấm dấm chua, tăng thêm phần thơm ngon cho trứng gà trong món ăn.

    "A! Món này ta thích!" Đều là thanh niên chừng hai mươi tuổi, chính là thời điểm ăn giỏi nhất. Đĩa vừa đặt xuống, mỗi người một đĩa liền sạch sẽ.

    Tiếp đó, món thịt bọc trứng, lớp thịt bọc bên ngoài ròn tan bọc lấy nhân trứng bùi bùi thơm thơm bên trong, cá bạc xào trứng thơm ngon, cà chua xào trứng chua ngọt ăn với cơm, còn có nấm mèo xào thịt và trứng non mềm. Cuối cùng một bát sữa bò đánh với trứng gà bưng lên, một bàn đồ ăn coi như là đủ.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG] [​IMG]

    [​IMG]

    Tuy rằng nhìn qua đều là món ăn thường ngày, nhưng mỗi món đều ăn được với cơm. Nhóm công tử ca này bình thường ăn nhiều đồ ăn tinh xảo, loại thức ăn được chế biến đơn giản nhất thế này trái lại khiến vị giác đã nếm thử mĩ thực khắp nơi của họ chiếm được cảm xúc khác.

    Một nhóm người đều cúi đầu ăn không ai ngẩng đầu lên, liên tiếp la hét thêm cơm. Quay đầu phát hiện Thiên Thịnh vẫn cố chấp đứng im tại chỗ, không nhịn được khuyên một câu, "Thật sự không ăn sao? Không ăn đừng hối hận."

    "Không, không ăn!" Thiên Thịnh cũng không biết bản thân đang kiên trì điều gì, mãi tới cuối cùng cũng không ngồi vào bàn, trơ mắt nhìn đám cẩu bằng hữu ăn hết một bàn đồ ăn, sau đó ôm bụng nằm đó thở.

    Thấy mâm trống đều dọn xuống rồi, một đám người còn đang hưởng thụ dư vị, không hiểu sao Thiên Thịnh lại giận dữ quay đầu rời khỏi viện, dự định đi tới chỗ khác dạo, tuyệt không ngồi cùng một đám người không có thường thức.

    Nhưng hắn cũng đã đói bụng nửa ngày, còn đứng nhìn người khác ăn, bụng cũng không nhịn được mà kêu to.

    Nhắc cũng khéo, hắn đi một lúc, lại đi tới đúng ngoài nhà bếp, trong bếp Nguyên Mộ đang dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực ăn cơm.

    Cơm rang trứng và thịt bò xào cay, Tiểu Mộc Cẩn ăn tới nỗi bụng tròn vo, đôi mắt đều híp lại.

    [​IMG]

    [​IMG]

    "..."

    Bụng Thiên Thịnh kêu một tiếng, ngượng tới nỗi cổ cũng đỏ lên.

    "Ăn một bát?" Nguyên Mộ chỉ vào nồi, bên trong vẫn còn cơm.

    Thiên Thịnh càng thêm không biết nói gì, chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi còn kiên trì không ăn cơm giờ lưu lạc tới nỗi ăn cơm chó giống như một tên đại ngu si.

    Nhưng bụng truyền tới cảm giác đói vẫn khiến hắn vươn tay, "Ta ăn QAQ"
     
  2. Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Thịnh chưa từng nghĩ tới, một bát cơm rang trứng đơn giản có thể ăn ngon tới vậy

    Hạt cơm tròn rõ, dai nhưng cũng không quá cứng, trứng gà mềm mại đều hỗn hợp trong đó, hơn nữa có hành thái xanh biết làm gia vị, đơn giản cho thêm chút muối và nước tương, lại là mỹ vị thuần phác nhất.

    Mà tuyệt nhất là thịt bò xào cay ở bên cạnh, Nguyên Mộ bỏ thêm đậu phộng giã nhuyễn ở trong đó, quả có vỏ cứng khiến hương vị thịt bò càng thêm phong phú. Vị cay nổ tung ở đầu lưỡi càng khiến cơm rang trứng hơi nhạt tăng thêm độ ngon.

    Ngồi trên bậc thềm ngoài phòng bếp, Thiên Thịnh không giữ hình tượng mà xúc một miếng lớn, sau đó liền ăn ngấu nghiến.

    Đột nhiên hắn nhớ lúc còn bé.

    Cha mẹ Thiên Thịnh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi còn bé cũng đã từng sống qua cuộc sống khốn khổ. Ở những ngày mà một loại đồ ăn có thể ăn cả một mùa, một bát cơm rang trứng đơn giản như này, lại chính là mỹ vị hiếm thấy.

    Sau đó, việc kinh doanh của cha mẹ tốt lên, trên bàn đồ ăn ngày càng nhiều, nhưng làm thế nào hắn cũng không ăn ra mùi vị của năm đó. Cũng có thể vì người mẹ năm đó nấu cơm cho hắn đã không còn nấu nữa, cũng có thể do phồn hoa quá độ mà không thể trở về loại cảm giác trái tim được an ủi khi ăn mĩ thực nữa.

    Vành mắt Thiên Thịnh có chút đỏ lên, hắn đã không gặp cha mẹ một tuần rồi. Cũng không biết hiện tại hai người đang bận cái gì.

    Tiểu Mộc Cẩn cũng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Thịnh đầy thương hại. Nguyên Mộ thở dài, đổ một chén trà cho Thiên Thịnh.

    Thiên Thịnh im lặng uống hết, tâm tình cũng chậm rãi dịu xuống.

    "Cảm ơn" Hắn trả chén lại cho Nguyên Mộ, tự mình đứng dậy đi tìm đám anh em tới đây cùng hắn.

    Kết quả trong sân chỉ còn lại mình hắn.

    Dù sao cũng là đi chơi, Vương Khải xuất thân là phát thanh viên, bản thân họ cũng thích chơi, hơn nữa có thêm một con chim lông vàng e sợ thiên hạ không loạn, một đám người liền kéo bè kết cánh nói muốn tới hồ nước câu cá. Nhưng không phải vì ăn, chỉ vì chơi vui mà thôi.

    "Không nghĩa khí!" Thiên Thịnh lẩm bẩm một câu, chỉ có thể tản bộ loanh quanh trong sân.

    Nhưng hơn mười phút rồi, nhóm bạn hắn vẫn chưa trở về. Thiên Thịnh lấy điện thoại di động ra lật qua lật lại, tín hiệu không được tốt lắm, cuối cùng đi một vòng lớn vẫn quay về bên cạnh Nguyên Mộ.

    Nhưng dù sao cũng không quen, nhất thời cũng không có gì để nói. Chỉ có thể nhìn Nguyên Mộ rồi đánh giá, "Ngươi lớn lên đẹp trai như vậy sao lại làm đầu bếp nha!"

    "Đầu bếp không tốt sao?" Nguyên Mộ cũng không cảm thấy bị mạo phạm, trái lại giống như đang đùa trẻ con mà đáp lại Thiên Thịnh.

    "Cũng không phải là không tốt, nói sao ta.." Thiên Thịnh do dự nửa ngày, "Ta chỉ cảm thấy lừa người không tốt. Ngươi xem, ngươi làm cơm ăn rất ngon, sao lại không tuyên tuyền hẳn hỏi, còn lẫn lộn thứ khác?"

    "Ví dụ?"

    "Sơn Thần đó! Ta sống ở tỉnh thành này. Miếu đổ nát này ta tới từ ba năm trước rồi, một con quỷ cũng không thấy, chứ đừng nói Sơn Thần"

    Lưu Thân vừa thu thập đĩa mang vào, suýt chút nữa bị câu nói này chọc cười, đứa nhỏ này sao vẫn băn khoăn việc này vậy.

    Nguyên Mộ lại hỏi hắn một câu, "Vậy ngươi tin tưởng có thần sao?"

    "Sao có thể?" Thiên Thịnh không nhịn được cười lạnh

    Nguyên Mộ chỉ vào Tiểu Mộc Cẩn trong ngực, "Đây chính là Sơn Thần"

    Thiên Thịnh cúi đầu, vừa vặn đối diện với Tiểu Mộc Cẩn. Hắn im lặng ba giây, vỗ đùi cười lớn

    "Ngươi thật hài hước! Ha ha ha ha ha.."

    "Con chó nhỏ này mà là Sơn Thần, sau này ta chơi trò chơi nào đều không có phụ đề, vĩnh viễn không rút được thẻ SSR"

    Câu nói này của hắn còn chưa nói xong, không biết con chim lông vàng bay về từ bao giờ uỵch uỵch rơi vào đỉnh đầu hắn, một cánh đánh vào gáy hắn

    "Thu thu thu thu" Trứng trứng, nguyện vọng của ngươi ta chấp nhận

    Nguyên Mộ bất đắc dĩ nắm nó về, "Không được lấy biệt hiệu cho người khác"

    "Thu!" Nói bậy, chính tám trứng cũng rất thích, ngươi nhìn xem hắn không có phản bác. Ỷ vào người không nghe hiểu tiếng chim, Tiểu Hoàng Pi ngụy biện.

    Lúc này hội Vương Khải cũng mang theo đám bạn đi câu cá của Thiên Thịnh trở lại. Mọi người cùng nhau nháo trò, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

    Cuối cùng, bọn Thiên Thịnh làm ầm ĩ tới lúc ăn tối mới đi. Trước khi đi, còn mua hết quả khô do Nguyên Mộ xào.

    Trên đường trở về, mấy người trò chuyện. Đều đang thảo luận về tay nghề Nguyên Mộ thật tốt. Còn có hai cái đăng Weibo cảm thán.

    Thiên Thịnh chỉ thích lướt, tự mình đăng rất ít. Hiện tại mọi người trong xe, người thì ngủ, người đăng video. Hắn lấy điện thoại di động ra, dự định chơi game chút.

    Thiên Thịnh rất hoài cựu, trò chơi bốn năm trước tới giờ mỗi ngày vẫn chơi một chút.

    Đúng dịp hôm nay có hoạt động nạp tiền, Thiên Thịnh nạp hai mươi lần, dự định thử nghiệm chút.

    "Mẹ nó! Cái quỷ gì thế!" Trong game hắn cũng là một quý tộc nạp tiền, tiêu xài vô số, rút thẻ hai mươi lần, bốn cái SR, còn lại tất cả đều là R, cũng quá đen đủi đi!

    Nhất thời Thiên Thịnh có chút bất ngờ.

    Người bạn bên cạnh nhìn thấy cũng cười, "Tao nói này, Thiên Thịnh, vận may của mày cũng quá kém rồi!"

    Thiên Thịnh hừ một tiếng nhưng không để trong lòng, dù sao trò chơi này vốn tỉ lệ bạo thẻ rất thấp. Hôm nay chỉ là không có điểm, cái khác vẫn bình thường.

    Bởi vậy Thiên Thịnh không coi đây là chuyện đáng kể.

    Tuy rằng hắn cũng nghĩ tới lời nói với Nguyên Mộ buổi chiều, nhưng không liên hệ tới chuyện này.

    Dù sao nếu thế giới này thật sự có thần, vậy sao có thể phát sinh bi kịch lúc trước?

    Giống như người kia hồi xưa.. Đã cố gắng giãy giụa như vậy, hận không thể quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng lại trở thành dáng vẻ kia.

    Thôi, tất cả đều qua, hà tất phải nghĩ lại? Ngược lại.. Ngược lại bọn họ sớm đã không có quan hệ.

    Hít một hơi thật sâu, Thiên Thịnh ném những chuyện này ra sau đầu. Nói chuyện cùng những người khác.

    Cuối cùng mọi người tách ra tại tỉnh thành, Thiên Thịnh cùng người bạn đang lái xe ở cùng một khu, sau khi đưa người khác về, còn lại hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện.

    Thiên Thịnh thật nhàm chán, tiện tay mở ra một game khác, lần này là mười lần rút thẻ.

    Lần này càng xui xẻo, SR cũng không có, tất cả đều là R. Trọng điểm chính là, game này là một game thu thập vật nuôi, mười tấm thẻ, toàn bộ là con rùa, thật sự là chọc vào ổ rùa đen.

    "Không phải chứ!" Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy việc này hơi tà môn.

    Nguyên nhân chính là, trò chơi này của Thiên Thịnh có mốc bạo, xuất hiện tình huống như này quả thật là bug

    "Ta gọi nhân viên hỗ trợ hỏi một chút!" Thiên Thịnh cũng gặp phải lần đầu.

    "Chào ngài, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì?" Chuyên viên tư vấn đầu bên kia đã nhận máy.

    Thiên Thịnh đem tình huống vừa rồi nói lại một lần, "Tỷ lệ bạo thẻ của ta xảy ra vấn đề."

    Nhân viên hỗ trợ khách hàng tra lại cũng bất ngờ, chạy đi báo với kỹ thuật. Thế nhưng kỹ thuật tra lại, biểu hiện hệ thống không có lỗi nào. Nhất thời cũng không biết giải thích với Thiên Thịnh thế nào, chỉ có thể nói kỹ thuật sẽ điều tra cẩn thận.

    "Ngươi cũng quá xui xẻo đi!" Người bạn kia của Thiên Thịnh quả thật sắp cười thành cẩu.

    Nhưng Thiên Thịnh lại lạnh cả người, theo bản năng mở ra game thứ ba, nạp tiền, rút thẻ

    R, R, R, SR.. Mười lần như một.

    Đổi game khác, vẫn như vậy

    Game khác, vẫn thế.

    "Mẹ nó, Thiên Thịnh, vận số này cũng quái dị quá rồi đấy!"

    Chính Thiên Thịnh cũng tắt máy, nhìn người bạn kia một hồi, Thiên Thịnh đột nhiên nhẹ giọng nói một câu, "Sơn Thần kia dĩ nhiên là có thật"

    "Cái gì thật hay giả?"

    Thiên Thịnh đem chuyện mình thề ra nói với bạn mình.

    "Ta nói này, ngươi có phải là rảnh rỗi quá không! Loại thề này ngươi tùy ý nói làm gì a!" Người bạn kia nhìn Thiên Thịnh như nhìn kẻ ngu si.

    "Giờ làm sao?"

    "Còn có thể làm sao, trở lại tìm ông chủ kia a! Đất của hắn, hắn khẳng định biết Sơn Thần là chuyện gì." Người bạn này vừa nói vừa quay đầu xe. Một chân đạp ga tới tận cùng, cũng gấp gáp.

    Rút thẻ không trúng không phải chuyện gì lớn, sợ là sợ vấn đề khác. Hắn và Thiên Thịnh là bạn thân, cha mẹ Thiên Thịnh chỉ có một đứa con độc đinh. Tuy rằng bình thường có chút vô tích sự, như Hỗn Thế Ma Vương, nhưng tâm địa tốt, cũng có lòng nhiệt tình. Chỉ ra ngoài một chuyết mà xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết nói gì với cha mẹ Thiên Thịnh.

    Dọc đường đi, Thiên Thịnh ddeuf không lên tiếng, như đang suy tư điều gì. Mà người bạn kia mặt mũi cũng âm trầm.

    Thật lâu sau, Thiên Thịnh đột nhiên đánh vỡ im lặng, hỏi một câu, "Tiểu Đông, mày nói.. Thật sự có thần sao?"

    "Tao làm sao biết? Mày xem trình độ xui xẻo này, thà tin là có còn hơn là không."

    Nhưng câu nói tiếp theo của Thiên Thịnh lại khiến hắn trầm mặc

    "Mày nói nếu có thật, lúc trước sao chuyện kia còn.."

    "Sao trăng cái gì? Đều là do hắn tự tìm đường chết! Rõ ràng lúc đó.." Tiểu Đông nói một câu cản lại lời Thiên Thịnh nói, nhưng chính bản thân cũng không nói nổi nữa.

    Đoạn đường sau đó, hai người đều không nói chuyện, sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị rất nhiều.

    Mà lúc này trên núi cảnh sắc an lành. Đang vào thu, sau khi bọn Thiên Thịnh đi, trên núi liền có mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, tuy nhiên chỉ rơi mười phút mưa liền tạnh. Gió núi lành lạnh, Nguyên Mộ khác chiếc áo khoác có lông ở cổ tay, ngồi ở ngưỡng cửa xem hoàng hôn.

    Ba quả cầu lông đều vùi trong lồng ngực hắn, Tiểu Mộc Cẩn được ôm ở giữa, mà hai con chim ở hai bên Tiểu Mộc Cẩn.

    Bốn con mắt đều xuất thân nhìn con đường nhỏ lên núi cách đó không xa, Vương Khải từ bên kia đi tới, không nhịn được liền nở nụ cười.

    "Bây giờ mới tháng mấy, áo lông cũng đã mặc vào rồi?"

    Nguyên Mộ cười gật đầu, "Tôi sợ lạnh"

    "Vậy ba đứa này là sao? Không phải chúng đều có lông sao?"

    Nguyên Mộ tự mình rót chén trà không trả lời. Là có lông, nhưng có nhiều lúc, lạnh không phải tới từ bên ngoài cơ thế, mà là tới từ tâm lý.

    Người từng bị thương tổn mạnh mẽ thường càng trông mong vào sự ấm áp/

    Nguyên Mộ luôn luôn không nhiều lời, Vương Khải cũng quen với phản ứng này của hắn. Thẳn thắn nói với hắn tình hình kinh doanh ngày hôm nay của quán cơm nhỏ.

    "Đúng rồi, ngày mai còn có người đặt bàn, chúng ta.." Vương Khải vốn định đề nghị chia khách hàng thành từng nhóm, buổi sáng một nhóm buổi chiều một nhóm.

    Nhưng Nguyên Mộ lại lắc đầu, "Không, ngày mai không mở cửa, khả năng có chuyện rồi."

    "Chuyện gì vậy?"

    Nguyên Mộ chỉ vào chậu nước bên cạnh, "Có lẽ liên quan tới cá!"

    Câu nói này khiến Vương Khải và Lưu Thân đều không hiểu ra sao/

    Ngay tại lúc này, ngoài sân đi tới hai người, chính là Thiên Thịnh đi rồi lại quay lại.

    Chỉ là khác với lúc đi, hiện tại sắc mặt Thiên Thịnh hết sức nghiêm túc. Hắn tiến vào trong viện, nhìn Nguyên Mộ không lên tiếng.

    Mãi một lúc lâu, hắn mới mở miệng dò hỏi Nguyên Mộ, "Sơn Thần.. là thật?"
     
  3. Chương 12: Bạn thân nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biểu tình Thiên Thịnh thật sự quá nghiêm túc, không ai có thể bỏ qua hắn.

    Vương Khải và Lưu Thân đều không lên tiếng. Nguyên Mộ vẫn ngồi ở ngưỡng cửa không nhúc nhích, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng hôn còn sót lại chút ánh chiều tà điểm trên gò má hắn, ôn nhu tới cực điểm.

    "Ngươi hi vọng có thần sao?"

    "Ta.." Thiên Thịnh im lặng nửa ngày, chậm rãi đỏ cả mắt, "Ta hi vọng không có, bởi vì nếu có, vậy thì quá hoang đường."

    Giống như năm đó, người kia tại thời điểm hắn không biết, một bước một lạy, quỳ lạy thần phật khắp nơi, cuối cùng đều là uổng công vô ích.

    Dù sao con người tới thời điểm cùng đường mạt lộ, không có cách nào chạy thoát.

    Thiên Thịnh lùi một bước về phía sau, đột nhiên không muốn hỏi nữa. Nhưng Đông Tử đi cùng hắn lại không tha, "Ngươi đi đâu? Ngươi hỏi cho rõ di!"

    Cái lời thề vĩnh viễn không quay được thẻ của Thiên Thịnh nhìn qua khá buồn cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy vô cùng đáng sợ.

    Chỉ là quay thẻ trong game, nhưng những thứ khác cũng vậy thì sao?

    Ví dụ như đi nhảy bungee, dây thừng đột nhiên đứt mất. Lái xe qua ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ hỏng. Còn có đột nhiên thang máy ngã xuống.

    Thậm chí ăn tết uống rượu, bất ngờ trúng độc cồn đột tử, những chuyện bất ngờ này chẳng lạ lùng gì, đụng tới thứ gì, đều quá xui xẻo.

    Đông Tử rất sợ Thiên Thịnh cũng đi theo giống những người đó, dù sao lúc đó cũng như vậy, vốn mở đầu chỉ là trò hãm hại nho nhỏ, sau đó liền trở thành chuyện lớn.

    Đông Tử hít sâu một hơi, trực tiếp chất vấn Nguyên Mộ,

    "Tốt nhất ngươi cho ta một lời giải thích, đừng làm mấy thứ tà ma ngoại đạo này, bằng không, ngươi tin ta tìm người báo án không?

    " Ồ "Ý cười ở khóe môi Nguyên Mộ chưa thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh mấy phần.

    Tiểu Mộc Cẩn vốn ở trong lồng ngực không biết đã nhảy xuống đất từ bao giờ, nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

    Đông Tử chấn động, đột nhiên cảm thấy sợ sệt. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.

    " Thôi "vỗ đầu Tiểu Mộc Cẩn, Nguyên Mộ khép lại áo khoát, đứng lên," Người có tội có thể không đền mạng, đã là khoan hồng độ lượng, sao còn hùng hổ dọa người. "

    Một câu nói này, khiến Đông Tử như gặp sét đánh, mà Thiên Thịnh lại đẩy Đông Tử ra vọt tới trước mặt Nguyên Mộ," Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy? Người có tội là thế nào? Đền mạng là thế nào? "

    " Hắn không phải là gặp tai nạn bất ngờ sao? Đến cùng ngươi biết điều gì? "Cảm xúc của Thiên Thịnh quá mức kích động, đặt mấy câu hỏi cũng đều là nói năng lộn xộn. Ngoài hắn ra, căn bản không ai biết hắn muốn thể hiện điều gì.

    Nguyên Mộ giơ tay lên, sờ đầu Thiên Thịnh, ngữ khí cũng ôn hòa lại.

    " Bình tĩnh chút đi Thiên Thịnh, ngươi muốn hỏi ta điều gì? "

    " Ta.. "Theo bản năng nắm lấy ống tay áo của Nguyên Mộ, Thiên Thịnh ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại che mặt.

    " Ta muốn hỏi, hắn có phải tự sát hay không.. "

    " Năm năm trước, bạn thân nhất của ta, trong lúc ta không có mặt đột nhiên qua đời.. Mặc dù ta không nhìn thấy mặt hắn lần cuối trước khi hắn mất, nhưng ta không tin, hắn chắc chắn sẽ không tự sát. "

    " Dù sao trải qua rất nhiều chuyện, hắn đều sống sót "

    Thiên Thịnh nói, đôi mắt chậm rãi ươn ướt. Mà bí mật phủ đầy bụi trong lòng hắn cũng dần mở ra.

    Mùa hè năm năm trước, Thiên Thịnh mới vừa vào cấp ba. Lúc này ba mẹ Thiên Thịnh đã lập nghiệp, Thiên Thịnh ở cấp ba cũng coi như nhân vật cao phú soát nổi tiếng.

    " Thẩm Thư, bạn cùng bàn của ta lúc đó, cũng là bạn tốt nhất của ta, quen vào lúc mới vào cấp ba "

    Đều là học bá, khác với vẻ lộ liễu của Thiên Thịnh, tướng mạo của Thẩm Thư tương đương bình thường, nói quá lên thì là thanh tú. Vóc dáng cũng thấp, tính cách lại nhu nhược. Hoàn cảnh gia đình còn nghèo khó.

    Thường thì tính chất đặc biệt như thế, trong nhóm học sinh dễ dàng trở thành người chịu bạo lực học đường. Nhưng Thẩm Thư rất may mắn, bởi vì hắn vừa vào trường đã trở thành bạn tốt của Thiên Thịnh, được Thiên Thịnh che chở.

    " Toàn bộ năm học đầu tiên, chúng ta đều như hình với bóng. Ai có thể nghĩ tới, vừa khai giảng lớp 11, ta rời đi một tuần để tham gia thi đấu. Khi ta trở về, Thẩm Thư đã mất rồi. "

    Cánh tay Thiên Thịnh cầm lấy ống tay áo Nguyên Mộ, xương ngón tay bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, ngữ khí có chút khóc nức nở.

    " Ta nói ngươi nhất định sẽ không tin, Thẩm Thư nửa đêm nhảy xuống từ lầu ba, bị cột cờ xuyên qua thân thể, mất máu quá nhiều mà chết "

    " Hắn ở trên đó giãy giụa một đêm "

    " Trong trường học đều nói hắn vì chuộc tội "

    " Chuộc tội cái mẹ gì? Không phải chỉ là vô tình làm đổ giá để tiêu bản thôi sao? "

    " Hơn nữa trong điện thoại, chính mồm hắn nói với ta, vốn không phải hắn làm ngã. Nhưng ta tin tưởng, người khác lại không tin, còn có người nói, do trong nhà Thẩm Thư thiếu tiền, muốn trộm máy móc đi bán. "

    " Khi đó trong trường học nói bóng nói gió nhiều lắm, sau đó người trong lớp cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Đông Tử nói, bọn họ hoài nghi quỹ lớp trước đây bị mất cũng là do hắn trộm "

    " Thẩm Thư vốn có chút mẫn cảm, cú điện thoại cuối cùng, hắn nói mình không chịu nổi. Nhưng ta đều nói, ta lập tức trở về.. "

    " Ta nói, hắn đừng sợ "

    Lúc đó Thiên Thịnh bỏ chung kết, ngồi xe suốt đêm về tỉnh thành, mãi tới khi trời tờ mờ sáng hắn mới đuổi tới trường học. Nhưng vừa vào trường liền nhìn thấy, bọn học sinh hoảng loạn, còn có cảnh sát cầm thang,

    Về phần Thẩm Thư mà hắn luôn tâm niệm, đang treo trên cột cờ cách đó không xa, mùi máu tranh mãnh liệt thổi tới, Thiên Thịnh không khống chế được nôn ra.

    " Thẩm Thư chết quá thảm, đến cuối cùng đều không thể nhắm mắt. Ban đầu cảnh sát cũng hướng tới phương hướng bị giết để điều tra. Nhưng cuối cùng lại phán là tự tử. "

    " Nhưng ta không tin! Chúng ta đều ước định rồi, chờ ta trở lại giúp hắn xử lý. Quá lắm tiền ta giúp hắn đền, sau đó chờ hắn công thành danh toại trả lại cho ta "

    " Ta đã rất nhanh, thật sự, chỉ có mấy tiếng như vậy.. "

    Nước mắt Thiên Thịnh không khống chế được chảy xuống, tay hắn run run mở điện thoại di động đưa tới tay Nguyên Mộ," Ngươi xem chút, người như vậy, lúc bình thường bị thương một chút hắn đều phải kêu la nửa ngày, người vừa lùn vừa nhát gan, yếu ớt như vậy, coi như hắn không muốn quản cái gì muốn đi tự sát cũng sẽ không dùng biện pháp đó. "

    " Nhưng cảnh sát không tìm được điểm đáng ngờ, cuối cùng kết án là tự sát "

    " Ngươi nhìn xem "Thiên Thịnh lật tới bức ảnh tiếp theo, là một bà lão gương mặt hiền lành.

    " Đây là bà nội của hắn, cũng là người thân duy nhất của hắn, Thẩm Thư vừa mất, không còn người chăm sóc nàng nữa. "

    " Ngươi nói xem, Thẩm Thư thật là không muốn sống đi chăng nữa, hắn cũng sẽ sắp xếp bà nội cẩn thận, sao có thể không nói lời nào, ngay cả di thư cũng không viết? Ít nhất phải giao phó bà nội cho ta chứ! "

    Thiên Thịnh không thể nói tiếp được nữa, hai năm sau khi Thẩm Thư chết, bà lão không chịu được nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cuối cùng cũng mất. Kết cục của cả nhà này, không để lại người nào còn sống.

    Chân chính người mất nhà tan.

    " Ta vẫn còn nhớ rõ. Trước đó, Thẩm Thư gọi điện cho ta, hắn nói bản thân hết đường để đi rồi, nên tới tất cả đạo quan và miếu thờ tế bái. "

    " Đến bài kiểm tra thân thể như chạy 800m hắn đều không thể chạy nổi! Miếu Quan Âm mấy ngàn bậc thang, một bước quỳ một lần, ba bước một bái, chín bước một dập đầu, hắn đi hết mấy ngàn bậc đó, chỉ cầu được minh oan mà thôi. "

    " Cho nên, nếu thật sự có thần, tại sao lời nói linh tinh của ta cũng có thể ứng nghiệm. Nhưng hắn khẩn cầu như vậy, tuyệt vọng đến vậy, tại sao những thần tiên kia lại không đáp ứng? "

    Vốn dĩ chim lông vàng đang nổi giận vì hắn nắm lấy tay áo Nguyên Mộ nghe tới đó đột nhiên không tức giận nữa, mà đôi mắt đen nhánh của chim lông trắng cũng lóe lên chút tráo phúng. Chỉ có Tiểu Mộc Cẩn chậm rãi đi tới trước mặt hắn, cúi đầu cọ ống quần của hắn, giống như đang an ủi.

    Nguyên Mộ im lặng không lên tiếng, Thiên Thịnh liền ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ, trong mắt tràn đầy khẩn cầu," Ngươi nói ta biết đi, có thần hay không? "

    Những năm gần đây, cái chết của Thẩm Thư chính là điều Thiên Thịnh hối hận nhất. Hắn phát lời thề trước mộ bà nội Thẩm Thư, nhất định muốn giải oan cho Thẩm Thư

    Thế nhưng người chết không đối chứng được, ngay cả Đông Tử, cũng một mực chắc chắn Thẩm Thư tự sát.

    Cho nên khi đó Thiên Thịnh không có cách nào, cầu người không được, chỉ có thể hy vọng xa vời vào quỷ thần.

    Trước đây Thiên Thịnh tới Thú Vương miếu, cũng là bởi vì muốn thử vận may. Nhỡ đâu Sơn Thần hiển linh, dù cho chỉ là để hắn gặp mặt Thẩm Thư đã mất một lần thôi cũng được.

    Đúng, Thiên Thịnh tin chắc Thẩm Thư bị oan, tất nhiên sẽ không đi đầu thai.

    Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía Nguyên Mộ, ánh mắt càng thêm khẩn cầu, thậm chí hận không thể quỳ xuống trước mặt Nguyên Mộ.

    Nguyên Mộ thở dài, kéo người lên," Ngươi cho ta địa chỉ, ngày mai ta đi tới trường cấp ba của các ngươi nhìn xem. "

    " Thật sao? "Ánh mắt Thiên Thịnh nháy mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó hắn lại do dự" Vậy việc buôn bán ngày mai của ngươi tính sao? "

    " Không có chuyện gì. "Nguyên Mộ cũng không để ý lắm

    Thiên Thịnh suy nghĩ một chút," Sau khi xong chuyện ta tìm ba mẹ giúp ngươi mở rộng, làm miễn phí, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng vì việc này. "

    Nguyên Mộ nở nụ cười," Thật sự không cần, ta không thiếu tiền. "

    Thiên Thịnh lại cảm thấy kỳ quái," Vậy ngươi mở tiệm cơm làm gì? "

    Nguyên Mộ nói rất đương nhiên," Bởi vì ta thích! "

    Nói quá có lý, Thiên Thịnh không còn gì để nói. Mà Đông Tử đứng bên cạnh mới vừa bị Nguyên Mộ nói có tội, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi.

    Nguyên Mộ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ý tứ sâu xa. Đông Tử lùi về sau hai bước, sắc mặt càng thêm khó coi.

    Nhưng lực chú ý của Thiên Thịnh đều ở trên chuyện Nguyên Mộ đáp ứng giúp hắn điều tra về cái chết của Thẩm Thư, không phát hiện bạn mình khác lạ.

    Trên đường trở về, Thiên Thịnh cũng luôn tìm kiếm chứng cứ mà trước đây mình đã điều tra được.

    Thẩm Thư, tuyệt đối không thể chết vô ích.

    Một đường không nói lời nào, hai người rất nhanh trở lại nội thành. Trong lòng Thiên Thịnh có việc, rất nhanh liền về nhà. Mà Đông Tử nghĩ sao cũng thấy hoảng hốt.

    Thật vất vả về tới nhà, lại không được yên tĩnh. Ba hắn mời không ít bạn tới liên hoan, trong nhà trực tiếp mở một tiệc rượu loại nhỏ.

    " Tên tiểu tử này, sao bây giờ mới về? Gọi điện cho con nhiều lần như vậy con đều không nghe. "Mẹ Đông Tử lại gần kéo hắn một cái," Nhanh chóng lên lầu thay quần áo đi! "

    " Vâng, con đi đây "Đông Tử đáp ứng, máy móc lên lầu.

    Chờ sau khi hắn thay quần áo xong trở lại, đã bắt đầu bữa ăn.

    Lần này là bữa tiệc thịt nướng, trong vườn hoa bày bàn theo phong cách Địa Trung Hải, còn có một sàn nhảy nhỏ bên ngoài.

    Vốn Đông Tử rất yêu thích những chương trình này, nhưng hôm nay dù làm gì đều không yên lòng.

    Hắn theo bản năng đánh giá những người tham gia yến hội, không ít đều là người quen. Chỉ có một người thiếu niên trong góc trông lạ mắt. Hắn cúi đầu, chỉ uống nước trong ly nước trái cây. Tư thế này, khiến Đông Tử cảm thấy cực kỳ quen mắt.

    Lúc này, một người con trai rất quen với hắn tới hỏi

    " Đông Tử này, kia là ai vậy? Sao chưa từng gặp qua? "

    Đông Tử ban đầu muốn nói rất bình thường mà, không chừng là từ tỉnh khác tới. Nhưng lời này còn chưa nói ra, hắn liền ngây ngẩn. Bởi vì hắn phát hiện, tham gia tiệc rượu lần này đều là khách quen. Cho nên thiếu niên kia là do ai mang tới?

    Thời điểm Đông Tử muốn hỏi mẹ mình, thiếu niên kia dường như cũng cảm nhận được.

    Hắn ngẩng đầu lên, ngượng ngùng gật đầu với Đông Tử

    " Bùm "một tiếng, cái chén trong tay Đông Tử rơi xuống đất, người cũng lùi về sau hai bước.

    ".. Là, là quỷ!"Hắn tự lẩm bẩm, trên người không khống chế được bắt đầu run rẩy.

    Đông Tử không thể tin được, đứng ở đối diện hắn, dĩ nhiên là Thẩm Thư!
     
  4. Chương 13: Có khách từ phương xa tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có cái gì?" Tiếng Đông Tử quá nhỏ, người quen đứng bên cạnh hắn nghe không rõ, hỏi lại theo bản năng.

    "..."

    Đông Tử nhếch miệng, một lúc lâu đều không thể phát ra âm thanh gì.

    Người trước mắt này cả đời hắn đều không thể quên, thậm chí ghi lòng tạc dạ. Rõ ràng chẳng hề thân quen, nhưng động tác nhát gan của người này dù chỉ là động tác nhỏ nhất hắn đều nhớ kỹ.

    "Người có tội có thể không cần đền mạng, đã là sự dung thứ lớn nhất."

    Câu này Nguyên Mộ nói một chút cũng không sai. Thẩm Thư chết, Đông Tử có quan hệ rất lớn.

    Luôn có một loại người, trời sinh sẽ khiến người khác chán ghét. Thẩm Thư chính là điển hình cho loại người này.

    Học giỏi, nhưng có một ngoại hình bình thường nhút nhát. Rõ ràng không có bản lĩnh gì, nhưng lại dễ dàng cướp đi toàn bộ lực chú ý của Thiên Thịnh, người chói mắt nhất trong lớp.

    Dựa vào cái gì? Rõ ràng hắn mới là người chơi cùng Thiên Thịnh từ nhỏ tới lớn!

    Trên có bố mẹ hợp tác trong lĩnh vực kinh doanh, dưới là tình nghĩa trúc mã trúc mã, thậm chí mỗi lần tới năm mới, Thiên Thịnh đều cùng hắn ăn tiệc tất niên.

    Cho nên Thẩm Thư dựa vào cái gì vượt qua hắn?

    Bởi vậy, lúc đó trong mắt Đông Tử, Thẩm Thư nhất định đã dùng thủ đoạn hèn hạ, thậm chí nắm trong tay nhược điểm của Thiên Thịnh, mới có thể khiến Thiên Thịnh không thể không đối tốt với hắn.

    Nhưng cố tình, cả năm học trôi qua, hắn không thể tìm được nhược điểm gì. Mãi tới lúc khai giảng lớp 11, Thiên Thịnh đi tham gia thi đấu, Thẩm Thư có chuyện, hắn mới có cơ hội.

    "Đông Tử, cậu là anh em tốt nhất của tớ, tính Thẩm Thư mềm yếu, nhát gan, còn yếu ớt, cậu giúp tớ quan tâm chút, tuyệt đối đừng để người khác bắt nạt cậu ấy." Trước khi đi, Thiên Thịnh cố ý gọi Đông Tử ra nói chuyện.

    Đây là lần ở chung duy nhất gần đây của họ, nhưng mỗi câu Thiên Thịnh nói, đều về Thẩm Thư.

    Nói Thẩm Thư thông minh thế nào, nói cậu ấy hiếu thuận, nói cậu ấy rất thiện lương, cũng cực kỳ kiên cường. Phảng phất trong mắt Thiên Thịnh, Thẩm Thư không hề có chút nhược điểm nào.

    Vậy còn hắn? Người bạn thân đi cùng Thiên Thịnh từ nhỏ tới lớn thì sao? Hắn tính là gì?

    Cho nên, khi Đông Tử nhìn thấy kệ để tiêu bản lung lay sắp đổ, hắn không hề nhắc nhở Thẩm Thư, cứ vậy để cậu ta đi tới, trở thành kẻ thế mạng chân chính.

    Khi Thẩm Thư cầu xin bốn phía, tìm kiếm người thật sự nhìn thấy chân tướng lúc đó để nhờ đứng ra chứng minh sự thuần khiết giúp bản thân, hắn liền lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

    Còn sau này, tràng cuồng hoan nhằm vào Thẩm Thư đó, hắn cũng giữ im lặng, thậm chí sau khi Thẩm Thư chết, đều không hé răng một lời với Thiên Thịnh.

    Đây không phải lỗi của hắn! Nhiều người như vậy đều không ai lên tiếng, dựa vào cái gì hắn phải làm kẻ cầm đầu?

    Hắn chỉ là không giúp đỡ thôi!

    Mồ hôi trên trán Đông Tử ngày càng nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

    Mà Thẩm Thư ngồi đó, hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười mềm mại. Nhưng mà ngón tay của hắn, gõ vào bàn đầy nhịp điệu, phát ra âm thanh nặng nề.

    "Đùng!"

    "Đùng!"

    "Đùng!"

    Một tiếng lại một tiếng, đầy tiết tấu, Thẩm Thư nhắm mắt lại, dường như đang thưởng thức âm thanh này.

    Đông Tử lại cảm thấy trái tim mình co thắt nhanh hơn.

    Hắn không thể khống chế được run cầm cập, tâm tư lại không khống chế được nhớ về khoảng thời gian trong trường học.

    Có một việc, Thiên Thịnh không hề biết.

    Năm đó Thẩm Thư, không chỉ quỳ trước hơn một ngàn tượng phật trước Miếu Quan Thế Âm, còn quỳ trước tất cả bạn học lớp 11.

    "Nói miệng không có bằng chứng! Thẩm Thư, mày dập đầu cho bọn tao mỗi người một cái đi, chúng tao liền tin tưởng mày nói thật!"

    Đây chỉ là một bạn học đang chất vấn nói có thể Thẩm Thư trước kia đã từng ăn trộm quỹ lớp, đùa giỡn nói một câu, nhưng không ai nghĩ tới Thẩm Thư vậy mà làm thật.

    "Thật sự không phải tôi" Đùng đùng một tiếng, hắn thẳng tắp quỳ gối trước mặt người thứ nhất, dùng sức dập đầu.

    Cái trán chạm xuống sàn xi măng, ngay lập tức hiện lên một vệt hồng.

    Sau khi nói xong, hắn bò tới trước mặt người thứ hai, cái trán dần sứt mẻ, chỉ giải thích một câu, "Van cầu mọi người tin tưởng tôi, tôi thật sự không trộm tiền."

    Sau đó, là người thứ ba..

    Mới đầu mọi người rất kinh ngạc, nhưng càng về sau, loại tình cảnh vừa hoang đường vừa bi ai này, lại khiến bọn họ có cảm giác anh hùng khó mà giải thích được.

    Thậm chí còn có không ít người, dùng tư duy biện chứng phân tích, sở dĩ Thẩm Thư nguyện ý quỳ, hoàn toàn do cậu ta da mặt dày, lành làm gáo vỡ làm muôi.

    "Đùng!"

    "Đùng!"

    "Đùng!"

    Đây là thanh âm trán Thẩm Thư đập xuống đất. Mỗi một lần, đều là tiếng rên rỉ khi máu thịt chạm xuống mặt đất, càng là tôn nghiêm dần nghiền nát của Thẩm Thư, đang khẩn cầu bọn họ, hy vọng có thể đổi lấy tín nhiệm của bọn họ dù là một chút.

    Mà lúc đó bọn họ đã làm gì?

    Trừ một ít bạn nữ không đành lòng tránh ra, còn lại bọn họ đã làm gì?

    Thời gian quá lâu, Đông Tử đã không nhớ nổi. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới bừng tỉnh nhớ tới.

    Đúng rồi, bọn họ cười nhạo, còn trào phúng, thậm chí.. còn đánh Thẩm Thư.

    "Tên ngu ngốc chỉ biết ôm đùi lớp trưởng! Trộm tiền đúng không! Mạnh miệng không thừa nhận đúng không!"

    "Tao ghét nhất là loại người sống dưới cống ngầm giống bọ xít như mày, giả vờ thanh thuần thanh bạch cái gì, ai mà không biết trong đầu mày đang nghĩ gì chứ?"

    Con người là sinh vật tàn nhẫn nhất, dù cho chưa thành niên, cũng đã mưa dầm thấm đất từ thế giới người trưởng thành, những thói hư tật xấu làm người ta buồn nôn.

    Mà thường thường nhiều lúc, sự bắt đầu của bạo lực, không phải từ thâm cừu đại hận, mà chỉ vì một câu đơn thuần "Tao không thích"

    Đúng, chỉ là vì bọn họ không thích Thẩm Thư, cho nên mọi việc Thẩm Thư làm đều là sai, tất cả những lời kêu oan của cậu ta, cũng đều là cãi chày cãi cối, thậm chí chỉ cần cậu ta hô hấp cùng một bầu không khí với bọn họ, đều là tội nặng không thể tha thứ.

    Mà giờ khắc này Thiên Thịnh không ở, chính là thời điểm tốt để bọn họ cuồng hoan phát tiết.

    Đã quên ai nhục mạ Thẩm Thư đầu tiên, chỉ có thể nói khi mọi người ý thức được, Thẩm Thư đã nằm co ro trên mặt đất, đến cả tiếng rên rỉ xin tha đều không thể phát ra được.

    Đông Tử không nhớ rõ, lúc đó cậu ta chật vật thế nào, chỉ nhớ rõ cảm giác sảng khoái khi báo được thù!

    Thậm chí, hắn còn kỳ vọng, sau khi Thiên Thịnh trở về, vì phẩm tích xấu xa của Thẩm Thư mà cắt đứt với cậu ta.

    Mà hồi ức này, hiện tại đang hiện về đầy đầu óc hắn, nhưng hắn lại chỉ thấy được bản thân lúc đó đê tiện và vô liêm sỉ.

    Đông Tử gắt gao nhìn thẳng vào mặt Thẩm Thư, ý cười bên môi cậu ta còn chưa biến mất. Nhưng đột nhiên cậu ta lại đứng lên, dường như muốn đi tới phía hắn.

    "Đừng, đừng có qua đây!" Đông Tử trở nên hoảng hốt, hắn ra sức phất tay, muốn đẩy người trước mặt ra.

    Nhưng chạm tới, lại là làn da trơn trượt dính đầy chất nhầy

    Giống như tiêu bản sinh vật được ngâm trong lọ thủy tinh lúc đó. Tràn đầy mùi vị khiến người ta buồn nôn.

    "..."

    Đông Tử không nhịn được mà kêu lên sợ hãi. Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.

    Chờ tới khi hắn tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện, mẹ hắn lo lắng ngồi bên giường bệnh.

    "Thẩm.. Thẩm Thư.." Đông Tử tự lẩm bẩm.

    Mẹ hắn không nghe rõ con mình đang nói gì, chỉ đưa một tấm thư mời cho hắn.

    Người gửi là Thiên Thịnh, bảo là muốn tổ chức họp lớp.

    Địa điểm ở trường cấp ba, ngày mai vừa vặn là ngày nghỉ, Thiên Thịnh mượn trường học cũ một phòng học trống, mời mọi người tới.

    "Đông Tử, không thì con nói với Thiên Thịnh một tiếng là ngày mai không đi được đi! Vừa mới té xỉu ở trong sân, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được là bị làm sao" Mẹ Đông Tử cực kỳ lo lắng.

    Nhưng Đông Tử lại máy móc lắc đầu, "Không, cậu ta đang đợi con. Dù thế nào con cũng phải đi"

    Câu nói này của Đông Tử hơi kỳ quái, mẹ hắn không hiểu. Nhưng nếu bà nhìn kỹ tròng mắt của Đông Tử, sẽ phát hiện bên trong đang phản chiếu hình dáng của một thiếu niên.

    Không sai, trong phòng bệnh, chỉ có mình Đông Tử có thể nhìn thấy, Thẩm Thư từ cửa bước vào, vừa thoải mái lấy một trái táo từ giỏ hoa quả đầu giường hắn, vừa hướng về phía hắn làm khẩu hình ' không gặp không về'.

    Đông Tử nghe bà nội ở quên nói rằng, đây là ác quỷ đòi mạng, đi, có lẽ còn một con đường sống, không đi, thì nhất định sẽ chết.

    Đông Tử không phải người ngu, hắn cũng không muốn chết, cho nen, dù dùng trăm phương ngàn kế hắn cũng nhất định phải sống.

    Tìm ông chủ tiệm cơm trên đỉnh núi.

    Đông Tử nghĩ tới lời nói lúc hoàng hôn của Nguyên Mộ, là Nguyên Mộ đồng ý ngày mai xuống núi, nên Thiên Thịnh mới gửi lời mời họp lớp.

    Cho nên Nguyên Mộ nhất định có cách.

    Nhắm mắt lại, Đông Tử nỗ lực quên đi Thẩm Thư ngồi ở đối diện vẫn luôn hướng về phía mình mỉm cười. Cố nén mà khuyên mẹ quay trở về, ngay cả quần áo cũng không thay, liền chạy ra bệnh viện bắt xe, đi thẳng tới thôn nhỏ trên núi.

    Mà lúc này, Nguyên Mộ vẫn chưa ngủ.

    Thiên Thịnh đi rồi lại quay lại, khiến bọn họ còn chưa ăn được cơm. Giờ này mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng đói bụng càng nhiều hơn.

    Đặc biệt là Tiểu Mộc Cẩn luôn ngoan ngoãn tri kỷ, chỉ ủ rũ cọ cọ ống quần Nguyên Mộ, Nguyên Mộ liền không chịu nổi, hận không thể hái cả sao trời xuống dụ nó vui vẻ.

    Không phải là bữa ăn khuya sao, không có gì đáng kể hết.

    Nhưng dù là như thế, Nguyên Mộ vẫn ra điều kiện với chúng nó.

    "Quá muộn, không thể ăn nhiều" Hắn xoa đầu Tiểu Mộc Cẩn, sau đó liền mang theo ba cục lông nhỏ đi vào phòng bếp.

    Về phần Lưu Thân và Vương Khải ngồi bên cạnh cũng đang đói bụng, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bản thân mình dường như là đang hưởng ké.

    Chó nhỏ Nguyên Mộ nuôi đói bụng, cho nên bọn họ hưởng ké được cơm ăn.

    Nghe tới rất có đạo lý, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy logic này là lạ?

    Nhưng rất nhanh, Nguyên Mộ bắt đầu nấu, bọn họ cũng không đoái hoài tới chi tiết này nữa.

    Buổi tối có chút lạnh, đồ ăn thích hợp nhất, chính là một chén nhỏ mì vằn thắn nóng hổi

    Nói tới mì vằn thắn, Nam Bắc lại có chút khác nhau. Phương Bắc chú ý ăn nhân.

    Một miếng nhân ngon miệng, phối hợp với da gói mềm mại, thêm một thìa canh mì vằn thắn, ấm từ trong ra ngoài.

    Mà Phía Nam lại chú ý nước dùng.

    So với Phương Bắc thô lỗ, Phía Nam nước chảy cầu nhỏ, càng chú ý hai chữ tinh xảo. Ngay cả nước mì vằn thắn cũng phải dùng nước canh loãng điều hòa.

    Không cần thêm bất kỳ gia vị nào khác, chỉ dựa vào nước canh, có thể khiến mì vằn thắn nhạt nhẽo trở nên phong phú, khiến người ăn muốn ngừng mà không được.

    Mà ngày hôm nay Nguyên Mộ làm chính là khẩu vị Phía Nam.

    Canh xương còn dư lúc tối làm canh, cho thêm một chút hành thái và rau thơm giúp tổng thể tăng lên chút mùi thơm ngát

    Trong một bát có mười cái vằn thắn, trong da gói nửa trong suốt, mơ hồ lộ ra màu sắc của nhân bánh.

    Cho thêm 1 thìa dấm chua, lại thêm vào một thìa ớt xay đỏ tươi, đối với dạ dày trống trơn vào ban đêm, không gì làm người ta thỏa mãn hơn được nữa.

    "ahihi, ăn quá ngon~!" Vương Khải ăn không ngẩng đầu lên, hận không thể ở trên núi cùng Nguyên Mộ luôn.

    Mà Lưu Thân lại để ý hơn một chút, hắn phát hiện Nguyên Mộ cũng không ăn cùng bọn họ, mà đang mò còn cá còn thừa khi làm cơm lúc tối ra, dường như muốn làm một món chính.

    "Đừng bận bịu, chúng ta đủ ăn rồi!" Lưu Thân nhanh chóng ngăn Nguyên Mộ.

    Nhưng Nguyên Mộ lại nói, "Còn có môt vị khách."

    "Cái gì?" Lưu Thân nhìn xung quanh, không thấy có người nào cả.

    Nguyên Mộ, "Còn chưa tới, cũng sắp rồi."

    "Là ai vậy?" Lưu Thân không rõ.

    Nguyên Mộ im lặng một lúc, chần chờ nói, "Có thể là hải sản!"

    Cái thìa trên tay Lưu Thân và Vương Khải đồng thời rơi vào trong bát.

    Mẹ nó không phải đang đùa bọn họ chứ, loại hải sản gì có thể ra khỏi biển, bò tới trên núi?"
     
  5. Chương 14: Bạch tuộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan trọng là, Nguyên Mộ rõ ràng nói rằng khách tới là hải sản, nhưng trên tấm thớt kia, cũng là một con cá, hải sản a.

    Cho nên có thể ăn đồng loại được không? Vương Khải nhịn không được mà run lập cập. Nhưng một giây sau hắn lại cảm thấy, kỳ thật cũng bình thường. Trong biển không phải đều là cá lớn nuốt cá bé?

    Nghĩ rõ ràng rồi mới nhìn lại, phát hiện Nguyên Mộ đã ướp xong cá, chỉ chờ cho vào nồi hấp.

    Cá Pecca tươi ngon mới mua sáng nay, thịt mềm mại, không cần phương pháp phức tạp gì, cách đơn giản nhất mới có thể triển lộ hết sự tươi ngon của nó.

    Nguyên Mộ thấy lửa vừa được nhóm lên, hắn liền rửa sạch tay, rót một chén trà.

    Không phải trà gạo lứt gần đây hay uống, mà là trà bạc hà làm từ lá bạc hà mới phơi nắng xong.

    Lá cây khô cong hút no nước dần trở nên xanh biếc, đồng thời cũng đem mùi thơm ngát của bạc hà hòa quyện vào trong nước. Một chút mật ong ngọt ngào điều hòa, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái càng trở nên rõ ràng.

    Mọi người còn đang vội vàng ăn mì vằn thắn đương nhiên chưa vội thưởng thức, nhưng Nguyên Mộ lại đem cốc trà đặt vào một cái bàn khác trong sân/

    "Khách tới?" Lưu Thân hỏi một câu theo bản năng, ngay sau đó kinh ngạc mở to mắt, giật mình không thôi.

    Chỉ thấy bàn bên cạnh giờ có một người thanh niên đang ngồi, mặt mày bình thản, khí chất lại cực kỳ cao quý.

    Đôi mắt hẹp dài rất bình thường, nhưng ánh mắt đặc biệt liễm diễm, tay phải cầm một tàu thuốc đầy khói, tay trái chống đầu ngồi đó nuốt mây nhả khói.

    Nhìn từ góc độ nào, cũng thấy giống một công tử ca. Nhưng quan trọng là, người này tới đây lúc nào? Ngồi ở đó từ khi nào?

    Lưu Thân nhìn một chút, có chút thất thần. Nhưng rõ ràng bản thân không quen biết người này, nhưng lại luôn cảm thấy người này vốn nên ngồi ở đây ăn cơm. Thậm chí còn có chút kích động muốn vào nhà bếp lấy bát đũa cho người kia.

    "Thu thu thu líu lo!" Ăn cơm nhanh chút đi, không có chuyện gì ngồi nhìn hải sản làm chi? Lưu Thân vẫn luôn không thể bình tĩnh, chim nhỏ lông vàng nhảy lên đầu đánh hắn một cánh.

    Lưu Thân tỉnh táo lại, nhớ tới ý nghĩ vừa rồi, cũng chảy mồ hôi lạnh khắp người. Lại nhìn thanh niên kia, cảm thấy người nọ nhất định là một nhân vật nguy hiểm/

    Nguyên Mộ bình tĩnh đem trà đặt trước mặt hắn, nhẹ giọng nói một câu, "Cấm hút"

    Ngón tay thanh niên đột nhiên nắm chặt, một miệng đầy khói lập tức nín vào, cuối cùng không phun ra. Mà tẩu thuốc cũng tắt, đặt ở trong tay. Dường như có chút sợ Nguyên Mộ.

    Nguyên Mộ cũng không ép hắn, quay người đi vào phòng bếp. Cá đã chưng xong, Nguyên Mộ tắt lửa, bưng đĩa ra, đặt ở trước mặt thanh niên.

    "Có những người, không xứng để làm bẩn tay" Câu nói này hắn nói rất đột ngột, nhưng thanh niên lại đột nhiên đứng lên đối diện với Nguyên Mộ.

    "Những lời này của ngài tôi nghe không hiểu"

    Nguyên Mộ thở dài "Vậy thì ăn cơm trước đi"

    Nói xong, hắn lại đi vào phòng bếp. Nhưng lần này, Nguyên Mộ lại cầm một đĩa lạc nhỏ, đồng thời ôm một bình rượu ngon, thêm hai chén rượu.

    "Uống một chút?"

    "..."

    Thanh niên hơi cúi đầu không lên tiếng. Khi Nguyên Mộ đưa chén rượu tới, hắn im lặng một lúc, một hơi cạn sạch.

    "Có thể là bạn bè đi!" Lưu Thân và Vương Khải liếc nhau một cái, đều cảm thấy quan hệ của Nguyên Mộ và thanh niên không tệ.

    Thấy bọn họ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, còn tưởng có chuyện không tiện nói trước mặt người ngoài, vội vàng ăn xong mì vằn thắn trong bát, rửa xong bát liền vào nhà.

    Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại người thanh niên, Nguyên Mộ và ba cục bông nhỏ.

    Nguyên Mộ lại rót chén rượu, híp mắt thưởng thức, tâm tình có vẻ khá tốt. Nhưng thanh niên kia, sau khi mọi người đi hết, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.

    Mãi tới khi một bình rượu gần thấy đấy, dường như hắn đã bị mùi rượu câu lên dũng khí, mở miệng dò hỏi Nguyên Mộ lần nữa, "Ngài, không bắt tôi sao?"

    Nguyên Mộ thả chén rượu xuống, "Vậy tại sao ngươi lại tự chui đầu vào lưới?"

    "Bạch tuộc, trong truyền thuyết dân gian là thần chuyên đi làm khách. Chưa bao giờ hại người, chỉ tới vì thức ăn thôi. Mặc dù là khách không mời mà tới, nhưng lại là người công chứng chú ý công bằng nhất. Tại thời thượng cổ, giữa ma vật nếu có tranh chấp, cũng sẽ tìm họ tới giữ gìn lẽ phải."

    "Ta rất tò mò, điều gì khiến một vị thần hiền hòa thích chuyện cười như ngươi, cầm đồ đao, tay nhiễm máu tươi?"

    "..."

    Hiền hòa, thích chuyện cười. Mấy chữ này như con dao mạnh mẽ đâm vào lòng, khiến trong mắt người thanh niên tuôn ra vô cùng vô tận hối hận.

    Bởi vì, nếu không phải những chữ này, nếu hắn không giáo dục đứa nhỏ kia rằng mọi chuyện đều phải nói lý lẽ đầu tiên, có lẽ kết cục sẽ không thê thảm tới vậy.

    "Cút! Cút ra ngoài!"

    "Tên lừa đảo lừa ăn lừa uống!"

    "Cha, mẹ! Tên khốn nạn ăn không trả tiền kia lại tới rồi!"

    Trong trí nhớ của bạch tuộc, sau mỗi lần trà trộn vào nhà người lạ làm trò đùa dai hoặc ăn cơm bị phát hiện, đều sẽ bị mắng vài câu, thậm chí có người ném đồ vào người hắn.

    Thậm chí, trong xã hội pháp trị hiện tại, không ít người trực tiếp báo cảnh sát.

    Nhưng hắn cũng xem như là tiểu thần, mặc dù thân phận thấp kém, cũng không có năng lực đặc biệt gì, thế nhưng chạy trốn, dễ như ăn cháo.

    Mà loại vui sướng khi chọc ghẹo người khác này, cũng là một loại kích thích trong sinh mệnh dài dằng dặc của hắn.

    Nhưng phiêu bạt lâu rồi, bạch tuộc cũng sẽ cảm thấy uể oải. Nhưng bộ tộc của chúng nó, đã định trước vĩnh viễn phiêu bạt, chữ nhà đối với chúng nó, sớm đã trở thành khát vọng xa xỉ nhất.

    Mãi cho tới một ngày, hắn đi vào hẻm nhỏ, vào một căn nhà trệt.

    Sân rất cũ nát, bên trong chỉ có một bà lão gần bảy mươi cùng một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi.

    Nhưng khác với gia đình khác, một già một trẻ sau khi phản ứng lại, giống như đã sợ tới choáng váng, không ồn ào cũng không rít gào, cứ dại ra nhìn nó ăn uống no đủ, thoải mái biến mất ngoài cửa.

    Mà đứa trẻ kia, chính là Thẩm Thư lúc sáu tuổi.

    "Đó là bữa cơm đơn sơ nhất ta từng ăn." Bạch tuộc tự lẩm bẩm, cũng không quản Nguyên Mộ và những người khác có nghe hiểu hay không.

    "Cháo hoa cùng một đĩa dưa muối nhỏ, nhưng đứa bé kia.." Bạch tuộc nhếch miệng cười cười, "Đứa nhỏ kia quá sững sờ, sau đó ta nhịn không được muốn đi trêu nó."

    Một lần lạ, hai lần quen, luôn tới đó ăn cơm, hai bà cháu này cũng thật nghèo, sau đó bạch tuộc cũng tự mình mang tới chút cơm canh mời bọn họ.

    Thời gian lâu rồi, lại dần trở nên quen biết. Bà lão tuy rằng vẫn không nói chuyện với hắn, nhưng buổi tối, lại luôn chuẩn bị thêm một bộ bát đũa. Mà Thẩm Thư tuổi còn nhỏ, cũng tò mò nhiều. Dần dần, luôn quấn lấy hắn hỏi các loại vấn đề.

    Đặc biệt là liên quan tới thân phận.

    "Ta là thần trong truyền thuyết!" Hóa thân của bạch tuộc tuy là thanh niên, nhưng thực tế trong tộc, hắn vẫn là một nửa trẻ con. Trẻ trâu lên, cũng không nhịn được nói khoác thần lực của mình.

    Nhưng Thẩm Thư chỉ dùng mấy câu là vạch mặt hắn, "Vậy ngươi có thể phù hộ nhà chúng ta có tiền sao?"

    "..."

    Không thể

    "Vậy ngươi có thể giúp ta lập tức lớn lên, đi làm nuôi gia đình không?"

    "..."

    Cũng không thể

    "Vậy ngươi có thể biến cha mẹ trở về, đừng để bà nội cực khổ như vậy không?"

    "..."

    Càng không thể, người chết sao có thể sống lại

    Ba vấn đề của Thẩm Thư trực tiếp làm bạch tuộc á khẩu không trả lời được, thậm chỉ có chút thất bại

    Nhưng một giây sau, Thẩm Thư nhón chân lên sờ đầu hắn, "Không làm được cũng không sao, ta cũng không chê ngươi"

    "Ta hỏi bà nội rồi, nội nói Bạch Tuộc là thần khách, đi khắp nơi gõ cửa, còn cây ngay không sợ chết đứng, coi bản thân mới chân chính là chủ nhân căn nhà. Cho nên ta chỉ muốn.."

    Tiểu Thẩm Thư ngừng một chút, bạch tuộc cho rằng hắn muốn nói mình da mặt dày. Nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới, tiểu Thẩm Thư chưa bao giờ nghĩ như vậy.

    Tiếng nói non nớt, trong bóng đêm trở lên cực kỳ ôn nhu. Bạch tuộc cũng nghe thấy câu nói ôn nhu nhất mà nó từng nghe sau mấy chục năm phiêu bạt, cũng là câu nói đâm thẳng vào tim nhất.

    "Ta nghĩ, có phải do ngươi không có nhà, cho nên mới tới nhà người khác, hi vọng bọn họ coi ngươi như người một nhà."

    "Chỉ là người đầu tiên truyền ra lời đồn khó nghe, cho nên những người sau đó liền hiểu lầm. Cũng không muốn nghe ngươi giải thích, bà nội nói, những lời này đều là phiến diện."

    "Ngươi.. Tại sao lại nghĩ như vậy?"

    "Bởi vì ngươi không hại người, còn mang đồ ăn ngon tới cho chúng ta!"

    Bé trai nhỏ gầy nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

    "Bạch tuộc thúc thúc, hôm qua ta nói với bà nội rồi. Sau này, ngươi đừng đi nữa. Cứ ở nhà chúng ta, chúng ta chính là người nhà của ngươi."

    "Có được không?"

    Bạch tuộc nhớ rõ, dưới ánh trăng, nụ cười của Thẩm Thư ấm áp tới nỗi khiến trái tim hắn cũng run rẩy theo, mà trước cửa, bà lão cầm một tấm ga trải giường, mặt mũi hiền lành.

    Bắt đầu từ ngày đó, bạch tuộc lang bạc, cuối cùng cũng có nhà.

    Năm năm đó, là năm năm vui sướng nhất của bạch tuộc. Thậm chí hắn còn đi ra ngoài làm công như người bình thường, tự xưng mình là bà con xa của Thẩm Thư.

    Mỗi tháng lấy lương đều chủ động nộp lên, còn có thể giống phụ huynh bình thường mà quan tâm việc học của Thẩm Thư.

    Tuy rằng nghèo khó, nhưng mỗi ngày đều ấm áp và vui sướng.

    "Các ngươi không hiểu đâu, tuyệt vọng nhất, không phải là mất đi. Mà là thật vất vả mới có được, lại làm mất!" Bạch tuộc nhận lấy bầu rượu thứ hai mà Nguyên Mộ đưa.

    Lần này, hắn không dùng chén rượu, mà rót cả bình vào miệng. Rượu mạnh chảy xuống cổ họng, làm nóng dạ dày, cuối cùng giúp hắn có dũng khí, đối mặt với kết cục thảm thiết trong ký ức.

    Bạch tuộc không tuân thủ lời hứa, nó không ở bên Thẩm Thư cho tới khi lớn lên. Khi Thẩm Thư mười hai tuổi, nó rời đi vì lời mời giúp hai ma vật phán xét phân tranh.

    Lúc chia tay, hắn nói với Thẩm Thư và bà nội rằng mình nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Nhưng chờ tới lúc hắn xử lý xong mọi chuyện trở về, nhìn thấy, lại là căn nhà trống hoác, cùng với Thiên Thịnh quỳ ở trong sân, ôm di ảnh của bà nội và Thẩm Thư khóc rống.

    "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bạch tuộc túm quần áo Thiên Thịnh chất vấn.

    Được đến câu trả lời, lại là Thẩm Thư chết thảm, bà nội cũng hậm hực mà chết.

    Người nhà của hắn, hắn vất vả lắm mới có tổ ấm, lại tại thời điểm mà hắn không biết, tan thành mây khói.

    Mà khi hắn nghe Thiên Thịnh nói, khi cùng đường mạt lộ, Thẩm Thư quỳ thần phật khắp nơi, càng không khống chế được tát bản thân hai bạt tai.

    Đúng, Thẩm Thư tin tưởng có thần. Hắn cũng tin tưởng thần sẽ bảo vệ công bằng, sẽ che chở cho hắn.

    Bởi vì, khi còn bé hắn gặp mình, vị thần trong truyền thuyết, sẽ ngăn lại phân tranh, ôn hòa nói lý lẽ.

    Nhưng mà, vị thần này, hưởng thu sáu năm tình thân của Thẩm Thư và bà nội, lại trong thời điểm mấu chốt nhất, không ra tay che chở, trái lại để hắn khổ sở giãy giụa một mình.

    Thiên Thịnh, "Ta đã sớm nói với hắn rằng, trên đời này không có thần. Nhưng hắn tin chắc rằng, mình bị thần từ bỏ."

    "Ngươi nói, Thẩm Thư có phải tên đại ngu si không?"

    Thời điểm Thiên Thịnh nói câu này, đôi mắt đỏ lên, Bạch Tuộc thì cảm thấy cả người như bị ai đánh nát.

    Bởi vì Thiên Thịnh nói không sai, theo một nghĩa nào đó, quả thật là hắn, từ bỏ Thẩm Thư trước..

    Mặc dù chỉ do vô tâm.

    Vì vậy, giờ khắc này, Bạch Tuộc quyết tâm, nhất định phải tra rõ nguyên nhân Thẩm Thư chết.

    Dù sao đã qua hai năm, rất nhiều bí mật đã phủ bụi. Mà trong ghi chép của cục cảnh sát, cũng không có cái gì dùng được.

    Nhưng dù có như thế, Bạch Tuộc có rất nhiều thời gian cùng sự kiên trì, hắn có thể tùy ý tiến vào bất cứ gia đình nào. Lột tơ kéo sợi dần dần, cuối cùng tìm được Đông Tử, cuối cùng cũng biết toàn bộ chân tướng khiến Thẩm Thư tự sát.

    Giết người đền mạng! Đây là quy củ từ xưa tới nay. Nhưng chuyện của Thẩm Thư lại khác, Thẩm Thư là bị đám người Đông Tử bức tử!

    Lúc đó bọn người này đã không vừa lòng với ngược đánh, còn làm chuyện càng tàn nhẫn hơn.

    Thẩm Thư, cũng chỉ là đứa trẻ vô tội bị ép gánh tội a! Tự tôn bị nghiền nát, thân thể bị thương tổn, lại không thể giải thích. Lúc đó hắn đã tuyệt vọng tới mức nào chứ?

    Bạch Tuộc không dám, cũng không thể nghĩ tới.

    Cuối cùng, nó cầm lên đao giết người, muốn mấy tên khốn kiếp này, từng người, từng người, đền mạng cho Thẩm Thư!

    Nhưng mà, tại lúc hắn giết tới người thứ ba, lại bất ngờ thu được thông báo bị trời phạt.

    Cũng biểu thị một ngày sau, Chấp Pháp Giả sẽ tới bắt hắn giam cầm.

    Bạch Tuộc không biết Chấp Pháp Giả thu nhận mình là ai, nhưng nó rõ ràng bản thân không thể chạy trốn.

    Nhưng dù là như thế, hắn cũng không cam tâm. Nó không sợ bị phạt, cũng không sợ chết, chỉ sợ mình chưa giết hết kẻ thù, không thể an ủi anh linh Thẩm Thư và bà nội.

    Cho nên trước khi tới hắn đã làm một việc.

    "Ta muốn làm giao dịch với ngươi" Nhìn vào mắt Nguyên Mộ, Bạch tuộc bất chấp, nói ra câu tiếp theo.

    "Tên Đông Tử kia bị ta đem đi giấu rồi. Nếu như bây giờ ngươi bắt ta, ta đảm bảo, hắn nhất định sẽ chết"

    "Ta nghe người ta nói qua, trong tay Chấp Pháp Giả không thể có nhân quả liên quan tới mạng người. Nếu Đông Tử chết, ngươi chính là người gián tiếp hại hắn."

    Nguyên Mộ không hề tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi hắn, "Yêu cầu của ngươi là gì?"

    Bạch Tuộc, "Ngày mai ta muốn tham gia buổi họp lớp do Thiên Thịnh tổ chức"

    Hắn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chịu chết, chỉ là trước khi chết, hắn cần phải khiến tất cả những kẻ hại chết Thẩm Thư, đều phải trả giá.
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...