Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi - Tần Nguyên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nhất nguyệt Vi Sinh, Aug 11, 2020.

  1. Chương 50: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm vừa cầm bút, vừa trả lời vấn đề của Bạc Phong.

    "Điều này rất quan trọng?"

    Cô trả lời rất có lệ.

    Mí mắt Bạc Phong rũ xuống, lật xem sách trong tay, ngữ điệu lạnh nhạt.

    "Không quan trọng."

    Hai người bọn họ, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

    Một người tản mạn, một người nghiêm chỉnh.

    Một người làm theo ý mình, một người lạnh nhạt như băng.

    Bọn họ như người tồn tại ở hai bên đối lập.

    Nhưng vào một lúc nào đó, lại có chỗ cực kỳ tương tự.

    Đối Nam Nhiễm mà nói, cô thích một viên dạ minh châu.

    Chỉ cần có được nó, còn về việc làm sao để có được nó, nó đã từng thuộc sở hữu của ai.

    Cô đều không quan tâm.

    Mục đích là muốn dạ minh châu, những cái khác đều không quan trọng.

    Đối Bạc Phong mà nói, cậu cảm thấy hứng thú với Nam Nhiễm.

    Cậu rõ ràng biết, đối với bản thân mình, Nam Nhiễm là một điều bất đồng.

    Quá khứ của cô thế nào, hành vi cử chỉ như thế nào.

    Những điều đó không quan trọng.

    Cậu muốn, là muốn Nam Nhiễm ở bên cạnh mình.

    Cho nên những người khác nhìn từ bên ngoài, Nam Nhiễm trước sau thay đổi cực kỳ lớn.

    Là nơi cực kỳ đáng giá thâm nhập nghiên cứu, đối Bạc Phong mà nói, căn bản đều không quan trọng.

    Cho nên khi hai người bọn họ kề bên nhau, sẽ hình thành một loại tồn tại vừa rất mâu thuẫn lại vừa rất hài hòa.

    *

    Mười phút sau.

    Nam Nhiễm đem toàn bộ chữ mình vừa bắt chước theo viết ra được đưa cho Bạc Phong.

    Sau khi Bạc Phong cầm lại nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhìn về phía Nam Nhiễm.

    Đối với tầm mắt lạnh băng kia của Bạc Phong, Nam Nhiễm không sợ chút nào, nhún vai.

    "Em viết xong rồi."

    Bạc Phong cầm tờ giấy kia.

    "Đây là chữ?"

    Liền nhìn đồ vật trên tờ giấy kia, mỗi chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

    Tỉ mỉ mà nhìn thì thật ra cũng có thể nhận ra được đang viết cái gì.

    Chỉ là, quá xấu.

    Nam Nhiễm cầm bánh quy nhỏ lại, cắn rôm rốp rôm rốp lên.

    "Không thì sao?"

    Khóe môi Bạc Phong thoáng gợi lên một độ cong thật đạm, nhưng thực mau liền biến mất.

    "Em thật đúng là vượt qua sức tưởng tượng của anh."

    Nói xong, cậu duỗi tay kéo Nam Nhiễm lại.

    Cầm nửa miếng bánh quy kia, ném vào thùng rác.

    "Nghe thanh âm em ăn, thật phiền."

    Rôm rốp rôm rốp, lực chú ý của cậu sẽ bị phân tán.

    Cậu cũng sẽ không bị những chuyện râu ria bên ngoài làm cho phân tâm.

    Nhưng cô gái này chỉ thuận miệng ăn đồ ăn đều có thể hấp dẫn cậu.

    Nam Nhiễm không chút để ý.

    "Ngoại trừ bánh quy, hình như không có thứ gì có thể hấp dẫn làm em tiếp tục cả."

    Nói xong, ném bút trong tay xuống.

    Cô mới không thèm học mấy thứ vô dụng này đâu.

    Bạc Phong thấy cô không định tiếp tục nữa.

    Cậu mở miệng.

    "Đồ ăn trên giấy, cũng sẽ ném vào thùng rác."

    Nam Nhiễm khựng lại.

    Giây tiếp theo, liền cầm lấy bút.

    Ừm, đồ ăn quan trọng hơn.

    Hơn nữa còn đều là những thứ cô chưa từng ăn.

    Không thể không nói, Bạc Phong áp dụng loại sách lược này trên người Nam Nhiễm thể hiện được hiệu quả cực tốt.

    Vừa mới bắt đầu là lấy phương thức viết tên thức ăn.

    Mà dần dần, thiên phú của Nam Nhiễm liền thể hiện ra rồi.

    Thứ cô đã viết qua một lần thì sẽ không quên nữa.

    Bản lĩnh đã gặp qua là không quên được này, ở ba tháng sau đó thần tốc mà thể hiện ra.

    Yêu cầu của Bạc Phong đối Nam Nhiễm, vừa bắt đầu là nhận biết hai mươi mấy chữ.

    Về sau, phải học cả quyển sách.

    Ba tháng mà thôi.

    Tất cả những thứ cần học của lớp 11, cùng với tất cả sách giáo khoa của trước kia, cô đều có thể đọc được, hơn nữa còn học thuộc lưu loát.

    Tiểu Hắc Long nhìn loại năng lực này của ký chủ.

    Mạnh đến mức chậc lưỡi.

    Quá đỉnh rồi.

    Vốn cho rằng là do ký chủ ngốc.

    Sau đó phát hiện, không phải ngốc, mà là do chưa bao giờ được dạy dỗ nên mới không biết gì.

    Sau đó, đã bị bạn học dạ minh châu-Bạc Phong, dùng đồ ăn dụ dỗ, thành công kích phát ra.

    Muốn nói còn có gì không đủ.

    Chính là chữ có hơi xấu.

    Còn có năng lực tính toán toán học quá kém.

    Cũng là loại đề đó, hơi đổi một chút.

    Đồng chí Nam Nhiễm liền một cái cũng làm không ra.

    Thậm chí còn chất vấn Bạc Phong tại sao bắt cô làm một đề mà cô hoàn toàn không biết.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  2. Chương 51: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Học kỳ hai lớp 11 vừa mới bắt đầu.

    Bạc Phong nói thẳng:

    "Ba tháng sau thi đại học."

    Nam Nhiễm thờ ơ.

    Thi đại học.

    Đó là thứ gì.

    Liên quan gì tới cô sao?

    Tiểu Hắc Long lập tức phổ cập tri thức cho ký chủ nhà mình.

    "Ký chủ, thi đại học có nghĩa là cô sắp học hết cấp ba."

    Nam Nhiễm duỗi tay sờ sờ ghế dựa

    "Nơi này rất tốt, em còn không định rời đi nơi này."

    Bạc Phong nhìn cô.

    "Sẽ tăng nhanh thời gian anh vào lồng sắt."

    Tiếng nói vừa dứt.

    Nam Nhiễm đem cây kẹo mút kia nhét vào trong miệng.

    "Được."

    Tiểu Hắc Long cảm thấy tốc độ lật mặt của ký chủ mình còn nhanh hơn cả lật sách.

    Vả lại còn không gượng gạo chút nào.

    Thật đúng là, quá thần kỳ.

    Ngày đầu tiên sau khi khai giảng học kỳ hai lớp 11, buổi tối về nhà.

    Nam Đồng đứng ngay giữa cầu thang.

    "Tiểu Nhiễm, ba chờ em trong thư phòng, nhanh lên đi."

    Lúc cô ta nói, hình như trước đó đã khóc.

    Nhìn qua đôi mắt có chút đỏ bừng ướt át.

    Nam Nhiễm vắt cặp sách lên vai.

    Từng bước đi đến thư phòng trên lầu hai.

    Mới đẩy cửa thư phòng ra.

    Liền nghe thấy tiếng mẹ kế truyền đến.

    Nghẹn ngào.

    "Kiến Quân, anh nhất định đừng làm khó Tiểu Nhiễm.

    Nó cũng là không hiểu chuyện."

    Cha Nam còn chưa mở miệng, liền nghe tiếng mẹ kế lại vang lên lần nữa.

    "Chỉ là lần này tại sao Tiểu Nhiễm lại muốn cướp bạn trai của Đồng Đồng chứ?

    Chẳng lẽ do nó không thích mẹ kế là em?

    Muốn trả thù em sao?"

    Lúc nói chuyện, nước mắt mẹ kế vừa mới ngừng lại lần nữa ào ào chảy xuống.

    Mẹ kế dựa vào trên vai cha Nam.

    "Kiến Quân, có phải em sai rồi không?

    Đều do em, không có dạy dỗ Tiểu Nhiễm cho tốt nên mới làm nó đi sai đường."

    Lúc Nam Nhiễm tới, liền thấy sắc mặt cha Nam xanh mét khó coi.

    Nhưng là lại cố nén giận dỗ mẹ kế.

    Chân đạp trên mặt thảm, không phát ra chút thanh âm nào.

    Cho đến khi Nam Nhiễm mở miệng

    "Tìm tôi?"

    Lúc cô nói, đã kéo một cái ghế bên cạnh qua.

    Ngồi xuống đối diện cha Nam.

    Dựa vào ghế trên, như không có xương cốt.

    Cha Nam không nhịn được, rầm một tiếng, đập lên bàn.

    "Nam Nhiễm! Sao mày có thể làm ra loại chuyện như vậy?"

    Mẹ kế vừa lau nước mắt, vừa vội vàng dỗ cha Nam.

    "Không cần tức giận, không tốt cho tim của anh."

    Vừa nói, vừa hướng về phía Nam Nhiễm.

    "Tiểu Nhiễm, con nhận sai là được rồi, tuyệt đối đừng chọc cho ba con tức giận."

    Lúc nói, trong thanh âm còn mang theo sự sốt ruột.

    Bộ dáng như muốn điều hòa quan hệ giữa hai cha con.

    Nói xong, mẹ kế lại nói.

    "Hai người nói chuyện, mẹ ra ngoài trước."

    Mẹ kế cực kỳ biết chừng mực mà rời khỏi thư phòng.

    Nam Nhiễm ngồi trên ghế, tùy ý.

    Không biết còn tưởng đây là một vị đại gia.

    Cha Nam nhăn mày.

    Nhìn đứa con gái trước mắt.

    Dường như cô hoàn toàn khác với trước kia rồi.

    Làm theo ý mình, làm việc càng ngày càng không theo thường lệ.

    Cha Nam vừa sốt ruột, ho liền ho khan lên.

    Trận ho khan này, rất lâu cũng không dừng lại.

    Nam Nhiễm ngồi ở đó, chán đến chết mà nhìn khắp nơi.

    Cuối cùng, Nam phụ nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, tức muốn hộc máu.

    "Đó là bạn trai chị con, sao con lại nhúng tay vào?"

    Nam Nhiễm thờ ơ.

    Cha Nam thở dài.

    "Có phải con đang trả thù mẹ kế mình hay không?

    Có phải cảm thấy là bà ấy phá hủy hôn nhân của ba và mẹ con?"

    Nam Nhiễm không động tĩnh.

    Cha Nam cầm thuốc của mình từ trên bàn lên.

    Uống vào.

    Mới mở miệng.

    "Ba cùng mẹ kế con quả thật có từng bên nhau.

    Nhưng sau khi kết hôn với mẹ con, chúng ta đã cắt đứt liên hệ rồi.

    Tiểu Đồng ra đời ba thật sự không ngờ.

    Nhưng đó cũng là sau khi mẹ con qua đời, mẹ kế con nghe được chuyện này, mới dám ôm Tiểu Đồng tới tìm ba.

    Con có thể trách ba.

    Nhưng mẹ kế con, thật sự không có thiếu nợ con điều gì."
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  3. Chương 52: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Nam có một phần áy náy với Nam Nhiễm.

    Áy náy làm cho Nam Nhiễm từ nhỏ đã không có mẹ.

    Nhưng phần áy náy này, trải qua những hành vi Nam Nhiễm bắt nạt chị gái mình mười mấy năm qua.

    Chỉ còn lại mệt mỏi.

    Nam Nhiễm đứng lên, đi đến trước cửa sổ.

    Kéo màn lại.

    Che đậy ánh mặt trời hoàng hôn.

    Thư phòng lập tức liền tối sầm.

    Cô dựa vào bức màn màu tím nhung đằng sau.

    Không chút để ý nói,

    "Hết rồi?

    Vậy tôi đi đây."

    Bộ dáng đó của cô, hoàn toàn chính là không đem lời cha Nam nói nghe vào tai.

    Cha Nam kích động lại ho khan lên.

    "Mày!"

    Sau khi nói xong một chữ này.

    "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"

    Lại ho khan không ngừng.

    Lúc Nam Nhiễm sắp ra khỏi phòng.

    Cha Nam nhanh chóng nói.

    "Mày đứng lại!"

    Nam Nhiễm dừng lại.

    Cha Nam dùng một tay đỡ bàn, đi về kệ sách phía sau.

    Không bao lâu liền nghe được tiếng bíp bíp nhập mật mã.

    Két sắt mở ra.

    Ông ta lấy từ bên trong ra bốn phần văn kiện.

    Ném vào trên bàn.

    Cha Nam vừa ho khan vừa mở miệng

    "Cái này, mày cầm đi."

    Nam Nhiễm đi qua, mày gây nhíu lại.

    Duỗi tay, cầm lấy thứ đồ kia.

    Hợp đồng nhà ở.

    Hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần.

    Còn có hai phần hợp đồng mua nhà.

    Cha Nam hơi thở gấp.

    "Mày sắp thành niên.

    Cái này, coi như quà thành niên của mày."

    Nam Nhiễm cầm trong tay quơ quơ

    "Cho tôi?"

    Cha Nam thở dài.

    "Đừng đi làm chuyện xấu.

    Cũng đừng tùy tiện thương tổn người khác.

    Cho dù con không làm gì cả.

    Chừng đó, cũng đủ nuôi con cả đời."

    Nam Nhiễm người đàn ông có hơi suy yếu trước mắt này.

    Cô đem hợp đồng kia tùy tay ném trên bàn.

    "Này, lão già."

    Vừa mở miệng, Cha Nam liền ho khan lên.

    Được chỗ tốt rồi ngay cả cha cũng không gọi?

    Rốt cuộc, rốt cuộc sao lại sinh ra một đứa con gái như thế chứ?

    Nam Nhiễm kéo ghế bên cạnh qua, ngồi xuống.

    Vẫn không chút để ý như cũ,

    "Vừa rồi ông, hỏi tôi cái gì?"

    Dường như cô khó được mà mở lòng nhân từ, muốn giải thích nghi hoặc cho lão già này.

    Cha Nam bị đứa con gái không nên nết này chọc cho tức đến mức ho khan không ngừng.

    Cha Nam nâng tay lên, liền đem ảnh chụp trước mặt mình ném đến trước mắt Nam Nhiễm.

    "Mày nhìn xem, khụ khụ, mày nhìn xem mình đã làm cái gì!

    Khụ khụ khụ.

    Mày, mày, đây là bạn trai của chị mày!"

    Nam Nhiễm cầm ảnh chụp qua.

    Trên ảnh có hai người.

    Một cái là Bạc Phong, còn một cái là cô.

    Một xấp ảnh chụp.

    Các loại tư thế đều có.

    Nắm tay, Nam Nhiễm dựa trên người Bạc Phong.

    Hai người cùng lúc ấn một bao khoai tây chiên.

    Góc độ ảnh chụp cực kỳ ái muội thân mật.

    Còn về tình hình thật sự ······ có khi không phải như vậy.

    Nam Nhiễm một tay chống cằm, tò mò.

    "Chị tôi không nói với ông?"

    Cha Nam nghi hoặc.

    "Mày muốn nói cái gì?"

    Nam Nhiễm.

    "Chị ta vốn dĩ có cơ hội, đáng tiếc bản thân không biết cố gắng, rớt tuyển.

    Hết cách, tôi chỉ có thể tự mình làm."

    Nhưng chỉ cần chị ta kia biết cố gắng một chút.

    Cô còn cần phải đợi đến tốt nghiệp mới đem dạ minh châu nhốt vào lồng sắt sao?

    Vô dụng.

    Còn nói bốc phét trước mặt lão già.

    Lão già nghe được mấy lời này, cứng đờ tại chỗ.

    Nam Nhiễm giải thích xong.

    Lại nhìn lão già

    Cô duỗi tay cầm bốn phần văn kiện kia qua.

    Vừa đi ra ngoài vừa mở miệng

    "Nếu muốn sống lâu một chút, thì cách xa mẹ ra đi."

    Vừa nói, mở cửa phòng ra.

    Mẹ kế không kịp phòng ngừa bị hất một cái, bước chân lảo đảo.

    Trên mặt mẹ kế mang theo tươi cười, cứ như vừa mới xuất hiện.

    "Hai người nói chuyện xong rồi?"

    Nam Nhiễm cùng mẹ kế đối diện.

    Sau đó duỗi tay, ôm lấy mẹ kế.

    "Ừm."

    Nói xong, Nam Nhiễm vẫn đang ôm mẹ kế.

    Trong đầu mẹ kế chỉ nghĩ đẩy đứa con nuôi này ra.

    Nam Nhiễm chậm rãi mở miệng.

    "Mẹ sẽ đối xử tốt với ba sao?"

    Mẹ kế:

    "Đương nhiên, cha con là nơi trông cậy duy nhất của mẹ."

    Nam Nhiễm chậm rãi nói.

    "Con tin mẹ."
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  4. Chương 53: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc cô nói, mu bàn tay từng hồi từng hồi mà vỗ sống lưng mẹ kế.

    Mẹ kế nhanh chóng đẩy Nam Nhiễm ra.

    Cũng không biết vì sao.

    Mấy lần tiếp xúc gần đây, cứ cảm thấy Nam Nhiễm làm bà ta lạnh cả người.

    Nhưng đứa con gái này, là bà ta nhìn từ nhỏ lớn lên.

    Những tính toán trong lòng đó, bà ta đã quá rõ ràng rồi.

    Vô số tâm tư xẹt qua trong đầu mẹ kế.

    Hiện giờ, lý trí và trực giác của bà ta đang va chạm vào nhau.

    Nam Nhiễm không hề quay đầu nhìn một cái, cứ dọc theo thang lầu mà đi.

    À, đương nhiên, bốn phần văn kiện kia cũng bị cô cầm ra theo.

    Vừa đi, Tiểu Hắc Long vừa nghe giải thích

    【 Ký chủ, bốn phần văn kiện này trị giá hai trăm triệu. 】

    Nam Nhiễm không chút để ý,

    "Ồ."

    Tiểu Hắc Long hơi khựng lại, lập tức thay đổi một cách nói khác.

    【 Ký chủ, bốn phần văn kiện này có thể cho cô ăn 500 năm bánh bao. 】

    Nam Nhiễm nghe được, lập tức liền dừng lại.

    "Lắm tiền vậy hả?"

    Tiểu Hắc Long đầu đầy hắc tuyến.

    Đây là lắm tiền sao?

    Đây là lắm bánh bao chứ gì?

    *

    Về một màn xảy ra trong thư phòng, rất nhanh đã bị Nam Nhiễm vứt ra sau đầu.

    Mỗi ngày đều lật sách Bạc Phong đưa cho cô.

    Bây giờ cô đang học 11, vốn còn phải học một năm cấp ba nữa.

    Nhưng vì muốn sớm có được dạ minh châu.

    Ba tháng sau, Nam Nhiễm sẽ theo Bạc Phong cùng nhau thi đại học.

    Mỗi ngày đều lật sách lật sách lật sách.

    Hôm nay.

    Nam Nhiễm ngủ ở sân bóng rổ trong nhà thi đấu.

    Tả Hàm bước bước chân nhỏ, chạy vào.

    Xoa đầy đầu mồ hôi, tìm hình bóng Nam Nhiễm.

    Cuối cùng, phát hiện cô trên một đám ghế.

    Cô nhanh chóng đi lên bậc thang.

    Chỉ là lúc này, không còn bộ dáng bé fangirl vui vẻ như mỗi lần gặp Nam Nhiễm trước kia nữa.

    Tả Hàm mang tâm sự nặng nề.

    Trong tay cầm một tờ giấy hồng nhạt.

    Nam Nhiễm hơi hé mắt.

    Sau đó lại khép lại.

    Lông mi đen nhánh hơi rung, cùng với thanh âm không chút để ý của cô vang lên.

    "Có việc?"

    Tả Hàm đầu tiên là theo bản năng lắc đầu.

    Sau đó, liền lại nhanh chóng gật đầu.

    "Có."

    Vừa nói, lại nhịn không được đi thêm một bước về hướng Nam Nhiễm.

    Mặt khác, trong phòng Hội học sinh.

    Trình Văn Hoắc xoa đầu mày đi vào.

    Đầy đầu mờ mịt cùng bất đắc dĩ.

    Không có bộ dáng tiêu sái không kiềm chế như hồi xưa.

    Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

    Ghế dựa cọ sát với mặt đất tạo ra âm thanh kít kít.

    Lực chú ý của Bạc Phong từ trên sách chuyển đến trên người Trình Văn Hoắc.

    Nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng bang quơ liếc một cái.

    Thực mau, tầm mắt lạnh băng lại lần nữa rơi xuống trên sách.

    Trình Văn Hoắc cởi bỏ cúc áo khoác.

    Muốn nói lại thôi.

    Cả nửa ngày sau.

    Trình Văn Hoắc mới mở miệng,

    "Nam Nhiễm kia, cậu xác định cô ta thích cậu?"

    Nếu là ngày xưa, loại nghi ngờ tình yêu người khác, loại chuyện sẽ bị sét đánh này, cậu mới không thèm làm đâu.

    Nhưng bây giờ không giống nha.

    Trình Văn Hoắc lầm bầm lầu bầu,

    "Cô ta có khi nào thích nữ hay không?

    Cậu càng nói càng cảm thấy đây là sự thật.

    Sau đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.

    Lại hỏi lại lần nữa.

    " Cô ta thật sự thích cậu, đúng không?"

    Trình Văn Hoắc vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc của mình.

    Hoàn toàn không để ý đến Bạc Phong.

    Cho nên khi cậu ngẩng đầu lên.

    Liền phát hiện tầm mắt hờ hững của Bạc Phong đang nhìn chằm chằm vào cậu.

    Hơn nữa tầm mắt càng ngày càng lạnh băng.

    Trình Văn Hoắc liên tiếp thất thần, vẫn luôn xoa giữa đầu mày.

    Muốn hỏi tại sao cậu ta lại có bộ dáng mất hồn mất vía này.

    Nguyên nhân vẫn là do Tả Hàm.

    Gần đây cậu phát hiện, Tả Hàm ở đang xa cách cậu.

    Không chỉ như thế, cậu còn phát hiện cô ấy có lúc còn thất thần, trên tờ giấy trắng tràn ngập tên Nam Nhiễm.

    Còn cứ không có việc gì cũng đi tìm Nam Nhiễm.

    Nhìn thấy Nam Nhiễm cũng không nói lời nào, cứ an an tĩnh tĩnh như cô vợ nhỏ mà ngồi bên người Nam Nhiễm.

    Nhìn Nam Nhiễm kia ngủ.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  5. Chương 54: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia cậu không phát hiện.

    Chỉ cho rằng Tả Hàm xem Nam Nhiễm là bạn tốt.

    Dù sao tâm tư Tả Hàm vẫn rất đơn thuần.

    Nhưng lần này, dù bạn tốt mẹ nó cũng không đến mức này.

    Buổi tối Nam Nhiễm về nhà, Tả Hàm liền giống như nữ sinh thất tình bị vứt bỏ, đứng ở cổng trường luôn nhìn theo bóng dáng Nam Nhiễm.

    Bộ dáng đó.

    Tư thái đó.

    Đôi mắt nhỏ ưu thương khổ sở kia.

    Mấu chốt nhất là, khi cậu muốn hỏi rõ ràng chuyện này.

    Tả Hàm lại trốn tránh cậu.

    Bây giờ hai người bọn họ đã hai tuần không nói chuyện với nhau rồi.

    Cứ nghĩ năm nghĩ bảy như vậy.

    Dần dần có vài ý nghĩ liền hiện lên.

    Nữ sinh cùng nữ sinh ······ má nó cũng có thể ở bên nhau!

    Tức khắc, Trình Văn Hoắc liền lo âu.

    Nhìn bộ dáng kia của Nam Nhiễm.

    Lại nhìn đôi mắt nhỏ sùng bái của nhà Tả Hàm nhà họ.

    Trình Văn Hoắc không muốn nghĩ tiếp.

    Nhưng mà, không vứt thứ này đi nổi.

    Hết cách.

    Cuối cùng chỉ có thể chạy đến chỗ Bạc Phong hỏi thăm một chút.

    Nếu như, Tả Hàm thật sự thích Nam Nhiễm.

    Nhưng Nam Nhiễm lại cùng Bạc Phong ở bên nhau.

    Vậy Tả Hàm chính là tương tư đơn phương.

    Tuy chỉ một ý nghĩ này, đã đủ làm cậu ghen tỵ.

    Nhưng không sao.

    Chỉ cần Nam Nhiễm không thích Tả Hàm.

    Vậy cậu vẫn còn cơ hội.

    Trình Văn Hoắc cứ không ngừng nghỉ mà hỏi Bạc Phong.

    Sắc mặt Bạc Phong theo từng vấn đề của cậu mà càng ngày càng trở nên lạnh băng.

    Nam Nhiễm có thích cậu hay không?

    Có thích hay không thì không biết.

    Nhưng ý nghĩ muốn nhốt cậu vào lồng sắt là có.

    Trình Văn Hoắc muốn nói lại thôi.

    "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, Nam Nhiễm cùng Tiểu Hàm quá thân mật rồi?"

    Bạc Phong liếc cậu ta.

    "Có lời thì nói thẳng."

    Trình Văn Hoắc có chút ảo não,

    "Gần đây tiểu Hàm cứ liên tục nhìn ảnh chụp Nam Nhiễm mà thất thần.

    Còn luôn viết tên Nam Nhiễm.

    Mỗi ngày cứ như hòn vọng phu mà đứng ở cổng trường nhìn Nam Nhiễm về nhà.

    Còn giống như cô vợ nhỏ mà mua đồ ăn vặt cho cô ta, thẻ ngân hàng cũng đưa cô ta tùy ý quẹt."

    Thật đúng là càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

    Cho dù là bạn tốt, có phải hay không cũng hơi tốt quá?

    Về phần Bạc Phong.

    Ngón tay thon dài của cậu nắm chặt sách, càng ngày càng dùng sức.

    Trên mặt lại không chút biến hóa nào.

    Bởi vì câu 'dạ minh châu trên thế giới này nhiều như vậy, cũng không thể thắt cổ chết trên một viên được' kia của Nam Nhiễm.

    Tuy rằng cậu không hỏi tới nữa.

    Nhưng cũng im hơi lặng tiếng mà loại trừ tất cả nam sinh bên cạnh Nam Nhiễm.

    Dạ minh châu?

    Tuy không biết tại sao Nam Nhiễm lại gọi cậu là dạ minh châu.

    Nhưng nếu cậu đã là dạ minh châu rồi, thì trong thế giới của Nam Nhiễm, chỉ có thể có một viên dạ minh châu là cậu.

    Chỉ là lâu như vậy, cậu chỉ không lưu tình mà loại trừ tất cả nam sinh, lại quên mất còn có nữ sinh.

    *

    Tại sân bóng rổ trong nhà thi đấu.

    Tả Hàm muốn nói lại thôi mà nhìn Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm nhẹ nhàng lạnh nhạt.

    "Có chuyện muốn nói?"

    Cô cởi áo khoát tây trang của mình ra.

    Để dưới đầu, gối lên.

    Cực thích ý.

    Tờ giấy trong tay Tả Hàm đã bị niết đến mức khó xem.

    Nhăn bèo nhèo.

    Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được, đó là một bức thư.

    Màu hồng nhạt.

    Trên đó còn có sơn móng tay đỏ tươi.

    Hai mắt Tả Hàm long lanh đầy nước, môi hồng lúc đóng lúc mở.

    Rốt cuộc vẫn hỏi ra lời.

    "Ân nhân thích Tiểu Hoắc sao?"

    Nam Nhiễm nghe được cái tên không hiểu sao lại xuất hiện này.

    Tiểu Hoắc là ai?

    Cô giật giật mí mắt.

    Lông rung động.

    "Có liên quan tới cậu?"

    Tả Hàm nắm chặt bức thư màu hồng nhạt, một lúc lâu sau, cố gắng mà gật đầu.

    "Có liên quan."

    Nam Nhiễm.

    "Ồ."

    Cho nên, việc này lại liên quan gì đến cô?

    Cô lười nhác lên tiếng.

    Lại không nói chuyện nữa.

    Tả Hàm rối rắm hai tuần.

    Cuối cùng cảm thấy vẫn cần nói ra rõ ràng, dù sao người này là ân nhân.

    Thanh âm của cô thành khẩn.

    "Ân nhân, cậu đã cứu tớ rất nhiều lần, nên tớ muốn thành thật nói với cậu.

    Tớ thích cậu ấy."
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  6. Chương 55: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực mau, Tả Hàm liền xua tay nói.

    "Tớ, ân nhân, tớ không phải muốn cậu làm gì.

    Chỉ, chỉ muốn, chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cậu, có được không?"

    Lúc nói Tả Hàm còn nói lắp,

    Câu cạnh tranh công bằng này, cô đã rối rắm hai tuần, cuối cùng cũng nói ra.

    Nam Nhiễm nghe xong, thờ ơ.

    Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí, giải thích:

    【 Ký chủ, Trình Văn Hoắc chính là Thiên Đạo chi tử. 】

    Nam Nhiễm:

    "Ai?"

    Tiểu Hắc Long cuối cùng cũng nhìn ra,

    Ký chủ ngoại trừ viên dạ minh châu kia, ai cũng không nhớ được.

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói.

    【 Viên pha lê. 】

    Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, mở to mắt.

    "Ồ."

    Tả Hàm nghe ân nhân đáp ứng.

    Kích động tới mức suýt chút nữa khóc ra.

    Tả Hàm ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao nắm tay Nam Nhiễm.

    Hai mắt ngập nước.

    "Ân nhân."

    Nam Nhiễm ngồi dậy.

    Ý bảo Tả Hàm đứng dậy.

    Tả Hàm cực kỳ ngoan.

    Lập tức liền đứng dậy.

    Nam Nhiễm vươn đầu ngón tay ra, móc lấy túi áo Tả Hàm.

    Vói vào lần mò một trận.

    Thanh âm của Tả Hàm rất nhỏ, cứ như sợ dọa đến ân nhân.

    "Ân nhân đang tìm gì vậy?"

    Nam Nhiễm ngẩng đầu.

    "Tại sao chẳng có gì cả?"

    Tả Hàm lập tức nói.

    "Ân nhân đói bụng rồi hả?

    Tớ lập tức đi mua đồ ăn cho ân nhân ngay!"

    Lúc Bạc Phong đi vào sân vận động, liền thấy được trên khán đài.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu, lôi kéo quần áo Tả Hàm.

    Tả Hàm cúi đầu cười, hai người kề nhau rất gần.

    Một tay Tả Hàm còn đang nắm tay Nam Nhiễm.

    Tư thái kia.

    Bộ dáng kia.

    Chậc chậc chậc.

    Bạc Phong mặt không cảm xúc.

    Tả Hàm đang vui vẻ dò hỏi sở thích của ân nhân mình.

    "Ân nhân muốn ăn gì?

    Khoai lát, chocolate?

    Hay là ăn kem ly?"

    Đang trò chuyện.

    Nam Nhiễm cứ như không xương cốt, vừa nói, vừa dựa vào trên người Tả Hàm.

    Kết quả.

    Đầu không dựa vào người Tả Hàm.

    Mà dựa trên một cánh tay săn chắc.

    Chớp mắt.

    Đầu Nam Nhiễm đã bị cưỡng ép, ấn vào trên người người nào đó.

    Nam Nhiễm cảm nhận được hơi thở lạnh lạnh phát ra từ trên người nào đó.

    Ừmm.

    Thoải mái.

    Một chút phản kháng cũng không có.

    Cô đương nhiên biết người đến là ai.

    Thân thể Bạc Phong kiên cố hữu lực, toàn thân tản ra vẻ hờ hững.

    Một khuôn mặt lạnh băng như điêu khắc.

    Nam Nhiễm thực thích.

    Nhưng điều này không chứng tỏ, tất cả mọi người đều thích.

    Ví dụ như.

    Tả Hàm cố gắng chống đỡ thân thể lui về sau hai bước.

    Cô có hơi sợ Bạc Phong học trưởng.

    Từ lần đầu gặp mặt liền sợ.

    Cho đến bây giờ, vẫn sợ.

    Làm sao bây giờ?

    Muốn khóc.

    Tả Hàm lui lui, liền lui đến bên cạnh cầu thang.

    Cô nhanh chóng nói.

    "Bạc Phong học trưởng, ân nhân, tớ, tớ đi trước đây.

    Hai người nói chuyện đi."

    Nam Nhiễm nhìn Tả Hàm liên tiếp lui về sau.

    Mở miệng.

    "Khoai lát của tôi, còn có ······ ưm."

    Vừa mới mở miệng nói một cái, đã bị người ta bịt kín miệng.

    Cho đến khi Tả Hàm gập ghềnh rời đi.

    Bạc Phong mới buông cô ra.

    Khó được, lúc này Bạc Phong lại chủ động mở miệng.

    Chỉ là ngữ điệu so với ngày thường còn lạnh hơn.

    "Tán gẫu gì đó?"

    Nam Nhiễm ngồi tùy ý,

    "Cậu ấy nói muốn cùng em cạnh tranh công bằng có được viên pha lê kia."

    Cô vốn dĩ, không có hứng thú gì với viên pha lê kia.

    Chỉ cần thi xong đại học.

    Dạ minh châu liền bị cô thu rồi.

    Còn cần cái gì viên pha lê chứ?

    Nhưng mà.

    Bạn học Tả Hàm muốn cạnh tranh công bằng với cô.

    Được thôi.

    Vậy cô miễn cường cũng đem nhốt vào lồng sắt luôn là được.

    Thêm một cái cũng không nhiều lắm mà.

    Bạc Phong cúi đầu,

    "Ai là viên pha lê?"

    Nam Nhiễm:

    "Cái người tên Tiểu Hoắc kia."

    Áp suất trên người Bạc Phong ngày càng thấp.

    "Tiểu Hoắc? Cậu ta từ khi nào mà thành tiểu Hoắc rồi?"

    "Sao em biết được?"

    Nam Nhiễm vừa nói xong,

    Tay Bạc Phong dùng sức.

    Kéo cái tay Nam Nhiễm đang đặt trên người mình xuống.

    Nam Nhiễm không thể hiểu được,

    "Nè, anh là của em, còn không được sờ sao?"

    Tiểu Hắc Long nghe lời này của ký chủ.

    Sao lại, sao lại, giống như một tên lưu manh vậy chứ?
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  7. Chương 56: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Phong hờ hững,

    "Có phải anh tốt với em quá, nên mới khiến em đắc ý vênh váo như vậy không?"

    Mắt Nam Nhiễm hơi hé, trong mắt hiện lên một mảnh tối tăm.

    "Là ông đây quá tốt với anh, mới làm một viên dạ minh châu nát như anh dám lật trời."

    Trong sân vận động, tức khắc tràn ngập mùi thuốc súng.

    Tiểu Hắc Long che mặt.

    Sao nó lại cảm thấy, ký chủ là vì Bạc Phong không cho cô sờ nữa nên mới trở mặt chứ?

    Lúc này, cửa sân vận động kẽo kẹt một tiếng, mở ra.

    Sau đó, có thanh truyền đến.

    "Ha, cãi nhau hả?"

    Một thanh âm cà lơ phất phơ truyền đến.

    Cầm đầu là một tên đầu vàng, mặc một thân đồng phục không vừa người, trên chân mang dép lê đi vào.

    Hắn vừa vào, phía sau lục đục thêm hơn mười người nữa cùng tiến vào.

    Cũng giống vậy, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua không hợp chút nào.

    Như là tạm thời mượn được.

    Tên đầu vàng dẫm lên cái ghế gần nhất.

    Bày ra một tư thế.

    Nhân tiện lấy hai tay sờ sờ đầu tóc vàng của mình.

    "Cô bé, mày rất giỏi nha."

    Thế tới ào ạt, mục tiêu là nhắm vào Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm không chút ấn tượng về tên đầu vàng này.

    Hiện cô đang bị dạ minh châu chọc cho tức giận.

    Đang nghĩ đánh gãy chân cậu ta rồi mang về tốt hơn.

    Hay đánh ngất cậu ta thì tốt hơn.

    Cô không có kinh nghiệm dạy dỗ dạ minh châu.

    Trước kia, những viên dạ minh châu kia đều là một đám hạt châu nhỏ đáng yêu.

    Cô muốn sờ thì sờ, muốn chạm vào thì chạm vào.

    Đâu giống cái này.

    Một đống phiền phức.

    Còn bắt cô thi cử.

    Bây giờ cô, đổi ý.

    Không muốn thi nữa.

    Hiện tại liền muốn vác cậu ta về.

    Bạn học Nam Nhiễm nói trở mặt liền trở mặt.

    Trong lòng cô đang xoay chuyển lòng vòng thì.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Hệ thống cảnh báo, giá trị hắc ám trong cơ thể cô sắp vượt qua 50%, xin ký chủ dừng lại hết thảy suy nghĩ trong lòng. 】

    Tiểu Hắc Long run rẩy nhắc nhở.

    Ký chủ đang nghĩ gì vậy?

    Chắc không phải là muốn diệt hết đám người trước mắt này đấy chứ?

    Tên đầu vàng bước lên cầu thang, từng bước một tiến đến.

    Ra vẻ như đại ca giá lâm.

    Tầm mắt quét Nam Nhiễm một lượt từ trên xuống dưới.

    Chậc chậc chậc.

    Con nhóc này,

    Dáng người diện mạo thật không còn gì để nói.

    Chỉ là quá hoang dã.

    Lần trước chỗ đầu ngõ, hắn bị đánh đến mức nằm trên giường mấy ngày cũng không dậy nổi.

    Hắn tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy.

    Cuối cùng cũng tìm được con nhóc này.

    Tiểu Hắc Long biết rõ trí nhớ của ký chủ.

    Mở miệng,

    【 Ký chủ, tên đầu vàng này chính là tên đã chặn đường cô lúc cô vừa đến thế giới này. 】

    Nam Nhiễm mơ hồ có chút ấn tượng.

    Chỉ là cô còn chưa có phản ứng.

    Bạc Phong ở bên cạnh, thấy ánh mắt tên đầu vàng nhìn Nam Nhiễm, khó chịu trong lòng liền càng tăng lên.

    Mặt không cảm xúc, dùng một chân đạp tên đầu vàng từ trên cầu thang xuống dưới.

    Tên đầu vàng không phòng bị, ngã dập mũi.

    Hắn bịt mũi lại.

    Đánh giá Bạc Phong từ trên xuống dưới.

    Vốn tưởng là một tên công tử, không thèm để vào mắt.

    Nhưng đòn vừa nãy, hiển nhiên, là hắn nghĩ sai rồi.

    Sức chiến đấu của con nhóc này, hắn đã nếm thử rồi.

    Cho nên hắn tìm thêm một đám càng mạnh.

    Cảm thấy chắc chắn thắng được.

    Nhưng bây giờ ······.

    Có thêm một nam sinh như vậy.

    Tên đầu vàng còn đang do dự.

    Bạc Phong đã cởi áo khoác đồng phục, nhìn Nam Nhiễm, mày khẽ nhíu.

    Thực mau liền khôi phục lại bộ dáng lạnh băng.

    Cậu không nói một câu.

    Chỉ đem áo khoác ném lên đầu Nam Nhiễm.

    Che bộ dáng của cô lại.

    Sau đó, đi về hướng đám người kia.

    Ba phút sau.

    Sân vận động truyền đến tiếng kêu rên.

    Trình Văn Hoắc đi ngang qua sân vận động, nhìn vào trong liếc mắt một cái.

    Lúc xem cậu ta còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.

    Nhai kẹo su, cảm thấy có chút thú vị.

    Bạc Phong tự mình động thủ đánh người?

    Đây là người hờ hững lạnh lùng, con trai độc nhất của Bạc gia trong lời đồn, Bạc Phong đó.

    Chẳng phải cậu ta chê người khác không sạch sẽ, tự mình ra tay sẽ bẩn tay sao?

    Giờ lại làm sao vậy?

    Đổi tính?
     
  8. Chương 57: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 56

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không bao lâu, bên trong liền im ắng.

    Chỉ thấy Bạc Phong đi về hướng cầu thang.

    Trình Văn Hoắc có hơi tò mò.

    Làm gì vậy?

    Cho nên thò đầu vào xem xét thử.

    Sau đó, Trình Văn Hoắc cảm thấy bản thân bị ngược rồi.

    Bạc Phong đè một nữ sinh lên tường, đang cưỡng hôn người ta.

    Nữ sinh kia không biết tại sao, bên hông còn đang buộc một cái áo khoác.

    Áo khoác rất lớn, thành công che khuất đôi chân trắng nõn xinh đẹp kia.

    Trình Văn Hoắc đỡ trán, đi ra.

    Vẻ mặt bất đắc dĩ.

    Nhưng mà rất mau.

    Trình Văn Hoắc lại vui vẻ.

    Nam Nhiễm bị Bạc Phong nhốt lại.

    Cũng không phải cậu khoác lác.

    Nhưng cho dù Nam Nhiễm có ba đầu sáu tay, chỉ cần Bạc Phong không thả người, thì cô chắc chắn sẽ không chạy thoát được.

    Hơn nữa, Nam Nhiễm này, Trình Văn Hoắc cảm thấy, chỉ số thông minh của cô ta còn cần suy xét lại.

    Nhất là sau khi thấy cô ta cầm một trăm đồng nhân dân tệ đổi mười cái bánh bao.

    Ừm.

    Vậy tiểu Hàm sẽ không bị dụ mất nữa.

    Hai tay Trình Văn Hoắc đút vào túi.

    Lộ ra một nụ cười đẹp trai ngời ngời.

    Khuyên tai màu đen ở dưới mặt trời phá lệ lóa mắt.

    Trong sân vận động.

    Sauk hi Nam Nhiễm bị cưỡng hôn.

    Liền nghe được ngữ điệu hờ hững của Bạc Phong.

    "Thấy em không phục như vậy, cho em một cơ hội."

    Nam Nhiễm ngẩng đầu.

    Lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

    Bạc Phong mặt không cảm xúc.

    "Lồng sắt chỉ có hai loại tình huống, hoặc là chỉ có anh, hoặc là không có bất kỳ ai."

    Tiểu Hắc Long:

    【 Căng thẳng quá căng thẳng quá, ký chủ, cô định bỏ gì vào lồng sắt hả? 】

    Nam Nhiễm trả lời Tiểu Hắc Long,

    "Lồng sắt là để bỏ dạ minh châu, còn những vật khác, còn cần dùng đến lồng sắt?"

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói thầm,

    Tại sao cảm thấy lời này của ký chủ, đều chọc tới cả hai bên chứ?

    Bạc Phong đè Nam Nhiễm lên tường, làm cô không thể động đậy được.

    Cúi đầu, môi mỏng phun lời.

    "Chọn."

    Nam Nhiễm

    "Em, ưm.."

    Cô vừa mở miệng, đã bị người ta hôn lên.

    Nửa ngày, Bạc Phong buông ra.

    Nam Nhiễm vừa mở miệng.

    "Cái kia, ưm.."

    Lại bị hôn.

    Sau nhiều lần lặp lại như vậy.

    Nam Nhiễm che lại đôi môi đã sưng đỏ, thấy cậu ta còn định kề lại gần, nhanh chóng nói:

    "Anh."

    Cô đứng trước cửa sổ, bên ngoài mặt trời lớn như vậy.

    Cô đã bị nóng không chịu được rồi.

    Yếu ớt đến mức căn bản không đánh cậu nổi.

    *!

    Bạc Phong nghe được đáp án muốn nghe.

    Mặt cậu không cảm xúc.

    "Đây là chính em chọn."

    Vừa nói xong.

    Liền kéo Nam Nhiễm vào lòng.

    Vẻ mặt Nam Nhiễm một lời khó nói hết, nhưng không phản kháng cái ôm của cậu.

    Tiểu Hắc Long không thể nào che dấu được nội tâm khiếp sợ của mình.

    Nó luôn cảm thấy ký chủ chưa từng xem Bạc Phong là người.

    Mà là xem cậu thành một viên dạ minh châu.

    Trước kia Tiểu Hắc Long vẫn luôn lo sợ bất an.

    Sau này lỡ như ký chủ ngược đãi cậu ta thì làm sao giờ?

    Dù sao trong mắt ký chủ, đây là một viên dạ minh châu, chứ không xem cậu như một con người.

    Nhưng thần kỳ ở chỗ.

    Trí nhớ ký chủ tốt như vậy, đối với những người khác, nhìn qua là quên, căn bản đều không nhớ được.

    Nhưng đối với viên dạ minh châu này, chỉ liếc mắt một cái là nhớ kỹ.

    Thậm chí lần đầu tiên nó nói tên Bạc Phong, ký chủ đã nhớ rõ được.

    Hơn nữa còn chưa bao giờ sai lầm.

    Không chỉ thế.

    Tính khí ký chủ cực kỳ không ổn định.

    Cô căn bản không phải người sẽ chịu uy hiếp.

    Thậm chí có dấu vết cho thấy ký chủ có một mặt hung tàn.

    Cô sẽ vì một lọ sơn móng tay của chị đại, mà dẫm lên đầu chị đại bắt cô ta đồng ý.

    Cô sẽ vì tìm bạn lữ cho dạ minh châu, mà nhốt chị mình vào phòng tối, rất có xu thế muốn nhốt liền ba ngày.

    Lại chưa từng suy nghĩ rằng, nếu thật sự ở trong đó ba ngày, e là chị của cô sẽ không sống nổi.

    Nhưng đối với Bạc Phong.

    Tính khí của ký chủ luôn thể hiện ở một loại trạng thái ổn định.

    Ở trước mặt cô, không biết cậu ta đã bao nhiêu lần ném hộp cơm. A
     
  9. Chương 58: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 57

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến cô đọc sách.

    Buộc cô làm bạn gái cậu ta, còn có đưa ra vấn đề hai chọn một như bây giờ.

    Trước giờ hình như ký chủ chưa từng có ý nghĩ hung tàn với Bạc Phong.

    Ơ?

    Sao nó lại cảm thấy thái độ của ký chủ đối với Bạc Phong, tốt hơn nhiều so với đối với những nhân loại khác nhỉ.

    Tiểu Hắc Long nỗ lực tìm lại một số tư liệu về ký chủ.

    Muốn từ trên những tư liệu đó, đạt được một vài đồ vật.

    Chỉ là ······ không thu hoạch được gì.

    Tư liệu về ký chủ thật sự quá ít.

    Còn có, về chuyện bảo ký chủ làm chuyện tốt.

    Từ sau khi hoàn thành chuyện đầu tiên, liền chậm chạp không còn động tĩnh.

    Tiểu Hắc Long lâu lâu sẽ nhắc nhở ký chủ, làm chuyện tốt, làm chuyện tốt.

    Nhắc nhở nhắc nhở.

    Cơ hội làm chuyện tốt thật sự tới rồi.

    Một ngày kia.

    Trời trong nắng ấm, vạn dặm không một áng mây.

    Ngày hôm trước mới mưa xong, thời tiết khó được không quá nóng bức.

    Có thể nhìn ra được, tâm tình của ký chủ không tồi.

    Đang đi trên đường.

    Liền nghe được một thanh âm già cả tang thương.

    "Ui da."

    Phía trước có một ông cụ tuổi già sức yếu, dẫm nhầm lên tảng đá, lập tức ngã xuống đất.

    Bộ dáng già cả thê thảm kia, nhìn qua thật đáng thương.

    Nam Nhiễm cắn bánh bao của mình, liếc nhìn ông lão trên mặt đất một cái.

    Trực tiếp nhấc chân, đi ngang qua.

    Tiểu Hắc Long trừng lớn đôi mắt,

    【 Ký, ký chủ? 】

    Nam Nhiễm thờ ơ.

    Tiểu Hắc Long

    【 Làm chuyện tốt, làm chuyện tốt. 】

    Bước chân Nam Nhiễm ngừng một chút.

    Nhìn mắt bánh bao trong tay.

    Cô xoay người, đi tới trước mặt ông lão.

    Ông lão ho khan, lộ ra một nụ cười hòa ái.

    "Cảm ơn cháu."

    Ông lão cho rằng Nam Nhiễm muốn đỡ ông ấy.

    Kết quả, đợi cả nửa ngày.

    Nam Nhiễm chỉ đứng đó ăn bánh bao.

    Tiểu Hắc Long đang vui vẻ vì ký chủ sắp làm chuyện tốt.

    Ai ngờ chờ mãi không thấy ký chủ hành động.

    Nghi hoặc, hỏi:

    【 Ký chủ, cô đang làm gì đó. 】

    "Ăn bánh bao".

    Chẳng lẽ trong mắt ký chủ, người này còn không quan trọng bằng bánh bao?

    Tiểu Hắc Long đang suy xét,

    Cuối cùng, Nam Nhiễm ăn xong bánh bao.

    Duỗi tay, túm ông lão kia từ trên mặt đất lên.

    Ông lão run rẩy.

    Ho khan lên.

    "Cảm ơn cháu gái."

    Vừa nói, trong mắt ông lão vừa tràn đầy cảm kích.

    "Cháu gái, nhà ông ở gần đây, ông già ông không biết lấy gì cảm ơn cháu, cháu muốn cái gì, cứ việc nói."

    Nam Nhiễm nhíu mày.

    "Cái gì cũng có?"

    Lão nhân ho khan gật gật đầu.

    "Đúng vậy."

    Thanh âm tràn đầy tang thương.

    Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nhắc nhở,

    【 Ký chủ, căn cứ theo tư liệu của thế giới hiện tại, loại tình huống thế này, đừng đi, rất có khả năng là kẻ buôn người.

    Xin ký chủ, đề cao cảnh giác. 】

    Nó vừa nói xong, bạn học Nam Nhiễm đã lôi kéo ông lão kia đi đến nhà ông ấy.

    Mười phút sau.

    Theo sự chỉ dẫn của ông lão, bọn họ đi vào một cái ngõ nhỏ.

    Lại quẹo bảy tám vòng trong ngõ, đi tới trước một cái nhà xưởng.

    Nhà xưởng kia hình như đã bị bỏ hoang.

    Xung quanh không chút hơi người, cỏ dại mọc um tùm.

    Trên mặt ông lão bắt đầu lộ ra nụ cươi, trên gương mặt phủ kín nếp nhăn kia, nhìn qua có hơi ghê người.

    "Cháu gái, ở ngay bên trong."

    Nam Nhiễm nhíu mày.

    Cô nhìn tay mình, từng bước một mà bước vào trong.

    Cô vốn dĩ, chưa ăn no, muốn có hai cái bánh bao để ăn.

    Cô không thèm để ý,

    "Ông già, nhà các ông có phải không có bánh bao hay không."

    Ông già ho khan một tiếng, dùng sức đẩy cửa nhà xưởng ra.

    Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn chậm chậm mở ra.

    Ông già cười lạnh một tiếng

    "Vốn tưởng sẽ tốn chút sức, không ngờ lớn vậy rồi còn ngây thơ như vậy."

    Giọng điệu ông già mang theo vẻ trào phúng, còn có sự nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ.

    Không còn bộ dáng run rẩy sắp chết như vừa nãy nữa.

    Nam Nhiễm nghiêng đầu,

    "Ông lừa tôi."
     
  10. Chương 59: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 58

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô dùng một loại ngữ điệu trần thuật mà nói ra những lời này.

    Ông lão duỗi tay túm cô,

    "Còn muốn chạy?"

    Nam Nhiễm nở nụ cười.

    "Ông đừng chạy là được.

    Tôi không thích đồ vật biết chạy."

    Tự dưng, Tiểu Hắc Long có một loại dự cảm không lành.

    Ký chủ ······ định ra tay với đám buôn người này?

    Ông lão nghe cô gái nói, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

    Tưởng là bị dọa cho ngu người rồi.

    Ông ta cười làm cả mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn qua thực già nua.

    Chỉ là khi dùng sức, cánh tay liền ẩn ẩn hiện ra cơ bắp.

    Kéo Nam Nhiễm vào trong kho hàng.

    Ông ta đang định lấy dây thừng trói cô lại.

    Thì bỗng dưng từ đâu có một nắm đấm đánh úp vào mặt ông ta.

    Ông ta một phen cầm lấy cái tay kia.

    Gương mặt già nua cười càng tươi hơn, nhăn nhúm như một bông hoa cúc.

    "Thì ra là có chút bản lĩnh, khó trách dám nói như vậy.

    Chỉ tiếc.

    Mày gặp phải tao."

    Ông già cầm chặt nắm tay của Nam Nhiễm.

    Ánh mắt dần dần trở nên có chút đáng khinh.

    Không thể không nói, bộ dáng nữ sinh này, đúng là còn rất xinh đẹp.

    Nghĩ vậy.

    Ông già thò mặt lại, muốn hôn cổ tay cô.

    Thực hạ lưu.

    Nam Nhiễm không trốn.

    Mí mắt khẽ nâng.

    Sau đó, liền nghe được một trận kêu rên vang lên.

    Ông già che miệng, lui về sau hai bước.

    Đầy miệng là máu.

    Hai mắt ông ta phẫn nộ, muốn lui về sau.

    Nắm đấm của Nam Nhiễm, đổi thành động tác câu.

    Câu lấy cổ ông ta.

    Từng đòn từng đòn, động tác không nhanh, ấn trên mặt đất.

    Trong nháy mắt, cả khuôn mặt ông ta đều úp vào đất.

    Nam Nhiễm nhìn máu trên tay.

    Lại nhìn ông già kia đã nằm bò ra đất.

    Ông già muốn giãy dụa, ánh mắt lộ ra dữ tợn.

    Mí mắt cô rũ xuống, mang theo một loại lười nhác.

    Mũi chân, dẫm xuống xương sống của ông ta.

    Rắc một tiếng.

    Yết hầu người nọ phát ra tiếng rên rỉ.

    Tức khắc, quỳ rạp trên mặt đất, không động đậy được nữa.

    Cho rằng vậy là xong rồi?

    Không, chỉ là vừa bắt đầu.

    Sau đó, tiếng rắc rắc rắc kia, vẫn còn tiếp tục vang lên.

    Từ mắt cá chân.

    Cẳng chân, đầu gối, đùi, xương sống.

    Cô từng chút từng chút mà dẫm lên.

    Cô nhìn nửa người dưới của người kia đã biến hình vặn vẹo.

    Nam Nhiễm cúi đầu,

    "Đã nói với ông đừng chạy rồi.

    Ông còn định rời đi."

    Thanh âm của cô thực nhẹ.

    Bởi vì cô cúi đầu, căn bản không nhìn được vẻ mặt cô.

    Tiểu Hắc Long lạnh cả sống lưng.

    Vốn dĩ, nó cho rằng giá trị hắc ám của ký chủ sẽ dần dần tăng lên.

    Nhưng, không xảy ra bất cứ biến hóa gì.

    Ông già đã sớm ngất đi.

    Nửa người dưới vặn vẹo, chảy xuôi một ít chất lỏng, tản ra mùi vị khó ngửi.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu, lắc lắc cổ.

    Có vẻ không chút để ý.

    Thanh âm Tiểu Hắc Long run rẩy.

    "Ký, ký chủ, cô đang làm gì vậy?"

    Nam Nhiễm:

    "Đang trừng phạt người xấu."

    Vừa nói xong lời này.

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Ký chủ đang trừng phạt người xấu.

    Đây là kẻ buôn người, có ý đồ xuống tay với ký chủ.

    Ừm, rất có lý mà.

    Nhưng, nhưng, thân thể người trên mặt đất vặn vẹo thành một độ cong quỷ dị.

    Đây rõ ràng là xương toàn thân đã bị dẫm gãy.

    Nam Nhiễm thu chân, thong thả ung dung.

    "Không nên trừng phạt người xấu?"

    Tiểu Hắc Long lập tức nói:

    "Nên, nên."

    Nam Nhiễm:

    "Tôi làm đúng không?"

    Tiểu Hắc Long lặng im.

    Tại sao cảm thấy ký chủ còn đáng sợ hơn cả người xấu vậy?

    Vốn cho rằng, đây đã kết thúc rồi.

    Ngay lúc Tiểu Hắc Long đang nói chuyện với ký chủ.

    Cửa ầm một tiếng, bị kéo ra.

    Nghe được tiếng động cơ xe.

    Còn có tiếng ô tô dừng ngay ngoài cửa.

    Ào ào, một đám người đi vào.

    Từng người đều có bộ dáng thật đô con.

    Trong tay cầm vũ khí.

    Tiến vào. A
     
Trả lời qua Facebook
Loading...