Trên vòm trời vòm trời đen đặc chứa đầy sao.
Tần Úc Dã sờ soạng đi vào sân, chưa vội tiến vào phòng, mà ngẩng đầu nhìn lên sao trời.
Chỉ chốc lát sau, hắn nấc một cái, chua xót cười cười.
Nếu người khác biết được, tuyệt đối sẽ không tin được thế nhưng sẽ có nan đề mà Tần tướng quân quyền thế ngập trời hiện nay giải quyết không được.
Thế sự vô thường, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ rơi vào nông nỗi mượn rượu tiêu sầu.
Thôi, vẫn là về phòng trước rồi nói sau.
Tiên Tiên nghe được tiếng bước chân của Tần Úc Dã ngoài cửa, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy người tiến vào.
Nàng nghi hoặc xuống giường đi đến trước cửa, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Tay vừa mới chạm vào cạnh cửa, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tiên Tiên vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn đụng vào Tần Úc Dã vừa tiến vào.
Một tiếng "phanh" vang lên.
Tiên Tiên ai một tiếng, che cái trán, cảm giác như đánh vào một cục sắt.
Cả người Tần Úc Dã nhuốm mùi rượu nhàn nhạt, cảm giác đụng vào một cục bông.
Hắn rũ mắt nhìn.
Trong một mảnh bóng tối, thiếu nữ mặc một thân váy trắng, phảng phất như đang sáng lên, cực kỳ hút tình.
Thật sự giống.. Một đoàn bông vải mềm mại.
Tần Úc Dã nấc một cái, một phen khiêng nàng trên vai.
Đi được hai bước, trong tiếng kinh hô nho nhỏ của Tiên Tiên, Tần Úc Dã ném nàng trên giường.
Thình thịch một tiếng.
Tuy nói là rơi trên đệm giường mềm mại, trong mắt Tiên Tiên dâng lên lửa giận.
Người này sao lại thô bạo như vậy.
Ngươi cho rằng uống rượu là đánh cái cớ tốt sao!
Bổn cung cảnh cáo ngươi, không nên động thủ động cước, bằng không..
Sau khi Tần Úc Dã cúi người xuống, tất cả ý tưởng trong đầu Tiên Tiên đều đột nhiên im bặt.
Hai tay hắn chống hai bên thân thể nàng, nhẹ nhàng ngửi nói: ".. Thơm quá."
Đồ lưu manh.
Không biết xấu hổ.
Con ngươi thâm thúy của Tần Úc Dã vậy mà lại có loại cảm xúc ngây thơ mờ mịt, hoàn toàn bất đồng với gian thần ngày thường đi theo hoàng tử tai họa triều chính.
Hắn ngửi nửa ngày, đem đầu đặt trên cổ Tiên Tiên.
Tiên Tiên vừa muốn đẩy đầu hắn ra, làm hắn tỉnh táo lại một chút.
Lại đột nhiên cảm giác được, giọt nước lạnh lẽo rơi trên cổ nàng.
Tay nàng, đột nhiên dừng lại.
"Nàng đã đến rồi." Tần Úc Dã say, cũng sẽ không quên người dưới thân là ai, hắn không giả ngu, nói ra.
Tiên Tiên ừ một tiếng, ngữ khí thực nhạt: "Có một số việc không thể vẫn luôn trì hoãn, đã tới lúc nên nói rõ ràng."
Tần Úc Dã ôm lấy nàng, buộc chặt cánh tay, một giọt lại một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên cổ Tiên Tiên.
Nàng chỉ nghe được nam nhân dùng âm thanh khàn khàn nói: "Nàng muốn nói chúng ta lễ pháp không dung sao? Nhưng ta là thật sự thích nàng a, Tiên Tiên.."
"Ta thích nàng, chỉ là dùng thân phận không thích hợp, ở không thích hợp thời điểm gặp được nàng."
"Ta thích nàng, cũng không vì nàng là ai mà thay đổi!"
Tần Úc Dã nâng hai tròng mắt lên.
Tròng mắt hắn có chút phiếm hồng, thống khổ nhìn nàng.
"Úc Bạch, vì sao phải trở về?"
Nếu, Tần Úc Bạch chết trên sa trường thì tốt biết bao nhiêu!
Đôi tay Tiên Tiên dùng sức nắm mặt Tần Úc Dã: "Người xấu, đó là đệ đệ của ngươi! Ngươi thế nhưng mong hắn chết?"
Đương nhiên, nàng cũng là người xấu.
Tần Úc Dã nhìn nàng một hồi, nói một câu "Thực xin lỗi", cúi người hôn lấy môi nàng.
Tiên Tiên đẩy hắn.
Một nam nhân ngay cả nội tâm của mình còn chưa hiểu rõ, thế nhưng còn dám hôn nàng?
Tần Úc Dã bắt lấy tay nàng, đè trên đỉnh đầu, thấp giọng thỉnh cầu: "Thực xin lỗi, không hôn, chỉ một lúc.. để ta ôm một lúc thôi."
* * *
Bên kia.
Tần Úc Bạch dự tiệc trở về.
Hắn không giống Tần Úc Dã uống say đến như vậy, mà là hai má nhiễm một chút phấn hồng, thiếu niên mặc một bộ y phục màu xanh, tư thái không kềm chế được.
Mới vừa trở về phủ tướng quân, Tần Úc Bạch liền nhìn thấy lão quản gia bưng bàn ăn vội vàng đi qua.