Chương 60: Cô gái trong tấm ảnh là ai?
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Khi máy bay chở đoàn người của Vân Thâm đáp xuống sân bay Lhasa Gonggar ở thủ đô Lhasa, đã có một chiếc trực thăng chờ sẵn ở đó, để đưa mọi người đi tiếp đến nơi có nhà thôi miên đang đợi họ.
Đợi anh là một người đàn ông cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, đây là lần đầu Vân Thâm gặp mặt trực tiếp ông ta.
Trước đấy Vân Thâm đã sai Đường Dạ đi trước để liên hệ, đồng thời tiếp nhận công việc mà ông ta chỉ định. Chỉ chưa đầy một tuần, Đường Dạ đã hoàn thành xong.
"Mọi người vào trong nghỉ ngơi trước đi, tôi đã cho người chuẩn bị chỗ nghỉ."
Giọng ông ta phát âm tiếng phổ thông hơi có chút khó nghe. Rồi ông ta quay qua Vân Thâm:
"Tôi cần gặp riêng cậu một chút." Nói xong không cần đợi Vân Thâm lên tiếng, ông ta đã quay người đi trước dẫn đường.
Khi chỉ còn lại hai người trong một căn phòng biệt lập với tất cả xung quanh, ông ta quan sát Vân Thâm một lúc rồi mới lên tiếng:
"Tôi chấp nhận chữa trị cho cô ta, không phải vì cậu đã làm xong công việc mà tôi giao phó, càng không phải vì cậu là Satan, tộc trưởng dòng họ Rothschild, mà là vì đứa cháu ngoại của tôi, nó đã từng được cậu cưu mang."
Thấy Vân Thâm vẫn đang còn suy nghĩ về câu nói của mình, ông ta rút trong túi áo ra hai tấm ảnh đưa cho anh xem.
Trong hai tấm ảnh thì một tấm là ảnh đen trắng, đã hơi ố vàng, nhưng gương mặt người trong ảnh vẫn còn nhìn rõ nét, người trong bức ảnh là một cô bé chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, tấm còn lại là một tấm ảnh màu, mà chỉ cần nhìn thoáng qua Vân Thâm đã nhận ra người đấy là ai, không ngờ cô ấy là là cháu ngoại ông ta.
"Nó là cháu ngoại đã mất tích của tôi từ lúc mới lên tám tuổi. Tôi cũng chỉ mới điều tra ra được về nó hơn một năm nay thôi." Đợi Vân Thâm xem xong hai tấm ảnh, ông liền đưa tay ra thu lại, rồi cất lại vào túi áo như một đồ vật quý giá không nỡ rời tay.
"Giờ thì cậu đã biết nó là ai rồi chứ?"
Vân Thâm gật đầu thay cho câu trả lời.
"Usb cậu gửi cho tôi xem trước, tôi cũng đã nghiên cứu, hy vọng cái cô gái Carosan đấy có thể phục hồi, nhưng thành công hay không, còn phụ thuộc vào chính sự hợp tác của cô ta nữa."
"Sao ông vẫn chưa cho cô ấy biết về thân thế của mình?" Vân Thâm vẫn còn đang suy nghĩ về nhân vật trong tấm ảnh ban nãy.
"Không cho nó biết lại tốt hơn cho nó, chứ nếu nó biết về chuyện của ba mẹ mình, tôi sợ nó còn đau khổ hơn."
Nói xong ông ta nhắm mắt lại một lúc thật lâu, hình như đang hồi tưởng về chuyện quá khứ. Vân Thâm cũng không lên tiếng quấy rầy, mà lặng lẽ bước ra bên ngoài.
Suốt một tuần sau đấy, mỗi ngày ông ta lại đến để điều trị cho Carosan khoảng một đến hai tiếng. Vân Thâm đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, khi Carosan vẫn chưa hề có dấu hiệu hồi tỉnh.
"Tùy vào nguyên nhân, trường hợp cô gái này hơi đặc biệt, không chỉ đơn giản là do não bộ thiếu đi dưỡng khí thời gian dài, mà là tâm lý bị dồn ép quá lâu, bị nhiều chuyện kích thích quá giới hạn chịu đựng thông thường của con người." Ông ta lên tiếng giải thích khi thấy Vân Thâm bắt đầu tỏ ra sốt ruột mất kiên nhẫn.
"Vậy liệu có thể thành công không?"
"Nếu không phải vì cậu đã từng cưu mang, che chở cho đứa cháu ngoại của tôi, thì khi nghiên cứu xong tư liệu về bệnh tình cô bé này, tôi đã không đồng ý tiếp nhận, vì nó đòi hỏi phải hao phí rất nhiều sức lực, tình thần của tôi." Ngưng một lát ông ta tiếp tục: "Nhưng nếu tôi đã tiếp nhận điều trị cho cô ấy, thì sẽ phải thành công, còn tốc độ hồi phục nhanh hay chậm, phụ thuộc một phần vào chính cô ấy nữa."
Vân Thâm lúc này đã hiểu, hóa ra nguyên nhân sâu xa lại là như vậy, có lẽ là vì cô căm hận đối với sự hành hạ, tra tấn của hai vợ chồng người anh trai suốt mấy năm ròng, đây quả thật đúng là quá sức chịu đựng của một con người bình thường. Chưa kể, có thể cô còn mang trong mình nỗi ân hận khi rời xa Giles, và cả nỗi nhớ thương ông ấy nữa.
Đột nhiên Vân Thâm cúi gập đầu trước mặt ông ta: "Chỉ cần cô ấy có thể tỉnh lại và phục hồi như cũ, tôi hứa sẽ thay ông làm tròn tất cả mọi tâm nguyện mà ông chưa hoàn thành."
Ông ta vỗ vô vai Vân Thâm rồi rời đi.
Chỉ mãi đến sau này Vân Thâm mới biết, nếu như người cháu ngoại bị mất tích của ông ta vẫn chưa được tìm thấy, thì chắc chắn không bao giờ ông nhận lời chữa trị cho Carosan, bởi, để cứu Carosan, cũng đồng nghĩa với ông sẽ phải dùng chính tính mạng mình để đánh đổi cho sự tỉnh lại của cô ấy.
Đợi anh là một người đàn ông cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, đây là lần đầu Vân Thâm gặp mặt trực tiếp ông ta.
Trước đấy Vân Thâm đã sai Đường Dạ đi trước để liên hệ, đồng thời tiếp nhận công việc mà ông ta chỉ định. Chỉ chưa đầy một tuần, Đường Dạ đã hoàn thành xong.
"Mọi người vào trong nghỉ ngơi trước đi, tôi đã cho người chuẩn bị chỗ nghỉ."
Giọng ông ta phát âm tiếng phổ thông hơi có chút khó nghe. Rồi ông ta quay qua Vân Thâm:
"Tôi cần gặp riêng cậu một chút." Nói xong không cần đợi Vân Thâm lên tiếng, ông ta đã quay người đi trước dẫn đường.
Khi chỉ còn lại hai người trong một căn phòng biệt lập với tất cả xung quanh, ông ta quan sát Vân Thâm một lúc rồi mới lên tiếng:
"Tôi chấp nhận chữa trị cho cô ta, không phải vì cậu đã làm xong công việc mà tôi giao phó, càng không phải vì cậu là Satan, tộc trưởng dòng họ Rothschild, mà là vì đứa cháu ngoại của tôi, nó đã từng được cậu cưu mang."
Thấy Vân Thâm vẫn đang còn suy nghĩ về câu nói của mình, ông ta rút trong túi áo ra hai tấm ảnh đưa cho anh xem.
Trong hai tấm ảnh thì một tấm là ảnh đen trắng, đã hơi ố vàng, nhưng gương mặt người trong ảnh vẫn còn nhìn rõ nét, người trong bức ảnh là một cô bé chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, tấm còn lại là một tấm ảnh màu, mà chỉ cần nhìn thoáng qua Vân Thâm đã nhận ra người đấy là ai, không ngờ cô ấy là là cháu ngoại ông ta.
"Nó là cháu ngoại đã mất tích của tôi từ lúc mới lên tám tuổi. Tôi cũng chỉ mới điều tra ra được về nó hơn một năm nay thôi." Đợi Vân Thâm xem xong hai tấm ảnh, ông liền đưa tay ra thu lại, rồi cất lại vào túi áo như một đồ vật quý giá không nỡ rời tay.
"Giờ thì cậu đã biết nó là ai rồi chứ?"
Vân Thâm gật đầu thay cho câu trả lời.
"Usb cậu gửi cho tôi xem trước, tôi cũng đã nghiên cứu, hy vọng cái cô gái Carosan đấy có thể phục hồi, nhưng thành công hay không, còn phụ thuộc vào chính sự hợp tác của cô ta nữa."
"Sao ông vẫn chưa cho cô ấy biết về thân thế của mình?" Vân Thâm vẫn còn đang suy nghĩ về nhân vật trong tấm ảnh ban nãy.
"Không cho nó biết lại tốt hơn cho nó, chứ nếu nó biết về chuyện của ba mẹ mình, tôi sợ nó còn đau khổ hơn."
Nói xong ông ta nhắm mắt lại một lúc thật lâu, hình như đang hồi tưởng về chuyện quá khứ. Vân Thâm cũng không lên tiếng quấy rầy, mà lặng lẽ bước ra bên ngoài.
Suốt một tuần sau đấy, mỗi ngày ông ta lại đến để điều trị cho Carosan khoảng một đến hai tiếng. Vân Thâm đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, khi Carosan vẫn chưa hề có dấu hiệu hồi tỉnh.
"Tùy vào nguyên nhân, trường hợp cô gái này hơi đặc biệt, không chỉ đơn giản là do não bộ thiếu đi dưỡng khí thời gian dài, mà là tâm lý bị dồn ép quá lâu, bị nhiều chuyện kích thích quá giới hạn chịu đựng thông thường của con người." Ông ta lên tiếng giải thích khi thấy Vân Thâm bắt đầu tỏ ra sốt ruột mất kiên nhẫn.
"Vậy liệu có thể thành công không?"
"Nếu không phải vì cậu đã từng cưu mang, che chở cho đứa cháu ngoại của tôi, thì khi nghiên cứu xong tư liệu về bệnh tình cô bé này, tôi đã không đồng ý tiếp nhận, vì nó đòi hỏi phải hao phí rất nhiều sức lực, tình thần của tôi." Ngưng một lát ông ta tiếp tục: "Nhưng nếu tôi đã tiếp nhận điều trị cho cô ấy, thì sẽ phải thành công, còn tốc độ hồi phục nhanh hay chậm, phụ thuộc một phần vào chính cô ấy nữa."
Vân Thâm lúc này đã hiểu, hóa ra nguyên nhân sâu xa lại là như vậy, có lẽ là vì cô căm hận đối với sự hành hạ, tra tấn của hai vợ chồng người anh trai suốt mấy năm ròng, đây quả thật đúng là quá sức chịu đựng của một con người bình thường. Chưa kể, có thể cô còn mang trong mình nỗi ân hận khi rời xa Giles, và cả nỗi nhớ thương ông ấy nữa.
Đột nhiên Vân Thâm cúi gập đầu trước mặt ông ta: "Chỉ cần cô ấy có thể tỉnh lại và phục hồi như cũ, tôi hứa sẽ thay ông làm tròn tất cả mọi tâm nguyện mà ông chưa hoàn thành."
Ông ta vỗ vô vai Vân Thâm rồi rời đi.
Chỉ mãi đến sau này Vân Thâm mới biết, nếu như người cháu ngoại bị mất tích của ông ta vẫn chưa được tìm thấy, thì chắc chắn không bao giờ ông nhận lời chữa trị cho Carosan, bởi, để cứu Carosan, cũng đồng nghĩa với ông sẽ phải dùng chính tính mạng mình để đánh đổi cho sự tỉnh lại của cô ấy.
Chỉnh sửa cuối: