Bách Hợp Lộn Phòng Chạy Trốn - Tỏi Móm

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tỏi móm, Sep 4, 2019.

  1. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trong phòng làm việc của Tiểu Tiền, Nàng thì lay quay với công việc, Cô thì cứ lau với dọn dẹp phòng, đây là tình yêu hay là nộ lệ đây.

    Cô đang lau kệ đựng giấy tờ do cao quá phải đứng lên ghế, vừa lau dọn nhưng cũng không quên nhìn Nàng, "Làm việc thôi có cần phải đẹp vậy không?" lời nói thốt ra không kiểm soát được của Cô, ánh mắt nhìn Nàng giống như thèm khát.

    "Giám đốc Trần" Nàng rầm giọng với Cô, Nàng đang làm việc không biết linh cảm từ đâu mà nổi cả da gà, nhìn về phía Cô thì thấy Cô đang nhìn mình mà hồn để đâu đâu, đến nổi Nàng bước tới kế bên kêu mới phát hiện.

    "Hả" Cô giật mình bước chân lộn xộn té cả ghế "Ây da" chân Cô bị chặt qua bên có vẻ rất đau, Cô lay quay ngồi dậy, tay thì xem chân mình.

    "Chị.. Có chút việc cũng làm không xong" Nàng khoanh tay trước ngực đứng nhìn Cô "Nếu như không khó quá tôi không ép" Nàng cố tình làm khó Cô, không một lời hỏi thăm trước tình cảnh bây giờ.

    "Chị làm xong rồi, em cứ làm việc đi, chị đi trước không phiền em nữa" Cô đứng dậy đứng trước mặt Nàng ngón tay cái chỉ về phía sau cửa, để đi, Cô cũng muốn đi về xem chân mình bị gì nữa.

    "Khoan, chị đi theo tôi" Không cho Cô đi vội, Nàng bước nhanh đi ra trước cửa ra dấu hiệu Cô đi theo Nàng ra ngoài phòng nhân viên đang làm việc, Cô đi theo sao, có dấu hiệu đau chân vì vụ té vừa rồi.

    "Mọi người chú ý," Nàng đứng giữa phòng mọi người đang làm việc nói. "Hôm nay Giám đốc Trần của chúng ta đang vui, vì vậy sẽ bao nước cho tất cả mọi người, ai muốn uống gì thì liên hệ Giám đốc Trần" câu nói của Nàng vừa nói ra khiến Cô đứng sao tức nói không nên lời, nói vừa xong Nàng quay lại nói nhỏ bên tay Cô "Chị có thể không làm, kèm theo đó ngày mai khỏi tới" Chuyện gì xảy ra vậy "mọi người xì xào với nhau," Có nước uống miễn phí sao, thật tuyệt "có những giọng nói vui mừng," Thật không, Chị Kỳ hôm nay tốt thật ".

    " Nếu như ai phụ lòng của Giám đốc Trần, coi như phụ lòng tôi, vì vậy tôi không muốn thấy, những người e dè không dám "Nàng quay lại nói thêm, xem như lời cảnh báo của Nàng. Rồi bước vội đi.

    " Chị Kỳ "Tiểu Mai bước tới bên Cô, nhưng không dám hỏi gì.

    " Em đi chép lại rồi đưa cho chị "Cô bảo Tiểu Mai đi chép tất cả lại rồi đưa Cô đi mua" Em nghĩ bao nhiêu đây có thể làm khó chị sao? "

    - Một lúc sao, có thể nói đúng như lời cảnh cáo của Nàng, không ai dám không uống, kiểu này chắc Cô phải mọc thêm vai cánh tay nữa rồi.

    " Chị Kỳ đây "đưa tờ giấy trước mặt Cô.

    " Xem ra mọi người cũng thương chị thấy rõ "Cô nói giọng châm chọc.

    " Hì, Tổng Khổng ban xuống ai dám không làm "Tiểu Mai cũng chỉ biết cười trừ" Chị Kỳ nè, chị đã đắc tội gì với Nữ Hoàng BG vậy "nói là nickname mà mọi người điều gọi Nàng trong công ty, hôm nay xảy ra chuyện như thế này, Tiểu Mai cũng biết chắc là Cô đã đắc tội gì rồi.

    " Không có gì, em đừng nghĩ nhiều "Cô nói nhưng mắt vẫn nhìn vào tờ giấy Tiểu Mai vừa đưa cho mình.

    " Em giúp chị, chứ bao nhiêu đây mình chị sao mua được hết "Tiểu Mai cũng nhìn Cô nói.

    " Vậy phiền em rồi, đi thôi "Cô nói xong đứng dậy đi.

    " Dạ "Tiểu Mai cũng đi theo sao.

    - Người thì uống trà sữa, người thì uống trà đào, matcha, cafe, hồng trà.. v.. v.. Cô và Tiểu Mai tất bật một buổi mới gom đủ.

    " Chị Kỳ, chị có sao không? "Thấy Cô đi mà muốn ngã Tiểu Mai chạy đến đở.

    " Không sao "Cô vịnh vai Tiểu Mai nói rồi nhìn chân mình, do đi nhiều quá mà trước đó lại bị đau, giờ thành ra sưng thấy rõ,

    " Chân chị bị làm sao vậy? "Tiểu Mai cũng đồng thời nhìn theo mới phát hiện" Sưng cả lên rồi này "

    " Ừm, chút về chườm đá sẽ không sao "

    " Thế chị chịu đau chút đi, cũng tới công ty rồi "Tiểu Mai nhìn về phía trước là công ty rồi.

    " Ừm, cảm ơn em "Tiểu Mai dìu Cô đi.

    " Chị đi chậm chậm thôi "

    - Cuối cùng cũng tới công ty, Tiểu Mai thai Cô đem cho mọi người, còn không quên dặn đem cho Nàng một ly nữa.

    " Cốc Cốc "Tiếng gõ cửa từ phòng Nàng vang lên.

    " Vào đi "

    " Tổng Khổng, Chị Kỳ kêu em giúp chị gửi cái này đến "Tiểu Mai trong lòng thấy có chút khó chịu không hài lòng với Nàng, vì Nàng mà Cô chân sưng cả lên, mà còn mua nước cho Nàng nữa chứ.

    - Nàng nghe lời nói của Tiểu Mai cũng nhìn theo hướng tay Tiểu Mai đang cầm một ly nước" Chị ta định dụ dỗ mình sao, còn cả nước nữa chứ "nghĩ thầm phé miệng có chút nhếch lên.

    " Em ra ngoài trước "đặt ly nước lên bàn Tiểu Mai thật không muốn ở đây giây phút nào.

    " Ừm "Không nhìn nữa Nàng cúi đầu vào xuống làm việc tiếp không để ý tới ly nước đó.

    Tiểu Mai bước vội ra ngoài hận là không bốp chết được Nàng.

    " Tít tít "tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Nàng.

    " Cafe sữa, ít sữa mà em thích "Nàng cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn từ Cô gửi đến.

    " Kể cả nước uống chị ta cũng biết mình thích gì, rốt cuộc mọi chuyện là sao, nhất định phải tìm ra chân tướng mới được "Nàng đọc xong rồi bỏ điện thoại xuống, nhìn chầm chầm vào ly nước mà thất thần.

    - Bên phòng làm việc của Cô, gửi xong tin nhắn, thấy Nàng đã xem, Cô vui bỏ điện thoại xuống.

    " Hôm nay thiệt thòi cho mày rồi"Cô nhìn xuống chân đang chườm đá của mình nói.
     
    Last edited: Apr 12, 2020
  2. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bữa tối khi tất cả mọi người điều về thì Kỳ Kỳ vẫn ngồi tập trung vào công việc..

    "Chị ta có cần thiết phải tỏa ra xuyên như vậy không?" Tiểu Tiền thu xếp công việc xong ra về thì thấy đèn từ phòng Cô còn sáng. "Ngày hôm nay chưa đủ mệt à" Nàng ám chỉ hôm nay Nàng đã hành Cô suốt mà. "Xem ra cần phải thêm chút hành nữa mới được" Nàng bỏ đi về với nụ cười nhếch nhẹ trên môi.

    "Xong không biết em ấy về chưa ta" Cô vừa làm xong bản thiết kế của mình, thu dọn lại, đi đến cửa nhìn về hướng phòng Nàng, thấy đèn đã tắt cũng hiểu được phần nào, "Cuối cùng cũng về, nếu mà để ấy phải hiện chắc cười thầm trong bụng" Cô cố tình ở lại đi về sau hơn Nàng, sợ Nàng phát hiện mình đang bị đau chân, Nàng mà nhìn thấy chắc đắc ý vô cùng, Cô na cái chân đau của mình ra về, "Mong là ngày mai sẽ bớt đau hơn" vừa đi vừa nói.

    - Hôm sau tại công ty của Tiểu Tiền.

    "Cốc Cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên từ phòng của Tiểu Tiền.

    "Vào đi" Nàng cũng thừa biết giờ này là ai tới nên cũng không vội nhìn, mặt vẫn chăm chú vào những bản vẽ mới.

    "Chị Tiền" Tiểu Chương bước tới đứng trước bàn làm việc của Nàng lên tiếng.

    Có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Chương rồi nhìn về hướng cửa, vẫn lấy lại bình tĩnh sau 3 giây, lên tiếng "Việc gì?".

    "Chị Kỳ gửi cho chị?" Như thường lệ, của tầm nửa tháng trước, thì chỉ đích thân Tiểu Chương đưa cơm cho Nàng, chứh hôm nay không phải Cô, hộp cơm vẫn để trên bàn trước mặt Nàng.

    "Chị ta" đang nói bỗng dưng dừng một chút "Không tới càng tốt, xem ra sức chịu đựng của chị chỉ thế. Chưa gì đã bỏ cuộc rồi sao"... "

    Em cứ để đó" thay gì muốn hỏi sao Cô không đến, cuối cùng cũng không dám hỏi.

    "Chị Kỳ"

    "Được rồi em ra ngoài đi, chị không muốn nghe gì hết" Cắt ngang lời của Tiểu Chương Nàng đuổi Tiểu Chương ra ngoài lập tức, giả vờ như không quan tâm.

    "Dạ" Tiểu Chương cũng ngơ ra tay gãi đầu nhẹ, đành phải ra ngoài không dám nói thêm gì.

    "Không có mặt càng tốt, như vậy sẽ ăn cơm ngon hơn" Thấy Tiểu Chương ra ngoài Nàng mới đứng dậy lấy hộp cơm đi về phía bàn ngồi xuống mở hộp cơm ra. "Không đúng, chị ta sao có thể bỏ cuộc nhanh vậy, không phải tính cách chị ta" không hiểu Nàng ăn cơm mà cũng không xong, luôn nghĩ về Cô, và quyết định đi ra ngoài xem sao.

    "Tổng Khổng, Tổng Khổng tìm ai" Tiểu Mai thấy Nàng cứ đứng nhìn về phía phòng của Cô, và như muốn kiếm gì.

    "Hả" Có chút giật mình, nhưng vẫn lấy lại mình tĩnh ngay, phần này là Nàng giỏi nhất, bởi vậy ai cũng bảo Nàng lạnh lùng là đúng "Chị photo dùm tôi mấy giấy tờ này" đưa giấy tờ trước mặt Tiểu Mai nhưng cũng không quên ý tò mò về Cô, nhìn về phòng Cô, để xem vì sao hôm nay Cô không ăn cơm cùng mình.

    "Dạ được" tay đang bao đá nên ướt không thể cầm được "Tổng Khổng cứ để đó, tay tôi hiện giờ không tiện cho lắm, Tổng Khổng đừng trách". Lúc này Nàng mới nhìn trên tay Tiểu Mai đúng là cầm bao đá định làm gì.

    "Cái đó" Nàng cũng tiện miệng hỏi về bao đá đó.

    "Cái này tôi lấy cho chị Kỳ" Tiểu Mai cũng hiểu chuyện nên trả lời nhanh "Hôm qua do đi nhiều quá với lại em cũng không biết chị ấy bị đau chân từ trước, nếu như biết thì em đã không cho chị Kỳ đi nhiều rồi, giờ chân cũng sưng ra đó" Tiểu Mai thấy có lỗi với Cô, mặt dù không phải lỗi do mình.

    "Đau chân sao?" "Thì ra là không phải từ bỏ mà do chân bị đau không đi được" Nàng giờ cũng biết lý do vì sao Cô không tới.

    "Tiểu Chương không nói lại với Tổng Khổng à" lúc nhờ Tiểu Chương đem cơm Tiểu Mai cũng có mặt tại đó nên cũng nghe được lời dặn của Cô, bảo Tiểu Chương nói Cô bị đau chân không tới được, hôm sau sẽ tới.

    "Có" Nàng luôn tiết kiệm lời nói như vậy, và cũng không muốn Tiểu Chương khó sử, dù sao thì tại Nàng không cho Tiểu Chương nói, chứ không phải Tiểu Chương không nói.

    "Chị làm việc của mình đi" Nàng đặt hồ sơ xuống trên bàn, rồi về phòng.

    Tiểu Mai cúi đầu chào Nàng "em ấy sao vậy, cứ thập thò nãy giờ" lời này chỉ nói khi Nàng đã phức bóng. "Thôi kệ đưa cho Chị Kỳ cái đã" Tiểu Mai vội vàng bước vào phòng làm việc của Cô.

    "Chị Kỳ của chị đây, đở chưa chị" Tiểu Mai bước vào phòng của Cô, đưa bao đá cho Cô cũng không quên nhìn về hướng chị đau của Cô.

    "Ư.. Không sao rồi, chỉ còn đỏ chút, đi lại hơi đau chút sẽ ổn thôi mà" Cô vui vẻ trả lời Tiểu Mai,

    "Chị Kỳ, lúc nãy.." đang nói Tiểu Mai ấp úng.

    "Lúc nãy sao?" Cô nhìn Tiểu Mai muốn biết.

    "Chắc không có gì đâu? , Tổng Khổng chỉ nhờ mình photo thôi, chắc do mình nghĩ nhiều quá" Tiểu Mai ngơ người nghĩ.

    "Tiểu Mai"

    "Hả" Tiểu Mai giật mình vì Cô gọi mình.

    "Em nói lúc nãy sao? Làm gì mà ngay người ra vậy" Cô không vui thấy Tiểu Mai cứ ấp a ấp úng không chịu nói.

    "Không có gì, em định hỏi chị lúc nãy không đi ăn, giờ có cần ăn ít gì không em mua dùm chị" Tiểu Mai nhanh chóng nói qua chuyện khác, tuy Tiểu Mai muốn nói, nhưng sợ không giống như mình nghĩ thì lại đắc tội với Nữ Hoàng BG, cái đó thì không nên.

    "Chị cũng có phần cơm cho chị rồi, cảm ơn em"

    "Chỉ là bổn phận của em, chị đừng khách sáo, nếu không việc gì em đi trước" Tiểu Mai còn phải đi làm việc Nàng giao, Tiểu Mai cũng không hiểu vì sao không đưa Tiểu Chương làm mà bắt mình phải làm, xem ra Tiểu Mai cũng nên giữ mồm miệng, đắc tội với Nàng coi như xong.

    "Ừm" Cô chỉ gật đầu.

    - Tại phòng Tiểu Tiền.

    "Hôm qua do bị ngã nên bị đau chân sao, nếu như vậy có thể từ chối lời đề nghị của mình mà, đâu cần phải cố chịu đựng vậy? Chị nghĩ như vậy là lấy lòng được tôi sao" Nàng về tới phòng ngồi vào bàn làm việc nói, tuy rằng miệng nói vậy nhưng trong lòng thấy khó chịu cứ đứng lên ngồi xuống, rồi lại xuất hiện những hành động lau dọn của Cô, chỗ này cũng có chỗ kia cũng có, những hình ảnh của Cô cứ xuất hiện. "Mầy làm sao vậy, sao lại nghĩ đến chị ta, điên thật" Nàng phát hiện mình không giống ngày thường, hình như là Cô đã bước vào cuộc sống của Nàng từ chút từ chút một, cảm giác này không khó chịu như mình nghĩ, mà nó có chút xao động khác thường.
     
  3. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối tại bãi đậu xe của chung cư.

    "Chân bị đau mà còn đi đâu?" Nàng vừa đúng lúc đi mua ít đồ y tế, kèm thuốc giảm đau cho Cô, không hiểu vì sao Nàng thấy có lỗi, vì khiến Cô ra nông nỗi như vầy, thấy Cô vội vàng bước tới xe, chân thì đi cà nhắc mà vẫn vội. "Cần phải vội vàng như thế không" Nàng cũng không có ý định xuống xe, ngồi trên xe nhìn theo bóng dáng của Cô. Khi xe chuyển động ra khởi bãi đậu xe, Nàng cũng không ý thức được gì, chạy theo sau giống như vô tình, hai chiếc xe lu thông trên quốc lộ, Cô chạy Nàng đuổi cuối cùng cũng dừng và đến nơi.

    "Chị quả thật có tâm hồn ăn uống vậy sao?" Nàng phát hiện Cô dừng tại trung tâm thương mại, đậu xe vào bãi Nàng cũng vội theo sao Cô, đương không Nàng giống như thám tử theo dõi người khác, cái hành động này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Nàng mà giờ lại có..

    "Chị Kỳ" Đình Hân vừa thấy Cô đã chạy tới ôm Cô vui mừng.

    "Đau đau" vì chân còn đau, mà trọng lượng của Đình Hân không nhỏ khiến Cô mất đà sấp đé..

    "Chị sao vậy?" Đình Hân cũng giật mình, và quay người Cô xem xét.

    "Không sao? Chỉ động tới vết thương chút thôi, chân chị hôm trước vì bắt cẩn bị thương, không gì nghiêm trọng"

    "Như vậy còn rủ em đi mua đồ, không để khỏi rồi đi" Đình Hân có chút lo lắng, nhìn chân Cô nói..

    "Chị bị đau như vậy rủ em đi có gì em xách đồ dùm chị, nếu như không đau, thì đâu giám làm phiền tiểu thư đây" Cô chăm chọc Đình Hân, để Đình Hân không để ý tới vết thương nhỏ của mình mà lo lắng.

    "Chị.. dám chọc em" Có chút tức giận, nhưng cũng vui vẻ cười. "Chị cần mua gì mà gấp gáp vậy, ít bữa nữa không được sao?" Đình Hân cũng chưa hiểu lý do tại vì sao mà Cô lại gấp vậy, hết đau rồi đi cũng chưa muộn.

    "Mua thức ăn, ngày mai cũng phải làm cơm cho Tiểu Tiền mà" Cô nhắc tới Nàng là vẻ mặt vui vẻ khác thường.

    "Thì ra là vậy, em ấy may mắn lắm mới gặp được chị" Đình Hân có chút ganh tị với Nàng, nhưng cảm giác đau lòng hình như là không còn như lúc trước, có lẽ Đình Hân đã quyết định từ bỏ Cô rồi.

    "Hì, đi thôi" Cô kéo tay Đình Hân đi.

    - Những hành động vui vẻ vừa rồi cũng loạt vào mắt Nàng, không nghe nói gì nhưng thấy vui vẻ như thế, Nàng khó chịu. "Trần Phương Kỳ chị được lắm, xem ra tôi đã bị chị lừa rồi, cái gì mà chân bị đau, giờ thì vui vẻ đùa giỡn cùng cô gái khác, lừa gạt" Nàng tức giận tiến thẳng tới phái Cô, giả vờ va chạm mà cú chạm không nhẹ chút nào.

    "Ai da.." Cô lên tiếng

    "Chị có sao không" Đình Hân kịp thời đở lấy Cô, nếu không coi như sàn thể hợp nhất.

    "Giám đốc Trần trùng hợp vậy sao?" Chẳng một lời xin lỗi từ Nàng, giọng nói còn lạnh lùng đáng ghét.

    "Cô là ai, đụng người khác không xin lỗi giọng điệu còn lớn như vậy" Đình Hân tức giận thay cho Cô, nhìn Nàng như muốn ăn tươi, mà không hiểu vì sao thấy ấy mắt lạnh lùng ấy lại có chút nhíu mày e dè.

    "Tiểu Tiền" Cô vội vàng cầm lấy tay của Đình Hân kéo Đình Hân về phía sau mình một chút.

    "Là em ấy" nghe được Cô gọi tên Nàng, Đình Hân nhìn Cô hỏi. Chỉ nhìn thấy gật đầu nhẹ từ Cô, lúc này Đình Hân mới chịu im lặng.

    "Lại là người khác, xem ra chị đào hoa hơn tôi tưởng" Nàng tay phanh trước ngực, nhìn Đình Hân với ánh mắt dò xét, miệng có chút nhếch lên.

    "Em ấy là.." Cô vừa lên tiếng đã bị Nàng ngăn cản.

    "Giám đốc Trần chị cái gì là thật?" Nàng không hiểu vì sao lại phát ra những tiếng như thế, chuyện của chị ta không liên quan gì tới mình mà.

    "Hả" Cô ngạc nhiên không hiểu ý của Nàng nói "Em nói gì chị không hiểu"

    "Không hiểu là phải rồi, hôm trước còn khóc lóc trước mặt tôi, bữa sau cùng người khác vui vẻ tại quán nước, hôm nay thì đùa giỡn với.." nhìn Đình Hân Nàng im lặng chút nói thêm "Người như chị không xứng đáng để yêu một người, càng không xứng có được hạnh phúc". Nàng không hiểu sao Nàng tức giận, càng không hiểu sao thấy Cô vui vẻ bên người con gái khác lại khó chịu, những lúc đó Nàng luôn mất đi sự bình tĩnh với có, trở thành con người nông cạn.

    "Cô im miệng" Đình Hân tức giận lớn tiếng kêu Nàng im miệng.. "Chị Kỳ nhà tôi.."

    "Tiểu Hân, em đừng nói gì hết" Cô nghe những lời đó không biết nói như thế nào, nên vui hay buồn, vui vì Nàng trong lòng có Cô, nên mới ghen, hay là do Cô nghĩ quá nhiều, Nàng hành động như vậy càng ghét Cô hơn nữa.

    "Hình như là Chị ta muốn bảo vệ chị, tình cảm cũng tốt đấy, tôi không làm phiền chuyện tốt của chị nữa" Nói xong Nàng vội vàng bỏ đi, không muốn thấy hai người họ ân ân ái ái, càng làm Nàng khó chịu. "Mình làm sao vậy, chuyện của chị ta liên quan gì tới mình, tại sao lại tức giận với chị ta" vừa đi vừa nói thầm.

    "Chị Kỳ, sao chị có thể chịu đựng được, em ấy thật quá đáng" Thấy Nàng bước đi Đình Hân lên tiếng.

    "Không sao.." Giọng nói buồn của Cô, nhìn theo bóng dáng của Nàng, rồi cũng bước đi, mua những gì muốn mua, Đình Hân tức giận với hành động của Nàng, nhưng thấy Cô buồn Đình Hân cũng không dám nói gì thêm..

    - Bữa trưa tại phòng làm việc của Tiểu Tiền.

    - Ngày hôm nay thật yên tĩnh, Cô với Nàng ngồi ăn trưa cùng nhau nhưng không nói với nhau tiếng nào, ăn xong theo thường lệ Cô thì quét dọn, Nàng thì làm việc của mình.

    "Chị muốn gì" Khi Nàng bước tới tủ để tài liệu thì Cô quyết định cản bước Nàng, đứng trước mặt Nàng, Nàng bước sang trái Cô cũng bước sang phải Cô cũng bước làm vậy nữa ngày Nàng lên tiếng.

    "Thật ra em ấy là em của chị" Cô rất muốn giải thích với Nàng, vì Cô không muốn hiểu lầm để lâu ngày, sẽ xảy ra hiểu lầm nghiêm trọng hơn nữa, Cô đã sai lầm một lần rồi không muốn sai lầm lần hai.

    "Ai" Nàng gấp tài liệu lại nhìn Cô nói, lúc đầu không hiểu nhưng cũng thông suốt "À.. Chuyện của chị không liên quan gì tới tôi" Nàng biết Cô ám chỉ Đình Hân nên không muốn biết.

    "Tiểu Hân là em chị, còn Thanh Nhã là bạn chị.." Cô cố gắng giải thích cho Nàng nghe.

    "Tôi không muốn biết" Nàng định bước đi nhưng Cô cứ đứng cản không thể đi được.

    "Thật sự trong lòng của chị chỉ có mình em, em hãy tin chị có được không" một tay để lên vai Nàng, một tay đặt trước ngực, hành động muốn Nàng tin tưởng mình.

    "Mình tôi sao?" Nàng tiếng tới áp Cô vào kệ tủ đựng tài liệu "Câu này chị nói với bao nhiêu người? , nhìn hình ảnh bây giờ của chị chẳng trách nào bộ họ điều tin" Nàng nhìn Cô hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ khẳng định rằng Cô lại tiếp tục lừa Nàng, và Nàng cũng không muốn thua kém gì, muốn đùa thì đùa thôi, tuy lời nói vừa rồi của Cô khiến Nàng cảm động một chút, nhưng không có nghĩa là Nàng sẽ tin.

    "Em.." Bị Nàng đột nhiên áp mình vào kệ tủ lời nói có chút ấp úng "Em.. muốn làm gì?" tuy rằng những chuyện như thế này điều đã từng, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần Nàng đối diện trước mặt Cô, kề sát mặt nói thì Cô luôn khẩn trương ra mặt.

    "Chị nghĩ xem.."
     
  4. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 51.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị nghĩ xem" lúc nói ra câu này Nàng phát hiện Cô có chút khẩn trương, nét mặt còn có chút đỏ lên lạ thường "Một con sói như chị cũng biết đỏ mặt sau, thật làm người khác tò mò mà" trong thâm tâm của Nàng bây giờ luôn nghĩ Cô là một người đào hoa, đa tình, chẳng xem tình yêu ra gì, Nàng có suy nghĩ vậy là do gặp Cô lúc nào cũng có người đẹp bên cạnh, và ấn tượng đầu tiên Cô giành cho Nàng là một sự xem thường mình, nhưng Nàng đâu biết rằng người con gái trước mặt của mình là người mình từng yêu.

    "Em không dám đâu" ý cười của Cô hiện ra, Cô chắc rằng Nàng không dám, nếu như là trước đây còn dám, chứ với tình hình trạng như bây giờ thì càng chắc chắn là không, Cô biết Nàng trêu ghẹo mình, lúc trước trên xe Nàng cũng đã từng như vậy, thế nhưng loạt vào mắt Cô là nụ cười nhếch môi của Nàng hiện lên. "Em.. ưm.." không cho Cô nói thêm lời nào nữa Nàng nhanh chóng đoạt lấy đôi môi của Cô mà hôn, lúc đầu Nàng chỉ chọc Cô, không hiểu sao vừa thấy vẽ tự tin và đắc ý của Cô, Nàng không thể khống chế được mình theo đó mà làm hành động này có nên nói là quá điên cuồng không, giờ mà có hối hận cũng chẳng được hôn thì đã hôn rồi, mọi chuyện chứ để sao. Theo căng bản và hành động bất ngờ này của Nàng Cô rất ngạc nhiên chưa hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng chỉ mất vài giây là Cô đã phối hợp rất ăn ý với Nàng, hai người trao nhau một nụ hôn dài và sâu, không biết do tình cảm lâu ngày bộc phát hay là không ai muốn nhường ai, kéo dài nếu lúc không còn hơi thở mới buông ra, bốn mắt nhìn nhau sau một nụ hôn từ Nàng chủ động một bầu không khí im lặng trước mặt, nên phải nói gì cho hợp.

    "Em như vầy có ý gì đây" Cô quyết định phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, và cũng muốn biết vì sao Nàng lại muốn hôn mình, đối với Cô mà nói đây là giống hiệu tốt.

    "Không phải chị rằng tôi không dám sao," Nàng cuối cùng cũng có đường lui, bỏ Cô ra chỉnh sửa lại tư thế và quay mặt đi "Chỉ là làm chị thất vọng rồi" im lặng một hồi Nàng lại nói tiếp "Nơi nào không cần chị dọn nữa chị có thể đi" đi tới bàn làm việc, Nàng dựa lưng vào bàn làm việc khoanh tay trước ngực nói.

    - Tuy nghe những lời của Nàng không theo cách nghĩ của mình, có chút hụt hẫng nhưng đối với tiến chuyển như thế đã tốt lắm rồi dù sao thì Cô cũng cảm nhận rằng Nàng không còn ghét mình như trước, chỉ cần cho Cô gần Nàng một chút cũng đã mãn nguyện rồi huống hồ chi giờ còn hơn cả mong đợi nữa, có gì sánh bằng. "Tiểu Tiền tin chị có được không, ? Ngoài em ra chị với bất kỳ ai cũng không hứng thú" đi được vài bước tới chỗ Nàng.

    "Chuyện đó không liên quan tới tôi, dù chị có nói gì, thì tôi với chị vẫn không thể"

    "Tại sao? Không cho chị cơ hội bên em, chị sẽ cố gắng, và làm em hạnh phúc, tất cả mọi chuyện sẽ nghe em, có được không?"

    - Nàng nhìn Cô nhíu mày không hiểu rõ tại sao Cô lại năn nỉ mình, mặt dù Nàng đã từ chối, cũng đã làm mọi cách để Cô ghét mình, cuối cùng mọi nỗ lực cũng dư thừa, mà có vẻ Cô còn có dấu hiệu yêu Nàng hơn nữa. "Chẳng sao, không hợp là không hợp cần phải có lý do à".

    "Chị sẽ không ép em, thời gian còn dài chị có thể đợi, đợi đến khi em chấp nhận chị trả giá thế nào cũng mặt kệ, có em là được"

    "Chị," rầm giọng một tiếng "Thời gian có dài cách mấy thì trong mắt tôi chị chẳng là gì hết" thái độ cương quyết của Cô, làm cho Nàng có vẻ tức giận.

    "Chị ra ngoài trước, dù sao chị cũng đã dọn xong, em làm việc đi" Cô bỏ ngoài thì những lời của Nàng nói quay đầu bước đi ra cửa.

    "Tôi cho nói xong mà, ai cho phép chị đi" Nàng càng tức những lời Nàng nói Cô hoàn toàn không muốn nghe, ở trong công ty dù sao Nàng cũng là chủ, mà lời nói chẳng ra trọng lượng, càng nói Cô càng bước đi, Nàng đứng đó chỉ biết nhìn cửa từ từ khép lại, đây là lần đầu tiên có người đối sử với Nàng như vậy, Nàng là một Tiểu Công chúa mà, lời nói luôn luôn có trọng lượng vậy mà giờ đây, trước mặt Cô thì chẳng ra gam nào.

    Nàng bước ngồi vào ghế làm việc, giờ không có tâm trạng làm việc, chỉ ngồi nghĩ mong lung "Vì sao lúc nãy lại hôn chị ta, vì sao nụ cười ấy ánh mắt ấy, kể cả đôi môi ấy nhìn vào không thể khống chế được chính mình, thật mềm, thật ngọt.. Tiểu Tiền mày bị điên thật rồi sao có thể nói ra những lời như thế" Nàng ngồi tự vầy vò bản thân tay không biết khi nào đã chậm tới môi mình, sờ nhẹ lên, hình như còn quyến luyến điều gì đó.

    - Cuối cùng trời cũng tối, đến giờ tan làm, Nàng cũng thoát khỏi những suy nghĩ không nghĩ của mình, về nhà không việc gì làm, nói thẳng ra là trong đầu óc của Nàng không thể suy nghĩ được gì, cuối cùng cũng quyết định đi giãi sầu, đến một quán bar ngồi uống rượu một mình, mọi thứ xung quanh Nàng giống như chẳng ai tồn tại mặc dù trong quán rất đông.

    "Là Cô sao?" Có một cô gái với vẻ mặt thanh tú điểm lệ phát trên mình một bộ đồ da, ôm sát cơ thể những chỗ cần lỗ điều lộ, nhìn vào mang tới sự quyến rũ chết chóc.
     
  5. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là Cô sao? "Có một cô gái với vẻ mặt thanh tú điểm lệ phát trên mình một bộ đồ da, ôm sát cơ thể những chỗ cần lỗ điều lộ, nhìn vào mang tới sự quyến rũ chết chóc. Đình Hân đứng trước mặt Tiểu Tiền một tay cầm ly rượu một tay khoanh trước ngực.

    " Cô là "Nàng chỉ uống vài ly, nên không đến nổi không biết ai, nhìn một hồi Nàng mới nhớ ra Đình Hân" Là Cô sao "Nàng đến đây vì trong lòng không gì tốt đẹp do Cô ban tặng không ngờ tới đây còn gặp người liên quan tới Cô nữa, rút cuộc Cô ám mình tới khi nào đây.

    " Không ngại chứ "Mắt Đình Hân nhìn vào chỗ ngồi đầu nghiên nhẹ về hướng đó, ám chỉ rằng mình được phép ngồi không.

    " Quán không phải của tôi, Cô cứ việc "Nàng không nhìn Đình Hân nữa chỉ nhìn vào ly rượu trong tay, cầm lên uống một ngụm.

    " Tôi muốn nói chuyện với Cô về chuyện của chị Kỳ, nếu không vì chị Kỳ chỗ này tôi không muốn ngồi "Đình Hân rất tức giận về chuyện hôm bữa, do có Kỳ Kỳ ở đó nên Đình Hân không nói được gì, chỉ đơn giản là không muốn Kỳ Kỳ khó xử.

    " Cô có thể đi "vẫn không nhìn Đình Hân lấy một cái. Vẻ mặt lạnh lùng này của Nàng điều loạt vào mắt Đình Hân.

    " Người vừa lạnh lùng như Cô, ai mà dám nhìn tới, "im lặng chút" Mà quên phải nói là không ai nhìn luôn "Đình Hân nói lời châm chọc Nàng nhưng không thấy lời phản hồi từ Nàng, bức xúc nói thêm" Tôi muốn nói cho Cô biết nếu như Cô không có chút tình cảm nào với Chị Kỳ tốt nhất Cô tránh xa Chị ấy ra, Chị Kỳ tốt đẹp hơn Cô nhiều, một con người như Cô không đáng với Chị Kỳ "

    " Cô.. "lúc nào Nàng mới tức giận nhìn Đình Hân, nói gì thì nói nếu có lạnh lùng vô tâm, đến lúc nào đó cũng phải tái phát chứ, huống hồ gì người trước mặt Nàng bây giờ là người có thể nói là không quen biết, nếu như không quen biết thì Cô ta có cái quyền gì, nói những lời xỉ nhục mình, nhưng ý cười quái lạ của Nàng rồi nói thêm." Tôi không xứng, Cô xứng à, hình như Cô rất quan tâm chị ta, thích chị ta sao, xem ra không được đền đáp, giờ tới tìm tôi chút giận sao, ấu trĩ "Chắc không muốn nói chuyện với Đình Hân nữa, Nàng có hành động đứng dậy" Em thôi sao, tin chị chắc tôi là đồ ngốc " tự nhiên lời nói của Cô lại hiện trong đầu Nàng, Nàng nghĩ lời nói của Cô tốt nhất không tin, giờ thì sao, người ta đến trước mặt dần mặt Nàng như thế, từ" Em "nào sao tin.

    " Không cần phải đi vội, tôi cũng không muốn ở đây thêm chút nào, nhưng trước hết tôi nói cho Cô hiểu một điều, Chị Kỳ xứng đáng có hạnh phúc, xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp, Cô nói cái gì mà Chị Kỳ không xứng, người không xứng đáng với Chị Kỳ là Cô, Cô không đáng với tình cảm mà Chị Kỳ trao cho Cô, một chút cũng không đáng ". Đình Hân bọc phá những cơn giận của mình, đã kiềm nén, cuối cùng cũng thốt ra được." Chào Cô "Đình Hân đứng dậy bước đi khi đã nói được những gì mình muốn nói, chỉ để lại Nàng với một mớ hỗn độn, vừa ấm ức vừa không thể nói, rút cuộc những lời trách móc của Đình Hân, Nàng phải nên đáng nghe hay không. Mất cả nửa ngày Nàng mới ngồi lại vị trí của mình.

    " Cái gì mà chị ta đáng được hạnh phúc, còn mình thì không? , cái gì mà mình không xứng đáng với chị ta.. Nực cười "Nàng cười trong chua xót, chai rượu trước mặt, như kẻ thù của Nàng, cầm rót đầy vào ly, đập mạnh lên bàn, nếu như thêm chút lực thì nó sẽ bể ra từ mảnh. Nàng ngồi tại quầy bar không biết uống hết bao nhiêu, mơ mơ màng màng.

    " Tiểu thư xinh đẹp, tại sao lại uống rượu một mình, cho anh tham gia cùng được không? "một người con trai nhìn tầm 30 bước tới chào hỏi Nàng, anh ta cũng đứng quan sát Nàng cũng rất lâu, giờ mới quyết định qua chào hỏi, lúc nào thì Nàng hoàn toàn không còn tỉnh táo rồi.

    - Nàng đưa mắt nhìn anh ta, dáng vẻ cũng vạm vỡ bên trong mặc một áo thun trắng bình thường khoác bên ngoài là một áo vest nhìn ra dáng lãng tử phong độ, cái này mà nói nếu đẹp trai cỡ nào mà thừa cơ hội người ta uống say tới bắt chuyện điều là những kẻ không đáng giá. Nhưng không ngờ được sự đồng ý của Nàng.

    " Anh nhìn tôi có đẹp không? "Nàng thấy anh ta ngồi vào ghế rồi hỏi, do ảnh hưởng lời nói của Đình Hân Nàng bây giờ không biết mình đang nói cái gì.

    " Rất đẹp "

    Nàng cười thất vọng," Vậy nếu tôi làm bạn gái anh, anh đồng ý chứ "

    " Tất nhiên "Anh ta vui mừng, không ngờ gặp được một người con gái phóng túng nhưng vậy, lại còn đẹp, hôm nay ra ngoài vớt phải vàng rồi, kèm theo đó là những hành động tay chân không yên đặt lên eo Nàng vứt từ từ lên vai rồi tới mặt Nàng." Em thật sự rất đẹp "anh ta mang theo con sói trong người muốn nhào tới cắn xé Nàng.

    " Tôi xin lỗi "Nàng né được hành động định hôn mình của anh ta, lúc đầu Nàng muốn thử xem sức hút của mình có không, khả năng câu dẫn ra sau, nhưng dù cố gắng Nàng cũng không hiểu vì sao nhìn anh ta, một chút ham muốn cũng không có, như thế sao giả vờ được.

    " Em giả vờ vì nữa, tôi biết em không đàng hoàng, giả vờ thanh cao làm gì "Anh ta quyết định lấy sức mình áp bức Nàng, để hôn Nàng.

    " CHÁT "một bạt tay lên người anh ta từ Nàng cho.

    " Cút "

    " Cô.. "anh ta con gái mà cũng muốn đánh, tay đang giơ lên thì bị một thanh niên mang trên người bộ đồ đen ngăn lại.

    " Cô chủ có sao không "một thanh niên khác cũng mặc một bộ đồ giống vậy tới hỏi Nàng. Đã nói rồi Nàng luôn có một lực lượng bảo vệ trong tối, ai có thể đụng được, 2 người vệ sĩ theo Nàng tất cả điều nhìn thấy, thấy mọi việc không ổn lắm nên tới gần và phát hiện sự dở trò đồi bại của anh ta, cuối cùng cũng ngăn chặn được sự việc đang xảy ra, nếu như Nàng có điều gì bất trắc thì coi như xong phim.

    Nàng lắc đầu" Tôi không muốn thấy thắng ta "

    " Các người là ai, buông tay tao ra, mấy người biết đắc tội với ai không "Anh ta vẫn lớn miệng.

    Anh vệ sĩ cầm tay anh ta bẻ lồi về phía sau, nghi rằng có thể sẽ không cầm được muỗng mà ăn cơm. Theo sau đó là hành động lôi anh ta ra khỏi quán bar nhanh chóng, trong quán mọi người chứng kiến tất cả, mọi việc sử lý xong, tất cả cũng quay lại với cuộc vui của mình. Nàng vẫn im lặng thưởng thức rượu.

    - Tại phòng của Kỳ Kỳ.

    " Mở cửa, mở cửa "Tiếng đập cửa ồn ào trước cửa phòng của Cô vanh lớn, nhưng thời điểm bây giờ là trời rất khuya. Nghe được tiếng rõ cửa Cô vừa chuẩn bị vào mộng lại bị kéo ra, hôm nay Cô phải la làm việc khuya, nên ngủ trễ. Vội vàng khoác thêm chiếc áo ngủ mỏng ngoài vào, Cô chạy ra mở cửa, nếu không chắc tất cả mọi người phải thức dậy vì tiếng ồn, Cô cũng bức xúc cho hành động này, giờ này ai mà kiếm Cô, với hành động khiếm nhã này, thật đáng trách.

    Cô cầm cốt cửa mở ra loạt vào mắt Cô là Nàng đang say không biết trời đất gì" Tiểu Tiền là em sao?"
     
  6. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khuya rồi sao em còn tới đây, lại còn uống rượu nữa, thật không hiểu nổi tuổi trẻ tụi em muốn gì nữa" Thanh Nhã càm ràm Đình Hân khi Đình Hân phá giấc mộng đẹp của mình, Đình Hân với tâm tình không tốt mới tìm đến Thanh Nhã nói chuyện, mặc dù lúc nãy gặp Tiểu Tiền đã chút hết được sự ấm ức của mình nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, đơn giản là Đình Hân lúc nào cũng lo lắng cho Kỳ Kỳ.

    "Không muốn thấy em sao?" Đình Hân đang vựa cửa thấy Thanh Nhã mở cửa đứng người thẳng lên nhíu mày nhìn Thanh Nhã khi nghe Thanh Nhã càm ràm với mình, không hiểu vì sao lần trước Đình Hân đã làm chuyện có lỗi với Thanh Nhã nhưng Đình Hân không cảm thấy ái ngại khi gặp Thanh Nhã mà lúc nào buồn thì cũng tìm đến Thanh Nhã.

    "Em vào đi" Thanh Nhã không nhất thiết phải trả lời với những người đang say rượu. Thanh Nhã đứng qua một bên cho Đình Hân vào rồi đóng cửa lại, bước vào nhà người ta không chút nói năng gì đã đi thẳng vào phòng của Thanh Nhã, Đình Hân nằm ì ra đó.

    "Nói xem có chuyện gì nữa đây?" Thanh Nhã đi theo Đình Hân cũng lại góc bên giường ngồi xuống hỏi Đình Hân. "Em đừng có nói trong bộ dạng như thế này rồi nằm ra đó ngủ luôn nhe" không thấy phản ứng của Đình Hân, Thanh Nhã sợ Đình Hân sẽ ngủ thì Nàng khổ chắc.

    "Em đã làm tổn thương em ấy" giọng điệu nho nhỏ đủ để Thanh Nhã nghe thấy.

    "Ai" Thanh Nhã cuối cùng cũng thấy được sự hồi đáp của Đình Hân, nhưng vẫn chưa hiểu Đình Hân đang ám chỉ ai.

    "Mộng Tiền"

    "Em gặp rồi sao?" Thanh Nhã thấy Đình Hân gật đầu thay cho câu trả lời. "Em sao lại làm tổn thương em ấy, chuyện gì đã xảy ra, em nói rõ chị nghe."

    "Gặp hai lần".. im lặng chút "Lần đầu là gặp với Chị Kỳ khi đó Cô ta luôn nói ra những lời làm tổn thương Chị Kỳ, em tức giận thay chị ấy, tính cho Cô ta bài học, nhưng Chị Kỳ luôn bảo vệ Cô ta, làm em không thể nói được gì?"

    "Vậy còn lần thứ hai"

    "Lúc vừa rồi tại quán bar, khi thấy Cô ta em đã không kiềm chế được, đã nói ra những lời không nên nói, chỉ nghĩ xem liệu Chị Kỳ có giận em không" nói ra lời này Đình Hân nghẹn ngào biết mình quá đánh với Tiểu Tiền, nhưng lúc đó không cách nào kiềm chế được bản thân, lời nói ra rồi sao rút lại được.

    "Không đâu, Kỳ Kỳ sẽ hiểu mà, em đừng lo lắng" Thanh Nhã nghe thấy lời nói của Đình Hân biết Đình Hân đã cảm thấy có lỗi vô cùng, không thể làm gì ngoài an ủi Đình Hân ra, cũng không còn cách nào khác. "Ngày mai chị sẽ nói với Kỳ Kỳ em đừng lo, giờ đi tắm rồi nghĩ đi cho khỏe" không hiểu từ lúc nào trong nhà của Thanh Nhã lại có đồ của Đình Hân nữa. Có một ngày đẹp trời, Đình Hân đem một bali đồ tới nhà Thanh Nhã rồi bảo rằng giữ hộ, thế là ngày đó, những lúc rảnh rỗi là Đình Hân lại có mặt tại nhà Thanh Nhã, quen với chuyện xảy ra như thế, Thanh Nhã cũng không còn gì xa lạ.

    - Quay lại nhà của Kỳ Kỳ.

    Cô vừa ra mở cửa, hành động tiếp theo là Nàng ngã quỵ vào Cô, giống như động vật không có xương sống.

    "Sao lại uống ra nông nỗi này" Cô đở lấy Nàng rồi đóng cửa lại.

    "Chị nói xem chỗ nào tôi không xứng với chị" Nàng dùng sức lực ít ỏi còn lại của mình đẩy Cô ra. "Cái mà chị xứng tôi không xứng, tôi khinh"

    "Em làm sao vậy?" Cô chưa hiểu được vấn đề gì đang xảy ra. Tay muốn đở lấy Nàng khi thấy Nàng bước chân lộn xộn khi đang say.

    "Đừng động vào tôi, tôi nói cho chị biết, là chị không xứng với tôi" lời nói cương quyết mà nghẹn ngào của Nàng, khiến Cô cũng đau lòng.. "Tại sao, tại sao vì chị mà người khác có thể sỉ nhục tôi như thế tại sao chị lại xuất hiện, đem cho tôi biết bao rắc rối, chị nói xem tôi đáng bị như vầy à" Nàng tiến tới phía Cô đánh Cô, nhưng do đã say, đánh được vài cái Cô đã ôm Nàng vào lòng..

    "Chị xin lỗi" Cô thấy Nàng vừa nói vừa khóc, hình như đã bị ấm ức rất lâu rồi giờ mới được tái phát, nhìn Nàng như vậy Cô càng đau lòng hơn, Cô biết rằng mình đã làm Nàng tổn thương rất nhiều nhưng không thể nói, giờ thì đã nói ra được rồi, lúc này mới thấy bản thân Cô thật đáng trách, vòng tay đang ôm Nàng cũng siết chặt hơn, nước mắt cũng theo đó mà chảy, có thể nói hai người dần co nhau một hồi Nàng có dấu hiệu mệt và ngủ đi.. "Em sao rồi" không thấy phản kháng của Nàng, Cô hỏi, không thấy trả lời Cô dìu Nàng vào phòng ngủ, cho Nàng nằm xuống giường, Cô tháo đôi giày cao gót của Nàng ra, sửa lại tư thế cho Nàng nhưng không được, vừa nãy vừa tới giường, đụng vào thanh giường, nên nằm úp xuống mặt quay về một bên, chỉ có thể cho Nàng nằm thoải mái chút thôi, Cô đứng dậy định đi lấy đồ thay cho Nàng.

    "Kỳ Kỳ" có thể nói hai từ này đã lâu rồi không được nghe từ miệng của Nàng, kể từ khi hai người hiểu lầm nhau tới tận bây giờ, Cô ngạc nhiên quay lại nhìn Nàng, có thể nói những dòng lệ hạnh phúc điều thấy rõ trong mắt Cô. "Nằm xuống đây với em" ánh mắt vừa tỉnh vừa say của Nàng, lúc này không còn lạnh lùng thay vào đó là mong lung khó hiểu, Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng theo lời nằm xuống đối mặt với Nàng, tay Cô đưa tới mặt Nàng lau nhẹ giọng nước mắt đọng lại trên mắt, lòng Cô càng quặn đau hơn.

    "Em nhớ chị".. im lặng lâu nói thêm "Kỳ Kỳ tại sao chị gạt em," bốn mắt nhìn nhau, Nàng nói mà rơi lệ.. "Có phải em không đáng với chị không?"

    "Không phải, Tiểu Tiền em đừng khóc có được không" Cô lắc đầu liên tục, lau đi những giọt nước mắt cho Nàng "Chị mới là người không xứng đáng với em, em tốt đẹp hơn chị, em đừng nói ra những lời như vậy có được không" cuối cùng Cô cũng biết được sức mạnh của rượu rồi nó đáng sợ thật, nó khiến con người mạnh mẽ như Nàng, lại khóc, lại tổn thương, lại nói ra được những lời giống trong lòng, Cô không biết là rượu nói hay Nàng đã nhớ ra Cô, trong giờ khắc này khó mà biết được.

    "Không đúng, em không tốt như chị nói"

    "Ngốc à, em là tốt nhất trong đời chị".

    "Vậy chị có yêu em không" câu hỏi có thể nói là đã cất trong lòng của Nàng mấy lâu nay rồi, giờ mới dám nói.

    "Yêu mà," câu nói vừa thốt ra Nàng càng thêm rơi nước mắt, tay Nàng cũng đưa trước mặt Cô sờ lên đó.

    "Thật không?" Nàng nhìn Cô trong mơ hồ muốn khẳng định, vừa thấy Cô gật đầu đã tiến tới hôn lên môi Cô nồng nhiệt, Cô cũng đáp trả Nàng không chút do dự, ấn Nàng dưới thân mình, một tay loàng sau gáy, một để bên hông Nàng, ấn xuống mà hôn, nụ hôn mang theo cảm giác nghẹn ngào, chút mặn của những giọt nước mắt có thể nói là hạnh phúc ngay lúc này, "Tiểu Tiền chị yêu em". Lời nói mà trước đây Cô chưa một lần nói với Nàng, không dám thừa nhận rằng mình yêu Nàng, giờ đây có thể nói rồi. Ngoài trời bắt đầu những giọt mưa sẽ lạnh đó, nhưng sao có thể lạnh tới hai người con gái đang ôm ấp và trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt kèm theo đó là hơi thở ấm áp kia chứ. Đêm nay có thể sẽ rất gắn đối với họ đúng không.
     
  7. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Sau cơn mưa của tối qua, khiến trời hôm nay vô cùng đẹp, trên chiếc giường màu tím của Kỳ Kỳ, Tiểu Tiền đang say giấc tỉnh dậy.

    "Sau lại đau đầu thế này" Nàng ngồi dậy tay xoa xoa thái dương của mình, do hôm qua uống quá nhiều rượu, và giá phải trả mà thôi. "Không đúng, đây là đâu" cuối cùng Nàng cũng phát hiện ra không phải phòng mình, nhìn xung quanh muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cái cảm giác đau đầu vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất, "Quần áo của mình" Nàng nhìn thấy được bộ đồ hôm qua mình mặc được đặt ngay ngắn trên bàn góc đầu giường, và nhìn lại trên thân thể mình, là một bộ đồ ngủ khác lạ.

    "Em dậy rồi sao?" Kỳ Kỳ từ ngoài cửa phòng bước vào thấy Nàng đã dậy.

    "Là chị" Nàng ngạc nhiên thấy Cô nói "Chẳng lẽ hôm qua uống nhiều quá làm càng, tại sao lại tới nhà chị ta, mày đúng là điên rồi" Nàng tự trách bản thân, thà là ngủ nhầm ở đâu đó, còn tốt hơn là ở nhà Cô, chuyện nhục nhã này sao Nàng chấp nhận được, rồi sẽ đối mặt với Cô như thế nào. Nghĩ Nàng cũng không dám nghĩ.

    "Ừm" Cô chỉ ừm nhẹ, thấy Nàng nói ra câu hỏi đó trong lòng Cô cũng rõ là tối hôm qua xảy ra chuyện gì thì tất cả Nàng điều không nhớ, Cô cũng không muốn Nàng khó xử, chỉ cần biết trong lòng Nàng có Cô là được, mặc dù Nàng không nhớ nhưng cũng có dấu hiệu rất tốt, nhiêu đó cũng đủ rồi. "Em tắm thay đồ, chị có chuẩn bị ít đồ ăn sáng."

    "Chị.." Nàng muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng lời nói vừa thốt ra lại không nói được "quyết định im lặng bước xuống giường không nói lời nào đi vào phòng tắm.

    " Đồ em chị có để trong đó "tuy hôm bữa Nàng dọn đồ bỏ đi, nhưng chỉ là dọn cho có lệ, vì vậy đồ Nàng có trong nhà Cô là chuyện bình thường.

    " Đồ sao? "Nàng đang đi bỗng dừng lại nhìn về phía Cô, thấy Cô gật đầu nói.

    " Ừm "

    Nhìn Cô không khỏi ngạc nhiên" Tại sao đồ của mình chị ta có? " nhưng cũng quyết định không nói thêm gì bước vào phòng tắm, không muốn mặc chiếc áo ngủ mỏng manh mà đôi co với Cô. Nhưng cửa phòng tắm vừa đóng thì lúc sau đã bắt thình lình đã vội mở ra.

    " TRẦN PHƯƠNG KỲ "tiếng hét lớn của Nàng." Cổ tôi ăn ngon lắm sao? "thái độ khiếm nhã của Nàng là vạch áo trên cổ cho Cô xem, nhầm cho Cô hiểu mình đang ám chỉ điều gì, im lặng Nàng đã cố gắng im lặng, nhưng do bước vào phòng tắm nhìn trên gương phát hiện ra những vết hôn nồng nhiệt hôm qua của Cô, nằm trên cổ mình và đã bộc phát hét lên.

    Cô có chút giật mình khi nghe tiếng hét của Nàng, và không khỏi vui khi nghe Nàng hỏi Cô nhưng thế, không biết trả lời ra sao đành nói" Chị không cố ý "nụ cười trên môi Cô.

    " Chị.. "Nàng đang tức giận mà còn nhìn vẻ mặt của Cô vui vẻ nữa làm Nàng tức không nói nên lời, đành đi lên chiếc bàn đầu giường lấy quần áo của mình, Nàng biết rõ Cô là Sói, đêm qua là mình tự tìm đến, là lỗi của mình, không phải của Cô, quyết định lấy quần áo của mình thay và đi khỏi đây, không muốn nhìn thấy mặt của Cô dù trong giây lát.

    " Em không ăn sáng sao "Cô cũng thừa biết Nàng sẽ tức giận, nhưng ánh mắt muốn nuốt chửng Cô vừa rồi của Nàng, thật là chưa thấy bao giờ.

    " Không cần "theo tiếng nói của Nàng" RẦM "Tiếng đóng cửa của Nàng, xém chút nửa Cô phải thay cửa mới.

    " Tiểu Tiền chuyện tối hôm qua "Đứng đợi ngoài cửa vừa thấy Nàng mở cửa bước ra Cô đã muốn giải thích, nhưng nhìn Nàng cũng không muốn nhìn Cô, chỉ bước đi ra, Cô thì theo sau Nàng.

    " Không cần nói, tôi không muốn biết "nghĩ tới chuyện nhục nhã tối qua sao Nàng có thể chấp nhận được chứ." Dù có xảy ra chuyện gì, tốt nhất chị nên nhớ là do tôi uống say, chứ không phải tự nguyện, chị hiểu chứ "

    " Ừm "không muốn Nàng khó xử Cô cũng gật đầu chấp nhận.

    " Còn nữa, tôi không muốn người thứ ba biết chuyện này, chị có làm được không "Vừa nói dứt lời, Nàng quyết định một mạch đi thẳng ra cửa.

    " Chị sẽ không, em yên tâm "không đợi câu trả lời hoàn chỉnh của Cô, Nàng đã dần biến mất.

    " Tiểu Tiền bao giờ em mới nhớ ra chị, liệu chị sẽ chờ được ngày đó không, Tiểu Tiền chị xin lỗi đã làm em tổn thương, nếu có thể, cuộc đời còn lại của chị sẽ là của em "Nàng đã đi mất Cô tự đứng nói một mình.

    " Rung.. rung.. "tiếng chuông điện thoại của Cô reo lên, cuối cùng cũng hoàn hồn của mình lại để nghe.

    " Có chuyện gì vậy "Cô phát hiện Thanh Nhã gọi cho mình.

    " Kỳ Kỳ, Tiểu Hân bảo tối qua gặp được Tiểu Tiền, có nói những lời không nên nói, bà đừng trách em ấy "Thanh Nhã cố giải thích dùm Đình Hân.

    " Tối hôm qua Đình Hân gặp em ấy sau? , chẳng trách nào em ấy ra như vậy, Tiểu Tiền em đúng ngốc, nghe lời người ta khiến cho bản thân tổn thương "Cô giờ cũng rõ tại sao Nàng tìm đến Cô nói ra những câu mà Cô không hiểu.

    " Kỳ Kỳ.. Kỳ Kỳ bà còn ở đó không? "Thanh Nhã gọi Cô, không nghe Cô nói gì nên hỏi.

    " Mình biết rồi, nói với Tiểu Hân mình không trách em ấy đâu "

    " Như thế thì tốt rồi, cảm ơn bà nhiều nhe "

    " Được rồi, khách sáo làm gì chứ, tôi có việc rồi, nói chuyện sau nhe "

    " Ok "

    " Ok bye"
     
  8. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trong phòng làm việc của Nàng. Tay Nàng cầm điện thoại đọc tin nhắn của Cô..

    "Tiểu Tiền nay chị có việc không qua phòng em được"

    "Tiểu Tiền hôm nay chị phải gặp khách hàng"

    "Tiểu Tiền nay có đồng nghiệp rủ chị đi ăn."

    "Tiểu Tiền hôm nay chị lại bận việc, xin lỗi em"

    Tiếp theo đó là những tin nhắn giống như vậy để Cô tránh né Nàng.

    "Trần Phương Kỳ" Nàng bộc phát cơn tức giận gọi tên Cô "Thế này là sao? , chẳng lẽ ăn được rồi là không cần nữa, Phương Kỳ chị muốn tránh mặt tôi à, không dễ như thế." đáng lẽ ra chuyện xảy ra đêm đó, Nàng mới là người nên tránh né Cô, nhưng Nàng chưa kịp làm gì hết thì, Cô đã không cho Nàng cơ hội đó, thay vào đó là Cô tránh mặt Nàng, có thể nói như không khí qua đêm đó Cô chưa lọt vào mắt Nàng dù một lần, dù tâm ý của Cô có tốt, nhưng bây giờ đối với Nàng, Cô trong mắt là một người ăn được rồi bỏ, "Cái gì mà ngoài tôi ra không ai khác, lừa gạt, tốt nhất là không nên tin" Nàng nhớ tới những lời nói ngọt ngào mà Cô nói với mình, dù lúc đó nghe rất cảm động như giờ thì sao, lúc đó là chưa có Nàng (Cái này là đó với suy nghĩ của Nàng, lúc mất trí, chứ Nàng là của Cô lâu rồi) bây giờ đã có rồi nên không quan tâm tới, cháy nhà mới lòi mặt chuột.

    Nàng tức giận bỏ điện thoại xuống bàn, tay nhắn nút điện thoại bàn gọi cho Tiểu Chương.

    "Chị Tiền, có việc gì căn dặn" Tiểu Chương bất máy trả lời Nàng.

    "Em vào phòng chị rồi nói" giọng nói vừa lạnh vừa tức của Nàng khiến đầu giây bên kia cũng thấy lo sợ.

    "Dạaa.." trả lời Nàng giọng của Tiểu Chương lắp bắp rung rung. Tiếp theo đó là thanh âm tắt điện thoại nhanh chóng của Nàng khiến Tiểu Chương đứng hình ra đó.

    Nàng cúp điện thoại xong, tay thì lật tài liệu được mấy trang lại gấp lại cầm điện thoại di động lên rồi quăng xuống, có thể nói Nàng đang đứng ngồi không yên vì Cô, trong khi chờ đợi Tiểu Chương tới.

    "Cốc Cốc" tiếng gõ cửa của Nàng vang lên. "Chị Tiền" Tiểu Chương cũng lên tiếng.

    "Vào đi"

    "Chị tìm em có việc" Tiểu Chương đi đến trước bàn làm việc của Nàng, nhưng không dám đứng gần đối diện Nàng, giữ không cách an toàn dù Nàng có bốc hỏa của đở.

    "Sắp tới công ty có tổ chức đi du lịch cuối tháng đúng không?"

    "Dạ, đó là đi tắm biển và leo núi" Tiểu Chương lời từ tốn với Nàng.

    "Tất cả mọi người đều tham gia" ý của Nàng muốn hỏi là có Cô đi không, nhưng không biết hỏi sao thì tốt, đành hỏi đại khái.

    "Có nhiều người bận việc không đi được, nhưng đa số mọi người đều đi"

    "Giám đốc Trần thì sao?" cuối cùng Nàng cũng vào chủ đề chính..

    "Có chứ, Chị Kỳ là người dẫn đầu mà" giọng nói của Tiểu Chương vui lên, tuy thời gian làm việc với Cô không lâu nhưng Tiểu Chương luôn nghĩ Cô là người tốt, đối với tất cả mọi người, "Em nghe sơ qua những lần đi tham quan trước Chị Kỳ luôn là người dẫn đầu, khiến cho tất cả mọi người dù có mệt nhưng ai nấy điều rất vui." Tiểu Chương kể vui vẻ thì ánh mắt sắc bén của Nàng lọt vào tầm mắt của Tiểu Chương, anh đành im lặng.

    "Em có cần qua làm trợ lý cho chị ta không? , mỗi lần nhắc tới chị ta, tâm tình của em rất tốt" Nàng hai tay đang xen vào nhau, chóng tay lên bàn càm thì để lên đó, nhìn Tiểu Chương muốn biết, mặt dù có ý cười của Nàng, nhưng cũng khiến Tiểu Chương rung sợ.

    "Xin lỗi em sai rồi, ở chỗ chị vẫn tốt hơn"

    "Ừm.." Nàng gật gật đầu, không muốn qua vấn đề khác nữa Nàng trực tiếp vào thẳng vấn đề "Chị cũng tham gia" Nàng nói rồi không nhìn Tiểu Chương nữa mà tiếp theo đó lại lật tài liệu coi tiếp, như muốn trốn tránh gì đó.

    "Hả" Tiểu Chương ngạc nhiên đây là lần đầu tiên Nàng nói sẽ tham gia hoạt động cùng mọi người, lời nói này của Nàng Tiểu Chương tưởng rằng mình nghe nhầm lại hỏi "Chị cũng tham gia?"

    "Không được sao?" Nàng gấp tài liệu lại nhìn Tiểu Chương lần nữa.

    "Dạ được" Tiểu Chương cuối đầu tránh ánh mắt của Nàng.

    "Vậy em đi sắp xếp tất cả đi, cuối cùng là phải đi rồi, không còn gì nữa em có thể ra ngoài"

    "Dạ" Tiểu Chương quay đầu bước ra ngoài, Nàng như nhớ ra điều gì, gọi Tiểu Chương lại.

    "Chờ đã, việc chị tham gia cùng mọi người, không được nói cho ai biết" Nàng cũng nên giữ bí mật, không thôi Cô nghe Nàng cũng đi thì lại lý do không có mặt, vẫn nên không nói se tốt.

    "Dạ em biết rồi, chị còn căn dặn việc gì nữa không"

    "Không, em có thể đi được rồi".

    "Dạ"

    "Để tôi xem chị tránh tôi được bao lâu, Phương Kỳ chị hãy đợi đấy" Khi thấy Tiểu Chương bước ra cửa Nàng nói, lần này là Nàng thật sự để tâm tới Cô rồi, không phải là không muốn gặp Cô sao, nhưng giờ không gặp được lại tìm cách muốn gặp, khó hiểu..

    - Cuối tuần ngoài công ty mọi người đang tụ hợp lên xe để đi du lịch, Cô đang ngồi dựa trên chiếc vali của mình, hôm nay khác mọi ngày, Cô trang bị cho mình một quần dài kèm theo đó là một áo sơ mi màu trắng hở nhẹ vai, với Cô phong cách lúc nào cũng quan trọng mà đơn giản, mát tóc dài bồng bềnh trong gió, tay thì cầm điện thoại mắt cứ nhìn vào đó, đứng đợi mọi người đầy đủ rồi đi.

    "Tổng Khổng, Cô ấy cũng đi sao" Trinh Trinh thấy Tiểu Tiền chạy xe đậu gần chỗ Cô đang đứng, những hành động của Cô điều lọt vào mắt Nàng. Trinh Trinh lấy bã vai đánh vào vai Tiểu Mai hỏi.

    "Tôi cũng mới biết"

    "Chị Mai chào chị" Tiểu Chương trên vai đeo ba lô, tay cầm đủ thứ chạy chỗ hai người đang nói chuyện "Chị Kỳ đâu" Tiểu Chương cũng nhìn xung quanh.

    "Sao cậu bảo không đi mà, xe đã đủ chỗ làm sao giờ" Tiểu Mai hỏi Tiểu Chương lúc đầu Tiểu Chương cũng không muốn đi, nhưng Nàng đã đi làm sao không đi cho được.

    "Hả, làm sao đây, Chị Tiền cũng đi, em không đi không được, xe của chị Tiền sao em dám ngồi"

    "Tiểu Mai tôi có cách" Trinh Trinh nhìn về hướng Cô và Nàng rồi nhướng mày với Tiểu Mai.

    "Cách gì?"

    "Để Tiểu Chương đi với mình, Chị Kỳ thì đi với Nữ Hoàng của chúng ta"

    "Đúng đúng đúng," Tiểu Chương nhanh chóng đồng ý, đi với mọi người cũng tốt hơn đi với Nàng.

    "Thôi được rồi, mọi người lên xe đi, để chị nói với Chị Kỳ" Tiểu Mai đẩy mọi người lên xe, suy nghĩ nếu đã đủ chỗ thì Cô cũng phải chấp nhận thôi..

    - Bên phía Kỳ Kỳ.

    "Không biết bây giờ em ấy đang làm gì, mấy tuần không gặp em ấy đang nguôi giận chưa, liệu có muốn gặp mặt mình không, hay là thấy mình lại tức giận, Tiểu Tiền chị nhớ em" Cô đang cầm nhìn những tin nhắn của mình gửi cho Nàng mà không có một tin trả lời mặc dù đã xem nhưng không hồi đáp Cô nghĩ.

    "Chị Kỳ, Chị Kỳ" Tiểu Mai kêu Cô phải mấy lần mới kéo Cô ra khỏi suy nghĩ của mình.

    "Hả, đi được rồi sao?" Cô giật mình hỏi.

    "Đi được rồi, nhưng có chút thay đổi" Tiểu Mai nhìn Cô rồi nhìn lại về phía Xe của Nàng, Cô cũng đứng dậy nhìn về hướng Tiểu Mai đang nhìn.

    "Tiểu Tiền" Cô ngạc nhiên khi thấy xe của Nàng mới suy nghĩ, mới nói nhớ giờ gặp, có thể nói thỏa mãn tâm nguyện của Cô.

    "Ừm, Chị Kỳ có thể đi cùng xe với Tổng Khổng không," ngưng lại chút thấy Cô nhìn mình không hiểu Tiểu Mai nói tiếp" "Tiểu Chương cũng đi nữa, Chị Kỳ coi như giúp em ấy đi" nghe thêm lời của Tiểu Mai nữa Cô lại lần nữa nhìn về chỗ xe Nàng.

    - Chỉ gật đầu thay câu trả lời.

    "Vậy em vào xe đây" Tiểu Mai vui vẻ nói "Tổng Khổng phiền Cô chở dùm Chị Kỳ" Tiểu Mai nhìn về phía Nàng lên tiếng nói. Cô và Tiểu Mai nhìn về phía Nàng chờ sự đồng ý.. cửa xe từ từ kéo dưới Nàng nhìn về phía hai người rồi gật đầu.

    "Tốt quá Cảm ơn Tổng Khổng" Tiểu Mai cười với Cô rồi vội vàng đi về phía xe mọi người đang chờ.

    Cô kéo vali về Nàng, cốp xe sau cũng mở, Cô đem vali bỏ vào rồi lại mở cửa xe Nàng, "ý gì đây" Cô kéo cửa ra nhưng không được.

    "Phía trước" giọng nói lạnh của Nàng phát lên. Cô định ngồi phía sau, không phải đối mặt với Nàng, nào ngờ bị Nàng phát hiện.

    "Tiểu Tiền chào" Cô bất đắc dĩ phải lên phía trước ngồi vô xe, thắt dây an toàn vào cười với Nàng một cái rồi im lặng
     
  9. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 56: Sẽ có những khoảng cách tuy gần mà xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng cũng không trả lời thêm câu gì, trên đường đi bỗng nhiên sự im lặng bao trùm hai người họ không ai nói với ai câu gì. Thỉnh thoảng Nàng cũng nhìn Cô một cái, và Cô ngược lại cũng không khác gì.

    "Chị bận lắm sao?"

    "Hả" lời nói của Nàng phá vỡ bầu không khí im lặng đó làm Cô có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rõ ý Nàng.

    "Mấy ngày nay Chị.."

    "Không phải" Cắt lời Nàng Cô nói tiếp, nghe đến đây Cô cũng hiểu lời nói của Nàng "Chị chỉ là tránh mặt em, chị biết là em không muốn nhìn thấy chị, càng không muốn nói chuyện với chị, lại không muốn thấy em khó xử, Tiểu Tiền chị.." Lời nói Cô nghẹn lại.

    "Tự cho mình là thông minh" nghe những lời liên phiên của Cô, Nàng thật không biết Cô lấy đâu ra ý nghĩ như thế.

    "Em nói cái gì?" đang thao thao bất tuyệt thì bị Nàng cắt ngang lời nói, nên không nghe rõ lời Nàng vừa nói.

    "Tôi nói là chị không cần tránh mặt tôi"

    "Thật sao? , Em không trách chị sao? , tốt quá rồi" lời nói vui mừng của Cô "Tiểu Tiền chị biết đêm hôm đó là chị sai, chị không nên lợi dụng lúc em đang say mà làm càn, chị.."

    "Chị suy nghĩ quá nhiều rồi" Nàng phải nhanh miệng ngăn cản Cô lại, Nàng không muốn biết thật ra đêm đó xảy ra chuyện, dù không muốn biết nhưng cũng thừa hiểu, lại càng không muốn nghĩ đến sự sai lầm và xấu hổ của mình trong đêm đó, đến giờ phút này Nàng còn chưa rõ tại sao đêm đó lại tới phòng Cô nữa mà. "Chỉ là, Tôi với chị là đồng nghiệp có tránh cũng không tránh được". Nàng nói thêm một câu bổ sung để cho Cô không nghĩ nhiều.

    "Có đồng nghiệp nào như chúng ta không" Cô có chút biểu môi lời nói nhỏ không vui, Cô nói cũng đúng mà có đồng nghiệp nào mà lên giường với nhau không? "Tiểu Tiền dù sao Chị cũng phải chịu trách nhiệm với em" Cô bỗng nhiên mạnh miệng nói, và cũng là cái cớ để Cô bên Nàng lúc này, dù Nàng không nhớ Cô là ai, dù Nàng có câm ghét Cô như thế nào Cô cũng chấp nhận được.

    "Ha" Nụ cười quái dị của Nàng chỉ là không thể tin Cô nói ra được lời nói đó, trách nhiệm sao Nàng không cần, huống hồ lại là Cô càng không thể. "Không cần" Nàng lời lạnh nói với Cô.

    "Chị cần là được, em có nói thế nào cũng kệ, chị khẳng định là em không ai khác".

    "Chị.." Lời nói chắc chắn của Cô khiến lời nói của Nàng nghẹn ở cổ, "Lấy đâu ra khí thế lớn như thế, ai cần chị phải chịu trách nhiệm"

    "Không nói nữa em lái xe đi, chị ngủ chút, đến nơi gọi chị, thời gian gần đây không ngủ được" Cô không muốn tranh luận với Nàng nữa, đành phải nói qua chuyện khác, nhưng không ngủ được đó là sự thật, Cô vừa nói vừa dịch chuyển thân thể trên ghế để cho thoải mái và nhắm mắt lại, nhìn vào dường như đã ngủ rồi.

    "Tại sao?" Lời nói của Nàng luôn tiết kiệm đến thế, chỉ đơn giản hỏi vì Cô không ngủ được, vậy mà cũng không dám hỏi đàng hoàng.

    "Chẳng phải vì không được gặp em sao?" Câu trả lời tuy nhỏ, nhưng đủ để lời nói kia đến tai Nàng.

    - Nghe được câu trả lời của Cô, Nàng chỉ im lặng, nhìn qua Cô một chút, thấy hình như Cô đã thật sự ngủ, nói thẳng ra mấy tuần nay đối với Cô là cực hình ban ngày không gặp được Nàng, đêm về càng không ngủ được, càng nhớ Nàng, nhưng hôm nay giống như hạn hán gặp mưa rào, được gặp Nàng, còn được ở gần như thế, vì vậy bao nhiêu âu lo trong Cô được loại bỏ đi phần nào nên mới thông thả mà ngủ, đối với Cô mà nói bên cạnh Nàng là thoải mái và bình yên nhất, cái cảm giác này, từ khi ba mẹ Cô qua đời, Nàng chính là người đem đến cảm giác đó cho mình..

    Nhìn Cô nhanh vào giấc ngủ Nàng thì thầm "Con người này thật sự vì mình mà mất ngủ, không thể không thể nào, ai thì còn có thể tin, chị ta không nên tin" Nàng tự nhủ với lòng không nên tin tưởng vào Cô, lời nói của Cô luôn có sắc dụ, tốt nhất vẫn không nên tin.

    - Chạy xe mấy tiếng đồng hồ cũng tới, Nàng chạy xe vào đúng vị trí, tháo dây an toàn ra, không quên làm hành động nhẹ nhàng để tránh Cô thức giấc.

    "Thật sự mệt đến vậy sao?" Nàng chăm chú nhìn về phía Cô đang say ngủ, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, hình như là con người này, đã không được ngủ từ kiếp trước hay sao? , giờ kiếp này sinh ra để ngủ, ngồi đối diện với một người như Cô có thể trong lòng Nàng luôn nghĩ là Cô muốn trốn tránh mình, Nàng lên kế hoạch để Cô không làm được, cuối cùng thì sao? Thật ra không phải muốn trốn mình mà nói thẳng ra kế hoạch của Nàng là công cốc, giống như tội nguyện cho Cô vậy đó, đến giờ phút này Nàng đã bại trận với tay Cô rồi sao? Im lặng ngồi quan sát từ hơi thở, con mắt có chút giao động của Cô, đôi môi mềm mại kia, khiến Nàng càng muốn nhìn mãi, di chuyển tới chiếc cổ nhỏ của Cô, hình như Nàng phát hiện ra điều gì.

    "Cái đó là?"
     
    Last edited by a moderator: May 19, 2020
  10. Tỏi móm

    Messages:
    0
    Chương 57

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe nàng đã đậu ở đó được nữa tiếng đồng hồ, mọi người ai cũng không dám bước qua gọi hoặc kêu hai người xuống, khách sạn cũng đặt xong, nên tất cả mọi người thay nhau đi về phòng của mình, còn cô với nàng bao giờ họ vào cũng tùy một phần là không ai dám gọi, vì đó là ai, không ai khác là Nữ Hoàng BK nhà ta, nghĩ tới vậy ai về phòng nấy cho lành.

    Trong xe nàng tư thế ngã về hướng cô mà từ từ quan sát.

    "Cái đó là?" nhìn kỹ thêm một chút sợ dây chuyền trên cổ cô, những kí ức mặt mờ cũ từ từ đến.

    "Tặng em"

    "Dây chuyền sao? Lại một đôi"

    Cơn đau đầu truyền tới nàng lấy tay xoa thái dương của mình, lắc nhẹ đầu mình, lúc này cô cũng tỉnh lại, thấy nàng không ổn lắm liền hỏi.

    "Em sao vậy?" Trong tình trạng mơ ngủ của cô, nhưng có nhanh chóng tỉnh táo đở lấy tay nàng hỏi. "

    " Có chút đau đầu, chút sẽ ổn thôi "Nàng né sự tiếp xúc của cô, bình tĩnh nói.

    " Chắc do đường xa, thật có lỗi, chị không phụ em lái xe mà còn ngủ tới tận bây giờ "Thấy nàng như thế, cô tự trách mình, cô chỉ là muốn ngủ đi chút không ngờ nằm một giấc tới nơi luôn mà còn không tỉnh dậy, lúc nãy còn không biết nàng có thấy tật xấu gì của cô không, nghĩ thôi đã thấy thẹn.

    " Không sao "Nàng tự hỏi con người này luôn suy nghĩ mình có lỗi sao, chuyện gì cũng nhận phiền chết." Mà giám đốc Trần? "ấp úng hồi lâu, nàng đang do dự là không biết có nên hỏi cô về sợ dây chuyền của cô không, lúc nãy nàng không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh ấy, rất nhanh và mơ hồ, người đó là ai, nàng không thể nhìn rõ mặt.

    Kỳ Kỳ nghe gọi tên mình cũng nhìn Tiểu Tiền, rất lâu sau vẫn không thấy hỏi gì, mà nàng còn ngay người ra nữa đành lên tiếng" Tiểu Tiền có chuyện gì em cứ nói "câu nói như muốn kêu nàng ra khỏi giấc mộng để quay lại hiện thực.

    " Dây chuyền của chị mua ở đâu "Nàng đã muốn im lặng không hỏi, do giọng cô vang lên bất thình lình lại thốt ra miệng, câu nói đã nói không rút lại được, nhưng vẫn trong đợi câu trả lời từ cô, thật sự mà nói với chuyện tế nhị như thế nàng lần đầu tiên hỏi, thường ngày chẳng bao giờ nàng quan tâm tới mọi chuyện xung quanh mình, ai làm gì cũng kệ, ngoài công việc gia đình ra, đối với nàng điều không quan trọng.

    " Chẳng lẽ em không có sao? "Cô cũng muốn biết sợ dây chuyền của nàng ở đâu, từ khi gặp lại nàng sao một tháng xa cách, tất cả mọi thứ liên quan tới cô, nhẫn và dây chuyền là hai vật có thể nói là đính ước của hai người nhưng điều không thấy, cô luôn tự hỏi do nàng không muốn liên quan tới cô nữa nên trước khi mất trí nàng đã ném đi rồi, nghĩ vậy thôi tim cô càng nhói.

    " Tại sao? "Nàng ngạc nhiên khi nghe cô hỏi, luật ở đâu ra mà cô có nàng phải có, nàng còn cho rằng đây là lần đầu nàng nhìn thấy vậy sao có được." Nếu có tôi tội gì phải hỏi chị "

    " Tiểu Tiền em thật sự không có sao? "giọng nói của cô nhỏ lại, cô càng khẳng định rằng nàng thật sự ném chúng đi rồi, thật sự không muốn liên quan tới nhau, chẳng cho nhau cơ hội nào.

    " Chị.. chị không nói cũng chẳng sao? Đằng nào tôi giờ cũng không muốn biết "Nàng thấy khó chịu với câu nói không liên quan tới câu hỏi của mình, còn nói đông nói tây, việc cuối cùng nàng quyết định không hỏi nữa, vì vấn đề đó không quan trọng với nàng lúc này, nàng nói xong bước xuống xe, lấy hành lí của mình, dây dưa với cô trời cũng đã chiều ngồi nói nữa chắc mọi người điều ngủ mất, thấy nàng bước ra xe cô cũng vội vàng tháo dây an toàn ra đi theo nàng.

    " Tiểu Tiền để chị giúp "Cô vội vàng đi lại xách vali phụ với nàng, thấy cô nhiệt tình như vậy, nàng cũng đệ cô giúp." Dây chuyền của chị do chị đặt, có thể nói trên đời chỉ có hai sợ, chị một, còn.. "lời nghẹn ngào của cô đến đây không biết nói thêm gì, xách hành lí của nàng ra khỏi xe né ánh nhìn của nàng, cô sợ mình không kiềm lòng được phải khóc.

    Nàng nghe cô nói vậy, nhất thời cũng không hiểu rõ con người cô, con người của cô nhất thiết phải làm rõ mọi chuyện đến vậy sao? Đã nói là không muốn biết nhưng vẫn phải trả lời, lúc cô ầm ừ không muốn nói nữa nàng hỏi" Ở đâu? "

    Đây có phải là nàng muốn quan tâm cô, hay đơn giản chỉ muốn biết.

    " Người chị yêu "

    Nghe câu trả lời ngoài dự định của nàng, nàng gật đầu" Ừm "một tiếng giống như đã hiểu.

    Nàng kéo hành lí vào trong khách sạn cô cũng theo cùng, đến giờ phút này hai người điều im lặng, một người trước một người sau.

    " Chị Kỳ "Tiểu Mai gặp cô gọi." Tổng Khổng "gật đầu với nàng.

    " Chị Tiền "Tiểu Chương cũng gọi nàng, hai người đứng đó đợi cô với nàng đã lâu giờ mới xuất hiện." Chị Kỳ "

    " Chìa khóa của chị "Tiểu Mai nhanh tay đưa chìa khóa phòng cho cô. Đồng thời Tiểu Chương cũng đưa chìa khóa phòng cho nàng." Em vào trước, mọi người dang chuẩn bị cho buổi tiệc nhỏ tối nay, chị tranh thủ nghĩ ngơi rồi cùng bọn em tham gia "Tiểu Mai cười nói với Kỳ Kỳ, tay chỉ về hướng mình muốn đi.

    " Chị biết rồi "Đón lấy chìa khóa cô cười như hiểu." Em đi trước đi "

    " Ừm "Tiểu Mai gật đầu cũng không quên gật đầu cười với nàng.

    " Phòng của chị em đặt rồi, có thể nhìn ra biển, như chị muốn "Tiểu Chương cười cũng đưa chìa khóa cho nàng, nghe lời nói của Tiểu Chương, Kỳ Kỳ có chút vui, vì phòng cô cũng nhìn thấy biển, điểm chung của hai người là vậy.

    " Ừm, em có thể đi "nàng nói xong Tiểu Chương cũng chào hai người rồi đi.

    " Em thích biển sao? "cô tiến tới bên nàng giả vờ nói chuyện, chuyện nàng thích biển hay không chẳng lẽ cô không rõ sao còn hỏi.

    " Còn chị "cô lại bị nàng hỏi ngược lại thay vì đợi câu trả lời mà giờ cô phải trả.

    " Rất thích, ở biển luôn cho chị cảm thấy thoải mái, công việc không bận rộn, có thời gian, tâm tình không tốt, chị điều muốn ra biển "cô từ từ kể hết cho nàng nghe.

    " Tôi cũng vậy"Tưởng là không nghe được câu trả lời từ nàng, đột nhiên nàng nói, cô cũng có chút vui, đối với cô nàng bây giờ không còn bài xích nữa, nghĩ vậy thôi cũng vui rồi.
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...