Ngôn Tình Chàng Mù Tìm Vợ - Đông A Nhược Thần

Discussion in 'Truyện Drop' started by Đông A Nhược Thần, Apr 4, 2020.

  1. Chương 30: Kiếm chuyện hay tâm ý.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử cả đêm không về Bạch viên cho đến sáng hôm nay anh dáng vẻ không tốt bước vào nhà tìm Hạo Văn. Trông thấy hình bóng Hạo Văn đang ở ngoài ban công, anh tỏ ra vui vẻ, cười tươi chạy đến mượn xe Hạo Văn. Nghe Dương Tử nói mượn xe anh gằng giọng vừa nói vừa bước vào ghế ngồi.

    - Xe à.. cả ngày hôm qua thì em đã lái xe ra ngoài, cả đêm còn không về.. em nói xem.. nếu bây giờ anh có xe, anh có ở nhà như vậy mà không đến xưởng không?

    - Dương Tử à, em có biết Dương Ân từ sáng đến tối đi đâu không hả, sao cứ về là say sưa cả - Anh tức giận, khó chịu.

    - Anh có gọi đến nhà má nuôi không vậy, có thể chị ở đó – Anh nhìn Hạo Văn.

    - Em tự nghĩ đi, má nuôi của em chỉ tối ngày ăn chay tụng kinh thôi, em cho rằng Dương Ân ở đó uống rượu say hay sao chứ? – Hạo Văn nhíu mày, tay nắm chặt gậy.

    - Chắc là chị đến những quán ba đó mà, anh cũng biết nó rất thịnh hành mà, nơi đó nam nữ đều đến vui chơi, giải trí mà.

    Hạo Văn thở dài, ngẩng mặt nhìn Dương Tử hỏi lý do anh mượn xe. Dương Tử tay gãi đầu cười cười nói lý do, Hạo Văn nghe anh nói chở Phương Tư Nhã đi chơi, ánh mắt anh bắt đầu càng khó chịu. Ánh mắt Dương Tử nhìn vào mặt Hạo Văn miệng cười hỏi anh.

    - Ế.. thế nào, anh cảm thấy cô ấy như thế nào?

    - Ở thị trấn này trong vòng 100 cây số chỉ có người con gái này là xuất sắc – Hạo Văn khẽ gượng cười.

    - Ùm.. anh rể phân tích thật là tài tình – Dương Tử gật đầu, nhíu mày chân bước đến cửa ban công, trầm giọng tiếp nói.

    - Nhưng.. thật ra, anh rễ à.. mặc dù chị của em có hơi nóng nảy một chút, nhưng nếu cho điểm thì điểm cũng nhiều lắm chứ - Anh gầm mặt, khẽ cười.

    - Dương Ân đâu có chỗ nào được cho điểm nhiều á đâu? – Hạo Văn quay mặt nhìn Dương Tử trả lời với vẻ mặt không có lý do cho điểm nhiều.

    Dương Tử quay mặt bước vào, tay bỏ vào túi quần đứng trước mặt anh, kiềm chế sự tức giận trước câu nói Hạo Văn, âm thanh có chút lớn nhưng có thể che đi sự giận dữ đó.

    - Anh đừng có nói như vậy. Trước khi chị em lấy anh, người đi theo chị cũng nhiều lắm, chị là người có tiếng nhất bệnh viện, từ lao công cho đến bác sĩ thực tập không ai là không thương mến chị, vừa tốt bụng và xinh đẹp, dáng người lại chuẩn. Thật ra, anh có biết không vậy?

    - Thì ra Dương Ân còn có ưu điểm như vậy à, anh nghĩ bả đi theo anh, thiệt thòi cho bả lắm đó nha – Anh thở dài, không mấy hứng thú với những điều Dương Tử kể, mà còn đặt lại nghi vấn với Dương Tử.

    - Anh cảm thấy bả không thu hút đối với anh. Dương Tử, em nghĩ Dương Ân có phải là Dương Ân nhà mình không vậy?

    - Anh Hạo Văn, em thật không hiểu, anh không thương chị, thì năm xưa anh cưới chị để làm gì. Em cho anh hay, chị em như ngày hôm nay tất cả đều vì anh làm thay đổi. Anh đã đánh mất đi người chị vừa hoạt bát vừa vui vẻ, dễ thương của em năm xưa – Dương Tử nóng giận, mắt đỏ như lửa nhìn thẳng vào Hạo Văn, hằn hộc nói.

    Câu chỉ trích của Dương Tử làm Họa Văn nghe chói tai vô cùng, anh nhíu mày giận dữ không hiểu lý do Dương Tử binh vực cô, anh lấy lý do Dương Ân tối ngày say sưa, đi cả đêm không về, nói chuyện thì làm người khác buồn làm minh chứng. Ánh mắt Dương Tử nhìn anh không rời lấy một giây nào, nóng như Trương Phi, hằn học nạt vào Hạo Văn.

    - Từ ngày chỉ làm Bạch phu nhân thì chỉ mới xuống dốc như ngày hôm nay nè. Khi xưa em còn con nít, không hiểu tại sao chị em lại thay đổi như thế này. Nhưng mà bây giờ, em có tình yêu và em biết yêu thương một người đàn bà là như thế nào?

    - Anh Hạo Văn.. anh chưa bao giờ thương chị của em? Hazz.. cuộc hôn nhân như vậy mà hai người còn giữ lấy, hai người đúng là một người máu lạnh, một kẻ vô tình, chẳng khác gì một con quái vật, cấu xé lẫn nhau.

    Dương Tử giận dữ bỏ ra ngoài để lại mình anh trong phòng. Bước xuống từng bậc thang mà lòng anh quặn thắt, chân đi không vững lê bước ra ngoài vườn, ngẩng mặt nhìn trời cao, thở dài một tiếng, cười nhẹ.

    - Chị à.. em đã cố hết sức giúp chị rồi. Chọn con đường phía trước như thế nào là do chị quyết định.

    - Hà.. Phương Tư Nhã, lòng này cô hiểu được không?

    Anh đến quán trà, đắn đo cứ nhìn vào chiếc điện thoại, thở nhẹ một hơi anh nhấc điện thoại gọi vào trường gặp Tư Nhã, anh biết cô buổi trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi, anh mời cô đi với anh đến một nơi. Bên kia đầu dây, cô gật đầu đồng ý, anh khẽ cười cúp máy, lấy xe đến trường đón cô.
     
  2. Chương 31: Hẹn hò tại nơi có u linh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử ở trước cổng trường, cứ chăm chăm nhìn vào Tư Nhã từ trong trường bước ra. Ánh mắt anh, nụ cười anh làm cô cảm thấy ngượng ngùng, nhìn xung quanh người mình, tay đưa lên mặt, mỉm cười tò mò.

    - Trên mặt tôi có chữ à, sao anh lại nhìn tôi như vậy?

    - Mặt cô không có chữ, mà trong cặp mắt của cô có dấu hiệu bí mật. Giống như một cuốn sách.. bí mật vậy, rất là hấp dẫn người khác – Anh cứ cười cười.

    - Nhưng cuốn sách này cực kỳ khó hiểu. Chính vì vậy, từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi cảm thấy tôi phải tìm hiểu cô. Tôi cần phải lật cuốn sách này ra, nghiên cứu cho kỹ càng.

    - À.. tôi là một người rất đơn giản. Tôi không muốn làm cuốn sách cho anh nghiên cứu. Dương Tử anh nên nghiên cứu người khác, tốt nhất đừng chọn tôi – Cô cười từ chối.

    - Hazz.. tôi không còn được quyền lựa chọn số mệnh của tôi.. Cô nhớ không, ngày đầu tiên tôi mở quán trà, cô chính là người đầu tiên bước vào trong quán tôi đó – Quay mặt thở dài, giọng nói có chút sầu, rồi anh nhíu mày nhìn vào cô cười nói, dùng ánh mắt ám chỉ cô.

    - Thật ra anh muốn gì? – Cô trầm giọng, nhìn anh tỏ chút không vui.

    - Tôi muốn hẹn hò với người con gái tôi thích nhất – Anh lấy hơi thở nhẹ, nhìn cô cười.

    - Dương Tử à.. anh.. – Cô lúng túng cứ ngập ngừng.

    - Nè, lên xe đi tôi sẽ chở cô đến một nơi. Cô từ nước ngoài về chắc không bảo thủ đến nỗi không dám ngồi trên xe gắn máy của tôi chứ - Anh mỉm cười nói rất ư là trêu đùa.

    Tư Nhã cũng chẳng ngại gì, bước đến ngồi trên xe của anh để anh đưa cô đi suốt một quãng đường dài đến một nơi cô nghĩ anh sẽ chở cô đến. Trông thấy nơi này, cô nhíu mày nhìn anh không hiểu anh đã biết những gì, muốn làm gì và muốn nói gì với cô.

    - Tại sao anh đưa tôi đến đây?

    - Tôi nghĩ, ban ngày cô ít đến nơi này nhỉ.. hà.. thật ra căn nhà cũ này ban ngày là một nơi hoang tàn, ban đêm là một nơi huyền bí với những bóng người thần bí, đi vào trong này cũng giống đi vào một thảm kịch cổ xưa– Anh bước vào sân của Vĩ Thanh Sơn Trang, quay mặt lại nhìn cô.

    - Anh.. anh đã đến đây vào ban đêm, để coi căn nhà cũ này sao? – Giọng cô có chút hồi hộp, cứ đứng nhìn anh không dám bước đến.

    - Chúng mình đều giống nhau – Anh trầm giọng.

    Cô ngập ngừng không biết anh muốn nói gì, ánh mắt cô cứ thay đổi liên tục không nhìn thẳng vào một vị trí cố định nào. Anh biết cô hồi hộp, cười nhẹ bước đến chỗ cô đặt tay lên vai dẫn cô vào trong, vừa đi anh vừa kể cho cô nghe về ngôi nhà này đã có từ lâu cộng thêm chuyện mọi người trong thôn cứ đồn trong này có hồn ma, và chuyện anh và cô bị căn nhà cũ này thu hút mà tìm đến thì không có vấn đề gì lạ. Bước đến góc tường đổ nát, anh dừng lại vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô, khi nghe cô thắc mắc.

    - Tại sao, anh biết tôi đã từng đến đây? – Cô nhìn anh tò mò.

    - Tại vì tôi đã nhìn thấy cô.

    Anh quay bước vào trong vừa đi vừa nói, cái ngày anh nhìn thấy cô chính là vào hôm Dương Ân hô hoán có ma và hoảng loạn bỏ chạy trong khi thấy một hồn ma trong vườn hoa Bạch viên. Nét mặt cô tái dần, cô hỏi thêm để mong sao chính câu trả lời của anh là lối thoát cho cô, nhưng lại đều là ngõ cụt.

    - Anh thường đến đây vào lúc ban đêm lắm sao?

    - Thỉnh thoảng chứ không đến thường.

    - Vậy anh ngoài chuyện nhìn thấy tôi ra, có nhìn thấy người khác hay không? – Hai tay cô đan vào nhau nắm chặt, hỏi nhỏ.

    - Có một hai lần tôi nhìn thấy anh rể ở đây, chờ một quỷ hồn trong mộng của ảnh – Anh dừng bước, thở dài nhìn vào cô.

    - Ảnh có chờ được không? – Cô gầm mặt xuống đất.

    - Hê.. hê.. tôi không biết, tôi nghe mọi người nói, ảnh hay đến nơi này một mình lắm – Anh trong lòng không vui một chút nào khi nghe cô hỏi tới Hạo Văn, gượng cười, nhún vai đáp lại câu hỏi của cô.

    - Vậy anh còn thấy người nào khác nữa hay không? – Cô nhấn mạnh lại câu hỏi.

    - Không có, tôi tên nhìn thấy ai khác nữa hay sao? – Anh nhíu mày, nghi ngờ câu hỏi của cô.

    Tư Nhã không nghe được câu trả lời nào mà cô muốn, chỉ biết thở dài quay bước lên cầu thang vừa đi vừa phủ nhận những nghi vấn của anh, nhưng cô không ngờ là cô đã rơi vào câu chuyện do anh dẫn.

    - Tôi nghĩ bản thân anh đã nhìn thấy nơi này có ma rồi?

    - Tôi chưa nhìn thấy, còn cô.. – Anh khẳng định bản thân mình.

    - Tôi chưa nhìn thấy – Cô bước vội lên lầu.

    - Tôi thật không hiểu, bao nhiêu người rất sợ nơi này, một người con gái như cô lại không sợ, còn thường xuyên đến đây, đồng thời.. còn ở lại rất lâu – Anh bước lên tay anh vỗ nhẹ thể hiện việc diễn ra như anh đã nghĩ, lên trên anh đến đối diện trước mặt cô, trầm giọng.

    - Anh đã nhìn thấy tôi nhiều lần rồi à – Cô hoảng hốt nghe anh nói.

    - Đúng vậy – Ánh mắt anh như thanh gươm sáng, gật đầu liên tục.
     
  3. Chương 32: Đối với Bạch gia cô chỉ là u linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đã biết cô đến đây nhiều lần nên cô giờ đây không biết nói gì, quay mặt bước đi nhìn xuống đất, gượng cười lấy lý do là bản thân cô từ nước ngoài về nên không sợ ma, đối với chuyện này không tin mấy để phủ nhận vấn đề. Anh không tha cho cô một cách dễ dàng, lập luận chặt chẽ, bước đến trước mặt nhấn mạnh.

    - Người ngoại quốc không phải không sợ ma, chỉ là có một số người không tin vào chuyện ma quỷ nhưng vẫn còn một số khác thì lại rất tin. Cô không phải là người ngoại quốc, việc cô không sợ ma trừ khi.. cô là người đến từ thế giới khác, cho nên vấn đề ma quỷ cô không nghĩ đến – Anh nhìn cô cười ngụ ý.

    - À.. tôi không hiểu ý của anh muốn nói gì? Nhưng trái lại tôi có chút nghi ngờ anh, anh mở quán trà, người nhà Bạch viên, em của Dương Ân, anh không an phận làm một công tử nhà Bạch viên mà chạy đến đây làm gì? – Cô rối rắm, xoay ngược tình thế.

    - Tôi đến đây để gặp ma – Ánh mắt đâm chiu nhìn sắc mặt rối ren kia, khẽ cười.

    - Gặp ma.. gặp ma gì – Cô nhíu mày không hiểu ý anh.

    - Chắc cô cũng biết, ở trong nhà cũ này có một quỷ hồn.. – Anh cười ngụ ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, xem vẻ tò mò của cô mà từ từ nhấn mạnh.

    - Tên là Liễu Vĩ Thanh.

    - Không biết, cô có biết trong ngôi nhà cổ này, còn có một hồn ma khác, tên là.. Lâm Tố Tố.

    - Lâm Tố Tố - Cô càng hoảng hốt nhấn mạnh.

    Cô giờ đây không biết là anh đã biết được những gì, chỉ đành im lặng nhíu mày nghe anh nói. Nhắc đến Lâm Tố Tố, thì thật ra anh cũng chẳng biết bà là ai, đến khi đọc trong cuốn nhật ký kia, thì anh mới biết má nuôi anh đã đẩy Lâm Tố Tố vào cái chết. Anh vừa đi vừa kể về cái chết của hai người. Lâm Tố Tố cũng giống như Liễu Vĩ Thanh lúc chết vẫn còn trẻ chỉ mới 20 tuổi, nhưng Liễu Vĩ Thanh thì không chết tại sơn trang này mà bị nước cuốn trôi đi, cho đến bây giờ vẫn chưa kiếm được thi hài, cho nên Bạch Hạo Văn không làm mộ phần cho Liễu Vĩ Thanh. Còn Lâm Tố Tố bả chết ở trong sơn trang này, té từ trên lầu xuống, ai ai cũng biết, Bạch gia cũng không làm mộ phần cho Lâm Tố Tố.

    Cô rất thắc mắc, thật sự anh làm sao biết được những chuyện này, cô nhíu mày nhìn chằm chằm xông thẳng đến anh, nhấn mạnh. Nhưng anh thật sự biết, những chuyện về Lâm Tố Tố chỉ có người nhà họ Bạch và những người làm cũ trước đây tại Vĩ Thanh Sơn Trang mới biết được sự việc này, kể cả anh và Âu Dương Ân cũng không biết người nào là Lâm Tố Tố, trong cô hốt hoảng thì anh chắc chắn rằng người con gái này chính là Liễu Vĩ Thanh.

    - Âu Dương Tử rốt cuộc anh muốn gì, anh muốn làm gì?

    - Vậy chứ cô muốn gì, cô muốn làm gì?

    - Tôi nghĩ cô đã đến từ nơi không nên đến, đối với Bạch gia.. cô chỉ là u linh.

    - Tôi thật sự không hiểu ý của anh đang nói gì, tôi thật sự không hiểu lời nói của anh – Cô cứ nhíu mày, khó chịu khi nghe anh nói đến "u linh" gần như đã oán được điều gì.

    - Cô hiểu.. Phương Tư Nhã, cô là quỷ hồn của Bạch gia – Anh đau lòng, giọng anh nhẹ nhàng đi, nhấn mạnh lại cho cô nghe.

    - Anh.. tôi thật sự không biết anh nói gì, anh.. anh.. – Cô không nói được gì, lấp bấp nhíu mày, quay mặt đi không dám đối diện anh.

    - Cô đừng có hồi họp, tôi sẽ không làm hại cô đâu.. Cho đến ngày hôm nay, tôi mới hiểu, tại sao cô chấp nhận chịu thiệt ở lại trong Bạch gia để làm cô giáo cho Đình Đình – Anh đặt tay lên vai cô, ôn nhu nhẹ nhàng nói.

    - Tại sao anh lại đi theo tôi chứ, tại sao anh cứ muốn biết về tôi chứ? - Cô khó chịu, lớn tiếng vừa hỏi, vừa gầm mặt lo sợ bước đi đến vách tường, cứ nhíu mày.

    - Có thể.. tôi muốn làm bạn với cô – Trong tâm anh nghĩ không phải là bạn mà là người yêu, nhưng miệng lại buộc nói khác.

    - Anh làm tôi rất sợ đó Âu Dương Tử, anh bắt buộc tôi phải rời khỏi Bạch gia, rời khỏi nơi này à – Người cô bây giờ lạnh như băng, tay cứ đẫm mồ hôi, nắm chặt vào nhau.

    - Cô đừng nói như vậy mà, tôi biết được bí mật của cô chỉ là sự may rủi. Tôi hẹn cô ra đây không phải vì tôi muốn vạch vẻ mặt thật của cô. Nếu cô là người cũng vậy, là quỷ hồn cũng vậy, cô đã quyến rũ tôi nhiều lắm, tôi không thể kiềm chế được bản thân nên đã.. – Anh gầm mặt xuống đất nói hết trong lòng anh nghĩ.

    - Tôi không muốn nghe anh nói, và tôi không muốn biết tình cảnh của anh. Tôi chỉ van xin anh, đừng hiếu kì đối với tôi nữa – Cô nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt hãy buông tha cô, nhấn mạnh từng lời.

    Ngày hôm qua anh đã phát hiện ra cô là ai, lòng anh cứ quặng đau, rất hụt hẫng. Anh ngồi suốt đêm trong phòng làm việc chỉ để nghĩ anh phải làm gì để bảo vệ lấy hai người phụ nữ mà anh quý trọng, một người là anh yêu thương Phương Tư Nhã, một người là người chị thân thương Âu Dương Ân. Hay là anh phải giành lấy hạnh phúc này làm của riêng. Hàng loạt suy nghĩ cứ diễn ra, dày vò thân xác lẫn tinh thần anh. Nên câu nói của Tư Nhã anh đã đoán được cô sẽ không thừa nhận, nhưng anh không muốn cô phải lo sợ khi phải đối diện với anh, nên anh trầm ấm truyền đến cô, anh hy vọng cô đừng sợ hãi.

    - Cô đừng nghĩ như vậy có được không? Hôm nay, tôi hẹn cô ra đây không phải làm khó cô, tôi chỉ muốn hai chúng ta hiểu sơ bộ về nhau một chút. Cô yên tâm, tôi chỉ biết cô là cô giáo của trường tiểu học Phan Nam, và cô chỉ cần biết tôi là em của Âu Dương Ân, chủ quán trà ấm vậy là đủ rồi. Chúng mình không cần tìm hiểu hơn nữa, thật đó Phương Tư Nhã.

    - Tôi rất hiểu vị trí tôi đang đứng là ở đâu. Nhưng dù tôi không bước vào vị trí kia được thì tôi chỉ mong.. chỉ là mong rằng tôi vẫn có thể là.. hazz.. cô yên chí đi tôi có thể giữ gìn được bí mật của đối phương, tôi sẽ không nói cho họ biết, kể cả chị Dương Ân tôi cũng không nói. Chỉ hai chúng mình hiểu nhau là được rồi – Vẻ mặt hy vọng của anh nhìn cô, từ tốn nói.

    - Dương Tử.. anh.. anh.. – Cô lúng túng không biết nói thế nào, cứ ngập ngừng, bỏ đi ra khỏi ngôi nhà cũ này.
     
  4. Chương 33: Lòng ghen và sự đố kỵ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều tan học, cô dẫn Đình Đình trên đường về nhà mà cứ nhớ đến những câu nói của Dương Tử mà lòng nặng trĩu. Bước vào nhà, Đình Đình trong thấy bộ dạng trong vui của cô suốt quảng đường, em chạy đến ngỏ ý với ba đi tản bộ, trông thấy anh đồng ý, em chạy đến Tư Nhã cũng mời cô đi cùng, Yên Vũ dưới phòng bếp bước ra, Đình Đình cũng chạy đến rủ cô, nghe nói đi chơi cô vui mừng đi thay giày đẹp. Cả bốn người cùng bước tản bộ trên đường, bước đến cầu Thủy Tiều anh đứng ngó xuống dòng nước khuôn mặt cứ nhăn nhó, lòng vô cùng chua sót, Tư Nhã trong anh như vậy mà cô cũng buồn.

    Ở nhà, Dương Ân trở về nghe mọi người báo lại là anh đi tản bộ cùng cô, Đình Đình và Tư Nhã, cô tức giận quá hồ đồ trách mắng cô Châu vì không thông báo cho cô biết, nhưng việc này không nằm trong phạm vi của cô Châu. Trách mắng xong, thì dưới lầu cô nghe được tiếng cười đùa của Đình Đình với Yên Vũ, cô bước đến lang cang trông xuống thấy cả bốn người cười nói vui vẻ, hành động tay của Tư Nhã đụng vào người Hạo Văn dìu anh đến ghế ngồi, làm cho cô ghen tiết cả lên bước xuống la mắng Đình Đình và Yên Vũ làm không khí trở nên căng thẳng, cô tiến đến Tư Như trách móc, nhưng Hạo Văn nghe cô nói mà lòng cảm thấy khó chịu, mà tranh cãi với cô.

    - Cô Phương à, cô không cảm thấy cô mệt mỏi sao, cô chỉ lãnh lương để dậy học mà còn săn sóc một con điên khùng và còn làm cả y tá riêng cho ông chủ nữa.

    - Dương Ân, chú ý thái độ và lời nói của em nha. Anh đi ra ngoài tản bộ chơi có làm phiền em không chứ. Anh chưa hỏi chuyện cả đêm em không về mà em dám trách tội anh – Hạo Văn giận dữ, hằn học, bước đến nạt vào mặt Dương Ân.

    - Em nói ra, anh có tin em không chứ? Em nói em đến nhà má anh ở cùng với má suốt cả đêm đọc tụng kinh anh tin không – Cô hằn học, lớn tiếng.

    - Em đặt chuyện thì cũng đặt chuyện có lý một chút chứ? – Anh cười vào mặt cô.

    - Anh là người vô tình vô nghĩa, không có một chút lương tâm nào cả - Cô hụt hẫng khi anh nói với cô như vậy, cô càng giận quát lại rùi bỏ đi.

    Anh nóng giận bắt lấy tay cô kéo vào hằn học với cô, những lời anh nói mang ý chỉ cô là kẻ chuyên phá người khác, không thích thấy người khác hạnh phúc, cô là kẻ bệnh hoạn. Câu nói nặng nề của anh, cô hất anh ngã vào tường nạt vào mặt anh những lời nói anh mới chính là người điên khùng, vì người không chơi chỉ toàn kiếm ma mà làm bạn, làm anh tức điên cầm gậy quơ đánh cô nhưng không trúng làm anh ngã ngay vào ghế. Sự việc diễn biến quá xấu, Tư Nhã không thể đứng yên mà nhìn vào anh đánh Dương Ân. Cô đến đỡ lấy anh, nhìn vào Dương Ân nói cúi đầu.

    - Tôi không biết chúng tôi đi tản bộ làm cho bà khó chịu, tôi thật lòng xin lỗi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.

    - Tôi nghĩ tôi còn là chủ của ngôi nhà này – Hạo Văn giằng gậy xuống sàn một tiếng, lớn giọng vừa nói vừa quay đi.

    - Các người đã nghe thấy chưa, cô Phương à, ở ngôi nhà này ông Bạch là ông chủ, bà Bạch có thể dẹp qua một bên, cho nên cô muốn làm gì thì cô cứ làm. Tôi nghĩ, từ người lớn cho tới con nít ngay cả con điên khùng này đều bị cô bỏ bùa hết rồi – Dương Ân đi đến nhìn vào ánh mắt của Tư Nhã, giọng chua chác.

    - Dương Ân, em ăn nói phải coi chừng nha – Anh quay mặt nhìn, mặt đỏ tai nóng.

    - Em coi chừng cái gì, anh định làm gì em, giết chết em à – Anh trợn mắt, lớn tiếng.

    Anh không nói thêm một câu nào, tay giơ cao cây gậy đập xuống ngay cô, nhưng cô né tránh làm gậy đánh ngay xuống mặt kệ tủ, ngay trước khuôn mặt sợ hãi đang núp bên kẹt tủ của Yên Vũ. Làm cô tưởng anh đánh cô mà la toáng loạn van xin anh đừng đánh cô mà tới bò lui, chạy loạn tìm chỗ núp thì va trúng Dương Ân đang đi đến định trách anh, làm Dương Ân ngã ngay ra đất.

    Ánh mắt nóng giận của cô nhìn vào Yên Vũ quát mắng, đứng dậy dí Yên Vũ đánh. Đình Đình ra hứng đòn trước Yên Vũ, tay em nắm lấy tay Dương Tử, cất tiếng vội vã

    - Má đừng đánh Yên Vũ, má có đánh thì đánh con nè, chị ấy không có cố ý làm má ngã đâu.

    - Được con dám gánh tội cho nó à. Tưởng ta không dám đánh con có phải không – Cô giờ tay lên định đánh Đình Đình.

    - Bạch phu nhân, chúng nó chỉ là những đứa con nít, chúng nó không biết gì hết, bà đánh chúng nó thì bà cảm thấy vui mừng lắm hay sao? – Tư Nhã lên tiếng gọi bà ngăn hành động của Dương Tử, nhíu mày hỏi cô.

    Một câu nói này chợt làm Dương Ân cảnh tỉnh, rút tay về vẻ mặt vô cùng buồn bã nhìn vào cảnh Đình Đình dỗ Yên Vũ, làm cô ngấn lệ quay bước chóng tay vào tường mà đau nhói. Hạo Văn lên tiếng nhỏ nhẹ hỏi Dương Tử, làm cô đau nhói tim gan, nghẹn ngào nhìn những đứa nhỏ đang quỳ gối xin lỗi trước mặt cô, nhìn vào Tư Nhã mà rơi lệ.

    - Dương Ân, chẳng lẽ chúng ta không thể hòa bình sống chung với nhau sao?

    - Em nghĩ.. em ở trong nhà này chỉ làm cho các người buồn thêm thôi, em nghĩ là em nên đi.

    Vừa dứt lời cô bỏ ra khỏi nhà đến quán rượu, dùng rượu mà giải sầu, lấy rượu làm niềm vui như vậy cô mới sống nổi qua những ngày tháng đau lòng, lạnh nhạt này. Cô say sưa về nhà, quay phá làm ồn, Hạo Văn trong phòng khó chịu bước ra cằn nhằn cô đừng quậy phá. Cô thấy anh lo cho giấc ngủ của Tư Nhã cô càng ăn nói không điểm dừng, không kiềm được sự lạnh lẽo trong lòng, sự đố kỵ của bản thân cô đối với Tư Nhã, cô tranh cãi với Hạo Văn dưới lầu một cách lớn tiếng.

    - Anh sợ cổ nghe thấy không vui phải không, em cho anh hay, nếu cổ là một người đàn bà biết tự trọng sẽ không đến Bạch gia này để bị mang tai tiếng, cổ không chịu đi đâu, em biết chắc như vậy mà – Cô quơ tay múa chân đứng không vững, vô tư nói.

    - Im miệng, Dương Ân em không bao giờ biết tôn trọng người khác gì cả, tấm lòng của em luôn luôn chật hẹp chỉ biết hạ nhục họ thôi – Anh nhíu mày, giận dữ quát nạt.

    - Em đê tiện, nó cao sang à.. ha.. ha.. nó mới tới vài ngày, anh mua đồ cho nó dùng, đi tản bộ cùng nó, anh bênh vực nó rồi. Anh không sợ hồn ma của Liễu Vĩ Thanh đến kiếm anh hay sao? – Cô biết đến lang cang chỉ tay lên phòng Tư Nhã lớn tiếng.

    Anh không nhịn được nóng giận quay vào phòng để cô một mình ngoài phòng la hét sẽ đốt trụi những gì của anh, trong phòng anh nhíu mày, xót xa.

    - Tôi còn cái gì để tiêu hủy nữa, tất cả những gì của tôi đã bị tiêu hủy cách đây 10 năm về trước không còn gì nữa rồi.

    Trên lầu, tiếng ồn của Dương Ân đã làm cô tỉnh giấc bước ra cửa, nhưng cô đành đứng lại tựa mặt vào cửa nghe Dương Ân và Hạo Văn gây nhau mà lòng cô thật nhức nhối. Cô đến bên giường ngồi xuống ủ rũ, đưa tay lên trán nhấm mắt lắc đầu.

    - Phương Tư Nhã, cô đã lầm, cô đã lầm rồi, thật ra cô không nên bước vào cửa của nhà họ Bạch này.
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  5. Chương 34: Chúng ta hãy kết thúc một thảm kịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới sáng ra, Hạo Văn đến phòng Dương Ân tìm cô nói chuyện. Dương Ân trên ban công phòng nhìn Tư Nhã, Đình Đình và Yên Vũ nói chuyện, Yên Vũ tiễn hai người ra cổng nói sẽ chờ cô quay về. Làm cho Dương Ân càng ganh ghét cô hơn, bởi Tư Nhã đã làm cho mọi người trong nhà đều phục cô. Bên ngoài cửa phòng Hạo Văn gõ cửa, mở cửa trong thấy anh, Dương Ân thật bất ngờ khi anh đến phòng cô, không biết lẽ là chuyện gì.

    Bước vào phòng, anh ngồi bên ghế nói cho cô biết hôm qua Dương Tử có gặp anh nói chuyện, chính anh là người làm cô thay đổi như thế này, tại sao còn phải giữ cuộc hôn nhân này làm gì. Và làm cho anh suy nghĩ thật kỹ, quyết định đến đây tìm cô đề nghị một vấn đề.

    - À.. nó nói như vậy à – Cô ngạc nhiên nhìn anh.

    - Đúng vậy. Dương Ân à, chúng ta ly dị đi – Nét mặt bình thản của anh nói ra không chút do dự.

    - Anh nói cái gì? – Hai chữ kia làm cho cô hoảng hốt không tin vào tai mình.

    Anh nhắc lại một lần nữa với cô hãy ly dị, tim cô bây giờ không biết còn máu để chảy hay còn chỗ nào chưa rách nát mà tét ra thêm nữa, vì đau vì oán giận vì không hiểu lý do anh tại sao anh đưa ra yêu cầu này, nước mắt cô chảy ngược vào trong, tiếng nói uất giận.

    - Em đã làm gì mà anh đòi ly dị với em, em có làm mất mặt Bạch gia không, em có gây tai tiếng không, em có dùng tài sản của Bạch gia không chứ?

    - Không, không, đều không phải. Dương Tử, em không có lỗi, sở dĩ anh đề nghị ly dị với em, bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em mà thôi.

    Bởi từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân của này đã là một sự sai lầm, sau khi cưới cô, anh chưa bao giờ làm cô vui vẻ, chỉ làm cho cô lúc nào cũng buồn và đau khổ. Anh cảm thấy chia tay là một loái thoát cho hai người, bởi cô còn trẻ, còn kịp theo đuổi hạnh phúc thật sự. Còn anh, tâm trạng của anh đã chết, cô đi theo anh chỉ có đau khổ. Cô thật không hiểu thật sự anh vì muốn làm cho cô hết đau khổ, cho nên anh muốn ly dị với cô, anh thật sự muốn cô hạnh phúc mà đòi ly dị. Cô ám chỉ anh bằng những lời lẽ hoa mỹ, làm cho anh bực dọc bỏ đi.

    - Bạch Hạo Văn anh thật vĩ đại, em không ngờ anh là người tốt bụng như vậy.

    - Dương Ân, em đừng có nói móc có được không? Chúng ta hãy chia tay đi, chia tay là cách chúng ta kết thúc một thảm kịch và đồng thời bắt đầu một điều vui vẻ mới – Anh quay bước ra ngoài.

    Nghe anh nói những lời này, cô chỉ biết im lặng, nhưng lòng cô không muốn, cô thật yêu anh chỉ có anh tàn nhẫn với cô suốt 4 năm qua, cô không muốn anh được hạnh phúc hay thật ra trong lòng cô không muốn mất anh. Cô chạy ra ngoài cửa, nhìn anh bước đi mà nghẹn ngào lớn tiếng, rồi bước vào phòng đóng sầm cửa lại khóc cả buổi.

    - Bạch Hạo Văn, kết thúc thảm kịch của anh hay chính là kết thúc thảm kịch của em, anh muốn ly dị với em để em được hạnh phúc à. Được, em sẽ không chấm dứt với anh, hố sâu này em cùng nhảy với anh.

    - Bạch Hạo Văn, em sẽ không bao giờ ly dị với anh.

    Tại căn nhà ngoại ô, cô uất ức, nước mắt đầm đìa chạy đến tìm lão bà kể hết mọi chuyện cho lão nghe là Hạo Văn đòi ly dị. Vì người cứu giản được vấn đề này chỉ có lão bà, mong lão quay về một chuyến mà khuyên Hạo Văn. Cô thật sự rất đau lòng, khóc suốt cuộc trò chuyện, lời nói nghẹn ngào, âm thanh uất ức, buồn tủi tự trách bản thân.

    - Khi xưa, con và Dương Tử nhận má làm má nuôi, thà là con được làm con nuôi của má. Nhưng con không hiểu vì sao mà.. con và Hạo Văn trở thành vợ chồng. Cho nên ngày hôm nay mới có thảm kịch như vậy đây.. hức.. hức..

    - Tại sao nó lại ly dị với con, lấy lý do gì chứ? – Lão tức giận đến gần hỏi.

    - Lý do.. lý do của ảnh là muốn kết thúc một thảm kịch. Ảnh nói kết thúc một cuộc hôn nhân là bắt đầu một lối đi mới.. hức.. hức.. đối với ảnh cuộc hôn nhân này là thảm kịch suốt 4 năm, nhưng đối với con cuộc hôn nhân này là một thảm kịch suốt cả cuộc đời.. hức.. hức.. Ảnh có thể dễ dàng kết thúc một thảm kịch của 4 năm, nhưng con lại có thể bỏ hết cả đời con, con phải làm sao đây, làm sao đây.. hức.. hức.. ở cùng ảnh thì là thảm kịch của hai người, nhưng nếu con rời xa ảnh thì.. chỉ là thảm kịch tự mình con gánh lấy thôi.. hức.. hức.. – Cô ngồi sụp xuống sàn mà khóc tức tưởi.

    - Duyên kiếp, thật sự là duyên kiếp. Con như ngày hôm nay, tất cả đều tại ta.. nó hận ta nên mới không tiếp nhận con, nó hận ta nên nó thà sống cuộc đời chờ đợi một hồn ma, chứ không thèm để ý đến một người sống có da có thịt như con.. hazz.. tất cả đều là nợ, nợ kiếp mà – Lão bà trầm ngâm.

    - Má.. hức.. hức.. con đã thua, thật sự con đã thua, con đã hoàn toàn thua cuộc rồi.. hức.. hức.. con không thể nào đấu lại hồn ma của Vĩ Thanh – Vẻ mặt bức lực của cô nhìn vào lão bà.

    - Dương Ân, chuyện này có thể trong lòng con khổ lắm nhưng Hạo Văn cũng có thể cũng khổ hơn con. Con hãy yên tâm, Bạch gia chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng chuyện ly dị từ trước đến nay chưa từng có, Dương Ân.. một ngày nào má còn sống thì Hạo Văn cũng không thể ly dị với con – Lão bà gằng giọng đinh ninh với cô.

    - Má.. Hạo Văn đã nghĩ như vậy rồi, e rằng.. má cũng cũng cản không được. Con nghĩ.. hức.. con và ảnh.. hức.. không thể nào cứu giản được đâu má – Cô nghẹn ngào tức tưởi hơn nữa.

    - Ta nghĩ ta không về Bạch viên là không được, con hãy yên tâm đi Dương Ân, đêm nay ta sẽ cùng con trở về Bạch viên để hỏi cho rõ – Lão nhíu mày nhìn cô.
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  6. Chương 35: Tránh mặt – đối mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Bạch viên, anh cùng Tư Nhã, Đình Đình, Yên Vũ ngồi trò chuyện vui cười bên mâm cơm. Bên ngoài, ông Lý cùng lão bà, Dương Ân, Phu Sa bước vào, ông Lý hô to thông báo cho anh biết là có lão bà đến. Trong bàn ăn, mọi người đều buông đũa, anh, Đình Đình và Yên Vũ bước ra đón lão vào trong phòng khách ngồi. Còn Tư Nhã vẫn ngồi trong bàn ăn, vẻ mặt u sầu, trong lòng buồn không nói tiếng nào nhìn ra ngoài thấy Yên Vũ chạy lăn săn lấy dép cho lão bà thay, đến khi cô nghe lão tiếng lão.

    - Phu Sa à, hãy mau vào trong giúp cô Châu đi.

    Phu Sa từ ngoài bước vào, trong thấy bà Phu Sa, cô sợ hãi gầm mặt lấy tay che, đợi Phu Sa vào trong, cô nhanh chân phóng nhanh ra cửa sổ bên hông kế bàn ăn mà chạy hì hục ra khỏi Bạch viên. Cô chạy như kẻ không hồn, nhắm mắt nhắm mũi đụng trúng Dương Tử đang từ ngoài bước vào trong. Cô hoảng sợ la lớn, làm Dương Tử lo lắng, nhíu mày, tay vịnh vai cô trấn an.

    - Là tôi đây Tư Nhã, cô đừng sợ. Có chuyện gì vậy, ban nãy tôi mới thấy má nuôi bước vào. Họ có làm gì cô không, có xảy ra chuyện gì không, có không vậy? – Anh nhíu mày, gấp gáp hỏi.

    - Không có.. không có.. tôi không biết nữa.. Dương Tử, anh hãy dẫn tôi rời khỏi chổ này đi – Cô lắc đầu, giọng nói sợ hãi gấp gấp nói, nhíu mày nhìn anh.

    Anh đồng ý đưa cô rời khỏi, anh đưa cô đến quán trà ấm của anh để lẫn tránh, bời hôm nay anh không có tâm trạng mở cửa quán sau khi nói chuyện với cô xong, nên anh đóng cửa quán sớm về nhà. Trong nhà, lão bà cùng mọi người trò chuyện với nhau, Đình Đình cười nói vui mừng giới thiệu với lão về Tư Nhã, em chạy vào phòng ăn không thấy cô đâu cả, Hạo Văn nhíu mày đứng dậy hỏi Đình Đình, anh hỏi lão bà, hỏi cả Phu Sa.

    - Cái gì? Cô Phương lên lầu rồi phải không?

    - Dạ con hổng biết? – Em lắc đầu chạy đến nói với anh.

    - À nè.. người đàn bà trong phòng ăn lúc nảy, mặc bộ đồ màu xám, là cô giáo mới dạy học cho Đình Đình phải không? – Lão bà, vội đứng dậy hỏi anh.

    - Má.. má đã nhìn thấy cổ à, má có nhìn thấy cổ không? – Anh nhăn nhó, gấp gáp hỏi.

    - Đúng rồi, bề ngoài như người dân nhà quê, chả chào hỏi người ta mà đứng dậy bỏ đi, thật không có phép tắc gì cả? – Lão nhíu mày cáu gắt.

    - Lão phu nhân, trà của lão phu nhân đây – Phu Sa bê trà từ nhà bếp lên.

    - Phu Sa à, bà có nhìn thấy cô Phương không vậy, bà có nhìn thấy mặt cổ không? – Anh nhíu mày, gặng hỏi.

    - À.. có phải một người đàn bà đeo mắt kính hay không? Lúc nảy tôi thấy người đàn bà đó đi ở cửa sau rồi – Phu Sa ngẩng nhìn anh.

    Tất cả các câu trả lời này, đều làm anh không còn chút hy vọng nào trong lòng, anh trầm mặt ngồi xuống ghế, thở dài thầm nghĩ "Tất cả các người đều thấy cô ấy, như vậy thì.. cảm giác của tôi là sai lầm, như vậy thì.. đây chỉ là một ảo mộng mà thôi".

    Suốt dọc đường tay Tư Nhã cứ nắm chặt vào nhau, mặt mài tái nhợt, cả người lạnh ngắt. Bước vào quán trà, cô mới lấy lại được chút tinh thần, ngập ngừng khó hiểu nhìn anh.

    - Tôi không hiểu, tại sao hôm nay anh lại đóng cửa sớm?

    - Thật sự cô không biết hay sao? Vì cô, quán trà ấm này tôi cũng đóng cửa được – Anh mỉm cười nhìn cô.

    Anh vào trong pha một ít tra mang ra mời cô dùng, anh không biết nếu không có anh ở đó thì cô sẽ bỏ chạy đi đâu, anh nhíu mày trầm giọng hỏi cô.

    - Lúc nảy, cô chuẩn bị chạy trốn đi đâu vậy?

    - Tôi.. tôi cũng không biết, có thể là.. tôi sẽ phải đến đây kiếm anh luôn đó.

    - Hà.. tôi rất vui khi nghe cô nói vậy, cô biết không linh cảm giữa người với người là một điều rất huyền diệu. Đêm hôm nay, tôi cảm giác được, tôi phải đi thăm cô nên tôi đã đúng cửa sớm để về nhà tìm cô đó.. hazz.. thật không ngờ, tôi vừa về đến thì trong thấy má nuôi đến Bạch viên.

    - Hà.. cô Phương, có thể cô không biết, tôi từng rất tôn sùng má nuôi, từng rất quý trọng bà, nhưng.. đến khi tôi biết được một số việc thì.. nói một cách đúng hơn dưới khuôn mặt từ bi của bà, tôi giờ đây chỉ cảm nhận được là sự độc đoán, kiên quyết, tàn nhẫn, độc ác, lạnh lùng, tạo một cảm giác ai ai nhìn vào cũng đều sợ.. hà.. cô có biết má nuôi làm tôi từng nghĩ đến một người nào không? – Anh u sầu kể, kèm tiếng thở dài, tiếng nói buồn bả, thất vọng nhưng phải gượng cười.

    - Người nào vậy? – Cô tò mò, tiếng nói lạnh lùng nhìn anh.

    - Từ Hi Thái Hậu.. hazz.. lúc nảy má nuôi tôi không nhận ra cô sao? – Anh chắc lưỡi, hồi hộp hơn cả cô.

    Anh lo lắng cô bị phát hiện, anh nhíu mày nhìn cô hỏi. Trong đầu cô cứ luẩn quẩn nghĩ đến khoảnh khắc cô bỏ chạy ra khỏi Bạch viên, tinh thần chưa ổn định hoàn toàn, vô tình lắc đầu trả lời anh, nhưng rồi cô chợt bình tâm nhớ đến vấn đề anh đang nghi cô là Liễu Vĩ Thanh, cô khó chịu, nhíu mày quay nhìn anh.

    - Không đâu, chắc không nhận ra đâu. Nhưng.. nhận ra.. anh muốn ám chỉ cái gì?

    - Hà.. giữa tôi và cô còn phải đóng kịch nữa sao? Cô còn muốn chính tôi phải nói trực tiếp cái tên đó ra cho cô hay sao.. LIỄU.. VĨ.. THANH – Anh chắc lưỡi, nhíu mày, nhấn mạnh.

    Câu nói của anh làm Tư Nhã giật bắn người, hoảng loạn đứng dậy lùi bước cứ lắc đầu liên tục, anh dồn cô vào con đường không lối thoát, cô nhăn nhó khó chịu, tức giận phủ định mọi lời nói của anh. Cái phản ứng của cô, làm anh rất lo lắng, anh dịu dàng bước đến bên cô, khẳng định với cô ý của anh không phải như vậy.

    - Không, Liễu Vĩ Thanh đã chết rồi, cổ đã bị nước ở vách cầu cuốn trôi đi rồi. Không ngờ anh lại nói tôi là Liễu Vĩ Thanh, anh có quyền gì, có tư cách gì gọi tôi bằng cái tên này. Thật ra anh muốn gì.. tại sao không thể cho tôi một con đường đi.

    - Xin lỗi, tôi.. tôi.. tôi thật không nên nói câu đó ra, Tư Nhã cô đừng quá xúc động. Cô cần phải biết đối với tôi cô là Phương Tư Nhã, bao giờ cũng chỉ là PHƯƠNG TƯ NHÃ mà thôi. Trong lòng của tôi, không bao giờ nghĩ cô là người khác, cô chỉ là Phương Tư Nhã mà thôi. Nhưng nếu.. không phải cái tên Phương Tư Nhã mà là một cái tên khác, đối với tôi.. nó rất là tàn nhẫn – Anh nhíu mày, nhỏ giọng giải thích.

    - Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu lắm – Cô bình tĩnh vờ nói, bỏ đi.

    - Cô hiểu, cô thông minh như vậy tại sao lại không hiểu lời nói của tôi.. hazz.. tôi có quen một người tên là Phương Tư Nhã, tôi rất thích Phương Tư Nhã.. cho nên.. hazz.. để cho Liễu Vĩ Thanh chết, không bao giờ sống trở lại nữa. Tôi không muốn Liễu Vĩ Thanh còn có quỷ hồn tại Bạch gia – Anh khó chịu, gằng giọng nhấn mạnh với cô, rồi anh thở dài, từ tốn nhỏ nhẹ.

    - Cho nên.. Tư Nhã đừng có sợ tôi, ông thần ban cho tôi sứ mệnh đến đây để bảo vệ cô, nên cô hãy tin tưởng tôi – Anh bức xúc, nắm vai cô kéo cô quay mặt nhìn anh.

    - Anh.. anh.. tại sao anh biết được chứ? - Cô rất thắc mắc tại sao anh lại biết, cô nhấn mạnh.
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  7. Chương 36: Thật sự yêu một người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không những là Dương Tử biết, mà anh còn tự nghĩ rằng anh hiểu cô rất rõ ràng. Dù anh biết cô quá rõ thì đã sao, tình cảm của anh, cô cũng không thể chấp nhận được. Cô nhấn mạnh cho anh biết vị trí của anh. Câu nói đó chính anh biết rất rõ, hiểu rất rõ nên hôm nay anh đã lựa chọn vì anh rất yêu cô, anh không thể làm cô bị tổn thương, không muốn thấy cô bị dày vò, nên anh quyết định lùi một bước chỉ đứng phía sau làm một ấm trà giúp cô ấy giải sầu.

    - Anh hiểu tôi rất rõ ràng. Thật không? Âu Dương Tử, anh là em vợ của Bạch Hạo Văn, là cậu của Đình Đình, còn Dương Ân, anh không nghĩ đến cảm nhận của chị anh sao? – Cô nhấn mạnh, nhíu mày.

    - Tôi biết, tôi rất hiểu.. vị trí của mình. Cô có biết, khi tôi phát hiện ra thân phận cô, biết cô là má Đình Đình tôi.. tôi thật sự.. hazz.. cô yên tâm, những việc tôi làm, những điều tôi nói tất cả đều không có ý làm tổn hại đến cô. Vì cô, vì chị hai và vì Đình Đình tôi sẽ mãi làm thần bảo vệ các người. Tư Nhã, hôm nay tôi nói "tôi yêu cô", bởi.. tôi sợ.. tôi không còn cơ hội để nói lên ba chữ đó với cô, cái vị trí đứng cạnh cô tôi không thể bước đến, nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ cô với một vị trí khác. Tư Nhã, chúng mình vẫn có thể làm bạn mà phải không? – Anh gượng cười, nhìn cô.

    - Anh thật sự bảo vệ tôi, thật không? – Cô nhấn mạnh, nhíu mày nhìn anh.

    - Thậm chí còn hơn cả Vũ Phàm sao? – Cô ngồi sụp xuống ghế, gầm mặt, âm thanh nhỏ tự hỏi bản thân.

    - Vũ Phàm – Giọng bất ngờ.

    Thấy anh bất ngờ, cô nghĩ anh biết cả Vũ Phàm nên cô đã nhấn mạnh lại tên, nhíu mày nhìn anh. Trông anh nói không biết, cô bật cười bởi vẫn có nhiều việc anh chưa biết rõ về Phương Tư Nhã, anh chỉ biết cô của hiện tại. Sự xuất hiện của Vũ Phàm làm anh rất bất ngờ, khoảng khắc anh buộc lòng từ bỏ cô anh đã như tự giết mình, thật sự có phải bản thân anh không muốn hay anh vì mục đích gì. Anh gượng cười nhìn cô hỏi rõ người tên Vũ Phàm là ai, thì anh mới hiểu rõ thì ra mọi việc anh đối mặt không chỉ đơn giản là hồn ma Vĩ Thanh, là chị hai, là một Phương Tư Nhã trước mặt, mà còn cả người tên Vũ Phàm.

    - Nè.. ai là Vũ Phàm hả? - Anh nhíu mày, tiến đến gần cô cúi người.

    - Ảnh là vị hôn phu của tôi. Đó là chuyện của Phương Tư Nhã.. Phương Tư Nhã đã quen ảnh 5 năm, nên mới chấp nhận lấy ảnh, đối với quá khứ của tôi, ảnh không biết một chút nào hết – Cô rầu rĩ đứng dậy bước đến một góc nhà, giọng nói buồn bã

    - Chồng sắp cưới, cô có nói lộn không vậy – Anh thật sự bất ngờ, không tin khi phải nghe hai chữ "hôn phu", anh cáu gắt lớn tiếng với cô.

    - Phương Tư Nhã cô đã đả kích tôi.. cô đả kích tôi thật rồi. Cô nghe đây Phương Tư Nhã cái người Vũ Phàm kia thật sự chưa chắc là phiền não của cô đâu. Tại vì, cô không thương yêu ảnh – Anh như phát điên, nóng giận.

    - Tại sao anh lại nói như vậy? Ảnh là vị hôn phu của tôi mà – Cô tức giận, nhíu mày lớn tiếng.

    - Dẫu sao cô cũng không thương ảnh mà. Nghe tôi nói, nếu cô thương ảnh thật thì tại sao không ở bên đó lấy ảnh, mà đến thị trấn nhỏ này để làm cô Phương chứ. Cho nên, cô không thương ảnh, nhất định không thương ảnh – Anh tức giận, nói dứt khoác, trợn to mắt nhìn vào cô, hằn học.

    - Anh.. tại sao anh lại khẳng định như vậy – Cô nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nói, gầm mặt.

    - Tại vì.. tại vì tôi không chấp nhận một Vũ Phàm nào lồi ra nữa hết. Quá đáng.. thật là quá đáng đi – Anh tức giận, bốc đồng khó chịu.

    Cô nhìn anh khó hiểu, ban nảy còn nói bạn giờ lại hành xử quá mức của người bạn, nhưng cô rất thông cảm anh, cô hiểu anh không cố ý chỉ vì anh không thể nào chấp nhận nhiều sự việc diễn ra cùng một lúc. Ánh mắt của cô làm anh nguôi giận, anh cười xin lỗi, mời cô ra dùng trà. Bởi anh đã nhận ra sự xuất hiện của Vũ Phàm kia không phải là vấn đề, vấn đề thật sự chính là nơi này. Anh hi vọng cô không bị dày vò, hi vọng sự việc không phức tạp đến mức khó giải quyết, anh lo cho cô bị phát hiện, anh nhấn mạnh khuyên cô.

    - Tư Nhã, cô hãy mau mau dọn ra khỏi Bạch viên đi, đây là một thị trấn nhỏ, những người đe dọa cô không phải chỉ có má nuôi tôi, mà còn có nhiều người khác xuất hiện nữa, cô trốn được một lần nhưng chưa chắc sẽ trốn được lần thứ hai.

    - Không, không đâu, đêm hôm nay chỉ là sự tình cờ thôi.

    - Đừng có tự lừa gạt mình nữa. Tư Nhã, Bạch gia không có đáng cho cô hi sinh nữa đâu. Dẫu sao cô cũng đã đóng lại hai cánh của lớn ở trong lòng của cô rồi, không nên mở khóa nữa. Tại sao cô đối với cô tàn nhẫn như vậy – Anh lớn tiếng nạt vào cô, bất ngờ tay anh đặt lên tay cô, anh vô cùng khó có thể kiềm được cảm xúc.

    - Dương Tử, anh.. – Cô bất ngờ nhìn anh, giật tay lại nhưng anh không chịu buông.

    - Tư Nhã, nghe tôi nói, giả sử nếu tôi không biết bí mật của cô, tôi không muốn nhìn thấy cô đau lòng, nhưng nay tôi đã biết được bí mật của cô, tôi càng không muốn nhìn cô đau lòng, nếu tôi cứ nhìn thấy cô buồn nữa thì tôi.. – Anh nhíu mày nhìn cô.

    - Dương Tử, tôi cảm ơn anh đã lo cho tôi, chuyện của tôi.. tôi tự biết giải quyết mà, tôi cũng có thể tự săn sóc tôi – Cô đẩy tay anh ra, cáu giận với anh bước đến tựa mặt vào kệ.

    - Phương Tư Nhã có thật vậy không, nhưng theo tôi nghĩ, cô chỉ biết hi sinh để bảo vệ Đình Đình thôi, hoặc là.. để bảo vệ Bạch Hạo Văn – Anh gằng giọng hỏi cô.

    Không ngờ anh lại nói lên những điều này, câu nói của anh như chạm đến nút thắc trong tận đáy lòng sâu thâm thẩm kia. Không dám đối diện với câu hỏi của anh, cô càng không dám đối diện với chính bản thân, đành thở dài nói bản thân cô chỉ đồng cảm với Hạo Văn, thương hại, tội nghiệp bởi Hạo Văn hiện giờ rất cô đơn, đau khổ, và còn bị mù. Chính câu nói này, anh đã đoán trước được, anh rất hiểu con người cô, hiểu cả khổ tâm của cô, anh trầm giọng nhấn mạnh cho cô biết, thật sự những điều cô nghĩ và những điều cô nói hoàn toàn khác.

    - Cô không cần phải nói bớt đi, ảnh còn là một kẻ mù rất là si tình không phải sao, ảnh còn đang chờ đợi quỷ hồn của Liễu Vĩ Thanh không phải sao?

    Cô liếc nhìn ánh mắt của anh, nghe rõ từng câu nói của anh, thì cô đã biết thì ra Dương Tử hiểu cô còn hơn bản thân cô hiểu cô. Nhưng dù anh nói gì, làm gì thì cô không cũng muốn đối diện với đều đó. Nhìn cô trầm tư, anh nghẹn ngào trong lòng, tự thầm mà bật cười chua chát "Tư Nhã, đừng tàn nhẫn với chính bản thân cô, nếu cứ như vậy cô càng làm tôi không thể nào buông tay được..", "Âu Dương Tử, yêu một người là như vậy sao?"
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  8. Chương 37: Đuổi lửa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Bạch viên, Hạo Văn đi tới đi lui trong nhà, đợi Tư Nhã trở về. Ngoài sân, cô cùng Dương Tử bước vào bắt gặp anh đang nhíu mày đứng trước cửa. Dương Tử nhìn anh cười nói nhưng Hạo Văn không quan tâm, anh nghe có tiếng đi của một người khác đi cùng với Dương Tử anh nhíu mày, trầm giọng.

    - Anh rể, anh còn chưa đi nghỉ à?

    - Dương Tử, ai đi cùng với em về vậy?

    - Là cô Phương mà.. à.. ban nãy, em tình cờ gặp cô Phương trước cổng nhà, nên em đã đưa cô ấy đi dạo chơi đó mà – Ánh mắt anh đưa ký hiệu cho Tư Nhã, để cô cùng phối hợp.

    - Dạ, đúng đó ông Bạch – Vẻ mặt bất ngờ nhìn Dương Tử ký hiệu, cô cũng gật đầu nhỏ nhẹ nói.

    - Dạo chơi – Hạo Văn mặt xám còn hơn lọ nội, trầm giọng nhấn mạnh.

    - Đúng rồi, cô ấy là bạn gái em, đưa bạn gái đi chơi là chuyện bình thường mà.. ài.. anh rể à, anh mau về nghỉ ngơi đi, em đưa cổ về phòng trước đây – Dương Tử kéo cô lên lầu, ngón tay đưa trước miệng "Suỵt".

    Vẻ mặt Hạo Văn lạnh lùng, tâm trạng rất khó chịu, anh không hiểu tại sao bản thân cứ có cảm giác khó chịu này mà đứng trầm tư. Trong bếp, Dương Ân đang nấu đồ ăn khuya, bên ngoài cửa sổ của bếp Yên Vũ trong thấy lửa của bếp ga làm cô nhớ đến vụ cháy 10 năm trước, vẻ mặt hoảng sợ, lo lắng chạy vào lấy nước dập tắt lửa chỉ với ý cứu Dương Ân nhưng vô ý đẩy Dương Ân vào lò bếp đang nóng mà bị bỏng. Dương Ân nóng giận, lôi đánh cô từ nhà bếp ra trước phòng khách, Hạo Văn nghe tiếng kêu cứu của Yên Vũ, tiếng la mắng của Dương Ân, anh trầm giọng bảo cô dừng tay. Trên lầu, Tư Nhã mới vào phòng nghe tiếng la của Yên Vũ, cô nghĩ đã xảy ra chuyện, vội vã chạy xuống can ngăn. Trông thấy Tư Nhã, Yên Vũ bay đến núp sau cô, Dương Ân cáu gắt nhìn vào Yên Vũ.

    - Yên Vũ, mày có trốn cũng vô ích, hôm nay tao phải đánh mày, không ai bảo vệ được mày đâu.

    - Dương Ân à, Yên Vũ đã làm gì em mà em lại nóng nảy như vậy chứ - Hạo Văn nhíu mày, gằng giọng bước đến chỗ ba người.

    - Em không nóng cũng không được, nó làm đổ nước vào thức ăn của em đồi dập lửa, anh nghĩ nó có đáng đánh không chứ, hôm nay mấy người đừng có cản tôi, để tôi dạy cho nó một bài học. Mày chết với tao – Dương Ân bước đến kéo tay Yên Vũ.

    Yên Vũ cứ lớn tiếng, hoảng sợ cầu cứu. Tư Nhã căn ngăn Dương Ân đừng đánh, nhưng cô không nghe còn trách luôn cả Tư Nhã, đụng đến Tư Nhã, anh không thể nào kiềm chế, cáu gắt với Dương Tử.

    - Dương Tử, chỉ là một bữa ăn thôi, em có cần phải làm lớn chuyện như vậy không chứ. Yên Vũ nó sợ em bị bỏng nên giúp em dập lửa, nó cũng chỉ có ý giúp với em thôi, sao em lại cứ trách mắng nó chứ - Anh nhíu mày, gằng giọng giải thích.

    - Anh nói em không được trách nó à, nói đi nói lại anh cũng chỉ muốn trách em, đầu óc em không bình thường nên mới nửa đêm đi nấu thức ăn, làm cho Yên Vũ yêu quý bị sợ là lỗi của em à, tay em bị bỏng cũng là tự em chuốc lấy à. Anh nghĩ em hay ăn khuya à, anh nghĩ em nấu cho bản thân em ăn à, em nghĩ anh làm gì biết.. nhưng em biết mỗi đêm anh đều thức khuya, nên từ ngày hôm nay em muốn nấu đồ ăn khuya cho anh – Cô nói trong sự uất giận, nói trong nước mắt, nói trong nghẹn ngào, nhìn vào khuôn mặt vô tâm của anh.

    - Dương Ân.. em.. không cần.. – Anh ngập ngừng, nhỏ tiếng.

    Dương Ân không muốn nghe anh nói, cô ngắt ngang lời anh, tự ti trách bản thân, trách mọi người không chịu dạy dỗ Yên Vũ nên mới để cổ quậy phá, vừa dứt câu cô bước đến lôi Yên Vũ phía sau Tư Nhã ra đánh, Tư Nhã can ngăn mà còn bị cô chất vấn, chỉ biết hoảng hồn lùi bước.

    - Phương Tư Nhã, tại sao cô cứ xía vào chuyện nhà của người ta, tôi đánh Yên Vũ thì cô cũng đòi quản, cô đứng trước mặt cản tôi có nghĩa là gì, con người của cô lai lịch không rõ ràng, chắc có âm mưu gì, bữa nay tôi phải dạy dỗ nó một bài học.

    Tay Dương Ân túm lấy tóc Yên Vũ cầm chổi đánh vào người cô, không thể đứng nhìn như thế, Tư Nhã lao vào ôm lấy Yên Vũ đã giúp cô một gậy. Trên lầu, Đình Đình trông thấy cô bị đánh, em khóc sướt mướt chạy xuống kêu má, Tư Nhã sợ em cũng bị đánh mà chặn em lại, nhưng em không nghe đẩy tay cô ra, chạy đến trước mặt Dương Tử quỳ gối, khóc lóc cầu xin, làm Hạo Văn giận tím người hăm dọa cô.

    - Đình Đình, con đừng có lại đây – Tư Nhã chặn em lại.

    - Má.. má đừng có đánh cô Phương, đừng có đánh Yên Vũ nữa.

    - Dương Ân, em dám đánh thêm một cái thì em sẽ biết tay, anh dám cá với em là em sẽ hối hận thôi.

    - Hạo Văn em nghĩ em ở trong nhà này cũng vô ích mà thôi – Dương Ân tiến đánh nhìn thẳng vào mặt anh.

    Trên lầu, Dương Tử không thể nhịn được nữa, anh nóng giận bước xuống, tay đỡ lấy Tư Nhã mà đau cả lòng, anh đi đến trước mặt Dương Ân và Hạo Văn cáu giận.

    - Các người có thôi đi không, điên hết rồi à. Ngày nào cũng như ngày nấy, không liệng đồ thì cũng đánh nhau. Tôi sắp sửa bị các người làm điên lên rồi đây nè. Từ lớn cho đến nhỏ cứ thích làm loạn lên hết à. Tôi nghĩ không lâu nữa, cái nhà này nên thêm ba chữ "Nhà thương điên" cho rồi.

    - Đình Đình à, lên lầu ngủ đi con – Anh đến đỡ em đứng dậy.

    - À.. anh để tôi đưa bọn nhỏ đi ngủ - Cô nhìn anh, gật đầu cảm ơn.

    - Dương Ân, những chuyện em nói với anh trong phòng, em không làm được cái nào cả, mà em còn ghê gớm hơn. Anh nghĩ chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa – Anh nhíu mày thất vọng bỏ đi.

    Dương Tử thấy chuyện không mấy hay ho gì, anh kéo Dương Ân lên lầu nghỉ ngơi, khuyên cô bỏ qua. Bước về phòng, người không bỏ qua được chính là bản thân Dương Tử, anh khổ tâm vô cùng, cứ tức giận bản thân "Tư Nhã, Đình Đình hai người đúng thật là làm tôi tức chết mà".
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  9. Chương 38: Yên Vũ bị bắt đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Dương Tử gọi đến nhà thương điên đến bắt Yên Vũ, cuộc nói chuyện của cô với bệnh viện làm cho Yên Vũ và cô Châu nghe được, Yên Vũ vô cùng hoảng sợ chạy khắp nhà la lớn đừng bắt cô đi, Dương Ân cúp máy, rượt đuổi theo Yên Vũ bắt cô, đánh cô, làm cho cô Châu không thể không cản, cô chạy đến khuyên can nhưng đều vô ích. Ngoài cổng Hạo Văn và ông Lý bước vào, Yên Vũ vội chạy đến quỳ gối van xin anh đừng bắt cổ đi, anh không hiểu chuyện gì hỏi Dương Ân nhưng cô không trả lời, cô Châu lo lắng bước đến kể toàn bộ việc cho anh nghe. Anh tức điên cả người, mắng lấy Dương Ân, còn cô cũng chẳng chịu thua gì cứ tranh đua cáu gắt với anh, cô nhất định bắt Yên Vũ bỏ vào trại, đến khi anh nói một cô, cô mới chịu dừng tay.

    - Anh đừng có phủ nhận dù muốn dù không, mỗi một đề tài anh đều trở về với Liễu Vĩ Thanh, anh luôn luôn so sánh em với cô ta, Bạch Hạo Văn, em cho anh hay Âu Dương Ân này là Âu Dương Ân này, không bao giờ giống Liễu Vĩ Thanh đâu, hoàn toàn khác hẳn.

    - Em làm rồi, anh chưa bao giờ so sánh em với Vĩ Thanh, em chưa đủ tư cách, so với sợ tóc của cổ, em cũng chưa đủ đâu.

    Cô Châu sợ cô mang Yên Vũ đi mà xin cô tha cho Yên Vũ, trong cơn tức cô quơ đũa cả nắm, quay đến đánh cả cô Châu trách cô là kẻ phản bội, quên công lao của cô đã mang cô về cho cô ăn ở, làm việc. Anh không nhịn nổi cái tính càng ngày càng quá đáng của cô, anh ném cây gậy về phía trước, cáu gắt buông một câu, bước đi hằn học vào nhà.

    - Đủ rồi, Dương Ân, em đừng có quá đáng, em nên nhớ chúng ta đang ở trong tình trạng chia tay, nếu em không nhớ những lời anh bảo đảm với em, thì chúng mình chia tay thật.

    - Bạch Hạo Văn, anh thật là một nhà văn, đã viết một thảm kịch của Liễu Vĩ Thanh, bây giờ anh lại viết thảm kịch của cuộc đời em nữa - Cô đứng trong sân gào thét với anh, nước mắt tuôn dòng.

    Cô bỏ chạy ra khỏi nhà, nghĩ tới lời lão phu nhân "con phải thay đổi, con phải học cách ôn hòa.. hức.. hức..", rồi cô lại nhớ đến anh "Bạch Hạo Văn, tới khi nào thì anh mới biết, em yêu anh đến suốt cả cuộc đời.. hức.. hức..".

    Tư Nhã và Đình Đình đi từ trường về nhà, cô Châu ra mở cửa đón hai người, Đình Đình thắc mắc hỏi Yên Vũ, thì mới biết trong nhà mới xảy ra một chuyện kinh hồn, bước vào trong sân cứ cô và Đình Đình trong thấy Yên Vũ khóc lóc, hoảng sợ núp trong lùm cây. Cô đến bên Yên Vũ khuyên bảo nhẹ nhàng, dụ ngọt cô mặc áo mới sẽ dẫn đi dạo để cô đừng khóc nữa. Nghe đến chữ đi, Yên Vũ càng la hoảng, tay chân run rẩy, lếch lếch về sau, tay phẩy phẩy bỏ chạy. Cô đau lòng, nước mắt lưng tròng nhìn Yên Vũ hoảng sợ, đầu tóc rối bù, tay chân chảy máu, quần áo lắm mem, míu máo núp trong bụi cây khác, Đình Đình ôm lấy cô an ủi, bên kia Yên Vũ nhớ đến Vĩ Thanh, bản thân nghĩ mình đang cầu xin Dương Ân và Hạo Văn, làm cô chạy đến ôm chầm lấy Yên Vũ khóc, nhỏ nhẹ khuyên bảo.

    - Cô Phương à, chị Yên Vũ hay như vậy lắm, cô đừng có buồn nữa, lát nữa sẽ hết, cô giáo đừng có buồn nữa – Đình Đình an ủi Tư Nhã.

    - Hức.. chị.. không muốn.. Yên Vũ nữa.. hức.. chị.. đã bỏ.. Yên Vũ. Em hổng đi, em hổng có đi đâu, em phải chờ chị của em về, phải chờ chị.. của em về.. hức.. hức.. phải chờ hoài à.. hức.. hức.. – Tiếng nói lúc chậm, lúc nhanh, lúc bình tĩnh, lúc gấp gáp hoảng loạn.

    - Yên Vũ, chị của em đã về rồi nè, chị của em đã về rồi nè, em coi, em hãy nhìn rõ đi chị ở trước mặt em nè – Cô nâng má Yên Vũ nhìn vào cô.

    Yên Vũ không tin, cứ lắc lắc đầu, lo lắng, hoảng hốt, Tư Nhã nhớ ra mà dùng tay cô áp sát tay Yên Vũ, xoay chuyển bàn tay, áp lòng bàn tay, vuốt tay nhau, cụng vào nhau, nắm chặt cổ tay nhau, dùng ký hiệu riêng của hai người nhận biết nhau. Yên Vũ nhìn chăm chăm vào cô, nhìn cô hành động thì Yên Vũ mới bình tĩnh nhớ ra cô, nhận ra cô, mà rặn từng chữ.

    - Hớ.. hớ.. chị.. chị.. Vĩ.. Thanh.. hớ.. hơ.. chị Vĩ Thanh.. của em, chị Vĩ Thanh, chị Vĩ Thanh – Yên Vũ ôm chầm lấy Tư Nhã, miệng gọi lớn.

    - Em Yên Vũ, tiểu Yên Vũ của chị - Tư Nhã khóc, giọng nói rất nhỏ.

    - Yên Vũ, Yên Vũ.. lầm rồi.. cô Phương là cô giáo của em.. còn Vĩ Thanh là má ruột của em mà, chị đừng như vậy – Đình Đình ở bên đây buồn bã, míu khóc.

    Vì em rất nhớ mẹ, mỗi lần nhắc đến tên Vĩ Thanh em đều không kiềm được nước mắt mà khóc. Tư Nhã càng đau lòng khi nghe em nói, đến ôm lấy Đình Đình, một tay ôm lấy Yên Vũ mà khóc đến gần cạn cả nước mắt.
     
    Sua87264 and Dieuha0201 like this.
  10. Chương 39: Kế dương đông kích tây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối tại Bạch viên, Dương Tử mang về bức tượng người mẹ không mặt tay bồng đứa con về tặng cho Đình Đình, trong nhà mọi người thì đang dùng cơm. Trông thấy anh, Đình Đình chạy ra đón mừng mời vào dùng cơm, Dương Tử không dùng cơm mà mang bức tượng tặng cho Đình Đình, nhìn thấy bức tượng em vừa vui vừa mừng, Hạo Văn, Dương Ân, Tư Nhã cùng bước ra phòng khách, Tư Nhã đứng thờ người nhìn vào Dương Tử và bức tượng, Đình Đình thì cứ khen bức tượng. Ngoài nhà bếp, Yên Vũ lén la lén lút chạy vào xem chuyện gì mà huyên náo, Đình Đình trông thấy cô, dùng tay kéo cô đến xem bức tượng, Yên Vũ nhìn vào, miệng chu ra, nói từng chữ, tay chỉ vào bức tượng.

    - Này là.. Đình Đình nè, còn đây là chị.. chị Vĩ Thanh..

    - Yên Vũ em mới nói gì vậy, em nói lại một lần nữa xem – Hạo Văn giật mình, thẳng lưng hướng tay về Yên Vũ, gằng giọng.

    - Ơ.. ơ.. ơ Yên Vũ.. ngu quá.. ngu quá.. không.. được gọi chị Vĩ Thanh, muốn gọi thì phải.. gọi.. là.. là.. là.. chị.. Phương – Yên Vũ tay đánh vào đầu, nhăn mặt.

    - Yên Vũ, em nói cái gì đó? - Dương Ân giật mình đứng dậy nhìn cô nhấn mạnh.

    - Chị hai.. Yên Vũ đi đi – Dương Tử chặn tay Dương Ân, nhìn Yên Vũ.

    Đình Đình sợ Yên Vũ nói bậy bạ làm Dương Ân nổi giận, em lôi tay Yên Vũ kéo đi ra ngoài, trong nhà không khí càng trở nên yên lặng, Dương Tử gượng cười tạo không khí.

    - Nè.. nè.. Yên Vũ nói không sai, người mẹ này là má ruột Đình Đình, chị hai, anh rể đừng quá căng thẳng.

    - Dương Tử, ý em? – Dương Ân nhíu mày nhìn anh.

    - À.. là em thấy Đình Đình cứ buồn nhớ má ruột, nên em mới tạo ra bức tượng này tặng cho Đình Đình, mà em lại không biết được mặt má Đình Đình, nên chỉ tạc khuôn mặt Đình Đình, còn người kia thì không có mắt, mũi.. hà.. Yên Vũ thật tài, nhìn sơ là biết ngay người đó là ai.

    - Tác phẩm này, đúng là một tác phẩm chắc chắn rất tuyệt vời.. hà.. nên mới làm Yên Vũ nhận ra được ngay – Hạo Văn khẽ cười, gật đầu.

    - Anh rể, đây là ai.. Âu Dương Tử đó.. chuyện khác em không dám nói, chứ mấy cái nghệ thuật này, em không kém hơn ai đâu – Vẻ mặt kiêu hãnh, cười tươi.

    Dương Tử tay đưa ra đằng sau lấy ra một cành Mai Quế mà anh đã giấu sau lưng khi bước vào nhà, bước đến chỗ Tư Nhã miệng cười tươi rói, ánh mắt tình tứ nhìn cô, Dương Ân bật cười, nhắc khéo Hạo Văn.

    - À.. thì ra, công tử Âu Dương Tử đây, hôm nay chơi trò dương đông kích tây đấy à. Hạo Văn, em nghĩ chúng ta hãy lên lầu sớm đi, đừng ở đây cản trở người ta nữa.

    Hạo Văn vẻ mặt không vui bước lên lầu cùng Dương Ân để lại Dương Tử với Tư Nhã ở dưới nhà trò chuyện. Nhưng thật ra Dương Tử biết trước sẽ gặp sự cố khi mang bức tượng về nhà, nên trước khi vào nhà, anh chạy ra vườn bức lấy một cành hoa mang vào trong. Đợi hai người họ đi lên phòng, Dương Tử gãy đầu, nhìn cô giải thích, mong cô thứ lỗi, rồi ai về phòng nấy.

    Trên lầu, Tư Nhã ngồi trước bàn làm việc được đặt ngoài phòng cô, cứ nhìn vào bông hoa trên tay cô mà thở dài. Hạo Văn trong lòng rầu rĩ, không kiềm lòng mà tìm đến Tư Nhã, cả hai cùng ngồi trước phòng, anh lòng đầy thắc mắc, trầm giọng nhìn cô.

    - Cô Phương à, chuyện hôm qua, tại sao cô đột nhiên mất tích làm tôi rất lo lắng.

    - Đột nhiên mất tích, tại sao anh lại dùng những chữ này – Cô nhấn mạnh lại bốn chữ của anh, thắc mắc.

    - Tôi nói lộn sao, tại cô không về phòng ngủ, lại không nói với người khác hành tung của cô, vậy cô hãy cho tôi biết tôi nên dùng từ nào cho phù hợp để hình dung.

    - Thật ra thì.. tôi đã lén đi – Cô nhỏ giọng, gầm mặt.

    - Lén đi – Nhấn mạnh, nhíu mày.

    Cô nhỏ nhẹ giải thích cho anh nghe lý do tại sao cô đã lén bỏ đi, chỉ bởi lão bà không biết cô là ai, cô sợ phá bầu không khí hạnh phúc của gia đình anh, nên cô đã lén đi. Cái lý do, cách dùng từ, hành vi của cô, làm anh thật khó hiểu, nó hoàn toàn trái ngược với cá tính của cô, anh thắc mắc.

    - Có phải má tôi làm cho cô sợ không?

    - Sợ, sợ bà ấy có nghĩa là gì? – Cô ngạc nhiên nhìn anh.

    - À.. mọi người đều nói như vậy, má tôi là một con người rất nghiêm dễ làm người ta sợ lắm. Nhưng mà.. cô Phương à, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô sợ gì cả, cho nên sau khi cô mất tích thật sự tôi cảm thấy bất ngờ lắm.

    - Tôi nghĩ tôi đến nhà của ông, chỉ làm cô giáo của Đình Đình thôi. Tôi nghĩ tôi không có nhiệm vụ gì, phải gặp mặt tổ tiên ba đời của gia đình ông – Cô giận dữ, đứng dậy bước đến phía trước.

    - Cô Phương, cô giận tôi à.

    - Đúng vậy, tôi giận chính bản thân tôi.. không hiểu tại sao tôi phải đứng đây để cho phiền nhiễu tôi, và tôi cũng không biết tại sao.. tôi không gặp má của ông là một lỗi lầm của tôi – Cô cáu giận nhìn anh.

    - Cô Phương, cô hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải khiển trách cô, tôi sợ tôi sai sót, tôi làm cô đã buồn nên cô mới bỏ đi, thật sự là như vậy đó.. hazz.. tôi nghĩ cách diễn tả của tôi, nó kém giống cặp mắt của tôi vậy, cho nên mới làm cho cô hiểu lầm tôi – Anh thở dài, nhỏ nhẹ giải thích.

    Cô nhìn anh, nhíu mày trầm ngâm nhớ đến những lời của Dương Tử đêm hôm qua "Ảnh là một kẻ mù si tình không phải sao, ảnh đang chờ Liễu Vĩ Thanh hoàn hồn không phải sao". Cô lúng túng, không dám đối mặt với anh, nhỏ giọng xin lỗi anh, xin phép vào phòng.
     
    Luukhue, Sua87264 and Dieuha0201 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...