Tiên Hiệp Tu tiên đá thần - Đá quý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thachquy1997, 24 Tháng sáu 2019.

  1. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 70: Tàn sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước ra khỏi hang động chật chội, Đá Quý thở phào nhẹ nhõm, cả ba tháng chỉ ở bên trong tu luyện cải tiến tu vi cho Hạ Hải Cẩu, nó không tăng cấp nhưng đã nắm vững hết các kĩ năng tương đối mạnh.

    Nhiều lần cậu khiêu chiến nó nhằm tăng sự cứng cáp cho cơ thể, đều bị nó đánh không thương tiếc bầm dập, ê ẩm cả người.

    Bên ngoài thay đổi một cách chóng mặt, khắp nơi vắng vẻ hơn ban đầu cậu bước vào, đi dạo quanh con đường.

    Tiếng gió thổi nhẹ nhàng đưa từng chiếc lá xẹt qua, xuất hiện đám người che mặt bao quanh cậu, chúng âm thầm nói khẽ với nhau.

    "Ngươi xem hắn có phải mục tiêu không?"

    Âm thanh rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe thấy được, chúng muốn tìm kiếm ai đó, vừa ra khỏi hang động nên cậu chưa hay biết tin tức mà mình gây ra lớn như thế nào.

    Không nghe thấy âm thanh gì nữa từ bọn chúng, thoát ẩn thoát hiện khắp nơi, phi tiêu từ những nơi tối tăm lao đến.

    Phập.. Phập..

    Thân pháp cậu khá nhanh, né hết phi tiêu không có gì khó, bọn họ thật gan dạ dám đối đầu với siêu sát thủ, học thêm mười năm nữa mới đủ trình độ đánh nhau với Đá Quý, chưa đầy vài giây sau họ đã đo đất.

    Có một tên may mắn trốn thoát, cậu cũng lười đuổi theo, phủi tay bước tiếp về phía trước như chưa có chuyện gì sảy ra.

    Tên trốn thoát đó nhanh chóng chạy đi báo cáo với thế lực Hỏa Lâu, chưa đến nữa tiếng đã đứng đầy người quanh những cái xác che mặt.

    Nhìn kiểu dáng chết hầu hết đều nhất sát, họ sinh lòng nghi ngờ người đã giết chết tên thủ lĩnh và hơn mười mấy người, ra tay rất giống với hiện tại, tên cầm đầu hét lớn:

    - Ngươi đi về báo cáo Lâu Chủ, địch thủ đã xuất hiện, yêu cầu viện trợ.

    Giao xong nhiệm vụ hắn lao về phía trước đuổi theo, âm thanh xoạt xoạt chạy qua khu rừng, tốc độ rất nhanh lướt nhu bay.

    Đi trước họ hơn nữa tiếng, Đá Quý chậm rãi tìm kiếm Linh Thú với Yêu Thú, nhằm thu lấy thức ăn cho tháng sau.

    Trong hang động đã sử dụng hết lượng tồn ở Tinh Không Thủy, trong Không Gian Đá Thần trống rỗng thức ăn luôn rồi.

    Khu rừng hơi vắng bóng dáng động vật, chúng bị tàn sát nặng nề, số lượng giảm mạnh đáng kể, tìm cả buổi trời mà không thấy con nào, cậu bực bội đá vào cái cây to gần đó.

    Ầm..

    Cách đó vài trăm mét, đám người đuổi theo đã mất dấu cậu, đang điên lê vì tìm mãi không thấy bóng dáng cậu đâu.

    Nghe thấy âm thanh vang đến, bọn họ mừng rỡ lao theo nơi đó, khoảng vài phút sau cả hai bên đã gặp nhau.

    Bóng dáng từng tên lướt đến dừng lại trước mặt Đá Quý, bực mình không tìm thấy thức ăn, gặp phải bọn lạ này chắc muốn đánh nhau, cậu quát lớn nhằm cho họ nghe thấy:

    - Được thôi, ta đang bực tức trong người không có thứ gì để xả, may mắn thay các ngươi đến kịp lúc.

    Chưa đủ số lượng người, họ chưa dám lao vào chiến đấu, nhưng cậu rất hăng máu giành tấn công trước, lao đến đá văng một tên dẫn đầu lăn lóc vài vòng, ôm đầu đứng dậy hét lên.

    - Lên hết đi, có chết cũng bắt hắn về cho ta, người nào bắt được năm ngàn viên Tinh Thạch kia đều của người đó.

    Số lượng lớn làm họ mù quáng, không sợ chết là gì cứ thế lao vào, còn cậu chém giết họ không ngừng nghỉ, nhẹ nhàng đưa lưỡi kiếm chém từng nhát vào cơ thể mỗi người.

    Giết hết nhóm này, nhóm sau lại kéo đến, cứ vậy tay cậu nhướn đầy máu từng người, cười tươi lên làm lòng người rét lạnh.

    Xác chết ùa về mỗi lúc một nhiều, cậu biết rằng ở lại sẽ gặp cao thủ, tình trạng hiện tại nhìn nhận, thấy rõ tu vi từng nhóm tăng dần theo thời gian, chẳng bao lâu nữa sẽ có đội Ám Sát đến, lúc đó có lẻ chạy hơi khó khắn.

    Trước mắt cậu cảm thấy nên rút lui sẽ tốt hơn, mặt kệ bọn chúng làm gì, cậu rút lui chạy về phía khu rừng rập rạp hơn.

    Không bỏ qua cho cậu, chúng lần theo giấu vết để lại, tìm đến khu đất bỏ hoang, khắp nơi đều không có chỗ trốn, kì lạ thay ở giữa có mỗi đống lá khô được đặt không đúng vị trí cho lắm.

    Từng tên mon men bước đến, nhịp tim bọn họ đập nhanh đến rối loạn hơn bình thường, địch thủ rất mạnh sơ hở tí sẽ mất mạng ngay.

    Bên dưới đống lá Đá Quý chuẩn bị ám sát họ, phóng lên thật nhanh gọn, tung kĩ năng ám sát đá văng thành hình vòng tròn, đập vào từng tên ôm vết thương đau đớn la lớn.

    Aaaa..

    Vết thương rất nặng, họ không nhúc nhích được, nhìn khuôn mặt dữ dội bước đến bọn họ, tên đứng gần Đá Quý sợ hãi không làm gì ngoài đứng hình nhìn chăm chú cậu.

    Không muốn họ đau đớn nhiều cậu nói khẽ:

    - Các ngươi muốn chết một cách thanh thản hơn không, nhanh lắm chỉ cần các ngươi nhắm mắt lại là sẽ đến hoàng tuyền, đến hoài rồi cũng quen thôi, dưới đó hẳn vui lắm.

    Nghĩ đến khi ở dưới hoàng tuyền, sau chiến tranh tại sao cậu lại không tranh thủ quơ quét những gì có mặt tại đó.

    Tài nguyên không ít chút nào, kho chứa rộng lớn hàng tá vũ khí, năng lực bí ẩn bên trong, thấy cũng rất tiếc nhưng nghĩ cậu ở lại có lẽ sẽ không quay về sớm được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  2. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 71: Đối đầu khó khăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình như đôi bàn tai cậu đã chứa đầy tội ác, không biết bản thân đã giết bao nhiêu người. Sống trên Đại Lục ai cũng có điểm yếu, cậu cần phải bỏ đi tính nhu nhược.

    Bản thân cậu đã từng rơi vào hoàng cảnh như thế này, cũng hiểu được bây giờ họ nghĩ gì, lo sợ cái chết đến với mình.

    Hồi ức quá khứ hiện lên trong đầu Đá Quý, từng tiếng cười vang lên bên tai, âm thanh Dạ Hồng kêu gọi thanh thoát nhẹ nhàng, du dương đưa cậu quay về thời điểm tươi đẹp.

    Bất chợt khuôn mặt cậu ngại ngùng, nhớ đến đoạn nhìn thấy Dạ Hồng dưới dòng nước xanh nhạt, tĩnh lặng hình dáng xinh đẹp làm lòng người say đắm, làn da hồng hào, đôi vai trắng nõn mềm mại, mái tóc đen óng ánh mượt mà nổi trên mặt nước.

    Vụt..

    Bỗng mọi thứ thay đổi nhanh chóng, Dạ Hồng nằm trên vũng máu, khuôn mặt đau thương nhìn về phía cậu.

    Bản thân cậu đau khổ, tại sao tất cả mọi người lại để mặt bọn chúng làm hại cô ấy, tự cậu đổ lỗi cho chính mình và hét lớn:

    - Tại ta, tất cả đều do ta yếu kém. Các ngươi cứ chờ đó ta sẽ đến giết tất cả để đền đáp cho Dạ Hồng.

    Khắp người cậu bắt đầu thay đổi, máu đỏ nổi lên chạy xung quanh, vài giây sau Linh Lực đã đổi thành màu đen tuyền, chúng hừng hực hiện lên bao quanh thân thể cậu.

    Haa..

    Linh Lực theo âm thanh cười vang khắp nơi, sức mạnh tàn phá hết khu rừng, làm cả đám người kia học máu mà chết.

    Chấn động toàn bộ khu rừng muôn thú, ba thế lực bất ngờ trước âm thanh dữ dội vang đến, người tu vi thấp kém với nỗi lo lắng trong lòng, những cao thủ mừng rỡ chuẩn bị lao vào tìm kiếm sức mạnh thần bí này.

    Khung cảnh âm u do Ma Khí kéo đến từ khắp nơi, tu vi Ma Sát không ngừng tăng lên từ Nguyên Anh viên mãn đến Kim Hóa Đan sơ kỳ và hồi phục cho đến Kim Hóa Đan trung kỳ.

    Không gian nơi đây yên tĩnh lại, chỗ Ma Sát đứng hình thành vũng đất trũng hình tròn, cách đó hơn vài dặm xuất hiện hơn vài ngìn người kéo đến, trong đó có ba thế lực lớn dẫn đầu.

    Lâu Chủ nhìn về phía thế lực Hoàng Gia cười đểu:

    - Ồ! Nhị Hoàng Tử, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Ta nghe nói Thất Hoàng Tử Ái Tu may mắn đạt được truyền thừa của Thánh Phong Tước, theo ta nghĩ ngươi nên chuẩn bị đối phó với hắn đi.

    Bên trong thế lực Hoàng Gia, Lục Hoàng Tử bước lên đôi co:

    - Hừ! Cho dù tên đó có đạt được truyền thừa đi chăng nữa, hắn mãi là phế vật mà thôi. Chỉ cần một tay ta có thể đè bẹp hắn, không cần đến lượt ca ca ta ra tay.

    Tránh làm mất hòa khí hai bên, Lục Vân đưa tay ngăn cản họ lại, nhắc nhở hiện tại không phải lúc cải nhau, mục đích đến đây là tìm kiếm sức mạnh toát ra ngoài từ trong khu rừng.

    Tiếng bước chân của bọn họ ngày càng gần hơn, Ma Sát cảm nhận được có sự sống sắp hiện diện.

    Từng người đi ra từ trong đám cỏ rậm rạp, tất cả bọn họ bất ngờ trước khung cảnh đó, khắp nơi đều có xác chết, đặc biệt là tên đang đứng ở giữa, luồng Ma Khí xung quanh hắn làm họ rợn người.

    Bọn họ nghĩ đến hắn đã giết bao nhiêu người mới có Ma Khí mạnh mẽ đến vậy, cả ba thế lực nhìn mặt nhau ngầm hiểu ý.

    Vù.. Vù..

    Tất cả bắt đầu tách ra bao vây Ma Sát, người cầm đầu ba thế lực cũng tham chiến, Hỏa Lâu tu vi cao nhất nhưng vẫn còn e dè, hắn cảm nhận được sức mạnh của Ma Sát không chỉ có ở mức Kim Hóa Đan trung kỳ, có thể tăng lên bất cứ lúc nào.

    Hắn khuyên ngăn mọi người:

    - Tất cả cẩn thận, ta cảm nhận thấy hắn không bình thường, sức mạnh không chỉ ở cảnh giới hiện tại. Mọi người tu vi dưới Kim Hóa Đan hậu kỳ có thể rút lui, ta không ép buộc ai ở lại chiến đấu cùng cả, cảm thấy không đánh được nữa mọi người nên chạy.

    Đại chiến lớn diễn ra, hơn vài nghìn người tham gia, mặt đất rung chuyển, Ma Sát tung chiêu thức mãnh mẽ tàn phá không có điểm dừng.

    Ba tên mạnh nhất dẫn đầu lao lên, khóa mục tiêu hoàn toàn, ép Ma Sát lui về liên tục, tu vi họ cao hơn hẳn hai đến ba cấp, trong khi đó hắn chỉ với Kim Hóa Đan trung kỳ mà không hề thua kém họ.

    Kiếm pháp mạnh mẽ đến từ Hỏa Lâu chém khắp người, Ma Sát đau đớn rống lên kéo dài khoảng cách giữa hai người, vừa lui vừa né tránh kĩ năng.

    Tận dụng thời cơ Lục Vân tung chưởng thẳng vào ngực hắn, Linh Lực được dồn hết vào kĩ năng gia tăng gấp đôi, chưởng pháp này tương đương với cảnh giới Tiên Hóa Thánh.

    Bị trúng trực diện kĩ năng, Ma Sát văng ra xa khuôn mặt nhướn đầy máu, âm thanh xương gãy vỡ vang lên.

    Tên Nhị Hoàng tử ra sức chèn ép không cho Ma Sát hồi phục, bị hơn ngàn người tung chiêu dồn dập, toàn lực đánh làm hắn không có cơ hội hấp thu thêm Ma Khí.

    Không có ý thức nhưng hắn vẫn hiểu được hiện tại nên làm gì, Hạ Hải Cẩu được triệu hồi ra ngoài, vừa xuất hiện hơn nghìn người vội vàng lui lại xem xét nó, nhận thấy tu vi đã đạt cảnh giới Kim Hóa Đan hậu kỳ, bọn họ bắt đầu sợ sệt.

    Đang mãi mê ăn uống bên tron không gian Đá Thần, bỗng dưng được đưa ra ngoài Hạ Hải Cẩu nhìn xung quanh khó hiểu nói:

    - Hư! Gì đây? Tiểu tử này sao tăng tu vi lên cao thế, cảm giác ngươi còn mạnh hơn cả ta. Ủa, các ngươi tính ám sát cậu bạn này của ta à. Không dễ vậy đâu!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  3. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 72: Giết và Giết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Hạ Hải Cẩu được triệu hồi ra từ đâu đó, ba người mạnh nhất chăm chú tìm kiếm không gian che giấu nó, nhìn thấy được sợi dây chuyền nằm trên cổ Ma Sát, nó được đính kèm với viên Đá kì lạ, cả ba đồng thanh lên tiếng.

    - Tìm thấy rồi là không gian vật.

    Sợi dây chuyền không đơn giản, tất cả mọi người nghĩ nó có thể là Thần Bảo, mắt của bọn họ đỏ lên nhìn chầm chầm nó, nhất định phải đoạt về dành riêng cho bản thân họ.

    Tất cả lao lên tranh giành, chưa kịp chạm tới hắn đã bị Hạ Hải Cẩu xé xác thành từng mảnh, những người có tu vi cao hơn né tránh và lao về phía trước.

    Ma Sát hấp thu tất cả Ma Khí từ những người đã chết do Hạ Hải Cẩu giết, không đủ để hấp thu, hắn lấy thanh Đọa Ma Kiếm lao lên tìm kiếm những tên tu vi thấp nhằm tiêu diệt.

    Xoạt..

    Âm thanh xác thịt bị chém đứt lìa, Ma Khí từ đó xuất ra tuyền vào thanh kiếm, Ma Sát hấp thu chúng đưa đến đan điền bổ sung thiếu hụt Linh Lực.

    Chưa dừng lại ở đó, Chiêu thức mạnh mẽ nhất Ma Sát Thịnh Nộ cũng được tung ra, hàng trăm triệu viên đá lớn nhỏ rơi từ trên không trung xuống, sát thương đến tất cả mọi thứ có mặt ở đây, giết chết những tên tu vi thấp kém, gây thiệt hại cho hơn mấy trăm người trọng thương.

    Thấy tình thế không ổn, chỉ trong vài giờ, hơn vài nghìn người giờ đây chỉ còn lại xấp xỉ ba trăm người, chủ yếu tu vi Kim Hóa Đan trở lên, trong khi đó Ma Sát giết người phe họ lại tăng thêm sức mạnh, hắn đã đạt đến cảnh giới hậu kỳ nhưng vẫn còn ở trạng thái hấp thu.

    Nhị Hoàng Tử sức lực cạn dần, không dám tiếp tục ham chiến, lên tiếng nhắn nhủ:

    - Mọi người, chúng ta không có cách nào tiêu diệt được hắn, tốt hơn hết tất cả hãy tạm thời rút lui đi. Đợi ra ngoài sẽ có người yểm hộ chúng ta, lúc đó giết hắn cũng không muộn.

    Tất cả bọn họ nghe Nhị Hoàng Tử nói cũng có lý, ở lại đây chiến đấu có được gì, đội hình tỉ lệ còn lại khoảnh hai ba trăm người bắt đầu tách rời.

    Chỉ trong vài giây thôi, mạng ai người đó giữ, cả ba tên tu vi cao nhất đã bỏ trốn, bóng dáng mọi người chạy tán loạn, Ma Sát đuổi theo từng tên một tiêu diệt.

    Aaaa..

    Âm thanh chết chóc vang khắp khu rừng nhiều lần, trải qua nhiều tháng liền hắn vẫn mãi mê giết người.

    Số lượng người còn tồn tại bên trong Huyền Cảnh chưa đến năm nghìn, chết hết bảy mươi phần trăm doanh số người đi vào, trong đó Ma Sát giết hơn năm mươi phần trăm, mọi người gọi hắn là kẻ giết người điên cuồng, danh tiếng vang xa ai ai bên trong cũng biết đến, còn có cả những người quen biết Ma Sát, thù oán với hắn.

    Thời điểm cánh cổng tiếp tục mở ra mỗi năm đã đến, ba năm từ khi Ma Sát vào Huyền Cảnh, lúc bấy giờ hắn đã mười tám tuổi, thân hình phát triển thành thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt điềm đạm lạnh lùng, bao quanh hắn là Ma Khí ngùn ngụt, bước đến đâu cây cỏ chết đến đó.

    Giữa trung tâm cánh cổng được kết nối, màn Linh Lực mỏng manh tạo thành cánh cửa to lớn, điều lạ hơn năm trước là kế bên nó xuất hiện một cái tháp kì lạ.

    Trên không trung xuất hiện dòng chữ đẹp mắt.

    "Chào mừng các ngươi đã đến với phòng luyện tập cuối cùng để trở thành người bảo vệ hòa bình cho Đại Lục."

    Phía xa xa Ma Khí ngút trời lao đến, tất cả mọi người đứng hình khi thấy Ma Sát, những ai nhận biết được đều hô toáng lên.

    - Kẻ giết người đến rồi! Chạy thôi!

    Ở đây tập hợp đủ hết tất cả những người có mặt trong nhiều cuộc chiến.

    Thất Hoàng Tử đứng trong đám đông nhìn thấy Ma Sát tới trong lòng lo lắng, nhận được truyền thừa nhờ lần tàn sát đó, phải cảm ơn hắn nhưng hiện tại trạng thái đó không ổn lắm, ở lại đây rất nguy hiểm, quay lưng lại đi thẳng về phía tòa tháp, bước vào đó trong im lặng.

    Tu vi Thất Hoàng Tử đột phá mạnh mẽ lên Nguyên Anh trung kỳ, truyền từ Thánh Phong Tước gia tăng công pháp tu luyện rất nhanh.

    Nhóm người Kim Gia mới chỉ nghe tin tức về Ma Sát, họ chưa hề thấy rõ khuôn mặt thật, hơi tò mò về người đó, hiện tại đã gặp còn bất ngờ hơn thế nữa, không tin được đó là Đá Quý trước đó cùng nhau dùng bữa tối, Kim Trúc được tặng thú cưng Bạch Hầu truyền thuyết.

    Các nhóm ở Thành Tây Huyền cũng hơi ngờ ngợ, không tin rằng đó là cậu bé ngày nào, giờ đã trở thành kẻ giết người không thương tiếc, không biết trải qua những gì ở đây mà hắn biến thành như thế.

    Ba thế lực trước đó bị tan rã, nhìn thấy hắn họ như gặp ác quỷ, vội vàng chạy đến tòa tháp và cánh cổng.

    Không ai còn dám xem thường hắn nữa, thay vào đó bọn họ có vẻ sợ hãi, mọi người thay nhau tiến về phía trước, tòa tháp làm cho mọi người tò mò buộc phải đi vào tìm hiểu, vài nhóm người lựa chọn vào cổng rời khỏi đây.

    Lặng lẽ bước đến theo từng nhịp thở, tốc độ Ma Sát đột nhiên tăng lên, lao đến những tên chưa kịp vào bên trong tháp với cánh cổng.

    Chém giết họ đến nổi không gào thét lên được, tiếp đó hắn bước vào tòa tháp cao lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  4. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 73: Thử thách trong tòa tháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong tòa tháp được phân chia từng nơi khác nhau, mỗi người được đưa đến từng căn phòng, xuất hiện trước mặt họ là những khối thạch tượng to lớn.

    Ở trong phòng Ma Sát nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng sự sống nào, hắn ngồi xuống ở giữa căn phòng, tĩnh lặng tu luyện hấp thu Linh Lực.

    Ải đầu tiên bọn họ đối mặt chính là Lĩnh hội khả năng khống chế thần trí, tâm hồn bất ổn sẽ bị đưa ra ngoài.

    Thất Hoàng Tử với Ma Sát chỉ cách nhau một bức tường không thể phá vỡ.

    Khuôn mặt Ái Tu xuất hiện đầy mồ hôi, trong tâm trí hắn nghĩ đến khung cảnh bản thân bị đối xử như nô lệ, tất cả đều do hắn yếu kém, không cách nào kiếm chế được mình, dục vọng tăng mạnh, ham muốn trở thành người đứng trên tất cả.

    Nhưng nghĩ đến cô gái hằng ngày chăm sóc hắn, không muốn phụ lòng cha mẹ cô ấy đã nhờ vả mình, thật may mắn hắn đã kịp giữ bình tĩnh lại, thay đổi suy nghĩ trở thành người bảo vệ cho cô gái, nhờ vậy hắn đã trải qua ải đầu tiên của tòa tháp.

    Trong căn phòng Kim Trúc với khuôn mặt tươi cười vui vẻ, tính nhút nhát trong người hiện lên rõ rệt, cô cảm nhận bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều.

    Những người khác đều trải qua nhiều giờ mới lĩnh ngộ lĩnh vực này, chỉ cần không có tạp niệm mọi thứ sẽ dễ dàng thông qua hơn, số lượng người bị đưa ra ngoài cũng không ít, những người còn tiếp đến nhận thử thách thứ hai.

    Trở về với Ma Sát tâm trí xoay quanh giết chóc, hắn không nghĩ đến điều gì khác ngoài nó, khống chế rất tốt chỉ biết giết và giết cho đến khi qua ải tiếp theo.

    Tất cả thạch tượng bắt đầu chuyển động, ải này cần thử nghiệm bản lĩnh của bọn họ, tu vi chúng bằng với người khiêu chiến.

    Trong căn phòng Thất Hoàng Tử phải đối mặt với đám thạch tượng tu vi Nguyên Anh trung kỳ, may mắn nhờ sức mạnh truyền thừa Phong Hệ, điều khiển năng lực bão táp, gia tăng phòng thủ với sức công phá cao, vượt ải rất nhanh nhưng vẫn thua Ma Sát.

    Kim Trúc nhìn thấy đám thạch tượng sợ hãi chạy tán loạn, cô không dám đối đầu với chúng, nên thời gian kéo dài rất lâu.

    Chưa đầy vài giây đám thạch tượng đã bóc hơi trong căn phòng của Ma Sát, chúng đều đạt cảnh giới Kim Hóa Đan hậu kỳ tương đương với hắn, chỉ có điều chúng không mạnh mẽ lắm, khỗi lỗi vẫn là khôi lỗi, chúng không thông minh như người thường được, điểm yếu cũng rất nhiều, hắn từng trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến, nắm rõ kĩ năng phá vỡ nghịch lý mà con người tạo ra.

    Ải cuối cùng rất đơn giản, xung quanh họ đều là nước, không ai biết dưới đó có nguy hiểm gì, sâu vào trong lòng nước xuất hiện ba cánh cửa, chúng sẽ dẫn bọn họ đến những nơi bí ẩn.

    Bước xuống nước Ma Sát cảm nhận Ma Khí không ngừng tan đi, trong giấc ngủ dài Đá Quý chợt tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân nằm trong mặt nước ấm áp.

    Ngờ nghệch không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, Ma Sát đã nắm giữ quyền kiểm soát không cho cậu xuất hiện nữa.

    Hiểu ra vấn đề nằm ở dòng nước này, nó chính là mấu chốt giúp cậu thoát khỏi khống chế của Ma Sát.

    Dòng nước được gọi tên tẩy Linh Hồn, giúp con người gia tăng Linh Khí trong cơ thể họ, thanh tẩy những thứ ô ế ra khỏi người.

    Tuy không hoàn toàn xóa bỏ Ma Sát, nhưng cũng làm giảm mạnh lượng lớn Ma Khí tích tụ lâu năm trong cơ thể cậu.

    Khôi phục lại hình thái dưới nước, đứng vững bằng công pháp Long Thủy Quyết, lớp Linh Khí bao quanh cậu không cho nước lọt vào, tiếp tục bước đi về phía trước.

    Dừng chân tại ba cánh cửa, phía trên xuất hiện vài kí tự đặt biệt, cửa đầu tiên có hình thái chủ nhân nơi đây, cửa thứ hai từng vũ khí cắm trên bia mộ, cửa cuối cùng có màu xanh của sự sống.

    Nhìn chung hai cánh cửa Đá Quý không cần thứ gì ở chúng, truyền thừa đã nhận được từ Thần, vũ khí đã có trong tay thanh Dọa Ma Kiếm.

    Nghĩ đến Tiểu Ảnh nằm cô quạnh bên trong tản băng, được lưu giữ ở Không Gian Đá Thần, cậu buồn bã nhớ đến trải qua khó khăn đến mấy nó cũng không bỏ cậu đi.

    Nhìn lại những thứ nó đã làm cho cậu, nước mắt bỗng tuông rơi trên gò má, lau đi nước mắt, đôi chân vững chắc chọn lựa cánh cổng cuối cùng bước vào.

    Bên phía Thất Hoàng Tử mong chờ ở cánh cửa vũ khí, hai thứ kia hắn không cần chúng, truyền thừa đã nhận từ Khổng Tước, sự sống chưa cần thiết vào lúc này, hắn cần nâng cao thực lực để chống lại các thế lực của Nhị Hoàng Tử và Đại Hoàng Tử.

    Cuối cùng Kim Trúc cũng đã qua cửa ải khó khăn nhất trong cuộc đời cô, bàn tay mềm mại đã trở nên chai sạn do cầm kiếm, bước đến cánh cổng truyền thừa, cô lựa chọn nó để đi tiếp hành trình.

    Mọi người thay nhau chọn lấy cánh cửa cho riêng mình, bên trong hầu hết đều tàn ẩn những thứ chỉ xuất hiện một lần, cơ hội của họ không có nhiều nên phải chọn lựa thật kĩ càng, đắn đo suy nghĩ tiêu tốn rất nhiều thời gian, hiện tại cánh cổng sắp đóng lại, chỉ cần chậm trễ một khắc thôi họ sẽ không được rời khỏi đây.

    Bên trong Thành Tây Huyền rất nhiều người đứng đợi chờ ở cánh cổng Huyền Cảnh, hầu hết đều người có danh tiếng, tu vi thâm hậu những người ở cảnh giới Tiên Hóa Thánh nhàn rỗi ngồi đợi chờ thu nhận để tử cho riêng mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  5. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 74: Tiểu Ảnh hồi sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi vào cánh cửa khoảng vài phút, trước mặt Đá Quý xuất hiện một chiếc rương mới toanh, không thể hiểu nổi làm cách nào mà nó có thể tồn tại bên trong căn phòng cũ kỹ này, tiến về phía nó nhưng cậu lại bị ngăn cách bởi thứ gì đó như pháp trận.

    Vòng sáng hiện lên bao quanh lấy chiếc rương, muốn mở rương cậu cần phải phá hủy cấm chế, thử sức với nó bằng kiếp pháp Hóa Kiếm, xuất ra tất cả Linh Khí hình thành ảo ảnh thanh kiếm khổng lổ, uy áp rất mạnh mẽ, cậu dùng hết nội lực đưa lên không trung chém mạnh xuống.

    Rầm..

    Chiêu thức tương đương với Kim Hóa Đan sơ kỳ, va chạm dữ dội đấu tranh với trận pháp, chờ đến khi Linh Khí tan biến, Đá Quý bước đến kiểm tra tình hình cấm chế, xung quanh chỉ xuất hiện duy nhất vết nứt ở giữa, tay cậu vừa chạm nhẹ vào nó đã vỡ tan.

    Cấm chế vụt mất trong im lặng, chiếc rương nằm yên đó chờ đợi người đến mở, cậu cúi xuống đưa tay lên cái móc khóa.

    Cạch..

    Bên trong rương không có gì khác ngoài cái hộp nhỏ in hình những con thú kỳ lạ, hương thơm bên ngoài rất quyến rũ, ngào ngạt như nước hoa dành cho phái nữ, làm cậu tò mò muốn biết bên trong có phải là Đan Dược hồi sinh không?

    - Tiểu Ảnh sắp được trở về rồi!

    Bật nắp lên nhìn thấy mỗi một viên Tiên Đan nằm trên lớp tuyết trắng xóa, lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Đan Hồi Sinh, cậu ngắm nhìn nó kĩ lưỡng và phân tích, bề ngoài có màu xanh nhạt của cây cỏ, nằm giữa trung tâm xuất hiện nhân có màu vàng óng ánh, đó là dấu hiệu để lại của Hồi Sinh Quả.

    Hồi Sinh Quả chỉ được tìm thấy ở những nơi bí ẩn, rất khó kiếm, thời gian để ra quả mất khoảng hai trăm năm.

    Tìm nó đã khó khăn không kém huống chi cần phải luyện thành Tiên Dược, người luyện được nó chắc hẳn tu vi đã đạt đến cảnh giới Thánh, cũng có thể là người tạo ra tòa tháp này.

    Ai luyện ra không còn quan trọng đối với Đá Quý nữa, hiện tại cậu cần phải đưa Tiểu Ảnh ra bên ngoài, không muốn nó lạnh lẽo ở đó thêm phút giây nào nữa.

    Tản băng to lớn chứa đựng Tiểu Ảnh được đưa ra ngoài, trên trán nó còn đọng lại giọt nước mắt của cậu rơi xuống vào lúc đó, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu ngày nào, giờ đây chỉ còn lại cái xác nằm yên đó.

    Cấm chế băng này cha cậu từng nói, khi tìm thấy Hồi Sinh Quả, chỉ cần nhỏ máu cậu lên nó sẽ tan chảy, đúng như vậy chưa đầy vài giây tản băng đã tan chảy hết, bỏ lại Tiểu Ảnh nằm im lặng trên mặt đất.

    Cầm lấy viên Tiên Đan đưa vào miệng Tiểu Ảnh, sợ không có tác dụng cậu dùng Linh Khí truyền cơ thế nó, thời gian ở đây cứ thế trôi qua.

    Khoảng hơn hai canh giờ sau, thân thể Tiểu Ảnh có biểu tượng ấm dần lên, chưa hết Linh Khí của cậu bỗng dưng bị nó hút đến cạn kiệt mới dừng lại.

    Mệt mỏi do mất sức quá nhiều cậu chợt thiếp đi, Tiểu Ảnh có dấu hiệu chuyển động, đôi mắt nó bừng tỉnh, cặm cụi đứng lên, hai chân rung cầm cập do đã ngủ quá lâu, từng bước khó khăn đi đến bên cạnh Đá Quý, nó liếm lên má cậu và ứa nước mắt.

    Giọt nước mắt rơi xuống làm cậu tỉnh lại, nhìn thấy nó sống lại cảm giác như gặp được người thân của mình, cả hai ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài.

    Sau khi sử dụng Tiên Đan tình hình Tiểu Ảnh có vẻ ổn hơn, thực lực gia tăng đáng kể, nó đã lên đến Nguyên Anh sơ kỳ, thân hình bắt đầu thay đổi, nhìn nó có vẻ lạnh lùng hơn, đôi mắt đỏ tươi biểu tượng hung dữ.

    Trong không gian này bây giờ không còn gì hết, Đá Quý buộc phải rời đi khỏi đây, cả hai bước ra nơi mà cậu tỉnh lại trong nước, mọi thứ biến mất thay vào đó nó xuất hiện cánh cổng Linh Khí, có vẻ đây là truyền tống trận để ra ngoài.

    Đúng như dự liệu của cậu, hầu hết những nơi khác bên trong tòa tháp đều có cổng truyền tống này, nơi mà họ được đưa đến địa điểm điều không cố định, nhờ vậy nên cậu mới thoát khỏi cảnh bị bao vây, trước đó hầu hết người bên trong đều do cậu giết, trong số đó có Hoàng Gia, các Gia Tộc lớn nhỏ ở khắp nơi, nhiều lão già muốn trả thù cho đệ tử của họ, toàn đại lục đâu đâu cũng đều có hình ảnh của Đá Quý, chúng được nằm trên các tờ giấy truy nã, người ra quyết định này là Hoàng Thượng, ông ta ra lệnh giết tất cả người nhà của cậu, may mắn thay khi đó mẹ cậu đã được ai đó đưa đi.

    Đá Quý được truyền tống đến thung lũng tây nam, cách quê nhà hơn vài trăm dặm, thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã mười năm, nỗi nhớ người thân ùa về, gia đình chỉ còn lại mỗi mình mẹ cậu.

    Vừa leo lên lưng Tiểu Ảnh đã lao vun vút về phía trước, chạy qua từng cánh đồng cỏ xưa kia, những con Linh Thú khi xưa lo sợ chạy tán loạn.

    Chẳng bao lâu họ đã nhìn thấy bóng dáng ngôi làng nhỏ bé nằm sâu trong thung lũng, cậu leo xuống bước vào trong thôn, đi bên cạnh Tiểu Ảnh dáng vẻ uy phong hiên ngang.

    Cả làng bỗng chốc vắng tanh đến kì lạ, bước đến ngôi nhà của mình, cảm thấy nó đã bỏ hoang rất lâu, không thấy một bóng dáng nô đùa thở xưa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  6. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 75: Quê hương máu tanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đưa tay đẩy mạnh cánh cửa về phía trước, âm thanh ken két vang lên, bụi bặm xung quanh nó rơi xuống, căn nhà đã rất lâu chưa ai động tới, ngọn đèn nhỏ nằm lăn lóc trên đất, Đá Quý bước đến nhặt nó lên, gạt đi những sợi tơ nhện bám xung quanh, đặt nó trở về vị trí cũ trên chiếc bàn.

    Mẹ cậu đã biến mất không để lại dấu tích gì, trong căn phòng chỉ để lại những hồi ức, nghĩ đến bản thân cậu chưa đem đến một cuộc sống tốt cho người thân, tuổi nhỏ không nghe lời dạy bảo của họ, bây giờ tất ra đã quá muộn, hối tiếc không thể trở lại.

    Đêm tối kéo đến dưới ánh trăng mờ nhạt, hai bóng ảnh hiện lên dưới mái hiên, Đá Quý buồn bã ngước nhìn lên bầu trời, lạnh lẽo kèm theo tiếng hú của Tiểu Ảnh làm cho nơi đây vắng lặng cô quạnh hơn, thấy sắc trời đã khuya, cậu quay sang vuốt ve nó.

    - Tiểu Ảnh, chúng ta vào ngủ thôi, con đường tương lai về sau rất dài. À! Còn nữa đã lâu rồi ta chưa gặp lại Nhị Đệ với Tam Muội, ngày mai chúng ta lên đường đi đến Dạ Long Thành, chắc mất khoảng hai đến ba ngày thôi.

    Họ kéo nhau trở vào bên trong căn nhà, nơi đây vốn yên lặng, đêm đến bỗng dưng không khí thay đổi lạnh hơn nhiều so với lúc trước, từng ngôi nhà trong thôn làng có nhiều âm thanh kì lạ vang lên.

    Rì.. Cà.. Hí.. Hí..

    Tiếng trẻ con vui đùa, âm thanh vỡ đồ xoảng xoảng, tiếng đập rầm rầm khắp nơi, làm cho nơi đây nhộn nhịp trong bóng tối.

    Xuất hiện rất nhiều bóng đỏ lớn nhỏ lao về phía căn nhà có ánh đèn mờ nhạt, Tiểu Ảnh vừa chợt mắt một tí, cảm nhận được sự bất ổn ở đây nó chợt tỉnh dậy, đứng lên dùng Linh Lực chuyển thành kĩ năng Sói Hống.

    Hú..

    Lực ba động không khí dữ dội tạo ra luồng gió mạnh mẽ đánh văng tất cả bóng đỏ xung quanh.

    Ngồi xuống hồi Linh Khí, Tiểu Ảnh nhìn về cánh cửa mà gầm gừ làm cho Đá Quý thức giấc, ngó sang nó cậu có vẻ khó hiểu mở lời.

    - Ngươi đang canh chừng ai thế, ở ngoài đó có ai sao? Thôi ngươi theo ta ra ngoài xem nào.

    Vừa đẩy cánh cửa ra, cậu bất ngờ trước cảnh tượng hiện tại, hầu hết tất cả bóng đỏ đều là người trong thôn, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây, thắc mắc tại sao họ lại đến đây, muốn hiểu ra cậu phải tìm nguyên nhân làm sao họ lại chết.

    "Vì ngươi! Tất cả là vì ngươi mà chúng ta mới trở nên như thế này."

    Từng âm thanh vang lên theo cơn gió đưa đến tai cậu, Linh Hồn có oán khí nồng đậm hình thành những tên Quỷ Giới không chịu khất phục, ác tính của chúng sẽ tăng lên khi giết người phàm, thật kì lạ trước đây ở trần gian chưa hề xuất hiện chúng, hầu hết đã bị đưa xuống Hoàng Tuyền, cậu đoán bên dưới đó chưa dừng lại cuộc chiến tranh giữa hai phe.

    Đúng như Đá Quý nghĩ, chỉ duy nhất trận chiến đó là quân đội Âm Ti thắng trận, sau khi cậu rời đi Âm Hoàng đưa quân tiến đánh phe Quỷ Dữ nhưng đều thất bại thảm hại, chỉ còn biết phòng thủ giữ vững vành đai hai bên, không có thời gian quản thúc trần gian.

    Bọn họ đều là người quen của cậu, bản thân không nỡ ra tay sát hại, trước đó tình thế ép buộc mới giết người, tuy họ không phải con người nhưng hình hài đều chân thật không diễn tả được.

    Đá Quý không ra tay không có nghĩa là đám Quỷ Giới buôn tha, chúng kéo nhau lao đến, mặt cho họ làm gì cũng được, cậu chỉ việc ngồi bên trong trận pháp thở dài.

    Chúng thay nhau cắn xé trận pháp, đánh đến hơi sức cuối cùng, bản thân không muốn xen vào, ra lệnh cho Tiểu Ảnh tiêu diệt họ.

    Nó lao đến móng vuốt sắc bén chém vào từng bóng đỏ Quỷ Giới, toàn bộ đều bị một cào của nó làm cho tan biến, tu vi chúng rất thấp nhưng so với người thường thì lại khác.

    Oán khí chưa dừng lại ở đó, chúng tích tụ lại hình thành vòng xoáy lớn, hiện lên mặt người gê rợn, thực lực nó đã đạt đến Quỷ Dạ, xem ra cậu cần phải cẩn thận hơn với nó, nguồn Ma Khí không đo lường được.

    Đưa Hạ Hải Cẩu ra bên ngoài, cậu không muốn để nó ra bên ngoài nhiều, nó chỉ thích nghi dưới nước, trên mặt đất lâu sẽ giảm đi sức mạnh.

    Nó vừa xuất hiện lại không thoát khỏi tính nhiều chuyện, tò mò châm chọc.

    - Ôi! Cha mẹ ơi! Lần nào ta ra bên ngoài ngươi cũng đều gây chuyện hết vậy. Hửm gì đây, Sói đầu bùi đâu ra vậy, nhìn mi có vẻ ngốc ngốc nhỉ?

    Nghe hiểu câu nói đó, máu nóng của Tiểu Ảnh nổi lên điên cuồng lao đến gầm gừ đòi cắn.

    Hạ Hải Cẩu vội vã chạy đi, hai cái chân nó chạy rất hài hước, lạch bạch trên nền đất, cả hai làm rối đội hình cậu lên tiếng quát bọn chúng.

    - Các ngươi trở về đây hết cho ta nào, địch đến nơi rồi mà còn ở đó đùa được sao?

    Mọi thứ thay đổi hoàn toàn, gió bắt đầu nổi lên ào ạt, nó dần lớn mạnh hình thành như trận bão, gần ngôi làng cây cối um tùm bị bứng góc rễ, chúng lao vun vút lên bầu trời, cuốn theo dòng lóc xoáy quay vòng vòng trên đó.

    Từng nhánh cây tách ra khỏi vòi rồng phóng xuống cậu.

    Phập..

    Tránh được nó Đá Quý hết cả hồn, tốc đố rất nhanh mém tí nữa cậu lại gặp Âm Hoàng.

    Tình hình không ổn, tu vi Quỷ Dạ chưa định hình được tới đâu, có thể sắp đạt ngưỡng mạnh nhất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  7. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 76: Sức mạnh từ Thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sức mạnh Dạ Quỷ đã đạt đến cảnh giới cao nhất, có thể tương đương với Tiên Nhân, muốn phá vỡ oán khí to lớn này xem ra họ buộc phải chiến đấu, cả ba nhìn chằm chằm vào nó, đem thực lực đi so sánh, họ chắc chắn sẽ thua. Ma Khí tích tụ về đây rất nhiều, cho dù thanh Đọa Ma Kiếm có thể hút lấy chúng, nhưng cậu chắc chắn sẽ không đưa nó ra ngoài, nhân cách thứ hai luôn tìm ẩn nguy hiểm.

    Nhìn hai con vật kế bên, Đá Quý lên kế hoạch đánh úp Dạ Quỷ, chỉ đạo Tiểu Ảnh phóng về phía cánh phải, hướng dẫn Hạ Hải Cẩu chạy lạch bạch về cánh trái, mỗi người đứng một góc hình thành tam giác cân khóa chặt nó bên trong,

    Tất cả đã sẵn sàng cho cuộc chiến, cậu mở đầu bằng chiêu thức Thủy Long kiếm, xuất hiện ảo ảnh con rồng lao thẳng về phía trước, chạm vào oán khí nó bỗng chốc tan biến vào hư vô.

    Tiểu Ảnh với Hạ Hải Cẩu cũng lao vào tung kĩ năng, chưa kịp chạm đến Dạ Quỷ đã bị Ma Khí hất tung, nhiều mảnh đất đá nằm trong vòi rồng lao xuống tấn công bọn họ, tốc độ tấn công rất nhanh, tránh né chúng không dễ dàng, làm cả ba đều bị thương, tuy nhiên cũng không nặng lắm.

    Vừa né tránh đất đá rơi xuống, Đá Quý lao đến múa đường kiếm thành chữ X, nhanh như tia chớp luồn kiếm đó phóng thẳng đến giữa trung tâm vòng xoáy.

    Rầm.

    Uy lực mạnh mẽ làm rung chuyển mặt đất, vòi rồng đang đứng yên bị kĩ năng va chạm làm nó di chuyển, không biết cụ thể hướng đi ra sao, lắc lư chuyển động không đồng đều, cả hai con thú thấy vậy vội vã chạy về phía cậu.

    Nhìn cách di chuyển đó giống hệt như con rắn, cậu đưa tay lên cao xung quanh Linh Khí kéo đến tạo thành Đại kiếm khổng lồ, cả hai con thú nhìn nó há hốc mồm, chưa hết Hạ Hải Cẩu còn trêu chọc đối phương.

    - Lêu lêu, đồ con vật xấu xí, người không ra người, tới bắt chúng ta nè.

    Ở dưới nước tu vi nó rất mạnh kèm theo tính cách bá đạo, không hiểu sao trên bờ nó chỉ được võ mồm, phong thái như đứa trẻ lên ba, cậu muốn đập cho nó một trận để trả thù lần bị đánh trước đó.

    Cạnh bên Tiểu Ảnh với đôi mắt đỏ lòm, không nói được nhưng nó biết suy nghĩ, trận chiến chưa đến hồi kết không nên vội mừng, rút kinh nghiệm từ lần gặp nạn đầu tiên.

    Đá Quý cầm chắc thanh kiếm trên tay chém xuống, chẻ mảnh đất làm hai nữa, đường thẳng dài nằm trước mắt họ, chiêu thức chưa dừng lại nó vẫn tiếp tục lao đến cọ xát với oán khí dữ dội, tạo ra âm thanh vang chói tai.

    Két.. Tẹt..

    Hình dung chúng như hai bánh xe ngựa chạm vào mặt đường, đáp lại chiêu thức đó của cậu, Dạ Quỷ dùng oan hồn cả thôn làng lao đến, tất cả họ đều là những người từng giúp đỡ gia đình mình, cậu không nỡ ra tay tàn sát.

    Bọn chúng lao đến càng ngày càng gần, thấy cậu thất thần cả hai con thú lao ra ngăn cản, Dạ Quỷ trí thông minh hơn hẳn, tận dụng thời cơ lao đến đập tan hai con vật cản đường, tu vi Hạ Hải Cẩu trên đất liền giảm xuống mạnh, sức lực yếu ớt, ăn một đòn đã lăn ra bất tỉnh.

    Tiểu Ảnh bị nhẹ hơn, văng vào cây cối đổ ngã, nó vẫn còn đứng dậy dùng chiêu thức sói hống, Linh Khí lao đến đếu bị phá giải.

    Khôi phục lại tinh thần, cậu nhanh chân né chiêu chết người từ Dạ Quỷ đập xuống ầm ầm, đất đá văng tứ tung, dưới chỗ cậu vừa đứng vài hố to hình thành.

    Rung người với sức mạnh đó, cậu chú trọng xem xét các thông tin, điểm yếu, điểm mạnh nhằm khắc phục, bù đắp thiếu hụt của mình, tránh tình trạng bị nó tóm được.

    Kéo dài hơn nữa tiếng, âm thanh hì hộc vang lên từ phía Đá Quý, dù không bị đánh trúng nhưng hao tốn sức quá nhiều, chưa hề tung chiêu thức tiếp theo nào, còn phía Dạ Quỷ liên tục áp đảo, ám sát không cho cậu cách xa một khắc nào.

    Từng thanh kiếm xuất hiện hình thành trận pháp Thập Nhị Kiếp Trận khống chế, tranh thủ thời cơ nó bị giam cầm vài giây đó, cậu kéo dài khoảng cách với nó, tạo điều kiện cho mình tung kĩ năng Long Thần Hủy Diệt.

    Làn sóng ngập tràn sức mạnh Thần, chúng bộc phá ánh sáng bên trong cơn sóng, ập đến đâu oán Khí tan đến đó, đây mới được xem là chiêu thức của Thần.

    Xóa tan những thứ u ám, oán khí bao quanh nơi đây, trả lại sự trong sạch ban đầu vốn có.

    Nhờ có thuộc tính Thần loại bỏ ác khí, đem lại thắng lợi nhanh đến vậy, không có chắc cậu phải đo đất thêm mấy lần.

    Giữa dòng nước mát mẻ Dạ Quỷ chỉ còn trơ xương, oán khí, chấp niệm đều tan biến, nó không còn gì để bổ sung sức mạnh cho mình, ngắm nghía kĩ khuôn mặt đó, cậu cảm thấy nó rất quen thuộc, bước tới hỏi hắn ta.

    - Dạ Quỷ, ngươi có quen ta không, tại sao ta có cảm giác từng gặp ngươi?

    Khuôn mặt hắn bị tẩy rửa, trẻ lại dễ nhìn hơn ban đầu rất nhiều, độ tuổi ngang tầm với cậu, hai tay run cầm cập xin lỗi.

    - Ta có lỗi với ngươi, do ta hại ngươi, hãy tha thứ cho ta.

    Cậu lại khó hiểu hơn, tại sao hắn lại tự trách bản thân mình, hắn đâu có lỗi là do tâm ma ép buộc.

    - Ngươi nói gì ta không hiểu cho lắm, hầu như tâm ma ngươi sai khiến cơ mà?
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  8. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 77: Mảnh kí ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy lại bình tĩnh, hắn giải thích tất cả những gì đã trải qua trong cuộc đời mình.

    "Vào mười ba năm về trước, tại thôn làng này chúng ta đã gặp nhau.

    Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, hằng ngày kiếm sống bằng việc làm công cho người khác, mỗi ngày đều bị đánh đập, muốn ăn cũng rất khó.

    Một ngày nọ ta kiếm được vài cây Thảo Dược để đổi lấy thức ăn, không may bị người khác cướp mất, trong tình thế túm quẩn ta trộm lấy túi tiền từ mẹ ngươi, sợ mọi người phát hiện ta vội vã chạy đi, trốn ở cuối thôn mở túi tiền, âm thanh từ sau lưng vang đến làm ta giật cả mình.

    - Này ngươi tệ quá đó, cuộc sống luôn có lúc khó khăn, đừng làm gì có lỗi với bản thân ngươi, ta tin chắc ngươi sẽ vược qua. Ta có cách cho ngươi kiếm tiền không cần phải tự ép buộc mình sa ngã, cứ mỗi tối ngươi ngồi bên bờ cỏ phía tây đợi ta.

    Nữa tin nữa ngờ lời nói đó, làm sao chỉ mới năm tuổi thì ngươi làm được gì, tò mò về ngươi tối đó ta vẫn đến.

    Đêm khua vắng lặng, trăng sáng gió mát, đợi ngươi rất lâu ta có ý định bỏ về, xa xa có bóng dáng ngươi bước đến, trên tay cầm hai cái đùi gà to bự.

    Ngươi dừng lại hai tay đưa đùi gà về phía ta, ta vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nghe ngươi kể một câu chuyện rất lạ.

    Ngươi nói rằng bản thân không sống ở đây mà là một thế giới khác, nơi đó ngươi sinh ra trong một gia đình bình thường, năm hai mươi tuổi ngươi nhờ vào tài năng vẽ tranh, chỉ trong hai năm ngươi đã trở thành triệu phú, có tất cả nhưng ngươi thiếu tình yêu, ngươi từ bỏ tất cả để đi tìm người mình yêu, trong một chuyến đi xa bằng trực thăng, ngươi bị bắn hạ bởi tên lửa bí ẩn, cho đến khi ngươi được sinh ra tại đây. Ngươi nói tất cả đều do số phận sắp đặt, bản thân ngươi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tình yêu ở thế giới này.

    Ban đầu ta cũng không hiểu gì, cho rằng những thứ đó là do ngươi tưởng tượng ra mà thôi, dần dần ta thấy mọi chuyện ngươi kể như có thật, nhận thức của ta đối với ngươi bắt đầu thay đổi. Ta không tin ngươi chỉ mới năm tuổi, vài ngày sau ta với ngươi chính thức hợp tác tạo ra những bức tranh tuyệt phẩm, ngươi có tài năng vẽ tất cả mọi thứ rất đẹp, kèm theo lời nói ngon ngọt của ta, chỉ trong mấy tháng số tiền kiếm được đủ cho ta đổi lấy Tinh Thạch tu luyện trong vài năm, chính vì thế bản thân ta sinh lòng tham.

    Ngày mà ngươi theo sau cha mình, khi đó ngươi cũng mời ta theo học hỏi, tận dụng nơi vắng vẻ ta đã hạ sát ngươi, may mắn ngươi được cha mình cứu sống.

    Biết được ám sát thất bại ta tính bỏ trốn khỏi đây, nào ngờ ngươi lại mất trí nhớ chỉ ngồi trong phòng chăm chỉ đọc sách."

    Nghe xong tất cả sự việc diễn ra đều được sắp đặt, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, ôm lấy đầu mình đau nhói, quằn quại một hồi lâu và bất tỉnh.

    Có Tiểu Ảnh canh chừng, tên Dạ Quỷ không dám động đậy, mất đi oán khí tu vi hắn không khác người thường.

    Trong kí ức Đá Quý lẫn lộn, từng mảnh hồi ức quay trở về.

    "Trái Đất năm 2020, tại khu rừng nhiệt đới Amazon, một đám khói bóc lên nghi ngút từ đằng xa, chỉ vừa mới đây thôi chiếc trực thăng du ngoại bị tên lửa điều khiển từ xa bắn trúng, gặp tình huống khẩn cấp đâm thẳng xuống khu rừng, toàn bộ động vật nơi đây chúng đều kéo nhau chạy tán loạn.

    Dưới những tán lá cây cổ thụ to lớn, âm thanh lá vàng trên mặt đât bị dẫm đạp kêu lên sột soạt, chàng trai khuôn khôi ngô hiền hòa đầy rẫy thương tích, khắp người máu bắt đầu rơi xuống theo từng nhịp đập, có vẻ rất mệt mỏi, trên tay luôn cầm một cây bút với cuốn sổ dính đầy máu.

    Bước tiếp không nỗi nữa rồi, cậu không cam tâm trước sự sắp đặt của số phận, lấy hết can đảm hét lớn.

    - Ta không muốn chết ở đây. Tại sao ông trời lại đối sử với ta như vậy? Tình yêu thuần khuyến đối với ta khó vậy sao?

    Hai chân ngã quỵ trên nền đất, cậu ngước nhìn bầu trời than khóc, quá mệt mỏi cậu đã nằm xuống tại nơi đất khách quê người này."

    Thế giới mới hành trình mới được thiết lập, một sinh linh mới được ra đời, mang trong mình dòng máu tinh khuyết của Đại Lục.

    Đại Lục Tiên Thiên Thần Niên Đại năm 992, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ xoay quanh căn nhà nhỏ ở Thung Lũng Tây Nam, bỗng một tia sét lóe lên đưa ánh sáng đâm thẳng vào bên trong ngôi nhà, chàng trai trẻ trung đứng bên ngoài lo lắng đi qua đi lại, kế bên cậu nhóc hai tuổi bập bẹ nói.

    - Cha ơi! Con sắp có em trai rồi.

    Bỗng tiếng oa oa vang lên khắp phòng, bà đỡ bước ra trên tay ẵm đứa bé vui vẻ nói.

    - Rất may là mẹ tròn con vuông, ngươi có thể vào thăm, đừng làm náo động kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy.

    Mở đôi mắt to tròn lên, xuất hiện trước mắt ta là cha mẹ còn có ca ca, thật không thể tin được ta đã trọng sinh, cứ ngỡ nó không có thật như bao cuốn tiểu thuyết ở Trái Đất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  9. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 78: Người bạn đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ dần thay đổi, Đá Quý sinh ra ở nơi đây đã được năm năm, từ một chàng trai có tài năng, chuyên vẽ những bức tranh tuyệt phẩm ở Trái Đất, bước đến thế giới rộng lớn này, cậu muốn tu luyện để trở thành tiên nhân, ngỡ ngàng sẽ quên đi nét vẽ bản thân.

    Hi vọng được mở ra nhờ vào thằng bé trộm túi tiền từ mẹ cậu, tuổi còn nhỏ mà hắn đã học thói xấu từ bên ngoài, xem ra cậu còn nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng bên trong số tuổi đã đến hai mươi hai.

    Chạy theo hắn đến cuối thôn, nhìn hắn mở túi tiền ra cậu thở dài.

    "Tiếc cho một tài năng."

    Trong tư tưởng Đá Quý đã chấp nhận để hắn đi theo mình, bước lên con đường thành công, cậu hẹn hắn gặp mặt vào mỗi tối.

    Buổi tối của ngày đầu tiên, do cha mẹ cậu canh giữ rất gắt gao, muốn trốn ra ngoài phải mất không ít thời gian và công sức, sợ hắn đợi lâu bực tức bỏ về, trong lúc ăn cậu lén lút giấu hai cái đùi gà đi, đợi khi mọi người đã ngủ, bóng dáng cậu vụt qua cánh cửa chạy về phía tây.

    Hai người gặp nhau bàn về cách kiếm tiền, sử dụng tài năng của cậu vẽ những bức ảnh ở Trái Đất, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cả hai kiếm được không ít tiền, đổi lấy tinh thạch có khoảng trăm viên hạ phẩm, số lượng đó thể giúp họ tu luyện trong vài năm, theo tính toán mỗi đứa trẻ chỉ cần năm đến mười viên Tinh Thạch hạ phẩm là có thể khai mạch, tu vi càng cao số lượng tinh thạch cần thiết sẽ tăng lên chóng mặt.

    Tỉnh lại sau một nguồn lớn thông tin từ quá khứ trở về, Đá Quý ngồi dậy bước đến tên Dạ Quỷ hỏi.

    - Ngươi là Tiểu Thạch?

    Tên thật của hắn là Phá Thạch, nhưng mỗi lần gặp hắn cậu đều gọi tên theo phong cách truyện tranh ở Trái Đất, người lớn gọi trẻ con đều thêm chữ tiểu ở trước.

    Tiểu Thạch cảm thấy có lỗi không dám ngước mặt lên nhìn, gục đầu xuống đáp lời.

    - Đúng chính là ta. Tất cả đều do ta gây ra, chuyện làm ta cảm thấy có lỗi nhất chính là không giữ được lời hứa với ngươi.

    Cả hai từng hứa với nhau, câu nói lúc đó lại hiện lên trong đầu Đá Quý.

    "Trời đất làm chứng! Hai ta tuy không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện lấy thê tử cùng ngày cùng tháng cùng năm, người không giữ được lời thề mãi mãi không được siêu sinh."

    Hắn đã phá vỡ lời hứa đó, cố gắn cưới một cô gái xinh đẹp làng bên, hai người họ sống với nhau hạnh phúc, thời điểm định mệnh của đời hắn đã đến.

    Hai năm trước ở đây diễn ra một trận tàn sát đẫm máu, toàn bộ người trong thôn đều chết hết, lý do bọn họ chết đều có liên quan đến Đá Quý.

    Những người ra tay năm đó đều do thế lực thần bí chủ mưu, mục tiêu chính của họ là gia đình cậu, nhưng đến nơi không tìm được ai, chúng đành phải giết sạch mọi người ở đây để thay thế.

    Người trong thôn cho rằng cậu đã đắc tội với người có địa vị, nên họ mới có thù oán và càng quét cả làng, oán hận to lớn nhưng chưa đủ để hình thành Dạ Quỷ.

    Chàng trai Phá Thạch từ lúc rời nhà đi lên thành bán tranh sao chép từ bản góc của Đá Quý đã trôi qua nữa tháng, hắn rất nhớ nương tử mình vội vả quay về còn mua vài món trang sức đắt tiền. Trên đường về hắn gặp phải đám người đằng đằng sát khí vụt qua, trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, lo lắng chạy một mạch thật nhanh về.

    Từ xa hắn đã thấy khói bóc lên nghi ngút từ trong thôn, thân thể hắn bỗng mềm nhũn ra, nhìn vào bên trong thôn không còn gì cả ngoài những xác chết nằm hai bên đường, máu me văng tứ tung lên tường nhà, ở đây vừa diễn ra một trận tàn sát.

    Bước vào căn nhà, hắn bất ngờ lao đến ôm nương tử mình nằm bất động trên đất vào lòng khóc nức nở.

    - Lê Na! Tại sao? Tại sao? Muội lại rời xa ta.

    Nước mắt chảy dài trên môi, hắn mếu máo tìm kiếm nguyên nhân sự việc diễn ở đây.

    - Không được! Ta phải tìm ra kẻ đã hại muội và dày vò hắn đau gấp trăm lần ta trải qua.

    Ký hiệu để lại cho hắn nhìn thấy chỉ có mỗi một dòng chữ viết bằng máu.

    "Hãy nhắn lại với tên Đá Quý đừng có đắt tội với người của chúng ta."

    Trong lòng hắn suy nghĩ đến tên nhóc năm đó, nhờ có tranh vẽ của cậu hắn mới thành công, đáp lại công ơn đó hắn đã cố ý giết cậu, còn không thể giữ lời hứa, hắn cười trong đau khổ và thét lên như kẻ điên.

    - Hahaaa! Quả báo ư? Ta không tin! Tất cả đều là giả dối. Đúng rồi mình đang mơ. Tỉnh dậy nào!

    Bốp.

    Hắn vừa nói vừa tự đánh vào mặt mình, không thấy thay đổi gì hắn vẫn tiếp tục cố gắng, oán khí dần đần to lớn, hắn điên cuồng khai mạch, hấp thu toàn bộ oán khí vào cơ thể, tu luyện trong tâm thần bất ổn dẫn đến Nhập Ma, sức lực quá yếu tạo nên thổ huyết và nằm xuống.

    Nghĩ đến những gì hắn trải qua, Đá Quý cũng hiểu được nỗi khổ đau hai năm mất đi nương tử mà hắn phải gánh chịu, tất cả đã được định mệnh sắp đặt, nhưng trong lòng cậu cảm thấy bản thân có lỗi với hắn, hiện tại cậu muốn giúp hắn vượt qua nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  10. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 79: Tâm nguyện Phá Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc đến thế giới này, hắn là người đầu tiên cậu nhắm trúng, đặt niềm tin vào hắn rất nhiều, không ngờ rằng chính lòng tham đã phá vỡ tất cả.

    Giờ đây hắn chỉ sót lại mảnh tàn hồn cuối cùng, cho dù cậu không thu nhập hắn cũng tan biến vào hư vô, có lẽ lời hứa xưa có hiệu lực chăng, hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, biết hắn không cam tâm rời xa nơi đây cậu mở lời.

    - Ngươi có muốn ta giúp gì không?

    Khuôn mặt ủ rũ, hắn cảm thấy mình thật tệ, cậu không báo thù mà lại đi báo ơn, hắn thở dài nói.

    - Dù sao ta cũng không cầm cự được bao lâu, ta muốn nhờ ngươi việc này.

    Nói xong hắn đã tan biến mãi mãi, Đá Quý đã nghe câu chuyện hắn nhờ vả. Hắn với nương tử mình sống với nhau bốn năm, có được hai hài tử, thằng nhóc đầu lòng được nuôi dưỡng ở bên ngoại, đứa thứ hai chưa chào đời đã chết cùng mẹ nó, hắn nhờ cậu nhận nó làm đệ tử, giúp nó tự tay báo thù cho cha mẹ mình, tuy không khó khăn gì nhưng vấn đề nằm ở thằng bé.

    Ngó về phía Hạ Hải Cẩu đang nằm ngủ ngáy ầm ì, không giúp được gì mà còn lăng ra ngủ, trong khi cậu với Tiểu Ảnh đánh nhau sức đầu mẻ trán với Dạ Quỷ Tiểu Thạch, cậu lao thẳng đến sút mạnh vào người nó, uy lực khủng khiếp được dồn vào chân.

    Rầm.

    Giấc ngủ ngon bị phá vỡ bằng dư chấn để lại, may mắn nó có lớp phòng vệ cảnh giới cao, chứ không lại than vãn ai hiểu nỗi đau này, vẻ mặt thắc mắc khó ưa hiện lên.

    - Ủa! Xong rồi à, sao nhanh thế nhỉ, ta vừa mới chợp mắt tí thôi mà?

    Cảm giác đôi chân tê tê, cậu hiểu ra thực chất Hạ Hải Cẩu không bị thương dẫn đến bất tỉnh mà là nó lười biến muốn ngủ, cái lớp hộ thể dày như thế, chiêu vừa nãy cậu dùng hết bảy phần thực lực nhưng không hề hấn với nó, xem ra trên cạn phòng thủ của nó vẫn còn là một ẩn số.

    Bọn họ tiếp tục lên đường đi đến làng bên cạnh, muốn qua bên đó mất nữa ngày chạy bộ, cậu đưa hai bọn chúng vào không gian, vừa đi vừa thư giản cho đến đó đã hai ba giờ chiều.

    Đi vào trong thôn không có điểm gì nổi bật ở đây, vài người đi lại xung quanh, quán trà bên đường có lão già kể chuyện có vẻ hấp dẫn, cậu sáp vào ngồi xuống để nghe.

    Ông lão vuốt chòm râu vui vẻ kể chuyện xưa.

    - Các ngươi biết không, lúc ta còn trẻ từng đi khắp nơi mới biết Đại Lục rộng lớn thế nào, gần ba mươi năm thanh xuân dành toàn bộ cho chuyến thám hiểm, nhưng ta chỉ mới biết một chút về nó. Điều làm ta bất ngờ hơn chính là bức tranh do tên Phá Thạch vẽ ra, từng nơi trên đó hầu như khác hẳn những gì ta biết, tài năng đó đáng ra phải được lưu truyền nhưng bỗng chốc mất đi, thật đáng tiếc.

    Vẻ mặt tiếc nuối của lão làm người khác đau lòng, Đá Quý bất chợt mở lời.

    - Tại sao lại không được lưu truyền, ta nhớ không nhầm hắn có con cơ mà?

    Lão lắc đầu giải thích nguyên do.

    - Chàng trai trẻ, ngươi không biết đấy thôi, thằng nhóc đó chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể học được tài năng từ cha mình, chúng ta đã từng tới nhà họ thử qua nhưng đều vô dụng.

    Tìm được mấu chốt công việc được nhờ vả, cậu đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi đường đến đó.

    - Vậy ông có thể chỉ đường cho ta đến đó được không, ta muốn xem những bức tranh mà ông nói đẹp cỡ nào?

    Qua chỉ dẫn cậu mất vài phút để đến được nhà Lê Na thê tử của Phá Thạch, trên tay cậu cầm thanh kẹo hồ lô bước vào cửa. Bên trong sân có thằng bé cầm trên tay vài tấm vãi có nét vẽ nhệch nhạt, thấy người lạ đi vào nó ôm vào người và lên tiếng.

    - Đứng lại, chú là ai? Tại sao vào đây mà không gõ cửa, tính trộm lấy tài sản cha ta để lại sao?

    Thằng nhóc bản lĩnh không khác gì cha nó, bức vẽ tuy sao chép không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng rất đẹp, màu sắc ảm đạm thay đổi xu hướng theo phong cách chính mình.

    Cười vui vẻ Đá Quý đưa thanh kẹo hồ lô về phía nó, hai tay lấm lem bụi bẩn thằng bé không ngại ngùng cầm lấy, ăn ngấu nghiến ngon lành, cậu mở lời hỏi nó.

    - Này tiểu tử ngoại công cháu có bên trong không?

    Thằng bé gật đầu rồi tiếp tục ăn kẹo hồ lô, vừa ăn vừa ngó xuống những bức tranh vẻ trên vải của mình, đi vào bên trong Đá Quý bước đến quỳ xuống xin lỗi với Linh Vị cả hai người, từ trong phòng mẫu thân Lê Na bước ra thắc mắc hỏi.

    - Chào chàng trai trẻ, cậu có quen con rể với con gái ta sao? Ông nó ơi ra đây có khách đến chơi đây này.

    Ông lão được bà lão dìu ra tiếp đãi cậu, ngồi xuống ghế cậu nói những ý chính.

    - Cháu tên Đá Quý, sống cùng thôn và cùng nhau lớn lên với Phá Thạch, cũng xem như anh em trong nhà, trước khi mất cậu ấy có nhờ con chăm sóc và dạy bảo thằng bé, không muốn thất hứa nên cháu đến đây xin phép nhận nó làm đệ tử mong hai bác cho phép.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...