Tiên Hiệp Tu tiên đá thần - Đá quý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thachquy1997, 24 Tháng sáu 2019.

  1. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Lạc đến thôn Lưu Hà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên chiếc giường Đá Quý dần mở mắt, đôi mắt ngước nhìn lên trên trần nhà, đứng cạnh cậu là một cô bé dễ thương với hai má đồng tiền cười tươi nói:

    - Xin chào huynh, huynh tên gì? Muội là Lưu Ly chín tuổi.

    Đang trong mơ hồ, nhiều thắc mắc, Đá Quý ngồi dậy đáp lời cô bé:

    - Chào Lưu Ly muội, ta tên Đá Quý mười tuổi là muội cứu ta?

    Cô bé nhanh nhảy đáp lời:

    - Không phải muội là gia gia muội.

    Nhìn ngó xung quanh không thấy ai Đá Quý hỏi:

    - Vậy gia gia của muội đi đâu rồi?

    Lưu Ly chỉ ra ngoài cửa trả lời:

    - Gia gia của muội đi chế Thuốc rồi

    Một lúc sau, trước cửa là một ông lão râu tóc bạc trắng, trên tay cầm một chén thuốc bước vào đưa cho Đá Quý.

    Ở đây được gọi là Lưu Hà thôn, chỗ mà cậu bị ngất là rừng Bóng Đêm cách đây hai mươi dặm.

    Thôn Lưu Hà nằm ở Đông Bắc của Nhân Tộc, phía Bắc là khu rừng Bóng Đêm, cách Hắc Dạ Thành bốn mươi dặm về phía Đông, khoảng nữa ngày đi đường đối với người thường. Phía Tây cách Thành Bắc Tinh bốn ngàn sáu dặm, đi về Tây Nam đến Đế Đô khoảng năm ngàn ba trăm dặm.

    Đá Quý muốn quay về Tần Thanh Thành là cách đây một vạn hai dặm, khoảng nữa năm đi đường. (1 dặm = 1, 609.. km)

    Khoảng cách khá xa, cậu từ bỏ quay về Tần Thanh Thành và quyết định đến Hắc Dạ Thành.

    Đã hai ngày trôi qua, từ lúc Đá Quý được đưa về thôn, cô bé Lưu Ly túc trực bên cạnh đã thấm mệt, nằm ngủ bên cạnh chiếc giường.

    Sức khỏe Đá Quý dần hồi phục, đôi chân bước xuống giường, đi đến cánh cửa đưa tay đẩy mạnh.

    Từng tia sáng chiếu vào đôi mắt cậu, theo phản xạ mà đưa tay lên trán che đi ánh nắng, bên ngoài khung cảnh thôn ôn hòa, ấm áp làm cho cậu cảm thấy nhớ nhà.

    Dạo quanh một vòng trong thôn, Đá Quý dừng lại trước một bãi đất trống, ở đó có một đám trẻ khoảng năm đến chín tuổi đang nô đùa.

    Nhìn thấy sự vui vẻ trong đám đông, cậu cũng muốn bước đến tham gia, tiếng nói vang lên về phía đó:

    - Xin chào, có thể cho ta chơi chung không?

    Trò chơi mà những đứa trẻ đang chơi là Tìm Bắt Tinh.

    Một bên được xem là Tinh, người cầm Tinh Thạch trà trộn vào trong nhóm lẩn trốn.

    Bên tìm kiếm chỉ có một người nhằm tìm ra người nắm giữ Tinh Thạch sẽ thắng.

    Trò này giúp tăng tính nhạy cảm trong tình huống của những đứa trẻ.

    Nghe tiếng nói bên đường, bọn trẻ quay người lại nhìn về phía đó, trong nhóm một người thắc mắc hỏi lại:

    - Ngươi là ai, hình như bọn ta chưa hề gặp ngươi, không lẽ ngươi từ nơi khác đến, ngươi không biết luật ở đây ư?

    Ngớ người khi nghe nói đến luật, Đá Quý không biết luật ở đây là gì.

    - Ta là Đá Quý ở Thung Lũng Tây Nam, hôm trước ta bị lạc đường trong rừng Bóng Đêm, may mắn được trưởng thôn cứu, hiện tại ta đang ở nhà tiểu Lưu Ly. Các ngươi nói luật ở đây là gì vậy nhỉ?

    Một cậu bé cùng lứa tuổi với cậu hình như có thích tiểu Lưu Ly, khuôn mặt không thích mà mở lời:

    - Ngươi muốn tham gia cũng dễ thôi, chỉ cần đánh thắng được ta. Ta là Á Nhất tu vi Khí Luyện nhất tầng trong thôn cùng lứa ta là mạnh nhất.

    Bất ngờ khi nghe tin khiêu chiến của Á Nhất, Đá Quý trầm tư suy nghĩ.

    "Ta chấp nhận ư, nhưng tu vi ta rất cao, đánh bị thương cậu ấy làm sao?"

    Quay lại với cô bé Lưu Ly, bất ngờ tỉnh giấc nhìn quanh không thấy cậu, vội vã chạy đi tìm.

    Lưu Ly chạy ra khu đất trống nhìn thấy cậu đang chơi với một đám trẻ cùng lứa trong thôn, cô bé bước đến nói:

    - Đá Quý huynh, sức khỏe huynh còn yếu, mới đó sao đã ra ngoài rồi.

    Không cho cậu nói gì, cô bé nắm lấy tay kéo về, trong đó Á Nhất lên tiếng:

    - A! Đây là đại tẩu Lưu Ly nè mọi người, để đại ca chơi với bọn đệ thêm tí nữa đi.

    Đá Quý cười khổ, trước đó đánh đo ván hắn trong một chiêu, ai biết được hắn lại nhận cậu làm đại ca, từ chối thế nào cũng không được, đã vậy cả đám cùng gọi, bây giờ còn kêu Lưu Ly là đại tẩu.

    Lưu Ly bất ngờ mà khuôn mặt thẹn thùng buông tay cậu mà chạy đi.

    Đám trẻ này lại tiếp tục chọc ghẹo:

    - Wow! Đại tẩu chạy về đợi đại ca ở nhà kìa, đuổi theo đi chứ.

    - Thôn ta sắp có trưởng thôn mới là đại ca, ai dám dành với huynh, ta bỏ phiếu cho đại ca rồi.

    - Kiểu này ta phải về chuẩn bị quà cáp cho đại ca nở mày.

    Khung cảnh trò chuyện ồn ào của đám nhóc, Á Nhất chợt nhớ ra mình phải về tu luyện.

    - Trời cũng tối rồi, mọi người ai về nhà nấy đi nào, ta về tu luyện thêm để nữa năm sau, thôn chúng ta sẽ khảo hạch, ta nhất định phải vào Phi Kiếm Tiên.

    Ba ngày sau, trước cổng thôn đứng một đám người. Đá Quý cũng đã khỏe hẳn, khoảng nữa năm nữa thì cũng đến lúc Lưu Ly đi khảo hạch, cậu chào tạm biệt mọi người trong thôn.

    - Tạm biệt mọi người, lão gia gia ta đi đây, Lưu Ly muội cố gắn tu luyện, chúng ta sau này gặp lại.

    Trưởng Thôn là lão gia gia đã cứu cậu tên Lưu Bá nói:

    - Tiểu tử, nhớ giữ gìn sức khỏe, sau này nhớ quay lại đây thăm ông.

    Mọi người trong thôn cũng đều chào tạm biệt cậu.

    - Chào cậu bé, nhớ sau này mang vài con thú cho thúc thúc nhé.

    - Ông này, chỉ biết ăn không thôi, lo mà chuẩn bị sinh một đứa đi, tạm biệt cậu bé phải nhớ bọn ta đấy.

    - Tạm biệt, nhớ sau này đến thăm mọi người

    - Đại ca nhớ đến bọn đệ nữa nhé.

    Lưu Ly buồn bã, không nói gì, vẻ mặt ưu sầu nhìn bước chân của cậu cho đến khi mất dạng.

    Cô quay về nhà luyện kiếm, hằng ngày chăm chỉ tu luyện.

    "Sau này xuất hiện một cô nương của Hồng Linh Phái với Băng Linh Kiếm Pháp, quét ngang hai Môn Phái còn lại, không ai biết vì sao Kiếm Pháp của cô lại thuần đến vậy, họ gọi cô là Băng Ly với nỗi buồn nhớ ai đó.."
     
  2. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Bạn đồng hành Tiểu Ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng hai canh giờ sau, tại khu rừng có một cậu bé, đang mở tay nải của mình ra và kiểm tra vật dụng.

    - Để ta xem, lão gia gia cho ta thứ gì. Vài lọ Dịch Đan, ừ không tệ, giúp ta chống đỡ đến thành.

    Đem mọi thứ bỏ lại vào trong tay nải, cậu tiếp tục bước đi, gần đó có một con Linh Xà Tinh Linh Thú nhị cấp tương đương với Khí Luyện tầng hai, đang quấn quanh một con sói nhỏ, cái lưỡi của nó đưa ra đưa vào làm cho âm thanh phát ra.

    Khè.. Khè..

    Đi không lâu, trước mặt cậu là một chú Bạch Sói con chưa có tu vi, hiện đang bị Linh Xà quấn quanh, không nỡ nhìn thấy con sói con chết, cậu cầm kiếm lao đến cứu nó.

    Vù..

    Đá Quý xuất Kiếm rồi tung chiêu Kiếm Pháp Phán Xét, Linh Khí tụ thành hình chữ X đâm thẳng vào cổ của Linh Xà.

    Phập..

    Máu của nó văng tung tóe, khoảng cách tu vi khá lớn, một chiêu của cậu làm cho Linh Xà nằm thoi thóp chờ chết.

    Cầm thanh kiếm trên tay đưa lên chém đầu của Linh Xà lìa khỏi cổ, cậu thu kiếm về và bước đến Bạch Sói dùng Dịch Đan thoa lên vết thương cho nó.

    Đá Quý thu lại thịt với độc xà, một món thịt xà nướng không có gia vị, cậu ăn với sói nhỏ.

    Cả hai ngồi lại đó mà tu luyện, Bạch Sói vết thương cũng đã lành lại, nó ăn thịt của Linh Xà, tu vi đã lên được nữa cấp tương đương với Khí Luyện nhất tầng, còn Đá Quý cũng sắp đột phá Khí Luyện tầng bốn.

    Cậu cần đến thành trước khi trời tối, đứng lên nói với sói con.

    - A! Ngươi đã lành vết thương rồi thì mau quay về nhà đi.

    Nói xong Đá Quý quay lưng rời đi, bước đi đến đâu sói con theo đến đó, vừa đi vừa nghĩ, sau đó quay lại nói:

    - Sói con muốn đi theo ta sao? Ngươi làm bạn đồng hành của ta thế nào?

    Chú sói gật đầu đi theo, cậu đặt tên cho nó là Tiểu Ảnh.

    Cả hai đi được một đoạn, Tiểu Ảnh chạy đến một ổ trứng kỳ lạ, nằm trong một bụi cỏ rậm rạp, xung quanh được lót bằng lông của một loài chim nào đó.

    Bên trong có một quả trứng có ba lớp màu, sắc ánh trắng, dạ nâu đất, kim thủy lôi.

    Đá Quý tính thò tay trộm lấy nó, bỗng đằng xa tiếng kêu vang trời.

    Kéc.. Kéc..

    Khuông mặt cậu đứng hình mà thốt lên.

    - Ôi! Chết mẹ con rồi! Huyết Linh Thú.

    Trên bầu trời một con Ứng Linh đang dạo nhìn xuống, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

    Đá Quý đang thất thần, may mắn Tiểu Anh bất chợt cắn áo, làm cho cậu tỉnh táo, suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu lúc này.

    "Chạy! À trước khi chạy lấy quả trứng đã, cầu phú quý trong nguy hiểm."

    Ôm quả trứng trong người, Đá Quý chạy thục mạng về phía trước, ở sau Tiểu ảnh bám sát, trên bầu trời Ứng Linh bay theo cận kề.

    Khu rừng cây lá rậm rạp, tạo điều kiện cho cậu chạy trốn, tu vi của Ứng Linh khá cao, địa hình này không đáng ngại với nó.

    Khoảng cách giữa Ứng Linh với họ dần rút ngắn, thấy tình thế không ổn, Đá Quý vội vã rút kiếm tung chiêu làm chậm tốc độ bay của nó.

    Ầm..

    Kiếm Pháp Phán Xét đâm thẳng vào đôi cánh của Ứng Linh, do đang bay gấp nó không kịp né, nhưng không hề hấn gì với đôi cánh cứng cáp đó.

    Trong đầu Đá Quý lúc này, hàng ngàn suy nghĩ tình huống bị Ứng Linh đánh trúng.

    "Thôi chết, ta lỡ chơi dại rồi, kiểu này không biết ngày mai ta còn sống không?"

    Bất chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, nhìn sang Tiểu Ảnh nói:

    - Ta với ngươi chia nhau ra chạy, nó sẽ đuổi theo ta. Ngươi đợi ta ở khu rừng bên kia, ta có cách thoát khỏi nó nhưng phải mất đi quả trứng này.

    Tiểu Ảnh tách ra chạy về hướng Đá Quý chỉ định, Ứng Linh chỉ đuổi theo cậu.

    Chạy tìm một hồi, cậu đã thấy một con sông, quả trứng trên tay vức thẳng xuống, hai chân dùng hết công suất mà chạy đến nơi hẹn với Tiểu Ảnh.

    Thật may cho cậu, Ứng Linh chỉ lo cho quả trứng của nó mà không đuổi theo.

    Hộc.. Hộc..

    Thở dốc một hơi dài, Đá Quý lau đi mồ hôi mệt mỏi trên trán, nhìn Tiểu Ảnh cười khổ.

    - Ta với ngươi không có cơ hội sở hữu quả trứng đó rồi. Cũng may chúng ta giữ được mạng.

    Trong khu rừng ven đường mòn, khi mà ánh sáng dần vụt tắc, bầu trời trở nên tối dần hơn, một cậu bé với một chú sói nhỏ cùng tung tăng chạy nhảy.

    Bóng Đêm đã đến, Đá Quý với Tiểu Ảnh đã đi hơn nữa ngày, cuối cùng cũng đến Hắc Dạ Thành.

    Cả ngày hôm nay cậu hái được không ít Thảo Dược, hiện tại Đá Quý đang đứng gần cổng thành phía Tây, chợt nhớ gì đó, quay sang nói với sói con.

    - Ây da, ta lại quên trong người mình không còn Tinh Thạch.

    Nhưng bây giờ trời cũng tối rồi, cậu chỉ đành bước tới hỏi xem những vị gác cổng.

    - Mấy vị đại thúc, trên người cháu chỉ có vài cây Thảo Dược, cho cháu vào được không?

    Một người cao to trong nhóm hộ vệ bước ra và nói:

    - Tiểu tử thối, bọn thúc lấy thảo dược của ngươi làm gì giữ lại đi, trời cũng đã tối rồi mau vào thành nào.

    Đá Quý hết lòng cảm ơn bọn họ và bước vào.

    - Đa tạ các vị đại thúc.
     
  3. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Bị phế một cánh tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữa năm nay Đá Quý ở Hắc Dạ Thành cũng biết được có ba thế lực lớn, đầu tiên Long Gia tiếp đến Thành Chủ Dạ Hùng và Thanh Tiêu Các.

    Hiện tại cậu cũng đã mười một tuổi, Khí Luyện tầng bốn, dưới chân cậu là Tiểu Ảnh, bọn họ đang ở nhờ phủ Thành Chủ.

    Trước sân, Dạ Đông đưa tay tung Liệt Chưởng Ảnh vào khối đá.

    Vù..

    Nhìn theo hướng của Dạ Đông xuất chiêu là hình ảnh bàn tay hư ảo to lớn, lao vàp khối đá vỡ tang.

    Ầm..

    Dạ Đông mười sáu tuổi, Huyết Mạch Dạ Ảnh truyền thuyết, ngộ tính Thất đẳng, tu vi Nguyên Anh trung kỳ là niềm tự hào của Thành Chủ Dạ Hùng.

    Tài nguyên tu luyện ở đây tương đối ổn định nhưng không bằng Môn Phái. Võ Kĩ Liệt Chưởng Ảnh với Kiếm Kĩ Phi Dạ Ảnh hai công pháp gia truyền của phủ Thành Chủ.

    Dạ Đông múa đường kiếm lưu loát như dòng thủy triều, tung chiêu Phi Dạ Ảnh lên thanh gỗ.

    Xẹt..

    Đường kiếm nhanh như tia chớp, nhìn lại trên thanh gỗ không có giấu vết gì, vài giây sau nó đã bị chém làm đôi.

    Đá Quý bị thương ở tay nhưng vẫn cố gắn vỗ tay hoan hô:

    - Dạ Đông huynh, kiếm pháp huynh giỏi quá, giá như ta có thể luyện thì tốt biết mấy.

    Dạ Đông bước đến vỗ vai:

    - Ngươi cố gắn dưỡng thương đi, tay của ngươi còn chưa khỏe hẳn.

    Nhìn lại cánh tay của mình, Đá Quý căm hận nhớ lại lúc đó.

    "Nữa Năm trước sau khi vào Hắc Dạ Thành, cậu không may va phải Long Khánh mười bảy tuổi là thiếu gia của Long Gia, tu vi của hắn là Nguyên Anh sơ kỳ, ỷ vào gia thế của cha hắn, ra tay rất tàn ác, đến Thành Chủ cũng nhịn ba phần.

    Cho dù Đá Quý đã xin lỗi rất nhiều lần mà vẫn bị đánh, sau đó hắn nhìn trúng Tiểu Ảnh và muốn bắt nó đi nhưng cậu ra sức bảo vệ.

    Tu vi của cậu không bằng hộ vệ của hắn và bị đánh gãy tay.

    Khi mà Đá Quý sắp bị phế thêm một tay nữa thì Dạ Đông bước ra ngăn cản, rồi đưa cậu về phủ Thành Chủ dưỡng thương."

    Đá Quý lẩm nhẩm "thù này không đội trời chung" nhưng bây giờ cậu không làm được gì hắn, tu vi cũng yếu kém, khoảng cách với bọn họ như ếch ngồi đáy giếng.

    Phủ Thành Chủ có Thiếu Chủ, Nhị Thiếu Chủ và Tam Tiểu Thư.

    Từ bên ngoài đi vào là nhị thiếu chủ Dạ Tinh, tính khí nóng nảy không ưa Đá Quý nói:

    - Này ngươi làm gì đó, Ca Ca ta cứu ngươi không phải chỉ để ngồi không, khôn hồn thì mau đi làm việc.

    Một tiểu cô nương khoảng mười một tuổi, bên trong chạy ra tức giận nói:

    - Nhị ca, Đá Quý huynh đang bị thương sao làm việc được.

    Hai bên không ai thua ai cũng nói cả nữa tiếng đồng hồ.

    - Nhị Ca, nếu huynh bị thương thì huynh có làm việc được không?

    - Hắn bị thương ta mặc kệ, hắn muốn ở lại đây thì đi làm việc, phủ Thành Chủ bọn ta không nuôi kẻ ở không đâu.

    Ngày nào cũng nghe hai người này tranh nhau, Đá Quý cười khổ nói:

    - Thôi được rồi Dạ Hồng tiểu thư, ta đi làm việc là được chứ gì, hai người đừng nói nữa.

    Dạ Tinh nhị thiếu chủ mười ba tuổi, Huyết Mạch Dạ Huyền cao cấp, ngộ tính Ngũ đẳng, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, tính khí nóng nảy hay đi gây chuyện bên ngoài, nhiều lần đụng chạm Long Khánh nhưng có Dạ Đông can ngăn.

    Dạ Hồng tam tiểu thư mười một tuổi, Huyết Mạch Dạ Linh cao cấp, ngộ tính Ngũ đẳng, tu vi Khí Luyện tầng bảy, tính cách thích tiêu tiền, thích Tiểu Ảnh, hay tranh nhau với nhị ca mình.

    Đá Quý đang quét dọn, suy nghĩ về tu vi của mình, cậu hấp thu Linh Khí rất nhanh nhưng mỗi lần muốn đột phá lại rất khó khăn. Trong phủ Thành Chủ cậu cũng được chia một ít tài nguyên tu luyện.

    Bản thân rất biết ơn Thành Chủ, quyết định sẽ cố gắn tu luyện sau này báo đáp.

    2 Năm Sau.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, cứ vậy mà Đá Quý ở lại đây cũng hai năm rưỡi rồi.

    Bên trong rừng Bóng Đêm, lúc này xuất hiện một cánh cổng lớn, toát ra Linh Lực, có vài người đi ngang qua và đứng lại nói:

    - Nhanh.. Mau về báo Thành Chủ.

    Vụt..

    Tiếng của nhóm người dùng khinh công lướt qua những nhánh cây.

    Xào Xạc..

    Ngày hôm đó, tiếng động của Ma Thú phát ra từ trong khu rừng làm rung chuyển mọi thứ.

    Ầm.. Ầm..

    Hai ngày sau, trước cổng thành phía Bắc, hàng ngàn người đứng chen chút để nghe Thành Chủ thông báo. Ba nhóm người nổi trội là Long Gia, Thành Chủ, Thanh Tiêu Các.

    Xung quanh tiếng bàn tán.

    - Ê, như ta thấy thì mọi người dưới tu vi Nguyên Anh là đừng nên vào.

    - Chứ gì nữa, kiểu như bọn Khí Luyện cảnh vào chỉ chết sớm thôi, nghe nói trong đó yêu thú cấp cao rất nhiều.

    - Theo như ta thấy là ta phải đi vào xem thử có chết cũng không tiếc cái mạng này hahaha!

    - Thôi ta ở nhà chăm vợ chăm con cho lành này, không lại chết bên trong vợ con ta ai lo?

    - Lo mà nghe Thành Chủ nói đi kìa mấy ba.

    Thành Chủ Dạ Hùng lên tiếng:

    - Mọi người nghe rõ, bên trong khu rừng Bóng đêm, hiện tại đã mở ra cổng truyền tống vào nơi tu luyện, Linh Lực rất nồng và rất nhiều truyền thừa đang đợi các vị.

    Mọi người nghe xong, ai nấy thi nhau lên đường, người muốn vào cánh cổng phải độ tuổi dưới hai mươi lăm.

    Tin tức về xuất hiện cánh cổng từ trong rừng bóng đêm, cũng nhanh chóng lan truyền đến các vị Trưởng Lão của ba Môn Phái, họ cũng đưa đệ tử theo đến nơi này. Nhiều Gia Tộc của các Thành cũng cử người sang.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2020
  4. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Tiến vào Linh Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại Đá Quý khoảng mười ba tuổi, cánh tay bị phế, đi theo sau Thành Chủ, tu vi đạt Khí Luyện cảnh tầng tám, kế bên là Tiểu Ảnh nay đã lớn hơn cậu, tu vi nó nằm ở ngũ cấp tương đương Khí Luyện tầng năm.

    Mọi người trong Phủ Thành Chủ cũng rất bất ngờ về sự thăng cấp đáng kể của cả hai trong hai năm, không ai tin cậu là Huyết Mạch Khối Đá, còn có Tiểu Ảnh là Yêu Thú ăn rất khỏe, lớn nhanh không tả nổi.

    Thiếu chủ Dạ Đông mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

    Nhị công tử Dạ Tinh mười lăm tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

    Tam tiểu thư Dạ Hồng mười ba tuổi, tu vi Khí Luyện tầng chín.

    Cả bốn người họ đi vào khoảng ba canh giờ, trước cổng xuất hiện ba nhóm người là của ba Môn Phái, trong đó một cậu mười lăm tuổi ú tròn, tu vi là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu có Đá Quý ở đây thì cậu sẽ nhận ra đây là ca ca mình Đá Phi.

    Cảnh tượng núi cao hùng vĩ, mây lượn lờ trên bầu trời, Linh Thú bay khắp nơi trong khu rừng, những tiếng kêu và tiếng bước chân làm rung chuyển mặt đất.

    Ầm.. Ầm..

    Hú.. Gầm..

    Trên đỉnh núi thượng nguồn thác nước, xuất hiện một cánh cổng, từ trong đó bước ra rất nhiều người.

    Nhóm người Đá Quý bước ra nhìn say đắm, Linh Khí nồng nàn cảm giác như đang ở Tiên cảnh.

    Đá Quý mở lời:

    - Mọi người ở đây thật đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào như thế này.

    Dạ Tinh khinh thường nói:

    - Hừ, kiểu như ngươi đời nào đến được đây.

    Dạ Hồng bước tới bên Tiểu Ảnh xoa lớp lông của nó rồi tỏ vẻ không ưa cách nói chuyện nhị ca mình.

    - Hứ, Nhị ca huynh lại nữa rồi.

    Gần đó nhóm người của Long Khánh bước đến cười khinh bỉ nói:

    - Ồ, đây không phải là thằng nhóc hai năm rưỡi trước bị Long Khánh thiếu gia phế sao.

    Một cô gái tuổi tầm mười chín bước đến nói với Đá Quý:

    - Này, ngươi bị phế rồi thì ở nhà chơi đi, không lại chết ở đây ha ha!

    Cậu không thèm quan tâm bọn họ, vẫn vui vẻ nói cười với mọi người.

    - Dạ Hồng, cô thấy nơi đây thế nào đẹp không?

    - Ừ, rất đẹp, ta cũng mới thấy nó lần đầu.

    - Ngươi cứ ở đó mà nhìn đi, bọn họ vào trước hết rồi kìa.

    Nhóm người của Long Gia có sáu người.

    Long Khánh thiếu gia mười chín tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Huyết Mạch Long Xà cao cấp, ngộ tính Tứ đẳng là con của Gia Chủ Long Gia.

    Long Diễm mười chín tuổi, tu vj Nguyên Anh hậu kỳ, Huyết Mạch Thanh Long truyền thuyết, ngộ tính Ngũ đẳng là con gái của Đại Trưởng Lão Long Gia.

    Long Liêu mười lăm tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Huyết Mạch Tiểu Long cao cấp, ngộ tính Ngũ Đẳng con gái của Nhị Trưởng Lão Long Gia.

    Ba người con trai còn lại Long Biên, Long Nguyên, Long Tất, đều mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kì là người của Long Gia.

    Bên phía của Thanh Tiêu Các có bốn người.

    Tiêu Mã mười tám tuổi, Huyết Mạch Tiểu Mã cao cấp, ngộ tính Ngũ đẳng, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

    Tiêu Mai mười bảy tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ, Tiêu Dung mười sáu tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ cả hai đều là con gái.

    Tiêu Đỉnh, Tiêu Tham đều mười bảy tuổi là Nguyên Anh sơ kỳ.

    Mọi người phía sau cũng không có gì nổi bật đều là tu vi Nguyên Anh. Đá Quý nhìn xung quanh, cũng chỉ mỗi cậu là tu vi kém nhất.

    Trong đây mọi người gọi nó là Linh Tiên, Linh Thú cấp cao rất nhiều yếu hơn Ma Thú, người tu vi dưới Nguyên Anh không dám mạo hiểm.

    Mọi người bắt đầu tách ra từng nhóm đi xuống khu rừng. Cứ cách hai canh giờ lại có vài nhóm người đi ra.

    Sau nữa ngày, nhóm người của Đá Quý đi về hướng Đông, bây giờ gặp phải một cây Nhân Linh Sâm là Linh Dược cấp ba, cạnh đó là một con Linh Miêu Huyết Linh Thú tứ cấp tương đương với Nguyên Anh viên mãn đang nằm ngủ.

    Dạ Đông ngăn mọi người lại nói:

    - Đá Quý, tí nữa mọi người đánh nhau với nó, ngươi tranh thủ hái Nhân Linh Sâm rồi cùng mọi người rút.

    Đá Quý biểu cảm gật đầu cất kiếm, cậu ở phủ Thành Chủ cũng đã học được một bộ Công Pháp Phi Dạ Hành tăng tốc độ chạy.

    Đối với bản thân cậu mà nói thì nó là món quà của Thành Chủ ban cho, cậu tu luyện đã sắp đạt tới cảnh giới khinh công.

    Linh Miêu nghe tiếng động chợt mở mắt lao đến Dạ Hồng tốc độ nhanh như một tia chớp.

    Dạ Hồng đang vui vẻ vuốt lông của Tiểu Ảnh, không hề hay biết sau lưng nguy hiểm đang tới.

    Dạ Đông bất ngờ tung kiếm sang đỡ.

    Keng..

    Dư chấn làm cho Dạ Đông lui vài bước, Dạ Hồng quay lại rút kiếm ra khỏi vỏ nói:

    - Dám đánh lén ta! Chết tiệt!

    Dạ Tinh xung phong lao lên tung ra Tinh Dạ Quyền, một nấm đấm lớn lao đến.

    Vù..

    Tốc độ của Linh Miêu khá linh hoạt, né quyền của Dạ Tinh, rồi lướt tới cào vào tay trái anh ta.

    Xẹt..

    Dạ Tinh lui vài bước nói:

    - Chó chết! Nó nhanh quá!

    Ba người họ đang khốn đốn để né tránh móng vuốt của Linh Miêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2020
  5. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Bị thương nghiêm trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến nhiệm vụ của Đá Quý, lẫn tránh sang một bên lao đến Nhân Linh Sâm, vài giây sau đã đến bên cạnh nó, cậu đưa tay lên chuẩn bị hái, nghe phía sau Dạ Đông hô lớn:

    - Đá Quý, cẩn thận Linh Miêu quay về.

    Tốc độ của Linh Miêu khá nhanh lướt qua mặt họ.

    Vù..

    Tiếng hô của Dạ Đông vừa cất lên, bóng ảnh của nó đã sau lưng Đá Quý.

    Tay cậu đã nắm được cây Nhân Linh Sâm quay đầu lại nhìn, bất ngờ một móng vuốc sắc xảo hiện lên và lóe sáng.

    Xẹt..

    Trong quá trình bị văng ra, sau lưng của Đá Quý lúc này cảm thấy nhói lên.

    Ầm..

    Cậu va vào một thân cây lớn gần đó làm nó gãy đôi, đôi mắt lúc này dần khép lại, ánh sáng mờ dần.

    Trên tay Đá Quý vẫn giữ chặt cây Nhân Linh Sâm, mọi người chạy đến nhìn thấy sau lưng cậu một vết cào lớn, máu không ngừng chảy.

    Dạ Đông lo lắng nói với Dạ Hồng

    - Muội đưa cậu ấy lên Tiểu Ảnh rồi trước đi, ta với nhị ca muội cầm chân nó.

    Dạ Hồng gật đầu vẻ mặt lo lắng, cô cùng Tiểu Ảnh chạy về phía Nam vừa chạy vừa thở dốc.

    Hộc.. hộc..

    Chạy khoảng một canh giờ, trước mặt là một con suối, tiếng nước chảy thanh khuyết

    Róch.. rách.. ào..

    Dạ Hồng ngừng lại bỏ Đá Quý dựa vào một tản đá, lấy ra hai viên Linh Tiêu Đan với Bách Linh Đan đưa vào miệng cậu ấy.

    Trong khi chờ đợi hai Ca Ca mình quay lại, Dạ Hồng đi về phía Bắc vài mét, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ mùi máu.

    Đá Quý sau khi sử dụng xong hai Linh Đan dần mở mắt, nhìn xung quanh bất chợt ngó về hướng Bắc.

    Một cô gái đang ngâm mình trong dòng nước, lành da mịn màng trắng xóa, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, quay sang đánh nhẹ vào Tiểu Ảnh nói:

    - Phi lễ chớ nhìn.

    Nó lắc đầu tỏ vẻ ta không có nhìn và nằm xuống nhắm mắt, cậu cũng ngồi đó mà tu luyện.

    Dạ Hồng bước lên nhìn thấy Đá Quý đã tỉnh từ sớm và đang ngồi đó, khuôn mặt cô ửng hồng, ngại ngùng bước bến ngồi cạnh Tiểu Ảnh.

    Nữa giờ sau hai người họ cũng chạy đến, Dạ Tinh lên tiếng chửi bới:

    - Chó má thật, con mèo đó nhanh như điện vậy, chân ta mà không nhanh là nằm đó đếm sao rồi.

    Vẻ mặt của họ đã mệt mỏi và đuối sức, còn bị thương không hề nhẹ. Đá Quý đưa lại Nhân Linh Sâm cho Dạ Đông, bọn họ ở lại đó dưỡng thương khoảng vài giờ.

    Sau đó tiếp tục đi về hướng Nam, nhiều lần họ gặp Linh Dược nhất đến tam cấp. Nhóm người Đá Quý lang thang ở đây cũng hơn nữa tháng rồi.

    Hiện tại trước mặt họ là một nhóm người của Thiết Kim Tiên, những người này đang ngồi nghỉ ngơi.

    Nhìn thấy ca ca mình Đá Quý chạy đến kêu lớn:

    - Ca Ca, ta ở đây.

    Đá Phi quay lại bất ngờ nói:

    - Đệ, sao đệ lại ở đây, còn mẹ thì sao?

    Đá Phi bước đến đánh lên đệ đệ mình và lắng nghe mọi chuyện Đá Quý đã trải qua.

    - Ca Ca, huynh ở Môn Phái học được gì hay không.

    - Có, rất nhiều! Huynh cũng chưa học hết mấy bộ tu thể công pháp nữa.

    Mọi người giới thiệu làm quen với nhau.

    Đá Phi mười lăm tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Huyết Mạch Trư Vương cao cấp, thuộc Thổ hệ.

    Tam Kỳ mười bảy tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

    Hổ Phong mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

    Hồng Linh nữ mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

    Nguyệt Sinh hai mươi tuổi, Nguyên Anh hậu kỳ.

    Biết được mọi chuyện Đá Phi cảm tạ người phủ thành chủ đã giúp đỡ đệ đệ mình trong thời gian qua.

    - Đá Phi ta, đa tạ mọi người đã giúp đỡ đệ đệ ta, sau khi ta về môn phái sẽ cảm tạ.

    Tức giận tay đệ đệ mình bị phế, hận không thể đánh chết bọn người đó.

    - Chết tiệt, ta mà thấy hắn ở đâu là đập què chân hắn.

    Hai nhóm người tụ tập hàn huyên và cùng nhau lên đường.

    Bọn họ đi khoảng hai ngày, nhìn thấy phía trước là một đầm lầy, ở giữa có một cây Linh Đài là Linh Dược tứ cấp.

    Bọn họ cũng nhau lên tiếng:

    - Linh Đài!

    Nhìn bề mặt của cây Linh Đài như hoa sen mới nở, chiết lá mỏng manh, thân của nó màu đỏ, ánh hồng phát sáng lung linh.

    Khi bọn họ tiến đến bên bờ, trong đầm lầy lúc này sôi lên và suất hiện vòng xoáy cạnh họ.

    Ục.. Ục..

    Đá Quý hô lớn:

    - Ca Ca, mọi người mau tránh ra phía dưới có Linh Thú.

    Cả đám lập tức lui ra vài mét, từ trong hồ lao lên là một con ếch khổng lồ cao khoảng một trượng, mình của nó đỏ như máu, hai mắt hỏa diễm bảo quanh.

    Bọn họ đồng thanh nói:

    - Là Hỏa Cóc Hóa tương đương Kim Hóa Đan viên mãn.

    Hỏa Cóc kêu lên:

    Ộp.. Ộp..

    Sự chênh lệch của hai bên khá lớn mọi người đang chuẩn bị rút. Bọn họ mà không chạy là ăn hành còn hơn con Linh Miêu lúc trước.

    Bất ngờ phía cánh phải của họ, xuất hiện một đám người lạ mặt thuộc Phi Kiếm Tiên bước đến.

    Người cầm đầu trong nhóm khoảng hai mươi lăm, hắn bất ngờ chỉ vào cây Linh Đài nói:

    - A.. Vận may của Kiếm Đinh ta không tồi, hôm nay thấy được Linh Dược cấp bốn.

    Vẻ mặt của hắn cười âm hiểm, lần này đi vào bên trong Linh Tiên thu nhập không tệ, về Môn Phái sẽ có thể tiến bộ không ít.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2020
  6. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 15: Đoạt cây Linh Đài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhóm người họ có năm nam một nữ lần lượt là.

    Kiếm Đinh Thiếu Chủ hai mươi lăm tuổi, tu vi Kim Hóa Đan sơ kỳ là con trưởng Môn Chủ Phi Kiếm Tiên, tính khí ta là nhất ai hơn hắn thì sẽ bị phế, độc ác không người nào không biết so với Long Khánh không chỉ gấp mười, đối với hắn phế tu vi phế tay, chân là một niềm vui.

    Kha Liễu hai mươi ba tuổi, tu vi Nguyên Anh viên mãn, con gái cưng của Đại Trưởng Lão Phi Kiếm Tiên, tính khí đanh đá chua ngoa ngược lại với Kiếm Đinh cô ghét ai là giết người đó.

    Minh Hóa hai mươi bốn tuổi, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đại đệ tử Môn Chủ tính tình nịnh bợ thì mới sống được đến giờ là tay sai của Thiếu Chủ.

    Dinh Châu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, Bá Tiêu tu vi Nguyên Anh trung kỳ, cả hai đều hai mươi bốn tuổi là trân truyền đệ tử, họ là bạn của Thiếu Chủ

    Người còn lại là nhỏ nhất trong nhóm Kha Bảo hai mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Đệ Đệ của Kha Liễu, thích những món đồ đẹp và nhất quyết phải lấy được, hắn chưa từng giết ai, rất mê gái, hại biết bao nhiêu cô nương.

    Kiếm Đinh vui vẻ cười:

    - Ha ha ha! Gia tăng tu vi!

    Hắn nhìn vào Hỏa Cóc hét lớn:

    - Cùng ta lên nào.

    Vút..

    Vài giây sau bọn họ đã lao vào, một trân chiến diễn ra ngan tài ngan sức, xung quanh đó rất nhiều lõm do Hỏa cốc nhảy lên, lao xuống, hai bên đánh nhau làm mặt đất rung chuyển.

    Xẹt.. Ầm..

    Kiếm Đinh nói lớn:

    - Hừ, Da nó thật dày, cẩn thận Hỏa cầu của nó.

    Hỏa Cóc há miệng, nhiều lần phung ra quả cẩu lửa làm cháy hết cả khu rừng, bọn người đó ai nấy đều nám đen, sức lực rất mạnh.

    Xèo.. Xèo

    Thấy hai bên đang căng thẳng, Đá Phi lướt đến hái Linh Đài, chạy gấp quay lại nhóm mình, nói nhỏ với mọi người:

    "Mọi người tranh thủ bọn họ đánh nhau chúng ta đi thôi."

    Chín người với một chú sói lén rời đi, nơi đây chỉ còn lại hai bên đang đánh nhau kịch liệt.

    Ầm..

    Khoảng hai tiếng sau, nhóm của Kiếm Đinh cũng đã tiêu diệt được Hỏa Cóc, mệt mỏi ngồi xuống hồi lại Linh Khí.

    Kiếm Đinh nhắm mắt dưỡng thần nói:

    - Minh Hóa, ngươi mau đến hái Linh Đài đem lại đây cho ta.

    Anh ta ngó sang không thấy gì, chỉ có một mảnh trống không vội hét lớn:

    - Thiếu Chủ, không ổn nhóm người lúc nãy đã trộm đi rồi.

    Kiếm Đinh mở mắt tức giận nói:

    - Mau.. Nhanh đuổi theo cho ta.

    Vù.. Vù..

    Tiếng xé gió trong khu rừng, bọn họ chạy nhảy rất nhanh. Chỉ trong vài phút đã đuổi kịp bốn người lúc nãy là nhóm Thiết Kim Tiên, họ không muốn vạ lây nên tách ra.

    Nguyệt Sinh người lớn tuổi nhất trong nhóm đã đưa ra quyết định tách khỏi, đang ngồi nghỉ ngơi bất ngờ nhìn thấy phía sau cây cối rung lên.

    Sáu bóng ảnh xẹt qua rồi dừng lại trước mặt bọn họ, Nguyệt Sinh run rẩy lấp bấp nói:

    - Mấy.. vị.. xin.. tha cho bọn ta, người hái Kim Hóa Thảo là Đá Phi, bọn họ chạy về hướng Đông.

    Kiếm Đinh cười ha ha nói:

    - Được, các ngươi đi đi nhưng phải để lại một tay lại.

    Xẹt..

    Đường kiếm loáng qua máu bắn tung tóe, dưới đất chính là của tay của bốn người họ.

    Á.. Á..

    Tiếng la thất rung động cả khu rừng, Kha Bảo lên tiếng:

    - Thiếu Chủ, đệ thấy cô gái kia được mà để đệ ăn đi.

    Bốc..

    Kiếm Đinh đánh hắn nói:

    - Ăn cái đầu ngươi chứ ăn, lo mà đuổi theo đi nhóm kia đi, ở đó còn một cô gái xinh nữa.

    Kha Bảo luyến tiếc nói:

    - Tiếc thật! Mau đuổi theo! Ta thèm rồi!

    Bọn họ lại tiếp tục đuổi theo nhóm người của Đá Quý.

    Vù.. ùu

    Trước đó khoản vài dặm Đá Quý đang chạy bỗng dưng nghe tiếng thét mà rung người, quay sang nói:

    - Ca Ca, tại sao huynh lại lấy trộm đồ của họ?

    Đá Phi đáp lời:

    - Không phải trộm, mọi người cùng phát hiện trước, ai lấy được thì của người đó thôi.

    Dạ Tinh tức giận mắng:

    - Hừ, hai ngươi chỉ giỏi làm vạ lây.

    Dạ Đông ngắt lời:

    - Đệ này, dù sao mọi người hiện tại đang đi trên một con thuyền.

    Dạ Hồng gật đầu nói:

    - Ca Ca nói đúng, mọi người đừng để bị bắt.

    Vèo..

    Vài phút sau, một thanh kiếm từ trên trời trơi xuống.

    Phập..

    Chặn trước mặt họ, sau lưng họ là nhóm người Kiếm Đinh, hắn cười lớn nói:

    - Ha ha ha! Chạy đi, xem các ngươi chạy được đến đâu.

    Kha Bảo vẻ mặt đê tiện liếm môi nhìn chằm chằm Dạ Hồng nói:

    - Đại Ca, để lại con Bạch sói kia cho ta nhé, ngăn họ lại để ta ăn cô gái kia.

    Cảnh giới khác nhau một trời một vực, Minh Hóa lao đến trước mặt Dạ Tinh, đè bẹp dưới chân hắn.

    Kha Liễu lưới đến vui đùa với Dạ Đông, cậu tung chiêu nào cũng đều bị cô ta phá như kiểu mèo vờn chuột.

    Xẹt.. Ầm..

    Hai người còn lại, mỗi người khống chế Đá Quý và Đá Phi.

    Bọn hắn lựa tu vi mà phân chia làm cho nhóm cậu không tài nào đứng dậy được.

    Kiếm Đinh vui vẻ nói:

    - Bảo Đệ, cho bọn họ xem đệ ăn cô gái ấy là như thế nào, nhớ ăn xong chừa phần người khác nữa nhé.

    Không gian yên tĩnh, tiếng nói của họ vang lên làm cho bốn chàng trai nhóm Đá Quý như đứng hình.
     
  7. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Nỗi đau hóa Tâm Ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kha Bảo bước đến bắt lấy Dạ Hồng, tu vi yếu hơn hắn nên không thể phản kháng, Tiểu Ảnh muốn bảo vệ nhưng lại bị đá văng sang Đá Quý.

    Xẹt..

    Từng mảnh áo bị xé rách, nước mắt của Dạ Hồng từng giọt rơi xuống đất, cô gái la thất thanh:

    - Không! Ca Ca, Nhị Ca, Đá Quý huynh cứu muội.

    Kha Bảo lúc này vui sướng chỉ còn biết thỏa mãn cơn dục vọng của mình cười nói:

    - Ha ha! Vui quá! Thật sảng khoái!

    Bốn người Dạ Đông, Dạ Tinh, Đá Quý, Đá Phi căm hận vô cùng nhưng chỉ đành vô lực, nhìn cô bé bị vũ nhục, chỉ biết cuối đầu với kẻ mạnh hơn mình.

    Dạ Tinh hét lớn:

    - Các ngươi nhất định chết không toàn thây.

    Kiếm Đinh cười lớn:

    - Ha ha ha! Bọn ta làm sao mà chết? Ngươi nói thử xem.

    Sau vài phút, Kha Bảo đứng lên chỉnh đốn lại trang phục quay lưng lại.

    Dạ Hồng ức hận nhìn thấy hắn không chú ý, cầm chặt thanh kiếm dưới đất lao đến.

    - Ngươi đi chết đi!

    Phập..

    Kha bảo sơ ý bị đâm vào lưng, hắn tức giận quay lại nói:

    - Con nhóc này, ngươi muốn chết!

    Hắn đưa kiếm lên đâm vào bụng cô.

    Phập..

    Cô gái dần dần ngã xuống, Dạ Đông mặt mũi toàn nỗi hận, gồng thoát khỏi khống chế Kha Liễu, lao đến đỡ muội muội mình.

    Khi Dạ Đông thoát khỏi không chế Kha Liểu quay sang nhìn Kiếm Đinh, hắn nói:

    - Các ngươi về đây nào, chúng ta xem xem bọn chúng làm được gì.

    Dạ Hồng thoi thóp nói:

    - Ca Ca, xin hãy giúp muội bảo vệ Đá Quý, đưa cho huynh ấy cái này.

    Nói xong trên tay cô xuất hiện viên đá khắc hình một con Dạ Linh.

    Dạ Đông gật đầu lia lịa đáp:

    - Muội phải nhất định phải sống cố gắn lên, huynh sẽ đưa muội về nhà.

    Dạ Hồng vừa nghe Ca Ca mình nói xong, đôi tay không trọng lực mà buông thả, mắt nhắm lại.

    Nước mắt Dạ Đông rơi xuống hét lớn:

    - Không! Muội muội! Muội tỉnh lại đi.

    A.. Aaaa..

    Tiếng thét vang vọng khắp khu rừng.

    Sáu người kia tập hợp lại đứng nhìn xem tình huống, Dạ Đông bước đến bên Đá Quý, đưa thân thể của muội muội mình và con Dạ Linh làm bằng đá nói:

    - Đá Quý, giúp ta đưa muội ấy về nhà, đây là quà muội ấy tặng ngươi. Ta sẽ hoàn thành di nguyện được trao.

    Sau đó, Đạ Đông lấy kiếm của mình ra và bỏ một truyền tống phù lên kiếm, đây là môn Kiếm Trận bản mệnh, cần thời gian vài giây để thi hành, đám người kia chỉ đứng xem mà không biết đấy là Truyền Tống Kiếm Trận bí truyền của Thành Chủ Hắc Dạ Thành, anh ta nói:

    - Đá Phi, Dạ Tinh hai ngươi ngăn bọn họ lại, để cho ta đưa Đá Quý đi khỏi đây.

    Dạ Tinh nhìn cậu xin lỗi:

    - Đá Quý, bấy lâu nay ta làm khó ngươi, ta xin lỗi mong ngươi đưa thân thể của muội ấy về bên cha ta.

    Đá Phi đưa Linh Đài cho cậu rồi nói:

    - Đệ nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ phải chăm sóc mẫu thân.

    Linh Khí dao động bao quanh Đá Quý, tay đang ôm lấy thân thể Dạ Hồng và Tiểu Ảnh.

    Kiếm Đinh thấy thất thường hét lớn:

    - Ngăn hắn lại đừng để chạy thoát.

    Vù.. Ầm.. Bịch.. Xẹt..

    Chưa đầy vài giây Đá Phi với Dạ Tinh bị đánh khốn khổ, máu me khắp người, tay gãy mình toàn thương tích.

    Kiếm Trận đã hoàng thành, xoay quanh Đá Quý và đang trong quá trình truyền tống chỉ định.

    Ầm..

    Bất ngờ Đạ Đông bị đánh văng ra, bên ngoài đánh nhau tung tóe, còn Đá Quý ở bên trong những thanh kiếm đau khổ hét lớn:

    - Không! Mọi người. Ta sống sót ra khỏi đây, nhất định sẽ báo thù và giết sạch bọn hắn không chừa một ai.

    Đá Quý trong lòng đau như dao cắt, nhớ lại từng khoản khắc vui vẻ bên Dạ Hồng, cảm thấy mình nợ Thành Chủ với mọi người rất nhiều, họ từng giúp đỡ cậu trong hoàn cảnh khó khăn, tu vi bản thân quá yếu kém không giúp được gì, lại phải đem gánh nặng cho mọi người.

    Vút.. Hụp..

    Truyền Tống Kiếm Trận lóe lên và vụt tắt, nhóm sáu người kia tức tối quay lưng rời đi.

    Không gian cuộc chiến rối tung nơi đây, ba chàng trai nằm yên bất động trên mặt đất, máu me khắp người họ.

    Ở một nơi nào đó, một cậu bé xuất hiện bất chợt ở đây mà không hề hay biết.

    Đá Quý nhìn lại trên tay đau khổ, khóc, hận, thù toàn bộ nỗi đau hiện lên trên khuôn mặt, không thể tự giết bản thân mình để bồi thường cho họ, cậu rống lên để xoa bớt nỗi buồn.

    Aaaa..

    Một canh giờ sau Đá Quý chôn cất thi thể Dạ Hồng, ngồi cạnh ngôi mộ tu luyện, không nghỉ ngày đêm, cuối cùng bị tâm ma càng ngày càng lớn khống chế.

    Linh Khí xung quanh cậu không còn là màu trắng nữa, một màu đen thăm thẳm với khuôn mặt cười và giận dữ.

    - Hắc Hắc! Giết! Giết hết!

    Đá Quý Tâm Ma mở mắt lao thẳng vào khu rừng gần đó.

    Tiểu Ảnh may mắn thoát chết, vừa rồi nó đi kiếm ăn, khi quay lại đã không thấy cậu đâu.

    Bìa ngoài khu rừng, Linh Thú cấp thấp bị Đá Quý Tâm Ma không ngừng đuổi giết, đến cả khu rừng chấn động chỉ vài ngày Tinh Linh Thú nhất đến lục cấp không còn lại mấy con.

    Cây cối tan nát, đổ gãy không còn nguyên vẹn như ban đầu, khu rừng bị Đá Quý Tâm Ma diệt vong gần hết số lượng cấp thấp.
     
  8. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Tàn hồn Đá Cương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đá Quý Tâm Ma bắt đầu đi vào sâu hơn, bắt gặp Kim Ngao Huyết Linh Thú cấp một, hung hăng mà lao vào chiến đấu với nó.

    Ầm.. Ầm..

    Cho dù Đá Quý Tâm Ma một tay bị phế và yếu hơn Kim Ngao, được trạng thái cuồng nhiệt không biết đau là gì, chỉ chém giết cho đến khi thanh kiếm bắt đầu mòn hơn rồi gãy nát.

    Răng.. Rắc..

    Giết được được Kim Ngao nhưng cậu cũng phải trả giá, toàn thân đều có vết thương, trên mặt máu bắt đầu chảy xuống, rơi vào viên đá được khảm trong sợi dây chuyền.

    Ting..

    Âm thanh vang dội khắp khu rừng, trước mặt Đá Quý Tâm Ma là một tàn ảnh người trung niên lơ lửng trên mặt đất, nhìn cậu với nỗi lòng xót nói:

    - Ta là Đá Cương, cha của con đây, con làm sao lại ra nông nỗi này?

    Đá Quý Tâm Ma không nói gì, chỉ biết tung quyền đấm cước đá vào tàn ảnh, sức lực bắt đầu cạn kiệt, mệt mỏi và lăng đùng ra đất.

    Bịch..

    Hai ngày sau, ở giữa khu rừng là một cậu bé đang ngủ rất ngoan ngoãn trên đùi của một tàn ảnh.

    Linh Khí quanh thân thể Đá Quý đã chuyển sang màu trắng, đôi mắt dần mở, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt cha mình còn trẻ.

    - Cha! Là cha sao? Sao cha lại trẻ vậy ạ?

    Cậu mất trí nhớ nhưng có được vài hình ảnh do mẹ đưa vào trong đầu mình.

    Tàn ảnh Đá Cương tươi cười trả lời:

    - Đây chỉ là một sợi tàn hồn của cha, lúc cha sắp bị loại bỏ tu vi, còn con tại sao lại có Tâm Ma lớn đến thế?

    Đá Quý kể lại mọi câu chuyện cho cha của mình, nỗi buồn hiện lên những bi thảm mà cậu đã trải qua bấy lâu nay đều hiện lên.

    "Tâm Ma của nó ham giết chóc, một khắc lơ là không thể tưởng tượng được điều gì sảy ra với con mình."

    Tàn hồn Đá Cương nghe xong cũng hiểu rõ, cậu là con thứ hai, trong lòng đau khổ, hận chỉ muốn giết bọn họ nhưng không thể làm gì vẻ mặt tức tối rồi nói:

    - Con muốn mạnh hơn không? Cha sẽ giúp con tu luyện để báo thù.

    Đá Quý trả lời:

    - Con muốn thưa cha, nhưng mà cha tu vi đến cảnh giới nào rồi ạ?

    Tàn hồn Đá Cương nói:

    - Lúc trước thì tu vi của ta là Tiên Hóa Thánh trung cấp Tiên Cốt, nhưng bây giờ tàn hồn này chỉ như Tiên Hóa Thánh sơ cấp thôi.

    Đá Quý buồn bã đáp lời:

    - Nhưng mà cha ơi, mẹ nói con không thể đột phá Nguyên Anh đâu ạ.

    Tàn hồn Đá Cương cười ha ha nói:

    - Đúng rồi Huyết Mạch Khối Đá là phế mạch nhưng con cũng đừng quên. Cha cũng có Huyết Mạch như vậy, Gia Tộc chúng ta là Huyết Mạch của Đá Thần Tiên Tổ. Do đó phải gọi là Thần Mạch và cần có đường dẫn kích phát.

    Tàn hồn cha cậu chỉ cách kích phát Huyết Mạch, dùng máu cậu nhỏ vào viên Đá Thần được khảm trên sợi giây chuyền, nó sẽ phát ra Tinh Hoa và kéo Linh Lực tứ phương đến.

    Đá Quý làm theo, nhỏ một giọt máu vào Đá Thần.

    Ting..

    Tinh Hoa phát ra từ đá thần dồi dào, cậu ngồi xuống rồi tu luyện, lực hút Linh Khí cũng tăng theo.

    Một vòi rồng Linh Lực ập đếp, Đá Quý hút Linh Khí và Ma Khí như một lỗ không gian không đáy.

    Hấp thu xong đẳng cấp của Đá Quý tăng vọt lên đến Khí Luyện tầng chín.

    Lúc cậu hóa Ma tiêu diệt nhiều Tinh Linh Thú và ăn thịt chúng lên hẳn tầng tám rồi.

    Linh Khí ở đây đã cạn kiệt xung quanh cây cỏ khô héo như mất đi sức sống.

    Tàn hồn Đá Cương bất ngờ với cảnh tượng mà con mình đã gây ra hỏi:

    - Ngộ tính của con bao nhiêu đẳng? Còn nữa Khí Luyện cảnh có đến mười tầng.

    Đá Quý vui vẻ trả lời:

    - Ngộ tính của con cao lắm tận Cửu đẳng ạ.

    Đá Cương đẳng cấp là Kiếm Tiên, đưa cho con mình ba bộ lần lược là Kiếm Ý, Kiếm Pháp Đá Thần và Kiếm Trận Gia Tộc.

    Kiếm Trận Gia Tộc: Bí truyền gia tộc "Thập Nhị Kiếm Trận" có tác dụng khống chế, tấn công, phong ấn yêu cầu đẳng cấp Kiếm Mạch

    Kiếm Ý: Dùng tinh thần tạo ra một tia kiếm giết người trong tích tắc yêu cầu đằng cấp Kiếm Tiên.

    Kiếm Pháp Đá Thần: Không yêu cầu đẳng cấp chỉ yêu cầu Huyết Mạch Đá Thần, rất nhiều chiêu thức.

    Đá Quý đẳng cấp là Kiếm Linh, nhìn lại bản thân chưa học được gì ngoài Kiếm Pháp Đá Thần.

    Bên trong cậu học được Đá Thần Kiếm, nói trắng ra chiêu thức tựa như ném đá.

    Nữa tiếng sau Tiểu Ảnh cũng chạy đến, nó đánh hơi khá nhanh và cũng đã nhớ mộ của Dạ Hồng.

    Tàn hồn Đá Cương nhìn kĩ Tiểu Ảnh bất ngờ nói:

    - Con à bạn đồng hành này của con là Yêu Thú, tuy không có Huyết Mạch truyền thuyết nhưng trí thông minh cộng ngộ tính của nó rất cao đấy.

    Hằng ngày Đá Quý luyện Đá Thần Kiếm nhưng không có kiếm chỉ dùng cây gỗ, luyện chăm chỉ, kèm theo tu luyện rất nhanh cũng đã đột phá lên Khí Luyện tầng mười.

    Ngày đầu tiên luyện Đá Thần Kiếm, viên đá ảnh không to lắm mà chỉ bằng xòe tay, nhưng cậu cũng đã rất cố gắng.

    Ngày thứ hai luyện Đá Thần Kiếm to thêm một chút.

    Véo.. Bịch.. Rắc.. Xào

    Véo.. Bịch.. Rắc.. Ầm

    Tiếng động phát ra hằng ngày cây cối xung quanh, lần lượt ngã xuống, xuất hiện nhưng lỗ lòi lõm khắp nơi do chiêu thức gây ra.

    Đến ngày thứ mười, đã hoàn thành chiêu Đá Thần Kiếm, ngộ tính của cậu khá cao.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2020
  9. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Hấp thu Hóa Kiếp đột phá Nguyên Anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại Đá Quý đang đột phá lên Nguyên Anh, muốn lên được cần phải độ kiếp.

    Trên cao mây mù tụ lại, sấm chớp đùng đùng, bên trên bầu trời mây đen có chút lạ thường, màu sắc vàng đỏ.

    Thiên Kiếp bắt đầu giáng xuống, cậu chưa kịp chuẩn bị, đã bị nó đánh cho cháy đen toàn thân.

    Tiếp tục những tia Thiên Kiếp khác lao xuống.

    Ầm.. Tẹeet.. Ầm

    Tàn Hồn Đá Cương bất ngờ, con mình lên Nguyên Anh mà đã có Hóa Kiếp tương đương với Kim Hóa Đan, đa số mọi người chưa có ai độ Thiên Kiếp này ở cảnh cảnh giới Nguyên Anh cả.

    Liên tục Thiên Kiếp giáng xuống, không cho cậu trở mình, hàng trăm ảo ảnh viên đá to tướng lao lên bầu trời.

    Ầm.. Ầm.. Xẹt.. Đùng..

    Hai bên va chạm viên đá nổ tung, ngăn chặn được hằng trăm tia sét nhỏ lẻ giáng trần,

    Khuôn mặt Đá Quý nám đen, thương thế khắp người, cậu xuất chiêu mới học được Liên Kích Đá Thần Kiếm, xung quanh xuất hiện rất nhiều ảo ảnh hình viên đá bay lên.

    Vút.. Xẹt..

    Đùng.. Đùng.. Đùng..

    Tiếng va chạm của những viên đá với tia Thiên Kiếp, uy lực của nó khá mạnh làm cậu văng ra.

    Dường như chưa hết, một tia cuối cùng to lớn lao xuống, lóe sáng hàng trăm dặm, uy lực tương đương với Kim Hóa Đan sơ kỳ, đây mới là Hóa Kiếp thật sự.

    Tàn hồn Đá Cương tung kiếm trận hộ thể con mình, cầm chân tia Hóa Kiếp đó lại, lớn tiếng nói:

    - Con trai ngồi xuống tu luyện hấp thu tia Hóa Kiếp này đi, sẽ giúp con tăng uy lực đáng kể.

    Đá Quý ngồi xuống hấp thu tia Hóa Kiếp to lớn, may mắn có cha cậu ở bên.

    Vài khắc sau, Hóa Kiếp như ấm ức mà rút lui và dần tan biến, trả lại một màu xanh tươi đẹp, ánh sáng chiếu xuống dưới, mặt đất nơi Đá Quý đang nằm vẻ cười to:

    - Ha ha ha! Ta cuối cùng cũng đột phá được Nguyên Anh rồi.

    Trải qua một tháng trong khu rừng tươi mát, bên cạnh hồ nước trong xanh, Đá Quý ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

    Hiện tại cậu đang học cách khống chế không gian bên trong Đá Thần.

    Không gian Đá Thần, cậu với cha mình và Tiểu Ảnh. Nhiều thứ dành cho tu luyện, một con Dạ Linh bằng đá, cộng thêm vài viên hạ phẩm Tinh Thạch nhận được ở Hắc Dạ Thành, còn lại một mảnh trống rộng mênh mông.

    Đá Quý cười khổ nói:

    - Cha, con đã khống chế được không gian này rồi, chúng ta ra thôi.

    Bên ngoài lóe lên và xuất hiện tàn hồn Đá Cương và Tiểu Ảnh, cậu cũng có thể đưa bản thân mình vào bên trong, nhưng rất tốn công sức.

    Tàn hồn Đá Cương nói:

    - Tốt lắm, một tháng nay con đã học đầy đủ các thứ mà ta đã dạy rồi.

    Tháng trước sau khi Đá Quý đột phá lên Nguyên Anh sơ kỳ, cha cậu dạy thêm Kiếm Trận.

    Đằng cấp hiện tại đã lên Kiếm Mạch.

    Đã học được Kiếm Pháp: Phán Xét, Đá Thần Kiếm, Liên Kích Đá Thần Kiếm, Thập Tự Đá, Đại Đá Trảm, Ám Sát Đá.

    Kiếm Trận có Thập Nhị Kiếm Trận.

    Khu rừng này chỉ có Linh Thú cấp thấp, Đá Quý quay lại mộ Dạ Hồng chào tạm biệt:

    - Dạ Hồng, hãy yên nghỉ nơi đây, ta nhất định sẽ trả thù cho cô, đợi ta tu luyện đẳng cấp cao hơn sẽ đưa mộ cô về nhà.

    Nói xong Đá Quý đưa Tiểu Ảnh với cha mình vào trong không gian Đá Thần rồi rời đi.

    Nữa ngày đi đường, mặt trời cũng đã đứng bóng, phía trước là Dạ Long Thành, không tin được bản thân cậu lại đến đây.

    Bước đến đưa cho hộ vệ gác cổng hai viên hạ phẩm Tinh Thạch và bước vào Thành.

    Truyền Tống Kiếm Trận của Dạ Đông thì ra đưa cậu về hướng Nam, cách Hắc Dạ Thành chín ngàn dặm, khoảng bốn tháng để đến đó, lại phải nâng cao tu vi, để đưa mộ phần Dạ Hồng quay về.

    Dạ Long Thành nơi đây chủ yếu là luyện Dược, chế Phù. Trong thành có ba thế lực lớn là Thiên Dược Các, Tấn Phù Phủ và Thành Chủ Xà Điện.

    Giữa phố đang tụ tập rất nhiều người, họ bao quanh hai người khoảng mười ba tuổi đều là Khí Luyện cảnh tầng tám, một người lên tiếng nói:

    - Thiên Quyền, ngươi dám quyết đấu với ta không?

    Thiên Quyền khinh thường đáp lời:

    - Ta mà sợ Xà Kim ngươi? Có giỏi thì đến đây.

    Hắn rất tức giận, rút kiếm lao đến tung chiêu Xà Độc Kiếm Pháp đó là ảo ảnh của một con Độc Xà lao đến.

    Vèo..

    Thiên Quyền nói:

    - Chỉ có bấy nhiêu đó mà đòi đấu với ta! Mơ đi!

    Thanh kiếm trên tay đưa lên, xuất chiêu Hỏa Linh Kiếm Pháp.

    Trên mặt đất xuất hiện một con Hỏa Linh lao tới, khung cảnh bóng ảnh Hỏa Linh cắn nuốt Xà Độc, khắc hệ một trời một vực giữa Hỏa và Mộc.

    Xèo.. Xèo..

    Chưa hết, sau khi ăn xong Độc Xà, ảo ảnh Hỏa Linh lại lao đến đốt cháy đen tóc của Xà Kim.

    Bùm..

    Thiên Quyền thấy mình đã dành được phần thắng, quay lưng rời đi.

    Xà Kim tức tối cầm kiếm lao lên đánh lén.

    Trước đó vài phút, Đá Quý đang lang than trong thành, phát hiện phía trước nhộn nhịp và đông vui nên đến xem.

    Cậu giận dữ khi nhìn thấy một vật không nên tồn tại, trong đầu lẩm nhẩm.

    "Ám Sát Đá"

    Bất ngờ trên tay Đá Quý xuất hiện một viên đá, dùng hết lực ném thằng về phía đám đông.

    Véo..

    Viên đá được ném ra từ trong đám đông lao thẳng vào bụng của Xà Xim.

    Bịch..

    Hắn tự động lăng ra đất, ôm bụng tức giận la lớn:

    - Đau quá! Kẻ nào? Là ai chán sống dám đánh lén ta.

    Thiên Quyền cười nói:

    - Ha ha! Ngu si, đần độn, chỉ giỏi đánh lén ta, trả giá đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2020
  10. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Dược Sư, Đan Sư, phân loại Dược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Quyền quay về hướng viên đá vừa bay ra, thấy một người trạt tuổi mình nhưng hẳn rất mạnh, vội vàng chạy theo bắt chuyện:

    - Vị huynh đệ xin dừng bước, đa tạ huynh ra tay, ta là Thiên Quyền xưng hô huynh như thế nào?

    Đá Quý xua tay trả lời:

    - Không sao, ta tên Đá Quý nhìn thấy hắn không ưa nên giúp thôi.

    Thiên Quyền mở lời mời:

    - Huynh có rảnh không, đến Thiên Dược Các của ta đi.

    Bây giờ cậu cũng mới vào thành, ban nãy đắc tội với con Thành Chủ với cậu cũng chưa tìm được chỗ ngủ cho tối nay.

    Đá Quý gật đầu đồng ý đi theo Thiên Quyền đến Thiên Được Các, vừa đi vừa trò truyện về Dược Sư, Đan Dược, phân loại Dược.

    "Đẳng cấp Dược Sư: Dịch Dược, Linh Dược Sư, Hỏa Dược Sư, Kim Dược Sư, Tiên Dược Sư, Thánh Dược Sư, Thần Dược Sư.

    Dịch Dược người thường cũng có thể học luyện Dịch Đan.

    Linh Dược Sư cần Linh Lực để luyện ra Linh Đan cấp một đến cấp hai.

    Hỏa Dược Sư yêu cầu Ngũ Hành Hệ Hỏa để luyện Linh Đan cấp ba với cấp bốn.

    Kim Dược Sư cần Hỏa Đan trong Đan Điền luyện Linh Đan cấp năm.

    Tiên Dược Sư dùng Hỏa Tiên Cốt luyện Tiên Đan.

    Thánh Dược Sư dùng Hỏa Hồn Mệnh luyện Thánh Đan.

    Thần Dược Sư chỉ có trong truyền thuyết."

    Đan Dược gồm có Dịch Đan, Linh Đan có năm cấp, Tiên Đan, Thánh Đan, Thần Đan.

    Phân loại Dược có Thảo Dược, Linh Dược chia làm năm cấp, Tiên Dược, Thánh Dược, Thần Dược.

    Thiên Quyền mười ba tuổi, tu vi Khí Luyện cảnh tầng tám, Huyết Mạch Hỏa Linh truyền thuyết, ngộ tính Ngũ đẳng, đang học Dược Sư đẳng cấp Linh Dược Sư, Nhị Thiếu Chủ của Thiên Dược Các.

    Hai canh giờ sau, trước mặt hai người họ là Thiên Dược Các người ra vào tấp nập, nhìn thấy hai người bước vào, người trong Thiên Dược Các cuối đầu với Thiên Quyền:

    - Chào mừng, Nhị Thiếu Chủ trở về.

    Bọn họ bước đến ý định tiếp đón nhưng Thiên Quyền lại xua tay. Đá Quý đi theo bước vào, mùi Linh Khí thơm mát, làm bản thân cậu muốn hút hết chúng, tạc vào bản giá của tiệm, ngước nhìn giá trị cây Nhân Linh Sâm với Linh Đài.

    Bản Giá.

    "Thảo Dược: Ba viên hạ phẩm Tinh Thạch.

    Linh Dược: Cấp một năm mươi viên hạ phẩn Tinh Thạch

    Cấp hai ba viên trung phẩm Tinh Thạch

    Cấp ba mười lăm viên trung phẩm Tinh Thạch.

    Cấp bốn sáu mươi viên trung phẩm Tinh Thạch,

    Cấp năm hai trăm viên trung phẩm Tinh Thạch.

    Tiên, Thánh và Thần Dược được đem vào khu đấu giá."

    "Đan Dược giá cả không ổn định"

    Đá Quý nhìn xong vẻ mặt vui vẻ lẩm nhẩm.

    "Ta phát tài rồi"

    Trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng cùng lắm chỉ có hạ phẩm Tinh Thạch trong người, cậu tưởng tượng cảnh mình ôm trung phẩm Tinh Thạch, không may bị Thiên Quyền gọi tỉnh:

    - Đá Quý huynh, chúng ta đi lên thôi.

    Cả hai bước lên lầu.

    "Tinh Thạch: Hạ phẩm và trung phẩm. Linh Thạch: Không phân đẳng cấp rất khó tìm thấy."

    Trên lầu có hai người đang nói chuyện với nhau, một người khoản ba mươi tám tuổi trên tay cầm một viên Linh Đan cấp ba xem xét.

    Thiên Quyền từ bên ngoài cửa bước vào nói:

    - Cha, chấp sự Lão đây là bạn con mới quen ạ.

    Người đàng ông ba mươi tám tuổi là các chủ Thiên Dược Các Thiên Hoàn, đẳng cấp Tiên Dược Sư, còn lão chấp sự Thiên Tá đẳng cấp là Kim Dược Sư.

    Đá Quý lên tiếng lấy đồ trong túi ra:

    - Thúc thúc với chấp sự lão, cháu muốn bán cây Linh Đài này.

    Trên tay cậu là cây Linh Đài, bước đến đưa cho hai người họ xem, cả hai cùng nhau sáng mắt lên, bất ngờ Linh Dược cấp bốn hiện tại bọn họ đang cần.

    Hai người quay lại thảo luận, một hồi sau Thiên Hoàn bước tới nói:

    - Tiểu tử, thúc thúc đưa cháu bảy mươi viên trung phẩm Tinh Thạch cộng thêm Thiên Bài được giảm bốn mươi phần trăm khi mua Đan Dược và Thảo Dược ở đây. Cũng coi như cháu là bạn của Thiên Quyền.

    Một món ngon trên trời rơi xuống với lại đẳng cấp của Đá Quý còn khá thấp, cậu cũng không dùng đến nó, liền gật đầu nhận lấy Tinh Thạch và Thiên Bài.

    Màn đêm cũng sắp buôn xuống Thiên Quyền dẫn cậu xuống lầu đưa về phủ.

    Thiên Quyền đưa tới nơi rồi rời đi, để lại chìa khóa một phòng được dọn dẹp sạch sẽ dành cho cậu.

    Đá Quý bước vào phòng đóng chặt cửa, ngồi xuống dùng thần thức đi vào không gian Đá Thần.

    Vừa vào cậu đã hét toán lên:

    - Cha là Tiên cơ mà? Sao cha không để lại gì cho con ngoài viên Đá Thần thế này?

    Tàn hồn Đá Cương cười khổ trả lời:

    - Năm đó cha bị trục xuất khỏi Gia Tộc, mọi thứ trên người đều bị tịch thu toàn bộ, không còn gì trên người ta, những thứ đó đều là từ Gia Tộc mà có.

    Đá Quý cũng không hỏi nữa, xuất ra bên ngoài, nắm lấy bảy mươi viên trung phẩm Tinh Thạch ra tu luyện.

    Thời gian bên ngoài thấm thoát trôi qua mới đó đã một tuần từ khi cậu đến đây, trước cửa phòng là Thiên Quyền đang đợi.

    Trong phòng cậu đang mãi mê tu luyện, cho đến khi cậu đạt Nguyên Anh trung kỳ mới dừng lại.

    Mở mắt ra điều đầu tiên là Đá Quý nhìn lại Tinh Thạch của mình.

    Ai thấu nỗi đau này, tất cả đều hóa thành bột phấn, khóc không ra nước mắt, miệng lẩm nhẩm đưa tay mò lại trong đống bụi.

    "Tinh Thạch của ta"

    Bất ngờ hơn cánh tay của cậu đã hồi phục hẳn từ sau khi lên Nguyên Anh, nhớ lại cánh tay hồi phục một cách thần tốc.

    "Lúc Đá Quý vừa mới đột phá lên Nguyên Anh, Huyết Mạch bộc phá, nối liền gân mạch lại, tay của cậu cũng đã cử động được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...