Truyện Ngắn Hồi Ức - Meo Meo Thích Cười

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Meo meo thích cười, 16 Tháng hai 2020.

  1. Meo meo thích cười Người ta đều nghĩ lúc nào tôi cũng cười ^^ haha

    Bài viết:
    37

    Cậu ấy, đã biến mất rồi. Cậu ấy đã rời bỏ tôi mà đi rồi. Meo Meo nhẹ nhàng mỉm cười, cơ thể dần biến mất đi. Chỉ cần thay đổi quá khứ của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ sống, sẽ mỉm cười, sẽ biết được, thế giới này tươi đẹp như thế nào.

    - Tạm biệt cậu!

    Trong vòng tay ấm áp ấy, cơ thể cô bé dần biến mất, biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Để lại những giọt nước mắt đầy đau đớn kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Meo meo thích cười Người ta đều nghĩ lúc nào tôi cũng cười ^^ haha

    Bài viết:
    37
    Chương 1: Đáp ứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những tia nắng chiếu xuống vườn, len lỏi qua những tán cây, cùng với cơn gió nhè nhẹ thổi, tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng, đầy hoài niệm. Trong ngôi nhà sơn màu vàng nhạt, xung quanh bao phủ bởi những cây cỏ, những chậu hoa nhỏ nhắn và điều khiến người ta khi nhìn vào mà thấy kì lạ nhất đó là một cây cổ thụ cao rộng, có thể nó đã tồn tại ở đây mấy chục năm rồi, nằm đằng trước hơi chĩa về phía bên trái ngôi nhà. Thế nhưng đó không phải điều khiến người ta kỳ lạ, điều kỳ lạ ở đây là trên tán cây, tồn tại một quả cầu làm bằng gỗ, không giống ngôi nhà mà cũng không giống một tổ chim, quả cầu gỗ ấy có cửa, lại có vòm bên trên che đậy. Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở ra. Một cô bé với bộ đồ ngủ in hình mèo con màu xanh dương, đôi mắt lim dim mơ màng chưa tỉnh ngủ. Nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt tròn tròn cùng ngũ quan hợp lại khiến khuôn mặt trở nên hài hòa, không xinh đẹp, không thanh thuần, chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt ấy. Nó khiến người ta muốn véo, muốn bẹo đôi má phúng phính kia.

    Giơ tay lên che miệng, ngáp một cái, Meo Meo vươn vai, đón nhận những tia nắng sáng sớm kia.

    - Buổi sáng tốt lành.

    Tự mình nói to một câu, Meo Meo theo chiếc thang được làm bằng gỗ mà leo xuống. Đôi chân không thèm xỏ dép, cứ thế mà đi trên đất, dù sao trên mặt đất là những thảm cỏ mềm mại, tươi mơn mởn. Đến trước cửa ngôi nhà, theo thói quen, kéo cửa, mặc kệ cánh cửa chưa đóng mà bước vào đi đến phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Meo Meo cùng với một bộ đồ học sinh, áo trắng, quần âu đen bước ra. Mái tóc ngắn ngang vai cứ thế mà buông thả, không cầu kì nhưng lại khiến người ta phải thưởng thức mà nhìn. Ngựa quen đường cũ, đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, nhìn đến tủ lạnh trống trơn chỉ có nước lạnh, bất đắc dĩ mà thở dài. Hôm nay, là ngày đầu tiên đi học sau nghỉ tết, lại phải mang bụng đói đi học là chuyện không thể nào rồi. Vậy nên, Meo Meo đóng cửa tủ lại, nhìn khung cảnh sau cửa kính bằng thủy tinh sát đất kia. Nó là nơi mà Meo Meo hay thích ngồi đó ngắm nhìn, tận hưởng nhất. Vẫn là nhớ đến tháng ngày nghỉ tết, đeo ba lô lên, ngoảnh đầu lại nhìn ngôi nhà một lần cuối rồi bước đi, trong miệng vẫn không quên nói nhỏ một câu.

    - Chào cả nhà con đi học.

    Đúng vậy, ngôi nhà kia là nhà của gia đình Meo Meo, vì một chút chuyện mà hiện tại, bố mẹ Meo Meo đi làm ăn xa bên ngoài, mỗi năm chỉ về một lần, vào dịp Tết hoặc ngẫu nhiên vào một ngày nào đó. Meo Meo là đứa con duy nhất của họ nhưng họ bỏ lại Meo Meo một mình trong ngôi nhà trống rỗng ấy. Họ bận rộn kiếm tiền, không quan tâm đến cô bé nhiều, lúc gọi về hoặc là hỏi cô có thiếu tiền không hoặc hỏi cô học hành thế nào, ngay cả lời quan tâm chỉ khách sáo, có lệ mà thôi. Từ nhỏ sống cùng bà ngoại, đến lớn, Meo Meo lại sống một mình trong ngôi nhà đầy tươi đẹp kia, nhưng cô lại không thích như vậy. Tự mình tạo ra một quả cầu gỗ như một phòng ngủ trên cây kia mà không chịu ngủ trong ngôi nhà. Vì ở đó không còn người bà mà cô yêu quý nhất rồi. Không còn người nào mang đến hơi ấm cho cô, không còn ai có thể chăm sóc, mắng cô khi nghịch ngợm, không còn ai xoa đầu cô khen ngợi nữa rồi..

    Dạo bước đến ngôi trường cách nhà không xa, chỉ mất khoảng mười phút, Meo Meo đã đến nơi. Đặt chân lên ngôi trường dạy cô kia, cô học lớp 11, là học sinh lớp chọn Toán, chuyên về tự nhiên. Nhưng cô lại chẳng giỏi môn tự nhiên ngoại trừ toán cả. Nên thành tích luôn đứng ở gần chót lớp. Dù sao, học những thứ này, về sau cô cũng không sử dụng nhiều, cũng chẳng liên quan đến cuộc sống cả.

    - Yo, Meo Meo đến sớm vậy.

    Một giọng nói vang lên đằng sau Meo Meo, xoay đầu lại nhìn hóa ra là bạn cùng lớp của Meo Meo, tính tình khá tùy hứng, hay đùa giỡn người khác.

    - Ừ.

    Trả lời một cách ngắn gọn, không quan tâm nữa. Meo Meo quay đầu nhìn thẳng, bước đến căn phòng phía cuối góc bên trái kia. Bước đến bàn thứ 4, để ba lô lên bàn. Ngồi xuống, úp mặt vào ba lô, nhắm mặt lại ngủ. Cô vẫn còn đang buồn ngủ vì sau chuỗi ngày dài dăng dẳng nghỉ tết kia nên chưa thích ứng kịp với giờ giấc đi học. Dần dần, lớp học ồn ào lên, tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng xô đẩy bàn ghế.. Nhưng nó vẫn chưa phải lý do khiến Meo Meo tức giận, một bàn tay đang xoa đầu Meo Meo, cố gắng vứt cái tay đấy ra nhưng lại không được. Không thể nào ngủ được nữa, tức giận trợn mắt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một cô bé với khuôn mặt thon dài, trắng trẻo, mái tóc dài được buộc cao lên, búi tròn vào, mắt đang híp lại cười nhìn Meo Meo, bàn tay kia vẫn không ngừng xoa đầu Meo Meo.

    - Tiếu Tiếu, có thôi không hả? Bỏ tay xuống, lúc nào gặp cũng xoa đầu mình hoài.

    Meo Meo bĩu bĩu môi nhìn Tiếu Tiếu đang ngồi ở trước mặt.

    - Được rồi, được rồi. Mình không xoa nữa là được chứ gì. Nào, cười lên.

    Vừa nói, Tiếu Tiếu vừa đưa tay chuyển đổi mục tiêu, bẹo má Meo Meo đến đỏ ửng lên, thỏa mãn cười. Meo Meo trừng mắt, không gỡ nổi bàn tay thon dài, lộ rõ xương kia nhưng lại có sức mạnh không thể tả nổi. May sao, tiếng trống vang lên, cứu giúp hai má đã đỏ lựng lên kia của Meo Meo.

    Cô đưa tay, cầm ba lô, muốn mở khóa, lấy sách ra nhưng lại trượt tay, ba lô rơi trên đất, sách cùng bút đều rơi ra. Meo Meo cúi người, nhặt từng quyển sách lên, tay chạm vào một quyển sổ màu đen, nhỏ chỉ bằng một bàn tay, Meo Meo sững sờ. Nhặt lên, đặt trên bàn, đôi tay phủi phủi bụi đang bám vào bìa sách. Meo Meo nhận ra, đó là quyển nhật ký. Khi mở trang đầu ra, tay Meo Meo run rẩy, nước mắt bỗng chốc đảo vòng quanh mắt, như phủ thêm một tầng hơi nước, che đi đôi mắt Meo Meo. Cầm lấy ba lô, trong sự ngạc nhiên của mọi người, Meo Meo chạy đi, chạy khỏi ngôi trường, bước chân vội vàng, nhanh chóng mà hoảng loạn chạy đến một ngôi nhà đầy u ám ở sâu trong rừng. Mở cửa, bước nhanh vào. Không đợi người bên trong kịp phản ứng, Meo Meo túm lấy cổ áo của một bà già, tóc đã bạc phơ, mặc trên người là một bộ đồ kín người cùng áo choàng đen, đầy u ám.

    - Nói đi, cậu ấy đâu rồi?

    Túm chặt lấy cổ áo bà ấy mà gằn giọng, cố gắng áp chế lại xao động trong lòng. Đợi đến khi người trước mặt lấy lại được tỉnh táo, nhìn Meo Meo rồi cười.

    - Biến mất rồi.

    Một câu nói lạnh nhạt lại mang đến đả kích không nhỏ. Biến mất rồi? Người con trai mà cô thích biến mất rồi.. Không, không thể nào như vậy được.

    - Bà nói dối, bà đang nói dối.

    Ngồi thụp xuống đất, Meo Meo ôm đầu, mất khống chế gào lên.

    - Cô bé, hối hận đâu còn kịp đâu. Cậu ta biến mất rồi, vì bé mà cậu ta biến mất rồi.

    - Không, không đâu. Cậu ấy sẽ không vì tôi mà làm như vậy, mà làm như vậy..

    Meo Meo nhỏ giọng lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má. Chợt, ngẩng đầu lên, nhìn bà già đang đứng trước mắt, đôi mắt chứa đựng van nài, cầu xin.

    - Bà có thể khiến cậu ấy trở lại không? Có thể khiến cậu ấy trở về không? Xin bà, làm ơn.

    Giọng run rẩy mà yếu ớt, vang lên trong căn nhỏ nhỏ u ám, tối đen như mực ấy. Có thể là mềm lòng, bà già nhìn cô bé trước mắt.

    - Có thể.. Nhưng có một điều kiện.

    - Điều kiện ư? Được, điều gì cũng được.

    Meo Meo tự hỏi, nhanh chóng chấp nhận, vô luận là điều kiện gì đi nữa, cô vẫn phải để cậu ấy trở lại, khiến cậu ấy trở về.

    - Ta có thể đưa cô bé quay ngược lại thời gian, trở về quá khứ, thay đổi cậu ta. Nhưng..

    Bà già ngừng lại rồi nói tiếp.

    - Nhưng nó sẽ khiến thân thể cô bé chậm rãi yếu dần rồi chết đi. Thời hạn là một trăm hai mươi ngày. Nếu không thể thay đổi cậu ta, cô bé sẽ dần biến mất, không thể quay trở lại.

    Meo Meo hơi sững lại nhưng cuối cùng lại mỉm cười, gật đầu đồng ý. Chỉ cần thay đổi quá khứ của cậu ấy, khiến cậu ấy không bước vào sai lầm đó nữa. Cậu ấy sẽ không biến mất, không đau lòng mà biến mất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2020
  4. Meo meo thích cười Người ta đều nghĩ lúc nào tôi cũng cười ^^ haha

    Bài viết:
    37
    Chương 2: Sự cố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể trôi lềnh bềnh, nhẹ tênh lướt qua từng chiếc đồng hồ đang di chuyển với những tiếng tích tắc, từng giây phút trôi qua một cách chóng mặt. Meo Meo không biết mình đang đi đến đâu, một nơi nào đó chăng! Hay là vùng đất quá khứ, nơi cô gặp được cậu ấy. Cô biết, thân thể mình hiện tại không phải chân thực, nó ư? Là linh hồn của cô, bà lão kia không đủ năng lực đưa cả thân thể cô đi đến đó được.

    Meo Meo ổn định lại cảm xúc, lúc nãy, quá vội vã đi. Không thể tưởng tượng được, hóa ra cậu ấy quan trọng như vậy. Nhớ lại lời nói trước khi lâm vào bóng tối, đôi mắt nặng trĩu không nâng lên, mái tóc xõa tung ra. Tự bật lên tiếng cười, Meo Meo nghĩ, không biết nên tin được lời của bà lão ấy không, một người kỳ lạ như vậy, thật không đáng tin.

    Bất chợt, một làn gió từ đâu thổi đến, càng ngày càng mạnh, không gian bắt đầu bị bóp méo như bị một lực gì đó hút vào, Meo Meo nhíu mày, ở đây không có thứ gì khác ngoại trừ những chiếc đồng hồ kia, nếu có thể nhắc đến, chỉ có thể là..

    Mở to đôi mắt mình, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được, đừng nói vận khí của cô lại "đỏ" vậy đâu.

    Như chứng thực suy nghĩ của Meo Meo, trước mặt cô, cách khoảng vài mét thôi, màu đen của bóng tối bắt đầu lan rộng ra, xoay tròn như những lốc xoáy với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc, một hố đen khổng lồ đang dần hình thành, hút lấy bất kỳ thứ gì mà nó có thể hút được.

    Hố đen..

    Không có thứ gì có thể nắm lấy, kéo mình khỏi hố đen này, thân mình Meo Meo càng ngày càng bị cuốn sâu vào, không thể nhúc nhích, cố vươn tay muốn thoát khỏi lực hút mạnh mẽ đáng sợ này, vẻ mặt Meo Meo không còn bình tĩnh nữa, thay vào đó là sự hoảng loạn, trước khi thân thể bị nhấn chìm trong bóng tối ấy, cô nghĩ, mọi chuyện cuối cùng không thể vãn hồi.

    Một lúc lâu sau, không gian trở lại bình thường, những chiếc đồng hồ vẫn vang lên từng tiếng chạy, như chưa từng xuất hiện một thứ gì đó đáng sợ khiến không gian bị bóp méo vậy.

    Thế giới hiện tại..

    Bà lão ngắm nhìn khuôn mặt của Meo Meo, mỉm cười, hy vọng cô bé có thể thay đổi mọi chuyện đi. Vẫn vô tư nghĩ ngợi mà không biết, người mà bà đang nghĩ đến, gặp sự cố rồi.

    Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta nào..

    Đường phố tấp nập, náo nhiệt, mang đầy tiếng cười, tiếng nói chuyện, tiếng rao bán.. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, mùi hương đồ ăn tỏa ra khắp con đường, khiến người đi qua không thể không ngừng chân lại ngước mắt lên nhìn, một cửa hàng bánh kem nồng đậm mùi sữa, ngọt ngào khó tiêu tan.

    - Meo meo..

    Một tiếng thét vang vọng như chọc tiết heo xuất phát từ tiệm bánh kia, một người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm nấm lùn trước mắt, bộ quần áo bẩn dính đầy kem cùng bột, mặt không kém cạnh mà trắng xóa, chỉ còn lại đôi mắt đen láy, nhe răng cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

    Sau khi nhìn một lúc, có lẽ nhóc nấm kia cảm thấy chột dạ, hai tay xoắn vào nhau, vò vò mép áo, cúi đầu mấp máy miệng.

    - Bác Tiểu Trương, con, con biết sai rồi!

    Lạnh lùng cười, người được gọi là Tiểu Trương kia biết rõ, chắc chắn con nhóc này lại nghịch ngợm, lúc nào cũng vậy, bày trò rồi nhận sai, nhận sai xong lại hứa hẹn. Cuối cùng, lời hứa kia cứ lặp lại như vòng tuần hoàn mà tiếp diễn. Hôm nay, hắn nhất định cho đứa nhóc này một bài học.

    Tay giơ cái chảo bóng loáng mới tinh lên, đây là đồ hôm nay hắn mua được, định về chế biến thử món mới, bây giờ không cần lên bếp cũng được thưởng thức, mức độ vừa cứng vừa bền mà tên bán hàng kia nói, đập đến thể nào cũng không biến dạng.

    Coong.. Tiếng chảo đập vào vật cứng vang lên, phịch, lại xuất hiện một âm thanh nữa. Nhìn chiếc chảo bị biến dạng rồi lại nhìn nhóc nấm lùn kia ngã xuống đất, đầu toàn sao bay vòng quanh kia, lắc đầu cảm thán. Đầu con nhóc này cũng quá cứng đi, đập một cái vào trán mà chỉ ngất đi.

    Giơ tay lên, một luồng năng lượng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, điều khiển nguồn năng lượng này, để nó bay vào chiếc chảo, mắt thường có thể thấy, chiếc chảo nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, không, phải nói là hơn cả ban đầu vì chiếc chảo được dát thêm màu vàng chói mắt kia, khiến nó càng thêm bóng loáng, phát sáng muốn người khác đau cả mắt.

    Đặt chiếc chảo sang một bên, thở dài một hơi, Tiểu Trương nhấc tay, bế nhóc nấm lùn lên tầng trên, đặt thân thể nhỏ bé lên giường, ghét bỏ nhìn bộ dáng bẩn kia, phất tay, một khuôn mặt sạch sẽ hiện ra, quần áo cũng được lau sạch sẽ, lòng thầm nghĩ đúng là tạo nghiệt mà. Tại sao hắn lại ngu ngốc bị bề ngoài của con nhóc này lừa mà nhận nó vào làm chứ! Lắc đầu, quay người rời khỏi phòng, xuống dưới tiếp tục công việc làm chủ cửa hàng bánh ngọt của mình mà không biết, một luồng sáng bỗng xuất hiện trong không khí, bay lượn vài vòng xung quanh cô nhóc đang bất tỉnh kia. Bay thẳng đến mi tâm của bé, biến mất hẳn.
     
    Love cà phê sữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...