Ngôn Tình [Dịch] Sủng Sủng Dục Luyến - Ông Xã Chuẩn Sói Ca - Điềm Điềm Tây Mỹ Lộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TueNghiAn, 6 Tháng tám 2019.

  1. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 52 Nhìn được không ăn được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huống hồ, không nói về những vấn đề này đi nữa, thì với cương vị là một thầy giáo gặp được một học sinh giỏi giang vượt trội thì cũng rất đáng để vui mừng.

    - Nào, để thầy giáo giảng giải thêm cho các em về phương án mà Đan Nghi vừa đưa ra nhé..

    Thầy giáo cười có vẻ như rất hài lòng.

    Đường Sa Sa đứng đó, hóa đá, trong ánh nhìn đầy soi mói của bạn bè, từ từ ngồi xuống, đầy vẻ ngại ngùng.

    Ả quay qua lườm Đan Nghi với đầy sự căm hờn.

    Đan Nghi lười lười dựa vào bàn.

    Lục Thượng Hàn viết trên cuốn vở:

    - Chú ý nghe giảng!

    Vừa xong nếu không phải có hắn gợi ý thì Đan Nghi thật sự không thể nghĩ ra cách giải trong thời gian ngắn như vậy được.

    Nhưng, không phải cũng tại hắn sao, nếu không phải khi nãy trong phòng pha cafe hắn cưỡng hôn cưỡng ôm cô thì giờ Đan Nghi đâu có bị phân tâm như vậy?

    Giờ lại còn ra vẻ trưởng bối nhắc nhở cô chăm chú nghe giảng.

    Thật là một con sói đuôi dài mà!

    Đan Nghi thầm nghĩ trong bụng.

    Cô quay sang lườm hắn một cái.

    Lục Thượng Hàn cũng đáp trả cô một cái nhìn với hàm ý:

    - Nghe giảng!

    Đan Nghi vẫn có chút không phục, hắn còn tiếp tục quản cô ư?

    Cô nghĩ đến việc khi nãy trong phòng pha cafe, khiến cho cô ngại ngùng như vậy.. thật muốn trả thù hắn bằng cách tương tự.

    Lục Thượng Hàn vẫn đang có vẻ rất tập trung nghe thầy giáo giảng bài.

    Đan Nghi nhẹ nhàng kéo áo xuống thấp một chút.

    Cô sở hữu làn da trắng sứ mịn màng, đường nét cơ thể đã phát triển khá là hoàn thiện, khi trước Lục Thượng Hàn đã có cơ hội ngắm qua.. một bàn tay không thể ôm hết được.

    Cô chỉ kéo cổ áo thấp xuống một chút là những đường nét mơn mởn thanh xuân của cô đã lấp ló nơi cổ áo.. đầy khêu gợi.

    Lục Thượng Hàn thấy Đan Nghi vẫn không tập trung nghe giảng, quay đầu sang, còn chưa kịp lém cho cô một cái nhìn nghiêm khắc thì ánh mắt đã hoàn toàn bị hút vào đường nét thanh xuân đang ẩn hiện nơi ngực áo của cô.

    Lục Thượng Hàn vội đưa tay lên che miệng, làm giảm đi tiếng ho nhẹ của mình.

    Cô gái nhỏ đáng chết này!

    Đã biết rằng hắn đang cố kiềm chế bản thân đến mức nào rồi, chỉ có thể nhìn mà không được ăn.. Vậy mà cô còn cố tình làm như này?

    Chỉ thấy khuôn mặt Đan Nghi ửng hồng, lại còn cắn cắn đôi môi hồng mọng nước.

    Khuôn mặt ngây thơ dễ thương lại có chút phong tình nhẹ nhàng càng khiến cho người khác liên tưởng phong phú.

    Lúc này đây, Lục Thượng Hàn toàn thân nóng bỏng như bị đem ra nướng vậy.

    Cơ thể có gì đó đang trỗi dậy.

    Là dục vọng..

    Bản thân hắn lúc này cũng không thể chế ngự nổi nữa.

    Đáng chết!

    Lục Thượng Hàn khẽ chửi thề trong miệng.

    Hắn vẫn thường lấy làm tự hào về năng lực tự tiết chế của mình, trước giờ chưa bị lung lay trước bất kì ai.

    Vậy mà giờ đây chỉ vì những hành động nhỏ như vậy của Đan Nghi mà tan chảy thành hư vô hết.

    Nếu giờ không phải đang ở trong lớp học thì Lục Thượng Hàn thật muốn đè cô xuống dưới thân mình, yêu thương vỗ về cô.

    Đan Nghi làm như vậy xong cũng thấy rất xấu hổ.. thật sự cô chỉ muốn trêu trọc hắn chút thôi.

    Thực chất bản thân cô chưa hề trải qua chuyện quan hệ nam nữ này.

    Khi trước với Bạch Văn Bình, đến nắm tay còn chưa từng nắm.

    Cô thấy ngại thật sự.. chỉ là không biểu hiện ra trên mặt thôi.

    Kéo lại áo quần chỉnh tề, ngồi ngay ngắn.. nhìn sang thấy Lục Thượng Hàn ngồi rất nghiêm trang, mắt hướng lên bảng.. cô cũng không dám chắc việc khi nãy cô cố ý khêu gợi vậy có khiến cho hắn bị sao sao không nữa.. không biết đối với hắn có chút hiệu quả gì không nhỉ?

    Cô chỉ là đơn giản muốn trả thù hắn chút thôi, ai bảo hắn sau khi cưỡng hôn cô như vậy lại còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết cơ?

    Nhưng..

    Cô liếc nhìn sang phía hắn.

    Lục Thượng Hàn hình như chả có chút phản ứng nào mà?

     
  2. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 53 Đan Nghi rất thích ăn hành!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô thậm chí còn lướt nhìn qua nơi nhạy cảm giữa hai đùi của hắn, nơi ấy có chút khả nghi, hình như có chút gì đó cộm lên bất thường.

    Nhưng Đan Nghi vốn cũng không chút kinh nghiệm trong chuyện này nên cũng không khẳng định được gì.

    Thôi vậy.

    Đan Nghi quyết định quay lên nghe giảng không thèm quản Lục Thượng Hàn nữa.

    Đúng lúc này tiếng chuông báo tan học vang lên.

    Thầy giáo bước xuống bục giảng, đi về phía cố vấn Hàn.

    Các nữ sinh khác cũng ùa theo phía sau, chỉ hận lỗi không tiến sát đến phía hắn hơn được nữa.

    - Hàn thiếu gia, lần này đích thân Hàn thiếu gia đến dự giờ ở lớp chúng tôi, chúng tôi thật là lấy làm vinh dự vô cùng!

    Thầy giáo nói chuyện với Lục Thượng Hàn, đầy vẻ kính trọng.

    Lục Thượng Hàn vẫn ngồi đó, căn bản là không có ý định đứng dậy.

    Chết tiệt!

    Lục Thượng Hàn thầm chửi thề trong lòng, tất nhiên người đang bị hắn thù nhất chính là Đan Nghi rồi.

    Vừa nãy cô gái nhỏ ấy khêu gợi hắn mà đến giờ hiệu quả vẫn còn đây.

    Hắn bây giờ căn bản là không đứng thẳng dậy được.

    Đan Nghi lúc này dường như cũng đã phát hiện ra vấn đề.

    Khó giấu được sự hả hê.. mà lại không dám cười thành tiếng, chỉ đành nằm bò ra bàn, nhịn cười đến nỗi đôi vai run run từng hồi.

    Lục Thượng Hàn thật muốn tẩn cho cô một trận thì mới hả dạ được.

    Thầy giáo đứng nói chuyện một lúc thì Lục Thượng Hàn mới miễn cưỡng đứng dậy được.

    Hắn nói:

    - Đan Nghi, mời em đi cùng tôi tới phòng giáo vụ chép giúp tôi một bản báo cáo.

    Đan Nghi thầm kêu "không hay rồi!". Nếu đi cùng hắn đến nơi vắng vẻ thì thật không biết sẽ xảy ra điều gì nữa.

    Cô chỉ muốn châm lửa thôi chứ không muốn dẫn lửa lên người mình chút nào cả.

    - A.. ngại quá.. em.. em cần vào nhà vệ sinh chút đã, rất xin lỗi thưa ngài.. Hàn thiếu gia, em đi trước đây ạ! Bye bye!

    Nói rồi, lao ra ngoài như một cơn gió.

    Lục Thượng Hàn khuôn mặt lập tức biến sắc.

    Những nữ sinh còn lại tranh thủ cơ hội, lấy hết dũng khí để xung phong đi cùng Hàn thiếu gia.

    - Hàn thiếu gia, em có thể giúp anh chép ạ.. Em luyện qua thư pháp, chữ viết rất đẹp ạ.

    - Hàn thiếu gia, em đang rảnh, em cũng có thể đi ạ.

    - Hàn thiếu, em là thành viên của hội học sinh, giúp Hàn thiếu gia ghi chép tài liệu là nhiệm vụ của em ạ.

    Lục Thượng Hàn nhìn theo bóng lưng Đan Nghi, nghiến răng nghiến lợi:

    - Không cần nữa, tôi bỗng nhớ ra mình còn chút việc nên không thể chép tài liệu luôn được.

    Nói rồi, len qua dòng người, bước từng bước lớn ra ngoài.

    Đan Nghi trốn trong nhà vệ sinh, chậm chạp rửa tay, bóp lấy một chút nước rửa tay, rửa đi rửa lại một lúc lâu.

    Cô không muốn ra ngoài ngay bây giờ.

    Lục Thượng Hàn là người có bề ngoài lạnh lùng, điềm đạm nhưng thực chất là một con sói đuôi dài.. cô không muốn ra ngoài vì sợ bị hắn bắt gặp.

    Đang chăm chú rửa tay thì Đường Sa Sa đi đến, nói:

    - Đan Nghi, giờ cô biết làm bài rồi sao? Đầu cô bình thường rồi?

    - Đầu tôi làm sao cơ? Vấn đề gì cơ?

    Đan Nghi nở nụ cười tươi tắn nhìn Đường Sa Sa..

    - Đan Nghi cô đừng có giả hành giả tỏi với tôi nữa đi? Giờ tóm lại là cô thế nào rồi?

    Đường Sa Sa càng lúc càng tức giận.

    - Hành tỏi gì cơ? Đan Nghi rất thích ăn hành..

    Đan Nghi trả lời hết sức ngây thơ.

    Đường Sa Sa thấy cô nói thế, không thấy giống như đang nói dối:

    - Tôi hỏi cô, đề mục lúc nãy ý? Tại sao cô trả lời được?

    - Đề mục đó à.. thật ra tôi cũng không biết làm.. Là do tôi đọc được trên quyển vở của Tiền Phi.

    Đan Nghi vừa cười vừa trả lời.

    - Cô bảo tôi đứng dậy trả lời thế là tôi cứ theo đó mà đọc ra thôi.

    - Thật á?

    Đường Sa Sa chả tin.

    Đan Nghi nói:

    - Đi thôi, tôi chỉ cho cô xem!

    Về đến lớp học, Đan Nghi lấy ra quyển vở của Tiền Phi, bên trên thật sự có ghi chép phần đề mục lúc nãy thầy giáo vừa đưa ra.. Tiền Phi đã chuẩn bị bài từ trước, có ghi cả phương án giải đáp bên trên.

    Đan Nghi lúc trước cũng không để ý, vừa nãy hết giờ học mới phát hiện ra.
     
  3. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 54 Hàn thiếu báo thù.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Sa Sa nhìn thấy đúng là bút tích của Tiền Phi thì mới tin, nói:

    - Tôi biết ngay mà, cô không thể làm được đề này mà lại!

    Ả nhìn Đan Nghi với đầy vẻ khinh thường, một con ngốc mà thôi, sao mà tự làm được đề bài đó chứ?

    Nhưng con ngốc này số cũng may mắn quá thể.

    Đường Sa Sa cuối cùng cũng đã tin rằng đầu óc Đan Nghi vẫn chưa hồi phục, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô thì tuyệt đối không đủ thông minh để mà trả lời đề bài kia được.

    Và thế là hôm nay Đường Sa Sa đã có một ngày tốn công vô ích, vừa không lấy được lòng giáo viên và Lục Thượng Hàn đến nhìn còn chẳng thèm nhìn ả dù chỉ một cái.

    Vì lần trước mời mọi người dùng bữa mà lại không có tiền trả đã khiến nhiều bạn học có cái nhìn khác về ả.

    Ngược lại, Đan Nghi với gương mặt luôn nở nụ cười tươi tắn lại càng ngày càng chiếm được cảm tình của mọi người xung quanh hơn.

    Buổi chiều tan học, Đan Nghi trở về căn hộ.

    Căn hộ mà cô ở cùng Lục Thượng Hàn cho cô một cảm giác rất ấm áp.

    Vừa mở cửa cô vừa liếc nhìn sang căn hộ kế bên.. mở cửa bước vào nhà.

    Bước vào phòng mình, để balo xuống.

    Còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một dáng người cao lớn.

    Hình như cố tình đợi cô về, Lục Thượng Hàn sớm đã có mặt trong phòng cô rồi.

    Đan Nghi chỉ kịp thấy thân hình hắn dịch chuyển, bàn tay cô đã bị hắn chế ngự.

    Đôi tay cô bị ghì lên qua đỉnh đầu, dựa vào bức tường.. Lục Thượng Hàn chuẩn xác tấn công đôi môi xinh đẹp của cô, nụ hôn nồng cháy bá đạo như thế chẻ tre, khiến cô như sắp bị tan chảy.

    "Ư.." Đan Nghi bị động khẽ cất tiếng rên.

    Lục Thượng Hàn ôm chặt lấy vòng eo nho nhỏ của cô, bàn tay hắn lướt qua đâu thì đều như mang theo một ngọn lửa nồng nhiệt.

    Nụ hôn quá nồng cháy, quá mãnh liệt.. Đan Nghi căn bản là không thể ngăn nổi.. chỉ còn cách thụ động đón nhận.

    Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, bản thân cô còn nghe rõ từng nhịp đập gấp gáp ấy.

    Cô cũng cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang tì vào nơi bụng dưới của cô.. nó đang tuyên cáo dục vọng của hắn đã đạt tới đỉnh điểm.. sự kiềm chế của hắn sắp không trụ nổi.

    Đan Nghi có chút mơ màng, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào người cô.. thật dễ chịu.

    Cô đắm trìm trong nụ hôn của hắn, bị cuốn vào thế cuồng phong của hắn.

    Ngay khi mà Đan Nghi cảm thấy bản thân không thể đứng nổi nữa, đôi chân run rẩy như sắp khụy xuống, chỉ có thể dựa hết vào người Lục Thượng Hàn thì mới miễn cưỡng đứng nổi.. Lục Thượng Hàn mới chịu dừng lại.

    Lục Thượng Hàn chăm chú ngắm nhìn cô.. dường như nhìn cô thở dốc vì hụt hơi như vậy là việc rất thú vị vậy.

    Đan Nghi, khuôn mặt ửng đỏ, đôi má vẫn còn nét non nớt ấy thấm đẫm mồ hôi.

    Lục Thượng Hàn dừng tay, nhưng cơ thể vẫn áp sát vào cơ thể cô, cơ thể Đan Nghi lúc này mềm nhũn tựa như có thể gục xuống bất kì lúc nào vậy.

    Đan Nghi biết.. là hắn đang báo thù.

    Báo thù việc trong buổi học hôm nay trên lớp cô đã cố tình khêu gợi trêu chọc hắn.

    Nhưng mà cô làm vậy cũng chỉ vì muốn trả đũa việc hắn cưỡng hôn cô trong phòng pha cafe mà thôi.

    Thật là oán báo oán biết bao giờ xong?

    Cơ thể Lục Thượng Hàn vô cùng vững chắc, cơ thể cô thì mềm mại như vậy.. thật là một sự đối lập quá rõ ràng.

    Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi:

    - Nhóc con, dám cả gan châm lửa trên người anh xong chạy nhanh vậy sao? Thật muốn tính sổ với em ngay bây giờ.

    - Vẫn chưa tính sổ xong ư?

    Có chút không phục cô ngẩng mặt nhìn hắn:

    - Bên trong bên ngoài đều bị anh sờ xoạng hết rồi đó!

    Bởi vì cô tin tưởng hắn sẽ giữ lời hứa, sẽ không ra tay thật nên cô mới dám to gan như vậy.

    Nếu Lục Thượng Hàn mà thật sự là kẻ súc sinh thì có lẽ cô sớm đã tránh xa hắn rồi.
     
  4. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 55 Hóa đơn nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bên trong, bên ngoài?

    Hàng lông mày dài, sắc nét của hắn nhếch lên:

    - Anh mới được biết bên ngoài thôi chứ đã biết bên trong thế nào đâu?

    - Anh!

    Nếu để đọ độ mặt dầy, dám nói những lời như vậy, Đan Nghi không phục hắn cũng không được.

    Cô dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, băng thanh ngọc khiết, rất nhiều những từ không tiện nói ra miệng.

    Nhưng Lục Thượng Hàn thì khác, có lời gì mà hắn không dám nói ra đâu?

    Lục Thượng Hàn ghé sát tai cô, nhẹ nhàng cắn viền tai nhỏ xinh của cô.

    Toàn thân Đan Nghi run lên, bị kích thích đến nỗi đôi chân như muốn khụy xuống, đứng không vững.

    - Sờ bên ngoài cảm giác không tồi..

    Lục Thượng Hàn nhếch môi cười, giọng nói đầy mê hoặc:

    * * * Anh thật trông đợi cảm giác khi ở bên trong nữa. Thật không biết cảm giác bên trong sẽ thế nào nhỉ?

    Giọng hắn kéo dài ra, giọng trầm ấm đầy vẻ dịu dàng mà pha chút tò mò.

    Đan Nghi giơ tay lên nhưng bị hắn nắm lấy.

    - Trong trong ngoài ngoài, anh đều rất trông đợi..

    Hắn nhếch hàng lông mày, buông tay cô ra.

    Lục Thượng Hàn quay người bước ra ngoài.

    Đầu óc Đan Nghi vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

    Người đàn ông này thật quá đáng mà!

    Cô ôm mặt, ra sức xoa xoa, cuối cùng cũng miễn cưỡng làm cho khuôn mặt bớt nóng hơn.

    Đan Nghi vội chỉnh lại đầu tóc, quần áo.

    Thật may là dì Dương không ở đây chứ nếu bị dì biết được thì lại khó tránh khỏi một bài dài thuyết giáo rồi.

    Ngay lúc này Đan Nghi bỗng ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, mùi thơm khiến nước bọt trong miệng cô như muốn rớt ra ngoài vậy.

    Cô vội mở cửa chạy ra ngoài.

    Thì thấy trong nhà bếp có một người mặc đồ đầu bếp, đang lấy thứ gì đó từ trong lo nướng ra.

    - Oa sườn dê non nướng!

    Ba tháng vừa qua cô đều không được ăn uống ra hồn.

    Tỉnh lại vài ngày qua, cô đã kịp bồi bổ khá nhiều đồ ngon.

    Nhưng bởi không có thời gian đi tìm đồ ăn nên ngay cả món sườn dê non nướng, món mà cô vốn yêu thích nhất đến giờ cô còn chưa được ăn.

    Ngửi mùi hương thức ăn trong không khí, cô biết, đây là loại sườn dê non thượng hạng, thịt tươi mới, béo mà không ngấy, có cho thêm chút hành tây làm gia vị.. khi ăn quệt thêm một lớp tương thì hương vị sẽ càng quyến rũ hơn.

    Lục Thượng Hàn đã ngồi ở bàn ăn.

    Thần thái của hắn rất chi bình thản, nhìn hắn lúc này thật khó mà tưởng tượng, vừa nãy thôi, trong phòng cô, hắn đã ra tay trêu chọc cô như vậy.

    Cô thầm nghĩ vậy.. nhưng khống chống lại được với mỹ vị, rất nhanh, cô ngồi xuống bàn ăn.

    Đầu bếp đã dọn món ăn ra bàn, thái độ tôn kính:

    - Hàn thiếu gia, Đan tiểu thư, chúc hai vị ngon miệng!

    Nói xong, đi ra phía ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại.

    Đan Nghi cầm dao, dĩa rất không khách sáo, bắt đầu tấn công đồ ăn.

    Mặc dù ăn rất nhanh, rất vội.. nhưng lễ nghi được hình thành từ nhỏ vẫn khiến mọi hành động của cô toát ra vẻ lịch sự, nho nhã không hề có chút gì gọi là mất lễ nghi cả.

    Lục Thượng Hàn giờ mới cầm dao dĩa lên.

    Đến khi ăn gần xong, Lục Thượng Hàn đẩy về phía Đan Nghi một tờ giấy.

    Đan Nghi cầm lên xem:

    - Hóa đơn nước?

    - Hóa đơn này em thanh toán đi!

    Lục Thượng Hàn nói một cách hết sức là tự nhiên.

    - Tại sao ạ?

    Đan Nghi nhớ là, dì Dương đã thanh toán hết tất tật mọi khoản phí rồi mà? Sao còn lưu lại hóa đơn nước để cô thanh toán chứ?

    Lục Thượng Hàn nhìn cô, một lúc lâu mới cất tiếng:

    - Từ khi ở cùng em đến giờ, số lần dội nước lạnh đã vượt quá vài trăm lần.. hóa đơn này, em phải trả!

    - "Phụt!"

    Đan Nghi suýt chút nữa bị sặc.
     
  5. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chương 56 + 57 Nhận ra ai mới đáng để thâm giao. Cô cười haha, nói:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em vô can mà! Lẽ nào khi ở một mình thì Hàn thiếu gia không tắm sao?

    Cô giả ngốc, không hiểu thâm ý của hắn.

    - Được! Vậy món nợ này cứ để đó đã, sau này anh sẽ thu cả gốc lẫn lãi!

    Lục Thượng Hàn cầm lấy tờ hóa đơn từ tay cô.

    Lục Thượng Hàn khẽ nheo mắt, cô gái nhỏ này trước sau cũng sẽ là của hắn, hắn không cần quá vội vàng.

    * * *

    Cuộc sống của Đan Nghi hiện tại rất yên bình, rất thoải mái.

    Còn Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình thì đang hoa mày chóng mặt.

    Nói lại, lần trước khi mà bọn chúng thay Đan Nghi chuộc lại trang sức thì đã vay nợ không ít tiền, giờ vẫn chưa trả hết.

    Người đòi nợ thi nhau đến thúc giục, chúng chỉ còn cách khất lần khất nữa.

    - Làm sao bây giờ, số tiền này sao mà trả nổi đây?

    Đường Sa Sa sốt ruột hơn cả Bạch Văn Bình.

    Vốn tưởng rằng cặp kè với Bạch Văn Bình thì đã có khoản bảo hiểm không nhỏ rồi.. ai ngờ đời không như mơ, giờ lại còn mắc nhiều khoản nợ lớn thế này.

    Nhìn số nợ chồng chất không biết bao giờ mới giải quyết xong, ả càng thấy lộn ruột.

    Bạch Văn Bình ngẫm nghĩ một lúc mới cất tiếng:

    - Anh cho người thăm dò rồi, sợi dây chuyền thật của Đan Nghi, Tiền Phi vẫn đang giữ, vài ngày tới có lẽ cô ta sẽ mang trả cho Đan Nghi. Em hãy theo sát Đan Nghi, để ý kĩ chút. Chỉ cần lấy được sợi dây ấy thì chúng ta chả phải lo sợ gì nữa!

    Nghe vậy, nét mặt Đường Sa Sa mới dịu hơn chút:

    - Được, em sẽ để ý. Anh cũng tranh thủ thời gian dồn tiền ứng phó trước mắt đi!

    * * *

    Quả nhiên, vài ngày sau, Tiền Phi đã cầm sợi dây chuyền đến để trả lại cho Đan Nghi.

    Sợi dây kim cương tuy rất giá trị nhưng Tiền Phi cũng không hề quá để tâm.

    Cô bước vào lớp học, đưa trả cho Đan Nghi, mỉm cười nói:

    - Đan Nghi, cảm ơn bà nhé!

    Đan Nghi nhận lấy, cũng đáp lại một nụ cười:

    - Không có gì!

    Nói rồi tiện tay nhét chiếc hộp trang sức vào ngăn kéo bàn học.

    Ai không biết thì sẽ nghĩ hai người họ cho nhau mượn cục tẩy bút chì mà thôi chứ không phải là một sợi dây kim cương giá trị liên thành.

    Tiền Phi nằm bò ra bàn Đan Nghi:

    - Không mở ra xem thế nào à?

    - Tiền Phi đại tiểu thư mà còn không đáng tin sao?

    Đan Nghi thản nhiên trả lời.

    Sau ba tháng dòng bị thương, giờ tỉnh táo lại thì cô đã ngộ ra được nhiều điều.

    Khi trước, cô thích những kẻ ăn nói dễ nghe, hay nịnh nọt như Đường Sa Sa.. Nhưng giờ cô đã hiểu, người như nào mới đáng để thâm giao!

    Ví như một người có tính cách thẳng thắn, phóng khoáng như Tiền Phi chẳng hạn.. dám yêu dám hận.. mới hợp với gu của cô bây giờ.

    Tiền Phi bật cười, không nói gì thêm.

    Nhưng, Đan Nghi tin tưởng cô vậy, cô rất vui.

    Đường Sa Sa đứng bên ngoài lớp học, theo dõi mọi việc.

    Tuy không nghe rõ Đan Nghi và Tiền Phi nói gì với nhau, nhưng ả biết, trong chiếc hộp đó có đựng sợi dây chuyền kim cương thật.

    Là sợi dây mà ả và Bạch Văn Bình ngày đêm mơ tưởng, một lòng muốn chiếm đoạt, giá trị lớn tới mức có thể thay đổi số mệnh của cả hai người bọn chúng.

    Giờ giải lao, mọi người tụ năm tụ ba đi ra ngoài.

    Đan Nghi cũng vậy.. cô thích đi dạo quanh trường để hít thở không khí trong lành nhằm thư giãn đầu óc.

    Trong lớp chỉ còn vài ba người.

    Đường Sa Sa lén trở lại phòng học.

    Chỗ ngồi của ả vốn sát cạnh Đan Nghi nên cũng không ai để tâm đến hành động của ả.

    Đường Sa Sa lén mở ngăn kéo bàn Đan Nghi ra một khe nho nhỏ.

    Gan ả lớn đến mấy thì cũng chả dám mở toang ngăn kéo bàn Đan Nghi trước mặt các bạn cùng lớp.

    Tất cả chỉ được phép giấu giấu diếm diếm mà thực hiện.

    Ngăn kéo được mở hé ra chút ít, Đường Sa Sa thò tay vào trong.

    Tâm trạng ả lúc này vừa hồi hộp vừa phấn khích.

    Để chiếm đoạt được sợi dây chuyền này ả đã tốn không biết bao công sức và thời gian.. Thế mà ngay bây giờ đây nó đã sắp thuộc về ả rồi.

    Ả thò tay vào mò mẫm tìm sợi dây chuyền, cũng như vươn cánh tay mình về một cuộc sống nhung lụa xa hoa của một thiên kim đại tiểu thư trong tương lai.

    Ả phấn khích vô cùng, ngay khi ả thấy mình sắp chạm tới chiếc hộp trang sức ấy thì bỗng:

    "Phập!" trong ngăn kéo phát ra một tiếng động khá lớn.

    Cùng lúc, Đường Sa Sa cảm thấy 5 đầu ngón tay ả tê dại rồi tiếp đó là cảm giác đau đớn khủng khiếp.

    - A.. aaa..

    Đường Sa Sa hét lên đầy đau đớn, nhanh như cắt rút tay ra khỏi ngăn kéo.

    Vài người bạn cùng lớp ngồi cạnh đó nghe tiếng hét đều dồn ánh nhìn về phía ả.

    Họ chỉ thấy hoa hết cả mắt, Đường Sa Sa đau đớn nhảy dựng lên, trên tay còn có một vật gì đó, hất không ra.

    Bạn học đứng bên ngoài hành lang nghe tiếng hét cũng chày ùa vào.

    Đường Sa Sa đau đớn chảy phát khóc, nước mắt chả mấy trốc làm nhòe hết lớp trang điêm trên mặt, trên mắt.. trên gương mặt, hai vạch đen nhoe nhoét kéo dài từ hai bên mắt xuống đến miệng.. nhìn vừa đáng sợ lại vừa buồn cười.

    Mãi một lúc lâu sau, Đường Sa Sa mới dịu lại, cúi xuống nhìn năm đầu ngón tay mình.

    Thì thấy mấy ngón tay ả đang bị một chiếc bẫy chuột kẹp vào, những chiếc đinh nhọn hoắt sắc bóng đâm vào da thịt ả, máu tươi chảy ra ướt đẫm.

    - A! Sao trong lớp lại có bẫy chuột cơ chứ?

    Có người tò mò nói..

    - Đúng thế! Sa Sa sao lại bị bẫy chuột kẹp phải chứ?

    - Thật kì lạ!

    Sắc mặt Đường Sa Sa càng lúc càng khó coi.

    Trước mặt bao bạn bè cùng lớp, ả nhất thời không tìm ra lí do nào hợp lí để chống chế.

    - Thầy giáo đến rồi! Thưa thầy, Đường Sa Sa bị thương, bạn ấy bị bẫy chuột kẹp trúng ạ!

    Thấy thầy giáo đến lớp, có bạn học báo cáo ngay lại vụ việc.

    Thầy giáo nhìn qua vết thương của ả, thấy vết thương khá nặng:

    - Đi, đi ngay! Nhanh đến phòng y tế!

    Mãi đến giờ vào lớp thì Đường Sa Sa mới cùng thầy giáo trở về lớp.

    Thầy giáo rất là tức giận, nói:

    - Tôi biết các em đều là những học sinh thông minh, đầu óc linh hoạt.. là những người có thành tích học tập suất sắc từ khắp các tỉnh thành thi đỗ vào ngôi trường này. Nhưng, dù có giỏi giang tới đâu thì cũng không được đùa ác như này, làm tổn thương tới bạn bè của mình một cách nghiêm trọng như này..

    - Thưa thầy, bỏ qua chuyện này đi ạ! Em tin người bày ra trò này cũng không phải cố ý đâu!

    Đường Sa Sa cúi gầm mặt, ra vẻ đại độ khoan dung.

    Đan Nghi có chút khâm phục Đường Sa Sa rồi, da mặt ả thật quá dầy, không phải ai cũng làm được như ả.. Rõ ràng là tự mình đi trộm đồ của người khác thì mới bị như vậy mà giờ ả lại giả vờ như mình là người bị hại đáng thương vậy.

    Thầy giáo càng tức giận:

    - Việc lần này quyết không thể cho qua! Vốn cho rằng các em thông minh lanh lợi nên nhà trường luôn tạo cho các em một sự tự do thoải mái nhất định nhất.. vậy mà giờ các em lại gây ra việc này.

    Mọi người thấy thầy giáo thật sự nổi giận rồi thì cũng bắt đầu nghị luận về người mang bẫy chuột tới gây ra chuyện.. người đó cũng quá đáng quá thể rồi.

    Lần này là làm cho Đường Sa Sa bị thương, vậy còn lần sau nữa thì sao?

    Thầy giáo lớn tiếng:

    - Chiếc bẫy chuột này rốt cuộc là do ai mang tới lớp?

    Mọi người nhìn nhau, không ai đứng dậy.

    - Thưa thầy, là em ạ!

    Đan Nghi từ từ đứng lên, khuôn mặt đầy nét sợ hãi.
     
  6. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 58 + 59 Nói dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy giáo thấy Đan Nghi nói vậy thì cũng cố gắng điều chỉnh thái độ nhẹ nhàng hơn.. Đan Nghi trước nay thành tích học tập đều rất tốt, lại ngoan, chưa từng khiến ai phải phiền muộn vì mình.

    Thầy giáo cũng rất quý Đan Nghi.

    Thầy nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:

    - Đan Nghi, em định làm gì vậy?

    - Thưa thầy, em có định làm gì đâu ạ? Gần đây ở nơi em ở có rất nhiều chuột, ban đêm em đều bị chúng phá cho mất ngủ. Dì Dương có bảo em mua cái bẫy chuột về dùng.. Thế là em mới mua một chiếc và để trong ngăn kéo bàn học.

    Giọng nói của cô đầy vẻ đáng thương:

    - Em cũng không biết vì sao mà nó lại làm người khác bị thương được nữa.

    - Vậy sao?

    Thầy giáo có chút tin vào những gì Đan Nghi nói bởi dáng vẻ, lời nói, cử chỉ của cô đều rất dễ khiến cho người khác tin tưởng.

    Nhưng Đường Sa Sa lại có chút hoảng, định lùi một bước tiến trăm bước:

    - Đan Nghi, thì ra là cậu làm! Cậu mua bẫy chuột sao lại không cất gọn vào? Lần này là khiến tớ bị thương, lần sau có thể khiến cho các bạn cùng lớp cũng bị thương thì sao? Việc lần này tớ có thể bỏ qua, cậu sau này phải nhớ cất cho gọn gàng vào nhé!

    Nói xong, rồi quay sang phía thầy giáo:

    - Thưa thầy, việc lần này bỏ qua đi thầy nhé!

    Ả ra vẻ đại độ khoan dung, không chút chấp nhặt để mong đạt được cảm tình của mọi người.. Giờ ả chỉ mong việc này qua đi thật nhanh để không phát sinh thêm chuyện gì khác nữa.

    Đan Nghi sao có thể cho ả cơ hội đó được chứ?

    Cô cười nói:

    - Uhm. Dì Dương cũng dặn mình phải để gọn gàng nên khi nãy mình đã thu gọn và nhét vào trong ngăn kéo rồi! Thật không hiểu sao nó lại khiến Sa Sa bị thương được chứ? Thật lòng xin lỗi cậu nhé!

    Bị Đan Nghi bóc mẽ lời nói dối trước mặt mọi người như vậy.. Đường Sa Sa sao cam tâm?

    Lợi dụng đầu óc Đan Nghi chưa hồi phục hoàn toàn, ả lớn tiếng:

    - Đan Nghi, mình nghĩ là bạn nhớ nhầm rồi đấy. Cái bẫy chuột này rõ ràng là cậu để ở trên bàn chứ đâu có để trong ngăn kéo đâu?

    Đan Nghi chính là đợi câu nói này của ả, ả vùa dứt lời, Đan Nghi liền làm ra vẻ uất ức:

    - Mình thật sự không có nhớ nhầm, cái bẫy ấy mình để trong ngăn kéo rồi!

    - Đan Nghi, cậu đừng nói dối nữa đi!

    Đường Sa Sa sợ sẽ bị bại lộ chuyện mình định trộm sợi dây chuyền của Đan Nghi.

    Không ai trong lớp biết rõ về đời tư về gia thế của Đường Sa Sa.. Nhưng Tiền Phi cũng ở đây, cô ta rất tinh, lại thêm vụ việc phát sinh tại bữa tiệc sinh nhật nữa, Tiền Phi đều biết rõ hết.. Đường Sa Sa chính là sợ Tiền Phi sẽ đứng dậy nói gì đó gây bất lợi cho mình, nên ả cần phải nhanh chóng chấm dứt việc này.

    Đan Nghi vẫn giữ vẻ mặt uất ức ấy, lắc đầu nguầy nguậy:

    - Mình không có nói dối, mình thật sự không nói dối!

    Vừa dứt lời vừa mở toang ngăn kéo hộc bàn ra.

    Mọi người dồn ánh nhìn về phía đó.

    Chỉ thấy bên trong ngăn kéo, có một chiếc hộp nhỏ chuyên đựng đồ trang sức, vài quyển vở của Đan Nghi, trên cuốn vở còn vương mấy giọt máu còn mới.

    Đợi mọi người đều nhìn rõ rồi, Đan Nghi liền chỉ chỗ có vết máu:

    - Khi nãy mình để ngay chỗ này này.

    Đan Nghi không hề chỉ vết máu làm chứng cứ và cũng không nói gì hơn.

    Bởi trước mắt Đường Sa Sa, cô vẫn phải tiếp tục giả vờ là đầu óc cô chưa hồi phục.

    Thế nên cô chỉ nói mấy câu đơn giản đến đơn điệu giống hệt như câu nói của đứa trẻ mấy tuổi vậy.

    Cô cũng tỏ vẻ cố chấp như đứa trẻ không chịu cho bất kì ai vu oan cho mình.

    Nhưng cô tin, thầy giáo và bạn bè trong lớp đều không ngốc, nhìn vết máu thì đều hiểu ngay chân tướng sự việc.

    Quả nhiên, có một nam sinh lập tức lên tiếng:

    - Cái bẫy chuột ấy chắc chắn là Đan Nghi để trong ngăn kéo thật. Nếu không tại sao trong ngăn kéo lại có vết máu mới như kia?

    - Đúng vậy! Đường Sa Sa vậy là cậu tự thò tay vào trong ngăn kéo đấy chứ?

    Đường Sa Sa vẫn cố cãi:

    - Không phải! Vệt máu ấy chẳng qua là bị bắn từ ngoài vào mà thôi!

    - Sao thế được chứ? Khi nãy Đan Nghi lôi ngăn kéo ra, ngăn kéo hở có chút ít thôi, sao mà máu bắn vào như vậy được?

    - Nếu như Đan Nghi đã cất gọn đồ trong ngăn kéo rồi thì hiển nhiên là sẽ không gây hại cho ai cả. Có người bị kẹp phải thì cũng chả thể trách Đan Nghi được!

    - Tớ.. tớ..

    Đường Sa Sa sao đủ sức để nói lại với đông người như vậy, ấp a ấp ủng nói chẳng thành câu..

    - Đường Sa Sa sao cậu lại đi lục ngăn kéo bàn Đan Nghi chứ?

    - Không phải là muốn trộm đồ gì của Đan Nghi đấy chứ?

    Mọi người xung quanh thích xem náo nhiệt nên càng thổi gió cho lửa bùng to.. họ bắt đầu đồn đoán.

    Đến đây thầy giáo cũng coi như hiểu rõ mọi chuyện rồi.

    - Thì ra chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn, vậy cũng không thể trách ai được. Vậy thì, Sa Sa em về chỗ ngồi đi..

    - Thưa thầy, em thật không có lấy đồ của Đan Nghi trong ngăn kéo..

    Ả vẫn ngoan cố.

    - Cũng có thể là do em nhớ nhầm, định mượn vở của Đan Nghi nên mở ngăn kéo ra nên mới bị thương vậy.

    Giờ đây Đường Sa Sa có cố giải thích thế nào thì cũng là vô ích, mọi người đều nhìn ả với ánh mắt khác lạ.

    Thầy giáo nhìn Đan Nghi, hỏi đầy quan tâm:

    - Đan Nghi, em không bị mất món đồ gì chứ?

    - Không ạ!

    Đan Nghi lắc đầu, cô vốn định nói sợi dây chuyền của mình biến mất rồi.

    Sau nghĩ lại, cả lớp còn cần tiếp tục học, làm to chuyện ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần mọi người nghi ngờ Đường Sa Sa có thể là một kẻ chuyên trộm đồ là đủ rồi.

    - Đã như vậy thì, mọi chuyện đến đây chấm dứt.

    Thầy giáo tiếp lời:

    - Nhưng, mặc dù các bạn sinh viên ở đây đều rất thông minh, cũng rất có tài, sau này nhất định sẽ trở thành những người có địa vị trong xã hội, nhưng đừng để cái tâm ác làm hủy hoại tiền đồ, hãy giữ cho mình cái tâm an để phấn đấu thực hiện hoài bão của mình. Rồi, bây giờ bắt đầu vào học!

    Lời nói của thầy giáo vừa nghiêm khắc vừa đầy hàm ý, mọi người đều tự hứa sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng.

    Đường Sa Sa khuôn mặt đầy tức giận trở về chỗ ngồi, đón tiếp ả là những ánh mắt đầy hoài nghi, bất mãn.. có vài người thậm chí còn vội vàng cất những món đồ giá trị của mình vào trong balo rồi ôm chặt trong lòng.

    Tất cả mọi người đều chọn tin tưởng vào Đan Nghi, nghi ngờ Đường Sa Sa.

    Đường Sa Sa ngồi xuống vị trí của mình, Đan Nghi quan tâm mà hỏi:

    - Sa Sa, tay cậu không sao chứ?

    Dù sao cô vẫn đang giả vờ thì giờ cô lại tiếp tục làm ra vẻ như một đứa trẻ, tựa như vừa nãy bóc mẽ ả không phải là cô luôn.

    Thấy bộ dạng này của Đan Nghi, ả lại cảng tức tối nên quát lớn:

    - Đừng giả vờ mèo khóc chuột nữa đi!

    Ả không tiết chế nổi âm lượng phát ra, lập tức thầy giáo và các sinh viên khác đều dồn ánh nhìn về phía ả.

    - Đường Sa Sa, Đan Nghi đã đại lượng không chấp tội cô có ý trộm đồ của bạn ấy rồi, cô còn muốn thế nào?

    Có nam sinh nhìn không quen thái độ của ả nên lớn tiếng nói lời công đạo.

    - Sa Sa cậu nên biết điều chút đi, Đan Nghi đâu có làm gì cậu chứ?

    Thầy giáo cũng lên tiếng:

    - Đường Sa Sa nếu em cần thời gian nghỉ ngơi thì hãy về nghỉ đi. Bao giờ nghỉ đủ rồi thì tiếp tục lên lớp.

    Đường Sa Sa chỉ đành nằm bò ra bàn, giấu đi mọi uất ức mọi sự xấu hổ bằng cách cúi gầm mặt xuống.

    Cả một tiết học ấy ả đều không ngẩng đầu dậy..

    Hết giờ học, thầy giáo rời đi.

    Đan Nghi nhờ người đi gọi Bạch Văn Bình đến.

    Bạch Văn Bình không hề hay biết chuyện gì, còn nghĩ Đan Nghi có việc gì đó nên tìm hắn thôi.

    - Sa Sa có người tìm cậu này!

    Đan Nghi đứng ngoài cửa nói lớn.

    Mọi người đều nhìn thấy Bạch Văn Bình tới tìm Đường Sa Sa.

    Bạch Văn Bình trước nay đều giấu diếm chuyện giữa hắn và Đường Sa Sa.

    Mặc dù quan hệ giữa hắn và Đan Nghi cũng không hề công khai.
     
  7. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 60 + 61 Văn Bình đang nghĩ gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía mình, Bạch Văn Bình vội lên tiếng:

    - Đan Nghi, đừng nói lung tung vậy chứ?

    Đan Nghi vội đưa tay bịt miệng lại:

    - Em không nói nữa!

    Nhưng với biểu hiện đáng ngờ của Bạch Văn Bình cùng với động tác đưa tay bịt miệng của Đan Nghi.. thì rất nhiều người đã nhận ra mối quan hệ không đơn giản giữa hắn và Đường Sa Sa.

    - Anh là Bạch Văn Bình đang học năm 3 đúng không? Đường Sa Sa khi nãy đi lục ngăn kéo bàn người khác bị bẫy chuột kẹp trúng, cũng không biết cô ấy định làm trò gì, có phải muốn trộm đồ không nữa.

    Mọi người tranh nhau bàn luận về chuyện khi nãy.

    Bạch Văn Bình thật sự thấy mất mặt.

    Hắn ta lãnh đạm lên tiếng ;

    - Tôi với Đường Sa Sa cũng chỉ là bạn học bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả. Cô ấy không sao rồi thì tôi đi trước đây!

    Nói xong hắn quay người bước nhanh.

    Đường Sa Sa nghe nói Bạch Văn bình đến tìm mình thì trong lòng vẫn thấy được an ủi phần nào, nghĩ rằng hắn dù sao cũng coi như còn chút lương tâm.

    Ai dè cô ta vừa bước ra ngoài thì Bạch Văn Bình đã quay đầu đi thẳng rồi.

    Đường Sa Sa cũng không tiện gọi hắn mà chỉ đành cứ vậy nhìn theo bóng lưng hắn.

    Trong lòng Bạch Văn Bình giờ đã có nhiều biến đổi.

    Vốn dĩ hắn thật sự là có tình cảm với Đan Nghi.

    Đan Nghi xinh đẹp, hào phóng, dịu dàng cuốn hút.. không biết bao người động lòng theo đuổi cô ngay thời còn học phổ thông.

    Bạch Văn Bình ngay từ ngày đầu quen biết Đan Nghi thì đã không ngừng theo đuổi cô.

    Sau kì thi đại học, Đan Nghi nhận lời thử làm người yêu hắn.

    Nhưng, Đan Nghi dù rất hào phóng, hướng ngoại nhưng dù sao cũng còn ít tuổi, đối với việc hôn hít, ôm ấp thì khá là bảo thủ.. lại càng không nói đến việc phát sinh quan hệ nam nữ kia nữa.

    Bạch Văn Bình đã là sinh viên năm 3, thường xuyên cùng các nam sinh đồng lứa ra vào các quán karaoke, cá bar sàn.. sớm đã nếm mùi phong trần, một thân tinh lực dùng không hết.

    Nhưng lại không dám động đến người Đan Nghi.

    Vừa hay lại gặp Đường Sa Sa ra sức quyến rũ hắn, đôi ngực to của ả mê hoặc điên đảo đầu óc hắn.

    Hắn và Đường Sa Sa cứ vậy mà cuốn lấy nhau, làm đủ trò bẩn thỉu sau lưng Đan Nghi.

    Sau khi đầu Đan Nghi bị thương, thì hai người bọn họ lại càng qua lại thắm thiết hơn, lấy tiền bạc thoải mái từ trong tay Đan Nghi, sống cuộc sống vương giả suốt ba tháng giời.

    Nhưng giờ đầu Đan Nghi đang dần bình thường trở lại, Đường Sa Sa lại không ngừng thúc giục hắn về chuyện tiền nong.. Bạch Văn Bình sớm đã đổi thay.

    Hắn và Đường Sa Sa nói trắng phớ ra thì cũng chỉ là một mối quan hệ gắn bó về nhục dục, còn về tình cảm yêu thương thì chẳng có là bao.

    Thời gian này hắn đã thấy thật sự chán ghét con người, tính cách nông cạn của Đường Sa Sa rồi.

    So với Đan Nghi, tướng mạo, tính cách, khí chất, gia thế thì không một phương diện nào mà Đường Sa Sa có thể vượt qua Đan Nghi được.

    Bạch Văn Bình nghĩ đến đây thật hận đến nỗi muốn đánh cho bản thân một trận thừa sống thiếu chết.

    Nếu như hắn cứ ngoan ngoãn ở bên Đan Nghi, sau này Đan gia lẽ nào còn ngược đãi hắn? Đan Nghi còn không đưa nhiều tiền cho hắn tiêu chắc?

    Ở bên Đường Sa Sa thì có thể có được gì?

    Kể cả có lấy được sợi dây kim cương của Đan Nghi thì có thể dựa vào đó mà sống cả đời không?

    Bạch Văn Bình càng nghĩ càng hối hận, từ đầu mà hắn kiên quyết từ chối Đường Sa Sa thì giờ có phải hắn với Đan Nghi vẫn đang gắn bó bên nhau không?

    Lại còn có bố mẹ hắn ở bên cạnh bố mẹ Đan Nghi luôn chăm chỉ, trung thành.. nên Đan gia cũng khá là coi trọng Bạch gia.

    Chỉ cần đợi Đan Nghi đủ mười tám tuổi, bản thân hắn đến Đan gia cầu hôn, làm xong mọi thủ tục thì chắc chắn sẽ sống sung sướng hơn ở bên cạnh Sa Sa quá ư là nhiều lần.

    Nghĩ tới đây, Bạch Văn Bình thầm hạ quyết tâm..

    Buổi chiều, vừa tan học, hắn liền đi về phía căn hộ của Đan Nghi.

    Đan Nghi sớm đoán được hắn sẽ mò tới nên ở sẵn trong nhà đợi hắn.

    Quả nhiên Bạch Văn Bình mò tới thật.

    Đan Nghi nở nụ cười rạng rỡ, đơn thuần:

    - Anh Văn Bình, tay Sa Sa bị thương nặng vậy, lúc sáng sao anh không vào thăm cô ấy?

    Bạch Văn Bình vội nói:

    - Anh còn vội quay về lớp, không rảnh! Với lại, sao anh phải quan tâm cô ấy nhiều vậy chứ? Anh chỉ quan tâm mỗi bé Nghi Nghi của anh thôi!

    Đan Nghi nghe vậy thật thấy buồn nôn.

    Nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười vô tư đơn thuần.

    Ánh hoàng hôn chiếu qua khe cửa sổ.. Đan Nghi ngồi trên sofa sau khung cửa, tia sáng rọi trên người cô tạo thành một vầng sáng thật đẹp.

    Nụ cười của cô thật tươi tắn, càng làm tôn thêm nét đẹp trong trẻo vốn có của cô.

    Bạch Văn Bình mải mê ngắm nhìn cô, trong lòng không khỏi thầm chửi rủa bản thân "não mình trước kia đúng là bị ngập nước rồi nên mới định bỏ rơi Đan Nghi để tìm đến Đường Sa Sa".

    Nhưng hắn vẫn tin, vẫn còn kịp để làm lại.

    Dù sao Đan Nghi cũng không hề biết chuyện giữa hắn và Đường Sa Sa.. Hắn chỉ cần khéo léo dỗ dành cả hai bên thì hắn vẫn vừa có thể giữ quan hệ yêu đương với Đan Nghi mà lại vẫn có thể lên giường cùng Đường Sa Sa.

    Hắn ngồi xuống trên ghế sofa.

    Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean, chải chuốt gọn gàng, không mở miệng ra nói chuyện thì nhìn cũng gọi là thuận mắt.

    Khi xưa Đan Nghi chính là bị vẻ ngoài này của hắn đánh lừa, cô thấy hắn khác với những thiếu gia, công tử khác, thấy hắn là người thông minh chăm chỉ, có chí tiến thủ.

    Thế nhưng, sự thông minh và nỗ lực của hắn đã hoàn toàn đặt sai chỗ.

    Đan Nghi nở nụ cười tươi, nhìn hắn.

    Bạch Văn Bình nhìn Đan Nghi với ánh mắt vừa thâm tình vừa dịu dàng rồi nói:

    - Nghi Nghi, anh thật sự rất thích em. Đợi em tròn mười tám tuổi, anh sẽ sang nhà em cầu hôn, anh muốn cưới em, sống cả đời hạnh phúc bên em!

    - Ừm!

    Đan Nghi cố nén sự buồn nôn lại, vẫn giữ nét cười trên môi.

    - Nghi Nghi em vừa xinh đẹp vừa đơn thuần, gặp được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh.

    Bạch Văn Bình càng nói càng động tình, Đan Nghi thật sự là một cô gái đáng để cưới về làm vợ, hắn thật không muốn bỏ nỡ thêm một lần nữa.

    Đầu Bạch Văn Bình áp sát đến bên Đan Nghi, định hôn Đan Nghi.

    Việc này hắn muốn xác định lại càng nhanh càng tốt.

    Hắn còn chưa kịp tiến sát về phía Đan Nghi thì Đan Nghi đã giơ chiếc điện thoại trong tay lên, nói:

    - Anh Văn Bình, có thể đợi em nói chuyện xong với Sa Sa không ạ?

    Bạch Văn Bình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Đan Nghi đang hiện lên cuộc gọi với Đường Sa Sa, bỗng chốc mặt mũi tái mét.

    - Nghi Nghi.. em..

    Hắn kinh ngạc đến bức bối.

    - Lúc nãy anh đến em đang nói chuyện điện thoại với Sa Sa, còn chưa kịp tắt điện thoại.

    Đan Nghi cố nhịn cười, trả lời một cách đầy vô tội.

    Không đợi Bạch Văn Bình nói gì thêm, Đường Sa Sa đã đẩy cửa chạy vào.

    Ả vốn định gọi điện thăm dò Đan Nghi, xem xem đầu óc cô hồi phục tới đâu rồi. Không ngờ nói chuyện một lúc thì lại truyền đến giọng nói lúc ẩn lúc hiện của Bạch Văn Bình.

    Ả giận giữ vô cùng mà phóng đến đây, lao vào cào cấu lên mặt Bạch Văn Bình.

    - Đường Sa Sa em điên rồi à?

    Bạch Văn Bình kêu lên đau đớn.

    - Tôi điên rồi! Anh đang làm trò gì hả?

    Đường Sa Sa lớn tiếng chửi mắng.

    - Anh đi mèo mả gà đồng mà còn không cho tôi nói gì sao?

    Đan Nghi đứng bên cạnh, khẽ nói:

    - Anh Văn Bình, Sa Sa, hai người đừng cãi nhau nữa, ồn quá đi thôi!

    Đường Sa Sa đang tức điên:

    - Bạch Văn Bình anh nói rõ ràng cho tôi! Không nói rõ thì hôm nay tôi sẽ không tha cho anh đâu!

    Đan Nghi giả vờ sợ hãi, khóc lóc:

    - Hai người thật đáng sợ, tôi ra ngoài đây, không thèm quản hai người nữa đâu!
     
  8. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 62 + 63 Yêu thật..

    Đan Nghi chạy thật nhanh ra ngoài.

    - Nghi Nghi! Nghi Nghi!

    Bạch Văn Bình định chạy đuổi theo thì bị Đường Sa Sa giữ lại.

    Đan Nghi lợi dụng cơ hội đó lẻn nhanh về căn hộ của Lục Thượng Hàn, ngôi nhà thật sự của cô.

    Để tránh máu me bắn lên người, cô chọn cho mình cách vừa ăn hạt hướng dương vừa xem kịch hay qua laptop.

    Mở laptop ra, camera đang quay lại cảnh ở căn hộ bên kia.

    Cô lấy ra sữa chua hoa quả rồi bắt đầu ngồi xem cảnh Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cãi lộn.

    - Anh là đồ vô lương tâm, dám làm những việc xấu xa này sau lưng tôi.

    Đường Sa Sa cào cấu lên người Bạch Văn Bình.

    Bạch Văn Bình tự biết mình thua về lí nhưng hắn cũng không chịu nhận là mình đã làm sai.

    Hắn ta bây giờ chỉ thấy hối hận vì đã dính líu tới ả Đường Sa Sa này mà thôi.

    Hắn cũng không dám làm to chuyện này nên cũng chỉ còn cách đợi Đường Sa Sa trút giận xong.

    Đường Sa Sa chửi mắng đủ rồi, hắn mới lên tiếng:

    - Dù sao Đan Nghi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, anh không quan tâm chút tới cô ấy thì cũng không được. Với lại anh chủ yếu là muốn thử xem cô ta đã hồi phục đến đâu rồi thôi mà!

    - Thật?

    Đường Sa Sa đã bớt nóng hơn nhiều, cũng trút giận đủ rồi.

    Đan Nghi nhìn thấy toàn cảnh trên màn hình laptop, bĩu bĩu môi.

    Đường Sa Sa nhìn Bạch Văn Bình, nghĩ cũng thấy hắn nói có lý, bớt giận thêm chút nữa.

    Đan Nghi cảm thấy hết trò vui rồi, hai kẻ đó mới đấm đá nhau có chút thế thôi đã dừng lại rồi, cô còn chưa xem chán kịch cơ mà.

    Bạch Văn Bình cũng muốn giải quyết yên ấm mọi việc với Đường Sa Sa cho nhanh nên vội thêm:

    - Nếu anh mà thật thích cô ta thì lúc trước đã không tìm đến em rồi, anh yêu em thật lòng mà!

    - Yêu thật? Bạch Văn Bình anh ý gì đây? Tay tôi bị thương như thế này, anh hôm nay đến lớp tôi ngó nghiêng chút rồi bỏ đi ngay là thế nào hả?

    Trong giọng nói của ả đầy sự oán hận.

    - Người đông, Đan Nghi lại đứng đó, anh cũng không tiện nói nhiều với em mà!

    Hắn vội giải thích, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để lật mặt với Đường Sa Sa.

    Đường Sa Sa tỏ vẻ uất ức:

    - Anh xem tay em này, bị thành ra thế này rồi này..

    Ả giơ tay ra trước mặt Bạch Văn Bình.. còn cố ý để lộ ra một đoạn dài chỗ bắp tay.

    Cơ thể Đường Sa Sa vốn rất đẫy đà, mặc lại ít vải, chỉ cần giơ tay lên là nơi vòm ngực trắng nõn nà hiện ra trước mắt Bạch Văn Bình.

    Bạch Văn Bình nhìn thấy vậy, mắt chẳng thể chớp nổi cái nào.. nhưng nghĩ tới hạnh phúc cả đời mình sau này nên lại đành nhịn lại.

    Hắn nói:

    - Sa Sa em cố gắng ở nhà dưỡng thương. Thời gian này em đừng nghĩ tới sợi dây chuyền của Đan Nghi nữa.

    Đường Sa Sa nhận thấy hắn không còn nhiệt tình với mình như trước, lại có chút cáu giận:

    - Không lấy dây chuyền của Đan Nghi thì lấy gì để trả tiền, hai chúng ta sao có thể có cuộc sống sung sướng được?

    Bạch Văn Bình càng lúc càng thấy ả ta sao mà não ngắn tới vậy, sao mà tục tĩu tới thế.. lời nào, câu nào cũng không thể không gắn đến tiền.

    Thân hình ả đẫy đà, mặt to tròn, trước kia khi lên giường với ả, chỉ thấy thịt nhiều thì thoải mái.. nhưng giờ Bạch Văn Bình càng nhìn lại càng thấy Đan Nghi xinh đẹp, dễ thương, Đường Sa Sa có xách dép chạy theo cũng không thể sánh bằng.

    Bạch Văn Bình nói tiếp:

    - Sa Sa, là như thế này.. bố mẹ anh khi trước có nói với anh, đợi Đan Nghi tròn 18 tuổi thì sẽ cố gắng để hai bên gia đình định hôn ước.

    - Cái gì? Anh muốn đính hôn với con tiểu tiện nhân đó!

    Đường Sa Sa vừa nghe đã nổi giận:

    - Vậy còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao? Bạch Văn Bình, những lời anh nói khi anh sung sướng trên giường với tôi đã bị chó tha đi đâu hết rồi?

    Bạch Văn Bình thở dài:

    - Sa Sa em nghĩ xem, chúng ta mãi cũng không lấy được sợi dây chuyền của Đan Nghi, mà có lấy được rồi, thì muốn bán lấy tiền cũng khó bởi đã quá nhiều người nhìn thấy sợi dây chuyền ấy và biết nó thuộc về Đan Nghi rồi. Như vậy thì đến bao giờ chúng ta mới giả được hết nợ chứ?

    Bạch Văn Bình cố gắng dịu dàng dỗ dành ả:

    - Một sợi dây chuyền sao đủ cho hai chúng ta tiêu sài, sống sung sướng? Nếu anh đính hôn với Đan Nghi, thì sẽ có rất nhiều cơ hội, Đan gia sẽ giao cho cha mẹ anh rất nhiều mối làm ăn lớn. Sau khi anh tốt nghiệp, thì cũng có cơ hội ở lại Đan gia. Đến khi đó còn sợ không có vinh hoa phú quý mà hưởng sao?

    Nghe Bạch Văn Bình nói vậy, Đường Sa Sa cũng thấy động lòng, nhưng lại có chút lo lắng:

    - Nhưng còn em thì sao?

    - Em vẫn là người mà anh yêu nhất! Tất cả mọi việc cũng đều có phần công sức của em mà!

    Bạch Văn Bình tiếp tục dỗ ngọt.

    - Đan Nghi tính tình lãnh đạm, chút nữ tính cũng chả có. Kể cả có đính hôn cùng cô ta, thì cũng sẽ chả phát sinh chuyện gì hết.

    - Thật không?

    Đường Sa Sa thật sự động lòng.

    - Em còn không hiểu anh sao?

    Bạch Văn Bình rất ư là đắc ý.

    - Anh dũng mãnh thế nào, em phải là người hiểu nhất chứ? Tất cả sự dũng mãnh ấy cũng chỉ thuộc về em mà thôi..

    Đường Sa Sa nở nụ cười đầy mê hoặc:

    - Vậy anh hứa sẽ không bao giờ động đến người Đan Nghi đi!

    - Ai mà thèm động tới con ngốc ấy chứ?

    Bạch Văn Bình bật cười, ôm chặt lấy người Đường Sa Sa.

    Mặc dù hắn rất hối hận vì đã phát sinh quan hệ với Đường Sa Sa.. và giờ cũng mong muốn củng cố lại mối quan hệ với Đan Nghi.

    Nhưng loại đàn ông như Bạch Văn Bình, khi tinh trùng lên não thì chả còn chút gì gọi là lí trí cả.

    Hắn ôm lấy Đường Sa Sa, lúc này trong đầu hắn đã không còn nhớ đến bất kì chuyện gì khác nữa.. ưu tiên thỏa mãn nhục dục đặt lên tất cả.

    Đan Nghi đang ăn sữa chua hoa quả, vừa mới rời mắt khỏi màn hình một tí thì từ màn hình laptop vọng ra tiếng rên rỉ của Đường Sa Sa quyện với tiếng thở dốc của Bạch Văn Bình.

    Đang ăn miếng sữa chua mà Đan Nghi suýt chút nữa phun hết ra ngoài, trong lòng thầm chửi, "tên đàn ông này thật là ghê tởm, may mà mình sớm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, không thì kể cả trí não có hồi phục lại bình thường thì mình vẫn bị hắn dắt mũi không biết đến khi nào nữa".

    Quá ghê tởm.. cô đóng sập laptop lại.

    Đúng lúc này, Lục Thường Hàn bước vào.

    Tiếng động khi nãy trên laptop, hắn đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết rồi.

    Khuôn mặt có chút không vui, cô gái nhỏ này vẫn dám xem cảnh nóng trực tiếp ở căn hộ bên cạnh?

    Hắn bước từng bước dài đến ngồi cạnh Đan Nghi, trên người vẫn còn thoáng chút hơi lạnh của buổi đêm bên ngoài.

    Đan Nghi nhìn hắn, nở nụ cười tươi rói.

    Hắn nhìn chằm chằm vào cô:

    - Thân hình Bạch Văn Bình đáng để em nhìn nhiều lần vậy sao?

    - Anh nói gì vậy?

    Đan Nghi để cốc sữa chua xuống bàn.

    - Ai muốn nhìn hắn chứ?

    - Em mà muốn nhìn thì anh sẽ không ngại hi sinh một chút..

    Giọng nói của Lục Thượng Hàn đầy vẻ ám muội.

    Đan Nghi xúc lấy một thìa sữa chua đút vào miệng hắn, nói:

    - Đủ để chặn lại chưa?

    Lục Thượng Hàn kéo cô lại gần, chuẩn xác hôn lên bờ môi nhỏ xinh, đẩy miếng sữa chua trở lại miệng cô.

    Nụ hôn này thật sâu thật sâu biến nụ hôn vốn rất nhẹ nhàng thành một nụ hôn đắm đuối.. nồng nhiệt.

    Tận khi Đan Nghi tưởng như mình sắp ngộp thở thì hắn mới chịu buông cô ra.

    Đúng lúc ấy, nhạc chuông điện thoại của cô vang lên.

    Cô vội ấn nút nghe:

    - Ba? Về nhà á? Vâng, con sẽ cố gắng thu xếp về sớm ạ!

    Bỏ điện thoại xuống bàn, quay sang Lục Thượng Hàn:

    - Ba em gọi bảo em thu xếp về nhà đón sinh nhật!

    Lục Thượng Hàn hơi bất ngờ:

    - Sinh nhật 18 tuổi?

    - Ukm.

    Đan Nghi khẽ gật đầu..

    Lục Thượng Hàn khẽ cười:

    - 18 tuổi, đủ tuổi kết hôn rồi!

    - Ukm.

    Cô nở nụ cười đầy ngọt ngào với hắn.. rồi thêm một câu:

    * * * Nhưng em chưa muốn cưới..

    Lục Thượng Hàn xoa xoa mũi, đứng dậy rời đi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...