Ở nhà với em thôi Tặng ai ham giang san bỏ tri kỷ ở nhà Em sợ mình rồi sẽ ích kỷ nhiều hơn Khi nỗi yêu anh lớn dần lên theo tháng năm dài đằng đẵng Đam mê của đàn ông là giang san Còn của đàn bà là đêm trắng Nhớ người mình thương và thương kẻ mình nhớ một đời Em bé mọn làm sao làm trái quy luật đây trời ơi Trắc trở yêu anh quấn kén lòng mình Thao thức nguyên đêm vẫn hoang mang lúc bình minh Lo trời sáng anh đi mộng bình yên sẽ tắt! Đừng quở trách nếu sự lắm lời trở thành thường nhật Em ca thán mùa đông mắng mỏ giông gió ồn ào Em liếc mắt giận tàn thuốc xanh xao Cắn đắn đôi giày anh mang cáu vết gì đầy nghi hoặc ... Đàn bà mà anh! Lời nói thường phản trắc Với trái tim đang mềm yếu kiệt cùng Em to gan đến đáng thương Em đành hanh đến dịu hiền... ừ chắc gì anh biết? Nếu có thể xin đừng bỏ đi biền biệt Dẫu bản tính đàn ông ưa vùng vẫy non ngàn Nhưng! Anh ơi hãy trở về vì em đã rất ngoan Đã rất chờ mong con thuyền anh neo đậu Chinh phạt vừa thôi! Anh yêu dấu Phong lưu rồi cũng già Vinh hoa rồi cũng hết Chi bằng ở lại nhà nằm nghe em hát Ngó trái bí con sâu oanh tạc sau vườn Hôn lên mái tóc mong manh này đi! Kẻo chẳng kịp phai sương Em già đi... lấy gì anh xốn xang như ngày xưa nữa! Xin lỗi nếu anh nhất quyết xông pha còn em vẫn hèn mọn thương nhớ Chẳng đủ bao dung cho những to tát phi thường Yêu dấu ơi! Hãy cứ làm con sóng nô muôn phương Mặc kệ ruột gan đàn bà chảy máu Em mãi là bờ dậu Ôm thương nhớ mua vui vườn ruộng bí bầu Chậc lưỡi! Anh có đi đâu Cũng chẳng đi ra ngoài nỗi nhớ Cười nhiều lên cho tim gan em tan vỡ từng ngày! P/s: "Bỏ cả giang san vì tri kỷ, ai ngờ tri kỷ thích giang san" Đôi khi phụ nữ cần một người đàn ông giống như người nhảy khỏi máy bay cần dù nhảy vậy. Nếu chẳng bao giờ anh ta có mặt thì sau này anh ta cũng không cần có mặt nữa.
Đời cần gì em ơi Cho Anh Kiếm một mảnh vườn hai đứa sẽ trồng rau Nuôi thêm đàn gà mái mơ cho em chiều chiều nhặt trứng Bỏ phố thị lệ hoa mình chọn cuộc đời bình lặng Húp bát canh cua thanh thản sống qua ngày Nhấp ngụm trà bên mái hiên khà một tiếng như kẻ say Thì ra hạnh phúc đến từ những điều bé nhỏ Khi em nằm cạnh bên cho anh ân cần gọi vợ Môi lẫy lẫy hờn hờn... "anh chẳng biết thương em?" Học nhịn nhường giữ mái ấm êm đềm Biết si mê cả khi em nhạt màu son phấn Em bao dung những lần anh tụ tập bè bạn Những lần anh hư em lặng lẽ dỗ dành Hai đứa trẻ lại như luống rau xanh Nằm gác chân nhìn hoa rơi nghe lũ gà nhảy ổ Hôn lên hai lòng tay chai mà vẫn chưa đã nhớ Trời ơi! Gần nhau thế riết vẫn thương Vứt hết giang san mình sống cuộc đời thường Đổi xô lấn bon chen lấy nụ cười em đợi cửa Bán ồn ã tung hê lấy ngọt lành hai tiếng chồng vợ ...Mình dụm dành thời gian trân quý thương nhớ đời người Kiếp này chẳng cần gì nhiều thiết bấy nhiêu thôi Có em có anh có líu lo tiếng nô đùa con trẻ Gạt vinh hoa bạc tiền qua bên... chỉ lo ngày mai gió nhẹ Lay ngã vạt cải trổ ngồng xiêu xiêu! Đời người chẳng cần sang giàu chỉ cần tình yêu! Mình nhỉ?
Mình cưới nhau đi Bỏ hết bon chen mình về chung một mái nhà Chấp nhận sống cuộc đời của người bình yên đơn giản Nắm chặt tay nhau vượt qua mọi khổ đau kiếp nạn Nhân gian lắm phù du tha thiết làm chi sang giả vô hồn Thấy mình đáng giá hơn khi cùng chăm bẵm các con Nhận ra trên đời này không còn bất cứ gì to tát Sợ nồi cá kho quá cay sợ bát canh rau nêm nhạt Lo sáng nắng to hãi mưa gió ầm ĩ buổi chiều Về nằm cạnh nhau mới hiểu được đúng nghĩa tình yêu Thấy người ta đứt tay mà lòng dạ mình đau như lửa đốt Chẳng cần bạc tiền quyền uy chỉ thèm nghe em nói ngọt Câu "mình ơi..." thốt ra trong đêm nghe sung sướng tận cùng Người đời bạc thế nào về có em thương Sần sùi lồi lõm ra sao đưa đây cho môi ngoan miết phẳng Chỉ xin anh ném hết ngông nghênh, to gan, uy quyền khi nhìn thấy mắt son lẳng lặng Khúm núm xếp lại đôi dép chông chênh ngay ngắn góc nhà Chỉ cần có em có anh sẽ qua hết phong ba Điêu linh vốn tự do loài người tham tàn nhận lấy Nằm lên chân thật ngoan... mềm lòng quên khuấy Người đời bạc ác điêu toa!
Viết cho mẹ của anh Mai em về ôm hôn mẹ của anh Cảm ơn người đã sinh anh cho em yêu thương cho em chờ đợi Cảm ơn người đã nuôi lớn anh cho anh cười anh nói Để em lấy làm gia tài riêng không chia sớt người nào Lắng lòng kể mẹ nghe những phút nôn nao Trước biển dịu êm em thèm thương anh đến vỡ Trước núi trập trùng anh khát khao có em làm vợ Chúng mình biết bao lần oà vỡ ở trong nhau Sẽ về hôn lên mớ tóc phai màu Chia nỗi tủi hờn của người đàn bà giàu nước mắt Đời đàn bà sống bằng đức tin và chết vì dằn vặt Phận số đàn bà mặn chát biển khơi Thay anh hôn lên đôi bàn tay vì chồng con mà sạn chai Áp vào ngực nhăn để thấu bao ngọt bùi đã kiệt cùng dành anh hết Hỏi người ngày tháng nào bình yên phút giây nào mỏi mệt Gót chân nẻ vì đâu và cuối mắt vì ai mà chim vẽ trời chiều Sẽ thương mẹ như đã thương anh nhiều... tình yêu Tạ ơn mẹ như chúa như phật như mẹ cha em vậy Bởi cùng phận đàn bà nên em đủ mặn mòi, đa đoan để thấy Cả đời mình mẹ làm cây khô chắt máu đỏ dâng đời Mẹ quá nhân từ nên chẳng có câu kinh nào tụng niệm nổi anh ơi Chỉ lấy bình yên, sướng vui của cháu con làm nhựa sống Đời đàn bà là biển rộng Đem bão giông giấu vào ngực già nua, mang cay đắng lấp kín tâm mình Bởi mẹ quá bao dung nên em tin Con của mẹ cũng đủ chân thành để thương em đến chết Tình yêu ơi! Nếu sau này trong chặng dài mình mỏi mệt Hãy đưa em về ôm lấy tóc mây Bởi tình mình sứt mẻ hay ngọt đầy Đều nhờ phúc mẹ! Em về hôn lên gót nẻ Để thênh thang vững dạ thấy anh cười
Nhẹ lòng đi em nhé Nhẹ lòng đi em nhé Chẳng gì đáng sợ đâu Mọi chông gai sẽ hết Miễn là mình yêu nhau Đời chẳng dài mãi mãi Nên đừng hờn giận anh Phung phí chi bé bỏng Lỡ đắng cay chuyện mình Sóng gió rồi sẽ hết Đừng lo nhiều nha em Chỉ cần bên nhau thế Mọi chuyện ắt êm đềm Anh sẽ làm tất cả Để em an tâm cười Trời sinh anh chỉ để Làm em vui đấy thôi Phải luôn luôn hạnh phúc Thương lấy bản thân mình Còn lại để đấy hết Bình yên mà yêu anh! Giông bão để ngoài cửa Ngã vào lòng anh thôi Thế giới dẫu sụp đổ Có anh ở đây rồi Anh sẽ làm tất cả Để em mãi dịu êm Hôn thêm đi đừng sợ Ngủ ngoan đi yếu mềm!
Vợ chồng Năm tháng đã qua giông bão phủ phai đời Mái ấm hai đứa mình có hơn một lần lung lay tan vỡ Cả anh và em đều bực dọc, tổn thương, hãi sợ Đều chán ngán, âu lo, đạp đổ, bất cần Từng ghì lấy nhau nhìn lá đổ ngoài sân Mỉm cười bình tâm ngó nụ hoa chiều tàn nhụy Đêm giật mình có người vỗ về thấy tột cùng trân quý Ừ vì nể trọng nhau nên bền vững đến bây giờ Bồng bột đời đàn ông che giấu những cơn mơ Ong bướm hoa tươi làm sao kiềm chế nổi Rũ qua loa phấn son chạy về thấy em ngồi đợi Bên mâm cơm chiều... trời ơi anh hối hận anh thương! Chắc hẳn cũng có lúc em nông nổi muốn sai đường Mật ngọt nhân gian rót vào tai làm lòng nghiêng ngả Nhưng như cánh rừng qua trận đổ lá Em kiên cường tươi xanh Vẫn biết thời gian làm nhạt đi tình yêu hai đứa mình Lo toan thường ngày lấp liếm nhiều yêu nhớ Lắm khi nhìn đối phương thấy nặng nợ Mà rồi vẫn chẳng thể rũ nợ để nhẹ gánh chơi đời Từng ồn ào quát mắng cắn đắn nhau trời ơi Ích kỷ bản thân nên chẳng lắng nghe người kia bày tỏ Vài lần không sẻ chia, cảm thông, thấu hiểu, lặng im ...mà mình nỡ Xúyt gật đầu buông tay! Tình nghĩa vợ chồng bấy lâu đâu giản đơn như này Cứ gì vì một phút bốc đồng mà đập tan đi tất cả Vẫn cần nhau như đồng hoang cần ươm mạ Như dây bí dây bầu nương tựa vững chãi trước bão giông Đừng căn vặn mình còn yêu nhau không Sau ngần ấy năm về chung một mái nhà tình yêu giờ đâu còn cần thiết nữa Chỉ cần hôm anh đi xa em thấy nhớ Hôm anh ở nhà em lo sợ anh đi Chỉ cần anh đủ mềm yếu tột cùng khi ôm em hiền ngoan nhu mì Anh cứng cỏi già nua che cho em bão tố ...chỉ cần vậy thôi là đủ duyên đủ nợ Đủ nhớ nhớ thương thương cho đến cuối đời Vinh hoa hay bất hạnh cũng chỉ cần có nhau thôi Mọi đau thương sẽ qua, bình yên dịu ngọt ùa tới ...Tình yêu dù kỳ vĩ đến đâu cũng chẳng bằng tin tưởng, sẻ chia, chờ đợi Chẳng bằng bao dung tha thứ bỏ qua lầm lỗi bao lần Chẳng bằng trìu mến coi nhau là người thân "Người một nhà" nghĩa là gấp ngàn lần tình yêu trai gái! Thế cớ sao lại Giận nhau!
Cúc họa mi Lại bắt đầu một mùa cúc hoạ mi Mình em đi trong chiều tháng mười năm cũ Chẳng còn ai ở lại để gìn gìn giữ giữ Chuyện tình yêu bao lứa đôi lỡ tan vỡ mất rồi Buồn muốn khóc khi nhìn hoa rơi Trắng đến buốt lòng người đi qua năm tháng Tưởng hết yêu rồi thì chúng mình vẫn là bè bạn Mà rồi ngượng ngùng bỏ quên nhau Từng một lần chứng kiến đổ vỡ tình đầu Thêm một lần nhìn thấy hai người quay lưng biền biệt Tưởng giấu được nỗi buồn trong mắt mà rồi cúc biết Nên rưng rưng cúc khóc trắng hiên nhà Lại bắt đầu thêm một tháng mười nữa đi qua Và có thêm một người bỏ đi một người ở lại Tội tình gì mà những người yêu nhau phải gặp ngang trái Phải bỏ quên nhau với xưa cũ qua rồi Đâu chỉ có mùa thu mới khiến lòng chơi vơi Đâu phải bông hoạ mi nào cũng tận cùng tan vỡ Đâu phải chuyện tình nào cũng đáng sợ Cũng hoảng hốt chia lìa khi đáng nhẽ bình yên? Chỉ còn một mình em nhớ nhớ quên quên Gắng gượng mãi cho qua tháng mười xưa cũ Cúc cứ buồn đau thu cứ tan vỡ Mặc em nhớ nhớ quên quên!
Dạy dùm em cách tan vỡ Giờ thì anh cũng học được cách nhẫn tâm Bỏ em lại với những điều còn dang dở Chỉ tha thiết xin mắt em thăm thẳm buồn anh hãy nhớ Đừng bao giờ quên dù năm tháng qua nhiều Ừ thì ai cũng một lần phải tan vỡ trước tình yêu Điều không thể xảy ra bỗng một ngày hiện ngay trước mắt Lòng tay đàn bà chỉ nhiêu đây... ừ rất chật Không đủ cho anh khua gươm quẫy đạp vẫy vùng Tưởng tình sẽ bình yên vì em sẵn có bao dung Giỏi nén khổ đau cam chịu hi sinh thiệt thòi nhận về đủ cả Hà cớ gì từng hôn đắm say nay trở mặt xa lạ Chạm tay nhau đủ lâu mà nhạt nhẽo chẳng buồn cầm Chuyện muôn đời tưởng đúng mà hoá ra nhìn lầm Anh chỉ là đàn ông như bao người chỉ riêng em không chịu hiểu Tình yêu đến thời điểm kết thúc như tàn canh rượu Người ngả nghiêng say kẻ no nê dè bỉu chán chường Giờ thì anh cũng học được cách chấm dứt nhớ thương Một mình em ngả nghiêng với rất nhiều thương nhớ Mắt em thăm thẳm buồn... nếu anh có sợ Thì cứ quên đi! Đao gươm có sẵn trong anh còn em chẳng có gì Bước vào đường yêu trắng tay nên nhận về tay trắng Tan vỡ trước tình yêu phải thật ồn ào hay cùng tận câm lặng Dám dạy giùm em!