Em đừng ghét người mới của anh Anh xin lỗi... anh sai rồi... năm tháng Tưởng tình yêu mãi mãi chẳng nhạt nhoà Vậy mà lỡ cầm tay cô gái khác Anh chẳng thẹn thùng nghĩ chuyện hai ta Xin hiểu cho lòng anh nhiều khao khát Đàn ông lắm si mê sau đằng đẵng tháng ngày Yêu nhau lâu sẽ giống như rừng cũ Đến một ngày mầm mới muốn thay cây Hãy tha thứ cho tính anh sốc nổi Như ngày qua ầm ĩ đến thương em Cô gái ấy không tội tình gì hết Chỉ tại anh... đã chán lắm êm đềm! Đừng chất vấn "sao không yêu nhau nữa" Lời hứa xưa vốn đã quá cũ càng Người em thấy giờ không là anh nữa Chuyện tình mình tới lúc phải vỡ tan Không cần hỏi những người quen hai đứa Cách làm sao quên kỷ niệm trong lòng Hãy lấy cớ anh ác tàn, man trá Đểu, phũ, khốn cùng... để phận gái long đong Anh xin lỗi làm tổn thương em lần cuối Chuyện chúng ta kết thúc ở đây rồi Cô gái ấy xin em đừng cắn đắn Tội tày đình chỉ tại mỗi anh thôi! Anh xin lỗi đã nhẫn tâm đến thế Hệt ngày xưa che giông bão thôi mà Cô gái ấy chấp nhận thương sẹo cũ Nên cũng van em rộng lượng với người ta
Người cũ của anh Tặng Thúy! Nếu có gặp lại người cũ của anh Xin đừng căn vặn điều gì làm cô ấy thương tổn Bọn anh bây giờ bình thường hơn bè bạn Những người bạn từng thương! Trách cứ làm gì nữa em? Giờ hai ta mới chung đường Cô ấy đang âu lo khổ đau trên một nẻo hoàn toàn xa lạ Có thể nhìn thấy nhau bọn anh nấn ná Nhưng đó là sự nấn ná cũ xưa Đừng nặng lời với quá khứ một thời anh tôn thờ Đàn bà ai cũng nhiều lần buồn khổ Có yêu anh thì đừng nỡ Giày vò những điều anh không thể làm khác được nữa rồi em Bọn anh từng có khoảng thời gian êm đềm Và rất nhiều lần đớn đau, chật vật, giận hờn, khổ ải Nỡ lòng nào em lại Ghen với cả tê tái qua rồi! Giờ trái tim anh chỉ dành để yêu em thôi Lỡ có lần nào nhắc về người ta anh khóc Hãy rộng lượng hiểu cho người đàn ông chân thành nên quên ai cũng khó nhọc ... Lượng thứ cho anh- không tàn nhẫn được như bao người Nếu gặp người cũ của anh mong em cười thôi Không cần ồn ào gì nhiều đâu... bọn anh nếm trải nhiều đau thương nên đủ hiểu Những gì đã qua như chén rượu Vơi đi sao đầy lại nữa... mà! Xin lượng thứ cho hành trình anh đi qua Xin bao dung hiểu cho người đàn bà từng vì anh mà từng trải Còn bao nhiêu chân tình, ngọt ngào, thời gian còn lại Anh chỉ dành cho em thoả sức vẫy vùng! Người anh từng thương Khổ vầy đủ rồi em ạ!
Đàn bà đã cũ Tặng cho những người đàn bà không còn mênh mang Ta yêu em người đàn bà đã đi qua giông bão cuộc đời Ngoài ba mươi em có nhiều hơn những người con gái có Chẳng nhẹ dạ, cả tin, non nớt làm cô gái nhỏ Dựa dẫm vào ta ao ước chuyện lâu bền Nuốt đủ khổ đau nên lòng vơi bớt niềm tin Trái tim khó mủi lòng trước những hão huyền thằng đàn ông ưa nói Chỉ âm thầm lắng nghe và lặng thinh chờ đợi Buột miệng thương nhưng ngăn yêu nhớ biết cầm chừng Đã vò nát tuổi thanh xuân với biết bao người dưng Như ngọn nến từng cháy kiệt cùng cho son trẻ Ngày gặp ta đến phút chạm môi em cũng mạnh mẽ Hoang mang run lên ta thấy thương em đến độ đau lòng! Biết nói gì với người đàn bà đã chạm sóng trên sông Mắt nhuốm biệt ly nhiều rồi nên ta nào dám làm gì cho em khóc Sợ dòng em mang theo vốn mênh mông cô độc Sợ rồi... Ta lại làm khổ em! Đã gan lỳ quá nhiều nên chẳng thể cho phép lòng yếu mềm Như rừng cây đã một lần cháy rụi Nhưng vì vốn dĩ đàn bà đa đoan nên em đơm hoa em ươm chồi mới Khát thèm thêm một lần rừng trong tâm quẫy đạp đến xanh ngần Thì ra những người đàn bà đã cũ trái tim như gió ngoài sân Muốn bay thật xa nhưng hãi sợ vung trời ngoài kia đỏ máu Muốn dốc lòng ra yêu thương lại sợ tình như cuộc nhậu Người ta nhanh no say chếnh choáng bỏ rơi mình Ta yêu em người đàn bà đã nếm đủ nhục vinh Dối lừa hay chân thành em đều tường tận Ngoài ba mươi chẳng thể dễ dàng lệ ngấn Em kiên cường hơn người ta Yêu em rồi mới biết son trẻ, mĩ miều, đẹp xinh rồi cũng phôi pha Chỉ có trái tim đàn bà càng tổn thương lại càng mê hoặc Nhưng sợ lắm em ơi! Nhỡ đâu thằng đàn ông trong ta phản trắc Biết em yêu quá rồi... lại hớn hở huênh hoang Trốn chạy!
Tình si Xin lỗi vì chẳng thể yêu cách khác được nữa rồi Không còn tân xuân để mang đến em tình yêu son trẻ ...ngày gặp nhau ta đã là thằng đàn ông đến trễ Với chính hạnh phúc đời mình Chinh phạt đủ đầy nhục nhã hoa vinh Gia tài là mớ kí ức bình yên đổ vỡ Mỗi bận trở trời vẫn quằn lên nhớ Những mặt người trong cơn chiêm bao lạ lẫm vô cùng Đoạ đày bao người để gặp em thèm khát được bao dung Tình yêu đàn ông mặn mòi như biển Có đớn đau đầu nguồn phù sa và thêm cánh buồm no nê nghênh chiến Biển nơi ta lặng lẽ bão bùng Biển nơi ta điệp điệp trùng trùng Muốn duy nhất yêu em mà sợ mình mang tội đoạ đày thêm lần nữa Muốn yêu em mà hãi sợ Buồm ta đa mang rách nát một đời Phù sa nhạt màu theo chát mặn biển khơi Không vỗ về lòng em mát dịu Nên ta già nua ngượng nghịu... thương em! Có đớn đau nào hơn khi chạm vào xác thân môi đã hết mềm Ta cằn khô ước ao đời trẻ lại Thương làm sao cho phải Thương làm sao cho cam! Ta cuồng si bằng thứ tình yêu nhọc nhằn Vuốt mái tóc bạc màu rồi quay quắt nhớ Xếp nếp chân chim thương chút xuyến xao em có ...thừa thãi một đời người ta trút đổ lên em Nhặt từng đợt run môi mà huyễn hoặc mình hạnh phúc Ôi ta thất đức... thật rồi! Xin lỗi bao lần mới đủ giết chết nổi ta trời ơi Tình yêu người đàn ông ích kỷ nhỏ nhen đớn hèn trơ trẽn Ta như đứa cuồng say nuốt ly đầu tiên ngào nghẹn Nào biết đâu đứa cuồng say chẳng biết nghẹn bao giờ Thứ tình yêu ta mang cho em không phải là thơ Không phải phút cầm tay bồi hồi như lần đầu, lần thứ hai... rất nhiều lần ta cầm tay con gái Không phải siết eo siết lưng mà ái ngại Không kiêu hãnh sướng vui như thuở xưa rồi Thứ tình yêu trải qua phai phôi Khó trôi vào em nhỉ? Vậy mà em đã đạp bằng lý trí Đem thanh tân ra pha ngọt điệp trùng Đem ngây thơ ra nhớ nhớ thương thương Đem đời con gái đổi chác buồn đau già nua khốn khổ ...em không sợ lỗ hả ngoan ơi?
Yêu đi đừng sợ Giờ không phiêu bạt nữa Chẳng thiết phiêu lưu nhiều Thèm làm cô gái nhỏ Đi cạnh người mình yêu Từ bỏ hết mọi thứ Tiền bạc lẫn vinh hoa Nằm an yên ngó gió Thổi tung trước hiên nhà Nhân gian vốn xảo trá Thế giới nhiều hỗn mang Gục đầu lên thương nhớ Giông bão ắt sẽ tan Mang trăm kẻ theo đuổi Đổi một người chân thành Chăm lo lúc đau ốm Xiết chặt lúc mong manh Đời người lắm bất trắc Chẳng chắc chắn được gì Nên vẫn còn yêu được Thì cứ thế yêu đi Chẳng rong chơi thêm nữa Gạt bớt hết ngông cuồng Mang san hà đổi lấy Duy nhất một người thương Tự do chẳng đáng giá Bằng hạnh phúc tận cùng Khi biết chắc sẽ có Người cùng vượt bão giông!
Đàn ông đã cũ Tặng ronquainau Em yêu anh khi nắng gió phủ phai đời Đôi tay gân nhiều hơn mắt trùng trùng in hằn bão nổi Tóc nhuốm màu mây chiều vời vợi Tiếng nói thấm khốn khổ biệt ly nên biết rung động hơn người Chẳng còn trai trẻ để gặp là vội vã bên nhau anh ơi Đủ từ tốn đủ kiệm lời đủ chín muồi để ngăn lòng không nông nổi Kinh nghiệm yêu đương đầy hai tay nên chẳng hoảng sợ trước chờ đợi Anh bình tâm ôm em yên ả một góc trời Yêu một gã đàn ông trưởng thành lạ quá trời ơi Chẳng kịp lẫy hờn anh đã nhẹ nhàng chỉ dạy điều sai đúng Như biển sau cơn cuồng phong mênh mông dài rộng Êm ả cho thuyền ra khơi nuôi mộng ước an lành Đời đàn bà chẳng hoài bão lớn lao chỉ thèm nằm sát cạnh anh Khuôn ngực đàn ông có dư bạo tàn có dư rung cảm Tập cho em biết nhớ thương và ghen tuông đều có giới hạn Đừng đi quá xa mà lầm lỡ một đời người Gặp được nhau cuộc sống chỉ cần giản đơn thế này thôi Không cần gì thêm nữa Đàn ông đi qua bể dâu như bức tường loang vôi vữa Gồ ghề mà vững tâm chấp bão quật mưa dầm Em yêu anh người đã trải đủ khổ tâm Những người đàn bà đi qua đời anh để lại cho em một điều vô giá Đó là dù em có ngây thơ, vụng về, non nớt, nhẹ dạ Thì anh vẫn dư sức thương yêu đến tận cuối cuộc đời Diễm phúc cho em yêu anh và chỉ cần anh anh ơi!
Đừng cho em thấy... Tặng mối tình học trò của người ta Em không được sống cùng anh những mùa hè cháy lửa Áo trắng học trò ngượng nghịu cọ vào nhau Nhìn vào mắt anh phượng vẫn đỏ màu Em chợt biết có điều gì tận ngực xanh vẫy gọi... Chúng ta chẳng thể quay lại thời mười bẩy tuổi Anh bâng khuâng tin dòng lưu bút học trò Cô gái tóc ngang vai mỉm cười như tan vỡ ...Trú hết cả mùa mưa rồi áo chưa dám hong khô Xin đừng nhớ những điều xưa giản dị Không có mặt em chứng dám lúc anh buồn Không có môi em mềm và mềm hôn ...Thì có tin không? Chỉ cần anh nhìn phượng thôi cũng làm em khóc! Chẳng phải kẻ canh giữ thời gian để làm anh trẻ lại Sống cùng lúc với em khi áo trắng vẫn nhiệm màu Tóc em một thời cũng ngang vai như thể ...Lưng chừng thế là để mỗi anh yêu! Van khép lại kỉ niệm học trò cháy bỏng Vì lỡ đâu hạ khiến em phải bận lòng Anh cứ nhớ Cứ xuyến xao Cứ mơ hồ Lãng đãng... Nhưng đừng Vụng về... để em biết được không? Bởi đàn bà ưa ghen với cùng tận đau lòng Vì nỗi ghen đớn đau nhất là ghen với tình xưa cũ Khờ ạ! Tình đã ngủ... Mới là tình dã man!
Về đây với em Tặng cho những người tan vỡ Về đây học cách hàn gắn đổ vỡ chuyện mình Em bớt cắn đắn vặt vãnh đời thường không đáng Bỏ hết hiểu lầm... mình bắt đầu làm bạn Ngày xưa thương đến nhường nào! Ngồi lại ăn bữa cơm bình an với nhau Anh kể về năm tháng cực nhọc tuổi nhỏ Dạy các con cách thương một người vợ Dạy các con nhường nhịn thứ tha sao cho không mất mát gia đình Nằm thênh thang cho em gối đầu lên ngực anh Nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn hối hả Xin lỗi vì linh cảm đàn bà nhiều khi sai anh ạ Chắc... tại em thương nhớ quá nhiều Vốn dĩ chẳng ai đủ tinh tường khi yêu Em u mê em tầm thường em khờ khạo Bỏ quá cho nông nổi giếng khơi... vì tận trong xương máu Em vẫn chờ anh... Về đây chúng mình ươm trồng lại non xanh Nuôi nấng bẵm chăm các con thành người tử tế Dằn ích kỷ nhỏ nhen tập làm cha làm mẹ Tập làm giàn tre nâng đỡ dây bí dây bầu Từ nay dầu vấp váp chuyện gì cũng đừng bỏ đi đâu Bởi chẳng còn nơi nào bình yên hơn tổ ấm Đã cùng nhau trải qua bão giông thì tình ắt sâu đậm Dù phấn son hương hoa hấp dẫn triệu lần Xin lỗi vì đã để nguội lạnh cơm canh Xin lỗi vì chẳng biết ôm chặt hơn có thể Xin lỗi vì làm người lớn rồi vẫn hệt đứa trẻ Mang chuyện thương yêu ra giỡn giỡn đùa đùa Về đây vứt hết vinh hoa, bạc tiền, được thua Đời chẳng cần gì ngoài vợ chồng con cái Vụ mùa thất bát rồi giờ đồng lòng cày xới lại Hạt giống sẵn trong tim màu mỡ sẵn có nơi này Nhà mình mãi mãi vẹn nguyên ở đây Tàn nhẫn làm gì để bí bầu giông bão... Về đây ngọt ngào nghe em bảo: "Em Yêu Anh!"
Có anh rồi Tặng ai đang yêu Có anh rồi em ước về bình yên Mái ấm thêm các con và vườn rau be bé Trải đời bao năm nay tập tành làm mẹ Anh lóng ngóng đóng chặt bản lề xua giông bão ra xa Chúng mình nương vào nhau như bầu bí một nhà Anh dạy em biết nhịn nhường lúc trở trời cơm sôi canh nguội Vì thương em nên anh dằn lòng bớt ồn ào trong từng câu nói Nhỏ nhẹ tha thiết hôn phận số cay đắng đàn bà Quá khứ mệt nhoài quá khứ khổ đau rồi sẽ đi qua Ơn nghĩa, tình yêu lớn dần theo tháng năm so chung chén đũa Gặp được nhau là nợ duyên nhưng bền lâu hay không đều vì trái tim mình có Hình bóng người kia chẳng phai nhạt dẫu khốn khó hay dư giả sang giàu Có anh rồi chẳng cần thêm gì nữa đâu Ừ vinh hoa sao bằng vòng tay anh trước mùa gió thổi Tiền tài không thể đem so bữa cơm em và con ngồi đợi Anh vứt hết giang san bình lặng nép vào em nói nói cười cười Có nhau rồi chỉ muốn nằm cạnh bên thôi Mỗi sáng mai ngó nắng vờn sau liếp cửa Nhìn các con lớn lên từng ngày mình chẳng buồn trẻ nữa Anh ghì chặt vai em bình thản thấy vực thẳm dưới chân đồi Đời có dài đâu đời có bấy nhiêu thôi Vậy mà nhờ mỗi nhớ thương làm đời rộng dài gấp bội Bao năm trôi qua chiều nay gục lên môi nhau vẫn bối rối Vẫn xao xuyến trốn các con như thuở bắt đầu Có anh rồi sá gì bể dâu Mình nhỉ?
Đời người được mấy chốc Chẳng dám chắc trọn kiếp Thì hứa gì mai sau Chớp mắt thôi đã khác Quay lưng đã đổi màu Chẳng phải thề là được Không phải tin là thành Non ngàn nào sống mãi Với điệp trùng màu xanh? Bạc đầu thôi đã khó Răng long thôi đã phiền Nhỡ đâu qua một giấc Không còn nhận ra tên Chuyện đời dễ thay đổi Tình nhanh phai như chiều Chỉ hôm nay là thật Yêu được thì cứ yêu Có bao nhiêu thương nhớ Mang ra đừng dụm dành Kiệt cùng đi đừng sợ Lỡ mai tình mong manh Hẹn chi kiếp sau nữa Khi chẳng thấu kiếp này Chỉ xin đừng tàn ác Nhếch môi cười: chia tay! Đời người được mấy chốc Tình người được mấy hồi Giây lát thôi đã sợ Nói chi trăm năm ơi!