Làm gì có phai phôi Gửi những điều còn sót lại Ba! Con chưa lớn để hiểu được tất cả nỗi buồn Của mẹ của ba những tháng năm ai cũng tin người kia sai và dĩ nhiên mỗi riêng mình đúng Tháng năm ánh mắt thương yêu trở nên vô dụng Để gắt gỏng, giận hờn thành một thói quen Vẫn chỉ là một ngọn cỏ yếu mềm Gục lên chiều giông bão Tưởng trải qua bấy nhiêu đớn đau đứng trước đời con sẽ cao ngạo Vậy mà trăm lần đáng thương Đủ nhạy cảm để hiểu đã đến lúc ba mẹ không thể chung đường Tình yêu cạn đi theo bữa cơm ba về không đúng bữa Nghĩa vợ chồng vơi theo dáng mẹ dựa Lên bóng ai đó phi thường và bình yên Cứ ngây thơ nghĩ trẻ con chưa đủ quyền Nên lặng im nhìn người lớn bày trò ra đau khổ Chỉ thắc mắc duy nhất một điều thôi: Khi đã đủ đầy yêu nhớ Sao lại dễ dàng buông nhau? Vẫn biết mọi thứ không thể quay lại buổi ban đầu Bát nước hất đi làm sao hốt lại Ký ức một thời ngọt lành bỗng nhiên ngang trái Để tổn thương một đời người... ba ơi! Chưa đủ lớn để tường tận phận người Thấu hiểu thế nào là tột cùng bất hạnh Chỉ biết đi qua tuổi thơ lòng luôn canh cánh ...Đã có một thời ba mẹ cũng thương nhau Giá người lớn đừng thề thốt bạc đầu Thì chắc gì con nít tin mình đau đớn Giá cứ thủy chung với những gì đã chọn Thì làm gì có phai phôi? Chỉ tiếc là ba mẹ đã tạo thêm một đứa trẻ trên đời Mà không ngăn ích kỷ trong lòng mình lớn nữa Thì ra ba mẹ đã xây ngôi nhà không vữa Để một ngày bình thường tường đổ lên con
Xin lỗi người thương cũ Xin lỗi người thương cũ Ta quên hết xưa rồi Xin lỗi tình yêu cũ Ta yêu nữa mất thôi Đã hứa thề đủ chuyện Đã khăng khăng trăm điều Vậy mà rồi ta chẳng Qua nổi ngã ba yêu Ngày chia tay ta lỡ Tin mình không quên mau Rơm rớm tim mà sống Nhớ thương đến bạc đầu Nhìn ngực xưa hanh gió Gầy hao đến không lời Ta cười vui duyên mới Ác quá không trời ơi? Nhìn đường quen chưa đổi Mùa xưa vẫn chưa tàn Hôn môi son thắm nắng Ta thành người dã man? Xin lỗi vì giang dở Quên nhanh đến nực cười Chẳng phải tình mình nhạt Tại ta ác cưng ơi! Đành bỏ em ở lại Với nỗi đau chưa lành Khoá giùm khung cửa cũ Ta sơn mình tươi xanh Kỷ niệm ta còn giữ Trả hết lên non trùng Người sau mong manh lắm ... Mới cần nhiều nhớ thương!
Sông sâu Viết cho những người đàn bà bơ vơ Những người đàn bà đi qua vài ba cuộc tình mắt thường rất buồn Thấy hạnh phúc nhanh tan và chia ly nhạt thếch Đã cạn kiệt nhiều lần nước mắt Nên đau đớn giấu trong lòng tan nát cắn lên môi Những người đàn bà hơn một lần tin tưởng đắp bồi Tiếng cười khác đi ngay chờ mong cũng lạ Như cánh rừng sau trận cháy tự đổ lá Ôm lấy chân mình để mạnh mẽ héo khô Đã từng dốc hết gan ruột ra đợi chờ Tin nhiều nên vin vào hão huyền mong leo lét Thiên đàng trong tay nhưng tự đổ mình vào cuộc chết Địa ngục người ta trao mà hớn hở đón chờ ... Cả một đời chỉ chập chững trong mơ Rồi không bao giờ cho phép mình được lớn Dấn thân vào trò yêu nghĩa là họ đã chọn Người ném mình lên dao găm Trăm năm Đàn bà vụng dại nên đàn bà đa đoan! Cũng khát khao thênh thang như gió trên ngàn Nhưng vừa bạc lòng ra đã vội vàng thành giông bão Tự tụng niệm tự đắc đạo Làm kẻ si mê khổ hạnh cuối chân trời Những người đàn bà đã thấu tận chơi vơi Thì dĩ nhiên phải khổ Phàm là lầm lỡ ...ắt sẽ mênh mông Đời đàn bà đi qua khổ đau sẽ như xanh dòng Sâu gấp trăm lần những dòng sông khác ... Đàn ông chỉ là rượu nhạt Làm sao đủ nồng nàn để khiến sông say!
Tình nhân Tình nhân thì không buồn giận Chỉ là kẻ anh chọn mua vui cho phút xao lòng Phút anh dối lừa vợ con - người sẽ cùng anh đi đến tròn phận số Chỉ là giọt mưa nhỏ Lúc nứt nẻ khát thèm anh vùng vẫy ước sinh sôi Chẳng thể nào ràng buộc cánh chim trời Mãi không thuộc về em và dĩ nhiên chẳng bao giờ là duy nhất Vậy thì hà cớ gì phải hứa thề tin tưởng thành thật Phải không tình nhân? Hãy bình thường đến cạnh bên lúc thiết tha cần Và phủi tay thật nhanh khi tráo trở quay về làm thằng đàn ông trách nhiệm Chuyện chúng mình như vạn điều phù phiếm Tỉnh mộng ê chề ngàn mũi dao đâm Chỉ là biển điệp trùng phút đò anh lỡ lầm Giăng buồm nát ra khơi đòi dối lừa bắt bãi bờ lặng sóng Bắt cuồng phong nín câm ru êm đềm như sông rộng Nên đáng được nuông chiều em lại làm kẻ chạy theo anh Ôi cái đứa đàn bà yêu quá chân thành Nên tự khổ thân một đời không hay biết! Chỉ là trạm dừng chân khi tàu anh mỏi mệt Mà khăng khăng đòi chết để đợi chờ Ôi cái đứa yêu anh bằng thứ tình yêu đàn bà ngây thơ Tưởng sâu sắc già nua mà rồi hứng toàn thua thiệt Chỉ là cuộc chơi do anh phán quyết Cả lúc bắt đầu và cả phút chia phôi Chỉ là trò cười Mà em tự huyễn hoặc tin yêu muôn đời suốt kiếp Chẳng có cô nhân tình nào đủ sức gông cùm trói xiết Người đàn ông dám bỏ vợ con mình để vui thú trăng hoa Chẳng có con đò nào lấy trùng khơi làm nhà Để neo đậu phút nghênh ngang sóng cả Một ngày chán chường cơn gió lạ Anh lại đáng thương làm một người chồng ...Một kẻ tồn tại bằng lòng sông Huênh hoang rêu rao mình thương yêu và sống chết ngoài biển cả Cơn gió lạ Chiều nay thôi bay!
Tình khúc cho người cũ Em chẳng muốn nói nhiều chỉ dám lặng im Để kỷ niệm vẫn đẹp như lần đầu tiên anh đến Không còn thương thì vẫn là bè bạn Là người cũ của nhau cũng quý báu lắm mà Đừng nhắc về những nỗi buồn đã qua Nếu có thể xin chỉ nhớ về hạnh phúc Chẳng phải thánh thần nên chúng ta cần ký ức Để trở trời giằng xé tâm can thương ngày cũ xưa rồi Yêu rất nhiều mà tại phận số đoạ đày thôi Như cánh hoa mỏi mòn sau tháng năm rực rỡ Hai đứa chúng mình còn xanh nên nhiều lo sợ Nhiều giận dỗi, đa nghi, trách hận, nặng nề Bình thản chia tay nhau như đi qua cơn mê Em lại thênh thang trên con đường của em Còn anh mê mải với giang san từng có Hôm nào đó thật buồn... hãy lục tìm trong ngực nhỏ Xem còn sót về nhau nhiều ít... hay cạn kiệt như là Chưa bao giờ say đắm, thiết tha Chưa bao giờ khăng khăng tình yêu này mãi mãi Chỉ một phút thôi sểnh tay đã thành ra vậy Đau không tình ơi? Chẳng dám luyên thuyên sợ tàn nhẫn mất rồi Biết trách ai khi mình cũng là người có lỗi Chỉ tiếc ngày đó giận nhau... giá đừng quá vội Giá nhẫn nại chút thôi chắc đổ bể nhẹ nhàng Dẫu nói gì đi nữa lòng cũng đã tan hoang Thôi chỉ xin lặng im giữ lại những ngày đẹp đẽ Thương nhớ này rồi sẽ như gió nhẹ Đi qua trong đời để giông bão trong tim! Có không giữ chặt thì mất đi đừng tìm... Tin em đi... chúng mình đều không đúng!
Người lớn tàn nhẫn gì đâu Tiếng mẹ khóc giấu vào tiếng mưa đêm Cha rít thuốc nhét nỗi đơn độc chật khe cửa Sao không học cách lắng nghe để bớt điều tan vỡ Hoặc dự báo sớm cho trẻ con sẽ có lắm mất mát trong đời Tưởng gia đình là bình yên mà nào phải đâu mẹ ơi Cuộc chiến giữa người lớn với nhau luôn tận cùng khốc liệt Tổn thương trong con lớn dần không ai biết Như biển trùng khơi chôn giữ mặn chát cho mình Nhìn vào mắt con cha mẹ chắc gì đã thấy mong manh Rèn dũa thời gian ép hồn nhiên chết nhanh trước tuổi Thèm một bữa cơm cha mỉm cười hôn môi nũng nịu đòi mẹ đợi Thủ thỉ dăm ba câu nghe dẫu giả tạo vẫn cứ an lòng Đâu biết sau bức tường kia là trùng trùng gió giông Chẳng ai chịu nhịn nhường nên nhà mình chìm trong bão tố Phong lưu của cha bất thành mẹ thất bại với thiên chức làm vợ Con loay hoay cột tuổi thơ lạc lõng lên thuyền đắm tàu chìm Mặc cảm phận mình không cho con quyền nuôi tin Mái ấm gia đình là nơi chở che cho giấc mơ con trẻ Sao cùng ngồi trên một chuyến phà mà lại sống tệ Với những người chúng ta từng thương? Ám ảnh cả đời người rồi đâu còn có thể bình thường Khói thuốc cha phả vào lòng con thầm lặng Giọt nước mắt mẹ ướt triền miên đêm trắng Con giật mình trở lưng quặn nhói tim mình Thèm một lần trong đời cơm ngọt canh lành Cha nhíu mày ngắm mẹ cười khi nhắc về lần đầu gặp gỡ Nếu đã đủ đầy duyên nợ Sao không cùng tận vì nhau..? Làm người lớn thấy tàn nhẫn gì đâu! Cha mẹ nhỉ?
Yên Cho ai thức dậy đón bình minh Chưa bao giờ thèm muốn được bình yên như bây giờ Lâu nay tim gan đã nhận quá nhiều giông bão Đứng trước dập vùi thấy mình quá ư thành thạo Chẳng buồn né qua bên chẳng thiết tránh tẹo nào Cuộc đời này nhiều đau đớn thế sao? Ông trời bất công để mình ta nhận hết Người đời ranh ma, phũ phàng, quỷ quyệt Ta cừu non tự trúng bẫy bao lần! Con thuyền ưa ra khơi ngày nào giờ thèm lui về nghe sóng ngân Thả neo nằm hồn nhiên hệt như ngày còn bé nhỏ Nhìn lòng tay già nua chằng chịt kinh nghiệm mà hãi sợ Những thứ vừa nếm trải qua to tát khôn lường Như người say rượu nhiều đêm thèm sáng mai được yêu thương Nhấp ngụm trà đầu hiên bình thản ngó thời gian trôi lên tóc Sạn chai tới mức gặp chông gai không thể khóc Thì thêm trăm bữa rượu say cũng chấp nhận đón chào! Nhưng riêng hôm nay cho phép ta nôn nao Khao khát ngủ vùi trong vòng tay người ta thương thêm chút nữa Vẫn biết đời là tan tan vỡ vỡ Là chia ly, đau đớn, cực hình... Đắng cay hạnh phúc đủ cả rồi mà giờ giở chứng mong manh Thèm đoạn đời cuối cùng an yên như giấc mộng Kẻ quen say đêm nhấp ngụm trà thơm nhìn gió lộng ... Từ nay xin nhạt thế mà cười! Chưa bao giờ khát được hồn nhiên đến vậy đời ơi!
Có tất cả, mà không có em! Giờ có hết mọi thứ Chỉ là không có nhau Những điều từng ao ước Xảy đến y nhiệm màu Anh làm người thành đạt Giống hệt ngày xưa mơ Chỉ tiếc không còn nữa Em hồn nhiên đợi chờ Nhớ lại thời khốn khó Hai đứa gầy như nhau Môi em nhạt màu nắng Tóc anh phai mái đầu Nếu mình không dừng lại Quyết đi đến cuối cùng Thì chắc gì hai đứa Gặt được nhiều thành công? Giờ có hết mọi thứ Danh lợi lẫn bạc tiền Vinh hoa sẵn ngay cửa Mà rồi không còn em Như thế này có ổn? Riêng biệt hai khoảng trời Nhưng không thể có lại Khoảng trời chung em ơi? Giờ có hết mọi thứ Nhiệm màu quá phải không? Chỉ giận mình quên ước Son sắt mãi trong lòng Thèm trở về ngày cũ Ngã vào ngực em mơ Bao vinh hoa đổi lấy Bóng ai ướt mắt chờ! Sau chừng ấy giông bão Học bài học đầu đời Thành công đổi bằng cả Tình yêu mình em ơi!
Buông (Tặng sáng 9/3 đầy nắng nhưng riêng lòng em chẳng đầy đặn nữa đâu) Để yên tóc đen Cho đẹp mùa bồ kết Không tri kỷ nhau cho đến chết Nên bồ kết bạc lòng nhuộm trắng tóc đen Trọn vẹn ánh mắt hiền Nhìn đời bằng sự trong veo của tuổi thơ nhảy dây, đá cầu, trốn tìm, nghịch sóng Ai dè đời người trống rỗng Mắt hư hao khô Em của ngày hôm nay, ngày mai xắt xô Sống khù khờ như kỉ niệm Vì chỉ có kỉ niệm mới dám lấp liếm Những tội lỗi, dại dột của hiện tại và tương lai Em tựa mỏng manh con gái vào nửa nghiêng vai Những tưởng đời sẽ để yên thế, vì ít nhất đời cũng nên thiên vị cho đàn bà với chứ Đàn bà đâu đủ sức để làm khổ nhau, đàn bà chỉ giỏi thứ tha, tha thứ Chỉ giỏi gom nỗi buồn và nhả kén bình yên Cho đàn ông đủ quyền Gieo ác! Mùa thu cong môi nhặt xác Những chiếc lá hết nhiệm mầu nên rụng tơi rụng tả Em quay ngoắt 360 độ để buông thả Nhưng nào có buông thả nổi đâu Sầu đâu Lại tím thêm một mùa ly biệt Anh ác liệt Dìm chết em Như lá đêm, trở mình rụng sau một đêm đầy nhục dục với gió Anh tráo trở Lấy đi của em sự buông thả cuối cùng... Em vẫn thơ ngây lòng để ôm nét bao dung Để tóc đen dầu có trắng như cước vẫn không nỡ rụng xuống Để mắt có ráo hoảnh đi cũng không kịp úng Để ngày hôm nay không chết nốt phần của những ngày mai Bờ vai Cũ Sẽ thôi không còn nghiêng nữa Em sắp sửa Dựa đời mình vào gốc sầu đâu Để tự đau Và tự khóc!
Đàn bà từng trải Cho ai được vinh dự làm ĐÀN BÀ Đàn bà từng trải chẳng quản bão tố đường về Hai chân sạn chai băng hết tháng năm dài son trẻ Đủ bao dung tha thứ cho những người sống tệ Dư giả bình tâm sắp xếp lại đau đớn chia lìa Dạn dày gió sương nên nhẹ nhàng lắng nghe Nói câu nào cũng chắt từ ruột gan máu thịt Chẳng sợ bất cứ gì ngay cả lúc cận kề cái chết Nên không chấp bão giông cay đắng phận người Từng gồng trên vai tổn thương cao như núi lớn như trời Phụ bạc, đớn hèn, nhẫn tâm lòng người đều đã nếm Chỉ xót xa thương những cuộc thề bồi hò hẹn Thành thương tâm chia ly chẳng gặp lại nữa bao giờ Già cỗi chín muồi vẫn chưa tắt hết mộng mơ Kỉ niệm chôn xuống lòng sâu người đi qua đời thành dĩ vãng Giữa triệu người nói cười đôi lúc chỉ thèm gục đầu lên vai người bạn Người chỉ im lặng thôi cũng hiểu đang khao khát điều gì Chẳng yếu đuối van xin bất cứ ai muốn bỏ đi Chân lý mang theo là cầm lên ắt đặt xuống được Nghĩa lý gì khi cạnh bên mà hèn nhát, ác độc, nhu nhược Nên tự nguyện lựa chọn giúp người từng thương bước nẻo mới an bình Đàn bà nhiều từng trải lại càng mong manh Ngang trái đa đoan cất vào vỏ bọc mạnh tàn kiêu hãnh Cuộc đời càng vùi chôn lại càng canh cánh Tìm muôn phương cách yêu thương lại cuộc đời Chỉ khi trút hết phấn son nhìn vào gương mới thấu tận chơi vơi Người đàn bà nhiều nếp nhăn khóc cười điều gì mặn đắng Người đàn bà lấm lem bụi đường kia là ai mà cô đơn cùng tận Mà phải giả lả sáng mai tập cười nói với đời Tưởng mình ngồi trước hiên nhấp trà nhìn đời giản đơn thế thôi Mà lòng dạ rối bời tim gan bầm dập Họ là ly rượu cốt chưng cất Bằng men đắng thanh xuân bằng nước chắt từ máu mủ mẹ ban đời Đàn bà nhiều từng trải gia tài là phai phôi Nên dầu có phai phôi thêm cũng gật đầu chấp nhận Mắt môi đã quen với triệu lần lệ ngấn Thì tiếc gì ngấn lệ khóc mình! Đàn bà vốn đã mong manh Từng trải nhiều lại càng mong manh gấp bội! Chỉ có ai thiên tài mới dám chạy tới Cho họ ngã vào lòng hờn dỗi thú nhận đang thương...