Yêu vợ Quà 8/3 cho các chị vợ Em yêu! Đừng buồn nếu thấy anh hết lãng mạn mất rồi Bao tháng năm bon chen với đời còn đâu hào hoa thời trai trẻ Có bao nhiêu nhẹ nhàng, ngọt ngon đều dành cho mẹ Thêm bao nhiêu ga lăng anh thiết đãi những cô gái lỡ bước qua đời Trở về bên em còn mỗi cục cằn, thô lỗ, mệt mỏi nữa thôi Vậy mà vì tình nghĩa vợ chồng em lau khô nước mắt học bao dung tha thứ Xin lỗi vì bản tính đàn ông dã man thú dữ Gầm rú thế thôi... trong dạ vốn dĩ yếu mềm Chiều nay nhìn vết chân chim cuối mắt em Anh thấy mình trăm lần mang tội ...Vậy mà khi em lo lắng anh buồn vì sao, lại ồn ào nói dối Hục hặc các con hư anh đổ tội cho công việc không thành Thương em như bầu thương bí xanh Mới quấn chung giàn đấy thôi mở mắt ra đã thấy già nua sụp đổ Nhìn lại tháng năm qua em chẳng được gì ngoài danh xưng làm vợ Gia tài là anh và con với trăm cay đắng giấu trong lòng ...Đừng vặn hỏi anh thương em không? Anh sợ phút yếu lòng đàn ông cũng khó kiềm nước mắt Anh không thể khóc Sợ em tan vỡ tủi phận mất... thì! Em yêu Chinh phạt đủ rồi xin về dựa lên tóc em nhu mì Cười với em nụ cười hằn thời gian bạc ác Hôn lên ngực bằng đôi môi vài ba lần lầm lạc Anh mới thấy anh sai quá nhiều Về nắm lấy bàn tay chai chậm trễ nói lời yêu Xin lỗi đã vô tâm không biết vợ mình cũng cần nâng niu chiều chuộng Dang tay cho em gối đầu ngủ một đêm tròn giấc sung sướng Bao năm làm vợ làm mẹ... em thức trắng thế đủ rồi Từ nay anh xin từ bỏ hư danh về thương em thôi Chúng mình cùng xanh ngắt thêm một lần rồi gục xuống như bầu như bí Ôm em nằm nghỉ Đời từ bi tha thứ cho anh hay không em quyết định cả mà Những lỗi lầm độc ác đã qua Giờ về hiền lành yêu em như hồi trẻ Nếp chân chim làm em đẹp lên đấy nhé Nên em cứ cười nhiều khi ở bên anh!
Bởi con là đàn bà Con gái yêu Đến một lúc nào đó con sẽ không vui Con trở về sau những chuyến đi và thấy mình mỏi mệt Đóng cửa phòng thật chặt để riêng mình biết mình đang đau Đến một lúc nào đó con sẽ âu lo Mai mùa thu rồi cây sẽ ào ào rụng lá Ngửa lòng bàn tay ra trống trơn chẳng còn gi cả Ngoài đường chỉ tay vẽ phúc phận đời người Đến một lúc nào đó con sẽ thôi cười Nước mắt úng chỉ vì đợi chờ hay hờn ghen, trách móc Người ta càng dỗ con lại càng khóc To hơn. Con gái của mẹ sẽ lớn lên Mẹ thương vì con sẽ làm đàn bà giống mẹ Mẹ thương vì con sẽ chết đi sống lại vào những lần rặn đẻ Những lần con ứa máu nhưng mạnh mẽ nhiều hơn Con gái mẹ lớn lên như mẹ đã biết cười và biết khóc Từ một cô gái ngây, ngốc Thành một người đàn bà biết hy sinh Con gái yêu Đến một lúc nào đó con sẽ đau khổ chỉ vì một bóng hình Một người con yêu, một người yêu con và một người không thể bên con mãi mãi Hãy yêu và hiến dâng đi đừng sợ hãi Không ai có quyền yêu hoặc đau khổ hay hạnh phúc giùm con Hãy mãnh liệt đưa tóc, môi, má, mắt, ngực, háng ra hứng đòn Đời ai cũng cần ngửa mặt ra hứng bão Không ai có quyền dạy con sống sao cho phải đạo Ngoại trừ con! Con gái ngoan Đến một lúc con sẽ phải yêu và hy sinh hoàn toàn Cho một gia đình... như mẹ hi sinh cho cha và con, gái ạ Bởi con là đàn bà Nên nếu ngã con hãy tự đứng lên Bằng chính đôi môi hồng và mắt hiền đang có Bằng tóc bay tung gió trời chiều Con gái! Mẹ yêu con rất nhiêu Bởi con là con gái mẹ Bởi con sẽ mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần so với những đứa con trai Những người đàn ông khổng lồ hình hài Nhưng trái tim và vòng ôm rất bé Bởi con sẽ rặn đẻ ra rất nhiều đàn ông.... Đến một lúc nào đó con cảm thấy đời quá hư không Vô thường nằm ngay trong lòng tay mà chưa bao giờ con nghi vô thường dễ gặp đến thế Khi đó con sẽ trở về ôm mẹ Bởi mẹ đàn bà nên mẹ hiểu nỗi đau con Lỗ rốn mẹ vẫn tròn Để đựng vừa ngón tay con gái mẹ .....về đây như chim sẻ Nhập đàn!
Đã yêu rồi thì hãy cứ dài lâu Em chính là cuộc đời anh, nên đừng hối tiếc bất cứ gì... Anh đến với em như mật ngọt trên đời Trời thiên vị rót vào lòng tay non nớt Như vườn xanh đâm chồi quả ngọt Tung hê tán tụng em làm chủ địa đàng Hai đứa thương quá trời không có một ngày hoang mang Ai giận dỗi, ai hờn ghen không biết nữa Nhưng cứ chạm vào là yêu và chia xa là nhớ Kinh qua cuộc đường dài vẫn thấy cần nhau Em nép vào anh như chú ếch con dúi mình vào trận mưa ngâu Có niềm vui làm đời bỗng dưng tắm mát Có cả cuồng phong làm trăm lần tổn thương, trăm lần lạnh nhạt Anh ban âu lo và chia sớt cả yên bình Hai đứa yêu quá trời nên tất cả hoá bình minh Những sáng sớm ong vàng đậu lên ngàn hoa tím ngắt Chẳng phải của rơi nhặt được nên nào sợ mất Em hôn anh như anh- chủ sở hữa chỉ riêng mình Chúng ta chạm vào nhau khi cả hai đã trải đủ nhục vinh Có đủ bông đùa và cợt trêu, nặng lòng và sâu sắc Ngày anh hôn em mọi khổ đau biến mất Ngày em đẩy ngực mình vào tay anh... Ôi chất ngất ngọt ngào Nên nếu có một ngày một trong hai hoang mang hỏi vì sao Mình giỏi yêu và bền lâu nhiều đến thế Chỉ có duy nhất một câu trả lời: đã cho nhau cả thời son trẻ Thì sao lúc phai xuân sắc rồi lại chẳng thiết tha hơn? Khổ đau biến mất khi anh hôn Ngọt ngào dâng trào khi tay anh chạm lên ngực gầy em mạnh dạn Giả sử một ngày cả hai chán ngán Mình sẽ thử hôn và đặt tay như thuở mới bắt đầu Đã yêu rồi thì hãy cứ dài lâu!
Ngày mày lấy chồng Viết cho những người bạn đã lên xe hoa Ê mày! Rồi cũng đến ngày mày đeo nhẫn cưới theo chồng Mày bảo người lớn ai chẳng phải thế Riêng tao chỉ ao ước hai đứa mình vẫn là đứa trẻ Không thèm lớn nữa đâu Ngày mai, mày làm cô dâu Váy cưới màu trắng đúng như hồi xưa hai đứa mình tự huyễn Mày gật đầu nói "con đồng ý" y như trong truyện Trời ơi... nói thế làm gì? Tao đau! Ngày mai hoa cưới bao nhiêu màu? Tao chẳng dám nhìn kỹ nữa Chỉ lặng người dựa cửa Hình như cô dâu cười rất tươi Ngày mai, mày làm vợ, làm mẹ mất rồi Làm sao thét lên "qua đây, nhanh lên, không giận" Làm sao trùm chăn, ôm nhau ngủ khi vừa lệ ngấn Vì một thằng con trai khùng điên Ê mày! Chắc rồi mày sẽ làm vợ hiền Sẽ nép vào ngực chồng khi nào giông bão đến Nhưng xin đừng quên đi lời hẹn Ngày nào khổ tột cùng, phải khóc cùng tao Chắc rồi mày sẽ trao cho chồng cho con những bình yên ngọt ngào Sẽ hạnh phúc như những lần hai đứa mình tập làm chồng, làm vợ Nhưng riêng đắng cay, nghiệt ngã và đau khổ Hãy đưa hết cho tao - tao giữ đây để khi nào mày muốn quay về thử không cười nữa Hai đứa mình sẽ khóc! Một trận như hồi xưa Ê mày! Đã thương và chia sớt thời son trẻ với nhau nên phải nói sao cho vừa Cho bầu trời ngày mai kia không vỡ Cho ngực tao vẫn bình thường thở Cho ngón tay tao vẫn còn đủ mạnh mẽ để đỡ váy cưới cho mày Ngày mai! Không lẽ rủ mày uống say Rượu tình bạn, rượu chị em, rượu ngọt ngào, rượu đắng cay... Cùng uống Đến khi nào đó nằm xuống Sẽ nhớ ngày mày lấy chồng tao như đứa mất người yêu! Như đứa có rất nhiều mà thực chẳng còn gì cả Ngày mai... thu trút lá đầy trời!
Yêu lần nào cũng đau Bắt đầu quên hết thảy Tình cuối lẫn tình đầu Nhớ duy nhất một thứ Yêu lần nào cũng đau Lòng không còn thiết nghĩ Mình đã hôn bao lần Chỉ biết nụ hôn cuối Mắt nhoè hơn sông ngân Người đàn ông đến trước Cầm tay rồi thương thôi Tưởng đi cùng non bể Mà nào nổi vung trời Ngày ta khô nước mắt Người thứ hai đến bên Thề vội vàng trăm thứ Ngoài chuyện yêu lâu bền Quyết không khờ thêm nữa Không tin và không thương Ôm ngực mình quặn thắt Khinh nhân gian vô thường Rồi tình cờ anh đến Vào một chiều đầu đông Ta như cô gái nhỏ Thấy không yên trong lòng Cầm tay anh mà thương Nhìn mắt mà đắm đuối Không biết đời sau này Là tháng năm chờ đợi Ta thèm hôn và yêu Thèm ôm và rên xiết Thèm anh yêu chân thành Mà ngờ đâu tình nghiệt Chiều nay đông lại về Ta bắt đầu bôi xoá Bỗng thấy môi đã gầy Sau tháng năm đầy đoạ Đời đàn bà tột cùng Đau, thương, lẫn hờn giận Ngỡ nước mắt khô rồi Lại điệp trùng lệ ngấn.
Em thương tôi bao nhiêu Trải qua bao sóng gió Chiều nay anh yếu mềm Như trăm ngàn mảnh vỡ Cấu vào anh và đêm Đời bạc theo vai áo Tình nhạt theo môi người Ngày em không cười nữa Tôi vội buồn hơn tôi Biển trùng trùng giông tố Thuyền thăm thẳm bọt tàn Tưởng thủy chung trọn kiếp Mà rồi tình gian nan Chiều nay ta lại uống Say hơn cả trăm chiều Đốt cổ mình đắng nghét Em thương tôi bao nhiêu? Tưởng mình hiểu đời lắm Mà nào có phải đâu Hôn em trăm lần nữa Vẫn khờ hơn thuở đầu Châm chân trời rực đỏ Bằng tàn thuốc nhạt nhoà Giật mình nghe tiếng biển ... Nhắc ngày đó em xa Cũng là chuyện thương nhớ Sao đàn ông thiệt thòi Không dám khóc thành tiếng ... Chỉ lặng vầy biển ơi!
Ba mươi Tặng cho ai sắp và đang 30 Gần ba mươi bắt đầu lo sợ đủ điều Sợ nắng xế chiều sợ chướng mùa gió thổi Sợ trẻ con trong tâm khạo khờ nông nổi Bạc lòng nhớ thương Vô tư rải niềm tin trên khắp nẻo đường Đường về nhà người yêu đường qua chiều hờn giận Đường quê mẹ lún bùn hôm nhớ nhà lệ ngấn Đường vinh hoa đẫm thất bại đầu đời Gần ba mươi mới nhận ra sau khổ đau sẽ chỉ sót lại mình thôi Người ta nhanh quên hay vì mình dai dẳng quá Mới cầm tay thề nguyền đắp bồi mà vừa quay lưng thôi đã xa lạ Ngàn trùng cách ngăn Cuộc tình chóng phai để muộn phiền in hằn Nếp chân chim mếu máo buồn hơn vũ bão Chẳng kịp nhận ra trong tay là đa đoan tự tạo Nên hân hoan ôm mớ tóc dại ngả nghiêng cười Một thời lưng ong rối như tơ trời Vùng vằng tìm lối ra ngờ đâu toàn mê cung dẫn bước Vẫn si mê yêu Cuồng điên tin dù biết trước Thiệt thua nguyên đời! Gần ba mươi Vẫn rối rối bời bời Vẫn thất thần như vừa đi qua cuộc chết Yêu lần đầu mà cũng là lần chót Dừng lại tưởng chết Hoá đâu vẫn còn..! Đứt ruột ra thương! Vẫn đinh ninh chuyện đời vô thường Chuyện mình vô thường y lũ già nua hết kiếp Ngửa lòng tay ra vạch mê cung bước tiếp ... Thấy muôn trùng mênh mang Gần ba mươi gia tài là vung trời xanh ngàn Là khơi xa thăm thẳm Mang niềm tin về tình yêu sắt son lên thuyền đắm Huyễn tưởng trò viễn chinh Ngồi trên boong nuốt nước mắt mình Ngửa mặt nhìn thẳm xanh khư khư không thấy đắng Chỉ khi bóng quằn trăng lặn Mới ôm tóc dại ngả nghiêng cười Sau cuộc viễn chinh chỉ còn lại mình thôi Vậy mà gần ba mươi mới thấu!
Đàn ông bốn mươi Tặng ai sắp già đi... Đàn ông bốn mươi thương nhớ giấu trong lòng Dâu bể nén tận cùng khổ đau kìm trong từng câu nói Thiệt thua một đời nên bình tâm đợi ... Thản nhiên trước bão giông xô cuốn đời mình Chưa già nua nhưng chẳng còn son xanh Bàn tay gầy đi gân nhiều như những lần cuộc tàn nổi sóng Sau lưng ắt nát nhàu trước mặt vẫn còn sông rộng Lùi bước vướng tan hoang tiến lên giáp thăm thẳm trùng trùng Đủ gan lỳ nên dửng dưng Mở mắt thật to bước đi như chiến binh xung trận Biết ngầu ngầu lệ ngấn Mà quen quá riết thấy bình thường Đàn ông bốn mươi nói thương là thương Nói yêu nghĩa là nguyện một đời sống chết Dù là vực sâu dù là hủy diệt Vẫn ung dung dâng tim ra dốc cạn cho người Bởi chỉ biết phút giây si mê này thôi Đời thiệt thà đáng sống! Từng mỏi mòn với muôn trùng từng bạc lòng trước ngàn gió lộng Từng hôn khô môi từng úp mặt lên bao bờ ngực mỏi Nên giờ đây tập tành yêu thấy vừa sát bên lại vừa vời vợi Như sợi cước nắm trong tay mà sắp tuột hết mất rồi Đàn ông bốn mươi rối rối bời bời Mặc nhiên ép mình trưởng thành già nua, lẫy lừng, đứng đắn Nhưng thằng đầu hai thứ tóc mỏi mong được khù khờ, ngô nghê, lận đận Ưa dúi mười ngón chai vào liễu non dỗ dỗ dành dành Khát đổ gục lên ngực người thương giãy dụa, hèn nhát, mong manh Để thấy mình còn trẻ dại Sao trời bắt người lớn nào cũng ngang trái Đàn ông nào qua bốn mươi cũng giỏi gánh si hận cuộc đời Sao chẳng cho bé bỏng như trẻ ranh thôi Thì làm gì đêm nay nhớ em ta khóc Ta trằn trọc Nuốt nước mắt vào trong thèm dỗi dỗi hờn hờn Thèm hôn...như lần đầu biết mùi môi con gái Đàn ông bốn mươi già rồi trẻ lại Xuân xanh phủ quanh hoang phế tro tàn Ta có bùng lên hay tan hoang Đều nhờ ơn một mình em cả Đàn ông bốn mươi như thuyền đánh cá Đầy ắp trên boong vẫn cuồng loạn xa bờ Vừa trưởng thành vừa ngây thơ Nô lòng với điệp trùng mà cầm chắc đời này lặng sóng Sức dài vai rộng Gánh mỗi tí tình yêu mà hổ báo với đời! Yêu là yêu thôi... Mà thằng ấy trong ta vét gia tài mình ra đắp đổi Xin lỗi Ta sừng sỏ nhiều rồi mà vẫn khờ thế khi yêu!
Kẻ chen chân Tặng cho những người mang hoài bão mở cửa nhà người! Kẻ thứ ba chẳng có đủ quyền Của một người đang yêu thương nhung nhớ Kẻ thứ ba chỉ mang trên tay nhiều nỗi sợ Lắm khi không thành tên Cũng đủ mắt tóc vai hiền Vậy mà chỉ cần một nụ cười đã trở thành độc ác Dấu chân của con chim đi lạc Lúc nào chẳng bơ vơ Kẻ thứ ba cũng khao khát mong chờ Nhưng nỗi chờ mong trong bóng đêm muôn đời phải khác Lúc đèn nhà người long lanh kẻ chen chân như ghềnh như thác Tự tung bọt xô mình... Tự gào rú thanh minh Bên là núi cao bên là thăm thẳm Giới hạn giữa ác độc và mê đắm Hình như nhầm lẫn mất rồi Kẻ thứ ba không dám hờn ghen không dám đổ tội cho đời Tự đốn rừng tự châm lửa đốt Nuốt đắng cay vào lòng mà gạt lường mật ngọt Ảo mộng sống qua ngày Kẻ thứ ba vừa sâu sắc vừa thơ ngây Tưởng cáo già dã tâm mà ngờ đâu mắc mưu chính đứa chân thành yêu nhớ Đứa vừa làm tên lâm tặc vừa sợ Mầm non giẫm dưới chân héo tàn Kẻ thứ ba tồn tại gian nan Ôm đống tro tàn mà lập thiên đàng huyễn mộng Người ta trao toàn tay không mà say đắm sống Ngu thân một đời thế chân Đêm trở trời mới thấu tận đường trần Một mình tung hê một mình lê bước Người ta là thánh nhân khi ở bên và lúc trở về là tên bạc nhược Không dám hắng giọng bảo vệ tên mình Người ta chỉ to mồm khi hứa thề và đụng chạm trách nhiệm sẽ câm thinh Sẽ lại rêu rao nghĩa tình... chồng vợ Kẻ thứ ba bước thêm một bước là lầm lỡ Lùi thêm một bước là vực sâu Bão tố trên đầu Dưới chân lốc xoáy Làm kẻ thứ ba hiểm nguy đến vậy Mà chắc gì cướp được thành tâm Như người làm vườn mù mắt ươm mầm Ném hạt đớn đau vào vườn nhà người ta mà khăng khăng ngày gặt quả ngọt Ngờ đâu ngày bão giông hạt nảy mầm đắng đót Kẻ mù hoan ca như tái sinh lần nữa thân mình Cả một đời quờ quạng nhục nhục vinh vinh Để lầm lầm tin tin cho đến chết! Kẻ thứ ba nhận nhiều thua thiệt Ngày đi nước cờ đầu tiên Cũng mang tim mình ra băm nát mà chẳng có đủ quyền Để vá lành nếu người đời phụ bạc Đêm đêm lại ghềnh ghềnh thác thác Mua vui!
Là tại em Nếu một ngày bỗng nhiên hết thương anh Nhận ra trên đời mọi điều đều có thể Chẳng phải anh tầm thường hay sống tệ Mà bởi em đã có lựa chọn khác cho mình Thấy phiền hà khi ai đó nhắc về anh Vài kỷ niệm đáng lý dễ thương muốn ném đi không giữ nữa Khoảnh khắc đầu tiên hôn nhau từng làm nghẹt thở Giờ nhạt như chưa từng... thương! Vốn dĩ cuộc đời có trăm ngàn nẻo đường Đâu thể bắt một ai đó thương mình mãi mãi Xin cho phép em quên hết mọi điều từng nếm trải Cả đắng chát, ngọt ngào, mệt mỏi một thời bên anh Dự định chưa thực hiện cùng nhau xin cứ để dành Cho người đến sau... người sẽ nắm tay em đi đoạn đường sắp tới Cả mái hiên nhà em cũng nhường cho họ đứng đợi Và người anh từng hôn cũng ban cho họ thương nhớ chân thành Nếu một ngày em chán lắm mong manh Cô gái quen gục lên vai anh mặc ngoài trời ầm ì giông bão Giờ mạnh mẽ, kiêu hãnh ôm người sau thành thạo ... Do em tráo trở hay biết sống cho mình? Nếu một ngày chẳng còn thiết thương anh Nghĩa là bông hoa sợ bão giông trưởng thành rồi... chắc chắn Đừng buồn Đừng đau Đừng trách Và đừng hận Tại em tráo trở hay biết sống cho mình?