Tình nghĩa vợ chồng có bấy nhiêu sao? Tặng cho những ai mênh mông Vợ chồng mình giờ xa lạ bên nhau Cốc nước để trên bàn trở nên tù tội Cái gật đầu cũng thành lời nói dối Nụ cười lúc mênh mông cay đắng đến tột cùng Hạnh phúc đớn đau chỉ chia sớt với người dưng Nằm cạnh đấy thôi mà trùng trùng cách biệt Ngày còn yêu tưởng muốn chia lìa đôi mình chỉ có cái chết Mà giờ có phải đâu? Đôi mắt em bão giông anh ngập dự tính trong đầu Dè chừng cắn đắn bắt bẻ người kia dầu chỉ vì một lần thở dài chua xót Vẫn là chén canh thường ngày anh tấm tắc gật đầu ngon ngọt Nay bỏ bê trên mâm chan nước mắt em khẩu chiến nhếch mép cười Ngỡ đã qua được đoạn đường khó khăn về chung nhà chỉ có thương thôi Mà ác nghiệt chưa mình dằn vặt nhau nhiều hơn người dưng nước lã Một tiếng vợ chồng quý báu bao nhiêu giờ khốn cùng gian trá Tiếng dạ vâng đãi bôi tiếng ầm ự nêm vào Bình lặng một chút nữa thôi không được sao? Ngồi tĩnh tâm nghĩ về những ngày hạnh phúc Chỉ cần em ho em trở mình than đau là cả đêm anh thức Bận bịu về khuya em nép mé hiên chờ đợi anh về Tưởng làm vợ làm chồng rồi là chẳng thể u mê Tỉnh táo nhận ra người mình yêu thương cần gì muốn gì thêm nữa Bắt đầu đắp bồi mái ấm này bằng chung nhịp đập hơi thở Bằng nhớ bằng tin bằng thề hứa triệu lần Mà sao giờ cả gan dám phân vân Vò nát lòng người kia hỏi mình còn yêu không nữa? Sao dám cả gan tráo trở Độc ác rõ trên môi khốn nạn thấm tận lòng Đời đàn bà vốn đã lắm mênh mông Sao anh dám cả gan đoạ đày thêm khổ ải Đừng hút hết mật ngọt rồi vô tâm gieo ngang trái Như côn trùng ngu si lột xác thay lòng Gia đình nào chẳng có vài trận gió giông Chỉ là vì thương nhau và đủ đức tin tình yêu kỳ vĩ Xin đừng buông tay đi hết đoạn gập ghềnh Bởi bát nước vô vị Thì xưa đừng ồn ã húp vào Tình nghĩa vợ chồng chẳng lẽ nông cạn có bấy nhiêu sao?
Tình ơi... Không cần ghen với cô gái ấy đâu em Mối tình đầu ai mà chẳng có Người yêu cũ của anh cũng bé nhỏ Như em nên anh thương... Giờ thì hết rồi, tụi anh chẳng chung một đường Tình yêu cho đi không thể nào vớt lại Ngày cũ có trăm điều ngang trái Em có đủ bao dung xoa dịu tháng năm dài? Đừng căn vặn hỏi han người con gái ấy là ai Cô ấy cũng mang khổ đau và bất hạnh đàn bà trong lồng ngực Cũng mênh mông như con sóng bạc lòng ra thức Khao khát ôm bờ nên vỡ nát cả trùng khơi Đừng đi tìm nguyên do tình chia ly em ơi Duyên phận đưa cô ấy đến bên anh mà rồi tan vỡ Chắc lẽ muốn son sắt còn phải mắc nợ Anh và cô ấy cạn nợ lâu rồi Giờ đời này anh chỉ có mỗi em thôi Yêu và nắm tay đi hết chiều dài số phận Chân trời rất xa, bình yên là đích đến Anh thương em để vùi lấp đau đớn u buồn Hứa với anh sẽ dựa lên vai khi nhoẻn cười và cả lúc lệ tuôn Đừng bỏ đi như người đến trước Bởi gặp được em là ân phước Đời ban riêng anh Cảm ơn tình yêu đã cho anh biết thế nào là chân thành Thế nào là hờn ghen khi quá cuồng si và bao dung khi thương nhớ Cảm ơn đã đủ duyên và đủ nợ Cùng anh chia sớt đắng cay Cô gái hôm qua đã đi để anh được ôm em chặt vầy Nên xá gì phải ghen với điều quá cũ Hãy vì anh mà êm đềm ngủ Giấc mơ anh chỉ có mỗi em cười Riêng bây giờ anh chỉ có em thôi Tình ạ
Tình phai mất rồi Có khác gì anh... em cũng tan vỡ thế mà Con đường thường ngày vẫn đi giờ hun hút gió Ngang qua ngã tư quen mà tưởng cả đời mình mắc nợ Với đèn đỏ đèn xanh với gốc cổ thụ già Biết rẽ về đâu khi tháng năm đã qua Thèm lấy lại mà hai tay chẳng thể nào bắt kịp Chẳng lẽ chỉ vì một người mà mình không bước tiếp Nhưng chẳng lẽ không vì gì mà em lại cố quên anh Biết đi về đâu khi mọi ngả chẳng yên bình Phố kia là hôm chúng mình giận hờn lần thứ nhất Ngõ này là ngày mọi đớn đau thành thật Thành phố vừa qua là lầm lỡ nói... thôi đừng Chuyện kết thúc rồi nhắc làm gì thanh xuân Mọi thứ xảy đến trên đời đều là định mệnh Con đường em bước hôm nay đèn đường lấp lánh Tóc ngang vai phủ bụi cuộc đời Biết anh buồn nhiều mà chẳng thể xoa dịu nỗi đau anh ơi Bởi ai lại mang giông bão che chắn giùm ngọn đèn leo lét Có khác gì anh... em cũng mỏi mệt Vô cùng Thôi mình cùng về nằm cạnh nhau học lại cách thương Đi lại con đường giận hờn lần thứ nhất Em lại hôn lên môi dỗi hờn bắt anh hát Bài hát về thành phố mình qua... chẳng lầm lỡ... thôi đừng!
Tình yêu kẻ trắng tay Làm sao cho em hiểu lòng anh Đàn ông không có đủ tiền lo cho em một mái nhà che mưa che nắng Nghèo mà em... ai cũng sợ tay trắng Anh sợ mất em bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền Nhỡ đâu thiếu thốn làm cho em quên Ngày đầu chúng mình yêu... dè xẻn từng ổ bánh mì năm ngàn bạc Quần sờn đầu gối nên chẳng dám hứa thề những điều to tát Anh chỉ tự tin lo cho em mỗi bữa đủ ổ bánh mì Cuộc tình nào cũng nhiều lo âu... chuyện tình nghèo càng lắm nghĩ suy Thương em không môi son má hồng như chúng bạn Ly cafe 10 ngàn chưa bao giờ sẻ chia giùm người bán Lương thiện mà nghèo thì hèn nhát như anh! Giãi bày sao cho em hiểu lòng dạ anh chân thành Nói năng gì về tình yêu khi chẳng còn đồng nào trong túi Hổ báo làm gì khi hai tay lầm lũi phủi bụi Khi em nói đi ăn kem nhưng lại chở lộn ra bãi cỏ trước ngõ phố nhà người Xin lỗi không lo cho em được hiện tại em ơi Và chắc rằng tương lai cũng mịt mù phía trước Mỗi hai chúng ta anh đã bất lực không kham được Thì việc nuôi nấng các con chắc... chẳng thể đâu trời! Nếu bây giờ em đòi chia tay cũng phải ra về thôi Đã tay trắng thì có quyền gì đòi người yêu chung thủy Anh không nói ra... nhưng anh thừa hiểu những gì em lo nghĩ Đều quẩn quanh một mái ấm bụi phủ hai ổ bánh mì Nếu chê anh nghèo thì em cứ thoải mái ra đi Chẳng thể giữ người với ly cafe còn nguyên trong quán Sau này có vô tình thấy nhau xin mỉm cười như hai người bạn Đừng cười như từng thương... ai từng thương một kẻ nghèo hèn! Đúng không em? Chắc đúng
Trời đất ơi! Em yêu Em bắt đầu hiền dịu vì anh Nhẹ nhàng nói những điều ngọt ngào ấm áp Như cánh đồng qua cơn giông nảy chồi trỗi hạt Xanh non tự trong tâm nhựa sống quẫy đạp trong lòng Em bắt đầu tập từ chối những viển vông Mơ mộng đã qua hoang mang ắt lùi về quá khứ Thương bàn tay anh giữ chặt ngực gầy em ngủ Yêu môi anh hôn tóc khờ dại lớn từng ngày Ngăn đôi chân cuồng đi xa chỉ tha thiết ở lại đây Vinh hoa, giang san như phù du bọt bể Đời người dài ngắn là bao mà bày vẽ Mà đua chen xô lấn với trò đời Chi bằng nằm bên nhau nhìn mây trôi Ngó luống rau con con canh giàn bông mọc cành đơm nhụy Nhìn vào giông bão ngoài kia đạp bằng suy nghĩ Khốn khó chia ly tan vỡ qua rồi Giờ yêu là xin yêu mãi thôi Đừng ích kỷ nhỏ nhen làm tổn thương nhau thêm nữa Trò đời lắm tan tan vỡ vỡ Mình khôn ngoan nên lành lặn bước qua đời Tiền tài chồng chất bao nhiêu rồi cũng phai phôi Riêng nhớ thương chân thành tận tâm còn mãi Em vì anh mà ở lại Ngạo nghễ với mênh mông yên ả trước giông lũ dập vùi Đi qua trăm nghìn ghềnh thác nay gặp được anh! Trời đất ơi em vui Y chang lần đầu tiên thuyền em cập bến Giờ em tập đáng yêu như tình nhân, kiêu hãnh như nữ hoàng và chân thành như bè bạn Để yên ả bước bên anh chấp bão tố dâng trào Mai này đời có hành hạ ra sao Thì sá gì tình yêu chúng mình không quật cường gấp bội Giờ em tập làm người anh yêu mỗi tối Tay thơm thơm ngực buốt buốt tận cùng Em thành người hạnh phúc anh thương Ờ thì cũng nhờ ơn một mình anh cả!
Về đây làm vợ anh Hãy cùng anh tìm kiếm một mảnh vườn Góc này trồng rau góc kia trồng cây mận ra màu trái đỏ Hàng rào cao một mét ba gắn lên cửa chiếc chuông gió Để mỗi khi người này phải đi xa... người kia nhớ nao lòng Đan tay vào anh cùng chống đỡ gió giông Anh không chắc mình sẽ đạp bằng cuộc đời bão tố Nhưng nếu có em... khó khăn ắt trở nên bé nhỏ Dịu dàng trong tay em anh mạnh mẽ hơn nhiều Thức giấc nhìn vào mắt nhau thấy trời ơi tin yêu Dụi mắt nũng nịu vài câu khi anh còn ngái ngủ Em quay lưng úp mặt vào tường "anh ứ... Thương em" Hít hà mùi cà phê em quậy tan đường dưới bếp êm đềm Anh nhận ra mọi danh tiếng vinh hoa đều vô nghĩa Đời sinh anh ra thừa thãi, vớ vẩn nếu không có bàn tay em mềm nhẹ Vuốt phẳng phiu bản tính đàn ông nhạt nhẽo, cục cằn Hãy về làm người vợ bé nhỏ của anh Nghe tiếng chuông gió ngân lên em biết anh đang nhớ Còn lặng im nghĩa là... trời ơi mỗi nhịp thở Anh đều đang da diết dành nghĩ về em! Hãy về cho anh thoả cơn thèm... Một gia đình bé nhỏ!
Về nhà ăn Tết Đã lâu rồi con chẳng được về quê Ngồi trên chuyến xe chạy ngang qua cổng làng mướt nắng Nghe tiếng gió rít trên vồng cải đắng Nhắc đông tan xuân khởi nụ an bình Giờ này mẹ đang tất tả chuẩn bị gói bánh chưng xanh Cha treo cây nêu thật cao trước ngõ Anh cả anh hai cười giòn tan ngó vợ Múc gầu nước quê trong xanh đổ sóng sánh đầy thùng Dậu mồng tơi gầy hệt dáng người thương Cô hàng xóm bé con ngày xưa giờ mặc áo màu gì như là thương nhớ Bẻ nhành cúc tầna bói xem có đủ duyên đủ nợ Mà hai đứa vẫn ế nhiều như nhau Bà hối ông tiêm thêm dĩa trầu Mâm này cúng gia tiên mâm kia cho những linh hồn cô quạnh Cha nhấp ngụm rượu đầu năm nói cùng các con vài dự tính Chắc là... vài bữa nữa sang xuân gieo ít đậu, vừng Đêm ba mươi tại sao chẳng có trăng? Cháu khúc khích ngắt lời bà chống cằm ngồi kể chuyện Ừ tại đêm giao thừa lòng người thảnh thơi, chan hoà, quyến luyến Nên trời bình tâm nhường nhân thế rực sáng tận cùng Đã lâu lắm rồi chẳng về ăn Tết giữa quê hương Hát câu mừng tuổi ông, tuổi bà, tuổi cha tuổi mẹ ...Vinh hoa có bấy nhiêu đâu mà dành giật, bon chen, bày vẽ Bận rộn đến mức chẳng nỡ trở về Đã lâu rồi... sao chưa dám thăm quê
Về với em Thương! Khi không còn đủ sức để thách giông bão ra khơi Những người đàn bà đi qua đời thấy nhiễu phiền thứ ông già ho nhiều hơn thở Thì về đây với em - không phải để làm chồng làm vợ Mà để bình yên nheo mắt ngó trời chiều Chẳng biết lòng dạ sắt son của em có được ví với tình yêu Hay chỉ giản đơn đàn bà thích đợi chờ dai dẳng Tuổi trẻ của anh vứt trên hành trình đằng đẵng Dấu chân mòn đi không có tiếng em cười Khi anh thành ông cụ và em cũng già rồi Xin gối lên cũ xưa kể cho em nghe những chiến tích anh chinh phạt được Cô gái đầu tiên và thêm rất nhiều người đàn bà đến trước Họ có yêu nhiều như em? Về sống một ngày trọn vẹn êm đềm Sáng pha ly cafe chiều canh ấm trà nóng hổi Tủm tỉm cười khi em cằn nhằn em lắm lời em ham nói Cau có răn em không hư thế anh buồn Về để người ta biết em cũng lời lãi hệt kẻ đi buôn Đưa son trẻ thanh xuân ra yêu và đợi chờ... mỏi mong đền đáp Về đút miếng cơm nhão chan canh khi thời tiết chẳng hạp Em ốm đau em sổ mũi nhức đầu Về nằm đấy mà ho thôi chẳng cần phải làm gì đâu Cho em thấy hai đứa mình ở chung nhà nằm chung giường kê chung gối Đêm thức giấc ghé tai gọi Bà à! Tôi thương! Ôm lấy nhau khi thấy tất cả đã vô thường Lợi danh vinh hoa cợt đùa vô thường hơn em hết Về khi sắp chết Để phút chạm bờ vực tử sinh biết anh cũng giữ lời Khi anh chẳng còn nhìn rõ em khóc hay cười Chẳng còn nghe rõ em giận hờn hay âu yếm Về làm đôi chim đúng hẹn Bay tung trời! Về nằm đấy mà khục khặc thôi Tình ạ! Bởi phận người như chiếc lá Rơi một mình chắc đau?
Xin lỗi người anh thương Em cứ ngồi bên cho anh hát trọn bản tình ca Về cuộc yêu chóng qua về chuyện tình vĩnh viễn Hai đứa mình chẳng ai xui mà hò hẹn Mà mênh mang thương như thể tự kiếp nào Đừng căn vặn yêu em vì sao Đừng bắt giải thích về tháng năm đến muộn Hãy đặt tay lên ngực sẽ nghe lòng sóng cuốn Xô vào tim ngàn tỷ nhớ thương hờn giận đợi chờ Lần nào hôn cũng ngơ ngẩn tưởng đang mơ Mà trời đất ơi! Trên đời còn mộng nào ngọt lành hơn nữa Chẳng cần thiết em là người thương, bè bạn hay vợ Em chỉ cần là em cho anh âu yếm suốt đời Thương em thiệt thòi vì tình mình muộn màng quá thôi Giờ thằng đàn ông trong anh sạn chai hết thảy Bao ga lăng, nhiệt tâm, hùng cường, giỏi giang đã dành cho rất nhiều cô gái Sót lại trên tay già nua lại tàn ác đón em về... Nhưng hãy tin trái tim vẫn rất đỗi si mê Hệt như gốc cổ thụ một đời đợi ngày che em bóng mát Quả chín ngọt thơm còn quả xanh nếm vào sẽ nhạt Nên anh dụm dành mặn mòi, chín chắn hết cho em Xin lỗi người anh thương khi môi chẳng còn mềm Mắt chẳng đủ tinh tường để cùng em nhìn rõ chân trời đỏ lửa Dẫu thiếu thốn mọi điều bù lại anh dư thừa thương nhớ Dư thừa già nua, mặn mòi, chín chắn để chia sớt bớt cho em Xin lỗi nếu em không vui khi nhìn thấy lá rụng ngoài thềm Em trách hờn anh muộn màng chậm trễ Nhưng chắc gì gặp nhau thời còn trai trẻ Em sẽ muốn ngã vào lòng một gã trẻ con Đàn ông tuyệt vời nhất là khi gót giày cũ mòn Em nói, em la, em trách, em giận bất cứ gì cũng đủ bình tâm đứng lại Ghé môi hát em nghe cho đời bớt bão giông ngang trái Anh là cổ thụ có tán đủ che đời em rợp mát tận cùng Xin lỗi người anh thương! Nếu lỡ đâu em thấy mình thiệt thòi khi anh quá từng trải Hãy tin chinh phạt đủ nhiều vẫn một mực khờ dại Một mực hôn em bằng tha thiết thuở ban đầu Xin lỗi người anh thương Nếu lỡ thời gian qua mau...
Yên tâm! Biển và em đều tỉnh hơn anh Ai dám bảo biển đang đợi thuyền Em chửi chết á Biển đang ôm em để đợi mỗi chiêm bao về... Ai dám bảo biển đê mê Em còn đê mê gấp ngàn lần biển Chiều nay nghe rúc rích đôi hải âu nhiều chuyện Bảo biển dịu dàng vì được sờ nắn eo em Ai dám bảo biển êm êm Chẳng qua là sóng làm biếng nên ko thèm dạt Chẳng qua là em ko buồn nghe biển hát Nên biển chỉ dám thầm thì như gái mới mất trinh Ai dám bảo biển ngầu đỏ lúc bình minh Em cấm đấy! Biển mà dám.. em thách mặt trời thức dậy nữa Cứ xanh lè xanh lét, hay đổ sóng trắng bạch như sữa Đừng bao giờ dám to toe... Ai dám bảo em đang yêu! Nói nghe Em chỉ đang miên du vẽ tóc mình lên cát Em chỉ đang khờ ngu vẽ đời mình lên dào dạt Em chỉ đang... nhớ da diết anh thôi Ai dám bảo biển ngăn không cho thuyền trôi? Biển như em... yêu nhưng rộng lòng nhường anh đi về nơi có mặt trời tươi sáng Ngày mai biển đói lòng, đôi hải âu bay như mê sảng Ngày mai em dạng háng chờ... một sự trớ trêu đau Ai dám bảo sóng nát nhàu Chỉ còn mỗi thuyền nô nức lòng dang rộng cánh Em đánh Nát cái đứa con gái ngược đời đang tồn tại trong em Ai dám bảo em yêu anh... nói xem Em sẽ mách đôi hải âu để chúng xé xác con thuyền kia vào một ngày biển lặng Biển chết trắng Em không chết trắng Vì em còn tỉnh táo lòng để chửi rủa nhân gian