Kiêu hãnh Ta trở về kiêu hãnh như xưa Chuyện tình yêu chẳng còn tha thiết nữa Giờ chỉ thèm gác chân lên bậu cửa Nghe ríu ran chim ca nắng cấu gió đầu ngày Những hứa hẹn thề bồi xin chừa từ đây Tiếc cuộc tình chưa đi đến cùng thương nhớ Tiếc anh làm lòng tin trong ta tan vỡ Nghe hoang mang trôi qua tim... biết thua cuộc nữa mất rồi Giờ ta trở về với chính ta thôi! Chẳng ghét chẳng yêu thêm một người nào khác Xoá hết con đường từng qua hằn dấu chân lầm lạc Anh nhẫn tâm vẫn thương anh gian trá quyết nhớ cạn lòng Ừ thì chỉ cần vài đợt gió đông Giông bão sẽ nguôi ngoai nhớ thương sẽ dần phai nhạt Ta nhẹ lòng nằm nghêu ngao hát Bản tình ca dẫu buồn cũng chẳng thể đớn đau Chỉ nực cười mấy lời thề hẹn bạc đầu Chắc trên đời chẳng còn gì vô nghĩa nhiều đến thế Hồi ấy ta và anh khù khờ như hai đứa trẻ Mang chuyện sống chết ra thách đố giễu cợt ông trời Tưởng hứa là hứa cho có vậy thôi Ai ngờ người đời ép lòng thực thi mãi mãi Giờ ta mất anh ta khổ đau ngây dại Ta không còn là ta như thuở nói yêu đời Cùng thề hẹn mà sao giờ anh vẫn bình an trời ơi Chắc tại cao xanh không còn tin lời đàn ông đã nói Chỉ đoạ đày đàn bà chờ đợi Vì lỡ hẹn thủy chung lỡ hứa trọn lòng Giờ ta trở về với hai bàn tay không Trắng ngắt cả một khung trời cũ nát Trước mặt là mênh mông sau lưng là bát ngát Muốn dĩ vãng nhanh quên mà đau đáu như là ...Kiếp nạn đã qua là tình yêu duy nhất! Ta trở về với đời sống thật Sau cuộc phiêu lưu hoang tưởng yên bình Yêu anh Mệt nhoài thế đấy!
Mãi mãi dường như đã quá dài Rồi một ngày nỗi nhớ sẽ đi qua Em quên anh như đã quên những người yêu cũ Có hạnh phúc tận cùng đâu mà bắt mình gìn giữ Gương vỡ sao soi lòng cạn sao đầy Ký ức về anh nhạt như đám mây Bay ngang đời một ngày mưa gió Em sẽ thương và gật đầu làm vợ Vui sướng hôn người ta hơn lúc trước chúng ta cười Chẳng còn là cô bé ngày xưa đâu trời ơi Kinh nghiệm về đàn ông dạy cho em bình lặng Tự yêu lấy bản thân đừng phung phí son trẻ tươi tắn đời mình Bởi tình yêu vốn dĩ mong manh Trái tim đàn ông lẽ thường nhiều cạm bẫy Gươm giáo dã tâm thường khéo trò che đậy Bằng thề non hẹn biển ồn ã lắm lời Trải qua bấy nhiêu khổ đau em về sắp xếp lại lòng thôi Ngăn này yêu mẹ cha ngăn này thương bầu bạn Ngăn này để nhớ quê hương ngăn kia dành mệt nhoài cho ngày chán ngán Còn dư chỗ trong tim dành kiêu hãnh riêng mình Đời đàn bà dài bao lâu để tươi xanh Mà héo úa vì những người không đáng Em sẽ coi anh và chuyện tình đã qua như kiếp nạn Rèn dũa em cứng cỏi, sắt đá, ngang tàng Không ngờ một ngày cũng tan Thứ tình yêu dường như chúng mình cho là mãi mãi!
Mặc tự đêm Ôm em đi anh Nay em buồn và mệt mỏi lắm Biết hiển nhiên rằng hoa không vĩnh viễn thắm Tình ko vĩnh hằng và yêu, ghét nhanh phôi Ôm em lần này rồi thôi Mai còn đâu dịu dàng mà tỳ xiết nữa Con trăng 17 ngoác lưỡi liềm ra cứa Đứt một cọng tóc buồn và một cọng tóc đau Ôm em đi.. đừng để lần sau Những lần sau nguội lạnh Những lần sau em hoặc anh sẽ né tránh Vì lần sau nào cũng chỉ là lần sau Ôm em đi anh... để thấy đời đau Em có dã man, ác độc quá không khi suốt ngày mượn cớ mình là con gái nên mặc sức, nên tha hồ nhõng nhà nhõng nhẹo Nên mặc sức, tha hồ... bắt anh ôm những mớ ưu tư Hao hư Xin lỗi anh! Em cũng muốn mình đủ quyền, đủ sức để tự ôm mình, để không phiền hà đến đời đàn ông tay gân anh ạ Xa lạ Hằng nhặt lá đa gói mảnh trăng buồn ném Cuội đi hoang Nước mắt hai hàng Lăn như giông bão Ôm em lần này... cho đời em chao đảo Lúng liếng mắt như thể cuồng tình Em sẽ chẳng nói gì, mà không... sẽ mấp máy môi trong câm thinh Để đời biết khi đàn bà im mồm rồi thì đời sẽ nghiệt ngã lắm đời ơi... Ôm em lần cuối... đi rồi Nhắm mắt Quên Rằng có một thời chỉ cần ôm được em thôi là anh đã nắc nẻ cười như là con nít, như là chỉ cần ôm thôi anh chết cũng thoả lòng Ôm em... hay không Để ngày mai, em còn biết tìm cách làm ngu si mình, làm điên loạn mình, làm khạo khờ mình... làm cho mình không còn là con gái nữa Sấp sấp, ngửa ngửa Ngày mai... em có chửa ra anh
Mẹ của con... Viết về một đêm ở bệnh viện với Mẹ Con sợ Rồi mai đây không còn mẹ nữa Con phải đi về đâu? Con làm gì và cười với ai hả mẹ? Con nói gì và khóc với ai nữa mẹ? Con phải mạnh mẽ Hay yếu mềm? Rồi mai đây về vén tóc trong đêm Thắp sáng rất nhiều đèn nhưng không thể nào thấy nữa Con lo mẹ về nên mở sẵn cửa Những cánh cửa con tự mình bước qua Rồi một ngày mẹ về cuối chân trời rất xa Mải miết đi nhưng không chạm được chân trời nào có mẹ Mỗi lần ghé lại ngôi nhà xưa Cánh đồng xưa Làng quê xưa... Chỉ thấy bơ vơ một con chim sẻ Run trong mưa... Rồi mai đây xác trầu chỉ tồn tại trong câu chuyện xưa Cháu mẹ sẽ nghĩ bã trầu chỉ là một điều bịa đặt Con men theo ấu thơ về nhà nhưng bếp nhà mình nguội ngắt Mẹ đi rồi... ai cời bếp bùng than Rồi mai đây nến cháy nhang tàn Con khản giọng rống câu kinh đau mãi Con muốn bịt mắt rồi mở mắt cho ngày xưa trở lại Mẹ dựa chái tranh chờ con về ăn cơm Rồi mai đây trong cơn tủi hờn Sợ hối hận vì những ngày sống thờ ơ với mẹ Sợ phải khóc vì những lần lẫy mẹ ...con sợ mình đã từng sống vô tâm như hôm nay Mẹ ơi! Nay con về đây Về quỳ xuống nhặt bã trầu khóc mẹ Về nối lại dây rốn năm xưa mẹ rặn đẻ Về... làm người như mẹ hằng mong Con về cho tan mưa giông Cho bữa cơm chiều trái cà không đắng Ngày mai trời nắng Nong cau mẹ phơi... trắng áo con cười
Mẹ đi lấy chồng Hôm nay mẹ bước theo chồng Họ hàng làng xóm rất đông đến mừng Lẻ loi con hoá người dưng Lòng con chợt ước mình đừng sinh ra! Mẹ cười rạng rỡ như hoa Con buồn đôi mắt lệ nhoà đứng trông Mẹ ơi mẹ có biết không Áo con tuy đẹp nhưng lòng xót xa! Người ta có mẹ có cha Con có cha mẹ như là mồ côi Bơ vơ lạc lõng trên đời Đớn đau đói khát biết người nào lo! Nghẹn ngào chẳng dám khóc to Cỗ bàn khách khứa dô hò thật vui Gầm bàn lặng lẽ con chui Quệt ngang nước mũi sụt sùi nhìn ra! Mẹ giờ là vợ người ta Chỉ ít phút nữa xe hoa đi rồi Mẹ lo hạnh phúc mà thôi Mẹ ơi có biết con ngồi khóc không! Mẹ vui cất bước theo chồng Đời con còn lại mênh mông nỗi buồn!
Mẹ ơi mẹ đâu... Tặng Anh Đức và đồng đội Mẹ ơi... trưởng thành gần nửa đời người Hôm nay tự hào mang vinh quang về tặng mẹ Đây là những người anh em... họ đã tột cùng kiên cường mạnh mẽ Chiến đấu vì màu cờ sắc áo cùng con Mai trở về nhà cho thoả chờ đợi mỏi mòn Dẫu thành anh hùng tụi con vẫn là thằng trẻ ranh thương cha nhớ mẹ Vẫn là đứa nhem nhuốc luống cày thèm canh cua nấu khế Thèm nằm thênh thang ngoài hiên ngắm gió véo hoa cười Biết cảm ơn mẹ cha bao nhiêu cho đủ trời ơi Phải tạ ơn quê hương, nước non, đồng bào bao lâu mới phải Nhìn mắt mẹ long lanh nhìn dòng người rực màu lửa cháy Bao hùng dũng chiến binh trong con mềm yếu đến buồn cười! Ngày mai lại xin trở về với cuộc sống bình thường thôi Con chẳng dám làm anh hùng trong mắt mẹ Chỉ xin bé nhỏ làm con chim sẻ Đậu ngay trước hiên ngắm mẹ thái rau bầu Mang huy chương về đặt vào tay mẹ và chẳng muốn đi đâu Xin lười biếng nốt hôm nay ngày mai đồng đội cùng con lại tiếp tục tập luyện Máu mồ hôi nước mắt tụi con dành rất nhiều cho trận chiến Mà chưa một lần... dành riêng cho mẹ... mẹ ơi! Trưởng thành gần nửa đời người Nay vinh dự cho con mang thằng anh hùng về trả mẹ! 16/12/2018 Bài thơ viết tặng cầu thủ Anh Đức của Đội tuyển bóng đá Việt Nam sau chiến thắng trận chung kết giải AFF Cup 2018 ngày 15/12/2018. Trong trận đấu này, anh ghi bàn thắng duy nhất, giúp Đội tuyển Việt Nam dành huy chương vàng. Sau trận đấu, anh dáo dác tìm mẹ trên khán đài, và không ngớt gọi "Mẹ đâu, mẹ ơi".
Mẹ... Tặng cho Mẹ - mùa Vu Lan Xin lỗi các con... già rồi chẳng giúp được gì nhiều Nấu bữa cơm lú lẫn nhầm hũ đường hũ muối Bế đứa cháu thôi đã lưng đau tay mỏi Khó ở trong người thành ra lắm bữa nhớ nhớ quên quên Bao đa đoan làm vết chân chim ưu phiền Ưa ngồi một mình ngó lại đời dài cay đắng Chấp nhặt từng câu nói, ánh nhìn... nên thường bày trò lẳng lặng Chốt cửa dằn vặt mình trắng đêm! Vẫn biết con hiếu hạnh, cháu ngoan ngoãn, dâu thảo hiền Nhưng phút nhạy cảm tuổi già mẹ ồn ào, lắm lời, gắt gỏng Đấm thình thịch lên ngực gào trời không thiết sống Lắm bữa làm các con lo! Tuổi này rồi chẳng còn đủ sức để cháu con cậy nhờ Nhiễu phiền bữa cơm trệu trạo nhai lâu, khục khặc ho quấy rầy giấc trẻ Người khiến con buồn là mẹ Người làm con bực là mẹ Người gây khổ đau cho con là mẹ Mẹ tội tình quá phải không con? Đầu hai thứ tóc tánh ưa lẫy ưa hờn Như đứa trẻ lên năm thèm bàn tay máu mủ ruột rà chăm sóc Muốn được dỗ dành khi sốt cao nuông chiều lúc trằn trọc Mẹ cần lắm được yêu thương Đã từng cõng con qua ngàn vạn nẻo đường Bằng đôi bàn chân chai hai bờ vai mỏi Bằng ngực gầy nhớ thương trùng trùng chờ đợi Bằng cả tuổi thanh xuân đắp đổi ơ ầu Đã từng bất chấp đất trời băng hết bể dâu Như khu rừng dẫu bộn bề bão giông vẫn khư khư ươm mầm xanh lá Vắt hết non trùng ra chắt chiu chẳng giữ lại gì cho riêng mình cả Ngày vàng úa héo khô vẫn sung sướng vui cười Già rồi vẫn bạc lòng ra lo mầm lớn tướng vậy thôi Không có bàn tay mình chở che làm sao vùng vẫy Làm mẹ là vậy Mà con không thương thì... Đau Thì bạc đầu Vẫn chảy máu lòng thay nước mắt Xin lỗi vì già nua nên mẹ chật vật Làm mẹ, làm bà chẳng giống với con mong!
Mê đắm Hà Nội anh... Em sắp về với Hà Nội của anh Về thử bấm môi son chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt Về quậy tung trời Với một ít Sương mù và giọt đắng cuối ly Em sẽ trả lời tất thảy những đa nghi Con phố nào anh hay qua, con phố nào anh chở người tình đi mua nắng Con phố nào giam nỗi suy tư của cậu con trai mới lớn lẳng lặng Xé tan chiều buồn chỉ bằng một cái liếc nghiêng Em sẽ góp nhặt trọn đủ vẹn nguyên Quá khứ màu xanh, màu tím, màu đỏ, màu hồng của thời anh yêu vụng dại Khắc khoải Đến nao lòng khi gạt bỏ để yêu em Sẽ vồ vập Hà Nội cả ngày lẫn đêm Để xem Hà Nội có đủ sức gánh gồng cái nồng nhiệt của Sài Gòn, của em và của yêu thương chất chứa Anh dặn thật kỹ với phố Đoàn Thị Điểm, Hoàng Diệu, Cát Linh, Phan Đình Phùng,, Bích Câu, Cửa Bắc... Dặn dò luôn chùm hoa sữa Rằng hãy mở lòng mà nâng bước chân xinh Vì em trở về đây một mình Không có anh! Em sợ những tên đường, hoa sữa, sương mù... giật thột Không có anh! Em sợ con phố cong ơi là cong thiêu đốt Cháy rụi lông mi và cả đụn rêu buồn... Em sẽ cấm không cho lệ tuôn Sao phải khóc, phải nức nở, phải u sầu khi em được nuôi lớn mình trong cái rét, cái chênh vênh, cái cong và sâu lắng của Hà Nội Quê anh - người em yêu, thương, nhớ nhung... Nên em dặn lòng đừng bao giờ đau mà làm tình làm tội Mà có lỗi với quá khứ của anh Em sẽ lại thong dong Mặc phong phanh Để hiểu hết anh đã mệt nhoài, run bần bật nhường nào khi đối chọi với vô vàn đợt rét Em mang theo mùi con gái dậy thì ra đón tết Với Hà Nội cổ kính, rêu phong Em mang cái cháy nồng Cái hoang hoải, thơm tho của đàn bà mới lớn Cho Hà Nội gờn gợn Một ít sóng tình lên mặt Gươm xanh Em đau đáu tâm hồn giữa Hà Nội của anh Linh thiêng nét mực tàu vẽ trong veo lòng đen lên mắt Phiêu linh hoa sữa tinh khôi điểm xoáy lòng trắng lên mắt Em đang thật sự là em Ngây ngất Dịu êm Chắc chắn một điều "chỉ ở Hà Nội em mới thực sự là em" Anh yêu đừng buồn vì em đang lang thang một mình dưới phố Có một cái ngã tư không quen ngã đổ Có lẽ nó nhận ra em là người yêu mãi mãi của anh chăng? Vĩnh hằng Em và Hà Nội đang điểm tô cho nhau chờ ngày anh uống cạn!!
Mềm lòng Tặng cho ai muốn li hôn mà chưa dám! Chẳng nhẽ lại mềm lòng lần nữa tin anh Buồn đau vừa qua vờ như chuyện của người khác Ruột gan bị phản bội mà coi như không mất mát Mềm yếu vô cùng mà tự gạt ổn thôi... Kinh nghiệm đầy hai tay vẫn không tỏ tường được lòng người Đâu ngờ kẻ mình từng thề nguyền lại tàn tệ Sao không nhẫn tâm lúc ta còn đủ trẻ Lúc thanh xuân chưa tàn phai lúc thương nhớ chưa bẽ bàng Chuyện cũ ngày nào giờ đã tan hoang Nhắc lại điều gì cũng ngại ngần kể về kỉ niệm nào cũng hổ thẹn Chỉ thiết quên quách hết đi ao ước ngày xưa đừng đến Đừng lỡ miệng hứa thề thái quá viển vông Thấy rùng rợn khi ai đó nhắc tình nghĩa vợ chồng Nhìn vào gương nhạo lại người đàn bà trải nhiều giông bão Nực cười cho người đời bạc ác, mưu mô, tàn bạo Đứa tàn tạ trong gương khổ thế rồi mà cũng không tha Bây giờ anh muốn đi đâu cứ đi... còn tôi trở về nhà Lau nước mắt thật tinh tươm xếp phong ba gác lên nóc tủ Hát bài ơ ầu ru các con ngủ Nhạt nhẽo cười cho qua dâu bể đời mình Chẳng lẽ sau từng ấy hi sinh tôi lại buông tha anh? Lại chấp nhận đánh mất tổ ấm chỉ vì người đàn bà khác Nhưng chẳng lẽ lại tiếp tục ngu si bao dung lầm lạc Bỏ quá cho kẻ nhẫn tâm trút giông bão lên mình? Tôi không thương mình chẳng lẽ lại thương anh? Chẳng lẽ tôi lại không thể vì các con sống thêm cuộc đời bão táp Hài hước chưa!? những thứ anh đang chà đạp Là báu vật một thời anh yêu!
Mình thua Ừ thì không nói gì hơn... đơn giản thôi mà Xin lỗi vì đã lắm lời khi anh chán chường tất cả Ngay tình yêu, sự quan tâm sớt chia cũng trở thành khiếm nhã Thì thôi em im! Nghĩa lý gì thứ tình yêu mà một trong hai chẳng thiết giữ gìn Đến bên khi cần mua vui và bỏ đi lúc chớm mùi chán ngán Thứ đẩy tình yêu đến giới hạn Đôi khi chỉ là lặng thinh Anh cứ chôn bầu tâm sự kia cho riêng mình Em là người dưng nên nào có quyền đòi san sẻ Không có em anh vẫn mạnh mẽ... vậy sao? Tưởng đã thương là phải cần đến nhau Nương vào ngực đối phương để sưởi ấm lòng mình lại Nhìn người mình yêu khổ tâm chẳng biết làm gì cho phải Nên ưa nhiều lời... em sai Đừng giảng giải rằng tình yêu vốn dĩ bi hài Khi đã trăm lần nói lời ngọt ngào triệu lần ôm hôn thắm thiết Trong tình yêu chỉ có yêu và chấm hết Không có nghỉ giữa chừng như thế đâu anh Vẫn biết bản chất đàn bà quá đỗi hoang mang Giữa yêu và không đã nhầm lẫn bao lần nào biết nữa Chỉ duy nhất chiều nay lòng cồn cào nhớ Mà em ép lòng câm thinh Thì chính xác rồi... khi cả đến yên bình Cũng hiển nhiên trở thành vô nghĩa Thì cả em và anh đều chẳng khác gì đứa trẻ Thua cuộc trong trò yêu thương!