Gửi cho người đến sau Xin lỗi vì chẳng thể quên nổi năm tháng rộng dài Kỉ niệm về người yêu cũ dày lên theo nỗi nhớ Loài người dành cả đời để tìm kiếm hạnh phúc nhưng lại dai dẳng với tan vỡ Tồn tại hôm nay nhưng vẫn mơ tưởng xưa cũ qua rồi Khờ khạo khi chẳng thể tàn ác được trời ơi Chẳng ghét nổi người đã cướp đi an nhiên son trẻ Vẫn bao dung thứ tha tất cả dù người ta sống tệ Hò hẹn trăm năm mà đứt quãng ngã ba đường Chẳng thể lấy ghét bỏ, hận thù tráo đổi nhớ thương Viện cớ họ bỏ rơi mình mà giận hờn, quên lãng Bất công quá chừng khi ngày đêm nhìn ruột gan chai sạn Vì một người không đáng để thương! Thừa khôn ngoan biết mình đang dẫm sai đường Người bên cạnh chia sớt đớn đau vẫn chẳng thể nào mở lòng đón nhận Người tệ bạc, phũ phàng lại khù khờ bất cẩn Khép lòng giữ gìn người ta tận sâu thẳm yên bình Thứ lỗi vì chưa thể gật đầu yêu anh Thứ lỗi vì vẫn dành ruột gan cho người yêu cũ Dù cuộc tình khốn đốn hoang mang vỡ tan thác lũ Dù trăm năm kia đã quá nhỡ nhàng Em là đứa chung tình hay kẻ đa mang Thứ không đáng vẫn muôn lần tôn sùng đáng giá Đàn bà nhiều khi vô cùng giản đơn nhưng có khi lại tận cùng kỳ lạ Thế nên! Từ từ rồi em yêu...
Gửi con rể Con trai! Cảm ơn vì đã yêu và chung bước với báu vật của ta Dạy cho con gái ta biết thế nào là tình yêu đôi lứa Thế nào là hạnh phúc người đàn bà như cây tràn nhựa Con dạy những điều ta chỉ có thể hoạt ngôn Không có phúc ân được sinh ra con Nhưng hãy tin giờ đây con là một phần máu mủ Bởi con là chàng trai sẽ bẵm chăm hạt mầm ta gieo được nhú Thành cây xanh cho quả ngọt dâng đời Cô gái của con đã được nâng niu từ trong nôi Ăn chén cơm ta dụm dành từng hạt Gục vào vai ta ngày biết chạnh lòng thương câu hát Nức nở khóc bảo buồn hôm ấy chắc giận con Và hiển nhiên cũng từng bị đánh đòn Cũng một thời nép vào tường đánh vần từng chữ cái Vò hai lòng tay nhìn đôi mắt trừng ái ngại ...Cô bé sợ cả những lần ta vui Thiên thần của con trải đủ giông bão dập vùi Đã khổ đau dưới mái nhà đến chén cơm cũng chan đầy nước mắt Đã biết tự đứng lên mạnh mẽ và biết nép vào lòng thật chặt Đã tử tế đủ nhiều để được nhận lại yêu thương Ta đã dạy dỗ người yêu con không trở thành cô gái phi thường Nhưng sẽ là cô gái duy nhất biết thương con sao cho vẹn nghĩa Cô gái đầu tiên và cuối cùng hi sinh cả thời son trẻ Để vì người mình yêu được sống yên bình Ta đã trao cho con món quà quý giá nhất để đời con hoa vinh Nhận lấy, giữ gìn, thương yêu, trân quý Máu mủ của ta nên chỉ Trao cho một máu mủ khác nghĩa tình Ngày mai các con sẽ cầm tay nhau đón bình minh Gieo hạt mầm mới lớn lên như ta đã Lúc đó sẽ hiểu như nào là mẹ cha, cây lá Một đời xanh non hay già nua đều mong hạt nảy đâm chồi Con trai Ta chỉ cần con tử tế và yêu thôi Những điều nhỏ nhoi khác ta đã dạy con ta làm được Hãy cùng lùi và cùng bước Bởi chuyến tàu sẽ không đến ga nếu sai nhịp giữa đường Cảm ơn con đã yêu thương Người con gái ta coi hơn báu vật Đừng vì bất cứ lý do gì mà đánh mất ...Bởi chưa hổ chúa nào không dám dương vuốt xé đời Đâu Con trai ạ!
Gửi người đàn bà đã đến trước em Đừng ghen nhiều khi anh ấy yêu em Bỏ chị lại với chuyện cổ tích một thời dang dở Phận đàn bà đa đoan, ưu phiền, lo sợ Khổ vì đàn ông, huyễn hão, cay đắng, chia lìa Anh ấy từng nhớ thương chị cả trong cơn mê Ôm hôn mỗi bận trở trời, chở che mỗi lần bão tố Lỗi tại tình yêu vốn dĩ mong manh tạm bợ Qua tay người này để kiếm cớ đến với người kia Vẫn biết khó chấp nhận bởi quen tin với hứa thề Ai sống trong đắm say chẳng một lần nhẹ dạ Con thú nào cũng cầu mong rừng xanh thắm lá Nên ngày đông sang mắt lạc lõng khôn cùng Thừa sức hiểu rằng chị sẽ bao dung Sinh ra làm phận số yếu mềm ai chẳng giỏi thứ tha, nhường nhịn To tát gì đâu... Mất đi người thương như nhai lá ngón Nhả ra nhấp lại khó nuốt trôi lòng Chị ơi! Em có tàn độc quá không Cướp đi bình yên của một con chim ướt nước Hệt kẻ đắm thuyền vớ được Phao trôi nổi cứu vớt đời mình ... Ngờ đâu tồi tệ, man trá, đáng khinh Nguyền rủa nhường nào cho nhẹ tội Xin lỗi...em sai! Xin đừng đau nhiều khi anh ấy miệt mài Ngăn giông bão nơi em quậy cuồng phong phía chị Tình yêu vô lý Chúng ta làm sao cản nổi ý trời Là kẻ thắng cuộc hay chỉ bại trận thôi Dẫm lên vết xe chị từng một đời rong ruổi Em có lặng im hay ồn ào chối tội Cũng tột cùng khốn nạn, trơ trẽn, đê hèn Chị đừng hận thù nhiều lỡ đâu nguôi quên Anh ấy từng chọn chị làm người đàn bà thứ nhất Em chỉ là người đến sau vét chút ngọt mật Dư ra sau năm tháng anh trọn vẹn thương nhớ thôi mà Xin nhẹ nhàng bỏ qua Cho rừng xưa ngang tàng xanh lá mới!
Hà Nội mùa lá rụng Hôm nay một mình em với Hà Nội giao mùa Ghé ngõ Tạm Thương giật mình nhớ một thời thương anh bỏng cháy Đường Hoàng Diệu ngày xưa đâu dài đến vậy Mà giờ em lang thang mất gần hết buổi chiều... Làm sao cho mình quyền trách hận tình yêu Chỉ có thể giận lòng đã quá nhiều nông nổi Nhẽ lúc bắt đầu thương nhau phải dặn dò không được gây tội Không được chia tay khi đã hứa hẹn quá nhiều Nếu gặp lại xin trả lời xem anh yêu em bao nhiêu Có nhiều được như Hà Nội mùa lá rụng Nếu ít hơn xin cứ lặng im... đừng làm em mong ngóng Rốt cuộc rồi cũng đã chia tay vớt vát nổi đâu mà! Chắc bây giờ với anh mọi thứ đã trôi qua Còn đâu nhà thờ với ly trà chanh năm ngàn thơm mát Mùi hướng dương như mùi môi em anh khen ngào ngạt Nên anh hôn! Chia tay ai mà chẳng phải buồn Chia tay người yêu càng phải tái tê ...ừ chắc chắn Phố cổ làm gì phải biển đâu mà chát mặn Mà đắng đót trong tim rát bỏng trong lòng Có phải tại anh mà Hà Nội tang thương Có phải tại thu miền Bắc quá nhiều lá rụng Có phải tại đường Hoàng Diệu dài kinh khủng ... Mà chắc tại em ngơ ngẩn một đời! Mất thêm một buổi chiều buồn vì anh, anh ơi!
Hạnh phúc vội vàng Hạnh phúc vội vàng anh cứ chẻ làm hai Nửa ít hơn, không bao nhiêu em xin nhận lấy Chỉ vậy Đã đủ cho em khóc nốt tháng ngày Anh có dám cam đoan Nửa của anh sẽ chẳng xước trầy Sẽ trọn vẹn, sẽ làm anh bình yên ở lại Nửa của em méo xệch méo xiên mãi mãi? Tự đốt thiêu lòng ở một khoảng cách xa Hạnh phúc vội vàng của hai chúng ta Bây giờ chỉ riêng em ôm mộng Những điều đàn ông vu khống Đàn bà vơ hết vào mình cho vừa vặn kiếp đa đoan Rồi ngày mai em sẽ hết ngoan Sẽ bắt đầu chua ngoa, già diệt, ác độc Sẽ bắt đầu quá đáng, quá thể, khờ ngốc Sẽ bắt đầu biến nửa anh trao thành hư hỏng, trơ lỳ Anh hãy biết Một khi Cái đàn bà trong em thịnh nộ lên thì cướp được những gì, lật đổ được những gì, phá tan hoang được những gì của anh, của đời này anh ạ Mọi thứ đều được trả giá Bằng những thứ đắt hơn Hạnh phúc vội vàng lẫy hờn Liếc con mắt màu thạch thảo về hai hướng Thử xem ai ương bướng Hơn ai Bi hài Vì một thời em đã yêu anh Ở dưới hang hoen lênh loáng một dòng xanh Anh cứ chẻ tư, chẻ năm, chẻ sáu, chẻ bảy cho tan tành hết thảy Em chẳng buồn áy náy Vì đường nào thì hạnh phúc vội vàng anh cũng quyết chẻ hai... Ngày mai Em bắt đầu hư nhé?
Hẹn ngày về con vẫn là con Tạm biệt quê hương ngày mai con đi Trượt chân ngã trên đám rêu vừa mới mọc Xước cọng tóc chẻ con ngoa mồm gào khóc Con đi không dám hẹn ngày về Con nghé hàm sứt ngủ mê Gật lên gật xuống trên đống rơm chưa ráo nước Hôm qua lũ gà mái mổ đít nhau đánh cược Trứng tháng mười ấp ung? Gà trống choai mặt đỏ phừng Giận gà chọi háu chơi nên giờ mặt cắt không còn giọt máu Bên chái bếp nghi ngút mùi cám ngô cụ bà giải thích cho lũ cháu Về nỗi cùng cực của khói và nếp nhăn Khi con đi cha đang lên gân Xé mặt trời trên cánh đồng trơ gốc rạ Lũ trẻ ranh chơi trò bắn thun ná Một hạt đùng đình trúng chú nhái non Khi con đi mẹ dựa cửa mỏi mòn ... Đủ lông đủ cánh tụi mày đều đi biệt Có kịp trở về không con? Nếu bất thình lình mẹ chết Vuốt mắt không thấy con mẹ nhắm có cam lòng! Khi con đi cô gái nhà bên chưa chịu lấy chồng Ngày con trở về tóc của con nàng dài chấm gót Mẹ ơi Cha ơi Cô hàng xóm ơi Con trót Cắn răng nuốt thương nhớ nghẹn lòng Tạm biệt cả dòng sông Cúc vàng ai thả chiều hôm qua con đem sốc nổi ra vớt hết Con muốn chạy thật nhanh để xiết Ngực người con gái vứt cải xuống dòng trôi Để môi bấu môi Eo bấu eo Tay cấu được những gì con không biết nữa Lần này con đi lỡ mùa có chửa Đẻ nắng lên mây nghĩa là bóng con gầy Thôi tạm biệt tất cả con đi đây Lỡ ngưng lại phút giây nào thêm con sợ mình oà khóc Tạm biệt những ngây ngô và khờ ngốc Con bỏ trong lòng bàn tay để dễ riết vào lòng Đó là yêu thương, nhớ mong Đó là con với quê hương, mẹ cha và cô hàng xóm Cô hàng xóm một lần đếm cải bên sông để không bao giờ yêu chồng được nữa Hẹn ngày về con mở Mắt con tròng đen tròng trắng toàn tình! Con lặng thinh Nhấp mắt khóc vì bao năm đi xa con vẫn là con - thằng bé có nỗi buồn bé bỏng
Hết hạn làm người Hết hạn làm người nay ta trở về quê Thong dong trên triền đê thúc trâu về xóm nhỏ Chai sạn đến thế kia thì còn gì để sợ Vậy mà lo chiều nay bếp nguội tro tàn... Nằm gối lên chõng tre nhìn nắng rụng mùa sang Xin bát nước cơm mẹ chắt một đời cần kiệm Chết cha rồi! Sao giờ thèm nghe chuyện phiếm Kể về vài đứa tha phương quyền thế lẫy lừng Bỏ hết hư danh ra ngoài bến sông Mùa cải nào ta ra đi mùa khoai nào ta trở lại Là lượt phấn hoa bao lâu giờ chỉ nhớ mỗi mùi ngai ngái Vương trên quai nón mẹ mang lủng lẳng góc nhà Hết hạn làm người mang thằng gia trưởng trả lại cho cha Quen vỗ ngực xưng tên giờ về học cách im lặng Luồn cúi nhìn đàn gà mới nở con đen con trắng Thương cha rít thuốc cay đời Chán ôm mộng văn chương về làm đứa trẻ nằm nôi Bập bẹ câu ca dao nghe ruột gan tê dại HuÊnh hoang bấy lâu nay thấy mình sống chưa phải Với cả bụi rau sam mọc cuối hiên nhà Giờ mang thằng ham làm người trả về cho mẹ cho cha Quỳ lạy xin cha dạy lại câu cảm ơn tạ lỗi Hết hạn làm người thì còn gì phải vội Úp mặt vào sông quê nghe lòng dạ tơi bời Mãn hạn làm người ta về với mẹ ta thôi! Bài thơ làm tưởng nhớ nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo qua đời ngày 7/1/2019.
Hết rồi em ơi Ôm em thêm lần cuối Ôn lại chuyện chúng mình Ngực này là ai đó Nào phải người yêu anh Nhìn em lạ đến nỗi Ngờ ngợ như chưa từng Nhẽ nào kẻ phũ nhất Là người mình từng thương? Làm sao để vớt vát Những nhớ nhung buổi đầu Làm sao để níu kéo Khi tình thành bể dâu? Nực cười chết đi được Thằng đàn ông yếu mềm Đáng nhẽ phải hổ báo Lại chung tình yêu em? Hôn em thêm lần nữa Hỏi cho rõ ngọn ngành Đã không cùng tận được Còn bày đặt thương anh? Làm đàn ông mà chẳng Độc ác như bao người Giận lòng mình lương thiện Để cho em đùa chơi Không ngờ sau thương nhớ Em lạnh lùng quá trời Bỏ được anh rồi đấy Sướng cỡ nào em ơi?
Kẻ thành thị nhớ mẹ Tết rồi về với Mẹ thôi Hả hê nhái giọng xứ người tưởng sẽ là kẻ thành thị cao sang Thế rồi vẫn quắt lòng khi chạm vào câu ví dặm Hơi thở dòng Lam chiều cuối năm thơm ấm Quật ngã chân con bữa vấp nắng phía sau nhà Mẹ nhóm bếp bằng củi ướt ba mùa hoa Xoan tím nhàu cả lòng tay chai sương dụi nhoè mắt đỏ Đời người có trăm nghìn thứ cần thương cần nhớ Bữa dã man học đòi quên tóc mẹ cấu trời chiều Khăng khăng lớn rồi chỉ cần một gia tài với người con yêu Nhưng nào phải đâu, đời chẳng nghĩa lý gì nếu không có quê có mẹ Có bờ rào có cúc tần xanh có dăm con chim sẻ Véo von hót sau hiên báo mộng đứa tha phương Vườn cải lên ngồng rắc vàng dặm đường Đánh dấu ngả về giùm gã người vài hôm mất trí Quay quắt nhớ bóng mẹ còng xô gầy bóng chị Hôm quẩy gánh khoai thâm vội vã ế chợ về Tưởng chăn ấm nệm êm sẽ chẳng bao giờ ngủ mê Vậy mà đêm qua thèm nghe giọng quê ú ớ ngồi bật khóc Chỉ là thèm hoá chim sẻ hót bên hiên thôi sao khó nhọc? Sao đau đáu, bâng khuâng, khốn khổ tận trong lòng? Tưởng cuối năm gió thốc lạnh mùa đông Mang bao áo khăn chạy về sà vào ôm mẹ Chết! Xấu hổ chưa! Kẻ thị thành bày vẽ Quê hương ấm áp đến tột cùng mà ngốc ơi!
Khiếp! Cái con nhỏ này Khiếp! Cái con nhỏ này làm mình mất ngủ Nó cứ nhớ nhung, cứ khóc, cứ cười cứ làm như mình mắc nợ nó Nhiều lúc tự đập lòng hỏi: nó là mình hay mình là nó Mà sao không thể hiểu hết những lúc nó điên cuồng, dại dột nhớ người ta Khiếp! Cái con nhỏ này đày đoạ mình không chịu buông tha Cứ làm như chỉ có nó mới có quyền nhõng nhẽo, õng ẹo và dẹo theo cách nó muốn Nhiều lúc thắt lòng như bão bùng, như biển động như gió cuốn Mà ko sao trả lời được câu hỏi bỏ ngỏ lâu rồi: Nó có thực đang yêu? Khiếp! Cái con nhỏ này làm tội làm tình mình quá nhiều Mệt ghê cơ! Tha cho tôi được ko cô? Tha cho con đàn bà muốn bình yên, an nhiên nhìn cuộc đời đầy hoa mộng Phiền ghê cơ! Tha cho tôi được ko cô? Đời đầy nỗi niềm mà sao lòng cô lúc nào cũng trống rỗng Cũng như thiếu một bóng hình rất lặng và câm Khiếp! Cái con nhỏ này... nhớ, yêu, ghét người ta sao ko thốt lên thật to mà cứ lầm bà lầm bầm Như mắc nghẹn, như ngọng, như líu lưỡi, như xấu hổ lắm ấy Nếu tôi là cô, tôi ứ làm vậy Tôi sẽ vập vồ và tỳ xiết lấy ai kia Này! Nhìn kìa... Khiếp! Cái con nhỏ này... dễ tin quá nhỉ Tôi chỉ đùa thôi, làm gì mà có tật giật mình nhanh đến thế Những lời tôi nói kia... cô cứ mặc kệ Có nghĩa là: Ngốc à! Tôi và cô sẽ yêu đến kiệt cùng, yêu đến dại điên Yêu đến khi nào đó đời giải được lời nguyền ...giải được số đa đoan trên lá bài con gái Khiếp! Cái con nhỏ này là tôi, là con đàn bà đi qua khổ đau nhiều rồi vẫn khờ, vẫn dại Là một lá bài có số đa đoan Khiếp! Cái con nhỏ này một cách rất ngoan Đừng hư... làm tôi cũng hư theo đó nhé! Cứ mạnh mẽ Nhưng vẫn cứ yếu đuối được ko? Hử? Con nhỏ này...