Xuyên Không [Edit] Phượng Ngự Cửu Châu - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sesshou, 2 Tháng hai 2020.

  1. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Phượng Ngự Cửu Châu

    [​IMG]


    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Huyền huyễn, Dị thế, Tu chân, Ngọt sủng, Trọng sinh, Nữ cường.

    Nguồn: Wikidich

    Tình trạng: Đang ra

    Editor: KKJ

    Editor: Sesshou

    Lịch ra chương: Ba hoặc bốn chương trên tuần

    *vno 20*

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm edit của KKJ

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của sesshou

    Văn án:

    * * *

    Mọi người nhớ bấm theo dõi để nhận được thông báo khi ra chương mới nha *tym*

    Mục lục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Phế vật con chồng trước

    Chương 2: Mọi thứ ngươi đều không bằng nàng!

    Chương 3: Đại lão Phượng đô tới!

    Chương 4: Dại dột đến đáng thương

    Chương 5: Tiểu vương gia kiêu ngạo

    Chương 6: Tìm sư phụ giúp nàng?

    Chương 7: Lần đầu gặp gỡ thiếu niên ngồi xe lăn

    Chương 8: Nàng có thù oán với hắn

    Chương 9: Bởi vì hắn, năm đó nàng đã trở thành chí tôn

    Chương 10: Sư tổ, là người sao?

    Chương 11: Thì ra nàng là cô nương Tần gia

    Chương 12: So với Phượng Tầm mạnh hơn nhiều

    Chương 13: Sư tử nổi điên

    Chương 14: Người duy nhất ở Tần gia gần gũi với nàng

    Chương 15: Nhận lỗi hay đoạt mèo?

    Chương 16: Có người muốn đoạt mèo

    Chương 17: Thêm một cô gái bị dọa khóc

    Chương 18: Quỳ xuống gọi gia gia

    Chương 19: Tới giành mèo

    Chương 20: Mấy chữ này là cấm kỵ của nàng

    Chương 21: Một cước này ngươi không có cách nào tự gánh vác

    Chương 22: Chờ khi đệ lớn lên, đệ sẽ bảo vệ tỷ

    Chương 23: Khiếp sợ, cậu có thể tu luyện rồi

    Chương 24: Hôm nay con đã ăn thứ gì?

    Chương 25: Không có đậu đường ngon

    Chương 26: Thực lực phải thấp hơn nàng

    Chương 27: Tiểu vương gia tìm tới cửa

    Chương 28: Không được quấy rầy A Tầm nghỉ ngơi

    Chương 29: Nghe nói có người muốn quỳ xuống xin lỗi ta sao?

    Chương 30: Tiểu vương gia lại bị đánh

    Chương 31: Nàng là đại võ sư hay sao?

    Chương 32: Vẫn là phế vật không thể cứu chữa như trước

    Chương 33: Mặc công tử không dễ nói chuyện như tiểu vương gia

    Chương 34: Thật ra Phượng cô nương rất đáng yêu

    Chương 35: Tiểu vương gia xui xẻo

    Chương 36: Người quen cũ

    Chương 37: Một chân đá bay

    Chương 38: Tất cả đều cho muội

    Chương 39: Công tử nhà chúng ta trong trắng như băng ngọc

    Chương 40: Đây là sư phụ của tỷ

    Chương 41: Tứ Tông Đường

    Chương 42: Tương lai con nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng của đại lục này

    Chương 43: Ngoài mặt bình tĩnh như gà, thật ra lại hung tàn như sói

    Chương 44: Thanh danh xấu của tiểu vương gia

    Chương 45: Tần Ngọc Nhu coi tiền như rác

    Chương 46: Thư đề cử

    Chương 47: Người giàu có, không ít tiền!

    Chương 48: Tiền tới không tồi!

    Chương 49: Tiểu Nãi Bao ấm ức

    Chương 50: Không biết vì sao nàng muốn đánh ta

    Chương 51: Người giống hệt kẻ thiểu năng trí tuệ

    Chương 52: Người duy nhất ở Tần gia đau lòng nàng

    Chương 53: Thẩm Lan bị dọa hôn mê

    Chương 54

    Chương 55

    Chương 56

    Chương 57

    Chương 58

    Chương 59

    Chương 60

    * * *

    Đôi lời, đây là bộ thứ hai mình edit, chưa chắc đã hoàn hảo nhưng mình hi vọng các bạn sẽ ủng hộ và góp ý. Mình cực kì thích thể loại xuyên không, nữ cường, nam cường song sủng nhất sinh nhất thế nên mình thực sự có tình yêu với các bộ truyện mình edit, mà tác giả bộ truyện này Tiêu Thất Gia đại đại chính là thần tượng của mình, nên là mình hi vọng mọi người cũng tôn trọng và ủng hộ nó, hiện tại thì truyện cũng chưa hoàn, cho nên là truyện mình có ý định vừa edit vừa đọc ^^

    Editor: KKJ

    * * *​

    Đôi lời của Sesshou gửi đến mọi người: Do truyện này bạn KKJ edit được bốn chương đầu rồi drop nên nếu các bạn đọc thấy từ chương năm trở đi văn phong khác hẳn bốn chương đầu thì thông cảm giùm mình nha. Mong mọi người ủng hộ để em nó có động lực làm tiếp. Xin chân thành cảm ơn mọi người.​

    *qobe 22*

    Editor: Sesshou​
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Phế vật con chồng trước (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phu nhân cũng thật là, mang đến một cái Ngọc Như tiểu thư thì không tính, lại còn mang đến cái phế vật Phương Tầm này đến, lại còn đã sinh sống mấy năm ở nông thôn, có chỗ nào có thể sánh được với Ngọc Nhu tiểu thư? Cư nhiên đem nàng đón trở về đây."

    "Ba năm trước đây, ở trong yến hội Phượng Tầm cấp chính mình mặt ném đi, lão phu nhân dưới sự giận dữ đem nàng đuổi đi ra ngoài, kết quả mới quá ba năm, phu nhân liền đem nàng tiếp trở về, sẽ không sợ làm Tần gia tiếp tục trở thành trò cười cho thiên hạ?"

    "Phượng Tầm cùng Ngọc Nhu tiểu thư là thân sinh tỷ muội, chẳng những bộ dáng so ra trên trời dưới đất, tính tình thiên phú cũng là xa xa cách nhau cả dãy núi, Phượng Tầm này mới về chưa đầy một tháng, liền đem tiểu thiếu gia nhà bên đánh.."

    * * *

    Tần gia hậu viện..

    Có một thân ảnh thiếu nữ đang nằm dưới thảm cỏ xanh mượt, hai mảnh lá xanh che lên mắt, chặn lại cái ánh nắng chói chang của mặt trời, trong miếng nàng ngậm một cây cỏ xanh, khóe môi treo lên một nụ cười đầy vẻ lười biếng gian tà.

    Những cái thanh âm ồn ào bên tai đó cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của thiếu nữ, trên khuôn mặt xinh đẹp tú khí mang theo một sự bình tĩnh nhẹ nhàng.

    "Thời tiết ở Vọng Kinh này quả thật không có tốt bằng Vân Sơn."

    Nàng lấy ra hai cái lá xanh che lại mắt của bản thân, từ trên cỏ chậm rãi ngồi thẳng thân mình.

    Hai cái thị nữ kia mới vừa nghị luận cũng không để ý tới sự có mặt của Phượng Tầm đang nằm phơi nắng, hiện giờ sau khi nhìn thấy nàng ngồi dậy, rõ ràng là bị hoảng sợ, các nàng ngước mắt lên, đối mặt với chính mình là hai tròng mắt mang đầy ý cười, đen nhánh thâm thúy, sâu không thấy đáy.

    Thị nữ trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, vội vàng lướt qua, bước chân cũng có chút khẩn trương run rẩy.

    "Nãi Bao."

    Phượng Tầm cũng không giận giận, lười biếng duỗi cái eo lười, tay nàng nâng quai hàm, cười ngâm ngâm.

    "A Tầm, ta đây."

    Phía sau thiếu nữ, một con tiểu miêu tròn trịa với bộ lông trắng muốt bò ra, thanh âm của nó thanh thúy nhuyễn manh, thân mình nho nhỏ bò vào lồng ngực của Phượng Tầm: "Những người này nghị luận A Tầm như vậy, ngươi không cảm thấy tức giận sao? A Tầm chính là siêu lợi hại siêu lợi hại."

    Phượng Tầm khóe môi treo lên ý cười lười biếng, ngón tay xoa xoa cái thân thể nhỏ mềm như bông của tiểu miêu.

    "Bởi vì bọn họ nói là một cái Phượng Tầm khác, không phải ta a."

    Tần gia, cả dòng họ đều làm tướng, càng là một trong những danh môn vọng tộc ở Vọng Kinh này.

    Vị này Tần gia lão thái gia từng lập chiến công hiển hách, được phong là Trấn Quốc đại tướng quân, kể từ sau khi Tần gia lão thái gia qua đời, trường tử Tần gia Tần Dương được phong làm đại tướng quân, trưởng nữ Tần gia lại càng là Hoàng Hậu, thân phận hiển hách, tên tuổi chính thịnh.

    Cố tình này Tần gia Tần Dương lại là môt tên si tình, trên đời này nhiều như vậy nữ nhân hắn không cần, lại coi trọng một cái nữ nhân đã quá.

    Nữ nhân này còn mang theo hai cái con chồng trước.

    May mắn chính là, Tần Ngọc Nhu dù cho đều không phải là là Tần Dương thân sinh nữ nhi, nhưng nàng thiên phú hơn người, tài mạo song toàn, cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt, là cho từ trên xuống dưới Tần gia đều cảm thấy vui vẻ, cũng vì Thẩm Lan ở Tần gia tránh khỏi mọi bàn tán, còn phải lấy sửa họ nhập gia phả.

    Mà Phượng Tầm, là sau khi phụ thân nàng qua đời, mới được ngại bần ái phú Thẩm Lan đón đi.

    Bởi vì Phượng phụ vẫn luôn ốm đau trên giường, nàng từ nhỏ cũng không có người quản, tính dã như hầu, lại gầy gầy ba ba, thoạt nhìn liền không làm cho người thích.

    Nàng càng là ở hoàng cung làm ra chuyện không hay, thanh danh hủy hết, Tần gia lão phu nhân dưới sự giận dữ, đem nàng đuổi khỏi Tần gia, ném nàng tới một tiểu viện hoang vắng, tùy ý nàng tự sinh tự diệt.

    Lúc trước sau khi Phương Tầm bị đưa đến đây liền sinh một hồi bệnh nặng, không người chiếu cố, lại không có tiền trị liệu, một người gánh chịu, nàng cũng là sau khi Phường Tầm dưới sự hành hạ của bạo bệnh rời đi nhân thế mới chiếm cứ thân thể của nàng ta.

    Hiện tại nghĩ đến, từ hôm mà nàng đến Phượng quốc này, đều đã được ba năm..

    "Thẩm Lan giống như trộm đồ vật của Phượng Vân, nếu những người này tìm ta trở về, ta đây liền cần thiết đem đồ vật bị lấy đi hoàn trở về, vật quy nguyên chủ."

    Phượng Vân đó là phụ thân của Phượng Tầm, là cái trứng xui xẻo bị Thâm Lan vứt bỏ. (trứng, trứng thối_Đại phôi đản, phôi đản)

    * * *

    Editor: KKJ

    Tác giả: Tiêu Thất Gia
     
  4. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Mọi thứ ngươi đều không bằng nàng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trước Phượng Vân vị từ cứu Thẩm Lan từ trong tay ác bá, bị đánh gãy chân, cũng không biết Thẩm Lan là vì báo ân, vẫn là vì kế sinh nhai bức bách, mới lưu tại bên người Phượng Vân, không bao lâu liền sinh hạ cho hắn một cái Tần Ngọc Nhu.

    Có lẽ thời gian Tần Ngọc Nhu đi theo Thẩm Lan lâu, cho nên, khi Thẩm Lan nhìn thấy Tần Dương liền đem Tần Ngọc Nhu mang ở bên người, lại đem Phượng Tầm sinh ra còn chưa đầy một năm bỏ lại.

    Tiểu miêu nghiêng đầy, thanh âm nhuyễn nhuyễn manh manh: "A Tầm, cái trứng xui xẻo kia bị nàng trộm thứ gì?" (không nhớ nhắc lại, trứng tựa tựa trứng thối, là đại phôi đản)

    "Trước kia Phượng Tầm đầu óc ngây ngốc, như thế nào có thể nhớ kỹ mấy cái chi tiết này? Dù sao trước khi cái trứng xui xẻo kia bệnh chết, ngàn dặn vạn dò nhất định phải đem đồ vật lấy về tới."

    "Nga," tiểu nãi miêu cái hiểu cái không, "A Tầm, ngươi xác định không phải vì cọ ăn cọ uống mới đến Tần gia?"

    A Tầm nhà nó, rõ ràng trù nghệ đệ nhất thiên hạ, càng không thích tự làm.

    Rõ ràng tiền có nhiều đến nỗi không biết dùng làm gì, còn luyến tiếc tiêu tiền.

    Keo kiệt!

    "Nãi Bao," Phượng Tầm xách lên Tiểu Nãi Bao, tay nửa kéo quai hàm "Đám lão già Vân Sơn kia, một đám đều thực vô năng, liền một cái đồ ăn bình thường chút còn làm không sao, càng các tự cao thanh cao, không muốn đi kiếm tiền cho ta, ngươi nói ta lần sau thu đồ đệ hay không cần một cái yêu cầu? Trù nghệ không biết không cần, không muốn kiếm tiền hiếu kính ta không cần, mặt xấu không cần, tuổi già cũng là không cần."

    Nãi Bao bĩu môi, ngươi không phải ghét bỏ những cái đó người trẻ tuổi quá ngu dốt, không có lão nhân ngộ tính, một đám đều đuổi đi?

    "Phượng Tầm tiểu thư."

    Đang lúc Phượng Tầm từ mặt cỏ bò dậy là lúc, một người thị nữ chậm rãi mà đến, đi đến trước mặt nàng, trên mặt mang theo lạnh nhạt, nói: "Phu nhân kêu ngươi đi một chuyến."

    "Nga."

    Phượng Tầm thanh âm có chút lười nhác, nàng lười biếng duỗi cái eo lười, từ đầu tới đuôi, một cái ánh mắt đều lười cho cái thị nữ này, phảng phất như là liếc nhìn nàng một cái đều lãng phí thời gian.

    * * *

    Đông sương phòng.

    Mỹ phụ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn trà, trong tay nàng bưng một ly trà nhỏ, thật cẩn thận thổi một ngụm, động tác ưu nhã mà quý khí.

    Cho đến cửa phòng bị đẩy ra tới, Thẩm Lan mới ngẩng đầu lên, tầm mắt dán lên người thiếu nữ còn đang đứng ở cửa.

    Thiếu nữ một bộ váy dài màu bạc, trong lòng ngực ôm một con tiểu miêu nhỏ bé lông trắng, lười biếng tà tứ, nàng thậm chí liền ánh mắt xem người đều mang theo cảm giác biếng nhác, làm người cảm thấy không thoải mái.

    Thẩm Lan nhăn lại mày.

    Cái này nữ nhi, nàng từng mang theo cũng chính là sau khi vừa sinh ra không đến một năm, sau lại không thấy nàng lần nào nữa.

    Ba năm trước đây Phượng Vân chết bệnh, nàng xuất phát từ tình mẫu tử, vẫn là đem nàng mang theo trở về, ai ngờ nàng vừa trở về liền trêu chọc chuyện thị phi cho nàng, thật sự làm người thích không nổi.

    Hiện giờ ba năm không thấy, nha đầu này lớn lên nhưng thật ra càng thêm đẹp, nhưng tính cách.. Lại càng làm người không vui.

    "Tầm nhi," Thẩm Lan sắc mặt nghiêm túc lãnh lệ, "Mười năm trước, tỷ tỷ ngươi thí nghiệm thiên phú kinh người, được Kinh Vọng đệ nhất đại sư Kinh Nhạc tìm thấy, do đó chỉ đạo nàng tu luyện, ba năm trước đây, nàng một đầu cầm chấn kinh rồi Vọng Kinh, bị vô số danh sư tranh đoạt, hai năm trước, nàng trong lúc vô tình thuần hóa một đầu huyền thú, sợ ngây người thế nhân, lại bị thuần thú đại sư Thiên Kì Sở nhìn trúng, mà liền ở mấy ngày trước.. Nàng bởi vì luyện đan thiên phú được Vọng Kinh đệ nhất luyện đan sư Tiêu Minh đại sư coi trọng, thu làm quan môn đệ tử."

    Phượng Tầm thần thái có chút lười biếng, nàng ngáp một cái, một bộ dáng mơ màng sắp ngủ, hiển nhiên đối những chuyện Thẩm Lan nói cũng không cảm thấy hứng thú.

    "Nhưng ngươi.." Thẩm Lan nhìn đến Phượng Tầm như thế bộ dáng, mặt mày gian mang theo phẫn nộ, lạnh lùng nói, "Chẳng làm nên trò trống gì! Vô dụng đến cực điểm!"

    * * *

    Editor: KKJ

    Tác giả: Tiêu Thất Gia
     
  5. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Đại lão Phượng đô tới!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu nãi miêu căm giận nâng đầu nhỏ lên, ánh mắt hung ác trừng mắt Thẩm Lan.

    A Tầm rất lợi hại, cực kì lợi hại, so với kia cái gọi là Tần Ngọc Nhu kia lợi hại hơn bội phần!

    Nàng mới không cần bái ai làm thầy, đều là người khác tranh nhau đến làm đồ đệ của nàng!

    "Nga," Phượng Tầm ngữ khí lười biếng, "Ta có chút đói bụng, nếu ngươi không chuyện khác, vậy ta đi trước."

    "Ngươi.." Thẩm Lan trên mặt mang theo tức giận, nhưng nàng nghĩ tới mục đích lần này, vẫn là đèn lại lửa giận, bất động thanh sắc nói, "Đã nhiều ngày, ta nói Ngọc Nhu để ý ngươi nhiều hơn chút, tìm cho ngươi một cái sư phụ, hảo hảo dạy dỗ ngươi một chút, dù cho ngươi võ đạo thiên phú không được, ít ra thì cầm kì thi họa vẫn còn ổn chút."

    "Ta sẽ a."

    "..."

    Thẩm Lan sắc mặt đều thay đổi.

    Nàng sao sinh ra một cái nữ nhi như vậy? Chẳng làm nên trò trống gì, còn chỉ biết mở miệng nói điều không hay!

    "Tầm nhi, ngươi là người lớn lên ở nông thôn, ngươi cho rằng là khẩy khẩy đàn một chút, tùy tiện dùng nhánh cây quẹt quẹt ra mấy bức tranh, đó là sẽ cầm kỳ thư họa phải không? Những chuyện này ngươi cần thiết phải học, rốt cuộc cũng tới lúc bàn chuyện cưới hỏi của ngươi rồi."

    Phượng Tầm biểu tình không chút chú ý, nhưng sau khi nghe đến những lời này của Thẩm Lan, đôi mắt đột nhiên nheo lại, ngữ khí đều mang theo vài phần lạnh lẽo.

    "Bàn chuyện cưới hỏi?"

    "Không sai" Thẩm Lan mím môi, "Tầm nhi, ta biết ta từ nhỏ chưa từng chăm sóc ngươi ngày nào, nhưng ta là mẫu thân của ngươi, là người ban cho ngươi sinh mênh, trước đó không lâu.. người Phương đô tới, nương muốn làm ngươi gả cho hắn."

    Phượng đô, còn xem ra nơi có địa vị cao hơn thượng thành, chính là thế lực chân chính chi phối quốc gia, tự nhiên cũng là áp đảo hoàng quyền.

    Phượng Tầm sửa lại cái bộ dáng lười biếng tùy ý của mình chút, dùng mắt đen chăm chú bình tĩnh nhìn Thẩm Lan: "Nếu hắn là Phượng đô người, ta cảm thấy loại này cơ hội càng thích hợp Tần Ngọc Nhu?"

    "Ngươi biết cái gì?" Thẩm Lan sắc mặt hơi trầm xuống, "Người Phượng đô đó là là cái người què, ngươi cư nhiên muốn làm tỷ tỷ ngươi gả cho hắn, ngươi làm sao mà nhẫn tâm? Ngươi có phải thấy tỷ tỷ ngươi ưu tú hơn ngươi, sinh lòng ghen ghét, muốn hại nàng?"

    Phượng Tầm có chút bừng tỉnh, nguyên lai.. Là cái người què.

    Khó trách Thẩm Lan sẽ không có đem loại này cơ hội cho Tần Ngọc Nhu..

    Sau khi nói ra một lời này, Thẩm Lan mới chợt phát hiện hiện tại nàng đang nói cái gì, khuôn mặt thượng có chút xấu hổ: "Tầm nhi, nương không phải ý tứ này, tỷ tỷ ngươi thiên phú hảo, thực lực cường, nàng ngày sau là muốn đi vào Phượng đô, liền tính gả cũng tất nhiên phải là đệ nhất thiên tài Phượng đô, ngươi.."

    Mắt nàng đảo đi đảo lại kĩ càng trên người Phượng Tầm, trong giọng nói không khỏi mang lên vài phần trào phúng.

    "Ngươi trừ bỏ một khuôn mặt, lại không có chỗ nào gọi là cường đại, có thể tìm được phu quân có điều kiện hảo như vậy, đã là phúc khí của ngươi, huống chi, thế lực của người què kia ở Phượng đô, tuy không có gì mạnh, nhưng hắn tốt xấu là người Phượng đô, tỷ tỷ ngươi còn muốn dựa hắn tiến vào Phượng đô."

    Phượng Tầm không phải Nhu nhi, nàng không đúng tí nào, võ đạo không được, cầm kỳ thư họa càng sẽ không, luyện đan thuần thú càng đừng nói nữa, phỏng chừng cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì, toàn thân trên dưới duy độc chỉ có một khuôn mặt đẹp.

    Bằng điều kiện như vậy của nàng, có thể gả cho người Phượng đô đã là phúc khí của nàng.

    Còn nữa, Phượng đô nếu không quan hệ, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào, nếu là Phượng Tầm gả cho người Phượng đô, về sau Nhu nhi là có thể tùy ý ra vào, nói không chừng.. Còn có thể kết bạn với những cái thanh niên thiên tài anh tuấn ở Phượng đô.

    Lấy Nhu nhi thiên phú cùng thực lực, mặc dù là Phượng đô đệ nhất công tử, đều sẽ khuynh đảo vì nàng.

    "Nga," Phượng Tầm cũng không buồn bực, không chút để ý đáp, "Kia vẫn là cảm ơn đi, nếu ngươi cảm thấy Tần Ngọc Nhu không thích hợp, có lẽ chính bản thân ngươi chắc chắn sẽ hợp hơn."

    * * *

    Editor: KKJ

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Đôi lời, haha, hay, nói hay lắm Tầm tỷ!
     
  6. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Dại dột đến đáng thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt Thẩm Lan trầm xuống "Phượng Tầm, nhiều năm nay ngươi ở nông thôi, như thế nào lại trở nên không hiểu chuyện như vậy? Ta nhớ rõ ba năm trước đây ngươi thực nghe lời."

    Ba năm trước đây Phượng Tầm xác thật nghe lời, cho dù là Tần Ngọc Nhu kêu nàng hướng về phía Vương gia mời rườu, nàng liềng cũng nghe lời đi, đơn giản là nàng cho rằng Tần Ngọc Nhu cũng là người nàng có thể dựa vào ở Tần gia.

    Nhưng là..

    Rượu này, bị hạ dược.

    Nàng còn nghe Tần Ngọc Nhu nói, đem tiểu vương gia hẹn ra tới, tiểu vương gia cũng không nghi ngờ là bị người tính kễ hay không cho rằng nàng có việc, liền đi theo nàng ra cửa.

    Ra cửa lúc sau, dược tính quá độ, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, lúc Tiểu vương gia phát tác, đã bị người bắt gặp được.

    Vốn tưởng rằng là tiểu vương gia khi dễ Phượng Tầm, kết quả sau một lần tra hỏi, nguyên lai là Phượng Tầm hạ dược.

    Phượng Tầm vẫn luôn biện giải, rượu này là Tần Ngọc Nhu cho nàng.

    Nhưng không có người tin tưởng nàng!

    Nàng thân bại danh liệt, bị nghìn người chỉ chỉ trỏ trỏ, đối mặt vô số người chỉ trích, hoàn toàn phong bế nội tâm.

    Một ngày kia, Thẩm Lan còn nói cho nàng, vô luận này rượu có phải hay không Tần Ngọc Nhu cho nàng, nàng đều cần thiết thừa nhận chính mình có tâm gây rồi đến Tiểu vương gia.

    Phượng Tầm thực nghe lời, đáp ứng rồi Thẩm Lan, chỉ vì.. Hy vọng Thẩm Lan có thể quan tâm đến nàng một chút.

    Nhưng mà, cuối cùng nàng chết trong một cái nhà tranh ở nông thôn hẻo lánh, Thẩm Lan đều không có tới liếc nhìn nàng một cái.

    Này Phượng Tầm.. Ngu ngốc đến đáng thương, ngốc đến làm người muốn đánh chết nàng.

    "Ngươi cũng biết đó là ba năm trước đây" Ý cười lười biếng trên mặt Phượng Tầm chậm rãi biến mất "Ba năm trước đây, ta lý trí của ta không đầy đủ, không rõ lý lẽ, nhưng ba năm sau, cuộc đời của ta, sẽ không cho bất luận kẻ nào hoa tay múa chân."

    Ánh mắt tà tứ của thiếu nữ đảo qua dung nhan xanh mét của Phượng Tầm, nàng ôm tiểu miêu nhi vào trong lòng, xoay người, đi ra phía ngoài cửa.

    Ngoài cửa ánh sáng mặt trời thật là sáng lạn, cũng là xua tan cõi lòng tràn đầy dấu diếm của nàng.

    Nãi Bao nâng đầu nhỏ lên, nãi thanh nãi khí: "A Tầm thật sự siêu lợi hại, bọn họ không biết A Tầm có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần ta biết là được rồi."

    Tiểu gia hỏa này, trong lời nói còn mang theo một chút đắc ý, phảng phất chỉ có chính mình mới biết được chuyện mà thế nhân không ai biết.

    "Hơn nữa.." Móng vuốt nhỏ của Nãi Bao vươn ra, kéo kéo Phượng Tầm một chút "Ta khó khắn lắm mới tìm được A Tầm, mới không cho những người đó khi dễ A Tầm."

    A Tầm của nó, vẫn luôn đều rất lợi hại.

    Ngàn năm trước như thế, ngàn năm sau, cũng là như thế.

    "Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại," Phượng Tầm cười ngâm ngâm, "Sau một giấc ngủ dài, liền trực tiếp ngủ rồi chết, ta đều có thể tưởng tượng đám người kia sau khi biết ta chết chỉ vì một giấc ngủ dài, nhất định sẽ cười nhạo sau lưng ta."

    Ngàn năm trước, nàng chính là chí tôn ở đại lục Cửu Châu, chữ cũng như nghĩa, chí cao vô thượng.

    Lúc trước mọi người sợ nàng, kết quả nàng quá tham ngủ, sau khi nằm xuống ngủ một giấc, trực tiếp liền đã chết.

    Linh hồn du đãng thế gian hơn ngàn năm, mới gặp một khối cơ thể thích hợp thi hồn đoạt xá.

    Nhân sinh, mới có cơ hội làm lại từ đầu.

    Này một đời, nàng không bao giờ sẽ ngủ quá lâu, tuyệt đối sẽ không lại lười biếng như vậy!

    "A Tầm, chúng ta hiện tại muốn đi nơi nào?"

    "Ta dưỡng một đám chỉ biết vùi đầu khổ tu, lão gia hỏa không biết kiếm tiền, ta cái này thân là sư phụ tự nhiên nhất thiết phải đi kiếm tiền."

    Nãi Bao sửng sốt, nó trầm mặc một lát: "Ba tháng trước, Phượng đô một vị.. Tên gọi là gì ta cũng không nhớ rõ, hình như cũng là họ Phượng, hắn tiến đến vân sơn cầu kiến, nguyện ý bỏ ra ba trăm vạn bạc mua một cái thuần thú phù, ngươi lúc ấy đang tham ngủ, đem hắn cự tuyệt.."

    Phượng Tầm bước chân dừng một chút: "Ta thuần thú phù kiếm được tiền như vậy? Ngươi vì sao không nói sớm?"

    "Đó là tự nhiên," Nãi Bao trên mặt mang theo đắc ý, "Thuần thú là yêu cầu nhân tài tinh thần lực thiên tài mới có thể thuần hóa, nhưng nếu có thuần thú phù, cho dù là người có tinh thần lực mỏng manh yếu đuối, đồng dạng có thể thuần hóa nó, lúc ngàn năm sau này tựa như không có ai sẽ vẽ ra thuần thú phù, chỉ là Phượng đô vị kia yêu cầu so cùng bậc rất cao, ra giá mới quý."

    Mà người có thể thuần thú, thật sự là quá ít..

    Giữa một ngàn người, mới có một người có thể thuần thú.

    Phượng Tầm ánh mắt hơi lóe, nàng khóe môi gợi lên tươi cười.

    "Nãi Bao, đi, chúng ta đi linh phù quán."

    * * *

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: KKJ (Tiểu bảo bảo đáng yêu)

    Tầm tỷ đi kiếm tiền :))
     
  7. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Chương 5 – Tiểu vương gia kiêu ngạo

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: Sesshou

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vọng Kinh chính là nơi phồn hoa nhất Thiên Phượng Quốc.

    Bởi vì khắp nơi không có chiến sự, cho nên Thiên Phượng Quốc bây giờ không chỉ ưa chuộng, mà còn là chuộng văn.

    Người văn võ song toàn giống Tần Ngọc Nhu sẽ được hoan nghênh cực kỳ. Tất nhiên, phế vật văn không được võ không xong giống như Phương Tầm cũng sẽ tồn tại.

    Trên phố xá nhộn nhịp, thiếu nữ mặc một thân váy dài màu bạc, tóc đen như thác nước, khuôn mặt nàng xinh đẹp một cách tinh xảo, trong tay ôm một chú mèo con nhỏ mềm mại dễ thương.

    Nơi mà nàng đi qua trên con phố đông đúc này, những người xung quanh đều không nhịn được dừng bước chân đưa mắt nhìn nàng.

    Phượng Tầm mới về Tần gia chưa được mấy ngày, ngày thường lại lười biếng ra khỏi cửa, đây cũng là lần đầu tiên mà nàng ra ngoài.

    Mọi người nhìn đến một gương mặt xa lạ lại cực kỳ xinh đẹp, nhưng không một ai quen biết nàng. Cho nên trong ánh mắt kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng lại mang theo ít nhiều sự tò mò.

    Ở một nơi không xa, một đám thanh thiếu niên gồm cả nam lẫn nữ đang tụ họp trò chuyện vui vẻ. Bất ngờ có một người trong đó thấy thiếu niên bên cạnh mình đang ngây người, hắn không nhịn được theo tầm mắt thiếu niên đó nhìn lại. Trong phút chốc, hắn hoàn toàn giật mình.

    "Này.. Là cô nương nhà ai? Vì sao ta chưa thấy qua bao giờ?"

    "Vọng Kinh của chúng ta từ khi nào xuất hiện người đẹp như vậy? Cố tình chúng ta chưa từng gặp qua lần nào."

    Tiểu vương gia nhăn mày, ánh mắt dừng lại trên người của thiếu nữ cách đó không xa. Không hiểu vì sao hắn cứ cảm thấy thiếu nữ này có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó.

    "Tầm nhi?"

    Người con gái đứng bên cạnh tiểu vương gia cũng vừa vặn ngẩng đầu, nàng liếc mắt một cái đã thấy được thiếu nữ đang ôm chú mèo nhỏ trong ngực. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng chậm rãi tươi cười, từ từ đi về phía của Phượng Tầm.

    "Phượng Tầm?" Sắc mặt thanh niên vừa nói chuyện thay đổi ngay tức khắc: "Cô nương kia là Phượng Tầm? Sao có thể?"

    Ba năm trước, Phượng Tầm vô cùng gầy, gầy giống như một con khỉ, còn nhút nhát rụt rè, gặp người cũng không dám ngẩng đầu lên.

    Hiện tại nàng lại là một thân tà ác lười biếng, vô cùng xinh đẹp khiến người khác không có biện pháp bỏ qua.. Đó có phải là Phượng Tầm trước kia hay không?

    Khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia có chút khó coi. Hắn nghĩ đến ngày đó ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn bị nữ nhân này hạ độc, làm hại mặt mũi của hắn đều mất hết, trở thành trò cười cho thiên hạ!

    "Cho dù nàng ta có trở nên xinh đẹp đến đâu thì cũng không thay đổi được sự quê mùa trong xương cốt của nàng!" Tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng.

    Ba năm trước đây, hắn cảm thấy Phượng Tầm đáng thương, vì thế hắn mới uống cạn ly rượu nàng kính hắn, rồi sau đó theo nàng rời đi. Vốn nghĩ rằng nàng có việc cần mình trợ giúp, ai ngờ được nữ nhân này lại ác ý như vậy! Ảo tưởng trở thành thiếp của hắn.

    Buồn cười!

    Loại nữ nhân có dã tâm muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng này làm sao có thể so sánh với ánh trăng sáng Tần Ngọc Nhu trong lòng hắn?

    Điều đáng giận hơn là sau khi đã xảy ra chuyện, nàng lại muốn đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Ngọc Nhu.

    Ngọc Nhu trong sáng và ngây thơ đến mức nào? Nữ nhân tâm địa ác độc có thể so sánh sao? Sau khi sự việc bị bại lộ, nàng ta lại muốn vu oan hãm hại Ngọc Nhu. Nếu không phải bởi vì bọn họ quá hiểu rõ Ngọc Nhu, có thể họ sẽ trúng kế của nữ nhân này..

    "Tiểu vương gia, dù sao thì trước kia Phượng Tầm cũng muốn bò qua giường của người. Lấy địa vị của nàng không thể đảm đương nổi vị trí chính phi hay trắc thất. Cho nàng ta trở thành một nha hoàn làm ấm giường cũng không tồi, rốt cuộc nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, không thiệt thòi đâu." Thanh niên đứng bên cạnh ha hả cười, xúi giục nói.

    Trong mắt tiểu vương gia hiện lên sự chán ghét: "Bổn vương há là loại người phàm tục này? Một nữ nhân văn dốt võ nát, ham vinh hoa phú quý lại còn mơ mộng hảo huyền có thể lọt vào mắt bổn vương sao?"

    Nghĩ đến lúc trước mình tốt bụng thiếu chút nữa bị người ta lợi dụng, ngực hắn tràn đầy lửa giận.

    Chỉ khi nhìn về hướng Tần Ngọc Nhu, sự tức giận trong mắt hắn mới dần dần biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ ưa nhìn mang theo sự sùng bái cùng ngưỡng mộ.
     
  8. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Chương 6 - Tìm sư phụ giúp nàng?

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: Sesshou

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tầm nhi, rốt cuộc muội cũng chịu ra ngoài." Tần Ngọc Nhu thân thiết kéo tay Phượng Tầm, dường như năm đó chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì: "Vốn dĩ hai ngày trước tỷ muốn dẫn muội đến gặp gỡ bạn tốt của tỷ, nhưng mà muội lại không muốn ra ngoài."

    Mặt Phượng Tầm không thay đổi đem tay của mình rút về, còn không quên dùng mèo nhỏ xoa xoa tay bị Tần Ngọc Nhu nắm lấy.

    Tần Ngọc Nhu nhìn thấy động tác của Phượng Tầm, sắc mặt có chút xấu hổ: "Tầm nhi, tỷ biết muội đang trách tỷ. Thật sự tỷ không có cách nào. Mẫu thân nói muội muốn học luyện đan, tỷ cũng đi cầu xin sư phụ tỷ, nhưng sư phụ nói đồ đệ của người cần phải có thiên phú luyện đan thật tốt. Ba năm trước muội đã kiểm tra một lần, không thể luyện đan, tỷ cũng không còn biện pháp gì."

    Phượng Tầm rũ mắt nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực, mày hơi nhăn lại.

    Chẳng lẽ ký ức của nàng xảy ra vấn đề gì? Tại sao nàng lại không nhớ rõ mình từng nói qua lời này..

    Có lẽ mèo nhỏ hiểu được thắc mắc trong lòng của Phượng Tầm, nó ngẩng đầu lên, dùng linh hồn truyền âm mà nói: "Chủ nhân, trí nhớ của người không có vấn đề gì, người không hề nói qua yêu cầu như thế này."

    "Ồ." Phượng Tầm bừng tỉnh, nàng đưa mắt nhìn về phía Tần Ngọc Nhu: "Cái sư phụ kia của ngươi gọi là Lý Minh à?"

    Khuôn mặt Tần Ngọc Nhu khẽ biến: "Sư phụ tỷ họ Tiêu."

    "Ừ, mặc kệ hắn gọi là gì, một người không hề có bất kỳ tiếng tăm nào chắc thuật luyện đan cũng không có gì lợi hại cả. Vì sao ta phải bái hắn làm thầy?"

    Tần Ngọc Nhu sững sờ, này.. Đúng là do Phượng Tầm ngây người ở nông thôn quá nhiều năm, kiến thức hạn hẹp, ngay cả sư phụ nàng cũng không biết.

    "Tầm nhi." Nàng hòa hoãn lại biểu tình, nghiêm túc nói: "Tỷ biết do sư phụ không chịu thu nhận muội làm đồ đệ, vì thế muội ghi hận trong lòng. Nhưng sư phụ.. người có nguyên tắc của người, tỷ cũng không có biện pháp ép buộc người. Thôi đành như vầy, tỷ đi tìm một sư phụ võ đạo dạy muội tu luyện. Có thể sư phụ kia không quá mạnh, bởi vì người mạnh nói chung có chút kiêu ngạo, họ tuyệt đối sẽ không thu nhận một đệ tử có thiên phú quá kém."

    Những lời này không có chỗ nào sai cả, chỉ làm người khác cảm thấy Tần Ngọc Nhu quá mức lương thiện.

    Phượng Tầm nào chỉ có thiên phú kém cỏi? Đây thật sự là phế vật chân chính! Đại khái không có bất kỳ người nào trên đời này sẽ đồng ý thu nhận nàng.

    "Vậy ngươi giữ lại tự mình dùng đi."

    Ngón tay Phượng Tầm nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo nhỏ. Từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn không hề nhìn đến Tần Ngọc Nhu.

    Sự khinh thường trong ánh mắt đó hoàn toàn chọc giận các thanh niên tài tuấn đang có mặt ở đây.

    "Phượng Tầm, Tần tiểu thư vì ngươi mà suy xét đủ chỗ, tại sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?"

    "Ngươi còn ảo tưởng muốn trở thành đệ tử đại sư Tiêu Minh? Buồn cười! Thiên hạ này có nhiều người muốn bái đại sư Tiêu Minh làm sư phụ đều không thành công, huống chi là ngươi?"

    "Nếu không có Tần tiểu thư nói hộ ngươi, ngươi cho rằng trên đời này có ai đồng ý thu nhận ngươi không? Cho dù có, đó cũng là do nhìn mặt mũi của Tần tiểu thư."

    Biểu tình của tiểu vương gia không được tốt lắm. Môi hắn mím lại thật chặt, khuôn mặt thanh tú căng thẳng: "Ngươi vẫn giống ba năm trước đây, mơ mộng hảo huyền."

    Phượng Tầm vừa muốn nhấc chân rời khỏi liền dừng lại, ánh mắt nàng chuyển hướng về phía tiểu vương gia, trong mắt mang theo một tia mờ mịt: "Ngươi là?"

    Tha thứ cho nàng, tuy rằng nàng biết ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trước đến nay nàng thường mau quên mặt.

    Trừ phi.. Lớn lên đẹp một cách đặc biệt có thể nàng sẽ nhớ kỹ. Còn người bình thường, có khả năng qua mấy ngày nàng đã quên mất.

    Huống chi còn là tiểu vương gia này.. Vẫn là người mà nàng nhìn thấy từ ký ức của nguyên chủ, lớn lên không có vẻ đẹp khiến quỷ thần khiếp sợ lại muốn nàng nhớ kỹ.. Thật sự quá khó khăn..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2020
  9. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Chương 7 - Lần đầu gặp gỡ thiếu niên ngồi xe lăn

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: Sesshou

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phượng Tầm." Tiểu vương gia có chút tức giận: "Ngươi muốn vờ tha để bắt với ta sao? Cho dù như vậy, ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi nhiều hơn một cái."

    Sự nhẫn nại của con người luôn có giới hạn.

    Phượng Tầm vốn không để ý đến những người này. Bởi vì trong đầu nàng toàn là bạc, kiếm không được ngân lượng so với mấy người này càng quan trọng hơn.

    Nhưng sự bất quá tam, nàng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, tóm lại nàng nhịn đủ rồi!

    "Nãi Bao."

    Phượng Tầm cười lạnh một tiếng: "Giết cho ta.."

    Hắn..

    Chữ cuối cùng nàng còn chưa nói ra, Phượng Tầm đã bước chân đi trước một bước.

    Không biết kẻ thiếu đạo đức nào đã ném vỏ dưa trên mặt đất. Một chân nàng dẫm lên vỏ dưa, bất chợt thân hình nhào về phía trước, mèo con trong tay cũng bị nàng ném ra ngoài. Đúng như mong muốn, chú mèo con bị ném vào mặt tiểu vương gia.

    Nãi Bao hoảng hốt, nó vội vàng giơ móng vuốt muốn giữ chặt thứ gì đó. Đột nhiên móng vuốt sắc nhọn xẹt qua gương mặt thanh tú của tiểu vương gia, để lại năm vết cào, sống chết túm chặt lấy quần áo của hắn..

    Một tiếng kéo xé, xé rách từ thân trên xuống tới bên dưới, để lại nửa người trên trần truồng đứng trong gió lạnh.

    * * *

    Thân thể Phượng Tầm hoàn toàn không chịu bất kỳ khống chế gì mà lao thẳng ra ngoài, cho đến lúc nàng rơi vào bên trong một cái ôm ấm áp mới có thể ổn định lại thân thể.

    Nàng đưa tay sờ soạng, trong tay nàng chính là một khối ngực, hơn nữa không hề nhô lên!

    Nàng ngơ ngẩn ngước mắt, trong khoảnh khắc, một dung nhan xinh đẹp và đau đớn hiện lên trong đôi mắt của nàng.

    Thiếu niên tuổi cũng không lớn, chắc là gần bằng tuổi nàng. Nhưng hắn có một cái đầu bạc bay bay trong gió, cùng với màu đen của trường bào tôn lên lẫn nhau.

    Dung mạo hắn trắng nõn mà tuấn mỹ, ánh mắt hắn rơi xuống thiếu nữ đang ngồi trên đùi của chính mình.

    Đúng vậy, trên đùi.

    Thiếu niên ngồi trên xe lăn, hai tay hắn còn đang nắm bánh xe để di chuyển.

    Khoảnh khắc hai tròng mắt lãnh đạm của hắn chạm phải ánh mắt thiếu nữ lần nữa, trái tim hắn giống như bị dao đâm dữ dội, bàn tay gắt gao ôm chặt nơi ngực.

    "Nàng.."

    Phượng Tầm giống như bị lửa thiêu đốt, đột nhiên từ trên đùi hắn đứng dậy: "Phó Thiên Cừu?"

    Đôi mắt thiếu niên hơi nheo lại, giọng điệu hắn nhẹ như gió thoảng, giống như có thể che giấu nỗi đau thấu tim bất chợt xảy ra vừa rồi.

    "Nàng quen biết ta? Nhưng mà ta không gọi là Phó Thiên Cừu, tên ta là Mặc Thiên Cừu."

    "Nãi Bao, trở về."

    Sắc mặt Phượng Tầm khẽ thay đổi, cho dù tên xấu xa này có hóa thành tro nàng vẫn có thể nhận ra được.

    Đây là kẻ thù ngàn năm trước của nàng – Phó Thiên Cừu!

    Năm đó, không phải chỉ vì nàng háo sắc một ít thôi sao, nhân lúc hắn tắm rửa nhìn lén vài lần, thậm chí còn sờ soạng hai cái. Kết quả, tên xấu xa này liền đuổi giết nàng đời đời kiếp kiếp!

    Nàng là một người lười nhác như thế, bởi vì tránh né sự đuổi giết của hắn mà bị ép buộc phải hăng hái tu luyện, trở thành chí tôn ở đại lục Cửu Châu.

    Nguyên nhân vì tên này cho nên từ đó về sau nàng coi nam nhân như thuốc độc.

    Vì thế, Phượng Tầm xách Tiểu Nãi Bao lên rời đi và không quay đầu nhìn lại, giống như thiếu niên phía sau chính là nước lũ và thú dữ vậy.

    Cho đến khi hình bóng của Phượng Tầm hoàn toàn biến mất, sự đau đớn thấu tim gan của Mặc Thiên Cừu mới giảm bớt không ít.

    Loại cảm giác này vô cùng chân thật..

    Chân thật đến mức.. Khiến hắn muốn được cảm nhận thêm lần nữa.

    "Tiểu vương gia!"

    Một tiếng kêu sợ hãi vang lên bên cạnh.

    Lúc này những người khác mới dời tầm mắt lại bên đây, đem ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía tiểu vương gia.

    "Cái nữ nhân đáng chết Phượng Tầm kia!" Mặt tiểu vương gia tái nhợt. Hắn giơ tay lên lau đi vết máu trên mặt, tức giận gần như bùng nổ.

    Nữ nhân đáng chết đó thật sự đã ra lệnh cho con mèo của nàng hành hung hắn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2020
  10. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Chương 8 – Nàng có thù oán với hắn

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: Sesshou

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu vương gia." Tần Ngọc Nhu cắn môi: "Tầm nhi không phải cố ý muốn gây thương tích cho tiểu vương gia, mong tiểu vương gia đừng so đo quá mức với muội ấy. Ngọc Nhu sợ sau khi bệ hạ biết chuyện sẽ làm liên lụy Tần gia."

    Tiểu vương gia xụ mặt: "Chẵng lẽ dễ dàng buông tha cho nàng ta?"

    Tần Ngọc Nhu suy nghĩ một lát nói: "Ngọc Nhu nhớ rõ tiểu vương gia luôn muốn có được một linh thú. Để Ngọc Nhu đi thuần phục linh thú. Cho dù Ngọc Nhu không có biện pháp giúp tiểu vương gia và linh thú ký kết khế ước, nhưng có thể đảm bảo từ nay về sau linh thú đó sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tiểu vương gia."

    Người muốn ký khế ước với linh thú cần phải có lực tinh thần đủ mạnh. Nếu không, mặc dù có người hỗ trợ thuần thú cũng không có biện pháp nào ký kết khế ước.

    Ánh mắt tiểu vương gia sáng lên, trong thiên hạ này có ai không muốn bản thân sẽ có được một linh thú cho riêng mình?

    Mạnh mẽ uy phong.

    "Được rồi, nể mặt của nàng, ta sẽ không cùng Phượng Tầm so đo. Nhưng nếu phụ hoàng hỏi đến, ta sẽ ăn ngay nói thật. Nhưng mà ta có thể đảm bảo rằng phụ hoàng sẽ không trách tội Tần gia, việc này không có bất cứ quan hệ nào với Tần gia."

    "Đa tạ tiểu vương gia." Tần Ngọc Nhu mím môi cười.

    Nụ cười của nàng nhẹ nhàng mà xinh đẹp, tỏa sáng như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời xanh kia.

    Ánh mắt Mặc Thiên Cừu nhìn trò khôi hài trước mặt này, khóe môi có chút giễu cợt.

    Khi Tần Ngọc Nhu quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy chính là dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên.

    Thiếu niên đẹp như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, ngay cả trái tim cũng không chịu khống chế mà đập nhanh hơn vài nhịp.

    May mắn thay, nàng hiểu rõ loại người mà nàng muốn gả là như thế nào. Mặc dù thiếu niên trước mắt lớn lên tuấn mỹ, nhưng cũng chỉ làm cho tim nàng đập nhanh hơn mà thôi, không hề có bất cứ thứ gì khác.

    Huống chi chân cẳng của thiếu niên này có chút bất tiện, cần phải có xe lăn hỗ trợ.

    Bất giác, Tần Ngọc Nhu nghĩ đến người tới từ Phượng đô kia..

    Dường như người đó cũng là một người què.

    Ngay lập tức nàng lắc đầu tự giễu.

    Người nọ ở Phượng đô không chỉ là người què mà còn nghe nói hắn có khuôn mặt xấu xí không dám gặp ai. Vì thế, cho dù hoàng tộc vô số lần muốn gặp mặt đều bị hắn cự tuyệt.

    Thậm chí bệ hạ muốn gả tiểu công chúa liên hôn với hắn. Do tiểu công chúa tò mò mới lén chạy tới phủ hắn nhìn trộm, ai ngờ được chính vì lần đó mà tiểu công chúa khóc lóc chạy trở về, thà chết cũng không đồng ý mối hôn sự này.

    Vì lẽ đó, ở Vọng Kinh này không ai là không biết đến tiếng xấu của hắn.

    "Đi thôi."

    Thiếu niên chuyển động xe lăn, tóc bạc của hắn dưới ánh mặt trời có vẻ rất chói mắt, điều này.. khiến cho những người xung quanh cảm thấy chán ghét.

    Còn trẻ mà tóc đã bạc.

    Thân thể tuyệt đối có bệnh.

    "Chủ tử."

    Thị vệ đứng phía sau Mặc Thiên Cừu vẫn luôn im lặng như thể hắn không hề tồn tại. Cho tới bây giờ hắn mới mở miệng hỏi: "Vị cô nương vừa rồi.. có cần thuộc hạ chém đi đôi tay của nàng ta hay không?"

    Từ trước đến nay chủ tử nhà mình có thói quen thích sạch sẽ.

    Từ nhỏ chủ tử không có nha hoàn hầu hạ, thị vệ của người cũng phải đứng cách người ba mét. Quần áo đã giặt qua một lần sẽ không mặc lại, ngay cả những người chuẩn bị đồ ăn cho chủ tử cũng là những người đặc biệt.

    Thậm chí..

    Trên giường nệm hay quần áo của chủ tử không được phép xuất hiện bất kỳ thứ dơ bẩn gì.

    Thiếu niên hơi nhíu mày, trong đầu hắn hiện ra một gương mặt hoảng loạn. Không hiểu sao trái tim hắn cảm thấy bồi hồi. Hắm ôm chặt ngực, đầu cúi xuống, khóe môi gợi lên một độ cong nho nhỏ.

    "Không cần, ngươi đi điều tra nàng một chút, ta muốn biết tất cả những việc có liên quan đến nàng."

    Thị vệ khiếp sợ ngẩng đầu.

    Chủ tử.. Chủ tử thế nhưng lại sai khiến hắn đi tìm hiểu sự tình liên quan đến nữ nhân?

    Đúng rồi, vừa rồi hình như.. chủ tử cười?

    * * *

    Trên đường nhộn nhịp, sắc mặt Phượng Tầm vô cùng khó coi, đến độ tay ôm Tiểu Nãi Bao cũng siết chặt hơn mấy phần.
     
  11. Sesshou

    Bài viết:
    6
    Chương 9 – Bởi vì hắn, năm đó nàng đã trở thành chí tôn

    Tác giả: Tiêu Thất Gia

    Editor: Sesshou

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Nãi Bao có chút không thở nổi, một đôi mắt to tròn xoe đầy ấm ức, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vô cùng tội nghiệp.

    "Nãi Bao, vì sao tên xấu xa đó lại xuất hiện? Đã qua một ngàn năm, ta đã chết một ngàn năm, hắn còn chưa chịu buông tha cho ta sao? Không phải ta chỉ nhìn hắn sờ soạng hắn thôi sao, rốt cuộc là mối thù không đội trời chung như thế nào khiến hắn dây dưa ngàn năm với ta?"

    Phượng Tầm dùng sức chà đạp Tiểu Nãi Bao hai cái.

    Thiếu chút nữa Nãi Bao không thể hô hấp, nó vội vàng ho khan hai tiếng: "A Tầm, có thể nhận sai người hay không?"

    "Không thể nào!" Phượng Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước ta nên một đao đâm chết tên khốn kia. Sau khi bị hắn đuổi giết nhiều năm, ta không nên vì vài phần sắc đẹp của hắn mà thương tiếc! Cứu cho hắn sống lại!"

    Tiểu Nãi Bao: ".. Nhưng mà dường như hắn không biết người."

    Phượng Tầm dừng bước, đôi mắt nàng hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia âm hiểm rồi biến mất.

    "Quả thực, dường như hắn không nhớ rõ ta, cho nên.. ta có thể báo thù?"

    Năm đó tên khốn kia đã ép bức nàng vô cùng thê thảm.

    Đương nhiên, nếu không phải vì hắn, có lẽ năm đó nàng cũng không đạt được thành tựu trở thành chí tôn.

    Phượng Tầm dừng bước chân, ngừng phía trước linh phù quán.

    Linh phù quán này chính là chỗ bán linh phù lớn nhất Vọng Kinh. Giá cả rất cao, chỉ có những quan to quý tộc mới có tư cách tiến vào.

    "Khách quan, người muốn mua linh phù hay sao?"

    Tiểu nhị của linh phù quán nhìn thấy Phượng Tầm đi vào liền vội vàng tiến lên đón tiếp, nhiệt tình nói.

    Phượng Tầm không để ý đến hắn, ánh mắt đảo quanh, dừng ở trên người ông lão đang ngủ gà ngủ gật cách đó không xa.

    Có lẽ sau giờ ngọ trong linh phù quán không có người khách nào, cho nên ông lão mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, cái đầu gần như gục ở trên bàn.

    Phượng Tầm hướng thẳng về phía ông lão mà đi, một tay vỗ mạnh lên bàn trước mặt hắn làm cho hắn giật mình ngồi bật dậy.

    Khi hắn nhìn thấy trước mặt mình chỉ là một tiểu cô nương, thiếu chút nữa hắn đã không thể kiềm chế sự tức giận của mình. Vốn định muốn phát hỏa, hắn lại thấy tiểu cô nương đem một phong thư vỗ vỗ trước mặt hắn.

    "Ngươi biết Lưu Hạnh không?"

    Lưu Hạnh?

    Người ông lão run lên, cả thân mình không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy: "Sư phụ ta? Người nhận biết ông ấy sao?"

    Phượng Tầm lười biếng lên tiếng: "Ừ, hắn gửi cho ngươi."

    Ông lão có chút kích động. Hai tay già nua của hắn cầm lấy bức thư mở ra vô cùng cẩn thận, vẻ mặt tôn kính. Hắn nhìn lá thư giống như nhìn thấy chính sư phụ của mình.

    "Đồ đệ của ta, vi sư không biết sư tổ của con có đi tìm con hay không. Xem tính tình của nàng, chắc là không có khả năng.."

    Mới vừa nhìn thấy câu nói đầu tiên, ông lão bất chợt té ngã, suýt chút đã ngã ra khỏi ghế.

    Hắn run run ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ trước mặt.

    Sư tổ? Con nhóc này?

    Đang đùa cái gì vậy?

    Ông lão kiềm chế nội tâm đang run rẩy, tiếp tục nhìn xuống dưới.

    "Nhưng nếu sư tổ có đến tìm con thì đó chính là vinh hạnh của con. Vi sư đã đem bức họa chân dung con cho sư tổ nhìn. Con trưởng thành quá xấu xí, vi sư sợ sư tổ con lười đến tìm con.."

    Đột nhiên khóe miệng ông lão run rẩy vài cái, thịt trên gương mặt già nua cũng run theo.

    "Nếu sư tổ con đến, con nên nghe lời sư tổ. Tính tình của nàng không tốt lắm, rất dễ tức giận, nhớ kỹ không được chọc giận nàng. Nếu không sư phụ cũng không thể nào cứu được con, con liệu mà giải quyết cho tốt. Còn nữa, từ trước đến nay sư tổ con luôn khiêm tốn, nàng sẽ không vui nếu người khác biết chuyện của nàng. Con ngàn lần vạn lần không thể để người khác biết được mối quan hệ của hai người. Gác bút, sư phụ Lưu Hạnh mà con kính trọng nhất."

    Sesshou_dembuon.vn
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...