Tiểu Thuyết Đại Dịch Zombie - Tin Hay

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tin Hay, 18 Tháng một 2020.

  1. Tin Hay

    Bài viết:
    6
    Chương 10: Phát hiện bất ngờ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả tháng trời chưa được tắm nên cơ thể tôi phát ra một mùi hương quyến rũ. Nên khi tắm làm cho tôi có một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu. Đang kì cọ thì có tiếng nói phát ra.

    - Yêu cầu người mới tiết kiệm nước giùm vì lợi ích chung.

    - Ngươi im lặng đi, ta không cần ngươi xen vào. - Tôi bực bội trả lời.

    Công nhận cái trí tuệ nhân tạo này phiền thiệt chứ tắm thôi mà cũng bắt tiết kiệm nước. Tắm xong tôi đi ra ngoài và có một điều làm tôi lo lắng là bây giờ phải đi hướng nào để về chỗ cũ. Lúc nãy lỡ to tiếng với cái trí tuệ nhân tạo nên giờ không biết hỏi nó có chỉ không. Tôi cất giọng hỏi nhẹ nhàng trìu mến.

    - Anh bạn làm ơn hướng dẫn tôi đường ra đại sảnh đi.

    - Hiện tại hệ thống đang bận cấm làm phiền. - Một giọng nói xen chút giận dỗi phát lên.

    Không ngờ máy tính mà cũng biết giận, tôi cũng đã hết cách đành phải tự mò đường ra. Đi một hồi không biết lạc đến phương trời dịu dợi nào nữa, đành phải ngồi lại tại chỗ sợ đi một hồi nữa là hết đường ra. Tôi cũng thầm than không tốt khi chọc giận cái trí tuệ nhân tạo này, lỡ ngày nào tiến sĩ đi đâu không chừng nó đá đít mình ra ngoài đường nữa.

    Mãi suy nghĩ nên tôi không hề hay là lão tiến sĩ Trần Long đang đi tới. Ông ta bước đến chỗ tôi nhìn bằng một ánh mắt khó hiểu, bất chợt ông ta cất giọng nói làm tôi giật bắn mình.

    - Cậu nhóc đang làm gì ở đây mà không mặc đồ. Bỏ đi, bây giờ cậu đi theo tôi đến nơi này.

    Tôi đưa tay gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, cất bước theo sau lão tiến sĩ mà không biết ông ta dẫn mình đi đâu. Đi vòng vo tam quốc một hồi và cuối cùng lão tiến sĩ dẫn tôi đến trước một căn phòng. Lão ta bấm cái quái gì đó trên bàn phím kế cánh cửa, cửa liền bật ra. Khi tôi vừa qua cánh cửa hệ thống liền báo động.

    - Có virus lạ xâm nhập, bật hệ thống kháng khuẩn.

    Tiếng nói vừa dứt một loại khí gì đó vừa nóng vừa lạnh phun vào người tôi. Chắc tôi chưa cúng giải nạn nên toàn gặp chuyện xui xẻo suốt, thật là quá đen. Phun xong rồi cái hệ thống lại quát một thứ ánh sáng qua người tôi.

    - Đã an toàn. - Hệ thống cất tiếng nói.

    - Cậu thông cảm, vì hệ thống đã được lập trình nên tôi không thể làm gì hơn. - Tiến sĩ Trần Long nói với giọng có lỗi.

    - Không có vấn đề gì đâu chỉ tại số tôi đen thôi mà ông gọi tôi vào đây làm gì? - Tôi đáp lại.

    - Cậu đã bị nhiễm virus TM một loại virus làm cơ thể sống biến thành một con quái vật ăn thịt người. Nhưng cậu có một loại kháng thể kiềm chế lại loại virus này, nó chỉ bộc phát khi kháng thể yếu. Tôi đã tạo ra một loại vacxin có thể ngăn ngừa cơn bệnh tái phát nhưng không thể trị dứt điểm.

    Tôi ngồi nghe lão tiến sĩ nói mà ngáp dài ngáp ngắn, ông ta biết tôi buồn ngủ nên bảo tôi là, tiêm vacxin này xong rồi muốn làm gì thì làm. Lão tiến sĩ Trần Long lại mang ra cái ống tiêm huyền thoại, tôi bây giờ không ngán thứ gì cả chỉ ngán mỗi cái ống tiêm của ông ta. Lão tiến sĩ sau khi tiêm thuốc thì cho tôi tấm sơ đồ của trung tâm nghiên cứu và bảo tôi theo đó mà tìm phòng ngủ. Chuyến này tôi đi rất nhanh chóng không còn bị lạc nữa, căn phòng ngủ bây giờ đã nằm ở trước mặt tôi.

    Căn phòng ngủ này nhìn rất sang trọng, bày chí cũng rất hiện đại và đặc biệt có chăn êm nệm ấm. Đã lâu không được ngủ đàng hoàng trên chiếc giường, nên khi đặt lưng xuống giường tôi liền chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ tôi thấy các anh em của mình bị bắn chết gần hết và còn bị zombie xơi tái. Máu tươi chảy lênh láng khắp nơi kèm theo tiếng la thét thê lương đến đáng sợ. Số còn lại thì bị bắt trói rồi bị nhốt vào căn hầm, sau đó lại bị bọn người lạ tra tấn dã man.

    Có một tên đến gần tôi thách thức, tôi giơ chân đạp một cái rồi giật mình tỉnh dậy. Và kế tiếp một tiếng la đau đớn truyền tới.

    - Aaa cậu làm gì đạp tôi một cái mạnh dữ vậy. - Tiến sĩ Trần Long trách móc.

    - Tôi lỡ tay à không lỡ chân và tôi thành thật xin lỗi ông. - Tôi xin lỗi lão ta.

    Tưởng chuyện gì lớn mà ông ta kêu tôi thì ra là ông ta hết một loại thuốc nên bảo tôi đi lấy giùm. Lão tiến sĩ đưa cho tôi một tờ giấy ghi tên thuốc và tấm bản đồ chỉ đường đến đó. Đoạn đường nhìn khá là xa nhưng biết làm sao được, lỡ nương tựa chỗ ông ta nên đành chịu thôi.

    Tôi cầm theo cây kiếm và bước ra ngoài, ở ngoài có vài con zombie chờ sẵn tôi liền xử đẹp bọn chúng không tì vết. Đối với tôi bây giờ vài con zombie chỉ là chuyện bình thường. Cũng phải thôi, ai mà đã từng trải qua thời gian như tôi thì họ cũng vậy, từ một con người lương thiện sẽ trở thành một tên giết người không gớm tay, mặc dù chúng chỉ là xác chết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2020
  2. Tin Hay

    Bài viết:
    6
    Chương 11: Hành trình gian nan.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi trên đường vắng không một bóng người, làm tôi cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Không biết bây giờ mấy người anh em của tôi ra sao rồi. Nếu không phải đợi lão tiến sĩ điều chế thuốc giải thì tôi lúc này đã có thể gặp lại bọn họ rồi.

    Nghĩ lại những ngày còn yên bình thật đẹp làm sao, nhớ ngày đó tôi chỉ chơi thân với hai thằng là thằng Hận và thằng Quân. Thằng Hận là đứa lớn nhất nên lúc nào cũng che chở cho tôi và thằng Quân, còn thằng Quân thì nhỏ tuổi nhất nên nó là đứa phiền phức nhất. Nói vậy thôi, chứ nhiều lúc thằng Quân cũng được việc lắm.

    Không biết lão tiến sĩ có chỉ đúng đường hay không, mà nãy giờ tôi đi hoài không thấy nơi đó. Đang mãi trách móc lão ta thì thấy một tòa nhà có tên là Trung Tâm Nuôi Cấy Dược Thảo. Tôi mừng hết ý, chạy một mạch đến trước cổng. Ôi thôi, một bầy à không là một binh đoàn mới đúng, một binh đoàn zombie đang lảng vảng trong sân.

    Đến lúc này tôi không biết làm như thế nào nữa. Bỗng xuất hiện một ý nghĩ trong đầu tôi, dụ chúng ra ngoài này. Đây là một ý tưởng khá hay, tôi sẽ ném trái lựu đạn cuối cùng này và sau đó ngồi im.

    Nghĩ là làm, tôi tháo chốt ra và ném đi.

    - Bùm!

    Một tiếng nổ cực kì chói tai, quả thật lũ zombie đang kéo ra ngoài cổng. Tôi mỉm cười đắc ý, nhưng tôi cảm thấy có điều kì lạ. Lũ zombie rõ ràng đang tiến đến chỗ tôi, chẳng lẽ chúng nhận ra tôi. Tôi bắt đầu nghĩ tới liều thuốc lão tiến sĩ tiêm, có lẽ là do thuốc nên chúng mới nhận ra tôi.

    - Mẹ kiếp! Lão tiến sĩ ông hại tôi rồi. - Tôi la lên rồi co cẳng chạy.

    Vụ nổ vừa rồi đã thu hút những con zombie gần đây tập hợp lại, bây giờ tôi ở thế ngàn cân treo sợi tóc muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định sẽ liều mạng chạy vào trong.

    Tôi rút kiếm ra, chạy thẳng vào lũ zombie rồi chém tới tấp. Làm mặt đất khắp nơi đều là đầu người lăn long lóc, tứ chi và nội tạng thì văng vảy khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả một khu đất. Lúc này cơ thể tôi đã nhuộm đầy máu của lũ zombie và tôi cũng đã kiệt sức nên buông kiếm xuống chịu trận.

    Lạ thay lũ zombie chỉ ngửi ngửi rồi bỏ đi, nhìn cơ thể của mình, tôi cũng đoán được phần nào. Có lẽ do máu của chúng dính lên người tôi, nên chúng nghĩ tôi là thành viên trong gia của bọn chúng.

    Tôi đứng lên đi thẳng vào trong một cách nhẹ nhàng không bạo lực. Đi đến cửa chính, tôi đẩy cửa bước vào. Một mùi thảo dược xộc thẳng vào mũi, tôi nhanh chóng thu gom những thứ mà lão tiến sĩ cần. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhanh chóng đi ra cửa chính để về.

    Ngoài sân lại đầy rẫy zombie và phía bên ngoài cũng nhiều không kém, nhưng không sao bởi vì tôi có lớp máu ngụy trang. Tôi thản nhiên đi vào vòng vây của bọn chúng, không may là trời đang kéo mây mưa. Tôi cố gắng đi nhanh hơn vì nếu chạy chúng sẽ biết, nhưng mưa đã đổ như trút nước khi tôi vừa kịp ra ngoài mép vòng vây của chúng.

    Lớp máu trên người tôi nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi và lũ zombie đã đánh hơi được. Tôi bắt đầu co giò chạy và chém tất cả những con zombie đang cản đường.

    - Aaa.. aaa. - Tôi giẫm phải cây đinh và la lên.

    Ông trời đang trêu ngươi tôi sao, hết lần này đến lần khác đều muốn đưa tôi vào chỗ chết. Tôi rút cây đinh ra và thấp thỏm chạy vì vết thương khá là đau. Lũ zombie đang đuổi kịp tôi, may thay ông trời còn thương tôi vì trước mặt tôi là chiếc xe đạp.

    Tôi leo lên xe thật nhanh rồi phóng như bay chỉ với một chân đạp rất điêu luyện, lũ zombie bị tôi bỏ lại phía sau. Khoảng 30 phút sau, tôi đã thấy trung tâm nghiên cứu hiện trước mắt. Do sơ ý nên tôi cán phải đá rồi té lăn xuống đất, còn chiếc xe thì bay mất tiêu không thấy dấu vết.

    Tôi lồm cồm ngồi dậy, cố gắng lết chân đi thật nhanh chứ ở ngoài này lâu sẽ không an toàn. Ở trước cổng có vài con zombie đang lảng vảng dưới mưa, khi thấy tôi chúng nhanh chóng tiến lại gần. Tôi cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng của mình để hạ chúng, nếu bây giờ có khoảng vài con tiến đến nữa thì tôi chết chắc. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra vì tôi đã đứng trước cửa trung tâm nghiên cứu.

    Sau đó, tiến sĩ Trần Long nhanh chóng mở cửa rồi dìu tôi vào. Ông ta đặt tôi trên chiếc ghế sofa rồi đi lấy dụng cụ sơ cứu. Lão tiến sĩ xem vết thương của tôi rồi nói:

    - Vết thương của cậu bị nhiễm trùng rồi, tôi phải mổ ngay bây giờ.

    - Ông cứ làm đi. - Tôi trả lời.

    - Đây là số dược liệu ông cần, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nên ông cũng phải có trách nhiệm chữa trị cho tôi. - Tôi đùa cợt ông ta.

    Lão tiến sĩ tiêm cho tôi một liều thuốc mê nhưng lần này là cây kim bình thường chứ không to giống như những lần trước. Sau đó tôi thiếp đi vì thuốc đã ngấm và lúc này tôi không còn nhận biết được điều gì xảy ra nữa.
     
  3. Tin Hay

    Bài viết:
    6
    Chương 12: Điều chế thành công.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tít, tít, tít..

    - Cái quái gì vậy. - Tôi giật mình tỉnh giấc.

    Hiện tại tôi đang nằm trên giường của mình, có lẽ lão tiến sĩ đưa tôi vào đây. Khẽ cử động cái chân thì cảm giác đau rát truyền đến, bàn chân tôi băng bó giống như xác ướp. Tôi nghĩ là có thể sẽ mất cả tuần để khôi phục, mặc dù bị thương nhưng tôi cũng phải đi xem xét chuyện gì đang xảy ra.

    Bước ra khỏi cửa tiếng kêu càng lớn hơn, tôi loạng choạng đi tìm lão tiến sĩ. Trong phòng ngủ và cả đại sảnh đều không thấy lão, chỉ còn một nơi là phòng thí nghiệm. Dựa vào trí nhớ của mình nên tôi đã tìm được căn phòng ấy và tất nhiên lão tiến sĩ đang ở trong đó. Tôi bước tới, gõ cửa.

    - Cóc, cóc, cóc.

    Lão tiến sĩ quay lại, ông ta ra dấu bảo tôi đứng chờ một lúc. Khoảng 5 phút sau, lão ta bước ra với nét mặt vui mừng hớn hở.

    - Tôi điều chế thành công thuốc chữa trị cho cậu rồi nè. - Lão tiến sĩ cầm cái lọ nước màu lục nói.

    - Ông cũng giỏi phết nhỉ, vậy có thuốc này chúng ta có thể cứu những người bị cắn rồi. - Tôi cũng hăm hở trả lời.

    - Không đâu, thuốc này chỉ chữa được cho một mình cậu thôi, còn đối với những người khác không có tác dụng. - Lão tiến sĩ trả lời.

    Sau đó, lão tiến sĩ bảo tôi ngồi trên chiếc ghế gần đó, còn ông ta thì đi lấy cái ống tiêm huyền thoại ra một lần nữa. Tôi nhìn cái kim tiêm còn rùng rợn hơn cả zombie, nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng. Lão tiến sĩ tiêm thuốc cho tôi xong, rồi ông ta bảo tôi nằm trên cái giường gần đó để theo dõi.

    - Sao ông không lấy cái kim tiêm nào nhỏ hơn mà cứ chọn cái kim tiêm khổng lồ đó vậy? - Tôi nhìn lão tiến sĩ hỏi.

    - Tại tôi thích. - Lão tiến sĩ đùa cợt tôi.

    Tôi nghĩ chắc cũng có nguyên do nhưng mà ông ta không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa. Bỗng tôi lên cơn co giật rồi gân xanh nổi lên, mắt chuyển sang màu đỏ ngầu và miệng thì đau rát. Lão tiến sĩ trói tôi lại rồi đứng sang một bên nhìn, 10 phút sau tôi trở lại bình thường.

    - Thành công rồi. - Lão tiến sĩ hét lên trong vui sướng.

    - Ừm, ông giỏi lắm, làm tôi đau đến sắp chết. - Tôi trách móc lão tiến sĩ.

    - Phải chịu thôi, tại cậu bị nhiễm với thời gian khá lâu rồi. Cậu ngủ đi, phần còn lại để tôi lo. - Lão tiến sĩ giải thích.

    Tôi chợp mắt ngủ tiếp, trong khi ngủ tôi mơ thấy điều hãi hùng. Các anh em lúc trước của tôi đều đã bị giết bởi lũ zombie và tập đoàn Thanes. Thằng Hận bị một tên trong tập đoàn đó chặt đứt tay chân, máu chảy lênh láng. Còn thằng Quân bị một tên khác xả súng vào người làm mặt đất vung vảy thịt vụn. Những người khác thì bị bọn chúng cho vào lồng chứa zombie, rồi bị lũ zombie xơi tái.

    Tôi thét lên thất thanh rồi giật mình tỉnh dậy và nhận ra chỉ là cơn ác mộng. Lão tiến sĩ đi đến tháo dây trói cho tôi và hỏi:

    - Cậu làm gì mà người toát đầy mồ hôi vậy?

    - Không có gì đâu, mà tôi ngủ bao lâu rồi? - Tôi vỗ vỗ trán hỏi.

    - Cậu ngủ 3 ngày 3 đêm rồi. Lão tiến sĩ trả lời.

    Sau đó ông ta dẫn tôi xuống nhà bếp để dùng bữa sáng, chúng tôi đi vào cuộc trò chuyện để hiểu nhau sâu hơn. Nhờ cuộc trò chuyện này mà tôi đã hiểu lão tiến sĩ hơn.

    Theo như thông tin lão tiến sĩ nói thì đại dịch xảy ra là do có người chủ mưu và không ai khác chính là tập đoàn Thanes. Tập đoàn Thanes do ông Philip làm chủ tịch, tập đoàn này chuyên về nghiên cứu sinh học và trụ sở chính được đặt tại thủ đô Luân Đôn của nước Anh. Gần đây ông Philip có đầu tư vào Bắc Kinh, Trung Quốc một nhà máy sinh học. Vào khoảng 3 tháng trước, ông Philip bị ám sát và quyền hành về tay phó chủ tịch Neyboss. Có thể Neyboss chính là người đã phá hủy nhà máy nhưng không biết nguyên nhân là gì.

    Khi nhận được tin tức đại dịch bùng phát, tiến sĩ Trần Long đã phối hợp với chính quyền di tản người dân. Do thời gian gấp rút nên chỉ sơ tán được một số ít người dân, còn số còn lại có thể đã bị nhiễm hoặc đang lẫn trốn ở đâu đó.

    Còn lão tiến sĩ thì được phân công ở lại nghiên cứu thuốc chữa trị nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

    - Ông có cách nào liên lạc với những nơi cứu trợ không? - Tôi chợt nhớ điều gì đó nên hỏi lão tiến sĩ.

    - Có nhưng mà đường dây điện thoại bị đứt cả 2 tuần nay rồi. Nếu muốn gọi thì chúng ta cần phải sửa lại. - Lão tiến sĩ trả lời.

    - Vậy tôi với ông sẽ đi sửa chữa sau khi ăn xong. - Tôi đề nghị.

    - Ừm, vậy cũng được. - Lão tiến sĩ gật đầu trả lời.

    Sau khi xử lí xong bữa sáng, lão tiến sĩ dẫn tôi đi lên tầng trên. Ông ta đưa tôi đến một căn phòng chứa đủ loại đường dây, tôi nhìn mà cảm thấy rối não.

    - Cậu không biết sửa đâu, đứng đây chờ tôi. - Lão tiến sĩ bảo tôi đứng chờ ở cửa.

    Ông ta vào trong làm đủ mọi loại thao tác, tôi đứng một lúc thì cảm thấy hơi chán. Nên tôi lén lão tiến sĩ bước ra hành lang rồi đi thẳng lên sân thượng.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...