Ngôn Tình Những Bức Thư Tình Canada Có Vị Ngọt Của Bánh - Thái La

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Thái La, 11 Tháng chín 2018.

  1. Thái La

    Bài viết:
    35
    Những Bức Thư Tình Canada Có Vị Ngọt Của Bánh

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Tác giả: Thái La​

    Văn án:

    Sự chậm chạp của tôi làm anh mất hết kiên nhẫn, anh giành lại thế chủ động bắt đầu tấn công. Anh mạnh mẽ chiếm lấy, môi giao môi, bàn tay anh đặt sau đầu tôi ép vào, hôn sâu hơn một chút, tôi cũng bất giác quàng tay lên cổ anh lúc nào không hay.

    Trải qua không biết bao lâu, dường như tôi đã hết dưỡng khí, anh buông tôi ra, cả hai đôi mắt mơ màng nhìn nhau.

    Anh ôm tôi, ghì chặt:

    – Anh ngàn vạn lần xin lỗi em, anh thật sự chẳng có tư cách để nói yêu em.


    Link góp ý: [Thảo luận-Góp ý] Các tác phẩm sáng tác của Thái La
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng một 2020
  2. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 1: Những Ký ức ngọt ngào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là Lục Nguyệt. Lục trong tháng 6 của mùa hè. Vào cái nắng chói chang của một ngày ve sầu, mẹ tôi đang ngồi trên sopha đọc tiểu thuyết đến đoạn cảnh nóng, không biết có phải do những hình ảnh mẹ tưởng tượng khi đọc từng phân cảnh tác động đến tôi hay không mà bụng mẹ chợt đau dữ dội. Bố tôi từ trong thư phòng bước ra cũng mặt mày biến sắc, hốt hoảng chở mẹ đến bệnh viện bởi dự kiến tôi sinh ra trước cả một tuần.

    Khoảng tôi lên năm hay sáu tuổi gì đó, mẹ kể lại cho tôi nghe chuyện này.

    Cái tên Lục Nguyệt là sự kết hợp của bố và mẹ. Mẹ bảo sinh tháng 6 hiếu động thì tên là Lục, còn bố nói con gái là để yêu thương, bố muốn con lúc nào cũng mềm mại như vầng trăng nên tên là Nguyệt. Sau đó bố và mẹ đều nhất trí với cái tên có đầy đủ mong muốn và ước nguyện của bố và mẹ. Không cần con phải tài giỏi hơn người chỉ cần con sống khỏe mạnh và sống với những đam mê của con.

    Nhưng có một điều mà mẹ luôn trăn trở mãi đó là thời điểm chuyển dạ trước một tuần ấy chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp hay đứa con của bà tò mò quyển tiểu thuyết bà đang đọc. Nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng nếu đem vấn đề này thảo luận với chồng, không biết sẽ bị chồng xử phạt thế nào.

    Mãi đến năm tôi 18 tuổi, đủ đã trưởng thành. Trong một lần ngồi trên bàn cơm. Mẹ vừa ăn vừa ngậm đũa, đôi mắt láo liên một hồi rồi chợt vỗ bàn một cái khiến cho tôi và bố cũng phải giật mình.

    [​IMG]

    Yêu nhau trong hạnh phúc

    Mẹ cứ thắc mắc mãi vào thời điểm con sinh ra là trùng hợp hay là do mẹ đọc tiểu thuyết đến nỗi con phấn khích quá phải đòi ra đời sớm?

    Nói đến câu cuối. Bố ngước mặt lên, đôi mắt từ từ chuyển sang lạnh lùng nhìn mẹ. Còn tôi thì nhướn mắt không hiểu mẹ đang nói đến vấn đề gì.

    Có vẻ mẹ quá tập trung vào vấn đề nên chỉ chăm chú nhìn tôi mà không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của bố. Mẹ nhìn tôi giải thích:

    "Lúc ấy phải đến một tuần nữa con mới ra đời. Cho nên mẹ rất nhàn nhã nằm ở nhà không biết làm gì mới đọc tiểu thuyết. Đúng ngay đoạn xxoo con đòi chui ra. Mẹ nghĩ con còn nhỏ mà lợi hại ghê. Chỉ mới như thế mà đã đòi ra đời để sớm hưởng thụ rồi."


    Đang uống miếng canh vào miệng mà nghe mẹ nói như thế tôi sặc canh ra ngoài. Tôi vỗ vỗ ngực rồi bố đưa tôi cái khăn lau miệng.

    Mẹ hầu như vẫn đắm chìm trong thế giới của mình nên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm nào đấy vẫn luôn ném về phía mẹ.

    Bố tựa lưng ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực:

    "Có vẻ như thời gian này em nhàn hạ cũng đủ rồi nhỉ. Ngày mai theo anh đến công ty chép lại toàn bộ thông tin cuộc họp cho anh."


    Lúc này mẹ mới hoàn hồn lại và sực nhớ mình vừa nói gì. Mẹ nài nỉ bố:

    "Anh, chuyện này qua lâu rồi em chỉ buột miệng thôi, con bây giờ cũng đã lớn rồi. Với lại em có nhàn rỗi đâu, vẫn đang nghiên cứu loại nước hoa mới cho công ty anh đấy thôi."

    Tình yêu của bố

    Mẹ tôi là người đầu óc đơn giản ngoài việc chế tạo ra nước hoa hầu như những vấn đề khác không để trong đầu. Vì thế với hình phạt bảo mẹ ngồi vào phòng họp đối diện với những vấn đề kinh tế tài chính, dự án, marketing thì không khác gì bước vào trận địa ma quái. Và tôi thật sự là một cô gái không may. Bố có biết bao nhiêu là ưu điểm ngời ngời tính lãnh đạo, thông minh, sáng suốt, tài giỏi không di truyền cho tôi mà tính ngu ngơ của mẹ lại chuyển sang cho tôi.

    Tôi chỉ hận là không được chui lại vào bụng mẹ. Tôi vừa ăn vừa thầm ai oán.

    Bố ngồi bên cạnh, vừa nghe mẹ năn nỉ rõ ràng đã hài lòng lắm rồi mà còn cố làm ra vẻ lạnh lùng:

    "Anh thấy cả tháng nay em chỉ đọc tiểu thuyết với đánh bài với mấy người hàng xóm, còn không thèm bước nửa chân vào phòng thí nghiệm. Anh thấy đây là cơ hội cho em tu thân dưỡng tính lại đấy."


    Mẹ tôi vội vàng xuất chiêu cuối cùng, liền nhanh chóng định hôn bố một cái. Thế nào bố cũng mềm lòng. Nhưng bố phản ứng nhanh né sang một bên quyết không trúng kế của vợ nữa. Thấy tình hình thất bại, mẹ liền chây lì kéo cánh tay bố, lắc lắc:

    "Em hứa sẽ khắc bỏ những tật xấu vừa rồi, anh đừng bắt em vào trong công ty. Nha ông xã."


    Nghe đến câu cuối mà tôi nổi da gà, thầm nghĩ hai vợ chồng già này đúng là không biết xấu hổ. Tôi vội bưng bát cơm lên ra phòng khách ngồi ăn, tránh mật ngọt làm chết người.

    Tôi vừa đứng dậy vừa nói:

    "Bố mẹ cứ từ từ mà diễn trò ân ái. Con ra phòng khách."


    Tôi vừa nói xong, bố cũng lên tiếng, giọng điêụ ra lệnh:

    "Ngày mai em phải theo anh đến công ty, đây là hình phạt cho việc em không nghe lời anh trong lúc mang thai con còn đọc tiểu thuyết. Những chuyện khác anh có thể dung túng cho em nhưng chuyện này thì không, xem em còn có thể nói dối anh nữa không."


    Ném ra một câu rồi bố lên cầu thang bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác của mẹ.

    Tôi thầm nghĩ lần này mẹ gặp họa rồi. Ai bảo mẹ ngốc tự dưng không đánh mà khai.

    Sáng ngày hôm sau, tôi hầu như đã quẳng sau đầu chuyện tối hôm qua. Mặc dù nguyên nhân cũng có thể là do tôi nhưng người hứng thú với chuyện này hơn có lẽ phải nói đến bố. Tôi có can thiệp cũng chẳng được.

    Tôi dậy sớm để làm một ít bánh đem lên lớp. Hôm qua tôi được một số bạn trong lớp đặt bánh: Một cái Tiramisu, năm cái cheese cake.

    Ban đầu lúc tôi làm chỉ muốn đem lên lớp cho các bạn thử nghiệm. Nhưng không ngờ lúc thử xong các bạn khen ngon và đặt bánh rất nhiều. Từ đó tôi trở thành kẻ bán bánh dạo có giá bởi bánh sẽ có thêm một ít họa tiết thú vị mà không phải tiệm nào cũng có.

    Tôi hí hoái trong bếp một hồi rốt cục cũng làm xong sáu cái, xếp thẳng hàng trên bàn chỉ còn khâu cuối cùng trang trí và đóng gói. Khâu này có lẽ là thú vị nhất. Mỗi cái bánh tượng trưng cho mỗi chủ nhân vì thế hương vị đã giữ đúng nguyên thủy của bánh cho nên trang trí phải phù hợp với chủ thể đặt bánh và phần đóng gói phải kỹ càng, cẩn thận và đẹp mắt để thể hiện sự tôn trọng và tình yêu mỗi cái bánh và người nhận bánh. Để mỗi khi họ cắn một miếng cả ba đều cảm thấy hạnh phúc khi cho đi cái mà bản thân tài năng nhất.

    Thái La
     
    Kim Nhật Nguyệtkimnana thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2019
  3. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 2: Những cái bánh ngọt dễ thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã tìm hiểu kỹ sơ bộ sáu khách hàng đã đặt bánh. Trong đó một khách hàng đặt Tiramisu thầm cảm mến một bạn Cheese cake, tôi sẽ để hai bạn này riêng ra. Và vẽ cho họ một đôi tình nhân ngồi dưới gốc táo.

    Một bạn Cheese cake khác có sở thích ăn bánh ngọt, theo tư liệu vì sở thích này mà bạn ấy đã rất mập. Tôi đã giảm bớt thành phần lượng đường trong bánh. Và cũng theo tôi được biết những người có sở thích ngọt ngào rất đáng yêu. Tôi sẽ vẽ cho bạn một con mèo Hello Kitty.

    Một bạn Cheese Cake có đánh dấu chấm màu xanh là người thích đá bóng. Nhìn vào tư liệu vì quá mê đá bóng mà quên mất ngày thi cuối kỳ. Hôm ấy hắn vẫn say mê đá trên sân cỏ một mình, cũng may thằng bạn thân phát hiện kịp thời liền chạy ra nơi hắn vẫn thường tập mắng một trận và hắn thì mặt mày xám ngắt hối hả đến phòng thi. Tôi sẽ vẽ hình tượng của hắn trên sân cỏ vậy.

    Còn hai bạn Cheese cake cuối cùng là một cặp song sinh. Như vậy thì quá đơn giản, chỉ cần vẽ hai chị em họ giống y hệt nhau cùng nắm tay bước trên vườn trường là được.

    Sau khi đã hình dung được những gì cần phải làm, tôi bắt tay vào ngay. Công đoạn này hơi mất khá nhiều thời gian bởi nó cần sự tỉ mỉ và khéo tay.

    Cuối cùng mất khoảng ba tiếng tôi hoàn thành xong rồi cho vào túi xách giấy nhỏ xinh xắn, chỉnh sửa cẩn thận rồi mang đi học.

    Vừa bước vào trường, tôi thấy bỗng dưng náo nhiệt khác thường. Phòng tiếp khách quy tụ một đám đông. Tôi nhìn bảng thông tin có gì mới không.

    Thì ra hôm nay trường tôi đón một số bạn lưu học sinh từ Canada đến trao đổi văn hóa. Có tổng cộng sáu bạn: Ba nam, ba nữ. Toàn là nam thanh nữ tú, bảo sau mà không ồn ào cho được.

    [​IMG]

    Cô bé nhỏ trong vườn nho

    Chương trình giao lưu này rất có ích, có thể biết nhiều thứ hơn về đất nước và con người Canada. Nhưng tiếng anh của tôi không được tốt. Bố đã cho tôi học nhiều trung tâm ngoại ngữ nhưng mãi vẫn chẳng khá lên được, chỉ nói được cơ bản thông thường. Ai bảo tôi di truyền tính ngốc của mẹ chứ. Thế là không tham gia được.

    Tôi thất thủi về lớp. Trên hành lang tôi cúi mặt đá một hòn sỏi, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị mấy đứa lớp tôi ùa ra, chắc là lại hóng hớt vụ học sinh bên Canada đây mà. Không kịp né, tôi bị té xuống đất. Nhưng vật quan trọng còn hơn cú ngã của tôi là những chiếc bánh cũng theo số phận nằm chỏng chơ trên mặt đất.

    Không nói cũng biết được chúng bị các bạn đạp lên, tôi cố gắng lết tới để cứu mạng chúng nhưng các bạn chẳng để ý gì đến người bị ngã, bỏ mặc tôi.

    Khi tôi đứng dậy cũng là lúc đám đông ngớt đi, tôi chạy tới xem tình hình mấy cái bánh. Haizz.. quả đúng như tôi nghĩ. Nó bị nát bét hết trơn, chẳng ra hình dạng gì nữa. A.. Còn một cái ở bên dưới cuối cùng vẫn còn nguyên vẹn.

    [​IMG]

    Trong sáu cái chỉ còn một cái, mà vẫn còn bị xây xát nhẹ nữa. Công sức và tâm huyết của tôi coi như là công dã tràng, tôi không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Chỉ trách do tôi quá xui xẻo và hậu đậu.

    Tôi nhặt chúng lên, giữ lại thì đau lòng mà ném thì lại không nỡ. Tôi bước ra sau vườn trường. Đây là nơi hầu như chẳng ai tới, tôi vô tình phát hiện trong lúc lang thang tìm chỗ đọc truyện. Ở đấy có một cái xích đu khá lớn theo phong cách khá là lãng mạn kiểu như chiếc xe ngựa bí ngô của Lọ Lem nhưng hơi cũ một xíu. Tôi cũng không biết cái này có phải do trường sắp xếp không.

    Men theo con đường rừng, tôi tới chỗ cũ đặt mấy cái bánh trên bàn. Rồi mở ra lại lần nữa xem tình trạng đáng thương của chúng. Tôi thở dài, định bụng chút nữa sẽ ăn cái bánh còn sót lại.

    Ngồi trên chiếc xích đu, tôi lấy ra từ trong ba lô cuốn tiểu thuyết Tiếng gọi nơi hoang dã của nhà văn Jack London mà cô giáo dạy văn giới thiệu. Thời khóa biểu hôm nay toàn là Toán, Lý, Hóa có giảng bao nhiêu cũng chẳng vào đầu. Tôi cũng chẳng sợ việc báo phụ huynh bởi vì bố cũng không phạt nặng lắm, dù sao tôi cũng là đứa con gái yêu duy nhất của bố mà.

    [​IMG]
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  4. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 3: Chuyện tình của bố mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi đọc một lúc, đến đoạn Bấc đã bị bắt cóc đến vùng Alaska lạnh giá và đánh bại kẻ yếu thế trở về con thú nguyên thủy thống soái. Gió thổi mát quá, tôi thiu thỉu rồi nằm xuống ngủ lúc nào không hay.

    Khi tỉnh dậy là lúc nắng đã gắt lắm rồi. Tôi giật mình mở điện thoại đã 12h45. Tôi hoảng hốt, chỉ tại lúc sáng dậy sớm quá làm mấy cái bánh. Phải nhanh chóng ăn tạm cái bánh rồi chạy vào lớp điểm danh. Tôi đã không có mặt lúc sáng, nếu chiều nay còn vắng mặt sẽ không xong với ma nữ chủ nhiệm đâu.

    Nhưng khi nhìn trên bàn chẳng thấy bóng dáng của chiếc bánh nào. Đầu tiên là tôi ngẩn ra, sau đó là sợ hãi. Nhìn dáo dác xung quanh xem có ma không. Tôi cũng không muốn tra cứu việc này ngay tại đây, bởi vì ở đây chỉ có mỗi mình tôi mà tôi lại rất sợ ma. Tôi chạy một mạch ra căn tin. Còn vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh ngày nắng thì để sau đi.

    [​IMG]

    Buổi tối mở cửa vào nhà, trong tay tôi cầm giấy mời phụ huynh. Vừa cởi giày nhìn vào phòng khách, thấy bố mẹ ngồi trên sô pha. Tôi thắc mắc chẳng phải hôm nay có cuộc họp rất bận, sao lại về sớm thế. Tôi bước tới chào bố mẹ.

    Bố chỉ tay, ý bảo ngồi xuống, bố có chuyện cần thông báo. Tôi nhìn vẻ mặt của bố không được tự nhiên, rồi lại nhìn sang mẹ. Hai người họ không phải làm chuyện gì có lỗi sau lưng tôi đấy chứ:


    • Bố, mẹ hai người làm sao thế.

    Bố e hèm một tiếng, rồi khó khăn lên tiếng:

    • Chúng ta sắp có một thêm một thành viên mới. Con cũng được sắp lên chức chị rồi.
    • Vừa nghe bố nói dứt câu, tôi đưa bàn tay lên đếm rồi không tin vào sự thực: Bố, bây giờ con đã 17 tuổi, không phải đứa trẻ 7 tuổi.

    Nên nhớ bố mẹ tôi cũng đã thuộc hàng bốn, bây giờ đột nhiên có thêm một đứa bé. Loại chuyện này đúng là có hơi mất mặt đấy.

    Mẹ tôi vì quá xấu hổ, bỏ đi lên lầu trước còn ghét bỏ nói một câu:


    • Đều do anh đấy mới để con cười nhạo em.

    Bố bất đắc dĩ cười, rồi nghiêm túc nhìn tôi:

    • Bố biết con khó chấp nhận, nhưng bố mẹ vừa mới đi khám hồi chiều. Trong phòng họp mẹ con đột nhiên xỉu nên bố đưa mẹ đến bệnh viện mới biết. Bác sĩ bảo mẹ con đã lớn tuổi nên mang thai sẽ vất vả hơn. Vì vậy, bố với con phải cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt. Con đồng ý chứ.

    Bây giờ mang thai cũng đã mang thai rồi, còn làm thế nào nữa. Tôi gật đầu và ngoéo tay với bố với vẻ mong chờ em trai tương lai ra đời.

    Thái La
     
  5. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 4: Tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ chẳng thể nào với tới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhiều đêm, những mảnh ký ức ấy vẫn cứ chập chờn trong giấc ngủ của tôi. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi không còn gia đình, không đêm nào tôi có thể say trọn giấc. Tôi vẫn thường như thế, vẫn thường mơ về những kỷ niệm đẹp để rồi khi giật mình tỉnh dậy đối diện với tấm hình bố, mẹ và tôi chụp chung trong lúc mẹ mang thai trên đầu giường, khóe mắt tôi lại cay cay. Đáng lí ra là một nhà bốn người thế nhưng bây giờ tại sao chỉ còn mỗi mình tôi.

    Tôi bước xuống giường, chân xỏ dép bước tới phòng bếp rót một cốc nước rồi ngước cổ uống chậm rãi.

    Nhớ ngày mẹ có em bé, sức khỏe kém hẳn đi. Vừa ăn vào là bị nôn ra, thường xuyên mệt mỏi, hầu như chỉ nằm mỗi một chỗ. Vì vậy mẹ phải thường xuyên vào bệnh viện để kiểm tra. Lúc ấy, bố và tôi cực kỳ đau lòng cho mẹ.

    Lúc ấy, có nhiều đêm lo lắng cho mẹ không ngủ được tôi xuống bếp uống nước thì cũng gặp bố tôi ngồi ở phòng khách trằn trọc. Tôi chưa bao giờ thấy bố suy sụp đến thế. Ban ngày bố mạnh mẽ là chỗ dựa cho mẹ và tôi. Nhưng đêm đến, một mình bố mới có thể bộc lộ sự yếu đuối. Tôi ngồi xuống bên cạnh bố.

    Bố mở miệng khó khăn:

    "Con nghĩ sao nếu chúng ta không cần thành viên mới nữa, một nhà ba người chúng ta hiện tại rất tốt."


    Tôi sửng sốt nhìn bố, rồi nghĩ lại có lẽ bố nói đúng. Nếu đưa ra một sự lựa chọn, bố và tôi sẽ chọn mẹ. Còn đứa em trong tương lai kia như một ảo ảnh mơ hồ. Tôi cũng đồng ý với bố:

    "Ngày mai con với bố bàn bạc với mẹ thử xem. Con mong mẹ sẽ đồng ý."


    Bố đăm chiêu, nhìn về hướng vô định:

    "Cảm ơn con, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi. Mai còn phải đưa mẹ vào bệnh viện tái khám."


    Thái La

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2019
  6. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 5: Tâm sự của những cô gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi, tôi và bố cùng về phòng ngủ với nhiều tâm trạng lo lắng, mâu thuẫn, áy náy với đứa trẻ kia. Cho dù giọt máu ấy là huyết thống nhưng hiện tại dù chưa ra đời nó đã không có được sự hân hoan của bố và chị gái.

    Và thật sự số phận đã an bài, bố và tôi đã khuyên mẹ hết mực đứa bé chỉ mang lại sự nguy hiểm sống chết cho mẹ, nếu để nó ra đi có lẽ sinh mệnh mẹ sẽ được an toàn hơn. Nhưng mẹ cứ nhất quyết không chịu, điều dũng cảm nhất của một bà mẹ chính là bảo vệ đứa con của mình được an toàn. Chỉ cần 0, 01 % sống sót thì đó cũng chính là động lực để tạo hi vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Nhưng thì sao chứ, cố chấp vẫn mãi là cố chấp.

    Mẹ đã qua đời trong lúc sinh và đứa bé cũng không giữ được. Bố quá kích động, không thể chịu nổi cú sốc tinh thần cũng qua đời trong một tai nạn giao thông. Trong một lúc tôi mất đi ba người thân. Tôi hận họ, có lẽ họ đã được đoàn tụ với nhau ở thế giới bên kia. Bỏ mặc tôi đối diện với thế giới cô đơn này.

    Nhiều lúc tôi có nghĩ đến tình yêu.

    Trở thành thợ làm bánh nổi tiếng chính là động lực tồn tại mỗi ngày trong cuộc sống của tôi. Nhiều đêm nhìn hình bố mẹ, tôi nghĩ nếu mình chết đi cũng sẽ được đoàn tụ bên họ, sẽ không còn cảm thấy tôi trơ trọi giữa thế giới này.

    Nhưng giống cái vốn là loài động vật yếu đuối, đa sầu và nhạy cảm. Dù cho đam mê bánh ngọt đến mấy cũng cần phải đến tình yêu. Mỗi ngày sau khi từ tiệm bánh trở về đối diện với căn phòng vắng vẻ, ngay cả hơi thở của hoa trong ly bàn phòng khách cũng cảm thấy yếu ớt. Những lúc ấy tôi muốn yêu và được yêu.

    [​IMG]

    Thời niên thiếu, tôi cũng như bao thiếu nữ khác, tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu đến nỗi trong giờ học trên lớp mặc kệ thầy cô giảng bài, tôi lén lút lật giở từng trang dưới bàn để thỏa cơn nghiện. Và đương nhiên hậu quả là thầy cô phát hiện và sẽ có những buổi giáo huấn cuối giờ học và phiền nhất là mời phụ huynh.

    Nếu việc này để bố biết được sẽ cấm tiệt con đường lãng mạn này của tôi mất nên tôi sẽ nhờ mẹ giải quyết. Vì mẹ cũng là một fan trung thành của tiểu thuyết mà.

    Thái La
     
  7. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 6: Con gái là người tình kiếp trước của bố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhớ hôm đó, ma nữ chủ nhiệm phạt tôi chép 50 lần công thức toán sau cuối giờ, còn dặn chưa chép xong thì không được về nhà. Tôi cũng nhớ bàn học của tôi ngồi gần cửa sổ, buổi chiều ánh nắng hoàng hôn thường hay tỏa vào và chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy ngay mấy gốc cây phượng. Vào mùa hè, hoa phượng nở rất đẹp, đỏ cả đầy một vùng trời. Khung cảnh lãng mạn như thế, đọc tiểu thuyết nữa thì không còn gì lãng mạn hơn thì cớ làm sao tôi lại ngồi chép những thứ vớ vẩn thế này.

    Nghĩ thế, tôi liền lôi ra cuốn truyện đang đọc dở Hóa ra anh vẫn ở đây của Tân Di Ổ mà chẳng cần biết hậu quả sẽ như thế nào. Đó không phải là những thứ vớ vẩn mà là những kiến thức thi đại học để vào được trường Tôn Đức Thắng.

    Nhưng mặc kệ, tôi không quan tâm. Tôi đọc trong sự say mê và chìm vào trong thế giới tình yêu mà chẳng hay khi đọc đến dòng cuối cùng khép quyển truyện lại và ngẩng đầu lên thấy bóng dáng quen thuộc, tim tôi dường như có chút ngừng đập rồi ngước mắt từ từ lên đối diện với ánh mắt có thể giết người của ma nữ chủ nhiệm. Tôi thầm than "xong đời rồi".

    Ma nữ chủ nhiệm cất giọng với vẻ đầy giận dữ, giống như thần chết đến triệu hồn bạn trở về cõi âm:

    "Tôi bảo em ở đây sám hối chứ không phải là để em sai lầm nối tiếp sai lầm. Nếu em cảm thấy hình phạt này chưa đủ, ngày mai mời bố mẹ em đến đây. Nhưng tôi nói cho em biết, với thái độ học tập hiện giờ của em có muốn đậu vào một trường bình thường cũng không được huống chi ra đời ngoài xã hội kia. Cuộc đời của em nếu không có gia thế kia chống đỡ, dựa dẫm vào người bố của em thì em chỉ là một con số không. Tôi cảm thấy bố mẹ em thật xấu hổ khi có người con như em.

    " Cảm ơn cô giáo đã dạy dỗ con gái tôi nhưng tôi chẳng cảm thấy có gì xấu hổ về con gái tôi cả. Nếu còn giáo huấn con gái tôi với những lời lẽ như thế, tôi không chắc sẽ để yên như bây giờ."


    Thái La

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2019
  8. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 7: Tiểu thuyết chính là thanh xuân của con gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi ma nữ nói xong, bố từ cửa xuất hiện như một vị thần giọng điệu chẳng mấy hài lòng. Tôi cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của bố. Bố nhìn ma nữ ánh mắt đã lạnh lùng nay càng lạnh lùng hơn. Kể cũng phải, dù Sao tôi cũng là con gái cưng của bố, từ khi sinh ra đã được bố nâng niu yêu thương. Nếu có mắng nặng lời thì cũng là người bố này, không đến lượt ma nữ. Sau đó bố đón tôi về bỏ mặc lại ma nữ không biết tâm trạng thế nào.

    Mặc dù bố bảo vệ tôi, yêu thương tôi, không muốn tôi chịu áp lực trước học hành nhưng những điều mà ma nữ nói là đúng. Không có bố tôi chẳng làm nên trò trống gì cả, không có gia thế của bố thì tôi có vô lo vô nghĩ như bây giờ không, đến nỗi có vào được trường đại học hay không không quan trọng.

    Từ đó trở đi, tôi có ý thức với việc học tập hơn. Tôi học hành chăm chỉ hơn. Nhưng tôi vốn chẳng giỏi chuyện học hành, thế nên chỉ có thể làm tốt nhất có thể còn những thời gian rảnh rỗi, tôi tận dụng tối đa để thỏa mãn sở thích cá nhân.

    Tôi nhớ có một người nói với tôi rằng tiểu thuyết tình yêu chỉ là một loại hình thức hay phương tiện để giải trí, chúng không cung cấp cho bạn nhiều kiến thức như sách được. Tôi thừa nhận điều ấy là đúng. Tiểu thuyết đưa bạn vào thế giới của mộng mơ về tình yêu. Bạn có thể hạnh phúc trong từng dòng chữ hay trong từng phân truyện nhỏ về mối tình của họ, về cách họ làm tình, cách họ yêu đương. Chỉ như thế thôi cảm xúc của bạn đã thăng hoa khi người khi người khác bắt gặp cầu vồng.

    Và cũng nhờ đam mê vô bổ ấy mà đầu óc não cá vàng của tôi lại càng thêm mê muội vào thế giới ảo mới có thể đưa thế giới của riêng mình vào trong những tác phẩm bánh và tăng thêm nhiều cảm hứng để sáng tạo.

    Vì thế khách hàng cửa tiệm hiện tại chủ yếu là các cặp tình nhân.

    Thực ra tôi nói dài dòng như vậy chính là hiện tại tôi muốn có người yêu rồi để trải nghiệm những cảm giác như trong truyền thuyết đã nói. Yêu chính là cung bậc cảm xúc thiêng liêng nhất của con người mà.

    [​IMG]
     
  9. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 8: Những tình yêu vội vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi khi tôi cũng nghĩ đến thiên trường địa cửu có tồn tại không, tôi không biết và cũng chẳng ai biết mãi mãi là bao xa. Tôi chỉ mong vào một ngày nào đó một nửa còn lại của cuộc đời xuất hiện.

    Anh ấy có thể không là một người hoàn hảo, tôi chỉ mong anh ấy là một người có lý tưởng và trân trọng tôi từng giây từng phút. Không cần phải hứa hẹn xa xôi chỉ cần mỗi ngày nhớ về nhau và cất giữ đối phương trong tim. Mỗi một hành động đều suy nghĩ cho đối phương.

    Tôi cũng đã được nhiều người tỏ tình. Mặc dù không có nhiều xao xuyến, rung động của thuở ban đầu nhưng tôi cũng đồng ý quen nhau bởi vì tình yêu cần sự bồi đắp và vun trồng, lâu ngày sẽ dần nảy sinh tình cảm.

    Nhưng tôi đã nhầm, tôi không yêu họ. Và cũng có thể tình yêu của họ không phải là thứ tôi mong muốn. Nó không làm cho tôi hạnh phúc như mỗi lần tôi nghiền ngẫm một quyển truyện, tôi dần trở nên lảng tránh về tình yêu. Và khi tôi đề nghị chia tay, đối với họ như là một lời đề nghị giải thoát, sẽ không còn mỗi ngày đối diện với một khúc gỗ như tôi.

    Nhiều lúc tôi nghĩ mình là lọ lem, và bắt đầu công cuộc tìm kiếm tình yêu không muốn đợi hoàng tử xuất hiện nữa. Tôi tìm kiếm giữa dòng người vội vã nhưng thực sự rất khó. Đâu là người yêu thật sự.

    Tôi không tìm kiếm nữa, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn. Nếu như cuộc đời này cái gọi là chân mệnh thiên tử không xuất hiện chắc là tôi không có duyên với tình yêu nên sẽ sống nốt quãng đời còn lại với những thú vui giản dị.

    Cũng có người nói rằng đến một tuổi nhất định nào đó, nếu tình yêu chưa xuất hiện bạn cũng phải lựa chọn một người phù hợp để kết hôn bởi vì đoạn tuổi đó đã không còn cháy bỏng, nhiệt huyết của yêu nữa. Chỉ mong có thể dựa dẫm vào nhau mà sống hết cuộc đời bình an này.

    Tôi thật sự rất sợ điều ấy sẽ xảy ra trên chính mình. Tôi tự hứa với lòng mình rằng đừng tự trói buộc mình bởi trách nhiệm và con cái.

    [​IMG]

    Nhân duyên trở lại

    Vẫn như mọi hôm, sáng sớm tôi đều thức dậy sớm để đến cửa tiệm. Trên đường đi tôi ghé qua tiệm hoa mua một ít hoa hồng.

    Việc đầu tiên sau khi mở cửa tiệm là tôi gom sáu bình hoa thủy tinh đem đi vệ sinh, rồi cho năm cây hoa hồng vào năm bình để trên bốn bàn, bình còn lại để trên quầy bar. Và bình thứ sáu nhiều hơn bình thường là ba cây hoa hồng đặt trong bếp kế bên tấm hình gia đình bố, mẹ và tôi. Mỗi khi làm bánh bị thất bại tôi đều nhìn vào họ để nỗ lực hơn và có thể chứng minh với bố mẹ rằng tôi không phải là kẻ vô dụng và hoa hồng khiến tôi lãng mạn hơn khi tạo ra một tác phẩm mới và mỗi khi không còn nguồn cảm hứng nữa.

    Không biết tại sao mỗi khi cắm hoa xong, rồi nhìn vào hoa do mình cắm trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhỏ là hạnh phúc và càng yêu đời hơn.

    Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, không gian lãng mạn đã có, nguyên liệu cũng đã đầy đủ. Bắt tay vào làm thôi.

    Khi tôi cho bánh vào trong lò nướng thì cửa đột nhiên bị mở ra. Tôi nhíu mày nghi ngờ cửa tiệm vẫn chưa mở mà, bên ngoài vẫn để Close. Tôi từ bếp bước ra thì vị khách mở cửa bước vào.

    Thời gian dường như ngừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Sự hiện diện của vị khách bất ngờ này càng làm cho không gian của tiệm như càng nhỏ hơn, anh phải cúi đầu khi bước qua cửa. Anh có một chút gì đó trộn lẫn giữa phương Đông và phương Tây. Bởi vì thân hình anh rất cao lớn nhưng khuôn mặt lại đậm chất Á. Tôi thăm dò hỏi:

    "Do you speak Vietnamese?"

    Không biết tiếng anh của tôi anh ta có nghe hiểu không mà cứ nhìn tôi chằm chằm như thể khẳng định lại một điều gì đó chắc chắn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, không thể có chuyện quen biết ở đây. Chờ đến khi tôi sắp không đợi được nữa định hỏi lại thì anh ta trả lời:

    "Tôi là người gốc Việt nhưng sinh ra ở Canada. Tôi có thể nói được tiếng Việt."


    Thái La
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2019
  10. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 9: Vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh ngày nắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay tiếng anh của tôi chẳng khá lên được một chút nào, giao tiếp với người khác hơi khó khăn. Cũng may là anh ta biết tiếng Việt. Tôi nói với anh ta:

    "Xin lỗi quý khách, không biết có nhầm lẫn gì không. Hiện tại cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Nhưng nếu quý khách đã đến có thể đợi tôi một lát được không. Hiện tại bánh vẫn chưa làm xong."

    Anh ngạc nhiên nhìn tôi, nhìn ngoài cửa rồi chậm rãi nói:

    "Nhưng ngoài cửa đã để Open rồi mà?"

    Lần này hết anh ta ngạc nhiên thì đến lượt tôi trố mắt. Tôi chạy ra ngoài cửa kiểm tra, tôi nhớ là mình vẫn để close mà.

    Quả đúng như vậy. Tôi tự cốc đầu mình đúng là hậu đậu. Tôi chạy vội vào trong và không quên đổi mặt bảng lại.

    "Xin lỗi quý khách, anh có thể đợi tôi 10 phút không, sẽ có bánh ngay thôi. Trước tiên tôi lấy cho anh một bình trà Ô long nóng nhé. Và cửa tiệm của tôi có chương trình thứ hai mỗi tuần vị khách đầu tiên sẽ miễn phí một phần bánh đầu tiên làm ra trong ngày ạ. Mặc dù là anh đến sớm hơn giờ quy định nhưng đây lại là lỗi cá nhân của tôi cho nên anh vẫn là vị khách may mắn ấy."

    Tôi nói một hồi chờ phản ứng của anh, nhưng anh chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể xác định một người quen. Phải một lúc, tôi nhắc anh. Anh mới có phản ứng trả lời, âm sắc không được tự nhiên lắm.

    "Được, tôi có thể chờ."

    Tôi vui vẻ mời anh ta ngồi vào bàn và pha một bình trà Ô long nóng:

    "Vâng, cảm ơn anh."

    Tôi vào trong bếp tiếp tục làm bánh đang dở. Vừa đi tôi vừa nhíu mày, cảm giác với anh ta rất kỳ lạ. Anh ta làm tôi liên tưởng đến Vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh ngày nắng. Sự việc này đã qua lâu lắm rồi đến nỗi tôi cũng gần như quên mất. Tại sao hôm nay gặp vị khách kỳ lạ này lại đột nhiên nhớ đến chuyện đó.

    Thái La
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...