Xuyên Không Tiểu Ngốc Tử, Tôi Muốn Em - M

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi M Writer, 26 Tháng sáu 2018.

  1. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 10

    "Click vào để xem"
    "Bác Từ, chuyện của chủ nhân mà bác cũng tò mò, thật nhiều chuyện nga!"

    Hiếm khi được dịp chỉnh Từ quản gia như vậy, Trần Ổn thật cảm thấy thập phần vui sướng. Sau đó, dứt khoát rời đi chỉ để lại cái bóng lưng tiêu sái.

    "Họ Trần kia, dám nói tôi nhiều chuyện, được, vài bữa chờ tôi chỉnh chết cậu đi!"

    Trần Ổn đi nhanh vào phòng mình đóng cửa lại mà không khỏi rùng mình một cái.

    "Ông chủ giữa đêm khuya lẻn vào phòng cậu chủ làm cái gì nga? Còn có tiếng rên và thở dốc đi? Không phải chứ?"

    Trần Ổn càng nghĩ càng cảm thấy sai, rõ ràng trong trí nhớ của hắn thì Hoàng tổng rất chán ghét cậu chủ đi, cậu chủ bị bệnh cũng không thèm đến thăm, cậu chủ từng tự tử nhưng đáp lại cũng chỉ có thái độ vô cùng lạnh nhạt. Trần Ổn bất giác nhớ đến lúc chiều này, Hoàng tổng đi cùng Từ quản gia đến bệnh viện, chắc định mang cậu chủ về, tránh báo chí tiếp cận. Nhưng Trần Ổn cũng nhanh chóng phát hiện khi Hoàng tổng đứng nhìn cậu chủ bám trên cây thì ánh mắt vô cùng âm trầm. Cũng không hiểu là vì cái gì, chỉ có cảm giác từ lúc đó Hoàng tổng nhà mình đã bắt đầu thay đổi. Vừa mang người về nhà liền chính tay bế lên phòng, trầm hương cũng chính là loại Hoàng tổng đích thân căn dặn người làm chuẩn bị. Từ khi nào Hoàng tổng bắt đầu quan tâm đến cậu chủ vậy?

    Trần Ổn nghĩ nghĩ bỗng hắn khựng lại, môi khẽ vẽ lên một đường cong, phải chăng từ nay cuộc đời cậu chủ sẽ sang trang, người mình thương thầm nhiều năm, sau nửa năm không gặp liền nhận ra y cũng nhớ thương cậu chủ đi? Hãy nói là đúng có được hay không? Trần Ổn thấy lòng mình lâng lâng vui sướng. Vậy là máu phản nghịch của cậu chủ sẽ cải thiện đi? Đối đãi với mình tốt hơn xưa, còn có tiền lương sẽ ngày càng tăng tiến. Hắn từ lúc nào mắt đã cong lên thành hình bán nguyệt, nếu không cẩn thận sẽ không thể nhìn thấy tròng mắt.

    Đêm đó, hoàng thượng toàn thân nhức mỏi được cẩn thận hầu hạ sảng khoái mà ngủ từ lúc nào không hay. Trong cơn mộng mị cảm thấy có người ôm mình siết chặt vào lòng, bên cổ từ lúc nào xuất hiện một mảng ẩm ướt. Hoàng thượng chép chép miệng nói mớ vài tiếng rồi hoàn toàn ngủ say.

    Sáng hôm sau, hoàng thượng thức dậy rất muộn. Trong phòng từ lúc nào đã là một mảng tươi sáng. Gió hiu hiu từ bên ngoài thổi vào khung cửa khẽ lay động chiếc rèm thêu hoa trắng xóa.

    "Hoàng thượng, đã đến giờ tảo triều!"

    "Ta còn muốn ngủ!"

    "Hoàng thượng, người không mau thức dậy thì vương gia sẽ đến đó!"

    "Hả, cái gì, hoàng thúc!"

    Kỳ Quang bất giác giật mình mở trừng hai mắt bật người dậy. Hắn nhìn nhìn xem hoàng thúc đã đến hay chưa, thì nhận ra cảnh vật xung quanh mới nhớ rằng mình hiện đã không còn là vua, hoàng thúc cũng không có ở đây. Hắn không biết nên vui hay nên buồn, rõ ràng không phải tảo triều nữa, nhưng vẫn cảm thấy không hề vui sướng như tưởng tượng.

    Từ quản gia từ lúc nào đã bước vào phòng, còn nhìn cậu chủ nhà mình bằng ánh mắt thập phần thương xót.

    "Tiểu thiếu gia! Chào buổi sáng!"

    "Ngươi là nô tài của phủ này?"

    "Nô tài? A.. phải phải, là nô tài!"

    Từ quản gia khẽ liếc liếc một cái, rõ ràng hôm qua nghe Trần Ổn nói y còn không tin, quả nhiên cậu chủ đầu óc có một chút hàm hồ. Quản gia nhất thời lòng đau như ai hung hăng vỗ mạnh một cái, rõ ràng cậu chủ từ nhỏ do mình chăm sóc, vì cái gì mới về nông thôn nửa năm trở lại liền điên điên thế kia. Từ quản gia hốc mắt sớm đỏ ửng, ngón tay từ từ lau lau khóe mắt, nhìn thấy vô cùng bi thương. Bất quá, hoàng thượng hoàn toàn không có đồng cảm cho suy nghĩ của y.

    "Ngươi họ gì?"

    "Tôi họ Từ.."

    Quản gia định nói thêm thì hoàng thượng đã nhanh chóng mở miệng.

    "Vậy gọi ngươi là Từ công công đi!"

    "Công công.. công công sao?"


    "Tôi tuy không có vợ nhưng không có nghĩa là công công đâu thiếu gia, cậu bị ai nhập rồi nga!"

    Từ quản gia lệ rơi đầy mặt, bất quá cũng kiềm xuống không trưng ra cho thiếu gia nhà mình thấy. Nhưng y đã lo xa, hoàng thượng cũng không để ý nhiều như vậy.

    "Cậu chủ, ông chủ sớm đã chờ cậu dậy ăn sáng, cậu làm vệ sinh rồi xuống lầu. Ông chủ đang chờ!"

    "Ông chủ?"

    "Dạ, là chú của cậu chủ!"

    "Được. Hắn gọi là gì?"

    "Dạ là Hoàng Chính Du."

    "Rầm" một cái hoàng thượng từ trên giường ngã nhào xuống đất.

    "Cậu chủ, cậu sao rồi? Khi không lại ngã?"


    "Không phải chứ, hoàng thúc, không thể nào là hoàng thúc. Bất quá là trùng tên đi?"

    Hoàng thượng không che đậy được cơn khủng hoảng trong lòng lập tức như cẩu mà lúc lắc cái mông bò từ từ ra cửa.

    "Cậu chủ làm người không muốn lại muốn làm cẩu nga!"

    Thấy hành vi bất thường này của cậu chủ, Từ quản gia hoàn toàn suy sụp nhưng không biết phải khuyên bảo ra sao. Quả nhiên đầu của thiếu gia nhà mình bị hỏng mất rồi!
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 11

    "Click vào để xem"
    Hoàng thượng từ cửa bò ra ngoài, lấm la lấm lét nhìn đông ngó tây, quay đầu lại khẽ ngoắc ngoắc Từ quản gia hai cái, y liền đúng mực tiến đến khom người xuống.

    "Cậu chủ?"

    "Hắn đâu?"

    "Hả?"

    "Hoàng Chính Du.. gọi là chú.. ừm chú đi!"

    Từ quản gia liền trỏ một cái xuống dưới lầu, hoàng thượng theo ngón tay của Từ quản gia nhìn xuống qua khe hở của thanh chắn cầu thang lập tức ngã nhào về phía sau, răng tận lực cắn chặt mười đầu ngón tay, trừng mắt nhìn thân ảnh dưới kia, tròng mắt đảo quanh, giọng run run.

    "Không phải chứ? Hoàng thúc?"

    Hoàng tổng từ dưới lầu cũng nhìn lên, bốn mắt chạm nhau, y bỗng nhếch môi quỷ dị cười một cái.

    "Có quỷ, có quỷ a, cứu trẫm!"

    Hoàng thượng phát điên lập tức quên luôn phòng mình, quên cả cách chạy, chỉ bò loạn tìm đường thoát thân, bằng mọi giá phải bảo vệ cho được cái mạng nhỏ của mình. Cũng không biết rằng hành động đó thu lại chính là ánh mắt thập phần cưng chiều từ phía người kia.

    Hoàng thượng đang bò dưới đất bỗng dưng từ lúc nào phát hiện trước mũi xuất hiện thêm một đôi giày tây bóng loáng. Hoàng thượng liền nuốt nước bọt một cái, theo đôi chân dài thẳng tắp mà ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy gương mặt người đó hoàng thượng liền nhe răng cười một cái lấy lòng.

    "Ông chủ!"

    Từ quản gia từ lúc nào đã tiến đến khẽ khom người. Hoàng Chính Du cũng không nhìn đến y mà hướng sự chú ý đến cái người đang làm trò con bò dưới chân mình. Trong đôi mắt của Hoàng tổng, Từ quản gia có thể nhìn ra nét quỷ dị.


    "Tiêu rồi, lần này cậu chủ xác định bị chỉnh tới chết luôn!"

    Từ quản gia âm trầm sắc mặt liếc nhìn cậu chủ nhà mình. Theo phục vụ Hứa gia đã hơn ba mươi năm, cũng chăm sóc cậu chủ từ nhỏ, khi xưa cậu chủ còn bé rất ngoan ngoãn, nhưng từ ngày Hoàng Chính Du đến ở trong ngôi nhà này cậu chủ liền tiến vào thời kỳ phản nghịch, càng lúc càng phản nghịch hơn. Nhưng bất quá chỉ là hành vi trẻ con bốc đồng. Ngược lại, Hoàng tổng chỉ hơn cậu chủ hai tuổi nhưng đạo hạnh cao thâm, thật khó để tìm thấy bất kỳ điều gì sơ suất ở người này. Huống chi, từ ngày Hoàng Chính Du trở thành gia chủ Hứa gia, cậu chủ càng làm nhiều chuyện để gây sự chú ý của Hoàng tổng nhưng vẫn không thành công.

    Hôm nay, cậu chủ đặc biệt trốn nông trại trở về chắc Hoàng tổng đã đạt đến cực hạn chịu đựng rồi, có khi nào sẽ bị người đuổi đi luôn chứ? Từ quản gia nghĩ nghĩ không khỏi lòng đau như cắt.

    "Sàn nhà rất lạnh, còn không mau đứng lên?"

    Từ quản gia suýt nữa ngã nhào xuống đất bất tỉnh, câu này chính là Hoàng tổng nói hay sao, có phải y cũng bị ma nhập giống cậu chủ đi? Còn có vẻ mặt kia, vẻ mặt kia từ lúc nào lại dịu dàng đến như vậy? Phải chăng lão đã bị mờ mắt?

    Từ quản gia lập tức giơ tay lên dụi mắt mình, nhưng khi vừa dụi xong ngẩng đầu lên thì cậu chủ cũng đã được Hoàng Chính Du nâng đứng dậy, một tay nắm lấy cánh tay thon dài của cậu chủ mà một đường hướng xuống lầu vào phòng ăn. Quản gia nhìn đến muốn rơi tròng mắt, cằm cũng sắp rớt xuống đất.

    "Mang thức ăn lên!"

    Sau một tiếng gọi, người làm trong nhà lũ lượt từ nhà bếp chân đi như chạy hối hả dọn đồ. Gia chủ vẫn như cũ ngồi ở ghế chủ tọa, trên chiếc bàn dài phủ một tấm thảm màu trắng, giữa bàn còn một chiếc bình bông cổ vô cùng tinh xảo. Ánh sáng bên ngoài đặc biệt nhu hòa chiếu vào làm phòng ăn trở nên ấm áp cùng lung linh. Tâm trạng con người có lẽ nhờ thời tiết cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.

    Nhưng có một người đặc biệt không như vậy, chính là hoàng thượng nhỏ của chúng ta. Hứa Kỳ Quang từ lúc nhìn thấy Hoàng Chính Du liền cúi gầm mặt xuống đùi mình, lấy quần làm mục tiêu, kịch liệt phân cao thấp trong lòng cần nói gì với hoàng thúc đây, nhưng mà đây hẳn là hoàng thúc của hắn chứ? Hoàng thúc sẽ hạ độc trong thức ăn? Đây là bữa ăn an ủi cuối cùng của hoàng thượng đi? Hoàng thượng âm thầm gào thét trong lòng, cả nội tạng cũng sắp bị vỡ nát với hoàng thượng.

    "Tôi là Hoàng Chính Du, là chú nuôi của cậu. Tôi biết cậu bị tai nạn nên đầu óc trở nên có chút vấn đề, bất quá không sao, từ từ sẽ hồi phục. Sau này mỗi ngày đều theo tôi đến công ty, tôi đi đâu cũng sẽ mang cậu theo để giúp cậu thích ứng với công việc. Từ hôm nay cũng không cần quay về nông trại nữa. Cậu có ý kiến gì không?"

    Kỳ Quang nghe đến đây lập tức ngẩng đầu lên ngốc lăng nhìn người đối diện, nhìn đến ngu người. Mặt hoàng thượng lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch cùng ngờ nghệch.


    "Cậu chủ, có cần đần thối mặt ra như vậy hay không? Trả lời ông chủ đi chứ! Hiếm mới có cơ hội tốt như vậy.."

    Quản gia âm thầm gào thét trong bụng, đứng một bên kịch liệt ra dấu tay với hoàng thượng, tiếc là hoàng thượng như người cõi trên vẫn không đoái hoài tới.

    "Có ý kiến gì không?"

    Hoàng tổng không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, người mang hơi thở nguy hiểm cũng tiến đến gần hoàng thượng mà nheo mắt nhìn.

    "Cậu chủ, ông chủ đang hỏi cậu kìa!"

    Từ quản gia đã sắp chịu không nổi, trái tim già yếu từng hồi "bang bang" trong ngực. Cậu chủ bị ngã hư đầu chứ có phải á khẩu đâu, tại sao còn chưa có trả lời ông chủ chứ?

    Đang khi Hoàng Chính Du thấy có điều không đúng, tay giơ định áp lên trán Kỳ Quang thì hắn lập tức hồi thần, tưởng bị đánh mà lập tức lùi về sau một chút, đầu gật liên tục. Năm xưa hoàng thúc cũng thường búng trán hắn đi, bất quá người này cũng không phải hoàng thúc.

    "Được, ngươi nói sao cũng được, trẫm nghe lời ngươi!"

    (QUYỂN 1 - HOÀN CHÍNH VĂN)
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  3. M Writer

    Bài viết:
    99
    Quyển 2: Cuộc sống mới của hoàng thượng
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  4. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 1-Q2

    "Click vào để xem"
    Hoàng Chính Du lập tức hài lòng, chân mày thả lỏng, cơ mặt cũng thoáng một nụ cười nhàn nhạt.

    Hoàng thượng nhỏ lúc này trong lòng kịch liệt xác định người trước mặt chỉ có trùng tên, trùng khuôn mặt chứ không trùng hợp là hoàng thúc của hắn. Hắn thật sự cảm thấy số mình chưa tận nên không khỏi cười cợt trong lòng. Nhưng nghĩ nghĩ đến kẻ kia không phải là hoàng thúc, hắn bỗng thấy một chút tư vị không rõ ràng, phải chăng chính là thất vọng?

    Nhưng hoàng thượng nhanh chóng ném điều khó nghĩ đó ra sau đầu, hắn cảm thấy mình thật quá may mắn đi! Xuyên không như hắn đã là chuyện kỳ tích, không lẽ hoàng thúc cũng xuyên không hay sao? Trên đời này làm gì có lắm kỳ tích như vậy! Hoàng thượng khẽ đồng ý với mình còn tự khen chính mình thông minh, tay vô thức áp lên trái tim đang đập loạn mà ấn ấn xuống. Hành động này lập tức được thu hết vào tầm mắt Hoàng Chính Du, ánh mắt hắn có phần âm trầm một chút.

    Đồ ăn nhanh chóng được phủ đầy trên bàn, hoàng thượng nhìn nhìn không khỏi sáng mắt. Tất cả đều là món mà hoàng thượng thích, gia chủ nhà này cũng cùng khẩu vị với hoàng thượng đi? Hoàng thượng xưa nay hoàn toàn không kén ăn, chỉ là bình thường hoàng thúc thường hay quản chế độ ăn uống của hắn, làm cho hắn ăn mãi thân thể vẫn không thể mập mạp múp míp, hắn càng nghĩ càng thấy hận hoàng thúc. Hiện tại hoàng thúc không có ở đây, ai cũng không thể quản hắn!

    "Không được ăn cái này nữa, ăn chút nấm đi!"

    Vừa dứt lời một đũa nấm linh chi trắng tuyết liền đưa đến miệng. Hắn giật mình lia mắt đến chủ nhân của đôi đũa, miệng nhai một ngụm thức ăn, môi còn khẽ giật giật.

    "Hoàng.. thúc?"

    Câu nói kia giống như đúc hoàng thúc của hắn, còn có thanh âm kia dù có phần trầm khàn hơn nhưng cũng có chút tư vị của hoàng thúc nga. Hoàng thượng nhỏ lập tức khởi động bộ óc của mình, miệng khẽ run run, khớp hàm có chút yếu ớt.

    "Hửm?"

    Người kia dường như không nghe rõ lời hắn nói, còn hỏi lại. Chắc chỉ là trùng hợp, hoặc người này chính là kiếp sau, là âm hồn hoàng thúc chưa tan còn muốn phá hắn đây mà. Hoàng thượng lệ rơi đầy mặt nhìn cái đùi gà trong chén mình bị lấy đi.


    "Trẫm hận, trẫm hận, phi!"

    Hoàng thượng âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Một bữa cơm như vậy ngoại lệ diễn ra yên bình. Hoàng tổng vẫn một bên ăn cơm một bên uy đồ ăn cho tiểu hài tử nhà mình. Người làm trong nhà được một phen rớt cằm, mà cằm rớt chạm đất chính là Trần Ổn.

    Y sáng nay có công việc ra ngoài sớm, hôm qua Hoàng Chính Du đặc biệt sai hắn đến tiệm tơ lụa hàng trăm năm trong trung tâm thành phố đặt mua ba khúc vải, tất cả đều là tơ tằm thượng hạn, chính tay của thợ thủ công cửa tiệm dệt lấy. Chỉ là Trần Ổn nhớ rằng Hứa gia mấy chục năm nay đều không có truyền thống mua mấy cái loại này, tất cả đều có cửa hàng thiết kế độc quyền, hàng năm họ đều theo số lượng đặt sẵn mà thiết kế. Còn những dịp đặc biệt thì có người sẽ mang qua mẫu thiết kế để Hoàng tổng lựa chọn. Nhưng tất cả đều là âu phục, vải cũng nhập về từ Pháp hoặc Ý. Cũng chưa từng đặc biệt đến những chỗ như tiệm tơ lụa truyền thống đi.

    Trần Ổn rất vất vả mới liên hệ với chủ cửa tiệm mang về catalogue vải để Hoàng tổng đích thân lựa chọn. Người chủ cửa tiệm cũng rất ác nghiệt đi, nhất định không đích thân đi một chuyến, dù biết Hứa thị chính là cái cây hái ra vàng. Hại Trần Ổn phải chạy đông chạy tây. Vừa về đến nhà mồ hôi còn chưa kịp khô đã chứng kiến một màn trước mắt. Trần Ổn tưởng mình mệt đã hoa mắt.

    "Cậu không có nhìn lầm!"

    Từ quản gia từ lúc nào đã như ma mà đứng sau lưng Trần Ổn, nhưng y lần này không có giật mình như đêm qua, rõ ràng cái sự kiện trước mắt còn chấn động hơn. Hai người liền tựa sát vào nhau, bốn mắt nhìn về phía chiếc bàn ăn kia thì thầm to nhỏ.

    "Có phải cậu đang giật mình đi?"

    "Phải!"

    "Có phải cậu đang nghĩ điều tôi đang nghĩ?"

    "Đúng!"

    "Sao cậu biết tôi đang nghĩ cái gì?"

    "Sao bác biết tôi không nghĩ điều bác đang nghĩ?"

    Hai người đưa mắt về nhau trừng trừng. Từ quản gia bất giác mất hứng gầm lên.

    "Nhiều chuyện xong chưa, còn không mau đi!"

    Trần Ổn vẫn chưa cam tâm mà tiếp tục, vừa nói vừa gãi gãi đầu.

    "Bác Từ, tôi nói có phải.. có phải ông chủ cũng bị hỏng rồi không?"

    "Hỏng cái đầu cậu, còn không mau đi làm việc?"

    Từ quản gia đi rồi Trần Ổn cũng bước lên lầu sắp xếp lại đồ đạc. Vừa đi tâm tư vẫn còn chấn động không ít. Buổi cơm hòa hợp vừa rồi đại diện cho cái gì chứ? Không phải lần cuối cùng họ ngồi ăn cơm cùng nhau chính là ba năm trước đi? Nhưng trước đó có ăn cơm chung cũng là ăn cho có lệ, không khí thập phần lạnh lẽo. Sau lần cậu chủ tự sát thì họ đã không còn ngồi ăn chung nữa. Ông chủ cũng không ăn sáng ở nhà. Chuyện hôm nay rốt cuộc là làm sao? Không lẽ đêm qua.. Trần Ổn bất giác rùng mình một cái.


    "Đêm qua kịch liệt như vậy quả nhiên đúng là xảy ra chuyện. Hôm nay liền phu thê ân ái. Cậu chủ cũng ít có thích thú đi!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  5. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 2-Q2

    "Click vào để xem"
    Hoàng Chính Du ăn rất nhanh, Hứa Kỳ Quang vì vậy mà cũng gấp rút ăn, vì khi nãy có nghe y nói ăn xong lập tức lên phòng tắm rửa thay đồ, y sẽ mang hắn ra ngoài. Nhưng nhìn mặt y có vẻ không kiên nhẫn, hoàng thượng rất thức thời phải nhanh chóng ăn thật nhiều trước khi đồ ăn bị dọn đi mất.

    "Khụ.. khụ!"

    Hoàng thượng nuốt vội đồ ăn liền ho sặc sụa, ho đến nước mắt giàn giụa, cả người gục xuống bàn muốn không thở nổi.

    "Người đâu, mang nước!"

    Hoàng tổng một bên hét lớn, một bên kéo lấy hoàng thượng cho tựa vào ngực mình, bàn tay lớn nhanh chóng vỗ vỗ lưng hoàng thượng.

    "Làm gì mà ăn gấp như vậy, có ai giành ăn với cậu đâu?"

    "Rõ ràng là ngươi cố ý, trẫm đang ăn ngươi cứ nhìn trẫm!"

    Đôi mắt dịu dàng của Hoàng tổng từ lúc nào qua tư duy của hoàng thượng liền biến thành hối thúc mình ăn nhanh, Hoàng tổng chẳng lẽ không biết điều tiết cơ mặt mình đến như vậy?

    Hoàng thượng lệ rơi đầy mặt, nhìn có bao nhiêu ủy khuất, chiếc cổ trắng ngần từ áo ngủ lộ ra, nhìn từ trên xuống dần dần mất hút sau lớp áo, xương quai xanh câu nhân, đôi môi căng mọng bóng trứ dầu mỡ chọc người. Miệng còn ngâm nga tiếng rên khe khẽ khó chịu.

    "Ưm.."

    Hoàng tổng nhìn nhìn lập tức cơ thể nảy sinh phản ứng. Không biết từ lúc nào hoàng thượng đã ngồi lên đùi Hoàng tổng, đầu vùi vào trong ngực y, hai chân gót sen hồng hồng đu qua đu lại trên sàn. Người làm mang nước vào chính là thấy một màn như vậy, suýt nữa đã đánh rơi ly nước trên tay mình xuống đất.

    Hoàng thượng ngồi trong lòng Hoàng tổng, nhận thấy khí tức quen thuộc liền hết sức hài lòng mà lắc lư thân thể. Chiếc mông cong vô thức chà đạp lên hạ phúc đã dựng thành lều của Hoàng tổng, báo hại Hoàng tổng một thân chật vật. Vừa muốn ném tiểu gia khỏa này xuống đất, vừa nảy sinh ác ý muốn đè hắn trên giường mà tha hồ tiến nhập. Hoàng tổng càng nghĩ càng thấy không đúng, bản thân chính là cấm dục quá lâu đi? Sợ một khi không thể kiềm nén được liền làm người trong lòng này đến chết.

    Hoàng Chính Du sau khi uy nước cho hoàng thượng thì hết sức đau lòng mà dựng người ngồi thẳng dậy còn đẩy khỏi lòng mình.

    "Đi rửa mặt rồi nhanh xuống đây! Bác Từ, chuẩn bị cho cậu chủ!"

    "Dạ ông chủ!"

    Một lát sau, Kỳ Quang xuống lầu đã nhìn thấy Hoàng Chính Du đang ngồi trong phòng khách chờ mình. Mái tóc dài của hắn vẫn rất chướng mắt nhưng Từ quản gia thật không biết nên làm gì với hắn nữa, vừa khuyên hắn cắt bỏ lập tức ăn mắng.

    "Khi quân phạm thượng, tóc là thứ trân quý của con người, lại bắt trẫm cắt? Từ công công ngươi có muốn chết hay không?"

    Bác Từ cũng chưa từng thấy cậu chủ làm dữ với mình như vậy nên đành thở dài mà buông xuống ham muốn cắt ngang mái tóc kia. Thời tiết có vẻ khá nóng nực, liệu cậu chủ ra ngoài không bị người ta nói mình điên chứ?

    "Kỳ Quang, đến đây!"

    Hoàng tổng đang ngồi vắt chéo chân trên sopha, đưa tay ngoắc ngoắc hoàng thượng. Hoàng thượng lập tức rét run một chút, đôi mắt to nhìn nhìn, cằm hơi cúi xuống mà từ từ lê bước đến bên Hoàng tổng. Hoàng tổng một tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

    "Ngồi xuống đây!"

    Hoàng thượng ngơ ngác ngồi xuống, miệng còn hơi bĩu bĩu, rõ ràng đang sợ hãi còn làm ra cái vẻ cứng đầu. Hoàng tổng cũng hết cách với tiểu gia khỏa nhà này.

    "Bác Từ, mang kéo đến cho tôi!"

    "Dạ, ông chủ!"

    Hoàng tổng khẽ kéo lấy mái tóc dài của Kỳ Quang mà vuốt vuốt. Hoàng thượng linh cảm sắp bị người đoạt mất mái tóc liền giật mình thu người lại.

    "Trẫm không cắt tóc, không cắt tóc đâu!"

    "Thời tiết rất nóng, cậu sẽ khó chịu!"

    "Chỉ có ngươi khó chịu, trẫm mới không khó chịu!"

    Hoàng thượng càng nói càng ủy khuất, tròng mắt đảo một cái nước mắt liền bám trụ viền mi. Đôi mắt như mèo nhúng nước mà nhìn Hoàng tổng, hại Hoàng tổng tâm tư mềm nhũng.

    "Đi ra ngoài sẽ có người nói cậu đầu óc không bình thường có biết không?"

    Hoàng tổng tận lực giải thích. Người y vốn không kiên nhẫn, nay đã dùng sự nhẫn hết đời của mình đối xử với người này.

    "Trẫm không cần, trẫm cũng không cần đi ra đường. Trẫm chỉ ở trong phủ thôi! Cắt tóc trẫm, trẫm chém ngươi!"

    Hoàng tổng bất giác trừng mắt một cái cái gan của hoàng thượng liền teo lại. Nước mắt chảy tràn xuống gò má, nhe răng ra khóc oa oa. Rõ ràng không khí đang vui vẻ như vậy, khi không lại thế này. Cả ngôi nhà bị tiếng khóc ai oán của hoàng thượng hù chết. Trần Ổn từ lúc nào cũng mở cửa phòng thò đầu ra. Trong trí nhớ của y thì cậu chủ cũng chưa từng khóc như trẻ con như vậy đi.


    "Con mẹ nó, nửa năm không gặp cậu chủ liền có bản lĩnh dùng nước mắt lừa người! Tôi khinh!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  6. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 3-Q2

    "Click vào để xem"
    Trần Ổn đang âm thầm khinh miệt trong lòng, cảm thấy hào hứng muốn xem phản ứng của Hoàng tổng, có lẽ khoảnh khắc này còn quý hơn vàng đi. Y liền lẳng lặng dùng điện thoại lén quay lại, sau này có cơ hội sẽ mang ra uy hiếp cậu chủ. Nhưng khi vừa bấm nút quay liền thấy được một cảnh mà có lẽ bản thân Trần Ổn cũng chấn động trong lòng. Hoàng tổng ôm hài tử vào lòng mà cưng nựng.

    "Ngoan, đừng khóc. Vậy hôm nay không cắt nữa, không thích thì không cắt!"

    Rõ ràng đây chính là lừa người, Hoàng tổng chỉ nói hôm nay không cắt chứ không nói đến ngày mai hay ngày kia cũng không. Nhưng hoàng thượng ngốc nghếch vừa nghe thấy liền hài lòng. Cũng không biết rằng mái tóc của mình sớm sẽ không giữ được nữa. Thần công khóc khóc của hoàng thượng nhanh chóng vận động lần nữa, nước mắt liền ngừng chảy, nói ngưng liền ngưng.


    "Quả nhiên công lực thâm hậu!"

    Trần Ổn âm thầm khinh miệt.

    Rất nhanh sau đó người làm mang đến cho Hoàng tổng một cái hộp, hoàng thượng giương mắt mèo ra nhìn nhìn, như muốn nhìn thấy cái gì đang cất giấu trong đó. Hoàng thượng liền nhớ đến trò giấu kho báu mà mình lúc buồn chán thường rủ hoàng thúc cùng chơi.

    Hoàng Chính Du mở hộp ra, bên trong ngoại lệ chỉ có lược chải tóc cùng vài chiếc kẹp có nơ đỏ nho nhỏ, nhìn rất xinh xắn, dường như là thích hợp với tiểu cô nương đi. Nhưng khi không Hoàng tổng mang ra để làm gì chứ?

    "Ông chủ, để người làm cột tóc giúp cậu chủ!"

    Từ quản gia vừa nói vừa định gọi Tiểu Thúy, cô hầu gái nhỏ trong Hứa gia đã ba năm đến.

    "Không cần!"

    Hoàng Chính Du chỉ lạnh lùng buông một câu như vậy rồi nhanh tay lấy lược, nắm lấy mái tóc Kỳ Quang nhẹ nhàng từ trên một đường chải xuống dưới. Mỗi lần vùi ngón tay vào còn cố ý chạm vào chiếc cổ mềm mại của Kỳ Quang. Nhưng hoàng thượng vô tư, như con mèo nhỏ ngoan ngoãn tựa trong lòng Hoàng tổng, cũng không có muốn động đậy. Người này quả nhiên được chiều đến hư, ngay cả những nguyên tắc thường quy cũng không hiểu. Hoàng thúc đến cuối cùng mấy năm qua đã dưỡng hắn thế nào chứ?

    Sau khi chải xong, Hoàng Chính Du liền từ phía sau thắt thành một chiếc bím dài, trên đường rẻ ngôi còn cẩn thận kẹp vài cái kẹp màu đỏ xinh xinh. Từ quản gia đứng một bên từ lúc nào đã muốn phun ra máu.


    "Rõ ràng cậu chủ là đàn ông, khi không ông chủ làm cái gì vậy? Mắt thẩm mỹ của ông chủ hẳn là không có vấn đề đi? Đẹp ở cái chỗ nào nga?"

    "Trẫm muốn soi gương, mang gương đến cho trẫm!"

    Hoàng thượng đang háo hức muốn xem mái tóc mới của mình lập tức bị phủ quyết.

    "Muộn rồi, đi thôi!"

    Dứt lời Hoàng tổng đứng dậy còn thuận tay nắm lấy bàn tay mềm mại của người kia mà dắt đi. Hoàng thượng bĩu bĩu môi.

    "Nhưng trẫm muốn soi gương mà!"

    "ĐI!"

    Hoàng tổng gầm một tiếng hoàng thượng lập tức ngoan ngoãn cụp đuôi. Quả nhiên người này chắc hẳn là hoàng thúc sai đến ám hắn, cho nên mới làm hắn sợ như vậy! Hắn thật tức chết mà không biết rằng Hoàng tổng một bên âm trầm che giấu khẽ nhếch môi lên.

    Hai người bước chân ra khỏi nhà, bên ngoài nắng ấm, một mảng hoa đào hồng hồng trắng trắng trần mình trong gió mát, nắng ấm cùng bướm trắng vờn lượn trong không gian, nhìn có bao nhiêu là tươi đẹp. Hoàng tổng nắm tay hoàng thượng chầm chậm bước trong khung cảnh thiên nhiên như vậy, làm cho Từ quản gia trong nhà hết sức ngưỡng mộ.

    "Thật xứng đôi vừa lứa!"

    Từ quản gia thốt lên một câu mà bất giác giật mình. Cái gì mà xứng đôi vừa lứa chứ, rõ ràng đều là nam nhân. Từ quản gia tự chê mình lú lẫn nên cười cười rồi đi vào nhà. Mà không biết rằng vừa đi khỏi liền nghe một tiếng hét thất thanh.

    "YÊU QUÁI!"

    Hoàng thượng lập tức quấn vào Hoàng tổng như bạch tuộc bám người. Mặc cho Hoàng tổng vừa ôm vừa bế mới lôi được vào trong xe.

    Hoàng Chính Du sau khi thành công áp giải được người vào trong xe liền ra hiệu cho tài xế di chuyển. Hứa Kỳ Quang lúc này vẫn còn mở miệng hít khí, lồng ngực phập phồng lên xuống mà vùi đầu trong ngực Hoàng tổng.

    "Vì cái gì trẫm vẫn còn sống chứ? Là yêu quái nuốt trẫm đi?"

    Hoàng tổng liền nhếch mép cười, chỉ trong một buổi sáng người này đã liên tiếp lộ ra nụ cười xán lạn bằng cả năm của y gộp lại một lần. Tài xế qua kính chiếu hậu nhìn thấy mà suýt nữa đui mù hai mắt, Hoàng tổng cũng có lúc cười dịu dàng như vậy sao? Còn cậu chủ nhỏ, vì cái gì mà nói năng lộn xộn như vậy. Còn có đầu tóc thế kia là gì chứ?


    "Kẹp đỏ, là kẹp đỏ hay sao?"

    Tài xế trừng chiếc kẹp trên đầu cùng mái tóc quái dị của cậu chủ mà không khỏi cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang rình rập từ phía sau. Có khi nào cậu chủ trong chớp mắt liền nhào lên cắn người hay không?

    "Hoàng tổng à, nhớ giữ cậu chủ cho thật tốt nga!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  7. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 4-Q2

    "Click vào để xem"
    Tài xế thật lo cho cái mạng già của mình, nhiều năm nay hắn cũng không có gặp cậu chủ, hóa ra lời người ta đồn là có thật, cậu chủ bị tâm thần nên bị nhốt lại ở Hứa gia. Ngay cả đại học cũng phải nghỉ. Chẳng trách bao nhiêu năm nay người ta vẫn không nhìn thấy cậu chủ lộ diện ra ngoài.

    "Ây da, thật là đáng tiếc! Còn trẻ như vậy đã bị điên nga!"

    Tài xế âm thầm tiếc nuối trong lòng, nhưng cũng không lâu vì phía sau một giọng nói trầm khàn quen thuộc liền vang lên.

    "Đây là xe, giống như xe ngựa ngày xưa, chỉ là bây giờ không dùng ngựa nữa, cũng không phải yêu quái!"

    Hoàng tổng ân cần giải thích với cậu chủ, đây là lần đầu tài xế nhìn thấy y kiên nhẫn giải thích với người khác. Không ngờ kẻ có phúc đó lại là cậu chủ. Báo chí không phải nói hai người không hòa hợp hay sao? Còn chém giết tranh giành tài sản nữa? Quả nhiên truyền thông thật không đáng tin mà. Tài xế âm thầm oán trách trong bụng.

    Hoàng Chính Du vừa nói vừa sờ sờ lưng Hứa Kỳ Quang, hoàng thượng được cưng càng như mềm nhũng không xương mà nằm trong lòng Hoàng tổng, còn thở dài một hơi lười biếng nói chuyện.

    "Hửm, sao lại thở dài?"

    Hoàng tổng vừa nói vừa dùng tay sờ sờ má hoàng thượng. Gò má mềm mại phấn nộn khiến y thật muốn miết miết lấy nó, càng muốn chà đạp không tiếc thương.

    "Nó hại trẫm ngày hôm qua chạy đến chết đi sống lại. Hai chân đến bây giờ còn hư nhuyễn. Hóa ra chỉ là một cỗ xe! Ngươi nói trẫm có phải rất ngốc không?"

    Hoàng thượng vừa nói vừa giương đôi mắt rầu rĩ nhìn Hoàng tổng.

    "Phụt!"

    Hoàng tổng bất giác cười ra một tiếng làm hoàng thượng mất mặt, không cam tâm liền ngồi bật dậy cũng không thèm nhìn Hoàng tổng nữa mà ngoáy đầu hướng ra dòng xe lũ lượt lưu thông trên đường.

    "Giận rồi?"

    Từ lúc nào Hoàng tổng đã áp sát hoàng thượng, miệng kề bên tai hoàng thượng mà thổi gió, tài xế nhìn từ hướng này còn tưởng Hoàng tổng đang ngậm lấy tai hoàng thượng mà nhai đi, suýt nữa lạc tay lái đâm vào xe bên cạnh.

    "Trẫm mới không giận. Ai cũng nói trẫm ngốc, mẫu hậu nói trẫm ngốc, hoàng thúc cũng mắng trẫm ngốc! Nhưng trẫm cảm thấy mình không có ngốc!"

    Hoàng Chính Du một bên nghe thấy mà không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, rõ ràng mình chính là ngốc như vậy còn không chịu thừa nhận. Hoàng thượng xem ra không phải ngốc thường, mà là đặc biệt ngốc! Rõ ràng muốn dùng thân phận cậu chủ Hứa gia để ở lại nhưng một câu nói dối che giấu bản thân cũng không biết. Từ trên xuống dưới toàn bộ lộ diện thân phận cho người khác nhìn. Nếu không phải là Hoàng tổng thì những người khác đều nghĩ hoàng thượng là một kẻ lừa gạt hoặc ít nhất chính là kẻ điên đi. Trên đời này còn ai có thể ngốc hơn hoàng thượng chứ?

    "Kỳ Quang tất nhiên không ngốc, Kỳ Quang rất thông minh, còn rất đáng yêu nữa!"

    "Ngươi mới đáng yêu, cả nhà ngươi mới đáng yêu. Trẫm không phải nữ nhân cũng không đáng yêu!"

    Hoàng thượng được khen đáng yêu lại như mèo nhỏ xù lông cãi loạn. Hoàng tổng liền "phụt" một cái nữa, cười vang trong xe. Hoàng thượng buồn bực trong lòng, khi không lại khinh bỉ trẫm ra mặt như vậy nga, trước đây cũng không ai dám đùa giỡn với trẫm. Trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!

    Thấy mặt hoàng thượng đã chuyển sang hồng, dường như đang nóng giận cực điểm đi, Hoàng tổng liền quyết định không chọc người nữa, thay vào đó khẽ lùi lại chỗ của mình, tay còn thuận tiện kéo hoàng thượng tựa vào vai mình.

    "Có buồn ngủ hay không?"

    Nhắc đến ngủ hoàng thượng liền thấy mắt mình bỗng mỏi, liền đánh một cái ngáp.

    "Ngủ một chút đi. Khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu!"

    Hoàng thượng liền nghe lời mà tựa đầu trên vai Hoàng tổng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Hoàng tổng một bên lấy tài tiệu của mình ra xem, một bên di chuyển cơ thể để hoàng thượng có chỗ thuận lợi ngủ ngon hơn. Hoàng thượng trong giấc ngủ vừa chảy nước miếng vừa nói mớ, trên đời này đúng là chỉ có Hoàng tổng mới chiều được hắn. Và có lẽ trên đời này cũng chỉ có người này là nhận được sự bao dung của Hoàng tổng mà thôi.

    Xe cũng không chạy nhanh, khoảng một giờ sau Kỳ Quang từ cơn mộng mị bị gọi dậy.

    "Kỳ Quang, đến nơi rồi mau thức dậy!"

    Hoàng thượng hờn dỗi mà chu chu miệng, từ từ dựng thẳng thắt lưng, hai tay chà đạp đôi mắt tội nghiệp mà lim dim.

    "Hoàng thúc?"

    Nhìn thấy Hoàng Chính Du ngồi ngay trước mặt khiến hoàng thượng phút chốc sửng người.

    "Hửm?"

    Hoàng thượng bất giác hồi mộng, nhớ lại là mình đã xuyên không đến một ngàn năm sau, người trước mặt này cũng không phải hoàng thúc của hắn. Hoàng thượng bất giác tủi thân, mới xa hoàng thúc có hai ngày mà như trải qua một kiếp người, hoàng thượng bất giác híc híc mũi, sau đó chính là nước mắt không tự chủ được rơi khỏi hốc mắt. Đôi mắt hồng hồng sóng sánh nước, cánh môi phấn nộn căng mọng cùng gương mặt thập phần ủy khuất càng chọc người ta yêu thương. Hoàng Chính Du bất giác thở dài một cái rồi kéo cái đầu nhỏ vào lòng mình, còn hôn nhẹ lên mái đầu hắn.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  8. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 5-Q2

    "Click vào để xem"
    "Sao lại khóc nữa rồi? Người của cậu làm từ nước hay sao?"

    Hoàng thượng vẫn oa oa khóc.

    "Trẫm nhớ hoàng thúc, trẫm muốn trở về! Đưa trẫm trở về đi!"

    "Kỳ Quang muốn đi đâu?"

    "Trẫm muốn về nhà, trẫm rất nhớ hoàng thúc, cũng rất nhớ mẫu hậu! Trẫm không muốn làm vua, hoàng thúc muốn lấy vương vị trẫm sẽ cho hắn. Trẫm cái gì cũng không cần, trẫm chỉ muốn về nhà, muốn quay lại thời gian trước đây có được hay không?"

    Hoàng thượng càng nói càng khóc thảm. Hoàng Chính Du từ lúc nào đã đuổi tài xế khỏi xe, chỗ này chỉ còn lại hai người bọn họ.

    "Nói cho tôi biết, có phải em rất nhớ hoàng thúc hay không?"

    "Phải!"

    "Nhớ như thế nào?"

    "Rất nhớ, rất nhớ. Đêm nào cũng nằm mơ thấy hoàng thúc!"

    "Ngoan lắm, bảo bối rất ngoan!.. Từ nay Hứa gia sẽ là nhà của em, tôi sẽ thay hoàng thúc chăm sóc em có được hay không?"

    "Trẫm mới không cần, trẫm chỉ cần hoàng thúc thôi!"

    "Nhưng em chẳng phải vừa nói hoàng thúc muốn vương vị hay sao?"

    "..."

    "Em cũng không hận hoàng thúc đi?"

    "..."

    Vòng tay đang ôm Kỳ Quang bất giác ngừng lại, chờ mãi vẫn không thấy hắn trả lời, dường như càng muốn siết chặt hơn.

    "Hoàng thúc muốn giết trẫm!"

    "..."

    "Hoàng thúc nói trên đời này chỉ thương trẫm nhất nhưng cuối cùng vẫn muốn giết trẫm.. trẫm cũng không biết, trẫm cái gì cũng không biết. Có phải vì trẫm ngốc nên hoàng thúc mới muốn giết trẫm hay không?"

    Hoàng Chính Du thấy hốc mắt mình chua xót, lồng ngực trở nên ê ẩm.

    "Bảo bối không ngốc, đừng nói bậy!"

    "Ai cũng nói trẫm ngốc. Không phải trẫm không biết đâu. Quần thần trước mặt trẫm đều khen trẫm anh minh nhưng sau lưng họ đều cười chê trẫm dốt nát. Trẫm cố gắng đọc sách để họ không cười trẫm nữa, nhưng trẫm có làm gì cũng không thay đổi được, bọn chúng ngày ngày đều nấp sau lưng trẫm mà cười cợt.. Hoàng thúc cái gì cũng hơn trẫm, bá tánh quần thần đều kính trọng hoàng thúc. Họ nói trẫm chỉ là con rối trong tay hoàng thúc.. bất quá trẫm cũng không mắng họ là khi quân, trẫm chỉ muốn chơi đùa cùng hoàng thúc, muốn hoàng thúc ở bên cạnh trẫm.."

    "..."

    "Nhưng mà.. nhưng mà, cuối cùng chính là hoàng thúc cũng ghét bỏ trẫm. Ô.. ô.."

    Hoàng thượng càng lúc càng rống to. Vừa nói vừa nấc cũng không nghe rõ hoàng thượng đang nói cái gì, nhưng trong lòng Hoàng Chính Du lúc này đặc biệt đau nhói, như ai đó dùng đao hung hăng đâm thẳng vào trái tim y. Y vành mắt đỏ ửng, cắn chặt khớp hàm mình, cằm tựa trên đầu Kỳ Quang, ôn nhu vừa nói vừa khẽ hôn trán hắn.

    "Không sao, không sao, từ nay tôi sẽ thay hoàng thúc yêu thương em, chuộc lỗi cùng em có được không? Tôi tin là hoàng thúc cũng có nỗi khổ của mình, hắn ta chắc chắn không có bỏ rơi em. Mất em coi như là hắn đáng đời! Đừng khóc nữa, bảo bối ngoan!"

    Phải, lời y nói cũng chính là y thay cái người gọi là hoàng thúc nói. Bởi y chính là vương gia Hoàng Chính Du! Ngay thời khắc hoàng đế Hứa Kỳ Quang ngã xuống vực sâu, y cũng đã bỏ hết tất cả những cái gì gọi là cơ đồ, là vương vị, chỉ muốn cùng người yêu thương chôn thân cùng một chỗ.

    Y yêu Hứa Kỳ Quang nhiều như vậy, từ nhỏ đã yêu người này. Từ lần đầu nhìn thấy Hứa Kỳ Quang y đã muốn hắn phải thuộc về mình, nhưng y là ai kia chứ? Chính là nam nhân, hơn thế nữa y bất quá chỉ là bầy tôi của hoàng đế. Hoàng đế thì phải lập hậu phi, dù Hứa Kỳ Quang có bất tài vô dụng thì cũng vẫn là hoàng đế, điều này mãi mãi không thay đổi được. Hắn phải làm tròn trách nhiệm duy trì huyết mạch hoàng thất. Điều này Hoàng Chính Du vương gia y dù tài giỏi cách mấy cũng không thể ngăn cản được.

    Kỳ Quang khi đó đã mười tám tuổi, y không thể tiếp tục duy trì quan điểm của mình ở trước mặt quần thần, chỉ còn một cách duy nhất, trừ khi y có được vương vị thì người đó mới vĩnh viễn thuộc về mình, cũng không ai có quyền truy cứu y nữa. Chính vì vậy, Hoàng Chính Du quyết định tạo phản. Bất quá những huynh đệ thuộc hạ cùng sát cánh với y cũng không hiểu được điều thực sự che giấu trong lòng y.

    Hoàng Chính Du vương gia nhảy xuống vực sâu theo hoàng thượng và cũng xuyên không giống hắn, nhưng chỉ có phần hồn. Hồn của y nhập vào thân xác một đứa trẻ ăn xin ngoài đường, sau đó được nhận về Hứa gia nuôi nấng. Y tự đặt cho mình cái tên Hoàng Chính Du, và sau đó còn bất ngờ nhìn thấy người có gương mặt giống như đúc người trong mộng của y, lại còn trùng tên trùng họ, chính là Hứa thiếu gia.

    Hoàng Chính Du ban đầu cũng muốn nhìn hắn lâu thêm một chút, muốn dùng người kia để lấp đầy nỗi nhớ nhung trong lòng mình. Đáng tiếc, trời không chiều ý người! Càng lúc y càng chán ghét Hứa thiếu gia hơn, càng lúc càng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa. Rõ ràng cùng gương mặt, cùng tên nhưng không cùng tính cách, càng không phải là bảo bối trong lòng Hoàng Chính Du. Bảo bối của y ngây thơ trong sáng luôn ỷ lại vào y, chứ không phải một đứa trẻ phản nghịch cùng bụng dạ hẹp hòi và tâm tư đen tối.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  9. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 6-Q2

    "click vào để xem"
    Hứa Kỳ Quang thiếu gia cũng thích y, Chính Du hoàn toàn biết. Hắn còn dùng mọi cách để câu dẫn y, nhưng càng nhìn thấy gương mặt đó y càng chán ghét đến cực điểm. Đến khi hắn uống thuốc ngủ tự vẫn để cầu lòng thương hại của y thì cũng đã chạm đến giới hạn của Hoàng Chính Du rồi. Y từ đó cách ly với hắn, tận lực tránh né hắn. Nửa năm trước còn mang hắn đến nông trại để cách xa mình một chút.

    Ngày Hứa Kỳ Quang thiếu gia bị tai nạn, Hoàng Chính Du nghe thấy cũng chỉ là thản nhiên, bất quá nghĩ đến Hứa lão gia người đã cưu mang mình nên cũng đến bệnh viện xem qua một chút. Không ngờ ngoài ý muốn lại gặp Trần Ổn trên đường đi, sau đó thì nhìn thấy Hứa Kỳ Quang đang treo mình vắt vẻo trên cây. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đó y liền cảm thấy hết sức thân quen. Mái tóc dài phiêu phiêu tản mát trong gió chiều, vẻ mặt sợ hãi ngây thơ quen thuộc. Khí chất đó không lẫn vào bất kỳ ai, cái người mà Hoàng Chính Du đã chờ đợi hơn mười năm cuối cùng cũng đã đến. Thấy hắn ngã nhào xuống đất y liền kinh hoảng lao đến ôm lấy người vào lòng, bất quá, lúc này y cũng không dám hy vọng hắn chính là bảo bối trong lòng mình.

    Cho đến nửa đêm lúc Hứa Kỳ Quang tỉnh dậy, hắn đã nói những câu hết sức quen thuộc khiến y tưởng tim mình đã ngừng đập. Hóa ra ông trời vẫn còn thương cho y cơ hội để làm lại từ đầu. Mười năm qua chờ đợi hoàn toàn không uổng phí! Mười năm đều cùng một giấc mộng, chính là khoảnh khắc Hứa Kỳ Quang rơi nước mắt mà ngã xuống vực thẳm. Mỗi lần thức dậy lúc nửa đêm y đều gọi tên hắn. Những đau khổ này đã dày vò y đến nỗi bản thân ngày càng lãnh đạm. Thế giới xung quanh bất quá cũng chỉ là những thứ vô nghĩa với y mà thôi. Nay cho y cơ hội sống lại, còn cho gặp lại người duy nhất trong lòng, y phải nắm chặt cơ hội này trong lòng bàn tay.

    Bên trong nháo loạn một hồi cuối cùng cũng yên ổn trở lại, chiếc đầu nhỏ từ trong lồng ngực Hoàng Chính Du chui ra, đôi mắt còn như thỏ mà hồng hồng. Y đưa hai ngón tay cái áp lên mí mắt Kỳ Quang khẽ vuốt vuốt.

    "Có khó chịu hay không? Lát nữa trở về áp vài viên đá sẽ thấy dễ chịu hơn!"

    "Không khó chịu trưng trẫm muốn ăn gà, trẫm muốn ăn gà nướng!"

    Hoàng Chính Du nở nụ cười ôn nhu áp môi lên trán Kỳ Quang khẽ hôn một cái.

    "Được, trở về sẽ ăn gà nướng. Bây giờ tôi mang em đi chơi. Có chịu không?"

    "Đi chơi? Phải, trẫm rất thích chơi.. nhưng mà ngươi vừa làm gì trẫm đó?"

    "..."

    Kỳ Quang liền giơ ngón tay chỉ chỉ lên trán mình, ngụ ý muốn hỏi nụ hôn khi nãy là gì. Hắn vẫn thấy kỳ lạ, chẳng phải cái đó bình thường chỉ dành cho hài tử hay sao? Hắn đã lớn thế này cũng không cần hôn đi. Hoàng Chính Du nhìn sâu vào mắt hắn liền tằng hắng một cái.

    ".. Những cái này gọi là xã giao. Sau này từ từ tôi sẽ dạy em. Còn có, trước mặt người khác thì đừng xưng là trẫm, hãy xưng là tôi, cũng đừng gọi là ngươi.. trở về nhà lần lượt tôi sẽ dạy em!"

    "Với ai cũng như vậy?"

    "Không cần như vậy trước mặt tôi. Em có thể xưng hô thế nào cảm thấy thoải mái.. còn cái này.."

    Dứt lời, Hoàng Chính Du liền cúi đầu ấn môi mình lên môi hắn một cái, đầu lưỡi còn khẽ quét qua một cái tại vành môi hắn, làm hắn giật mình trợn tròn mắt nhìn y.

    "Cái này khi nào gặp mặt hoặc tạm biệt sẽ dùng đến. Từ từ em sẽ thích ứng, không cần lo lắng!"

    Cái gì mà lo lắng chứ, rõ ràng là Hoàng tổng nhân cơ hội liền chiếm tiện nghi của người khác còn giả giọng thanh cao.

    "Là như vậy sao?"

    Hoàng thượng vừa dứt lời liền ấn môi mình lên môi y, bắt chước động tác khi nãy khẽ vươn đầu lưỡi ra liếm vào môi y một cái cũng tách ra, làm y một trận hừng hực lửa nóng trong bụng. Hoàng thượng rõ ràng chính là vừa bị Hoàng thúc bán còn giúp y đếm tiền. Quả nhiên còn không nhận mình ngốc nghếch đi!

    "Bảo bối thật thông minh, ai mắng bảo bối ngốc kẻ đó mới ngốc!"

    Hoàng thúc hết sức hài lòng còn khen động viên hoàng thượng. Hoàng thượng được khen liền vô cùng hào hứng mà reo loạn trong xe. Ai dám bảo hắn ngốc chứ, rõ ràng người kia vừa dạy thì hắn liền biết, còn làm giỏi nữa chứ! Sau này gặp lại hoàng thúc, nhất định phải nói cho thúc biết hắn cũng không phải kẻ ngốc đâu!

    Sau khi mang Kỳ Quang ra khỏi xe thì Hoàng Chính Du liền nắm lấy tay hắn kéo đến một cánh cổng lớn. Hôm nay, y dắt hắn đi xem xiếc nước. Hoàng thượng từ nhỏ đã rất thích xem những cái mới lạ, trò này quả nhiên đúng với sở thích của hoàng thượng. Hoàng tổng hôm nay dẫn hắn đi xem cũng muốn hắn được mở mang tầm mắt.

    Hôm nay, Hoàng Chính Du mặc một chiếc áo jacket đen thời thượng bên ngoài, quần jean đen ôm sát, đội nón cùng đeo kính mát to bản để không nhiều người chú ý đến y. Ở đất nước này, y tuy là thương nhân nhưng nổi tiếng còn hơn minh tinh điện ảnh. Rất nhiều người biết đến thậm chí còn có cả một fanclub riêng. Hoàng tổng tài tuổi trẻ tài cao được như vậy cũng không phải chuyện xa lạ gì.

    Còn Hứa Kỳ Quang trước khi xuống xe cũng được y tỉ mỉ khoác một chiếc áo măng tô trắng dài đến đầu gối, cổ áo tùy tiện kéo cao lên để che đi cái đuôi sam kỳ dị. Đầu đội một chiếc mũ màu trắng, bên trong là áo thun đen cùng jean đen ôm sát đôi chân dài miên man, lộ ra chiếc mông cong vểnh của hắn.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
  10. M Writer

    Bài viết:
    99
    CHƯƠNG 7-Q2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng nay Hoàng Chính Du nhìn thấy hắn bước xuống lầu mà khẽ nuốt khan vài cái. Cho nên, dù là thời tiết không lạnh nhưng Hoàng tổng thật không muốn "người của mình" ra đường thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ. Kiểu như Hứa Kỳ Quang chỉ cần ăn diện đẹp một chút liền lập tức sang hôm sau sẽ có fanclub riêng. Y tuyệt nhiên không thích như vậy, cái gì đẹp của y nên chỉ để mình y nhìn thấy là đủ.

    Nơi họ đến là một hồ bơi rất rộng, xung quanh là khán đài hình vòng cung với nhiều nấc thang dài từ cao đến thấp. Hứa Kỳ Quang vừa đi vừa nhìn vừa ngó, cái cổ liên tục vận động không ngừng, trái phải trước sau như tiểu hài tử được ba lần đầu dẫn lên thành phố chơi. Hắn đang mãi miết ngắm nhìn thú vui vật lạ bỗng dưng toàn thân rơi vào một cái ôm. Hoàng Chính Du vốn dĩ đang đi phía trước nắm tay kéo hắn đi, không biết từ lúc nào đã từ phía sau vòng tay bọc lấy hắn trong lòng. Dòng người đang xô đẩy, có một cô gái rất xinh đẹp từ phía sau, nếu khi nãy Hoàng Chính Du muộn một giây thì nàng đã va vào lưng Kỳ Quang rồi. Hoàng tổng liền dùng ánh mắt sắc hơn dao lườm nàng, chỉ có điều sau mắt kính nên nàng không thể nhìn thấy được mắt y lúc này có bao nhiêu hung ác.

    Hôm nay, vốn dĩ y định bao trọn khu này, nhưng vì muốn cùng Kỳ Quang trải nghiệm những điều mà dân thường vẫn làm nên y mới phải trải qua cảnh chen lấn như vậy. Bất quá cũng không sao, bảo bối nhà y cười từ đầu mùa đến cuối mùa, vô cùng vui vẻ đi. Từ nhỏ đến lớn hoàng thượng đã muốn một lần dạo chơi bên ngoài, muốn tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt thường ngày của lê dân bách tính. Tiếc là Hoàng Chính Du vô cùng bận rộn chính sự, cũng chỉ vài lần dẫn hắn đi. Hôm nay coi như bù đắp cho những thiếu hụt năm xưa của y vậy.

    Sau một hồi bọn họ cũng ổn định được chỗ ngồi, tiết mục mở màn hết sức ấn tượng, Hứa Kỳ Quang cười đến đau cả miệng. Hoàng Chính Du xoay qua bên hông lấy chai nước ngọt vừa mua định đưa qua cho bảo bối nhà mình uống, khi xoay lại y lập tức đen mặt, một tay giật Kỳ Quang ngã nhào vào lồng ngực mình, lon coca trên tay cũng bị bóp đến bung nắp mở, bắn cả sang người phía trước.

    "Em đang làm cái gì?"

    "Cái gì?"

    Hoàng thượng mờ mịt không biết Hoàng tổng đang hỏi gì, có phải hắn vừa làm cái gì sai hay không? Vì cớ gì y lại hung dữ như vậy? Hắn chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn y.

    "Tôi hỏi em vừa làm cái gì?"

    Hoàng thượng nghĩ nghĩ lập tức hiểu, khóe môi liền giương lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

    "Trẫm.. trẫm mới chào xã giao hắn nga, khi nãy ngươi đã dạy cho trẫm, trẫm học không tốt đi?"

    Hoàng Chính Du nhìn vẻ mặt ngây thơ không biết tội của Hứa Kỳ Quang mà cảm thấy khó nuốt trôi cơn giận này. Cũng không muốn tiếp tục xem xiếc liền nắm tay hắn kéo dậy.

    "Đi đâu?"

    "Trở về!"

    "Không phải còn chưa xem hết hay sao?"

    Hứa Kỳ Quang không hiểu gì cả, rõ ràng hắn chỉ làm đúng những gì y dạy, bỗng dưng y đùng đùng tức giận, chẳng lẽ hắn đã bỏ qua bước nào đó hay sao? Hoàng thượng chớp chớp mắt nhớ lại nụ hôn vừa rồi mà không biết mình rốt cuộc đã làm không đúng chỗ nào. Không xong, về nhà nhất định tìm Từ công công thực tập mới được! Đang kẻ lôi người kéo thì từ bên hông Kỳ Quang, một giọng nói trầm thấp phát ra.

    "Không được đi!"

    Hoàng Chính Du và Hứa Kỳ Quang đồng loạt quay đầu lại, Hoàng tổng từ lúc nào đã gỡ bỏ kính trên mắt mình mà trừng người kia. Nhận ra Hoàng tổng anh tuấn bức người trong lòng thiếu nữ, nhóm đàn bà con gái bên kia như bắt được vàng lập tức lấy điện thoại ra chụp chụp. Người đối diện Hoàng Chính Du liền nhếch mép cười, ánh mắt đầy ý vị.

    "Hoàng tổng, không phải sao?"

    "Kiều Sâm?"

    "Đã lâu không gặp, Hoàng tổng vẫn khỏe chứ?"

    Hoàng Chính Du mí mắt giật giật, mặt càng lúc càng đen, cũng không muốn nhìn mặt người họ Kiều đó nữa lập tức lôi hoàng thượng nhỏ rời khỏi. Chưa kịp cổ tay hoàng thượng đã bị kẻ kia nắm lấy.

    "Ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm đi chứ!"

    "Hửm?"

    Hoàng thượng nhỏ hoàn toàn mờ mịt cũng không hiểu kẻ kia đang muốn nói đến cái gì, liền dùng đôi mắt tròn xoe ngậm nước mà nhìn hắn, còn khẽ chớp chớp mấy cái. Kiều Sâm lập tức đưa tay chỉ lên môi mình.

    "Cậu vừa mới hôn tôi, không nói câu nào liền đi?"

    Hoàng Chính Du khóe miệng co rút, càng lúc càng đen mặt, y gằn từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.

    "Kiều tổng, người của tôi anh cũng đừng có mơ đụng đến!"

    Kiều Sâm bất giác cười thành tiếng, mặt cáo già mà nói một câu.

    "Vậy nhưng Hoàng tổng lại không đi quản người của mình cho tốt, ít nhất thì tôi cũng không thể chịu thiệt!"

    Dứt lời, Kiều Sâm bất ngờ hướng mặt đến chỉ trong một giây đã đánh chụt một cái lên môi Kỳ Quang, hoàng thượng nhỏ lập tức phát ngốc.

    "THẰNG KHỐN!"

    Hoàng tổng vừa buông tiếng rống lập tức nắm đấm vung đến, Kiều Sâm không kịp tránh răng môi liền lẫn lộn mà ngã nhào về phía sau. Một thiếu niên dung mạo mỹ miều từ lúc nào xuất hiện bên cạnh đỡ lấy lưng hắn, nét mặt kinh hãi cũng không quên đưa mắt liếc nhìn Hứa Kỳ Quang. Người xung quanh hét lớn, bảo vệ cũng đang tiến vào. Kiều Sâm tức giận vung mạnh ra khỏi vòng tay thiếu niên mà đứng thẳng dậy, ngón tay chỉ vào mặt Hoàng Chính Du.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2018
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...