Chương 16: Gặp lại
Đi trên đường lớn tấp nập, phồn hoa, trong mắt Vũ Đồng tràn ngập mờ mịt.
Không biết đi bao lâu rồi, không nhớ rõ đã đi qua bao nhiêu còn đường, thậm chí quên mất hai chân mỏi mệt, cứ như vậy yên lặng mà đi theo bước chân Quý Tư Kỳ, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt đã mất vẻ tươi cười điềm mỹ ngày xưa.
Thấy cô như cũ rầu rĩ không vui, Quý Tư Kỳ săn sóc dò hỏi.
"Có đói bụng không?"
Vũ Đồng nhàn nhạt mà lắc lắc đầu.
"Không đói bụng?"
Anh nhíu nhíu mày, ngay sau đó không buông tay mà tiếp tục dò hỏi.
"Như vậy em khát không? Có mệt hay không? Muốn nghỉ một chút? Tôi mang em đi ăn chút gì đó, được không?"
Không có mở miệng, cô vẫn như cũ lắc lắc đầu thay thế cô trả lời.
Thất bại thở dài, Quý Tư Kỳ không biết đến tột cùng nên làm thế nào cho phải.
Đối với cô tìm mọi cách lấy lòng, dọc theo đường đi hỏi han ân cần, thậm chí càng đi đối với cô càng che chở đầy đủ, chính là hy vọng có thể đổi lấy một cái mỉm cười ngọt ngào của cô. Nhưng vô luận anh làm thế nào thì cô vẫn bày ra bộ dáng đạm mạc đáp lại.
Anh biết là anh có lỗi với cô, anh biết là anh đã làm thương tổn cô, nhưng sai lầm đã phát sinh, anh càng hối hận trách cứ chính mình ngàn lần, vạn lần, vì sao cô không chịu cho anh cơ hội đền bù? Vì sao cô lãnh đạm như vậy?
Cô cũng không nói cho anh biết làm cách nào cô mới bằng lòng tha thứ cho anh? Anh mới có thể lại nhìn thấy cô tươi cười?
Nheo lại mắt, không hề mở miệng, Quý Tư Kỳ lâm vào một trận trầm tư. Dắt tay Vũ Đồng lạnh băng, mờ mịt mà đi trên đường lớn, nhíu chặt mày anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà suy nghĩ bất luận phương pháp gì có thể làm cô vui.
Không biết qua bao lâu, phía trước cách đó không xa, một địa điểm bỗng chốc hấp dẫn ánh mắt anh.
Giống như trời giáng một giọt đường ngọt lịm, suy nghĩ tắc nghẽn tức khắc rộng mở thông suốt. Quyết định chủ ý, khóe miệng khẽ nhếch cũng ngậm thêm mạt tự tin.
Một cô gái đơn thuần, nào cần yêu cầu anh phí phạm tâm tư phức tạp gì. Ở chung nửa năm, nếu còn không nắm được tâm tư cô, ở thương trường chiếm hữu một vị trí độc nhất như anh chẳng phải uổng phí một đời thành tự sao.
Thu hồi suy nghĩ sâu xa, anh đem Vũ Đồng ấn ngồi xuống băng ghế tựa màu trắng ở ven đường.
"Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tôi, đừng đi đâu, tôi lập tức quay lại, biết không?"
Anh đột ngột hành động không rõ ràng, Vũ Đồng khó hiểu mà nhíu nhíu mày.
Thân ảnh Cao lớn nhanh chóng chen chúc vào đám người, anh xuất hiện mang tới một trận xôn xao không nhỏ.
Đúng là mị lực bất phàm, Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trối mà không dám tin tưởng.
Ước chừng hai mươi phút, bay nhanh đi ra từ đám người, anh thật cẩn thận đem điểm tâm ngọt được tạo hình bắt mắt trong tay cho cô.
"Cho em!"
Đôi long mày nhíu lại vẫn chưa giãn ra, cô ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào anh.
Không thấy cô đáp lại, Quý Tư Kỳ không khỏi nhăn mày lại.
"Thế nào? Em không thích?"
Thấy cô vẫn không dao động, anh tự giễu.
"Đúng vậy, tôi sớm nên biết một hộp bánh nhỏ này căn bản không làm em chớp mắt có hứng thú, thế nhưng tôi cho rằng nó có thể làm em vui vẻ? A, Quý Tư Kỳ tôi thật là ngu xuẩn!"
"Thôi được, nếu em không cần, tôi đây vứt nó đi." Anh đơn giản làm bộ nâng lên tay.
"Từ từ." Vũ Đồng nóng vội mà ngăn trở anh. "Em muốn."
Đoạt lấy bánh ngọt trên tay anh, cô đem nó xem như bảo bối mà bảo vệ ở trong ngực.
"Đừng vứt, em muốn, em muốn.."
Vì cô vất vả xếp hàng mua được bánh ngọt, cô sao có thể để anh vứt đi.
Huống chi thân đường đường là đại tổng tài như thế bất chấp hình tượng chỉ vì muốn cô vui mà chen chúc mua, dù điều không phải, cô Diệp Vũ Đồng lại có thể không biết tốt xấu?
Thật cẩn thận mở ra hộp bánh được đóng gói tinh xảo, cô bắt đầu phấn khởi thưởng thức đồ ăn. Một ngụm tiếp một ngụm, phảng phất như nhân gian mỹ vị, biểu cảm thỏa mãn làm Quý Tư Kỳ không khỏi cảm thấy vui mừng, đnág giá anh chen chúc đến toát mồ hôi gần nửa tiếng.
Lẳng lặng xem cô ăn xong, anh mở miệng.
"Không giận tôi?"
Cắn môi dưới, cô gật gật đầu. "Vâng."
"Tôi biết Vũ Đồng chính là cô gái đáng yêu nhất."
Giống như thường ngày, anh yêu chiều xoa xoa đầu cô. Hai người nhìn nhau cười, trên bầu trời mây đen chợt như kì tích mà trở thành hư không. Lau đi khóe miệng cô còn lưu lại vết sữa, anh ôn nhu mà dắt tayVũ Đồng.
"Đi nào."
Trong đầu anh vẫn còn suy nghĩ nên làm như thế nào để khiến cô tiếp tục vui vẻ thì sau lưng truyền đến tiếng gọi, hai người một nhịp dường bước.
"Tư Kỳ."
Tiếng gọi ôn nhu vang lên. Quay đầu lại, đối diện là một người phụ nữ mỹ lệ. Ngũ quan tính tế với một lớp phấn mỏng nhẹ nhàng, dáng người cao gầy tương xứng lới mái tóc dài đại cuộn sóng, khí chất cao quý cùng bước đi thành thục, duyên dáng, mọi hàng động, cử chỉ đều biểu hiện bối cảnh cùng thân phận bất phàm.
"Tư Kỳ, anh có khỏe không?" Ở trên mặt người phụ nữ hiện lên rung động thật sâu.
Người phụ nữ xuất hiện, đánh gãy công sức anh gây dựng niềm vui tốt đẹp lúc nãy tới giờ.
Ý cười bên miệng Quý Tư Kỳ đông lại, đôi mắt thâm trầm bỗng chốc phủ lên một tầng sương lạnh.
Tựa như bóng dáng tượng sáo, anh lạnh lùng đứng lặng tại chỗ. Hơi thở quỷ dị nháy mắt bao phủ, đồng thời Vũ Đồng cũng nhìn đánh giá người phụ nữ kia, cô cũng cảm thấy trên ngực như bị một đại chưởng đánh úp tới làm lồng ngực căng chặt, cứng đờ.
Ba người không hẹn mà cùng nhau lâm vào trầm mặc.
Ước chừng qua sau một lúc lâu, nhiệt liệt của người phụ nữ kia không chút nào giảm bớt.
"Mấy năm nay, anh sống tốt chứ?"
Câu nói đơn giản, có khó có thể miêu tả được sự kích động, ở trong đôi mắt cô tịch của cô ta càng mang theo ý vị chờ mong.
Trầm mặc một lát, Quý Tư Kỳ vẫn lạnh băng như cũ.
"Tôi rất tốt."
Anh rất tốt? Chỉ như vậy? Anh không có lời nói nào khác muốn nói với cô? Chỉ có ba chữ lạnh băng, đợi không được, cô muốn nói một câu quan tâm, một câu thăm hỏi, biểu cảm trên mặt cô bỗng chốc biết sắc mang theo sự cô đơn.
Đặc biệt nhìn thấy bên cạnh anh, Vũ Đồng, trong lòng cô càng nổi lên cổ ghen tuông.
"Cô.."
Nhiều năm không thấy, cho tới nay chỉ còn cách từ truyền thông dò tìm tin tức của anh, tin tức về anh mỗi ngày đều khiến người ta tò mò, anh khiến cho mọi người trên thế giới khó bề phân biệt, khó bề suy đoán; nhưng trên phương diện tình cảm dẫu có vận phong lưu nhưng chưa bao giờ nhận định, cô vẫn đối chính mình ôm chặt một chút hy vọng, chỉ là gương mặt cô gái xa lạ trước mắt này là ai? Chẳng lẽ là người phụ nữ mới của?
Quý Tư Kỳ nhướng mày.
"Cô đang nói Vũ Đồng?"
"Cô.. Các người.."
Nhìn chăm chú vào mười ngón tay đang đan vào nhau, lòng ghen tuông càng ngày càng dân lên.
Dường như nhìn thấu nghi hoặc của cô, anh cười lạnh.
"Một cô gái đơn thuần, cô cho rằng cô ấy là ai?"
Lẩm bẩm lặp lại lời anh nói.
"Một cô gái đơn thuần? Cô ấy.. Cô ấy là?"
Khóe miệng gợi lên, mơ hồ ngậm ý vị tà ác.
"Vị hôn thê của tôi."
Cái gì? Vị hôn thê? Đáp án như sét đánh giữa trời quang làm chấn động tâm người phụ nữ kia.
Ngăn không được chua xót, khóe miệng cứng ngắc của cô ta không ngừng mà mở rộng lan tràn.
"Anh.. vị hôn thê của anh?"
Mặc dù anh phong lưu bóng gió không ngừng nhưng chưa công khai nhận định đối tượng nào, vốn tưởng rằng chính mình ở trong lòng anh có lẽ còn chiếm một địa vị, mừng thầm rất nhiều, không thể tưởng được anh thế mà lại có vị hôn thê bí mật.
"Sao? Tôi không thể có vị hôn thê?" Hà tất phải kích động như thế?
"Tư Kỳ, Anh.. em.."
Vì cái gì một câu cũng không nói được hoàn chỉnh?
"Rất kinh ngạc sao? Thật ngoài ý muốn à? Kinh ngạc Quý Tư Kỳ tôi mấy năm gần đây thay đổi? Ngoài ý muốn, Quý Tư Kỳ tôi thế mà cũng có ngày này có thể tìm được hạnh phúc?"
Nuốt không trôi dư vị chua xót phức tạp ở trong cổ họng.
"Em chỉ là.. chỉ là.."
"Chỉ là cái gì? Chỉ là cho rằng tôi không có tư cách theo đuổi hạnh phúc? Cho rằng tôi chỉ là cái kẻ thất bại? Cho rằng người đàn ông trước kia sẽ không có một ngày thanh tỉnh? Cho rằng tôi nên tiếp tục tin tưởng lời thề buồn cười kia, phải không?" Trong giọng nói anh toàn là châm chọc.
Tiếp nhận từng câu từng chữ khiến người phụ nữa kia tức khắc cảm giác không có chỗ dung thân.
"Em.."
Thấy cô ta hổ thẹn không dám ngẩng đầu, anh không khỏi cười lạnh.
"Thế nào? Đau chỗ nào?"
"Tư Kỳ, anh hà tất phải như vậy?"
Hà tất phải đối với cô lãnh khốc như vậy? Hà tất phải đối với cô tuyệt tình như vậy? Không có một câu quan tâm, không có một câu thăm hỏi, chẳng lẽ ở trong lòng anh đối với cô chỉ còn lại có một chữ "Hận"?
"Cô cho rằng tôi nên dùng thái độ gì?"
"Ít nhất.. Ít nhất chúng ta còn có thể là.. Còn có thể là.."
"Còn có thể là cái gì?" Anh hừ lạnh. "Bạn bè sao?"
"Chẳng lẽ chúng ta đến bạn bề cũng không phải?"
"A, bạn bè?" Bảy năm trước làm chuyện tốt, cô cho rằng bọn họ còn có thể làm bạn bè?
Lúc trước phản bội, làm Quý Tư Kỳ anh trở thành trò cười giữa thiên hạ, hiện giờ còn có thể mặt dày vô sỉ đứng trước mặt anh thảo luận hai chữ "Bạn bè", cô sao có thể một chút đều không cảm thấy buồn cười?
"Em biết lúc trước là em sai, là em hồ đồ, em ngu muội, hiện giờ hết thảy đều là em tự làm tự chịu, em biết em không có quyền lợi cầu anh tha thứ, nhưng kỳ thật.. Kỳ thật em.."
"Kỳ thật cái gì?"
Cô nghĩ muốn giải thích điều gì? Cô lại có thể giải thích điều gì?
Chẳng lẽ anh còn không rõ tâm của cô? Cô yêu anh! Vì ham phú quý, giờ đòi dùng tình cảm bồi thường, anh cũng thừa biết bây giờ cô ta có bao nhiêu hối hận?
"Đừng với em lạnh nhạt như vậy được không, Tư Kỳ? Tôi không dám cầu anh tha thứ, nhưng ít ra.. Ít nhất làm chúng ta còn có thể làm bạn bè.."
"Bạn bè? Tốt cho hai chữ bạn bè?"
Quý Tư Kỳ cười như không cười.
"Bạn bè.. chẳng lẽ không nên đối với tôi tôi nói vài câu chúc phúc?
Bàn tay lớn hướng lên trên vai Vũ Đồng.
" Vị này, vị hôn thê của tôi - Diệp Vũ Đồng, là cô gái lương thiện, đơn thuần, là hạnh phúc tôi tìm kiếm đã lâu, càng là người phụ nữ Quý Tư Kỳ tôi đời này yêu nhất! "
Người phụ nữ Quý Tư Kỳ đời này yêu nhất? Nhấm nuốt lời anh nói, ngũ quan cô ta bỗng chốc vặn vẹo biến hình.
Dẫu tim đã vỡ thành từng vụn nhỏ, cô vẫn bức bách chính mình duy trì dáng vẻ thục nữ cơ bản nên có. Miễn cưỡng đem ra một cái mỉm cười, cô thân thiện hướng Vũ Đồng vươn tay.
" Vũ Đồng phải không? Thật là một cô gái xinh đẹp! Có thể gả cho Tư Kỳ là điều hạnh phúc, Tư Kỳ là người đàn ông tốt, cũng.. Chúc mừng cô.. "
Phát hiện Vũ Đồng trầm mặc mà thờ ơ, anh không khỏi nhăn lại mày.
" Sao không nói lời nào? "
" Cô ta hướng em nói chúc mừng, không nghe thấy sao, Vũ Đồng? "Anh nhắc nhở cô.
Không biết nên đáp lại như thế nào, Vũ Đồng hoảng hốt nhíu nhíu mày." Tôi.. "
Ôm chặt hai vai Vũ Đồng, biểu tình anh nghiêm túc nhìn chăm chú cô.
" Làm cô dâu của Quý Tư Kỳ tôi, không vui? "
Ngơ ngẩn nhìn anh, ý đồ muốn từ ánh mắt thâm trầm của anh tiếp nhận suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, càng tìm tòi nghiên cứu ánh mắt phức tạp kia, linh hồn cô lại càng bị lạc vào sâu không thấy đáy hồ nước bên trong.
Cô dâu của Quý Tư Kỳ anh..
Tiếp nhận lời trần trụi tuyên ngôn của anh, cô cảm nhận được không khí thực tế hiện tại.
Cô dâu của Quý Tư Kỳ anh? Anh là đang hướng cô cầu hôn sao?
Không có chút nào nằm trong dự liệu, thình lình xảy ra không khỏi khiến người khác kinh ngạc, vì sao anh lại hứng khởi có ý nghĩ như vậy? Là bởi vì buổi tối hôm qua? Hay vì điều gì khác?
Mà người phụ nữ mỹ lệ này là ai? Nghe hai người lời qu tiếng lại, chắc chắn không tầm thường, chẳng lẽ.. Chẳng lẽ cô ta là..
Không chờ đến khi Vũ Đồng đáp lại, Quý Tư Kỳ lần thứ hai mở miệng.
" Vì sao không nói lời nào? "
" Không vui? "Anh nâng cằm củaVũ Đồng.
" Nói cho tôi biết, có phải không vui hay không, hửm? "
Trong ánh mắt không có chút nào vui sướng, cô sâu kín mở miệng.
" Không có. "
Làm lơ với vẻ mặt khác thường của cô, Quý Tư Kỳ ở má cô in lại một tiếng hôn." Không soa thì tốt. "
" An tâm làm cô dâu của tôi đi! Tôi sẽ không để em chịu khổ, sẽ không để em chịu tổn thương, tôi sẽ cho em một cái hôn lễ đẹp nhất, sẽ làm ngươi trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, biết không? "
Lời nói thâm tình, cử chỉ thân mật, cực kì châm chọc khiến cho cô gái trong lòng cực bối rối.
" Tư Kỳ, chúc mừng anh.. "Nghẹn một cỗ chua xót trong cổ họng làm cho cô ta phát ra âm thanh có chút hơi mất tiếng.
" Ừ. "Thu hồi ôn nhu trên mặt, Quý Tư Kỳ bỗng chốc lãnh đạm.
Trầm mặc một lát, ánh mắt anh phiêu hướng về phía nơi xa.
" Cậu ta đâu? Cô cùng cậu ta cùng nhau sống tốt? "
Có chút khó chịu, mặt cô hơi hơi run rẩy." Em.. "
" Thế nào? Cậu ta đối với cô không tốt? "
" Không, không có, anh ấy đối tôi rất tốt, chúng tôi cho tới nay đối xử với nhau như bạn bè. "
Quý Tư Kỳ nhíu nhíu mày." Bạn bè? "
" Vâng. "Cô hơi hơi gật đầu." Tôi cùng anh ấy từ trước đến nay không có tình yêu, giống như bạn bè tôn trọng nhau, sau bảy năm, chúng tôi đã hòa bình quyết định chia tay. "
Anh nheo lại mắt." Chia tay? Các người tính toán ly hôn? "
" Vâng, chúng tôi.. "
" Em cùng ai nói chuyện vậy, Chỉ Toàn?"Đột nhiên gia nhập thêm một người đàn ông, đánh gãy lời bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Không khí lâm vào một trận địa quỷ dị yên tĩnh, bốn hai mắt đan xen phức tạp. Người đàn ông xuất hiện tạo thành cục diện bốn người khó có thể thu thập, càng làm cho Vũ Đồng khó có thể kìm nén tâm tình.
Thì ra cô ấy là Chỉ Toàn?
Đúng vậy, ngoài Chỉ Toàn ra còn có ai có thể làm tâm tình anh trở nên quái dị như vậy? Còn có ai có thể mang đến cho anh cảm xúc thất thường như vậy?
A, cô thật khờ! Cô sớm nên đoán được.. Sớm nên đoán được..