LỜI CUỐI CHO CUỘC TÌNH Thơ: Nguyễn Hưng Ừ.. đành thôi.. anh sẽ cố lặng im Trả lại em êm đềm như thuở trước Không biện minh chấp nhận mình nhu nhược Mặc tim đau bởi vết xước vô hình Bài thơ này sau cuối một chuyện tình Gởi lại em lòng nguyên trinh thắm đỏ Khoảng trời yêu phút lạc lầm bôi xóa Anh ra đi về nơi đó.. riêng anh Tình nghèo nàn niềm tin cũng mong manh Không đủ sức giật giành câu hạnh phúc Sự chân thành giờ đây đang rửa mục Bởi vì đâu kết cục khổ như vầy Yêu em nhiều nhưng lơi lỏng bàn tay Niềm khổ đau đọa đày luôn mang đến Xin lỗi em.. anh hợt hời lơ đễnh Để em buồn.. tim khập khễnh cơn đau Nén lệ tràn cất lời cuối chào nhau Bão lòng đang cồn cào dâng phong vũ Trả lại em môi hôn chưa tròn nụ Lời yêu nồng còn ấp ủ chưa phai.
LỜI CUỐI CHO CUỘC TÌNH Thơ: Nguyễn Hưng Ừ.. đành thôi.. anh sẽ cố lặng im Trả lại em êm đềm như thuở trước Không biện minh chấp nhận mình nhu nhược Mặc tim đau bởi vết xước vô hình Bài thơ này sau cuối một chuyện tình Gởi lại em lòng nguyên trinh thắm đỏ Khoảng trời yêu phút lạc lầm bôi xóa Anh ra đi về nơi đó.. riêng anh Tình nghèo nàn niềm tin cũng mong manh Không đủ sức giật giành câu hạnh phúc Sự chân thành giờ đây đang rửa mục Bởi vì đâu kết cục khổ như vầy Yêu em nhiều nhưng lơi lỏng bàn tay Niềm khổ đau đọa đày luôn mang đến Xin lỗi em.. anh hợt hời lơ đễnh Để em buồn.. tim khập khễnh cơn đau Nén lệ tràn cất lời cuối chào nhau Bão lòng đang cồn cào dâng phong vũ Trả lại em môi hôn chưa tròn nụ Lời yêu nồng còn ấp ủ chưa phai.
TAN VỠ BỞI VÌ ĐÂU Thơ: Nguyễn Hưng Còn lại gì chút kỷ niệm mong manh Như sương đọng trên cành tan theo nắng Cuối chào nhau bước chân lê trĩu nặng Phút chia phôi nghe chát đắng cõi lòng Thu chưa tàn sao chuyển khắc sang đông Mây ảm đạm che nắng hồng ửng chín Còn gì đâu mà luyến lưu bịn rịn Nuốt lệ lòng vào sâu kín tâm tư Nếu cuộc đời có hai chữ.. giá như Mình bắt đầu chính từ nơi đỗ bể Để chọn lựa những gì mà có thể Vẹn đôi đường không để tổn thương nhau Còn gì đâu phía trước tối một màu Chân dò dẫm biết nơi nào đặt bước Một lần ngã nên yếu hèn nhu nhược Sợ vô tình sẽ trượt xuống vực sâu Ái tình kia là thuốc độc không màu Nó hủy hoại nát nhàu tim đau điếng Lời hùng ngụy trên đầu môi cửa miệng Mà đáy lòng ngấu nghiến tợ kim châm Đành thôi em tặng nhau tiếng lở lầm Ta đổ lỗi do luân trầm bể ái Hết thật rồi có còn chi sót lại Một bóng hình khắc mãi tận thâm sâu.
LẠI THƠ NÓI PHÉT Tác giả: Tung Hoang Hàng xóm nhà tôi thật giống người Rượu vào đánh vợ cứ như chơi Song long thần chưởng, liên hoàn cước Đánh vợ vỡ mồm vẫn ngồi cười Ngày năm bảy lít uống như chơi Ruộng vườn cả năm chẳng lui tới Tửu quán đường xa chẳng phải mời Say rồi bật lửa đốt nhà chơi Chị vợ bắt xe lên tận trời Hỏi trời: Con khổ thế trời ơi? Chồng con có phải loài cầm thú? Vệ đường cũng ngủ.. người nhà trời? Ngọc Hoàng thời phán: Đúng thật là! Khi sinh đã đặt nó nhầm nhà Thực ra nó là loài trâu ngựa Khổ một đời con, thật oan gia!
GIEO QUẺ CUỐI TUẦN Tác giả: Người Mang Tâm Sự Thế là thứ bảy đến rồi Xin mời các bạn cùng ngồi lại đây Mỗi người đưa một bàn tay Thầy bói vuốt nhẹ xem ngay duyên tình Hôm nay thứ bảy không xinh Nhanh vào bói lẹ để mình kết duyên Lâu lâu mới có một phiên Thầy bói coi dạo vô liền nghe chưa Tuần này thứ bảy trời mưa Tình yêu lạnh lẽo ai chưa ấm lòng Nhanh nhanh bước lại coi xong Về nhà ấm áp tình nồng có ngay Lâu lâu mới có một ngày Ai mà không đến tiếc hoài cho coi Thôi thầy không nói lôi thôi Ai xem mau lại bói xong rồi về Tranh thủ gắng kết câu thề Cùng người yêu mới bộn bề lo toan Hẹn hò đi dạo cho tròn Buổi tối thứ bảy lối mòn uyên ương.
MÊ TÍN Tác giả: Hạnh Phúc Đơn Sơ Xóm tôi có một chị này Mê tín số một suốt ngày đi xem Chỉ cần thấp thoáng nghe tin Đâu có thầy giỏi là tìm đến ngay. Một hôm thầy phán thế này Số con gặp nạn năm nay tháng mười Muốn cho giữ được lành người Đến đây sắp lễ hai mươi triệu đồng Nghe xong chị sợ thật lòng Về nhà vay mượn xóm trong xóm ngoài Đến khi tiền đủ đầu hai Mang đến làm lễ mong ngài tha cho Cầm tiền thầy cúng rất to Rồi bảo ta đã xin cho con rồi Yên tâm sống đến hết đời Không lo vận hạn số trời nữa đâu Xong rồi thầy phán một câu Ấn đường con vẫn có màu hơi đen Phải chăng là hạn thân quen Chồng con cha mẹ hai bên thế nào Để thầy soi kỹ xem sao Gay rồi con ạ lao đao cửa nhà Chồng con thì vận trăng hoa Tháng này không giải dễ mà gay go Con trai cũng thật đáng lo Hạn về thủy hỏa sông hồ hiểm nguy Nhưng mà con chớ lo chi Sắm thêm hai lễ thầy thì giúp cho Thế là chạy vạy vòng vo Bốn mươi triệu nữa đem vô nhà thầy Một hồi múa máy chân tay Khoanh chân thầy phán việc này đã qua Con về phải nhớ ơn ta Nếu không ngài giận thì là công toi Quỳ dài bái lạy một hồi Về nhà yên dạ thấy đời thật vui Thời gian trả nợ đến rồi Làng trên xóm dưới đến đòi rất đông Chuyện này chị lại giấu chồng Bây giờ vỡ lở chồng không nói gì Bán nhà rồi trả nợ đi Con dư mấy triệu làm gì được đây Thôi đành kiếm mấy cái cây Dựng lều ở tạm bãi lầy giữa sông Lưới chài kiếm tạm miếng ăn Chỉ vì mê tín ngu đần mà ra.
PHÁI ĐẸP HÀNH TINH Tác giả: Lê Xuân Hoa Con gái, phụ nữ, đàn bà Linh hồn của đất, tinh hoa của trời Là rừng hoa đẹp trên đời Mang nguồn vui đến cho người trần gian Sinh ra lá ngọc, cành vàng Con trời, vua chúa vẻ vang một thời Nam nhi khuấy nước trọc trời Vẫn cần phải có "nửa đời" yêu thương Bao nhiêu cái đẹp phi thường Đường cong, nét lượn, khiêm nhường phô ra Trời cho dáng vóc ngọc ngà Làm vợ, làm mẹ, lên bà thật vui Là người cho quả ngọt bùi Nuôi con khôn lớn, sướng vui giúp chồng Dâu hiền, vợ đảm, tam tòng Công dung ngôn hạnh, mênh mông tình người Khó khăn, gian khổ vẫn cười Giàu sang khiêm tốn, miệng tươi, má hồng Đảm đang mọi việc nhà chồng Có nếp có tẻ, bế bồng như ai.
THẾ GIAN KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ Tác giả: Chưa rõ Thế gian không có đàn bà Đàn ông ta sẽ ngà ngà say say Tối về không phải trồng cây (trồng si) Ban ngày không phải cuốc cày như điên Tha hồ ta thức thâu đêm Mặc cho quần áo mắm nêm chua rình Rủ nhau ra quán ta binh Kệ cho thiên hạ tình hình ra sao Tối về ngủ nháo ngủ nhào Bếp, sân vườn tược chổ nào thấy quen Miễn sao thấy nó êm êm Thế là ta chẵng cần mền ngủ ngay Nửa đêm chẵng phải dậy cày Áo quần luộm thuộm bày hày kệ tui Miễn là ta thấy dui dui Măc cho trời tối thui thui chẵng về Có ai đâu nữa mà chê Có ai đâu nữa thả dê mà cười Sắp tói hai mươi tháng mười Tôi làm mấy chữ mọi người cùng vui.
THIẾU ĐÀN ÔNG - ĐÀN BÀ Tác giả: Nguyễn Quang Thuận Thế giới nếu thiếu đàn ông Chị em phụ nữ lấy đâu được chồng Ngày đêm nằm ngủ phòng không Trong lòng se lạnh những khi đông về Bao nhiêu công việc nặng nề Đá kia trăm tấn có thuê được người Khuân mặt còn được sáng tươi Hay là nhăn héo đười ươi cái à. Thế giới nếu vắng đàn bà Đàn ông chỉ giống con gà trụi lông Nằm ngủ vẫn cảnh phòng không Cơm kia tự nấu vì không được hầu Nhiều nước biết đổ vào đâu Một mình tự sử ruồi bâu khắm mù.
CHỦ NHẬT ƠI! Thơ: Lê Thanh Tâm Ngày chủ nhật ơi! Chủ nhật ơi! Không lo dậy sớm cứ nghỉ ngơi Cò kè nhổm dậy hay ngủ tiếp Nghĩ xem tìm chổ mà đi chơi.. Ngày chủ nhật ơi! Chủ nhật ơi! Có người tất bật với rối bời Cơm áo gạo tiền nghe nằng nặng Không lơi phút nào để thảnh thơi Ngày chủ nhật ơi! Chủ nhật ơi! Ngoài trời gió hát lá buông lơi Lòng yên ắng quá không chờ đợi Thả hồn mình theo nhạc không lời Ngày chủ nhật ơi! Chủ nhật ơi! Có kẻ nằm say chết lặng đời Bởi em theo chồng vui rạng rỡ Để mình ai lại với chơi vơi.. Ngày chủ nhật ơi! Chủ nhật ơi!