ĐÃ VẬY RỒI ANH ĐÀNH PHẢI BUÔNG TAY Thơ: Tùng Trần Đã vậy rồi.. anh chọn cách buông tay Để em đi trên lối dài hoa nở Chuyện chúng mình chỉ còn là dang dở Hai hướng đời ta chẳng nợ gì nhau Hình như là.. tim vừa chợt nhói đau Khi phải quên kỷ niệm nào hai đứa Tiếng yêu đầu nụ hôn nồng chan chứa Đã mất rồi còn đâu nữa hả em Đã vậy rồi.. anh biết nói gì thêm Đành lặng im chôn dìm hình bóng cũ Tuy có duyên nhưng nợ mình chưa đủ Nên lỡ làng ấp ủ một tình yêu Anh quay về trên lối cũ buồn thiu Bước đơn côi trong chiều tà bóng ngã Anh không trách em quên lời vội vã Chỉ đợm buồn khi tình đã xa bay Đã vậy rồi.. anh đành phải buông tay.
CHỈ CÒN TRONG KỶ NIỆM Thơ: Tùng Trần Hãy cho anh được ôm em lần cuối Vì mai đây mình mỗi lối đi về Tay ôm em mà chua xót não nề Mình vẫn yêu nhưng câu thề lỗi hẹn Phút biệt ly khiến lòng anh bổng nghẹn Khi chữ tình chẳng trọn vẹn như mơ Rồi mai đây nơi bến vắng sông chờ Nhìn thuyền em khuất xa bờ mãi mãi Mất em rồi cõi lòng anh ngây dại Chia tay người đâu phải đã hết yêu Mà tình kia ngày tháng lớn hơn nhiều Chỉ có điều mình không quyền chọn lựa Giấc mộng lành vỡ tan còn đâu nữa Định số nào cho đôi lứa lìa xa Rồi mai này em về với người ta Biết ấm êm hay là trong quạnh quẽ Sống bên người giữ đạo tròn em nhé Chớ đau lòng rồi lặng lẽ xót xa Thời gian nào cũng thắm thoát trôi qua Em hạnh phúc chắc là anh vui lắm Cắn đôi môi ngăn đôi dòng lệ đẫm Gắn mỉm cười vẫn đau lắm con tim Lạc mất nhau giờ biết nẽo đâu tìm Có chăng là.. chỉ còn trong kỷ niệm.
KẾT THÚC RỒI Thơ: Tùng Trần Kết thúc rồi có nghĩa chẳng còn yêu Chung con đường nhưng hai chiều ngược lối Là những ngày vắng câu hờn lời dỗi Cùng những lời xin lỗi để nhau vui Kết thúc rồi ta vẫn ổn đấy thôi Bởi nụ cười trên đôi môi vẫn nở Xưa vội yêu khi lần đầu gặp gỡ Nên bây giờ mới dang dở tình tan Kết thúc rồi đừng đổ lỗi trái ngang Vì ta chẳng mang cho nhau hạnh phúc Đã không tròn nghĩa mặn nồng mai trúc Thì tiếc gì một lời chúc cho nhau Kết thúc rồi mà tim chẳng nhói đau Sao kỉ niệm không chôn vào quá khứ Để mai này ta bên niềm vui mới Chẳng thấy mình có lỗi với người sau.
DANG DỞ Thơ: Tùng Trần Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng Vì mai này ta ngìn trùng xa cách Nín đi em.. anh nào đâu hờn trách Bởi từ giờ phải học cách quên nhau Hãy trả hết những gì đã trót trao Câu thủy chung ngày nào ta ước hẹn Anh vẫn biết cuộc tình mình không vẹn Em cũng buồn lòng nghẹn lắm phải không Nhưng lỡ rồi còn đâu nữa mà mong Nên chia tay mà cõi lòng rệu rã Đường tương lai từ nay về hai ngã Đông chưa về mà buốt giá con tim Hãy nhớ là thật hạnh phúc ấm êm Chuyện ngày xưa chôn dìm nơi đáy mộ Anh không muốn bờ mi em lệ đỗ Đêm chẳng tròn giấc ngủ bởi vì anh Tại tình mình tựa mây khói mong manh Vụt bay đi chẳng trở thành chồng vợ Hãy xem ta có duyên mà không nợ Nên mộng lòng tan vỡ kể từ đây.
TIẾC KHÔNG EM Thơ: Tùng Trần Tiếc không em.. những tháng ngày xưa cũ Buổi vào yêu ấp ủ giấc mơ hồng Để bây giờ là khoảng trống mênh mông Bởi đường yêu đã không về chung lối Tiếc không em.. khi tình trong gian dối Ai đã buông những lời nói ngọt ngào Để một người cứ ngỡ giấc chiêm bao Rồi nhận ra lòng nghẹn ngào nức nở Tiếc không em.. giờ còn là dang dở Chữ phụ phàng mang chở hết niềm vui Theo gió mây về cuối nẽo chân trời Cùng tất cả nụ cười ta ngày đó Tiếc không em.. những gì ta đã có Giờ chỉ còn lại một đống tàn tro Ai ra đi để bến vắng con đò Vứt bỏ lại sau lưng câu hò hẹn Tiếc không em.. mà sao lòng lại nghẹn Chẳng vẹn tròn còn tiếc nữa mà chi.
LẠC MẤT YÊU THƯƠNG Thơ: Tùng Trần Ai khiến xui cho chúng mình gặp gỡ Hạnh phúc này anh cứ ngỡ dài lâu Sánh vai nhau cho đến lúc bạc đầu Như cau xanh cùng dây trầu quấn quýt Có ngờ đâu cuộc tình mau đoạn kết Em đi rồi mang hết những yêu thương Vẫn biết rằng hợp tan chuyện lẽ thường Nhưng sao khỏi đôi mắt vươn sầu lệ Lỡ làng rồi lời hẹn hò đoan thệ Muốn vẹn tròn đâu dễ phải không em Hãy nín đi kẻo lệ úa môi mềm Đã mất rồi sao tìm đây em hỡi Một con đường nhưng rẽ về hai lối Mộng không thành còn biết nói gì đây Giữ đạo tròn nên đành phải chia tay Nhưng đôi ta chẳng ai người phụ bạc Lệ em rơi khiến lòng anh tan nát Chẳng nợ đời nên lạc mất yêu thương.
MỘNG TAN Thơ: Tùng Trần Đâu mất rồi những ngày tháng mộng mơ Khi tình kia đã đôi bờ ngăn cách Chẳng thật lòng nên không qua thử thách Tan vỡ rồi hờn trách được gì đâu Cung đàn xưa đã lạc phím tơ sầu Yêu thật lòng sông sâu nào ngại lội Chắc tại vì tình trao nhau quá vội Biệt ly rồi còn biết nói làm sao Có luyến lưu hay tiếc nuối nghẹn ngào Thì thời gian chẳng thể nào quay lại Có còn chăng là giọt sầu hoang dại Cứ vô tình chảy mãi ướt mi môi Giờ phương nào biết ai có như tôi Trút men cay mà tơi bời xơ xác Bởi mộng mơ đã hoang tàn đổ nát Nên hạ vàng vẫn lác đát mưa rơi Vẫn bước đi chung dưới một bầu trời Nhưng đường yêu giờ chia người mỗi ngã Xưa người dưng.. giờ vẫn là kẻ lạ Bởi ân tình đã theo gió bay xa.
CHIA TAY Thơ: Tùng Trần Nợ không tròn nên bước ngược lối đi Đã chia ly biết nói gì em hỡi Có phải chăng vì yêu nhau quá vội Nên xa rời chẳng tiếng nói cảm ơn Mình chia tay không một chút giận hờn Không giọt lệ ướt sờn trên khoé mắt Chỉ trách sao đường tình yêu bất trắc Tuy chẳng buồn nhưng đã chắc gì vui Mình chia tay từ đây nhé em ơi Bước đường yêu nay người về mỗi ngã Kỉ niệm nào xin gom về trao trả Và cố quên với hai chữ đã từng Chia tay rồi mình trở lại người dưng Những giấc mơ cũng dừng thôi em ạ Tiếng yêu thương giờ thay bằng xa lạ Chia tay rồi tất cả trở về không.
MÌNH CHIA TAY EM NHÉ Thơ: Tùng Trần Bao đêm rồi giữa canh trường quạnh quẻ Anh một mình hồn lặng lẽ suy tư Rồi chợt buồn khoé mắt lệ tuôn rơi Lòng miên man tơi bời tim tê tái Cuộc tình mình bước tiếp hay dừng lại Bởi cuộc đời anh còn mãi đeo mang Những khó khăn vì kiếp sống cơ hàn Yêu em nhiều lại càng không thể giữ Cuộc sống này với bộn bề mọi thứ Những nhọc nhằn sao nỡ để em theo Anh trót mang với gia cảnh khó nghèo Em cao sang đời còn nhiều lối rẽ Mình xa nhau từ đây thôi em nhé Tháng năm dần rồi cũng sẽ phôi phai Xin lỗi nhiều vì anh đã buông tay Không giữ vẹn lời hứa ngày xưa đó Phải xa nhau lòng anh đau vò võ Buông tay rồi anh nào có vui đâu Hãy xem như duyên ta lỗi nhịp cầu Nên cách chia mình hai đầu nỗi nhớ Tại chúng ta sanh không cùng thế giới Yêu em nhiều đành phải nói buông tay.
BUÔNG! Thơ: Duyên Phạm Hay là chúng mình.. dừng lại ở đây thôi Sau những trái ngang.. em mệt rồi anh ạ! Ôi hạnh phúc.. với em mong manh quá Dẫu hơn một lần.. đã cố gắng chạm tay Tình đôi ta gắn bó đã bao ngày Trong mộng tưởng cơn gió lay thật khẽ Làn môi ấm vòng tay anh rất nhẹ Ru vào hồn bức tranh vẽ tình yêu Cố dệt thêu.. nhận lại đắng cay nhiều Bóng em đổ trong ráng chiều mờ nhạt Trái tim si cồn cào trong bỏng rát Trước bao la.. em hạt cát bồng bềnh Xa nhau rồi nỗi nhớ bỗng chênh vênh Mệt mỏi lắm, em một mình hi vọng Thôi cố gắng và thôi lòng trông ngóng Tự nhốt mình trong cuộc sống cô đơn Chia đôi đường mong anh sẽ tốt hơn Duyên chẳng thắm xin đừng buồn thêm nhé Dù xa cách mong người thêm mạnh mẽ Nhớ thương này.. em nén.. để trong tim!