CHỢT NHẬN RA Thơ: Tùng Trần Chợt giật mình sau khi tĩnh cơn mê Bao đắng cay não nề giăng ngập lối Có phải vì quá dại khờ nông nổi Yêu một người chưa hề nói yêu ta Rồi bây giờ mới bổng chợt nhận ra Với người ta mình chẳng là gì cả Vẫn cô đơn giữa mùa đông lạnh giá Giấc mộng nào bổng chốc hóa hư không Đã vậy rồi còn chi nữa mà mong Để nỗi đau trong lòng thôi dậy sóng Quên hết đi những gì từng hi vọng Dẫu con đường một bóng bước đơn côi Mưa có dài đến lúc phải tạnh thôi Thời gian trôi tất cả rồi cũng ổn Đừng luyến lưu tự làm mình thương tổn Nhớ chi người đã về chốn mù xa.
ĐÊM HỜN DỖI Thơ: Diệp Ly Một ngày dài chẳng thấy bóng anh đâu Em cố gắng ngăn nỗi sầu trăn trở Người thương ơi thật lòng anh có nhớ Có biết rằng em nức nở buồn thương. Đêm lại về cây lá đẫm mù sương Như giọt lệ đoạn trường trên khóe mắt Nén nhớ thương bằng bờ môi mím chặt Khát cháy lòng từng khoảnh khắc bên nhau. Em ngủ đây cho đêm bớt nghẹn ngào Trên lối mộng vòng tay nào đón đợi Giữ thật chặt bóng hình xa vời vợi Chữ chân tình chỉ chờ đợi người thương.
NÓI VỚI ĐÊM Thơ: Diệp Ly Đêm có biết vì sao tôi thao thức Mảnh tình riêng day dứt cả buồng tim Hồn chơ vơ như xác lá bên thềm Lòng trĩu nặng bao nỗi niềm tâm sự. Đêm có biết vì sao tôi trăn trở Giọt lệ sầu nức nở buốt lòng đêm Giấc mơ tan còn ngơ ngác kiếm tìm Con thuyền ái đắm chìm trong vô vọng Đêm có biết vì sao tôi đơn bóng Chờ trăng buông hoài vọng cuối trời xa Quẩn quanh tìm khi làn gió thoảng qua Buồn ngơ ngẩn đâu cũng là ảo ảnh. Đêm có biết ngõ hồn tôi hoang lạnh Một trời sầu hiu quạnh giữa mùa đông Bóng người thương còn xa vắng mênh mộng Tình băng giá như nụ hồng trong tuyết.
ĐÊM CHƠI VƠI Thơ: Diệp Ly Đêm lặng lẽ về trong ngàn nỗi nhớ Trăng chưa về bỡ ngỡ bóng đêm trôi Nghe niềm riêng thương tiếc mộng qua đời Dòng tâm sự chơi vơi vùng ký ức. Bên hiên vắng gió ru tình day dứt Cho không gian thổn thức khoảng trời thơ Mây lang thang trong đêm vắng thẫn thờ Sương đọng giọt phủ mờ bao ước vọng. Giữa con tim bao khát khao lắng đọng Tình càng xa ảo mộng cứ tràn dâng Nhớ và quên nuối tiếc đã bao lần Con dốc ngược bước chân buồn cô độc. Đêm chông chênh nhìn đàn sao than khóc Đêm liu xiu lây lất mảnh tình si Đêm lang thang nghe tiềm thức thầm thì Đêm sầu muộn người đi không ngoảnh lại.
ĐÊM CÔ ĐƠN Thơ: Quốc Phương Lệ sầu giọt mặn bờ môi Lăn trong nhung nhớ để rồi bâng khuâng Nhớ người đôi mắt thâm quầng Mỗi khi trằn trọc nửa phần cô đơn Đêm về bóng dáng chập chờn Hỏi người có biết ai hờn vì ai Sầu đông duyên phận nặng vai Người còn xa mãi ngày dài đêm thâu Một mình.. chỉ một mình sầu Nặng tình từ buổi ơ ầu duyên tơ Năm mong tháng đợi ngày chờ Chỉ xin người chớ hững hờ được không Nợ duyên sánh nghĩa tơ hồng Bình minh ló rạng.. ấm nồng thêm vui Một mình nay cứ ngậm ngùi Mong sao ngày tháng đẩy lùi hờn ghen.
ĐÊM VẮNG Thơ: Nguyễn Hưng Đêm trở giấc nghe nỉ non dế khóc Mộng tan rồi còn vọng khúc huyền âm Nghe xa xôi như ngỡ bước âm thầm Từ ký ức gọi bàn chân ngược lối Đêm trằn trọc tiếng đời qua rất vội Lối đông về hối hả bóng mùa trôi Cơn gió mùa thấm lạnh nỗi đơn côi Ngàn giọt sầu lên ngôi tràn đêm vắng Ta nhớ em giữa mênh mang thinh lặng Hứng giọt sương khắc khoải những canh dài Nhớ cuộc tình thuở đẹp ánh ban mai Đã nhuốm màu thu phai từ độ ấy Như có sóng ở trong lòng trỗi dậy Thoảng vào đêm ngây ngất nụ hôn xưa Thương phận đau xa xót mối duyên thừa Trách thu vội khi chưa tàn cánh phượng Tạc vào đêm thẫn thờ một pho tượng Ta dằn lòng cố gượng nuốt giọt cay Sương thổn thức đẫm ướt trên vai gầy Gọi nỗi nhớ trùng vây vào bóng tối Gió khẽ lùa xác xơ làn tóc rối Đêm mịt mùng lấp lối giấc mộng son Một mình ta đứng lặng con đường mòn Nghe sầu về héo hon trong nỗi nhớ.
ĐÊM NHỚ Thơ: Nguyễn Hưng Đêm lại đêm mình anh và nỗi nhớ Thắt buồng tim khi gió khẽ lay rèm Bởi cứ tưởng nhè nhẹ bước chân em Thoảng vào đêm nghẹn ngào từng hơi thở Mới vừa xa mà sao anh cứ ngỡ Đếm thời gian vò võ đến ngàn năm Màn đêm buông lạnh lẽo góc anh nằm Chẳng hơi ấm lạnh căm vào giấc mộng Biết không em giữa ngày dài tháng rộng Một mình anh trống trải đến vô bờ Bao nỗi buồn nhuộm tím cả vần thơ Níu bàn chân thẫn thờ khi đêm vắng Nhớ em nhiều anh gom từng sợi nắng Sót cuối chiều lặng lẽ những thu qua Sưởi vào lòng ấm lại những thiết tha Của một thời dần xa theo năm tháng Bao kỷ niệm cứ dâng tràn lai láng Hóa vần thơ ngàn áng dưới trăng suông Cháy lòng anh nỗi nhớ đến điên cuồng Cào xé mãi khiến buồng tim quặn thắt Cố dằn lòng mà lệ rưng khoé mắt Cuộc tình xưa se sắt đến bao giờ Hình bóng cũ đã lạc vào giấc mơ Để lại anh.. bơ vơ.. trong nỗi nhớ.
ĐÊM LẠNH ĐẦU MÙA Thơ: Lê Hoàng Gió đầu mùa hơi lạnh phủ tràn đêm Tiếng than thở mưa bên thềm khuya vắng Lòng bỗng nhớ.. cho hồn thêm trĩu nặng Chuyện ân tình trong dĩ vãng xa xôi Đêm một mình còn lại nửa hồn tôi Cùng chiếc bóng ngậm ngùi nơi tường nhỏ Như thầm ước.. có bờ vai ai đó! Để chở che mặc ngọn gió vô tình Đông đã về khuya vắng thấy buồn tênh Mong phương ấy được an lành giấc mộng Ngủ ngoan nhé! Chân trời kia có rộng Thì trái tim.. mình vẫn sống yêu đời.
ĐÊM CÔ ĐƠN Thơ: Phụng Hải Đăng Đêm cô đơn một mình trong phòng vắng Mà thẫn thờ im ắng nghe lá rơi Bóng người thương xa tít tận chân trời Giọt sầu khẽ vương trên nơi khoé mắt. Thầm ước mơ vòng tay đan siết chặt Cho tim côi héo hắt mãi ấm, hồng Chợt giật mình tất cả hóa hư không Làm đau đớn giấc nồng đang ngây ngất. Lòng nhẹ trôi theo mây trời tất bật Có khi nào để lạc mất yêu thương? Màn đêm buông thao thức trắng đêm trường Ngoài hiên vắng hạt sương giăng mờ lối. Nhớ người ta đâu phải là có tội Hạt lệ nào mà có nỗi khi rơi Bởi cách xa nên lòng dạ rối bời Luôn cầu nguyện cho dòng đời chung lối. Đêm cô đơn một mình ngồi mong đợi Đến khi nào thì mới được gần nhau Để niềm thương không phải mãi u sầu Cho hạnh phúc sẽ bền lâu vô tận!
CHẲNG NỢ GÌ NHAU Thơ: Tùng Trần Nói chi em câu nợ lời xin lỗi Có chăng là xưa nông nổi vội yêu Chẳng trách em chỉ nghe xót xa nhiều Vì vỡ tan những điều từng ước hẹn Nếu kiếp này duyên tình mình không vẹn Thì thôi đành chỉ biết hẹn kiếp sau Cầu mong rằng năm tháng sẽ trôi mau Để quên đi tình nào em còn nợ Sống bên ai giữ đạo tròn phận vợ Chuyện chúng mình cứ ngỡ giấc chiêm bao Dù thật lòng tim anh cũng quặn đau Em quyết đi làm sao anh níu giữ Cảm ơn em về một thời quá khứ Tiếng yêu đầu cùng hai chữ ấm êm Chỉ tiếc tình tựa giấc mộng tàn đêm Bình minh lên ta tìm về thực tại Xin chúc em cuộc đời yên vui mãi Nợ hết rồi ta đàn phải biệt ly.