Nếu Năm Ấy Em Đừng Gặp Anh, Thì Có Phải Đến Bây Giờ Em Vẫn Hạnh Phúc? - Mãi Mãi Xa Xôi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mãi Mãi Xa Xôi, 30 Tháng một 2019.

  1. Mãi Mãi Xa Xôi tôi viết vì sở thích và ước mơ của mình

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    Nếu Năm Ấy Em Đừng Gặp Anh, Thì Có Phải Đến Bây Giờ Em Vẫn Hạnh Phúc?

    Tác giả: Mãi Mãi Xa Xôi

    Một nụ cười nhẹ dưới ánh nắng buổi sớm.

    Một chiếc balo màu đen đeo trên vai, chiếc áo khoác đồng phục khẽ khoác hờ trên vai mang theo mùi mồ hôi nhè nhẹ.

    Một đôi giày bata cũ nhuốm màu đất đỏ, dưới mép còn sứt chỉ.

    Một ánh mắt dịu dàng và sâu như đáy hồ thu.

    Một bàn tay thon dài đặt trên quyển vở với từng hàng chữ ngay ngắn.

    Một cánh hoa phượng khẽ vướng trên mái tóc màu cà phê rối tung bồng bềnh.

    Một chàng trai, vĩnh viễn không thể cất lên tiếng nói.

    Ký ức về anh theo thời gian không bị nhạt nhòa đi mà càng thêm sâu sắc, tựa như hương cà phê đậm đà mà cay đắng.

    Tôi đã sống những ngày mà linh hồn như mất đi, trái tim luôn ở trạng thái lơ lửng và trống rỗng.

    Vì một người, một người mà vĩnh viễn sau này tôi không thể quên. Một người mà chỉ cần nghĩ đến trái tim đã đau đớn đến chết lặng.

    Bạn hiểu cảm giác của tuyệt vọng là gì không?

    Là khi bạn sống mà bạn không biết bản thân sống vì điều gì. Máy móc như một cỗ máy, đến tối sẽ tự nhốt mình trong bốn bức tường trắng và nhốt luôn linh hồn mình trong sự sợ hãi và bất lực.

    Yêu. Đã từng hạnh phúc như thiên đường.

    Yêu. Giờ đây đã tuyệt vọng đến chết lặng.

    Người thân, bạn bè đã không thể khiến bạn mỉm cười.

    Bác sĩ tâm lý cũng không thể giúp bạn thoát khỏi bóng ma.

    Sống ở một thế giới mà ở đó chỉ có trắng và đen, sự cô tịch hoang vu không ánh sáng.

    Tôi chưa bao giờ là kẻ lụy tình, nhưng tôi là một kẻ yếu đuối, một kẻ yếu đuối có lòng tự tôn quá cao, ngày ngày tỏ vẻ mình không sao, nhưng tối lại tự rạch vết thương đã sắp lành ra, sau đó lại lung tung bôi thuốc dấu diếm. Dùng sự đau đớn để xoa dịu nỗi đau, chứng minh à, thì ra mình vẫn còn sống.

    Đó là khoảnh khắc, hy vọng đã tắt và chỉ còn nỗi nhớ nhung có thể chống đỡ kiên cường không gục ngã.

    Nhiều lần soi gương và tự hỏi:

    Cô gái hay cười năm ấy giờ đâu rồi?

    Cô gái luôn tự tin, lạc quan, sống hết mình kia, sao bây giờ lại tàn tạ, đôi mắt lại vô hồn thế kia?

    Cô gái ham ăn ngày đó, mập mạp đến không nhấc được người, sao giờ lại gầy yếu xanh xao quá?

    Cô cười mà sao mặt cô như muốn khóc thế kia. Cái mặt nạ giả bộ kiên cường ấy, sao mà xấu quá. Cô không thích tý nào. Nhưng sao vẫn đeo thế kia?

    Cô nằm mơ, giấc mơ này luôn tới mỗi khi cô mệt mỏi mà thiếp đi.

    Trên cánh đồng xanh ngút ngàn ấy, cô gái chạy nhảy thật vui, chiếc váy xoay tròn, xoay tròn trong gió rất đẹp.

    Ánh nắng rất ấm, trời rất xanh. Xa xa còn có mấy con cò trắng, đàn bò vàng thảnh thơi gặm cỏ.

    Chàng trai đứng phía sau cô, nở nụ cười đầy cưng chiều và dịu dàng, nắm lấy tay cô gái, viết nhẹ vào tay cô, như gãi vào lòng cô:

    - Anh yêu em nhất!

    - Em cũng thích anh nhất, thích nhất trên đời này! – Cô gái cong cong đôi mắt ngọt ngào đáp lại.

    Bầu trời rất cao, rất trong xanh, ánh nắng chan hòa. Đôi tình nhân trẻ nắm chặt tay nhau cười trong ánh nắng ấm áp đó, tựa như một bức tranh hạnh phúc đến mãi mãi.

    Cảnh sắc bỗng chốc thay đổi, trở về một ngày mưa tầm tã. Sài Gòn mưa mịt mù, dòng nước đen ngòm bẩn thỉu, bầu trời u ám, xa xa còn nghe tiếng sấm. Cô gái nhỏ đứng nép mình bên một cây cột ở sân bay, cả người ướt như chuột lột, sắc mặt trắng bệch vì quãng đường xa ngồi trên xe khách, sau đó lại vội vàng không muốn sống chạy tới sân bay. Cô lạnh. Rất lạnh. Ánh mắt cô ảm đạm nhìn bóng lưng ở phía xa kia đang chầm chậm cất bước đi qua cổng an ninh.

    Tay cô cầm điện thoại, trắng bệch. Màn hình lúc sáng lúc tối, cô co ro đứng ở đó. Đông cứng.

    - Xin lỗi em, tạm biệt!

    Có một chàng trai nhỏ, dùng hết may mắn đời mình để gặp một cô gái nhỏ, dù chàng trai biết, một người khuyếm khuyết giống như anh, sẽ chẳng bao giờ mang lại cho cô hạnh phúc. Chàng trai tự ti vẫn cố chấp nắm lấy tay cô, đến khi cô tự nguyện đưa trái tim mình cho chàng trai, anh lại sợ hãi lùi lại, lựa chọn chạy trốn để lại cô gái nhỏ lúc này đã toàn tâm toàn ý yêu anh.

    Người ra đi dứt khoát, người ở lại mang một trái tim bị khoét một mảng sâu, chìm đắm trong hố sâu của sự đau khổ nhớ nhung mãi không thoát ra.

    Cô nhớ có một chàng trai, dù không nói được, nhưng có nụ cười rất đẹp, đã yên lặng đi bên cạnh cô suốt một quãng thời gian dài.

    Cô nhớ những khi giận dỗi, anh vụng về nhắn tin cho cô, vụng về mua những món quà nhỏ, vụng về viết vài tờ giấy nhỏ dỗ dành cô.

    Cô nhớ, có một chàng trai, ngược chiều nắng đến bên cô, nở nụ cười dịu dàng, vẽ vào lòng bàn tay cô lời thì thầm "anh yêu em".

    Cô cũng nhớ, sân bay ngày mưa đó, bóng anh cô đơn mà kiên định đi về phía cửa an ninh. Bỏ rơi cô.

    Có lúc cô tự hỏi, nếu ngày đó biết yêu anh sẽ đau khổ như thế, thì liệu cô có ngốc nghếch giao ra trái tim mình dễ dàng vậy không?

    Nếu biết trước một ngày, cô sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa mà cam chịu sống cô độc đến cuối đời chỉ để thương nhớ cho sự ngây thơ tuổi trẻ, cô còn khờ dại để anh dùng sự dịu dàng của mình để yêu thương cô sau đó hung hăng tổn thương cô nữa không?

    Trên đời này, không có "nếu như", cũng như cô, sẽ vẫn như năm đó như con thiêu thân lao vào ngọn lửa dịu dàng của anh.

    Sau đó dùng cả đời mình để nhớ nhung về anh. Sống trong cô độc!

    "Không dám mong đời vơi gánh nặng

    Chỉ mong vai em đủ vững vàng."
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...