Chương 20: Tự ăn ác quả (2) Bấm để xem Thẩm Gia Di bước nhanh đi đến trước bàn, giơ tay mở năm ngón tay ra, một ngọn lửa nho nhỏ bốc cháy lên ở trong lòng bàn tay nàng ta, dần dần ngưng tụ lại và bùng lên. Những người tu luyện ma pháp có thể nắm giữ kỹ năng trước cấp 6, cũng không nhiều lắm. Hiện tại Thẩm Gia Di đang sử dụng chính là kỹ năng hiếm có - Hỏa cầu thuật. "Ngươi không xứng!" Thẩm Gia Di ghen ghét xuất chưởng quả cầu lửa trong lòng bàn tay, theo một tiếng ầm vang rất lớn, ngọn lửa màu đỏ đậm điên cuồng cắn nuốt một đống lễ vật tinh tế chồng chất ở trên bàn. Trong thời gian chớp mắt, những món điểm tâm thơm ngon đều văng khắp nơi, cùng với những vật nhỏ đẹp tinh xảo, đều hóa thành tro tàn ở trong khoảnh khắc, bị đốt cháy ở bên trong nhọn lửa hừng hực. Từ đầu chí cuối, Thẩm Viêm Tiêu vẫn luôn ngồi ở trên giường, im lặng nhìn Thẩm Gia Di bởi vì ghen ghét mà trở nên cực đoan. Nàng không có bất luận phản ứng gì. Đốt cháy đồ vật không thuộc về mình, trái tim ghen ghét của Thẩm Gia Di vẫn không hạ thấp xuống được chút nào. Nàng ta biết, Thẩm Tư Vũ đã bị Thẩm Phong gọi đi, toàn bộ Chu Tước thế gia, căn bản không có người nào sẽ xuất hiện ở trong phòng Thẩm Viêm Tiêu vào lúc này. Cho dù hiện tại nàng ta làm gì đối tên ngốc này, đều không có bất luận kẻ nào sẽ tới ngăn cản! Ghen ghét và không cam lòng thúc giục Thẩm Gia Di đi bước một đến gần Thẩm Viêm Tiêu, ỷ vào mình cao hơn Thẩm Viêm Tiêu một chút, Thẩm Gia Di túm lấy cổ áo của Thẩm Viêm Tiêu, thô bạo lôi kéo nàng lên từ trên giường xuống, túm nàng đi tới nơi ngọn lửa đang thiêu đốt. "Ta muốn nhìn xem, liệu sau khi đầu tóc và lông mày ngươi bị thiêu hủy, Tư Vũ ca ca còn có thể yêu thương đồ ngu ngốc xấu xí ngươi nữa hay không!" Thẩm Gia Di hung tợn mở miệng. Ngoài phòng có Thẩm Gia Vĩ canh gác, nàng ta căn bản không cần lo lắng hành vi của mình sẽ bị người khác phát hiện. Cho dù xong việc có người chú ý tới hết thảy nơi này, cũng sẽ cho rằng bản thân Thẩm Viêm Tiêu không cẩn thận, làm đổ giá nến, gây ra hoả hoạn, thiêu hủy lễ vật và đầu tóc của mình! Sẽ không có người nào hoài nghi nàng ta, bởi vì không ai để ý tới sống chết của tên ngốc này! Ngoại trừ Thẩm Tư Vũ. Hiện tại, hùng hài tử này thật sự càng ngày càng hung tàn. Thẩm Viêm Tiêu thành thành thật thật mặc kệ Thẩm Gia Di kéo mình tới gần ngọn lửa, nhưng đáy mắt lại hiện lên một nụ cười ác liệt. Càng ngày càng cảm giác được rõ ràng sóng nhiệt phất qua làn da, Thẩm Viêm Tiêu nheo nheo mắt, nhìn Thẩm Gia Di đã phát rồ cùng với những vật nhỏ đang bị ngọn lửa thiêu đốt trước mặt. Khoé môi hồng hào của nàng vô tình gợi lên một nụ cười ác ý. Một dòng khí vô hình được ngưng tụ ở đầu ngón tay Thẩm Viêm Tiêu, dần dần hình thành một đốm lửa nhỏ. Ngọn lửa kia bị nàng giấu ở phía sau, Thẩm Gia Di phía trước căn bản không thể nào phát hiện ra. Mắt thấy đã đi tới trước bàn đang bị lửa thiêu đốt, đáy mắt Thẩm Viêm Tiêu nở rộ ra một đóa hoa tà ác, ngọn lửa nho nhỏ giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn ra từ đầu ngón tay nàng! Ngay khi Thẩm Viêm Tiêu đang muốn kéo Thẩm Gia Di vào bên trong ngọn lửa, đột nhiên cảm giác được mắt cá chân mình xuyên tới một trận đau đớn. Nàng ta không hề phòng bị, thân mình nháy mắt mất đi cân bằng, cả người hoảng hốt ngã thẳng xuống đống lửa! "A!!!" Nhiệt độ cực nóng xâm nhập vào toàn thân Thẩm Gia Di, ngọn lửa nóng cháy bao vây lấy nàng ta, trên làn da truyền đến cảm giác bỏng rát khiến nàng ta không nhịn được kêu thảm thiết thành tiếng. Nàng ta căn bản không biết mình đã xảy ra sự tình gì, bản thân mình vì sao té ngã một cái không thể hiểu được, ngã ngay vào đống lửa này. Từ trong đau nhức, Thẩm Gia Di quay cuồng giãy giụa ở trong đống lửa, đôi mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy được thân ảnh nho nhỏ kia vẫn đang đứng ở bên ngoài ngọn lửa. Vẫn gầy nhỏ như cũ, vẫn là khuôn mặt nhỏ với dung mạo bình thường như cũ.
Chương 21: Tự ăn ác quả (3) Bấm để xem Nhưng giờ này khắc này, Thẩm Viêm Tiêu luôn bị nàng ta nhạo báng khi dễ trong một thời gian dài, lại đang đứng ở trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nàng ta đang kêu la thảm thiết ở bên trong đống lửa. Trong cặp mắt từ trước tới nay đều luôn ngây thơ vô tri, sớm đã rút hết đần độn của ngày xưa, chỉ còn lại một cái nhìn lạnh lùng khinh thường khiến Thẩm Gia Di cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi. Thẩm Viêm Tiêu an tĩnh đứng ở trước đống lửa, nhìn bộ dáng thê thảm của Thẩm Gia Di bị ngọn lửa cắn nuốt. Nàng hiểu rất rõ ngọn lửa như vậy căn bản không đủ để thiêu chết người tu luyện ma lực như Thẩm Gia Di, sẽ chỉ khiến nàng ta chịu một chút thương thế ngoài da. Vì thế nàng căn bản không cần lo lắng Thẩm Gia Di sẽ chết hay không, nàng chỉ cần đứng tại chỗ, lẳng lặng thưởng thức gương mặt vặn vẹo vì đau đớn kia. Thẩm Gia Vĩ đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, cảm thấy có chút không thích hợp. Sau khi tiếng kêu thảm thiết quen thuộc phát ra càng lúc càng thê lương, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra có vấn đề, lập tức phá cửa phòng. Trong nháy mắt cửa phòng bị mở ra, hình ảnh Thẩm Gia Di đang giãy giụa ở bên trong ngọn lửa dẫn vào mi mắt, mà càng khiến cho Thẩm Gia Vĩ khiếp sợ, xác thật chính là Thẩm Viêm Tiêu đang đứng ở bên ngọn lửa, mặt mang theo mỉm cười. "Gia Vĩ! Cứu ta!" Thẩm Gia Di bị mắc kẹt dưới tàn dư của bàn gỗ đã bị cháy, căn bản không thể nào thoát thân, ngọn lửa vô tình bỏng cháy thân hình nàng ta, sợ hãi lan tràn, nàng ta chỉ có thể cầu cứu đệ đệ mình. Thẩm Gia Vĩ lúc này mới cuống quít hồi phục lại tinh thần, không có thời gian để cân nhắc về nụ cười tà ác xa lạ cực điểm trên khuôn mặt Thẩm Viêm Tiêu, vội vàng chạy ra ngoài cửa, đi tìm người cứu giúp. Không bao lâu sau, Thẩm Nhạc đã mang theo một đám người chạy tới trong phòng Thẩm Viêm Tiêu. Sau mấy thùng nước, ngọn lửa rốt cuộc rút đi. Trong khi đó, Thẩm Gia Di bị ngọn lửa tra tấn hồi lâu, sớm đã bởi vì kinh sợ và kiệt sức nên đã ngất đi. Cùng tiến đến nơi này còn có Thẩm Phong và Thẩm Tư Vũ, bọn họ tiến đến hơi muộn một khắc, nhìn trong phòng hỗn độn, sắc mặt đều rất khó coi.Thẩm Phong nhíu mày đứng trước cửa, nhìn Thẩm Nhạc mang vẻ mặt phẫn nộ đang ôm Thẩm Gia Di. Thẩm Phong còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Vũ bên người, đã bước đi về phía trước tới bên người Thẩm Viêm Tiêu, kéo nàng đến một bên, trên dưới kiểm tra trên người nàng có thương tích gì hay không. "Thẩm Viêm Tiêu, ngươi đã làm chuyện tốt!" Thẩm Nhạc đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng ngực, nếu không phải bởi vì có Thẩm Phong ở đây, chỉ sợ hắn sớm đã lao qua xé xác Thẩm Viêm Tiêu thành từng mảnh nhỏ. Thẩm Tư Vũ bảo hộ Thẩm Viêm Tiêu ở sau người, nhìn về phía Thẩm Nhạc nói: "Nhị bá phụ sao có thể nó ra lời này? Việc này có liên quan gì với Tiêu Tiêu đâu." "Sao lại không liên quan tới nàng? Gia Di bị thương ở trong phòng nàng, thực rõ ràng là nghiệt chủng này lòng mang ý xấu, muốn hãm hại Gia Di!" Cho dù Thẩm Phong suy nghĩ như thế nào chăng nữa, nhưng từ lúc bắt đầu Thẩm Nhạc đều không tin Thẩm Viêm Tiêu là một phế vật như vậy, sẽ là huyết mạch Chu Tước thế gia bọn họ. Dưỡng phế vật như vậy ở Chu Tước thế gia chính là một sự sỉ nhục, hiện giờ nàng lại liên tiếp gây ra tai họa, hiện giờ người bị thương chính là nữ nhi nhà mình, hắn sao có thể bỏ qua cho nàng. Con ngươi vẫn luôn ôn hoà của Thẩm Tư Vũ hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. "Đều câm mồm cho ta!" Thẩm Phong khẽ quát một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc nói không lựa lời một cái. "Ta lặp lại lần nữa, nàng là hài tử của Thẩm Ngọc, nếu như còn có bất luận kẻ nào dám phê bình lung tung, tốt hơn hãy cút đi cho ta!" Thẩm Nhạc chỉ có thể cắn chặt hàm răng, đè nén phẫn nộ trong lòng xuống nói: "Cha! Gia Di chính là thân cháu gái của ngài, hiện giờ đã bị phế vật này gây thương tích, chẳng lẽ ngài cứ mặc kệ vậy sao?!" Giao tình? Thẩm Gia Di là cháu gái Thẩm Phong, nàng không phải hay sao? Thẩm Viêm Tiêu đứng ở phía sau Thẩm Tư Vũ, cười lạnh trong lòng
Chương 22: Sư tử mở miệng (1) Bấm để xem "Nếu ta nhớ không lầm, Thẩm Gia Di đã tu luyện ma pháp tới cấp 5, ý Nhị bá phụ là, với thực lực ma pháp cấp 5 của Thẩm Gia Di, lại bị Tiêu Tiêu không có chút ma pháp lẫn đấu khí đả thương?" Gương mặt ôn nhuận như ngọc của Thẩm Tư Vũ hiện ra tia giận dữ, vẻ tức giận này khiến thiếu niên luôn nho nhã lễ độ có một phần khí thế cao cao tại thượng. Kể cả Thẩm Nhạc cũng cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại phát ra từ Thẩm Tư Vũ, làm hắn âm thầm kinh hãi. Thực lực của tiểu tử này rốt cuộc là gì, lại có thể tỏa ra khí thế cường đại như vậy! Ma pháp cấp 5 bị một đứa ngớ ngẩn không có ma pháp lẫn đấu khí đả thương? Chuyện này mà truyền ra ngoài, khẳng định có thể viết vào chuyện cười lớn nhất trong một trăm năm nay tại đế quốc Long Hiên. Chưa nói là Thẩm Phong không tin, ngay cả Thẩm Nhạc cũng sợ là không tiếp nhận được sự thật như thế, cứ cho là như vậy đi, nếu thế chẳng lẽ nữ nhi mà hắn luôn kiêu ngạo còn không mạnh bằng một đứa phế vật ngu ngốc sao? Sắc mặt Thẩm Nhạc đổi liên tục từ trắng, xanh, tím. "Gia Vĩ, rốt cuộc chuyện là như thế nào, ngươi nói đi." Thẩm Phong cau mày, chuyện xảy ra ở trong phòng Thẩm Viêm Tiêu, theo lẽ thường mà nói, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ xuất hiện ở đây, xui xẻo nhất phải là Thẩm Viêm Tiêu, thế nhưng bây giờ lại bị ngược, Thẩm Gia Di hôn mê bất tỉnh, Thẩm Gia Vĩ vẻ mặt cũng xanh xao. Thẩm Gia Vĩ vẫn luôn sợ hãi Thầm Phong trầm mặc ít nói, cho dù hắn là gia gia mình, nhưng bình thường cũng không hoàn toàn thân thiết. Bị nhắc tới tên, Thẩm Gia Vĩ nuốt nước miếng một cái, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Viêm Tiêu đang được Thẩm Tư Vũ bảo hộ sau lưng, lúc này Thẩm Viêm Tiêu dường như đã trở lại bộ dáng vô tri ngốc nghếch như thường, hoàn toàn không có bộ dáng tà tứ kia, thế nhưng hình tượng ngắn ngủi ấy, lại khắc sâu trong lòng Thẩm Gia Vĩ, chẳng biết tại sao, lúc này nhìn Thẩm Viêm Tiêu, nội tâm đã không còn cảm giác coi thường cùng miệt thị, chỉ che giấu cảm giác không cam lòng. "Ngươi nói thật đi!" Thẩm Nhạc thấy nhi tử ngây ngốc nhìn chằm chằm cái đồ ngu ngốc kia, liền đánh một cái. Thẩm Gia Vĩ bị giật mình một cái, sợ sệt nói: "Ta... Ta cái gì cũng không biết, là tỷ tỷ bảo ta ở cửa canh chừng, trong phòng xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm." Nếu như bình thường, tất nhiên Thẩm Gia Vĩ sẽ bỏ đá xuống giếng, xem như không nhìn thấy Thẩm Viêm Tiêu ra tay, hắn cũng tuyệt đối phải vu oan giá họa, thế nhưng hiện tại trong lòng hắn như bị một khối đá đè ép, khiến hắn không dám có một câu nói xấu Thẩm Viêm Tiêu. Nụ cười khiến người khác phải rùng mình, hắn không muốn nhìn thấy lần thứ hai. "Canh chừng ở cửa?" Thẩm Tư Vũ liếc qua Thẩm Gia Vĩ, Thẩm Gia Vĩ liền giống như con chim cút bị hoảng sợ mà rụt cổ vào, trốn sang một bên. Chân mày Thẩm Phong càng nhíu chặt, trước mắt một chút manh mối cũng không có, tâm trí Thẩm Viêm Tiêu chỉ đạt tới trình độ tiểu hài đồng 4 tuổi, căn bản không mong đợi từ miệng nàng nói ra được gì mà hỏi, mà Thẩm Gia Di còn đang hôn mê, càng không mong đợi vào. "Trước tiên cho người lui xuống, để Thẩm Thu nhìn xem, trong thời gian này các ngươi rảnh rỗi gây chuyện chưa đủ nhiều hay sao? Đều đứng ở chỗ này làm cái gì, còn không mau đi làm việc đi!" Thẩm Phong rất là đau đầu, hiện tại tâm tình hắn đều đặt ở chuyện thức tỉnh Chu Tước, nơi đâu còn có tâm tư đi quản chuyện của tiểu hài tử. Thẩm Phong hạ lệnh, đám người không thể không làm. Thẩm Nhạc rất không cam lòng mang Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ rời đi, Thẩm Phong dặn dò vài câu rồi cũng rời đi.
Chương 23: Sư tử mở miệng (2) Bấm để xem Bên trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Viêm Tiêu và Thẩm Tư Vũ. "Đừng sợ." Thẩm Tư Vũ vỗ vỗ bả vai Thẩm Viêm Tiêu, nhìn đống lễ vật đã bị đốt thành tro tàn, nói, "Ngày mai ta lại cho người đem một ít tới, Tiêu Tiêu không cần lo lắng." Ai lo lắng cho mấy thứ kia? Thẩm Viêm Tiêu âm thầm liếc mắt, ngoại trừ hơi tiếc đống đồ ăn, còn đối với đống đồ tinh mỹ không dùng được dành cho "trẻ chưa đến tuổi đi học" nàng một chút cũng không đau lòng. Thẩm Gia Di xui xẻo, làm cho vài ngày sau đó, hai hùng hài tử kia rốt cuộc cũng không tới quấy rầy Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Tư Vũ vì Thẩm Phong, cũng có ít thời gian bồi bên cạnh Thẩm Viêm Tiêu. Kết quả là, Thẩm Viêm Tiêu được rảnh rỗi đã bị Tu đưa đi tiến hành huấn luyện ma quỷ. Ma pháp cùng đấu khí tại thời điểm ban đầu là tu luyện nhanh nhất, nhưng khi tiếp cận cấp 6, tốc độ thăng cấp càng chậm, liên tiếp bốn ngày huấn luyện ma quỷ, cũng chỉ có thể để đấu khí cùng ma pháp Thẩm Viêm Tiêu tăng lên cấp 4 và cấp 5, tốc độ thăng cấp này người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở trước mặt Thẩm Viêm Tiêu vẫn là chậm như rùa. "Đáng chết, tại sao một chút tiến bộ cũng không có!" Màn đêm buông xuống, Thẩm Viêm Tiêu kết thúc một ngày tu luyện, thăng cấp hôm nay cũng giống như hành xác, đấu khí còn tính là tăng một chút, nhưng khoảng cách tới cấp 5 vẫn còn một đoạn, thế nhưng ma pháp một chút cũng không có tăng. Điều này khiến cho Thẩm Viêm Tiêu hay cưỡi tên lửa mà thăng cấp có chút không quen. "Lớp phong ấn thứ nhất mở ra, sẽ chỉ giúp ngươi có được thể chất ma vũ song tu, chỉ cần lớp phong ấn thứ hai vẫn chưa mở, ngày sau ngươi càng thăng cấp càng chậm, khi đến cấp độ nhất định, ngươi sẽ dậm chân tại chỗ." Âm thanh của Tu đúng lúc vang lên. "Cái phong ấn này rốt cuộc là thứ gì?" Thẩm Viêm Tiêu có chút buồn bực, nói đây là phản kích tốt nhất, xong xuôi sẽ đứng trên gia chủ của Chu Tước thế gia? Nếu thật sự như lời Tu nói, vậy nhất định khi nàng thăng đến một cấp độ nào đó, liền không có cách nào thăng cấp tiếp, giải phong ấn có cảm giác thoải mái, thế nhưng vấn đề sau này lại không nhỏ. "Không phải ta đã nói, nó sẽ áp chế lực lượng của ngươi, giải phong ấn tầng thứ nhất mới chỉ là bắt đầu, ngươi phải nghĩ mạnh lên, nhất định phải giải phong ấn phía sau, như vậy chẳng những ngươi có thể tiếp tục thăng cấp, mà lực lượng bị áp chế trước đó cũng như giếng nước mà phun trào." Giọng nói của Tu vẫn bình tĩnh không dao động, mang theo chút hàn ý. "Vậy làm thế nào mới có thể giải lớp phong ấn thứ hai?" Thẩm Viêm Tiêu hỏi. Tu trầm mặc một lát, mới nói ra một từ. "Yêu thú." Yêu thú, là sinh vật tà ác hoạt động ở chỗ tối tăm trên đại lục Quang Minh, bọn chúng không phải con người, cũng không phải ma thú, bọn chúng tồn tại là tà ác cực điểm, lấy sinh vật cũng con người làm thức ăn, yêu thú ăn càng nhiều thực lực càng cường đại, yêu thú bình thường chỉ hung tàn, mà yêu thú cấp cao lại có thể biến hóa thành hình, ẩn giấu trong khu vực của con người, tìm kiếm mục tiêu của mình. Đối với yêu thú, nội tạng con người là thứ chúng thích ăn nhất, giống như là một dụ hoặc. Phía trên đại lục Quang Minh, đếm không hết con người chết trong miệng yêu thú, có một khoảng thời gian số lượng yêu thú đã gây nguy hiểm đến sự tồn vong của con người, tình huống này khiến cho vài quốc gia trên đại lục Quang Minh không thể không liên thủ xuất kích, tập hợp quân đội giải quyết yêu thú.
Chương 24: Sư tử mở miệng (3) Bấm để xem Tuy rằng chỉ có một lần liên thủ xuất kích, những đã đem yêu thú trong khu vực sinh sống của con người tiêu diệt một bộ phận lớn, chỉ là số lượng yêu thú bên ngoài khu vực của con người chiếm rất nhiều, nơi đó được gọi là "Sinh Mệnh Cấm Khu", một địa phương hoang vu không thích hợp cho người cư trú. Ngay cả khu vực mà Thẩm Viêm Tiêu đang ở tuy đã tẩy sạch một lần, chỉ là tiêu diệt phần lớn yêu thú cấp thấp, còn những yêu thú cấp cao có khả năng biến hóa, vẫn ẩn giấu sinh hoạt trong thành, bọn hắn cực kỳ giảo hoạt, mỗi một lần bị tập kích đều không có ở hiện trường, rất khó bắt được. Ở đế quốc Long Hiên, yêu thú là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, bất luận là ở thành nào, chỉ cần nghe có yêu thú tấn công đều gây chấn động lớn. Trong khoảng thời gian này, hết thảy của thế giới này Thẩm Viêm Tiêu có nhiều hoặc chút ít hiểu biết, chỉ là nàng không rõ ràng lắm, loại sinh vật hung tàn như yêu thú lại có quan hệ mật thiết gì với phong ấn của nàng? "Ta cần hấp thu lực lượng trong tinh hạch của yêu thú để khôi phục thực lực, chỉ cần thực lực của ta có thể khôi phục, tự nhiên có thể giúp ngươi cởi bỏ phong ấn tầng tiếp theo." "..." Thẩm Viêm Tiêu hơi sửng sốt. Ma thú sau khi chết sẽ lưu lại lực lượng trong ma hạch, mà yêu thú cũng có "hạch" chứa lực lượng, gọi là tinh hạch. Ma hạch cực kỳ được hoan nghênh, bởi vì nó có thể hợp thành cùng vũ khí của đấu khí giả và ma pháp sư, sinh ra lực lượng cường đại, nếu là yêu thú càng mạnh thì lực lượng lưu lại càng lớn. Chỉ là tinh hạch cùng ma hạch bất đồng. Lực lượng bên trong ma hạch vô cùng thuần tịnh, mọi người có thể trực tiếp hấp thu, còn bên trong tinh hạch lại tồn tại khí tức hắc ám nồng đậm hỗn loạn, tuy lực lượng trong tinh hạch cũng rất cường đại, nhưng lại có rất ít người có thể chống lại khí tức hắc ám trong nó. Nếu có người sử dụng lâu dài, lấy tinh hạch hợp thành vũ khí, như vậy thân thể hắn rất nhanh bị khí tức hắc ám trong tinh hạch ăn mòn. Thẩm Tiêu Viêm nói tới nói lui, nếu dùng, nhẹ thì tẩu họa nhập ma, nặng thì anh dũng hi sinh... Chỉ có một ít cao thủ tinh thần lực cường đại, mới có can đảm sử dụng tinh hạch, hơn nữa chính mình cũng chỉ dám dùng tinh hạch cấp bậc thấp. Mặc kệ nói như thế nào, tinh hạch đối với mọi người chỉ như một đầu gân gà, ăn thì vô dụng nhưng bỏ đi thì tiếc. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới cái thứ râu ria kia lại là thứ mấu chốt để Tu khôi phục thực lực. Chỉ có thể nói khẩu vị của người này thực nặng... thực nặng... "Lấy được tinh hạch cũng không khó, trước đó vài quốc gia liên thủ tiêu diệt được số lượng lớn yêu thú, phần lớn tinh hạch đều ở trong tay các quốc gia, những thứ này cũng không có người nào muốn, tùy tiện đến hội đấu giá thì có thể mua được số lượng lớn." Thẩm Viêm Tiêu lợi dụng thời gian này bổ sung kiến thức, mặc kệ khẩu vị Tu nặng hay không, tóm lại chuyện này không tính là khó làm. Hiện tại vấn đề duy nhất chính là... Nàng rất nghèo! Làm một ngớ ngẩn! Làm một phế vật! Làm một sâu gạo chuyên nghiệp! Chu Tước thế gia chỉ quan tâm tới vấn đề ăn mặc, làm sao có thể cho nàng mấy thứ làm "tiền tiêu vặt"? Ngoại trừ trước đó có hai cái hầu bao của hai nha hoàn mượn gió bẻ măng, Thẩm Viêm Tiêu có thể nói là liêm khiết thanh bạch, trong túi rất sạch sẽ. Tinh hạch dù không đắt như ma hạch, nhưng cũng không phải rau cải trắng, lấy chút tiền trong tay nàng lúc này, chỉ mua được một hai viên tinh hạch cấp thấp.
Chương 25: Thần trộm xuất thủ (1) Bấm để xem Đương nhiên, nàng vô cùng hoài nghi, một hai viên tinh hạch cấp thấp, căn bản không đủ cho đại gia nào đó nhét kẽ răng. Lần đầu tiên từ lúc hiểu chuyện đời, nàng gặp vấn đề về kinh tế. "Ngươi xem xem, để ngươi khôi phục thực lực có thể giúp ta giải phong ấn tầng thứ hai, đại khái cần bao nhiêu viên tinh hạch?" Thẩm Viêm Tiêu thăm dò hỏi. Tu trầm mặc một lát, phun ra một con số làm Thẩm Viêm Tiêu muốn hộc máu. "Ba vạn viên." Ba vạn viên.. Thẩm Viêm Tiêu im lặng hỏi trời cao, đừng nói ba vạn viên, ba mươi viên hiện giờ nàng cũng không mua nổi a! "Nếu là cấp cao, đại khái cần hai ngàn viên liền không sai biệt lắm." Tu khó có được lúc "quan tâm", mở miệng. Chỉ cần hai ngàn viên liền không sai biệt lắm.. không sai biệt lắm! Thẩm Viên Tiêu vuốt mặt một cái, năm đó vài quốc gia liên thủ, diệt yêu thú cấp cao bất quá cũng hơn một vạn con, sau đó chia cho các quốc gia, xem chừng đế quốc Long Hiên hiện tại, toàn bộ tinh hạch cấp cao cộng lại bất quá cũng ba bốn ngàn viên, mà đại gia nào đó mở miệng là hai ngàn.. Trừ phi hiện tại nàng đang ngồi trên vương tọa vàng rực rỡ, đầu đội vương miện bảo thạch, nếu không xem như nàng phú khả địch quốc, tuyệt đối cũng không bỏ ra nổi con số khổng lồ như vậy. "Chúng ta vẫn nên bàn về tinh hạch cấp thấp đi.." Tinh hạch cấp cao không cần nghĩ, Thẩm Viêm Tiêu chỉ có thể ra tay ở tinh hạch cấp thấp, khi nổ ra chiến dịch càn quét yêu thú cấp thấp, không có trăm vạn cũng có mấy chục vạn, ba vạn tinh hạch cũng không tới nỗi dọa người như vậy, chỉ cần có tiền, vấn đề sẽ không còn là vấn đề. Chu Tước thế gia rất có tiền, dù sao vị trí là một trong ngũ đại gia tộc của đế quốc Long Hiên, không nói phú khả địch quốc, cũng là giàu đến chảy mỡ. Nếu tâm tình Thẩm Phong tốt, mua ba vạn tinh hạch cũng giống như mua mứt hoa quả. Thế nhưng là, vấn đề ở chỗ.. Thẩm Viêm Tiêu không có bản lĩnh kia, cũng không dám đánh cược rằng Thẩm Phong sẽ cho nàng vung tiền như rác. Lúc này, vấn đề của Thẩm Viêm Tiêu chính là tiền! Thẩm Viêm Tiêu cảm thấy may mắn vì năm đó nàng chọn "nghề nghiệp" tốt, là thần trộm a! Tiền đối với nàng giống như hòn đá trên mặt đất, khắp nơi đều có. Nếu như năm đó nàng mắt không mở mà đi làm sát thủ gián điệp gì đó, sợ rằng hiện giờ chỉ có thể yên lặng ngồi xổm ở nơi âm u hẻo lánh nào đó mọc thành nấm đi! "Không phải là ba vạn tinh hạch thôi sao! Ngươi yên tâm, lấy thân thủ của ta, đảm bảo sẽ cho ngươi ăn tới nôn ra!" Đối với tay nghề của mình, Thẩm Viêm Tiêu đương nhiên tự tin, huống chi, nàng hiện tại ở Chu Tước thế già giàu tới chảy mỡ, tùy tiện một Đệ nhị, Đệ tam trong tay lại không có tám ngàn vạn sao, mượn gió bẻ măng cũng không quá thuận tiện như thế! Bởi vì nghe được "ăn tới nôn", ba chữ này làm vị đại gia nào đó ngầm cho phép người nào đó đắc ý, thanh âm "nga" một tiếng. Kết quả là, trong đêm đen trăng thanh gió mát, một thân ảnh hắc y nho nhỏ xuất hiện trong từng sân của Chu Tước thế gia, móng vuốt tội ác nhắm vào những cái hầu bao thuần khiết vô tội. Đương sáng sớm ngày thứ hai, tia nắng đầu tiên chiếu xuống đất, phủ Chu Tước thế gia vốn an tĩnh lại bùng phát từng tiếng kêu thê lương. "Mẹ nó! Tiền của lão tử đâu!" "Thảo! Tên tặc nào không muốn mạng, lại dám trộm tiền của cô nãi nãi!" "Lão bà của lão tử a! Ta không muốn sống nữa!" Trong vòng một đêm, trên dưới phủ Chu Tước thế gia, có hơn hai mươi người bị ra tay tới thảm.