Sau khi được đặc cách tuyển chọn Lisha giờ đây được ngài Bashu hết mực yêu quý. Trên đường trở về Illuminum ngài ra lệnh cho trưởng lão Sev đi theo bảo vệ Lisha. Ngài cũng muốn hai người hiểu nhau hơn vì giờ một hôn lễ chắc chắn sẽ diễn ra để duy trì dòng máu rồng băng quý hiếm.
"Cô ít nói nhỉ" Sev nói.
"Tôi bệnh từ nhỏ cả ngày ở trong nhà nên giao tiếp không giỏi cho lắm. Xin lỗi nếu làm ngài khó chịu!" Lisha nhỏ nhẹ đáp.
Ngồi trên xe, Lisha bây giờ như công chúa tuyết, việc thức tỉnh được Zota khiến cô khống chế được con rồng băng, khuôn mặt hồng hào hơn. Ánh mắt hút hồn càng thêm ma mị trong lớp sương lạnh giá. Nhưng trong ánh mắt đó chứa một nỗi niềm về người bạn ở Livia, người bạn duy nhất giúp cô có thêm nghị lực sống.
Từ lúc tặng cho hắn cuốn sách, cô vẫn tự nhủ có một ngày sẽ quay lại tìm gã. "Không biết Dashi có còn nhớ đến ta không? Hay nghĩ ta đã chết?" cô thở dài.
"Cô có chuyện gì sao?" Sev hỏi.
"Không tôi chỉ hơi nhớ nhà, cho hỏi chúng ta gần tới chưa thưa ngài" Lisha đáp.
"Cô thấy đám người phía trước không chúng ta gần tới cổng thành rồi". Lisha vén rèm lên nhìn phía trước, trong một phút giây dường như đã thấy gã.
"Ta nghĩ về hắn nhiều quá đầu óc lú lẫn cả rồi" Lisha cười khổ nghĩ.
Về phần Dashi do đi cùng đoàn người nên hắn không xảy ra bất cứ vấn đề gì thêm nữa. Chỉ khi đang chuẩn bị vào thành thì "hự" có ai đó đụng gã. "Mùi thơm này sao quen quá, đúng rồi có hóa ra tro ta cũng nhận ra ngươi" hắn hét lên "tên kia trả tiền đây, không trả mạng mới đúng vì ngươi mà ta suýt mất mạng đó biết không?".
Gã ăn cắp ra dấu im lặng kề tai Dashi nói nhỏ "ông bạn bình tĩnh, không tôi nói cho lũ kia biết ông là dân Cyton đấy nhé". Hắn xoay người định bỏ chạy.
Dashi giật mình "đừng hòng thoát" liền giơ tay túm ngực gã. Cảm giác có gì đó không đúng "ngực con trai gì mà mềm vậy".
"Bốp" tên ăn cắp mặt đỏ như gấc nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Dashi ngẩn người "ta mới là người giận, sao hắn lại giận ngược lại quá đáng mà" định đánh trả thì tiếng tù vang lên từ những ngà voi báo hiệu ngài Bashu đã trở về.
Đám đông hò reo đứng sang hai bên hô to: "Bashu Bashu". Khung cảnh làm Dashi choáng ngợp tạm thời quên mất tình huống vừa xảy ra.
Ngài Bashu với cái đầu trọc, khuôn mặt vuông phúc hậu, râu quai nón, thân hình lực lưỡng như người đấu sĩ đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử, ngài cưỡi trên con rồng đất khí chất càng thêm bức người, ấn rồng trên cánh tay sáng rực, ngài đứng trên lưng con rồng nói to giọng ngài như tiếng chuông cứ vang lên từng hồi "Chào mừng mọi người đến với ngày hội lớn nhất của quốc gia, năm nay chúng ta có một tin vui đầu tiên đó là rồng băng cấp hai. Hy vọng sẽ có nhiều niềm vui hơn nữa. Các bạn còn chờ gì nữa bắt đầu thôi" ngài Bashu vừa dứt lời mọi người cầm cờ, chiêng trống đánh vang hô to khẩu hiệu của từng nhà. Dashi cũng theo đám đông tiến vào, gần tới cửa thành mọi người rút một cái thẻ trong giống như giấy mời. Hắn hoang mang nghĩ: "kiếm đâu ra bây giờ" chợt nghe ở phía bên kia có tiếng rao "vé vào thành đây một trăm pilo thôi".
Dashi như mở cờ trong bụng, lục hành trang của tên lái buôn, hắn cứ đinh ninh là tiền vẫn còn đấy, tới hai ngàn pilo.
Một linh cảm xấu trong hắn hiện ra, hắn lục mãi không thấy, hắn lục thêm lần nữa vẫn không thấy, hắn hoang mang, hắn nhìn quanh để tìm thì bắt gặp nụ cười đểu của gã. Tên ăn trộm cầm vé vừa phe phẩy trong không khí vừa vẫy tay chào. Dashi tức lộn ruột chạy thật nhanh tới không kịp xếp hàng hắn hét lên "trả tiền đây đồ ăn trộm xấu xa".
Mọi người nhốn nháo, tên ăn trộm quay lại nói to về đám đông "nó là một tên Cyton, không tin mọi người cứ lột sạch quần áo nó ra mà coi".
Dashi nghe vậy than khổ: "chết thật rồi", đám đông xung quanh bắt đầu vây lấy hắn: "cởi đồ ra thằng con hoang kia, hôm nay mày chết rồi".
Hắn hoảng hốt giải thích: "mọi người bình tĩnh ta bị oan".
"Dashi có phải Dashi không" một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên đi cùng là ngài Sev. Hắn không tin vào mắt mình nữa: "Lisha sao đẹp vậy" hắn cảm thán.
"Lisha" Dashi hét lên như có được phao cứu sinh, hắn mừng rỡ khi gặp lại bạn cũ.
Đám đông xì xào: "con nhỏ đó sao lại nói chuyện với bọn Cyton, đồ đáng nguyền rủa".
Ngài Sev nghe vậy liền đâm cây thương hàn băng xuống đất, không khí lạnh tỏa ra khiến mọi người im bặt.
Như chết đi sống lại hắn cầm lấy tay Lisha và nói: "Lisha! Ta cũng mang dòng máu rồng, ta muốn được học ở đây để tìm lại nguồn gốc của mình, mà ta không có vé vào thành".
Hành động đó khiến cho ngài Sev nhìn hắn ra vẻ không được vui.
Lisha ân cần nói: "đừng lo Dashi để ta xin giúp cho".
Nàng liền quay lại nói hết câu chuyện cho ngài Sev, vì chưa chính thức nhưng Lisha cũng được coi là vợ của lão nên lão rất nuông chiều.
"Bạn của cô cũng là bạn của ta hãy để hắn vào" ngài Sev ra lệnh cho đám lính. Tên trộm nhìn thấy sự việc, tưởng có trò vui để xem ai ngờ diễn biến trên làm hắn nhanh chóng chuồn đi chỗ khác.
Sau khi cổng thành đóng là lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người được tận hưởng một đêm không ngủ ở trung tâm học viện quốc gia trước khi lễ tuyển chọn chính thức bắt đầu. Tiếng đàn hát, cười đùa vang lên khắp nơi. Bầu không khí này làm Dashi như đang mơ, hắn nghĩ đến những lần trước đây khi pháo hoa, tiếng nhạc vang lên thành phố. Ngồi gặm những cái chân gà mà bà Quoka kiếm được hắn ước ao một ngày được đứng ở đó hòa chung niềm vui với mọi người.
Ba người cùng bước đi trên con đường rộng dẫn đến trung tâm của bữa tiệc.
Từ khi có hắn bên cạnh, Lisha nói nhiều hơn tinh thần vui vẻ lên hẳn. Nhìn khuôn mặt cô lúc này hắn không còn tin vào mắt mình nữa. Cái lạnh toát ra từ nàng mang theo vẻ đẹp cuốn hút, ánh mắt dưới lớp hàn sương như mang theo hơi ấm đốt cháy tâm hồn gã trai trẻ.
Dashi trông phút ngỡ ngàng thầm nghĩ: "cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng".
Chợt một tiếng hắng giọng vang lên: "ừm".
Lão ta quan sát động thái của Dashi từ đầu đến cuối, hiện tại Lisha vẫn chưa biết ý định của ngài Bashu, nhưng trong tâm lão đã coi Lisha như vợ mình. Nay vì một tên thuộc tầng lớp Cyton mà Lisha lại vui vẻ đến vậy khiến lão cảm thấy rất khó chịu.
"Quên mất đây là ngài Sev, tộc trưởng rồng băng, ngài đối xử với ta rất tốt" Lisha nói.
Dashi nhớ lại câu chuyện của lão Xeon cách đây không lâu, hắn cười khổ nghiêng người nói: "chào ngài tôi là Dashi".
Lão Sev chẳng buồn để ý đến hắn, chợt bắt gặp ánh mắt của Lisha lão hơi lúng túng đáp lại: "chào".
Lisha lại cười nói: "ngài Sev lúc nào cũng kiệm lời vậy đó, ngươi đừng để bụng nhé Dashi".
Hắn thầm than khổ: "Lisha vẫn chưa biết chuyện sao? Mình nên giữ khoảng cách".
"Sev, Lisha lại đây" một giọng nói rất quen vang lên, mọi người nhanh chân bước theo tiếng gọi.
Dashi lùi lại phía sau vì cảm thấy mình không nên đi theo, khu vực sắp tới đây chỉ giành cho những người đứng đầu của Illuminum, và những thí sinh đặc biệt được tuyển chọn thẳng.
Lisha kéo tay gã nói: "đi theo ta, đừng lo ngươi cũng đăc biệt mà không dễ gì có được người trong tầng lớp..".
Lisha không nói nữa cứ thế kéo Dashi đi, vì sợ chạm đến tự ái của hắn.
Hội trưởng Bashu đang ngồi giữa bàn tiệc ngoài trời hòa chung với không khí náo nhiệt của mọi người.
Ngài nhìn một lượt ánh mắt dừng lại trên người hắn "Ai đây Sev" ngài nói.
"Một tên Cyton" giọng khinh bỉ Sev đáp.
"Là Dashi thưa ngài Bashu, bạn của cháu" Lisha vừa nói vừa nhéo tay hắn.
"Chào ngài Bashu, tôi Dashi là người mang máu rồng thuộc tầng lớp Cyton" hắn ấp úng giới thiệu.
Mọi người xung quanh ồ lên rồi xì xào với nhau: "ai lại giao du với một thằng Cyton, mà sao nó có được dòng máu cao quý như chúng ta được".
"Mai là biết ngay mà" một giọng nói sắc lẻm vang lên. Một cô gái tóc đỏ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng dữ dằn. Cô nhìn xoáy vào Dashi khiến hắn giật bắn người liền ngó đi chỗ khác.
"Bà hỏa Khezur để ý đến hắn rồi, có trò vui rồi đây" mọi người mỉa mai nói.
"Con định làm cho thằng nhóc chết khiếp hã Khezur?" Bashu cười nói.
"Nó thuộc tầng lớp Cyton sao có thể đứng đây cùng với chúng ta được". Khezur đáp.
"Nhưng nó có máu rồng, chứng tỏ nó cũng đặc biệt. Ta nói rồi không quan trọng thuộc tầng lớp nào, chỉ cần có máu rồng là đủ." Bashu tiếp.
Khezur là con gái của ngài Bashu mang trong mình dòng máu rồng lửa cấp ba. Là người thắng thắn nhưng rất nóng tính như dòng máu cô đang mang. Hiện tại cô là người được chọn cho vị trí kế thừa trưởng tộc rồng lửa trong tương lai.
Về phần Dashi hắn đọc sách, báo viết về ngài Bashu rất nhiều, không biết từ khi nào hắn coi ngài như thần tượng của mình. Nay đứng trước mặt còn được ngài nói giúp cho vài câu khiến hắn càng thêm kính trọng.
"
Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Thứ lỗi cho con gái ta nếu nó làm khó cậu nhé" Bashu nhẹ nhàng nói.
"Thưa ngài tôi vừa tròn mười tám tuổi, không có gì đâu xin ngài đừng bận tâm. Cảm ơn ngài rất nhiều" Dashi đáp một cách lễ phép, điều mà nó hiếm khi làm trước đây.
"Vậy là nhỏ hơn con bé Khezur của ta rồi, cứ ngồi cạnh Lisha thoải mái ăn uống nhé, nhìn nhóc như thiếu ăn dài ngày đấy" Bashu cười nói.
"Cha sao lúc nào cũng đem tuổi tác ra nói thế" Khezur khó chịu nói.
"Con lớn rồi mà tính tình vậy sao lấy chồng" Bashu vui vẻ cười nói.
"Cái gì! Cha nghĩ gì vậy! Một thằng nhóc Cyton đừng có mơ!" Khezur gằn giọng.
Dashi đứng giữa như á khẩu, hắn cũng muốn hét lên: "ai thèm một con sư tử già" nhưng nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ đành nuốt ngược những gì định nói cùng với sự chán ghét Khezur. Một bàn tay vừa lạnh vừa ấm kéo hắn ngồi vào chỗ. Cả thế giới có thể ghét hắn, nhưng Lisha thì không. Hắn cảm thấy ấm lòng quên hết chuyện vừa qua.
"Anh đùa hơi quá rồi đó Bashu" một giọng nói vang lên.
Katheryn là vợ của ngài Bashu tộc trưởng rồng lửa với Zota cấp bốn.
Ngài Bashu cười nói: "Nàng lại đây với ta, biết đâu sau này nó thành con rễ cũng nên".
Dashi nghe trong giọng lão có chút gì đó bỡn cợt, trong lòng cảm thấy rối như tơ vò.
"Trường hợp thằng nhóc khi nãy tính sao thưa ngài" Warlak nói.
"Cứ báo danh cuối danh sách, ta cảm thấy nó có gì đấy rất đặc biệt" Bashu trả lời.