656 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Xông pha nơi biển lớn

53671774548_f1d1b36829_o.jpg


Biển rộng sông dài, nuôi chí lớn

Trời cao núi thẳm, vững bước chân

Không khí của buổi tiệc đã vui lại càng vui hơn, mọi người đều say sưa trong men rượu nồng. Từng người, từng người một đều đến nâng ly chúc mừng thiếu chủ Hào Nam quán quân đại hội, đệ nhất nhân của Hạ Lâm đương thời. Tộc nhân họ Trịnh không ngăn nổi niềm vui sướng dâng trào, tin vui nối tiếp nhau ùa đến. Họ như thể đã cầm nắm được tương lai tốt đẹp trong lòng bàn tay của mình.

Thời gian khoảng một canh giờ qua đi kể từ khi trận đấu kết thúc, Hào Nam đã được rảnh rang phần nào, vừa lúc Lý lão tổ đi tới trên tay cầm tờ khế ước xác nhận hai thành phân chia khu vực quản lý và khai thác mỏ mà Lý gia vừa nhận được từ đại hội. Ông ta nói:

"Bây giờ là của cậu."

Không khí yến tiệc bỗng ngưng đọng, chỉ còn lại âm thanh của sự tĩnh lặng, mọi người dừng hình dõi theo phản ứng của Hào Nam. Còn hắn lại từ tốn, đĩnh đạc đưa ra chủ ý hữu hảo, đáng tin cậy:

"Tốt! Đúng là 'tư cách' của một vị lãnh tụ, một vị đứng đầu của một đại gia tộc. Tại hạ bội phục! Lý lão tổ có thể giữ lại tờ khế ước này, mọi chuyện có thể thương lượng sau."

Lý lão tổ đi từ ngạc nhiên đến vui mừng khôn xiết nhưng cũng chỉ có thể đem 'tư cách' ra để 'đa tạ' mà thôi:

"Không biết nói gì hơn ngoài hai từ 'đa tạ'!"

Cũng không lâu sau, hai trưởng lão của học viện Bồ Đề, Hằng Sơn phái cùng tới. Họ đều muốn mời Hào Nam gia nhập vào môn phái của mình. Hào Nam đã trả lời là trước khi bước vào cảnh giới kim đan sẽ cân nhắc gia nhập vào một môn phái.

Yến tiệc vui vẻ cũng đến lúc tàn, mọi người lần lượt chia tay ra về, Hào Nam cũng được cùng gia đình quây quần vui vẻ một ngày rồi hắn báo cửu trưởng lão cho mời Lý gia tới trụ sở của hắn ở trung tâm trấn để thương lượng. Hắn nói với Lý lão tổ chuyện nội bộ của Lý gia hắn không can thiệp nhưng mọi việc còn lại hành động theo hiệu lệnh của hắn. Lý gia giữ lại hai thành khu vực quản lý trên dãy Mộc Liên Sơn và hai thành khai thác mỏ quặng. Hắn để Lý gia cùng tiến, cùng thoái với Trịnh gia và sẽ đảm bảo cho Lý gia cùng song song phát triển với Trịnh gia. Lý lão tổ vui vẻ nhận lời và khẳng định toàn bộ Lý gia sẽ hoạt động theo hiệu lệnh của Hào Nam. Ông ta cũng biết đây cũng là cơ hội để Lý gia phát triển.

Hào Nam để cho Tam Thiên gửi giấy mời cho Dương gia và thông báo cho Trịnh gia, Lý gia ba ngày sau sẽ tổ chức hội nghị ba gia tộc tại trụ sở của hắn. Đúng như dự đoán của hắn hai ngày sau lão tổ và gia chủ của Dương gia còn dẫn theo hai huynh đệ Dương Nhất, Dương Tam xin hội kiến tại trụ sở của hắn.

"Không biết Dương gia đường đột xin bái kiến có là thất lễ với thiếu chủ Hào Nam không vậy?" Dương lão tổ lễ phép xin ý kiến.

Hào Nam thầm nghĩ ở thế giới này đúng là có thực lực sẽ có sự tôn trọng. Hắn vui vẻ ra mời Dương lão tổ và gia chủ Dương gia vào phòng khách:

"Hạnh ngộ! Xin mời."

"Nhận được giấy mời của thiếu chủ, Dương gia đã tổ chức hội nghị toàn gia tộc và đã được sự nhất trí cao để Dương gia từ nay xin nghe theo sự phân phó của thiếu chủ Hào Nam và cùng tiến, cùng thoái với Trịnh gia. Không biết ngài có hài lòng không?" Dương lão tổ vừa chân thành vừa ngường ngượng đưa ra chủ ý của Dương gia.

"Tốt! Hoan nghênh! Ta sẽ để Dương gia không phải chịu ủy khuất và cùng song song phát triển với Trịnh gia. Thời gian sẽ cho câu trả lời tốt nhất về hành động sáng suốt của Dương gia ngày hôm nay." Hào Nam với dáng vẻ bất ngờ và vui mừng quá đỗi về sự việc này.

Dương gia cũng hiểu nếu không đầu nhập vào dưới trướng của Hào Nam thì gia tộc họ không những tụt lại đằng sau mà còn có khả năng diệt vong rất cao. Ngược lại đầu nhập vào trước hết không bị chính thế lực của Hào Nam chèn ép mà về sau còn có cơ hội theo chân hắn cùng tiến. Một tuyệt thế yêu nghiệt chưa từng có ở thôn trấn Hạ Lâm này nếu được theo chân hắn phát triển thì còn lo gì không phất chứ.

Lão tổ và gia chủ Dương gia vui vẻ ra mặt còn đề xuất thêm một việc làm Hào Nam rất cao hứng: "Dương gia cũng xin được đề cử hai thành viên ưu tú nhất gia tộc theo phụng sự ngài để được chỉ bảo rèn luyện và học hỏi thành nghiệp lớn."

"Ha Ha được! Ta rất cao hứng khi được thu lưu hai cộng sự như hai huynh đệ Dương Nhất, Dương Tam này. Chắc chắn sẽ rất hữu dụng với ta sau này." Hào Nam thật sự cao hứng với hai huynh đệ này.

Ngồi chuyện trò cả buổi xong Dương lão tổ và gia chủ Dương gia mới chịu cáo từ, để lại hai huynh đệ Dương Nhất, Dương Tam làm trợ thủ cho Hào Nam.

Hào Nam cho người bố trí chỗ ăn ở sinh hoạt cho hai người họ Dương xong rồi hắn dẫn hai huynh đệ này đến gặp cửu trưởng lão.

"Ta để Dương Nhất theo cửu trưởng lão một thời gian, tạm thời để hắn làm tiểu đội phó phụ tá cho bà. Không biết ý bà thế nào?" Hào Nam giao phó Dương Nhất cho cửu trưởng lão.

"Thiếu chủ đã chọn chắc không có vấn đề gì đâu, cứ giao lại cho ta chắc là tốt thôi." Cửu trưởng lão cũng khá hài lòng. Bà lại hỏi: "Còn Dương Tam thì sao?"

"Để hắn ở bên cạnh ta. Cửu trưởng lão cũng muốn sao?" Hào Nam nghi ngờ hỏi.

"Ta thấy hai huynh đệ này không tệ! Nếu bổ sung cho Tam Thiên cũng là ý hay." Cửu trưởng lão tỏ ý muốn nhận cả hai.

"Ta đã có kế hoạch bổ sung lực lượng cho tiểu đội Tam Thiên. Bà đừng lo, ta nghĩ sẽ ổn thôi" Hào Nam động viên cửu trưởng lão.

"Được vậy thì tốt. Hội nghị ngày mai có cần chuẩn bị thêm gì không?" Cửu trưởng lão chưa yên tâm hỏi lại.

"Mọi thứ như vậy là được rồi. Bà cứ nghỉ ngơi đi." Hào Nam dẫn Dương Tam rời đi.

Công tác chuẩn bị cho hội nghị đã được Hào Nam căn dặn và kiểm tra trực tiếp từ ba tổ. Mọi thứ đã đâu vào đấy hắn rất hài lòng. Trở về phòng của mình, hắn hỏi Dương Tam: "Ngươi có muốn cùng ta 'xông pha nơi biển lớn' không?"

"Thiếu chủ muốn ta đi đâu, làm gì ta sẽ không trối từ. Kể cả thịt nát, xương tan Dương Tam này sẽ không lùi nửa bước." Dương Tam hùng hồn khẳng định lập trường.

"Tốt! Ta tin ngươi. Chờ ta bố cục lại Hạ Lâm này xong, chúng ta sẽ đi 'xông pha nơi biển lớn'. Giờ thì ngươi hãy về nghỉ ngơi đi." Hào Nam biết rõ bản tính của con người Dương Tam này nên hắn khá hài lòng và tin tưởng.

Thời gian một ngày trôi qua cũng nhanh, sắp đến giờ hội nghị được triển khai, các thành viên của cả ba gia tộc đã có mặt đầy đủ. Hào Nam dẫn theo Dương Tam bước vào đại điện, mọi người của cả ba gia tộc đứng lên làm lễ chào. Hào Nam sau khi chào đáp lễ đã nói thẳng vào nội dung trọng tâm:

"Hôm nay ta triệu tập hội nghị mời cả ba gia tộc tới là muốn thảo luận với mọi người về những vấn đề trọng yếu để Hạ Lâm ta mạnh mẽ phát triển, vững bước tiến lên. Đầu tiên ta xin được nói đến vấn đề về mô hình, cơ cấu của Hạ Lâm ta hôm nay và định hướng cho mai sau. Lực lượng đầu tiên và cũng là trọng yếu nhất trong cơ cấu của Hạ Lâm ta là tiểu đội Tam Thiên. Từ nay về sau tiểu đội Tam Thiên sẽ được ta ủy quyền phán quyết mọi sự việc, mọi lĩnh vực liên quan đến bách tính của Hạ Lâm này. Tam Thiên do cửu trưởng lão của Trịnh gia đứng ra quản lý, phụ tá cho bà là tiểu đội phó Dương Nhất. Dương Nhất sẽ được toàn quyền quyết định khi cửu trưởng lão vắng mặt hoặc khi nhận hiệu lệch trực tiếp của ta." Hào Nam nói rõ với mọi người ý tưởng và kế hoạch của hắn về việc xây dựng tiểu đội Tam Thiên tại Hạ Lâm. Mục đích, yêu cầu với từng tổ trong Tam Thiên.
 
Chỉnh sửa cuối:
656 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Cảm hứng bất tận

53673191075_e57c778032_o.jpg


Trai tài chí lớn, đâu dễ kiếm

Thiếu nữ trong tranh, được mấy người

Dưới ánh nắng bình minh đẹp thơ mộng, những giọt sương long lanh trên những lá cỏ xanh mướt, một cô gái xinh đẹp đang ngồi dõi theo từng hạt nước tung bay từ chân một thác nước. Mái tóc nàng để mặc cho gió vờn bay như hình ảnh thu nhỏ của thác nước làm cho nàng dung hợp hoàn mỹ với cảnh sắc tự nhiên nơi đây. Từng tia nắng bình minh len lỏi qua kẽ lá trộm ngắm nàng làm cho người ta liên tưởng ông mặt trời giống như một kẻ háo sắc. Miệng nàng mấp máy không hiểu là đang đếm số giọt nước hay là đang cầu khẩn cho ai đó xuất hiện bên cạnh mình. Nàng là đệ nhị mỹ nữ của Trịnh gia Trịnh Thu Huyền, cháu gái của cửu trưởng lão. Danh hiệu đệ nhị mỹ nữ là mọi người ban tặng từ khi nàng mới chớm tuổi mười ba - nụ hoa hé nở bắt đầu cho hành trình truyền cảm hứng. Hôm nay nàng đã mười sáu trăng tròn - ôi dung nhan bình minh ngỡ ngàng - hành trình này đã dâng lên "cảm hứng bất tận" cho bất kỳ ai khi được may mắn hiện diện ở nơi này!

Hào Nam đang trong thời gian theo dõi mọi phản ứng, biến động của các tầng lớp bách tính Hạ Lâm để có những đối sách kịp thời. Vì dù sao đây cũng là thế lực đầu tiên mà hắn kiến tạo ra nên không giám lơ là, bất cẩn. Đã qua hơn một tuần kể từ khi Tam Thiên chiếu cáo, ban hành bản "đại cáo" và luật pháp trên toàn bộ địa phận Hạ Lâm này nhưng mọi việc vẫn thuận lợi nên hắn đang dần buông lỏng và chuẩn bị bước vào đợt tu luyện mới. Sáng sớm vừa thức dậy, Thu nhi đã đưa cho hắn một phong thư của đệ nhị mỹ nữ Thu Huyền gửi cho hắn. Nàng hẹn gặp và chờ hắn ở thác Duyên Phận trên dãy Mộc Liên Sơn. Nơi đó được coi là đệ nhất mỹ cảnh tự nhiên của Hạ Lâm và là nơi hẹn hò có một không hai nên được lấy luôn cái tên là Duyên Phận. Xem thư xong hắn không vội nhưng thằng em dại Trịnh Hào Nam đã nhốn nháo cả lên rồi.

"Con vào ăn điểm tâm rồi có muốn đi đâu thì đi." Mẹ hắn cũng đoán được phần nào nội dung bức thư của Thu Huyền gửi cho hắn nên vội gọi với ra ngoài.

"Con đi lát về ăn sau cũng được mẹ à." Không biết là thằng em dại hay thằng anh trả lời đây.

Hắn dùng thân pháp "bách lộ hành" trong chớp mắt đã đến gần điểm hẹn. Còn cách chừng hơn trăm thước hắn không khỏi ngơ ngẩn, mất hồn trước sự hòa hợp hoàn mỹ giữa mỹ nữ với không gian tự nhiên của thác nước. Thất thần hồi lâu hắn mới từ từ tỉnh lại do mùi hương ngọc nữ ùa vào mặt hắn.

"Hít! Hít!.. Hít! Òa!" Nhịp thở háo sắc năm hít - một thở của hắn làm cho mỹ nữ giật mình quay lại và miệng nàng lại mấp máy không nên lời.

"Chẳng biết do kiếp trước mình tích được nhiều công đức hay do ông trời có ý xe duyên, vừa khẩn cầu dứt lời thì người mình mong đợi đã xuất hiện." Suy nghĩ của nàng vừa thiện lại vừa tiện nhưng nàng đâu biết ông trời còn đang ngắm trộm bỏ xừ, làm gì có đoạn xe duyên. Thậm chí còn muốn hất cẳng thằng bán nam zin kia xuống thác nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy đâu có thể làm thế. Vì dù sao "ông trời có mắt" đâu phải để làm những việc như vậy.

Nhìn thấy chàng đến, nàng cũng chỉ nghĩ được vẻn vẹn như vậy là quên hết mọi chuyện. Đôi mắt nàng ngây dại, đôi môi son như hoa nở đang rung lên cùng một nhịp với con tim nóng hổi. Những nút thắt trên bộ váy màu xanh bó sát thân thể nàng như muốn lơi lỏng, hé mở - mặc cho nắng, cho gió ùa vào. Những giọt ngọc thủy của thác nước không chịu thua nắng, kém gió cũng bắn vào luôn. Toàn thân ngọc lộ bừng sáng lại thêm phần ướt á.. t của nàng làm cho nắng, cho gió và cả ngọc thủy mê mẩn, ngất ngây!

Thấy nàng hết lắp bắp, ngây dại.. rồi đến bừng sáng, hắn lại thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ nàng cũng hít được mùi xạ hương của nam zin nhưng mình đâu còn zin nữa nhỉ? Mình chỉ được xem như bán nam zin thôi, chắc là của thằng em dại rồi." Hắn không nghĩ ra được phương án nào thì đổ luôn cho thằng em dại là xong.

Nàng thầm nghĩ một đằng, chàng lại hiểu một nẻo nhưng dù sao thì cũng là tình chàng - ý thiếp vậy cũng chẳng sao coi như khớp rồi.

Thời gian đang trôi hay ngừng lại, ông trời có mắt hay không họ cũng chẳng quan tâm nữa. Cả hai
như vòng xoáy âm dương hòa quyện vào nhau, không gì có thể ngăn cách được nữa.

Thì giờ thấm thoát trôi nhanh, trời chiều dáng đỏ đằng tây, chàng và nàng cũng đến hồi phải chia tay. Cuộc chia ly không hề đơn giản chút nào, cả hai còn nhiều bịn rịn nhưng cũng không đến nỗi không thể rời xa. Hai người đâu có biết rằng về sau họ phải mỗi người một phương do sự chênh lệch về cảnh giới nên nàng không thể theo kịp bước chân của chàng. Nàng rơi vào cảnh mòn mỏi đợi tin chàng. Ngày lại ngày nàng chỉ biết ngắm hoa "đợi" chàng trong nỗi nhớ nhung da diết. Thời gian đằng đẵng trôi qua, nỗi nhớ vô bờ bến cũng sẽ trở thành như có, như không - "êm đềm như không có!"


53653499470_a47f170225_o.jpg


Đợi

(tác giả: Hào Nam - thể thơ: Vuông)

Có một nhành hoa đợi

Đợi chờ trong nỗi nhớ

Nhớ một ngày dịu êm


Êm đềm như không có

Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


Cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ tác giả! Các bạn sẽ được trải nghiệm đầy thú vị qua những chương truyện tiếp theo.
 
Chỉnh sửa cuối:
656 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Một bước tiến dài

Giờ thìn đã tới, đại diện của Đinh gia làm nhiệm vụ tổ chức tuyển chọn đã có mặt đầy đủ trên khán đài. Đại trưởng lão chủ trì toàn cục, mười vị trưởng lão - từ nhị trưởng lão cho đến thập nhất trưởng lão - làm trọng tài chính và hai mươi vị chấp sự làm trợ lý trọng tài. Ngoài ra còn có hơn hai trăm hộ vệ và hạ nhân của Đinh gia làm nhiệm vụ duy trì trật tự, hướng dẫn vòng ngoài.

Dưới quảng trường là hơn nghìn người tham gia tuyển mộ đứng thành hàng lối theo hướng dẫn và khoảng hơn năm vạn người quan khán được bố trí đứng vào các khu vực theo qui định của Đinh gia.

Việc tổ chức bước đầu đã bình ổn, Đại trưởng lão Đinh Văn Giang đã đứng lên bục sân khấu giành cho người chủ trì và nói lời khai cuộc:

"Đinh gia mở cuộc luận võ này nhằm tuyển mộ mười thành viên cho đoàn bảo tiêu hàng từ hương Bình An đi tới quận Đại Phong của Thiên Nhất thành. Mười người đứng đầu trong một nghìn, một trăm bốn mươi võ giả đăng ký sẽ được tuyển mộ. Người đứng đầu trong cuộc tỷ võ này sẽ nhận được giải thưởng đặc biệt của Đinh gia và sẽ được bổ nhiệm làm tổ trưởng - chỉ huy tổ bảo an này. Chín vị trí còn lại cũng nhận được giải thưởng là một kiện linh khí thượng phẩm. Giá thuê cao hay thấp tùy thuộc vào vị trí thứ hạng trên bảng xếp hạng này".

Tiếp theo, đại trưởng lão đã phổ biến luật thi đấu cho các võ giả dự tuyển. Tổng số một nghìn, một trăm bốn mươi võ giả ứng tuyển được bốc thăm chia làm mười bảng, mỗi bảng một trăm mười bốn người, thi đấu trên một lôi đài riêng biệt. Mỗi lôi đài có một vị trưởng lão làm trọng tài chính và hai chấp sự làm trợ lý trọng tài. Mỗi chủ đài thi đấu thắng mười trận liên tiếp thì sẽ được vào vòng hai.

Hào Nam đã bốc thăm được lôi đài số chín. Hắn tính toán rất nhanh và quyết định lên đài đầu tiên để là chủ đài được vào vòng hai sớm nhất, thời gian nghỉ ngơi hồi phục trước khi thi đấu vòng sau là dài nhất. Hắn bước nhanh lên đài và hành lễ:

"Hào Nam của Tam Thiên xin làm chủ đài đầu tiên, mong được chỉ giáo".

Ngay lập tức có một võ giả cũng bước luôn lên đài:

"Thiên Nhai xin được khiêu chiến và lĩnh giáo đầu tiên".

Đối thủ đầu tiên của Hào Nam là một võ giả trúc cơ tam trọng đỉnh phong, tên là Thiên Nhai. Người này là một tán tu khá trẻ, trông chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, với những bước chân rắn chắc, vững chãi, mắt sáng ngời và tỏa ra một niềm tin tất thắng. Anh ta có sư phụ là một cao thủ đao pháp hàng đầu của Thiên Nhất thành có biệt danh là đao tuyệt "Âm Dương Đao". Ông ta đã truyền thụ cho Thiên Nhai bộ đao pháp "âm dương lưỡng cực" thành danh của mình.

Cả Hào Nam và Thiên Nhai trên lôi đài số chín, sau khi hành lễ xong thì chưa vội ra đòn mà thận trọng quan sát đối thủ của mình. Khoảng mười hơi thở trôi qua, Thiên Nhai đã xuất đao trước, một đao "khởi thức" - vừa mang tính khiêm nhường, thăm dò vừa mang tính điều hòa khí, khởi động. Hào Nam cũng không rút kiếm mà đáp lại bằng một chưởng nhu cương vừa độ, không gây sát thương cho đối thủ, tạo nên một màn chào hỏi thượng lễ, tĩnh tại trước khi động thủ tranh hùng.

Ngay chiêu tiếp theo, Thiên Nhai đã xuất chiêu "nhật nguyệt quang huy" - tả hữu vung đao, đầy trời quang ảnh của ánh đao tạo nên một cảnh tượng nhật nguyệt cùng phát ra ánh sáng huy hoàng, trông thật đẹp mắt nhưng lại rùng rợn tới lạnh người!

Trái với sự suy đoán của mọi người, Hào Nam không hề chật vật chống đỡ mà trông có vẻ nhàn tản, di chuyển nhẹ nhàng, khoan thai như đang diễn luyện trên sân tập nhà mình vậy. Thực chất thì Hào Nam di chuyển, luồn lách, ứng biến quá nhanh, ánh mắt quan sát của mọi người không theo kịp nên có cảm giác nhẹ nhàng, nhàn tản như vậy. Công pháp "tứ thức quy nhất" tầng một, tầng hai "nhất thức phá vạn pháp" và bí pháp "bách lộ hành" hắn đều đạt đến bậc cao của tiểu thành, chỉ một bước nữa là đột phá lên đại thành rồi. Mặt khác kỹ xảo cận chiến của hắn cũng đạt đến bậc cao thủ của cấp bậc võ sư, phản xạ khi cận chiến đạt đến phản xạ bản năng. Bởi vậy khi hắn dùng bộ pháp "bát quái vi hành" trong bí kíp thân pháp "bách lộ hành", kết hợp với các chiêu thức - phá đao thức trong "nhất thức phá vạn pháp" thì việc hóa giải chiêu đao "nhật nguyệt quang huy" của Thiên Nhai thật nhẹ nhàng, bình thản như diễn tập vậy.

"Bát quái vi hành" cũng là một bộ pháp đặc thù và độc đáo trong bí kíp thân pháp "bách lộ hành". Luyện bộ pháp này di chuyển, tấn công dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch: Thủy Hỏa là một lần biến. Càn Khôn đối nhau, Chấn Đoài đối nhau, Ly Tốn đối nhau. Ba biến thành năm, năm biến thành chín.. Dùng bộ pháp này cho giai đoạn chuẩn bị dùng "nhất thức phá vạn pháp" để phá đao pháp thì không còn gì phù hợp hơn. Dù là dùng kiếm, đao.. Hay dùng chưởng để phá đao thức thì cũng đơn giản, hữu hiệu và chỉ sợ đối thủ không đủ cường mà thôi.

Thiên Nhai liên tục tung ra các chiêu thức trong đao pháp "âm dương lưỡng cực" của mình: Từ "khởi thức", "nhật nguyệt quang huy", đến các chiêu thức: "Hoành vũ lưu sa" - đao di chuyển uyển chuyển, liên tục không ngừng nghỉ như mưa sa, "xà thần thổ tín" - đao đâm nhanh, bất ngờ, chuẩn đích như rắn thần phun nọc.. Nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong mà ngược lại còn dần dần thất thế. Cực chẳng đã Thiên Nhai phải sử chiêu "âm dương thái cực" là sát chiêu mạnh nhất của hắn hiện có. Hắn nói:

"Huynh đệ nếu phá giải được chiêu 'âm dương thái cực' này của ta thì Thiên Nhai này xin nhận thua".

Hào Nam trả lời trong vô thức:

"Tốt"!

Hào Nam phá giải nhẹ nhàng, thuần thục các chiêu đao pháp của đối thủ và đúng như dự đoán của hắn, Thiên Nhai không làm hắn thất vọng vì đã xuất ra một tuyệt chiêu "âm dương thái cực" làm hắn ngây dại. Mắt hắn sáng lên, tâm tĩnh nhưng ý chí chiến đấu lại sôi trào. Hào Nam vô thức rút kiếm ra từ lúc nào mà chính hắn cũng không biết chứ đừng nói đến những người quan đấu khác. Hắn không phải là không thể tiếp tục phá giải chiêu đao này bằng chưởng pháp mà vì trong khi hắn dùng "tứ thức quy nhất" kết hợp với quy tắc phá đao thức để xoi điểm yếu của chiêu đao thì nhận ra rằng chiêu đao này chỉ thực sự mạnh và hoàn mỹ khi có sự hòa hợp - hợp nhất của: Nhân, đao và ý cảnh mới được. Cụ thể thể hơn là phải: Lấy ý dẫn khí - khí thôi phát lực - đao tùy nhân chuyển - nhân tùy ý động.. Hắn đã chìm vào trong ý cảnh, ngộ đạo. Một đường kiếm hoàn mỹ nhất trong cảnh giới hiện tại của hắn đã được xuất ra. Nhân, kiếm và ý cảnh được dung hợp một cách hoàn mỹ, tạo nên một chiêu kiếm siêu tuyệt, siêu sát! Cũng may mà đường kiếm này hắn đánh lên trời nếu không thì trúc cơ trung kỳ đỉnh phong cũng bị diệt sát ngay tức thì chứ đừng nói đến Thiên Nhai chỉ là trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong. Ấy thế mà Thiên Nhai cũng bị đánh bay ra khỏi lôi đài, sau chừng tám nhịp thở mới cố gượng đứng lên được.

Cùng là một chiêu thức, Thiên Nhai dùng đao, Hào Nam dùng kiếm lại mạnh hơn cả trăm lần. Ngay cả sư phụ của Thiên Nhai là đao tuyệt "Âm Dương Đao" sử chiêu này, xét về sức mạnh thì lớn hơn do sự chênh lệch về cảnh giới tu vi mang lại nhưng xét về độ dung hợp hoàn mỹ thì còn kém chiêu kiếm của Hào Nam không ít. Chiêu đao của Thiên Nhai còn thiếu ý cảnh và sự dung hợp hoàn mỹ giữa nhân, đao và ý cảnh nên sức mạnh chênh lệch một trời, một vực với chiêu kiếm của Hào Nam. Đấy còn chưa kể đến sự tăng phúc - cộng hưởng của "tứ thức quy nhất" dung hợp với ý cảnh tạo nên. Mặt khác nhân kiếm hợp nhất của Hào Nam cũng hoàn mỹ hơn, tạo nên sức mạnh vượt trội gấp nhiều lần do thể chất đặc thù mà công pháp "vạn vật quy nguyên" đem lại cho hắn. Nếu so cùng một cảnh giới tu vi thì thể chất quan trọng hơn nhiều so với thể lực, khi nhân kiếm hợp nhất sẽ bạo phát ra sức mạnh chênh lệch cực lớn.

Trên các khán đài và các khu vực đông người quan đấu không khí lạnh ngắt, im ắng! Mọi quan khán đều đi từ ngạc nhiên đến ớn lạnh, từ ớn lạnh đến bùng phát nhiệt huyết sôi trào. Họ đàm luận xôn xao:

"Trời ơi còn thiên lý nữa không"!

"Không thể tin được"!

"Không thể tưởng tượng nổi"!

* * *

Còn gì dung động hơn khi một luyện khí đỉnh phong xuất chiêu kiếm đánh lên trời cũng đủ để trấn bay một trúc cơ tam trọng đỉnh phong ra khỏi lôi đài, mà đây còn là chiêu kiếm nóng hổi vừa học từ đối thủ nữa chứ. Quá sức tưởng tượng rồi!

Không khí sôi trào chừng nửa khắc thời gian thì đại trưởng lão của Đinh gia phải hô lớn cho mọi người im lặng để trọng tài trên lôi đài số chín có thể công bố kết quả trận đấu đầu tiên của bảng đấu này. Trọng tài chính tuyên bố:

"Chủ đài Hào Nam thắng đối thủ thứ nhất".

Các võ giả của bảng chín thấy thực lực của Hào Nam có thể nghiền ép cả trúc cơ tam trọng đỉnh phong, thậm chí cả trúc cơ trung kỳ cũng khó là đối thủ của hắn nên không ai dại gì bước lên đài để nhận xui xẻo cả. Thời gian khoảng một khắc đã trôi qua, trọng tài chính đành tuyên bố Hào Nam được vào thẳng vòng hai, không cần thắng thêm chín trận đấu theo thông lệ nữa, đầu giờ thìn ngày mai mới cần có mặt để thi đấu vòng hai.

Nhìn thấy Hào Nam xuống đài, ba huynh đệ Dương Tam, Lý Công Tiêu và Dương Lăng đã chạy đến chúc mừng. Cả ba đồng thanh hô:

"Chúc mừng thiếu chủ! Một trận chiến đã được vào thẳng vòng hai. Quái tuyệt"!

Hào Nam đang định dẫn ba huynh đệ Dương Tam, Lý Công Tiêu và Dương Lăng ra về để hắn bế quan tiêu hóa những cảm ngộ vừa thu được từ trận chiến vừa rồi thì bất ngờ thấy Thiên Nhai đứng chắn trước mặt hành lễ:

"Huynh đệ thật cường! Không biết Thiên Nhai ta có thể mời Hào Nam huynh chén rượu nhạt để cùng hàn huyên thỏa lòng mến mộ không"?

Hào Nam có chút áy náy trả lời:

"Thịnh tình của Thiên Nhai huynh ta xin nhận nhưng xin hẹn ngày mai khi kết thúc cuộc tỷ võ của Đinh gia. Huynh thấy sao"?

Thiên Nhai đáp:

"Tốt! Ta chờ huynh để ăn mừng nhà vô địch".

Hào Nam dẫn theo ba huynh đệ nhanh chóng trở về nơi thuê trọ của mình, vừa về đến nơi là hắn đã bước vào mật thất bế quan luôn. Trận chiến vừa rồi cho hắn thu hoạch thật phong phú: "Tứ thức quy nhất" tầng một đã đột phá lên đại thành, thân pháp "bách lộ hành" cũng đột phá lên đại thành, kỹ xảo chiến đấu đột phá lên cấp bậc tông sư và đặc biệt là kiếm thuật của hắn đã thu hoạch cực lớn. Kiếm thuật được nâng cao mọi mặt: Kiếm ý (sự hòa quyện giữa ý (ý chí, ý niệm, tâm trí của võ giả) với kiếm chính là ý cảnh trong hành động sử kiếm - gọi là kiếm ý) đã là nhất giai đỉnh phong; nhân, kiếm và kiếm ý đã dung hợp hoàn mỹ; kiếm kỹ (kỹ xảo chiến đấu khi sử kiếm) cũng được nâng lên bậc tông sư. Hắn rất cảm kích Thiên Nhai đã xuất ra chiêu đao "âm dương thái cực" để hắn ngộ ra nhiều điều và có thu hoạch cực lớn, tiến lên "một bước tiến dài". Hắn đã có thể đột phá lên trúc cơ kỳ ngay trên lôi đài khi giao chiến với Thiên Nhai hoặc ngay bây giờ nhưng hắn muốn tâm cảnh của hắn luôn phải cao hơn tu vi vài bậc thì hắn mới để tu vi đột phá. Bởi vậy mà hắn đã đưa ra kế hoạch buổi chiều còn đi du ngoạn lịch lãm nhân sinh, tối về mới thả lỏng không áp chế chân khí nữa để đột phá lên trúc cơ kỳ.

Vừa nhìn thấy Hào Nam bước ra từ mật thất, Dương Tam, Dương Lăng và Lý Công Tiêu đã trợn tròn mắt khiếp sợ vì khí tức bức nhân của Hào Nam. Bọn họ càng khiếp sợ hơn khi thấy cảnh giới tu vi của hắn vẫn ở luyện khí đỉnh phong. Họ đâu biết đó là Hào Nam còn kìm nén khí tức không cho bộc phát ra ngoài nhiều nếu không họ phải khiếp sợ đến mức nào đây. Hào Nam bảo ba huynh đệ bọn họ buổi chiều cứ tu luyện ở nhà như bình thường để hắn đi ra ngoài lịch lãm nâng cao tâm cảnh, tối về bế quan đột phá lên trúc cơ cảnh.

Bên lề đường một con phố nhỏ của Bình An hương, người ta thấy một võ giả tuổi còn rất trẻ chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi bên cạnh một cái biển lớn có ghi dòng chữ: "Bán tác phẩm nghệ thuật được chế tác từ đá". Trước mặt người này là một cái bàn lớn, mặt bàn trống trơn không có để cái gì bên trên, sau lưng là một đống đá lổn nhổn to nhỏ đủ cả. Mấy vị khách nữ đầu tiên bước tới, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên tươi cười hỏi:

"Tác phẩm nghệ thuật của ngươi đâu? Là cái bàn hay mấy cục đá hoặc chính là thân thể của ngươi sao"?
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back