Bạn được chunoc mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Bạn thấy cái này có kiểu như nhạy cảm đến lịch sử không, nếu có để mình sửa, mà này giả tưởng nha ní

  • Votes: 0 0.0%
  • Không

    Votes: 0 0.0%
  • Chắc là có

    Votes: 0 0.0%
  • Chả biết

    Votes: 0 0.0%

  • Số người bình chọn
    0
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
140 0
Kiếm tiền
gà mờ không kính đã kiếm được 1400 đ
Người giao hàng lau mồ hôi trên trán, nheo mắt nhìn những con số địa chỉ đã bong tróc. "Bốn mươi hai.. Bốn mươi bốn.. Chết tiệt." Anh ta tắt máy, để tiếng ồn ào ẩm ướt của Sài Gòn nuốt chửng sự im lặng. Túi hàng của anh ta đổ sụp xuống ghế nhựa nứt nẻ như một người bạn đồng hành mệt mỏi.

"Gói hàng cho Nguyễn Văn Bảo?" anh ta gọi về phía cửa ra vào đang mở. Một bà lão bước ra, tay ôm chặt chiếc áo dài bạc màu. Mắt bà mở to nhìn gói hàng-một hộp các tông cũ nát được dán kín bằng băng dính ố vàng, đóng dấu *1975*. "Không thể nào," bà thở dài. "Lô hàng đó đã bị thất lạc khi trực thăng rời khỏi Tân Sơn Nhất."

Người giao hàng dịch chuyển người. Hơi ẩm bám chặt vào áo anh ta. Anh ta đã từng thấy những chuyến hàng kỳ lạ trước đây-những lá thư gửi đến những ngôi chùa bị bom phá hủy, những lọ thuốc có niên đại trước cả khi ông bà anh ta ra đời-nhưng sự run rẩy trong giọng nói của người phụ nữ làm da anh ta như bị điện giật. Bà ta lướt ngón tay trên vết mực nhòe. "Cúc áo đồng phục của anh trai tôi," bà ta thì thầm. "Ông ấy đã gửi chúng vài ngày trước.." giọng cô nghẹn lại. Chiếc hộp bỗng nặng trĩu, chất chứa hàng thập kỷ xa vắng.

Bên trong, những chiếc cúc áo sáng bóng màu đồng thau xỉn màu bên cạnh một bức ảnh gấp gọn. Một người lính trẻ cười toe toét, tay khoác vai một người phụ nữ trông giống hệt vị lão thành trước mặt. Ánh mắt của người đưa thư dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay của người lính-một mẫu đồng hồ kỹ thuật số bằng nhựa rẻ tiền đang nhấp nháy *00: 00*. Anh biết chiếc đồng hồ đó. Ông nội anh đeo chiếc đồng hồ đôi, được nhặt từ một quầy hàng ở chợ năm 1986. Sự trùng hợp này cuộn lên trong ruột anh như dây đàn.

Khi người phụ nữ khóc thầm, tay ôm chặt bức ảnh, điện thoại của người đưa thư rung lên. Ứng dụng điều phối nhấp nháy, hiển thị một nhiệm vụ mới: Lấy Mô-đun ổn định thời gian. Địa điểm: Ngõ sau nhà hàng Quán Ăn Ngon. Thời gian: 14: 30, ngày 30 tháng 4 năm 1975. Máu anh lạnh ngắt. Nhà hàng cách đó ba dãy nhà. Nhưng ngày.. Ngày đó là ngày Sài Gòn sụp đổ. Chiếc đồng hồ trong ảnh giờ nhấp nháy nhanh hơn, những con số biến thành những vạch ngang điên cuồng. Anh đút nó vào túi, lớp nhựa đột nhiên lạnh ngắt trên đùi. Quá khứ không chỉ mới ùa về - mà nó đang dần tan biến.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Anh thấy con hẻm ngột ngạt khói ma quái. Không khí có vị kim loại, đặc quánh mùi dầu diesel và tiếng súng nổ từ xa. Một cô gái khom lưng sau những thùng rác đầy ắp, tay nắm chặt một thiết bị kim loại nhỏ phát ra ánh sáng xanh mờ ảo. Chiếc áo bà ba của cô bị rách ở vai, đôi mắt mở to kinh hãi. "Họ nói.. Chỉ đưa cái này cho người đàn ông đến sau", cô lắp bắp, đẩy mô-đun về phía anh. Ngón tay cô chạm vào tay anh. Cảm giác chạm vào cô thật đến giật mình, ấm áp giữa cái lạnh siêu thực của con hẻm. Tên cô, cô thì thầm, là Linh. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc mũ bảo hiểm hiện đại, chiếc áo khoác sợi tổng hợp của anh - một tương lai mà cô sẽ không bao giờ thấy. "Nó.. Đã kết thúc chưa?" cô hỏi khẽ. Mặt đất rung chuyển. Cánh quạt máy bay từ xa đập mạnh vào bầu trời.

Người đưa thư-Minh-lắp bắp tìm lời. Làm sao anh có thể giải thích được? Rằng Sài Gòn đã sụp đổ từ nhiều thập kỷ trước? Rằng thành phố của cô giờ đây ngập tràn ánh đèn neon và xe tay ga? Bộ ổn định thời gian kêu ù ù nóng hơn trong lòng bàn tay anh. Linh giật mình khi một viên gạch vỡ vụn gần đó. "Đi đi!" cô giục, đẩy anh về phía cánh cổng lấp lánh hình thành phía sau quầy mì. Ánh mắt cô nhìn anh-tối tăm, tuyệt vọng, níu giữ anh lại khoảnh khắc đã mất. Anh nhìn thấy cô gái chuẩn bị bữa trưa cho binh lính, người mơ về những khu vườn hòa bình. Không phải lịch sử, mà là *cô ấy*. Minh nắm lấy cổ tay cô. "Đi với anh!" mô-đun lóe sáng dữ dội.

Họ ngã xuống vỉa hè hiện đại. Tiếng trò chuyện giờ ăn trưa ở quán ăn ngon vang lên xung quanh họ. Linh thở hổn hển, nắm chặt tay Minh khi những chiếc xe máy lướt qua. Cô nhìn chằm chằm vào những tòa nhà chọc trời xuyên qua màn sương, mặt cô tái nhợt. "Chiến thắng này.. Sao?" cô thở hổn hển, hoang mang. Điện thoại của Minh reo lên-điều phối viên yêu cầu xác nhận truy xuất. Nhưng Linh run rẩy, bàn tay chai sạn vẫn nắm chặt tay áo anh. Anh tắt máy. Sự bối rối của cô phản ánh những câu chuyện của ông nội anh-cú sốc của sự sống sót, nỗi đau trống rỗng khi những gì đã biến mất. Anh dẫn cô đến một quán cà phê góc phố yên tĩnh, che chắn cô khỏi những ánh nhìn tò mò. Đôi mắt cô đắm chìm trong cảnh hỗn loạn sống động: Học sinh cười đùa bên ly cà phê đá, khách du lịch chụp ảnh. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. "Ồn ào quá," cô thì thầm. "Quá.. Cuộc sống."

Minh gọi hai ly cà phê sữa đá. Hơi nước đọng trên ly làm cô mê mẩn. Cô chạm vào nó, rồi chạm vào chiếc đồng hồ hiện đại của anh-khác xa với món đồ nhựa nhấp nháy kia. "Anh trai tôi," cô bắt đầu, giọng khàn đặc. "Anh ấy đưa cho tôi cái máy ổn định đó. Anh ấy nói nó dùng để.. Sửa đồng hồ hỏng." Minh cứng người. Những chiếc cúc áo. Bức ảnh. Anh trai. Chiếc đồng hồ mà ông nội cậu nhặt được. Các mảnh vỡ va vào nhau. Ánh mắt Linh sắc bén hơn khi thấy sự nhận ra trong mắt anh. "Anh biết gì đó, phải không?" cô khẽ trách móc. Bên ngoài, sấm rền vang - một cơn bão hiện đại, hay tiếng vọng của năm 1975? Tay Minh nắm lấy tay cô. Bộ ổn định sáng lên mờ nhạt trong túi anh. Quá khứ của cô là lịch sử của anh. Và giờ, cô đã ở đây.
 
Chỉnh sửa cuối:
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Cửa quán cà phê reo lên. Minh ngước nhìn lên-và sặc sụa vì cà phê. Bên ngoài, lấp lánh như sương khói, một đoàn lính Việt Nam Cộng hòa diễu hành xuống phố. Bộ quần áo mệt mỏi của họ thấm đẫm vào vải bộ vest của các doanh nhân. Một chiếc xích lô đạp thẳng qua đôi chân ma quái của một người lính. Linh thở hổn hển. "Đó là đại úy Trung!" cô thì thầm, chỉ vào một sĩ quan ma quái. Cùng lúc đó, một người giao hàng bấm còi xe một cách sốt ruột về phía bóng ma. Người lính không hề nao núng. Các mốc thời gian đang hòa vào nhau.

Đồng hồ đeo tay của Minh kêu lên-một tiếng rít the thé. Mặt đồng hồ nhựa nhấp nháy dữ dội: *1975.. 2024.. LỖI*. Linh chập chờn bên cạnh anh, chiếc áo bà ba của cô tan biến thành trong suốt trong một nhịp tim trước khi trở lại bình thường. Cô bám chặt vào mép bàn, đốt ngón tay trắng bệch. "Nó đang xé nát tôi ra," cô thở hổn hển, giọng cô vọng lại yếu ớt. Bộ ổn định thời gian trong túi Minh rung lên dữ dội, nóng như than. Anh rút nó ra-ánh sáng xanh của nó nhấp nháy thất thường, tạo ra những cái bóng lởm chởm. *Không đủ năng lượng*, anh nhận ra. Cú nhảy đã làm nó cạn kiệt. Họ bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian bị đứt gãy.

Một người bán bánh mì hét giá- "Hai mươi ngàn!" -nhưng âm thanh bị bóp méo, chồng lên một chiếc loa nhỏ xíu đang phát ra khẩu hiệu tuyên truyền năm 1975 mà ông nội của Minh đã mô tả. Những biển hiệu neon quảng cáo trà sữa lấp lánh trên những tấm áp phích đã phai màu kêu gọi người dân "Bảo vệ Tổ quốc". Linh kinh hãi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thông minh bóng bẩy đang hiển thị những điệu nhảy TikTok-đối lập với hình ảnh ma quái của một người phụ nữ khóc lóc kéo vali về phía Tân Sơn Nhất. "Chuyện này còn tồi tệ hơn cả chiến tranh," Linh thì thầm. "Thật.. Điên rồ."

Minh nắm lấy tay cô. Những ngón tay cô trở nên vô hình, lạnh lẽo. "Mô-đun cần được sạc lại," anh rít lên, nhìn khắp con phố hỗn loạn. Ánh mắt anh dừng lại ở một di tích: Một hộp nối điện rỉ sét được bắt vít vào tường một tòa nhà thời thuộc địa, nhấp nháy với cả tia lửa đèn LED hiện đại và sự gia tăng thất thường của hệ thống dây điện quá tải của những năm 1970. "Ở đó!" Anh kéo Linh về phía nó, tránh một chiếc xe jeep ma quái đang lướt qua một chiếc xe tay ga đang đỗ. Bộ ổn định rít lên lớn hơn, kéo về phía hộp nối như kim la bàn tìm hướng bắc. Ngay khi Minh với tay ra, một tiếng nổ sắc nhọn vang lên - không phải sấm sét, mà là tiếng súng từ năm 1975. Linh hét lên, giật mình dữ dội. Tay cô trượt khỏi tay Minh như khói. Cô tắt hẳn. Trong một giây kinh hoàng, Minh đứng hoàn toàn một mình trên con phố nứt nẻ, bộ ổn định hét lên trong nắm đấm của anh. Rồi Linh hiện ra cách đó ba bước, run rẩy, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mờ ảo của chính mình. "Nhanh lên," cô cầu xin, giọng cô mỏng như tờ giấy cũ. Minh ấn bộ ổn định vào hộp nối điện đang phát ra tia lửa.

Đang mù mờ mấy cái nút chức năng nên thông cảm, khi nào rành đăng tiếp ạ
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back