Bạn được Xuân Bì mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
30,808 ❤︎ Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 137: Giết người là phạm pháp 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chúng ta lại bị bắt vậy? Cô vẫn luôn thanh tỉnh, có dò hỏi được chút tình hình gì không? Giờ chúng ta đang ở đâu? Còn ngoài kia, những người đó là loại người nào vậy?" Quan Hán Trung vừa mở miệng liền bắt đầu hỏi một loạt vấn đề.

Vừa hỏi Quan Hán Trung còn vừa nhìn ra cửa động bên kia, nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là đang sợ xanh mặt.

Lục Kiều tỏ vẻ: Tốt, đã nhìn ra, anh đúng là đang rất sợ hãi. "

Nhưng mà hắn vừa mở miệng liền hỏi nhiều vấn đề như vậy, cô nên trả lời câu nào trước cho hợp lý đây?

Suy nghĩ trong chốc lát, vừa nhắc đến chuyện bị bắt cóc, Lục Kiều lại bắt đầu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn đạp cho hắn thêm một trận."

"Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng mà tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì. Trước đó lúc anh hôn mê những người này đã giao thủ với người của chúng ta đến tìm cách cứu viện, kết quả anh cũng thấy rồi đó, bây giờ chúng ta vẫn còn ở đây."

Dựa theo tình hình khoa học kỹ thuật và điều kiện hiện tại, việc tìm người chẳng dễ dàng chút nào. Bây giờ cũng không giống thời đại sau này, ngã tư đường hay cửa hàng nào cũng có camera theo dõi, có thể lần ra dấu vết kẻ bắt cóc mà truy tìm. Còn hiện giờ, chẳng biết đi hướng nào, cái gì cũng không biết, vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể vậy. Loại tình huống này muốn cứu người, mức độ khó khăn thì khỏi phải nói.

Chạy trốn lại càng khỏi phải suy nghĩ, cô cùng Quan Hán Trung là hai bình thường, chạy bộ nhất định không thể so được thể lực với những kẻ bắt cóc, với thân thể này này của bọn họ sao có thể so sánh được với lính đánh thuê chứ? Chỉ sợ còn chưa bắt đầu chạy liền bị phát hiện rồi, mà bị bắt lại rồi thì có hai loại tình huống: Loại thứ nhất là bị bắt trở về, loại thứ hai là giết người diệt khẩu.

Lục Kiều cẩn thận suy nghĩ, Quan Hán Trung là loại bị bắt về còn có giá trị lợi dụng, mà cô thì không hề có giá trị gì, chỉ sợ sẽ là loại thứ hai.

Cho nên, đành ngoan ngoãn nghe lời, tùy cơ ứng biến, có cơ hội chạy trốn hay không có cơ hội vẫn nên hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

À đúng rồi, lúc nãy Quan Hán Trung hỏi gì nhỉ?

"Chuyện tìm hiểu tình huống, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi chỉ là con tin, hiểu rõ thân phận của mình lắm. Để tôi đi dò hỏi tình hình á, bọn họ không tìm tôi tìm hiểu tình huống đã may lắm rồi. Còn đây là đâu, tôi cũng không biết." Lục Kiều trả lời Quan Hán Trung hai vấn đề, nhưng dựa theo lộ tuyến ven đường, ngược lại cô cũng mơ hồ đoán được, nếu cô không đoán sai thì những người kia muốn đưa bọn họ ra nước ngoài.

Loại tình huống này chỉ có chạy trốn tới biên giới mới có thể an toàn, nếu không người của quân đội chính phủ phái tới sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến bọn họ, không chạy nhanh chờ đến lúc bị phát hiện rồi thì chỉ có nước toàn quân bị diệt.

Ngồi dựa vào vị trí của mình, Lục Kiều lấy lại tinh thần. Lúc cô quay sang nhìn Quan Hán Trung thấy gã đang cố gắng ngồi dậy từ mặt đất, đáng tiếc gã bị trói gô như vậy, cho dù tốn sức hoạt động vài cái cũng không thể ngồi dậy được.

"Đừng phí sức làm gì, nằm cũng rất thoải mái mà." Lục Kiều ngồi thẳng người, nhìn Quan Hán Trung gian nan hoạt động rồi nói mát một câu. "

Quan Hán Trung nghe được lời này của Lục Kiều cũng liền bất động, vừa rồi cố gắng như vậy cũng không đứng lên được, nhưng mà gã cảm thấy rất kỳ lạ, thông thường trong tình huống nguy hiểm như thế này, một cô gái trẻ như Lục Kiều đáng lẽ phải sợ hãi mới đúng? Tại sao trong hai người bọn họ hắn thì sợ hãi, ngược lại Lục Kiều biểu hiện càng bình tĩnh như vậy?

" Cô không sợ sao? "Quan Hán Trung ngẩng đầu hỏi một câu.

" Tôi sợ chứ, ai nói tôi không sợ hãi. "Lục Kiều mặt không biểu tình liếc mắt nhìn đối phương một cái, trả lời một câu.

Nhìn gương mặt ấy, Quan Hán Trung thật sự không nhìn ra được cô sợ chỗ nào.

Khóe miệng co quắp một chút, Quan Hán Trung quay sang nhìn cửa sơn động bên kia.

" Cô nói xem, người đến cứu chúng ta khi nào mới có thể tìm được đến đây? "Quan Hán Trung lại hỏi một câu.

" Không biết. "Lúc này Lục Kiều càng thêm lạnh lùng đáp, sau đó lập tức lộ ra tư thế không muốn tiếp tục giao lưu nữa. Cô ngả người về phía sau, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Giày vò thời gian dài như vậy cô thật sự mệt mỏi, cô lại khác hẳn Quan Hán Trung, người luôn được khiêng đi suốt chặng đường.

Nhìn thấy Lục Kiều nhắm mắt lại, Quan Hán Trung vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lúc này, bên ngoài, nhóm người cũng đang thảo luận về hai con tin trong sơn động.

Bởi vì đang trên đường đào vong, thường thức cơ bản nên biết, bọn họ không thể nhóm lửa bên ngoài, bởi vì nếu nhóm lửa chỉ cần sinh ra một chút khói thôi cũng có thể làm lộ vị trí của bọn họ, cho dù là ở trong rừng sâu núi thẳm cũng vậy, phải bảo trì cảnh giác.

Về màn biểu hiện hung tàn vừa rồi của bác sĩ Lục vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ với bọn họ. Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào như vậy, vẫn là một tiểu cô nương, lá gan lại khá lớn, cũng đặc biệt thức thời, một đường chạy theo từ đầu đến cuối đều không đến gần, đây đúng là lần đầu bọn họ gặp được con tin phối hợp như vậy.

Phải biết rằng trước đây khi nhận nhiệm vụ, bọn họ cũng từng gặp phải loại hình phần tử trí thức cao cấp như bác sĩ Lục, trước kia những người đó đều cho rằng mình là con tin bọn họ không dám làm gì liền yêu sách đủ đường, một chút mệt mỏi, một chút khát, đi không được, bị thương.. Nói tóm lại đủ mọi lý do để không phối hợp. Bọn họ thật sự không nhìn nổi nữa, có thể đi thì đi, không đi được thì đương nhiên sẽ bị đánh một trận liền đàng hoàng ngay.

Dù sao vẫn là câu nói kia con tin phải có tự giác của con tin, muốn nói điều kiện cùng kẻ bắt cóc như bọn hắn, không có cửa đâu!

Thường thì kiểu người bị tiện thể kéo về như bác sĩ Lục, kết cục chỉ có một, không có tác dụng gì liền trực tiếp giải quyết, tùy tiện tìm một chỗ nào đó ném là xong, người không có giá trị mang theo chỉ tổ tăng thêm phiền toái cho bọn hắn.

Vốn cho là bác sĩ Lục này cũng sẽ là loại kết cục kia, vừa rồi nhìn cách bác sĩ Lục xử lý mọi chuyện, có thể thấy giữ cô lại có lẽ sẽ có giá trị hơn nhiều so với việc giết cô, dù sao trên đường đào vong chính bọn họ cũng không biết còn có thể gặp được tình huống gì, trong đội ngũ có một bác sĩ sẽ càng tốt hơn.

" Hắc hắc hắc, các anh nói xem, vừa rồi bác sĩ Lục kia thật có ý tứ nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người không sợ người của chúng ta đó, vừa rồi Lão Bạch còn đổ nước cho người ta rửa tay nữa kìa, tình huống gì vậy? Coi trọng người ta rồi à? "

" Cút đi, tôi chỉ tiện tay thôi, hơn nữa tôi đã tuổi này rồi đều có thể làm cha người ta, dù sao cứu cũng là người của chúng ta, rót chút nước cũng không được sao? "Lão Bạch vừa nghe đến lời này liền mất hứng, nghiêm mặt trả lời một câu.

" Ha ha ha ha, quên mất, Lão Bạch anh thích kiểu người thành thục, chính là loại hình đầy đặn, ngực lớn mông to đúng không? Hắc hắc hắc, tốt nhất là kiểu người giống như Thanh Hoa, Thanh Hoa lớn lên thật xinh đẹp, nhưng mà so với bác sĩ Lục này tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn kém hơn một chút. "Người kia mở miệng ba hoa, lúc nói chuyện còn không quên hồi tưởng cô gái nhỏ vừa rồi ở trong đầu một chút.

Chậc chậc chậc, tuy rằng hơi gầy nhưng khuôn mặt kia thật xinh đẹp nha, vóc dáng về sau chắc chắn sẽ đầy đặn hơn.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lão Bạch vừa thấy đối phương như vậy liền biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì đồi trụy rồi, khẽ nhíu mày, mở miệng nhắc nhở một câu:" Tôi khuyên cậu đừng động tới bác sĩ Lục, Tam ca đã nói phải giữ cô ấy lại. Nếu chẳng may tương lai xảy ra chuyện gì, không có bác sĩ thì chúng ta chỉ còn nước chờ chết thôi. "

" Biết rồi, biết rồi, hiện tại không động, đợi về đến nơi mới tính được chưa? "Chỉ là một người đàn bà, Tam ca cũng sẽ không keo kiệt như vậy.

" Trở về được hay không, còn phải xem ý Tam ca. "Lão Bạch lại nhắc nhở một câu.

Không biết vì sao, Lão Bạch cứ có cảm giác bác sĩ Lục kia không đơn giản, hơn nữa thái độ của Tam ca với bác sĩ Lục cũng khác thường, rõ ràng có thể giải quyết còn mang về, chuyện này không giống như cách hành xử bình thường của Tam ca.

Nghĩ vậy, Lão Bạch nhìn về phía Tam ca vẫn không nói một lời.

Người đàn ông đó đang lau khẩu súng trên tay, làn da màu đồng cổ, cơ bắp săn chắc, dương cương mười phần. Nhân duyên của Tam ca trong đám phụ nữ rất tốt, mỗi lần tìm phụ nữ đều được hoan nghênh nhất. Thanh Hoa rất thích Tam ca, bình thường nhìn đến bọn họ đều lười phản ứng, chỉ có khi đối mặt với Tam ca mới tỏ ra e lệ, tạo dáng õng ẹo.

Dường như nhận thấy được ánh mắt Lão Bạch đang nhìn mình, Tam ca ngẩng đầu nhìn lại, trầm giọng hỏi:" Có việc gì? "

" Không có gì, chỉ là Tam ca à, anh định xử lý bác sĩ Lục kia thế nào? "Lão Bạch thấy ánh mắt sắc bén của Tam nhìn qua, hỏi một câu.

Thậm chí Lão Bạch còn cảm giác như Tam ca đã nhìn thấu tính toán của mình. Thật ra, Lão Bạch cũng muốn giúp tiểu cô nương bác sĩ Lục kia một chút, dù sao trong đội ngũ của bọn họ đều không phải người tốt lành gì, lỡ đâu có kẻ nào không nhịn nổi đi tìm bác sĩ Lục, vậy.. Chỉ cần một câu nói của Tam ca liền có thể giải quyết được chuyện này.

Đáng tiếc phải để Lão Bạch thất vọng rồi, Tam ca chỉ thản nhiên mở miệng trả lời một câu:" Lão Bạch, cậu hỏi nhiều quá. "

" Nếu người phụ nữ đó tiếp tục nghe lời thì mang theo, một lát nữa sẽ đến điểm tập hợp, nếu không nghe lời thì đừng giữ lại, lãng phí lương thực. "Nói xong, Tam ca đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò:" Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu chờ ở đây, nếu trước hừng đông tôi không về thì cứ theo kế hoạch mà đi tiếp."

Lão Bạch nhìn theo bóng lưng thon dài của Tam ca, có đôi khi hắn cứ có cảm giác mình không thể nhìn thấu được người này.

Từ lúc nhận thức Tam ca đối phương cũng chỉ mới 20 tuổi, hiện giờ đã mấy năm trôi qua, Tam ca càng thêm làm cho người ta nhìn không thấu, rõ ràng đối xử đặc biệt với bác sĩ Lục, nhưng lại giống như chẳng phải, nhìn không thấu lại càng đoán không ra.

Hai giờ sau, đoàn người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, trời đã tối. Đêm ở núi rừng càng thêm nguy hiểm, dù sao cũng không ai biết liệu có đồ chơi linh tinh gì như thú dữ hay rắn độc bất ngờ xuất hiện hay không.

Ngay lúc này, có người nhìn thấy Hắc Tử vụng trộm tiến gần tới sơn động.
 
30,808 ❤︎ Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 138: Địa vị thay đổi 1

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Bên kia, bác sĩ Lục đâm người, còn ở phía Kinh Thị bên kia đã nhanh chóng náo loạn đến lật trời.

Quân Y Viện lại tới hỏi tình hình, Viện Nghiên cứu Khoa học cũng đến hỏi thăm, thường xuyên còn có lãnh đạo cấp trên trực tiếp gọi điện đến hỏi tiến độ, có tìm được kẻ bắt cóc và người bị bắt hay chưa, liệu có xác định được hành tung của bọn chúng không, kẻ bắt cóc có liên lạc với bên này không, mục đích của bọn họ là gì.

Rất bận rộn, bận đến chết đi được! Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ, bọn họ chưa từng được nghỉ ngơi, chuyện này chưa có kết quả, sợ là ai cũng đừng nghĩ đến việc tan tầm về nhà.

Nửa đêm thật vất vả mới tra được hành tung của một kẻ trong nhóm bắt cóc, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị đối phương phát hiện, hơn nữa tình huống cũng không quá lạc quan, kẻ bắt cóc kia bị thương sau đó chạy trốn bọn họ đuổi theo thì bị mất dấu.

Hiện tại quân đội cũng đã tham dự vào, cấp trên ra lệnh cần phải bắt bằng được những kẻ bắt cóc càn rỡ đó, khiến cho bọn hắn có đến mà không có về.

Đồng thời cũng để cho bọn hắn biết đây là địa phương nào, cũng không phải là nơi các người muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Chờ đợi luôn luôn kéo dài dai dẳng, cuối cùng kẻ bắt cóc bên kia đã liên lạc lại, nhưng mà lần theo tín hiệu mới biết, địa chỉ liên lạc không thuộc Kinh Thị, tức là lần này không phải chỉ một nhóm người nhập cảnh đơn lẻ. Bọn hắn phân chia hành động, bắt cóc, liên hệ, đều là những người khác nhau, điều này cho thấy tình hình ngày càng phức tạp, khó xử lý hơn rất nhiều.

Quả nhiên, kẻ bắt cóc liên lạc sau đó muốn giáo sư Quan lấy số liệu hạng mục sắp thành công của bọn họ để đổi lấy mạng sống của Quan Hán Trung.

Chú ý, ghi rõ trọng điểm, kẻ bắt cóc nói là dùng số liệu hạng mục để đổi mạng Quan Hán Trung. Nói cách khác, thân phận của Lục Kiều còn chưa bị lộ. Nhưng mà điều khiến cho bọn họ càng lo lắng hơn chính là, thân phận Lục Kiều không bại lộ thì tính nguy hiểm cũng cực kỳ lớn, đối với đám liều mạng kia mà nói người không có giá người không bằng giết chết rồi tùy tiện tìm một chỗ ném thi thể là xong.

Tuy nhiên bên này cũng không thể để lộ thân phận của Lục Kiều. Nếu để lộ thân phận của cô, sẽ không chỉ là tranh chấp giữa lực lượng hai phe, mà còn thu hút sự chú ý của nhiều thế lực ngầm đang rình rập khắp nơi. Những thế lực này mà biết được thân phận của Lục Kiều sẽ không khác gì sói thấy thịt, đồng loạt nhảy bổ lên. Đến lúc đó, Lục Kiều rơi vào tay ai còn là điều không thể đoán trước được.

Tại văn phòng, các lãnh đạo với vẻ mặt suy sụp, mệt mỏi đang tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Rõ ràng mục đích của họ như sau: Thứ nhất, những dữ liệu và tài liệu quan trọng của hạng mục tuyệt đối không thể để lọt vào tay đối phương. Thứ hai, nhất định phải tìm cách cứu lấy con tin, nỗ lực hết sức để đưa người trở về an toàn, đặc biệt là với đồng chí Lục Kiều, người có thân phận đặc biệt càng cần phải thận trọng. Về phần Quan Hán Trung, tuy rằng lãnh đạo bên này đã biết Quan Hán Trung không phải con ruột của giáo sư Quan, nhưng đối phương cũng là dân thường, bọn họ cũng sẽ không buông tha bất cứ một người dân nào.

"Hay là hỏi kẻ bắt cóc xem tình hình của bác sĩ Lục thế nào rồi?" Trên hội nghị, có người nhịn không được mở miệng đưa ra đề xuất..

Thế nhưng hắn vừa mới nói xong, lập tức liền bị bác bỏ ngay.

"Không được, lúc này mà hỏi chuyện này không phải rõ ràng nói cho đối phương biết thân phận của Lục Kiều không bình thường, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà, tuyệt đối không được, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn."

"Chúng ta cứ tiếp tục để cấp dưới duy trì liên lạc với bên kia, cố kéo dài thời gian một chút, xem có thể giải cứu con tin hay không. Miễn sao thân phận của bác sĩ Lục không bị lộ là an toàn nhất cho cô ấy. Hơn nữa hiện tại chưa phát hiện thi thể bác sĩ Lục, chứng tỏ cô ấy vẫn còn sống. Chúng ta bên này chưa rõ tình hình, vẫn nên chờ đợi, tùy cơ ứng biến."

Dường như cũng không còn cách nào khác, vẫn đành phải chờ tin.

Lãnh đạo bên này có thể chờ, nhưng vài người bên Viện nghiên cứu khoa học đã đứng ngồi không yên.

Thời gian trôi qua lâu như vậy mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì về tình trạng của Lục Kiều.

"Hay là tôi lại gọi điện thoại hỏi một câu, chúng ta cứ thế chờ cũng chẳng có kết quả gì." Lý Chí Mẫn nhìn sắc mặt âm trầm của Chương Hà Chỉ sau đó lại liếc sang Hoàng Quảng Toàn cũng là vẻ mặt âm trầm như vậy.

Không khí trong văn phòng ngột ngạt đến cực điểm.

"Gọi điện thúc giục cũng vô ích, đã gọi rất nhiều lần rồi mà cũng chẳng có tin tức gì." Chương Hà Chỉ mở miệng nói một câu, lần đầu tiên ông cảm thấy những người đó làm việc quá chậm chạp. Một người lớn đùng như vậy mà suốt thời gian dài vẫn chưa tìm ra tung tích?

Kinh Thị cũng chỉ lớn như thế, thời gian dài như vậy đều có thể lật tung ba thước rồi, đáng tiếc căn cứ tin tức mới nhất truyền về, nhóm người kia đã rời khỏi Kinh Thị.

Lão Hoàng cũng sốt ruột vô cùng, không dễ dàng gì Lục Kiều mới có thể nhận được hạng mục, thời điểm mấu chốt lại còn xảy ra chuyện này.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

May mà Quân Y Viện đã thông báo cho ba em trai của Lục Kiều, nói là mấy ngày nay Lục Kiều phải đi công tác, sẽ không về nhà, nếu không ba đứa nhỏ ở nhà chắc cũng sốt ruột đứng ngồi không yên.

Ngay khi tin này vừa lan ra, Tần lão, Phó Đông Thăng, Tống Nam Hải đều biết chuyện. Bọn họ đều là người thuộc quân đội, khi nhận được thông tin phối hợp hành động mới biết lần này còn liên lụy đến Lục Kiều. Ba lão gia tử bọn họ coi Lục Kiều như đứa nhỏ trong nhà mà đối đãi, nếu cô gặp chuyện, nhất định sẽ nhanh chóng tìm cách giúp đỡ, đưa cô trở về an toàn.

3 giờ sáng--

Lục Kiều lại bị người đánh thức lúc đang ngủ say, trải qua chuyện tối hôm qua không ai dám có hành động càn rỡ trước mặt bác sĩ Lục.

Phải biết, tình hình của Hắc Tử sau đó mọi người đều nghe ngóng được: Trên người hắn bị đâm thủng sáu, những nhát dao đều tránh đi những chỗ chí mạng, duy chỉ có vị trí ở chân thứ ba là không tránh đi, từ nay về sau chỗ kia của Hắc Tử sợ là đã bị phế đi.

Đến bây giờ nghĩ lại hình ảnh lúc ấy một chút, bác sĩ Lục cầm dao phẫu thuật đâm liên tục vào Hắc Tử khiến ai cũng phải rùng mình, bọn hắn đúng là kẻ sống ngoài vòng pháp luật, nhưng lúc giết người đều sẽ cho người ta một cái chết thống khoái, còn bác sĩ Lục thì khác, cô vừa ra tay thật sự khiến người ta cảm thấy "sống không bằng chết".

Làm một người đàn ông, đồ chơi kia lại bị phế đi, còn gọi gì là đàn ông nữa?

Chậc chậc chậc, cũng là vận khí Hắc Tử không tốt, lần này đá phải tấm sắt, những phụ nữ trước kia mặc hắn tùy tiện chạm vào, giờ thì khác rồi, Lão Bạch cũng đã nhắc nhở, là tự Hắc Tử đâm đầu vào họng súng, trách ai được?

Hơn nữa, Tam ca không có ở đây, xử lý bác sĩ Lục kia như thế nào cũng chưa biết, tất cả đều phải chờ Tam ca trở về định đoạt.

Hắc Tử tỉnh lại biết mình bị phế đi đồ chơi kia, liền muốn tìm Lục bác sĩ liều mạng, nhưng sau đó bị Lão Bạch cho người trói lại, ngăn không cho hắn làm chuyện liều lĩnh, tránh rước họa vào thân. Ai cũng biết bác sĩ Lục còn có thể giết người không chớp mắt.

Quyết định này của Lão Bạch ngay từ đầu còn có người nghi ngờ, đợi đến khi Tam ca trở lại, bọn họ lại một lần nữa cảm thấy việc giữ bác sĩ Lục lại là quyết định chính xác.

Tam ca bị thương, lúc trở về chưa kịp nói gì đã ngất đi.

Gặp phải loại tình huống này, đương nhiên phải tìm thầy thuốc cứu chữa.

Sau đó, Lục Kiều liền bị kéo dậy.

Cánh tay bị người kia kéo đi nhanh về phía trước, Lục Kiều phối hợp với động tác của đối phương, nhưng mà miệng lại không nhàn rỗi, trấn định mở miệng nói: "Nếu anh còn tiếp tục dùng lực cánh tay tôi cũng bị bẻ gãy đấy, đến lúc tới nơi chắc chẳng cũng không cầm được dao phẫu thuật, càng khỏi bàn đến chuyện cứu mạng."

Tốt nhất tự anh suy nghĩ cho kỹ, tay bác sĩ quan trọng lắm, sao có thể bị kéo thô bạo như thế được?

Lão Bạch nghe được lời này của Lục Kiều lập tức thả nhẹ tay ra, vẻ mặt có chút nghi hoặc, quay đầu liếc Lục Kiều một cái, mở miệng hỏi: "Làm sao cô biết có người bị thương?"

"Rất đơn giản, tôi là bác sĩ tìm tôi trừ cứu mạng còn làm gì được nữa?" Lục Kiều trả lời một câu.

Lão Bạch nghiêm túc nhìn nhìn Lục Kiều, dẫn người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đúng thật là cần sự giúp đỡ của cô, Tam ca bị thương, tương đối nghiêm trọng, lát nữa tình huống có thể sẽ không tốt lắm, cô đừng để ý."

Không để ý.. Mới là lạ!

Khi đến nơi, Lục Kiều mới biết được tình huống đến cùng mẹ nó không đúng chút nào. Nhiều người như vậy vây quanh Tam ca đang nằm dưới đất, vừa thấy Lục Kiều xuất hiện lập tức liền có người lao tới chỗ cô, xách cô lên, may mà còn có Lão Bạch đứng chắn phía trước Lục Kiều.

Dù Lão Bạch ngăn lại, người kia vẫn không kiềm chế được, trực tiếp cầm súng chĩa thẳng vào đầu Lục Kiều, vẻ mặt hung thần ác sát mở miệng nói: "Tôi lệnh cho cô, phải cứu hắn!"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back