6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 251:

Trần Quế Hoa biết trong đại viện bộ đội trước kia có không ít nhi đồng thi đậu đại học J thị. Sáng nay trước khi ba người Lục Cảnh Đường đi học, kêu bọn họ thông tri với những nhi đồng kia, buổi tối đến trong nhà ăn bữa cơm.

Tần Nam cùng Dương Miên Miên nhận được tin tức, đợi học xong tiết thứ hai, liền đi tới lớp tìm Lục Cảnh Đường bọn họ.

Dù sao từng ăn nhiều bữa cơm trong nhà Phương Mặc, lần này cần đi bọn họ đều có chút ngượng ngùng.

Nhất là biết cha mẹ Lục Cảnh Đường đã đến, vài người đến muốn hỏi thăm Trần Quế Hoa thích cái gì? Để cho bọn họ mua chút lễ vật mang tới thăm hỏi.

Vốn an tĩnh vài ngày Triệu Vãn Vãn cũng muốn chết tâm, nhưng vừa lúc làm cho cô ả nhìn thấy Phương Mặc đang cười nói cùng vài nữ sinh.

Điều này khiến Triệu Vãn Vãn cho rằng lòng tự trọng của mình bị nhục nên làm sao nhịn được, làm cô ta tức giận giậm chân, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng oán hận.

Chân chó số một nhìn thấy cô ta như vậy, an ủi:

- Vãn Vãn cô đừng tức giận. Hai nữ sinh kia nhìn cũng không đẹp bằng phân nửa của cô, nếu Phương Mặc ở chung một chỗ với bọn họ, chính là bị mù mắt.

Chân chó số hai cũng hùa theo:

- Phải đó, Vãn Vãn đừng tức giận. Cô nhìn xem quần áo mình mặc, lại nhìn hai con nhỏ kia đi, chính là một ở trên trời một ở dưới đất, làm sao có thể so sánh với Vãn Vãn của chúng ta. Theo tôi nghĩ, nói không chuẩn mấy con nhỏ kia dùng thủ đoạn lừa Phương Mặc đâu. Cô nhìn nhìn xem.. Chậc chậc.

Triệu Vãn Vãn nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh không biết đang cười cái gì, có một người còn vỗ vai Lục Cảnh Đường, một người che miệng thẹn thùng cười.

Cô ả siết chặt nắm tay, nhất định là hai con nhỏ này dùng thủ đoạn không biết thẹn lừa Phương Mặc.

Không được, Phương Mặc là người đàn ông tốt như vậy không thể bị đám người quê mùa mê hoặc.

Triệu Vãn Vãn tức giận xông tới, liền đem Dương Miên Miên đứng trước mặt Phương Mặc đẩy ngã.

Trong miệng cô ả còn không ngừng mắng:

- Tiện nhân, tao cho mày thông đồng người khác. Tao cho mày tùy tiện thông đồng người.

Tần Nam nhìn thấy bạn tốt bị đẩy ngã, cũng khẩn trương, vươn tay nắm bắt tóc của Triệu Vãn Vãn, tát mạnh lên mặt cô nàng:

- Cô nổi cơn điên gì vậy? Chúng ta nhận thức sao? Không phân tốt xấu đi lên liền đẩy người? Nghĩ trường học là nhà mình?

Triệu Vãn Vãn ôm mặt trừng mắt nhìn Tần Nam:

- Không nhận thức thì thế nào? Đều do đám người quê mùa tụi mày dùng thủ đoạn mê hoặc Phương Mặc, bằng không hắn khẳng định chướng mắt tụi mày!

Tần Nam nhíu mày nhìn Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc:

- Đồ chơi gì vậy? Người này nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu gì hết.

Lục Cảnh Đường cũng không cần người giúp việc, trực tiếp mắng:

- Bỉ ổi? Đang nói chính cô đi. Chính mình nội tâm dơ dáy cho nên xem người khác cũng thành như vậy, tưởng mỗi người đều giống cô sao, lương tâm bị chó ăn rồi đi?

Nói xong lật mắt xem thường, lại thêm một câu trí mạng:

- Cho dù cô có lương tâm, Phương Mặc cũng sẽ không trúng ý cô. Dì, cô lớn tuổi như vậy rồi, sao còn ngây thơ như vậy. Thật nghĩ mình là tiên nữ sao? Cũng chỉ có chó săn của cô nịnh hót cô đẹp đi. Cô gặp qua có khi nào Phương Mặc nhìn thẳng cô một lần không? Biết vì sao không nhìn cô không, bởi vì nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy buồn nôn!

Triệu Vãn Vãn nghe lời này oa một tiếng khóc lớn. Lại cảm thấy Lục Cảnh Đường nhất định đang lừa mình, xông tới muốn cào nát mặt của hắn:

- Mày lừa người! Đều do tiện nhân mày, nhất định là mày xúi giục.

Phương Mặc vô ý thức đem Lục Cảnh Đường che chở trong lòng, vươn chân tung một cước đá Triệu Vãn Vãn té văng dưới đất, lạnh lùng nói:

- Thật sự là ngu xuẩn, xem ra lần sau tôi cần đóng thêm đinh dưới đáy giày. Miễn cho cô nhớ ăn không nhớ đánh!

Lục Cảnh Đường bật cười thành tiếng, lại nhịn không được cười ha ha.

Dù là ba tiểu người hầu của Triệu Vãn Vãn tiếp xúc ánh mắt lạnh lẽo của Phương Mặc đều sợ tới mức mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn dưới chân không dám đi qua nâng người đứng dậy.

Nhưng rất nhanh có người mang theo giáo viên chạy tới.

- Làm cái gì đây? Sao dám ở trong trường học đánh nhau, tôi xem các cô cậu không muốn đi học sao?

Giáo viên nhìn thấy có nữ sinh nằm dài dưới đất ôm bụng, nghiêm lệ giáo dục lên.

Nhất là khi bà ta nhìn thấy người bị đánh là Triệu Vãn Vãn, lại đau lòng quay người mắng xối xả:

- Các cô cậu kêu tên gì? Sao có thể đánh nữ sinh. Tôi xem các cô cậu không cần đi học nữa, về nhà làm ruộng đi thôi.

Trong nhà Triệu Vãn Vãn có nhiều tiền, bà ta cũng biết. Dù sao hiện tại nhà bà ta đang ở là do cha của Triệu Vãn Vãn tặng cho. Sao có thể trợn mắt nhìn nữ sinh này xảy ra sự cố, nếu lần này giúp Triệu Vãn Vãn trút giận, nói không chừng còn nhận được cha của Triệu Vãn Vãn thưởng cho.

Sở dĩ bà ta có thể đến trong này dạy học, đều là suốt mười năm đại vận động bà ta luyến tiếc tiền lương nên luôn kiên trì dạy trung học. Cũng không phải vì muốn dạy dỗ nhi đồng học hành cho tốt, mà là nếu bà ta không kiên trì dạy học, gia đình bà ta cần uống gió tây bắc.

Thật vất vả chờ đại vận động kết thúc, xin được vào trường này dạy học. Ai ngờ trước khi khai giảng cha Triệu Vãn Vãn tìm bà ta, nói thế nào cũng phải giúp người của mình đúng không.

Lục Cảnh Đường bất mãn nói:

- Cô đều không có điều tra rốt cục xảy ra chuyện gì, liền đi giúp Triệu Vãn Vãn. Tôi xem cô ta có thể tiến trường học công lao của cô cũng không nhỏ.

Nói xong cố ý giễu cợt một tiếng.

Trong lòng nữ giáo viên lộp bộp, chột dạ né tránh:

- Cậu đừng có ăn nói lung tung. Cho dù là việc gì cũng không thể đánh nữ sinh, trưởng bối nhà cậu không có giáo dục không thể khi dễ phụ nữ sao? Còn dám tranh cãi với giáo viên, tôi xem cậu chính là không gia giáo.

Lục Cảnh Đường đỏ mắt nhìn bà ta, nói hắn thế nào đều được, nhưng hắn không cho phép ai dám mắng cha mẹ hắn.

Lúc này Lục Cảnh Hoa mang theo người của bên cục công an đi tới.

Nữ giáo viên nhìn thấy công an, chỉ vào Lục Cảnh Đường nói:

- Đồng chí công an, cậu bạn học này đánh nhau ngay trong trường học. Còn đánh nữ sinh, tôi hi vọng các anh có thể đem người mang đi nghiêm túc xử lý.

Công an nhìn Lục Cảnh Đường, cười cười. Sau đó xuất ra lệnh bắt nói:

- Triệu Vãn Vãn phải không? Cô mạo danh thay thế thân phận người khác lấy được tư cách vào đại học, cô bị phán ba năm tù giam. Mang đi!

Triệu Vãn Vãn lập tức luống cuống, giãy dụa hô lớn:

- Không liên quan gì tôi, đều là cha tôi ra chủ ý. Không liên quan gì tôi, chú công an đừng bắt tôi. Là nàng, là nàng. Là nàng nói có thể giúp tôi tiến vào trường học.

Triệu Vãn Vãn chỉ vào nữ giáo viên lớn tiếng hô, công an đương nhiên sẽ không bỏ qua cả hai người.

Nữ giáo viên lẫn Triệu Vãn Vãn đều bị công an bắt đi rồi, Lục Cảnh Hoa cũng đi theo rời khỏi.

Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Phương Mặc ôm mặt Lục Cảnh Đường an ủi:

- Đường Đường đừng tức giận, không cần tức giận với loại người như vậy. Loại giáo viên nói ra được những lời như thế, anh tin tưởng nhân phẩm của nàng cũng giống như Triệu Vãn Vãn. Anh cũng tin tưởng đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Lục Cảnh Đường mím môi:

- Được, em không tức giận. Chúng ta đi tìm Trình bà đi, việc này dù sao cũng phải nói với bà một tiếng.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 252:

Ba người Lục Cảnh Đường tan học về nhà, nhìn thấy Trình bà đang ngồi trên sô pha trò chuyện với mẹ mình.

Thấy bọn họ đã về, Trình bà có chút ngượng ngùng, bà kéo tay Lục Cảnh Đường áy náy nói:

- Để cho tụi con bị ủy khuất như vậy, việc này sao không nói sớm cho bà biết? Bằng không cũng sẽ không để cho tụi con gặp phải nhiều lời nghị luận như vậy.

Lục Cảnh Đường cười lắc đầu, lẽ ra buổi sáng hắn còn đang lo lắng Trình bà nếu biết việc này sẽ khổ sở hoặc là luyến tiếc.

Dù sao nói thế nào Triệu Vãn Vãn cũng là cháu gái ruột của Trình bà. Ân oán trong nhà cũng không phải một câu là có thể nói dứt khoát rõ ràng.

Hiện tại nghe được Trình bà nói như vậy, nỗi lo trong lòng hắn cũng biến mất.

Trình bà sờ tóc hắn, vỗ tay hắn nói:

- Đừng lo lắng, bà cùng nhà bọn họ từ mười năm trước đã không còn quan hệ gì. Cũng vì nha đầu kia ở trong trường học che giấu quá giỏi, dùng tên của người khác mạo danh không nói, còn cố ý trốn tránh khóa học của bà. Bằng không bà sẽ không cho phép nàng rầm rĩ khoe khoang lâu như vậy.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi nói:

- Bà không tức giận là tốt rồi, vốn buổi chiều tụi con đang muốn qua nhà nói chuyện này cho bà biết.

Trình bà vẻ mặt nghiêm túc hừ một tiếng:

- Làm sao sẽ không tức giận?

Lục Cảnh Đường chột dạ nhích lại gần Phương Mặc, hắn không xác định Trình bà đang tức giận chuyện gì? Là tức giận bọn họ kêu công an bắt Triệu Vãn Vãn hay là tức giận bọn họ che giấu bà.

Trình bà chợt bật cười, kéo tay hắn nói:

- Bà tức giận là vì tụi con giấu bà, nếu bà sớm biết nàng chui vào trường học, bà khẳng định sớm đi cử báo nàng. Hừ, cũng cho nàng nếm thử mùi vị bị người cử báo.

Lục Cảnh Đường vỗ ngực cười nói:

- Aizzz, còn tưởng bà trách tụi con bắt Triệu Vãn Vãn đâu. Bà nên làm như vậy, dựa vào cái gì phải ủy khuất chính mình đi thành toàn cho người khác.

Trần Quế Hoa trừng mắt:

- Nói lung tung gì vậy.

Khi nãy lão thái thái đến trong nhà, làm cho nàng còn tưởng bà đến hưng sư vấn tội.

Nào biết Trình bà trước tiên xin lỗi vợ chồng nàng, chỉ sợ nhà bọn họ bởi vì chuyện của Triệu Vãn Vãn mà ủy khuất nhi đồng.

Sự tình trải qua đều nói rõ ràng, nỗi lo trong lòng mọi người cũng biến mất.

Đưa tiễn Trình bà không bao lâu, Lục Cảnh Hoa từ đồn công an về nhà. Đem kết quả xử lý Triệu Vãn Vãn báo cho cả gia đình.

Vui vẻ nhất chính là Lục Cảnh Đường, sau này rốt cục không còn ai bám chặt có ý đồ gì với Dương Dương nhà hắn.

Tuy nói Dương Dương luôn cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng liên tục bị người nhiều lần dây dưa, cũng làm trong lòng bọn họ không thoải mái.

Cũng may sự tình rốt cục giải quyết xong rồi.

Đến bữa ăn trưa, Trần Quế Hoa lại thúc giục mấy đứa con kết hôn.

Nhất là Lục Cảnh Cường bị mẹ liên tục thúc giục kết hôn, nàng không lo lắng những người khác, lo nhất là lão tứ.

Lão đại đã kết hôn, không cần lo nghĩ. Lão nhị là phi công càng không cần lo không kiếm được đối tượng. Tâm tư lão tam hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cảm tình, cả ngày chỉ nghĩ chuyện trong bộ đội, cho dù nàng nói hắn cũng nghe không vào.

Con ngoan của nàng không cần nói, trực tiếp tìm một bạn trai cho mình. Tuy nói trước kia nàng còn có khúc mắc, nhưng từ sau khi chấp nhận quan hệ của bọn họ, hiện tại nàng thấy Phương Mặc càng nhìn càng thuận mắt, thậm chí càng thích đứa nhỏ này hơn cả trước kia.

Trong năm đứa con, làm cho nàng không yên lòng nhất là Lục Cảnh Cường. Cả ngày vô tư cười đùa, trong nhà cũng chỉ có hắn không đáng tin cậy nhất.

Cô nương nhà ai sẽ trúng ý hắn a.

- Mẹ, con có kém bao nhiêu đâu chứ. Con nhìn cũng không xấu, sau này khẳng định tìm cô con dâu xinh đẹp cho mẹ! Mẹ đừng lo lắng ha.

Trần Quế Hoa chán ghét bĩu môi:

- Vậy con nhìn xem mình có thể tìm được bạn gái trong trường đại học hay không đi. Bằng không chờ con tốt nghiệp, nữ sinh càng không lừa tới tay. Ai thèm lấy con?

Lục Cảnh Đường bật cười, Lục Cảnh Cường kêu lên:

- Mẹ, lời này của mẹ liền quá đáng. Vì sao kêu lừa! Sao đến lượt con thì phải dùng lừa.

Trần Quế Hoa trừng mắt:

- Không dùng lừa thì dùng gì?

Tuy nói lão tứ nhìn không xấu, nhưng lại quá đen a. Bao năm nay cũng chưa từng trắng qua, hơn nữa đi bộ đội về người càng thêm đen.

Có lời nói rất đúng, trắng che trăm xấu, đen làm sao mà che nha.

Trong lòng nàng yên lặng cân nhắc: Nếu lão tứ thật sự tìm không thấy đối tượng, nàng chỉ có thể nhờ người tìm giúp.

Lúc nghỉ trưa, Phương Mặc thấy Đường Đường không cao hứng, ôm người hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi lúc ăn cơm nhìn em có chút không vui vẻ, vì chuyện gì vậy?

Lục Cảnh Đường ôm eo Phương Mặc dựa vào ngực hắn cọ xát:

- Sau này Dương Dương có muốn có nhi đồng không?

Phương Mặc sửng sốt ôm chặt hắn:

- Đường Đường muốn sao?

Lục Cảnh Đường quyệt miệng rầm rì:

- Em hỏi anh đâu, anh không trả lời lại hỏi ngược em làm gì, anh nói trước đi!

Phương Mặc bật cười, Lục Cảnh Đường trừng mắt nhìn hắn.

Phương Mặc cúi đầu hôn hắn:

- Chưa từng nghĩ qua cần có nhi đồng. Trước kia cũng vậy, hiện tại vẫn như thế. Chỉ muốn sủng ái một mình em, yêu một mình em. Không muốn đem tình yêu của anh chia cho người khác.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, mặc dù trong lòng sung sướng nhưng vẫn không nhịn được nói:

- Vậy anh không sợ sau này Phương bà nội bọn họ thúc giục anh nhận con nuôi sao? Dù sao ở trong lòng các trưởng bối, không có nhi đồng sẽ không ai dưỡng già.

Phương Mặc khẽ cười, vỗ nhẹ sau lưng hắn:

- Không cần lo lắng, em xem nhà anh còn có hai vị anh trai. Nhà em còn bốn anh trai đâu, còn cần lo lắng ngày sau không có nhi đồng dưỡng già sao? Đường Đường muốn có nhi đồng?

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Không muốn. Có lẽ em nói chuyện có chút thực tế đi. Niên đại này, cho dù hai mươi năm sau người khác vẫn chưa chấp nhận được việc hai người đàn ông ở cùng một chỗ. Em không muốn sau này nhận nuôi nhi đồng bị người nghị luận. Có lẽ ý tưởng của em cùng mẹ không khác nhau đâu.

Hắn sợ Phương Mặc nghĩ nhiều, liền nói tiếp:

- Em thích anh, em yêu anh. Cho nên em không cần người khác nghĩ em như thế nào, cũng không cần để ý ý nghĩ của người khác. Nhưng mà..

Hắn không biết làm sao giải thích, cắn chặt môi.

Phương Mặc ôm hắn cười, hôn nhẹ tóc hắn:

- Anh hiểu được ý của em, hai chúng ta sau này sẽ rất tốt. Sau này anh sẽ kiếm càng nhiều tiền nuôi em, cho dù không có nhi đồng. Sau này chúng ta già rồi cũng không cần sợ không có người dưỡng lão.

Lục Cảnh Đường ôm cổ hắn rầm rì:

- Em cũng sẽ nuôi anh, chúng ta cùng nhau kiếm càng nhiều tiền. Để cha mẹ được yên tâm, sau này mặc kệ chúng ta có nhi đồng hay không, đều sẽ qua thật tốt.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 253:

Chuyện của Triệu Vãn Vãn giải quyết xong, vợ chồng Trần Quế Hoa muốn quay về huyện thành.

Thứ nhất Lục Gia Bình còn cần đi làm, không thể luôn nghỉ phép. Thứ hai Trần Quế Hoa còn muốn đi trở về tìm người bán lại công tác của mình.

Tuy nói đứa con nhắc nhở công tác trong cung tiêu xã còn làm được thêm vài năm, nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác nên sớm bán ra ngoài thì sớm giảm được tổn thất.

Lục Cảnh Đường biết cha mẹ muốn đi về, ăn xong cơm chiều hắn ngồi trên sô pha, ý thức tiến vào trong thương trường, tìm cửa hàng bán len sợi bắt đầu đổ cuộn len ra ngoài.

Bao năm nay Lục Cảnh Đường cũng tìm hiểu được quy luật phục hồi đồ vật trong thương trường, mặc kệ hắn lấy đồ vật gì, qua một phút sau đồ vật vẫn khôi phục lại hình dạng như trước đó.

Trần Quế Hoa nhìn thấy trên sàn ngày càng nhiều cuộn len xuất hiện, nàng định nhắc nhở đứa con ngừng đổ ra thêm nữa.

Nhưng Lục Cảnh Đường giống như không nghe được, luôn đắm chìm trong thương trường, không chỉ riêng lấy cuộn len, còn có kim đan kim móc cũng lấy ra không ít, có loại bằng gỗ cũng có loại bằng inox.

Mặc kệ, dù sao chỉ cần trong thương trường có hắn đều lấy ra, thà lấy dư cũng không thể đợi tới lúc cần thì không đủ dùng.

Chờ Lục Cảnh Đường cảm giác đồ vật đã đủ, ý thức mới hồi phục lại, nhìn thấy trên sàn có thật nhiều cuộn len cùng đồ vật, che miệng nở nụ cười.

Trần Quế Hoa đẩy nhẹ hắn:

- Còn cười sao, con nhìn xem lấy ra nhiều như vậy, cha mẹ làm sao mang về được hết a.

Lục Cảnh Đường ôm cánh tay nàng làm nũng:

- Mẹ, con có biện pháp. Dương Dương mau rút chân không.

Phương Mặc khẽ cười đi tới ngồi dưới đất, xuất ra không ít túi nhựa, còn có máy hút chân không, chỉ chỉ vào gói to:

- Đại ca, các anh giúp đỡ, chỉ cần bỏ cuộn len vào trong túi là được rồi. Có thể nhét, nhưng cũng không cần nhét nhiều lắm.

Lục Cảnh Cường bọn họ cũng ngồi bên cạnh, nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Mặc, cho dù loại túi này cũng không chứa được bao nhiêu a. Nhét nhiều như vậy không phải không đủ sao? Còn không bằng trực tiếp nhét vào trong túi hành lý đâu.

Phương Mặc nhét cuộn len vào trong túi, sau đó dùng máy ép chân không biểu thị cho bọn họ xem qua đồ vật làm sao sử dụng.

Ai ngờ vừa rồi cả một túi len thật đầy ắp chỉ chớp mắt biến thành bẹp, hoàn toàn nhìn không ra bên trong còn chứa nhiều cuộn len như vậy.

Trần Quế Hoa cùng Lục Gia Bình cười cười:

- Ai u, đồ vật này thật tốt! Nếu cứ chứa như vậy, hai chúng ta nhất định cầm được toàn bộ số cuộn len này về nhà.

Lục Cảnh Đường nhíu mày nói:

- Đúng là không chiếm không gian, nhưng vẫn còn nguyên sức nặng. Chỉ có cha mẹ cầm về có phải quá mệt mỏi hay không? Bằng không gởi qua bưu điện đi?

Trần Quế Hoa vừa nhét cuộn len vừa nói:

- Có gì mà mệt, trước kia cha con không ở nhà, trong thôn phát lương thực, hơn một trăm cân còn không phải một mình mẹ vác về nhà sao. Nói lại, đi trạm xe lửa còn có anh con đưa đi, xuống xe tìm xe ba bánh chở về là được.

Lục Cảnh Đường nhìn cha, Lục Gia Bình cười nói:

- Không sao, đừng lo lắng. Đi tới trạm xe cha tìm người đến đón một chút là được rồi.

Lục Cảnh Đường gật gật đầu, cùng giúp đỡ chứa cuộn len còn lại.

Cuối cùng chứa toàn bộ cuộn len vào trong sáu túi hành lý lớn, còn có một ba lô lớn mới chứa xong.

Trần Quế Hoa cao hứng vỗ vỗ túi hành lý, xoay người hỏi:

- Có số len này, mẹ cũng không được rảnh rỗi rồi. Tiểu Mặc, loại túi này làm sao mở ra a. Con nhanh dạy cho thím, bằng không về nhà rồi không biết làm thì sao bây giờ.

Phương Mặc cầm một cái túi biểu thị cho nàng xem qua một lần:

- Thím về tới nhà, cứ mở ra như vậy là được rồi. Loại túi này còn có thể tiếp tục sử dụng. Phòng của con cùng Đường Đường không phải còn hai tủ giường sao, đến lúc đó có thể bỏ cuộn len vào đó, không cần phải đè ép chúng nó làm gì.

Trần Quế Hoa hài lòng liên tục nói tốt, nhưng vừa nghĩ tới cần chia biệt với bọn nhỏ, trong lòng tràn đầy không muốn.

Vẫn là Lục Gia Bình nhìn ra tình tự của vợ, đi qua an ủi:

- Chúng ta đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm. Tụi con cũng mau đi ngủ đi.

Trần Quế Hoa không muốn bọn nhỏ nhìn ra nàng khóc, theo chồng đi vào phòng.

Lục Gia Bình an ủi:

- Đừng khóc, chúng ta đến bên này một chuyến không phải cũng rất dễ dàng. Nhớ bọn nhỏ chúng ta có thể đi qua thăm là được.

Trần Quế Hoa bĩu môi:

- Lão đại bọn họ cũng không có gì, nhưng nghĩ tới phải chia tách với Đường Đường, lòng em liền luyến tiếc.

Lục Gia Bình cố ý trêu chọc nàng:

- Lời này nói, em không sợ bị lão đại bọn họ nghe được mà khóc sao.

Trần Quế Hoa nín khóc mà cười, trừng mắt liếc hắn:

- Trở về em sẽ bán công tác, nếu nhớ đứa con em sẽ đến thăm bọn họ, tự anh một mình lưu trong nhà đợi đi.

Lục Gia Bình cười cười, được rồi, chi bằng hắn sớm về hưu, cùng vợ đến J thị thăm mấy đứa con.

Ngày thứ mười vợ chồng Trần Quế Hoa rời đi, Phương Mặc chuẩn bị mang theo Lục Cảnh Hoa đi phía nam một chuyến.

Đây là hắn nhận được điện thoại của chợ đen Lưu ca, nói bên kia bắt đầu bán ti vi có màu sắc rực rỡ.

Trong không gian của hắn có không ít ti vi màu, muốn nhân cơ hội lần này bán ra vừa lúc mang theo đại ca cùng chạy đi bên chợ phía nam.

Nếu đại ca có thể hoạt động, đối với hắn cùng đại ca đều là chuyện tốt.

Nhưng lần này không thể mang theo Đường Đường, bởi vì không phải tự họ lái xe mà cần đi xe lửa mệt nhọc không nói, hắn luyến tiếc Đường Đường bị giày vò.

Buổi tối hai người nằm trên giường, Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường dỗ dành:

- Mặc kệ đi đâu nhất định phải theo sát tứ ca. Hoặc là cần nói một tiếng với tứ ca, đừng làm anh lo lắng.

Lục Cảnh Đường dùng ngón tay trạc trạc lồng ngực của hắn, không vui nói:

- Vậy anh chừng nào mới về?

Phương Mặc thở dài hôn mắt hắn:

- Lần này anh cùng đại ca chạy chợ, trễ nhất 20 ngày sẽ về.

Nghe là 20 ngày, miệng Lục Cảnh Đường càng quyệt lên. Bao năm nay hắn sớm thói quen hai người ôm nhau mà ngủ, không biết Dương Dương đi rồi hắn ngủ một mình thói quen hay không.

Nhưng hắn hiểu được đây là cơ hội của đại ca cùng Dương Dương, hắn không thể tùy ý gây sự. Hắn ôm chặt Phương Mặc nói:

- Bán được hay không không sao cả, trong thương trường của em có hai cửa hàng trang sức. Tùy tiện lấy ra chút gì đều có thể nuôi sống anh nga!

Phương Mặc cười nhẹ, nhìn bảo bối của mình. Đột nhiên nghĩ hay là không rời đi, hoặc là mang theo Đường Đường đi cùng.

- Dương Dương, chúng ta làm đi. Bằng không anh cần rời khỏi đã lâu, em luyến tiếc sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường chớp mắt, nhận chân nói.

Phương Mặc sặc vài tiếng, hắn nhìn khuôn mặt đơn thuần non nớt của Đường Đường, sao có thể thốt ra lời làm người đỏ mặt như vậy được.

Lục Cảnh Đường chợt nói tiếp:

- Lần đầu tiên khẳng định rất đau, chúng ta làm xong, anh cũng đi rồi. Đến lúc đó em đau một chút lại chán ghét anh một hồi, sẽ không thèm nhớ tới anh.

Phương Mặc nghe lời này, nhu nhu ấn đường, hít sâu một hơi ôm hắn vào lòng!

Nghe xem, nghe xem! Tiểu hỗn đản đang nói bậy cái gì.

Nhịn một chút, nói không chuẩn ngày mai hắn sẽ bị tiểu hỗn đản này chọc tức chết.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 254:

Phương Mặc cúi đầu hôn lên môi hắn, im lặng nghiêng đầu nhìn bảo bối trong lòng mình, nhìn ngắm kỹ lưỡng mãi không chán.

Lục Cảnh Đường nhắm mắt đợi, ân? Sao không tiếp tục hôn, sờ a! Tiếp tục sờ a!

Thật lâu cũng không thấy Phương Mặc có động tác gì tiếp theo, hắn chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Phương Mặc ngẩn người nhìn mình.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường chuyển chuyển, thốt ra một câu:

- Dương Dương, có phải anh không được hay không?

Nói xong lại lập tức ý thức được liền che kín miệng mình, lắc lắc đầu. Không đúng, Dương Dương hẳn là được nha, dù sao lần trước bọn họ ở trong phòng tắm vẫn thật kích thích!

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Cảnh Đường vỗ vỗ lên mặt mình, nhất định là chính mình suy nghĩ nhiều!

Phương Mặc nghe nói bình tĩnh trở lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Lục Cảnh Đường. Trong mắt lóe ra ánh lửa rừng rực, cắn răng hỏi:

- Đường Đường, chẳng lẽ em đã quên rồi sao? Anh rất hiếu kỳ, câu nói không được này, em ở dưới tình huống nào bày tỏ được?

Lục Cảnh Đường thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, ấp úng nói:

- Ngô, là vì thấy anh nửa ngày không nhúc nhích, thuận miệng nói ra mà thôi. Lời nói này không động đầu óc, anh không được xem là thực sự nha.

Phương Mặc trực tiếp giận thành cười, nâng cằm của hắn, hung hăng cắn môi hắn, thật lâu mới buông ra:

- Anh nhịn lâu như vậy, là bởi vì chúng ta mới khai giảng, sợ em làm sẽ không thoải mái. Hơn nữa mấy ngày nay thật nhiều sự tình, sao đến trong miệng em thì biến thành anh không được? Ân?

Lục Cảnh Đường vừa định mở miệng giải thích vài câu, môi của hắn liền bị Phương Mặc che kín. Áo ngủ hoạt hình khả ái bị ném qua một bên, kể cả quần lót cũng bị biến mất không thấy.

Hai người dây dưa cùng một chỗ, hình bóng cũng chiếu ngược lên vách tường quấn quýt lẫn nhau.

Đêm dài người tĩnh, thanh âm thút thít khe khẽ truyền ra, mang theo tiếng nức nở run rẩy:

- Ô.. Dương Dương.. Em, em nhầm.. Em không phải nói anh không được, ô ô.

Nhưng Phương Mặc không cho hắn cơ hội nói chuyện, cúi đầu cắn môi của hắn, dụ dỗ nói:

- Bảo bối nhi, vừa mới gọi anh cái gì, tiếp tục kêu một lần được không, ân?

Lục Cảnh Đường đỏ mặt làm nũng nói:

- Ngô, chồng, em nhầm.

Trong lòng Phương Mặc chấn động, đáy lòng vui sướng như sắp tràn ra ngoài, nhưng vẫn không bỏ qua người dưới thân thể mình.

Khóe mắt Lục Cảnh Đường chảy ra nước mắt, nhịn không được rầm rì nói:

- Dương Dương đại hỗn đản!

Phương Mặc cúi đầu ôn nhu liếm khóe mắt của hắn, cười bại hoại:

- Bảo bối nhi, có thích không? Hiện tại biết chồng em rốt cục được hay chưa phải không? Ân? Đường Đường nên hưởng thụ một chút cuộc sống về đêm của chúng ta đi.

Ô ô ô, quỷ keo kiệt này sao có thể nhớ thù như thế! Lục Cảnh Đường không muốn nghe hắn nói chuyện. Hai tay ôm cổ của hắn, đem đầu hắn kéo xuống, ngăn chặn môi của hắn.

Thấy Đường Đường chủ động, Phương Mặc thật vui vẻ.

Hình bóng chiếu trên tường dần dần hòa làm một..

Không bao lâu Lục Cảnh Đường lại bất mãn. Mở to mắt thút thít nói:

- Ngô, vẫn thích như lúc ban đầu..

Phương Mặc bật cười:

- Bảo bối nhi, đây là chính em nói, đừng một hồi vừa khóc vừa nói anh khi dễ em.

- Ô, nhầm nhầm..

- Ngô, không nên lanh mồm lanh miệng..

Đêm, còn thật dài.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Đường tỉnh lại, vừa động liền cảm thấy thân thể giống như bị xe đụng qua, dù là cánh tay cũng không nhấc lên nổi, cả người tê dại mỏi nhừ.

Nhất là ở địa phương kia, cảm giác trướng đau làm hắn nhớ tới chuyện đêm qua, đỏ mặt chui vào trong mền.

- Ngô, Phương Mặc chính là đại hỗn đản, vương bát đản..

Phương Mặc bưng cháo đi vào phòng, liền nghe trong mền vang ra tiếng mắng.

Hắn cười nhẹ một tiếng, buông bát đặt lên bàn, khom người nhấc mền, đem người ôm trong lòng, hôn hôn:

- Đường Đường tại sao mắng anh?

Lục Cảnh Đường thẹn thùng trừng mắt:

- Anh.. Anh không phải biết sao!

Phương Mặc hôn môi hắn, hỏi:

- Nhưng anh không phải nghe lời bảo bối nhi sao? Chẳng lẽ nghe lời bảo bối nhi mà cũng sai rồi?

Gò má Lục Cảnh Đường đỏ như quả táo, phát tán ra vẻ hồng nhuận dụ người. Hắn cố ý dùng đầu đụng vào cằm Phương Mặc, e thẹn nói:

- Không được nói tối hôm qua!

Phương Mặc cười thành tiếng:

- Nhưng tối hôm qua Đường Đường luôn luôn nói, kêu chồng còn cần a. Anh là bạn trai nên phải nghe lời, bảo bối nhi không thích sao?

Lục Cảnh Đường xấu hổ ngón chân đều bấu chặt cùng một chỗ, vươn tay bưng kín miệng Phương Mặc, trừng mắt nhìn hắn!

Người này làm sao vậy, sao còn dám đem lời đêm qua nhắc lại một lần! Mình không sĩ diện sao?

Phương Mặc hôn lên tay hắn, dỗ dành:

- Anh nhầm, không nói. Ăn chút đồ được không? Anh vừa nói với đại ca, tụi anh muộn vài ngày mới xuất phát.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, nghiêng đầu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Không phải nói hôm nay cần đi sao? Vì sao phải trễ vài ngày?

Phương Mặc ôn nhu nói:

- Nếu rời đi ngay lúc này, anh không phải thật sự biến thành hỗn đản. Đi trễ vài ngày cũng không sao, chờ thân thể em khỏe hơn một chút thì tụi anh mới đi.

Lục Cảnh Đường mấp máy miệng vùi đầu vào vai Phương Mặc. Cứ xem như hắn nhõng nhẽo đi, lúc này hắn thật muốn lưu Phương Mặc ở lại bên người. Cho dù không cần làm gì, không cần nói chuyện, chỉ bồi bên cạnh hắn đều được.

Phương Mặc ôm hắn đi vào phòng rửa mặt, sau đó dỗ hắn ăn chén cháo.

Hai người ngồi trong phòng khách xem điện ảnh.

Lục Cảnh Cường từ nhà đại ca đi qua, theo hai người cùng ngồi trên sô pha xem ti vi.

Kết quả lúc nói chuyện vô ý thấy được dấu răng trên cổ Phương Mặc, khóe mắt hắn co rút.

Kháo! Hắn lại nghiêng đầu nhìn lên cổ Đường Đường, hoàn toàn không có gì, đều sạch sẽ.

Lá gan của Đường Đường sao có thể lớn như vậy!

Nếu Lục Cảnh Đường biết tứ ca nghĩ mình như vậy, nhất định sẽ kéo áo lên cho hắn nhìn xem lồng ngực của mình, rốt cục tráng lệ bao nhiêu!

Lục Cảnh Đường cảm nhận được ánh mắt của tứ ca, nghiêng đầu hỏi:

- Tứ ca, sao anh cứ nhìn chằm chằm em như vậy?

- Không, không có gì.

Nói xong đổi đề tài:

- Tiểu Mặc, lần này em đi chuẩn bị bán cái gì?

Phương Mặc bưng ly nước đút cho Đường Đường, nói:

- Là ti vi, là loại ti vi màu.

Lục Cảnh Cường kích động vỗ sô pha:

- Lưu cho anh vài bộ đi! Anh xem có thể bán ở chỗ này hay không.

Phương Mặc nói:

- Em sẽ lưu, hiện tại cùng đại ca chạy phía nam, chỉ là muốn cho người khác biết chúng ta có con đường lấy được ti vi màu, sau này để dành bán chợ ở đây.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 255:

Lục Cảnh Cường vỗ tay:

- Tốt, vậy chờ hai người đi rồi, anh mang theo Đường Đường chạy chạy chợ chỗ chúng ta như thế nào?

Phương Mặc nhíu mày lắc đầu:

- Tứ ca không vội, bên này anh chờ em trở về rồi đi cũng được. Anh đừng một mình dẫn theo Đường Đường đi.

Lục Cảnh Cường híp mắt nhìn Phương Mặc, kêu lên:

- Có phải cậu sợ anh lại đánh mất Đường Đường, mới không cho anh mang Đường Đường đi ra ngoài? Cậu cũng quá xem thường người, hiện tại anh cũng không còn như lúc nhỏ. Làm sao có thể đánh mất Đường Đường đây? Nói lại Đường Đường cũng đã lớn rồi đâu, cho dù đi lạc cũng biết tự tìm đường về nhà.

Lục Cảnh Đường nghe lời này bật cười thành tiếng, xem ra tứ ca vẫn biết tự mình hiểu lấy.

Phương Mặc xua tay nói:

- Không có, tứ ca anh suy nghĩ nhiều. Chủ yếu hiện tại còn chưa thể bán ở bên này. Anh đã quên? Bên phía nam phát triển nhanh hơn bên này. Cho nên dù đi bên kia bán ra, cũng không cần phải lo lắng cái gì. Nhưng nơi này là thủ đô, bán đồ cũng không dễ dàng.

Lục Cảnh Cường nghe hắn giải thích, lại chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tạm thời tin tưởng lời hắn nói.

Nhưng hắn vẫn hỏi:

- Vậy sau này cậu còn cần thỉnh thoảng chạy phía nam sao? Vậy cũng quá phiền toái. Không nói cậu đi Đường Đường luyến tiếc, đến lúc đó chị dâu trở về, nàng đành lòng cho đại ca chạy tới chạy lui như vậy sao?

Phương Mặc nghĩ nghĩ, nói:

- Hiện tại không biện pháp, tài chính trong tay chúng ta hoàn toàn không đủ làm cho chuyện sau này. Phải nhân cơ hội trước khi hộ cá thể phát triển, chúng ta phải để dành đủ tài chính mới được.

Lục Cảnh Cường nhíu mày:

- Cậu cần bao nhiêu tiền? Anh nhớ được trong tay cậu không phải có mấy chục ngàn rồi sao?

Hắn biết lúc Phương Mặc đi theo hắn chạy xe, kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng lẽ số tiền kia còn chưa đủ sao?

Một lát sau, Phương Mặc mới nói:

- Ít nhất cần tới mấy trăm ngàn.

- Bao nhiêu?

Lục Cảnh Cường hoảng sợ bật dậy.

Hắn không dám tin nhìn Phương Mặc, sợ mình nghe nhầm lời tiểu tử này vừa nói ra.

Phương Mặc lặp lại:

- Mấy trăm ngàn!

Lần này Lục Cảnh Cường nghe được rõ ràng, mấp máy môi ngồi trở lại sô pha. Hắn thật sự không dám nghĩ, mấy trăm ngàn là khái niệm gì.

Hiện tại có được mấy chục ngàn đã là chuyện mà rất nhiều gia đình không dám nghĩ tới, càng đừng nói là mấy trăm ngàn.

Trước đó hắn nhìn thấy Phương Mặc kiếm tiền, hắn luôn suy nghĩ sau này mình phải kiếm được càng nhiều tiền hơn Phương Mặc. Chỉ có như vậy em trai bảo bối nhà hắn mới bảo đảm được cuộc sống. Nhưng hiện tại hắn liền héo, quả nhiên là không thể so sánh được.

Suy nghĩ rất lâu, Lục Cảnh Cường vẫn không nhịn được hỏi:

- Cần nhiều tiền như vậy, cậu muốn làm cái gì?

Phương Mặc cười nhẹ nói:

- Em muốn mở một thương trường ngay trong J thị, bởi vì trong tay Đường Đường có vật tư. Ngoài việc lưu lại cho nhà chúng ta dùng, căn bản là lãng phí. Em muốn lợi dụng một chút. Chỉ cần thương trường mua bán ổn định, em còn muốn khai phát ngành bất động sản.

Lục Cảnh Đường không có ý kiến, hắn cũng cảm thấy bàn tay vàng của mình có chút lãng phí. Nếu quả thật làm được như lời Dương Dương đã nói, mở một thương trường ngay trong J thị..

Như vậy tiểu kim khố của hắn không phải càng thêm lớn hơn sao!

Chỉ có Lục Cảnh Cường nghe không hiểu, còn chưa kịp hỏi ra.

Phương Mặc liền cười nói:

- Tứ ca đừng vội, hiện tại còn chưa tới lúc đó. Chờ thời gian tới, hẳn là anh cũng không cần em thúc giục, chính mình bỏ chạy đi làm.

Lục Cảnh Cường nhún vai, không hỏi thêm nữa. Hắn vẫn tin tưởng lời nói của Phương Mặc, dù sao tiểu tử này biết tương lai sẽ phát triển thành hình dạng gì.

Nói lại, nói thế nào mình cũng là anh vợ của Phương Mặc a. Vì Đường Đường, Phương Mặc cũng sẽ không bỏ mặc không mang theo mình kiếm tiền đi.

Không đúng, sao biến thành anh vợ chứ? Lục Cảnh Cường nghĩ nửa ngày, vẫn không biết rõ quan hệ giữa mình cùng Phương Mặc phải kêu là gì!

Lục Cảnh Hoa nghe nói hai ngày sau mới khởi hành đi phía nam, vì thế luôn lưu lại trong nhà mình trông coi đội ngũ sửa nhà làm công tác kết thúc sửa chữa.

Lục Cảnh Cường bị Phương Mặc an bài đi ra ngoài tìm nhà. Nhất là Phương Mặc biết qua thêm hai năm con đường kia sẽ biến thành con đường thương vụ, ý tưởng kiếm tiền càng thêm mãnh liệt.

Vài ngày sau đó Lục Cảnh Đường đều sắp bị Phương Mặc sủng thành tiểu phế vật. Cho dù cần đi phòng vệ sinh, đều do Phương Mặc ôm hắn đi.

Hắn chỉ cần mở miệng, Phương Mặc liền đút dưa hấu cắt sẵn vào miệng hắn.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nói:

- Dương Dương, anh cảm thấy tiệm vàng trong thương trường của em, chúng ta có thể lấy ra mở tiệm ngay trong này hay không?

Phương Mặc ôm hắn đút trái nho, cười nói:

- Anh cũng có ý tưởng này. Nhất là nhẫn đá quý trong thương trường của em, vài năm sau sẽ được lưu hành hơn, nói vậy mình có thể kiếm được số tiền lớn.

- Nhưng hiện tại hộ cá thể còn chưa được chính thức thi hành, bằng không chúng ta mở thương trường nhất định là tốt nhất!

Lục Cảnh Đường than thở.

Phương Mặc thở dài, ai nói không phải đâu. Hơn nữa hiện tại J thị còn chưa phát triển lên, mở cửa hàng nhỏ cũng không phù hợp yêu cầu trong lòng hắn, vẫn phải đợi.

Chờ thời cơ tới, hắn nhất định không bỏ qua cơ hội này. Đến lúc đó chỉ cần hết thảy ổn định, hắn có thể mang theo Đường Đường đi ra ngoài du lịch.

Phương Mặc còn không quên kiếp trước, trong trường học tổ chức đi ra ngoài du lịch lần đó.

Đường Đường của hắn lúc đó kích động bao nhiêu, cho dù chỉ là đi một cảnh điểm du lịch nho nhỏ gần trường, Đường Đường vẫn vui vẻ thật lâu.

Từ khi đó hắn bắt đầu quyết định, cố gắng kiếm tiền, kiếm đủ tiền rồi mang Đường Đường đi du lịch khắp nơi.

Cũng may kiếp này hắn còn có cơ hội, Đường Đường của hắn cũng có cơ hội.

Phương Mặc nhìn tiểu đồ lười đang nằm trong lòng mình ngủ, cúi đầu hôn nhẹ trán hắn.

Nở nụ cười.

Hai ngày sau Lục Cảnh Đường hoàn toàn khỏe khoắn trở lại.

Lúc này Phương Mặc mới chuẩn bị mang Lục Cảnh Hoa cùng rời đi.

Nhưng trước khi đi, hắn cùng Lục Cảnh Hoa vẫn chuẩn bị cơm nước hơn mười ngày tới, để Đường Đường thu vào trong thương trường của hắn.

Nhưng Phương Mặc vẫn lo lắng dặn dò Lục Cảnh Cường:

- Tứ ca, anh nhớ kêu Đường Đường mỗi ngày phải ăn hoa quả. Anh muốn uống nước lạnh thì lén uống, đừng cho Đường Đường nhìn thấy. Nếu hắn thật sự muốn ăn, anh đừng cho hắn ăn kem, còn có..

Lục Cảnh Cường co rút khóe môi, cầm tờ giấy lắc mạnh:

- Cậu không phải đều viết hết ra rồi sao? Vì sao lại lặp lại nữa nha. Lời này hôm qua cậu không ngừng lặp lại bên tai anh. Anh nhớ kỹ! Thật sự sẽ làm, bảo chứng lúc cậu về, Đường Đường nhất định khỏe mạnh vui vẻ, được rồi đi!

Phương Mặc mấp máy môi, định nói thêm gì thì bị Lục Cảnh Đường hôn một cái.

Hắn sợ Dương Dương còn tiếp tục nói nói không chuẩn sẽ bị đánh!

Lục Cảnh Cường nổ mao, đứng lên vừa đi vừa mắng:

- Lục Cảnh Đường, sao em có thể không biết giữ kẽ vậy! Còn dám hôn trước mặt anh. A, em.. Em.. Làm anh tức chết rồi!
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 256:

Lục Cảnh Đường nhìn thấy xe đi xa, đứng nguyên tại chỗ thật lâu không chịu rời đi.

Lục Cảnh Cường nhìn không được, ôm vai hắn dỗ dành:

- Được rồi, không bao lâu nữa đại ca bọn họ sẽ về thôi. Chúng ta về nhà đi, vừa lúc hai ngày nay không có tiết học, em có muốn kêu Đại Tráng bọn họ đến nhà chúng ta chơi hay không.

Lục Cảnh Đường lắc đầu, quay mắt nhìn bóng xe đi khuất.

Trước kia khi hai người còn chưa thổ lộ, hàng năm Dương Dương đều phải quay về bộ đội vài lần. Nhưng khi đó chia tay cũng không có gì không muốn, cũng không cảm thấy khổ sở. Trừ bỏ thật lâu không gặp nhau, có chút không thói quen mà thôi.

Nhưng hôm nay thì khác, cảm giác khó chịu nói không nên lời tràn ngập toàn thân.

Lục Cảnh Đường chăm chú nhìn phương xa, hắn đang nghĩ, trước kia mỗi lần Dương Dương chia tách với hắn, đều sẽ có cảm giác như vậy sao.

Nghĩ tới Dương Dương hàng năm đều sẽ có cảm thụ như vậy, trái tim hắn cũng nhói đau lên. Mũi đau xót, nhẫn nhịn không chảy nước mắt.

Dáng vẻ của hắn hù dọa Lục Cảnh Cường, vội vàng ôm hắn dỗ:

- Làm, làm sao vậy? Sao lại khóc. Đường Đường đừng khóc, để cho đại ca quen thuộc rồi, anh sẽ đi với hắn. Để tiểu Mặc lưu lại trong nhà cùng em được không?

Lục Cảnh Đường quyệt miệng hít hít mũi, nói:

- Không sao, chỉ là nghĩ tới sự tình trước kia, tứ ca, chúng ta về nhà đi.

Lục Cảnh Cường nhướng mày, cố ý trêu hắn:

- Ai, nếu đại ca biết em khóc vì bọn họ rời đi, sẽ đau lòng biết bao a! Chờ hắn biết em không phải khóc vì hắn, ha ha ha, vậy đúng là "tâm" đau.

Lục Cảnh Đường trừng mắt hừ một tiếng, vung mở cánh tay hắn tự đi về phía trước.

Lục Cảnh Cường cười hì hì đuổi theo, ôm vai hắn trêu:

- Sao vậy? Còn không cho tứ ca nói lời thật.

- Tứ ca thật chán ghét!

Lục Cảnh Đường giận dỗi nói.

Lục Cảnh Cường lắc đầu, hoàn toàn không để ý:

- Chán ghét thì chán ghét thôi, có thể dỗ em nín khóc anh thành chán ghét quỷ cũng không sao cả.

Lục Cảnh Đường bị hắn chọc cười, kéo cánh tay hắn làm nũng:

- Tứ ca tốt nhất rồi, không chán ghét một chút nào! Đi, chúng ta về nhà.

Chờ hai người về tới nhà, Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha, ý thức tiến vào trong thương trường liên tục đổ món ăn vặt ra ngoài.

Khoai tây chiên, tôm nõn, nước có ga, chân gà, tăm cay vân vân, trước kia lúc Dương Dương ở nhà luôn cấm hắn không được ăn những món ăn vặt này.

Mẹ cũng không cho hắn ăn, luôn cảm thấy ăn vặt không đủ no, không tốt bằng ăn thịt hay là ăn ngũ cốc tốt hơn.

Lục Cảnh Cường nhìn thấy em trai liên tục ném đồ ăn vặt ra ngoài, khóe mắt co giật.

Nghĩ thầm: Đường Đường muốn làm gì? Chuyển nhà sao?

Qua được một hồi Lục Cảnh Đường cảm thấy đã đủ rồi, ý thức trở lại, nhìn ăn vặt đầy đất cười:

- Tứ ca, cho anh ăn cái này, cái này ăn ngon.

Lục Cảnh Cường cầm lấy tăm cay nói:

- Sản phẩm đậu nành, sao không phải thịt chứ. Anh nếm thử trước xem ăn ngon không.

Lục Cảnh Đường gật đầu xé một bao khoai tây chiên nói răng rắc ăn không ngừng, còn không quên mở nắp hai lon nước có ga.

Lục Cảnh Cường một bên ăn tăm cay, miệng còn lẩm bẩm:

- Đồ chơi này ăn ngon a, sao trước kia không thấy em lấy ra? Sớm lấy ra tứ ca không phải sớm được ăn ngon sao.

Lục Cảnh Đường muốn nói là Phương Mặc không cho hắn ăn, nhưng vì mặt mũi nghiêng đầu nói:

- Trước kia không phải luôn nghĩ làm sao lấy đồ ăn ngon cho trong nhà sao, hoàn toàn quên những món ăn vặt này. Tứ ca, anh nhanh uống thử nước có ga này đi, cùng tăm cay tuyệt xứng!

Nước có ga được ướp lạnh sẵn, cầm ra ngoài còn bốc khí lạnh đâu.

Lục Cảnh Cường gật đầu, uống xong nhăn mặt:

- Trời ạ, đây là cái gì, sao uống vào rồi càng thấy cay đâu?

Lục Cảnh Đường chột dạ nói:

- Đây mới gọi là đã ghiền nha.

Xong rồi! Hắn đã quên lấy loại hương chanh, nhưng có nhiều người nói loại màu đỏ này càng nhiều ga, uống càng ngon hơn đâu.

Lục Cảnh Cường lại uống thêm một ngụm, nấc một cái nói:

- Đồ chơi này uống hai hớp đã đánh nấc rồi, nhưng uống ngon thật. So với những loại nước chúng ta uống trước kia càng đã ghiền.

- Đương nhiên, cho nên mới gọi là nước vui vẻ thôi. Trước kia chúng ta chỉ uống nước trái cây, khẳng định không bằng nước có ga rồi.

Lục Cảnh Đường cười nói.

Chờ hai người ăn xong cũng đã no.

Chiều nay không cần ăn cơm.

Lục Cảnh Đường về phòng ngủ trưa, ban đầu còn không có cảm giác gì, nhưng khi một người nằm trên giường, chợt cảm thấy vô cùng cô độc.

Hắn lăn qua chỗ gối nằm của Phương Mặc, dùng sức hít hít mũi, ngô, có mùi vị của Dương Dương.

Cũng không biết Dương Dương lên xe lửa hay chưa, có ăn cơm trưa không, có chỗ ngủ không?

Lục Cảnh Đường ôm mền nhỏ, mũi lại yếu ớt.

Ô ô ô, thật nhớ.. Dương Dương!

Nếu lúc này Dương Dương đang ở nhà, nhất định sẽ ôm hắn nằm ngủ, còn sẽ hôn hắn, vỗ về hắn đi ngủ.

Đáng tiếc trong mười ngày tới hắn chỉ có thể tự ngủ một mình. Rốt cục không có Dương Dương, cũng không có nụ hôn của hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui nước mắt lại chảy ra.

Ngay lúc này Phương Mặc đang ở trên xe lửa nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như một khắc này cảm nhận được cái gì, trái tim cũng chợt nhói đau.

Hắn thở dài, trong lòng cân nhắc có phải tiểu hỗn đản của hắn đang nghĩ tới hắn, có phải lại đang trộm khóc hay không.

Đêm qua Đường Đường biết hôm nay hắn cần đi phía nam, lúc đi ngủ còn ôm hắn trộm khóc.

Nhưng khi đó hắn giả vờ đang ngủ, không dỗ dành tiểu tử kia, cũng không dám thức giấc, bởi vì hắn sợ mình không chịu nổi Đường Đường khóc, sợ sẽ nhịn không được mang theo Đường Đường đi bên này, nhưng không có biện pháp, hắn không thể không làm như thế.

Không gian của hắn mỗi lần đi vào nhiều nhất chỉ ở được vài giờ, qua thời gian sẽ bị bài xích ra ngoài. Hiện tại xe lửa di chuyển còn quá chậm.

Lúc trước đi tây bắc hắn còn luyến tiếc Đường Đường đi theo bị giày vò, hiện tại sao đành lòng cho hắn cùng đi theo phía nam đâu.

Nhịn một chút, chỉ cần mang theo đại ca chạy hai lần, tiếp theo cũng không cần hắn đi theo.

Hi vọng bảo bối của hắn đừng trộm khóc, vui vẻ chờ hắn trở về!

-
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 257:

Sau khi Phương Mặc rời khỏi ngày thứ 17, Lục Cảnh Đường tỉnh lại thì thêm một lần thất vọng, hắn bĩu môi đứng dậy đi rửa mặt.

Hôm nay cũng không biết là lần thứ mấy hắn nằm mơ, mơ thấy Phương Mặc đã trở về. Vừa tỉnh lại Dương Dương đang ở bên cạnh ôm hắn nở nụ cười.

Hắn nặn kem đánh răng, thở dài. Dương Dương không phải nói trễ nhất là 20 ngày sẽ về sao? Hôm nay đã là ngày 17, sao còn chưa về đâu.

Lục Cảnh Cường gõ cửa vào phòng, hô:

- Đường Đường nhanh rửa mặt, sủi cảo sắp lạnh rồi.

- Nga, được!

Lục Cảnh Đường đang súc miệng, nghĩ nếu có Dương Dương ở, khẳng định sẽ nói thời gian còn không đủ. Hắn hừ một tiếng, than thở nói:

- Anh còn chưa chịu trở về nữa, em cũng không tâm trí đánh răng!

Rửa mặt xong hắn giận dỗi bỏ ra ngoài.

Lục Cảnh Cường bưng bát, nở nụ cười:

- Sao vậy? Rửa mặt lại làm bản thân tức giận luôn sao?

Lục Cảnh Đường liếc mắt nói:

- Tứ ca, giữa trưa chúng ta ăn lẩu đi?

Lục Cảnh Cường nuốt đồ ăn nói:

- Lẩu là cái gì? Không phải loại chúng ta từng ăn sao?

- Đương nhiên không phải, không cần chính mình rửa rau, có thể trực tiếp ăn vào.

Lục Cảnh Đường giải thích.

Hắn muốn nhân cơ hội Phương Mặc vắng nhà, đem toàn bộ đồ ăn trong thương trường ăn qua một lần! Bằng không khẳng định không còn cơ hội ăn nhiều thứ như bây giờ.

Lục Cảnh Cường gật đầu:

- Được thôi, em muốn ăn gì cũng được, anh thì không có gì. Nhưng đại ca bọn họ làm đồ ăn, hai chúng ta cũng chưa ăn được bao nhiêu, bọn họ trở về đánh anh, em có thể giúp anh cầu tình được không?

Lục Cảnh Đường nháy mắt gật đầu:

- Tứ ca yên tâm đi, em khẳng định ngăn cản đại ca, không cho anh ấy đánh anh.

Lục Cảnh Cường bật cười, nói lời thật, hắn cũng không trông cậy Đường Đường có thể bảo hộ được hắn. Dù so trước kia tiểu tử này cũng bảo chứng thật nhiều lần, nhưng ở thời khắc mấu chốt bóng người của đứa nhỏ này cũng không nhìn thấy.

Ăn sáng xong, hai người đi học. Bởi vì hôm nay có một tiết được nghỉ nên Lục Cảnh Đường đi theo tứ ca vào thư viện xem sách, đáng tiếc không có Dương Dương bồi bên cạnh hắn, hắn cũng không có tâm tình đọc sách.

Hắn nghiêng đầu nhìn tứ ca đang say sưa xem sách, thầm nghĩ tới Phương Mặc.

Lục Cảnh Đường đưa tay phe phẩy quạt gió, nói:

- Tứ ca, chúng ta về phòng học đi, tiết kế tiếp cũng sắp tới giờ rồi.

Lục Cảnh Cường nói:

- Em không sao chứ? Nếu không thoải mái thì nói cho anh biết, đừng miễn cưỡng biết không?

Lục Cảnh Đường gật đầu khoác cánh tay của hắn đi ra ngoài.

Trên xe lửa, hai người đang vội vã trở về, tâm trạng đều vui vẻ.

Không chỉ vì Phương Mặc kiếm được tiền, càng bởi vì sắp gặp lại tiểu tử kia.

Nguyên nhân Lục Cảnh Hoa vui vẻ là vì chuyến đi lần này hắn kiến thức được xu thế phát triển, thật sự còn nhanh hơn J thị nhiều lắm.

Nhất là có rất nhiều cung tiêu xã đã hoàn toàn không còn cần dùng phiếu cũng mua được rất nhiều đồ. Điểm này phương bắc không so được. Dù cách ăn mặc của người bên này cũng càng lớn gan phóng khoáng hơn nữa.

Chỉ tiếc J thị còn chưa mở ra, nếu J thị cũng đã giống như bên này, hắn tin tưởng nhất định sẽ không kém hơn phía nam.

Học xong hai tiết học về tới nhà, Lục Cảnh Đường bị nóng không chịu nổi. Hắn nằm co quắp trên sô pha, nhấp một hớp nước, quyệt miệng:

- Không mát thêm được một chút nào a. Đúng rồi!

Nói xong ý thức chạy vào trong thương trường, xuất ra hai hộp kem lại cầm thêm hai hộp lẩu, đi ra thương trường.

Hắn cầm hộp kem cười nói:

- Tứ ca, cho anh một hộp, mùa hè phải ăn kem mới thoải mái a.

Lục Cảnh Cường nhìn hộp kem trợn tròn mắt:

- Đường Đường, hai chúng ta ăn một hộp được rồi. Một hộp quá lớn, em ăn cũng không hết đâu.

Lục Cảnh Đường ôm hộp kem né tránh, cảnh giác nhìn hắn:

- Không được, em muốn ăn một hộp. Ăn không hết cũng không sao, dù sao anh đừng nghĩ giành của em.

- Anh làm sao có thể giành của em! Tứ ca là người như vậy trong mắt em sao? Anh chỉ sợ em ăn không hết sẽ lãng phí.

Lục Cảnh Cường trợn mắt xem thường nói.

Lục Cảnh Đường không cho là đúng, mở nắp hộp múc kem ăn lắc đầu cảm thán:

- Lúc này mới là nhân sinh a. Tứ ca đừng thất thần, nhanh ăn đi. Ăn xong hai chúng ta ăn lẩu.

Lục Cảnh Cường cười hắc hắc:

- Được rồi, anh nhớ được trước kia tiểu Mặc có cấp cho chúng ta ăn qua. Nhưng khi đó chỉ cho một chút ít, vật này ăn còn ngon hơn.

Chờ hai người ăn xong không bao lâu, Lục Cảnh Đường liền cảm giác bụng có chút không thoải mái.

Nhưng hắn không nói với Lục Cảnh Cường mà về phòng nằm, tình huống ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Hắn nôn hết toàn bộ đồ ăn lúc giữa trưa, bụng càng lúc càng đau.

Cuối cùng rốt cục nhịn không được hắn vào thương trường lấy thuốc kích thích tiêu hóa ra uống, còn tưởng mình ăn lẩu không tiêu hóa nên mới bị đau bụng mà thôi.

Buổi chiều hắn buồn ngủ, toàn thân ngoại trừ đau bụng, dạ dày đau, thân thể cũng đi theo đau lên.

Lúc này hắn cũng không dám tiếp tục chịu đựng, chậm rì rì vịn tường đi ra cửa, chỉ đoạn đường này đã đẫm mồ hôi, hắn gõ cửa hô:

- Tứ ca, tứ ca.. Em khó chịu.

Bởi vì Phương Mặc đi vắng, Lục Cảnh Cường liền ngủ lại trong nhà với Đường Đường. Vừa nằm xuống không bao lâu, hắn liền nghe thanh âm của Đường Đường, cảm thấy không thích hợp lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Đường Đường ôm bụng, sắc mặt thảm trắng, hắn hoảng sợ chạy tới nâng em trai:

- Đường Đường có chỗ nào không thoải mái? Tứ ca cõng em đi bệnh viện.

Còn chưa kịp cõng người, Lục Cảnh Đường lại nôn ra. Lục Cảnh Cường hoảng hốt, cũng không quản vật dơ bẩn trên người mình, cõng Lục Cảnh Đường chạy hướng bệnh viện.

Hai người Phương Mặc vừa về tới nhà, thấy cửa không khóa, Lục Cảnh Hoa cười nói:

- Hôm nay buổi chiều bọn họ không có tiết học sao?

Phương Mặc gật đầu:

- Phải, buổi sáng có khóa, buổi chiều không có. Hẳn là Đường Đường đang ngủ trưa.

Hai người đi vào phòng khách, Phương Mặc nhìn thấy dưới sàn nhà dính bãi nôn mửa, chợt khẩn trương đi nhanh vào phòng ngủ, không thấy ai vội vàng hô lớn:

- Đường Đường? Tứ ca?
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 258:

Phương Mặc thấy trong nhà không ai trả lời, lại nghĩ tới bãi nôn dưới sàn nhà, trong lòng dâng lên cỗ bất an, chợt cảm thấy Đường Đường đã xảy ra chuyện.

Hắn chạy ra sân, vừa lúc đụng vào Lục Cảnh Cường đang chạy vào nhà.

Hắn cầm lấy cánh tay Lục Cảnh Cường khẩn trương hỏi:

- Tứ ca, Đường Đường đâu? Đường Đường ở đâu vậy?

Lục Cảnh Cường cũng mới từ bệnh viện chạy về, thở gấp nói:

- Đường Đường bị viêm dạ dày cấp tính, bị sốt nhập viện rồi. Quần áo của hắn nôn mửa dơ bẩn, mặc không thoải mái. Bên kia có Đại Tráng bọn họ ở, anh về nhà lấy đồ.

Phương Mặc xoay người nói với Lục Cảnh Hoa:

- Đại ca, phiền anh nấu giúp chút cháo. Em đi bệnh viện xem Đường Đường trước.

Nói xong mặc kệ hai người, một đường chạy như điên tới bệnh viện. Chờ chạy tới cửa khoa nằm viện, lúc này mới cúi người chống tay đầu gối thở dốc, còn chưa kịp hòa hoãn liền vội vàng tìm hộ sĩ hỏi tình huống.

Biết phòng bệnh của Đường Đường ở đâu, hắn liền bước nhanh đi vào.

Trong phòng bệnh có không ít người, có người nhà bệnh nhân bao quanh. Phương Mặc vừa nhìn liền thấy được bảo bối nhà mình.

Nhìn thấy Đường Đường vẻ mặt trắng bệch nằm trên giường, trong lòng hắn đau xót bước nhanh đi tới.

Lục Cảnh Đường hiện tại đang được truyền chai nước biển thứ hai, tình huống đã tốt hơn vừa rồi không ít, đã có tinh thần trò chuyện với Đại Tráng bọn họ.

- Đường Đường.

Lục Cảnh Đường nghe thanh âm Phương Mặc còn tưởng mình nghe nhầm. Vừa nhìn đúng là Dương Dương đang đứng trước mặt mình, lập tức quyệt miệng giang tay:

- Dương Dương, anh về rồi.

Phương Mặc tiến lên đem người ôm vào trong lòng, cũng không quản trong phòng bệnh còn có những người khác, tay liên tục vỗ về sau lưng Lục Cảnh Đường dỗ dành:

- Đừng sợ, anh về rồi, anh về rồi!

Lục Cảnh Đường hít hít mũi, vừa rồi đau bụng vô cùng, luôn muốn nôn mửa. Hắn không khóc, hắn sợ nhất là bị chích thuốc, lúc truyền dịch cũng không rụng nước mắt.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Phương Mặc, nước mắt không nhịn được nữa. Vùi mặt vào lòng hắn khóc nức nở, giống như bị ủy khuất rất lớn.

Trương Gia Ích bọn họ nhìn thấy Phương Mặc đã tới, biết phòng bệnh cũng không thể bị nhiều người quấy nhiễu. Hơn nữa buổi chiều bọn họ còn cần đi học, từ giã hai người liền rời khỏi bệnh viện.

Phương Mặc cũng không quản người khác sẽ nhìn như thế nào, ôm Đường Đường ngồi trên giường bệnh dỗ dành:

- Bụng còn khó chịu hay không? Có muốn ngủ một chút không?

Lục Cảnh Đường quyệt miệng, tay nắm chặt áo Phương Mặc không buông, khóe mắt cùng chóp mũi đỏ bừng, nức nở nói:

- Sao lâu như vậy mà anh mới về.

Nghe lời này, lồng ngực Phương Mặc lại nhói đau, mím chặt môi tự trách nói:

- Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa. Sau này mặc kệ anh đi đâu, sẽ không bao giờ tiếp tục bỏ lại Đường Đường.

Cũng không biết do hắn bị ảo giác hay làm sao, luôn cảm thấy Đường Đường gầy. Hắn nhẹ nhàng sờ mặt Đường Đường hỏi:

- Có muốn ngủ một lát hay không?

Hiện tại Lục Cảnh Đường không tiếp tục nôn, bụng cũng không còn quá khó chịu. Xác thực có chút mệt chỉ muốn ngủ, nhưng lại luyến tiếc Phương Mặc, thật vất vả đợi được hắn trở về, sao có thể đem thời gian lãng phí đi ngủ đâu.

Hắn lắc đầu dựa trong lòng Phương Mặc, dụi mắt, thanh âm mềm mại nói:

- Lần này đi ra ngoài thuận lợi không? Không có gặp được nguy hiểm gì đi.

Phương Mặc cũng không cần người khác nhìn hắn như thế nào, hắn ôm chặt người trong lòng, dùng cằm cọ trán hắn, phóng thấp thanh âm nói:

- Em còn lo lắng anh sao, sao anh có thể làm cho mình xảy ra sự cố. Anh còn phải về bảo hộ bảo bối. Mấy ngày nay mỗi ngày đều nhớ em, không có thời khắc nào mà không nhớ em.

Lục Cảnh Đường hừ một tiếng, không vui nói:

- Anh chỉ biết dỗ em, vừa đi hơn mười ngày, anh cũng không thèm nghĩ tới em.

Nhưng tuy là nói như vậy, khuôn mặt sinh bệnh của hắn chậm rãi biến thành đỏ hồng lên.

Bởi vì e ngại trong phòng còn có những người khác, Phương Mặc không dám làm ra chuyện gì càng thêm quá đáng, đành dỗ dành:

- Thật sự, em không tin một hồi chờ đại ca tới, em hỏi hắn xem. Nhìn xem có phải mỗi ngày anh đều nhớ em, nhớ tới mức ăn ngủ không ngon hay không.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi cười, Phương Mặc thả lỏng một hơi:

- Đường Đường không chịu ngoan ngoãn ăn cơm sao, vì sao lại bị viêm dạ dày.

Lục Cảnh Đường vừa nghe câu hỏi, lập tức chột dạ sụp mắt, lặng lẽ rút tay trở về.

Phương Mặc nhìn thấy dáng vẻ của hắn có chút muốn cười, xem ra mình đi vắng trong đoạn thời gian này, tiểu hỗn đản nhất định là tạo phản. Bằng không bình thường mình nói một câu, hắn sẽ phản bác mười câu. Hôm nay lại không va chạm tranh cãi một câu nào, quả nhiên mình đoán không sai.

Trong lòng Lục Cảnh Đường bồn chồn: Không thể bán đứng tứ ca! Càng không thể nói cho Dương Dương biết mấy ngày nay mình đều ăn cái gì.

Cũng may hai anh em Lục Cảnh Hoa tới kịp lúc, mới giải cứu hắn đang không biết làm sao lừa dối cho qua.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy đại ca quyệt miệng vươn tay:

- Đại ca, anh về rồi.

Lục Cảnh Hoa đau lòng đi qua ôm lấy hắn, dỗ dành:

- Đừng sợ, đại ca đến rồi.

Nếu không phải tại lão tứ không biết nấu cơm, hắn cũng đã lập tức chạy tới bệnh viện xem em trai.

Lúc ở nhà hắn tra hỏi thật lâu mới biết mấy ngày nay hai đứa nhỏ này ở nhà cũng không ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ biết ăn vặt cùng ăn lẩu, toàn bộ đều uống đồ lạnh, làm cho hắn tức giận suýt nữa đánh cho Lục Cảnh Cường một trận.

Cách đó không xa có một bà cụ cười chào hỏi mấy anh em:

- Ai u, các cậu là anh em ruột sao. Nhìn cũng thật giống, đều là thanh niên tuấn tú.

Lục Cảnh Cường khóe môi co giật, sợ người ta hiểu lầm hành vi ôm ấp của Phương Mặc cùng em trai rồi nói lung tung, liền nói:

- Dạ phải, đại nương, đây là em út nhà cháu.

Đại nương khoa trương nói:

- Hèn chi, vừa rồi chúng tôi còn nói đứa nhỏ này nhìn xinh đẹp như vậy. Người nhà nhất định là không xấu, hiện tại thấy mấy anh em nhà cậu còn không phải sao, ai cũng tuấn tú.

Lục Cảnh Cường chỉ cười không đáp, đổ cháo nói:

- Đường Đường có muốn uống cháo hay không, đại ca mới nấu xong đâu. Em đã nôn sạch đồ ăn rồi, không ăn chút gì dạ dày không chịu nổi.

Lục Cảnh Hoa nói:

- Hiện tại không có khẩu vị sao? Không uống cũng không sao. Nơi này cách nhà gần, khi nào em muốn ăn thì đại ca về làm cho em ăn.

Lục Cảnh Đường gật đầu nói:

- Em nôn quá nhiều, hiện tại không muốn ăn gì hết.

Lục Cảnh Hoa đỡ hắn nằm xuống:

- Ngủ một lát đi, tụi anh đều ở, đừng sợ.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 259:

Lục Cảnh Đường vừa nằm xuống không bao lâu thì ngủ mất.

Phương Mặc nói với Lục Cảnh Cường:

- Tứ ca, anh ở đây trông chừng một lát. Em cùng đại ca trở về tắm một chút đổi thân quần áo.

Lục Cảnh Hoa xua tay:

- Cậu về tắm đi, vừa rồi anh ở nhà nấu cháo thuận tiện cũng đã tắm xong rồi.

Phương Mặc nhìn Lục Cảnh Đường thật sự ngủ say, lúc này mới rời bệnh viện chạy về nhà.

Chỉ tiếc Phương Mặc vừa rời khỏi không bao lâu, Lục Cảnh Đường bị cảm giác buồn nôn nháo tỉnh.

Lục Cảnh Hoa khẩn trương hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Thấy hắn vội vàng che miệng, liền cúi xuống gầm giường lấy ra chậu nước rửa mặt, hô:

- Lão tứ rót nước.

Lục Cảnh Cường giật mình, vội vàng rót chén nước ấm đứng một bên chờ.

Nhưng trước khi nhập viện Lục Cảnh Đường đã ói qua vài lần, hiện tại trong bụng không còn gì để nôn ói, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn liên tục làm hắn khó chịu.

Đợi thật lâu, Lục Cảnh Đường mới hòa hoãn lại, súc miệng xong hắn nhìn Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

- Đại ca, em muốn nằm xuống.

Lục Cảnh Cường tiếp nhận chậu rửa mặt, giúp đại ca dìu Đường Đường nằm xuống giường. Trong lòng lại tự trách nếu mình có thể ngăn cản đừng cho Đường Đường loạn ăn đồ..

Hiện tại Đường Đường cũng sẽ không nằm trong này bị giày vò, đều tại mình.

Lục Cảnh Hoa giúp em trai xoa bụng, thấy Đường Đường mơ màng ngủ, nhỏ giọng nói:

- Lão tứ qua đây giúp Đường Đường nhu bụng, anh đi tìm Hạ bác sĩ.

Cũng may bác sĩ nói triệu chứng của Đường Đường là bình thường, hôm nay truyền dịch xong, ngày mai sẽ không tiếp tục xuất hiện triệu chứng muốn nôn mửa, nhưng vài ngày tới cần chú ý việc ăn uống.

Lục Cảnh Hoa cảm ơn, quay về phòng bệnh.

Hai người yên lặng canh giữ bên cạnh giường bệnh, không ai nói chuyện. Cứ im lặng nhìn lên người nằm trên giường bệnh.

Ngay cả bà già cách vách nhìn thấy tình cảnh này cũng không dám tiến lên đáp lời.

Mấy thanh niên này vừa vào phòng bệnh, tựa như thành một bức tranh thật xinh đẹp, đẹp khiến người không thể dời mắt.

Trong nhà bà già còn có hai cháu gái chưa có đối tượng. Hiện tại nhìn thấy mấy thanh niên, cảm thấy rất xứng với hai cháu gái của mình.

Thanh niên khi nãy rời đi cũng không sai, nhưng đứa nhỏ nằm trên giường thì không được. Tuổi quá nhỏ không nói, vừa nhìn là một tiểu thiếu gia yểu điệu. Cháu gái của bà ta cũng không thể tìm đối tượng yếu ớt như vậy làm chồng.

Bà già nhìn chằm chằm mấy anh em bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Đều nhập viện rồi, nhất định có thể làm quen. Chờ quen thuộc, tiếp tục giới thiệu hai cháu gái cho bọn họ. Nói không chuẩn có thể thành.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh giống như nhìn ra được ý tứ của mẹ chồng, ho nhẹ một tiếng:

- Mẹ, mẹ đỡ con ngồi dậy một lát đi.

Bà già nhịn không được lật mắt xem thường, bất mãn đi qua đem người nâng đỡ ngồi lên.

Ở trong lòng bà già thầm mắng:

- Phi, thứ gì vậy! Nếu không phải con trai tôi ở nhà của cô, còn có được công tác tốt như vậy. Bà ta có cần lớn tuổi rồi phải đến bệnh viện hầu hạ nàng sao. Có nhà ai mỗi ngày ăn được lương thực tinh, chỉ có cô còn nhiều chuyện, ăn một bữa lương thực thô mà dạ dày còn không được.

Nhưng bà già chỉ dám mắng trong lòng, ai bảo đứa con của bà ta không tiền đồ. Toàn bộ sự tình đều cần nhà vợ giúp đỡ. Nếu không phải đứa con đón hai vợ chồng bà già lên J thị ở lại, bọn hắn ở dưới quê đều sắp bị nước miếng của hàng xóm làm chết đuối.

Chờ Phương Mặc lại vào bệnh viện, trời cũng dần tối.

Thấy Đường Đường còn ngủ, hắn buông gói to nhỏ giọng hỏi:

- Đại ca, Đường Đường luôn ngủ tới bây giờ sao?

Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

- Tỉnh hai lần, luôn muốn nôn mửa. Mới ngủ lại chưa bao lâu đâu.

Phương Mặc nhíu mày canh giữ bên giường, thậm chí còn cầu nguyện ốm đau lập tức biến mất, hoặc là đổi thành hắn bệnh đều được.

Đợi một hồi, thấy Đường Đường còn chưa tỉnh, Phương Mặc chỉ chỉ gói to:

- Đại ca, hai anh ăn cơm trước, em trông Đường Đường. Buổi tối không cần đều ở trong này, hai anh quay về nghỉ ngơi. Một mình em ở lại là được.

- Không cần, tiểu Mặc, trong nhà không phải còn có giường xếp hay sao. Một hồi cậu cùng lão tứ về lấy hai cái đi. Bằng không tụi anh về nhà ngủ cũng không yên giấc, còn không bằng canh giữ trong này mới yên tâm hơn một chút.

Lục Cảnh Hoa nói.

Phương Mặc biết đại ca bọn họ yêu thương Đường Đường, cũng không tiếp tục cự tuyệt, gật đầu nói:

- Vậy hai anh ăn cơm trước, hộp của Đường Đường là màu trắng. Nếu không mở ra luôn giữ ấm, khi nào hắn tỉnh lại, khi đó ăn là được.

Hắn mang cơm canh xương sườn, có thịt có canh hương vị cũng không nồng, hơn nữa hắn còn đặc biệt rút xương để nấu.

Kỳ thật hiện tại cũng không cần lo lắng chuyện thực vật, trong J thị mua xương sườn vẫn thật phương tiện. Dù sao thời đại này người ta càng thích ăn thịt béo. Xương cốt chiếm sức nặng, giá cả lại không thấp, có rất ít người mua, nếu cần nấu canh thì dùng xương thích hợp hơn.

Không bao lâu Lục Cảnh Đường tỉnh lại, Phương Mặc dìu hắn ngồi dựa lên người mình, hỏi:

- Còn khó chịu sao?

Lục Cảnh Đường nhìn thấy hai anh trai nhìn mình chằm chằm, liếm môi:

- Không khó chịu, muốn ăn chút đồ.

Nghe vậy vẻ mặt ba người đều tươi cười. Lục Cảnh Cường buông hộp cơm của mình, lấy cháo đưa cho hắn:

- Muốn ăn đồ, nói rõ thân thể tốt hơn rồi.

Phương Mặc chỉ đút được vài muỗng thì Lục Cảnh Đường lắc đầu không ăn nữa. Hắn ôm người hỏi:

- Em muốn nằm xuống không, hay là muốn ngồi một lát?

Lục Cảnh Đường nói:

- Vậy em ngồi dựa một lát đi, đại ca các anh ăn gì vậy.

Lục Cảnh Hoa đưa hộp cơm cho hắn xem, ôn nhu nói:

- Chờ em khỏe lại về nhà, đại ca làm sườn xào chua ngọt cho em ăn?

Lục Cảnh Đường cười híp mắt gật đầu:

- Phải bỏ dấm chua nhiều hơn một chút.

Phương Mặc nhéo mũi hắn.

Bên này mấy anh em vui vẻ cười nói, bà già bên cạnh ngồi không yên, đi tới cười hỏi:

- Mấy anh em nhà cậu, có đối tượng hay không vậy? Nhà tôi có hai cháu gái, nhìn thật xinh xắn. Có muốn đến nhà tôi làm cháu rể của tôi không a.

Bà ta hạ thấp giọng nói:

- Tôi nói cho các cậu nghe, con trai tôi làm chủ nhiệm xưởng sắt thép đâu. Nếu các cậu làm con rể nhà chúng tôi, tuyệt đối không thiệt thòi.
 
6,411 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 260:

Giọng của bà già vừa dứt, lão thái thái nằm ở giường bên cạnh nở nụ cười:

- Ai u, cháu gái của bà ngày hôm qua không phải đã đến. Nhìn béo như con heo, bà không biết xấu hổ còn đi giới thiệu cho người khác sao?

- Phi!

Bà già phun nàng một ngụm, chống nạnh mắng:

- Bà biết cái gì, đó gọi là phúc hậu. Hơn nữa thể cách của cháu gái tôi thật tốt, nói rõ nhà của tôi ăn ngon. Tôi xem bà chính là hâm mộ.

Lão thái thái cười lạnh một tiếng:

- Vậy cũng thật phúc hậu. Heo ở nông môn sắp xuất chuồng cũng không tráng như cháu gái nhà bà đi.

Lục Cảnh Đường không nhịn được hì hì cười thành tiếng, lại sợ bị mắng, đành trốn trong lòng Phương Mặc vụng trộm cười, cả bả vai đều run run lên.

Bà già trừng mắt liếc lão thái thái, xoay đầu nhìn Lục Cảnh Hoa bọn họ cười hỏi:

- Thanh niên, các cậu nghĩ như thế nào?

Vẻ mặt Lục Cảnh Hoa không biểu lộ đáp một câu:

- Đại nương, bà không cần suy nghĩ chúng tôi, tôi kết hôn rồi. Hai em trai đều có đối tượng, em trai út tuổi quá nhỏ, còn chưa cần cân nhắc loại chuyện này đâu.

- Gì? Đều có đối tượng sao? Vậy đối tượng của các cậu có điều kiện như cháu gái nhà tôi không?

Nói xong chỉ vào Phương Mặc nói:

- Thân thể cháu gái của tôi tốt, vừa nhìn liền biết có thể sinh con trai.

Phương Mặc còn chưa lên tiếng, Lục Cảnh Đường quyệt miệng cự tuyệt:

- Bà không cần nghĩ, đối tượng của hắn chính là sinh viên đại học, nhìn thật xinh đẹp. Hắn rất thích đối tượng của hắn, khẳng định chướng mắt người khác.

Bà già ấp úng nói không nên lời, lão thái thái giường bên khen ngợi:

- Sinh viên đại học không phải ai cũng so sánh được, các cậu còn đi học sao?

Lục Cảnh Cường lúc này mới lên tiếng nói:

- Phải đó, chúng tôi còn đi học. Sau khi khôi phục thi vào trường cao đẳng, chúng tôi liền tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Nói xong hất cằm:

- Ngay cả em trai tôi cũng cùng chúng tôi tham gia kỳ thi, hiện tại chúng tôi đều đang học ở đại học J thị.

Lão thái thái cảm thán nói:

- Vậy cả nhà các cậu thật sự lợi hại. Không phải ai cũng thi đậu được đại học J thị, thật sự là giỏi lắm a.

Lục Cảnh Đường chui vào lòng Phương Mặc, trộm vươn ngón cái với tứ ca.

Bà già biết lần này thi vào trường cao đẳng oanh động bao nhiêu, nhà bà ta có bảy đứa cháu tham gia, kết quả không ai thi đậu. Biết mấy thanh niên này đều là sinh viên đại học, xám xịt chạy trở về.

Nhưng trong lòng không hết hi vọng, nghĩ đợi ngày mai cháu gái của mình đến, lúc đó sẽ giới thiệu cho mấy thanh niên này.

Chỉ là nói chuyện đối tượng, cũng không phải kết hôn, sợ cái gì chứ! Nếu quả thật có được cháu rể là sinh viên đại học, nói ra có mặt mũi bao nhiêu a.

Cộng thêm thân phận của con trai bà ta, ai thấy nhà bọn hắn mà không bợ đỡ lên, bà ta cũng không tin mấy tiểu tử này không có ý tưởng.

Phương Mặc nhìn thấy bà già xám xịt đi trở về, trạng thái hiện tại của Đường Đường cũng rất tốt. Hắn mang theo Lục Cảnh Cường đi ra ngoài tìm chỗ không người, lấy ra hai giường xếp trở về.

Hắn mua hai giường xếp, chỉ dùng phòng ngừa đi bên ngoài không có chỗ ngủ, chuẩn bị dùng lâm thời nghỉ ngơi.

Ngoại trừ Đường Đường nằm viện dùng vài lần, cũng chưa dùng qua thêm lần nào. Hiện tại có thể dùng tới, Phương Mặc thật ra hi vọng cả đời đừng xuất ra đồ vật này.

Chờ hai người mang theo giường xếp trở về, trong phòng bệnh có không ít người nhìn qua. Nhưng càng nhiều người trong lòng thật hâm mộ.

Chỉ có bà già muốn giới thiệu cháu gái mình cảm thấy mua đồ vật này thật quá lãng phí. Lấy cái đệm trải nằm dưới đất là được rồi, hiện tại khí trời lại không lạnh, còn mua đồ chơi này làm gì. Về nhà cũng không cần dùng tới, thật quá phá sản.

Bà ta làm như tiền mua giường xếp là tiền của chính bà ta, đau lòng hơn nửa ngày.

Phương Mặc mặc kệ người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì, hắn không muốn ủy khuất chính mình cùng người nhà. Tuy có thể nằm dưới đất, nhưng chỉ một hai ngày còn được, thời gian dài thân thể không chịu nổi.

May là một đêm này bà già kia không tiếp tục gây chuyện, Lục Cảnh Đường được nghỉ ngơi cả đêm, sắc mặt không kém cỏi như hôm qua. Nhưng thân thể vẫn còn bị sốt, còn phải lưu lại bệnh viện thêm vài ngày mới được.

Buổi sáng Phương Mặc ở lại phòng bệnh bồi Đường Đường truyền dịch, để đại ca cùng tứ ca trở về tắm rửa làm cơm.

Lục Cảnh Hoa nhìn em trai đang ngủ, gật đầu nói:

- Vậy tụi anh về trước, một lát sẽ trở lại.

Chờ hai người về tới trong nhà mới phát hiện mẹ cùng cô hai đang ngồi trước cửa nhà. Hắn bước tới hỏi:

- Mẹ, sao hai người lại tới đây?

Trần Quế Hoa cười đứng lên, phủi bụi nói:

- Aizz, ai bảo sinh ý của chúng ta thật tốt quá. Có chút màu sắc đã bán sạch. Hiện tại mẹ với cô hai của tụi con đã từ chức, càng có nhiều thời gian. Vì vậy tự mình đến. Nhưng tụi con đi đâu vậy, trong nhà không ai. Mẹ đi trường học tìm tụi con cũng nghe nói không có đi học.

Lục Cảnh Hoa mở cửa nhà, vừa đi vừa nói:

- Đường Đường nhập viện rồi..

- Gì? Nhập viện rồi? Ở bệnh viện nào?

Trần Quế Hoa ném hành lý, lôi kéo người muốn đi ra ngoài.

Lục Cảnh Hoa ngăn cản nàng, giải thích:

- Mẹ, hiện tại Đường Đường không sao nữa, chỉ là bị viêm dạ dày nên bị sốt thôi. Tụi con trở về làm cơm, mẹ không muốn làm chút đồ ăn cho Đường Đường ăn sao.

Lục Tú Phân cũng an ủi:

- Đúng rồi, Quế Hoa, chúng ta trước làm cơm cho nhi đồng.

Trần Quế Hoa vô cùng lo lắng, luôn đuổi theo hỏi:

- Vì sao lại bị viêm dạ dày, ăn gì đây? Bởi vậy mới nói trong nhà không có người lớn thì không được, lần trước đến mẹ thấy con ngoan đã gầy, mẹ mới trở về không bao lâu lại bị viêm dạ dày, con ngoan của mẹ bị giày vò rồi.

Lục Cảnh Cường sờ mũi, nhận lỗi:

- Mẹ, đều tại con. Đại ca đi theo tiểu Mặc chạy chợ phía nam. Con mang theo Đường Đường không chú ý, ăn lạnh lại ăn lẩu, khiến cho hắn sinh bệnh.

Trần Quế Hoa cầm quả cà ném hắn, giận mắng:

- Thằng nhóc mẹ biết trong chuyện này khẳng định còn có bóng dáng của con mà, nếu đại ca con ở nhà khẳng định không cho Đường Đường ăn bậy như thế. Nếu là con trông em phỏng chừng con còn ngại ăn quá ít đâu.

Lục Cảnh Cường sửng sốt không trốn, trong lòng chột dạ vô cùng.

Vài ngày nay hắn luôn ăn vặt, đúng như lời mẹ nói hắn còn đi theo ồn ào, ngại ăn tăm cay ít quá không đủ thèm.

Lục Cảnh Hoa trừng mắt liếc hắn, vội vã an ủi mẹ:

- Mẹ, mẹ đừng giận. Hôm nay trạng thái của Đường Đường đã tốt hơn không ít, chỉ là còn hơi sốt thôi. Không ói mửa nhiều như hôm qua.

Trần Quế Hoa vừa nghe, sờ sờ ngực:

- Ai u, bé ngoan của mẹ chịu tội lớn. Năm ấy Nhị Ngưu không phải ăn hỏng bụng, cũng bị viêm dạ dày. Lại phun lại tiêu chảy vài ngày, người gầy chỉ còn xương bọc da. Không được, mẹ phải bồi bổ cho Đường Đường. Chị cả, chúng ta cũng đừng sốt ruột trở về, bằng không trong lòng em cũng không yên tâm.

Lục Tú Phân giúp lặt rau, cười nói:

- Được thôi. Dù sao trong nhà còn có mẹ chồng chị đâu. Chị ở lại J thị đi dạo cũng tốt.

Trần Quế Hoa làm cơm xong, cũng không có tâm tư ăn cơm. Chờ chị chồng ăn xong rồi, mang theo hộp cơm đi bệnh viện.

Lúc này Lục Cảnh Đường đã tỉnh ngủ, đang dựa trên người Phương Mặc nhõng nhẽo.

Phương Mặc an ủi hắn:

- Lần sau Đường Đường ngủ, anh nhất định trông chừng tay của em. Tuyệt đối không để cho vấn đề như vậy tiếp tục xuất hiện.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back